Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 61: Tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Phó chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Phương Minh dùng ánh mắt gần như thương hại nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng dưới con mắt của Phương Minh, tất cả điều này chỉ là một người thanh niên còn non nớt đang ra sức chèo chống.
Ở giới chính trị Lễ Hà, người trẻ tuổi như Trần Kinh sẽ không có không gian để sinh sống, quá trẻ không có kinh nghiệm là một điều, quan trọng hơn sự huênh hoang quá mức, chính trị thổ nhưỡng của Lễ Hà chính là sự phân biệt đối xử, Trần Kinh còn trẻ như vậy muốn vượt mặt những lão gia, ai có thể bằng lòng?
Với con mắt của Phương Minh, để cho Trần Kinh đến chỉ đạo chính việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, điều này quả thực là một chuyện buồn cười, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Phaliên lụy đến mối quan hệ rộng và phức tạp, những khó khăn to lớn của cải cách quả thực trước đó chưa từng có, Trần Kinh tuổi đời còn trẻ, vốn liếng lại nông cạn, hắn có bản lĩnh gì, có kinh nghiệm lý lịch gì, có tiếng tăm gì để chỉ đạo chính cuộc cải cách như vậy?
Bản thân của việc này, cần có người phải chỉnh đốn Trần Kinh, muốn lấy cớ để xua đuổi Trần Kinh đi xuống.
Phương Minh không ngại phối hợp trong chuyện này một chút, Trần Kinh đi xuống đều tốt cho mọi người, đỡ phải có con người trẻ tuổi ở đó làm tấm gương, mọi người đều náo nháo.
Hội nghị hôm nay là một đại hội phê phán và đấu tranh, lời phát ngôn thứ nhất của Vương Tiềm đã quyết định giọng điệu của hội nghị hôm nay.
Toàn bộ phòng họp lớn đều lặng im, nhưng toàn bộ phòng họp lớn tràn ngập mùi thuốc súng, mũi nhọn của mọi người đều hướng về Trần Kinh, Chủ tịch huyện Mã Bộ Bình lại càng điểm tướng của Trần Kinh, Trần Kinh làm sao có thể đối mặt với Huyện ủy và lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện?
- Khụ! Khụ!
Trần Kinh làm trong cổ họng, vốn khuôn mặt trắng bóc, bị phủ lên một lớp hồng không được tự nhiên, hai mắt hắn bỗng nhiên lóe ra như ánh sao, toàn bộ mọi người dường như trở nên khí thế khác hẳn trong nháy mắt.
Lưng của hắn ưỡn lên, đầu ngẩng rất cao, hắn vốn có mái tóc lòa xòa, dường như bỗng chốc trở nên rất trôi chảy.
- Thưa bí thư Thư, chủ tịch huyện Mã, thưa các vị lãnh đạo! Mục đích của cuộc họp hôm nay là báo cáo về việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, nhưng thật đáng tiếc, về việc báo cáo tính thực chất của việc cải cách lâm trường hôm nay lại không có, là một người phụ trách chính trong cuộc cải cách lần này, Trần Kinh tôi cảm thấy rất hổ thẹn!
Giọng của Trần Kinh rấttrong trẻo, trong miệng hắn nói rất hổ thẹn, nhưng thần sắc không có chút gì thay đổi, không chút có dáng vẻ làm như hổ thẹn.
Ánh mắt hắn như điện, trong đám người đang băn khoăn, đột nhiên giọng cất cao:
- Mọi người đều biết, gần đây xảy ra sự kiện viên chức gây rối một cách ác liệt trên lâm trường ở xã Hồng Ngọc Khê! Sự việc này khi xảy ra, toàn huyện đều ồn ào huyên náo, bàn luận không ngừng! Không thể không nói, tiêu cực của việc này ảnh hưởng lớn ngoài sức tưởng tượng.
- Tuy nhiên….Sự việc này tại sao lại xảy ra? Nguyên nhân xảy ra của nó là gì? Sự việc này xảy ra, lộ ra không ít vấn đề, tôi không biết các vị ngồi ở đây có rõ ràng không!
Trần Kinh ngừng nói, ánh mắt nhìn về văn phòng quản lý giám sát nhà nước Vương Tiềm, nói:
- Chủ nhiệm Vương, ngài có biết rõ không?
Vương Tiềm sửng sốt, y chưa nghĩ tới Trần Kinh sẽ hỏi y câu hỏi đó, y mất tự nhiên khẽ mỉm cười:
- Phó phòng Trần thật hài hước, việc này văn phòng quản lý giám sát nhà nước không tham dự điều tra, tôi làm sao biết rõ được?
Trần Kinh nhẹ nhàng cười, nói:
- Tốt! chủ nhiệm Vương trả lời rất tốt, ngài không tham dự điều tra, ngài không biết rõ! Nhưng bây giờ tôi có thể phụ trách nói với các vị lãnh đạo và các đồng chí của chúng ta, việc này tôi đã điều tra rõ ràng, hậu quả và nguyên nhân tôi đã biết rõ ràng rồi!
- Hôm nay, tôi sẽ trình bày nguyên nhân và hậu quả của sự việc, mọi người cùng bàn bạc, tôi tin rằng buổi báo cáo hôm nay, nhất định sẽ là một buổi báo cáo rất thành công!
Trần Kinh nói chuyện rất mạnh mẽ, thái độ kiên cường cứng rắn, tất cả mọi người đều giật mình nhìn hắn, bởi vì những điều mọi người nghĩ đến, Trần Kinh hôm nay nhất định sẽ thất bại hoàn toàn, nhưng bây giờ nhìn tư thế của Trần Kinh như vậy, đó đâu phải là tư thế của người thất bại?
Bí thư huyện ủy Thư Trị Quốc vẫn ánh mắt trống rỗng, bỗng chốc dường như có ánh sáng chiếu rọi, ánh mắt ti hí của y có một kẽ hở, nhìn Trần Kinh, ánh mắt lộ ra ý không thể nắm lấy được.
Trần Kinh từ chỗ ngồi đứng dậy, trong tay hắn cầm một cuốn băng với chiếc hộp đựng kiểu cũ và máy ghi âm, hắn cúi đầu về bốn phía, tay ấn xuống nhẹ nhàng, nói:
- Xin mọi người nghe đoạn ghi âm thứ nhất!
Cuốn băng từ từ quay, khoảng chừng mười mấy giây, trong máy ghi hiện ra một giọng nói trầm lắng:
- Tôi tên là Mông Hổ, không cần giới thiệu nhiều Vương Quốc Thư của các bạn cũng nhận ra tôi, Lần này xảy ra sự kiện công nhân viên chức gây rối trên lâm trường ở Hồng Ngọc Khê, tôi đã điều tra nhiều mặt, đã xác định chắc rằng do công nhân viên chức lâm trường nghe được tin đồn không có thật, bọn họ sợ rằng lâm trường sẽ bị phân tách để bán đấu giá, bọn họ không có nhà để về, vì vậy xảy ra sự kiện mang tính bạo lực rất cao!
- Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng, ngọn nguồn của những tin đồn này chính là người ở đây….
Giọng nói của Mông Hổ ở trong máy ghi âm rất rõ ràng, bối cảnh là cuộc thẩm vấn của Mông Hổ đối với Vương Quốc Thư nguyên trưởng ban lâm trường Hồng Thổ Pha thuộc xã Hồng Ngọc Khê.
Vương Quốc Thư ban đầu ra sức chống chế, nhưng rất nhanh chóng, y không thể chống lại được sự tấn công của Mông Hổ, bắt đầu thỏa hiệp:
- Đội trưởng Mông, đây không phải là tin đồn, thật sự không phải tin đồn! Tuy nhiên tôi đã nói với vợ, sau đó mời mấy người ăn một bữa cơm, ở trên bàn ăn có thể…có thể chót lỡ miệng….
- Tại sao không phải là tin đồn? Rõ ràng là tin đồn! Ngươi có biết bịa đặt là phải chịu trách nhiệm pháp luật không?
Giọng nói của Mông Hổ lại một lần nữa vang lên.
Nhưng rất nhanh, giọng nói bị dừng lại, lúc này Trần Kinh ấn nút máy ghi âm.
Hội trường im lặng gần như nghẹt thở, ngón tay thon dài của Trần Kinh nhẹ nhàng vuốt ve trên phím bấm máy ghi âm, động tác nhẹ nhàng, giống như vuốt ve hai má của người tình.
- Quản lý Vương Quốc Thư, rất nhiều người đang ngồi ở đây đều biết được, mấy hôm trước hắn vẫn làm sôi nổi cả thị trấn, một mình hắn về lâm trường đất đỏ sườn núi, lập tức công nhân viên chức gây rối! Mọi người có biết tại sao không?
Ánh mắt của Trần
Kinh sắc như dao, giọng nói trở nên cực kỳ nghiêm khắc:
- Bởi vì Vương Quốc Thư mang đến một tin từ thị trấn, tin này chính là lâm trường Hồng Thổ Phacần phân ra để bán đấu giá. Chính phủ cần đem toàn bộ tài sản lâm trường bán cho tư nhân, Vương Quốc Thư vì không thể quản được miệng của mình về tin đó, khiến cho toàn bộ công nhân viên chức cũng nghe được tin này, cuối cùng gây thành một sự kiện ác tính.
Giọng nói của Trần Kinh lại cất cao, ngữ khí biến thành chất vấn, nói:
- Bây giờ tôi hỏi mọi người đang ngồi ở đây, Vương Quốc Thư nghe được tin này từ đâu vậy, ai? Con đường nào? Có ai có thể nói cho tôi được không!
Giọng nói của Trần Kinh rất lớn, toàn bộ hội trường đều bị giọng nói của hắn làm rung động, những người ở phía dưới hội trường đều biến sắc, sắc mặt của Huyện ủy và các vị có máu mặt ở Ủy ban nhân dân huyện trong hội trường đều trở nên hết sức chăm chú và nghiêm túc. Ánh mắt mọi người đều nhìn Trần Kinh, bởi vì mọi người đều biết, Trần Kinh nhất định còn có lời phát biểu tiếp.
Ánh mắt Trần Kinh sắc bén như dao, ánh mắt sắc như dao của hắn xẹt ngang qua trước mặt mọi người, rất nhiều người dĩ nhiên không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Trưởng phòng Từ, ngài có biết tin này từ đâu ra không?
Trần Kinh lại đặt câu hỏi này với Trưởng phòng Phòng nông nghiệp Từ Bân Nhã.
Vẻ mặt của Từ Bân Nhã rõ ràng không được tự nhiên như Vương Tiềm lúc vừa rồi, y ngập ngừng một chút nói:
- Phó phòng Trần, có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra, không cần vòng vo!
Trần Kinh khẽ mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Tốt, nói thẳng ra, không vòng vo nữa! Rất tốt!
- Phó chủ nhiệm Phương Minh, phó phòng Liêu Vĩ , bây giờ tôi hỏi các vị, khi nào chúng ta thông qua chính sách phân chia lâm trường Hồng Thổ Pha bán đấu giá? Hai người các vị có quyền gì để từ mình đưa ra chủ trương, tùy ý tiết lộ phát tán những tin không có thật với mọi người trong xã hội?
Trần Kinh đưa ra chiêu một cách đột ngột, thay đổi họng súng xoay mũi nhọn hướng về phía Phương Minh và Liêu Vĩ.
Giọng nói của hắn từ trước đến nay chưa từng nghiêm khắc, hai người Phương Minh và Liêu Vĩ dường như bắt lên từ chỗ ngồi, sắc mặt của Phương Minh trắng bệch, nói:
- Phó phòng Trần, ý của ngài là sao? Ngài dựa vào cái gì để nói chúng tôi phân tán tin tức giả?
Ánh mắt của Trần Kinh nhìn Liêu Vĩ:
- Phó phòng Liêu, ngài có ý kiến gì không?
Sắc mặt của Liêu Vĩ u ám, lỗ mũi nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Liêu Vĩ tôi từ trước đến giờ không phát tán tin tức giả! Nếu không có bằng chứng, tôi còn có thể nói thế nào?
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Thế nào? Các vị không thừa nhận? Chúng ta có thể tiếp tục nghe ghi âm cuộc thẩm vấn!
Trần Kinh cười lạnh lùng:
- Nếu mọi người cảm thấy việc ghi âm một mình Vương Quốc Thư không được, tôi ở đây còn có ghi âm đối với Mã Văn Hoa, nếu băng ghi âm nghe không rõ, Vương Quốc Thư và Mã Văn Hoa tạm thời đã bị tôi khống chế, bọn họ có thể góp ý ngay tại đây!
Lời nói sắc bén của Trần Kinh vừa chuyển đi, mũi nhọn hướng về Vương Tiềm và Từ Bân Nhã, nói:
- Chủ nhiệm Vương, Trưởng phòng Từ, các vị có ý kiến gì không?
Sắc mặt của Vương Tiềm trở nên khó coi, y húc đầu vào hỏi Phương Minh:
- Ông Phương, việc này là thế nào? Tin tức của Vương Quốc Thư ở đó có phải ông tiết lộ ra? Ông hãy nói thật ra!
Phương Minh hít một hơi thật sâu, trên mặt ửng hồng lên sự yểu ớt, môi y run run, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đầu của y cúi xuống, mọi người đều hiểu được, Phương Minh đã ngầm thừa nhận!
Mặt của Từ Bân Nhã biến sắc, đột nhiên quay đầu lại nhìn Liêu Vĩ:
- Ông Liêu, còn ông?
Liêu Vĩ quay đầu đi chỗ khác, im lặng không nói gì!
- Thế nào?
Vương Tiềm đột nhiên đứng dậy, rõ ràng là y đang bị kích động, y ấp a ấp úng hồi lâu, một từ cũng không nói ra được.
Lâu sau, hắn nói với Phương Minh:
- Ông Phương, hôm nay có nhiều lãnh đạo như vậy ở đây, nguyên nhân và kết quả của sự việc, ông hãy trình bày rõ ràng! Nếu thật sự đúng như phó phòng Trần nói, các ông đều là sự bịa đặt vô căn cứ, đây là sự bịa đặt! Với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đưa ra tin tức không có thật! Ông…Ông….
Vương Tiềm nói liên tiếp hai từ ông, sau đó không thể nói thành lời.
Vẻ mặt già nua của y trở nên đỏ bừng, vừa rồi y bước lên đã hướng mũi nhọn về phía Trần Kinh, dùng ngòi bút và lời nói làm vũ khí hướng về Trần Kinh, rũ sạch hết trách nhiệm của mình đối với Ủy ban quản lý giám sát tài sản Nhà nước, nhưng bây giờ Phương Minh lại làm chuyện này, hơn nữa Trần Kinh đã nắm được bằng chứng vô cùng xác thực, khiến người ta không thể chống chế được, vẻ mặt này của Vương Tiềm còn biết để ở chỗ nào nữa?
Nếu nơi này có một cái lỗ, nhất định Vương Tiềm sẽ lập tức chui vào lỗ đó mà không hở ra.
- Chuyện này phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải xử lý nghiêm khắc!
Người mở miệng nói là Từ Bân Nhã Phòng Nông nghiệp, y ở diễn đàn chính trị Lễ Hà, là người có tính sỹ diện để lên tiếng thể hiện, Liêu Vĩ làm việc này không hề có thể diện gì, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, để y làm trưởng phòng đều đáng mặt đi quét rác, y làm sao có thể chịu đựng được?
- Tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình!
Liêu Vĩ đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, giọng của y dường như cạn kiệt từ bên trong!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 62: Không rút lui được
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Giữa ngày hè, bên ngoài mặt trời nóng chói chang, mặc dù phòng họp có điều hòa, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm.
Nhưng lúc này, Lâm Trung Tắc với thân hình gày gò, nhưng lại ớn lạnh.
Y vẹo người ngồi trên ghế, cảm thấy việc hô hấp có chút khó khăn, Trần Kinh ở bên cạnh y, y cố gắng để nhìn rõ hơn Trần Kinh một chút, nhưng luôn cảm thấy thị lực không rõ.
Lâm Trung Tắc cả đời tự phụ, điều tự phụ lớn nhất của y chính là thủ đoạn và tính cách của chính mình, cho dù ở thời điểm nghiêm trọng nhất trong Ủy ban Điều tra Kỷ luật Phòng lâm nghiệp, Lâm Trung Tắc vẫn ru rú trong nhà, nhưng nội tâm y vẫn xuy xét rất rõ ràng, chính bản thân y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nước sông sẽ rút xuống!
Trần Kinh! Tuy nhiên hắn là một con dao trong tay mình, Lâm Trung Tắc bắt đầu dùng Trần Kinh, ủy quyền cho Trần Kinh, tuy nhiên là vì giảm bớt những áp lực mà y đang gặp phải ở Phòng lâm nghiệp, từ trước đến giờ y chưa hề nghĩ đến tên tiểu tử Trần Kinh miệng còn hôi sữa, sẽ có một ngày, lại chơi y thẳng thừng!
Đến lúc đó, chính là giờ khắc này, trong lòng y mới rõ, từ trước đến giờ y rất coi thường Trần Kinh người thanh niên đó, là một người thanh niên mới 25 tuổi, không ngờ với lòng dạ và thủ đoạn như vậy, lại khiến cho Lâm Trung Tắc trong lòng cảm thấy run sợ và sự bất lực.
- Có lẽ mình già thật rồi!
Lâm Trung Tắc lần đầu tiên than thở mình đã hơi già!
Lâm Trung Tắc đã giao cho Trần Kinh phụ trách chủ đạo việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, lúc đầu trong lòng y muốn có cái cớ để ấn đầu Trần Kinh xuống, bởi vì Lâm Trung Tắc cảm nhận sâu sắc rằng, ở trong Phòng lâm nghiệp, năng lực y nắm trong tay không thể so sánh nổi với trước kia.
Công việc cải cách Lâm trường Hồng Thổ Pha, đó là một khúc xương cứng khó gặm, không chỉ khó làm, nó còn liên quan đến rất nhiều mối quan hệ. Lâm Trung Tắc tự mình cảm thấy việc này vô cùng khó làm, Trần Kinh ở Lễ Hà không có vốn liếng gì cả, hắn làm sao có thể giải quyết được vụ việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha một cách thuận lợi được?
Trong con mắt của Lâm Trung Tắc, sự thất bại của Trần Kinh là chắc chắn.
Trần Kinh chính là một phần tử bỏ đi, phần tử bỏ đi này có thể khiến cho Phòng lâm nghiệp có một chút tổn thất, nhưng trong con mắt của Lâm Trung Tắc, Trần Kinh con dao này sau khi dùng xong có thể bỏ lại vào bao, những tổn thất này cũng đáng giá.
Nhưng y không hề nghĩ rằng, Trần Kinh lại có thể loạn quyền đánh chết sư phụ già dặn, âm mưu lặng lẽ, bố trí chặt chẽ, không ngờ đã vô ý bày ra một tấm lưới lớn, Lâm Trung Tắc tự cho rằng nắm bắt được minh châu, hiện tại không cẩn thận, lại trở thành con cá trong lưới Trần Kinh.
Cuộc nói chuyện lần trước giữa Lâm Trung Tắc và Trần Kinh, y từng bước ép Trần Kinh, Trần Kinh trăm bước cũng “đành chịu” , “ Nói rõ ngọn ngành với Lâm Trung Tắc”.
Lúc đó Trần Kinh với vẻ mặt không biết làm thế nào, cảm xúc lắng dịu xuống, đến nay Lâm Trung Tắc vẫn còn nhớ rất rõ, đó là lời mà chính miệng của Trần Kinh đã nói với Lâm Trung Tắc, ý kiến của hắn đối với Lâm trường Hồng Thổ Pha vẫn dựa vào việc chia nhỏ bán đấu giá.
Lâm Trung Tắc nào đâu có biết trung gian lại có sự lừa gạt? Trước tiên y liền tiết lộ tin này với Phương Minh và Liêu Vỹ, sau đó hai người Phương Minh và Liêu Vỹ mới đem rải tin tức này ra ngoài, cuối cùng dẫn đến một sự cố nghiêm trọng.
Tất cả điều này chỉ là mồi nhử mà Trần Kinh đã cố ý bày ra, hắn dựa vào sự cố này để phản công lại, không chỉ tính cả Phòng Lâm nghiệp và Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước trong đó, mục đích chính là muốn cuốn cả Lâm Trung Tắc vào trong đó.
Việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha không phải Phòng lâm nghiệp làm chủ đạo sao? Lâm Trung Tắc là trưởng phòng của Phòng lâm nghiệp là người đầu tiên truyền rải tin tức về phương án thay đổi chế độ ở lâm trường, cũng chính y nói lâm trường cần bán đi, Trần Kinh không có liên quan gì với y, tất cả những điều mà Trần Kinh điều tra được, cuối cùng tất cả mũi nhọn đều hướng về Lâm Trung Tắc.
Thông qua việc điều tra của Trần Kinh, hắn vẫn nhất quyết tìm hiểu “ Lời đồn”, cuối cùng “ Lời đồn” liên quan đến Lâm Trung Tắc, chuyện này nên làm thế nào?
Điều này chỉ có thể nói rõ việc chủ đạo trong cải cách lâm trường vẫn là Lâm Trung Tắc, Trần Kinh chẳng qua chỉ là người chẳng hay biết gì, bây giờ trên dưới cả huyện, trong giới chính trị của Lễ Hà tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trần Kinh sao? Bây giờ Trần Kinh trong đại hội của huyện ủy trình bày “ Sự xoay chuyển của trời đất” khiến mọi người đều thấy rõ “ Chân tướng” của sự việc.
Tất cả việc bố trí đó, đều được Trần Kinh bày ra, nhưng sự việc đến hồi kết, hắn lại là “ Người vô tội” như vậy.
Một số người bên ngoài nói rằng Trần Kinh còn quá trẻ, không đủ quyết đoán, uy danh không lớn, năng lực không đủ, sau khi họ biết được “ Chân tướng”, bọn họ vẫn không ngừng quấy rầy Trần Kinh sao?
Đáp án đương nhiên là phủ định, Trần Kinh thông qua việc gọi là điều tra đến cùng, gạt mình ra khỏi hoàn toàn, không chỉ hoàn toàn, hơn nữa còn được người khác thông cảm, tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy Lâm Trung Tắc quá thâm hiểm, chính bụng y đã đưa ra biện pháp tồi, lại còn đưa Trần Kinh ra trước đầu đài làm người chịu tội thay.
May mắn Trần Kinh làm việc chăm chỉ, cuối cùng mới điều tra lại từng bước một, sau cùng tra được cái“ Ô long” này.
Sau lưng của Lâm Trung Tắc, mồ hôi đã ngấm ướt hết quần áo, y dùng trí tuệ để cố gắng bình tĩnh, nhưng không thể phá đổ được cục diện hiện tại, toàn thân y ớn lạnh, bởi y biết rõ rằng, đây thật sự là một kết cục chết chóc!
Y không dám tin rằng, người công bố kết cục này là Trần Kinh, y nghĩ như thế nào cũng không thông, người thanh niên còn ít tuổi vừa mới vào trong Phòng, tính cách tổng hợp của trí thức, đi tới đi lui, làm sao lại cò lòng dạ và mưu kế như vậy, chiêu thứ đó, thật sự đã loại bỏ tận gốc Lâm Trung Tắc…
Không khí ở phòng họp như nghẹn lại dường như không khí cũng đông đặc lại!
Hai người Phương Minh và Liêu Vĩ đối diện với sự giận dữ của người đứng đầu, bọn họ không có lý do gì vì Lâm Trung Tắc nói nghĩa khí, mặc dù bọn họ cũng biết đầu đuôi ngọn ngành, họ lại càng rõ hơn, nếu vạch trần toàn bộ chuyện này ra, đối với Lâm Trung Tắc sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Cái gọi là tai vạ đến thân ai người ấy chạy, họ không thể quản lý được nhiều như vậy.
Phương Minh không uống được nước, ánh mắt của y luôn dò xét trên người Trần Kinh, mấy phút trước, y còn cảm thấy Trần Kinh là một nhân vật hoàn toàn nhận bi kịch, đó là người không có đầu óc, một người trẻ tuổi căn bản không thể tồn tại trong giới chính trị ở Lễ Hà, hắn sẽ bị các lão già gặm hết xương cốt không thừa một chút gì, sau đó cút về nhà.
Điều này trước sau chỉ có mấy phút, Phương Minh đột nhiên nhận ra, chính mình mới là một bi kịch rõ ràng, giống như chơi cờ, luôn luôn cảm thấy nước cờ tiếp của mình là tuyệt diệu, nhưng sau khi đối phương ra nước cờ, mới biết rõ rằng mình đã đi một nước cờ dở.
Trên trán của Liêu Vĩ đều là mồ hôi, tay của y che cái micro, tay bỗng nhiên hơi run rẩy, y trầm ngâm hồi lâu, hướng về phía Trần Kinh khẽ gật đầu, cất cao giọng nói:
- Chúng tôi không phải là bịa đặt, chúng tôi nghe được phương án thay đổi chế độ ở lâm trường, đây đều là điều chúng tôi nghe được từ chính Trưởng phòng Lâm nói ra.
Y dừng một chút, nói:
- Tôi và ông Phương có thể kiểm điểm trước tổ chức, bởi chúng tôi không nên để lộ bí mật quá sớm, nhưng nếu nói chúng tôi bịa đặt, chúng tôi tuyệt đối không thừa nhận! Khi buổi tối chúng tôi ăn cơm cùng với Trưởng phòng Lâm, chính miệng Trưởng phòng Lâm nói việc cải cách lâm trường đi theo con đường phân chia bán đấu giá.
- Sau đó, tôi và phó chủ nhiệm Phương gặp Vương Quốc Thư và Mã Văn Hoa, chúng tôi chỉ nói đại khái mục đích đó, là bọn họ quá vênh váo, đi xuống nói lung tung, sau cùng mới lan ra…
- Được rồi!
Người lãnh đạo từ nãy
đến giờ vẫn chưa phát biểu, Phó bí thư Triệu Nhất Bình mở miệng cắt lời của Liêu Vĩ:
- Thái độ nhận ra sai trái cần phải thành khẩn, đã sai rồi còn biện hộ cho chính mình, đây có phải là nhận ra sai trái không?
Vẻ mặt của Liêu Vĩ và Phương Minh đỏ bừng, trong khi đó sắc mặt của Lâm Trung Tắc đã tái nhợt từ lâu!
Ánh mắt của mọi người trong hội trường đều nhìn về phía Lâm Trung Tắc, Lâm Trung Tắc định dùng sức để đứng dậy, bỗng y cảm thấy hai chân mình mềm nhũn ra.
Y cũng là người đối diện với nhiều chuyện trong xã hội, nhưng hôm nay, y bỗng nhận thấy mình không đủ dũng khí đối diện với những ánh mắt như vậy. Việc tranh chấp nổi loạn trên lâm trường, cấp dưới của y điều tra nhiều lần, cuối cùng, lại điều tra đến y, tất cả không ngờ là nguyên nhân do y tiết lộ ra, trên thế giới còn có chuyện gì hoang đường hơn nữa không?
Lời phát biểu đầu của Trần Kinh đã nói rất rõ ràng, về phương án cụ thể của việc cải cách trên lâm trường Hồng Thổ Pha, căn bản vẫn chưa từng được thảo luận, mặc dù vẫn chưa bàn bạc ra phương án cụ thể, Lâm Trung Tắc với tư cách là trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp, nhân vật số một, làm sao y có thể nói lung tung được?
Những điều mà y nói, thật sự là đại diện cho những gì y nghĩ, hay vẫn còn dụng ý khác nữa?
Bất kể là tình hình thế nào, Lâm Trung Tắc bây giờ không thể giải thích rõ được, y có trăm cái miệng cũng khó giãi bày được.
Sự thật hiện tại chính là, việc cải cách lâm trường cần đi theo con đường phân chia bán đấu giá, sớm nhất chính từ miệng y nói ra, nhưng bây giờ xảy ra tất cả sự cố, đều là xuất phát từ câu nói đó của y.
Cuộc họp báo cáo hôm nay biến thành hội nghị đấu tranh phê bình, đối tượng đấu tranh phê bình là ai? Là Trần Kinh sao?
- Trưởng phòng Lâm, những điều mà phó phòng Liêu nói là sự thật sao?
Triệu Nhất Bình ồm ồm nói.
Miệng của Lâm Trung Tắc mím chặt lại, y dùng hết sức lực, cuối cùng cũng đứng dậy được, có lẽ hơi lảo đảo, chút nữa ngã sấp xuống.
Đúng vào lúc đó, Trần Kinh đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi dìu Lâm Trung Tắc, cười ha hả:
- Trưởng phòng Lâm, tối nay ngài phải mời cơm đó, ván bài của tôi và ngài, cuối cùng vẫn là ngài thua!
Tay của Lâm Trung Tắc run lên một lúc, ánh mắt mơ màng nhìn Trần Kinh, Trần Kinh cười đầy thâm ý, dùng sức ấn lên vai y, Lâm Trung Tắc lại suy sụp ngồi xuống ghế.
- Thưa các vị lãnh đạo! Thưa các đồng chí!
Giọng của Trần Kinh
vang to:
- Việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, nhiệm vụ này từ khi bắt đầu đặt lên vai của Phòng lâm nghiệp, tất cả từ trên xuống dưới toàn bộ Phòng, đều rất căng thẳng! vì công cuộc cải cách lâm trường, chúng ta đã năm lần bảy lượt họp để thảo luận, điều tra nghiên cứu một cách nghiêm túc, vẫn chưa đạt được nhận thức chung.
- Với tình hình như vậy, toàn bộ cấp trên dưới ở Phòng đều tín nhiệm Trần Kinh tôi, để Trần Kinh tôi chọn lấy nhiệm vụ chính này, là người phụ trách đảm nhiệm công việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, tôi lại càng cảm thấy áp lực thật nặng nề!
Trần Kinh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn bốn phía băn khoăn:
- Tôi cho rằng, muốn làm tốt công tác cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, điều đầu tiên chúng ta cần có một đoàn thể có gan dám làm, dám nhận trách nhiệm, dám bỏ ra hết sức, giác ngộ cao, tư tưởng trong sạch, tính kỉ luật cao.
- Lúc đó, tôi đã đưa ra yêu cầu như vậy đối với Trưởng phòng Lâm, thái độ của Trưởng phòng Lâm, những tinh binh mãnh tướng mạnh của Phòng lâm nghiệp giao cho tôi chọn, nhưng việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, liên quan đến nhiều lợi ích như vậy, dây dưa đến nhiều mắt xích như vậy, đoàn thể đó có phải là nhu cầu cần tinh binh mãnh tướng của chỉ Phòng lâm nghiệp thôi sao?
- Vì vậy, tôi đã đánh cược tại chỗ với Trưởng phòng Lâm, tôi muốn cho ông ấy tận mắt xem, hiện giờ chỉ đạo việc cải cách lâm trường là một đoàn thể như thế nào, bây giờ….
Giọng nói của Trần Kinh đột nhiên dừng lại, hắn nâng một cốc nước uống cho trơn cổ họng, trong khi đó sắc mặt của mọi người trong hội trường lúc này đều đã thay đổi…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 63: Làm chủ đãi khách
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Giọng của Trần Kinh to dõng dạc mà lại sâu lắng, hôm nay hắn đem theo đôi mắt với khoang màu đen, xem xét toàn bộ người không lớn hơn nhiều so với tuổi thực tế, việc giơ tay nhấc chân của hắn rõ ràng đặc biệt thành thục và điềm đạm, hắn nghiễm nhiên là một ngôi sao lớn đang trình diễn vai kịch có một diễn viên ~
- Thưa các đồng chí, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha vẫn còn chưa bắt đầu, bây giờ lại xảy ra sự việc xấu xa như vậy, điều này thật sự khiến người ta đau lòng! Lúc đầu, khi tôi và Trưởng phòng Lâm muốn cố ý tiết lộ tin tức này ra ngoài, về căn bản không nghĩ rằng sẽ có hậu quả gay go nghiêm trọng như vậy.
- Tôi tin rằng chúng ta đều có thể thấy rõ, rốt cuộc nguyên nhân gì đã khiến sự việc phát triển đến mức độ hiện nay!
Trần Kinh chuyển đề tài câu chuyện, nói bằng giọng không chút khách khí:
- Đầu tiên, một số đồng chí của chúng ta không có tinh thần trách nhiệm, không có tính kỉ luật, không có tính nguyên tắc! Đoàn thể trong việc cải cách của chúng ta còn tồn tại nhiều vấn đề lớn, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha chính là sự chỉ đạo không tồi của Phòng lâm nghiệp, nhưng việc phối hợp của các anh chị của đơn vị khác cũng rất quan trọng!
- Tôi nói câu không dễ nghe, cho dù bạn không hợp tác, bạn cũng không nên gây thêm phiền toái, không nên dùng những chiêu cũ rích, không nên đâm dao phía sau lưng!
Khi nói đến ba từ đâm bằng dao, Trần Kinh khó nén nổi sự tức giận, giọng điệu rất nặng nề.
Khuôn mặt của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Phương Minh và Phòng nông nghiệp Liêu Vĩ sớm đã biến thành màu gan lợn, lúc này đối diện với câu nói “ Người gây sự” bọn không không hề có kẽ hở nào để phản bác lại.
Trần Kinh còn lợi hại hơn so với bạn họ tưởng tượng, Trần Kinh không ép Lâm Trung Tắc đến con đường chết, khi con dao của hắn bổ tới đỉnh đầu của Lâm Trung Tắc lại thu tay lại, dọa Lâm Trung Tắc không thể khống chế được đại tiểu tiện, sau đó hắn lại khéo léo xoay người, đem chậu đựng phân đậy vào Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp.
Dường như nguyên nhân của việc cải cách lâm nghiệp chập chạp không có tiến triển đều là do Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp không làm còn cản trở mà tạo nên, Phòng lâm nghiệp của hắn chịu oan ức thay cho Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp.
Nhưng đến giờ phút này, căn bản không có khe hở nào để cãi lại, sự thật là hai người Phương Minh và Liêu Vĩ không có tính nguyên tắc, buổi sáng mới nghe xong tin tức “ Tuyệt mật” buổi chiều liền tiết lộ ra ngoài, Trần Kinh đứng ở trên góc độ đạo lý cao thượng, hắn hoàn toàn có thể chỉ hươu bảo ngựa!
Không chỉ có Phương Minh và Liêu Vĩ hai người bị ép vào con đường không hề lui được, ngay cả Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Vương Tiềm và Phòng Nông nghiệp Từ Bân Nhã cũng đều bị Trần Kinh châm biếm đến mặt cắt không còn giọt máu Vương Tiềm với khuôn mặt đẹp nhất, mở màn y đã hướng mũi nhọn nhắm vào Trần Kinh, một mực hướng súng một cách mạnh mẽ, cuối cùng không ngờ bị Trần Kinh gậy ông đập lưng ông, y muốn chống chế cũng không được!
Và Từ Bân Nhã lại càng gặp phải tai bay vạ gió, sự giận dữ của Trần Kinh chính là hướng về phía Liêu Vĩ, Liêu Vĩ vẫn luôn chê Trần Kinh còn trẻ, y vui thích với việc xem Tây Dương Kính, chỗ nào cũng muốn cản trở đối với Trần Kinh.
Còn nữa, hai người Liêu Vĩ và Phương Minh và Lâm Trung Tắc đã qua lại âm thầm với nhau, mục đích không chỉ bố trí cho Trần Kinh một nhát dao, thậm chí còn muốn đẩy Trần Kinh vào chỗ chết nữa sao?
Bây giờ Trần Kinh phản công lại, cùng với việc giữ gìn sự uy nghiêm và uy tín của Phòng lâm nghiệp, chèn ép Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp, đồng thời hoàn toàn đưa hai người Liễu Vĩ và Phương Minh vào chỗ chết, trải qua một lần sự việc này, bước tiếp theo, Ủy ban kỷ luật nên tìm bọn họ để điều tra, các đơn vị của bọn họ còn có thể được trọng dụng?
- Trần Kinh không dễ đối phó!
Rất nhiều người trong phòng họp đều cùng có nhận thức như vậy, những người có thể vào được phòng họp này, lại có mấy người thật thà chứ?
Những vướng mắc nội bộ trong cuộc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, rất nhiều người đều rõ ràng, Trần Kinh lâm vào đường cùng, trong tình huống bốn bề đều khốn đốn, bước đường cùng lại có thể phản công lại, hơn nữa lại phản công sắc bén như vậy, vừa ra tay đã chỉ ra được kết cục của người khác, điều này thật là tuyệt!
Không chỉ là tuyệt vời, thủ đoạn của Trần Kinh có độ căng trùng, hắn buông tha Lâm Trung Tắc, đưa Phương Minh và Liêu Vĩ vào đường chết, cũng thể hiện rõ hắn có cái nhìn đại cục rất tốt.
Sự tôn nghiêm và uy tín của Phòng Lâm nghiệp là đại cục, sự vật mất đi chỗ dựa thì không thể tồn tại? Phòng lâm nghiệp là tấm biển không thể làm bẩn được, vì vậy sự việc của Lâm Trung Tắc, Trần Kinh đã khéo léo hóa giải, đó là mâu thuẫn nội bộ của nhân dân.
Nhưng hai vị của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp hoàn toàn không giống nhau, Trần Kinh đối xử tàn nhẫn với đối thủ chính trị thể hiện một cách thẳng thắn, điều nàp phù hợp với tác phong mạnh mẽ của người trẻ tuổi….
Trần Kinh hoàn toàn giẫm đạp lên con người, cũng không quay đầu lại, hắn nhanh chóng lôi đề tài vào việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha.
Hắn nói:
- Ngoại trừ những nhân tố của đoàn thể ra, điều quan trọng thứ hai của việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha chính là vấn đề về quan niệm tư tưởng của chúng ta, chính phủ của chúng ta, có phải thật sự tôn trọng đầy đủ nhu cầu của quần chúng nhân dân, có phải đại diện đầy đủ cho lợi ích của quần chúng nhân dân, tôi cho rằng vấn đề này chúng ta cần tự suy nghĩ!
- Vì sao một tin đồn nho nhỏ, lại gây lên sự cố lớn như vậy? Có phải phương hướng cải cách của chúng ta có vấn đề?
- Chúng ta cần phải suy xét nhiều, nghĩ ra nhiều biện pháp, có nhiều đổi mới, chỉ cần chúng ta có ý thức trách nhiệm cao, có sức mệnh cao cả để triển khai việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, tôi tin chắc rằng, việc cải cách của chúng ta nhất định có thể thành công, nhất định có thể thắng lợi, nhất định sẽ được sự ủng hộ của quần chúng nhân dân!
Ba điều nhất định của Trần Kinh, ở hội trường lập tức có người vỗ tay, rất nhanh là tiếng vỗ tay liên tiếp, ngay cả lãnh đạo huyện Ủy cũng bắt đầu vỗ tay.
Bí thư huyên ủy Thư Trị Quốc quay đầu vào Mã Bộ Bình hai người khẽ nói nhỏ với nhau, không ai biết họ đang nói với nhau điều gì, nhưng ánh mắt của hai người không ngừng hướng về Trần Kinh, điều này khiến mọi người dễ dàng nghĩ đến câu chuyện của hai vị có liên quan đến Trần Kinh.
Trần Kinh hôm nay đã khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, có thể qua ngày hôm nay, giới chính trị ở Lễ Hà lại xem xét lại sự tồn tại của Trần Kinh.
Sự nổi lên của Trần Kinh rất đột ngột, trong đó có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên, sự biểu hiện trước đây của Trần Kinh, cho dù là đối với sự việc lâm nghiệp Bình Động, hoặc đối với việc niêm phong nhà hàng, ấn tượng đối với giới chính trị ở Lễ Hà đó là sự mạnh mẽ của tuổi trẻ, sự biểu hiện tốt của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi nóng lòng muốn lộ diện.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh đã khiến tất cả mọi người nhận thức được thủ đoạn và phong cách của hắn, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Phòng Nông nghiệp, đây đều là những đơn vị huyện lệ thuộc trực tiếp quan trọng của Lễ Hà, những người bươn trải ở trong này có ai không phải là nhân vật ranh ma chứ?
Nhưng bọn họ lại ngấm ngầm lật thuyền, quả thực đã bị Trần Kinh đột nhiên ra tay nắm lấy, ngay cả cơ hội phản công lại, bọn họ cũng không có.
Trần Kinh là người rất có bản lĩnh, và sự mạnh mẽ trong phong cách của hắn, lại khiến người khác sáng mắt ra, cách đối phó của hắn đối với Phương Minh và Liêu Vĩ, rõ rằng là dao trắng đi vào con dao hồng đi ra, căn bản không để cho lối thoát, khiến có những người lăn lộn với con đường chính trị đều cảm thấy buồn bã.
Rất nhiều người đều xem xét từ trong nội tâm, đang cân nhắc sau này đắc tội với nhân vật Trần Kinh lợi hại như vậy, rốt cục có đáng hay không đáng.
Chính trị là như vậy, Chính trị từ trước đến giờ là phần mộ của người không có đầu óc, nhưng những người với tác phong mạnh mẽ tàn nhẫn, đồng thời có thủ đoạn trí tuệ cao siêu, lại luôn là người mạnh mẽ trong giới chính trị, bây giờ Trần Kinh có thể còn rất non nớt, có một số thủ đoạn vẫn còn khá cẩu thả, nhưng bố cục và tình thế của hắn lại là hình ảnh bậc thầy.
Sắc mặt của Lâm Trung Tắc vẫn luôn không còn giọt máu, Trần Kinh biểu diễn bên cạnh y, đúng! Chính là biểu diễn, sự biểu diễn từ đầu đến cuối!
Sự biểu diễn của Trần Kinh càng gần đến cuối, lại càng khiến Lâm Trung Tắc tin chắc rằng, tất cả những điều hôm nay đều do Trần Kinh đã thiết kế tỉ mỉ, mấy hôm trước, Trần Kinh lúc nào cũng tỏ ra yếu thế, đâu đâu cũng bị động, dường như không có sức lực để chống lại, đặt mình vào cảnh bốn bề bị địch vây hãm.
Điều này chẳng qua là hắn lùi để mà tiến, hắn lui một bước vừa khiến đối thủ lơ là, đồng thời lại tích lũy sức mạnh, ai mà ngờ được Trần Kinh miệng còn hôi sữa, đang âm thầm bày ra ván cờ tinh vi như vậy?
Sự thất bại này không oán trách được! Trong lòng của Lâm Trung Tắc biết rõ được điểm này, tuổi trẻ còn hơn cả thế hệ đi trước, Trần Kinh so với hắn vào năm đó, còn mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều…
Cuộc biểu diễn của Trần Kinh vẫn còn chưa kết thúc, hắn đại diện cho Phòng lâm nghiệp cuối cùng lại đưa ra một bản báo cáo về việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, toàn bộ bản báo cáo dài đến chục ngàn chữ, Lâm Trung Tắc đều không biết bất kì chữ nào trong đó.
Nhưng, sự việc đã đến nước này, y có thể nói rằng Trần Kinh không đại diện được cho Phòng lâm nghiệp sao?
Y không chỉ không thể nói như vậy, còn giơ hai tay tán thành ý kiến của Trần Kinh, Trần Kinh đã biến y vào mức độ bị bẽ mặt đến mức độ như vậy…
...
Hội nghị kết thúc, các lãnh đạo lần lượt kéo nhau ra về, Trần Kinh và Lâm Trung Tắc hai người ở lại phía sau.
Hai người không nói gì, sự việc đã đến giai đoạn này, lời nói đã không còn cần thiết nữa, cuộc đua thắng bại rốt cục đã rõ ràng, Lâm Trung Tắc hoàn toàn thất bại.
- Cái văn bản báo cáo đó, khi về hãy cho tôi một bản, Đảng ủy chúng tôi sẽ nghiên cứu học tập một chút. Việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
Lâm Trung Tắc chậm rãimở miệng nói.
- Nhất đinh không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo! Chúng ta phải cố gắng!
Trần Kinh cười nói, câu này hắn nói ra, như trút được gánh nặng, từ nay về sau không phải một mình hắn chiến đấu, việc thỏa hiệp của Lâm Trung Tắc có nghĩa là, về vấn đề cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, y sẽ dốc sức ủng hộ Trần Kinh!
Phòng nông nghiệp Từ Bân Nhã và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Vương Tiềm cũng xúm lại, Trần Kinh mỉm cười, tự động lùi lại một bước, Lâm Trung Tắc híp mắt nhìn hai người, thật lâu sau, mở miệng nói:
- Ông Vương, ông Từ! Trước khi nói đến người khác, trước khi chỉ trích người khác, cần phải quản lý tốt cấp dưới của mình! Luôn miệng nói phái tinh binh mãnh tướng ủng hộ công việc của chúng tôi, ha ha, binh quả nhiên thật tinh nhuệ, tướng quả nhiên thật mạnh mẽ a!
Hai người Từ Bân Nhã và Vương Tiềm đều đỏ mặt, Từ Bân Nhã cuối cùng mặt cũng dày lên một chút, hắn tiến lên trước nói:
- Trưởng phòng Lâm, phó phòng Trần! Là anh em có lỗi với hai vị, những việc trước đây, tôi cúi đầu xin lỗi hai vị. Chúng ta còn phải xem sau này, ông Từ tôi bảo đảm sau này Phòng nông nghiệp tuyệt đối không tham gia vào vấn đề cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha nữa.
Từ Bân Nhã nói thẳng ra, Vương Tiềm vội vàng xen vào:
- Đúng vậy, đúng vậy! Trưởng phòng Từ đã nói hộ lòng tôi, hôm nay tôi làm chủ, mời hai vị trưởng phòng Lâm, phó phòng Trần, tối chúng ta cùng tụ tập, nhà khách Phòng Sơn, thế nào?
Trần Kinh cười ha hả, tay vung lên:
- Không làm phiền chủ nhiệm Vương, tôi đã đặt một bàn ở nhà hàng Kim Ngọc, tôi và trưởng phòng Lâm mời hai vị, cũng mong hai vị không nên từ chối…
Vương Tiềm và Từ Bân Nhã sửng sốt, vừa mới tan họp, lúc nào Trần Kinh sắp xếp vậy?
Trần Kinh cười thản nhiên:
- Hai ông anh, các vị không cần nghi ngờ gì cả, bữa cơm này tối qua chúng tôi đã đặt sẵn rồi, chỉ chờ hôm nay tan họp xong chúng ta sẽ cùng đến đó thôi!
Vương Tiềm và Từ Bân Nhã nhìn nhau, không nói câu gì, hai cùng nhìn thấy nụ cười ẩn ý có chút trẻ con của Trần Kinh, hai người cùng bất giác lau mồ hôi trên trán…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 64: Phong ba thấy trước
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Kim Lộ hôm nay cả ngày đều đứng ngồi không yên.
Những thực khách vào nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm, rất nhiều người đều bàn luận về hội nghị của Huyện ủy hôm nay, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha lớn như vậy, hôm nay Huyện ủy sẽ nghe báo cáo của các bộ phận chức năng, cuộc họp báo cáo hôm nay sẽ có kết quả thế nào?
Lâm trường Hồng Thổ Pha có phải hôm nay sẽ quyết định phân ra để bán đấu giá?
Những người có thể vào nhà hàng Kim Ngọc đều là những người có chức quyền ở Lễ Hà, bọn họ ngoài bàn luận đến bản thân sự việc ra, bọn họ còn ham thích bàn luận những người quan trọng có liên quan đến việc cải cách.
Trần Kinh chắc chắn là người quan trọng, Trần Kinh phụ trách chủ đạo trong việc cải cách, từ những tin tức xã hội trước mắt đã biết được, Trần Kinh không chỉ là không hề làm, ngược lại không nắm được tình thế thuận lợi, không làm công tác quần chúng, từ đó mới dẫn đến công nhân viên chức trên lâm trường Hồng Thổ Pha gây náo loạn.
Ngày hôm nay không thay đổi trách nhiệm đầu tiên, Trần Kinh chắc chắn đã phạm sai lầm, không có thành tích lại phạm sai lầm, Trần Kinh còn có thể đảm nhận chức vụ lãnh đạo trong bao lâu?
Kim Lộ bình thường không thích nghe khách nói chuyện, nhưng hôm nay lại không kìm lòng được đi nghe những lời bàn tán này, cô càng nghe trong lòng càng phiền, càng không thể bình tĩnh được.
Cô và Trần Kinh đã tiếp xúc với nhau mấy lần, con người Trần Kinh còn trẻ, tài hoa hơn người, con người cũng đầy trí tiến thủ, thật sự là một nhân tài. Với con mắt của Kim Lộ, điểm yếu của Trần Kinh đó là kinh nghiệm và sự từng trải, nhưng mấy thứ đó, theo thời gian, dần dần có thể tích lũy được.
Trong lòng của Kim Lộ, tiền đồ của Trần Kinh vô cùng rộng mở.
Nhưng hiện tại, Trần Kinh lại gặp phải nguy cơ lớn như vậy, việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, dựa vào lai lịch và uy tín của Trần Kinh, hắn làm sao có thể nắm trong tay được tình hình? Điều này chắc chắn có người mượn cớ để chèn ép hắn, đây là một cách chèn ép rất lợi hại, một khi Trần Kinh bị lật thuyền trong chuyện này, nhất định là nguyên khí bị thương, rất khó hồi phục như cũ được.
Kim Lộ có hơi chút tiếc nuối, trong sự tiếc nuối cũng có chút bất lực, giới chính trị của Lễ Hà không khí ngột ngạt, người trẻ tuổi luôn khó có người che chở, Trần Kinh có thể ở trong chiếc chảo nhuộm mà mất đi chính mình, cuối cùng cả đời long đong.
Ý nghĩ này vẫn quanh quẩn trong đầu của Kim Lộ, làm thế nào cô cũng không thể xua tan đi được.
Cô có chút mếm Trần Kinh, hoặc có lẽ chưa nói tới là yêu, cô cũng biết rõ tâm tư của Trần Kinh, cô luôn hi vọng Trần Kinh có thể dũng cảm một chút, nhưng nếu sự nghiệp không thuận lợi, nếu gặp phải sự đàn áp trong sự nghiệp, Trần Kinh làm sao có thể đủ dũng cảm chứ?
Thời gian trôi nhanh như bay, phòng số một của nhà hàng Kim Ngọc vẫn trống không, những khách hàng muốn thuê phòng rất nhiều, nhưng Kim Lộ vẫn không cho thuê phòng số một.
Cô đang chờ đợi, mặc dù hi vọng không lớn, nhưng cô vẫn không từ bỏ.
- Quản lý Kim, đã sáu giờ rồi, khách thuê phòng một vẫn chưa đến, có phải là…
Giám đốc điều hành Cung Xán kính cẩn đề nghị với Kim Lộ, khách hàng trước mắt rất nhiều, các phòng thuê của nhà hàng Kim Ngọc đã chật hết rồi.
- Hãy chờ chút! Khách hàng không thể đúng giờ trăm phần trăm!
Kim Lộ oang oang nói, giọng điệu của cô thật không tốt.
- Nhưng có khách đã tìm đến phòng thuê số một rồi, chúng ta cũng không còn cách nào từ chối đúng không?
Cung Xán lại nói.
Kim Lộ nhíu mày, vào lúc này, lờ mờ có người ở khu phòng cho thuê đang cãi nhau.
- Phòng thuê đều trống cũng không dùng để đón tiếp khách sao? Khách khác cũng là khách, chúng tôi không được hoan nghênh sao?
Có một giọng nam giới hơi khàn khàn ở bên ngoài đang chất vấn nhân viên phục vụ.
- Rất xin lỗi, trưởng phòng Phương, phòng số một đã có người khác đặt trước, khách lập tức sẽ đến đây!
Giọng của nữ nhân viên phục vụ có chút yếu ớt.
- Ai đặt vậy? Lần trước tôi đã đặt phòng, các ngươi đều nói nhiều nhất giữ lại đến lúc sáu giờ, bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, lẽ nào người khác lại có đặc quyền lớn vậy sao?
Người khách vẫn không buông tha.
Cung Xán tiến đến bên cạnh Kim Lộ nói:
- Là Trưởng phòng Phương Tiệm Hồng của Phòng xây dựng đô thị!
Kim Lộ thở ra một hơi dài, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, tên Phương Tiệm Hồng này quả thật có chút âm hồn không tiêu tan.
Phương Tiệm Hồng là người thành phố Đức Cao, y đảm nhiệm Trưởng phòng Phòng xây dựng đô thị là có sự can dự của Bí thư Huyện ủy Thư Trị Quốc mời được nhậm chức, trước đây Lễ Hà chỉ có Phòng xây dựng đô thị, trực thuộc Ủy ban xây dựng, sau khi Thư Trị Quốc lên nhậm chức nghĩ đến tương lai phát triển của Lễ Hà, Phòng xây dựng đô thị mới là một bộ phận độc lập , thiết lập ra Phòng xây dựng đô thị.
Trước mắt, Phòng xây dựng đô thị chỉ là cái khung của cấp phó phòng, nhưng xây dựng đô thị luôn có thực quyền, vì vậy Phương Tiệm Hồng trong giới chính trị được coi là nhân vật số một.
Phương Tiệm Hồng còn khá trẻ, vừa mới ba mươi tuổi, ba mươi tuổi đầu có thể có sự che chắn, trong giới chính trị ở Lễ Hà cũng coi như một quang cảnh tươi sáng!
- Trưởng phòng Phương, hôm nay thật sự không đúng dịp, phòng số một thật sự đã được lãnh đạo đặt trước rồi, tiền đặt cọc cũng đã trả rồi, thật sự là không có cách nào!.
Kim Lộ tha thướt xuất hiện ở phòng chung.
Phương Tiệm Hồng không phải chỉ có một mình, trong đám người của hắn còn có một tên béo và một tên rất cao, ba người đều mang giọng địa phương của Đức Cao.
Phương Tiệm Hồng vừa nhìn thấy Kim Lộ, hai mắt chỉ dài ra như cái móc câu, con mắt không ngừng băn khoăn nhìn trên người Kim Lộ, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng ngấm ngầm:
- Quản lý Kim ra rồi hả? mỗi lần tôi đến nhà hàng Kim Ngọc, muốn xem sự tao nhã của quản lý Kim, đáng tiếc, cũng chỉ có thời điểm khách đầy, mới có được vinh hạnh này!
Sắc mặt của Kim Lộ không thay đổi, nói:
- Trưởng phòng Phương khách khí rồi! Trưởng phòng Phương luôn luôn quan tâm đến việc kinh doanh của chúng tôi, tôi vẫn luôn cảm kích! Chỉ có điều hôm nay không còn cách nào, phòng số một đã có khách đặt trước rồi!
Nét mặt của Phương Tiệm Hồng tiếp tục tươi cười, câu nói của Kim Lộ y dường như không nghe thấy, hai mắt hắn không ngừng xem xét những phần lộ ra rõ ràng trên cơ thể yểu điệu của Kim Lộ.
Phương Tiệm Hồng háo sắc, Kim Lộ sớm đã là đối tượng thèm thuồng của y, thường xuyên quấy rầy Kim Lộ không dứt.
Trước đây Kim Lộ giả bộ niềm nở với y, Phương Tiệm Hồng lại dần dần ép sát, sau đó Kim Lộ thay đổi sách lược, thường xuyên trốn tránh Phương Tiệm Hồng, Phương Tiệm Hồng mỗi lần đến nhà hàng Kim Ngọc đều cố ý gây rối, sau đó kiếm cớ để Kim Lộ phải xuất hiện.
Nhưng Hôm nay Phương Tiệm Hồng tìm thời cơ này không dễ giải quyết, đích xác hiện giờ các phòng ở quán rượu đều đã đầy cả, phòng số một vẫn còn trống, Phương Tiệm Hồng hùng hổ gây sự, là muốn nên nhường cho y sao?
Kim Lộ rất ghét đôi mắt của Phương Tiệm Hồng, càng ghét hơn da mặt dày không có phong độ của người đàn ông này.
- Quản lý Kim, trưởng phòng Phương hôm nay đến đây là để ăn cơm, hơn nữa cần phòng số một, quy định của nhà hàng Kim Ngọc, từ trước đến nay chưa từng nghe sáu giờ vẫn còn giữ lại phòng, tại sao khách đặt trước phòng số một chẳng ra sao cả?
Từ trên góc cầu thang trên lầu chợt xuất hiện một người, cười ha hả nói, người này lại là Mã Văn Hoa.
Y tiến đến trước mặt Phương Tiệm Hồng, nói:
- Trưởng phòng Phương, thật ngại quá, đến chậm một bước!
Phương Tiệm Hồng khẽ gật đầu, mắt vẫn dừng lại nhìn thân thể của Kim Lộ không rời đi, lại mỉm cười nói:
- Quản lý Kim, cô thật sự có chút lạ lùng, huyện Lễ Hà là nhân vật thế nào, có quyền lớn đến đâu, phòng số một ở Kim Ngọc còn thả con chim bồ câu, quản lý Kim không ngờ lại không dám hủy bỏ?
Cung Xán nhìn thấy điệu bộ như vậy, trong lòng hơi sốt ruột, cô bước lên phía trước Kim Lộ, nói:
- Quản lý Kim, tô đoán phó phòng Trần hôm nay sẽ không đến, chúng ta…
Kim Lộ biến sắc, nói:
- Cô không được xen vào.
- Hả, cô nói ai? Phó phòng Trần? Phó phòng Trần nào vậy? Không phải là Phòng lâm nghiệp Trần Kinh chứ?
Mã Văn Hoa lỗ tai rất tốt, nghe thấy câu nói của Cung Xán, vội vàng nói xen vào.
Sắc mặt của Kim Lộ hiện lên chút do dự, Mã Văn Hóa đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết mình đoán trúng, y cười ha hả nói:
- Quản lý Kim quả nhiên có sự phân biệt đối xử với phó phòng Trần của Phòng lâm nghiệp, đáng tiếc, hôm nay phó phòng Trần không thể đến ăn cơm. Điều này tôi có thể bảo đảm!
Mã Văn Hoa đảm nhận nhiều việc, thần sắc tỏ ra như thật, Phương Tiệm Hồng khẽ nheo mày, mũi khẽ hừ một cái nhẹ nhàng, hướng về phía Kim Lộ nói:
- Tôi biết là ai có sự sĩ diện lớn đến như vậy, hóa ra là phó phòng Trần Phòng Lâm nghiệp, ha ha, phó phòng Trần thật hứng thú, hôm nay vào ngày này hắn còn đặt tiệc rượu!
Y quay đầu lại, Mã Văn Hoa ở ngay bên cạnh y, hai người liếc nhau một cái, cùng nhau bật cười ha hả.
Hôm nay Phương Tiệm Hồng đến đây để ăn cơm, là Mã Văn Hoa mời khách. Phương Tiệm Hồng ở trong giới chính trị, nhưng y có làm chút kinh doanh, còn chơi bóng bàn.
Mã Văn Hoa và Phương Tiệm Hồng thiết lập mối quan hệ từ khá sớm, hai người trước đây làm ăn qua lại với nhau, lần này Mã Văn Hoa hẹn Phương Tiệm Hồng có liên quan đến gỗ! Phương Tiệm Hồng có quan hệ với hệ thống xây dựng thành phố, Mã Văn Hoa chuẩn bị mở một nhà máy gia công gỗ ở Đức Cao.
Kế hoạch của Mã Văn Hoa chính là y bỏ tiền ra, mượn mối quan hệ của Phương Tiệm Hồng mượn một mảnh đất, sau đó Phương Tiệm Hồng chiếm một phần cổ phần danh nghĩa.
Trước đây Mã Văn Hoa và Phương Tiệm Hồng có vài lần tiếp xúc với nhau, nhưng lúc đó Phương Tiệm Hồng có chút kiêu ngạo, cho rằng Mã Văn Hoa thực lực không được, bây giờ Mã Văn Hoa trong tay nhanh chóng sẽ nắm được lâm trường Hồng Thổ Pha, y có chút sức mạnh, hôm nay lại một lần nữa mời Phương Tiệm Hồng, hai người nhắc lại chuyện xưa.
Bề ngoài rất xấu hổ, Mã Văn Hoa và Phương Tiệm Hồng được biết phòng này là Trần Kinh đã đặt trước, hai người đều không nhịn nổi cười, hôm nay Huyện ủy mở cuộc họp báo cáo về việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, đó là việc mà toàn huyện đều quan tâm.
Cuộc họp hôm nay, Trần Kinh nhât định sẽ lọt vào vòng tấn công của mọi người, đó là việc không có gì nghi ngờ.
Việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha chưa bắt đầu đã xảy ra sai xót, là một người phụ trách chỉ đạo cải cách, Trần Kinh làm sao có thể trốn tránh việc liên quan.
Cuộc họp hôm nay của Trần Kinh kết thúc, nhất định là tinh thần sa sút, làm sao còn có thể tham gia bữa tiệc nữa? chuyện này nói ra quả thực đều là một chuyện cười.
Kim Lộ nhìn thấy vẻ mặt châm biếm của hai người Mã Văn Hoa và Phương Tiệm Hồng, lòng cô dần dần trầm xuống, trong lòng cô rất rõ, đối tượng mà hai người đó châm biếm là Trần Kinh, bọn họ khinh thường trắng trợn Trần Kinh, dường như Trần Kinh đặt một phòng, giống như một chuyện buồn cười rất lớn.
Trong lòng Kim Lộ lại có chút khó chịu không hiểu, mũi có chút cay cay, Trần Kinh là người đàn ông cô rất có cảm tình, nhưng người đàn ông này trong con mắt của người khác, lại bị khinh thường như vậy, cô làm sao có thể vui vẻ được?
- Quản lý Kim, quản lý Kim!Người của phó phòng Trần đến rồi, phó phòng Trần….
Nhân viên đón khách bên ngoài bỗng nhiên từ chỗ góc chạy đến chỗ Kim Lộ reo lên, Kim Lộ sửng sốt, giương mắt nhìn qua nhưng không có người, cô đang muốn cất bước, liền nghe thấy tiếng:
- Phó phòng Trần, hôm nay ông là nhân vật chính, mời ông trước, xin mời….
- Trưởng phòng Từ, chủ nhiệm Vương, các vị làm gì vậy, có phải nhìn thấy Phòng lâm nghiệp không đến, các vị liền làm tôi bị dơ bẩn sao?
Giọng của Trần Kinh rõ ràng lọt vào tai, khi hắn đang nói, người đã xuất hiện ở góc cầu thang….
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 65: Thoải mái
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Bên trái Trần Kinh là Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chủ nhiệm Vương Tiềm, bên phải là Trưởng phòng Phòng nông nghiệp Từ Bân Nhã, hai người họ ở hai bên, kẹp Trần Kinh ở giữa.
Ba người theo sau, đi theo Mông Hổ và Nghiêm Thanh, mặt khác còn có hai vị chức phó của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cùng đi theo, nhiều người như vậy, các đại gia vây quanh Trần Kinh cùng đồng loạt xuất hiện ở khu phòng nhà hàng Kim Ngọc.
Bọn họ vừa xuất hiện, cùng lúc trực tiếp đụng phải Phương Tiệm Hồng ở hành lang.
Trần Kinh không quen với Phương Tiệm Hồng, Vương Tiềm và Từ Bân Nhã lại quen với Phương Tiệm Hồng, nhưng bình thường họ qua lại rất ít với nhau, ngoài ra Phòng xây dựng đô thị chính là cái khung của phó phòng, cấp bậc của Phương Tiệm Hồng không cao bằng họ, vì vậy Vương Tiềm và Từ Bân Nhã cũng không nhiệt tình lắm, chỉ là sự chào hỏi lễ phép với Phương Tiệm Hồng.
Mã Văn Hoa bị cảnh tượng trước mắt khiến cho có chút mộng mị, y trừng to mắt, chậm chạp không phản ứng lại được.
Chờ y lấy lại được được bình tĩnh, bước lên chào hỏi nhiệt tình Vương Tiềm và Từ Bân Nhã, nhưng lại gặp phải cái mũi màu tro xám, cho dù là chủ nhiệm Vương hay là trưởng phòng Từ, nét mặt trở nên khá khó coi.
Mã Văn Hoa là người giống như quỷ tinh, lập tức hiểu được chuyện gì có thể xảy ra, trái tim của y đập nhộp nhịp, ánh mắt nhìn Trần Kinh, định mở miệng nói câu gì, khóe miệng của Trần Kinh hiện ra nụ cười kỳ lạ, Mã Văn Hoa chỉ liếc qua một cái, liền cảm thấy lạnh cả người, không chịu nổi lùi lại về sau.
Vẻ mặt của Trần Kinh thay đổi rất nhanh, rất nhanh hắn phóng tầm mắt chuyển qua Phương Tiệm Hồng và Mã Văn Hoa, ánh mắt nhìn Kim Lộ, nói:
- Quản lý Kim, đến hơi muộn một chút, chỗ tôi đặt hẳn vẫn còn chứ?
- Còn, còn! Vị trí của phó phòng Trần, dù thế nào chúng tôi vẫn giữ!
Kim Lộ cười hì hì nói, cách nói của cô đầy khách sáo, nhưng vẻ mặt là chân thành.
Cô cười rất thật, sự rõ ràng về những nếp nhăn ở khóe mắt cô có thể làm chứng, lúc đó lòng cô khó dùng lời nói để biểu đạt, khi Trần Kinh tìm cô để đặt phòng, trong lòng cô cảm thấy Trần Kinh buông tha hay là vui đùa.
Mà cả ngày hôm nay, trong lòng Kim Lộ rất không vui, lý do cô không vui rất phức tạp, nhưng đều có liên quan đến Trần Kinh.
Cô đã suy nghĩ những khả năng mà Trần Kinh có thể gặp phải, cô chỉ độc nhất không ngờ rằng Trần Kinh sẽ trở về nguyên vẹn, làm sao có thể trở về nguyên vẹn chứ? Trần Kinh tuổi còn trẻ, ở Lễ Hà lại không có nền tảng, một mình hắn phải đối diện với những áp lực và khó khăn nhiều như vậy, phía sau lại có người cầm dao ngăn cản, sự thất bại của hắn dường như chắc chắn.
Nhất là đầy là lần đầu tiên, rõ ràng có người sắp đặt, mục đích muốn lật đổ Trần Kinh, Trần Kinh làm sao có thể trốn thoát được?
Nhưng sự thật, Trần Kinh không hề nói đùa, hôm qua hắn nói đặt phòng là sự thật, bởi vì hôm nay hắn rõ ràng đã đến rồi.
Kim Lộ thấy bất tiện khi lúc nào cũng nhìn Trần Kinh, ánh mắt cô băn khoăn nhìn Phương Tiệm Hồng và Mã Văn Hoa.
Phương Tiệm Hồng một cán bộ trẻ có rất có sĩ diện, đi đến đâu đều khiến người khác nhìn thấy tư thế, nhưng bây giờ, chính bản thân y lại gắng gượng, trên mặt thể hiện nụ cười không tự nhiên, nhưng những nhân viên đi theo y đều sát người vào tường, ánh hào quang của y hoàn toàn bị Trần Kinh che hết.
Còn về Mã Văn Hoa, vừa rồi y ra vẻ như thật, nhắc đến Trần Kinh với điệu bộ khinh miệt không thèm để ý, nhưng lúc này, y lại còng lưng xuống, trên mặt hiện ra nụ cười khiêm tốn, đang cười theo.
Kim Lộ cảm thấy sảng khoái một cách không hiểu, Trần Kinh cuối cùng là người mà cô đã không nhìn nhầm, hắn quả là rất tuyệt vời, hôm nay nhìn thấy tư thế hiện tại, có thể đoán rằng hắn không bị sao cả.
Kim Lộ không hiểu lắm về chính trị, nhưng cô lại rất rõ, sự xuất hiện của Trần Kinh, đã trấn áp được rất nhiều người, ít nhất Phương Tiệm Hồng và Mã Văn Hoa ở trước mắt đều bị hắn trấn áp thật sự.
- Trưởng phòng Phương, tôi nói phó phòng Trần nhất định sẽ tới!
Kim Lộ bật cười rạng rỡ như hoa lan.
- Vì vậy ngài chớ trách tội tôi, mọi việc đều có trước có sau, phòng số một là phó phòng Trần đã đặt, tôi không thể cho ngài được! Cũng may hiện giờ khách cũng đã vãn bớt, chỉ cần ngài chờ một lát, nhất định sẽ có chỗ trống!
Kim Lộ vừa nói, vừa gọi người phục vụ đón tiếp những người của Trần Kinh vào phòng, Kim Lộ là một cô gái nhỏ bé như vậy, cô hoàn toàn không ngại lúc đó mượn thế của Trần Kinh, khiến Phương Tiệm Hồng khó xử một chút.
Kim Lộ nói xong, Trần Kinh mới đưa ánh mắt nhìn Phương Tiệm Hồng, hắn khẽ gật đầu, nói:
- Trưởng phòng Phương Phòng xây dựng đô thị? Tôi là Trần Kinh bên Phòng lâm nghiệp, hôm nay có chút vô lễ, không biết ngài muốn đặt phòng số một, nếu trưởng phòng Phương không ngại, hay là chúng ta hãy cùng nhau?
Sắc mặt của Phương Tiệm Hồng có chút ửng đỏ, thể diện tốt của y, trường hợp này tuyệt đối không được nóng giận.
Nhưng, Trần Kinh thật sự khiến y mất mặt, y đường đường là trưởng phòng, không hề có phong độ đoạt đi phòng của người khác đã đặt trước, hơn nữa lại còn bị người đặt trước dội vào đầu.
Mặt khác, lúc trước y coi thường không thèm để ý đến Trần Kinh, bây giờ Trần Kinh lại đứng trước mặt y, nhìn tư thế này, Trần Kinh nghiễm nhiên là nhân vật chính hôm nay, trưởng phòng Từ của Phòng Nông nghiệp và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Vương chủ nhiệm đều đi theo, đây đâu phải là cảnh tượng mà Phương Tiệm Hồng nghĩ đến?
- Chào ngài! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Phương Tiệm Hồng bề ngoài cười nhưng trong lòng không như vậy nói
- Nếu đã là vị trí củaPhó phòng Trần đã đặt
trước, chúng tôi tìm
chỗ khác là được rồi!
Y hướng về Mã Văn Hoa cố gắng bĩu môi, ánh mắt của Mã Văn Hoa liếc về phía Trần Kinh, môi động đậy, dường như muốn nói gì, Phương Tiệm Hồng nhìn liên tục nhíu mày, chỉ hận là không thể bỏ mặc không quan tâm đến Mã Văn Hoa.
Tầm mắt của Trần Kinh không dừng lại ở Mã Văn Hoa, hắn nhìn qua bên cạnh Phương Tiệm Hồng, giơ tay và nắm lấy, nói:
- Trưởng phòng Phương được kết bạn cần phải thận trọng a!
Phương Tiệm Hồng nhíu mày, có chút bối rối không mò tới được, Trần Kinh cũng không nói nhiều, ở giữa mọi người vây quanh, hắn bước vào trong phòng, cánh cửa phòng nhanh chóng đóng lại, bên trong chỉ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Trần Kinh và mấy người.
Bữa rượu hôm nay Trần Kinh uống rất thỏa thích. Lâm Trung Tắc chưa đến đều không ngờ đến sự việc như vậy, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng đang uống rượu của Trần Kinh.
Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Vương Tiềm và Phòng Nông nghiệp Từ Bân Nhã, hai người họ hôm nay đem hết sức cùng Trần Kinh uống, điều nàu là bởi vì hôm nay trên cuộc họp Trần Kinh đã hoàn toàn gõ đến Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp, sự động chạm của Trần Kinh khiến Vương Tiềm và Từ Bân Nhã đều rất sợ hãi.
Việc động chạm của Trần Kinh đã hoàn toàn vạch trần sự hợp tác không tận tâm của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp trong công việc, rất nhiều lãnh đạo đều có mặt, Vương Tiềm và Từ Bân Nhã lại mạnh miệng khen nức nở, mặt của họ làm sao có thể rạng rỡ được.
Vì thế, không quan tâm là có vừa ý hay không, bọn họ phải thể hiện rõ thành ý và thái độ, đây là điều bắt buộc.
Phương Minh và Liêu Vĩ hai người mắc phải sai lầm, cần họ đến để chùi mông, là nhân vật số một , có lúc cũng không còn cách nào khác.
Vương Tiềm không ngừng xin lỗi Trần Kinh, nói rằng bản thân mình không quản được cấp dưới, lại còn vỗ ngực tự đắc, bắt đầu từ hôm nay về sau, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước hoàn toàn sẽ phối hợp công việc với Trần Kinh, thậm chí chính y có thể nắm lấy một phần công việc này.
So với Vương Tiềm, Từ Bân Nhã có thái độ càng tích cực hơn, Trần Kinh trước đây là nhắc đến việc hợp tác rộng rãi của Phòng Nông nghiệp và Phòng Lâm nghiệp, lúc đó Từ Bân Nhã rất xem trọng.
Từ Bân Nhã lúc nào cũng nặng trĩu, nội bộ trong Phòng Lâm nghiệp có mâu thuẫn, y làm sao lại không thể tham dự vào trong đó, nhưng Liêu Vĩ lầm này thật sự phạm sai lầm, khiến cho Từ Bân Nhã cảm thấy mặt mũi lúng túng, bữa cơm này tối nay, mục đích của y chỉ có một, đó là xoa nhẹ những khúc mắc trong lòng Trần Kinh đối với Phòng Nông nghiệp.
Ba lãnh đạo là nhân vật chính, bọn người Mông Hổ và Nghiêm Thanh đều là nhân vật phụ.
Lần này Trần Kinh có thể thành công vượt qua cửa ải này, Mông Hổ và Nghiêm Thanh hai người bỏ ra nhiều sức lực, Mông Hổ từ khi in lên nhãn hiệu Trần Kinh ở trên não, bây giờ y đối với Trần Kinh là nói gì nghe lấy, từ việc khống chế việc gây rối ở hiện trường đến đột kích thẩm vấn điều tra, đều do y một tay sắp xếp.
Còn Nghiêm Thanh lại phụ trách đảm đương cơ sở ngầm và gián điệp cung cấp đầy đủ cho Trần Kinh, những việc xảy ra mỗi ngày ở trong Phòng, những việc xảy ra ở bên ngoài, Nghiêm Thanh đều báo cáo với Trần Kinh hàng ngày.
Y quản lý văn phòng, những giấy tờ, tin tức quan trọng của Phòng Lâm nghiệp, cơ bản đều thông qua tay của Nghiêm Thanh, Nghiêm Thanh hoàn toàn dựa vào Trần Kinh, Trần Kinh ở Phòng Lâm Nghiệp luôn nắm được thế chủ động.
Trần Kinh liên tiếp nâng chén, trong lòng hắn cảm động một cách khó hiểu, Vương Tiềm và Từ Bân Nhã, đường đường họ là trưởng phòng, nếu không phải là tình huống đặc biệt, làm sao họ lại có thể ăn nói khép nép như vậy được?
Điều này giải thích rõ ràng rằng, hiện tại thói đời này vẫn là thế giới của kẻ mạnh, ngươi cứng rắn mạnh mẽ, mạnh hơn người khác, ngươi có thể đè lên đầu người khác, người khác sẽ tôn trọng bạn, sẽ sợ bạn, nếu không, người khác sẽ không coi bạn ra gì, khinh thường bạn!
Trần Kinh của hôm qua và Trần Kinh của hôm nay, chẳng phải có sự khác biệt?
Nhưng hôm qua, toàn bộ giới chính trị ở Lễ Hà có ai mà không thông cảm, thương hại, châm chọc, thậm chí còn có ánh mắt nhạo báng nhìn Trần Kinh?
Hội nghị hôm nay, Trần Kinh quyết đoán sáng rực lên, hắn vạch trần từng tầng lớp mà bản thân đã chuẩn bị chu đáo, khiến cho những người nhằm vào hắn đều tối mày tối mặt, không có chút thể diện nào.
Có thể tưởng tượng, qua ngày hôm nay, giới chính trị ở Lễ Hà chắc chắn có thái độ và sự đánh giá khác nhau đối với Trần Kinh, Từ Bân Nhã và Vương Tiềm trước sau có thái độ khác nhau, có thể xác minh chính xác được điều này.
- Chủ nhiệm Vương, trưởng phòng Từ! Liên quan đến vấn đề hợp tác phối hợp, tôi nghĩ vấn đề này không có thay đổi lớn! Ai có thể vượt qua được, phó chủ nhiệm Phương Minh và phó phòng Liêu, hai người đều có tính là người trong cuộc, chỉ cần họ có thái độ đoan chính, tiếp thu những bài học kinh nghiệm, tôi nghĩ việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, bọn họ phụ trách vẫn tốt hơn!
- Cải cách vẫn chưa bắt đầu, liền thay đổi người lãnh đạo, điều này không nhất định may mắn!
Mang theo hơi men say, Trần Kinh đột nhiên nói với Vương Tiềm và Từ Bân Nhã.
Vương Tiềm và Từ Bân Nhã hai người nhìn nhau một cái, cùng cảm thấy không thể tin nổi, nói:
- Phó phòng Trần, chuyện này….
Trần Kinh khoát tay, ngắt lời bọn họ, nói:
- Việc này có nội tình khác, nếu quy lỗi công nhân viên chức gây rối ở Hồng Thổ Phalên đầu chủ nhiệm Phương và phó phòng Liêu, cá nhân tôi cho rằng không thích hợp, đối với vụ án này, chúng ta cần cẩn thận làm rõ trách nhiệm, không thể bao che người khác, cũng không thể làm người khác oan uổng!
- Phó phòng Trần…Lão Vương tôi ở đây cảm ơn ngài! Về nhà tôi sẽ bảo Phương Minh tự mình đến chịu đòn nhận tội với ngài, chỉ cần ngài có thể tạo cơ hội cho hắn lập công chuộc tội!
Vương Tiềm hơi cảm động nói.
Trần Kinh cười ha hả, giơ chén rượu lên:
- Nào, nào, chúng ta uống rượu, hôm nay không nói công việc nữa, công việc hôm khác bàn sau, hôm nay chúng ta không say không về!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc