Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 62: Hắn là một người kiêu ngạo
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Đường Tử Yên tiếp nhận điện thoại, nghe xong mấy câu liền ngây ngẩn cả người, lập tức nói:
- Lâm Vân, ngươi gọi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ nghỉ phép cũng xảy ra chuyện sao? Rốt cuộc có chuyện gì? Không nói ta liền gác máy..
Thấy là Lâm Vân gọi điện tới, Đường Tử Yên lập tức phát hỏa. Hiện tại, nàng đang cảm thấy vô cùng không thoải mái. Hết lần này tới lần khác, tên kia lại gọi điện cho mình, đây không phải muốn nghe mình mắng chửi sao.
- Đường tổng, đừng vội treo máy. Sao lại nói ta đang nghỉ phép? Không phải ta đang làm việc ở Phụng Tân sao? Hiện tại công việc rất nhiều, ta đang bề bộn đây.
Lâm Vân nghe thấy Đường Tử Yên tức giận nói, liền dời chiếc điện thoại cách tai một đoạn. Trong lòng tự nhủ, cô gái này có vẻ rất ghét mình thì phải.
- Đường tổng, trước nghe ta nói một câu. Hiện tại ta đang nóng lòng mở rộng thị trường tiêu thụ ở Phụng Tân. Cho nên, ha ha, ta cần một ít kinh phí, cái này ngươi hiểu…
Lâm Vân sợ Đường Tử Yên nói mình giả vờ bề bộn, vội vàng nói ra mục đích của mình.
Nếu Đường Tử Yên thật sự không muốn đưa tiền sang bên này, như vậy kế hoạch giúp đỡ Cam Dao và Tô Tịnh Như đành phải thôi vậy.
- Cái gì? Ngươi lại muốn tiền? Lần trước ngươi cầm mười nghìn nguyên, mới có vài ngày, lại hỏi tiền của công ty. Ngươi cho rằng công ty là ngân hàng chắc? Số tiền lần trước sẽ trừ dần vào tiền lương của ngươi, muốn thêm tiền, ngủ mơ đi.
Đường Tử Yên vừa nghe liền tưởng Lâm Vân muốn ngụy trang công việc để đòi tiền, nên càng tức giận.
- Thật sự không cho sao? Nếu không ta gọi điện cho Tĩnh Như.
Lâm Vân lấy ra đòn sát thủ.
- Hừ, lần này ngươi muốn bao nhiêu tiền?
Nhìn thoáng qua Tô Tịnh Như, Đường Tử Yên nén giận hỏi. Tĩnh Như vốn đã nói, chỉ cần Lâm Vân yêu cầu, tận lực thỏa mãn hắn. Nàng cũng không muốn ở trước mặt Tĩnh Như phản bác yêu cầu của Lâm Vân.
- Không nhiều lắm, không nhiều lắm, không cần phải khẩn trương như vậy. Số tiền ta cần, đối với công ty chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Vì để mở rộng thị trường bên này, với tình hình trước mắt của công ty, ta tính toán sơ bộ một cái, cần trước khoảng 2 triệu nguyên.
Đầu bên kia truyền tới tiếng của Lâm Vân, có chút ủy khuất.
2 triệu nguyên là chi phí dự đoán của Lâm Vân. Hắn sợ nếu đòi nhiều hơn, Đường Tử Yên sẽ lập tức cúp máy.
- Cái gì? 2 triệu nguyên? Ngươi tưởng tiền của công ty là nhặt được sao? Ngươi có biết xấu hổ không?
Đường Tử Yên cơ hồ như gào thét nói với Lâm Vân.
Lâm Vân vội vàng để chiếc điện thoại xa hơn một chút. Cái bà tám này, lão tử đòi tiền là vì công ty làm việc, chứ có phải là vì bản thân đâu. Hơn nữa, tiền là tiền của công ty, chứ có phải tiền của cô ta đâu mà hét ầm lên thế. Lâm Vân mặc kệ Đường Tử Yên, đang chuẩn bị cúp điện thoại.
- Tử Yên, là Lâm Vân à? Để cho em nghe.
Bỗng nghe thấy thanh âm Tô Tịnh Như, hắn lại vội vàng cầm điện thoại lên.
- Là Lâm Vân sao? Là em, Tô Tịnh Như.
Điện thoại bên kia truyền tới tiếng ôn nhu nhẹ nhàng, làm cho người ta nghe thấy như tắm gió xuân.
- A, chào em, là anh, Lâm Vân đây, không nghĩ tới em lại trong văn phòng của Đường tổng.
Lâm Vân có ấn tượng khá tốt với Tô Tịnh Như, làm người vừa ôn nhu, lại xin đẹp tuyệt trần thoát tục.Cả người nàng đều toát ra vẻ thanh tú hiếm có ở các cô gái khác.
- Cảm ơn anh lần trước, vốn muốn mời anh ăn một bữa cơm, nhưng là nghe Tử Yên nói anh đi Phụng Tân. Khi nào anh trở về Phần Giang, nhất định phải để em mời anh một bữa nhé. Còn có, vì sao điện thoại di động của anh luôn trong tình trạng tắt máy vậy.
Tô Tịnh Như cũng có hảo cảm với Lâm Vân. Không chỉ vì ơn cứu mạng của hắn, mà là trên người hắn có một loại hương vị tươi mát, làm cho nàng một mực nhớ mãi. Trong nội tâm của nàng thực sự yêu mến loại hương vị này. Nhưng từ lần trước chia tay Lâm Vân, vẫn không có cơ hội gặp lại hắn.
- Đương nhiên không có vấn đề, một mỹ nữ mời, anh làm sao có thể từ chối. Bất quá, phải đợi tới khi anh về Phần Giang đã. Còn điện thoại di động mà em nói, hình như là hết điện, anh vẫn vứt ở nhà.
Lâm Vân đương nhiên không có để lời nói của Tô Tịnh Như ở trong lòng. Người ta chỉ là khách khí mà thôi, mình cũng khách khí trả lời lại là được.
Tô Tịnh Như nghe thấy vậy không biết nói như thế nào. Điện thoại không có điện liền vứt ở nhà, chẳng lẽ nạp điện một cái rất vất vả sao?
- Vừa rồi, em nghe anh nói chuyện với Tử Yên tỷ, hình như anh rất cần tiền phải không?
Tô Tịnh Như nhớ tới chuyện tình vừa rồi, vội hỏi Lâm Vân.
- Đúng vậy, bên chi nhánh này của công ty cần phải khai thác thêm thị trường, thời gian mở rộng là khoảng nửa năm. Mà tài chính thì không thể thiếu, ước chừng là 2 triệu nguyên. Vừa rồi đang cùng Đường tổng bàn chuyện này.
Lâm Vân nghe Tô Tịnh Như hỏi, đương nhiên sẽ không gạt nàng ta.
- Anh muốn mở rộng thị trường ở Phụng Tân sao?
Tô Tịnh Như nghe Lâm Vân nói vậy, có chút kỳ quái. Mặc dù mình mới chỉ gặp Lâm Vân một lần, nhưng hắn cũng không giống như người coi trọng sự nghiệp a? Chẳng lẽ, hắn chỉ lấy cớ để có số tiền kia?
Ngay lập tức, Tô Tịnh Như liền chối bỏ suy nghĩ kia. Người này tuy không giống với người coi trọng sự nghiệp, nhưng cũng không phải là dạng người thích lừa tiền người khác. Mà cho dù hắn muốn dùng biện pháp này đòi tiền, mình cũng nguyện ý cho hắn. Coi như là trả xong cái ơn hắn đã cứu mình.
- A, được rồi, tí em sẽ bảo Tử Yên tỷ gửi tiền sang bên đấy. Khi nào thì anh trở lại Phần Giang? Lúc trở lại nhất định phải gọi điện thoại cho em đấy.
Tô Tịnh Như không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Lâm Vân, nhưng vẫn nhớ mãi không quên hỏi chuyện khi nào Lâm Vân về Phần Giang.
- Tĩnh Như…
Đường Tử Yên vừa định ngăn cản lời của Tô Tịnh Như, đã bị Tô Tịnh Như khoát tay.
- Tử Yên tỷ, có phải chị rất ghét Lâm Vân phải không?
Tô Tịnh Như cúp điện thoại, nhìn Đường Tử Yên hỏi.
- Tĩnh Như, sao em có thể đáp ứng cho hắn 2 triệu nguyên? Ai biết hắn cầm số tiền kia đi để làm gì? Em thực sự tin hắn sẽ dùng số tiền đó đề đầu tư vào công ty sao? Tên Lâm Vân này chị cũng biết một ít tính cách của hắn. Là người rất tùy tiện, nói trắng ra, là một tên không có lý tưởng gì. Làm sao em có thể dung túng cho một người như vậy? Điều này không hợp với tính cách của em a? Chẵng lẽ, người này chính là người đã cứu em lần trước?
Đường Tử Yên rất khó hiểu vì cái gì Tô Tịnh phóng túng Lâm Vân như vậy.
- Tử Yên tỷ, chị đoán đúng rồi. Lâm Vân chính là người cứu em lần trước. Kỳ thực hắn không phải là hạng người như chị nghĩ. Hắn là một người rất kiêu ngạo. Nếu không phải lần trước hắn đã cứu em, hắn sẽ không đáp ứng tới công ty làm việc. Hắn chính là người như vậy. Em biết, tuy thời gian em và hắn gặp nhau rất ngắn, nhưng em lại cảm thấy tính cách của hắn là như vậy.
- Người này tạo cho em cảm giác rất kỳ quái. Mặt ngoài nhìn có vẻ như chán nản, nhưng hắn hẳn là người kiêu ngạo. Mà cho dù em nhìn lầm hắn rồi, cũng không sao. Coi như mạng của em giá trị 2 triệu nguyên vậy.
Tô Tịnh Như nói xong, khẽ thở dài một cái.
Lúc trước trông thấy Lâm Vân, nàng liền có cảm giác, hắn và mình không ở cùng một thế giới. Thậm chỉ có một tích tắc nào đó, nàng có một loại tự ti mặc cảm khi đứng trước mặt Lâm Vân. Cảm giác của nàng gần đây rất chính xác. Nhưng vì cái gì, cảm giác với Lâm Vân, lại nói không rõ ràng.
Nàng yêu mến hương vị trên người Lâm Vân. Dù chỉ đứng gần hắn trong thời gian ngắn, nhưng loại yên lặng tự nhiên này, nàng không có cách nào quên. Có lẽ đây là một loại truy cầu mà nàng đang hướng tới.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 64: Khởi động toàn diện
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Cam Dao rất buồn bực. Nàng đã đợi tới 10h đêm rồi, vẫn không thấy vị cùng phòng Tiểu Lâm trở về. Trong nội tâm cơ hồ muốn điên. Mắt thấy sắp nửa đêm, đành phải đi ngủ. Ngày mai còn phải tới công ty ký hợp đồng, thảo luận phương án phát triển mới.
Nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ tới tên gia hỏa cùng phòng kia. Cả buổi tối hắn đều không trở lại, chắc hắn thuộc dạng con trai cà lơ cà phất, không có lý tưởng gì.
Nàng rất chán ghét loại người này, nhưng cũng không có cách nào. Một là hiện tại mình không có chỗ nào để đi. Hai là mình cũng rất thích ở nhà trọ này. Đã ở hơn hai năm rồi. Thôi, như vậy cũng tốt, hai người đỡ phải chạm trán nhau, ai làm việc của người đấy.
Lâm Vân ở nhà máy điện tử Ưu Năng của Hàn Phúc Nguyên bề bộn suốt cả đêm. Hắn muốn chế tạo vài cái máy kiểu mới có chức năng tự động dệt vải và xử lý nguyên liệu. Mà toàn bộ các bộ phận phải do hắn đích thân hắn xử lý. Lâm Vân quyết định xử dụng những chiếc máy này để sản xuất Vân Tằm Miên (bông tằm)
Vân Tằm Miên bao gồm lá trúc ngọt, tơ tằm thượng đẳng cùng với bông. Trong đó bông là nguyên liệu quan trọng nhất. Mà bông ở đây không phải là bông bình thường trên thị trường, mà là bông mới nở. Bông mới nở là quả bông già chưa mở cánh được hái xuống, dưới ánh đèn nhu hòa, lột bỏ bông vải nhung ở trong.
Mấu chốt nhất chính bông vải nhung này. Phải đảm bảo sao cho bông không bị ánh mặt trới chiếu tới. Nếu không, cho dù chỉ là chiếu một tí, bông vải nhung này coi như là phế phẩm. Mà đã là phế phẩm, cho dù máy móc mà Lâm Vân chế tạo có hiện đại hơn chăng nữa, cũng không thể lợi dụng loại bông vải nhung phế phẩm để sản xuất Vân Tằm Miên chính thức.
Trước mắt, trên Địa Cầu còn chưa có loại sợi tổng hợp của Vân Tằm Miên. Bởi vì giá cả sản xuất của loại sợi tổng hợp này quá cao. Nhưng giá trị của Vân Tằm Miên cũng không thấp.Áo lót làm bằng Vân Tằm Miên, chẳng những có thể bảo vệ làn da, làm chậm khả năng lão hóa của da. Còn có thể phòng ngừa rất nhiều độc tố xâm lần. Mà những điều này chỉ là thứ yếu.
Tác dụng quan trọng nhất của nó chính là, người mặc nó vào người, không những cảm thấy thoải mái, còn có thể khiến cho làn da sáng bóng. Nếu như làm thành áo quấn ngực, dưới ánh sáng thích hợp, có thể sinh ra ảo giác ở làn da, khiến nữ tính tăng mị lực lên mấy lần.
Nếu như đeo áo quấn ngực làm từ Vân Tằm Miên hàm lượng tinh khiết 100%, thì người đeo sẽ không có cảm giác là mình mặc áo quấn ngực. Thậm chí, cả làn da còn có một cảm giác thoải mái. Cho nên, có thể nói Vân Tằm Miên là sợi tổng hợp chế tạo áo lót cho nữ tốt nhất.
Áo lót của nữ ở đại lục Thiên Hồng, trên cơ bản đều làm từ Vân Tằm Miên. Chỉ là kiểu dáng trong đó, Lâm Vân không biết. Đương nhiên, ở đại lúc Thiên Hồng, ngoại trừ chất liệu Vân Tằm Miên ra, còn có một loại sợi tổng hợp làm áo lót cho nữ, nghe nói còn cao hơn áo lót làm bằng Vân Tằm Miên một bậc. Bất quá, đến tên của nó là gì, Lâm Vân còn không biết, thì làm sao chế tạo được. Còn việc hắn có thể chế tạo Vân Tằm Miên, là do vô tình biết được.
Chỉ là sản xuất Vân Tằm Miên ở đại lục Thiên Hồng rất đơn giản, nhưng sản xuất ở Địa Cầu lại vô cùng khó khăn. Bởi ở đây không có máy móc chế tạo Vân Tằm Miên. Kể cả máy xử lý lá trúc và máy xử lý bông già cũng không có.
Dùng cả thời gian cả đêm, Lâm Vân chỉ vẽ ra sơ đồ thiết kế của ba loại máy này. Lại tranh thủ chế tạo mô hình thô của máy. Hàn Phúc Nguyên tuy đã hơn 60 tuổi, nhưng cùng nghiên cứu với Lâm Vân cả đêm, ngoại trừ hai mắt đỏ bừng ra, thì tinh thần rất là hưng phấn. Lâm Vân thiết kế những cái máy này, ông ta còn chưa nghe thấy bao giờ.
Biết Lâm Vân muốn tiếp tục làm vào buổi tối ngày hôm sau, nên mặc dù Hàn Phúc Nguyên không muốn đi ngủ, nhưng cũng không muốn bỏ qua thời gian buổi tối. Đành phải ăn sáng cùng Lâm Vân, rồi đi nghỉ ngơi.
Tuy cả đêm không ngủ, nhưng đối với Lâm Vân mà nói, không có vấn đề gì cả, tinh thần của hắn vẫn rất tốt.
Lúc đi vào công ty, thì đã thấy mấy người ở phòng họp chờ mình.
Lâm Vân ngồi xuống, nhìn vài người ở đây, hỏi:
- Tất cả mọi người đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Mấy người chúng tôi đều quyết định từ chức.
Nói chuyện là Vương Hoa.
Lâm Vân gật đầu nói:
- Tốt, đã như vậy, bốn người buổi chiều tới tìm Cam Dao, bảo nàng ấy kết toán tiền lương cho các ngươi.
Bốn người Vương Hoa thấy thế, đều đứng dậy ra phòng họp, chuẩn bị buổi chiều tìm Cam Dao.
- Còn những người ngồi ở đây có thắc mắc gì không? Nếu không có thì ký hợp đồng.
Lâm Vân nói xong, liền lấy ra mấy tờ hợp đồng đã đánh máy từ hôm qua, chia cho mọi người.
Mấy người ngồi đây đều cẩn thận nhìn bản hợp đồng rồi mới ký vào.
- Tốt lắm, hiện tại tất cả mọi người đã ngồi chung một còn thuyền, ta liền nói thẳng. Ta đã hướng công ty Phần Giang xin một khoản kinh phí là 2 triệu nguyên để khởi động kế hoạch. Sản phẩm mới của chúng ta trong vòng nửa năm sẽ hoàn thành…
Lâm Vân thấy mọi người đã ký hợp đồng, liền nói một vài kế hoạch cho bọn họ. Nhưng lời còn chưa nói hết, thì đã bị tiếng nghị luận bên dưới cắt đứt.
- Cái gì? Có thể xin công ty bên kia 2 triệu nguyên? Là thật hay giả?
Hồ Thanh cơ hồ không tin vào lỗ tai mình.
Tôn Khởi Bình âm thầm cao hứng. Vị Lâm quản lý này quả nhiên là muốn vực dậy lại công ty. Lần đánh cuộc này của mình có lẽ có thêm hy vọng. Kỷ Lam lại như có điều suy nghĩ. Trong lòng tự nhủ, vị Lâm quản lý này là ai? Rõ ràng có thể xin được 2 triệu nguyên từ công ty. Chẳng lẽ hắn cũng là cổ đông của công ty, hay là hắn nói vậy để an ủi chúng ta?
- Lâm quản lý, sản phẩm mới của chúng ta phải nửa năm nữa mới đưa ra thị trường, có phải là hơi lâu không?
Tuy Cam Dao rất cao hứng khi biết công ty đã có kế hoạch. Nhưng phải đợi tới nửa năm mới có thể đưa sản phẩm mới ra thị trường, nàng có chút lo lắng. Nàng lo lắng nửa năm qua đi, bên kia Hòa Phong đã chiếm lĩnh toàn bộ thị trường. Hơn nữa, hiện tại bộ sản phẩm áo lót Nữ Hoàng của Hòa Phong, đã được rất nhiều nữ nhân thuộc thành phần tri thức đón nhận.
- Ta biết mọi người lo lắng cái gì, nhưng không nên gấp gáp. Thời gian nửa năm là đã là thời gian nhanh nhất để hoàn thành sản phẩm mới. Mọi người nên tin tưởng ta. Cho dù Hòa Phong có chiếm hết thị trường đi chăng nữa, nửa năm sau, chúng ta vẫn có thể đánh bại bọn họ. Về kinh phí có lẽ đã được bên kia chuyển tới. Đợi lát nữa Cam Dao kiểm tra lại một chút.
- Hôm nay chúng ta cần bàn đó là chuẩn bị như thế nào. Ta sẽ phụ trách khâu nghiên cứu và sản xuất sản phẩm mới. Còn về khoản nguyên vật liệu, sẽ do Hồ Thanh và Tôn Khởi Bình phụ trách. Kỷ Lam phụ trách chỉnh lý lại bộ máy làm việc ở đây. Còn có, đó là chúng ta phải thuê một kho hàng khoảng chừng 200m2 ở gần nhà máy sản xuất. Việc thiết kế chống ẩm ướt sẽ do ta phụ trách. Cam Dao vẫn phụ trách tài vụ và kế toán.
- Về phần mua sắm tài liêu, có 3 loại: Tơ tằm tốt nhất, quả bông già, và lá trúc ngọt. Trong đó, quả bông giá là quan trọng nhất. Không cần phải quả bông già đã mở cánh. Cái này phải tham khảo ý kiến của nông dân trồng bông. Về phần thu mua tơ tằm và lá trúc ngọt, ta nghĩ các ngươi am hiểu hơn ta. Nếu như không đủ người, có thể tuyển thêm.
Lâm Vân nói xong, nhìn mọi người.
- Lâm quản lý, quả bông già thì ta biết, nhưng lá trúc ngọt là lá gì?
Hồ Thanh vội vàng hỏi.
- Lá trúc ngọt, hay còn gọi là lá trúc ma, biết không?
Lâm Vân nhớ tới cách gọi khác của lá trúc ngọt.
- Có biết, nhưng muốn mua nhiều hay ít?
- Những vật liệu này, có bao nhiêu, mua bấy nhiều. Đặc biệt là quả bông già, càng nhiều càng tốt. Ngoại trừ những vật liệu này ra, chúng ta cũng muốn mua một ít vải bông thượng đẳng. Mua sắm xong thì chuyển tới kho hàng, do Kỷ Lam quản lý. Quả bông già phải mấy tháng nữa mới có, các ngươi tới đó chuẩn bị mua sắm trước đi. Cam Dao thông báo cho các quầy hàng khác, hiện tại đình chỉ buôn bán, toàn bộ công nhân viên đều rút về hỗ trợ.
- Còn có, Kỷ Lam, tổ chức lại nhà máy sản xuất xong, lập tức tuyển nhân viên. Đương nhiên, hợp đồng có thể do ngươi tự soạn ra. Những nhân viên không liên quan tới cơ mật của công ty, hợp đồng có thể nới lỏng một chút.
Lâm Vân nhìn mấy người nói.
Sở dĩ hắn để mấy người ở đây cam kết giữ bí mật, thật sự cũng không có bí mật gì cần giữ. Cho dù có mang những vật kia đi ra ngoài, người khác cũng không làm được. Hắn cần là cần mọi người toàn tâm toàn ý làm việc cho Hồng Tường. Không muốn vừa mới giao công việc, lại có người rời đi.
Cam Dao thấy Lâm Vân lúc nói chuyện, thần thái rất đáng tin, còn toát ra một khí chất khó nói lên lời, chỉ cảm thấy người này không đơn giản như bề ngoài.
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 65: Đau khổ vì chờ đợi
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Lần thứ ba Trương Tuyền tới công ty điện tử Dịch Tác mới gặp được Hàn Vũ Tích. Lúc Trương Tuyền trông thấy Hàn Vũ Tích đi vào phòng khách, trong lòng không khỏi thầm than, không ngờ ở Phần Giang lại có một cô gái xinh đẹp như vậy. Só với lần trước gặp nhau kia, cô gái này càng ngày càng thanh tú.
Không biết nàng ta bảo dưỡng làn da như thế nào, mà khiến người khác phải hâm mộ. Trên người nàng ta rõ ràng không có đeo đồ trang sức, trên mặt cũng không có trang điểm, nhưng vẻ đep không hề bị giảm đi. Nếu như nàng ta đeo thêm một chiếc vòng cổ, thì không biết còn đẹp đến dường nào. Cho dù Trương Tuyền là một mỹ nữ, cũng bị vẻ đẹp của Hàn Vũ Tích chinh phục. Chỉ là trên mặt của nàng ta và ánh mắt luôn mang theo vẻ u sầu.
- Cô tìm tôi có chuyện gì không?
Hàn Vũ Tích lạnh lùng nhìn Trương Tuyền. Nàng đã nhận ra nữ nhân này. Chính là nữ nhân lừa gạt Lâm Vân ở chợ việc làm lần trước. Cho nên Hàn Vũ Tích không có ấn tượng tốt với cô ta. Thâm chí còn có chút chán ghét, bởi vì cô ta không nên lừa gạt Lâm Vân.
Thấy biểu lộ lạnh lùng của Hàn Vũ Tích, Trương Tuyền có chút xấu hổ, vội vàng đứng lên nói:
- Hàn tiểu thư, tôi là Trương Tuyền thuộc công ty điện tử Hưng Đạt. Tôi thật lòng xin lỗi vì chuyện lần trước. Mong cô bỏ quá cho.
Hàn Vũ Tích sửng sốt, trong lòng tự nhủ nữ nhân này cần gì phải vất vả chạy tới đây xin lỗi? Khẳng đinh không đơn giản như vậy. Tuy nhiên, thân thủ không đánh khuôn mặt cười, mặc dù Hàn Vũ Tích không vui, nhưng vẫn nói ra:
- Cô không cần xin lỗi tôi, người bị cô lừa là chồng của tôi, không phải là tôi.
Nói đến chồng của tôi, Hàn Vũ Tích đột nhiên có cái gì chắn chắn ở cổ họng. Lâm Vân còn là chồng của mình sao? Hiện tại nàng rất muốn đứng trước mặt Lâm Vân và gọi hắn là lão công. Đó không chỉ là một loại khát vọng, mà còn là sự chờ đợi, vui mừng, xen lẫn bàng hoàng.
- A, cô là vợ của Lâm Vân? Hai người là vợ chồng, vậy thì tốt quá…
Trương Tuyền nghe Hàn Vũ Tích nói mình là vợ của Lâm Vân, trong lòng rất kích động. Cuối cùng cũng tìm được rồi. Đột nhiên nàng có cảm thấy muốn khóc. Trải qua nhiều lần vất vả tìm kiếm, trải qua ít nhiều trách cứ, cuối cùng cũng tìm được nơi ở của Lâm Vân.
Nhưng nàng đã quên một chuyện, nếu Lâm Vân là chồng của Hàn Vũ Tích, vì sao lão bà đi thông báo tuyển dụng người, lão công lại muốn khắp nơi xin việc, còn bị người chế nhạo.
Hàn Vũ Tích nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Trương Tuyền, có chút ngạc nhiên. Ta là vợ của Lâm Vân, mắc mớ gì tới ngươi, mà ngươi phải kinh hỉ như vậy.
- A, là như vậy, lần trước chúng tôi muốn tuyển dụng chồng của cô. Nhưng bởi vì sai lầm của tôi mà đưa nhầm cho anh ấy số điện thoại giả. Chuyện này tôi thực sự có lỗi. Hiện tại công ty của chúng tôi rất cần chồng của cô làm việc cho công ty. Còn mong Hàn tiểu thư nhiều hơn thông cảm, nhiều hơn tha thứ.
Trương Tuyền phỏng chừng hôm nay mình nói lời xin lỗi là nhiều nhất.
Hàn Vũ Tích vốn có ấn tượng kém với Trương Tuyền. Tuy cô ta đã liên tục xin lỗi, cũng không thay đổi được cách nhìn của nàng với cô ta. Chỉ là Trương Tuyền mở miệng nói chồng của cô, ngậm miệng nói chồng của cô, khiến Hàn Vũ Tích cảm thấy cô ta không chán ghét như vậy.
- Lâm Vân sẽ không tới công ty của cô đi làm. Tôi nghĩ công ty của cô không có khả năng lưu lại một người như Lâm Vân. Nguyên nhân thì các cô cũng tự hiểu. Lần trước anh ấy đi tới chợ việc làm tìm việc, là do tình cảnh có chút quẫn bách. Nhưng hiện tại anh ấy đã tìm được công việc rồi, cho nên rất khó tới công ty của cô làm việc.
Cảm thấy mấy câu đầu có chút cay nghiệt, Hàn Vũ Tích lại giải thích vài câu.
Hàn Vũ Tích rất ít khi dùng từ ngữ cay nghiệt như vậy để nói chuyện với người khác. Nhưng đối với nữ tử đã lừa gạt Lâm Vân này, vẫn nhịn không được nói xen vào vài câu. Xem như giúp Lâm Vân hả giận một chút. Nghĩ tới nữ nhân này trước ngạo mạn sau cung với Lâm Vân, chắc họ đã biết cái gì đó rồi.
Chắc bọn họ đã biết Lâm Vân là người thực sự có bản lĩnh? Hay là vì những thứ khác. Đột nhiên nàng nhớ tới Lâm Vân đã từng vẽ qua một bức tranh đưa cho nữ nhân này. Chẳng lẽ chính nhờ bức tranh kia mà cải biến suy nghĩ của cô ta? Hay là những người khác trong công ty cô ta nhận ra được giá trị của bức tranh?
Hàn Vũ Tích vốn là người cực kỳ thông minh. Bởi vì nổi lên lòng nghi ngờ, nên nàng phân tích khá chính xác.
Trương Tuyền nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, trong mắt xuất hiện một tia ảm đạm. Quả nhiên, công ty của mình đã tới chậm, khiến cơ hội bay vào tay công ty khác. Mà cho dù nói lời hối hận cũng không còn tác dụng gì. Hiện tại chỉ là thử xem, có thể mời được Lâm Vân tới công ty mình một chuyến hay không. Hoặc là nhờ Đàm Ái Hoa đích thân tới nói chuyện với Lâm Vân.
- Thực xin lỗi, Hàn tiểu thư, như vậy không biết tôi có thể hẹn chồng của cô ra ngoài gặp mặt một lần được không?
Trương Tuyền thử hỏi thăm dò Hàn Vũ Tích.
- Cô hẹn anh ấy ra ngoài làm gì?
Hàn Vũ Tích đột nhiên cảnh giác. Nữ nhân trước mắt này có thể nói là một nữ nhân rất thành thục. Hơn nữa còn có một đôi mắt câu hồn, một bộ ngực khá đồ sộ, đủ để thu hút mọi loại đàn ông. Khiến Hàn Vũ Tích cảm thấy đây là một nữ nhân mà nam nhân không thể cự tuyệt. Nhưng Hàn Vũ Tích lại không biết, trong mắt người khác, nàng cũng là một nữ nhân như vậy, thậm chí còn hấp dẫn hơn Trương Tuyền nhiều.
Thấy biểu lộ của Hàn Vũ Tích, Trương Tuyền liền đoán ra nàng ta đang nghĩ gì, chỉ phải cười khổ một tiếng. Không nói mình căn bản không có ý gì với người Lâm Vân có tướng mạo bình thường kia. Cho dù mình có ý tứ, chẳng lẽ ta còn có thể so sánh với ngươi sao? Ngươi cũng quá coi thường lực hấp dẫn của mình với nam nhân rồi.
- A, là như vậy, Hàn tiểu thư, lúc trước công ty của tôi tìm được bức tranh vẽ sơ đồ mạch điện kia của chồng cô. Bản sơ đồ đó là một bản sơ đồ mạch điện rất tiên tiến. Nhưng bản sơ đồ kia có nhiều chỗ khiến cho nhân viên kỹ thuật của chúng tôi không tài nào hiểu nổi, mới phải thỉnh giáo Lâm tiên sinh. Đương nhiên, chi phí thỉnh giáo, công ty của chúng tôi sẽ trả gấp đôi, cho nên…
Trương Tuyền không giấu diếm mục đích của mình, liền nói ra.
Hiện tại nàng đương nhiên biết giá trị của bản sơ đồ mà Lâm Vân vẽ đó. Nhưng ở trước mặt vợ của hắn, lại giấu diếm giá trị của bản sơ đồ, thì khác gì bịt tay trộm chuông đâu? Bổn sự của chồng, là vợ thì chắc phải rõ hơn ai hết, không cần phải che giấu làm gì.
Nhưng Trương Tuyền không ngờ một điều, Hàn Vũ Tích thực sự không biết bổn sự của Lâm Vân.
Nghe nói quả nhiên là do bản vẽ kia, Hàn Vũ Tích mới bình tĩnh lại. Nàng không biết vì cái gì, mỗi khi thấy một mỹ nữ tìm Lâm Vân, nàng lại khẩn trương như vậy. Chẳng lẽ mình không có lòng tin với Lâm Vân, hay là mình không có lòng tin với chính mình? Nàng không biết. Nhưng nàng khẳng định, cuộc sống sau này của mình đã không thể ly khai Lâm Vân. Mỗi lần nàng ở một mình, nàng đều nghĩ tới những kỷ niệm tốt đẹp ít ỏi giữa hai người, nhấm nuốt hương vị và sự yên lặng mà lần đó hắn ôm nàng.
- Lâm Vân không ở nhà, anh ấy đã đi rồi….Đã lâu chưa trở về…
Lúc Hàn Vũ Tích trả lời Trương Tuyền, trong lòng cực kỳ ảm đạm.
Trương Tuyền nghe thấy vậy, còn tưởng rằng Hàn Vũ Tích muốn chối từ mình. Nhưng khi nhìn ánh mắt buồn bã của nàng ta, thì biết là nàng ta nói thật. Có lẽ vợ chồng họ có mâu thuẫn, nên Lâm Vân mới ra ngoài ở một mình.
Vẻ tiều tụy và sự tưởng niệm ẩn sâu trong mắt của Hàn Vũ Tích, khiến Trương Tuyền cũng phải tâm nhuyễn.
Phải yêu nhiều như thế nào mới có một loại chờ đợi như vậy a. Trương Tuyền đột nhiên có chút đồng tình với Hàn Vũ Tích. Thậm chí nàng cảm thấy Lâm Vân thật là nhẫn tâm, ngay cả một người vợ như vậy, cũng có thể để ở nhà, không để ý tới.
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 66: Tưởng Niệm thất lạc
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Đả Tự: Thoáng Qua 4vn
Chương 66: Tưởng Niệm thất lạc.
Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua, mọi người trong công ty Hồng Tường ở Phụng Tân đều tương đối bề bộn. Thời gian về phòng trọ của Lâm Vân cũng càng ngày càng ít. Hầu như phần lớn buổi tối Lâm Vân đều ở nhà máy Ưu Năng. Ngay cả việc ăn và ngủ đều ở trong xưởng của Hàn Phúc Nguyên.
Trong nội tâm của Cam Dao rất kỳ quái. Cả một tuần lễ rồi nàng đều không thấy tung tích của người cùng phòng kia. Không nhịn được, nàng liền tới hỏi bác gái chủ nhà, thì được câu trả lời, Tiểu Lâm cả tuần này chưa về.
Đột nhiên Cam Dao có chút lo lắng cho người cùng phòng của mình. Mặc dù biết hắn chi là một tên thích đi ra ngoài lêu lồng. Nhưng một người đột nhiên biến mất ở bên ngoài, với một thành phố lớn như vậy, sẽ không có ai quan tâm sống chết của hắn. Cũng sẽ không có người nào đi điều tra vì sao hắn mất tích. Bời vì hàng năm số người mất tích ở Phụng Tân không phải là ít.
Chẳng hạn như mình: nếu có một ngày nào đó đột nhiên gặp chuyện gì ờ bên ngoài, cũng sẽ không có người quan tâm. Ở thành phố này, người như mình nhiều lắm. Có lẽ, các nàng chính là tầng lớp bị thành phố lãng quên. Nghĩ tới đây, nàng có chút thương cảm. Một thân một mình đi tới nơi đất khách quê người, vô luận là về thân thể hay tinh thần, nàng đều rất mệt mỏi.
Tựa như người cùng phòng kia vậy, đột nhiên biến mất trong thành phố rộng lớn, cũng không có người quan tâm tới hắn. Chỉ có mình là lo lắng thoáng qua hắn mà thôi.
…
Trải qua thời gian lâu như vậy, Lâm Vân đã biết Hàn Phúc Nguyên vốn chính là tổng giám đốc của nhà máy Ưu Năng, trong tay còn nắm giữ 30% cổ phần của công ty.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Phúc Nguyên vừa có cảm giác hưng phấn vừa có cảm giác muốn vò đầu bứt tai, đi theo sau Lâm Vân. Một tuần qua, ông ta học được nhiều hơn cả mấy năm học. Nếu không phải vì tuổi cao, ông ta hận không thể 24 tiếng đồng hồ đều đi theo Lâm Vân.
Lâm Vân dành phần lớn thời gian là để tu luyện và chế tạo máy móc. Mỗi ngày đều tự tay xếp đặt. chế tạo và chỉnh lý máy móc. Một khi cần nghỉ ngơi, thì tới ký túc xá của nhà máy để tu luyện. Không nghĩ tới mệt nhọc qua đi, quá trình hình thành Tinh Hồn rõ ràng không bị trở ngại lớn gì.
Khi Hàn Phúc Nguyên trợ giúp Lâm Vân liên lạc với nhà máy pcb và nhà máy điện tử. Lâm Vân mới nhớ tới để làm pcb đặc biệt cần một loại tài liệu. Đó chính là nhựa cây của một loại cây Tùng thân màu đỏ. Tùng thân đỏ hay còn gọi là cây Tùng dầu. Chủ yếu phân bố ở Liên Ninh và Cát Lâm. Nhựa cây trong cây tùng thân đỏ rất nhiều, thậm chí không cần gia công, có thế tìm được rất nhiều nhựa cây.
Những nhựa cây này, thêm vào một số vật khác, trộn vào pcb, sẽ tạo thành một pcb đặc biệt chuyên dùng.
Xem ra đành phải chạy tới Liêu Ninh bên kia một chuyến thôi. Lâm Vân không muốn làm trễ nãi thời gian, từ biệt Hàn Phúc Nguyên, tới công ty giao phó cho Cam Dao vài công việc, liền bắt xe lửa tới Liêu Ninh.
Bây giờ là giữa tháng 5, hành khách trên xe lửa cũng không nhiều lắm. Lâm Vân ngồi ở một chỗ gần cửa số, nhắm mắt tu luyện. Xe lửa từ Phụng Tân tới Liêu Ninh phải đi qua Phần Giang. Lâm Vân lên xe lửa vào buổi sáng, bởi vì đây là xe tốc hành, cho nên khi tới Phần Giang, trời đã tối đen.
Mặc dù Phần Giang là nơi Lâm Vân đã sống lại, nhưng Lâm Vân không có cảm tình đặc biệt gì với nơi này. Ngoại trừ Hàn Vũ Tích đã ly hôn với hắn ra, ở đây không còn có người nào để hắn phải lo lắng.
Khi xe lửa đi vào thành phố Phần Giang, Lâm Vân đột nhiên mờ mắt. Hắn bỗng cảm nhận được một loại lực lượng Tinh Vân từ đâu đó. Loai lực lượng này còn mang theo linh khí ba động. Lực lượng này rõ ràng lại cảm ứng với lực lượng Tinh Vân trong người của Lâm Vân, còn rât là quen thuộc.
Lâm Vân không cần suy nghĩ, liền mở cửa sổ xe lửa, nhảy xuống. Ngồi đối diện với Lâm Vân là một đôi nam nữ, trông thấy Lâm Vân đột nhiên nhảy xuống xe lửa, đều há hốc miệng, nói không lên lời. Đợi đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, xe lửa đã đi được rất xa.
Lâm Vân nhảy xuống xe lửa, còn chưa đứng vững, liền tăng tốc chạy về hướng lưc lượng Tinh Vân kia. Chi mất thời gian vài phút, Lâm Vân đã tới chỗ có cảm giác mãnh liệt nhất.
Chỗ này là một bãi rác rất lớn. Lâm Vân cơ hồ không phí sức lực gì, đã tìm được Tưởng Niệm mà hắn tặng cho Hàn Vũ Tích.
Tưởng Niệm vẫn tản mát ra lực lượng Tinh Vân nhàn nhạt. Chỉ là vô cùng bẩn, khiến Lâm Vân một hồi đau lòng. Ngay cả Tưởng Niệm mình tặng cho nàng, nàng cũng vứt đi, chẳng lẽ mình không chịu nổi như vậy? Nếu nói, mình không có cảm giác gì với Hàn Vũ Tích, đó là tự lừa gạt mình.
Sự hấp dẫn của Hàn Vũ Tích là rất lớn. Chỉ là vô luận từ góc độ nào mà nói, hắn cũng không thể tiếp nhận phần cảm tình này. Huống chi Hàn Vũ Tích đối với mình cũng là nước chảy vô tình mà thôi. Hiện tại còn vứt đi món quà sinh nhật mà mình tặng cho nàng, là đủ thấy địa vị của mình trong lòng nàng như thế nào.
Nhưng trong lòng hắn, Hàn Vũ Tích chiếm vị trí gì, hắn vô cùng tinh tường. Tuyệt đôi không phải như biểu hiện thờ ơ bên ngoài của hắn. Chỉ là có vài việc, hắn bắt buộc bản thân không được nghĩ sâu thêm nữa.
Lâm Vân ảm đạm thờ dài, lấy một chai nước khoáng rửa sạch cái vòng cổ này. Sau đó lại vận chuyển lực lượng Tinh Vân tẩy trừ tro bụi bám trên cái vòng. Trong nháy mắt, Tưởng Niệm đã khôi phục lại như cũ, chỉ là khả năng, nó đã không còn là Tưởng Niệm của ngày trước.
Đột nhiên, hắn cảm thấy không có hứng đi tới Liêu Ninh nữa, càng không có hứng thú gì ờ lại Phần Giang. Thôi trở về vậy, đến lúc đó thì dùng pcb nguyên bản làm cũng được. Cùng lắm thì lại làm thêm một mạch điện kiểu mới.
Đi hơn hai giờ, mới tới nhà ga Phần Giang. Trời đã hoàn toàn tối đen, phỏng chừng đã hơn 9h tối. 9h rưỡi mới có xe lửa về Phụng Tân, nhưng phải tranh thủ thời gian mua vé xe lửa, nếu không hết vé, thì ngày mai mình mới có thể về.
Nhà ga Phần Giang quả nhiên so với lúc trước tốt hơn nhiều. Bởi vì, đến hiện tại Lâm Vân còn chưa thấy cái loại rao hàng như lần trước ‘Muốn ờ khách sạn hay không’, ‘Bán vé đây, bán vé đây’.... Mặc kệ tình trạng này có thể duy trì được bao lâu, nhưng đã nói lên rằng chính phủ có sự quan tâm tới người dân.
Điện thoại di động của hắn đã được sạc đầy điện, nhưng hắn còn chưa khởi động máy. Dù sao, chi có vài người biết số điện thoại của mình mà thôi. Điện thoại đối với Lâm Vân mà nói, tác dụng lớn nhắt là xem đồng hồ.
Lâm Vân mở nguồn điện thoại, chuẩn bị gọi cho Hàn Phúc Nguyên. Chính là vừa mới mở điện thoại, chuông điện thoại liền vang lên? Hắn có chút bất ngờ, chẳng lẽ trùng hợp như vậy? Không biết là ai?
Tiếng chuông vang lên một lúc, Lâm Vân đã cảm thấy không đúng.
“Hầu ca, hầu ca, ta là Bát Giới, mau tới động Bàn Tơ, hôm nay phải đánh chết...”
Tiếng chuông quái quỷ gì vậy? Vì sao điện thoại của mình lại có tiếng chuông dọa người như vậy. Lâm Vân không nghĩ nhiều, vội vàng ấn nút nghe. Lâm Vân phòng chừng tiếng chuông này là do mình không cẩn thận gài vào. Nhưng những người xung quanh cũng đã cười vang, thậm chí có mấy người muốn hỏi Lâm Vân lấy tiếng chuông ở đâu.
Nhấc điện thoại lên nghe, nhưng bên kia thật lâu không có tiếng nói chuyện. Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị cúp máy, thì nghe thấy một tiếng ôn nhu xen lẫn theo tiếng kinh hỉ của một cô gái:
- Lâm Vân....
OR
Last edited by Goncopius; 27-07-2013 at 08:50 PM.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius