- Dù sao vẫn chưa hết một ngày, có thể nó vẫn còn cần thêm chút thời gian.
Ánh mắt Diệp Thanh Bình vẫn đang nhìn chằm chằm vào căn lầu. Thậm chí, ngay cả chiếc lá trúc bị thổi bay xuống đầu lão cũng không cảm nhận được.
Lúc này, bên trong căn lầu, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Bên cạnh hắn là hai bình ngọc rỗng.
- Thằng nhóc, bây giờ bản tôn muốn ngủ say một thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian này, nếu như không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy bản tôn.
Bên trong thức hải, Thao Thiết nói xong câu đó liền không phát ra âm thanh nào khác nữa. Sau khi nhận lại quyền khống chế, Diệp Khôn nhắm mắt cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể mình.
Trong đan điền, một luồng khí xoáy màu trắng tinh đang chậm rãi xoay tròn. Uy năng ẩn chứa trong luống khí xoáy trắng tinh còn mạnh hơn xa nguyên lực lúc trước.
Đây chính là luồng xoáy pháp lực?
Diệp Khôn cảm nhận được mỗi lần luồng khí xoáy này quay tròn, nó lại hấp thu được rất nhiều linh khí. Mà tốc độ quay càng nhanh, số linh khí được hấp thu sẽ càng tăng.
Có tin đồn nói rằng bên trong bí tích tứ phẩm có pháp môn gia tăng tốc độ quay tròn của luồng khí xoáy. Đáng tiếc cái "Ngự Thú Tâm Kinh" mà Diệp Khôn tu luyện chỉ là bí tích nhị phẩm, bên trong không có loại pháp môn này.
Thế nhưng, cho dù là vậy, Diệp Khôn vẫn cảm nhận thấy rõ tốc độ hấp thu linh khí của mình bây giờ đã nhanh hơn lúc chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng từ hai đến ba lần!
Nếu như đổi thành bí tịch tứ phẩm trở lên, tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng đến mức độ nào đây? !
Diệp Khôn hít vào một hơi dài. Trong đầu nhớ lại lời Diệp Nam Thiên nói lúc hai người đi tới đây.
Tu sĩ sau khi đạt tới Trúc Cơ có thể thông qua nguyên thần ngưng luyện linh khí trong cơ thể thành pháp lực bằng luồng xoáy trong đan điền. Mà nền tảng ban đầu của tu sĩ Trúc Cơ chính là pháp lực!
Dĩ nhiên, cảnh giới Trúc Cơ cũng được chia làm bốn cấp độ. Bình thường, tu sĩ vẫn thuận miệng gọi chúng là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh.
Mà bốn cấp độ này ứng với Khí Toàn kỳ, Khí Phách kỳ, Khí Hải kỳ cùng Pháp Đan kỳ.
Khí Toàn kỳ chính là luồng xoáy pháp lực lúc ban đầu. Lúc này, tu sĩ phải trải qua quá trình tích lũy, hấp thu linh khí không ngừng, sau đó ngưng luyện linh khí thành pháp lực dung nhập vào luồng xoáy. Sau khi luồng xoáy đầu tiên lớn mạnh tới cực hạn sẽ sinh ra luồng xoáy thứ hai, tiếp đó sẽ là luồng xoáy thứ ba. Sau khi ba luồng xoáy lớn ngưng kết lại thành phách khí sẽ đạt tới Khí Phách kỳ. Hiện tại, Diệp Nam Thiên đang dừng lại ở cấp độ này.
Sau khi tu sĩ đạt tới Khí Phách kỳ, pháp lực bên trong đan điền sẽ từ dạng khí chuyển sang thành dạng lỏng. Sau khi hình thành được ba cái phách khí, pháp lực sẽ hoàn toàn biến thành dạng lỏng. Mà sau khi ba cái phách khí từ từ hợp lại thành một điểm, trong đan điền sẽ ngưng tụ thành khí hải, đạt tới Khí Hải kỳ.
Lúc này, pháp lực bên trong đan điền của người tu sĩ sẽ dâng trào như sóng biển. Khi phóng pháp lực sẽ giống như sóng biển cuộn trào. Chỉ cần giơ tay giơ chân đã có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ Khí Toàn kỳ và Khí Phách kỳ, có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ. Còn bên trong khí hải, pháp lực ở dạng lỏng cũng đang dần dần biến thành trạng thái rắn. Sau khi pháp lực đã hoàn toàn chuyển sang thể rắn, khí hải sẽ co lại ngưng kết thành đan. Đây chính là dấu hiệu đã đạt tới đỉnh của Trúc Cơ.
Đạt tới Pháp Đan kỳ chính là đã bước được nửa bước vào Kim Đan!
Hiện giờ, Diệp Khôn vừa mới đạt tới Trúc cơ, còn đang ở giai đoạn đầu tiên của Trúc Cơ - cũng chính là Khí Toàn kỳ, luồng xoáy khí duy nhất đang chậm rãi chuyển động trong cơ thể hắn đã ẩn chứa lực lượng rất mạnh khiến hắn càng mong muốn đạt tới Khí Phách kỳ. Thậm chí là cả Khí Hải kỳ!
Tuy nhiên, hiện giờ hắn cũng không muốn tiếp tục tu luyện.
Diệp Khôn đứng dậy vươn hai tay ra phía trước, chỉ thấy hai lòng bàn tay bắt đầu tuôn ra pháp lực, dần dần biến thành một bàn tay bằng pháp lực. Ngay sau đó, Diệp Khôn giơ tay hướng về phía cái bàn. Hắn đứng từ xa khẽ nhấc một cái, chiếc bàn đã trực tiếp bị nâng lên!
Phát lực từ xa!
Đây chính là năng lực mạnh mẽ của tu sĩ sau khi đạt tới Trúc Cơ!
Có thể nói, hiện giờ hắn không cần phải tự dùng chính cơ thể mình thi triển ra chiến kỹ Mô Phỏng Thú giống như bình thường nữa!
Tuy nói trước khi Trúc Cơ, chiến kỹ Ngũ Hành cùng Khí chiến kỹ có thể đứng từ xa công kích người khác; thế nhưng, tác dụng của nó vẫn thuộc các loại chiến kỹ. Nếu như không phải ở trong lôi đài nhỏ hẹp mà đổi thành một khu đất rộng lớn, Diệp Khôn biết đến mười loại phương pháp có thể dễ dàng tránh né công kích từ chiến kỹ Ngũ Hành cùng Khí chiến kỹ.
Thế nhưng, đã đạt tới Trúc Cơ thì lại khác. Do nguyên lực đã ngưng tụ thành nguyên thần nên tu sĩ có thể sử dụng thần thức. Trong lúc đang thi triển chiến kỹ, tu sĩ hoàn toàn có thể dùng thần thức điều khiển chiến kỹ bám sát theo đối thủ. Giống như ngày trước Lưu Phong đứng từ xa thi triển Quy Nguyên Kiếm Chỉ, cho dù cách nhau khá xa, lão vẫn có thể đánh trúng cánh tay đang bóp cổ Lưu Dong của Diệp Khôn. Sau đó Diệp Khôn xuất ra đòn sát thủ, Lưu Phong chỉ còn biết ôm hận ra tay. Cái cảm giác toàn thân đang bị khóa chặt mà Diệp Khôn cảm nhận được lúc đó chính là tác dụng của thần thức.
Dĩ nhiên, cái này cũng không phải là khóa chặt hoàn toàn. Nếu như kẻ địch có thần thức mạnh mẽ thì y hoàn toàn có thể dùng thần thức của mình phá chiến kỹ được điều khiển bằng thần thức khiến người kia bị mất tập trung. Giống như Diệp Nam Thiên ra ta với Lưu Phong ngày trước. Vì muốn Lưu Phong bị thương nặng và không để cho lão kịp né tránh, Diệp Nam Thiên đã sử dụng công kích cận thân!
Trừ điều đó ra, thần thức cũng có khoảng cách nhất định. Giống như Diệp Khôn vừa mới đạt tới Trúc Cơ, thần thức chuẩn xác cũng chỉ tỏa ra được phạm vi gần một trượng. Nếu như hắn sử dụng thần thức lan ra thì cùng lắm chỉ được mười trượng.
Diệp Khôn hạ cái bàn xuống, sau đó nhìn về hướng cái đỉnh vàng đang cách đó bốn đến năm trượng. Tuy nói đỉnh hương này nhỏ hơn loại đỉnh đồng bình thường, thế nhưng nó cũng phải nặng tới một vạn cân!
Sau khi tụ pháp lực trên tay, Diệp Khôn lại giơ bàn tay về phía đỉnh hương rồi chậm rãi phát lực!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Cái đỉnh hương bằng vàng ròng đã được hắn từ từ nhấc lên. Thế nhưng, chỉ một lúc sau, Diệp Khôn bỗng cảm thấy pháp lực trong tay đã tản ra, đỉnh hương cũng hạ xuống mặt đất!
- Xem ra lực lượng của pháp lực yếu hơn rất nhiều so với lực lượng của cơ thể. Tuy nhiên điều này cũng bình thường. Hiện giờ mình mới chỉ là tu sĩ Khí Toàn kỳ, mới chỉ có một cái xoáy khí. Nếu như mình sử dụng chiến kỹ, dung hợp pháp lực cùng lực lượng cơ thể với nhau, lực lượng cơ thể đã đạt tới một vạn ba ngàn cân, cộng thêm với pháp lực thì sẽ đạt tới hai vạn một ngàn hoặc hai vạn hai ngàn cân. Hơn nữa, hiện giờ mình đã đạt tới Trúc Cơ, mình đã có thể giải phóng ra trạng thái ba đuôi trong chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ rồi!
Diệp Khôn bóp chặt bàn tay. Trong mắt rực lên ánh sáng!
- Nước Thiên Phong, các ngươi chờ đó. Món nợ anh trai ta, trong lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này ta sẽ bắt các ngươi phải phun ra chút máu!
...
Sau khi đạt tới Trúc Cơ, Diệp Khôn phải mất một ngày củng cố lại pháp lực bên trong cơ thể. Hiện tại hắn mới bước ra khỏi phòng, không ngờ lại bắt gặp năm người Diệp Nam Thiên đang đứng ở ngoài.
Nhìn nụ cười thoải mái trên khuôn mặt bọn họ, sự lo lắng trong lòng Diệp Khôn cũng giảm đi rất nhiều.
Nửa tháng tiếp theo, Diệp Khôn lại trở vào trong dãy núi Phong Tuyệt. Trải qua hơn nửa tháng thực chiến, đặc biệt là vài lần kịch chiến cùng mấy con yêu thú cấp hai, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được kỷ xảo khi đối chiến của tu sĩ Trúc Cơ. Cũng trong nửa tháng này, Diệp gia cũng đã đem tin tức Diệp Khôn đạt tới Trúc Cơ che dấu thật kín đáo. Dù sao, mỗi người trong Diệp gia đều hiểu rõ lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này chính là khảo nghiệm lớn nhất của Diệp gia. Mà bản thân Diệp Khôn lại chính là nhân tố quyết định xem Diệp gia có thể vượt qua khỏi nguy cơ lần này hay không!
Trong nửa tháng Diệp Khôn một mình tu luyện, Diệp gia đã chọn lựa ra được mười người tu sĩ dưới tuổi hai mươi lăm đi tham dự. Ngoại trừ Diệp Khôn cùng Diệp Ưng, mười người này hầu như đều là tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng hoặc Tiên Thiên đệ bát tầng. Mà Diệp Nhạn cũng được có mặt trong nhóm này.
Vào thời điểm cách ngày tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội khoảng mười ngày, trước cổng thành Trúc Hải, mười chiếc xe ngựa cùng hơn mười con tuấn mã tạo thành một đoàn xe đang từ từ chạy ra khỏi thành.
- Diệp Khôn chưa tới ư?
Phía trước đoàn xe, Diệp Thanh Bình đang cưỡi tuấn mã bỗng cau mày, hai mắt nhìn về hướng dãy núi Phong Tuyệt.
Đội ngũ của Diệp gia lần này được chính Quốc chủ Diệp Nam Thiên tự mình lãnh đạo, hai vị Đại trưởng lão Diệp Thanh Bình cùng Diệp Thiên Nhai đi trước hộ tống. Về phần hai vị Thái thượng trưởng lão Diệp Thiên Khung cùng Diệp Long Chiến do đã lớn tuổi, cộng thêm linh mạch của Diệp gia còn cần người bảo vệ nên họ đã ở lại Diệp gia.
Nhưng, cho dù là vậy, số lượng tu sĩ Trúc Cơ của Diệp gia tính thêm cả Diệp Khôn đã có tới bốn người!
- Chắc là sắp tới rồi!
Thiên Nam Thiên ở bên cạnh cười nói. Ông vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng huýt gió vọng lại từ đằng xa.
- Nhìn kìa, tới rồi đó.
Diệp Nam Thiên cười nói. Sâu trong mắt ông hiện lên sự khen ngợi.
Từ trong tiếng huýt gió, ông đã nhận thấy thực lực hiện giờ của Diệp Khôn đã tăng lên không ít so với nửa tháng trước.
Một lúc sau, bóng hình Diệp Khôn đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Bay lên nhảy xuống mấy cái đã đuổi kịp đoàn xe.
- Tộc trưởng, cháu đã đến muộn.
Diệp Khôn cười cười, chắp tay lại nói.
- Lên ngựa đi!
Diệp Nam Thiên vỗ vỗ bả vai Diệp Khôn, sau đó quay đầu lại quát lớn:
- Xuất phát, đi tới thành Thiên Phong!
Nói xong, ông vung roi điều khiển tuấn mã dẫn đầu chạy về phía cuối con đường lớn. Diệp Khôn tung mình lên ngựa, bên trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ vô cùng thích thú cùng tò mò.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được rời khỏi thành Trúc Hải. Rốt cuộc thế giới bên ngoài có hình dạng thế nào? !
Hắn vung roi ngựa đuổi theo đoàn xe phía trước. Trong lúc đó còn thấp thoáng nghe được âm thanh khá nhỏ do hắn phát ra:
- Nước Thiên Phong, lão tử tới đây!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 62 : Ngự Yêu Phường
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Thành Thiên Phong, thủ đô nước Thiên Phong.
Nước Thiên Phong là một trong ba nước mạnh nhất thuộc hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Nó cũng là một quốc gia có lịch sử lâu đời nhất trong số hai mươi quốc gia. Vậy nên, thành Thiên Phong chắc chắn sẽ không khó nhìn như thành Trúc Hải.
Tường thành hùng vĩ cao tới gần trăm trượng. Cổng thành khổng lồ rộng bốn mươi trượng, cao khoảng ba mươi trượng. Từ bên trong thành vang lên từng tiếng động lớn ồn ảo đủ thấy tòa thành này phồn hoa tới mức nào.
Sau khi làm thủ tục lưu lại ở cổng thành, đội ngũ Diệp gia đi theo con đường chính vào trong thành. Vừa vào trong thành, từng tiếng người nói chuyện đinh tai nhức óc bỗng ào tới. Tiếng người bán hàng rong cùng người đi đường hỏi giá, tiếng rao bán từ những cửa hiệu và còn cả tiếng người cãi vã nơi đầu phố cùng các loại tiếng động lớn ầm ĩ bên tai.
Nhìn dòng người đông nghìn nghịt trước mặt, Diệp Khôn hít sâu một hơi:
- Không hổ danh là thủ đô của một cường quốc trong hai mươi nước vùng Nam bộ.
- Nơi này sao so được với thủ đô của Đế quốc Vân Cảnh. Chắc chắn lần sau đệ sẽ được tham gia đoàn đi sứ tới Đế quốc Vân Cảnh, đến đó rồi đệ sẽ biết cái gì mới được gọi là phồn hoa.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên bên tai Diệp Khôn. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Ưng ở bên cạnh đang cưỡi ngựa đi về phía trước.
- Đế quốc Vân Cảnh...
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ mong chờ, nói nhỏ:
- Nơi đó thế nào?
- Nơi đó...
Diệp Ưng liếc Diệp Khôn một cái. Trải qua trận đấu với Lưu Dong ngày trước, quan hệ của hai người đã hơi dịu lại. Sau khi do dự một lúc, gã khẽ nói:
- Nơi đó rất lớn, ít nhất cũng phải to hơn thành Thiên Phong này một trăm lần.
- Gấp thành Thiên Phong một trăm lần? !
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh.
Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Khôn, Diệp Ưng lắc đầu, khẽ thở dài:
- Đứng quá mong chờ được tới đó. Nói thật, huynh thực sự không mong mình được đi qua nơi này.
- Bởi vì bọn họ rất mạnh ư?
Hai mắt Diệp Khôn khẽ nheo lại. Nhớ tới câu nói dốc cạn đáy lòng của Diệp Ưng sau khi bị đánh bại trên lôi đài, hắn nhoẻn miệng cười:
- Nhìn đi, không phải đệ đã đạt Trúc Cơ rồi sao? Chỉ cần chúng ta không bao giờ ngừng bước, khoảng cách giữa chúng ta với bọn họ sẽ càng ngày càng gần.
Diệp Khôn nói xong liền giật cương phóng ngựa lên phía trước hỏi Diệp Nam Thiên.
- Càng ngày càng gần... Nói thì dễ.
Diệp Ưng gượng cười một tiếng, sau đó sững sờ nhìn bóng lưng Diệp Khôn đến xuất thần.
...
Là quốc gia đứng ra tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội, nước Thiên Phong dĩ nhiên đã có kế hoạch sắp xếp cho những nước tới tham dự. Đội ngũ của Diệp Khôn vừa mới vào thành đã có tu sĩ nước Thiên Phong được phái đến tiếp đón, hướng dẫn cả đoàn Diệp gia vào bên trong thành.
Nước Thiên Phong khi xưa cũng không lớn được như bây giờ. Nghe đồn, vào mấy trăm năm trước, thành Thiên Phong chỉ lớn bằng nội thành bây giờ. Theo thời gian nước Thiên Phong không ngừng phát triển, thành Thiên Phong cũng được mở rộng thêm. Mà khu vực nội thành hiện giờ đã trở thành lãnh địa của người thống trị nước Thiên Phong - Trần gia.
Thế nhưng, khu vực nội thành này cũng lớn hơn thành Trúc hải rất nhiều...
Dưới sự hướng dẫn của tu sĩ nước Thiên Phong, đoàn đội ngũ Diệp gia đã được mời tới một cái viện độc lập có thể chứa được mấy trăm người ở thành Tây. Xung quanh cái viện này còn có hơn hai mươi cái viện khác cũng giống y như vậy. Hiển nhiên đây đều là nơi nghỉ ngơi của các nước tới tham dự Chư Quốc Võ Đấu Hội. Trong số đó đã có một vài cái viện đậu đầy xe ngựa trước cửa, cổng chính còn được cắm thêm là cờ của quốc gia mình. Đây chính là một dấu hiệu cho người khác thấy viện này đã có người ở.
- Nước Tề, nước Đại Chu, nước Ngũ Kiếm, nước Nam Sở... Hình như chỉ còn nước Thiên Kình chưa tới.
Diệp Khôn thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra chuyện bất hòa từ xưa đến nay giữa nước Thiên Kình cùng nước Thiên Phong là thật."
Bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt nghĩ tới hai người huynh muội Ngô Cương, Ngô Nam ở trong dãy núi Phong Tuyệt. Không biết lần này có gặp lại được họ trong thành Thiên Phong này hay không.
- Các vị đạo hữu nước Vạn Trúc, đây chính là nơi nghỉ ngơi của các vị. Ngày mai, đặc sứ của Nam tam tông cùng đặc sứ tới từ Đế quốc Vân Cảnh sẽ cho gọi Quốc chủ các nước tới bàn bạc chuyện Chư Quốc Võ Đấu Hội. Nếu các vị đạo hữu khác không có việc gì làm thì có thể đi dạo quanh thành Thiên Phong. Trong đó, phía thành Nam cùng thành Tây chính là nơi sinh sống của dân chúng. Thành Bắc là chỗ tập trung của một số tán tu, nơi đó còn có phường thị giao dịch lớn nhất của người tu tiên trong toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ. Còn lại thành Đông là khu vực phồn hoa nhất của thành Thiên Phong chúng tôi. Ở đó có "Hãng buôn Thất Xảo", "Trân Bảo Các", "Ngự Yêu Phường" đều là các thương hội đến từ Đế quốc Vân Cảnh. Ba ngày sau chính là thời điểm tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội, đến lúc đó sẽ có người đến thông báo cùng tiếp đãi các vị.
Người tu sĩ chịu trách tiếp đãi của nước Thiên Phong nói xong liền xoay người rời đi. Lúc này, mọi người Diệp gia mới nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Nhìn điệu bộ giống như mặt ngửa lên trời. Chỉ là mấy thương hội tới từ Đế quốc Vân Cảnh mở ra vài cửa hàng thôi mà.
Một tên đệ tử Diệp gia tỏ ra vẻ khinh thường. Chẳng qua, bên trong mắt y lại hiện lên sự ghen tuông.
Diệp Nam Thiên khẽ lắc đầu, quay lại dặn dò Diệp Thanh Bình:
- Ông hãy sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, ta phải đi chào hỏi mấy người bạn tốt đây.
Nói xong, ông quay đầu nhìn về đám đệ tử Diệp gia, nói lớn:
- Ta biết mọi người muốn ra ngoài dạo chơi. Thế nhưng, mọi người phải nhớ kỹ một điều là không được gây chuyện ở thành Thiên Phong này.
- Vâng ạ!
Đám đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia đều vội vàng đáp lời. Đối với phần lớn người trong số bọn họ, đây chính là lần đầu tiên được rời khỏi Diệp gia đi tới một nơi phồn hoa như thành Thiên Phong, dĩ nhiên bọn họ đều không muốn ở lại chỗ nghỉ. Bọn họ đang muốn ra ngoài tìm hiểu thêm về nơi thành thị phồn hoa này.
- Diệp Khôn, cùng đi xem phường thị ở thành Bắc không?
Một tên đệ tử Diệp gia hỏi Diệp Khôn.
- Ta không đi đâu. Ta chỉ định đi dạo một vài chỗ thôi.
Diệp Khôn mỉm cười từ chối. Chợt thấy người kia đi về phía đám người Diệp Ưng. Sau đó, một đoàn gồm mười mấy người đã cùng nhau lên đường.
Nhìn những người này đang rất háo hức cùng vội vàng, Diệp Khôn mỉm cười lắc đầu.
Sở dĩ hắn cự tuyệt lời mời đi cùng đám người Diệp Ưng ra ngoài, lý do chủ yếu chính là hắn đang muốn tới mấy cái thương hội lớn ở thành Đông bán chút đồ. Dù sao, hiện giờ trên tay hắn cũng có không ít vật liệu của yêu thú cấp hai, cộng thêm với Kim Anh Thạch nhặt được ở đáy đầm lúc trước.
Dựa theo lời của Thao Thiết, dường như Kim Anh Thạch này chính là khoáng thạch tam phẩm. Hiện giờ trong tay hắn có ba viên Kim Anh Thạch, nếu như lấy một viên ra bán thì hắn sẽ kiếm được không ít linh thạch.
Những linh thạch này Diệp Khôn không dùng vào việc tu luyện. Sau khi hắn tiến giai, Diệp Nam Thiên đã ban thưởng cho hắn năm mươi hai viên linh thạch, số lượng đó đã đủ cho hắn tu luyện rồi. Thế nhưng, nếu dùng số linh thạch đó mua linh khí thì còn lâu mới đủ.
Linh khí, nói đơn giản chính là những trang bị vũ khí được chế tạo đặc biệt dành cho tu sĩ. Ví dụ như những người tu luyện Khí chiến kỹ, nếu như họ sử dụng linh khí thi triển chiến kỹ sẽ phát ra uy lực lớn hơn xa so với sử dụng binh khí thông thường. Thế nhưng, công việc chế tạo linh khí lại vô cùng khó khăn. Nó đòi hỏi phải có trận pháp luyện khí do Luyện Khí Sư bố trí. Vậy nên, cho dù là linh khí nhất phẩm kém nhất cũng yêu cầu giá tiền không rẻ chút nào.
Hiện giờ chỉ còn ba ngày nữa sẽ tới thời điểm tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội. Diệp Khôn tự nhận thấy thực lực hiện giờ của hắn đã có thể đánh một trận với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Thế nhưng, hắn không bao giờ coi nhẹ đối thủ của mình. Huống hồ, nước Thiên Phong, nước Thiên Kình cùng nước Tề là những quốc gia lớn, bọn họ có rất nhiều tài lực trang bị linh khí cho các tu sĩ tham gia thi đấu. Nếu hắn muốn tăng thực lên của mình lên chỉ trong một thời gian ngắn, linh khí chính là một sự lựa chọn tốt nhất.
Linh khí cũng được chia thành chín phẩm. Mục đích lần này của Diệp Khôn chính là mua một cái linh giáp nhất phẩm hoặc nhị phẩm.
Sau khi dọn dẹp qua phòng mình, Diệp Khôn nói với Diệp Thanh Bình một tiếng rồi vác hành trang đi ra khỏi viện.
Dạo bước trên con đường lớn trong thành, Diệp Khôn gặp được không ít tu sĩ nước Thiên Phong. Tuy nhiên, khi những người này thấy gia huy nước Vạn Trúc trên người Diệp Khôn, bọn họ đều cười chế giễu vài tiếng, không muốn nói với hắn bất cứ câu nào. Diệp Khôn cũng chẳng thèm để ý, một mình đi về hướng thành Đông.
Sau khi đi qua mấy con phố, một con đường phồn hoa bỗng xuất hiện trước mắt hắn.
Trên con đường này chỉ có vài cửa hàng đang mở cửa. Thế nhưng, bên trong từng gian hàng lại hiện lên vẻ rất phồn hoa. Từng dòng người ra vào liên tục, giao dịch vật phẩm với mấy cửa hàng.
Diệp Khôn đi từ từ dọc con phố. Cuối cùng, một cửa hàng chiếm diện tích vài dặm bỗng hiện ra trước mặt hắn. Nhìn ba chữ "Ngự Yêu Phường" mang phong cách cổ xưa phía trước, Diệp Khôn khẽ chớp mắt, sau đó bước vào bên trong.
Phần lớn số đồ vật hắn muốn bắn ra lúc này đều chính là những thứ trên người yêu thú. Chỉ cần nghe qua "Ngự Yêu Phường" là biết nơi đây có liên quan tới việc mua bán yêu thú. Dĩ nhiên nơi đây chính là lựa chọn đầu tiên của hắn.
- Vị đạo hữu này, xin hỏi đạo hữu muốn bán hay mua đồ vậy?
Diệp Khôn vừa đi vào cửa hàng, một người nhân viên trẻ tuổi bỗng tươi cười bước ra tiếp đón.
- Cả hai. Tuy nhiên, đồ ta muốn bán chính là tài liệu trên người yêu thú cấp hai.
Diệp Khôn nhìn người nhân viên cửa hàng một cái, trong lòng hơi cảm thấy hơi kinh sợ. Hắn không ngờ một tên nhân viên bình thường trong Ngự Yêu Phường cũng là tu sĩ Tiên Thiên. Tuy nhiên, Diệp Khôn đã lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói:
- Yêu thú cấp hai? !
Nụ cười trên mặt người nhân viên trẻ tuổi hơi cứng lại, y chợt cung kính hành lễ:
- Xin mời tiền bối đi theo tôi.
Diệp Khôn khẽ gật đầu, đi theo người nhân viên trẻ tuổi vào đại sảnh phía sau cửu hàng.
Đại sảnh trong cửu hàng của Ngự Yêu Phường rất lớn, có thể chứa được cả ngàn người. Bên trong đại sảnh là những quầy hàng có hình khuyên được kê sát vào tường. Xung quanh các quầy hàng có không ít những tu sĩ đang lưu luyến nhìn vào đó. Nếu như ưng ý với vật nào thì chỉ cần ngẩng đầu hỏi giá tiền. Trong số đó có không ít người nghe thấy giá tiền chỉ đành lắc đầu thở dài. Thế nhưng cũng có những người ném tiền như rác. Mà không quản thế nào, những nhân viên cửa hàng lúc nào cũng mang theo một nụ cười nhạt trên mặt khiến cho người khác cảm thấy khá thân thiện.
Thế nhưng, người nhân viên trẻ tuổi cũng không đi vào những quầy hàng bên trong đại sảnh, y dẫn Diệp Khôn đi qua một lối đi dài và hẹp tới một gian phòng độc lập bên trong.
Một lát sau, người nhân viên trẻ tuổi dẫn theo một người tu sĩ tuổi trung niên tới.
Sau khi người tu sĩ trung niên đi vào căn phòng, y mỉm cười chắp tay thi lễ với Diệp Khôn:
- Tại hạ là Lý Hoành, chưởng quỹ thứ ba của Ngự Yêu Phường. Không biết đạo hữu muốn bán thứ gì?
Vừa nhìn thấy người tu sĩ nho nhã tuổi chừng ba mươi này, Diệp Khôn bỗng rùng mình một cái.
Người tự xưng là chưởng quỹ thứ ba của Ngự Yêu Phường này rõ ràng là một tên tu sĩ Trúc Cơ!
Hiện tại, Diệp Khôn đã biết vì sao Diệp Ưng lại phản ứng như vậy rồi. Một người tu sĩ Trúc Cơ ở trong một quốc gia thuộc hai mươi nước vùng Nam bộ lúc nào cũng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Thế nhưng, một người chưởng quỹ thứ ba của Ngự Yêu Phường thuộc chi nhánh ở nước Thiên Phong đã có tu vi Trúc Cơ. Vậy, thực lực chân chính của Ngự Yêu Phường phải mạnh tới mức độ nào? !
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Khôn không đổi sắc lấy hành trang từ trên lưng đặt xuống bàn. Hắn mở hành trang đổ ào ra một đống vật liệu yêu thú.
Sau khi nhìn thấy đống vật liệu, bất kể là Lý Hoành hay người nhân viên trẻ tuổi đều cảm thấy kinh hãi cùng hoảng sợ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 63 : Băng Tằm Giáp,Phong Hành Lý
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Chỉ cần nhìn một cái, Lý Hoành đã nhận ra đống vật liệu này không ít hơn số vật liệu trên người mười con yêu thú cấp hai.
Tuy nhiên, Lý Hoành là một con người từng trải, y rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường. Y cầm lên một phần vật liệu trên bàn, cẩn thận quan sát một lúc rồi nhíu mày nói:
- Mặc dù những vật liệu này của các hạ đều là ở trên người yêu thú cấp hai, thế nhưng thứ có giá trị nhất là yêu hạch lại không có. Thứ cho tại hạ nói thẳng, giá trị của những vật liệu này... sợ rằng chỉ được hai mươi viên linh thạch.
- Hai mươi viên linh thạch?
Diệp Khôn khẽ cau mày lại.
- Nếu đạo hữu không tin thì có thể cầm bản danh sách này mà xem. Trị giá của mỗi loại vật liệu yêu thú đều được ghi rõ rành rành ngay trên đó.
Lý Hoành mỉm cười, phất tay một cái. Người nhân viên phía sau lập tức lấy ra một quyển sách đưa cho Diệp Khôn. Sau khi nhìn qua một lúc, Diệp Khôn đã tin rằng Lý Hoành không nói dối. Tuy những vật liệu này có thể bán được với giá cao hơn ở ngoài phường thị, thế nhưng thứ Diệp Khôn định bán bây giờ không phải là đống vật liệu này.
Hít sâu một hơi, Diệp Khôn móc Kim Anh Thạch từ trong túi eo ra, sau đó đặt lên trước mặt Lý Hoành, hỏi:
- Thế còn Kim Anh Thạch, Ngự Yêu Phường các người định trả giá bao nhiêu?
- Cái gì? Kim Anh Thạch? !
Sau khi nhìn thấy một viên đá sáng bóng màu vàng kim, vẻ mặt tươi cười của Lý Hoành liền biến mất. Y bỗng đứng vọt dậy, hô lên thất thanh.
Tuy nhiên, y chợt nhận ra mình đã hơi thất lễ. Lý Hoành hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cầm Kim Anh Thạch trên bàn lên.
Cảm nhận được cái lạnh thấu xương trên viên đá, Lý Hoành bỗng phóng ra pháp lực màu trắng nhạt như sương mù tụ lại trên bàn tay. Pháp lực vừa tràn vào Kim Anh Thạch, từ bên trong nó bỗng phun ra một luồng hàn khí lạnh tới thấu xương. Trên bàn tay Lý Hoành bỗng được bao phủ bởi một lớp sương trắng.
- Đúng rồi, đây chính là Kim Anh Thạch.
Nhìn lớp sương trắng kia, trong mắt Lý Hoành hiện lên vẻ vui mừng. Y ngẩng đầu, từ từ giơ lên một ngón tay:
- Một trăm viên linh thạch!
Diệp Khôn khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười không nói gì. Từ sự thất lễ ban nãy của Lý Hoành, hắn đã nhìn ra được Kim Anh Thạch này có thể là vật phẩm mà bọn họ đang cần gấp. Vậy nên, hắn đương nhiên không vội vàng mở miệng.
Nhìn Diệp Khôn vẫn ngồi im tại chỗ, Lý Hoành thầm trách bản thân mình lúc nãy đã hơi hấp tấp. Tuy nhiên, dù sao y vẫn là một người chưởng quỹ của Ngự Yêu Phường. Sau khi do dự một lúc, y liền mở miệng:
- Hai trăm viên linh thạch, đây chính là cái giá cao nhất rồi. Không dấu gì đạo hữu, mặc dù Kim Anh Thạch này là khoáng thạch tam phẩm, thế nhưng giá cả nhiều lắm cũng chỉ đến một trăm năm mươi viên linh thạch. Nếu như không phải đây là vật bản điếm đang cần gấp thì Lý mỗ sẽ không mua với giá hai trăm viên linh thạch đâu.
Diệp Khôn khẽ cau mày, lại lắc đầu thêm lần nữa. Hắn đứng dậy, định cầm Kim Anh Thạch rời đi.
- Đạo hữu dừng bước!
Lý Hoành gượng cười lắc đầu. Nghĩ tới Kim Anh Thạch chính là vật mà vị Đại tiểu thư kia yêu cầu, y cắn răng nói:
- Đạo hữu, hai trăm năm mươi viên linh thạch là cái giá cuối cùng. Cho dù đạo hữu đem bán ở chỗ khác cũng không có cái giá nào cao hơn đâu!
Diệp Khôn dừng bước, trong lòng hắn biết không thể ép giá lên quá cao được. Hơn nữa, cái giá hai trăm năm mươi viên linh thạch đã vượt quá sự mong đợi của Diệp Khôn. Hắn cười nói:
- Được.
Lý Hoành cũng thở phào nhẹ nhõm. Y móc từ trong lồng ngực ra một cái túi linh thạch đưa cho Diệp Khôn. Bất chợt, y hơi chần chừ hỏi:
- Không biết trong tay đạo hữu có còn Kim Anh Thạch nữa không?
- Không còn.
Diệp Khôn mặt không đỏ, tim không đập gấp trả lời. Hắn giơ tay nhận lấy túi linh thạch, sau đó mở ra nhìn. Ngay tức khắc, bên trong bỗng hiện ra một vầng ánh sáng chói mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy!
Nhiều linh thạch thế này đã có thể mua được linh khí không kém rồi nhỉ?
Diệp Khôn kiểm tra lại một chút. Sau khi đếm đủ hai trăm bảy mươi hai viên linh thạch, hắn liền cất túi linh thạch này vào trong túi eo.
Tuy nhiên, hắn cũng không có ý rời đi mà ngẩng đầu cười hỏi:
- Thật ra, lần này tại hạ tới quý phường không chỉ vì muốn bán đồ mà còn muốn mua một ít linh khí. Không biết Lý đạo hữu có thể nói đại khái giá tiền của linh khí cho tại hạ biết được không?
- Đạo hữu muốn mua linh khí?
Lý Hoành nghe vậy liền cười. Y đưa mắt với người nhân viên trẻ tuổi phía sau một cái, người kia liền đưa ra một cuốn sách. Lý Hoành cầm cuốn sách đưa cho Diệp Khôn, nói:
- Nếu đạo hữu muốn mua linh khí nhất phẩm thì có thể tự mình đi xem ở đại sảnh. Tuy nhiên, nếu đạo hữu muốn mua linh khí từ nhị phẩm trở lên, đạo hữu có thể xem đống tư liệu được ghi chép cặn kẽ ở trong cuốn sách này.
"Phong Hành Lý (giày), linh khí nhị phẩm, bên trong được khắc thêm chiến kỹ Ngũ Hành: 'Phong Hành'. Khi sử dụng hai chân sẽ gần như là cưỡi gió, tốc độ được tăng lên rất nhiều. Giá tiền là tám mươi viên linh thạch."
"Hắc Mang Kiếm, linh khí nhị phẩm, được luyện chế từ Hắc Mang Thiết, tăng thêm được rất nhiều linh khí truyền vào. Khi thi triển Khí chiến kỹ có thể tăng thêm hai thành uy lực. Giá tiền là bảy mươi lăm viên linh thạch.
"Vòng tay Ngũ Hành, linh khí nhị phẩm, được luyện chế từ những vật liệu ẩn chứa ngũ hành dung hợp với trận pháp. Khi đeo cái vòng tay này trên người, lúc thi triển chiến kỹ Ngũ Hành sẽ được tăng thêm hai thành uy lực. Giá tiền là chín mươi ba viên linh thạch.
"Liệt Cốt Đao, linh khí tam phẩm, sử dụng xương cốt của yêu thú cấp ba Kim Nhãn Báo để luyện chế. Khi thi triển Khí chiến kỹ sẽ được tăng thêm ba thành uy lực. Trên thân đao có khắc chiến kỹ chuẩn tứ phẩm Liệt Cốt Đao Quyết. Giá tiền là bốn trăm tám mươi viên linh thạch."
...
Sau khi xem xong nhóm linh khí này, Diệp Khôn âm thầm tặc lưỡi một cái. Nên biết rằng, giá tiền của linh khí nhất phẩm thông thường chỉ có mười mấy, hai mươi viên linh thạch. Thế nhưng, giá tiền của linh khí nhị phẩm phải tăng lên gấp mấy lần. Về phần linh khí tam phẩm, giá tiền lại càng cao phải biết!
Tuy nhiên, tiền nào thì của nấy. Hiệu quả từ những linh khí này mang lại đều khiến Diệp Khôn nhìn mà thèm. Chẳng hạn như Phong Lý Hành, nếu như Diệp Khôn đi nó vào, sau đó giải phóng ra trạng thái ba đuôi, tốc độ của hắn có thể so sánh được với một số Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Hết khoảng thời gian một chén trà, Diệp Khôn mới xem xong hết cuốn sách ghi chép danh sách số linh khí nhị phẩm. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dường như đã dừng lại trước Phong Hành Lý cùng với một cái linh giáp chuẩn tam phẩm Băng Tằm Giáp.
Băng Tằm Giáp, linh khí chuẩn tam phẩm, áo giáp trong bó sát người. Sử dụng tơ băng tằm bện thành, chất liệu mềm mại nhưng có tính dai rất lớn. Có thể ngăn được ba thành tổn thương!
Bởi vì bên trong không bố trí bất kỳ trận pháp nào cho nên Băng Tằm Giáp chỉ được coi là chuẩn tam phẩm. Thế nhưng, với đặc tính ngăn được ba thành tổn thương đã khiến cho Diệp Khôn động tâm!
Chẳng qua, giá của Băng Tằm Giáp cũng rất cao, đòi tận ba trăm viên linh thạch!
Nói cách khác, nếu như Diệp Khôn muốn mua cái Băng Tằm Giáp này, hắn nhất định phải lấy hết số linh thạch vừa bán Kim Anh Thạch cùng vật liệu yêu thú cấp hai lúc này cộng thêm với ba mươi viên linh thạch nữa mới đủ!
- Tại hạ muốn mua Băng Tằm Giáp cùng Phong Hành Lý với giá ba trăm viên linh thạch, thế nào?
Sau khi do dự một lúc, Diệp Khôn ngẩng đầu lên hỏi.
- Ồ? Ánh mắt của đạo hữu rất tốt đó. Tuy cái Băng Tằm Giáp này chỉ là linh khí chuẩn tam phẩm, thế nhưng nó cũng có chỗ hơi đáng tiếc. Phải biết rằng Băng Tằm chính là yêu thú cấp bốn, loại tơ nó phun ra chính là vật liệu được dùng để luyện khí. Chỉ tiếc, trong lúc luyện chế đã xuất hiện sai sót khiến nó trở thành linh khí chuẩn tam phẩm. Nếu như đem so sánh về đặc tính, một số linh khí tam phẩm còn kém hơn cả nó. Ba trăm viên linh thạch đã là cái giá thấp nhất rồi.
Trên mặt Lý Hoành hiện lên nụ cười khôn khéo. Trong lúc Diệp Khôn đang thất vọng, y bỗng nhiên đổi giọng:
- Tuy nhiên, nếu đạo hữu có thể đưa cho Ngự Yêu Phường chúng ta thêm một viên Kim Anh Thạch nữa, Băng Tằm Giáp cùng Phong Hành Lý sẽ thuộc về đạo hữu. Ý đạo hữu thế nào?
Chỉ cần một viên Kim Anh Thạch? !
Cả người Diệp Khôn run lên. Hắn không ngờ chỉ vì một viên Kim Anh Thạch, Lý Hoành lại nguyện ý dùng số linh khí trị giá đến gần bốn trăm viên linh thạch trao đổi với hắn.
Thế nhưng, một khắc sau đó, Diệp Khôn bỗng nhìn thấy khóe mắt Lý Hoành vừa lóe lên một tia sáng. Hắn cảm thấy rùng mình, gượng cười lắc đầu nói:
- Cuộc mua bán này thật lời lãi. Đáng tiếc, trong tay tại hạ chỉ có duy nhất một viên Kim Anh Thạch nhặt được ở một cái đầm sâu trong dãy núi Phong Tuyệt mà thôi.
- Ồ? Đầm sâu trong dãy núi Phong Tuyệt? !
Trong đầu Lý Hoành chợt nghĩ, sau đó nở nụ cười:
- Đã vậy, nếu như đạo hữu chỉ cho Lý mỗ cái đầm sâu ở đâu, Lý mỗ sẽ làm chủ bán cho đạo hữu Phong Hành Lý cùng Băng Tằm Giáp với giá ba trăm viên linh thạch.
- Được!
Diệp Khôn hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy giấy bút vẽ ra bản đồ dẫn tới cái đầm sâu. Tiếp theo, hắn móc từ trong túi eo ra ba trăm viên linh thạch đưa cho Lý Hoành.
Sau khi nhân viên cửa hàng mang Phong Hành Lý cùng Băng Tằm Giáp tới, Diệp Khôn liền vội vàng thay vào. Cái Băng Tằm Giáp này lạnh như băng, dùng tay sờ vào giống như đang sờ lên một khối băng vậy. Tuy nhiên, cơ thể Diệp Khôn lúc này đã nóng lạnh bất xâm, dĩ nhiên hắn không cần để ý tới một chút rét lạnh này. Mặc chiếc áo giáp này vào không hề cản trở hoạt động của hắn.
Còn Phong Hành Lý thì lại tương đối đặc biệt. Hình dáng của nó cũng không khác gì những chiếc giày bình thường. Sau đi khi vào, Diệp Khôn bỗng cảm thấy bước chân của mình đã trở nên linh hoạt hơn. Hơi thích ứng một chút, hắn cảm thấy cho dù mình không sử dụng trận pháp "Phong Hành", tốc độ của hắn cũng được tăng thêm không ít.
Sau khi giao dịch được hoàn thành, Lý Hoành đã tự mình đưa Diệp Khôn ra khỏi phường thị. Vừa quay đầu bước đi, vẻ mặt tươi cười của Diệp Khôn lúc nói lời từ biệt với Lý Hoành đã trở nên nghiêm trọng.
Hắn không ngờ một viên Kim Anh Thạch lại mang tới cho hắn một chút phiền phức nhỏ. Ban nãy, sở dĩ Lý Hoành nói muốn dùng Băng Tằm Giáp cộng với Phong Hành Lý đổi lấy một viên Kim Anh Thạch, e rằng đây chỉ là ý muốn ngầm thăm dò thử. Nếu không phải Diệp Khôn kìm nén sự tham lam trong lòng từ chối, nói không chừng Lý Hoành sẽ hoài nghi trên người hắn vẫn còn Kim Anh Thạch, đó chẳng khác nào tự dẫn lửa lên người.
Đưa bản đồ cho Lý Hoành, cho dù bọn họ có đi tìm hay không cũng chẳng liên quan tới Diệp Khôn. Hơn nữa, lấy một cái tin tức cộng thêm ba trăm viên linh thạch mua được Băng Tằm Giáp cùng Phong Hành Lý sẽ giảm bớt đi không ít phiền toái. Đồng thời, hai đồ vật này còn trợ giúp hắn trong lần Chư Quốc Võ Đấu Hội sắp diễn ra. Lần mua bán này không hề bị lỗ chút nào.
Về phần đám người Lý Hoành có tìm ra được Kim Anh Thạch dưới đầm sâu nữa hay không, Diệp Khôn cũng chẳng quan tâm. Mục tiêu chính của hắn lần này chính là lọt vào trong tốp mười người đứng đầu Chư Quốc Võ Đấu Hội. Mười người tu sĩ đứng đầu có thể trực tiếp được bái nhập vào Nam tam tông. Sau khi Võ Đấu Hội kết thúc, hắn sẽ tiện đường đi tới Đế quốc Vân Cảnh. Có thời gian hắn sẽ vào trong cái đầm sâu kia tìm kiếm xem có còn Kim Anh Thạch nữa hay không.
Rời khỏi Ngự Yêu Phường, Diệp Khôn lập tức lẫn vào trong dòng người đi đường. Sau khi đi lại một hồi, thấy phía sau không có người theo dõi thì hắn mới bắt đầu sải bước đi về phía nội thành.
Vốn hắn còn muốn đi dạo một lúc ở phường thị phía bắc, thế nhưng tất cả số linh thạch trên người hắn đã đập hết vào Băng Tằm Giáp cùng Phong Hành Lý rồi. Túi tiền đã trống rỗng, Diệp Khôn cũng chẳng còn muốn đi dạo nữa.
Thế nhưng, trong lúc hắn sắp đi tới gần nội thành, bỗng có một bóng người nhìn khá quen đang lảo đảo xông ra từ trong đám người đi đường chạy thẳng về hướng nội thành.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 64 : Khiêu khích
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
- Diệp Nhạn?
Diệp Khôn sửng sốt, cau mày kêu lên một tiếng.
Bóng người phía trước bỗng run lên, quay đầu nhìn lại. Gã chính là Diệp Nhạn. Tuy nhiên, hiện giờ nửa bên mặt của Diệp Nhạn đã sưng húp, một dấu tay năm ngón hiện rõ trên mặt. Chiếc cột tóc trên đầu không biết đã rơi mất ở chỗ nào, tóc tai bù xù trông nhếch nhách đến mức không thể nhếch nhác hơn.
Diệp Nhạn cũng vừa trông thấy Diệp Khôn. Hiện tại, gã đâu còn quan tâm tới mâu thuẫn lúc trước với Diệp Khôn nữa, nói vội:
- Diệp Khôn, đệ ở đây thì tốt quá. Mau đi với ta!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Khôn cau mày nhìn Diệp Nhạn. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một dự cảm không tốt.
- Chúng ta gặp phải lũ khốn nước Thiên Phong tại phường thị phía Bắc. Bọn chúng đã cố tình gây sự, lại còn tát ta một cái. Anh ta tức quá đã đánh nhau với bọn chúng. Chẳng qua, bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta không địch lại nổi. Hiện giờ bọn chúng đã tuyên bố muốn phế anh của ta!
Nói đến đây, hai mắt Diệp Nhạn liền trở nên đỏ hồng, nhỏ giọng cầu khẩn:
- Diệp Khôn, ta biết đệ hiện giờ rất lợi hãi, đệ hãy đi cứu anh trai ta đi!
- Phế Diệp Ưng?
Con ngươi Diệp Khôn đột nhiên co lại. Nếu như Diệp Nhạn nói không sai, chuyện lần này rất có thể là dự mưu nhằm vào Diệp gia!
Hít sâu vào một hơi, Diệp Khôn nghiêm túc nói:
- Huynh hãy mau trở về kể lại tường tận chuyện này cho tộc trưởng. Chuyện lần này không hề đơn giản như huynh tưởng tượng đâu!
Nói xong, không đợi Diệp Nhạn kịp mở miệng, Diệp Khôn đã phóng đi như cá bơi trong nước xuyên qua đám người đi đường chạy về hướng phường thị ở thành Bắc!
...
Phường thị nằm ở thành Bắc trong thành Thiên Phong có thể được coi là một nơi phồn hoa của nước Thiên Phong.
Dù sao, mấy thương hội ở thành Đông đều là những nhà giao dịch lớn. Cho dù là một số linh khí kém chất lượng cũng đã có giá từ mười viên linh thạch trở lên. Đây có thể coi là một khoản tiền lớn đối với tu sĩ Tiên Thiên.
Nhưng phường thị ở thành Bắc lại không giống như vậy. Chiếm phần lớn số quầy hàng ở nơi này đều là do một số ít tán tu hoặc vài gia tộc tu tiên lẻ tẻ sống ở thành Thiên Phong mở ra. Những người tán tu này thường lập thành từng tốp ba tốp năm tiến vào bên trong dãy núi Phong Tuyệt, bọn họ đi săn yêu thú hoặc tìm kiếm linh dược về đây dựng quầy bán. Nếu như thấy được thứ mình cần, bọn họ còn có thể dùng vật đổi vật cho nhau. Thậm chí có người từng mua được một số đồ vật không tồi từ tay những người bán hàng không biết giá.
Cho nên, nơi này còn hấp dẫn tu sĩ Tiên Thiên hơn những thương hội ở thành Đông kia xa.
Bởi vì Chư Quốc Võ Đấu Hội sắp sửa diễn ra, phần lớn tu sẽ đến từ hai mươi nước đang ở tạm trong thành Thiên Phong đều đã đến phường thị ở thành Bắc này. Do vậy, nơi đây đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ tán tu cùng các loại người tam giáo cửu lưu(1), rất đông những tu sĩ đến từ hai mươi quốc gia đều tới nơi này đi dạo.
Đúng lúc này, trên quảng trường tại phường thị thành Bắc, một tràng tiếng động lớn ầm ĩ vang lên.
Rất nhiều tu sĩ đã đứng vây quanh quảng trường, ngay cả những tu sĩ đang bày bán ở vỉa hè cũng vội vàng thu quầy, đứng lẫn trong đám người nhìn về hai người đang đánh nhau giữa quảng trường. Hoặc nói đúng hơn là trận đánh nhau nghiêng về một bên...
...
- Diệp Ưng, ngươi chỉ có một tí thực lực này thôi sao? Ha ha ha, người đã từng là đệ nhất thiên tài của nước Vạn Trúc cũng chỉ thế mà thôi!
Tiếng cười điên cuồng vang lên trên quảng trường. Hai bóng người ở giữa quảng trường đang không ngừng vây chặt lấy nhau. Một người trong số đó chính là Diệp Ưng. Hiện giờ, Diệp Ưng hai tay chảy máu đang không ngừng triền đấu với một người tu sĩ cầm trường đao màu đen.
Người tu sĩ trẻ tuổi có vóc dáng cao gầy, trên thân mặc một bộ trường sam trắng như tuyết. Phía trước ngực được thêu một chữ lớn như rồng bay phượng múa: THIÊN. Nước Thiên Phong, Trần gia!
Người tu sĩ này đã áp chế hoàn toàn được Diệp Ưng. Thế nhưng, y cũng không muốn xuống tay mà chỉ sử dụng trường đao đang cầm hóa giải toàn bộ thế công của Diệp Ưng một cách dễ dàng!
- Không phải vừa rồi còn rất tinh tướng hay sao? Còn nói muốn Trần gia chúng ta phải trả giá ư?
Người tu sĩ cao gầy di chuyển trường đao một cái đã dễ dàng phá vỡ một chiêu "Lang Giảo" của Diệp Ưng. Y chợt cười lên một tiếng chế giễu, sau đó đánh một chưởng lên ngực Diệp Ưng khiến gã bị đánh bay ra bên ngoài.
Diệp Ưng lùi liên tiếp bốn, năm bước về phía sau, khóe miệng tràn ra vệt máu. Thế nhưng trên mặt gã vẫn tràn đầy vẻ bất khuất, lạnh lùng trả lời:
- Hừ, Trần Phong, ngươi dám đổi trắng thay đen sao? Lúc trước, kẻ đứng ra gây sự đầu tiên chính là Trần gia các ngươi, kẻ động thủ trước cũng chính là Trần gia các ngươi!
- Nói nhiều vô ích. Ai làm người ấy biết!
Người tu sĩ cao gầy tên Trần Phong cười lạnh lùng một tiếng. Sau đó, y vung trường đao có đao mang lạnh thấu xương chém về phía Diệp Ưng!
Phía sau hai người là hai nhóm tu sĩ đang đứng. Chẳng qua, số lượng tu sĩ đứng sau lưng Trần Phong rõ ràng chiếm ưu thế hơn. Cộng thêm việc Trần Phong đang đại phát thần uy đánh Diệp Ưng tới hoa rơi nước chảy, đám tu sĩ này nhất thời trở nên vênh vênh váo váo cười lớn.
Nhìn về đám người phía sau lưng Diệp Ưng, mấy người đệ tử Diệp gia mặt mũi bầm dập, sa sút tinh thần.
Những người xung quanh phần lớn đều là những tán tu sống trong thành Thiên Phong. Sau khi trông thấy một màn như vậy, mọi người tự nhiên lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Thế nhưng vẫn có không ít những ngoại lệ.
Có không ít tu sĩ trong hai mươi nước đứng lẫn trong đám người nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tu sĩ Diệp gia, mấy người này đều khẽ cau mày lại.
- Trần gia nước Thiên Phong có hơi quá rồi!
- Ba ngày nữa sẽ diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, bọn họ làm vậy rõ ràng đã không tuân thủ theo quy tắc!
- Nói làm gì, đây cũng là do Diệp gia xui xẻo vì đã phát hiện linh mạch. Hành động hiện giờ của nước Thiên Phong rõ ràng nhắm vào cái linh mạch kia.
- Diệp gia thật xui xẻo...
Đằng sau đám người vây quanh, hai người tu sĩ đầu đội đấu lạp (2) đang đứng ở phía xa nhìn về hướng quảng trường. Hai người này mặc trường bào màu xanh lam, trước ngực thêu gia huy một người khổng lồ đang chỉ tay lên trời. Đây chính là gia huy của Ngô gia, vương thất của nước Thiên Kình!
- Nước Thiên Phong... Thật đúng là càn rỡ, hoàn toàn không coi mười chín quốc gia khác vào đâu!
Người tu sĩ nước Thiên Kình đứng bên trái cau mày, nói.
- Bọn họ được đặc sứ của Tam hoàng tử ủng hộ nên càn rỗ một chút cũng đúng.
Người tu sĩ đứng bên phải nhún vai, dường như không còn tâm tư muốn xem tiếp nữa, dửng dưng nói:
- Đi thôi, không cần xem nữa đâu. Gia chủ của bọn họ sắp chạy tới đây rồi. Tuy nói hành động này của nước Thiên Phong hoàn toàn nhằm vào Diệp gia, thế nhưng chúng ta không thể không đề phòng. Chuyện này đệ nhớ bẩm báo cho gia chủ để cho gia chủ suy nghĩ.
Người tu sĩ đứng bên trái nghe vậy liền gượng cười:
- Huy ca, huynh vẫn như ông cụ già vậy. Tuy nhiên, đệ cảm thấy vẫn nên ở lại xem tiếp.
- Ồ?
Người tu sĩ được gọi là "Huy ca" bỗng dừng bước, hơi kinh ngạc quay đầu lại. Bên dưới chiếc đấu lạp hiện ra một khuôn mặt trẻ trông khá biếng nhác. Nếu như có người nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ nhận ra người này chính là một trong tam đại thiên tài của hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Đồng thời, đây cũng chính là cường giả mạnh nhất trong số các tu sĩ trẻ tuổi thuộc hai mươi nước - Ngô Huy!
- Huy ca, huynh còn nhớ chuyện lần trước đệ nói với huynh, đệ cùng tiểu muội đã gặp được một người ở trong dãy núi Phong Tuyệt đó?
Người tu sĩ kia kia ngẩng đầu lên, bên dưới chiếc đấu lạp hiện ra một khuôn mặt anh tuấn với nụ cười thân thiện. Nếu như Diệp Khôn nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Ngô Cương, người ngày trước hắn gặp ở trong dãy núi Phong Tuyệt.
- Đệ muốn nói toàn bộ chuyện này đều là vì người được gọi là Diệp Khôn kia?
Ngô Huy sờ cằm, hơi lười nhác nhún vai nói:
- Đã vậy, huynh sẽ cùng đệ ở lại xem tiếp. Dù sao hiện giờ cũng đang không có việc gì làm.
Trong lúc nói chuyện, trận đấu giữa quảng trường bỗng sinh biến. Trần Phong vốn đang như con khỉ diễn trò chợt gào to lên một tiếng, vung thanh trường đao trong tay lên, ánh đao bắn ra khắp nơi!
- Phách Đao Quyết!
Trần Phong quát to một tiếng, thanh trường đao màu đen trong tay y bắn ra một cái đao mang dài chừng bảy thước, chém thẳng về phía tay phải Diệp Ưng!
Ánh đao sáng như ngọc, dường như khiến cho những người xung quanh không mở mắt ra nổi. Đồng thời, Trần Phong cao giọng cười to:
- Ta muốn cánh tay phải của ngươi!
Sắc mặt Diệp Ưng trở nên nghiêm trọng. Sau khi đánh nhau với y, gã biết rõ thực lực của tên Trần Phong này cũng chỉ tương đương với mình. Tuy nhiên, trong tay y lại có thêm một thanh trường đao là linh khí nên y có thể hơn gã một bậc. Hiện giờ đối phương đã không muốn tiếp tục kéo dài cuộc chiến, đây cũng chính là cơ hội của gã!
Hai tay gã chắp lại trước ngực, bàn tay mở ra như sói lớn há miệng. Cùng lúc đó, trong miệng gã cũng thét lên một tiếng chói tai, giống như một tiếng sói tru kéo dài.
- Tàn Lang Khiếu Nguyệt!
Ánh đao cùng hai tay Diệp Ưng va chạm với nhau, từ giữa phát ra một luồng gió kình khổng lồ. Hai bóng người đứng yên tại chỗ giống như đang giằng co với nhau!
Nhưng, cho dù Diệp Ưng có ngăn cản được một kích của đối phương, trên mặt Trần Phong vẫn hiện lên một nụ cười trào phúng:
- Ta nói rồi, ta sẽ phế ngươi!
Một khắc sau đó, trường đao màu đen bỗng rung lên kịch liệt. Ánh đao lóe lên một cái đã trực tiếp phá vỡ Tàn Lang Khiếu Nguyệt do Diệp Ưng thi triển. Cùng lúc đó, y tung người nhảy lên, hai chân đạp mạnh lên cánh tay phải của Diệp Ưng!
- Rắc!
Một tiếng động lanh lảnh vang lên. Diệp Ưng kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, ngã vào bên trong đám người.
- Diệp Ưng!
Đám đệ tử Diệp gia hô lên rối rít. Nhưng đúng lúc này, đám người đứng ở phía nam quảng trường bỗng nhiên loạn lên. Ngay sau đó, một bóng người nhanh như gió xuất hiện bên trong quảng trường, mặc kệ tới những lời chửi rủa ở xung quanh. Hai tay y đặt ở trước ngực tạo thành một bức tường vô hình bằng kình khí hóa giải hết lực lượng của Trần Phong. Sau đó, y đón lấy Diệp Ưng đang hôn mê.
- Diệp Khôn!
Đệ tử Diệp gia nhìn thấy người vừa đón lấy Diệp Ưng, bọn họ lập tức trở nên vui mừng rối rít.
- Cuối cùng cũng tới?
Trần Phong nhìn Diệp Khôn, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, theo bản năng nhìn về một quán trà cách quảng trường không xa. Ngay lúc này, từ bên trong quán trà, mấy bóng người đang chậm rãi bước ra.
Thấy vậy, trong lòng Trần Phong liền rất bình tĩnh. Y quay đầu lại nhìn Diệp Khôn, âm dương quái khí nói:
- Ơ, đây không phải là đệ nhất thiên tài của Diệp gia sao? Ta đã đem đối thủ cạnh tranh của ngươi phế đi, có phải ngươi nên cảm ơn ta hay không? ! Ha ha ha!
Phía sau, một đám đệ tử Trần gia càng lớn lối cười to. Những người đứng xung quanh cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.
- Hắn là Diệp Khôn?
- Đây chính là người dùng thực lực Tiên Thiên đệ bát tầng phế Lưu Dong ư?
- Hắn hiện giờ không còn là tu sĩ Tiên Thiên đệ bát tầng nữa rồi. Vào hơn một tháng trước, ở trong thành Trúc Hải, hắn đã dùng một chiêu giết chết Thiết Hán, Kim Sư Tử cùng Ngân Tu Thử. Mặc dù chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ cửu tầng, thế nhưng hắn rất mạnh!
- Không biết hắn sẽ chống lại Trần Phong thế nào? Dù sao, linh khí trong tay Trần Phong ta cũng được biết nó chính là linh khí nhị phẩm Toái Thiết Đao. Chỉ cần dùng đao này, Trần Phong có thể quét sạch đám tu sĩ dưới Trúc Cơ!
Xung quanh vang lên tiếng người ồn ào. Thế nhưng Diệp Khôn lại mắt điếc tai ngơ đưa Diệp Ưng cho một người đệ tử Diệp gia bị thương nhẹ hơn. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Phong.
- Sao? Ngươi cũng muốn thử?
Trần Phong lạnh lùng cười một tiếng, nắm chặt thanh trường đao màu đen trong tay. Y chỉ ngón tay vào Diệp Khôn, kiêu ngạo nói.
Tuy nói nhiệm vụ của y đã xong, thế nhưng y đang cầm Toái Cốt Đao trên tay, cộng thêm vừa rồi đã đánh bại Diệp Ưng dễ dàng khiến cho Trần Phong hiện giờ đang vô cùng tự tin.
......o0o......
(1) tam giáo cửu lưu (gồm 3 giáo phái là: Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo và 9 học phái lớn là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia): câu này dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
(2) đấu lạp: kiểu mũ được đan bằng che, vành rộng, đỉnh mũ nhọn, có loại có mạng che mặt có loại không.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Phệ Linh Yêu Hồn Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết
Quyển 1: Nam bộ Phong Vân Lục
Chương 65 : Đặc sứ của Thất hoàng tử
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
- Hắn chết chắc rồi!
Ở phía sau đám người, Ngô Cương thấy vẻ mặt lớn lối của Trần Phong, gã liền bĩu môi nói.
Nhưng, khi gã vừa quay đầu lại, đã thấy sắc mặt nghiêm túc của Ngô Huy đang nhìn về phía Diệp Khôn. Trên mặt Ngô Huy lúc này đâu còn chút nào lười nhác nữa, gã kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy?
- Lần trước đệ gặp y ở trong dãy núi Phong Tuyệt, không phải y mới chỉ có tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng thôi sao?
Ngô Huy híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, sau đó chợt nhoẻn miệng cười:
- Xem ra, tốp mười người đứng đầu của lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này sẽ xuất hiện thêm một khuôn mặt mới.
- Huynh nói là...
Ngô Cương tròn xoe hai mắt, gã hơi khó tin nhìn về phía Diệp Khôn.
Lúc này, Diệp Khôn đang bước từng bước về phía Trần Phong, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh như băng. Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ:
- Hai cánh tay.
Đám người vây quanh đầu tiên rất sửng sốt, sau đó chợt ồn ào hết cả lên.
Trần Phong cũng sững người. Tuy nhiên, khi gã kịp phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên méo mó:
- Ngươi đã muốn chết thì đứng có trách ta!
Lời nói còn chưa dứt, một ánh đao sáng như ngọc bỗng tuôn ra dữ dội từ trên thanh trường đao màu đen kia. Nó như một vầng trăng rằm bổ xuống đầu Diệp Khôn!
- Phách Đao Bán Nguyệt Trảm!
- Có mỗi chút thực lực này thôi?
Diệp Khôn ngẩng đầu, hai tròng mắt hiện lên vẻ sắc bén!
Một cái khí thế kinh khủng bắt đầu phát ra từ trên người hắn. Linh áp kinh khủng cuốn ra xung quanh.
Một khắc sau đó, Diệp Khôn bắt đầu cử động. Hắn bước dài ra, pháp lực bên trong đan điền trào về cánh tay phải. Bất chợt, hắn đánh ra một quyền!
Trong lúc mọi người đang trợn mắt há mồm, vệt đao hình bán nguyệt của Trần Phong đã bị đánh cho vỡ tan. Cùng lúc đó, nắm đấm của Diệp Khôn cũng đánh mạnh lên thân đao.
- Ầm...
Giống như tiếng kim loại va vào nhau, trường đao màu đen trong tay Trần Phong tóe lên tia lửa. Một khắc sau đó, gã bỗng cảm thấy được một cái lực lượng rất lớn truyền tới khiến hổ khẩu của gã bị rách. Thanh trường đao trong tay cũng bị một quyền của Diệp Khôn trực tiếp đánh bay.
- Dừng tay!
Một tiếng quát vang lên từ phía sau đám người vây quanh. Một bóng người nhảy lên không trung, xông thẳng vào giữa quảng trường, dường như đang muốn ngăn cản thảm kịch chuẩn bị phát sinh!
- Hừ!
Diệp Khôn hừ lạnh một tiếng, khóe miệng vểnh lên mang theo một nụ cười lạnh băng cùng sắc bén. Nắm đấm của hắn không dừng lại, giống như giao long xuất hải nện vào hai tay đang đặt trước ngực của Trần Phong!
- Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên lanh lảnh. Mọi người chỉ thấy đôi tay Trần Phong đã bị gập ngược lại chín mươi độ. Một khắc sau đó, Trần Phong như con diều đứt dây bay ngược về đằng sau, sau đó rơi ầm lên cả đám tu sĩ Trần gia sau lưng khiến cả bọn đổ rạp như ngã ngựa!
Cả quảng trường giống như chết lặng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ nhìn Trần Phong miệng phun ra máu tươi đã ngất lịm. Bất chợt, ánh mắt bọn họ từ từ di chuyển về phía người thiếu niên đang mang vẻ mặt bình tĩnh đứng giữa quảng trường.
- Trúc Cơ...
Không biết từ chỗ nào phát ra một giọng nói khá gượng gạo. Ngay sau đó, tiếng nói này giống như một hòn đá ném lên trên mặt hồ đang yên tĩnh khiến bọt sóng nổi lên.
- Trời ạ, hắn, hắn như vậy mà đã có tu vi Trúc Cơ!
- Diệp Khôn này mới bao tuổi, thế nào đã đạt tới Trúc Cơ rồi? !
- Ta nhớ không lầm thì hắn mới mười bảy tuổi... Mười bảy tuổi đạt tới Trúc Cơ, ông trời của tôi ơi, cho dù là Trần Thánh Phu cũng phải tới hai mươi tuổi mới đạt tới trúc Cơ!
- Tự nhiên Diệp gia lại xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ, Chư Quốc Võ Đấu Hội lần này có trò hay để xem rồi!
Tiếng động lớn ồn ào vang lên rung trời. Một tiếng hô sợ hãi vang lên, mấy bóng người ban nãy tiến vào quảng trưởng cũng kêu lên rất chói tai.
- Diệp Khôn, ngươi dám đánh bị thương tu sĩ Diệp gia!
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, tiếng động lớn ồn ào xung quanh cũng theo đó mà nhỏ lại. Bất chợt, từng ánh mắt kinh ngạc đều nhìn vào ba bóng người trên quảng trường.
Ba người này đều mặc một bộ trường sam màu trắng, trước ngực có thêu tộc huy chữ "Thiên" đã nói rõ ra thân phận của bọn họ. Khi thấy người cầm đầu trong số họ, đám người vây quanh cũng phát ra từng tiếng thét kinh hãi.
- Trần Thánh Phu!
- Không nhịn nổi nữa ư?
Ngô Huy khoanh tay trước ngực nhìn về phía người cầm đầu, trong mắt cháy lên chiến ý rừng rực!
- Không ngờ hắn lại xuất hiện!
- Lần này có trò hay để xem rồi. Diệp Khôn chống lại Trần Thánh Phu. Đây là cuộc đấu giữa một kẻ thiên tài cùng lứa với người đứng đầu Tam đại thiên tài của hai mươi nước vùng Nam bộ!
- Ha ha ha, trò hay cái rắm. Ta thấy, ở trước mặt Trần Thánh Phu, Diệp Khôn lấy đâu ra lực để chống lại. Hắn chờ chết đi!
- Đúng đấy! Bốn năm trước Trần Thánh Phu đã đạt tới Trúc Cơ. Hiện giờ đã qua bốn năm, thực lực của hắn đã đạt tới trình độ nào rồi không biết? !
Nghe thấy từng tiếng kinh hô ở xung quanh, Diệp Khôn cũng cau mày nhìn về phía Trần Thánh Phu.
Mái tóc ngắn trên đầu được buộc lại, sống mũi cao, thẳng. Mặc dù y không được tuấn tú cho lắm, thế nhưng trên người lại toát ra một vẻ mạnh mẽ, kiên cường. Vóc người đĩnh đạc, cao lớn, kết hợp với khí thế trên người đã đủ cho y trở thành tiêu điểm khi xuất hiện ở bất cứ đâu.
Tuy nhiên hiện giờ, trong ánh mắt Trần Thánh Phu lại xuất hiện một ngọn lửa giận phừng phừng. Y nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, từng câu từng chữ nói ra:
- Dám ở trong thành Thiên Phong đánh bị thương tu sĩ Trần gia. Chẳng lẽ ngươi coi đây là chỗ để cho ngươi giương oai?
Vừa nói xong câu này, trên người Trần Thánh Phu bỗng tuôn ra một luồng linh áp kinh khủng giống như sóng biến cuốn ra khắp quảng trường!
- Linh áp thật mạnh!
Con ngươi Diệp Khôn khẽ co lại. Nếu như Trần Thánh Phu không che dấu thực lực, tu vi hiện giờ của y hẳn đã ngưng tụ ra được cái xoáy khí thứ ba rồi. Thậm chí y có thể đã đạt tới Khí Phách Kỳ!
Chẳng qua... Chỉ muốn dựa vào chút khí thế này áp bức hắn?
Khóe miệng Diệp Khôn hiện lên nụ cười sắc lạnh như băng, nói mỉa mai:
- Ngươi ngồi ở quán trà kia lâu như vậy, đừng nói với ta là ngươi không biết chuyện gì. Hay nói, ngươi dụ ta tới đây chỉ vì muốn nói nhảm thôi sao?
Con ngươi Trần Thánh Phu bỗng nhiên co lại. Sau đó, y chợt cười lên ha hả, tiếng cười vang lên ầm ầm như tiếng sấm.
Trong đám người vây quanh, có một số tu sĩ thực lực yếu ớt đều vội vàng bịt kín tai lại, hoảng sợ nhìn Trần Thánh Phu đang cười to.
Một khắc sau đó, Trần Thánh Phu cúi đầu, nụ cười trên mặt hiện lên vẻ khát máu:
- Thằng nhóc ngạo mạn, hôm nay ngươi sẽ phải chết tại nơi này!
Một khắc sau, y nắm chặt thanh trường kiếm giắt bên hông, pháp lực kinh khủng tuôn ra dữ dội.
- Choang!
Một tiếng tiêm minh như tiếng rồng ngâm vang lên. Trường kiếm xuất khỏi vỏ mang theo ánh kiếm sáng trong. Dường như trong nháy mắt, ánh kiếm đã tới ngay trước mặt Diệp Khôn!
Ánh mắt Diệp Khôn hơi chăm chú, trong lòng hắn biết rằng Trần Thánh Phu chính là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của mình. Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị giải phóng ra trạng thái "Ba đuôi" mạnh nhất của mình.
Nhưng, vào lúc trận đấu đang hết sức căng thẳng, một tiếng quát tức giận bỗng vang lên từ phía sau đám người vây quanh.
- To gan, trước khi Chư Quốc Võ Đấu Hội diễn ra dám tự mình đánh nhau, các ngươi không coi Đế quốc Vân Cảnh vào đâu nữa à? !
Mặc dù âm thanh này không vang dội cho lắm, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy âm thanh này giống như đang nổ vang trong đầu mình. Hai người Diệp Khôn và Trần Thánh Phu đang chuẩn bị giao thủ cùng cảm thấy kinh hãi, lập tức thu tay lại, hoảng sợ nhìn về phía sau đám người vây quanh.
Đám người từ từ tách ra hai bên. Chỉ thấy một người nho sĩ trung niên tuổi chừng hơn ba mươi, trên thân mặc một bộ nho sam trắng như tuyết, chậm rãi bước tới một cách rất phong độ.
Ở phía sau người nho sĩ là một người đàn ông to cao trông giống như thiết tháp. Đôi mắt gã lớn như chuông đồng, da thịt toàn thân như vẩy rồng khiến quần áo trên người căng hết lên.
Ánh mắt người đàn ông to cao nhìn về phía hai người Diệp Khôn cùng Trần Thánh Phu, hừ lạnh nói:
- Còn không dừng tay lại!
Âm thanh cuồn cuộn truyền tới. Diệp Khôn chỉ cảm thấy pháp lực bên trong cơ thể lay động điên cuồng, dường như hắn không thể khống chế được pháp lực trong cơ thể tự động sôi lên!
- Tu vi gì đây? !
Trong tâm Diệp Khôn cảm thấy hoảng sợ. Chỉ cần sử dụng âm thanh đã khiến cho pháp lực của hắn trở nên chấn động không thể khống chế nổi. Đây không phải là điều mà tu sĩ Trúc Cơ có thể làm được!
- Tu sĩ Kim Đan? !
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh. Ánh mắt hơi dừng lại trên người gã đàn ông cao to, sau đó hắn nhìn về người nho sĩ trung niên. Bởi vì người đàn ông cao to đang đứng đằng sau người nho sĩ kia một bước nhỏ, hiển nhiên gã chỉ là hộ vệ theo bên người vị nho sĩ trung niên kia!
Một người hộ vệ là tu sĩ Kim Đan? !
Người nho sĩ trung niên này là ai? !
Trong lúc Diệp Khôn còn đang thất thần, Trần Thánh Phu đứng cách hắn không xa sau khi nhìn thấy người nho sĩ trung niên kia liền lập tức trở nên rất khó coi. Y vội vàng tra kiếm vào vỏ, sau đó tiến lên một bước, khom mình hành lễ:
- Tại hạ là Trần Thánh Phu nước Thiên Phong, xin ra mắt đặc sứ của Thất hoàng tử!
Đặc sứ của Thất hoàng tử? !
Nghe được lời của Trần Thánh Phu, cả quảng trường bỗng nhất thời chìm trong sự im lìm giống như chết!
Nên biết rằng, ở trong Cảnh Châu này, chỉ có một người duy nhất được gọi là hoàng. Đó chính là Chí tôn của Đế quốc Vân Cảnh!
Đặc sứ của Thất hoàng tử, nói cách khác, người này chính là Giám sát sứ được Thất hoàng tử Đế quốc Vân Cảnh phái tới giám sát lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này!
- Xít...
Mọi người cùng hít vào một hơi khí lạnh. Chợt, bất kể là những người đang vây quanh hay tu sĩ của Diệp gia và Trần gia đều cùng vội vàng cúi đầu hành lễ:
- Xin ra mắt đặc sứ của Thất hoàng tử!
Người nho sĩ trung niên mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Thánh Phu, tùy tiện nói:
- Hình như ta nhớ rằng trước khi diễn ra Chư Quốc Võ Đấu Hội, các quốc gia không được lén giao thủ, trả thù lẫn nhau. Về điểm này, nước Thiên Phong các ngươi đứng ra tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội nên biết rõ đúng không? Không phải các ngươi nên đứng ra làm gương cho các nước tới tham dự hay sao?
Nghe thấy câu nói giống như hỏi thăm này, Trần Thánh Phu bỗng toát ra mồ hôi lạnh đầy trên trán, nói lắp bắp:
- Dạ vâng, đặc sứ đại nhân, tại hạ nhất thời kích động, cầu xin đại nhân thứ tội.
Đặc sứ của Thất hoàng tử mỉm cười gật đầu, bình tĩnh nói:
- Đã vậy, các ngươi giải tán hết đi.
Nói xong, đặc sứ của Thất hoàng tử liền vung tay áo xoay người bỏ đi. Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên nhìn bóng lưng phóng khoáng kia rời đi, mỗi người đều mở to miệng, không biết nên nói cái gì cho đúng.
Chờ cho đến khi y biến mất trong tầm mắt, lúc này Trần Thánh Phu mới ngẩng đầu, lau lau mồ hôi lạnh ở hai bên thái dương. Bất chợt, y oán hận trợn mắt nhìn Diệp Khôn một cái, cắn răng nói:
- Coi như hôm nay ngươi gặp may. Tuy nhiên, khi tham gia Chư Quốc Võ Đấu Hội, hi vọng ngươi cũng gặp được vận may như vậy.
Nói xong, không đợi Diệp Khôn đáp lời, y dẫn đầu đám đệ tử của Trần gia luống cuống bỏ đi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin