Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 61: Mai Lộng Ảnh
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Cô gái dẫn đường - Mai Lộng Ảnh lúc này cười nói:
- Vị tiên sinh này hiểu lầm rồi, câu lạc bộ không phải nơi gió trăng, đến đây đều là tiêu sài bình thường. Nếu ngài coi trọng cô gái nào thì phải theo đuổi bằng bản lĩnh của mình.
- Ồ, bán nghệ không bán thân.
Vương Quốc Duy rất mất mặt. Cô gái kia mở cửa phòng dẫn ba người vào trong rồi đưa tới ba cuốn sổ tinh xảo tới.
- Mời ba vị chọn cô gái ngồi cùng uống, có cô phải chờ một lát mong các vị thông cảm.
Vương Quốc Hoa mở sổ, mỗi trang là một cô gái, bên dưới giới thiệu về bằng cấp, nghề nghiệp, tờ cuối cùng khá thú vị viết là “Đặc biệt tiếp khách, tình hình cụ thể mời hỏi nhân viên dẫn đường”
Vương Quốc Hoa lúc này nhớ đến vừa nãy Vương Quốc Duy bị á khẩu nên cười nói:
- Tôi nói chuyện cười cho mọi người nghe.
- Được.
Du Phi Dương không khỏi thầm cười lạnh trong lòng, Vương Quốc Duy cũng rất khôn khéo nên cười nói:
- Nói, tôi thích nghe chuyện cười.
Vương Quốc Hoa nói:
- Một tiến sĩ vào câu lạc bộ làm, một hôm tiếp chính là sinh viên ở trường mình. Hai người đang giao dịch thì sinh viên kia hỏi phái nữ có biết làm bài tập theo đúng bằng cấp đã được ghi không? Nữ tiến sĩ trầm ngâm một chút rồi nói: Xin lỗi tôi bán thân không bán nghệ.
Vương Quốc Duy vừa lúc nhìn trúng một cô gái, bằng cấp ghi là tiên sinh nên nghe xong không khỏi cười phì. Du Phi Dương cũng nở nụ cười, chỉ có cô gái dẫn đường là mặt nhăn lại.
Du Phi Dương cố nhịn cười thành tiếng nhưng nhìn qua là biết nhịn rất khó chịu. Cô gái dẫn đường nói với giọng khinh thường.
- Vị tiên sinh này đúng là biết kể truyện cuồi, anh đã chọn được cô gái cùng uống chưa?
Vương Quốc Hoa ném quyển sổ xuống nói:
- Chọn xong, tôi chọn cô.
Vương Quốc Duy lập tức rống lên.
- Được, tinh mắt.
Du Phi Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa. Cô gái kia mặt không chút thay đổi nói:
- Được, chờ tôi đi thay quần áo, câu lạc bộ không cho mặc đồng phục ngồi uống rượu với khách.
Xử lý xong Vương Quốc Hoa, cô gái hỏi hai người còn lại:
- Hai vị tiên sinh đã chọn xong chưa?
Du Phi Dương không thích mấy nơi này nên tùy ý chọn một cô, Vương Quốc Duy thấy thế cũng không muốn nên chỉ đại một cô. Cô gái nói.
- Ở đây chỉ có đồ ăn tây, ba vị muốn ăn gì? Đồ ăn là miễn phí, rượu tính tiền riêng. Các vị sau khi ăn xong có ca hát không?
Cô gái đưa thực đơn cho Vương Quốc Hoa, trong mắt hiện rõ vẻ khinh bỉ. Du Phi Dương thầm lo lắng, Vương Quốc Hoa là con nhà nông dân chắc ít tiếp xúc với đồ ăn tây, đừng có chọn đồ mà cũng làm mất mặt đó.
- Thịt bò chín sáu phần, nước tiêu đen, rau sa lát, thêm một chai Louis Beaujolais 10 năm.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên chọn đồ ăn, rượu Beaujolais tạm thời còn chưa quá nổi tiếng ở Trung Quốc. Nghe hắn nói, trên mặt cô gái không còn vẻ khinh thường nữa.
- Không có Beaujolais.
Cô gái rất không cam lòng nhỏ giọng nói, nụ cười trên mặt đầy miễn cưỡng.
Du Phi Dương còn đỡ một chút, Vương Quốc Duy là nhận ra ngay cô gái kia thấy Vương Quốc Hoa ăn mặc bình thường nên muốn làm hắn mất mặt. Không ngờ lại gặp người trong nghề.
- Lão Du, ở đây không phải câu lạc bộ tư nhân tốt nhất của Thượng Hải đó chứ? Sao ngay cả Beaujolais cũng không có?
Vương Quốc Duy đâm thêm một đao làm cô gái đỏ mặt lên.
Du Phi Dương không khỏi buồn bực, tên Vương Quốc Hoa làm gì mà lại so đo với một người phụ nữ? Y suy nghĩ một chút và quyết định đứng ra hòa giải.
- Có loại rượu ngon nào không?
- Lafite năm 90.
Cô gái thở dài một tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn tới Vương Quốc Hoa.
- Là nó đi, hai chai. Các thứ khác cho năm phần giống nhau, còn có hai người bạn tới. Ngoài ra mấy trò giải trí khác thì đợi ăn xong đã, ăn xong mới có sức.
Du Phi Dương quyết định thì hai người kia sẽ không có ý kiến. Người phụ nữ mỉm cười đi ra khỏi cửa là đổi mặt ngay. Cô nổi giận đùng đùng dậm chân rời đi.
- Quốc Hoa, ông biết người phụ nữ này, còn có thù oán gì à?
Du Phi Dương ra vẻ không thèm để ý hỏi một câu. Vương Quốc Hoa không khỏi thầm giật mình, tên này sao nhạy cảm thế?
- Ông cảm thấy tôi có thể quen biết gì cô ta sao?
Vương Quốc Hoa cười cười hỏi lại một câu. Du Phi Dương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Vương Quốc Hoa nói:
- Đừng nhìn ông cầm thẻ năm sao đi vào, từ khi nhìn thấy ba chúng ta là ánh mắt ả ta đã có chút không đúng, vẻ khách khí trên mặt quá giả tạo, đây là coi chúng ta là kẻ nhà quê.
- Đúng thế, tôi cũng cảm thấy.
Vương Quốc Duy tiếp lời:
- Chẳng qua Quốc Hoa, ông được đó, ngay cả Beaujolais cũng biết? Sao, trước đây đã uống à?
Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn đối phương:
- Ông cảm thấy tôi uống được loại rượu này sao? Ngay cả đồ ăn tây cũng là lần đầu ăn. Đừng kinh ngạc, tôi đọc trong sách thấy.
Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Vậy ông còn muốn ả ta tiếp rượu là sao?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi không hy vọng ả làm gì, mọi người tụ tập là chính, ai tiếp là chuyện nhỏ. Tôi chẳng qua muốn ả đến uống mà thôi. Ông có thể hiểu đây là sở thích hơi oái oăm. Còn có một điểm tôi không phải người rộng lượng.
Lúc nói chuyện Vương Quốc Hoa không khỏi có chút hối hận. Hắn không thể không biết người phụ nữ kia. Cái tên Mai Lộng Ảnh kiếp trước làm hắn rất đau khổ. Vương Quốc Hoa từ một thanh niên chất phác thành kẻ phong trần lãng tử cũng là nhờ Mai Lộng Ảnh ban cho. Nhưng bây giờ Mai Lộng Ảnh không có qua lại gì ới hắn, hắn cũng thấy mình làm như vậy là hơi quá. Còn một điểm Vương Quốc Hoa rất khó hiểu, Mai Lộng Ảnh không phải con nhà quan chức sao? Sao lại đến đây làm nhân viên? Cẩn thận suy nghĩ đến tính cách hay thay đổi của người phụ nữ này, Vương Quốc Hoa cảm thấy chuyện này xảy ra là rất bình thường. Hắn bảo Mai Lộng Ảnh đến uống rượu chỉ là muốn trả thù một chút.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, Mai Hiểu Thần ngồi trên ghế lãnh đạo, một cô gái xinh đẹp đang ra sức phun ra nuốt vào bảo bối của y. Đúng lúc quan trọng thì cạch một tiếng, cửa văn phòng bị đá văng ra. Mai Hiểu Thần hốt hoảng hừ một tiếng, phun vào mặt đối phương.
Thấy rõ là ai tiến vào, Mai Hiểu Thần không khỏi cười khổ. Y đưa tay vỗ vỗ đầu cô gái ra hiệu đối phương xử lý hiện trường rồi đứng lên.
- Em gái, em có thể gõ cửa trước khi vào không? Cứ như vậy sợ là đời anh cũng sẽ bị cô phá hủy đó.
Mai Lộng Ảnh nhìn lướt qua cô gái đang dùng khăn tay lau mặt.
- Cuộc sống của anh còn cần em phá hủy sao? Anh giúp em xử lý một tên, không ngờ muốn em ngồi tiếp rượu. Không phải trong câu lạc bộ thì em đánh gãy chân hắn.
Biết rõ tính cách em gái nên Mai Hiểu Thần không tức. Y mở câu lạc bộ này không phải chỉ vì kiếm tiền. Mai Lộng Ảnh vốn quen gây loạn, từ nhỏ được nuông chiều nên hơi động chút là tức giận.
Mai Hiểu Thần trừng mắt nhìn Mai Lộng Ảnh:
- Nói đi, đã làm mất lòng ai rồi? Khách đến đây đều có tố chất không quá kém. Em đừng có mà muốn lừa anh. Người đùa em là khách có thẻ năm sao, nói không dễ nghe khách cầm được thẻ này đều không dễ chọc. Sớm biết vậy thì không cho em tới đây, không biết em đắc tội vị khách có lai lịch gì. Nói cẩn thận một chút, đừng có mà lừa anh.
Bị ông anh nhìn chằm chằm vào làm Mai Lộng Ảnh không có chỗ trốn nên bất đắc dĩ cẩn thận nói ra. Cuối cùng cô còn nói:
- Em mặc kệ, dù sao em cũng không đi tiếp rượu.
- Hừ.
Mai Hiểu Thần biết đương nhiên là thế. Ngoài cửa có hai người đàn ông mặc véc đen tiến vào.
- Hai người các anh đưa Mai đại tiểu thư về nhà. Nhớ mặc kệ Mai Lộng Ảnh dùng thủ đoạn gì cũng không để ý, trực tiếp đưa người về nhà là xong việc.
- Anh, anh đang giúp ai thế? Em là em gái của anh.
Phản kháng không có hiệu quả, hai người đàn ông kia rất kiên quyết chấp hành mệnh lệnh nhấc người rời đi. Mai Lộng Ảnh biết không có biện pháp nên xua tay nói:
- Tôi tự đi.
Đuổi được em gái, Mai Hiểu Thần day day trán nói:
- Tiểu Anh, lấy chai Lafite mà anh cất ra đây, ngoài ra gọi mấy chị em của em tới.
- Bọn họ hôm nay đi quay quảng cáo. Cô gái Tiểu Anh cười giải thích. Mai Hiểu Thần hừ một tiếng:
- Nói là ý của tôi, xem ai dám không thả người. Đạo diễn không thả thì đổi đạo diễn, nhà sản xuất không đồng ý thì cho hắn không còn làm ăn gì được ở Thượng Hải.
Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên rất nhanh đã tới, đồ ăn chưa mang lên thì bọn họ đã tới.
- Quốc Hoa, ông phát tài à mà đến nơi cao cấp thế này?
Trương Tiểu Cường cười hì hì nói. Tạ Vân Biên vẫn như trước đây, mặt y luôn ra vẻ cẩn thận.
Vương Quốc Hoa đứng lên giơ tay ra:
- Chưa nói đến chuyện phát tài, hôm nay Du Phi Dương mời khách. Mọi người học cùng khoa bốn năm nên không cần khách khí. Đúng, giới thiệu một chút, vị này là Vương Quốc Duy tuy khác mỗi một chữ với tôi nhưng chúng ta không phải anh em ruột.
Thanh niên nên nhanh quen thuộc, Vương Quốc Duy thích gây chuyện nên năm người không lâu đã trở nên náo nhiệt. Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Trương Tiểu Cường cười nói:
- Đồ tây, rất ít ăn.
Tạ Vân Biên ở bên trêu chọc.
- Chết cũng muốn mặt mũi, ông ăn đồ tây rồi à? Dù sao tôi chưa ăn, không bỏ được nhiều tiền như vậy.
Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Ông này nói ông kia. Tôi cũng chưa ăn đồ tây bao giờ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 62: Ân cần
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Tất cả mọi người cầm dao dĩa cắt thịt bò, uống rượu vang nói chuyện hồi còn đi học. Mặc dù thời gian chỉ có vài tháng nhưng cũng khiến mấy người ngồi đây có cảm nhận khác biệt.
- Trước còn đi học tôi như cái hồ lô, bây giờ xem ra cũng là do tích cách gây lên, cũng có một phần là do không quá để mắt đến đám bạn học bình thường. Nếu sớm bỏ tính cách kia đi rồi chơi với mọi người thì tôi nghĩ bốn năm học sẽ rất vui vẻ.
Du Phi Dương nói như có ý kiểm điểm mình.
Trương Tiểu Cường có tính cách hào sảng, nghe xong cũng cười nói:
- Không sợ mọi người cười, ở đại học F nhiều sinh viên Thượng Hải, người Thượng Hải luôn xem thường người từ nơi khác tới, điều này có lịch sử sâu xa, cũng là thói quen không tốt.
Mọi người vừa nói vừa nhìn sang Vương Quốc Hoa, hôm nay có thể tụ tập thế này là vì hắn. Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Đừng nhìn tôi, lúc tôi ở trường học cũng không tốt hơn là bao. Không phải vấn đề ánh mắt mà là do tôi không có thời gian chơi. Nói trắng ra nhà nghèo, tôi cũng muốn đi chơi với mọi người chứ. Bố mẹ tôi đều là nông dân, để ông bà nuôi một người con đi học đại học, khó khăn như thế nào các ông chắc không nghĩ ra đâu.
Vương Quốc Hoa nói làm mấy người đều thở dài một tiếng. Du Phi Dương nói:
- Không ai chọn được nơi mình sinh ra, trên đời này vốn là không công bằng. Con nhà bình thường muốn trở nên nổi bật thì phải nỗ lực hơn con nhà có điều kiện gia đình tốt rất nhiều lần.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đúng thế, kỹ thuật đầu thai là không có, mọi người cạn.
- Sếp, điều tra xong, thẻ năm sao tặng tổng cộng 22 chiếc, chiếc thẻ số 16 này tặng cho phó chủ nhiệm Hứa – phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Phó chủ nhiệm Hứa có một con gái, anh trai là Hứa Nam Hạ thật ra có một người con trai.
Nghe báo cáo, Mai Hiểu Thần trầm giọng nói:
- Một phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã đủ cao, còn thêm một ông bố làm bí thư tỉnh ủy. mấy tên này có lai lịch không nhỏ. Em gái nhằm vào ai không nhằm? Hôm nay coi như mất tiền oan rồi.
Lúc mọi người ăn gần như xong, cửa mở ra, Mai Hiểu Thần cầm chai rượu cười cười đi vào chắp tay với mọi người:
- Khách quý đến đúng là câu lạc bộ chúng tôi tiếp đón không chu đóa. Tôi Mai Hiểu Thần – chủ câu lạc bộ này, vừa nãy em gái hồ đồ làm mất lòng các vị nên tôi tới để xin lỗi.
Mai Hiểu Thần vừa đi lên đã nói rõ ý đồ, trong lòng Vương Quốc Hoa biết rõ nên chỉ có mấy người Du Phi Dương là giật mình.
- Nếu là em gái anh thì thôi, chúng tôi cũng không có ý gì.
Du Phi Dương trước khi nói chuyện đã nhìn sang Vương Quốc Hoa, chi tiết này bị Mai Hiểu Thần thấy rõ. Y không khỏi thầm buồn bực mấy trường hợp như thế này người nói chuyện luôn là người cầm đầu, không ngờ trước đó còn phải nhìn sang hỏi ý một tên trông rất bình thường. Nghĩ vậy Mai Hiểu Thần không khỏi nhìn Vương Quốc Hoa vài lần, cảm thấy tên này mặc dù ăn mặc bình thường nhưng lại rất trầm ổn.
Du Phi Dương làm vậy là theo bản năng, lúc có Vương Quốc Hoa thì chuyện gì y đều muốn trưng cầu ý kiến một chút. Bản thân Du Phi Dương không nhận thấy, Vương Quốc Hoa cũng không để ý. Đúng là vì rất tự nhiên nên mới khiến Mai Hiểu Thần chú ý.
- Các anh em hôm nay sẽ được miễn phí toàn bộ, coi như tôi chào mừng mọi người đến câu lạc bộ lần đầu.
Vừa nói Mai Hiểu Thần vừa đặt chai rượu lên bàn. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua rồi cầm ngay chai lên:
- Lâu năm.
Mai Hiểu Thần cười cười giơ ngón cái lên:
- Anh em đúng là chuyên gia, không biết gọi như thế nào?
- Vương Quốc Hoa, thực ra anh không cần khách khí như vậy. Chúng tôi tới đây đủ ngồi uống với nhau, rượu chúng tôi nhận còn chi phí khác không cần phải miễn phí.
Nghe Vương Quốc Hoa nói vậy, Du Phi Dương nói:
- Đúng thế, nếu là tới chơi thì chút tiền đó chúng tôi vẫn trả được.
Mai Hiểu Thần quan tâm nhất không thể nghi ngờ ai mới là con của Hứa Nam Hạ, cháu Hứa Kiến Quốc. Du Phi Dương nói, mọi người cũng gật đầu, Mai Hiểu Thần lập tức nhìn ra mục tiêu. Tên này mới là cá lớn, tên Vương Quốc Hoa kia cũng đáng để qua lại.
- Được, vậy theo ý mọi người.
Mai Hiểu Thần vừa nói vừa vỗ tay.
- Vào đi.
Sáu bảy cô gái mặc sườn xám đi vào đứng phía sau Mai Hiểu Thần.
Mai Hiểu Thần cười nói:
- Mấy người đẹp này đều ở làng giải trí, tôi mời bọn họ đến ngồi tiếp mọi người.
Nói xong y phất tay, mấy cô gái ngồi xuống bên cạnh vài người Vương Quốc Hoa.
Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa lại đưa mắt nhìn nhau sau đó nói:
- Vậy cảm ơn anh.
Nói xong y đứng lên đưa tay ra:
- Làm quen một chút, Du Phi Dương, mở một công ty nhỏ ở Thượng Hải.
Vương Quốc Hoa biết lai lịch của Mai Hiểu Thần. Mai Nghiêu Đông là ủy viên Bộ Chính trị, là một lãnh đạo quốc gia. Mặc dù không phải trong chín người trung tâm nhưng cũng có đủ trọng lượng. Vương Quốc Hoa trước đây lần đầu gặp Mai Lộng Ảnh là ở ngày sinh nhật 28 tuổi, gặp nhau trong cơn mưa lúc hoàng hôn. Khi ấy Vương Quốc Hoa cố gắng làm việc, năm 28 tuổi coi như có một số vốn liếng. Vì sự nghiệp mà hắn buông tha rất nhiều thứ kể cả tình cảm cá nhân.
Vương Quốc Hoa năm 28 tuổi vẫn còn là trai tân nên dễ dàng bị Mai Lộng Ảnh cho vào tròng. Hắn từ chức khỏi một công ty khá nổi tiếng để giúp Mai Lộng Ảnh lập quỹ tài chính. Mai Lộng Ảnh là người phụ nữ duy nhất mà Vương Quốc Hoa yêu, kết quả hắn bị thương quá nặng.
- Quốc Hoa, sao thế?
Tạ Vân Biên thấy Vương Quốc Hoa hơi thất thần nên quan tâm hỏi.
- Không có gì, tôi vào wc cái.
Vương Quốc Hoa cười gượng nói.
Phòng khá rộng, một bên là chỗ ăn, một bên là nơi để nhảy, ở giữa có bộ bàn ghế, màn hình lớn và thiết bị Kara O K.
Vương Quốc Hoa vào wc rửa mặt để mình bình tĩnh lại. Cuộc sống của hắn giờ đã thay đổi nhưng không ngờ lại gặp Mai Lộng Ảnh sớm đến thế. Người phụ nữ này như âm hồn không tiêu tan. Vương Quốc Hoa châm thuốc hút.
Lúc Vương Quốc Hoa về, mọi người đã sang ghế ngồi hoặc là nhảy, hát. Du Phi Dương đang ngồi trên ghế nói chuyện với Mai Hiểu Thần, mấy người khác đều ôm mỹ nữ đi nhảy.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống, Mai Hiểu Thần ân cần thăm hỏi:
- Không sao chứ cậu?
- Không có gì, chỉ là hơi buồn bực một chút.
- Thời tiết đúng là như quỷ, trời mùa thu mà đến nóng. Không bật điều hòa thì nóng chết, bật lại khó chịu.
Mai Hiểu Thần nói.
- Ông chủ, chúng ta cũng đi nhảy chứ?
Cô gái phụ trách tiếp Vương Quốc Hoa lúc này cũng đi tới nhỏ giọng nói. Ánh sáng trong sảnh không quá cao, Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua, đó là cô gái có dáng người khá được. Nhớ đến câu nói của Mai Hiểu Thần tước đây, Vương Quốc Hoa nghĩ đến quy tắc ngầm.
Lúc này Mai Hiểu Thần thi thoảng nhìn sang, Vương Quốc Hoa thấy người này đang cố gắng kéo gần khoảng cách với Du Phi Dương. Không chừng người phụ nữ kia mời mình nhảy cũng là vì sáng tạo điều kiện.
- Được, chúng ta đi nhảy.
Vương Quốc Hoa đứng lên rồi đưa mắt nhìn Du Phi Dương. Du Phi Dương hiểu ý nói:
- Cùng đi.
Mai Hiểu Thần dù ngu cũng có thể nhìn ra đối phương không thích mình ở lại nên cười nói:
- Các cậu cứ chơi, tôi đi xử lý vài việc.
Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa nhìn nhau cười rồi ôm một cô gái đi nhảy. Vương Quốc Hoa nhảy có thể nói là bình thường, khá quy củ, không hề nhân cơ hội sờ mó. Cô gái nhảy với hắn vừa nhảy vừa hỏi đủ trò. Vương Quốc Hoa hiểu được dù mình không nói có lẽ Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên cũng kể tổ tiên 18 đời nhà mình ra. Hai tên này có sức chống cự với mỹ nữ gần như bằng không.
Vương Quốc Hoa vì thế có gì trả lời đó, cũng không chủ động nói chuyện. Hết bài nhạc, Vương Quốc Hoa vừa ngồi xuống, Du Phi Dương đi tới nhỏ giọng nói:
- Ra ngoài cho thoáng.
Vương Quốc Hoa gật đầu, hai người đứng ngoài phòng châm thuốc hút. Du Phi Dương quay đầu lại nhìn vào trong nhỏ giọng nói:
- Thế nào?
- Còn có thể thế nào? Mở câu lạc bộ này mục đích chính không phải là dựa vào đó để kiếm tiền. Tôi thật ra không vấn đề gì lớn, hai ba ngày là đi. Ông sau này chú ý một chút, bạn bè bình thường thì được, quan hệ sâu thì phải cẩn thận.
