Nước xanh màu ngọc bích, cánh hoa màu đỏ nhạt trôi lờ lững trên mặt nước, trong phòng tràn ngập một mùi hương sâu kín thản nhiên.
Trong màn hơi nước, có một thiếu nữ tóc đen như gỗ mun, những sợi tóc ướt dính trên là da trắng nõn , thanh lệ mà quyến rũ.
Bách Lý Hàn cảm thấy trong lòng dâng lên ngàn vạn nhu tình, vừa cười vừa nói:: “Ngoan, xoay người lại, vi phu chà lưng cho nàng!”
Cả người Lưu Sương chấn động, hoàn toàn bị những lời này của hắn hù dọa muốn ngã. Vốn tưởng rằng hắn đến tra xét cái gì, không hiểu sao hắn lại nói ra những lời ……………. buồn nôn như vậy.
Lưu Sương dùng đôi mắt không tin được nhìn hắn, nhìn thấy trong con mắt luôn lãnh liệt của hắn, đang tuôn chảy một dòng suối xuân ấm áp. Đôi môi mỉm cười, vô cùng dịu dàng.
Hắn mặc hỉ phục màu đỏ, dưới ánh nến , rực rỡ chói sáng, như thiêu đốt tình cảm.
Tối nay không phải là đêm động phòng của hắn và Đại Mi Vũ sao? Vì sao, lại đến chỗ nàng. Chẳng lẽ, hắn đã biết được chuyện nàng sẽ trốn ra khỏi phủ, thế nên tới đây bắt nàng?
Nhưng mà, bộ dạng của hắn không giống thế, nếu đã biết nàng muốn trốn ra, tại sao hắn lại nhu tình như vậy?
Hắn vừa nói cái gì vậy hả trời?
Lưu Sương không hiểu được dụng ý của Bách Lý Hàn , ngồi yên trong nước vô cùng bất an.
Bách Lý Hàn thấy Lưu Sương bất động, đưa tay kéo tay áo Lưu Sương , lôi nàng ra khỏi thùng nước.
Tay hắn vừa chạm vào cánh tay Lưu Sương , cả người Lưu Sương đã run lên, kích động đưa tay, hắt nước lên mặt hắn.
“Bách Lý Hàn, ngươi tới nơi này làm cái gì, còn không đi ra ngoài!” Lưu Sương cắn răng phẫn hận nói.
Bách Lý Hàn lau nước trên mặt, đôi mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên, lập tức vừa cười vừa nói:: “Ta không đi, tối nay ta phải ở lại chỗ này!” Vừa nói, liền cởi hỉ phục ra.
Lưu Sương ngẩn ngơ, lúc này mới phát giác Bách Lý Hàn có chút không phù hợp.
Nếu là trước kia, nàng hắt nước vào hắn, hắn đã sớm tức giận rồi. Hơn nữa, thần sắc hắn cũng không giống ngày thường, rất dịu dàng, làm cho nàng có chút hoài nghi hắn là một người khác. Thanh âm của hắn , thanh nhã mà có chút khàn khàn, đó là thanh âm nhu tình mật ý , không giống thanh âm lãnh liệt vô tình mọi khi của hắn .
Lưu Sương rốt cục tĩnh tâm, nhìn kĩ đôi mắt hắn, mới phát hiện, đôi mắt hắn, không rõ ràng đen thẳm như ngày thường, mà có chút tinh khiết.
Hắn, đang bị làm sao vậy?
Lưu Sương đang giật mình ngạc nhiên, Bách Lý Hàn đã cởi xong hỉ phục màu đỏ, nhân lúc Lưu Sương không đề phòng ôm nàng ra khỏi thùng nước.
Lưu Sương giãy dụa kinh hô , nhưng chẳng ảnh hưởng tới hắn một chút nào.
Hắn cúi đầu cười nhợt nhạt với nàng, nụ cười như xuất thủy bạch liên, tinh khiết thuần túy. Hắn đột nhiên cúi đầu, đặt môi hắn lên đôi môi đỏ mọng của Lưu Sương .
Mùi rượu nồng nặc kéo đến, trong nháy mắt Lưu Sương trở nên rõ ràng.
Hóa ra, hắn say!
Đáy lòng trào lên sự * bi ai.
Hóa ra, hắn là say, lúc này, đang mơ mơ tỉnh tỉnh. Cho nên, hắn mới có thể đi đến chỗ nàng, mới có thể cười dịu dàng với nàng. Nếu như, hắn tỉnh táo , nhất định sẽ vì nàng đã làm chuyện có lỗi với người hắn yêu thương, đối với nàng hận thấu xương.
Dịu dàng thế này, nàng không cần! Cũng chẳng thiết tha!
Lưu Sương đè sự chua xót trong lòng, dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Bách Lý Hàn, thả ta ra.”
Bách Lý Hàn nhẹ nhàng uh một tiếng , nhưng không hề buông nàng ra, mà là, dịu dàng bế nàng đặt lên giường. Sờ đến quần áo của nàng, dịu dàng nói: “Tại sao nàng lại mặc nguyên quần áo mà đi tắm? Vi phu cởi hộ nàng!” Dứt lời, bắt đầu đưa tay cởi quần áo Lưu Sương.
Lưu Sương phẫn nộ đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Bách Lý Hàn, tên hỗn đản này, ngươi buông tay! Ngươi cút ngay cho ta!”
Thật sự là giận đến cực điểm, hận đến cực điểm, Lưu Sương nói với hắn những lời thô lỗ nhất mà nàng từng nói.
Tuy nhiên, lời của nàng, đối với hắn dường như chả ảnh hưởng chút nào.
Hắn dùng cặp mắt mịt mờ, nhẹ nhàng nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Nương tử, đừng nóng giận!” Dứt lời, tiếp tục cởi quần áo nàng.
Lưu Sương kinh sợ hô lớn: “Khinh Y Tiêm Y Hồng Ngẫu, các ngươi tiến vào cho ta!”
Song, bên ngoài rất yên tĩnh, dường là không có người nào.
Lưu Sương hoàn toàn tuyệt vọng, dùng sức giãy dụa , nhưng làm sao chống cự lại Bách Lý Hàn. Chỉ chốc lát, y phục ẩm ướt trên người nàng đã bị Bách Lý Hàn cởi sạch sẽ, lộ ra một cái yếm màu phấn, mặt trên thêu những cơn sóng, còn có một đóa xuất thủy bạch hà.
Bách Lý Hàn nhìn thân thể của nàng, rực rỡ xinh đẹp, trắng nõn như hành, mềm mại như mây. Cảm thấy cảm giác nhu tình lan tràn trong ngực, giống như cây cỏ mùa xuân, tinh tế quấn quanh trái tim hắn.
Hắn nheo đôi mắt, dùng thanh âm khàn khàn thô dát ngâm thơ: “Bạch hà xuất thủy, xuân sắc vô biên!”
Lưu Sương nghe vậy, mặt đỏ lựng lên, không biết là phẫn nộ hay là thẹn thùng.
Nàng quơ tay lung tung, muốn tìm áo ngủ bằng gấm trên giường che thân thể lại. Nhưng mà nàng có làm gì đi nữa thì trước mặt hắn đều là phí công .
Nàng mơ hồ cảm giác được hắn tự cởi quần áo của chính mình, chậm rãi đè lên nàng, chậm rãi hôn.
Hắn hôn, dịu dàng triền miên.
Nước mắt của nàng, lạnh như băng thê lương tuôn xuống.
Nàng không cam lòng, trước khi rời đi, lại lâm vào tình cảnh thế này.
Nàng không cam tâm, trái tim của nàng, mặc dù đã đặt lên người hắn, lại bị hắn đả thương, hành hạ lại ngược đãi. Nhưng mà, ít nhất nàng vẫn giữ được thân thể trong sạch , dường như giữ lấy sự tự tôn cuối cùng. Nhưng mà, điểm tự tôn cuối cùng này hắn cũng muốn đoạt đi sao? Tấm thân tàn của nàng, hắn vẫn luôn khinh thường mà . Tại sao tối nay, lại muốn đoạt đi? Hơn nữa nhất định phải đọat đi trong tình huống thế này sao?
Hắn rốt cuộc có biết nàng là ai không?
Hắn là say rượu đi lầm đường, nhầm lẫn mà tới đây, hắn chắc hẳn đang lầm tưởng nàng là Đại Mi Vũ! Mới vừa rồi, hắn luôn miệng kêu nương tử, là đang gọi Đại Mi Vũ sao! Dù sao, cô ta mới là nương tử trong lòng của hắn.
Nàng không cần!
Nàng muốn giữ lại sự tự tôn cuối cùng này, nàng không cần trong tình huống này, làm thế thân cho Đại Mi Vũ .
Nàng rơi nước mắt, lục lọi , rốt cục ở đầu gối, mò thấy túi thuốc.
Trong lòng vui vẻ, nàng nhanh chóng rút ra một cây kim, dùng sức trừng mắt, muốn tìm được huyệt ngủ của hắn.
Nhưng mà, trong màn ánh sáng ảm đạm, nhòe nhoẹt nước mắt, tầm mắt có chút mơ hồ. Thật lâu mới tìm được huyệt đạo, dùng sức đâm tới.
Trùng hợp là hắn lại cử động đúng lúc đấy, kim châm trật phương hướng, đâm vào huyệt đạo bên cạnh.
Đột nhiên đau đớn làm thần trí Bách Lý Hàn có chút tỉnh táo, hắn nghi hoặc nhìn gương mặt đang không ngừng rơi lệ.
Khuôn mặt này, có sự thê lương của ngọc vỡ . Đôi mắt này, mang theo quật cường, mang theo thống khổ lạnh lùng nhìn hắn. Trên khóe mắt, lóe ra từng tia sáng trong suốt , là lệ quang.
Nàng khàn khàn quát: “Ngươi đi đi, ta không phải Đại Mi Vũ, không phải người trong lòng của ngươi! Ngươi biến nhanh đi !”
Trái tim Bách Lý Hàn đau xót, nước mắt và lời nàng quát làm cho tâm thần hắn chấn động.
Hắn cúi đầu hôn lên nước mắt của nàng, nhưng nước mắt nàng cứ chảy không ngừng, hắn càng không ngừng hôn.
Hắn nỉ non bên tai nàng : “Cô bé ngốc, nàng là người trong lòng của ta, nàng là nương tử của ta! Sương sương!”
Lưu Sương đang phẫn nộ chỉ lo rơi lệ, căn bản là không nghe được hắn gọi tên nàng.
Nhìn nữ tử mình yêu thương, tình cảm mãnh liệt bành trướng trong cơ thể. Thân thể hắn nóng như lửa, mà lúc này Lưu Sương, giống như một dòng nước mát, hắn muốn nàng cùng hắn hòa làm một.
Nhưng mà hắn không tìm được chỗ để tiến vào.
Trên phương diện chuyện nam nữ, hắn không có chút kinh nghiệm nào.
Từ sau cái chết quá sớm ngoài ý muốn của mẫu hậu, hắn liền phong bế chính bản thân mình.
Bi kịch của mẫu hậu , sự nhu nhược phụ hoàng , khiến hắn âm thầm phát thệ, cuộc đời này, hắn sẽ không để bi kịch của mẫu hậu lặp lại trên người thê tử.
Hắn sẽ chỉ cưới người con gái mình yêu thương, đời này kiếp này, hắn sẽ chỉ có một mình nàng.
Mặc dù theo phong tục, nam tử sau khi thành niên, có thể nhận thị nữ làm thông phòng nha hoàn. Nhưng mà, hắn không làm như vậy. Thái hậu cũng từng chọn lựa cho hắn mười mấy thị nữ xinh đẹp dễ nhìn làm thị thiếp, nhưng, hắn cho các cô ấy làm thị nữ trong vương phủ.
Đương nhiên, hắn cũng chưa từng đến chốn yên hoa. (lầu xanh)
Cho nên, tuy ôm chặt nhuyễn ngọc ôn hương Lưu Sương trong lòng, hắn lại không biết làm sao.
Khi hắn tìm được lối vào, sự vụng về trúc trắc của hắn làm Lưu Sương càng gia tăng đau đớn.
Nàng không ngừng lấy kim trong túi thuốc, đâm lên người hắn. Nhưng mà, giờ phút này nàng không thể tìm được huyệt đạo, chỉ không ngừng đâm hắn, vô thức mà đâm hắn, trên lưng, cùng lúc, trên lưng …………….
Từng mũi kim đâm xuống, từng giọt máu chảy ra.
Hắn cảm thấy đau, nhưng chỉ cau mày, không hề đình chỉ thế công.
Hai người hành hạ lẫn nhau, thống khổ cùng ngọt ngào.
Cho đến khi tất cả chấm dứt, Lưu Sương mới đâm được vào huyệt ngủ của hắn, song, tất cả đã không thể cứu vãn nữa rồi.
Nến đỏ yên lặng thiêu đốt , những giọt sáp nóng chảy xuôi, giống như nước mắt của Lưu Sương.
Gió đêm thổi vào, mang theo sự mát lạnh, lướt qua gương mặt nàng. Lần đầu tiên Lưu Sương cảm thấy, gió mùa hè thật ra cũng rất lạnh.
Nàng khẽ cử động thân thể đau đớn, vùi người vào trong thùng nước tắm. Nước đã nguội từ lâu, cơn lạnh thấm vào da thịt, làm cho lòng của nàng đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tối nay là đêm động phòng của hắn và Đại Mi Vũ, nhưng mà, hắn lại vào nhầm phòng. Thật sự không biết, đợi đến ngày mai hắn tỉnh lại, đầu óc tỉnh táo, tình hình sẽ thành cái gì.
Hắn có thể vu khống nàng dùng thủ đoạn câu dẫn hắn không !
Lưu Sương chậm rãi bước ra khỏi thùng nước, lấy ra thuốc tự tay bào chế, xoa lên những vết tím đỏ trên thân thể, đó là ấn ký trong cơn cuồng dã của hắn. Nàng muốn xóa sạch chúng, kể cả chuyện tình tối nay, cũng muốn xóa sạch.
Nàng không muốn dây dưa lằng nhằng với hắn nữa!
Khoác lên người một tấm áo đơn giản, nàng chậm rãi đi ra phòng ngoài rồi ngồi xuống ghế.
Một lúc lâu sau, Khinh Y và Tiêm Y mới chậm như rùa mà đi vào. Hồng Ngẫu đã được giải huyệt đạo, khóc hết cả nước mắt.
“Các ngươi đem hắn trở về đi! Chuyện tối nay, không được lộ ra ngoài, cũng không được nói cho hắn!” Lưu Sương lạnh lùng nói, trong lòng nàng cũng đang trách móc Khinh Y và Tiêm Y .
“Vương phi, sao có thể như thế?” Tiêm Y kinh ngạc đưa mắt hỏi.
“Với tính tình của hắn, chắc chắn cho rằng ta đã dùng thủ đoạn, cản trở chuyện tốt của hắn và trắc phi. Thế nên, ta không muốn cho hắn biết!” Lưu Sương không đổi sắc mặt bình thản nói.
“Nhưng mà, Vương phi, chúng ta cũng có thể làm chứng cho người mà, là Vương gia uống rượu rồi say, không liên quan đến Vương phi!” Tiêm Y nói.
Khinh Y cảm thấy đầu óc ngừng trệ, kỳ thật Vương phi phân tích rất có lý, với quan hệ hiện giờ của hai người bọn họ, đúng là không nên cho Vương gia biết. Các nàng chỉ là hạ nhân, Vương gia không nhất định sẽ tin lời các nàng.
“Được rồi, Tiêm Y, làm theo lời Vương phi đi!” Khinh Y nhíu mày nói, đợi quan hệ của Vương gia và Vương phi hòa giải rồi nói cũng không muộn. Huống chi, Vương gia mặc dù say, nhưng chuyện tình tối nay, cũng không nhất định sẽ quên.
Hai người mặc quần áo cho Bách Lý Hàn, giao cho Trương Tá và Lý Hữu.
Trong mưa đêm lất phất, Trương Tá Lý Hữu dìu đỡ Bách Lý Hàn mê man , có chút khó xử, phải đưa Vương gia đến chỗ nào đây? Đưa đến “Tuyết uyển” động phòng với trắc phi, hay là đưa đến “Y vân uyển” của Vương gia?
Hai người do dự một lúc lâu, rốt cục quyết định đưa Bách Lý Hàn đến “Y vân uyển” .
Đi được nửa đường, không ngờ lại đụng phải thiếp thân nha hoàn của Đại Mi Vũ là Hoa Kiều và Nguyệt Nghiên.
Hai người nhìn thấy Bách Lý Hàn đang mê man , vô cùng ngạc nhiên.
Hoa Kiều lo lắng hỏi thăm: “Hai vị đại ca, Vương gia làm sao vậy?”
Trương Tá xấu hổ cười, hắn đương nhiên không thể nói Bách Lý Hàn đi ra từ Thính Phong Uyển , không thể làm gì khác hơn là nói dối: “Vương gia uống rượu rồi say. Sợ rằng tối nay không thể đến chỗ trắc phi. Chúng ta đang muốn đưa Vương gia đến “Y vân uyển “, các ngươi trở về nói với chủ nhân của các ngươi một tiếng, nói là Vương gia đã say, thỉnh trắc phi không cần đợi nữa!”
“Ai nha, hai vị đại ca, hay là các ngươi đưa Vương gia đến chỗ của chủ nhân chúng ta. Chủ tử biết hôm nay tân khách rất nhiều, sợ Vương gia uống rượu, đã chuẩn bị canh giải rượu rồi. Cứ để Vương gia uống một chén đi. Còn nữa, tối nay là đêm động phòng của chủ nhân chúng ta, làm sao có thể để chủ nhân chịu cảnh phòng trống được!” Hoa Kiều nói chuyện rất trơn tru, nói liên tục như pháo hoa.
Trong phút chốc Trương Tá không thể nói gì, liếc mắt nhìn Lý Hữu, suy nghĩ một chút, cảm giác được cô ta đúng là có lý. Dù sao, tối nay Vương gia đáng lẽ phải ở “Tuyết uyển” .
Vì vậy, liền cùng Lý Hữu đưa Bách Lý Hàn đến chỗ Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ đợi lâu mà Bách Lý Hàn không tới, đã tháo khăn đỏ từ lúc nào.
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ, tóc vấn cao, lông mày cong cong, con ngươi đen láy đẹp đẽ, môi hồng kiều diễm. Hình xăm hoa đào trên mặt, trải qua mấy ngày điều trị, hôm nay đã hết sự dữ tợn, khôi phục bộ dáng kiều diễm , mẩn đỏ cũng đã nhạt đi.
Mi Vũ đối với đêm động phòng có vô hạn ước ao, nhưng lại không ngờ Bách Lý Hàn mất mặt đến nửa đêm. Hôm nay, mặc dù trở về, nhưng đã say đến bất tỉnh nhân sự, không khỏi thất vọng vô cùng.
Mi Vũ cùng nha hoàn dìu Bách Lý Hàn lên giường, hầu hạ hắn ngủ. Lúc này mới bảo thị nữ lui xuống, cởi quần áo, nằm bên cạnh Bách Lý Hàn.
Đưa mắt nhìn làn khói đang lờ lững trên đỉnh màn, lòng của Mi Vũ cũng phiêu đãng không ngừng.
Tối nay, nhất định đã xảy ra chuyện gì !
Mi Vũ đưa tay lôi từ chỗ ngang đầu gối ra một bình sứ to bằng ngón cái, đó là Mi Vũ bỏ công chuẩn bị, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, sẽ có chất lỏng màu đỏ chảy ra, giống hệt lạc hồng.
Mi Vũ đã không phải xử nữ từ lâu lắm rồi, sợ Bách Lý Hàn phát hiện ra, cho nên mới chuẩn bị cái này. Hôm nay, nhìn gương mặt tuấn tú của Bách Lý Hàn trong giấc ngủ, trong lòng có chút ảo não.
Đang nghịch nghịch bình sứ, Mi Vũ đột nhiên nghĩ ra một điều.
Tối nay nhất định đã xảy ra chuyện gì, lúc này dùng cái này, so với đợi đến khi hắn tỉnh táo thì an toàn hơn rất nhiều.
Mi Vũ rút ra một cái khăn màu trắng thêu uyên ương hí thủy, ngón tay nhỏ dài nhấn một cái, trên tấm khăn trắng xuất hiện một giọt màu hồng, giống hệt lạc hồng. Đại Mi Vũ đặt hỉ khăn xuống dưới người, nằm bên cạnh Bách Lý Hàn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn đang say ngủ, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Hắn cuối cùng cũng phải thuộc về cô ta!
Ngày hôm sau, trời nắng chói chang, ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, không khí ướt át vui mừng.
Bách Lý Hàn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vừa khom người dậy, tay đã chạm vào thứ gì đấy mềm mại ấm áp. Trong lòng không khỏi kinh hãi, nghiêng đầu nhìn lại.
Một cánh tay ngọc trắng nõn đang quấn lấy cánh tay hắn, Đại Mi Vũ ngủ bên cạnh hắn, trên gương mặt trắng nõn , là một đóa hoa đào đang nở mềm mại ướt át.
Trong đầu “Ầm” một tiếng, không biết vì sao, trong chốc lát mặt hắn cắt chẳng còn giọt máu, hắn không biết làm sao đẩy cánh tay Đại Mi Vũ đang ôm tay hắn ra.
Bách Lý Hàn vừa động, Đại Mi Vũ đã tỉnh lại, nhưng mà, cô ta vẫn giả bộ ngủ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm Bách Lý Hàn một cái.
Nhìn thấy thần sắc hắn mê muội và thất vọng, mặt thì nhăn lại , khi mặc quần áo, hai tay còn run rẩy, phải mất hai ba lần mới buộc xong giải áo.
Trong lòng Đại Mi Vũ cảm thấy hụt hẫng, nhìn thấy người đàn ông đó mặc quần áo muốn đi, Mi Vũ hơi giật giật, giả bộ mới tỉnh, vươn cánh tay, ôm lấy cổ Bách Lý Hàn .
Quần áo trễ nải, lộ ra bộ ngực ướt át, một đôi mắt thanh u nhìn Bách Lý Hàn.
Thần sắc Bách Lý Hàn cứng đờ, đầu lại bắt đầu đau, hắn vỗ lên trán, nhẹ giọng nói: “Nàng ngủ tiếp đi, hôm nay ta phải vào cung có việc!”
Đại Mi Vũ cong môi, dịu dàng nói: “Hôm nay không thể không đi sao?” Vừa nói vừa làm nũng xoay người.
Cùng với cử động của Mi Vũ, tấm khăn trắng cũng được phô ra, vệt đỏ trên khăn như một tia chớp chọc thẳng vào mắt Bách Lý Hàn .
Hắn lấy lại sự bình tĩnh, dịu dàng nói: “Thật sự có việc, không thể không đi!” Dứt lời, cúi đầu khẽ hôn lên mặt Đại Mi Vũ một cái, sau đó xoay người vội vã đi.
Đại Mi Vũ vỗ vỗ lên mặt, khẽ cười.
Bách Lý Hàn vội vã bước đi, quần áo tung bay trong gió, trong lòng lại như bị cái gì đè nặng.
Đêm qua trí nhớ của hắn chỉ là từng mảnh nhỏ rời rạc, nhưng trong khoảnh khắc, cảm giác thống khổ ngọt ngào , đã khắc thật sâu trong tâm trí của hắn. Hắn vốn tưởng rằng đó là một giấc mộng xuân, nhưng lại không phải. Đêm qua, hắn trong cơn say đã chính thức trở thành vợ chồng với Đại Mi Vũ.
Nhưng mà, không biết vì sao, trong đầu hắn luôn thoáng hiện lên gương mặt Lưu Sương , gương mặt đầy nước mắt.
Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ hắn thấy nàng rơi lệ , nhưng mà, vì sao gương mặt nàng đang khóc lại thê lương chân thật như vậy, làm hắn tan nát cõi lòng?
Bách Lý Hàn lắc đầu, trong đầu tràn ngập cảm giác bi ai.
Nếu hắn đã cùng Đại Mi Vũ làm vợ chồng chân chính, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với Đại Mi Vũ. Hắn không thể trao cho Lưu Sương thứ gọi là hạnh phúc nữa rồi, có lẽ hắn sẽ để nàng ra đi.
Lời tác giả (cũng dài nhưng thôi bạn Nhi tóm tắt một câu thôi): bạn đọc cố gắng đọc qua đoạn này, chuyện xưa vẫn còn nhiều chuyện chưa biết
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm hỏng kế hoạch bỏ đi của Lưu Sương. Trong lúc nhất thời, chuyện ra khỏi vương phủ trở nên mù mịt, không biết đến lúc nào mới có thể thực hiện. Sự liên lạc với sư huynh bị chặt đứt, nàng không có cách nào nhận được tin tức của sư huynh. Nhưng, trong lòng nàng vẫn luôn hi vọng, nàng biết sư huynh yêu thương của nàng nhất định sẽ nghĩ cách giúp nàng ra khỏi phủ .
Dược thảo trong Thính Phong Uyển có một số là cây ngắn ngày, đã thu hoạch được, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu vội vàng thu hoạch, đem phơi nắng.
Hồng Ngẫu mặc dù từ nhỏ đến lúc không lộ buồn lên mặt, nhưng mà Hồng Ngẫu biết tiểu thư đã gầy đi rất nhiều. Chuyện đêm đó đối với tiểu thư là một sự đả kích to lớn không nói thành lời, mặc dù tiểu thư không nói, nhưng mà Hồng Ngẫu có thể hiểu được lòng tiểu thư có biết bao thống khổ cùng bi ai.
Trong lòng Lưu Sương, lúc này đối với Bách Lý Hàn là hận vô cùng, cho nên nàng cật lực bài xích tin tức về hắn. Nhưng mà hành tung của hắn vẫn được Khinh Y và Tiêm Y hữu ý vô ý nói tới tai nàng.
Bách Lý Hàn sau khi nạp phi liền xuất phủ, đã nửa tháng chưa về.
Nghe nói, Thiên Mạc Quốc có sứ thần đến.
Thiên Mạc Quốc ở phía bắc Nguyệt Quốc, đất đai bao la, mà lại thưa dân, dân chúng sinh sống bằng nghề du mục.
Thiên Mạc Quốc Vương, tên Mộ Dã năm nay 25 tuổi (hơn Bách Lý Hàn 4 tuổi). Nghe nói hắn đăng cơ khi mới mười năm tuổi, lúc ấy, có rất nhiều bộ tộc đối với sự quản chế của hắn không phục, nhưng không lâu sau cũng phải thần phục dưới chân hắn .
Nghe nói hắn rất nhanh nhẹn dũng mãnh, một thân tuyệt đỉnh võ nghệ. Nhưng, kẻ khác thần phục không phải vì võ công của hắn, mà là dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn quản lý, thâu tóm các nước. Trước khi hắn đăng cơ, thảo nguyên phương bắc phân chia làm mười mấy nước nhỏ.
Sau khi hắn đăng cơ, có ba năm dùng để cai trị quốc gia của chính mình, ba năm sau, hắn mười tám tuổi, trong năm đó, bắt đầu khơi lên ngọn lửa chiến tranh. Đầu tiên là lấy khí thế như sét đánh không kịp che tai tiêu diệt các nước láng giềng, sau đó, trên cơ bản dùng tốc độ 1 năm thu phục hoặc đánh chiếm hai nước.
Biên giới và thế lực của Thiên Mạc Quốc không ngừng lớn mạnh theo thời gian.
Mộ Dã xuất binh luôn không báo trước cũng chẳng cần lý do gì, có khi, là do tiện đường, có khi, chỉ là do nhất thời cao hứng, là tiêu diệt luôn một nước nhỏ.
Toàn bộ thiên hạ, bởi vì Mộ Dã liên tục thâu tóm, hôm nay chỉ hơn Nguyệt Quốc, Lăng Quốc và Thiên Mạc Quốc, ba nước cùng tồn tại.
Lần này, Thiên Mạc Quốc phái sứ thần đi sứ sang Nguyệt Quốc, đối với vua tôi Nguyệt Quốc không phải là dấu hiệu tốt lành gì. Bọn họ không cho phép Thiên Mạc Quốc có ý đồ. Toàn bộ kinh đô, đều là như gặp đại địch. Người nắm giữ một nửa binh lực của kinh sư là Bách Lý Hàn, hắn vốn phụ trách sự an toàn của kinh đô. Mấy ngày nay bận rộn bố trí binh lực kinh sư , cùng lúc bận rộn an bài tiếp đãi sứ thần.
Mười lăm tháng bẩy, Hoàng thượng tổ chức yến tiệc trong ngự hoa viên tiếp sứ thần Thiên Mạc Quốc, các cung phi đại thần cùng với gia quyến nhận lệnh cùng dự tiệc.
Bách Lý Hàn đặc biệt lệnh cho Lưu Sương cùng Đại Mi Vũ dự tiệc tiệc.
Lưu Sương vốn định không đi, nhưng chuyện này không phải do nàng làm chủ.
Ban đêm, trăng sáng như sương, gió lạnh như nước, cảnh đẹp vô cùng.
Bên Liễm Diễm Trì trong ngự hoa viên, bầy rất nhiều bàn tiệc.
Liễm diễm trì không hổ là nơi đẹp nhất của ngự hoa viên, trong ao trông đầy hoa sen, đang đúng mùa sen nở. Ao hình bán nguyệt, nước xanh như bầu trời, hoa hồng dưới ánh trăng. Từng đóa hoa sen màu hồng nhạt, hoặc mới lộ nhị vàng, hoặc đã nở bung, nhô lên từ tán lá tròn, đón gió lắc lư.
Bên cạnh Liễm diễm trì, có một hành lang quanh co khúc khuỷu, cực kỳ tao nhã quý phái.
Lưu Sương ngồi ở trong bữa tiệc, thưởng thức cảnh đẹp như thế, trái tim không ngừng rung nhìn thấy một hồ sen lớn đến vậy. Thật sự là “Chước chước hà hoa thụy, đình đình xuất thủy trung.”
Gió nhẹ thổi đến, trong không khí tràn đầy mùi sen thơm mát.
Tối nay, Lưu Sương chỉ vấn tóc đơn giản , trên búi tóc cài một cây ngọc trâm. Tóc đen , trâm ngọc bích, tôn lên làn da trắng như tuyết, gáy đẹp như ngọc. Lông mày không vẽ vẫn rõ ràng, môi đỏ mọng không cần son. Một bộ cung phục màu xanh nhạt, áo khoác màu xanh lá mạ, mỗi một cử động, mỗi một nụ cười, đều có khí chấtt thu hút. Lông mày khẽ nhíu, cho nàng dáng vẻ mong manh như sương khói.
Đang thưởng thức cảnh đẹp, bên tai vang lên thanh âm dịu dàng.
“Tỷ tỷ, hóa ra ngươi trốn ở chỗ này, Mi Vũ tìm ngươi rất lâu rồi. Tỷ tỷ, Vương gia nói chúng ta ngồi ở bên kia, Mi Vũ đưa tỷ tỷ đi.” Đại Mi Vũ một câu tỷ tỷ, hai câu cũng tỷ tỷ, giống như thân thiết lă,s.
Hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo hết sức quí giá, tóc vấn cao tỉ mỉ, cài trâm phượng, mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, làn váy khẽ bay theo từng bước chân, như dưỡng liễu trong gió. Quần áo màu hồng phản chiếu lên đóa hoa đầo, xinh đẹp quyến rũ nói không nên lời .
Lưu Sương nhăn mặt, lúc này vẻ xinh đẹp của Đại Mi Vũ chẳng khiến nàng tán thưởng chút nào, Đại Mi Vũ đau đớn đáng thương cũng chẳng thể khiến nàng thương tiếc. Nữ tử này hoàn toàn không yếu đuối tinh khiết như bề ngoài.
Nàng cảm thấy cách xa cô ta một chút thì tốt hơn.
Hôm nay, Lưu Sương là Bách Lý Hàn hạ lệnh cho Trương Tá Lý Hữu đưa vào cung , mà Đại Mi Vũ chắc là do Bách Lý Hàn tự mình đi đón. Cô ta đặc biệt nhắc đi nhắc lại, khoe khoang sự sủng ái của Bách Lý Hàn dành cho cô ta.
Nhưng mlà Lưu Sương không hâm mộ cô ta chút nào, còn cực kì phản cảm với hành vi ngây thơ của cô ta. Lạnh lùng cười cười, thản nhiên nói: “Không cần, ta ngồi ở đây cũng được!”
Bên cạnh Lưu Sương lúc này là con gái và vợ của các đại thần, so với ngồi cùng nhóm tần phi thì thoải mái hơn rất nhiều.
Đại Mi Vũ không thấy thú vị, khẽ cười nói: “Đã như vậy, Mi Vũ cáo lui.” Dứt lời, ra vẻ đi ra chỗ khác.
Mấy ngày nay, Bách Lý Hàn vẫn không có hồi phủ, trong lòng Mi Vũ rõ ràng là Bách Lý Hàn đang tránh mặt nàng cô ta. Mặc dù đã cưới cô ta làm trắc phi, nhưng lại hàng ngày để cô ta một mình một phòng, trong lòng rất là không vui, xem ra Vương gia thật sự yêu Vương phi. Nghĩ đến đó, Mi Vũ muốn nghiến răng một cái.
