Tác giả: Hắc Oa Dịch Giả: BM.KimDung Converter: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng nọc Nguồn: 4vn.eu
Keng !
Đang lúc Lý Cáp cảm thấy sắp đứng không vững nữa thì một tiếng kim loại va chạm vang lên, một thanh chủy thủ đang cắm trên đất bị cái gì đó bắn trúng văng ra ngoài, mọi áp lực lập tức tiêu biến, thanh kiếm đang xoay trên không trung cũng ngừng lại rơi xuống đất.
- Kẻ nào?!
Lão đạo hét to. Trận pháp Can Chi này một khi bị hãm ở trong thì không cách nào thoát ra, nhưng từ ngoài muốn phá bỏ thì dễ dàng vô cùng.
Chỉ thấy từ trong rừng một người, không, đúng ra là hai người. Một thiếu niên cõng trên lưng một thiếu nữ bước ra. Thiếu niên này thân hình gầy gò dung mạo vàng vọt ốm yếu, thiếu nữ thì đang gục mặt trên vai y nên không nhìn rõ. Lão đạo thấy vậy thì cao giọng:
- Tại sao ngươi phá trận của bản đạo, có phải là cùng một phe với đám người kia?
Thiếu niên ốm yếu lắc đầu nói:
- Tôi không quen họ, nhưng tiểu muội của tôi bị bệnh cần họ cứu giúp, cho nên đắc tội đạo sĩ rồi.
Dứt lời thiếu niên bước tới chỗ Lý Cáp.
Lý Cáp lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi áp lực đè lên ngực hắn không phải nhỏ, hít thở quá khó khăn nên đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Lúc này chợt thấy thiếu niên kia đã tới trước mặt.
- Công tử, xin cứu giúp muội muội của tôi!
Lý Cáp ngẩn ra, bảo ức hiếp người ta hắn còn biết chút thủ đoạn, chứ cứu người thì phải tìm thầy thuốc chứ. Nhưng hiện tại đang bị tên đạo sĩ kia uy hiếp, xem ra chỉ có thể nhờ cậy vào thiếu niên này, bèn hỏi:
- Tiểu muội ngươi bị làm sao?
Thiếu niên chuyển muội muội của mình xuống bế ngang lưng, nói:
- Huynh muội tôi lên núi hái thuốc bị trúng độc hoa, về thôn tìm lang y nhưng không ai giải được, vừa lúc đó một ông lão tóc trắng cưỡi một con trâu đi qua nói với tôi đi vào giữa Thanh Tâm Phong, tìm một vị công tử ăn mặc sang trọng sẽ có thể cứu được muội muội.
Lý Cáp ồ một tiếng, mặc dù hắn cũng chẳng hiểu cái khỉ gì nhưng cũng ra vẻ nghiền ngẫm, phất tay:
- Đưa muội muội của ngươi ra cáng bệnh phía sau, về phủ ta sẽ chữa trị cho nàng.
Nói xong Lý Cáp nhìn xuống, thấy thiếu nữ vì trúng độc nên sắc mặt xám xịt, đôi môi thâm tím, chỉ có đôi mắt to đen nháy không ngờ lại đang nhìn chằm chằm vào hắn, có chút ngơ ngẩn.
Phía bên kia lão đạo sĩ nghe đến " ông lão cưỡi trâu" liền chột dạ, trong đầu nhớ tới một cái tên. Nhưng lại nghĩ tới con Lục Vĩ hồ kia, bèn đưa tay ra thu hồi trường kiếm về, cắn răng nói:
- Hừ, tiểu tử biết điều thì tránh sang một bên, hôm nay không giao con yêu hồ kia ra thì đừng ai hòng rời khỏi!
Lý Cáp nghe vậy không khỏi căng thẳng, lão đạo này bản lĩnh không tầm thường, từ khi đầu thai lại cho đến hôm nay mới là lần đầu Lý Cáp cảm thấy khó khăn như vậy, chỉ đành trông chờ vào thiếu niên kia.
- Đạo trưởng, ông lão có bảo tôi chuyển lời tới ngài rằng thiên đạo có nhân có quả, ngài dùng Can Chi trận đối phó với người thường thì ắt phải chịu thiên kiếp.
Lão đạo giật mình, lúc này mới nhận ra trong đám kia ngoài Tam Ngưu và hồ yêu thì đều là người bình thường, nhưng Lục Vĩ hồ lão cất công theo đuổi bao năm nay, chẳng lẽ cứ vậy mà buông xuôi. Nhìn ra sự bối rối của lão, thiếu niên ốm yếu từ trong ngực áo rút ra một tấm kính bát quái, giơ lên trên cao nói:
- Đạo trưởng có nhận ra chiếc kính này chăng?
Vốn đang do dự, nhìn thấy tấm kính này lão đạo sĩ không khỏi kinh hoảng, thầm than" quả nhiên là ông ta". Lão hừ một tiếng nói:
- Đã vậy các ngươi cứ giữ lấy con hồ yêu đó, ta sẽ còn trở lại, hy vọng lúc đó các ngươi chưa bị nó hại!
Dứt lời phất tay áo bỏ đi.
Nhìn thân ảnh lão đạo sĩ khuất sau rừng cây Lý Cáp mới thở phào một hơi. Lại quay sang hỏi:
- Tấm kính đó là thứ gì vậy?
Có thể dọa được lão đạo sĩ kia hẳn không phải vật phàm. Thiếu niên lắc đầu:
- Cái này là ông lão kia cho tôi, nói nếu đạo sĩ kia không chịu bỏ qua thì đem nó ra.
Lý Cáp ồ một cái, cũng không hỏi thêm nữa, bảo Lý Tây lệnh cho mọi người lên đường hồi phủ.
Trên đường đi Lý Cáp đem con thú nhỏ ra, xoa xoa đầu nó nói nhỏ:
- Ha hả, bảo bối của ta, bảo bối của ta, đừng kẻ nào hòng cướp đi.
Con thú nhỏ chim chíp kêu, đôi mắt lim dim có vẻ rất hưởng thụ.
. . . . .
Trên đường đi, Lý Cáp quay sang thiếu niên ốm yếu hỏi:
- Hai vị đây không biết nên xưng hô thế nào?
- Tại hạ Minh Hoằng.
Thiếu niên chắp tay đáp lại.
Lý Cáp gật đầu, lại nhìn sang thiếu nữ, Minh Hoằng liền nói:
- Tiểu muội tên Minh Vũ.
Lý Cáp ồ một tiếng, lại hỏi:
- Tại sao nàng trúng độc nặng như vậy?
Minh Hoằng thở dài đáp:
- Gia đình chúng tôi nhiều đời làm y, hàng ngày đi hái thuốc, việc thử thuốc là tất yếu, chuyện trúng độc như vậy cũng không phải lần đầu, chẳng qua không hiểu sao lần này độc dược lại đặc biệt nặng, thuốc giải dự phòng đều không có tác dụng...
Lý Cáp gật đầu không nói. Mặc dù hắn không biết nàng trúng độc gì nhưng cũng không lo lắm, trong Lý Phủ không thiếu thần y, thế nào chẳng có cách cứu nàng ta.
Về tới phủ, Lý Cáp cho gọi mấy người đại phu tới, không ngờ ai nấy đều lắc đầu ngao ngán. Lý Cáp bèn cho gọi Mạch Đông Khoan tới.
Mạch Đông Khoan nhìn qua tình trạng của thiếu nữ, nói:
- Độc dược này là do độc hoa cùng độc một loài ong chúa hợp lại, chỉ một hai ngày nữa sẽ khó bảo toàn tính mạng.
Lý Cáp giật mình, nếu để nàng ta chết thì chẳng phải bản thân trở thành kẻ lật lọng sao, dù hắn chưa nói chữa khỏi được cho người ta nhưng đã đưa người ta về đây thì ý nghĩa cũng không khác là bao.
Đang lo lắng chợt Mạch Đông Khoan lại nói:
- Thực ra cứu nàng không phải không được, chỉ là chỗ chúng ta không có dược phẩm thích hợp.
- Vậy phải ở đâu mới có?
Lý Cáp vội hỏi:
- Nơi gần nhất cách đây khoảng sáu trăm dặm, đó là Kỳ Hoàng sơn trang. Hiện tại ta có phương thuốc cầm độc cho nàng, sau đó lập tức đưa nàng tới nơi đó thì có thể cứu được.
Mạch Đông Khoang bình tĩnh nói. Lý Cáp thấy lão ung dung như vậy thì biết việc này cũng không quá khó, bèn gật đầu nói:
- Vậy phiền lão sư phụ đưa nàng đi một chuyến, nếu có khó khăn gì thì cứ gửi tin về ta sẽ trợ giúp.
Tác giả: Hắc Oa Dịch Giả: BM.KimDung Converter: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng nọc Nguồn: 4vn.eu
Lý Cáp ôm con thú nhỏ đi vào biệt viện, chỉ thấy Diễm Nhi ra đón bèn hỏi:
- Thiên Thiên mấy người đâu rồi?
Diễm Nhi vừa thay giày cho Lý Cáp vừa nói:
- Thiên Thiên cùng các nàng đi với phu nhân đi dạo phố rồi a.
- A, đều đi rồi à?
Lý Cáp vuốt cằm nghĩ nghĩ, mà cũng chả biết hắn nghĩ cái gì, sau đó lại nhìn xuống Diễm Nhi đang tháo giày cho mình, liền hỏi:
- Sao nàng không đi?
Diễm Nhi lắc đầu:
- Nô tỳ có chút không khỏa nên xin phép phu nhân ở nhà.
Lý Cáp gật đầu, vỗ vỗ con thú trên tay, nói:
- Chuẩn bị nước ấm cho ta, ta muốn tắm.
- Vâng.
Diễm Nhi thay giày cho hắn xong thì đứng lên rời đi, chợt nhìn thấy con thú nhỏ giống con chồn, bèn hỏi:
- Con chó nhỏ này xinh thật, công tử mới mua à?
- Chó?
Lý Cáp sửng sốt, sau đó liền nghĩ ra, Diễm Nhi từ nhỏ sống ở Âu Dương thế gia, có lẽ ít tiếp xúc cuộc sống dân gian nên nhầm con hồ ly thành con chó con.
- Nó không phải chó đâu, là hồ ly đó, hồ ly a, hôm nay bổn công tử săn được đó.
Diễm Nhi tò mò nhìn nhìn, nói:
- Ra là hồ ly nha, xinh quá!
Động vật nhỏ dễ thương luôn có sức hấp dẫn rất lớn với các thiếu nữ.
Nhưng có vẻ con hồ ly này ngoài Lý Cáp thì không muốn tiếp xúc với ai hết, thấy Diễm Nhi đưa tay ra như muốn sờ vào lông mình nó liền thò ra nhe răng muốn cắn vào tay nàng, khiến Diễm Nhi hoảng sợ lui lại vài bước mới đứng vững.
Lý Cáp cười:
- Đừng sợ, nó dọa nàng thôi, tiểu bảo bối này ngoài ta ra ai nó cũng không cho chạm vào, rất có linh tính a!
Diễm Nhi vỗ vỗ ngực nói:
- Thật dọa người a, nhìn đáng yêu như vậy mà hung hăng quá. Thôi Diễm Nhi đi chuẩn bị nước cho thiếu gia đây.
- Ừ đi đi.
Lý Cáp ôm con chồn vào phòng, mở hòm thuốc ra, tìm kim sang dược rồi tiến hành trị liệu cho con hồ ly. Chỉ là hắn đã bao giờ làm qua loại chuyện này đâu, buộc tới buộc lui cuối cùng băng bó giống như thắt cà vạt vậy, chẳng ra cái thể loại gì. Bất quá con hồ ly này cũng mặc hắn loay hoay, thỉnh thoảng động tới miệng vết thương thì kêu nhẹ một tiếng.
Lý Cáp đặt con hồ ly lên giường rồi nói với nó:
- Ta đi tắm, ngươi ở chỗ này ngoan ngoan chờ nhé.
Nói xong xoay người bước đi, nhưng con hồ ly chợt kêu lên, âm thanh giống như trẻ sơ sinh đòi sữa vậy.
Lý Cáp quay lại thì thấy con thú nhỏ đang khập khiễng bước tới, đôi mắt long lanh nhìn hắn không rời, rõ ràng là không muốn rời xa hắn. Lý Cáp bèn ôm lấy nó, thở dài:
- Đến Dao Nhi năm đó cũng không bám lấy ta như ngươi a!
Con hồ ly nhỏ vừa chui vào ngực hắn liền nhắm mắt nằm yên.
Lý Cáp ôm nó tới phòng tắm, Diễm Nhi đã sai người đun nước xong, thấy hắn vào liền nói:
- Thiếu gia, nước đã xong rồi, người tắm đi thôi.
Lý Cáp đem con chồn bạc cho lên chiếc giường trong phòng nói:
- Để xem, nếu ngươi là con cái thì ta cho ngươi xem, còn nếu là con đực thì không cho.
Diễm Nhi đứng cạnh cười nói:
- Thiếu gia, nó nghe hiểu được sao?
Lý Cáp trầm ngâm:
- Có lẽ, nó so với Đại Phi có vẻ còn thông minh hơn.
Thử nước ấm xong, Lý Cáp chợt nói:
- Nàng cũng cởi y phục vào đây tắm cùng ta.
Diễm Nhi đáp một tiếng, bắt đầu cởi bỏ y phục. Lý Cáp tối qua vừa kết thúc kiếp xử nam, hiện tại đã không còn gì để mất, nhìn thấy Diễm Nhi đã lõa thể trước mặt hạ thân liền bắt đầu phản ứng.
Diễm Nhi vừa cởi hết xong cái áo yếm thì vùng eo liền bị một đôi tay to cứng ôm chặt lấy, đẩy nàng tới bên cửa sổ. Hai tay nắm lấy song cửa, Diễm Nhi thở gấp.
- Thiếu... thiếu gia...
Lý Cáp đã áp miệng lên lưng nàng mà hôn, đôi bàn tay cũng đặt lên bộ ngực phong mãn mà nắm bóp.
Diễm Nhi bắt đầu thở dốc liên tục, má phấn ửng một mảng hồng. Hạ thân đột nhiên bị gió lùa vào, chiếc nội khố đã bị giật đi.
- Diễm Nhi, ta muốn nàng.
Lý Cáp thì thào vào tai Diễm Nhi.
Diễm Nhi đôi mắt nhắm hờ, vừa thở vừa đáp lại:
- Diễm Nhi... là của thiếu gia... thiếu gia... muốn lúc nào... cũng được... nhưng hôm nay... không ổn...
- Tại sao?
Lý Cáp còn lại rất ít kiên nhẫn, tiểu đệ đã sắp đâm vào rồi.
- Cái kia... Sao có thể, sớm không tới muộn không tới lại tới lúc này a!
Lý Cáp bất đắc dĩ buông nàng ra, chỉ là hạ thể vẫn còn rất cứng đầu. ( hiểu theo nghĩa nào cũng được)
Diễm Nhi bình tĩnh lại, nhìn Lý Cáp mất hứng ngồi đó, phân vân một hồi, bèn tiến lại quỳ xuống giữa hai chân hắn.
Đôi môi đỏ mọng hé ra, ngậm lấy chiếc thiết bổng đang vừa cứng vừa cao. Lý Cáp kinh ngạc, sau đó lập tức khoái cảm tràn tới run cả người, hai tay nắm lấy tóc nàng mà ghì vào.
Aaa
Diễm Nhi lần đầu làm chuyện này nên còn nhiều chỗ vấp váp, nhưng Lý Cáp cũng mới là lần đầu hưởng thụ trò này nên còn kích động hơn.
Làm được khoảng vài chục nhịp, tiểu đệ đệ của Lý Cáp không những không đuối sức mà ngược lại còn to cứng hơn. Lý Cáp cũng cảm thấy dục vọng của mình không những không bớt đi mà càng thêm dữ dội. Chợt nhìn xuống thấy cặp kiều đồn trắng mẩy đang đung đưa, nghĩ ra điều gì đó, Lý Cáp liền rút tiểu đệ ra khỏi miệng Diễm Nhi, sau đó nâng nàng dậy, xoay người nàng ra sau.
Diễm Nhi kinh hoảng, mình đang bị cái đó, nếu như thiếu gia vẫn cường thế tiến vào, vậy... nhưng nàng cũng không dám oán hận mà chỉ biết cam chịu, có lẽ cũng không có chuyện gì đâu.
Chỉ là, nơi đó thì không thấy Lý Cáp động đến, nhưng phía dưới đó...
A!
Diễm Nhi hô to một tiếng, cánh cửa nhỏ bé đã bị Lý Cáp xâm lược tới, nơi đó còn chưa khai phá lần nào nên cực kỳ nhỏ và hẹp, chỉ là Lý Cáp dục hỏa đang dâng cao nên chẳng thèm để ý, cứ bá vương ngạnh thương mà tiến tới.
Chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên:
- Nhị công tử ngài có trong đó không?
Tiếng của tiểu Vân nha đầu hầu hạ phu nhân vang lên.
- Ư...
Đáp lại là một tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Tiểu Vân nghi hoặc lại hỏi lại lần nữa:
- Nhị công tử, là ngài à?
- Ư...
Vẫn là tiếng rên như bi như hỉ, lần này thì tiểu Vân đã nghe rõ, là tiếng của nữ nhân.
- Bên trong là vị tỷ tỷ nào vậy, nhị công tử có trong đó không?
Tiểu Vân lại hỏi.
- Aaa...
Tiếng rên chợt cao vút khiến Tiểu Vân giật nảy mình, nhận ra ngay tiếng Diễm Nhi.
- Diễm Nhi tỷ, Nhị công tử có trong đó không?
Tiểu Vân đưa tay lên tính mở cửa đi vào.
- A, đừng vào...
Diễm Nhi run rẩy kêu lên, tiểu Vân chợt liên tưởng tới điều gì đó, liền rụt tay về, ghé tai vào cửa lắng nghe. "Quả nhiên là hai người đang làm cái đó."
Dù còn nhỏ nhưng mấy loại sách truyện về nam nữ nàng cũng từng đọc trộm qua, liên tưởng nhị công tử đang cùng Diễm Nhi tỷ làm chuyện đó, tiểu Vân hai má liền ửng hồng, xoay người bỏ chạy.
- Tiểu Vân, tìm ta có chuyện gì?
Đúng lúc tiểu Vân vừa bước đi thì Lý Cáp gọi lại.
Nàng bèn quay lại, đỏ mặt đáp:
- Phu nhân cho gọi công tử.
Lại tưởng tượng tới trành cảnh như trong sách kia khiến nàng đỏ bừng cả mặt.
- Ồ, được rồi, nói với mẫu thân tí ta sẽ ra.
- Vâng, nô tỳ đi ngay.
Tiểu Vân nói xong liền cắm đầu mà chạy.
Trong phòng tắm, Diễm Nhi hai tay chống vào thành giường, kiều đồn chổng cao. Lý Cáp vẫn dồn dập thúc tới. Nơi đó khô mà nhỏ hơn đại môn, cũng may là Diễm Nhi đã dùng miệng ngậm qua nên tiểu đệ của Lý Cáp có chút ướt át, đi vào cũng dễ hơn một chút. Lý Cáp đang hăng hái nên không để ý tới, từng tiếng ma sát da thịt vang lên, con hồ ly nhỏ bé ngồi một bên tròn mắt mà nhìn.
Aaa...
Lý Cáp làm không biết mệt mỏi, cho tới khi hắn xuất ra thì Diễm Nhi đã không còn chút sức lực nào nữa, đổ rạp xuống giường, thân thể trắng hồng co giật vài cái rồi liền chìm vào giấc ngủ, để mặc cho nơi đó vẫn còn tràn ngập thứ dịch thể màu trắng trong.
Một chương chào buổi sáng Có lỗi chính tả thì vào đây
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Hắc Oa Dịch Giả: BM.KimDung Converter: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng nọc Nguồn: 4vn.eu
Tới chỗ mẫu thân, vừa tới cửa Lý Cáp đã nghe được một chuyện, chính là việc thành thân của hắn. Lý Cáp từ nhỏ đã được đính ước với tiểu thư của Hoa gia ở kinh thành. Vừa rồi mẫu thân Lý Cáp đưa mấy người lên chùa rồi mua cho mỗi nàng một chiếc vòng ngọc, theo truyền thống Lý gia thì chiếc vòng này tượng trưng cho thân phận con dâu Lý gia, nhưng là phận thiếp.
Bản thân Lý Cáp thì đối với khái niệm thê thiếp cũng không hiểu nhiều lắm, dù sao cũng là vợ mình, mình cảm thấy thích là được rồi.
- Các nàng đều nhận vòng tay rồi sao?
Lý Cáp hỏi lại.
Mẫu thân hắn gật đầu:
- Phải, nhận cả rồi.
- Các nàng đều hiểu ý nghĩa chiếc vòng này chứ?
- Ta cũng không nói rõ, nhưng ý ta thì ai cũng hiểu cả.
- Ừm.... Ơ, cả Tử Nghiên cũng nhận sao?
Lý Cáp chợt nghĩ ra, Thiên Thiên nhận thì quá bình thường, Nguyệt Nhi cũng vậy, Thanh Thanh thì sớm muộn gì cũng là người của hắn, còn Tử Nghiên... Chẳng lẽ nàng cũng có ý với mình? YYYY
- Có nhận, có gì không ổn sao?
Mẫu thân hắn nghi hoặc hỏi lại.
- Đâu có, ha hả, ổn lắm. Chỉ là... không phải theo tục lệ thì phải cưới vợ trước rồi mới nạp thiếp sao?
Lý thị cười:
- Đúng vậy, các nàng đây chỉ là đính hôn thôi. Ngươi năm nay cũng mười sáu tuổi rồi, ta cùng phụ thân ngươi đang tính sang năm sau khi ngươi sinh nhật mười bảy tuổi thì cho ngươi lên kinh cưới vị Hoa tiểu thư kia về, sau đó đón các nàng vào nhà.
Lý Cáp thì đang thầm yy trong đầu, chỉ sợ chưa hết năm nay biểu muội hắn đã chạy tới, lúc đó... a, còn tỷ tỷ nữa, hắc hắc, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ta ăn hết, ăn hết yyxx...
- Mẫu thân, tỷ tỷ dạo này thế nào rồi, không thấy có thư gửi về a.
Lý thị lắc đầu thở dài:
- Thật không hiểu đang yên đang lành nó lại đi cái vùng Đông Hải khỉ ho cò gáy chết tiệt kia làm cái gì, võ công cao thì làm cái gì cơ chứ, Lý phủ chúng ta còn sợ ai bắt nạt sao. Giờ thì hay rồi, bảy tám năm không về lấy một lần, mấy tháng trước còn nói cái gì mà luyện công tới thời điểm quan trọng... haizzzz
Lý Cáp lại phải an ủi mẫu thân một hồi, sau đó lui về phòng. Đầu hắn lại bắt đầu tính toán khi nào thì nên đi Đông Hải một chuyến, chứ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy không thể để tên khác cuỗm mất được.
Trở lại sân sau, Lý Cáp thấy Diễm Nhi đang muốn đứng dậy nhưng có chút khó khăn, bèn cười ha hả đi tới, bóp nhẹ vào mông nàng một cái:
- Có đau lắm không?
Diễm Nhi nghe vậy thẹn đỏ mặt, đỏ xuống cả cổ.
- Thiếu gia lại khi dễ Diễm Nhi tỷ.
Thiên Thiên đi ra cười nói.
- Ồ, vậy hay là ta khi dễ Thiên Thiên nhé!
Lý Cáp ôm lấy Thiên Thiên hôn mạnh vào môi nàng một cái.
Lý Cáp nằm trên giường, Thiên Thiên ngồi cạnh bóp vai cho hắn.
- Thiếu gia hôm nay đi săn chắc mệt lắm nha.
Thiên Thiên vừa xoa bóp vừa ôn nhu nói.
Lý Cáp nằm ườn ra thoải mái hưởng thụ. Con hồ ly nhỏ nằm trên chân hắn tò mò nhìn.
- Thiên Thiên, chúng ta đổi phương pháp xoa bóp khác đi.
Lý Cáp chợt nói.
Thiên Thiên còn chưa phản ứng Lý Cáp đã ngồi dậy đè nàng xuống, cởi tung y phục, không lâu sau trong phòng liền vang lên những âm thanh của mùa xuân. Con hồ ly nhỏ chui vào góc giường, nhìn chủ nhân đang ngồi trên người thị nữ mà rong ruổi, đôi mắt to tròn nhìn không chớp.
. . . . .
Hai người sau một hồi vui vẻ thì nằm ôm lấy nhau trên giường. Lý Cáp đặt Thiên Thiên nằm trên ngực mình, ôm chặt nàng vào, thỉnh thoảng lại hôn một cái.
Thiên Thiên nằm yên trên ngực Lý Cáp, chân tay cũng quấn chặt vào người hắn, toàn thân nàng toát ra một thứ mị lực tràn ngập sức sống khiến Lý Cáp không thể rời ra được.
- Thiếu gia, con hồ ly này có tên không?
Thiên Thiên chợt nhìn ra con thú nhỏ đang nằm sấp ở góc giường bèn hỏi.
Lý Cáp đáp:
- Còn chưa có, ừm, trông nó trắng như vậy, gọi là tiểu Bạch có được không?
- Thiếu gia, gọi như vậy nghe giống như gọi sủng vật bình thường vậy, không hay.
Thiên Thiên lắc đầu quầy quậy. " Ô hô, thế nó không phải là sủng vật thì là gì?" Nghĩ vậy nhưng Lý Cáp vẫn cưng chiều Thiên Thiên, gật đầu nói:
- Ừ, hay là... a, chúng ta đã có Đại Phi, hay là gọi nó là Đại Bạch đi!
Thiên Thiên cười khúc khích uốn éo thân hình trên người hắn:
- Thiếu gia, làm gì có con thú nhỏ nào đáng yêu thế kia mà lại lấy chữ Đại.
- Ngô, vậy nàng nghĩ xem nên gọi nó là gì?
Lý Cáp bất đắc dĩ nói, bây giờ bảo hắn viết chữ có khi còn run tay chứ nói gì đến việc đòi hỏi nhiều trí lực như đặt tên.
Thiên Thiên ngồi dậy khỏi người Lý Cáp, ôm con thú nhỏ vào lòng mà xem xét, chợt nói:
- Thiếu gia có cảm thấy trên người con hồ ly này có một mùi thơm rất đặc trưng không?
Lý Cáp cũng hít hà vài cái, gật đầu:
- Ân, đúng là có chỗ đặc biệt, giống như trên người nàng vậy, dù hương thơm không giống nhau nhưng cảm giác thì rất giống. Ừ, vậy kêu là Hương Hương đi!
Thiên Thiên hôn lên mặt Lý Cáp một cái rồi nỉ non:
- Tên này dễ nghe lắm nha, nhất định nó rất thích, đúng không Hương Hương?
Lúc này Lý Cáp mới để ý, con hồ ly này không ngờ lại chịu cho Thiên Thiên bế, xem ra nguyệt nữ đúng là có chỗ hơn người. Hương Hương chít chít vài cái, có vẻ là đồng ý... cũng có thể là không, ai mà biết được
Ngày hôm sau, Lý Cáp ngủ dậy, như mọi ngày, Thiên Thiên bưng nước lên hầu hạ hắn đánh răng rửa mặt, Tử Nghiên bưng điểm tâm lên. Lý Cáp vừa ngồi dậy thì Hương Hương tiểu hồ ly cũng nhảy lên quấn lấy cổ hắn, nhìn từ xa giống như chiếc khăn bông màu trắng vậy. Lý Cáp không làm sao dứt nó ra được, độ dính so với Dao Nhi hơn không chỉ một bậc, ngay cả đi nhà xí mà nó cũng theo vào, không nằm trên vai thì nằm úp mặt trong ngực hắn, nhiều khi hắn cũng sợ đang trong lúc giải quyết mà con hồ ly này rơi vào bồn cầu thì không biết thế nào.
Lý Cáp không ăn sáng ngay mà đem khay điểm tâm sang phòng Nguyệt Nhi. Gõ cửa một cái, Nguyệt Nhi ở trong tưởng nha hoàn mang điểm tâm sáng tới, bèn nói:
- Ta ra ngay đây.
Sau đó dùng khăn sa che mặt lại, còn y phục thì vẫn bộ đồ ngủ nội y đó mà ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, thấy đứng ngoài là Lý Cáp đang cười tươi như hoa cúc, tay bưng khay điểm tâm, không khỏi kinh ngạc:
- Công tử... sao lại đích thân tới đây vậy... thiếp thân...
- Không chào đón ta sao?
Lý Cáp thấy Nguyệt Nhi có chút gấp gáp thì nét cười càng đậm.
Nguyệt Nhi bình tĩnh lại, liền nhận lấy khay điểm tâm từ tay Lý Cáp, đặt lên bàn rồi vội vàng chỉnh trang quần áo.
Lý Cáp vội kéo nàng lại:
- Không cần, cứ mặc thế này cũng được.
Nguyệt Nhi nghe vậy không khỏi xấu hổ, gục đầu vào ngực hắn, trong lòng rất vui.
Gạt chiếc khăn sa ra, nhìn qua vết bớt trên mặt Nguyệt Nhi, Lý Cáp sửng sốt, con rết này càng lúc càng nhỏ đi.
- Công tử sao vậy?
Nguyệt Nhi thấy Lý Cáp có chút khác thường bèn hỏi.
- Ta cảm thấy... vết bớt trên mặt nàng hình như mỗi lần nhìn lại thấy nó nhỏ đi một chút thì phải.
Nguyệt Nhi ngẩn ra một hồi, chợt vui mừng nhảy dựng lên nắm lấy vai hắn:
- Công tử thấy nó thực sự nhỏ đi sao?
Lý Cáp gật đầu:
- Đúng vậy, có phải nàng đã tìm ra biện pháp loại bỏ vết bớt này không?
Đàn ông mà, mồm nói thì hay lắm, nhưng làm gì có thằng nào không muốn vợ mình xinh đẹp.
Nguyệt Nhi hai mắt sáng rực nhìn hắn:
- Công tử thấy vết bớt có nhỏ đi nhiều lắm không?
Lý Cáp trầm ngâm nhìn một lúc, sau đó đáp:
- Nhỏ đi không ít, Nguyệt Nhi xinh ra rất nhiều a!
- Công tử đừng lừa thiếp.
- Lừa nàng ta là con cóc.
( Các bạn thử đoán xem câu này có ý gì)
Nói xong chợt ôm cổ nàng mà điên cuồng hôn xuống, Hương Hương thấy vậy liền leo lên đỉnh đầu Lý Cáp để tránh bị đè bẹp.
Nguyệt Nhi gần như không có chút kháng cự nào, Lý Cáp hôn chán rồi lại hỏi:
- Ta nói thật đó, nàng dùng phương thuốc gì vậy, nếu cứ dùng thì chắc vài hôm nữa là không còn tỳ vết gì nữa đâu.
Nói xong hắn bỗng thấy bên má ươn ướt, bèn đẩy nàng ra nhìn, thấy nàng nước mặt tuôn thành hàng, nức nở lên tiếng, vội ôm nàng vào nói:
- Uy, đừng khóc, đừng khóc, sao tự nhiên lại khóc vậy, là kẻ nào làm nàng ủy khuất ta liền cho Đại Phi đi cắn nó, ngoan nào...!
- Không, không ai khi dễ thiếp, là thiếp cao hứng quá... oa oa...
- Ừ, ta hiểu, đừng khóc nữa...
Đi ra khỏi cửa phòng Nguyệt Nhi, Lý Cáp thầm than:" Ôi phụ nữ! Éo thể hiểu được!"
Tác giả: Hắc Oa Dịch Giả: BM.KimDung Converter: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng nọc Nguồn: 4vn.eu
Đứng trước mặt Thượng Quan Thanh Thanh Lý Cáp vẫn luôn bày ra một tư thế phong nhã nhất. Trước mặt nàng hắn trông chẳng kém gì những vị công tử phong lưu tiêu sái, mỗi cái nhấc chân động tay đều toát ra phong phạm của một học giả.
Trước giờ hắn vẫn coi nàng như em gái mình, nay bảo cùng nàng làm vợ chồng hay lại cảm thấy có chút khó khăn. Nói hươu nói vượn cả canh giờ rốt cuộc vẫn chả được tích sự gì, đôi bên vẫn ậm à ậm ừ, mặc dù Thanh Thanh đã tự coi mình như người của hắn từ lâu, nhưng bản thân hắn lại không thể nói được gì.
Bước ra ngoài, Lý Cáp thở dài một hơi, đến Thanh Thanh còn không nói ra được thì làm sao nói chuyện với Tử Nghiên đây?
Chợt lúc này Lý Đông từ đâu chạy tới nói:
- Nhị công tử, Âu công tử đưa thiệp mời tiệc ở lầu bốn Vọng Thước lâu.
Lý Cáp đang buồn bực, khỏi cần xem thiệp, phất tay:
- Không đi!
Hắn còn lạ gì mấy cái kiểu yến tiệc này, đến đó chỉ toàn một lũ công tử gia ăn chơi chứ làm gì có việc gì quan trọng. Thỉnh thoảng tới thì được chứ tới nhiều thì hắn cũng không có hứng thú.
Lý Đông cung kính:
- Âu công tử dặn tiểu nhân đặc biệt phải mời được nhị công tử, nói là trưa nay có mấy vị bằng hữu giang hồ muốn kết giao.
- Bằng hữu giang hồ?
Lý Cáp liếc qua chiếc thiệp. Hắn đối với hai chữ giang hồ này đúng là có chút mẫn cảm. Kiếp trước xem phim đọc truyện nhiều, không ít lần hắn tưởng tượng mình là một vị đại hiệp.y..y.y…
- Ờ vậy thì tới xem thử xem là vị nào mà họ Âu kia phải mời ta tới bằng được.
. . . . .
Giữa trưa Lý Cáp đem theo Hương Hương cùng Đại Phi và Tam Ngưu tới Vọng Thước lâu.
Lên tới lầu bốn, cơ hồ toàn bộ công tử phú gia ở thành Hổ Dương này không thiếu tên nào, ngoài ra còn mấy người mặt mũi lạ hoắc, chắc chính là mấy vị “giang hồ” đây. Nhưng không có nữ tử nào, thế là không có nữ hiệp rồi, không có nữ hiệp mà sao bọn đực rựa này chúng nó hào hứng thế nhỉ?
- Nhị công tử đến rồi a!
Vừa thấy Lý Cáp mọi người liền đứng dậy chào hỏi.
Mấy tên mặt lạ hoắc bên cạnh Âu Tề nhìn thấy Tam Ngưu cùng Hương Hương thì sửng sốt, sau đó lại có vẻ mỉm cười.
Âu Tề đợi mọi người an tọa cả thì chỉ vào từng người bên cạnh giới thiệu:
- Vị này là Thiếu chủ Thiên Lang Bảo Chu Anh Hoa, vị này là tam thiếu gia của Công Tôn kiếm gia Công Tôn Viễn, vị này là Triệu thiếu hiệp…
Âu Tề giới thiệu hết một lượt, ai nấy đều tới chào hỏi Lý Cáp.
Lý Cáp mỉm cười đáp lại, trong đầu thầm chán nản:” Tưởng đâu gặp được mấy vị cao thủ, ai ngờ cũng chỉ toàn mấy tên công tử bột.”
Giới thiệu xong Âu Tề lại chỉ vào Lý Cáp nói:
- Vị này là lão đại ở thành Hổ Dương, các người hiện tại đã thấy rồi đó, có chuyện gì có thể nói trực tiếp được rồi.
Sau đó là màn chúc rượu tập thể, mỗi tên lên chúc Lý Cáp một chén.
Lý Cáp ai tới cũng tiếp, trong miệng luôn sẵn câu “Ngưỡng mộ đã lâu nay mới gặp mặt, hạnh ngộ hạnh ngộ”. Mặc dù bọn này chưa chắc đã là dân giang hồ gì, nhưng dù sao cũng là công tử con nhà nào đó, cứ kết giao sau này có chuyện gì thì nhờ vả cũng tiện.
Rượu được một vòng, Công Tôn Viễn mở lời:
- Nhị công tử, nhóm mấy người tại hạ lần này từ phương bắc xuống là đại biểu cho đồng minh bảy mươi hai tỉnh phương Bắc tới bàn chút chuyện sinh ý, hy vọng nhị công tử chiếu cố cho, sau này nếu công tử có gì cần thì đồng minh bảy mươi hai tỉnh phương Bắc chúng tôi nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.
Lý Cáp mỉm cười, không đáp lại Công Tôn Viễn ngay mà quay sang Âu Tề hỏi:
- Hình như… Âu bá mẫu là họ Công Tôn nhỉ?
Âu Tề cười:
- Không dám giấu nhị công tử tiểu Viễn chính là biểu đệ của ta.
Lý Cáp cười ha hả:
- Ta biết mà, làm sao Âu bàn tử ngươi lại rảnh rỗi đi lo chuyện cho người khác như thế, thì ra là vì họ hàng nhà mình thôi, có phải muốn lợi dụng bản công tử không?
Âu Tề ngẩn ra, sau đó vội lắc đầu:
- Tại hạ không dám, làm sao lại có thể lừa Nhị công tử chứ, chỉ là giới thiệu hộ biểu đệ thôi, chuyện có thành hay không là do ý của Nhị công tử hết.
Lý Cáp không để ý tới Âu Tề nữa, quay sang hỏi Công Tôn Viễn:
- Các ngươi muốn làm loại sinh ý gì?
Công Tôn Viễn bèn đáp:
- Tại hạ cũng chỉ là muốn mở vài sòng bạc, thanh lâu, tiệm cầm đồ với mấy cửa hàng bán xe ngựa thôi.
Lầm mấy nghề này thì vốn không cần hỏi tới Lý Cáp, nhưng nếu làm tất cả một lúc với quy mô lớn thì rủi ro rất cao, vẫn nên tìm một chỗ dựa vững chắc mới được.
- Muốn mở kỹ viện sòng bạc ở Hổ Dương, vậy định làm tới cỡ nào?
Lý Cáp vuốt ve Hương Hương trong lòng, mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
Công Tôn Viễn liền đáp:
- Nếu có sự giúp đỡ của Nhị công tử thì tất nhiên chúng tôi phải làm thật lớn, có thể là lớn nhất thành Hổ Dương này.
Lý Cáp ngửa người ra ghế dựa, nhàn nhạt nói:
- Năm năm, được thì làm.
- Này, có vẻ… Mấy tên “thiếu hiệp” bên cạnh đều có vẻ không đồng tình, bao nhiêu thanh lâu sòng bạc như vậy, Lý Cáp mở mồm ra là đòi một nửa lợi tức thì ai mà chịu được. Nhưng Công Tôn Viễn chịu được.
Công Tôn Viễn tự biết ở thành Hổ Dương này lời nói của Lý Cáp là nặng nhất. Nếu hôm nay chưa đến đây mà cứ làm thì chưa chắc hắn đã chú ý tới, nhưng bây giờ đã gặp nhau nói chuyện, nếu mình từ chối thì đối phương rất có thể sẽ sinh khí. Suy nghĩ được mất, Công Tôn Viễn bèn gật đầu:
- Vậy theo lời nhị công tử đi.
Âu Tề nghe vậy thở phào cười nói:
- Đã vậy không bằng tối nay chúng ta tới Phiên Hương lâu ký kết hợp đồng, tiện thể cho các vị thiếu hiệp đây xem một chút về thanh lâu ở thành Hổ Dương.
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: BM.KimDung Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Phiên Hương lâu được coi là đệ nhất thanh lâu ở thành Hổ Dương nên tất nhiên phải có chỗ khác biệt, cho dù là các cô nương hay kiến trúc thanh lâu thì cũng hơn hẳn các nơi khác một bậc.
Đoàn người tới Phiên Hương lâu lập tức có tú bá ra đón tiếp nhiệt tình, đối với người bình thường tú bà cũng đã rất nhiệt tình rồi, mà hôm nay còn có cả Lý Nhị công tử giá lâm nên càng thêm long trọng.
Đoàn người tiến vào trong nội đường, nội đường so với ngoại đường thì bầu không khí có vẻ sang trọng hơn. Các cô nương trong này cũng không có vẻ phóng đãng lộ liễu như ở ngoài. Thường vào đây là những công tử tài tuấn, hoặc những thương nhân vào bàn chuyện làm ăn, chính nội đường này mới được coi là Phiên Hương lâu đích thực, ngoại đường thì cũng chỉ như kỹ viện bình thường thôi.
( Vâng, kỹ viện và thanh lâu không giống nhau đâu các bạn ạ)
- Đúng là được mở rộng tầm mắt, tại hạ hôm nay mới biết không ngờ chốn thanh lâu mà cũng có thể làm được thế này, nhìn qua đúng là không thể biết được kia là những kỹ nữ…
Chu Anh Hoa nhìn khắp một lượt, cảm than nói.
Công Tôn Viễn cũng nói:
- Đúng vậy, nếu mở thanh lâu thì cũng phải mở được như thế này, ồ, cô nương đánh đàn quả là khí chất hơn người.
Âu Tề cười nói:
- Đó cũng chưa là tính là gì, nếu các ngươi gặp được hai người thị nữ của nhị công tử cùng Thượng Quan cô nương thì mới biết thế nào là mỹ nữ.
Mọi người ồ lên một tiếng, Công Tôn Viễn lại hỏi:
- Thượng Quan cô nương là ai?
Hắn chỉ hỏi Thượng Quan cô nương, vì hai người thị nữ kia của nhị công tử thì làm sao hắn dám hỏi tới.
- Ca tiên mà ngươi cũng không biết a?
Âu Tề hung phấn đang định ba hoa tiếp thì chợt thấy vẻ mặt Lý Cáp có chút thay đổi, liền nhớ ra mình đang phạm kỵ, vội im miệng lại.
Hôm sinh nhật Lý Cáp mười sáu tuổi Âu Tề đã nhìn thấy Thượng Quan Thanh Thanh ở đó, có lẽ đã là người của nhị công tử rồi, bây giờ hắn mà đi rêu rao tên nàng ta ra ngoài thì nhất định sẽ đắc tội nhị công tử.
Mấy vị “thiếu hiệp” thấy Âu Tề lấm lét nhìn về phía Lý Cáp thì liền hiểu ra. Ca Tiên thì đã từng nghe danh, chẳng qua chưa gặp được thôi, nghe người ta đồn nàng là ca kỹ đứng đầu trong giới phong nguyệt, một nụ cười có thể khiến cho bao nhiêu công tử thiếu gia nhà quyền quý phải lay động. Mấy năm trước nghe nói nàng đã được gả cho đại phú gia nào đó, khiến bao người phải ôm hận, nay mới biết là Lý Nhị công tử.
Cũng không khó hiểu, nữ tử danh chấn thiên hạ như Thượng Quan cô nương thì cũng chỉ có tầm cỡ Lý Nhị công tử đây mới chiếm được. Đổi lại là người bình thường cho dù được giai nhân để mắt thì cũng chưa chắc còn mạng mà hưởng, đạo lý thất phu vô tội ngọc bích có tội ai cũng hiểu.
Công Tôn Viễn biết ý liền chuyển chủ đề:
- Nếu muốn mở thanh lâu ở đây có lẽ nên tạo dựng mối quan hệ tốt với Phiên Hương lâu một chút, nếu muốn gạt bọn họ ra ngay lập tức là điều không thể.
Âu Tề gật đầu:
- Đúng vậy, ông chủ của Phiên Hương lâu bối cảnh cũng không phải nhỏ.
Lý Cáp vuốt ve Hương Hương nói:
- Ông chủ phiên hương lâu là bạn của phụ thân ta nên ta cũng không tùy tiện phá phách được.
Sau khi bàn bạc dần xong xuôi, Âu Tề cho gọi tú bà, bảo đưa các cô nương lên.
Chốc lát sau một đám ong bướm dập dờn kéo tới, nếu đứng ở ngoài đừng thì cũng không khác mấy hoàng hoa khuê nữ là bao. Mấy cô nương tiến lại gần Lý Cáp với hy vọng được hắn để ý rồi đem về Lý phủ, nhưng vừa tới gần thì Hương Hương trong ngực hắn liền kêu lên một tiếng lộ vẻ hung hăng, khiến các cô cũng không dám lại gần nữa.
Lý Cáp ngạc nhiên nhìn Hương Hương, thầm nghĩ “Tiểu bảo bối này bị dị ứng với mùi son phấn của các cô nương ở đây sao?”.
Do vậy ai nấy đều có một hai cô nương ngồi cạnh, chỉ có mình Lý Cáp là ngồi bên một con chó to, trong ngực ôm con thú nhỏ, thoạt nhìn rất khác người.
Chợt Hương Hương nhìn chằm chằm vào chén rượu, sau đó cái mũi nhỏ cạ cạ vào tay. Lý Cáp bèn đưa chén rượu lại gần cho nó.
Hương Hương liền vươn đầu lưỡi nhỏ xíu ra liếm liếm vài cái,sau đó chúi miệng vào một hơi uống cạn cả chén.
Lý Cáp ngạc nhiên, sau đó tự mình uống một chén rồi lại rót cho Hương Hương. Một người một thú cứ như vậy uống đi uống lại phải tới hai chục chén, người ngoài nhìn vào cũng trợn tròn mắt.
Rượu vào nóng người, Công Tôn Viễn bỗng đứng dậy nói:
- Hôm nay nhân dịp cao hứng tại hạ liền biểu diễn cho các vị một đoạn vũ kỹ, xin đừng chê cười.
Dứt lời rút kiếm bước ra giữa phòng.=
Vũ kỹ à, mua kiếm sao? Cái này mới nha, kiếp trước mới chỉ nghe trong sách chữ chưa thấy tận mắt bao giờ. Lại nhớ lại lúc nãy Âu Tề có giới thiệu Công Tôn kiếm gia, ồ, là kiếm gia, vậy chắc là mua kiếm gia truyền đây.
- Nhị công tử, Công Tôn gia nổi danh được trong giang hồ chính là nhờ môn kiếm vũ này.
Âu Tề bên cạnh vội giới thiệu.
- Biểu đệ của ta đã học được bảy thành chân truyền của gia tộc, bình thường rất ít khi biểu diễn, hôm nay là nể mặt nhị công tử nên …abc…abc
Hắn còn nói một tràng dài nhưng Lý Cáp cũng chả lọt tại được mấy câu nữa, vì lúc này Công Tôn Viễn đã bắt đầu múa.
Thét dài một tiếng, Công Tôn Viễn chỉ mũi kiếm lên trời, sau đó tung người nhảy xuống tầng dưới trong bao ánh mắt của mọi người.
Thế nhảy như lá rụng về cội, nhẹ nhàng phiêu dật. Chân phải khẽ đạp xuống mặt bàn ở tầng một, tiếp đó lại bay lên lan can ở phía đối diện tầng hai.
Một tay bám lấy lan can, một tay cầm kiếm như cầm bút mà vẽ ra không gian nhưng đường ngân quang dập dờn như hồ điệp điểm hoa.
Dưới lầu tiếng đàn cũng hòa vào điệu múa của Công Tôn Viễn, mấy cô nương nhìn về phía vị công tử đang bay nhảy kia mắt đều lộ ra sự ái mộ.
Lý Cáp vuốt cằm, đẹp thì đẹp thật, độc đáo thì cũng rất độc đáo, nhưng mà... sao cứ có cảm giác ngang ngang… A, đúng rồi, con mẹ nó, giá như người múa mà là nữ nhân thì có phải hoàn hảo không, một đại nam nhân mà đi múa ẻo lả thướt tha như thế này, nhìn như ga...y vậy.
Một lát sau, Công Tôn Viễn hoàn thành phần thi… à không, hoàn thành màn kiếm vũ, một chân đạp nhẹ vào lan can, thân hình thoăn thoắt như chim sẻ bay ngược về phía lầu hai bên này.
Mọi người ai nấy đều vỗ tay khen thưởng, Lý Cáp cũng vỗ tay một chút gọi là động viên, trong đầu thầm nhủ không biết Công Tôn Viễn có chị em gì không…
Giống như nghe được tiếng lòng Lý Cáp, Công Tôn Viễn nói;
- Tuy ở Công Tôn gia tại hạ xem như cũng có chút thành tựu, nhưng người xuất sắc nhất phải kể đến muội muội của ta.
“ Đây rồi!”, Lý Cáp thầm hô, nghe chữ muội muội hắn lại nhớ tới Chân Dao, không biết muội muội Công Tôn Viễn có xinh đẹp đánh yêu như biểu muội mình không, nếu cũng là một đại mỹ nhân thì nhất định phải phao về mới được, lúc rảnh xem múa kiếm cũng hay phải biết.
Âu Tề cũng phụ họa:
- Biểu muội của ta đúng là rất nổi bật, giang hồ chẳng mấy ai không biết, nàng không thể dừng từ thiên tài để hình dung, mà giống như sinh ra là để múa kiếm vậy… Ợ!
Lý Cáp vuốt vuốt cằm, lợi hại vậy sao?
Âu Tề lại tiếp tục:
- Không phải ta ba hoa chứ biểu muội ta không chỉ tài năng mà ngay cả dung mạo cũng nhất nhì trong giới nữ hiệp, chỉ là tầm mắt nàng quá cao, bao nhiêu nam nhân ưu tú xuất sắc nàng cũng chưa từng để ý tới.
- Biểu muội ngươi tên gì?
Lý Cáp lòng đã quyết, kéo Âu Tề lại hỏi.
- Biểu muội ta tên Vô Tình, năm nay vừa tròn mười sáu a, còn độc thân… Ợ!