Du Phi Dương hiểu ý nói:
- Nói cũng đúng, tự nhiên lên thân cận cũng không phải có ý đồ tốt.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cái này thì không chắc, ông sau này ở Thượng Hải khá lâu, loại bạn như vậy cũng là cần đến.
Du Phi Dương gật đầu nói:
- Đúng, tóm lại không nên dễ dàng nợ nhân tình người khác là được.
Lúc này Vương Quốc Duy cũng đi ra cười hì hì nói:
- Hai bạn học của các ông có lẽ hồn không còn ở trên người nữa.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý:
- Chỉ cần bọn họ chơi vui là được, lát nữa hỏi nếu được thì để hai tên kia nếm thử mùi vị ngôi sao.
Vương Quốc Duy ôm bụng chỉ vào Vương Quốc Hoa:
- Sao tôi không thấy ông hạ lưu vậy nhỉ?
Du Phi Dương khinh thường nói:
- Đám gái này có khác gì gái làng chơi, tóm lại tôi không thèm, các ông cần thì tôi không cản.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Tôi cũng không có hứng thú.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 63: Mỗi người mỗi cách
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
- Cá không, tôi cá bọn họ sẽ mang người về khách sạn.
Đề nghị đánh cược là Vương Quốc Duy, Du Phi Dương khẽ nhíu mày nhìn Vương Quốc Hoa, thấy hắn không tỏ vẻ gì thì mới yên tâm. Trong mắt Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa là người rất coi trọng bạn bè, lấy bạn bà ra đánh cược có thể làm Vương Quốc Hoa mất hứng hay không thì Du Phi Dương rất chú ý.
- Cược gì chứ? Chỉ biết cá cược.
Du Phi Dương trừng mắt nhìn Vương Quốc Duy.
Đang nói chuyện Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên đi ra để lại mấy cô gái đứng đó không biết mình có vấn đề ở đâu. Các cô đều được lệnh phải tiếp mấy vị khách này thật chu đáo.
- Quốc Hoa, về thôi. Tối tôi và Vân Biên mời khách, đừng chê nếu đơn giản quá.
Lên tiếng là Trương Tiểu Cường. người này rất hào sảng nhưng không thiếu phần tự tôn của người đàn ông Thượng Hải, Tạ Vân Biên không cần phải nói vì y luôn cẩn thận.
- Sao? Không thích em nào ư?
Vương Quốc Duy không rõ nên nhìn mấy cô gái bên trong rồi hỏi một câu. Trương Tiểu Cường cười hì hì nói:
- Vương Quốc Hoa từ xa như vậy đến Thượng Hải, tôi sao có thể ném bạn lại mà chơi một mình.
Tạ Vân Biên lúc này Đào Nghiễm Niên:
- Tôi mới có bạn gái nên phải có trách nhiệm với cô ấy.
Du Phi Dương rất kinh ngạc nhìn Du Phi Dương ý dang hỏi là sao hình như chuyện gì ông cũng biết trước vậy?
- Về thôi, tìm chỗ yên tĩnh mọi người nói chuyện. Ở đây ồn qúa.
Vương Quốc Hoa không giải thích mà chuyển đề tài. Thực ra rất đơn giản, hai người Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên không phải loại người có thể vui vẻ tiêu tiền người khác. Đối với bọn họ mà nói ôm ngôi sao nhảy là đủ thỏa mãn rồi.
Lúc tính tiền, Mai Hiểu Thần không ra tận cửa tiễn khách đúng như suy đoán của Vương Quốc Hoa. Năm người chia hai đường, Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên một xe, ba người còn lại ngồi xe tìm một quá café.
- Vẫn là ở địa phương thoải mái hơn.
Du Phi Dương thở dài nói. Vương Quốc Hoa cười cười nhìn đối phương.
Hoàn cảnh yên tĩnh sẽ nói chuyện thoải mái hơn, đề tài rất tự nhiên vây quanh mục đích chuyến đi này của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nói xong, Trương Tiểu Cường nói:
- Việc này ông phải tìm Lưu Linh, nhà Lưu Linh mở một công ty lớn, mấy hôm trước nghe nói Lưu Linh đến Thượng Hải không biết giờ đã về chưa.
Tạ Vân Biên cũng nói xen vào.
- Tôi thật ra nghe nói Sở Sở đang ở Thượng Hải làm thủ tục đi du học.
Nghe hai người nói vậy, Vương Quốc Hoa cười khổ nhìn hai người. Hắn cười lạnh nói:
- Hai ông có thể không làm vậy không? Thích vòng vo sao không đi làm ảo thuật?
Trương Tiểu Cường hậm hực quay đầu lại mắng Tạ Vân Biên:
- Tôi nói đừng đi vòng vèo với tên này. Tên này đừng nhìn không lộ gì ra mặt nhưng trong lòng hiểu rõ hết.
Vương Quốc Hoa lấy chiếc máy nhắn tin trong túi ra xem giờ sau đó nói:
- Tối đa 20 phút nữa một trong hai cô nàng sẽ tới. Biết tôi làm ở đâu không? Văn phòng huyện ủy, làm thư ký của bí thư thị ủy. Thư ký biết gì? Sở trường là nhìn mặt, nghe giọng. Nhìn vẻ mặt như kẻ trộm của hai ông là biết suy nghĩ xấu xa rồi.
Vương Quốc Duy khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Vương Quốc Hoa cười giải thích:
- Hai vị này muốn hẹn mỹ nữ ngồi mà không dám nên lấy tôi ra làm lý do. Lúc ở câu lạc bộ không báo cho người ta để ôm ngôi sao, lúc này mới nhớ ra gọi mời mỹ nữ tới.
- Trời đất chứng dám, tôi là đến đại học F đưa hàng mới gặp Sở Sở và Lưu Linh, hai cô ấy nhắc đến ông nên giờ tôi mới nhớ ra mà gọi.
Trương Tiểu Cường ra vẻ oan uổng kêu lên làm mọi người cùng nở nụ cười.
Xe taxi dừng trước cửa quán café, Lưu Linh nhìn Sở Sở mặc bộ váy ngắn hải quân liền kêu lên:
- Sở Sở, bà mặc như vậy làm gì, đi theo bà làm tôi không có chút tự tin nào cả.
Sở Sở nhìn đối phương với vẻ khinh thường rồi nói:
- Có người hôm nay không ngờ lại đánh son, còn mặc váy công chúa màu trắng, vừa nhìn là biết đi gặp giai.
- Đâu có?
Lưu Linh coi sự đả kích của Sở Sở như gió thổi qua tai. Cô ưỡn bộ ngực căng tròn đầy kiêu hãnh của mình.
- Thực ra tôi nên mặc đồ bó sát người thì mới lộ ra sức hấp dẫn của mình.
- Giả vờ thục nữ mệt lắm à?
Sở Sở không nhịn được đả kích một câu. Lưu Linh thở dài nói:
- Đúng thế, bố mẹ tôi gần đây đang ép hôn. Mẹ tôi đang muốn câu một ông rể quý, không giả vờ thục nữ một chút thì có phải dọa hết người đến không? Tôi không muốn đi xem mặt….
Lưu Linh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng khiến Sở Sở không còn gì để nói. Thực tế Sở Sở biết rõ Lưu Linh có tính cách như thế nào.
Sở Sở vốn cho rằng sau khi mình đưa tờ xổ số kia cho Vương Quốc Hoa là sẽ không có qua lại gì với hắn. Trên thực tế trong thời gian này Sở Sở rất bình tĩnh, mãi cho đến hai ngày trước cùng Lưu Linh đến đại học F gặp Trương Tiểu Cường, ba người nói chuyện nhắc đến Vương Quốc Hoa, Sở Sở mới ý thức được hắn đã có vị trí nhất định trong tim mình.
Lưu Linh đứng ở cửa làm một chuyện khiến Sở Sở phải bĩu môi. Cô ả này không ngờ lấy gương ra chiếu chiếu mặt. Sở Sở đột nhiên ý thức được phụ nữ là loại động vật không nói lý lẽ, kể cả mình trong đó.
Học xong bốn năm đại học, Lưu Linh chọn ở lại Thượng Hải nói là cùng chị em thân thiết là Sở Sở một thời gian. Lúc đầu Sở Sở đã thấy nghi nghi, bây giờ xem ra cô ả ở lại với mình là lấy cớ, mục đích là gì đã rất rõ ràng. Sở Sở cảm thấy Lưu Linh thấy thế giới này rất vô nghĩa, càng đáng chết đó là tâm trạng đó đã lây sang mình một chút.
Lúc Sở Sở và Lưu Linh xuất hiện làm năm người đàn ông đang ngồi có bốn người choáng váng. Tất cả đều vì bộ đồ học sinh cấp ba của Sở Sở mang tới. Vương Quốc Duy chỉ muốn rơi lệ. Y tự nhận tán qua nhiều em, cũng ngủ không ít em nhưng nếu so sánh với Sở Sở thì tất cả chỉ như rác rưởi.
Mặc dù là Vương Quốc Hoa khi thấy Sở Sở cũng hơi thất thần. Đáng tiếc chính là trong thế giới tình cảm của Sở Sở chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ quan hệ gì với Sở Sở, cho nên hắn chỉ mất ba giây là bình thường trở lại. Hắn đứng lên đầu tiên.
- Sớm biết hai cô ở Thượng Hải thì tôi đã chủ động tới gặp. Để hai người đến thế này đúng là không lễ phép.
Sở Sở khẽ gật đầu coi như chấp nhận câu nói này. Lưu Linh lại khẩn trương xua tay nói:
- Cái này bạn quá khách khí rồi, ai chủ động chẳng như nhau.
- Mời ngồi.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời sau đó vẫy gọi nhân viên phục vụ.
Hai cô gái tham gia khiến đề tài thay đổi ngay. Lưu Linh cứ quấn lấy Vương Quốc Hoa mà hỏi này hỏi ka. Vương Quốc Hoa nói đến mục đích chuyến đi, Lưu Linh cười rất vui:
- Cái này tìm đúng người rồi, nhà mình mở một nhà máy ở huyện ngoại thành Thượng Hải, sắp tiến hành tuyển công nhân. Mình thấy bạn không cần chạy loạn, trực tiếp đến nhà máy nhà mình xem một chút. Nhiều không dám nói, tầm hai ba trăm công nhân là mình có thể tự quyết định.
Vương Quốc Hoa có kế hoạch đi khảo sát ở Thượng Hải, sau đó đi sang phía nam. Nếu có thể thì Vương Quốc Hoa muốn vận chuyển lao động sang Thượng Hải hơn, như vậy chỉ cách huyện Nam Sơn có tầm bảy tám tiếng đi xe.
- Nếu là vậy thì coi như cô đã giúp tôi rất nhiều, rất cảm ơn. Chẳng qua đây chỉ là nhóm đầu tiên cho nên tôi còn phải đi điều tra quanh quanh một chút.
- Được, mình vừa lúc không có việc gì có thể lấy xe từ trong nhà máy đưa bạn đi.
Lưu Linh vừa nói liền thấy hơi xấu hổ do mình quá sơ suất. Chẳng qua mấy vị kia đang bị Sở Sở chú ý hết nên không ai chú ý đến cuộc nói chuyện giữa cô và Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nhớ đến chuyện của Tạ Vân Biên nên nói:
- Lão Tạ, ông bây giờ đang làm gì?
Nhắc đến việc này, Tạ Vân Biên thở dài một tiếng:
- Tôi vừa tốt nghiệp liền vào một công ty của Nhật Bản, lương thưởng thì được nhưng giám đốc có thái độ rất ác liệt với nhân viên. Có một nữ nhân viên do cãi lại một câu mà bị giám đốc tất mấy cái vào mặt. Tôi không nhịn được đi tìm giám đốc nói lý kết quả hai chúng tôi bị khai trừ. Mấy người đoán cô gái kia cảm ơn tôi thế nào không?
- Còn có thể thế nào nữa? Lấy thân trả ơn.
Lưu Linh nói một câu với ý đó là đương nhiên, những người khác cũng gật đầu theo. Vương Quốc Hoa lại thở dài nói:
- Cô gái kia không oán giận vì ông làm cô ấy cũng bị đuổi việc đó chứ?
Hắn vừa nói, Tạ Vân Biên gật đầu làm mọi người im lặng. Lúc ở trường học có thể không gặp bao phiền phức, ra xã hội đối mặt thực tế tàn khốc làm mọi người mới biết khó khăn như thế nào.
- Con ả này …
Lưu Linh mắng một câu. Vương Quốc Duy còn bổ thêm một đao:
- Mẹ nó chứ, ả này đi đường sẽ dẫm phải dưa hấu.
- Ông dự định sau này sẽ làm gì chưa?
Du Phi Dương hỏi, đây là y có ý chuẩn bị giúp.
-- Còn chưa nghĩ đến việc này, tôi đã dám nói gì với nhà đâu.
Tạ Vân Biên cố gắng làm mình không quá để ý việc kia nhưng đáng tiếc trán y nhăn lại đã bán đứng y.
- Hay là …
Du Phi Dương vừa mới nói tới đây Vương Quốc Hoa đã nói xen vào:
- Hay là tôi đưa ra một ý tưởng cho ông?
Du Phi Dương có chút kinh ngạc nhìn Vương Quốc Hoa. Y thầm nghĩ sao không hy vọng mình giúp Tạ Vân Biên? Vương Quốc Hoa khẽ lắc đầu ra hiệu Du Phi Dương đừng lên tiếng. Tạ Vân Biên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ông nói xem.
- Tôi thấy ông nên mở một công ty, vấn đề nhân viên thì tôi tổ chức giúp ông, vấn đề tài chính thì có sẵn mấy ông chủ lớn ở đây. Chúng tôi không nói cho không mà là cho vay theo lãi ngân hàng.
Vương Quốc Hoa nói như vậy làm Du Phi Dương có phản ứng. Kết hợp chuyện xảy ra ở câu lạc bộ, Du Phi Dương ý thức được tính cách của Tạ Vân Biên sẽ không chấp nhận với phương thức mình đưa ra. Biện pháp của Vương Quốc Hoa là rất tốt, mỗi người dùng mỗi cách khác nhau.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 64: Đàm phán
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Sở Sở vẫn im lặng suy nghĩ. Cô thầm nghĩ khó trách Vương Quốc Hoa có thể hấp dẫn người khác. Cách xử lý này có thể không ảnh hưởng đến tính tự tôn của người khác. Nhớ đến chuyện tiền trúng xổ số, cách xử lý của hắn không phải là nghĩ đến tính tự tôn của mình sao?
Càng nhận ra điểm ưu tú của Vương Quốc Hoa, trong lòng cô càng thấy rối rắm. Sở Sở cho đến bao giờ cũng không cho rằng mình và Vương Quốc Hoa có thể xuất hiện ngọn lửa tình yêu. Hai người gần như là hai đường thẳng song song trông rất gần nhau nhưng lại không thể đan xen vào nhau.
Tạ Vân Biên bị Vương Quốc Hoa thuyết phục, thực ra không nói là bị thuyết phục. Chỉ là Tạ Vân Biên không biết sao có một cảm giác rất tin vào Vương Quốc Hoa.
- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ. Thực ra tôi vẫn muốn tự gây dựng sự nghiệp nhưng không có cơ hội và tài chính. Ngoài ra còn có thái độ của bố mẹ, tôi muốn về làm công tác tư tưởng với bọn họ nữa.
Vương Quốc Hoa kết luận chuyện này gần như thành công nên cười nói:
- Chuyện này tôi cũng có ý đồ, ông nếu quyết định mở công ty thì tôi có thể giải quyết được vấn đề vận chuyển lao động.
Du Phi Dương càng phục cách xử lý của Vương Quốc Hoa hơn, như vậy có thể nói là một công đôi việc. Vừa giúp được Tạ Vân Biên, cũng có thể giúp được chính mình.
Dùng năng lực lớn nhất của mình ảnh hưởng và thay đổi người bên cạnh, làm cho mình và bọn họ được tốt lên, đây là tiêu chuẩn sống của Vương Quốc Hoa. Mượn chuyện này vừa có thể giải quyết được công việc của mình, vừa giúp Tạ Vân Biên gây dựng sự nghiệp, Vương Quốc Hoa có thể nói tốn không ít tâm trí để nghĩ ra.
Trên đời không có bữa tiệc không tàn. Sau khi ăn tối xong, Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên rời đi trước, sau đó Sở Sở và Lưu Linh nói phải đi. Vương Quốc Hoa vào khách sạn mà Du Phi Dương đã đặt cho hắn.
Tắm rửa xong, Du Phi Dương sang gõ cửa. Y ngồi xuống đó im lặng nhìn Vương Quốc Hoa nhưng không nói gì.
- Sao thế?
Vương Quốc Hoa có chút tò mò về thái độ của đối phương. Hắn cầm chén trà hỏi một câu.
- Không có gì, chỉ là hôm nay đột nhiên cảm thấy ông hình như không phải cùng lứa với bọn tôi mà như một trưởng bối vậy.
Du Phi Dương đột nhiên cười nói làm Vương Quốc Hoa phun ngụm nước trong miệng ra.
Du Phi Dương nhún vai nói:
- Tôi rất khó hiểu là mình sao lại nghĩ như vậy. Trước kia cảm thấy ông là người bạn có thể thân cận, sau đó tiếp xúc thì thấy ông làm chuyện gì đều nghĩ rất chu đáo. Cách làm việc này không giống như một người thanh niên.
Vương Quốc Hoa thầm kêu may mắn còn tưởng đối phương phát hiện mình chủ mưu đến gần y. Vương Quốc Hoa rõ ràng là hiểu sai. Theo Du Phi Dương thấy hai người gặp nhau lâu như vậy nhưng đều là Vương Quốc Hoa giúp mình, thậm chí vì ảnh hưởng của Vương Quốc Hoa nên tính cách của Du Phi Dương thay đổi không nhỏ. Trước đây Du Phi Dương có việc gì đều buồn bực tự chịu. Sau khi được Vương Quốc Hoa khích lệ, Du Phi Dương mới có tin tưởng trao đổi với bố, cuối cùng làm được việc mình muốn làm. Đồng thời Du Phi Dương cũng hiểu một đạo lý bố mẹ không lúc nào không nghĩ cho con cái. Chỉ cần mình thật sự ngồi xuống nói chuyện với bọn họ thì thường thường sẽ được bọn họ ủng hộ.
- Có thể là do thói quen từ nhỏ. Đối với tôi mà nói bất cứ chuyện gì đều phải dựa vào năng lực của mình mà đạt được. Cho nên mọi việc phải suy nghĩ thật cẩn thận. Trung Quốc hiện nay chú ý muốn làm việc thì phải làm người trước.
- Có lý.
Du Phi Dương gật đầu đột nhiên nói sang chuyện khác.
- Sở Sở và Lưu Linh, ông thích ai?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra theo bản năng nói.
- Tôi không nghĩ đến, coi như là bạn học bình thường.
Sau đó Vương Quốc Hoa mập mờ nói:
- Sao? Ông có phải thích ai trong đó không?
Du Phi Dương lắc đầu nói:
- Không có, hai người này đều không thích hợp với tôi. Lưu Linh rõ ràng là một cô gái không biết lớn, Sở Sở lại quá mức tự cao. Bạn gái tôi phải là người biết điều, có kinh nghiệm xã hội. Hơn nữa tôi bây giờ còn không cân nhắc việc này. Nhưng thật ra tôi cảm thấy hai cô gái này nhìn ông với ánh mắt là lạ.
- Ừ, xem ra tôi là phượng hoàng giữa bầy gà.
Vương Quốc Hoa không hề khách khí tự khoe. Du Phi Dương nghe xong cười phá lên.
- Không ngờ được ông còn có mặt này.
- Chỉ nói cho vui mà thôi, tôi không dám coi là thật.
Có lời Vương Quốc Hoa không tiện nói nhiều, Du Phi Dương cũng là người thông minh nên hiểu được.
- Được rồi, ông ngủ sớm đi, mai còn có việc. Xe tôi để lại cho ông.
Vừa nói Du Phi Dương đứng lên ném chìa khóa rồi đi ra. Vương Quốc Hoa đưa tới cửa, Du Phi Dương đứng lại nói:
- Ông nếu có giải thích gì với tình hình tài chính tương lai của trong nước thì phải báo ngay cho tôi. Ý kiến của ông đối với tôi là rất quan trọng.
Sáng sớm Vương Quốc Hoa theo thói quen dậy khá sớm. Hắn đi theo lãnh đạo tuy có thể mượn oai hổ nhưng khó khăn trong đó chỉ mình mình hiểu. Rửa mặt xuống lầu ăn sáng mới là 8h sáng. Vương Quốc Hoa về phòng lấy vài thứ rồi chuẩn bị xuất phát.
Đâu ngờ chưa ra ngoài đã có tiếng gõ cửa. Vương Quốc Hoa có chút giật mình vì thấy Sở Sở và Lưu Linh đang đứng bên ngoài.
- Hai vị mỹ nữ đây là?
- Bạn hỏi cô ta?
Sở Sở mặt đầy vô tội dụi mắt.
- Tối qua ngủ muộn vì ả này kéo tới nửa đêm, sáng sớm đã đánh thức người ta, thật sự là ….
Sở Sở còn định nói nhưng miệng đã bị Lưu Linh bị kín.
- Cái này … nhà máy kia đang lắp đặt thiết bị, còn không đầy hai tháng sẽ đi vào sản xuất cho nên hơi gấp một chút.
Lưu Linh giải thích không có tác dụng mấy, thời này còn sợ không có công nhân đến xin việc sao?
Vương Quốc Hoa không có vạch trần lỗi trong câu nói của Lưu Linh. Hắn cười cười mời hai cô vào nói chuyện nhưng trong lòng lại suy nghĩ nên dùng thái độ gì đối phó với Lưu Linh. Vương Quốc Hoa không phải kẻ ngu mà không biết được suy nghĩ thật của Lưu Linh. Chẳng qua hắn không bao giờ có suy nghĩ về mặt này. Không phải hắn tự ti mà là Lưu Linh dù không nghĩ tới điều kiện gia đình thì không chắc Lưu gia không nghĩ tới. Một khi quan hệ hai người có tình cảm rồi bị ngăn cản, Vương Quốc Hoa không muốn mệt vì chuyện như vậy.
- Nói xem công ty nhà cô kinh doanh mặt hàng gì? Cần công nhân như thế nào? Điều này phải được xác định trước, huyện còn phải tiến hành kiểm tra sức khỏe và tập huấn qua, mấy việc này cũng cần phải tiến hành trao đổi với công ty, không thể tùy tiện ném người vào công ty, đây là hành vi không có trách nhiệm với cả đôi bên.
Vương Quốc Hoa rót trà cho hai cô rồi ngồi xuống đối diện. Thấy hắn cất thuốc đi, Sở Sở nói:
- Ông hút đi, chúng ta không ngại.
Nói đến vấn đề công việc, vẻ tùy ý trên mặt Lưu Linh lập tức biến mất và mở tập hồ sơ ra.
- Công ty nhà mình chủ yếu có hai bộ phận ở Thượng Hải, một là sản xuất nguyên liệu làm quần áo, một là may mặc. Cân nhắc đến việc tương lai công nhân vào nhà máy có thể nhanh chóng làm quen với công ty, công ty cũng đưa ra mấy yêu cầu như sau. Đầu tiên là khỏe mạnh, nam tuổi dưới 30, nữ dưới 20, có trình độ văn hóa thấp nhất là cấp hai, yêu cầu khác không có. Về phần tập huấn công nhân thì mình có thể phái nhân viên đi đến chỗ bạn. Cân nhắc đến tính lưu động của nhân viên nên công ty hy vọng công ty hình thành quan hệ hợp tác với địa phương bạn. Công nhân mà huyện Nam Sơn cung cấp cho công ty thì ủy ban huyện phải đảm bảo.
Nói tới đây Lưu Linh liền dừng lại. Vương Quốc Hoa đáng suy nghĩ xem Lưu Linh có phải thật sự muốn giúp mình không? Chẳng qua câu nói cuối cùng là điều kiện không công bằng, công ty yêu cầu ủy ban huyện phải đảm bảo công nhân của bọn họ, trong này có nhiều vấn đề. Nói cách khác về sau công nhân do huyện Nam Sơn cung cấp có chuyện như vậy ủy ban huyện phải chịu trách nhiệm. Nhưng nhiều công nhân như vậy đi ra ngoài, chỉ vào ủy ban huyện ước thúc thì cũng rất khó khăn.
- Thẳng thắn mà nói trước khi đến đây tôi đã liên lạc với Phòng lao động, sau đó mời bọn họ ra mặt hỗ trợ liên lạc với các công ty cần người. Cô có thể chủ động giúp đỡ, tôi rất cung kính nhưng điều kiện cuối cùng xin thứ tôi không thể đáp ứng. Chính quyền có thể toàn lực phối hợp đáp ứng nhu cầu của công ty cần tuyển nhưng riêng cái này là không thể.
- Như vậy ư?
Lưu Linh nhíu mày nói. Cô lấy điện thoại ấn số máy. Vương Quốc Hoa thấy thế cười cười đi vào Wc. Cảnh này Sở Sở thấy vậy không khỏi xuất hiện một tâm trạng khó nói thành lời. Người này rất cẩn thận, loại việc nhỏ này cũng tìm cớ tránh đi. Lúc đàm phán tuy cần nhờ người nhưng ảnh hưởng đến lợi ích bên mình thì hắn không nhân nhượng. Sở Sở hiểu rõ một khi đáp ứng điều kiện cuối cùng thì về sau sẽ rất nguy hại.
Lưu Linh nói mấy câu với điện thoại, Sở Sở nghe không hiểu mấy. Vương Quốc Hoa đi ra, Lưu Linh bỏ máy xuống nói.
- Điều kiện cuối cùng có thể bỏ nhưng tiền tập huấn nhân viên thì về sau phải trừ vào tiền lương, điểm này chúng ta phải nói rõ trước.
- Hiểu, nhà tư bản luôn theo đuổi lợi ích, điều này có thể cân nhắc.
Vương Quốc Hoa lúc ngồi xuống đột nhiên nhớ đến nhà máy dệt của huyện Nam Sơn nên thử hỏi một câu:
- Ở huyện Nam Sơn có một nhà máy dệt, trong quá trình cải cách xảy ra chút vấn đề. Công ty nhà cô có hứng thú đến xem nhà máy này đe cân nhắc vấn đề hợp tác không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 65: Tin tức khẩn cấp
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Năm tháng này cán bộ nhà nước luôn ở thế yếu trước mặt nhà kinh doanh, điều này Sở Sở gặp không ít lần. Hôm nay đi theo tuy bị Lưu Linh kéo tới nhưng cô cũng muốn xem lúc Vương Quốc Hoa và Lưu Linh bàn công việc thì hắn trông như thế nào.
Hiệp một rõ ràng Vương Quốc Hoa thắng. Hắn lập tức từ chối một tai họa ngầm trong quan hệ hợp tác làm Sở Sở rất giật mình. Theo cô thấy rất nhiều quan chức lúc xử lý chuyện như thế này thường nói để mình suy nghĩ chứ không lập tức có quyết định như vậy.
- Đầu tư cần phải xem hoàn cảnh, một công ty đặt nhà máy sản xuất ở đâu thì phải xem hoàn cảnh xung quanh có đủ điều kiện hay không? Sản phẩm công ty mình chủ yếu là ở thị trường nước ngoài, như vậy có rất nhiều nhân tố phải cân nhắc. huyện Nam Sơn thì mình chưa đi qua nhưng mình dám nói vấn đề giao thông không thể thỏa mãn nhu cầu. Công ty phát triển có liên quan lớn đến hoàn cảnh, cho nên chuyện đầu tư tạm thời không tính tới. Chẳng qua mình có thể đề nghị lãnh đạo công ty phái người tới xem một chút xem có thể có sự hợp tác nào không?
Lưu Linh rất khéo léo từ chối.
Vương Quốc Hoa nghĩ đến huyện Nam Sơn không có quốc lộ cấp một, cũng chưa có ga xe lửa ở đây nên hắn không thể không thừa nhận Lưu Linh nói đúng.
- Được rồi, chúng ta quay lại vấn đề chính. Vừa nãy mình nhắc một điều, bạn có quyền quyết định không? Mình hy vọng nghe một câu trả lời khẳng định, nếu cà xin chỉ thị của lãnh đạo thì với hiệu suất làm việc của chính quyền, mở hội nghị nghiên cứu thì mình thấy chuyện này có lẽ kéo dài khá lâu. Thời gian không đợi người, công ty cần dùng công nhân cho nên mình hy vọng bạn cho một câu nói chính xác.
Lưu Linh bắt đầu nói với giọng ép người, đây cũng là kỹ xảo đàm phán, bắt được vấn đề của đối phương rồi bám chặt lấy, tạo áp lực cho đối phương.
Vương Quốc Hoa không giật mình với biểu hiện của Lưu Linh. Nếu không có chút năng lực thì chuyện này không đến lượt Lưu Linh đứng ra đàm phán. Căn cứ chỉ thị của Tằng Trạch Quang trước khi hắn đi, chỉ cần đảm bảo nguyên tắc không ảnh hưởng đến lợi ích chính quyền thì Vương Quốc Hoa có thể quyết định bất cứ việc gì.
- Tôi sao thấy cô đang nghi ngờ quyền đại biểu của tôi vậy?
Vương Quốc Hoa cười ha hả phản lại một câu sau đó đổi giọng.
- Tôi nói có thể cân nhắc, điều này phải dựa vào công ty đưa bao tiền tập huấn để xác định. Không thể do công ty đưa người đến công ty rồi làm không công cho công ty mấy tháng chứ? Mặt khác tôi đề nghị quý công ty có thể cân nhắc một vài vấn đề phúc lợi cho công nhân ví dụ như y tế? Ra ngoài làm thuê không dễ dàng, bị bệnh một chút có thể nói không được gì cả, có khi còn nợ nần. Tôi nói cái này cũng là …
- Dừng một chút.
Lưu Linh cắt ngang lời Vương Quốc Hoa.
- Ý của bạn là gì? Công ty sau này phải phụ trách vấn đề chữa bệnh của công nhân? Điều này là không thể. Công ty làm kinh doanh chứ không phải quỹ từ thiện. Không phải vì từng làm bạn học thì mình đã không đến nói chuyện với bạn. Thật đáng tiếc thái độ của bạn làm mình có một suy nghĩ có thể lần hợp tác này không thành công.
Lưu Linh tiếp tục gây áp lực.
Sở Sở nở nụ cười đầy quỷ dị, ánh mắt nhìn thẳng chờ xem phản ứng của Vương Quốc Hoa. Nếu là quan chức bình thường lại còn trẻ như vậy nhất định sẽ đỏ mặt tía tai. Nhưng Sở Sở lại chỉ thấy mặt hắn vẫn không thay đổi gì. Tên này sao như một người 40 tuổi vậy?
- Cô nên nghi tôi nói hết câu đã, cô làm như vậy thì sẽ khiến người ta có cảm giác rất không lễ phép.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
- Đề nghị này của tôi cũng xuất phát từ lợi ích của chính công ty. Một công ty muốn phát triển tốt chỉ riêng thị trường là không đủ. Sức ngưng tụ và lực hướng tâm của công ty cũng rất quan trọng. Ở thời buổi bây giờ công ty tư nhân không theiens sức lao động cho nên không ngại nhân viên rời đi. Chúng ta đổi ở một góc độ để nhìn nhận vấn đề, nếu một công ty không giữ được công nhân, không ngừng muốn bồi dưỡng người mới, chẳng lẽ cô cho rằng một công ty không giữ được nhân viên sẽ là công ty khỏe mạnh sao? Còn nữa, đề nghị này của tôi không phải làm công ty hoàn toàn gánh vác vấn đề chữa bệnh của nhân viên. Vẫn là câu nói kia, cô phải để tôi nói hết lời đã, cắt ngang lời người khác là thói quen không tốt. Hợp tác thành lập trên trụ cột tin tưởng lẫn nhau, nếu như luôn ra vẻ để áp đảo thì sự hợp tác sẽ không thành.
Vương Quốc Hoa lấy đao của đối phương đâm trả lại. So về cân nhắc người khác, Vương Quốc Hoa có thể nói giỏi hơn Lưu Linh nhiều. Sở dĩ có thái độ cứng rắn là do hắn có phán đoán. Đầu tiên công ty nhà Lưu Linh quả thật cần dùng người, do chính quyền ra mặt vận chuyển lao động thì sẽ có ưu thế về tín dụng. Sau đó Lưu Linh muốn giúp mình nếu không sẽ không đến sớm như vậy. Cuối cùng Lưu Linh mặc dù ép người nhưng còn non.
Nghe xong Vương Quốc Hoa nói, Sở Sở thầm nghĩ có chuyện xấu rồi. Quả nhiên mặt Lưu Linh đỏ lên. Lúc Sở Sở đang lo lắng thì Lưu Linh yêu kiều nhìn Vương Quốc Hoa:
- Bạn nói chi tiết một chút.
Xong đời, Sở Sở thầm thở dài một tiếng. Chỉ cần Vương Quốc Hoa đưa ra giải thích hợp lý thì Lưu Linh nhất định sẽ nhấc tay đầu hàng. Sở Sở không khỏi thầm khen kỹ xảo đàm phán của Vương Quốc Hoa, bắt được một sơ hở nhỏ nhoi của đối phương rồi lợi dụng. Sao hắn có thể làm được như vậy?
- Đề nghị của tôi rất đơn giản, do công ty tượng trưng trích một phần tiến làm cơ sở, sau đó mỗi tháng khấu trừ một số % trong tiền lương của nhân viên, thành lập quỹ khám chữa bệnh của công ty. Quỹ này sẽ phát huy tác dụng khi nhân viên bị bệnh, trên thực tế tôi cho rằng tồn tại quỹ này có tác dụng về mặt tâm lý hơn. Ngoài ra nhân viên làm việc ở công ty sẽ thấy có cảm giác an toàn hơn.
Lưu Linh nghe xong ngồi suy nghĩ khá lâu sau đó cầm máy lên nói:
- Cái này mình cần phải hỏi ý kiến đã.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời nhưng lần này không đi mà cứ ngồi đó.
- Không ngờ ông lại có năng lực như vậy.
Sở Sở lúc này mới mở miệng nói. Vương Quốc Hoa ngẩn ra:
- Sao lại nói như vậy?
Sở Sở cười cười không nói, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực, cô ả này nhìn ra gì sao? Hắn cẩn thận suy nghĩ lại rồi cười nói:
- Tôi sao cảm thấy trong nhà cô có người ở trong nhà nước vậy?
Sở Sở run lên, hai mắt không khỏi mở to nhỏ giọng nói:
- Ông không nên đoán chính xác như vậy chứ?
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Vương Quốc Hoa đứng dậy mở cửa thấy Du Phi Dương đang thở hổn hển ở ngoài. Vừa thấy người, Du Phi Dương đã nói:
- Quốc Hoa, có chuyện lớn, ông cần lập tức thông báo cho lãnh đạo huyện.
- Chuyện gì?
Vương Quốc Hoa hoảng sợ. Hắn hiểu rõ thân phận của Du Phi Dương.
- Bộ giao thông đã thông qua kế hoạch xây dựng hai đường cao tốc của tỉnh ta trong năm nay, bây giờ đang tiến hành công tác chuẩn bị.
Du Phi Dương vội vàng nói. Vương Quốc Hoa không khỏi chấn động. Hắn nhớ năm nay quả thật tỉnh xây dựng hai đường cao tốc nhưng không phải ở thị xã Lưỡng Thủy, càng không quan hệ đến huyện Nam Sơn.
Huyện Nam Sơn mặc dù là huyện miền núi nhưng là khu vực trung gian giữa tỉnh J và tỉnh Đại Giang, có đường quốc lộ chạy qua nhưng không có đường cao tốc.
- Ông ngồi chờ một chút, tôi lập tức báo cáo với lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa cầm máy do dự một chút, hắn châm thuốc hút vài hơi mới gọi điện.
- Liễu Thụ, là tôi, Vương Quốc Hoa, có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo với bí thư Tằng. Đang họp? Tôi biết rồi, mời cậu nhất định nói với bí thư Tằng là tôi gọi.
Vương Quốc Hoa cầm máy có chút lo lắng. Vẻ tươi cười dối trá của Liễu Thụ làm cho hắn không thể tin tưởng được.
Liễu Thụ ở đầu kia không khỏi cười lạnh một tiếng. Đối với Vương Quốc Hoa, Liễu Thụ rất ghen ghét. Do dự một chút y quyết định không lập tức báo cáo, cho mày chờ.
- Nói sao?
Du Phi Dương hỏi, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tin tức có đáng tin không?
Du Phi Dương không cần suy nghĩ
- Tuyệt đối đáng tin, chẳng qua phải nhanh chóng có hành động, có rất nhiều nơi nhìn chằm chằm vào hạng mục này.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn cười cười không nói. Sở Sở ở bên đột nhiên ngửi được một tia âm mưu, cô đồng tình nhìn Du Phi Dương. Quả nhiên Du Phi Dương không nghĩ ra nên nói:
- Chuyện này do thư ký Tương thuận miệng nói, y đi theo bố tôi lên Bắc Kinh họp.
Vừa dứt lời Du Phi Dương biết ngay mình nhỡ mồm. Y nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi giơ tay đầu hàng.
- Được rồi, tôi nói thật, bố tôi là Hứa Nam Hạ.
Vương Quốc Hoa hừ một tiếng ra vẻ đương nhiên phải như vậy.
- Chỉ biết ông là Thái tử đảng.
Du Phi Dương đang lo lắng, Vương Quốc Hoa nói thêm.
- Biết sao được, chẳng lẽ mắt tôi chuẩn như vậy? Tùy tiện làm quen người anh em mà cũng là con của bí thư tỉnh ủy.
- Cái này ông có thể không nên như vậy không? Lúc khoe khoang cũng phải chú ý người xung quanh.
Sở Sở xen vào một câu còn làm động tác run người.
Du Phi Dương không nhịn được cười giơ tay khẽ vỗ vai Vương Quốc Hoa:
- Chỉ biết ông sẽ không tức. Thực ra tôi không hy vọng mấy thứ này ảnh hưởng quan hệ của hai chúng ta.
Vương Quốc Hoa chắp tay giả vờ nịnh bợ:
- Tôi vui mừng còn không kịp, sau này tôi còn phải dựa vào ông để thăng quan phát tài.
- Cút.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina