Quyển 2: Tiểu Hà Sơn Trấn
Chương 61: Nhị thiếu nghênh quy.
Tác giả: Nguyệt Quan
Nguồn: Sưu tầm
Đinh đại tiểu thư phải trở về Phách Châu.
Sáng sớm, người của Đinh gia trang đã đứng ở cửa thôn tay ngắm nhìn đàm luận. Nghênh đón có hộ nông dân, cũng có người của Đinh gia đại viện.
Nữ nhân trong các hộ nông dân muốn tới sớm một chút để nhìn nam nhân của mình. Giao thừa, nam nhân mình đã rời khỏi lò sưởi ấm áp ở đầu giường mà đi, một con đường băng thiên tuyết địa này là vì cái gì? Còn không phải muốn làm cho lão bà của mình ăn ngon một chút, mặc ấm một chút, phụ nữ có chồng có thể không đau lòng sao. Hơn nữa, chủ nhà đi lâu như vậy rồi, buổi tối nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi , nhưng vẫn lạnh tanh lạnh ngắt ngay cả người nói chuyện cũng không có, mắt thấy nam nhân của mình sắp trở lại, trong lòng ai lại không khai nhạc nở hoa chưa? Cái này không phải là tâm động mà thò đầu ra sao?
Người của Đinh gia đại viện thì lại nghênh đón Đại tiểu thư, Đại tiểu thư là công thần lớn nhất của Đinh gia, cứu lại vận mệnh của Đinh gia, cũng khiến cho vô số người sống dựa vào Đinh gia một lần nữa lại bình an sinh sống, bọn họ tự nhiên mang theo lòng cảm kích.
Nữ nhân các hộ nông dân kiễng chân ngóng trông, đám trẻ nhỏ thì chạy quanh náo loạn, còn có vài người ở cùng một nơi với người của Đinh gia đại viện, nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Người Đinh gia đại viện nói chuyện đề tài cũng không rời khỏi một tên A Ngốc.
A Ngốc, đều ở trong một thôn này, ai là không biết hắn chứ?
Cái đứa nhỏ thành thật kia, khuê nữ nhà ai mà nói với hắn vài câu, mặt có thể đỏ cả buổi sáng. Là đàn ông thì dám bắt nạt hắn, đánh ba cái cũng không bằng cái rắm của chủ nhân, không ngờ lại có tiền đồ lớn như vậy. Ngươi nhìn một cái, lão nương của hắn rõ ràng bệnh nặng như vậy, còn gọi người tới đỡ, đứng ở đầu thôn dõi mắt trông mong đứa cont rở về, vẻ mặt kia trông thật vui mừng.
Đinh Ngọc Lạc một đường đi thẳng tới Quảng Nguyên, một đường sai người trở lại Đinh gia đại viện hồi báo tin tức, lão phụ nóng ruột nóng gan, đêm không thể ngủ, không cho lão biết quá trình vận lương tiến triển thế nào lão không lo lắng được sao?
Đến lúc này, hành động của A Ngốc đã truyền lại, mỗi một người quay về báo tin gặp qua lão gia, ăn no uống đủ, mở miệng ra nói mọi việc sắp xếp cùng người khác thì đầu tiên khẳng định là A Ngốc.
“ A Ngốc ở Thanh Thủy trấn giúp đỡ Lâm Thanh Huyện Huyện Úy lão gia tìm được quan ấn, huyện úy nói chuyện với hắn rất là khách khí, mở miệng ra là nói Đinh hiền đệ.”
Khi tin tức này truyền trở về mọi người đầu tiên là một phen kinh ngạc, sau đó cười nhạt nói: “Cái tên ăn cắp kia, hắn còn bị kết án tử mới đúng? Thật không biết là vận số *** chó nào, trùng hợp đụng vào hắn, đúng thật khi vận khí tới, tường thành cũng không ngăn cản được.”
“ A Ngốc ở Hoàn Thủy trấn giải vây cho Đại tiểu thư, ứng đối với một đám bộ khoái lưu manh, làm cho bộ khoái kia còn phi thường nhiệt tâm giúp đỡ A Ngốc đi lấy đất của gia đình Triều bảo chính làm chỗ tá túc.”
Lần này mọi người không hề nói gì nữa, bọn họ đều là những người nông dân trung thục, có thể hiểu được nhất quan thanh như nước, khó phòng ngự nhất lại là đạo ý trơn như dầu mỡ, nhất là làm bộ khoái, làm bộ khoái là những người nào? Những người đó vốn chính là một đám lưu manh vô lại, hơn nữa lại là lưu manh vô lại nhất trong đám lưu manh vô lại.
Những người này đã để ý là không buông tha người, ba phần vô lý, rơi vào trong tay bọn họ, không quản ngươi là ai, lằng nhằng một phen, bảo đảm là cho ngươi sứt đầu mẻ trán một trận. Đám lưu manh này một khi đã đứng lên, chính là không sợ trời sợ đất, quay đầu lại chẳng sợ lão gia nhà ai cả, ở trước mặt cũng tuyệt không thở được một hơi.
Nhưng mà…Ngựa của Đinh gia đụng vào xe người ta, còn làm người bị thương, bọn họ không ngờ lại thống khoái thả người đi đường, còn giúp Đinh gia chuẩn bị dàn xếp? Việc này thật sự là do A Ngốc làm sao?
Ngay sau đó, đoàn xe vốn không có tin tức nào. Khi tin tức tiếp tục truyền tới, Đinh lão gia đã gấp tới độ phun cả nước miếng. Lần này, tin tức nói đoàn xe đã tới Phách Châu thành. Cái tin báo kia được người nói sinh động, kể lại thế nào là đại tuyệt như tịch, cuồng phong rít gào, xe ngựa nửa bước khó đi, người trên đoàn xe đang định giải tán, đều tự trở về nhà, làm cho đám người bị hù tới phát sửng sốt, tâm hồn cứ như treo ngược cành cao vậy.
Sau đó lại học theo thần thái ngữ khí của Đinh Hạo, thanh âm câu lệ chỉ vào mũi của một đám người nghe, nói lại từng câu từng chữ của hắn không sai một từ, cuối cùng mới cười đắc ý, nói ra biện pháp dùng xe trượt tuyết kia.
Người trong thôn chưa từng gặp qua một người khất cái họ Hồng nào cả, nói xong mọi người lại càng không hiểu biết hết về Đinh Hạo. Cho dù Đinh Hạo thật sự là nghe biện pháp này từ một lão khất cái đi nữa, tính cách động lòng người, gan dạ sáng suốt sẽ không bởi vậy mà thay đổi chứ? Sao bỗng nhiên hắn trở nên lợi hại tới như vậy?
Đám người này nghị luận đi nghị luận lại, cuối cùng mọi người có một cái nhận thức chung, làm cho bọn họ tất cả đều cảm thấy được kết quả suy diễn này của mình là chuẩn xác nhất: Lúc A Ngốc sốt cao không hạ, thần hồn ly thể, đã được hồ tiên làm phép.
Đối với những người nông dân này mà nói, lý do này là không hoang đường chút nào, thiết thực nhất có thể tin được. Cho dù bọn hiện đang đứng ở đây chờ A Ngốc, phần lớn là muốn tận mắt nhìn xem, người dính chút tiên khí là có bộ dạng như thế nào.
“ Cái gì mà hồ tiên, một đám điêu dân xuẩn ngốc không có kiến thức.” Đinh Thừa Nghiệp tức giận mắng một câu, nhàm chán quay về.
“ Cũng không chắc đã như vậy, A Ngốc thì có cái bổn sự gì, hắn cũng có thể xưng huynh gọi đệ với huyện úy lão gia sao? Ta nhổ vài! Nhất định là Đại tiểu thư dùng bạc khơi thông quan hệ, nhưng nàng là nữ nhân, lại không thể trực tiếp giao tiếp với người mới cho A Ngốc ra mặt ứng đối, người ta là xưng huynh gọi đệ với bạc của Đinh gia à, không phải hướng tới A Ngốc đâu nha…”
Nhạn Cửu đi theo sau mông hắn cười hì hì nói.
“Hừ!” Đinh Thừa Nghiệp tức giận bất bình đứng lại, cổ quay lại nhìn về phía chân trời, bất mãn nói: “Tới bóng người còn chưa có thấy đâu, cha đã kêu ta đi đón tiếp tỷ tỷ rồi. Về thôi, nếu ta đi, nhất định còn làm chuyện này tốt hơn so với tỷ tỷ nhiều. Cha cũng thật sự là hồ đồ, người cũng không ngẫm nghĩ lại, sau trăm tuổi ai sẽ thọ tang cho người, ai sẽ nối dõi tông đường cho Đinh gia, là tỷ tỷ sao?”
Đinh Thừa Nghiệp dương dương tự đắc cười lạnh.
Đại ca hắn Đinh Thừa Tông đã trở về. Đinh Thừa Tông thương thế nghiêm trọng hơn dự đoán nhiều, nhưng là sau khi sự việc xảy ra, hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề lương thảo, mới có thể miễn cho Đinh gia cái họa diệt môn, che giấu thương thế để tránh vướng bận cho phụ thân.
Hắn từ trên xe ngựa ngã xuống, lúc ấy cường đạo đột nhiên nhảy ra chém giết, bọn họ trở tay không kịp, chỉ hơn ngăn cản, la ngựa ở xe ngựa Đinh Thừa Tông bị chấn kinh, điên cuồng hất xuống đất, bánh xe ở phía sau bị rời ra, nện vào đùi trên của hắn, hai chân bị đoạn tới tận gốc, ngay cả việc nối dõi tông đường chắc cũng không làm được nữa. Hạ thể một mảnh huyết nhục mơ hồ, thật sự là vô cùng thê thảm. May mắn là vào lúc trời đông lạnh, dùng dược đắp vào, không có bị sinh mủ nhiễm trùng.
Hắn tìm được một nơi gần thành, chữa trị ngoại thương thật tốt mới trở về, lần này tuy toàn mạng trở về nhưng đã thành phế nhân. Đinh Thừa Nghiệp hiện giờ là hương khói duyn nhất của Đinh gia ngàn khoảnh địa lý, hương khói của Đinh gia toàn bộ do hắn truyền lại, tự nhiên mười phần lo lắng. Trước kia hắn còn e ngại tỷ tỷ ba phần, hiện giờ lại trừ Đinh lão gia ra, cũng chỉ có hắn mới xứng làm người chủ gia đình, cho nên thắt lưng cũng tự nhiên cứng rắn hơn.
Nhạn Cửu mặt mày hớn hở phụng mệnh: “Đúng vậy, đúng vậy, chẳng qua Đại tiểu thư chỉ là một lần bảo vệ Đinh gia chúng ta, còn không bằng thiếu gia ngài cả ngày ăn không ngon ngủ không yên lo lắng hãi hùng, về sau Đinh gia chỉ có ngài là chủ sự, ngoại nhân do ngài hiệu lệnh, ngài còn phải quan tâm săn sóc bọn chúng một phen, huống chi Đại tiểu thư nói như thế nào cũng là người của Đinh gia. Lão gia vẫn muốn đại tiểu thư tiến tới hôn nhân. Với tướng mạo cũng thân phận của đại tiểu thư, thông gia hiển nhiên cũng không tệ được. Đinh gia có vài thân thích có tiền có thế, đó không phải là trợ lực của thiếu gia ngài sao? Cho nên, ngài đối với đại tiểu thư cũng phải nên lung lạc một chút mới được.”
“Ừ…lời này có lý.”
Đinh Thừa Nghiệp vỗ vỗ vai hắn nói: “ Tiểu Cửu à, tiểu tử ngươi đó, ngẫu nhiên cũng có thể nói ra được những là không tồi, rất không sai.”
Nhạn Cửu cười tới phát khổ, nói: “ Thiếu gia ngài khích lệ…”
“Đã trở lại! đã trở lại!”
Đúng lúc này đột nhiên có người phát một tiếng hô gọi, Đinh Thừa Nghiệp nghe thấy tiếng quay đầu, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy đoàn xe cuối đường, uốn lượn mà tới. Đinh Thừa Nghiệp hơi nhướng đôi tuấn mi lên, đôi môi khắc bạc mân lên…
Last edited by kimnambin; 12-09-2012 at 10:16 AM.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
“ Tới rồi, tới rồi!” Rời xa đã lâu, rất nhiều phụ nhân đã dắt theo con nhỏ xông lên, trong lúc nhất thời kẻ khóc người cười náo loạn hẳn lên.
Đoàn xe đang đi phía trước, mắt thấy cửa thôn đã ở trước mắt, người cùng trẻ nhỏ đi tới, Đinh đại tiểu thư cái eo nhỏ nhắn như gập lại, xinh đẹp ở trên xe, nhìn cảnh tượng quen thuộc, cái mũi ê ẩm, song nhãn cũng có chút ươn ướt. Nhưng khóe môi của nàng lại mang theo nụ cười vui mừng. Ngàn dặm trở về, thật vui mừng.
Xe còn chưa dừng lại, Đinh Hạo liền nhảy xuống xe ngựa, bước tới Dương thị. Tâm muốn an ủi, dùng gì để được an tâm? Nếu không phải cần được an ủi tâm linh, đó là nói lời vô nghĩa. Một mình tha hương, ngay cả cẩm y ngọc thực, tâm tình cũng không cùng cô đơn, chỉ có một người làm hắn vướng bận, mới có thể cho hắn gia đình ấm áp. Người này chính là mẫu thân Dương thị của hắn.
“Con à, con à, Hạo nhi của ta.” Dương thị được người giúp đỡ, như là thấy được bảo bối vậy, nghiêng ngả lảo đảo xông lên về phía trước, hai hàng lệ đầm đìa chảy xuống: “Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi chưa từng rời khỏi Đinh gia đại viện, đi Quảng Nguyên mà một tiếng cũng không nói với nương, làm mấy ngày nay ta lo lắng muốn chết, con của ta…”
Đinh Hạo xông về phía trước đỡ lấy thân thể của bà, Dương thị dưng dưng nước mắt ngã nhào xuống, liếc mắt nhìn lên đánh giá con của mình, lộ ra vẻ cười cười: “Tốt lắm, tốt lắm, hơi gầy một chút, hơi đen nữa nhưng nhìn rắn chắc, cũng có tinh thần.”
“Nương…” Đinh Hạo thấy Dương thị biểu lộ chân tình, trong lòng đau xót, một tiếng Nương này gọi thật tình chân ý thiết “ Nương, người làm sao vậy…sao người lại bị bệnh?”
Dương thị sắc mặt tiều tụy, bởi vì kích động cùng vui sướng, khuôn mặt tái nhợt do bị bệnh có chút ửng đỏ, Đinh Hạo liếc mắt một cái đã nhìn ra bà đang bị bệnh, không khỏi chấn động.
Giúp đỡ Dương thị chính là Đinh Phủ quản sự châm nương Lý đại nương, khi còn trẻ hai người đều là nha hoàn hầu hạ của phu nhân, quan hệ với nhau rất tốt. Bà thường giúp đỡ Dương thị, thở dài nói: “ Tiểu Hạo à, nương của cháu nhiều năm vất vả một mình nuôi dưỡng cháu, lại lo nhiều công việc vất vả bộn bề như vậy, người khỏe mấy cũng phải mệt mà sinh bệnh thôi. Huống chi nương của cháu từ lúc sinh ra cháu, liền có chút bệnh xấu, vẫn không được qua lần điều trị nào tốt cả, lần trước cháu bỏ đi bà ấy quýnh lên thế là…”
“Lý tỷ, đừng nói nữa, con muội vừa về, dọc đường không biết bao nhiêu mệt nhọc, còn nói những chuyện với với nó làm gì. Hạo nhi à, mẫu thân làm đồ ăn chờ con trở về, chúng ta về nhà đi.”
“ Nương rốt cuộc người làm sao vậy, mời lang trung xem qua chưa? Nếu không được, con mời lang trung trong thành tới xem.” Đinh Hạo gấp gáp nói.
Dương thị cười nói: “Xem qua rồi, qua rồi, là bệnh cũ, trị không hết, cũng không chết được, lãng phí tiền làm gì, nương còn phải để dành tiền cho con cưới vợ chứ, chờ con thành gia thất, có đứa nhỏ, nương rất vui vẻ rồi, bệnh gì cũng khỏi.”
“ Nương…”
“Được rồi, không nói nữa, về nhà, về nhà.”
Đinh Hạo thấy thế, buộc phải dừng lời muốn nói ở trong lòng, sờ sờ túi tiền trong ngực, hắn cảm thấy khoan khoái: “ Trở về đại tiểu thư cho ta mấy trăm quan tiền giao cho nương, dư giả trong tay thì sẽ nhẹ nhành, khuyên nương đi xem bệnh coi.”
Hắn giúp đỡ Dương thị cùng mỉm cười với những người dùng ánh mắt khác lạ chào hỏi hắn, hướng tới Đinh gia đai viện đi vào. Lúc này Đinh Thừa Nghiệp đã tới đón Đinh Ngọc Lạc, tỷ đệ ở một bên. Nhạn Cửu quản sự ở một bên khóe mắt lạnh lẽo nhìn thân ảnh Đinh Hạo, ung dung cười…
....
Từ đường Đinh gia.
Đinh Ngọc Lạc vào thôn, đã trực tiếp được đưa tới từ đường, Đinh Đình Huấn đang chờ nàng chỗ này.
Nữ nhân đúng là không được phép tiến vào từ đường, cho nên Đinh Ngọc Lạc thấy phụ thân chờ mình ở Từ đường không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Đinh Ngọc Lạc bước nhanh tới chào, Đinh Đình Huấn nhìn nữ nhi, trên mặt lộ ra một chút vui mừng cười cười, nhưng nét cười lập tức thu liễm. Hắn xoay người sang chỗ khác, đi lên trên bậc thang, đẩy cửa từ đường ra.
Cửa đại môn nặng nề “ chi cha” một tiếng mở ra, một mùi thơm từ bên trong bay ra. Hai chân Đinh Đình Huấn không dừng lại, cất bước đi vào, lập tức thản nhiên phân phó nói: “ Nghiệp Nhi, Ngọc Lạc, hai con đều tiến vào đi.”
“ Vâng!” Đinh Thừa Nghiệp kinh ngạc nhìn tỷ tỷ rồi bước vào.
“ Con vào đi, thắp cho liệt tổ liệt tông một nén hương.” Thanh âm Đinh Đình Huấn từ trong từ đường truyền ra, có vẻ có chút nặng nề.
“ Vâng!” Đinh Ngọc Lạc nhấc váy, chân thành bước lên bậc thang.
Từ đường tổ tông, hàng năm nàng đều tới cúng bái, nhưng đây là lần đầu tiên được tới gần như vậy, thậm chí tiến dần từng bước, tâm tình cũng có chút kích động.
Tiến vào từ đường, Đinh Ngọc Lạc lắp bắp kinh hãi, đại ca Đinh Thừa Tông của nàng ngồi ở bên trong. Hắn ngồi trên ghế, trên đùi đắp một tấm thảm, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hai mắt vô thần, thần vận xưa kia hoàn toàn không thấy đâu. Đinh Ngọc Lạc vội vàng đi tới hai bước, kêu lên: “Ca…” một lời chưa xong, hai hàng nhiệt lệ đã cuồn cuộn rơi xuống.
Đinh Thừa Tông ôn hòa cười với nàng, dựng ngón trỏ trong tay nhẹ nhàng lay động sau đó chỉ chỉ về phía phụ thân.
Đinh Đinh Huấn đang quỳ trước bài vị tổ tông, cầm một nén hương trong tay, đang yên lặng dâng hương cầu nguyện. Đinh Ngọc Lạc vội vàng lau nước mắt, đứng ở bên cạnh đại ca.
Đinh Đình Huấn khấn thầm thật lâu sau, cắp hương vào trong lư hương rồi mới đứng dậy nói: “ Ngọc Lạc, con tới dâng hương đi.”
“Vâng!” Đinh Ngọc Lạc lấy từ trên hương án một nén hương, hướng tới ánh sáng nến, châm một ngọn lửa, quỳ xuống trên bồ đoàn, dâng hương cầu nguyện.
Đinh Đình Huấn ở bên cạnh giáo huấn: “ Liệt tổ liệt tông ở trên, Đinh gia gặp phải đại nạn, may có nữ nhi Ngọc Lạc gánh vác, hóa hiểm thành an, bảo toàn Đinh gia. Hôm nay bất hiếu tử Đinh Thừa Huấn cùng con Thừa Tông, Thừa Nghiệp, nữ Ngọc Lạc, cáo tế tổ tông, mong liệt tổ liệt tông phù hộ cho Đinh gia thuận buồm xuôi gió.”
Đinh Đình Huấn nói xong cùng Đinh Thừa Nghiệp nâng con cả Thừa Tông, ba phụ tử cùng trịnh trọng bái lạy bài vị tổ tông ba lạy, lúc này mới đứng lên theo thứ tự, Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Thừa Nghiệp cùng nhau đỡ đại ca trở về trên ghế.
Nhìn thấy hai con trai một con gái có bộ dạng thân cận, Đinh Đình Huấn vui mừng thở dài nói: “ Đi thôi, chúng ta tới phòng nghị sự nói chuyện.”
Đinh Thừa Tông được hai gia đinh nâng dậy, phụ tử đi tới giữa phòng nghị sự, thị nữ dâng lên một ly hương trà, sau đó lẳng lẽ lui đầu ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Đinh Đình Huấn xua tay nói: “ Các con ngồi cả đi.” Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Thừa Nghiệp vội thối lui tới ngồi một chiếc ghế.
Đinh Ngọc Lạc lúc này mới cẩn thận đánh giá phụ thân vài lần. Chẳng qua mới hơn tháng không gặp, phụ thân rõ ràng đã già đi nhiều hơn, tóc bạc càng ngày càng nhiều, các nếp nhăn trên mặt cũng thấy rõ ràng, trong khoảng thời gian này bị giày vò, xem ra thật sự làm cho vị lão nhân này tâm lực tiều tụy tới cực điểm, nàng lén lút thở dài.
“ Ngọc Lạc, thư từ lui tới không rõ ràng, hiện giờ huynh trưởng cùng đệ đệ con đều ở trong này, con nói chuyện dọc đường lại một lần cho mọi người xem nào.”
“Vâng, phụ thân.” Đinh Ngọc Lạc cúi người, liền đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nhất nhất kể lại một lần, nhất là lúc nàng tới được Quảng Nguyên thành, liền truyền thư bảo phụ thân vận lương đã tới, bởi vì tới trễ sáu ngày, Trình tướng quân rất là bất mãn, chẳng qua cũng không có ý vấn tội, về chuyện lương thảo chuyển tới quân doanh đang lúc kiệt lực chu toàn mọi việc, người di chuyển lại quá xa, không có tiếp tục truyền tin tức, lúc này phải kể lại một lần.
Đinh Thừa Nghiệp ở một bên âm thầm bĩu môi, hắn thủy chung không tin, cái tên xuẩn ngốc như trâu Đinh Hạo kia không ngờ lại có tài ăn nói tới như vậy, chính hắn lại không có căn cứ bác bỏ lời nói của tỷ tỷ, chỉ có thể mang vẻ mặt cười lạnh kinh thường mà thôi.
Đinh Đình Huấn vẫn đối với mẹ con Đinh Hạo làm như không thấy, không ai dám nhắc tới mẹ con này trước mặt lão, cho nên đối với mẹ con bọn họ lão hiểu biết cực kỳ có hạn, bởi vậy cũng không biết tính cách cùng thái độ của A Hạo, nghe xong sự tích này của Đinh Hạo ngược lại không cảm thấy kỳ quái.
Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình sự việc trải qua, hơi hơi khép hai mắt, ngẩng đầu lên thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: “Vạn hạnh, trời còn thương Đinh gia ta…”
Lão suy tư một lúc lâu đột nhiên hé mở hai mắt hỏi: “ Con nói, là Đinh…Đinh Hạo khuyên nhủ cổ vũ con, cổ động quan quân Quảng Nguyên xây thêm kho lương, do đó hóa giải phiền muộn trong lòng Trình tướng quân?”
“Vâng, Thanh Thủy trấn Triệu huyện úy mất đi quan ấn, Hoàn Thủy trấn bị bộ khoái dẫn theo phạm nhân làm khó, đường đi Đại Tuyết Phong chế tạo ra trượt tuyết, đều là công của Đinh Hạo. Tới Quảng Nguyên thành rồi, bởi vì hắn làm bậy làm bạ mà cứu được con của Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng, Trình gia trên dưới đối với hắn đều đối xử rất rộng rãi, có hắn ở giữa xoay vần, lại bày mưu tính kế cho nữ nhi, nữ nhi mới có thể bảo vệ sinh ý quan trọng nhất của Đinh gia này.”
Đinh Ngọc Lạc nhấp miệng nghiêm nghị nói: “Cha, nữ nhân ở trên đường ít nhiều được Đinh Hạo giúp đỡ, cho nên cho hắn một chức vị quản sự. Tình hình lúc ấy, không thể mời phụ thân báo phải làm gì, hiện giờ việc này, mời phụ thân cho quyết định à.”
Đinh Đình Huấn còn chưa nói chuyện, Đinh Đình Nghiệp đã kỳ quái cười lạnh nói: “Đinh gia chúng ta nhận đuổi quản sự, đề bạt nô bộc, khi nào đã tới phiên nữ nhân làm gia chủ? Ca, con cũng không nghe tháy người lập ra quy củ như vậy!”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Đinh Ngọc Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái chất vấn nói: “Nga? Ta là một nữ nhân trong gia đình, không được hỏi tới chuyện trong Đinh gia, như vậy khi Đinh gia tai họa lâm đầu, lúc hiểm nguy tai ương ngập đầu, Đinh nhị thiếu gia đường đường là nam tử hán đại trượng phu thì đang ở nơi nào?”
“ Tỷ….đệ không phải…hừ!” Đinh Thừa Nghiệp thẹn quá hóa giận, không đề cập tới việc này thì không sao, nhắc tới việc này trong lòng hắn nhất thời một bụng hỏa. Tự dưng bị người ở đâu đó ném vào cái chậu phân, hơn nữa loại chuyện này càng giải thích càng không được, biến hắn thành người bị dân chúng khắp thành Phách Châu đàm tiếu sau lưng, hiện giờ còn không dám đi ra ngoài gặp lại bằng hữu ngày xưa nữa, Đinh ngọc Lạc lại nhắc tới việc này.
Thấy bộ dạng hổn hển của hắn, Đinh Ngọc Lạc ảm đạm cười, lại chuyển mắt tới phụ thân Đinh Đình Huấn: “Phụ thân, Đinh gia gia nghiệp lớn, dân cư phần đông. Gia đình to như vậy, trì gia như trì quân ( duy trì gia đình như duy trì quân lính), mình phải thưởng phạt phân minh. Nếu không có Đinh Hạo, Đinh gia chúng ta lúc này đã lâm vào cục diện gì? Công lao lớn như vậy, ban thưởng cho cái gì cũng phải nên, không, không phải ban cho…”
Đinh Ngọc Lạc kích động đứng lên, trên mặt hiện lên phớt đỏ hây hây: “ Là cảm tạ! cảm tạ hắn đã cứu Đinh gia, cứu sản nghiệp của Đinh gia, cứu tính mạng người của Đinh gia.”
Đinh Thừa Nghiệp cười lạnh nói: “Hắn là gia đinh của Đinh gia ta, là nô tài của Đinh gia, việc của Đinh gia là việc hắn phải làm, nào có chuyện chủ tử phải cảm kích nô bộc? Tỷ nói hắn có công lớn à, được thôi, thưởng cho hắn trên dưới một trăm qua tiền, hắn còn phải mang ơn, còn muốn cái gì nữa đây? Cha, quản sự của Đinh gia ta, người nào không phải đi theo người dãi nắng dầm mưa, chịu bao khổ cực hơn mười năm trời mới lên được vị trí này. A Ngốc? hừ! hắn là cái thá gì, chỉ có đi một chuyến như vậy trở về liền làm quản sự sao, người khác thấy thế đâu phục? mấy lão gia phó hơn chục năm nay của Đinh gia ta có thể phục sao?”
Đinh Ngọc Lạc chú ý tới đại ca ngồi đằng kia không nói một lời. Người thường xuyên đi tới đi lui khôn khéo như vậy, hiện giờ tinh thần lại uể oải như vậy, ngồi ở đằng kia hai mắt thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, bọn họ tranh luận kịch liệt như vậy ở đây, hắn ngồi ở đó không nói một lời, dường như việc này không có quan hệ gì tới mình vậy. Trước kia có thể giải quyết việc trước mặt phụ thân dứt khoát chỉ có đại ca, Đinh Ngọc Lạc trong lòng không khỏi buồn thảm.
Đại ca đời này coi như xong rồi, nếu làm cho lão nhị bại hoại gia phong này chấp chưởng, sản nghiệp của phụ thân vất vả gây dựng sớm muộn gì cũng phải bại vong. Vô luận thế nào, ta phải đập tan uy phong của hắn ở đây.
Đinh Thừa Nghiệp lúc này tinh thần dâng trào như gà chọi, trước kia đại ca cùng phụ thân thảo luận đại sự, hắn nào có miệng dám xen vào, hiện giờ đại ca chỉ ở một bên nghe. Trong những đứa con Đinh gia đồng lứa, hắn là một đứa con, đây là tiền vốn của hắn, Đinh Thừa Nghiệp lo lắng mười phần, nếu không vì lão cha vẫn luôn luôn ngồi ở trên mặt, thì hắn đã tự cao tự đại rồi.
“Cha, người không thể nghe tỷ tỷ nói bậy, phụ đạo nhân gia, làm gì có kiến thức? Đinh Hạo kia rốt cuộc có cái bổn sự kia hay không thật khó nói, người có biết điêu dân đều bàn bạc chuyện gì không? Nói hắn lần trước sốt cao khi chết thần hồn xuất khiếu, được hồ tiên làm phép, người nghe một chút, nghe một chút, tử không chết thật là loạn lực loạn thần, Đinh gia chúng ta có thể sử dụng người như vậy sao? Dân chúng Tây Bắc nhanh nhẹ dũng mãnh, nhiều người lợi dụng quỷ thần để mê hoặc hương dân tạo phản, chiếm núi làm vương, nếu cũng ta dùng nhân vật như vậy là quản sự, quan phủ sẽ nghĩ như thế nào?”
Đinh Ngọc Lạc nổi giận đùng đùng nói: “ Cha, ta là người Đinh gia, lần này vận lương đi Quảng Nguyên, ta không nói khổ, không cầu công, chính là vì công lao này của Đinh Hạo, ta nhất định phải lấy về cho hắn. Nếu công lao lớn như vậy mà nhẹ nhàng bỏ đi, về sau còn có người vì Đinh gia mà ra sức làm việc sao? Nếu lúc có nạn lâm thời, chỉ sợ đại nạn chưa tới, lòng người đã chạy, còn có người sẽ đồng cam cộng khổ cùng với hoạn nạn của Đinh gia sao?”
Đinh Thừa Nghiệp cười lạnh nói: “Nói chuyện như vậy, giống như chúng ta không có A Ngốc, Đinh gia chúng ta dường như có tai vạ tới nơi rồi, Đinh gia chúng ta khi nào phải dựa vào một tên gia nô mới có thể chống đỡ nổi? Đinh gia ta còn có phụ thân, có đại ca, có đệ, sao lại kém một hạ nhân đê tiện như vậy?”
“Ngươi quả thực là một tên hỗn trướng hết mức!” Đinh Ngọc Lạc tức giận tới ngọc diện ửng hồng, vỗ bàn đứng lên.
“Tỷ thiên lệch ngoại nhân, rắp tâm ra sao?” Đinh Thừa Nghiệp trở mình xem thường, một bước cũng không nhường.
“Đủ rồi!” Đinh Đình Huấn vỗ bàn “ ba” một tiếng phẫn nộ quát: “Đi ra ngoài!”
Hai người tỷ đệ đồng loạt câm mồm, Đinh Đình Huấn đưa một lóng tay quát: “Ở trong từ đường tổ tông, hô to gọi nhỏ còn ra cái thể thống gì, hai người các ngươi, đi ra ngoài hết cho ta!”
Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Thừa Nghiệp nhìn thoáng qua nhau, nhất tề hừ lạnh một tiếng, đi nhanh ra ngoài.
Cánh cửa “loảng xoảng” một tiếng rồi đóng lại, Đinh Đình Huấn thở ra một hơi, im lặng một lúc lâu sau, hắn mới nhìn ra người vẫn ngồi đằng kia, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều không liên quan gì tới đứa con cả này, mệt mỏi nói: “ Thừa Tông, con thấy thế nào?”
Đinh Đình Huấn ảm đạm nói: “Thừa Tông, cha không phải đang thương lượng cùng con sao? Cha biết…lúc này con bị thương quá nặng, nhưng là sau này phải xốc lại tinh thần. Nhị đệ của con tính tình hào nhoáng sau này khó mà thành châu ngọc được, cho dù về sau con không xuất đầu lộ diện, cũng phải cầm giữ ở phía sau màn, theo như thế cha mới yên tâm, bộ dạng hiện giờ của con, làm cho cha phải làm như thế nào mới phải? Ta đã nghĩ …Tông nhi, con hận phụ thân sao?”
Đinh Thừa Tông ảm đạm cười nhẹ giọng nói: “Cha con là con cả của Đinh gia, việc này chính là việc con phải làm. Sinh tử có mệnh, phú quý do trời, nếu trúng phải kiếp nạn này, cho dù ngồi ở nhà cũng bị gió to thổi làm rơi miếng ngói xuống đầu, đều một tính mạng như nhau mà thôi. Đứa con dù hỗn cũng sao có thể oán hận cho già được. Con nói là, an bài Đinh Hạo kia như thế này, muốn xem cha…đối với hắn…có ý tứ gì.”
Đinh Thừa Tông nói hai chữ “ý tứ” này rất nặng, Đinh Đình Huấn nhất thời khó nghĩ nói: “ Tông nhi, rốt cuộc con đang nói chuyện gì?”
Đinh Thừa Tông khóe miệng lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Cha, kỳ thật…người biết thân thế của Đinh Hạo cũng không ít, bọn họ chỉ là không dám nhắc tới ở trước mặt người mà thôi. Đinh Hạo này, con thật không hiểu rõ lắm, nhưng là con tin tưởng Đinh Ngọc Lạc, muội ấy nói người này có tài có thể tin tưởng được, con tin hắn thật sự có bổn sự như vậy.
Vấn đề là, Đinh gia có phải muốn ly khai hắn hay không? Không phải! nếu có hắn, đối với Đinh gia mà nói chính là dệt hoa trên gấm, không có hắn, Đinh gia ta cũng sẽ xuống dốc như vậy thôi. Hắn đối với Đinh gia có công lớn, hơn nữa là công lớn hóa giải nguy cơ, theo công mà nói, phải thưởng cho Đinh Hạo. Nhưng là phần thưởng này là phần thưởng như thế nào? Có thể ban cho hắn ngàn vật phẩm, có thể cho hắn ba gian nhà tốt, vài mẫu ruộng tốt, cũng có thể làm cho hắn trở thành một quản sự ở Đinh gia.”
Hai tay hắn đỡ lên ghế, lưng hơi hơi thẳng lên, ánh mắt nhìn vào Đinh Đình Huấn gằn từng tiếng nói: “Cho nên, hết thảy phải xem cha có tính toán gì với hắn. Cha muốn cho Đinh Hạo nhận tổ tông, có thể cho hắn một cái đại quản sự không? Nếu cha không thừa nhận thân phận của hắn là người Đinh gia, như vậy…hắn càng có ý chí thao lược, tài trí hơn người, Đinh gia càng không thể dùng hắn được, tuyệt đối không thể…để cho hắn dính nửa điểm vào quyền lực!”
Last edited by kimnambin; 12-09-2012 at 10:17 AM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Một chiếc bánh nướng thật lớn hình cầu, bột mỳ trong suốt nhìn mà thèm được lấy ra từ trong lò phả ra mùi hương thơm thoang thoảng, nước trà nóng hôi hổi với vài lá hành trong veo như nước, còn có một vài vị phối hợp tương xứng, bữa ăn sáng đặt trên bàn nhìn mà thấy ngon vô cùng.
Dương thị ngồi ở bên cạnh bàn, uống muốn ngụm nước thuốc, cầm chén đặt lên trên, nhìn Đinh Hạo ở đối diện đang ăn uống ngấu nghiến như hổ những món ăn tự mình làm cười nói: “Hạo nhi, đồ ăn ăn ngon lắm sao?”
“Vâng!” Đinh Hạo cắn một miếng bánh lớn vừa ăn vừa mơ hồ không rõ nói: “Ăn ngon, nói thật, lần này theo Đại tiểu thư đi ra ngoài, khổ ơi là khổ, mệt cũng thật là mệt mỏi, nhưng là về cái ăn, Đại tiểu thư không bạc đãi mọi người, chỉ cần không phải ở trong rừng núi hoang tịch mịch, thì tất cả đều đầy đủ thịt cá. Nhưng là cũng thật kỳ quái, bình thường lúc không có thì tham thịt, nhưng mỗi ngày ăn thịt cá, lại ăn thế nào cũng không ngon, chỉ thích món ăn do nương làm thôi.”
“ Ha ha, khụ… đứa nhỏ này vậy mà giờ cũng học được cách nói ngọt rồi đấy.”
Dương thị nhẹ nhàng xoa ngực, mặt giãn ra cười nói: “ Đứa nhỏ này, con thật sự là có tiền đồ rồi. Việc con làm nha, ta đều nghe người báo tin quay về nói cả rồi, tất cả mọi người đều nói, lần này con lập được công lớn như vậy, lão gia nhất định sẽ cho con làm đại quản sự.”
Dương thị càng nói càng vui vẻ, bà ngồi xuống nhấc chân, cười nhẹ thản nhiên nói: “ Hạo nhi nhà ta có tiền đồ à nha, chờ con làm đại quản sự, tiền tiêu hàng tháng sẽ nhiều hơn, mấy năm nay nương miệng không dám ăn chỉ tích góp cũng không làm cho con được thứ gì… ân, chờ thời gian thích hợp, nương nhờ lý đại nương giúp đã con tìm được người thích hợp nha.”
“Nương.” Nghe tới đây Đinh Hạo buông đũa xuống nghiêm mặt nói: “ Nương, Hạo nhi đã có tính toán, vốn nghĩ lúc về sẽ nói lại tỉ mỉ cho nương nghe, Đinh Hạo muốn thương lượng với nương một việc.”
“Chuyện gì?” Dương thị hỏi.
Đinh Hạo bình tĩnh nói: “Nương, chúng ta phải rời khỏi Đinh gia.”
“A?” Dương thị cả kinh, cơ hồ sém chút làm rơi chén thuốc từ trên bàn xuống, vội vàng hỏi: “ Con phải rời khỏi Đinh gia, rời khỏi Đinh gia…con…muốn đi đâu?”
Đinh Hạo trầm tĩnh cười: “Thiên hạ to lớn, nơi nào không đi được? Vốn trong lòng con cũng không yên, chính là lần này đi ra ngoài, một phen trải qua, con đã có tin tưởng. Việc khác không đề cập tới, nếu con tới Lâm Thanh Huyện hoặc Quảng Nguyên cũng không phải không có sinh lộ, Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng trình đại nhân ở nói đó, con cũng nhờ vả được người ta.”
Dương thị không biết phòng ngự sử là quan gì, chẳng qua biết gia nghiệp Đinh gia lớn như vậy, cũng là dựa vào một tay Trình Thế Hùng đặt mua lương thực mà nên, đứa con nếu có thể có tiền đồ lớn như vậy, đó chẳng phải là giấc mộng của mỗi người mẹ sao. Chỉ là đứa con dù sao cũng cả đời chưa rời khỏi mình, bà có chút không dứt bỏ được.
Trầm ngâm một lúc lâu sau, bà mới quyến luyến nói: “Con à, con có tâm đi ra ngoài làm một phen sự nghiệp, nương không muốn chặn con, nhưng là…hiện giờ con đã lập được công lao lớn như vậy, lão gia nhất định sẽ trọng dụng con, tới nơi khác làm lại từ đâu, thích hợp sao? Con cũng không còn nhỏ, nương còn chờ ngày con cưới vợ, có cháu bế bồng nữa, con đi…”
“Nương, con phải đi, tự nhiên là phải mang người đi cùng, làm sao có thể yên tâm để cho nương ở lại trong nhà này?”
Dương thị nghe thấy thế kích động vội hỏi: “Con à, đó là không có khả năng, nương đã ký khế ước bán mình với Đinh gia, sinh là người của Đinh gia, chết là quỷ của Đinh gia sao nói có thể đi là đi.”
Đinh Hạo mỉm cười nói: “Thật sao, con đã nghĩ tới biện pháp, nương không cần lo lắng…”
Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi rắn chắc, đưa cho Dương thị, Dương thị mở ra nhìn thấy toàn trang giấy màu sắc rực rỡ sững sờ: “Con à, đây là cái gì?”
“Đây là ngân phiếu, tổng cộng có 570 lượng, có thể còn có nhiều hơn, nương cứ giữ lấy, chúng ta trước tiên chữa trị bệnh tình cho nương thật tốt, sau này đó là tiền đi đường, có tiền cũng không đến nỗi lưu lạc không biết đi đâu.”
Dương thị giật mình hỏi: “Hạo nhi, con…con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Nương, người yên tâm, con cũng không đi trộm cắp gì mà là tiền thưởng, cùng vì Đinh gia làm việc, khơi thông quan hệ với Trình phủ tướng quân, tiền tiết kiệm thu mua lễ vật đều được ban cho, đều rất sạch sẽ.”
Dương thị phát tài cảm thấy giật mình nhẹ nhàng lắc đầu: “Hạo nhi, nương tuổi đã lớn, thân thể lại không tốt, nếu theo con bôn ba đi khắp phương sợ là không dậy nổi, không phải là làm liên lụy tới con sao? Còn nữa, cả đời này, ta chưa từng nghĩ tới rời khỏi Đinh gia, con cho ta đi, lòng ta lại có chút hoảng hốt à. Hạo nhi, tới nơi khác liệu có hơn ở Đinh gia trang này không? Mẫu tử chúng ta hiện giờ sinh sống ở đây, có nhiều tiền như vậy, không phải rất tốt sao, con trang trí lại nhà cửa, lại là quản sự của Đinh gia, có thể diện mà cưới vợ, không phải tốt hơn sao?”
“Nương, Đinh gia dù tốt cũng là Đinh gia. Con là Đinh Hạo, cùng với Đinh gia cho dù có cùng một chữ Đinh, nhưng cũng không phải là người cùng một đường.”
Dương thị im lặng không nói, Đinh Hạo lại nói: “Nương, đi ra ngoài xác thực có nhiều phiêu lưu, hơn nữa nhất định sẽ chịu không ít đau khổ, đích xác không an nhàn bằng ở đây, nhưng là mặc kệ thế nào, chỉ cần làm ra được một phần sự nghiệp, mặt kệ nó là lớn hay là nhỏ, đều là do chính ta mình làm ra. Ở Đinh gia cống hiến tiếp tục không phải là làm xiêm y cho người khác sao?”
Dương thị lúng ta lúng túng nói: “Đứa nhỏ này, nương căn bản không rõ suy nghĩ của con. Làm quản sự của Đinh gia có thể diện như thế nào, bao nhiêu người đều không thể có được đâu, sao lại là ăn nhờ ở đậu, con xem Nhạn quản sự, Liễu quản sự bọn họ người nào không phải là gia nghiệp của mình, được giàu có tự tại, lại có thể diện nữa?”
“Thể diện?” Đinh Hạo bật cười: “Ở Đinh gia phải nhìn mặt mũi người khắc cũng gọi là thể diện sao? Cho dù Đinh gia cả đời này không phụ ta, cẩm ý ngọc thực, cuộc sống không lo, nhiều nhất cũng chỉ là như Nhạn Cửu, trước mặt người khác thì là gia, trước mặt người Đinh gia thì là tôn tử. Người ta bắt làm người thì làm người, không cho làm người thì ngay cả cẩu cũng không bằng. Nương, con không muốn cả đời này phải ăn nhờ ở đậu!”
Dương thị nghe hắn nói, hoảng sợ thất thần, giọng nói đã mang theo ý tứ hàm xúc cầu xin: “Đâu có…nào có không chịu nổi như vậy, đứa nhỏ này lòng dạ con cũng có chút cao. Hạo nhi, nương sinh sống ở đây cả đời, đây chình là gia đình của nương. Gần đến lúc già rồi, nương không nghĩ muốn rời đi, thật sự không nghĩ tới, chúng ta thật sự không thể lưu lại sao…”
Đinh Hạo thấy bà khó xử như thế, trong lòng hơi động lòng: “Bà đúng là càng già càng lưu luyến gia đình, vẫn là cũ nô luyến chủ, hoặc là tình nghĩ với tên giả nhân giả nghĩa Đinh Đình Huấn kia vẫn không bỏ được? ta thật muốn xem tâm tư của bà thế nào mới có thể đoán bệnh hốt thuốc cho chuẩn được.”
Sắc mặt hòa hoãn lại mỉm cười nói: “Nương người không cần sốt ruột, chuyện này còn không thể nóng lòng nhất thời, người quay về ngẫm nghĩ kỹ lại đi, Hiện ra thân thể của người không được tốt lắm, không chịu nổi đường xa lặn lội, chúng ta trước hết phải tìm lang trung chữa bệnh cho người đã, chờ khi khỏi bệnh, chúng ta tính toán sau.”
Đinh Hạo đi ra khỏi mái nhà tranh mới hiểu được vì sao có lão nông cả đời cũng không từng rời khỏi cửa nhà mười dặm. Lúc này giao thông thật sự không ổn, cho dù thân thể hắn có cường tráng, thừa xe ngựa đi một ngày đường mà xương tốn như vỡ ra, làm cho Dương thị thân thể đang nhiễm bệnh như vậy mà bôn ba đi lại, chỉ sợ không tới Quảng Nguyên thành bà đã mất mạng. Cổ nhân thường nói cái gì khí hậu không tốt, là nguyên nhân nhưng thật ra nguyên nhân lớn nhất chính là người mệt mà sinh bệnh, chết nơi tha hương.
Hiện giờ mẫu thân chẳng qua đang chưa muốn, Đinh Hạo cứ gác lại việc này đã, chậm rãi làm công tác tư tưởng với bà. Dương thị trong lòng chung quy cũng chỉ hướng về mình, chỉ cần bà thông suốt đạo lý trong đó, còn sợ bà không đi theo mình sao?
Dương thị thấy đứa con không hề kiên trì, trong lòng cũng cảm thấy trấn an, vội vàng đáp ứng, âm thầm nghĩ: đứa con lớn rồi, gặp phải phồn hoa bên ngoài, tâm cũng ra ngoài rồi, hai bàn tay trắng có thể đạt được sự nghiệp dễ dàng như vậy sao? Bỏ chủ làm phó còn muốn tìm người có gia sản kém sao, nhưng là không ai có thể dùng à. Năm đó lão gia đã có căn cơ, còn chịu nhiều đau khổ như vậy, bị nhiều sai lầm, chuẩn bị hết thảy, cười cười đối ứng, chỉ một lầm vô ý toàn bộ tâm huyết liền có thể trôi như nước chảy, đứa nhỏ này, nghĩ thật là đơn giản. Ta phải nhanh chóng nhờ Lý đại nương cho con ta một người vợ mới có thể giữ lại tâm của Hạo nhi.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trong phòng nghị sự ở Đinh gia từ đường, hiện giờ chỉ còn một mình Đinh Đình Huấn ngồi lưỡng lự, trong phòng lúc này không có ai, lão bỏ hết tất cả lớp ngụy trang trên mặt xuống, nguyên vốn cố gắng đứng thẳng tắp thì giờ thắt lưng cũng hơn khom xuống, chân bước đi cũng có chút vô lực rồi.
Lẻ loi lưỡng lự, mãi tới một lúc lâu sau, lão mới thở dài một tiếng, vô lực ngồi xuống ghế, đưa tay với lấy chén trà, lúc này mới phát hiện ra nước trà đã lạnh rồi. Vừa muốn há mồm gọi người tới châm trà, nhưng là tay lão vừa nâng lên, rồi lại bỏ đi xuống, tựa thân mình vào ghế dựa, vẻ mặt đầy ý buồn tẻ…
Năm đó, cũng chính vào một mùa đông, sự nghiệp bản thân mình cũng đã có chút quy mô. Tới gần cuối năm, vào thành tặng lễ, bồi tiếp Áp ti trong thành uống rượu, say mèm trở về, nhất thời dục tính khó cưỡng, chiếm đoạt nha đầu Dương thị. Ai ngờ một lần hoan lạc này, Dương thị liền âm thầm mang thai, ai, thật sự là oan nghiệt mà.
Khi đó lão mới lập nghiệp không lâu, chính là nhờ lực của nhà vợ trợ giúp, sao dám nạp thiếp trẻ tuổi được. Huống hồ Dương thị tuy rằng thanh tú, nhưng cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân, nếu không có rượu vào, lão cũng không dám mạo hiểm đắc tội với phu nhân mà mang nàng lên giường, cảm giác say vừa đi qua là cảm giác hối hận vô cùng, sau lại biết nàng có bầu, liền vừa đấm vừa xoa bảo nàng bỏ đứa con trong bụng đi.
Ai ngờ nàng kiên quyết không chịu, thật sự là buồn cười, một gia nô ti tiện với cái văn tự bán mình chẳng lẽ còn vọng tưởng đặt mình lên làm đầu phượng hoàng? Hao hết tâm cơ, cuối cùng, cũng đem nàng rời khỏi bên người phu nhân, giấu diếm kín việc này đi, nhưng là khi đứa nhỏ được sinh ra, tin đồn vẫn chậm rãi truyền ra ngoài.
Có lẽ chính là tiện nhân kia tự mình đường hoàng nói ra ngoài, bằng không tại sao toàn bộ trên dưới Đinh gia đại viện ai cũng biết? nghĩ muốn bức bách điều khiển ta sao? Thật sự là buồn cười!
Lo lắng đề phòng hai năm trời, tin đồn cuối cùng vẫn truyền tới tai của phu nhân. Khi đó phu nhân vừa mới mang thai Thừa Nghiệp, vốn tính tình còn có chút hỉ nộ vô thường, biết được chân tướng liền bỏ về nhà mẹ đẻ, kết quả gặp phải nạn trộm cướp, âm dương cách biệt như vậy….nếu không phải là tiện nhân kia, phu nhân ta sao có thể chết thảm như vậy, hết thảy việc này đều là do ngươi ban tặng à!
Đinh Đình Huấn thở hắt ra, mặc dù việc đã qua nhiều năm nay, nhưng tới nay vẫn không thể tiêu hết căm phẫn trong lòng mình.
Hiện giờ nên làm cái gì bây giờ chứ, nhẫn tâm nói, Đinh Hạo kia nếu đúng như lời của Đinh Ngọc Lạc, thật ra là một nhân vật có khả năng giữ vững cơ nghiệp này, Thừa Tông đã bị tàn phế, Thừa Nghiệp đứa nhỏ này…cũng không biết bao lâu mới có thể lập được sự nghiệp, nếu làm cho hắn nhận thức lại tổ tông thì…
Không thể à…
Đinh Đình Huấn thở dài trong lòng một tiếng: làm nô làm phó nhiều năm như vậy, mẫu tử nàng trong lòng thật sự không có khúc mắc sao? Cho dù ta đánh bạc nét mắt già nua tới nhận hắn, hắn cũng là con vợ kế, tuyệt đối không có đạo lý bỏ con trai trưởng mà lập con vợ kế được, hắn không thể kế thừa gia nghiệp, ta đã phải phụ người vợ kết tóc của mình, quyết không thể phụ con trai của nàng. Nhưng là một khi Đinh Hạo này nắm quyền to trong tay, có thể cam tâm tình nguyện làm việc vì hắn sao? Dã tâm như cỏ dại, một khi đã nảy sinh, lại mất đi khống chế, vạn khoảnh ruộng đất đều biến thành hoang vu…
Đinh Đình Huấn ý khó quyết, bồi hồi hồi lâu, không khỏi nghĩ tới chuyện vận lương ngày hôm nay. Hắn muốn báo quan, cũng đã thỉnh bằng hữu ở trên thương trường giúp đỡ hỏi thăm, nhưng là thẳng tới bây giờ còn không biết chân tướng của đạo tặc kia nữa.
Theo Thừa Tông nói, Đinh gia có nội gián. Nếu không với cẩn thận của hắn cùng việc tùy thời cơ thay đổi lộ trình, cường đạo phải đuổi theo bọn họ, theo đuôi mà kiếp sát chứ, mai phục trước trên đường đi là chuyện không thể. Chính là nội gián này…hiện lại không thể rõ được. Vì ổn định lòng người, chuyện có nội gián không thể đường hoàng khai ra, đây chính là một đầu mũi kim đâm vào trong lòng.
Đinh gia một kiếp này tuy rằng đã trôi qua, nhưng nguyên khí cũng tổn thương cực lớn. Không biết có bao nhiêu phú thân lương thương đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn, ngóng trông Đinh gia phạm sai lầm, nhân cơ hội mà chiếm lấy tiên cơ. Loạn trong giặc ngoài, lúc này không thể để có việc gì làm cho người ta chỉ trích được. Đinh Hạo ở trước mặt Quảng Nguyên tướng quân có tiếng nói, lưu hắn lại, càng trợ giúp cho Đinh gia vốn đã bắt đầu dao động địa vị ở Phách Châu này ổn định lại, nhưng thân phận hắn lại như thế, ta làm thế nào mới có thể an bài tốt được đây?
Đinh Đình Huấn bước đi ra khỏi cửa, ánh mắt Nhạn Cửu chợt lóe lên, cũng vội vàng theo sau…
Đinh Hạo ở ngoài viện, cùng một đám hạ nhân của Đinh phủ ngồi chồm hỗm phơi nắng nói chuyện phiếm.
“A Ngốc, ngươi nói một chút đi, kiếm pháp của Đại tướng quân kia rốt cuộc lợi hại như thế nào, nghe nói rất giống như kiếm tiên, cái gì mà không không nhi, niếp ẩn nương, hồng tuyến nữ ….., kiếm thuật của đại tướng quân nếu là một trong Đại Đường tam tuyệt, chẳng lẽ còn cao minh hơn so với kiếm tiên sao? Hắn cũng có thể phi thiên độn địa sao?”
Đinh Hạo cười nói: “Kiếm pháp của Trình đại tướng quân thật sự lợi hại, nhân vật giống như ta đây, chỉ sợ trên dưới một trăm người cũng không phải là đối thủ của hắn. Chính là phi thiên độn địa thì không có khả năng, cái gì mà không không nhi, hồng tuyến nữa, kiếm tiên trong truyền thuyết, còn không phải như là phiên trấn đại tướng quân sử dụng sao? Bọn họ à, chẳng qua được hậu nhân truyền đi truyền lại, truyền thành địch vạn người, kỳ thật ta xem, đối địch với trăm người cũng là lợi hại nhất rồi”
“Hỏi kiếm thuật kia làm cái gì, các ngươi mua được kiếm tốt, luyện được kiếm pháp sao?”
Tao Trư Nhi trên nhảy dưới đập, khó mà dằn nổi, đỏ mặt nói: “ Ta đây nói cho các ngươi biết, lần này đi ra ngoài, ta đây mới được mở rộng nhãn giới à. Cổng chào Ngô gia các ngươi đã nghe nói qua chưa? Kỹ lâu nổi danh Tây bắc ta hắc hắc! bọn họ chính là ‘Nhất oản ngọc’ một đại mỹ nhân nhìn mà chảy cả nước miếng nha…ha…ha..ha..ha..”
Tao trư nhi còn chưa nói xong đã ngửa miệng cười, ngửa tới ngửa lui, hắn vốn định làm một cái nút thắt mở cho mọi người ham muốn, đáng tiếc lời nói của hắn quá lộn xộn, câu cũng chưa nói ra hết, người làm cho người ta hiểu được thế nào?
Mọi người gia đinh không hiểu chuyện gì trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc cũng có người đưa tay sờ sờ sau ót hắn kinh ngạc nói: “Không phát sốt, ta nói Tao Trư Nhi nè, ngươi bị trúng tà sao?”
Mọi người đang nói giỡn không ngớt thì Nhạn Cửu Nhạn quản sự đã tới trước mặt bọn họ, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “A Ngốc, lần này đi ra ngoài, ngươi thực nở mày nở mặt à!”
“Cửu gia khích lệ, Đinh Hạo chẳng qua cũng chỉ là thục trung vô đại tướng, liêu hóa tố tiên phong (1) mà thôi. Nếu lúc ấy có Cửu gia ở nhà, chuyện này nhất định sẽ được xử lý tốt đẹp hơn, cao minh hơn so với Đinh Hạo trăm lần.”
Đinh Hạo vốn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nói chuyện cùng mấy gia định, thấy hắn tới vội vàng đứng lên nói. Nói những lời hay, trên mặt cũng biểu lộ ra vẻ tôn kính, không nhìn ra chút khác thường nào. Nhưng là Nhạn Cửu cảm thấy trong mắt hắn có một giọng mỉa mai khinh miệt, vì thế sắc mặt càng thêm ủ dột.
Hắn hừ một tiếng kỳ quái nói: “Mặc kệ nói như thế nào, lúc này đưa lương đi quảng nguyên, ngươi chính là vô cùng nở mày nở mặt à. Đại tiểu thư trước mặt lão gia đau khổ cầu xin cho ngươi, lão gia khai ân, quyết định sau giờ cơm trưa sẽ gặp mặt ngươi một chút, đến lúc đó ngươi hãy tới sau hậu viện đi, nghe lão gia dạy bảo một chút.”
“Đinh Ngọc Lạc tận lực cầu xin cho ta, Đinh Đình Huấn mới bằng lòng gặp mặt?” Đinh Hạo trong lòng dấy lên lửa giận, hắn cắn chặt răng cố nén tức giận nói: “Vâng, Đinh Hạo đã rõ.”
“Ừ, qua giờ cơm trưa phải đi, đừng làm cho lão gia chờ ngươi lâu.” Nhạn Cửu lạnh lùng nói xong một câu liền xoay người bỏ đi.
“Hạo nhi, Nhạn quản sự đã tới?” Dương thị nghe thấy tin tức, vịn khung cửa đứng dậy hỏi. Dương Hạo vội vàng tới đón bà nói: “Nương, khí xuân đang lạnh, gió cũng mạnh, người sao lại đi ra đây, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, chớ để nhiễm phong hàn.”
“Ừ, nương quay về ngay, Nhạn quản sự tới, là có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, lão gia muốn gặp con một chút, muốn sau bữa cơm trưa, tới sau hậu viện gặp người.”
Dương thị nghe xong nhất thời kích động trở lại: “Lão gia muốn gặp con sao? Thật tốt quá, thật tốt quá, Hạo nhi à, sau bữa cơm con phải đi ngay, đừng để cho lão gia chờ con.”
“Nương con biết rồi.”
“Còn có, ở trước mặt lão gia nói chuyện, phải nhớ ngàn vạn lần cẩn thận, những lời không nên nói đừng có nói, không nên đề cập tới thì miễn bàn, nếu lão gia ban phần thưởng, nhớ phải khiêm tốn khước từ…”
Đinh Hạo cười khổ, người yêu ôn nhu cùng lão nương nói chuyện, đều là vũ khí mà nam nhân không thể chống đỡ được, ngoại trừ hắn gật đầu đáp ứng ra, hoàn toàn không thể nói được một từ gì trước mặt Dương thị.
“Ai nha, con ăn mặc thế này là không được, ta phải tìm cho con một bộ đồ khác mới được, con chờ chút, đừng đi loạn nha, cẩn thận muộn giờ đó.”
Dương thị nói xong, vội vàng trở về phòng, Đinh Hạo đứng ở trên hành lang, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn về mặt trời bằng nửa con mắt mà thôi.
Cách đó không xa, truyền tới tiếng cười cạc cạc của Tao Trư nhi “Nhất Oản Ngọc” a “Nhất Oản Ngọc” các ngươi có từng nghe nói qua chưa? Thật quê mùa à, các ngươi đúng là một đám quê mùa, ha ha…ta nói cho các ngươi hay, ta chính là đã được mở mắt rồi, cái kia thật là đầy đặn à, lại tròn trắng nữa, ôi cái vú kia, thật tròn và trắng, ôi mẹ ơi…oa…ha hah….”
“Cái tên này nói cái gì vậy nhỉ?”
“Ai biết, không đầu không đuôi.”
“Đi ra ngoài rồi trở về, nói năng lộn xộn lung tung, không phải trúng tà chứ?”
“Vị tất, ta xem tám phần là con lợn này giầu to rồi…”
Đinh Hạo nghe xong không nhịn được cười.
======
Chú thích:
(1): Tây thục vô đại tướng, liêu hóa tố tiên phong.
Tây Thục không còn đại tướng Liêu Hóa phải làm tướng tiên phong.
Câu thành ngữ: Ý nói không còn ai làm nữa, mình dù không phải người giỏi nhất cũng phải cố đứng ra làm mà thôi.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo