Đan Vũ Càn Khôn Tác Giả: Hỏa Thụ Chương 64: Sơn động chi mê
Nhóm dịch: Dungnhi Nguồn: *********
Trong những tranh vẽ này có hoa điểu cá trùng, cũng có nhân loại và yêu thú, thậm chí còn điêu khắc một ít ký hiệu không hiểu thấu, cũng không biết là có ý gì nữa.
Mà ở giữa đại sảnh, Tần Phàm lại trông thấy ở đó có một bệ đá, trên đó tựa hồ là để một bàn cờ, sở hán phân giới, mỗi một đường cong trên đó đều rất rành mạch, cũng không vì tuế nguyệt trôi qua mà bị phong hóa, Tần Phàm đến gần xem xét, lại phát hiện trên đó đang bày một ván cờ còn gian dở, tổng cộng có bảy tám quân cờ khảm nạm trên đó, xem ra là trượt di động.
Trong khi Tần Phàm đang muốn cân nhắc tàn cuộc này một chút thì Kỷ Huyên Nhi lại chỉ vào thạch thất ở một bên nói:
- Ta ở gian phòng bên trái, hai cái bên phải ngươi tự chọn một cái đi.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, liền tạm thời không để ý đến tàn cuộc này nữa, tìm một gian thạch động đi vào.
Đi vào trong thạch thất, Tần Phàm phát hiện bên trong cũng rất rộng rãi, mặt đất và thạch bích đều thập phần trơn bóng, còn có một cái giường đá rộng, gian phòng dưới hào quang nhu hòa của Dạ Minh Châu chiếu rọi xuống, ngược lại có vài phần ấm áp.
- Đến tột cùng là vị siêu cấp cường giả nào mới có thể kiến tạo ra một chỗ như vậy?
Tần Phàm không khỏi có chút sợ hãi thán phục.
- Tóm lại theo ta được biết, Võ Thánh cũng không có năng lực như vậy, cho dù là ta năm đó cũng không được.
Cổ Mặc lúc này liền truyền âm nói, cảm thụ của hắn tựa hồ còn sâu hơn Tần Phàm rất nhiều:
- Những thạch thất thạch động này không khó kiến tạo, khó chính là ở chỗ này kiến tạo một Tụ Linh Trận khổng lồ, tụ tập hết linh khí chung quanh vào trong sơn cốc này. Đặc biệt là sơn động này ở vào vị trí mắt trận, nồng độ linh khí cao hơn bên ngoài nhiều. Cũng bởi vì linh khí dồi dào như thế, cho nên ở đây mới không có vẻ ẩm ướt và sinh ra rêu.
Tần Phàm hít sâu một hơi, quả nhiên ở trong sơn động này khiến tinh thần rất sảng khoái.
- Hơn nữa ở bên ngoài sơn cốc này, có lẽ còn có một trận pháp cực lớn để cân đối linh khí, nếu không những Linh Dược linh thảo kia không thể nào sinh trưởng cùng một chỗ còn có thể tươi tốt như thế. Ngoài ra, toàn bộ còn dùng ảo trận che đậy lại, sương mù che chắn, ở bên ngoài căn bản rất khó phát hiện nơi này, nếu như không phải tiểu cô nương họ Kỷ kia trong lúc vô tình xâm nhập, chỗ này có lẽ vĩnh viễn không ai phát hiện ra.
Cổ Mặc tiếp tục nói, tựa hồ đối với nơi này cũng lộ ra thập phần kinh nghi.
Nghe Cổ Mặc giải thích như vậy, Tần Phàm không khỏi có chút nghiêm nghị, nghe quả thật phảng phất như thủ bút của tiên nhân vậy.
Tần Phàm dùng ống tay áo phủi phủi giường đá kia, phát hiện trên đó thậm chí ngay cả một chút tro bụi cũng không có, rất là thần kỳ, cảm thụ được linh khí nồng hậu dạy đặc trong sơn cốc này, Tần Phàm cũng không lãng phí thời gian, ngồi xếp bằng trên giường đá liền bắt đầu tu luyện.
Tu luyện một hồi, Tần Phàm kinh ngạc phát hiện tu luyện chỗ này vậy mà cũng không chênh lệch lắm so với khi đeo võ ngọc tinh hoa lúc trước!
- Tiểu tử, kỳ thật lúc tu luyện có lẽ chú ý năng lượng biến dị màu đỏ trong cơ thể ngươi một chút, nếu như có thể khống chế tốt, thực lực của ngươi còn có thể đề cao một bậc.
Cổ Mặc lúc này trầm giọng nói:
- Lúc ta xem ngươi và Đại Lãng kia chiến đâu, năng lượng biến dị kia chỉ cùng võ khí bình thường cùng bộc phát ra, như vậy kỳ thật không thể đạt đến lực sát thương lớn nhất được. Đại Lãng kia cũng là do nhất thời trở tay không kịp nên mới bị ngươi đả thương, nếu như hắn có kinh nghiệm rồi, lần sau chỉ cần lúc năng lượng nóng bóng kia chạm vào thân thể dùng võ khí bức nó ra khỏi cơ thể trước thì sẽ không việc gì nữa.
- Vậy ta nên làm thế nào.
Tần Phàm cũng biết Cổ Mặc nói rất đúng tình hình thực tế, không khỏi hỏi. Nếu như không phải hôm nay do Đại Lãng chủ quan và trở tay không kịp, hắn cũng không phải là đối thủ, thực lực hắn hiện giờ đối mặt với Võ Giả bát cấp vẫn có chút cố hết sức.
-Thử dùng tâm thần khống chế nó! Khống chế nó vận chuyển trong cơ thể ngươi, khống chế nó trong lúc chiến đấu với ngươi ngưng tụ thành châm, như vậy đối phương sẽ càng thêm khó đề phòng. Lơn nữa lực công kích tập trung lại lực sát thương tạo thành cũng sẽ càng mạnh.
Cổ Mặc trầm ngâm một hồi nói.
Vì vậy, Tần Phàm thử một chút, nhưng tâm thần chỉ vừa chạm vào đạo năng lượng nóng rực kia liền bị bắn ngược ra, toàn bộ Vũ Điền đều trở nên nóng rực, tựa hồ tâm thần cũng như bị phỏng vậy, hắn chỉ đành vội vàng buông tha khống chế, lắc đầu nói:
- Hiện giờ tạm thời vẫn không thể khống chế được.
- Từ từ sẽ đến thôi, hiện giờ ngươi vẫn nên ngẫm lại luyện chế một ít luyện dược đến tăng thực lực lên đi... Nói thực ra, bản Võ Thánh cũng thập phần chờ mong có thể nhanh chóng xuất phát đi tim Ma Chủng, xem thử nó có phải thực sự thần kỳ như trên sách cổ nói không.
Cổ Mặc truyền âm nói.
Tần Phàm tự nhiên cũng lộ ra vẻ nóng rực, hôm nay, Ma Chủng này xem như là hi vọng lớn nhất để hắn có thể nhanh chóng đột phá với cảnh giới Võ sư rồi.
- Tần Phàm.
Nhưng vào lúc này, lại đột nhiên thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Kỷ Huyên Nhi từ ngoài cửa thạch thất truyền vào.
- Mời đến.
Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, không thể tưởng được Kỷ Huyên Nhi tính tình lạnh như băng vậy mà lại chủ động tìm đến mình.
Thân ảnh yểu điệu của Kỷ Huyên Nhi xuất hiện ở cửa ra vào, nàng lúc này đã thay y phục dạ hành màu đen, đổi lại một thân váy màu trắng, tóc dài buộc lại, thoạt nhìn tựa hồ so với trước ít hơn một phần lãnh diễm, lại nhiều hơn một phần cao nhã.
- Có chuyện gì không?
Tần Phàm kỳ hỏi.
Kỷ Huyên Nhi trầm mặc một hồi, sau đó mới phảng phất như hạ quyết tâm lớn ngẩng đầu lên mở miệng hỏi:
- Ngươi có thể trị liệu miệng vết thương trên da không?
- Miệng vết thương gì?
Tần Phàm khẽ giật mình, có chút nghi hoặc nhìn về phía bóng hình yểu điệu xinh đẹp ở phía trước.
Kỷ Huyên Nhi trầm mặc không nói, chỉ yên lặng đi vào thạch thất.
Quay lưng lại.
Dưới con mắt ngây người của Tần Phàm, tố váy màu trắng trên người Kỷ Huyên từ bờ vai trắng bóng chậm rãi tụt xuống, tấm lưng trơn bóng không tỳ vết cũng chậm rãi lộ ra, da thịt trắng nõn như tuyết, thoạt nhìn nõn nà mịn màng, tiếp theo vòng eo nhỏ của Kỷ Huyên Nhi khiến cho Tần Phàm cũng thầm than không thôi dần xuất hiện trước mắt...
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Phàm cảm giác như hô hấp của mình cũng dừng lại, dáng vẻ động lòng người như thế, hắn là người của hai thế giới cũng chưa từng thấy qua, sau đó lại nổi lên một tia ửng hồng thẹn thùng, tim đập cũng nhanh lên.
- Hắc hắc, diễm phúc sâu ah... Chậc chậc.
Lúc này thanh âm có chút hèn mọn bỉ ổi của Cổ Mặc truyền đến.
- Câm miệng!
Tần Phàm vội vàng nói
- Không, nhắm mắt!
Vì vậy, hắn rất nhanh cởi chiếc nhẫn trên tay ra, dùng một tấm vải bao chặt lại.
- Ngươi làm gì thế...
Bên trong truyền đến thanh âm hổn hển của Cổ Mặc, nhưng Tần Phàm cũng không để ý tới hắn.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Lúc Tần Phàm nhìn về phía Kỷ Huyên Nhi lúc, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết xưng hô sao cho phù hợp, nhưng Kỷ Huyên Nhi cũng mở miệng trả lời hắn, chỉ buông tố váy xuống một chút.
- Híz-khà-zzz ――
Tần Phàm ngược lại hít một hơi lạnh, chỉ thấy một miệng vết thường hẹp dài hơn một tấc xuất hiện trên tâm lứng thon dài mà Tần Phàm phải khen không thôi, trên đó thậm chí có có vài khối thịt hư thối, nhìn mà thấy rất giật mình.
Kỷ Huyên Nhi nhắm chặc hai mắt, toàn thân tựa hồ cũng run rẩy. Lần đầu tiên khỏa thân trước mặt một nam nhân, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trên mặt đẹp lạnh như băng kia vẫn nổi lên một vòng đỏ ửng, thoạt nhìn cực kỳ mê người, bất quá Tần Phàm ở sau lưng nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy.
- Có thể khôi phục không?
Thật lâu sau, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng run nhẹ của Kỷ Huyên Nhi mới truyền tới.
Tần Phàm nhíu nhíu mày, thu nhiếp tâm thần, đến gần bộ dáng động lòng người kia một chút, đồng thời hắn phát hiện tiểu mỹ nhân một mực lạnh như băng trước mắt này tựa hồ đang run rẩy, tựa hồ quần áo trên người cũng tùy thời rớt xuống vậy.
Đến gần một chút, Tần Phàm thấy rõ miệng vết thương khủng bố trên lưng Kỷ Huyên Nhi, đồng thời cũng nhìn thấy đường cong cực kỳ mê người kia.
Tần Phàm cắn đầu lưỡi một cái, ép cách nghĩ kiều diễm trong nội tâm về, nhưng cuối vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua thêm một chút, mới chậm rãi hỏi:
- Có chút nghiêm trọng, đã bị thương đã bao lâu?
- Nửa tháng trước bị người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn gây thương tích đấy.
Kỷ Huyên Nhi run rẩy nói, thậm chí có thể nhìn thấy trên da thịt nàng càng nổi lên một tầng đỏ ửng mông lung, lộ ra càng thêm khiến người mê muội.
Tần Phàm nhíu mày, vậy mà đã lâu vậy rồi, trách không được miệng vết thương này có ít huyết nhục đã mục nát, từ tím biến thành đen, hắn phán đoán vũ khí tạo thành vết thương này hẳn là có nhiễm kịch động trên đó.
- Có thể khôi phục, bất quá có thể tương đối phiền toái, ta trước tiên phải giúp ngươi tẩy trừ vết thương một chút, sau đó lại bôi thuốc.
Tần Phàm trầm ngâm một hồi nói, miêng vết thương như vậy không phải chỉ dựa vào phục dụng sinh cơ hoạt huyết hoàn là có thể trị liệu được, còn phải thanh trừ độc tố trên đó nữa.
- Vậy làm phiền... Ngươi rồi..
Kỷ Huyên Nhi dùng hết lực lượng khiến mình trấn định một chút, nhưng tựa hồ lại phản hiệu quả, nói chuyện cũng có chút run rẩy.
- Nhưng ta cần phải đụng vào thân thể của ngươi...
Tần Phàm trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói, hắn biết rõ nam nữ ở thế giới này vẫn có khoảng cách rất lớn, bình thường đều là nam nữ thụ thụ bất thân cả.
- Có thể.
Kỷ Huyên Nhi sớm đã có đoán trước, hít sâu một chút, lúc này mới chậm rãi nói ra, chỉ là nàng không biết lúc nàng hít sâu đường cong đẹp mắt kia khiến Tần Phàm ngược lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
- Nhưng la nhìn ngươi... Lại đụng phải ngươi... Ngươi sẽ không bắt ta phụ trách đấy chứ?
Chẳng biết tại sao, trong lúc bối rối Tần Phàm lại nói ra câu như vậy.
- PHỐC! Tiểu tử, ngươi... Chết cười ta rồi... Ha ha ha...
Nhưng vào lúc này, tiếng cười của Cổ Mặc lại truyền đến bên tai Tần Phàm, hắn tuy rằng nhìn không thấy, nhưng lại có thể nghe được, đối với biểu hiện sơ ca này của Tần Phàm hắn liền điên cuồng cười to lên.
- Không cần!
Lúc này Kỷ Huyên Nhi trong lòng ngay cả tâm tư muốn giết Tần Phàm cũng có, qua hồi lâu mới lạnh lùng nói.
- Vậy ta trước tiên sẽ giúp ngươi tẩy trừ miệng vết thương.
Tần Phàm nhắc nhở một tiếng, sau đó nhanh chóng vươn tay vào trữ vật giới chỉ ở trong tấm vãi, rất nhanh liền lấy ra mấy cái chai, lần nữa nghiêm mật bao lại.
- Này uy uy, tiểu tử, cho ta xem không được sao... Ngươi thực xem là ngươi của ngươi à?
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc lần nữa truyền đến, Tần Phàm tự nhiên mặc kệ hắn rồi.
Kỷ Huyên Nhi nhẹ gật đầu, nhưng lại nhắm chặc hai mắt, không nói gì thêm nữa.
Chuẩn bị một chút, sau đó lại thu thập nhưng cách nghĩ dư thừa, Tần Phàm liền chậm rãi vươn tay, như còn chưa đụng phải Kỷ Huyên Nhi thì nàng đã theo bản năng co rụt lại.
- Cái này...
Tần Phàm cười khổ một tiếng.
- Có thể rồi.
Kỷ Huyên Nhi cắn chặt hàm răng nói.
Ngón tay rốt cục cũng chạm vào da thịt trắng nõn, ngón tay có thể đơn giản cảm giác được cảm giác mỹ diệu truyền đến và thân thể thiếu nữ run rẩy, nhưng Tần Phàm vào lúc này lại tụ tinh hội thần, trở thành một dược sư y sư, đặt tất cả tâm tư vào xử lý miệng vết thương.
- Ta muốn trước tiên bức độc tố bên trong ra, có thể sẽ có chút đau nhức, ngươi nhẫn nhịn một chút.
Tần Phàm nhẹ giọng nói, sau đó liền duỗi ra một ngón tay, dùng sức đè xuống miệng vết thương hư thối kia, một ít nùng huyết màu đen chậm rãi bị ép ra, đồng thời phía trước cũng truyền đến tiếng thở nhẹ đau đớn của Kỷ Huyên Nhi.
- Không sao chứ?
Tần Phàm ngẩng đầu lên hỏi, lại đột nhiên nhìn thấy từ trong đồ lót lộ ra xuân quang mê người, liền vội vàng lần nữa cúi đầu. Nếu như nhìn thêm nữa, khó đảm bảo Kỷ Huyên Nhi sẽ không lập tức phản diện.
- Không có việc gì, tiếp tục đi.
Kỷ Huyên Nhi nói khẽ.
Tần Phàm vốn là dùng bố miên lau khô nùng huyết trên đó, sau đó mới từ trong một bình ngọc đổ ra một ít linh dịch trong suốt, chậm rãi lau miệng vết thương hẹp dài kia. Những linh dịch này là hắn đặc biệt phối trí, có tác dụng trừ độc miệng vết thương, cũng có công hiệu gia tốc miệng vết thương khôi phục.
Theo Tần Phàm nhẹ nhàng lau sát, lông mi Kỷ Huyên Nhi không ngừng nhẹ run rẩy. Mái tóc buộc lại, cũng lặng lẽ rơi lả tả ra một tí, có chút mất trật tự, nhưng nhìn qua ngược lại nhiều thêm vài phần giống cô gái nhà bên.
- Ah ――
Kỷ Huyên Nhi lúc này đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô như rên rỉ, lập tức toàn thân trở nên căng cứng, màu hồng nhạt trên người trở nên càng đậm hơn. Nghe thấy phản ứng dị thường của Kỷ Huyên Nhi, Tần Phàm không khỏi dọc theo miệng vết thương nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện có một giọt dinh lịch óng ánh sáng lóng lánh đang chậm rãi chạy xuống miệng vết thường, chảy tới chỗ đường cong tuyệt vời nhất kia...
- Đừng nhúc nhích.
Nhìn giọt linh dịch này, Tần Phàm vốn định giúp Kỷ Huyên Nhi lau đi, nhưng lúc này Kỷ Huyên Nhi lại nhíu mày một cái, lạnh giọng quát.
Khóe miệng mấp máy, Tần Phàm cũng biết là mình đã có chút quá phận. Thừa dịp Kỷ Huyên Nhi nhắm mắt lại, lại vụng trộm nhìn thoáng qua, liền trông thấy giọt linh dịch kia chảy xuống đường cong mỹ diệu kia, theo đó biến mất không thấy gì nữa, Kỷ Huyên Nhi cũng toàn thân run rẩy một cái.
Vứt bỏ đi các loại tạp niệm, Tần Phàm lần nữa lấy ra một cái dược bình, đổ ra một ít sinh cơ hoạt huyết tán, thứ này lần trước khi bán cho Tàng Trân Các ngược lại vẫn còn một lọ chưa bán, lúc này mới có thể dùng, bất quá dùng để thoa ngoài da lại có chút lãng phí.
Nhịn không được lại nhiều nhìn thoáng qua tấm lưng trơn bóng của Kỷ Huyên Nhi vài cái nữa, Tần Phàm sau đó lại lấy ra một khỏa sinh cơ hoạt huyết hoàn cho Kỷ Huyên Nhi ăn vào.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đan Vũ Càn Khôn Tác Giả: Hỏa Thụ Chương 66: Bình thường
Nhóm dịch: Dungnhi Nguồn: *********
Đợi nàng ăn xong hắn mới lên tiếng:
- Được rồi, thương thế này của ngươi kéo dài quá lâu nên ngược lại có chút nghiêm trọng, tuy rằng hiện giờ đã xử lý tốt, nhưng vẫn cần một hai ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu.
- Cảm ơn...
Kỷ Huyên Nhi chậm rãi mặc quần áo, sau đó không nói gì nữa, chỉ yên lặng đi ra khỏi thạch thất, Tần Phàm vẫn có thể trông thấy bóng dáng nàng lúc đi đường có chút run nhè nhẹ.
- Như vậy đã đi?
Lúc này thanh âm của Cổ Mặc lại lần nữa truyền đến.
- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ lại lấy thân báo đáp sao?
Tần Phàm trợn trắng mắt, một bên tức giận nói, một bên xuất ra chiếc nhẫn mang lại ngón tay.
...
Từ sau khi chữa thương, hai người gặp mặt tuy rằng vẫn có chút xấu hổ, nhưng ngược lại ngăn cách cũng nhỏ hơn một ít, lúc gặp lại Kỷ Huyên Nhi cũng không còn lạnh băng như trước nữa. Chỉ là tính tình Kỷ Huyên Nhi như thế, giữa hai người thật sự cũng không có gì để nói cả.
Lúc gặp nhau trong sơn động, bình thường đều là Tần Phàm cười cười, còn Kỷ Huyên Nhi lại nhẹ gật đầu coi như xong, chưa từng thấy nàng cười qua một lần, phảng phất giống như trời sinh đã không biết cười vậy, nhưng Tần Phàm vẫn có thể cảm giác được trên mặt nàng đã nhiều hơn chút tình cảm ấm áp.
Hai người cứ vậy sinh sống trong dược cốc, tuy rằng không nói gì nhiều với nhau, nhưng ở chung vẫn rất hòa thuận.
Ở nơi thế ngoại đào nguyên thế này, linh khí dồi dào, linh dược sung túc, không có yêu thú xâm nhập, ngay cả bão tố bên ngoài cũng không đến được đây, chỉ có ánh mặt trời ấm áp là có thể chiếu tới, hết thảy đều thật yên lặng.
Tần Phàm cũng bắt đầu chuẩn bị linh dược để luyện dược, ở chỗ này linh dược sung túc, Tần Phàm ngược rất dễ tìm ra hơn mười loại tài liệu linh dược để luyện chế luyện dược tăng lên cảnh giới.
Đứng ở trước sơn động, Tần Phàm nhìn thân ảnh yểu điệu đang vung vẩy lấy dược cuốc trên dược điền, không khỏi có chút lộ ra một tia ôn nhu. Kỷ Huyên Nhi tuy rằng không tham lam linh dược, nhưng ngược lại rất thích mỗi đêm sau một ngày tu luyện sẽ đến dược điền làm chuyện mình thích.
Giống như có tiết tấu vận luật vậy, dược cuốc của Kỷ Huyên Nhi huy động, tựa hồ không hề phát hiện ra Tần Phàm đang ở bên kia nhìn mình, chỉ là chăm chú nhổ đi cỏ dại trên ruộng, ngẫu nhiên còn lau mồ hôi trên cổ, phảng phất giống như cảm thấy thập phần thỏa mãn với chuyện vô cùng đơn giản này vậy.
Không biết bởi vì lao động hay là gì đấy, khuôn mặt Kỷ Huyên Nhi lúc này có chút đỏ bừng, bớt đi thần sắc lạnh như băng thường ngày, nhiều hơn một phần thuần phác như nông phụ vậy, không thi phấn trang điểm, lại xinh đẹp như hình dung trong sách, nếu thật xuất hiệ bên ngoài, nhất định sẽ khiến cho các nông dân quên đi cấy cày
Tựa hồ đã làm cỏ xong, Kỷ Huyên Nhi buông dược cuốc xuống, bắt đầu đi ngắt lấy một ít dinh dược thành thục, những thứ này đều là Tần Phàm sẽ dùng đến lúc luyện dược, giúp Tần Phàm hái mấy lần, nàng ngược lại đều nhớ lấy.
Nhìn Kỷ Huyên Nhi trên dược điền, Tần Phàm lại không khỏi nhớ tới Tần Li, nữ tử vẫn săn sóc mình từng chút kia. Rời nhà cũng đã được một thời gian ngăn, cũng không biết khuôn mặt quen xảo tiếu yên nhiên kia giờ ra sao rồi? Có nhớ tới mình hay không?
Nhàn nhạt suy nghĩ, tâm cảnh lại như có chút xúc động, chẳng biết tại sao, Tần Phàm tựa hồ cảm thấy mình như bỗng nhiên chạm phải thứ huyền bí gì đó, nhưng khi muốn tinh tế ngẫm nghĩ thì lại không được gì, không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng hắn lại không biết, lấy cảnh giới của hắn, có thể đụng phải cái loại môn hạm huyền bí này đã là cực kỳ vạn hạnh rồi.
Nhưng vào lúc này, Kỷ Huyên Nhi bỗng lơ đãng nhìn lại, nhìn thấy Tần Phàm ở trước sơn động vẫn đang một mực mỉm cười nhìn mình, nhíu nhíu mày, trên mặt không khỏi nổi lên một tia sắc lạnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta phải chuẩn bị luyện dược rồi, ngươi cần luyện chế luyện dược gì không?
Tần Phàm nhẹ giọng hỏi Kỷ Huyên Nhi, trong nội tâm không biết sao đối với nử tử lớn lên thập phần tương tự Tần Li này lại cảm thấy rất đáng tiếc, hắn biết rõ Kỷ Huyên Nhi như vậy chỉ là một loại ý thức bảo hộ bản thân, cũng do trước giờ chịu quá nhiều cực khổ nên mới dần dưỡng thành tính tình như vậy.
Kỷ Huyên Nhi trầm mặc không nói, nàng đối với cái này chút ít lại là căn bản không hiểu.
- Ngươi bây giờ có cảnh giới gì?
Tần Phàm lại ôn nhu hỏi.
- Võ Giả cửu cấp đỉnh phong.
Kỷ Huyên Nhi nhẹ giọng hồi đáp.
- Trước kia ngươi đã từng dùng qua luyện dược chưa?
Tần Phàm lại hỏi.
- Không có.
- Tốt, ta sẽ giúp ngươi đột phá đến cảnh giới Võ sư.
Tần Phàm mỉm cười nói, quay người đi trở về sơn động.
Rất nhanh, bên trong sơn động bắt đầu tràn ngập một cỗ dược hương nhàn nhạt, Tần Phàm ngồi ngay ngắn ở bên cạnh dược đỉnh, hết sức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ.
Luyện hóa, ngưng lộ, ngưng thể, cố thể, chú linh.
Sau đó có chút theo thói quen nhìn đan khí trên linh đan dần dần biến mất, Tần Phàm biết rõ một khỏ Sơ Võ Hoàn cho võ giả cấp dùng đã hoàn thành, chỉ cần thân thể có thể thừa nhận được, phục dụng một khỏa liền có thể trong ngắn hạn đề thăng một cấp.
- Hắc hắc, chẳng biết tại sao, ta cảm thấy những đan dược dùng để tăng lên cảnh giới này, mùi vị đặc biết rất ngon.
Thân hình Cổ Mặc lại chậm rãi phiêu phù trên dược đỉnh cười nói.
- Nói nhảm, đan dược tăng lên cảnh giới ẩn chứa dược lực nồng hậu hơn các luyện dược chữa thương khác nhiều lắm.
Tần Phàm liếc nhìn Cổ Mặc nói, bất quá hiện giờ hắn đối với lão đầu tử này đã không nhiều oán hận nữa, dù sao trong khoảng thời gian này, hắn cũng có thể cảm giác được Cổ Mặc thật sự dạy bảo và trợ giúp hắn rất nhiều, cũng đáng với chút thù lao này rồi.
Lấy ra sơ võ hoàn, Tần Phàm lại luyện chế thêm hai khỏa, lúc này mới bắt đầu giúp Kỷ Huyên Nhi luyện chế ra "Tiểu Linh Vận hoàn" cần cho nàng. Tiểu Linh Vận hoàn ẩn chứa không ít dược lực, thích hợp với một ít người đã lâu không thể từ cảnh giới võ giả đỉnh phong đột phá đến cảnh giới Võ sư, luyện dược như vậy, ở bên ngoài đều có giá trên trời, hơn nữa còn là có tiền cũng không mua được.
Bởi vì Kỷ Huyên Nhi trước kia chưa từng phục dụng qua luyện dược, bản thân võ khí cũng có thể rèn luyện thể phách, cho nên Tần Phàm ngược lại không cần lo lắng nàng sẽ chịu không được.
Linh dược trong sơn cốc rất nhiều, mà Tần Phàm cũng có được kỹ thuật luyện dược thành thục, muốn luyện chế không khó lắm, nhưng mất hơn nửa canh giời hắn mới có thể luyện chế ra Tiểu Linh Vận hoàn này.
Luyện chế vài loại luyện dược như vậy, Tần Phàm đã sớm mệt đến không chịu nổi, võ khí trong cơ thể cũng đã hoàn toàn khô cạn, chỉ đành đình chỉ luyện chế. Dù sao hắn hiện giờ chỉ có cảnh giới Võ Giả nhị cấp, nếu như không phải võ khí biến dị, hắn có lẽ đã không thể nào kiên trì được lâu như vậy.
Hô --
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tần Phàm liền phân biệt cất kỹ mấy khỏa dược hoàn, sau đó lấy ra một khỏa hồi khí hoàn ăn vào, lúc này mới khoanh chân trên giường đá bắt đầu tu luyện.
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đan Vũ Càn Khôn Tác Giả: Hỏa Thụ Chương 67: Võ giả tứ cấp
Nhóm dịch: Dungnhi Nguồn: *********
Mỗi lần võ khí khô cạn tiến hành tu luyện, hiệu quả tăng lên lại càng thêm rõ ràng.
- Cũng đến lúc tăng lên cảnh giới rồi.
Tu luyện xong xuôi, Tần Phàm mở to mắt, lộ ra một vòng tinh quang.
Xuất ra một khỏa Sơ Võ Hoàn, Tần Phàm vứt hết tạp niệm trong nội tâm, sau đó chậm rãi cho nó vào miệng.
Theo dược lực dần dần phát huy, một cỗ lực trùng kích mãnh liệt bắt đầu xuất hiện, càng không ngừng trùng kích lấy thể phách hắn, tựa hồ như muốn lao ra ngoài cơ thể, quay về với thế giới tự nhiên vậy.
Tần Phàm chau màu, ngũ tâm triều thiên, tuyệt không vì biến dị trong cơ thể mà thay đổi, chỉ bảo vệ chặt lấy tâm thần, không một tia buông lỏng.
Bởi vì Tần Phàm ở cảnh giới võ giả còn chưa phục dụng bất cứ luyện dược tăng lên cảnh giới nào cả, chỉ có lúc đột phá phục dụng cố bản bồi nguyên hoàn thôi. Cho nên lúc này lực trùng kích của Sơ Võ Hoàn kỳ thật cũng không lớn lắm, hơn nữa thể phách hắn trải qua long huyết tắm rửa đã được tăng cường rất nhiều, hiện giờ phục dụng viên Sơ Võ Hoàn đầu tiên cũng không cảm thấy đau đớn quá lớn, bởi vì đau đớn phải chịu lúc luyện hóa long huyết đã sớm trải qua rồi.
Bành!
Trong cơ thể nhẹ vang lên một tiếng nổ, dược lực của Sơ Võ Hoàn rốt cục trong lúc trùng kích cũng tiêu tán trong cốt nhục khiếu huyệt, sau đó lại từ từ hóa thành dòng suối linh khí tinh thuần, từ toàn thân chậm rãi hội tụ vào trong Vũ Điền, chảy vào Vũ Điền cách thứ hai, sau khi tràn đầy lại chảy xuôi đến cách thứ ba, nhiều ra non nửa cách...
- Hô, Võ Giả tam cấp.
Cảm nhận được trong cách Vũ Điền thứ ba đã chứa đựng võ khí màu vàng, Tần Phàm nhẹ nhẹ phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở to mắt. Cho đến lúc này, viên Sơ Võ Hoàn đầu tiên đã xem như cơ bản luyện hóa xong, chỉ là còn lại một ít dược lực lưu lại trong khiếu huyệt còn cần tại ngày sau chậm rãi luyện hóa trong lúc tu luyện.
Sau đó, Tần Phàm lại cẩn thận lấy từ trong bình ngọc ra viên Sơ Võ Hoàn thứ hai.
- Ngươi muốn liên tục phục dụng hai khỏa?
Lúc này Cổ Mặc khẽ giật mình, kỳ quái hỏi.
- Chỉ cần thể phách có thể chi trì, liên tục phục dụng, hiệu quả đạt được sẽ tốt hơn nhiều, còn có thể trong quá trình này tăng lên một ít cường độ thể phách nữa. Hiện giờ đủ để phục dụng hai khỏa Sơ Võ Hoàn, ta vì sao lại không lợi dụng cơ hội này chứ.
Tần Phàm nhếch miệng nói.
- Hiện giờ dược lực viên Sơ Võ Hoàn đầu tiên vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa, ngươi cứ vậy dùng viên thứ hai sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt, đến lúc đó lực trùng kích sẽ càng lớn, thống khổ ngươi phải chịu sẽ tăng lên gấp 10 lần ah!
Cổ Mặc nghiêng mặt, mang theo một tia nghiền ngẫm nói.
- Thống khổ ta phải chịu còn ít sao? Còn đau đớn nào ta chưa chịu qua chứ.
Tần Phàm không sao cả nói, sau đó nhắm mắt lại, bỏ viên Sơ Võ Hoàn thứ hai vào trong miệng.
- Luyện dược sư quả nhiên đều là kẻ điên.
Cổ Mặc bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Ngay lập tức khi dược lực bắt đầu phát huy, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng phản ứng kịch liệt thoảng cái như nổ tung kia vẫn khiến mặt Tần Phàm không khỏi có chút run rẩy thoáng một phát, tiếp theo cắn chặt răng, chịu đựng từng đợt trùng kích do dược lực mang đến, mỗi một lớp đều đau đớn hơn lần phục dụng trước gấp 10 lần!
Hai cổ dược lực giống như hai cổ quân đội vậy, không ngừng chém giết trong cơ thể Tần Phàm, các loại phản ứng như phiên sơn đảo hải trong cơ thể không ngừng trùng kích lấy ngũ giác hắn, mồ hôi lạnh rốt cục không nhịn được nữa từ trên trán chảy xuống, nhưng hắn cũng không có cơ hội lau đi nữa, chỉ có thể trông coi tâm thần, khiến bản tâm mình kiên định, sẽ không bởi vì lực trùng kích dị thường này mà sụp đổ tinh thần.
Phục dụng luyện dược, đặc biệt là phục dụng luyện dược siêu lượng, không chỉ là một đại khảo nghiệm với thể phách, mà còn là song trọng khảo nghiệm đối với tâm thần ý chí nữa. Nếu như thể phách không đủ cường đại, như vậy thân thể có thể sẽ bị xung kích chia năm xẻ bảy, bạo thể mà vong. Mà ý chí không đủ kiên định, vậy có thể sẽ đánh mất tâm thần của mình, từ nay về sau biến thành một người ngu ngốc.
Từng cảnh giới chỉ có thể phục dụng một lần luyện dược tăng lên cảnh giới, phục dụng viên thứ hai chính là siêu lượng!
- Tiểu tử này bản thân là một Luyện Đan Sư, lực ý chí khác hẳn thường nhân, hơn nữa trải qua nhiều lần rèn luyện thống khổ như vậy, hôm nay càng vô cùng cứng cỏi! Mà thể phách hắn trải qua trường kỳ huấn luyện trong Huyền Trọng vực, còn ngâm qua cường thể linh và dung luyện Giao Long chi huyết, có lẽ cũng đủ để hắn tiếp được lực trùng kích của hai khỏa Sơ Võ Hoàn rồi.
Cổ Mặc nhìn Tần Phàm đang bị thống khổ giày vò, vẫn hơi có chút bận tâm.
Trận trận đau đớn truyền đến, thân thể phảng phất như tan vỡ ra, nhưng nội tâm Tần Phàm thủy chung vẫn có tín niệm kiên định. Hiện giờ hắn giống như một chiếc thuyền cô độc trong biển khổ, sóng to gió lớn, nhưng lại thủy chung không ngã, một mực đi về phía Quang Minh Bỉ Ngạn.
Bành!
Rốt cục, thanh âm dược lực trùng kích biến mất, cũng giống như viên Sơ Võ Hoàn thứ nhất, dược lực trong lúc trùng kích chậm rãi tiêu tán trong cốt nhục khiếu huyệt quanh thân, sau đó lại từ từ hóa thành dòng suối linh khí tinh thần, từ toàn thân chậm rãi hội tụ đến trong Vũ Điền, chảy vào trong cách Vũ Điền thứ ba, sau khi tràn đây lại chảy vào trong cách thứ tư, nhiều ra non nửa cách...
- Võ Giả tứ cấp!
Tần Phàm mở hai mắt ra, trên mặt nổi lên một tia hưng phấn, tiếp theo cảm giác mệt mỏi do vừa rồi đối kháng với dược lực thoáng cái từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, khiến hắn hận không thể lập tức nằm xuống ngủ một giấc.
- Hảo tiểu tử, rời khỏi Nam Phong thành mới gần nửa tháng đã từ Võ Giả nhất cấp tăng lên tới Võ Giả tứ cấp, chậc chậc, tốc độ này mà để cho người Tần gia biết rõ không biết sẽ kinh ngạc thành ra thế nào nữa... Ha ha, chỉ là không biết tình địch kia của người hiện giờ đã tăng lên bao nhiêu rồi đây?
Cổ Mặc khẽ cười nói, trong lúc hữu ý vô ý nhắc tới Tần Tiến, khiến Tần Phàm thời khắc bảo trì tấm lòng phấn đấu, không dám lười biếng.
- Ha ha, hắn mạnh mặc hắn, ta chắc chắn sẽ mạnh hơn hắn!
Tần Phàm tự tin nói, nhắc tới Tần Tiến hắn lại không còn chút cảm giác buồn ngủ, chỉ nói với Cổ Mặc:
- Đi, theo giúp ta đi ra ngoài luyện tập một chút.
Trông thấy ý chí chiến đấu của Tần Phàm hừng hực như thế, Cổ Mặc liền gật gật đầu.
Trước tiên giao Tiểu Linh vận hoàn cho Kỷ Huyên Nhi, nói ra một ít thứ cần chú ý, sau đó bảo nàng quay lại thạch thất an tâm đột phá đến cảnh giới Võ sư, Tần Phàm lúc này mới đi đến bãi đất trống bên cạnh rừng cây ăn quả.
Cây ăn quả ở đây một tháng thành thục một lần, hiện giờ ngược lại vừa lúc rụng lá, bốn phía đều là lá nhao nhao rụng xuống.
- Đến đây đi, lão đầu, quy củ cũ, ngươi cũng chỉ dùng sử dụng ra thực lực Võ Giả tứ cấp thôi đấy.
Tần Phàm triển khai tư thế chuẩn bị nói với Cổ Mặc.
- Tốt.
Cổ Mặc cười cười gian trá, sau đó Huyền Trọng quyền gấp 10 lần lập tức đánh ra...
Mọi người vào đâyđể ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đan Vũ Càn Khôn Tác Giả: Hỏa Thụ Chương 68: Báo thù bắt đầu
Nhóm dịch: Dungnhi Nguồn: *********
- Móa, lão đầu ngươi lừa gạt!
Tần Phàm gầm lên giận dữ, thi triển Lưu Tinh Bộ vọt tới, lúc này vì đã đột phá đến Võ Giả tứ cấp, ngược lại hành động cũng không khó khăn nữa.
- Hắc, không tệ lắm, thử lại lần nữa Lưu Tinh Bộ của ngươi như thế nào.
Đối luyện một hồi, Cổ Mặc rõ ràng cảm nhận được tiến bộ của Tần Phàm, cười hắc hắc, sau đó dùng dẫn dắt thuật khẽ hấp, mấy chục phiến lá rụng bị hắn thu vào tay. Hiện giờ đã qua hơn nửa tháng, dẫn dắt thuật của hắn cũng đã dần dần tìm lại cảm giác.
Sưu sưu!
Hai mảnh lá rụng dưới võ khí của Cổ Mặc quán chú vào tựa như một lưỡi đao sắc bén bay về phía Tần Phàm, đạt tới cảnh giới Võ sư đã có thể khiến võ khí ly thể, nhưng loại dùng võ khí bám vào trên vật thể để phát ra này lại giống như Võ sư sở trường cung tiễn vậy, cần lực khống chế rất mạnh!
Nhìn xem hai mảnh lá cây kia càng ngày càng gần, thân ảnh Tần Phàm đong đưa như liễu đón gió, đầu tiên tránh khỏi một mảnh trong đó, sau đó lại tránh khỏi phiến thứ hai, sau lần chiến đấu với ba người lão Hắc Quỷ ải đột phá cực hạn, lại trải qua chiến đấu lớn nhỏ, năng lực phản ứng đã được đề cao rất nhiều.
- Đúng vậy, ba phiến này.
Cổ Mặc cười nói, ba phiến lá rụng lần nữa phân ra, theo cao thấp ba đường đồng thời đánh về phía Tần Phàm, nhưng lại bị Tần Phàm hoàn toàn tránh khỏi...
Bốn phiến năm phiến cũng như thế.
Cho đến khi sáu phiến lá cây thì rốt cục cũng bị đánh trúng rồi.
- A..., không tệ.
Cổ Mặc nhẹ gật đầu nói
- Hiện giờ Lưu Tinh Bộ của ngươi mặc dù cách nhập vi cấp còn khoảng cách nhất định, nhưng đã coi như không tệ rồi, chỉ luyện tập có nửa tháng đã có hiệu quả như thế, xem ra những ngày này nhiều lần chiến đấu đã có trợ giúp rất lớn với ngươi.
- Ha ha, đã như vậy, xem ra cũng đến lúc ta tìm Thanh Ưng mạo hiểm đoàn thử thân thủ rồi, bọn hắn nhất định là đang tìm ta rất khổ cực a...
Tần Phàm mỉm cười, nhưng lập tức lại lộ ra một tia lãnh ý.
- Hắc hắc, kỳ thật hai ngày này ta cũng cảm giác được có người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn hoạt động ở phụ cận, nếu như ngươi muốn luyện tay, vậy thì đi về hướng đông nam, nhất định sẽ có thu hoạch.
Thanh âm của Cổ Mặc truyền đến nói.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, hắn phỏng chừng lấy thực lực hắn hiện giờ, một mình chống lại Võ Giả cửu cấp, cho dù không phục dùng tăng khí hoàn thì cũng có thể đánh ngang tay được, Võ Giả bát cấp càng không phải nói, chỉ cần đối phương không phái ra Võ sư thì hắn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì cả.
Nhưng vào lúc này, Tần Phàm cảm thấy trong Linh Dược cốc sinh ra linh khí chấn động khá lớn, sau đó hắn liền nhìn về phía sơn động, cũng dần dần lộ ra vẻ mĩm cười, hắn biết rõ, hẳn là Kỷ Huyên Nhi dưới sự trợ giúp của Tiểu Linh vận hoàn đã đột phá thành công.
- Ha ha, xem ra Thanh Ưng mạo hiểm đoàn kia phải xui xẻo rồi.
Thân hình Tần Phàm lóe lên, nháy mắt sau đó liền xuất hiện ở trước sơn động, chỉ lẳng lặng chờ đợi Kỷ Huyên Nhi đi ra.
Kỷ Huyên Nhi hận Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đến thấu xương, hôm nay lại đột phá đến Võ sư, không thể nào không đi tìm bọn họ gây chuyện được, hai người vừa hay đi cùng nhau luôn, vậy cũng có thể chiếu ứng được cho nhau.
Quả nhiên, một lát sau, Kỷ Huyên Nhi một thân đồ hạ hành màu đen liền từ bên trong đi ra, thoạt nhìn tựa hồ cũng không có vui sướng vì đột phá đến Võ sư, có chăng chỉ là sát cơ lạnh lùng.
- Cùng đi chứ.
Tần Phàm mỉm cười, Kỷ Huyên Nhi nhẹ gật đầu, hai người rất nhanh liền biến mất ở ngoài Linh Dược cốc.
...
Ngay ở sâu trong rừng rậm cách Linh Dược cốc chừng một dặm, ba mạo hiểm giả mặc phục sắc Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đang hùng hùng hổ hổ bước đi, vừa đi một bên vừa nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
- Đã tìm khắp gần mười ngày rồi, không biết tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi và tiểu tạp chủng kia đã chạy đi đâu nữa, nơi này chúng ta về cơ bản đã tìm qua hết, chẳng lẽ bọn chúng đã bị yêu thú ăn mất sao?
Một đại hán trên mặt có vết đao trong đó phun một bãi nước bọt xuống đất, mở miệng mắng.
- Tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia đối với vùng ngoại vi yêu thú sơn mạch này còn quen thuộc hơn cả chúng ta, nếu nàng dễ chết đi như vậy, chúng ta cũng đã không có nhiều huynh đệ phải chết trên tay nàng vậy rồi.
Một trung niên nhân bộ dáng mạo hiểm giả khác nói.
- Hắc hắc, lại nói nếu như chúng ta tìm được tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi kia trước, Ngô ca, chúng ta có thể... Hắc hắc, cô nương kia thật sự quá mê người, chậc chậc, đặc biệt là thân hình hệt như rắn nước, nếu như có thể ngồi ở trên người của ta uốn éo vậy thì thật là sướng chết người mất!
Mặt khác một gã hán từ đen gầy thoạt nhìn có chút hèn mọn bỉ ổi nói.
- Ngươi cũng đừng nghĩ nữa, Phương thiếu đối với nữ nhân kia đã thèm thuồng từ lâu, tuy rằng luôn miệng nói muốn băm thây vạn đoạn tiểu tiện nhân kia, kỳ thật trong nội tâm lại không biết muốn thu nàng vào phòng đến cỡ nào...
Trung niên mạo hiểm giả gọi là Ngô ca kia nói:
- Huống hồ bắt sống tiểu tiện nhân kia về sẽ có trị giá 50 vạn kim nguyên ah, đến lúc đó ngươi muốn nữ nhân gì mà không được?
...
Mà ở cách đó không xa, hai người Tần Phàm và Kỷ Huyên Nhi trốn trên một đại thụ cành lá rậm rạp, nghe thấy những lời nói thô lỗ xấu xa này, Tần Phàm rõ ràng cảm thấy sát cơ của Kỷ Huyên Nhi lại tăng thêm vài phần.
- Thoạt nhìn trung niên kia là một Võ sư, chúng ta xuống tay giết chết tên hán tử đen gầy kia, hắn chỉ là Võ Giả bát cấp, có lẽ sẽ dễ đối phó một chút. Sau đó ta đi đối phó với đại hán mặt xẹo kia, ngươi trước tiên cứ kéo lấy trung niên nhân kia đã, chờ ta giải quyết xong...
Tần Phàm nhìn tình thế bên dưới, thời gian dần qua phân tích nói, nhưng không đợi hắn nói xong, bên người một hồi hương gió thổi qua, Kỷ Huyên Nhi đã nhanh chóng vọt tới.
- Thật là lỗ mãng ah...
Khóe miệng Tần Phàm không khỏi co quắp. nhưng đành phải lập tức đi theo.
Thân pháp của Kỷ Huyên Nhi thoạt nhìn cũng thập phần cao cấp, thân hình như ảnh như mị, lắc lư mấy cái liền lập tức tiếp cận với ba mạo hiểm giả kia, cũng coi như nàng còn có lý trí, cũng không hiển nhiên lao ra, chỉ từng bước một thông qua các gốc đại thụ để che chắn thân ảnh mình..
Tần Phàm liền trông thấy trong tay Kỷ Huyên Nhi bao quanh sương mù ném về phía dưới chân ba người, nhất thời trong tràng tựu trở nên ẩn sương mù sương mù, che chắn khắp nơi. Bao sương mù này chính là do một loại trái cây gọi là Bạch Yên quả hái trong dược cốc trong tạo thành, vừa vỡ ra thì từ trong sẽ tuôn ra sương mù nồng đậm, không gây tổn thương, nhưng lại có thể nhiễu tầm mắt mọi người.
- Là Kỷ Huyên Nhi!
Sương mù liền tràn ngập, ba dong binh kia liền lớn tiếng kêu lên, tựa hồ rất là quen thuộc với loại phương thức đánh lén này nên liền vội vàng để phòng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R