Cô ta hoảng hốt bước đi, không đề phòng đụng phải một người, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Bách Lý Băng mặc một bộ quần áo đen thui từ đầu đến chân.
Ánh trăng thản nhiên chiếu lên bộ quần áo bằng gấm đen, Bách Lý Băng dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn giống một thiếu niên tuấn tú nữa, mà là một người đàn ông đẹp trai.
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đại Mi Vũ, thản nhiên hỏi: “Ngươi vừa làm cái gì?”
Đại Mi Vũ ủy khuất nói với Bách Lý Băng: “Ta không làm cái gì, ta chỉ , chỉ nói với Vương phi mấy câu thôi!”
“Bổn vương cảnh cáo ngươi, sau này không có lệnh của bổn vương , không cho ngươi trêu chọc nàng! Nếu không, bổn vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Đại Mi Vũ ngạc nhiên mở to mắt, mày liễu nhướng lên , cảm thấy khó tin. Hóa ra, hóa ra ……………
“Hóa ra, ngươi …………… thích nàng?” Cô ta vẫn tưởng rằng hắn phái cô ta đến làm khổ Bạch Lưu Sương, là vì giữa hai người bọn họ có thâm thù đại hận gì. Hôm nay xem ra, cô ta đã nhầm to rồi, Tĩnh Vương, hóa ra là thích nữ tử kia .
Bách Lý Băng lạnh lùng nghiêng người liếc mắt nhìn Đại Mi Vũ một cái, khinh thường thay cho trả lời, bước đi không thèm quay đầu lại.
Bóng đêm lạnh lẽo, Đại Mi Vũ nhẹ nhàng cười nhạo nói: “Hóa ra là như vậy! Nếu thế thì sao chứ?” Cô ta thì thào trong gió, nếu cô ta nhận được sủng ái của Bách Lý Hàn , cô ta cần gì sợ hắn nữa.
Màn đêm buông xuống, trên cây cổ thụ treo những lồng đèn cung đình hoa lệ. Ánh sáng bắn ra bốn phía, chói sáng như vầng trăng trên trời. Gió nhẹ mang theo hương sen, giống như Quỳnh Cung trên trời.
Lưu Sương cuối cùng vẫn phải ngồi cùng Đại Mi Vũ, mặc dù nàng cực kỳ không muốn, nhưng vị trí của mỗi người đều được cố định .
Tần phi và gia quyến các đại thần ngồi một bên, ngăn bởi một bức chướng bằng lưu ly .
Tân khách chưa đến, thái giám cung nữ vẫn bận rộn bố trí. Trên bàn trà lưu ly là bình hoa nhiều màu, trong bình cắm hai bông sen đang chớm nở.
Chỉ chốc lát sau, liền có quan viên tụm năm tụm ba đi đến, dựa theo quan chức phẩm bậc ngồi xuống.
Bên trái Lưu Sương là hai tiểu thư còn trẻ, chắc là thiên kim của quan viên nào đó. Một người mặt hơi dài, diện mạo dịu dàng, một người mặt tròn, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền.
Hai nàng một mực xì xào bàn tán.
Lưu Sương không có ý nghe lén, nhưng lời hai người vẫn theo gió chui vào tai. Kỳ quái ở chỗ, các nàng đàm luận không phải về sứ thần của Thiên Mạc Quốc , mà là về một thái y mới đến thái y viện.
Tiểu thư mặt hơi dài, nhỏ giọng nói: “Muội tử, muội có biết thái y mới tuấn tú phong lưu tiêu sái thế nào không! Nghe nói là ……………” đột nhiên đè thấp thanh âm, nói thầm vào tai cô em.
Nữ tử mặt tròn nghe xong, kinh dị nói: “Thật thế sao? Hắn mới vào thái y viện, tần phi trong cung liền tranh nhau ngã bệnh?”
Tiểu thư mặt dài đưa tay che môi, nhẹ nhàng xuỵt một tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn thấy cung nữ thái giám vẫn đang bận rộn bày biện mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Là thật đó ! Nghe nói Hoàng thượng đối với y thuật của hắn khen không ngớt miệng, tối nay Hoàng thượng còn đặc biệt cho phép hắn tham gia yến hội này!”
“Thật vậy sao, vậy lát nữa phải nhìn trộm một cái, xem có đẹp trai như lời tỷ thật không!” Nữ tử mặt tròn cực kỳ hưng phấn nói.
Trái tim Lưu Sương âm thầm bật cười, nghĩ đến thái y viện tòan các ông già, đột nhiên xuất hiện một thanh niên tài tuấn, liền trở thành động vật quý hiếm.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ quan viên đều đứng dậy nghênh đón, Lưu Sương biết là Hoàng thượng tới rồi.
Trong lúc nhất thời, âm nhạc bắt đầu vang lên, bọn quan viên quỳ lạy tung hô vạn tuế, đợi chấm dứt, mới quay về chỗ người.
Lưu Sương nâng mắt nhìn, không khỏi thất sắc kinh ngạc.
Điều khiến Lưu Sương kinh ngạc không Hoàng thượng oai nghiêm quí phái đang mặc long bào, cũng không phải hai người đang đi cạnh Hoàng thượng là Bách Lý Hàn và Bách Lý Băng, cũng không phải sứ thần Thiên Mạc Quốc, bởi vì sự xuất hiện của những người này chẳng qua chỉ nằm trong sự dự đoán của nàng.
Nàng kinh ngạc chính là vì nam tử đi sát sau Hoàng thượng.
Hắn mặc một bộ quần áo gấm màu xanh da trời, thanh u như bầu trời lúc không mây. Nét mặt như thu thủy, da như hàn băng, mày đen như mực, môi đỏ như cánh hoa đào. Đôi mắt đen láy như bảo thạch, nhìn vào trong đó thấy thủy quang lay động.
Biểu tình trên mặt hắn cô đọng như ngọc, hắn nho nhã tuấn mỹ, nhưng lại không có nửa phần hủ nho ai oán, trời sinh tiêu sái tự nhiên khiến kẻ khác nhìn đến quên hết tất cả. (hơ hơ, Lưu Sương, nàng lớn lên bên mỹ nam này tại sao lại động lòng với tên Hàn kia)
Tiểu thư mặt dài đã sớm chỉ cho tiểu thư mặt tròn, nói: “Muội nhìn, chính là hắn!”
Tiểu thư mặt tròn đã mất hồn từ lâu, si ngốc ngóng nhìn.
Trái tim Lưu Sương hồi hộp hạ xuống, trong phút chốc không biết phản ứng thế nào.
Sư huynh vì sao lại vào thái y viện. Phụ thân từng nhiều lần tiến cử hắn vào thái y viện làm ngự y, nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Hắn nói hắn sùng bái tự do, nguyện đi khắp thiên hạ, chữa bệnh cho bá tính nghèo khó, không muốn tiến cung bị quan hàm trói buộc. Nhưng mà, vì sao bây giờ lại vào thái y viện? Là vì nàng sao? Sư huynh sao phải làm khổ mình thế chứ!
Lưu Sương ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc , trái tim cực kỳ đau khổ.
Ánh mắt nàng đuổi theo bóng dáng sư huynh, nhiều ngày không gặp, hắn dường như gầy hơn trước một chút, giữa lông mày cũng thêm mấy phần lo lắng.
Hồng Ngẫu đứng sau Lưu Sương hiển nhiên càng kích động hơn , đôi tay rót trà run lẩy bẩy.
Chủ tớ hai người biểu hiện khác thường bị Đại Mi Vũ nhận ra, cô ta ân cần hỏi thăm: “Tỷ tỷ bị làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lưu Sương lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Không có gì, đa tạ muội tử quan tâm!” Không muốn để Đại Mi Vũ nhìn ra chuyện gì, đành dời ánh mắt từ người sư huynh đi chỗ khác, lúc này mới chú ý đến sứ thần Mạc Quốc.
Hóa ra là một cô gái!
Lại nhìn sắc mặt Hoàng thượng cùng các vị đại thần , cực kỳ u ám tối tăm.
Thiên Mạc Quốc phái một cô gái đến Nguyệt Quốc, trong mắt vua tôi Nguyệt Quốc hiển nhiên là nghĩ Mộ Dã căn bản không coi vua tôi Nguyệt Quốc ra cái gì. Mà Nguyệt Quốc lại mở tiệc to thế để đón chào, tự nhiên cảm giác được cực kỳ không có thể diện.
Lưu Sương đối với cô gái kia cực kỳ tò mò, nghe hai tỷ muội bên cạnh nghị luận mới biết, cô gái này là muội muội của Mộ Dã , Thiên Mạc Quốc – trưởng công chúa Mộ Tịch Tịch.
Nghe nói nam tử Thiên Mạc Quốc trời sinh cao lớn mạnh mẽ, nữ tử cũng dũng mãnh thiện chiến, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vóc người Mộ Tịch Tịch thon cao , so với nữ tử Nguyệt Quốc cao hơn hẳn một cái đầu.
Trên người nàng chắc là mặc trang phục dân tộc, cực kỳ hoa mỹ.
Trên đầu đội mũ hoa, áo tím mở tà, cổ áo thêu hoa, mơ hồ lộ ra nội sam bên trong. Trường bào ngắn đến đầu gối, đi một đôi giày da hươu đến gối (há há boot kìa), eo thắt một thắt lưng màu đỏ.
Bộ quần áo vừa anh tuấn vừa mỹ lệ.
Dung mạo Mộ Tịch Tịch cũng không tồi, mặc dù da hơi đen, nhưng mắt sâu mũi cao, môi đỏ mọng, so với nữ tử Nguyệt Quốc thêm chút hào khí cùng hào hiệp.
Mộ Tịch Tịch trực tiếp đi tới trước mặt hoàng thượng, cũng không quỳ lạy, chỉ cúi người thi lễ, nói: ” Công chúa Thiên Mạc Quốc – Mộ Tịch Tịch phụng chỉ ý hoàng đế, đặc biệt hướng Thiên triều nhắn nhủ tấm lòng chân thành của chúng ta, chỉ mong hai nước vĩnh viễn giao hảo, vĩnh viễn không có can qua!”
Hoàng thượng nghe vậy, nét mặt lộ ra một ý cười như có như không, mặc dù Mộ Tịch Tịch nói cực thành khẩn. . Nhưng mà, với thái độ thèm khát của Thiên Mạc Quốc dành cho Nguyệt Quốc, cho dù người nào cũng không thể tin được mấy chữ “Vĩnh viễn giao hảo, vĩnh viễn không có can qua” .
Nhưng, mặc kệ có tin tưởng hay không, lúc này cũng không thể đắc tội sứ thần, chỉ có thể lấy lễ đối đãi, không thể tổn hại đến uy nghi của Nguyệt Quốc . Lập tức, Hoàng thượng khách sáo mà nói: “Ở xa tới là khách, công chúa xin mời ngồi vào vị trí đi!”
Đợi tất cả tân khách ngồi vào vị trí xong xuôi, rượu ngon món ngon liền được bày ra. Có tiếng nhạc vang lên, một đôi cung nga mặc sa y, khẽ múa.
Mỹ vị trân hào, ẩm nhạc cùng ca múa uyển chuyển, vô cùng đẹp đẽ phồn hoa.
Rượu qua ba lượt, Mộ Tịch Tịch đột nhiên đứng lên nói: “Nghe nói nam tử quý quốc đều là võ nghệ siêu quần, nữ tử đều tinh thông cầm kỳ thi họa, lần này đến đây, Hoàng thưởng của ta đặc biệt dặn dò phải tham khảo một phen. Không biết Hoàng thượng có thể đáp ứng không!”
Lời vừa nói ra, tất cả đều xôn xao. Lời của Mộ Tịch Tịch có chút cuồng vọng, dường như hoàn toàn không đem Nguyệt Quốc để vào mắt. Ai cũng biết ý tứ của mấy lời đó là khiêu chiến.
Đường đường Trung nguyên Nguyệt Quốc, không thể để nàng ta coi thường đi.
Hoàng thượng nhíu mày, trầm giọng nói: “Không biết công chúa muốn tham khảo thế nào?”
Mộ Tịch Tịch cười duyên nói: “Hôm nay trong bữa tiệc, không nên động võ, cho nên chúng ta đấu văn thì thế nào.” Dứt lời, vỗ tay ba tiếng, mấy thị nữ đứng sau chậm rãi đi ra, trong tay đều cầm đèn lồng màu đỏ.
Một thị nữ khác đưa một cây cung lớn cho Mộ Tịch Tịch.
Mộ Tịch Tịch nói: “Hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cho người rút mũi nhọn trên tên ra, tỷ thí tài bắn cung được không?” Trong tay nàng chỉ có cung, không có tên . Bởi vì vào cung không được phép mang theo vũ khí .
Hóa ra là muốn thi bắn cung, người Thiên Mạc Quốc ai nấy đều thành thạo cỡi ngựa bắn cung, người Nguyệt Quốc mặc dù không có nhiều người biết bắn cung, nhưng không có nghĩa là không có người giỏi.
Hoàng thượng lập tức lệnh cho thái giám lấy hơn mười mũi tên đến, rút đầu nhọn, dùng vải thô màu đỏ bọc đầu. Mấy thị nữ đi xa hơn trăm bước thì treo đèn lồng lên cây.
Trong bóng đêm, mấy quầng sáng lung lay lắc lắc trong gió.
Mộ Tịch Tịch cùng lúc cầm ba mũi tên giương lên cung, giơ cung, nhắm vào, buông tay bắn ra ngoài. Nghe được tiếng mũi tên xé gió lao đi, ba quầng sáng cùng lúc tắt ngấm.
Kỳ thật nếu có bắn trúng ba cái đèn lồng bằng ba mũi tên cũng không có gì đặc sắc. Nhưng Mộ Tịch Tịch bắn một lúc ba mũi tên, theo ba hướng khác nhau, tất cả cùng trúng mục tiêu. Huống chi, đèn lồng còn chập chờn chứ không cố định.
Nếu mà Nguyệt Quốc cũng tìm một người, làm điều giống như Mộ Tịch Tịch, ba tên một phát, đồng thời bắn trúng đèn lồng, chưa chắc đã tìm ra. Nhưng mà, như vậy, cũng không tính là thắng, chỉ có thể xem như đánh tay đôi mà thôi.
Lưu Sương đối với Mộ Tịch Tịch âm thầm than thở, nữ tử này, tài bắn cung rất cao, thật sự là nữ trung hào kiệt. Nếu mà nàng cũng có một thân võ nghệ, đã sớm rời khỏi vương phủ rồi. Đáng tiếc là, nàng đem tất cả trí thông minh dồn vào y thuật, một đời này, chẳng còn hi vọng trở thành hiệp nữ.
Tập trung nhìn phía trước, thấy Hoàng thượng nhíu mày, nhìn về phía Bách Lý Hàn.
Bách Lý Hàn nhăn mặt, thản nhiên lắc đầu, hắn có thể bắn cùng lúc ba mũi tên, bắn trúng đèn lồng, nhưng mà như vậy cũng không tính thắng, huống chi đối phương chỉ là một cô gái.
Trong lúc nhất thời, không khí lạnh lẽo, sắc mặt Hoàng thượng có chút hổ thẹn.
Đoạn Khinh Ngân đột nhiên đứng lên, hướng Hoàng thượng thi lễ nói: “Hoàng thượng , xin hãy để vi thần thử một lần!”
Hoàng thượng thấy Đoạn Khinh Ngân đứng dậy, cực kỳ vui mừng gật đầu. Hắn sớm nghe nói đồ đệ của Bạch Lộ y thuật rất cao, hơn nữa võ nghệ cũng không tồi, hôm nay có thể mở rộng tầm mắt.
Bách Lý Hàn nghe vậy thần sắc cứng đờ, sắc mặt có chút âm trầm, đôi mắt chuyển hướng nhìn Lưu Sương.
Cách Lưu Ly chướng, Lưu Sương biết hắn không thể nhìn thấy nàng, trong lòng vẫn cứ giật mình. Cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới như bị nhìn thấu.
Rất hiển nhiên, Bách Lý Hàn đã biết Đoạn Khinh Ngân là sư huynh của Lưu Sương .
Lưu Sương nhìn sư huynh bình tĩnh đi ra ngoài, trong lòng có chút nghi hoặc. Với những gì nàng biết về sư huynh, sư huynh vốn là một người bình tĩnh , không phải loại người yêu thích khoe khoang. Không lẽ sư huynh vì thể diện của Nguyệt Quốc sao? Lưu Sương biết không phải thế!
Đoạn Khinh Ngân thản nhiên đi tới, một bộ lam y phiêu lãng trong gió, rất là hào hiệp. Hắn đi đến bên Mộ Tịch Tịch nhận cung.
Mọi người đều khẩn trương nhìn hắn, không biết viên quan ngự y này có cách gì thắng được Mộ Tịch Tịch.
Đoạn Khinh Ngân thản nhiên mỉm cười, vứt tên xuống đất, dùng giày giẫm lên, sau đó khom lưng nhẹ nhàng gập lại, mũi tên liền bị bẻ cong. Mọi người không biết Đoạn Khinh Ngân làm cái gì, nhất thời lạnh ngắt như tờ.
Đoạn Khinh Ngân giương tên lên cung, giơ cung kéo tên, nhắm vào.
Trong nháy mắt, dường như ai nấy ngừng thở, toàn bộ bữa tiệc không một tiếng động. Ánh mắt mọi người đều bị lam y công tử này hấp dẫn.
Trái tim Lưu Sương nảy lên tận cổ. Nàng chưa bao giờ biết sư huynh võ nghệ cao thế nào, lại càng không biết tài bắn cung của sư huynh như thế nào. Sư huynh sẽ thắng sao?
Trong sự yên tĩnh, tay áo Đoạn Khinh Ngân tung bay theo gió, phát ra âm thanh lay động. Mái tóc đen bị gió thổi tung, tung bay trên trán, cực kỳ mị hoặc.
Hắn nheo con mắt đen láy, thần sắc cực kỳ chăm chú, chợt nhẹ buông tay. Một tiếng vang khác thường vang lên, mũi tên lao đi theo hình vòng cung, trong nháy mắt, ba lồng đèn như hồ lô ngào đường xâu trên que, lần lượt tắt ngấm. (đập bàn cổ vũ, không còn lời nào để nói)
Trong lúc nhất thời, mọi người giật mình kinh ngạc. Sau một lúc lâu, mới phản ứng được, âm thanh ủng hộ vỡ òa.
Đoạn Khinh Ngân rất hiển nhiên là thắng Mộ Tịch Tịch rồi. Một người lấy cỡi ngựa bắn cung làm thể diện quốc gia, lại thua trong cuộc thi bắn cung, thật có chút mất mặt.
Mộ Tịch Tịch dường như không hài lòng, xoay người đi tới trước mặt hoàng thượng, nhìn một ao hoa sen, nói: “Ánh trăng đẹp thế này, thật sự là rất động lòng người, không biết Hoàng thượng có thể mời một người vẽ tranh, một người đánh đàn cho ta được mở rộng tầm mắt về cảnh đẹp Giang Nam không. Nghe nói nữ tử quý quốc cầm kỳ thi họa hết sức am hiểu, không biết có thể trong thời gian một khúc đàn, hoàn thành một bức họa!”
Lời này vừa nói ra, mọi người một lần nữa không nói gì, hôm nay Mạc Quốc công chúa dường như nhất định phải làm mất mặt Nguyệt Quốc.
Trong thời gian một khúc đàn, làm sao có thể vẽ xong một bức tranh. Vẽ tranh vốn là chuyện tinh tế bậc nhất, giống như xăm hình, đòi hỏi rất nhiều công phu . Công chúa man di này không biết đã từng vẽ tranh bao giờ chưa.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác Mộ Tịch Tịch không chịu bỏ qua: “Nếu mà nữ tử quý quốc đều là tài nữ , vậy bổn công chúa sẽ chỉ điểm một người, tin là vẽ không tồi.”
Dứt lời, ngón tay ngọc nhấc lên, chỉ thẳng vào Lưu Sương.