NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 61: Không cẩn thận thành Thần Côn
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Nhìn bộ dạng há hốc mồm trợn tròn mắt của Phạm Trường Vân, Hoàng Lưu Hạ mừng rỡ.
Ông ta trước giờ không mấy thiện cảm với cái loại lưu manh Phạm Trường Vân này cả, lúc này nhìn thấy hắn kinh ngạc, thì rất vui sướng, nếu không phải tên này có quan hệ công việc với công ty Chính Phương, thì thậm chỉ ông chẳng có kiên nhẫn nói đến 2 câu.
Sắc mặt Phạm Trường Vân dần trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Mạc Ngôn, khí thù địch dần dần phát ra.
Hắn lăn lộn trong giang hồ đã mấy chục năm, chưa khi nào bị người ta đùa giỡn như vậy.
Hắn từng bị người ta mắng, bị người ta sỉ nhục, bị người ta cầm đao chém, nhưng chưa bao giờ bị người ta đùa giỡn như 1 thằng ngốc thế này!
Hắn giống 1 con rắn độc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn, tựa như chuẩn bị nhe răng độc ra.
Nếu như là bình thường, hắn chắn ngay lập tức trở mạt, nhưng nghĩ đến trước khi ủy thác, lão Hắc nhắc đi nhắc lại là sau khi tìm được Mạc Ngôn, chỉ cần truyền tin tức về là được rồi, ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ.
Lời nói của lão Hắc hắn không thể không nghe, thực ra cũng không phải hắn tôn trọng gì lão mà là người đứng đằng sao lão Hắc căn bản là người không thể đắc tội được.
Mặt khác, hắn cảm thấy lão Hắc sở dĩ dặn dò mình thật kỹ không được hành động thiếu suy nghĩ hơn nửa là vì cái người tênMạc Ngôn này cũng có thế lực lớn không kém.
- Người bị Trương Trường Thanh để mắt tới có thể là hạng vô danh tiểu tốt sao? Mình trở mặt bây giờ nhỡ đâu làm hỏng chuyện của ông ấy thì sao?
Hắn nhìn chằm chằm vàoMạc Ngôn, nén lửa giận xuống, cố gắng điều chỉnh cho mình tỉnh táo lại.
“Tìm người” loại công việc này hắn đã từng làm nhiều lần, cũng có đủ các loại lý do khác nhau, đôi khi tìm người là để tấn công đối phương, đôi khi là vì để tiếp cận mục tiêu, thậm chí còn là để nịnh bợ.
Phạm Trường Vân hiện tại rối rắm, hắn không thể đoán được rốt cục mục đích mà Trương Trường Thanh tìm Mạc Ngôn là gì, là để đối phó hay là muốn tiếp cận hắn.
Vẻ mặt củaMạc Ngôn cũng rất nhẹ nhàng, sau khi cầm tiền xong, cười tủm tỉm nhìn Phạm Trường Vân.
Biểu hiện thoải mái củaMạc Ngôn khiến cho Phạm Trường Vân không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thế nhưng hắn rốt cuộc vẫn là người từng trải, ánh mắt hơi nhăn lại, chuyển sang nhìn Hoàng Lưu Hạ, lạnh lùng nói:
- Tổng giám đốc Hoàng, công ty các ông làm việc thế này à?
Hoàng Lưu Hạ tỏ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Cầm tiền làm việc, đã có được tin tức rồi, có vấn đề gì sao?
Phạm Trường Vân cười lạnh nói:
- Cầm tiền làm việc? Đúng thế, đúng là cái lẽ thế… thế nhưng, phong cách làm việc của người mới đến này có chút không hợp đạo lý, theo cách nói của dân giang hồ, hắn ta không nể mặt tôi, giáo sư, lẽ nào không sợ tôi trở mặt ư?
Hoàng Lưu Hạ khẽ cười, noi:
- Trở mặt à? Không vấn đề gì, có tôi ở đây, cứ việc trở mặt, hơn nữa tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu trở mặt thế nào thì công ty Chính Phương cũng không chịu trách nhiệm đâu!
Những lời này của ông ta mang tính không chịu trách nhiệm, như là đá Mạc Ngôn ra khỏi công ty vậy.
Nhưng trên thực tế, ông ta càng không để ý, Phạm Trường Vân càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mặt khác, lời nói của Hoàng Lưu Hạ cũng có mục đích riêng của mình.
Đầu tiên, ông ta rõ Mạc Ngôn không phải là người không biết trên biết dưới, theo như ông ta thấy, Mạc Ngôn lúc này không chút sợ hãi, chắc hắn là tự tính kế rồi, mình không cần thiết phải ra mặt, ngoài ra, ông cũng có chút tò mò với lai lịch của Mạc Ngôn, đối mặt với nhân vật cường thế như Trương Trường Thanh, ngay cả ông ta là tổng giám đốc của Chính Phương đôi khi cũng có lúc phải nhịn.
Nhưng Mạc Ngôn lại trái lại, không hề có chút sợ hãi, đương nhiên, điều này cũng có khả năng là “nghé mới sinh không sợ hổ”, vừa mới bước chân vào xã hội, không biết sợ những nhân vật lợi hại là gì.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thì khả năng này hình như là không có.
Người được 7 cơ quan tỉnh ủy mời về làm cố vấn kỹ thuật đặc biệt có thể là người chỉ số thông minh không quá 2 chữ số sao?
Tất nhiên là không phải!
Sau khi hiểu rõ điểm mấu chốt này, Hoàng Lưu Hạ ngồi xuống nhâm chi tách trà, nhân tiện ngồi xem vở kịch náo nhiệt này.
Hoàng Lưu Hạ tỏ thái độ ngồi xem kịch, Phạm Trường Vân càng hoang mang hơn.
Hắn cười cười nhìn Hoàng Lưu Hạ, nghĩ thầm:
- Lão mập là người làm việc cẩn thận, ông ta có thể nói ra những lời này chỉ có 2 nguyên nhân, thứ nhất, tên tiểu tử này có thù hằn với ông ta, thứ 2, hắn ta là người có thế lực, hơn nữa còn là thế lực mà mình không thể động vào được.
Phạm Trường Vân là người thủ đoạn khôn lường, nhưng loại thủ đoạn này chỉ nhằm vào những kẻ yếu, gặp phải những người như Trương Trường Thanh, cho hắn 10 lá gan hắn cũng không dám vuốt râu hùm, đồng thời, hắn cũng là người đa nghi, vẻ bề ngoài gầy ốm, gió thổi bay luôn, nhưng làm việc thì nhanh hơn người khác.
Cái gọi là sống trong giang hồ càng lâu, gan còn nhỏ.
Đương nhiên, cũng là bởi vì đa nghi và thận trọng, nên hắn mới có thể lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, sống đến hôm nay như vậy.
Sắc mặt Phạm Trường Vân dần dần dịu đi, bỗng nhiên cười nói:
- Giáo sư, phản ứng thái quá rồi, chỉ là đùa 1 chút thôi mà.
Hơn ngập ngừng, hắn nhìn về phía Mạc Ngôn, cười nói:
- Mạc tiên sinh, đừng để ý, chỉ là đùa 1 chút, thế thì… Mạc tiên sinh, nếu như tôi về không thế này thì rất khó báo cáo, cậu xem có thể cho tôi địa chỉ hay là số điện thoại có được không?
Hắn mỉm cười, tự hạ thấp mình, người trước mặt này chỉ đáng để mình cho 1 quả rắm thôi.
Cái gọi là giơ tay không đánh người đang cười, theo như hắn thấy, tên họ Mạc trẻ tuổi này thế nào cũng cho mình 1 lối đi.
Nhưng mà, hắn vừa nói xong, chợt nghe thấy Mạc Ngôn cười nói:
- Nếu tôi không cho, thì ông định làm thế nào?
Phạm Trường Vân choáng, thốt lên:
- Làm gì có chuyện như vậy? Mọi người đều ăn cơm giang hồ, theo quy tắc…
Chưa nói xong, chợt lại nghe thấy Mạc Ngôn nói:
- Theo quy tắc giang hồ, có phải là ông định rút khẩu súng sau lưng đó ra, sau đó dí vào đầu tôi, không cho thì ta giết ngươi không?
Nghe xong lời này, Phạm Trường Vân giật mình, nhảy người lên, tay phải theo bản năng thò ra phía sau.
Sau lưng hắn giấu thứ này đã hơn 3 năm rồi, chưa từng lộ ra trước mặt người khác, đối với hắn ta mà nói, khẩu súng này là dùng để hộ mệnh, không phải dùng để giết người hay là để oai phong, đây chính là con bài chưa lật cuối cùng của hắn, đến cả 2 cô nhân tình cũng không biết sự tồn tại của khẩu súng này.
Nhưng mà lúc này, con bài này đã bị Mạc Ngôn gọi tên ra rồi, tâm can dựng đứng lên, nghĩ rằng tên họ Mạc này đúng là kẻ thù của mình, hay hắn là cảnh sát.
Hoàng Lưu Hạ đang xem cảnh náo nhiệt này nghe thấy Mạc Ngôn nói trên người Phạm Trường Vân có súng, thớ thịt béo trên mặt lập tức run lên.
Phạm Trường Vân giống như con mèo nhảy dựng lên, tay thò ra sau lưng, hình như chuẩn bị rút súng ra, ông ta sợ tới mức suýt chút nữa chui xuống gầm bàn.
Mạc Ngôn trái lại càng bình tĩnh hơn, thản nhiên nói:
- Được rồi, đừng có mang khẩu súng đó ra khoe khoang, có tin không, chỉ cần nó thò đầu ra, tôi dám đảm bảo cả đời này ông được ăn cơm tù đấy.
Hơi dừng lại, rồi nói:
- Về nói với Trương Trường Thanh, việc của ông ta không thành tôi không quan tâm, cũng không muốn quan tâm, hôm đó tôi chỉ đi qua đường thôi, không phải cố ý nhằm vào ông ta cho nên xin ông ta đừng đến làm phiền tôi nữa, còn về chuyện hôm nay tôi coi như chưa có, nhưng nếu còn xảy ra chuyện thế này, ông ta không phải đến tìm tôi, tự tôi sẽ tìm đến ông ta.
Mạc Ngôn càng bình tĩnh, Phạm Trường Vân đứng đó càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sắc mặt hắn hoảng sợ, bàn tay thò ra phía sau vẫn giữ nguyên cái tư thế buồn cười như thế.
Mạc Ngôn nhíu mày nỏi:
- Còn ở đây làm gì? Đi nhanh đi.
Phạm Trường Vân nghe thấy Mạc Ngôn bảo mình đi, khong kìm được thở nhẹ ra, nói:
- Được, được, thế tôi đi đây.
Hắn xoay người vội vã bước ra ngoài, so với phong thái khi bước vào như 2 người khác nhau hoàn toàn vậy.
Đi tới cửa bỗng nhiên hắn xoay người lại, nhìn Mạc Ngôn hỏi:
- Sao cậu biết trên người tôi có súng?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi không chỉ biết trên người ông có súng, mà còn biết bên ngoài nhà hàng, 2 tên đệ tử của ông đang nói chuyện cùng nhân tình ông kia kìa.
Sắc mặt Phạm Trường Vân trắng bệch, môi ngập ngừng vài cái, hình như định muốn nói điều gì.
Thế nhưng cuối cùng hắn lại không nói câu gì, xoay người đi ra ngoài.
Hoàng Lưu Hạ nhìn thấy sát tinh rời đi, không khỏi thở ra 1 hơi, đang định nói đã thấy Mạc Ngôn giơ ngón trỏ lên chặn miệng lại.
Lão mập Hoàng không hiểu gì cả, lại thấy tay Mạc Ngôn chỉ ra ngoài.
Lúc này, chợt nhe thấy 2 tiếng bốp bốp bên ngoài nhà hàng.
Trong lòng Hoàng Lưu Hạ tò mò, đi đến cửa sổ trước mặt vén bức màn lên, đã thất 2 tên đệ tử của Phạm Trường Vân tự vả cho mình 1 cái.
Mạc Ngôn cười nói:
- Theo quy tắc giang hồ, lén lút sau lưng cùng chị dâu thì phải tự tát 1 cái à?
Hoàng Lưu Hạ xoay người, thần sắc cổ quái nhìn Mạc Ngôn, nói:
- Sao cậu biết được những thứ này?
Mạc Ngôn cười nói:
- Mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, tấ cả tổng hợp lại cuối cùng nhờ não tính ra, giáo sư, đừng nghĩ tôi thần kỳ gì, chỉ là suy luận mà thôi.
- Suy luận?
Lý tính nói cho Hoàng Lưu Hạ biết, đây là lời giải thích hợp lý nhất, nhưng trong lòng lại gào lên, đây là cái loại suy luận gì chứ, làm như ngươi là Holmes không bằng.
Giống như là nghe được tiếng kêu trong lòng ông, Mạc Ngôn cười giải thích:
- Thế đứng, thế ngồi và nếp nhăn trên quần áo trên người Phạm Trường Vân cùng với vết dầu bão dưỡng súng lưu lại trên đó, đây đều là căn cứ để tôi suy luận ra, ngoài ra hắn đi lấy tiền rất nhanh, cho thấy hắn lái xe đến đây, tiền để ở trong xe, còn về đàn em của hắn… khi nãy có đôi nhân tình đi qua cửa, ông không nghe thấy bọn họ nói gì sao? Giáo sư, kỳ thực có rất nhiều thứ bày ra trước mắt chúng ta chỉ có điều rất ít người chú ý đến mà thôi.
Cậu thuận miệng bịa chuyện, đem toàn bộ kiến thức huyền diệu của mình quy về suy luận hết.
Hoàng Lưu Hạ lúc này mới nhớ tới, khi nãy lúc đôi nhân tình đó đi qua, người phụ nữ đó hình như oan ức, người đàn ông đó không biết làm gì, nên để cho 2 tên lưu manh canh gác ngoài cửa, tên đại ca làm ra vẻ như không nhìn thấy mà thôi.
Ông ta theo bản năng gật gật đầu, xem như xác nhận suy luận của Mạc Ngôn, lập tức hỏi tiếp:
- Thế còn nhân tình hắn ta sao cậu lại biết được?
Mạc Ngôn cười ha ha, nói:
- Đó là tôi thuận miệng bịa chuyện thế thôi, thế nhưng xem ra, tôi có tài bịa chuyện phết.
- Thế cũng được sao? Hoàng Lưu Hạ không nhịn được mở to mắt ra.
Hai người đang nói chuyện, Phạm Trường Vân bỗng dưng lại đến.
Hắn tỏ vẻ cung kính đi đến trước mặt Mạc Ngôn, xoay người để lại 1 tấm danh thiếp của mình, nói:
- Đại sư, đây là danh thiếp của tôi, sau này có gì sai khiến, cứ việc bảo tôi.
Xong rồi, hắn mỉm cười, hướng về Hoàng Lưu Hạ hói:
- Giáo sư, có dịp mời đến uống trà, trước kia có chỗ nào không phải, tôi xin nhận lỗi. Phạm Trường Vân đến nhanh, đi còn nhanh hơn, sau khi nói vài câu liềm cúi đầu khom lưng lui ra khỏi phòng.
Lúc này đến lượt Mạc Ngôn kinh ngạc, nhìn Hoàng Lưu Hạ, nói:
- Chuyện này là thế nào, đầu óc tên này ẩm ương rồi sao?
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 62: Tự có dự tính
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Phạm Trường Vân là người như vậy.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, hắn liền đuổi 2 tên đàn em đi, lúc này mới cầm điện thoại lên gọi cho lão Hắc.
Hắn không thêm mắm thêm muối, nhưng cũng không miêu tả chi tiết toàn bộ câu chuyện, chỉ kể lại toàn bộ những lời mà Mạc Ngôn nói với Trương Trường Thanh.
Cuối cùng, hắn nói với lão Hắc:
- Lão Hắc, người đã tìm được rồi, chuyện ông giao cho tôi coi như là xong rồi, sau này… đừng đến tìm tôi nữa.
Lão Hắc kinh ngạc nói:
- Cậu có ý gì? Tôi còn đanh định bảo cậu giúp tôi tới tiếp cận tên đó… ừm thiếu tiền à?
Phạm Trường Vân nói:
- Lão Hắc, chúng ta làm việc với nhau bao nhiêu năm như vậy, tiền chỉ là thứ bên ngoài thôi, nhưng tôi có nguyên tắc riêng của tôi, có 1 số người tôi sẽ không động vào đâu.
Lão Hắc ngạc nhiên nói:
- Tôi biết hắn có chút cổ quái, thế nhưng cậu phản ứng thế này cũng hơi thái quá đấy?
Phạm Trường Vân nghiêm túc nói:
- Không phải tôi phản ứng thái quá, mà là trên đời này có 1 số người đúng là không thể động vào được.
Nói ra, 20 năm trước Phạm Trường Vân cũng không mê tín, khi đó, hắn còn trẻ tuổi, không sợ trời, không sợ đất, người duy nhất tin tưởng và chấp hành theo chính là lão đại và con dao trong tay mình, nhưng có 1 lần, hắn đi thu tiền cùng lão đại, trên đường trở về gặp 1 ông lão tàn tật, lúc đi qua, xe ba bánh của ông ta không cẩn thận quệt phải lão đại, lần đó vừa đúng lúc chủ nợ không ở nhà, sổ sách chưa làm được, tâm trạng lão đại cũng không được tốt, vì thể 1 cước bay lên, đạp ngã lão già đó.
Lão già đó bò dậy, cũng không nói chuyện, lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị bỏ đi.
Lão đại vẫn không chịu tha, lại tiếp tục 1 cước nữa.
Đúng lúc này, ông lão bỗng nhiên xoay người, trong ánh mắt hiện lên 1 tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào lão đại, nói:
- Vả miệng!
Ngay sau đó chuyện kỳ lạ xảy ra.
Lão đại mặt trắng bệch, sau khi đờ người ra 1 lát, bỗng nhiên tay giờ lên, tự tát mạnh vào mình 1 cái.
Nghe thấy tiếng tát bốp, bọn Phạm Trường Vân trong xe bỗng nhiên sợ ngây cả người.
Phạm Trường Vân là người đầu tiên tỉnh lại, chạy ra định ngăn lão đại, nhưng lão đại bỗng nhiên trở nên khỏe vô cùng, hất mọi người ra, tát thật mạnh vào mặt mình, mãi cho đến chi ngất xỉu mới thôi.
Trong đoàn người, Phạm Trường Vân là người thông minh nhất, hắn không có cách nào ngăn lão đại lại cả, vì thế xoay người tìm ông lão đó, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ông lão kỳ lạ đó đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
Cảnh này đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng Phạm Trường Vân vẫn không quên, kể từ đó hắn chỉ biết trên đời này có 1 số người không thể động vào được, nếu không, hậu quả đúng là không lường được.
Lão đại chính là ví dụ tốt nhất, sau khi chuyện đó xảy ra, lão đại bị di chứng, chỉ cần có ai nói 2 từ vả miệng thì ông ta không tự chủ được tát tới tấp vào mặt mình.
Vì thế sau đó lão đại không còn là lão đại nữa.
Phạm Trường Vân nhớ mang máng, cuối cùng lão đại được người nhà đưa vào bệnh viện tâm thần, hình như mình còn dẫn người đến thăm ông ấy mấy lần.
- Mình rốt cuộc có đến thăm ông ấy không nhỉ?
Buông điện thoại xuống, Phạm Trường Vân nghĩ tới chuyện cũ, tim đập nhanh hơn, nhưng thế nào cũng không thể nhớ nổi bộ dạng lão đại năm đó.
Nhưng ánh mắt hiểm ác của lão già ăn mày đó mãi đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ như in.
Ánh mắt Mạc Ngôn trong suốt, khác hoàn toàn so với lão già đó, nhưng Phạm Trường Vân có thể cảm giác được, ánh mắt Mạc Ngôn đồng thời khiến cho tim người ta đập nhanh hơn, thậm chí có chút hiểm ác.
Dưới cái nhìn của Mạc Ngôn, chỉ trong nháy mắt thân thể Phạm Trường Vân thậm chí có cảm giác như bị rút hết lực toàn thân.
Vì thế, hắn quyết định chọn đường lui và cũng càng kính nể Mạc Ngôn hơn.
- Loại người này vẫn nên kính nể tránh xa thì hơn.
Phạm Trường Vân thở dài.
Hắn đưa 1 tấm danh thiếp cho Mạc Ngôn, lúc này trong đầu lại có 1 hy vọng, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ nhận được điện thoại của tên kia.
- Cái tên lưu manh Phạm Trường Vân cũng có lúc biết sợ ư?
Trên sân gôn Trường Thiên, Trương Trường Thanh vung gậy đánh, sau đó ném gậy cho Cầu Đồng, trên mặt có chút kinh ngạc, nói:
- Hắn ta không nói vì sao ư?
- Hắn không chịu nói, chỉ nói có 1 số người không thể đụng vào được, để em tìm người khác vậy.
- Cứ để hắn đi đi.
Cái loại tiểu nhân vật như Phạm Trường Vân đương nhiên không có cách nào có được nhiều sự chú ý của Trương Trường Thanh, thế nhưng hắn dám từ chối lại khiến cho Trương Trường Thanh cảm thấy hứng thú với tên Mạc Ngôn này.
- Lão Hắc, ông nói cái tên Mạc Ngôn này rốt cuộc có cái gì kỳ lạ?
Nói ra, Phạm Trường Vân cũng coi như 1 kẻ ngoan cố, thế nào mà sau khi gặp mặt ngay cả cái việc theo dõi người mà hắn cũng không dám làm tiếp nữa?
- Ông chủ, Mạc Ngôn người này bất luận là có gì cổ quái, chẳng qua cũng chỉ là tiểu nhân vật, không đáng để quan tâm đến hắn đâu ạ.
Trương Trường Thanh cười nói:
- Những lời này của ông không đúng rồi, loại tiểu nhân vật chính xác là không đáng để ta so đo, thế nhưng, những lời mà hắn bảo Phạm Trường Vân truyền lại hơi quá đáng rồi, sẽ đến tìm ta “nói chuyện” cái này đúng là thú vị thật, nói thật đã nhiều năm nay tôi không nghe thấy những lời nói ngoan cố thế này rồi. Hắn vừa nói vừa đi về phía trước, lão Hắc thay cho Cầu Đồng, ôm gậy đi theo.
- Lão Hắc, Mạc Ngôn là nhân viên của công ty Chính Phương, đúng không?
- Đúng ạ, Phạm Trường Vân nói như vậy, lúc bọn họ gặp mặt, Hoàng Lưu Hạ của Chính Phương cũng ở đó.
- Nếu đã như vậy… thế thì chúng ta tìm chút việc cho hắn làm.
- Ông chủ, ý của ngài là…
- Rỗi kể cũng rỗi, nếu hắn muốn tìm ta nói chuyện phiếm thế thì ta cho hắn 1 cơ hội vậy, trong buổi gặp, chúng ta phải đấu văn, không phải đấu võ, nhân tiện thăm dò kỹ tên này xem, nói thật ra, tên cổ quái này ta lại cảm thấy có chút hứng thú.
- Tôi hiểu đại khái ý của ông chủ rồi ạ.
- Thật là hiểu được ư?
- Tôi đoán là ông chủ muốn thu phục hắn đúng không? Nếu là như vậy, tôi cảm thấy chuyện của Mạc Sầu Hồ đó có thể ủy thác cho công ty Chính Phương điều tra, chuyện này dù sao cũng cần phải giải quyết, nhân tiện thăm dò tên đó xem, xem hắn có nhận sự đầu tư của ông chủ hay không?
- Ha ha, lão Hắc, chỉ số thông minh của ông nhích dần lên rồi đấy!
- Đến rồi, chính là chỗ này.
Xe Qr của Mạc Ngôn dừng trước đường số 12 Trường Hồ, sau khi Hoàng Lưu Hạ xuống xe, nhìn thấy tấm bảng hiệu Tứ Phương Trai cổ xưa, nói:
- Cửa hiệu lâu đời mấy trăm năm… Mạc Ngôn, có thấy không, tấm biển này trải qua nhiều cuộc chiến tranh trải qua biết bao tang thương, nó có lịch sử hơn 400 trăm năm rồi đấy.
Tứ Phương Trai chủ yếu kinh doanh đồ ngọc, thế nhưng trên thưc tế nó kinh doanh rất nhiều hàng khác nữa, căn bản chính là 1 kho chứa đồ cổ, chẳng qua là lấy việc kinh doanh đồ ngọc làm việc chính.
Hoàng Lưu Hạ là bạn với ông chủ ở đây, ngày hôm qua đã hẹn, nói là sẽ dẫn người qua đây mua ngọc.
Ông ta vừa xuống xe, ông chủ của Tứ Phương Trai đã đi tới, cười nói:
- Lão Hoàng, cũng lâu không gặp nhau rồi đấy nhỉ.
Người này khoảng 40 tuổi, dưới chân là 1 đôi giày miệng tròn, trên người là 1 bộ võ phục luyện thái cực màu trắng, đứng ở đó toát ra vẻ hết sức thanh nhã.
Hoàng Lưu Hạ nhìn ông ta, cười nói:
- Ông chủ Lận, ông đúng là càng già càng phong độ đấy.Chê cười, chê cười…
Ông chủ Tứ Phương Trai cục kỳ thân thiết vứi Hoàng Lưu Hạ, cười nói bắt tay, lập tức nhìn về phía Mạc Ngôn nói:
- Vị này là?
Hoàng Lưu Hạ nói:
- Giới thiệu 1 chút, cậu này là Mạc Ngôn, là khách hàng hôm nay của ông đấy.
Ông chủ Tứ Phương Trai chìa tay về phía Mạc Ngôn, cười nói:
- Mạc tiên sinh, hoan nghênh đến, tôi họ Lận, tên cũng như họ Lận chỉ 1 chữ Thu.
Mạc Ngôn cười nói:
- Chào ông chủ Lận, tôi chỉ theo giáo sư qua đây tìm hiểu 1 chút, chứ khách hàng gì chứ.
Cái gọi là thấy lá rụng biết mùa thu đến, nhìn cánh cửa thanh lịch theo phong cách cổ xưa của Tứ Phương Trai, cùng với đồ trang trí trong phòng khách thì biết, người ra vào chỗ này không phải người giàu thì là người cực giàu, những người như Mạc Ngôn đây thì được coi là khách hàng gì chứ.
Lận Thu mời Hoàng Lưu Hạ và Mạc Ngôn vào cửa, không dừng lại ở lầu 1 mà lên thẳng luôn lầu 2.
- Vào phòng làm việc của tôi uống trà trước đi, Mạc tiên sinh muốn loại ngọc thế nào, để tôi cho người đem trực tiếp qua, chúng ta vừa uống trà vừa xem hàng đi.
Văn phòng Lận Thu rất lớn, văn phòng theo như lời ông ta nói, trên thực tế ở đây giống như 1 phòng khách chuyên tiếp khách VIP vậy.
Bố trí bên trong thanh nhã tĩnh mịch, gồm có bàn ghế trong đó, mỗi 1 đồ vật đều lộ ra vẻ nhân văn cực kỳ.
Cuối bức tường phía nam là 1 cái giá trưng bày, khung làm bằng gỗ lim, trên đó bày đủ các loại ngọc, đồ sứ cùng với những đồ bằng cốt khí rất hiếm.
Ba người ngồi xuống, Lận Thu tự mình pha trà.Nói là pha trà kỳ thực là hãm trà.
Nhìn 2 bàn tay ông ta bay bượn trên cốc trà, pha trà động mà như không động, Mạc Ngôn cảm thấy mình quả thực còn kém hiểu biết lắm.
Dụng cụ pha trà và lá trà mà Lận Thu sử dụng không phải đề cập đến nữa, không cần hỏi cũng biết, khẳng định đó là loại trà xa xỉ.
Điều khiến cho Mạc Ngôn được mở rộng tầm mắt chính là, Lận Thu rất chú trọng loại nước pha trà.
Nước là nước do tuyết trên núi Ngọc Long tan ra, còn than là than trúc của cửa hàng nhà họ Mã.
- Nào, hai vị, nếm thử 1 chút tay nghề của tôi đi.
Trà hãm xong, Lận Thu cầm lên 1 chén trà cũng lớn ngang bằng với chén rượu, nói với 2 người.
Mạc Ngôn tuy không hiểu biết gì lắm về trà, bình thường cũng không hay uống, cậu học Lận Thu, dùng ngón cái và ngón giữa cầm chén trà, dùng 1 tay khác nâng đáy chén, sau đó nhấp 1 ngụm.
Nói thực ra, loại trà này mặc dù hương thơm thoang thoảng đầu mũi, nhưng khi uống vào hình như cũng không khác trà bình thường lắm.
Hoàng Lưu Hạ thì lại khen không tiếc lời, nói:
- Nước ngon, rà ngon, tay nghề cao siêu, lão lận, tay nghề của ông không mở quán trà thì thật là phí.
Lận Thu dương dương tự đắc, nhận hết những lời khen ngợi của Hoàng Lưu Hạ, cũng không khiêm tốn, có thể thấy được, ông ta cực kỳ tự tin vào tay nghê pha trà của mình.
Ông ta buông chén trà xuông, hỏi Mạc Ngôn:
- Mạc tiên sinh, vừa rồi cậu nói, mua đồ ngọc để làm quà mừng thọ, đúng không?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng thế, là mừng thọ 1 vị trưởng bối… ông chủ Lận, ông có đề xuất nào không?
Lận Thu cười nói:
- Cái này còn phải xem cậu định mua loại bao nhiêu đã.
Mạc Ngôn nói:
- Khoảng 10 vạn đi.
Lận Thu gật gật đầu, cười nói:
- Xem ra Mạc tiên sinh thực sự rất tôn kính vị trưởng bối này.
Ngập ngừng 1 chút, ông ta nói tiếp:
- Mạc tiên sinh, muốn món đồ mới hay là món có niên đại lâu năm 1 chút?
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 63: Ngọc bội hình cán chương
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Mạc Ngôn thì chẳng hiều gì về ngọc bội nhưng đạo lý đối nhân xử thế thì rất hiểu, nói:
- Tốt nhất là món mới đi, vị trưởng bối này của tôi làm lễ đại thọ 80 tuổi, nếu tặng đồ cũ quá sẽ không may mắn, hơn nữa, tôi dự định cũng chỉ khoảng 10 vạn thôi, đại khái chỉ đủ thể mua 1 món đồ mới thôi.
Đồ ngọc xưa cũ trên thực tế chính là di vật văn, ngoài giá trị bản than nó còn có cả nhân tố giá trị lịch sử, nhân văn, như vậy có thể dùng tiền để so sánh, 10 vạn đối với người bình thường là con số không nhỏ, nhưng trước hàng chục, hàng trăm vạn văn vật thực sự không đủ để ngắm.
Lận Thu cười nói:
- Quán tôi mới nhập về mấy món mới được chạm trổ xong, khoảng 10 vạn thì có 2 món, tôi cho người mang qua đây ngay.
Ông ta đứng lên, đi ra ngoài cửa dặn dò 1 tiếng, quay đầu lại, nói:
- 2 món đồ ngọc này cũng được, trong đó có 1 cái là lư hương 4 chân, tạo hình theo phong cách cổ xưa, dùng để làm quà mừng thọ tôi thấy cũng rất được ngoài ra còn có 1 món…
Ông ta đang giới thiệu, bỗng nhiên tiếng giày cao gót ngoài cửa “cộp cộp cộp” vọng lại.
Nghe thấy tiếng, Lận Thu vỗ đầu, trên mặt lộ ra nụ cười mếu.
Mạc Ngôn không cần mở cửa cũng biết, người tới chắc chắn không phải nhân viên của Tứ Phương Trai, nếu là nhân viên tuyệt đối không thể hung hăng trước phòng ông chủ như thế, Tứ Phương Trai buôn bán kinh doanh đồ ngọc và các loại đồ cổ, yên tĩnh và nhẹ nhàng là những tố chất cần có của nhân viên, những đồ cổ ở đây giá trị cũng từ chục vạn đến trăm vạn, ai mà dám để đồ trong tay những nhân viên tính cách hấp tấp như vậy chứ?
- Hi, đoán là anh trốn trong phòng làm việc mà!
Nụ cười mếu trên mặt Lận Thu còn chưa tan biến, 1 cô gái đã xuất hiện trước cửa.
Cô ta bước hùng hổ vào phòng, tiếp đó không khách khí tự rót 1 chén trà cho mình rồi ngửa cổ uống ực.
Lận Thu hình như quen thấy hành động không hề thùy mị nết na của cô gái này rồi, lắc đầu cười nói:
- Đại tiểu thư, hôm lại cơn gió nào thổi em đến đây thế?
Cô gái này tuổi cũng xấp xỉ Mạc Ngôn, mặc 1 bộ váy công sở, nhìn vẻ bề ngoài có vẻ như là 1 nhân viên, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bộ quần áo trên người mặc dù rất đơn giản nhưng giá nó cũng không vừa, Mạc Ngôn cũng không hiểu biết lắm về những thứ này nhưng Hoàng Lưu Hạ liếc mắt 1 cái đã nhận thấy khí chất quyền quý phát ra từ người cô gái này.
Cô gái tướng mạo cũng được, không phải là quá là xinh đẹp, da mặt có những nốt mụn lấm tấm nhưng ánh mắt lại cực kỳ linh động.
Cô gái buông chén trà, vỗ vỗ tay, ngoài cửa có 1 người đàn ông cầm tập giấy xuất hiện.
Cô gái bảo người này bỏ tập giấy xuống, cười hì hì nói:
- Anh họ, đây là những thứ em mất nửa năm để thu thập đấy, anh xem giúp em đi.
Lận Thu vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
- Bảo lão Lý ở bên dưới xem giúp em không được sao? Sao cứ phải chạy lên làm phiền anh.
Cô gái cười nói:
- Em không tin người khác, chỉ tin anh họ thôi, không dễ gì thu thập được chúng, nếu như xem nhầm thì làm thế nào?
Lận Thu cười khổ lắc đầu, xoay người giới thiệu với Hoàng Lưu Hạ:
- Đây là em họ tôi, tên là Trương Tiểu Manh, Tiểu Manh, vị này là tổng giám đốc Hoàng Lưu Hạ, còn vị này là Mạc Ngôn, đều là bạn của anh.
Trương Tiểu Manh mỉm cười chào 2 người, tỏ vẻ hiền hòa, nhưng lúc xoay người bảo người đàn ông xách cái hộp ra ngoài, vô tình lộ rõ phong thái của 1 đại tiểu thư.
Lận Thu nói:
- Tiểu Manh, hôm nay em không đi làm à?
Trương Tiểu Manh lè lưỡi, nói:
- Trốn chạy qua đây đấy.
Lận thu cười nói:
- Cẩn thận ông nội biết được đánh đít đấy.
Trương Tiểu Manh không phục nói:
- Em đồng ý với ông nội đi làm 2 năm là đã có thành ý lắm rồi, chẳng lẽ đến cả tự do cũng không có hay sao?
Lận thu cười ha ha, nói:
- Được rồi, để cho anh xem em thu thập được cái gì nào? Đừng có giống như lần trước, 12 món, cái nào cũng là đồ dỏm hết.
Lúc này, nhân viên Tứ Phương Trai đưa cái lư hương 4 chân và 1 món đồ nữa lên.Lận Thu không tiện chậm chễ với Mạc Ngôn, vì thế nhìn về phía Trương Tiểu Manh, nói:
- Tiểu Manh, em chờ 1 lát, Mạc tiên sinh ở đây….Còn chưa nói xong.
Mạc Ngôn đã chen vào:
- Ông chủ Lận, tôi không vội đâu, hay là ông cứ giám định cho Trương tiểu thư trước đi, cũng để tôi nâng cao kiến thức luôn.
Lận Thu nói:
- Thế sao được, cậu là khách mà, chậm chễ ai chứ không dám chậm chễ các cậu.
Trương Tiểu Manh lại kéo cánh tay ông ta, nói:
- Anh, khách hàng là thượng đế, thượng đế đã nói là anh xem cho em trước đi thì anh cứ làm thế đi.
Cô ta 1 bên làm nũng lôi kéo lận thu, 1 bên chớp mắt nhìn Mạc Ngôn tỏ vẻ cảm ơn.
Lận Thu bất đắc dĩ, nói:
- Được rồi, xem cho em trước vậy, thế nhưng anh nói trước, nếu kết quả vẫn như lần trước thì em không được trút giận vào đồ ở đây đâu đấy.
Trương Tiểu Manh giả vờ không quan tâm, nói:
- Không phải chỉ làm hỏng 1 cái bát sứ vỡ của anh thôi sao.
Lận Thu trừng mắt nói:
- Nó mà là bát sứ vỡ à?
Trương Tiểu Manh nhìn thấy Lận Thu tức giận, phe phấy cánh tay ông ta, cười hì hì nói:
- Được rồi, được rồi, không phải là bát sứ vỡ, là bảo bối vô giá được chưa?
Lận thu đúng là không có cách gì với cô gái này, cười mếu giải thích với Hoàng Lưu Hạ và Mạc Ngôn:
Các ông không biết chứ, con nha đầu này nhìn cái gì cũng thấy mê, năm ngoái đến chỗ tôi rồi đột nhiên thích 1 đồ ngọc, sau đó bắt đầu học người nhà đi khắp nơi tìm mua đồ, đồ thật thì chẳng thấy đâu, tiêu hết bao nhiêu là tiền, cũng may con bé cũng biết trình độ mình còn kém, chỉ mua những món không quá 1 vạn thôi, lần trước mang đến chỗ tôi, 12 món đều là đồ dỏm hết, tôi nói với nó mấy câu, các ông đoán được không? Thật đúng là, con bé nổi điên lên, ném luôn cái bát sứ men ngọc Long Tuyền đời nhà Tống xuống đất.
Trương Tiểu Manh nhìn thấy anh họ bới móc mình, liền nổi giận, vén tay áo lên, lô ra cánh tay trắng như tuyết, nói:
- Này, này, đánh người không đánh vào mặt, họ Lận kia, anh có tin em có thể kể chuyện hồi nhỏ anh đái dầm ra hay không?
Lận Thu cười ha ha, nói:
- Ấy, xem em nổi nóng kìa, đừng quên, anh trông em lớn lên đấy, nói đến đái dầm…
Trương Tiểu Manh lúc này mới nhớ, anh họ lớn hơn mình 20 tuổi, nói không chừng đã từng thấy mình đái dầm cũng nên, vì thế 1 tay bịt miệng Lận Thu lại, hung tợn nói:
- Không được nói, không được nói!
Nhìn thấy cảnh anh em vui vẻ thế này, Mạc Ngôn không khỏi cảm động trong lòng.
Anh em họ của cậu ít nhất có hơn 20 người, lúc gặp mặt nhìn như thân thiết nhưng hoàn toàn không thành thật và đơn giản như 2 anh em trước mặt này, đối với Mạc Ngôn, họ hoàn toàn không giao lưu cùng.
- Lần này đến mừng thọ ông nội, trong mắt của anh em họ, mình hơn nửa chỉ là người qua đường mà thôi.
Trương Tiểu Manh náo loạn trong chốc mắt, cuối cùng cũng mở hòm lấy đồ cho Tận Thu giám định.
Trong hòm tổng cộng có 14 món đồ ngọc, to nhỏ đủ cả, có ngọc bội, ngọc Như Ý, còn có 1 món ngọc mã não bằng bàn tay trẻ em nữa.
Chỗ ngọn này được đặt lộn xộn trong hòm đè lên nhau chẳng có bất kỳ vật cách ly bảo hộ nào cả.
Vửa mở hòm ra, Lận Thu liền nhíu mày, không thoải mái nói:
- Thế mà cũng tự xưng là người yêu ngọc, chỗ ngọc này bất luận có phải là hàng thật hay không, bị em chèn ép như vậy, sớm muộn gì cũng tan xương nát thịt, em dùng rơm rạ ngăn cách chúng cũng được mà.
Mạc Ngôn và Hoàng Lưu Hạ đi qua, cúi người nhìn vào chỗ ngọc để lung tung đều bật cười.
Lận Thu cầm lấy miếng ngọc bội, chỉ nhìn thoáng qua, liền nói:
- Nhiều nhất là 1500 tệ, em mua bao nhiêu tiền?
Trương tiểu manh thè lưỡi, nói:
- 9000.
Trên thực tế, từ chất liệu mà nói, đồ ngọc không có thật giả, 200 khối hay 200 vạn khối ngọc bội đều là hàng thật cả, chỉ có điều phẩm chất có cao có thấp mà thôi, từ góc độ này mà nói, chất lượng kém thì được coi như đồ dỏm, đương nhiên, nếu như là ngọc cổ, phụ thuộc nhiều nhân tố, như thời gian, triều đại, xuất xứ… cho dù là người có thâm niên nhìn ngọc, hơi vô ý 1 chút cũng có khi nhìn nhầm.
Những món đồ ngọc mà Trương Tiểu Manh thu gom này đều là ngọc cổ có tiếng.
Kỳ thực cô cũng biết, tỷ lệ là hàng thậT gần như bằng 0 thế nhưng cô căn bản là không thèm để ý.
Thậtt cũng tốt, giả cũng được, cô từ trước đến giờ không để trong lòng.
Cứ như những đồ dỏm lần trước mà nói, cô căn bản là không quan tâm mình thu gom đồ dỏm, mà giận anh họ miệng nói suốt không chịu tha cho mình, lúc đó mới tức giận ném luôn cái bát sứ mà ông ta yêu thích xuống đất.
Đối với cô mà nói, thích mua thì mua, ban đầu là vì để giết thời gian, sau này, cô lại cảm thấy chỉ cần nhìn thuận mắt, mấy thứ này bất luận là giả hay thật đều rất đáng yêu, giống như hồi nhỏ cô sưu tầm hẳn 1 phòng toàn búp bê vậy.
Lận Thu cầm lấy 1 món đồ ngọc tinh xảo lên, kinh ngạc hỏi:
- Ôi, cái này được đấy!
Trương Tiểu Manh bộ mặt vui vẻ, nói:
- Thật ư?
Lận thu nghiêm túc nói:
- Đương nhiên là thật, ít nhất cũng trị giá 300 đồng đấy.
Tiểu Manh, giữ gìn nó để sau này làm đồ cưới. Trương Tiểu Manh kéo mạnh cánh tay lận thu, sẵng giọng:
- Anh, anh thật là đáng ghét!
Lận thu cười ha ha, cầm lên 1 món khác.
Ông ta rất am hiểu ngọc, cái gọi là ngọc cổ trước mặt ông ta không thể nào che giấu được, gần như nhắm mắt vào cũng có thể đưa ra kết luận được.
- A, cái này được này, ấm trà của anh thiếu mất cái nắp, cái này tròn tròn đúng là rất vừa đấy.
- Món ngọc mã não này mua hết bao tiền? 6000 à? Ha ha, chúc mừng, em gái, lần này anh thực sự phải chúc mừng em, ít nhất em cũng không lỗ vốn rồi!
Mạc Ngôn đứng 1 bên xem cũng thấy buồn cười, Lận Thu nhìn rất thanh nhã nhưng mồm mép lại rất lưu loát, nói khiến Trương Tiểu Manh nghiến răng kèn kẹt, hận không thể liều mạng với ông ta được.
- A, 2 miếng ngọc bội này hình như cũng có niên đại đấy.
Lận Thu cầm lên 2 miếng ngọc bội tạo hình giống nhau như đúc, nhìn kỹ hồi lâu, lắc đầu nói:
- Có chút niên đại, chắc là đồ cổ, thế nhưng thật đáng tiếc, chất liệ bình thường, phẩm chất cũng hơi kém. Trên tay nắm 2 miếng ngọc tạo hình con cá, màu xanh nhạt, bên ngoài mặc dù bóng loáng, nhưng bên trong đã loang lổ, không cần giơ lên nhìn, có thể nhận ra những chấm tròn lấm tấm màu xanh đậm trong đó.
Đây là món đồ duy nhất mà Trương Tiểu Manh mang đến được coi là 1 món ngọc cổ, đáng tiếc chất liệu không được tốt lắm, luận về giá trị, thậm chỉ còn không bằng thứ được coi là đồ dỏm, ít nhất món đồ mã não mà được Lận Thu giám định là “không bị lỗ vốn” kia còn đáng tiền.
Mạc Ngôn nhìn thấy 2 miếng ngọc bội này trong lòng lại như nhảy dựng lên.
Vừa rồi cậu nghe Lận Thu nói 2 quả ngọc bội này cũng có niên đại, tiềm thức của mình tự nhiên lại trỗi dậy, muốn nghiên cứu 1 chút ngọc cổ và ngọc mới có gì khác nhau.
Nhưng mà vừa nhìn thấy, cậu kinh ngạc phát hiện, tạo hình 2 miếng ngọc hình cá này đúng là khí 1 tấm bùa!
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 64: Lấy một để một
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Trong lòng Mạc Ngôn kinh ngạc.
Nếu như 2 miếng ngọc bội này là bùa thì cậu không hẳn phải kinh ngạc như vậy.
Thế giới này mặc dù đã tiến vào thời kỳ mạt pháp, nhưng bất luận là thời đại nào cũng đều dần dần mở cửa, không thể nào 1 bước mà thành được, vào thời đại đạo nhân, linh khí giữa trời đất đậm đặc hơn bây giờ rất nhiều, trong mỗi trăm năm, sẽ 2 lần mở Biển Khổ để diệt ma trừ yêu, thế nhưng do linh khí dần dần cạn kiệt, những người như vậy càng dần càng ít, cho đến bây giờ, về căn bản đã không còn tung tích nữa, đồng thời, vì linh khí cạn kiệt, mở Biển Khổ đã đến cực hạn, muốn phóng Kim Liên chắng khác gì kẻ ngốc nói mê cả.
Mà sau khi mở Biển Khổ, cho dù không có Kim Liên vẫn có thể ngưng tụ chân khí, mặc dù không nhiều, nhưng sau khi tích tụ chân khí có thể luyện chế những món bùa đơn giản, như vậy Mạc Ngôn định luyện bùa hộ than, là 1 loại trong đó.
Theo như Mạc Ngôn đoán, mấy ngàn năm qua, món bùa như vậy chắc chắn vẫn còn lưu truyền, hoặc nhiều hoặc ít mà thôi, thật sự không đáng để ngạc nhiên.
Nhưng 2 tấm bùa này là ngoại lệ.
Đầu tiên, giá trị 2 món bùa này cao hơn những món bùa khác nhiều, tiếp nữa, sự xuất hiện của nó chứng minh cho sự suy luận của Tả đạo nhân đối với lịch sử cổ đại Trung Quốc.
Trong “Ghi chép Tả đạo Mạt Pháp, 2 miếng ngọc bội hình cá này được gọi là “bùa dưỡng thân bồi bổ nguyên khí”, hay còn có tên gọi dễ hiểu hơn là “bùa dưỡng sinh”, không phải làm ra để lừa người, mà danh như ý nghĩa của nó, tác dụng cụ thể của nó chính là củng cố, bồi dưỡng và nuôi dưỡng thân thể, trên thực tế, loại bùa ngọc này đối với Mạc Ngôn và những người tu luyện Biển Khổ Sinh Kim Liên của Tả Đạo mà nói không có bất kỳ công hiệu nào, nhưng đối với những người trần tục mà nói thì là 1 món bảo bối nghịch thiên kéo dài tuổi thọ, có được miếng bủa ngọc như thế này, ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ hơn 10 năm, đương nhiên, cái gọi là “tăng thêm” kỳ thực là tác dụng của nguyên khí được tẩm bổ vào thân thể chứ không phải là tăng thêm tuổi thọ chính thống, tuổi thọ trên lý luận là 20 năm, nhưng trên thực tế, hoạt động không đúng cách hay là va chạm bên ngoài đều ảnh hưởng đến tuổi thọ, mà bùa dưỡng sinh cũng giống như dầu bôi trơn lớp bảo vệ chất lượng tuyệt hảo và có công dụng bảo vệ máy móc, tuổi thọ trên lý luận thực tế là như vậy.
Đồng thời, nó còn khiến cho cơ mạch, da dẻ tràn đầy sức sống, khơi thông huyết mạch, có công hiệu tẩm bổ dinh dưỡng, đối với người bình thường mà nói thì đúng là vô giá.
Vào thời đại của Tả đạo nhân, loại bùa ngọc này cũng rất hiếm thấy, cũng không phải điều kiện luyện ra nó có khó khăn gì mà là sau khi luyện thành, còn phải chờ rất nhiều năm sau nữa để dưỡng bùa, gọi là dưỡng bùa chính là sau khi tu luyện thành công, đặt ở chỗ linh khí đậm đặc, chỉ sau khi linh khí trong bùa ngọc đạt tới trạnh thái cực điểm nó mới có thể phát huy công hiệu, phụng dưỡng người đeo bùa, tuy nhiên, linh khí trời đất vào thời kỳ Tả đạo nhân đã không đủ để trong thời gian ngắn có thể tẩm bổ đủ cho bùa ngọc được, theo Tả đạo nhân suy tính, ít nhất cần phải tích lũy ngàn năm mới có thể dùng được, cho nên vào thời kỳ của Tả đạo nhân loại bùa dưỡng sinh này hầu như không thấy tăm tích, mặc dù có 2 miếng xuất thế, phần lớn là do thời cổ đại truyền lại.
Theo quan điểm này, trong “ghi chép Tả đạo Mạt Pháp”, lịch sử trong sách không quá 2000 năm, đồ vật như vậy ít nhất phải ngược về 5000 năm nữa!
- Tả đại nhân có thể là người trước thời Xuân Thu, cách ngày nay đến mấy ngàn năm, ngược dòng thời gian về 5000 năm nữa, há chẳng phải nói Trung Quốc cố đại có hàng vạn năm lịch sử ư? Thậm chí còn có khả năng không chỉ bằng đấy…
Nhìn lại 2 miếng ngọc bội hình cá, Mạc Ngôn cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Nói thực ra, cậu cũng không hoàn toàn tin tưởng vào Tả đạo nhân, ví dụ như lịch sử 5000 năm để xuất hiện thứ này, cậu cũng chỉ nghe nói vậy thôi, nhưng lúc thấy 2 miếng bùa này, trong lòng lại không có nghi ngờ gì cả, thậm chí còn có chút kính trọng lịch sử hơn.
2 miếng bùa ngọc này không biết là được luyện ra vào thời đại này, nhưng theo Mạc Ngôn suy tính, tuổi của nó cũng phải đến hàng ngàn năm, mà trải qua hàng ngàn năm hấp thu như vậy, linh khí trong bùa ngọc đã dư thừa vô cùng rồi, lúc này gọi nó là bùa linh cũng không phải là quá.
Có thứ gọi là linh vật tự mờ tối đi, 2 miếng bùa này mang thần vận tự nhiên tự hợp với lẽ trời, trong mấy ngàn năm này, tự mờ tự cũ đi, chỉ đợi người có kiến thức khởi động linh khí.
Trên thực tế, công hiệu 2 miếng bùa này tuy rằng thần kỳ nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói kỳ thực không có nhiều tác dụng lắm, nhiều nhất chỉ dùng để nghiên cứu mà thôi.
Thế nhưng đối với ông nội 80 tuổi của Mạc Ngôn thì thứ này thì đúng là vô giá.
Ông Mạc là ngọn cờ đầu của gia đình họ Mạc, ông ta không ngã thì nền tảng của nhà họ Mạc càng được bền vững, sống thêm 10 năm nữa, đợi người đến sau tiếp nhận của ông ta, nhà họ Mạc sẽ chính thức trở thành cây cổ thụ vươn cao trên mặt đất.
Mạc Ngôn cũng không quan tâm đến nhà họ Mạc có trở thành cây đại thụ hay không, từ năm 5 tuổi, cậu đã không có ý định hưởng phúc từ cái bóng râm ấy.
Cậu chỉ cảm thấy, thân là hậu bối, nếu đã không có hiếu thì cố gắng bên ngoài để bồi thường cũng được.
Cho nên cậu dự định mua 2 miếng ngọc bội này làm lễ mừng thọ cho ông Mạc.
Mặt khác, thân là người tu luyện, cậu biết rõ đạo lý “trời ban không nhận sẽ phải chịu tội”, đây là nhân quả, không thể không nhận được.
Lận Thu sau khi xem xét 2 miếng ngọc bội hình cá này bị Trương Tiểu Manh tiện tay quẳng sang 1 bên.
Mạc Ngôn khẽ cười với Trương Tiểu Manh, nói:
- Trương tiểu thư, tôi thực sự thích phong cách cổ xưa của 2 miếng ngọc bội này, không biết cô có bằng lòng không.
Lân Thu và Hoàng Lưu Hạ nghe thấy cậu ta nói như vậu đều không nghĩ gì nhiều.
Lận Thu cười nói:
- Cặp ngọc bội này giữ để chơi cũng không tệ, Mạc Ngôn nói đúng, cặp ngọc bội này mặc dù phẩm chất không tốt nhưng đúng là có chút phong cách cổ xưa.
Trương Tiểu Manh cười sảng khoái, đưa ngọc bội cho Mạc Ngôn, cười nói:
- Nếu thích thì nó thuộc về anh đấy.
Mạc Ngôn cười nói:
- Vậy thì Trương tiểu thư ra giá đi ạ.
Trương Tiểu Manh có chút giận hờn, nói:
- Bán gì chứ, cũng không phải là thứ đáng giá gì, thích thì cầm lấy đi.
Cô nói như vậy, Mạc Ngôn thực sự có chút phân vân.
Nếu thứ này không có giá trị gì cậu cũng không khách khí gì mà nhận luôn.
Nhưng hoàn toàn trái lại, trên 1 ý nghĩa nào đó, thứ này có thể nói à vô giá, nếu như cậu không hề trả 1 đồng nào mà nhận lấy thì chẳng khác nào nhận nhân quả lớn, cậu có thể lừa được Trương Tiểu Manh và Lận Thu nhưng không thể lừa được luật nhân quả được, cũng không phải luật nhân quả gây tai họa gì nhưng trong tương lai, luật nhân quả này nói không chừng không biết lúc nào trở thành cửa ai ngăn cản cậu.
Cậu tu luyện đạo thần hồn, đương nhiên không muốn gặp phải quan ải như vậy.
Trên thực tế, cậu đang định dùng 10 vạn để mua 2 miếng ngọc bội này.
Trước đó đã nói, 2 miếng ngọc bội này đối với người thường mà nói là vô giá, 10 vạn mà mua được cũng chẳng khác gì lừa người, thế nhưng về bản chất mà nói, thứ này không có tác dụng gì với Mạc Ngôn, tốn 10 vạn như vậy trong lòng cậu mới không thấy xấu hổ, cũng không nói gì đến nhân quả, cho dù có, cũng chỉ là nhân qủa bên ngoài chứ không ảnh hưởng gì đến tâm tình bên trong.
Thế nhưng bây giờ xem ra cách này vẫn có chỗ không ổn.
Mấy người ở đây cũng không phải kẻ ngốc, cậu vô duyên vô cớ tốn 10 vạn để mua đôi ngọc bội “không đáng tiền” này, bọn họ đương nhiên sẽ nghi ngờ có gì ẩn khuất trong đó, huống chi, người ta còn đang định tặng cậu, cậu không nhận không nói làm gì lại cố tình chi nhiều tiền như vậy để mua, có là thằng ngốc cũng biết trong đó có gì kỳ quái.
Như vậy, nhận không thứ này sẽ dẫn đến gặp nhân quả, không nhận thì không cam lòng, nếu tốn tiền mua chắc chắn sẽ gây nghi ngờ cho người khác.
Như vậy, Mạc Ngôn đúng là tiến thoãi lưỡng nan.
- Này, rốt cuộc anh có cầm hay không, rất ít khi em tặng đồ cho người khác đấy.
Trương Tiểu Manh thấy cậu không nói lời này, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, người này đúng là lằng nhằng, chỉ là miếng ngọc bội không đáng tiền mà thôi, Lẽ nào sợ nợ ân tình mình sao?
Tính cách cô gái này có chút bướng bỉnh, thấy Mạc Ngôn do dự, cho rằng anh ta không muốn nợ ân tình với mình, cô gái càng bướng bỉnh muốn tặng đôi ngọc bội này hơn.
Mạc Ngôn thấy da mặt Trương Tiểu Manh hơi thô có lẽ là vì thức đêm nhiều nên mọc 2 cái mụn nhỏ, không khỏi mỉm cười, trong lòng lập tức có tính toán.
“Lấy 2 miếng hết thì đúng là có chút tham lam, mình là chính đạo, cô gái này tướng mạo cũng được, nhưng da dẻ không được tốt lắm, rất thích hợp dùng bùa dưỡng thân này, thôi, 2 miếng bùa này cũng vì nhân duyên mà cô ta có, cách tốt nhất là lấy 1 bỏ lại 1, không thiệt không được, không muốn bị luật nhân quả chỉ còn cách tặng duyên phúc này cho cô ta vậy.”
Nghĩ như vậy, cậu hơi mỉm cười, nói:
- Trương tiểu thư, cô biết không, tôi muốn dùng 10 vạn để mua 2 miếng ngọc bội này.
Nghe thấy những lời này, Trương Tiểu Manh không khỏi giật mình.
Lận Thu và Hoàng Lưu Hạ cũng kinh ngạc, Lận Thu thậm chí cho rằng mình hoa mắt, giật lấy 2 miếng ngọc bội từ tay Trương Tiểu Manh, xem kỹ lại 1 lần nữa.
Những người ở đây ngoài Mạc Ngôn ra, không giàu thì là cực giàu, ngay cả Hoàng Lưu Hạ cũng là người giàu có, 10 vạn đối với ông ta mà nói thực sự không là cái đinh gì trong mắt, cũng không đủ để bọn họ phải kinh ngạc.
Nhưng điều làm cho họ tò mò chính là, Mạc Ngôn vì sao muốn bỏ ra 10 vạn để mua 2 miếng ngọc bội nhìn không đánh tiền này, hơn nữa trong khi Trương Tiểu Manh còn đang muốn tặng không cho cậu!
- Cậu điên à, thứ này mà đáng giá 10 vạn sao?
Trương Tiểu Manh nhìn Mạc Ngôn như người ngoài hành tinh vậy, nói:
- Nói lại lần nữa, bất kể nó có đáng tiền hay không, tôi chỉ muốn tặng nó cho anh thôi, anh giàu thì giàu việc gì phải nói ra thế?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi cũng muốn giàu lắm, nhưng thứ này thực sự rất quý báu, nếu như mặt dày nhận lấy, sau này chỉ sợ ngủ không được yên giấc thôi.
Lận Thu đứng ngoài không nhịn được hỏi:
- Mạc ngôn, thứ này thực sự là rất quý báu sao? Sao tôi không nhận ra nhỉ?
Hoàng Lưu Hạ cũng nói:
- Không phải cậu nói là cậu không am hiểu về đồ ngọc lắm sao? Tôi nói này, hay là cậu bị hoa mắt rồi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi đúng là không hiểu biết gì lắm về ngọc, thế nhưng cũng không phải là không biết gì ví dụ như miếng ngọc bội hình cá ngày, tôi ít nhiều cũng biết chút về lai lịch của nó.
Lận Thu lập tức tỉnh táo, đưa ngọc bội cho cậu ta, nói:
- Đến đây, đến tây, chỉ giáo cho tôi 1 chút.
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 65: Gột rửa bụi trần
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Mạc Ngôn cầm ngọc bội, khiêm tốn nói:
- Trước mặt ông chủ Lận tôi đâu dám chỉ bảo, không giấu các vị, về lai lịch 2 miếng ngọc bội này, tôi cũng chỉ biết 1 chút thôi, hơn nữa tôi cũng không dám chắc chắn khẳng định, cần phải kiếm chứng thêm 1 bước nữa.
Lận Thu nói:
- Cậu nói về lai lịch nó trước đi.
Mạc Ngôn gật gật đầu, nói:
- Hai miếng ngọc bội này rốt cục tên là gì, nói thực ra tôi cũng không biết, nhưng nếu như đoán không nhầm, điểm quý báu của nó chính là khả năng dưỡng sinh, nói đơn giản là sau khi đeo nó nhiều ngày có thể tẩm bổ dung nhan, thư giãn đả thông kinh mạch, thậm chí là trì hoãn lão hóa.
Những lời này của cậu 9 phần đúng 1 phần giả, nói đúng về công dụng chính của bùa dưỡng sinh nhưng lại che giấu lai lịch của nó, có 1 số việc vượt khỏi chuyện trần tục, cho dù nói ra sợ là không ai tin, còn về tác dụng dưỡng sinh thì có thể nói ra thoải mái. Trên thị trường bây giờ, sản phẩm có công dụng dưỡng sinh nhiều vô kể, còn về có tác dụng hay không, sợ là chỉ có nhà sản xuất mới có thể nói rõ được, cho nên khi cậu nói về tác dụng của miếng ngọc bội này, không chỉ không có ai ngạc nhiên, mà Trương Tiểu Manh thậm chí còn bĩu môi.
Lận Thu cũng có chút thất vọng, nói:
- Cái này… hình như không có cách nào kiểm chứng được.
Dưỡng sinh khái niệm này quả thực không có số liệu nào có thể chứng minh được, ví dụ như nói những sản phẩm dưỡng sinh trên thị trường, có người nói có tác dụng, có người nói không có tác dụng. Người nói có tác dụng, trong đó đại đa số là tác dụng tâm lý, 1 số nhỏ những người khác khác thì là do nhà sản xuất mua chuộc, nhưng bất kể có tác dụng hay không, công hiệu cuối cùng chỉ có thể cảm nhận được chứ không có 1 tiêu chuẩn chính xác nào có thể đo lường được, ví dụ như 1 số sản phẩm, là hàng giả kém chất lượng, nhưng sau khi dùng, có người lại cảm thấy hiệu quả phi phàm, đến bênh viện kiểm tra các chỉ số cơ thể, số liệu sức khỏe cũng dần khỏe lên, còn có thể do nguyên ngân khác, có thể là do dưới tác dụng của tâm lý, ăn ngon ngủ kĩ, tâm trạng chuyển biến tốt, thêm nữa có chế độ luyện tập thích hợp và nghỉ ngơi điều độ, hiệu quả dần dần, kỳ thực không có liên quan gì với cái gọi là sản phẩm dưỡng sinh .
Thế nhưng, ai có thể dùng phương pháp khoa học để chứng minh những điều này?
Mạc Ngôn cười nói:
- Ông chủ Lận, ông đừng vội, nghe tôi nói xong đã.
Hơi ngừng 1 chút, cậu nói tiếp:
- Tôi biết, bây giờ trên thị trường có rất nhiều sản phẩm dưỡng sinh, ví dụ như nệm từ trường, vòng đeo tay, cốc từ tính,..., có thể nói là vô số kể, còn về có công hiệu hay không, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều rõ, nói thực ra, những thứ này tôi cũng không tin, nhưng thưa các vị, 2 miếng ngọc bội mà chúng ta đang thấy này lại không phải là sản phẩm khoa học nào cả, nói quá lên 1 chút, đây là 1 linh vật do trời đất tạo hóa nên, công hiệu của nó là có thực… thế này đi, các vị, miệng nói tai nghe không bằng kiểm chứng 1 phen, ông chủ Lận có thể giúp tôi chuẩn bị mấy thứ được không.
Lận Thu nói:
- Cần cái gì, cậu cứ nói đi.
Mạc ngôn nói:
- Mấy thứ rất đơn giản thôi, 1 lọ giấm, 1 cái lò than, 1 cái nồi, nồi không cần to lắm đâu, nhỏ nhỏ là được rồi, thế nhưng tốt nhất là đồ gốm sứ.
Lận Thu gật đầu, lập tức gọi nhân viên đến bảo cậu ta chuẩn bị mấy thứ đó.
Nhân lúc đồ chưa có, Mạc Ngôn tiếp tục bịa 1 tràng:
- Sở dĩ tôi biết lai lịch của thứ này là do chuyện hồi nhỏ, năm đó trong nhà 1 vị trưởng bối của tôi cũng có 1 miếng ngọc bội thô như thế này, từ vẻ bên ngoài đến những chấm trên ngọc bội đó cũng giống y hết như 2 miếng này, lúc đó, vị trưởng bối đó cho rằng chỉ là miếng ngọc bội bình thường, cũng không để tâm đến nó, cho đến 1 ngày, 1 đạo sĩ nhờ tá túc, nhân tiện nói ra. Hồi nhỏ tôi ở 1 thôn gần núi, thường thấy những đạo sĩ và hòa thượng tha phương, vị đạo sĩ đó sau khi nhìn thấy miếng ngọc bội này rất kinh ngạc, lúc đó nói ra những lời khi nãy tôi vừa nói, tôi và vị trưởng bối đó cũng không tin, lúc đó đạo sĩ mới nói, linh vật tự cổ thường ẩn thân, nếu không thường gột rửa bụi trần thì linh vật không thể hiện ra ngoài được.
Trương Tiểu Manh nghe đến đó, không nhịn được nói:
Này, thật hay giả đó, sao tôi càng nghe càng thấy mơ hồ thế này.
Mạc Ngôn cười ha ha, nói:
- Đạo sĩ mà, nói chuyện không tránh khỏi những lời huyền ảo, chuyện khoa học từ miệng của họ nói ra đều mang sắc thái thần bí hơn.
Những lời này của cậu cũng là nói ra, 1 là nói với mọi người, tôi kỳ thực là người theo chủ nghĩa vô thần, những lời khi nãy đơn giản là chỉ là thuật lại, chứ không phải là quan điểm của tôi, tiếp nữa, đây cũng là 1 loại ám chỉ tâm lý, nói mơ hồ cho mọi người, chuyện thần bí như thế nào cũng đều có nguyên lý khoa học, sở dĩ chúng ta cảm thấy thần bí, huyền diệu, không thể giải thích được chỉ đơn giản là vì chúng ta không biết mà thôi.
Có nói ám chỉ tâm lý như vậy, đợi mọi người sau khi nhìn thấy sự thần kỳ của 2 miếng ngọc bội này, sẽ càng ngạc nhiên, sẽ tán thưởng những sẽ không liên tưởng quá đáng.
Vì không để dính vào luật nhân quả chỉ cầm 1 trong 2 miếng, Mạc Ngôn cũng coi như phải vắt óc suy nghĩ rồi.
Vì thế, trong lòng cậu cũng bùi ngùi.
Nói ra thì tôi còn quá hiền lành đấy, nếu đổi lại là Tả đạo nhân, chỉ cần phẩy tay áo 1 cái, cả 3 người trước mặt lập tức biến thành tro bụi, làm gì có chuyện phiền phức như vậy.
Cậu thốt ra 1 câu như vậy, nhìn như là ngưỡng mộ Tả đạo nhân, nhưng trên thực tế cậu rất rõ mỗi người đều có con đường riêng của mình, nếu cậu không kiêng nể gì như Tả đạo nhân, con đường Thần Hồn đừng nói là cực kỳ thành công mà chỉ là hơi thành công thôi cũng vĩnh viễn không thể bước vào được, đạo Thần Hồn, huyên diệu vô cùng, không luật lêk, không con đường, thành và không thành, cùng tồn tại trong 1 tâm, nói đơn giản, trong tâm có ác, thì sẽ làm điều ác, không lấy ác làm ác, trong tâm có thiện, sẽ làm việc thiện, không lấy thiện làm thiện. Tóm lại, chỉ cần làm những điều để tâm không phải lo lắng, thì cậu làm thế nào cũng được, lấy 2 miếng ngọc bội trước mặt mà nói, Tả đạo sĩ hành sự không giới hạn, sẽ giết người cướp đồ, Mạc Ngôn thì không làm vậy được, cậu mặc dù không phải là người tốt, nhưng cũng có giới hạn của mình, cho nên cậu chỉ có thể dùng mọi biện pháp để không dính đến luật nhân quả, lấy 1 miếng ngọc bội hơn nữa còn phải làm để tâm vô lo vô nghĩ.
- Quả nhiên là người tốt khó tu hành, tu hành thì không có người tốt… khó trách những nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp đều giết người cướp báu vật!
- Làm người tốt khó, có năng lực lớn mà lựa chọn làm người tốt lại càng khó hơn, Mạc Ngôn ơi la Mạc Ngôn, ngươi đúng là 1 người tốt.
Trong lòng cậu mặc dù tự than, nhưng cũng có chút tự đắc, trong lúc vô ý tự cho mình là 1 người tốt.
Khi nói chuyện, mấy thứ Mạc Ngôn cần, giấm già và bếp than đã mang đến.
Mạc Ngôn cũng không chần chừ, đốt lò than lên, lấy cái nồi ra, sau đó đổ nửa bình giấm già vào.
Lận Thu thấy thế, nói:
- Mạc Ngôn, cậu muốn đun nóng lên à, mùi vị không phải them chút nữa sẽ chua hơn không, sẽ ảnh hưởng đến tranh trong phòng đấy.
Mạc ngôn cười nói:
- Không sao đâu, đun hơi nóng 1 chút thôi mà, không phải lo lắng đâu.
Lận Thu còn định nói cái gì nhưng bị Trương Tiểu Manh kéo tay lại không cho ông ta nói chuyện.
Mạc Ngôn kích thích toàn bộ tính tò mò của cô gái này, đến giờ khắc này, cô ta chỉ muốn được xem cái gọi là thần kỳ đấy thôi.
Đối với cô ta mà nói, nếu thật sự xảy ra chuyện thần kỳ sẽ có được 2 niềm vui 1 niềm vui lớn, 1 niềm vui bé, niềm vui bé là chứng minh được bản thân, có 1 món đồ tốt, đủ để chứng minh con mắt của mình cũng không phải không có điểm nào tốt, còn niềm vui lớn chính là cái mà Mạc Ngôn khoác lác là “tẩm bổ dung nhan, trì hoãn tuổi già”, đối với đại đa số con gái mà nói, dung nhan luôn luôn được đặt ở vị trí hàng đầu, Trương Tiểu Manh cũng không ngoại lệ, cô gái này cũng không xấu, ngũ quan cân đối,cặp mắt cực kỳ linh động, nếu không phải da dẻ hơi xấu 1 chút, mặt còn có những nốt mụn nhỏ, thậm chí còn được gọi là mĩ nữ nữa, nhưng mà đây đúng là điểm mà cô gái này tiếc nhất.
Nếu chuyện thần kỳ mà Mạc Ngôn nói xảy ra, đối với Trương Tiểu Manh thì điều đáng tiếc lớn nhất đã có thể giải quyết dược, sao có thể bảo cô ta không mong chờ được.
Nói theo cách của vị đạo sĩ đó, tiếp theo chính là gột rửa bụi trần.
Mạc Ngôn nhìn thấy khí nóng của giấm hơi hơi bốc lên trong nồi, nhìn về phía Trương Tiểu Manh nói:
- Trương tiểu thư, trước khi cho vào, 2 miếng ngọc bội này mời cô chọn 1 đi.
Trương Tiểu Manh ngẩn người ra, nói:
- Sao lại chọn 1 miếng.
Mạc Ngôn khẽ cười:
- Bởi vì 1 miếng trong đó sẽ là thù lao của tôi, vì để chứng minh không nói khoác, sau này tôi định tiếp tục gột rửa nó nữa.
Trương Tiểu Manh không nhịn được cười nói:
- Người này đúng là không khách khí.
Mạc Ngôn cười nói:
- Kỳ thực, cái này không chỉ là thù lao, mà còn là 1 phần thưởng để khích lệ tôi, cô không cảm thấy như thế sao?
Trươn Tiểu Manh không khỏi ngẩn người ra, lập tức gật đầu, nói:
- Anh nói đúng, nếu anh không làm được, 2 miếng ngọc này cũng chẳng có giá trị, đối với tôi mà nói cũng chỉ là 2 cục đá mà thôi, được rồi, tôi tuyên bố ở đây, bất luận kết quả thế nào, 1 trong 2 miếng ngọc bội này sẽ là thù lao tôi trả cho cậu.
Lận Thu cũng gật đầu nói:
- Thế là thỏa đáng rồi.
Mạc Ngôn thấy chuyện xác định như vậy, nói:
- Trương tiểu thử, chọn 1 miếng đi.
Ánh mắt Trương Tiểu Manh cẩn thận tỉ mỉ hồi lâu mới cầm lấy 1 miếng:
- Chính là nó.
Mạc Ngôn cầm lấy ngọc bội, đưa nó vào trong nồi, cười nói:
- khoảng 5, 6 phút sau là được rồi, nói thực ra, bây giờ tôi cũng rất hồi hộp, không biết kết quả sau cùng có giống như tôi đoán hay không, nếu không phải các vị cũng đừng chê cười, coi như xem 1 vở hài kịch đi.
Mọi người nghe xong, không nhịn được đều cười lên.
Trương Tiểu Manh hỏi:
- Dùng dấm chua để thử ngọc bội, đây là nguyên lý gì.
Mạc Ngôn nói:
- Nguyên lý trong đó tôi cũng không rõ lắm, năm đó vị đạo sĩ đó bảo tôi làm như vậy, bây giờ chẳng qua là tôi chỉ đơn giản học theo mà thôi.
Trương Tiểu Manh gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là hồi hộp nhìn chằm chằm vào cái nồi đang bốc khói.
Cô đương nhiên là không hiểu được tất cả mọi thứ, bao gồm cái gọi là linh vật tự mờ đi, gột rửa bụi trần, kỳ thực đều là do Mạc Ngôn thuận miệng bịa ra mà thôi.
2 miếng bùa dưỡng sinh này sở dĩ không phát quầng sáng là bởi vì trải qua hấp thụ không biết bao nhiều nghìn năm, linh khí trong nó đã bão hòa trở nên cứng rắn, thậm chí đã trở thành trầm tích, muốn làm cho nó tỏa sáng, cần phải có ngoại lực khai thông, cái gọi là ngoại lực, không phải ngâm trong giấm, cũng không phải dùng nhiệt độ cao để khai thông, mà phải có đạo sĩ chuyên tu luyện Khổ Hải mở mới có thể có được chân khí.
Đối với Mạc Ngôn mà nói, kỳ thực chỉ cần truyền chân khí vào là 2 miếng bùa này có thể lại thấy ánh mặt trời, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Đương nhiên, cậu cũng không thể làm như vậy, ít nhất là không thể làm vậy trước mặt mọi người, nếu không, sự thần kỳ lớn nhất trong ngày hôm nay không phải là 2 miếng ngọc bội này mà lại chính là cậu!
Mấy phút trôi qua trong nháy mắt, Mạc Ngôn tắt lửa đi, sau khi đợi nước nguội dần, tay phải thò vào trong nồi.