Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Ngay lúc này cả Đinh Hạo và Bạch Thanh Tâm đều bị phản chấn đánh bay ra xa. Sau một kích vừa rồi Đinh Hạo đã bị thương, một đòn toàn lực của Bạch Thanh Tâm không phải tầm thường, hơn nữa cảnh giới của nàng còn cao hơn Đinh Hạo một bậc.
Dưới tình huống liều mạng như thế mà xảy ra tình thế “Thế cùng lực địch” là do sự thần kỳ của Ma Công mà Đinh Hạo thi triển ra. Nếu không đổi lại là người khác đã bị trọng thương rồi.
Nhưng thân thể Đinh Hạo lại mạnh mẽ đến mức biến thái, vì vậy nên chỉ bị thương nhẹ sau đòn công kích này mà thôi.
Chờ khi thân thể ngừng lại, Đinh Hạo vừa hành động được đã lấy ra mấy viên Dược hoànn. Đây là Hoàn Nguyên Đan do Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc luyện chế ra. Không nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu viên đan dược, Đinh Hạo nuốt hết vào miệng
Sau khi cảm thấychân nguyên đang khôi phục lại, Đinh Hạo lần nữa ổn định lại thân thể. Nhìn về phía xa thì thấy Bạch Thanh Tâm cũng mới ngừng lại được
Ha ha cười dài một tiếng, Đinh Hạo nói: “Dù cho tiên tử có Tu vi cao như thế nào đi nữa nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là nữ nhân. Ngạnh kháng như vậy làm sao chiếm được chỗ tốt chứ?”
Đinh Hạo vừa dứt câu liền không chờ xem Bạch Thanh Tâm có trả lời hay không liền vung lên Nghịch Thiên Ma Kiếm lại phát động công kích nhằm vào Bạch Thanh Tâm. Trong không trung không ngừng truyền đến tiếng cười của hắn.
Nhìn thấy biến hóa như thế khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi. Không nghĩ đến sau lần va chạm này mà Đinh Hạo có thể đứng lên trước, lại còn có thể lập phát động công kích. Còn Bạch Thanh Tâm Tu vi có Tu vi cao hơn một cảnh giới so với hắn thì giờ mới ổn định lại thân hình. Thấy biến hóa như thế ngay cả Tông Chủ Thanh Vân Tông Diệp Phiêu Linh vốn đang rất tự tin rốt cuộc cũng biến sắc, ánh mắt trở nên khẩn trương.
Đến khi Đinh Hạo lao ra hơn mười trượng thì Bạch Thanh Tâm mới có phản ứng, vừa mới giơ Trầm Hương phi kiếm lên thì Đinh Hạo đã càng ngày càng gần. Giờ phút này khóe miệng của Bạch Thanh Tâm đang có một vệt máu trào ra. Dung nhan như tiên tử của nàng đã trở nên tái nhợt, làm lòng người thương tiếc không thôi. Cho dù là người tu đạo gặp nàng lúc này cũng không nỡ lòng nào xuống tay được.
Nhưng Đinh Hạo lại không phải là người bình thường, tâm trí vô cùng kiên định, không hề thương tiếc gì nàng. Hơn nữa Tu vi của nàng ta cao thâm, sớm muộn gì cũng có một ngày vì lòng nhân từ hôm nay mà mang họa lớn. Hơn nữa mình là “Ma” – Nàng là “Đạo căn bản không thể giảng hòa được. lúc này có cơ hội giết nàng ta thì Đinh Hạo sao có thể nương tay chứ.
Vì thế bây giờ Đinh Hạo rất vô tình. Hắn muốn dùng hết toàn lực lấy mạng nàng ta, dù cho có bị trọng thương cũng không tiếc. Nếu như nàng chết trong trận tranh đấu này thì Đạo Môn Tam Tông cũng không có gì để nói, còn nàng ta có xinh đẹp hay không thì Đinh Hạo cũng không để trong lòng.
Còn những người bên Ma Môn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đinh Hạo liền biết được hắn đã nổi sát cơ, nhiều người trong đó đều thầm khen ngợi tâm trí kiên định và tác phong tàn nhẫn của hắn. bọn họ thầm nghĩ nếu đổi lại là mình sợ rằng không dễ dàng gì xuống tay. Nhưng Đinh Hạo kia từ đầu đến cuối không hề do dự chút nào, chỉ bằng tác phong đó của hắn cũng đủ để nhiều người tôn trọng.
Quả nhiên, Đinh Hạo sau khi đi đến bên cạnh Bạch Thanh Tâm liền cười lạnh một tiếng nói: “Bạch Tiên Tử chớ trách tại hạ không lưu tình!”
Hắn vừa nói ra khiến cho mọi người trong Đạo Môn biến sắc, hàn quang xuất hiện trong ánh mắt của Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh, hắn nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo đang phi hành trong không trung.
Đinh Hạo vừa dứt câu liền chém ra một kiếm, kiếm cương bá đạo hình thành ra một cơn gió lốc Ma viêm. Bên trong cơn lốc lại không ngừng lóe lên những tia chớp chói lòa, thanh thế kinh người. Mà Bạch Thanh Tâm lúc này mới vừa phát ra kiếm quang mà thôi. Mặc dù kiếm quang mà nàng phát ra vẫn có màu trắng nhưng uy thế so với một kích vừa rồi đã yếu hơn một chút.
Một tiếng nổ lớn phát ra từ nơi giao thủ giữa hai người. Lúc đầu kiếm quang của Bạch Thanh Tâm rất hung mãnh nhưng sau tiếng nổ lớn vang lên thì đã bắt đầu trở nên mờ nhạt. Còn Bạch Thanh Tâm thì bị đánh bay ra thật xa, há mồm phun một ngụm máu lớn.
Còn Đinh Hạo mặc dù cũng lui lại hai trượng nhưng ổn định lại thân hình rất nhanh. Sau khi biết được ưu thế của mình chính là thân thể mạnh mẽ thì hắn không ngừng dựa vào thân pháp để tiêu hao chân nguyên của Bạch Thanh Tâm. Hắn cũng không dựa vào kỹ xảo nữa mà trực tiếp công kích nàng. Hắn chấp nhận dù có bị thương nhưng đã phá hủy hoàn toàn thế công của Bạch Thanh Tâm.
Lúc này hắn lại mở miệng phun ra một ngụm máu. Sau đó bạch quang lại hiện lên, vài viên Hoàn Nguyên đan được hắn bỏ vào trong miệng. Ha ha cười lạnh một tiếng, thân hình hắn lại di chuyển về phía Bạch Thanh Tâm đang còn bay lùi về sau đòn công kích vừa rồi, tốc độ đã được tăng đến mức tận cùng.
Giờ phút này, Đinh Hạo biết không thể chậm trễ một giây phút nào, chỉ cần chậm nửaa bước thôi thì dù cho hắn có thể chiến thắng trận chiến này, nhưng sẽ không còn cơ hội giết chết Bạch Thanh Tâm. Người sáng suốt đều hiểu rằng Bạch Thanh Tâm lúc này đã không còn năng lực hoàn thủ, lúc này chỉ cần Đinh Hạo chạy đến bên cạnh nàng rồi chém ra một kiếm thì cho dù là Đại La Kim Tiên cũng đừng mong cứu được nàng.
Mà Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh đương nhiên sẽ lập tức ra tay ngăn hắn lại, nhất định không để cho hắn được như ý. Dù sao Bạch Thanh Tâm chính là đệ tử xuất sắc nhất trong hàng Tam đại đệ tử của Thanh Vân Tông, cũng là một đệ tử vĩ đại khó được của cả Tu Chân Giới. Cùng với tư chất và sự bồi dưỡng tận tình của cả Tông phái dành cho Bạch Thanh Tâm, thì Diêu Phiêu Linh sao có thể để hắn giết nàng được chứ.
Qủả nhiên là như vậy.
Thân hình Đinh Hạo vừa mới lao ra thì Tông Chủ Thanh Vân Tông Diệp Phiêu Linh đã quát lên một tiếng: “Trận chiến này Thanh Vân Tông ta nhận thua, tiểu huynh đệ không nên đuổi tận giết tuyệt.”
Diệp Phiêu Linh vừa dứt lời liền bay lên không trung. Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu trắng hồng xẹt qua không trung, nhanh chóng bay về phía Bạch Thanh Tâm.
Thấy Diệp Phiêu Linh đã lao ra, Đinh Hạo hơi biến sắc, càng toàn lực ngự khởi Nghịch Thiên Ma Kiếm. hắn không đáp lời Diêu Phiêu Linh mà chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Tâm.
Chẳng biết từ lúc nào, Huyết Ma Liệt Sơn cùng với Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng đã lao ra. Bay về phía Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh. Hai người vừa mới bay ra thì Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cùng với hai người Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng nhìn nhau một cái rồi vội vàng bay lên trời.
Hai người này vừa mới hành động thì từ phía của Đạo Môn Tam Tông đột nhiên bay ra mấy người. Đúng là đám người La Phủ Tông Chủ Dư Hận Thủy và Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân, toàn bộ đều là các cao thủ hàng đầu.
Tình thế lúc này trở nên vô cùng hỗn loạn, Thanh Vân Tông Chủ hét lớn một tiếng: “Thanh Vân Tông ta đã nhận thua, xin tiểu ca hạ thủ lưu tình.”
Nhưng Đinh Hạo căn bản không để ý đến hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Vân Tông - Bạch Thanh Tâm. Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay càng phát ra Ma Khí ngút trời. Mặc dù thương thế của Đinh Hạo lúc này cũng rất nặng nhưng hắn có thể làm như vậy hoàn toàn dựa vào tác dụng của Nghịch Thiên Ma Kiếm. Nhưng những người còn lại chắc chắn không biết tại sao Đinh Hạo lại khỏe mạnh đến thế.
Nhìn thấy đã đến gần Bạch Thanh Tâm, Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay Đinh Hạo liền chém vào Bạch Thanh Tâm. Cùng lúc đó Diệp Phiêu Linh cảm thấy đuổi không kịp liền bắn ra một đạo hàn quang. Theo một quỹ tích khó thấy trong nháy mắt đi đến trên người của Bạch Thanh Tâm. Chỉ thấy Bạch Thanh Tâm sau khi bị làn hàn quang đó bắn trúng liền phát ra một màn Cương tráo màu trắng quỷ dị.
Đúng lúc này, đòn công kích của Nghịch Thiên Ma Kiếm cũng đã đánh lên màn cương tráo của Bạch Thanh Tâm.
Chỉ nghe một tiếng ‘Ầm’ vang lên, Đinh Hạo chỉ cảm thấy một lực lượng truyền đến tay phải của mình khiến hắn không thể giữ được Nghịch Thiên Ma Kiếm nữa, đồng thời thân thể của hắn cũng bị lực lượng mạnh mẽ đó bắt phải dừng lại.
Chờ đến khi Đinh Hạo ổn định được thân hình, đang định ra tay lần nữa thì Tông Chủ Thanh Vân Tông Diệp Phiêu Linh đã đi đến bên cạnh Bạch Thanh Tâm. Vội càng lấy ra vài viên đan dược nhét vào trong miệng Bạch Thanh Tâm. Mà lúc này Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng đã đi đến bên cạnh Đinh Hạo.
Nhìn Đinh Hạo một cái, Huyết Ma Liệt Sơn lạnh nhạt nói: “Làm không tệ, tiểu tử ngươi bị thương có nặng hay không?”
Gật đầu, Đinh Hạo cười cười, nhưng đã trở nên suy yếu rất nhiều, hắn nói với Huyết Ma Liệt Sơn: “Không có cơ hội trảm thảo trừ căn, coi như là đã thất bại. Đã vậy thì chúng ta trở về thôi!”
Vừa nói xong thì Đinh Hạo đã thấy ba cao thủ của Đạo Môn Tam Tông đã đi đến bên cạnh của Bạch Thanh Tâm. Hắn cũng biết mình đã không còn cơ hội giết Bạch Thanh Tâm rồi.
Quay đầu nhìn sang bên kia một cái, hàn quang lóe lên trong mắt Huyết Ma Liệt Sơn, rồi cười cười với Đinh Hạo, nói: “Thực ra có giết nó cũng không cần thiết. lúc này Bạch Thanh Tâm đã không phải là đối thủ của ngươi, sau này càng không cần phải nói, hơn nữa còn ai tiến bộ nhanh hơn được ngươi chứ?”
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói ra thì Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng khẽ cười một tiếng, gật đầu nói: “Không sai, từ nay về sau cao thủ mạnh nhất trong đám Tân tú của Tây Đại lục đã không còn là Bạch Thanh Tâm của Thanh Vân Tông nữa mà là Đinh Hạo của Vô Cực Ma Tông chúng ta.”
Nghe Độc Ma Vương Diệc Hàn nói thế, Đinh Hạo cũng suy nghĩ một chút. Lúc này Bạch Thanh Tâm mặc dù còn có thể uy hiếp mình. Nhưng mình có Vô Cực Ma Công thì nàng không thể tiến bộ hơn mình được, xem ra dù có giết hay không giết nàng ta cũng không quá quan trọng.
Nghĩ đến đây Đinh Hạo gật đầu, không nói tiếp mà cùng với hai người bọn họ trở lại khu vực của Ma Môn Tam Tông.
Nhìn thấy người bên phía Ma Môn đã rời đi, cao thủ Đạo Môn Tam Tông nhìn Bạch Thanh Tâm đang bị trọng thương với vẻ mặt nặng nề. Một lát sau ba Tông Chủ trao nhìn nhau rồi mang theo Bạch Thanh Tâm đã mất đi năng lực hành động bay trở lại khu vực của Đạo Môn Tam Tông.
Quả nhiên là mấy nhà mừng mấy nhà lo. Đúng là Đạo cao ba thước Ma cao một trượng. Ma môn vốn bị Đạo Môn đè ép rốt cuộc đã lấy lại uy danh sau trận chiến này của Đinh Hạo.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 174: Đạo tiêu Ma trường.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Nhìn thấy Đinh Hạo bị thương đang hướng về khu vực của Vô Cực Ma Tông đi đến, dù là người của Luyện Ngục Ma Quân hay Kiếm Ma Cung và Thiên Sát Ma Cung đều phát ra tiếng hoan hô như sấm.
Tất cả mọi người đều nhìn nhìn Đinh Hạo với ánh mắt rất ngạc nhiên. Chỉ bằng trận chiến này, tên tuổi của Đinh Hạo đã nổi danh khắp Tu Chân Giới ở Tây Đại Lục này. Tên tuổi của hắn sẽ được truyền khắp mọi khu vực ở Tây Đại Lục Này. Còn Tông phái Vô Cực Ma Tông cũng sẽ được mọi người nhớ kỹ.
Thấy Đinh Hạo đang từ từ đi vào khu vực của Vô Cực Ma Tông, Phùng Tinh Nhiên trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh Đinh Hạo. Sau khi đỡ lấy hắn liền mở miệng nói: “Tiểu tặc, thương thế của huynh có nặng không, có làm sao không?”
Cười yếu ớt, Đinh Hạo gật đầu nói: “Cũng không nặng lắm, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. Hơn nữa ta vẫn còn Hoàn Nguyên đan, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là không có việc gì. Hơn nữa trong trận chiến này ta cũng đạt được rất nhiều lợi ích. Khó lắm mới gặp được một cao thủ đồng cấp, nếu như không đánh thoải mái sao được.”
Hắn vừa dứt lời, Phùng Tinh Nhiên liền khẽ cười một tiếng nói: “Huynh đúng là không thương người đẹp gì cả. Ta còn tưởng Huynh bị sắc đẹp làm mê muội đi. Cũng may Huynh không có làm bổn cô nương thất vọng. Hắc hắc, nếu không bổn cô nương nhất định phải cho Huynh một bài học”
Cười một tiếng, Đinh Hạo nói: “Nàng còn nhớ rõ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không? Ban đầu ta cũng không phải muốn đẩy nàng vào tử địa(Chỗ chết) sao ? Bất kể là nàng xấu hay đẹp, chỉ cần là kẻ đối địch với ta thì ta nhất định sẽ tiêu diệt nàng, tránh lưu lại hậu hoạn về sau.”
Nói đến đây, Đinh Hạo đột nhiên Âm Dương Hòa Hợp Tông Chủ Âm Cơ đã đánh lén mình lúc trước, hắn thầm nghĩ dù như thế nào đi nữa thì trước khi rời khỏi Đoạn Hồn Sơn cũng phải giết chết nàng ta, miễn sau này lưu lại hậu hoạn. Nghĩ đến đây hàn quang trong mắt của Đinh Hạo bắn ra khiến cho Phùng Tinh Nhiên kinh hãi. Chờ đến khi hàn quang trong mắt hắn biến mất mới hỏi: “Ánh mắt vừa rồi của Huynh thật đáng sợ, có phải vừa có ý nghĩ gian trá gì không. Mau nói nhanh cho ta biết với. Rốt cuộc là làm Huynh tức giận đến vậy ?”
Lắc đầu, Đinh Hạo cười nói: “Không có gì, bây giờ đã đến lúc Ma Môn chúng ta ăn mừng”
Hắn vừa dứt câu, Phùng Tinh Nhiên liền hì hì cười to, quay lại nhìn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đang nói chuyện với Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn: “Phụ thận, bây giờ trong năm trận Ma Môn chúng ta đã thắng ba. Có phải đã đến lúc để cho Đạo Môn Tam Tông bồi thường tổn thất cho chúng ta không?”
Phùng Tinh Nhiên vừa nói vừa thị nhìn về phía khu vực Đạo Môn Tam Tông vài lần, trông rất đắc ý.
Phùng Ngạo Thiên sau khi nghe Phùng Tinh Nhiên nói thế liền ha ha cười dài một tiếng, nói với Phùng Tinh Nhiên: “Nữ nhi ngoan không cần khẩn trương. Nói như thế nào đi nữa thì người ta cũng là khách từ xa mà đến. Hơn nữa Đạo Môn tam tông đã nói ra thì không thể không thừa nhận, Ma Môn chúng ta cứ chờ một lát là được.”
Phùng Ngạo Thiên sau khi nói xong không thèm để ý đến cảm nhận của Đạo Môn Tam Tông, cố ý cười lớn một tiếng sau đó lại cùng với hai Tông Chủ đàm luận điều gì đó. Ánh mắt của ba người thỉnh thoảng lại dừng trên người của Đinh Hạo. Trong ánh mắt mang theo ý thưởng thức cùng với vài ý khác. Khiến cho Đinh Hạo cảm giác không thích hợp, giống như những bí mật ẩn dấu của hắn bị ba người bọn họ nhìn thấu vậy.
Mặc dù Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói có thể đợi nhưng Đạo Môn Tam Tông lần này đã đánh mất hết mặc mũi, một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại trên Đoạn Hồn Sơn. Giờ lại nghe được hai cha con Phùng Ngạo Thiên nói thế càng tức giận đến biến sắc, nhưng thực tế là bọn họ đã thua rồi. Ngay cả các Tông Chủ cũng đã lên tiếng nhận thua thì bọn họ cũng đã không còn lời nào để nói.
Chỉ thấy lời nói của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa dứt thì Thanh Vân Tông Tông Chủ Diệp Phiêu Linh khẽ gật đầu với hai Tông Chủ, sau đó liền đi về phía ba Tông Chủ của Ma Môn.
Thấy Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh đã đi ra, bên Ma Môn vốn đang rất náo nhiệt đột nhiên trở nên im lặng, tất cả ánh mắt đều nhìn vào Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh. Vẻ mặt của ba Tông Chủ Ma Môn rất là đắc ý, trong lúc giao chiến thì bên Ma Môn rất ít lần có thể chiếm thế thượng phong rất ít, nhiều lắm cũng chỉ là ngang tay mà thôi. Nhưng đa số bên Ma Môn đều bị thua thiệt.
Mà lần này tình thế lại đổi ngược, trong đó người có công lao lớn nhất, làm cho mọi người vui mừng nhất, kinh ngạc nhất chính là Đinh Hạo, thật sự nằm ngoài suy nghĩ của mọi người. Mà từ nay về sau, trong lớp tam đại đệ tử ở Tây Đại Lục, người mạnh nhất cũng không phải là Bạch Thanh Tâm mà là Ma Môn Đinh Hạo. Dù như thế nào thì chỉ bằng điểm ấy thôi cũng đủ cho ba Tông Chủ Ma Môn vui mừng không thôi. Bây giờ Đạo Môn không phải chuyện gì cũng hơn Ma Môn nữa.
Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh khẽ thi lễ với ba Tông Chủ Ma Môn, sau đó mới lạnh nhạt cười một tiếng, chỉ là trong nụ cười có chút miễn cưỡng, nói: “Lần này Đạo Môn Tam Tông ta cam bái hạ phong, thua tâm phục khẩu phục. Ba thức Tiên Giới Kiếm quyết từ nay về sau Đạo Môn Ta Tông ta sẽ không hỏi đến nữa. Mà sự tổn thất lần này của Đoạn Hồn Sơn ngươi, bổn tông nhất định sẽ bồi thường. Phùng Tông Chủ xin yên tâm. Ngàn tính vạn tính, bổn Tông cũng không nghĩ đến còn có một Vô Cực Ma Tông đầy ẩn số như vậy. Đã như vậy thì bổn tông cũng không cần thiết phải lưu lại đây làm gì nữa, nếu Phùng Tông Chủ không ngại thì Đạo Môn Tam Tông chúng ta xin phép rời khỏi. Tổn thất của Luyện Ngục Ma Tông thì chờ các ngươi thống kê đầy đủ, thì có thể phá người đến bổn Tông đòi bồi thường, Thanh Vân Tông ta sẽ không từ chối.”
Ha ha cười dài một tiếng, Phùng Ngạo Thiên đắc ý nói: “Diệp Tông Chủ sao lại nói vậy chứ, Đạo Môn tam tông các ngươi từ xa đến đây chính là khách. Đánh cuộc là đánh cuộc nhưng lúc này đã kết thúc rồi chẳng lẽ Đạo Môn Tam Tông các ngươi không ở lại Đoạn Hồn Sơn chúng ta vài ngày sao. Dù sao thì sáu Môn phái chúng ta rất khó khăn tập hợp lại được, cần phải giao lưu nhiều hơn”
Hắn vừa dứt lời thì Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cũng hắc hắc cười một cách quái dị liên tục nói phải. Mà ngay cả Kiếm Ma Thạch Phong Hàn thường ngày rất ít nói cũng cười quái dị nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng nên trao đổi, trao đổi.”
Ba Tông Chủ Ma Môn kia đột nhiên mở miệng giữ người, lại nhìn thấy người trong Ma Môn đang cười hắc hắc trêu chọc. Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh làm sao không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ chứ.
Một lát sau, Diêu Phiêu Linh mới cười miễn cưỡng một tiếng, nói với Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên: “Hảo ý của ba Tông Chủ, bổn tông xin nhận. Nhưng Đạo Môn Tam Tông ta đã không thể ở lại trên Đoạn Hồn Sơn này nữa. Hơn nữa bên trong Tông phái còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, thật sự là không thể ở lại được. Đã như vậy thì Đạo Môn Tam Tông ta xin phép cáo từ.”
Thấy Diệp Phiêu Linh nói thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng không tiếp tục trêu chọc hắn nữa. Dù sao Thanh Vân Tông chính là môn phái mạnh nhất của Tây Đại Lục. Dù như thế nào thì phong độ của Diệp Phiêu Linh vẫn rất cao. Nếu như mình quá đáng ngược lại mình trở thành không có phong độ. Vì vậy nghe Diệp Phiêu Linh nói thế, Phùng Ngạo Thiên liền gật đầu nói: “Bổn tông cũng biết được Diệp Tông Chủ có nhiều việc. Nếu như Diệp Tông Chủ muốn rời đi thì bổn tông cũng không giữ lại. Hy vọng Đạo Môn Tam Tông các ngươi đi đường thuận gió. Chờ Luyện Ngục Ma Tông thống kê xong sẽ phái người đến Thanh Vân Tông, Diệp Tông Chủ cứ yên tâm.”
Gật đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh không lên tiếng, mà khẽ thi lễ với ba Tông Chủ Ma Môn thi lễ, sau đó từ từ bay về khu vực của Đạo Môn Tam Tông. Một lát sau người bên Đạo Môn Tam Tông thù hận nhìn bên Ma Môn vài lần, rồi bay lên không trung, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Một lát sau, thấy người bên Đạo Môn Tam Tông ủ rũ rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, từ phía Ma Môn tam tông phát ra tiếng hoan hô không ngừng.
Thật lâu sau tiếng hoan hô của mọi người mới nhỏ dần. Trong trận chiến này Vô Cực Ma Tông quả nhiên đã lấy hết danh tiếng. Mặc dù Môn nhân của Vô Cực Ma Tông lúc này không nhiều lắm, nhưng mọi người lúc này đã mơ hồ nhìn thấy Vô Cực Ma Tông đã có hình thái của một Đại Tông phái. Vô Cực Ma Tông bây giờ đã có hai Đại cao thủ là Huyết Ma Liệt Sơn cùng với Độc Vương Độc Ma Vương Diệc Hàn, tân tú lại có Đinh Hạo. Giờ chỉ còn thiếu Tân nhân gia nhập mà thôi, nên tiềm lực của Vô Cực Ma Tông là không thể tưởng tượng được. Chỉ một thời gian nữa, trong các môn phái mạnh nhất của Tây Đại Lục nhất định sẽ có một chỗ dành cho Vô Cực Ma Tông.
Nghĩ đến đây, mọi người nhìn vào Vô Cực Ma Tông với ánh mắt khác nhau, sợ hãi có, phòng bị có…
Thấy mọi người vừa mới hoan hô xong, lại dường như cảm giác được sự uy hiếp của Vô Cực Ma Tông. Đinh Hạo cùng với Huyết Ma Liệt Sơn nhìn nhau, biết việc này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. Sau khi hưng phấn trôi qua mọi người bắt đầu lo lắng cho lợi ích của mình. Nhưng Vô Cực Ma Tông lập tức sẽ di dời đến Tam Châu Nhất Đảo, nơi đó có một khoảng cách không nhỏ với cả Ma Môn tam tông và Đạo Môn tam tông.
Mặc dù ở trên Tam Châu Nhất Đảo đều có tai mắt của Lục tông, nhưng lại không thể ngăn cản được sự khuếch trương của Vô Cực Ma Tông. Cho dù bọn hắn muốn xen vào sợ rằng cũng không có nhiều tinh lực như thế. Chờ khi bọn họ thấy được sự quật khởi của Vô Cực Ma Tông thì tình thế khi đó cũng không thể do họ làm chủ nữa rồi.
Lúc này Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên rốt cuộc cũng phát hiện được sự biến hóa trong ánh mắt của mọi người. Ja ha cười dài một tiếng, Phùng Ngạo Thiên mở miệng nói: “Hai vị Tông Chủ từ ngàn dặm xa xôi chạy đến giúp đỡ Luyện Ngục Ma Quân, ân Tình này bổn tông nhất định nghi nhớ. Hy vọng hai vị cũng không giống như ba Tông Chủ của Đạo Môn từ chối không ở lại Đoạn Hồn Sơn chúng ta ăn mừng.”
Hắn vừa nói ra, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cùng Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cùng cười lên một tiếng. Chỉ thấy Độc Cô Tịch Diệt cười nói: “Đã như vậy thì Bổn Tông đành phải quấy rầy Luyện Ngục Ma Tông mấy ngày vậy.”
Kiếm Ma Thạch Phong Hàn nghe Độc Cô Tịch Diệt nói thế cũng gật đầu đồng ý.
Thấy hai người đều đồng ý, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên rất vui mừng, mở miệng nói: “Vậy mời các vị đi theo Bổn Tông vào trong Tông nghỉ ngơi đi, không thể đứng mãi ở đây được!”
Nói xong, Phùng Ngạo Thiên bắt đầu mời mọi người đi vào bên trong Luyện Ngục Ma Tông.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Một lát sau, đoàn người đi theo Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vào bên trong đại điện nghị sự của Luyện Ngục ma Tông.
Có thể đi vào trong nghị sự điện này đều là những nhân vật có thân phận tôn quý ở trong Ma Môn. Do diện tích Nghị sự điện có hạn nên ngoại trừ ba Tông Chủ cùng các Trưởng lão của Ma Môn tam tông ra cũng chỉ có mấy Tông Chủ của các Tông phái ở trên Đoạn Hồn Sơn. Nhưng Âm Dương Hòa Hợp Tông cùng với Huyết Sát Tông đành phải ngồi ở những vị trí rất thấp.
Nhưng do Vô Cực Ma Tông lần này có biểu hiện rất xuất sắc nên được sắp xếp một vị trí rất tốt. Ngoại trừ ba Tông Chủ Ma Môn Tam tông ra thì vị trí của ba người Vô Cực Ma Tông là tốt nhất. Đáng lẽ lần này Đinh Hạo tuyệt đối không có tư cách tham gia, nhưng trận đánh cuối cùng vừa rồi Đinh Hạo đã tạo ấn tượng rất sâu cho mọi người trong Ma Môn, nên lần này hắn có thể đi vào cũng là chuyện đương nhiên.
Sau trận chiến này, Ma Môn xem như đã lấy lại mặt mũi. Người mạnh nhất trong lớp Tân tú của Tây Đại lục không phải là Thanh Vân Tông – Bạch Thanh Tâm nữa mà là Đinh Hạo của Vô Cực Ma Tông. Đối với Ma Môn mà nói đây được xem như là một niềm vui rất lớn.
Nhìn thấy mọi người đã ngồi xuống hết, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn khắp bốn phía. Sau khi nhìn khắp toàn trường một lượt, hắn mới mở miệng nói: “Hôm nay Ma Môn Tam Tông chúng ta hiếm khi có thể tập trung lại như thế này, hơn nữa lần này Ma Môn Tam Tông chúng ta lại chiến thắng Đạo Môn Ta Tông. Dù như thế nào thì cũng đáng ăn mừng một phen.”
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, liền quát lớn một tiếng: “Hãy lấy ra những mỹ tửu tốt nhất chiêu đãi các minh hữu Ma Môn!”
Phùng Ngạo Thiên vừa nói thế thì từ ngoài cửa xuất hiện hơn mười đồng tử đời thứ ba mang theo mỹ tửu, trái cây… Đinh Hạo nhìn thấy rất ngạc nhiên. Hắn mặc dù gia nhập Tu Chân Giới cũng được một thời gian nhưng do Vô Cực Ma Tông là một Tiểu Tông phái nên chỉ có các vật phẩm ăn no bụng mà thôi. So sánh với Luyện Ngục Ma Tông quả thực là kém xa một vạn tám nghìn dặm.
Thứ hai Đinh Hạo cũng không hiểu nhiều về những thứ vật phẩm này. Bình thường hắn chỉ chăm chú vào việc đề cao thực lực cho nên cũng không có thời gian để phí phạm cho việc hưởng thụ. Vì vậy đến lúc này Đinh Hạo cũng chưa thực sự hưởng thụ thịnh yến của Tu Chân Giới.
Nhưng lúc này, bởi vì Ma Môn đã thắng Đạo Môn tam tông, nên việc tổ chức yến tiệc ăn mừng là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa Luyện Ngục Ma Tông lại chính là Môn phái đứng đầu trong Ma Môn. Lại thêm việc chiêu đãi Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung cho nên không thể qua loa được.
Vì vậy chỉ sau một lát trên bàn của mọi người đều xếp đầy các dạng thực phẩm của Tu Chân Giới. Điểm tâm, trái cây, mỹ tửu…được xếp đống trên bàn. Khiến cho Đinh Hạo cảm thấy không uổng lần đi dự tiệc này, hắn cũng không để ý hình tượng mà mở miệng ăn thật nhiều.
Lúc này có mặt trong điện không phải là Tông Chủ một Tông phái thì chính là các Trưởng lão của Tam Tông, cùng với hai Thiên kiêu chi nữ là Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Sương. Còn Thiên Sát Ma Cung Độc Cô Sách do bị thương cho nên không tham gia lần thịnh hội này. Ở trong thịnh hội như thế này thì mọi người đều tự coi trọng thân phận mình, nên chỉ ăn lấy lệ mà thôi. Chỉ có Đinh Hạo là không thèm để ý ăn thật nhiều, từ trong miệng hắn không ngừng truyền tiếng nuốt thức ăn.
Nhìn thấy Đinh Hạo làm như thế, tất cả mọi người trong đại điện đều cười cười. Còn Phùng Tinh Nhiên đỏ hết cả mặt, từ chỗ của Luyện Ngục Ma Tông nhanh chóng đi đến bên cạnh của Đinh Hạo. Dùng một tay nắm lấy tay Đinh Hạo đang đưa miếng thịt nướng lên miệng, trừng mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng kêu khẽ: “Tức chết đi được, Huynh ăn nhiều như vậy còn chưa no soa? “
Lúc này Đinh Hạo cũng phát hiện được mọi người đều nhìn mình với vẻ quái dị, lạnh nhạt cười một tiếng. Đinh Hạo không biết ngượng nói: “Mỹ vị như thế này ta lần đầu tiên ăn được, nên đương nhiên phải ăn nhiều một chút rồi mới phải. Chẳng lẽ có gì sai sao?”
Hừ nhẹ một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nói: “Ăn thì không sai nhưng lại phát ra tiếng lớn như thế thì huynh sai rồi. Chẳng lẽ Huynh không thể ăn từ từ được sao.”
Hắc hắc cười một tiếng, Đinh Hạo khẽ lắc đầu nhưng không nói nữa, nhưng tay cũng ngừng lại. Hai mắt bắt đầu đánh giá bốn phía, muốn nhìn xem mọi người hiện đang nói vấn đề gì.
Sau khi nhìn thoáng qua một lượt ngoại trừ phát hiện ánh mắt khinh bỉ của Thạch Ngọc Sương đối với mình ra thì những người khác cũng không để ý nhiều đến mình. Nhìn Thạch Ngọc Sương, Đinh Hạo không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của nàng ta . Nhìn qua nàng một cái rồi lướt sang nhìn ba Tông Chủ Ma Môn tam tông.
Một lát sau, Đinh Hạo hình như từ trong miệng bọn họ nghe được một việc. hình như bọn họ thi thoảng nhắc đến ‘Thái Huyền thược thi’ gì gì đó.
Nhưng cẩn thận nghe một hồi, Đinh Hạo vẫn không thể nghe ra nội dung cụ thể của mà bọn họ đang bàn bạc. Vì vậy Đinh Hạo nhìn sang Huyết Ma Liệt Sơn, nhỏ giọng hỏi: “Liệt Lão có biết ba vị Tông Chủ đang nói chuyện gì vậy, ta nghe mà không hiểu.”
Nhìn Đinh Hạo một cái, Huyết Ma Liệt Sơn cười một cách cổ quái rồi mở miệng nói: “Tiểu tử ngươi có phải là đã ăn uống no rồi không, mà đến giờ mới quan tâm ?”
Cười một tiếng khó xử, Đinh Hạo nói: “Vẫn chưa no lắm, nếu không phải nha đầu Phùng Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào ta thì ta cũng muốn ăn thêm chút nữa. Bất quá như vậy cũng tạm được rồi.”
Lúc này Phùng Tinh Nhiên đang chú ý đến cuộc nói chuyện của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, nên không nghe được Đinh Hạo đang nói gì, nếu không nhất định sẽ tranh luận với hắn một phen.
Nghe Đinh Hạo nói thế, Huyết Ma Liệt Sơn cười cười, sau đó nghiêm mặt nói với Đinh Hạo: “Ba Tông Chủ kia đang nói gần đây có một tin đồn truyền ra, có một người trong Tiểu phái Thiên Tinh Tông của Đạo Môn vô tình tìm được ‘Thái huyền thược thi”
Mấy ngày trước khi Ma Đạo Lục Tông tranh đấu thì Thiên Tinh Tông đã bị diệt môn, chỉ có Tông Chủ Tông phái đó là trốn thoát được, đồng thời cũng đem theo Thái Huyền Thược thi. Lúc này vẫn trốn Đông trốn Tây sợ bị phát hiện ra. Các Tông phái của cả Đạo Ma đều phái người đi tìm người này để đoạt lấy ‘Thái Huyền Thược Thi.”
Nghe đến đây Đinh Hạo liền lên tiếng “Ngừng” để Huyết Ma Liệt Sơn không nói nữa. Sau đó Đinh Hạo mới mở miệng nói: “Chuyện khác tạm thời không nói đến, ‘Thái Huyền Thược Thi’ kia rốt cuộc có tác dụng gì, tại sao nhiều người lại muốn tranh đoạt như thế?”
Thấy Đinh Hạo đột nhiên cắt đứt lời nói của mình, Huyết Ma Liệt Sơn cũng không hề bất mãn, tiếp tục nghiêm mặt giải thích: “Nghe nói năm ngàn năm trước, có một Tông phái vô cùng mạnh mẽ là Thái Huyền Đạo Tông. Đây vốn là một Tông phái vô cùng cường đại nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên không tiếp tục thu nhận đồ đệ nữa. Trong vòng năm trăm năm trong Tông phái đó có người phi thăng, có người độ kiếp thất bại. Mà bởi vì không có Tân nhân(môn nhân mới) gia nhập, nên sau năm trăm năm đã diệt tuyệt, đây là một chuyện vô cùng kỳ bí.
Nhưng mặc dù người trong Tông phái đó đã chết hết, nhưng Tàng bảo các với vô số Vật phẩm phong phú vẫn còn đó.. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mọi người cũng không biết là Tông phái này đã giấu Tàng bảo các ở đâu. Theo Tông phái này bị diệt tuyệt thì Tàng bảo các cũng biến mất, không có một ai biết Tàng bảo các này ở đâu. Chỉ là truyền thuyết lưu truyền có một thanh “Thái huyền thược thi’, nói rằng chỉ cần tìm được nó là có thể tìm được vị trí của Tàng bảo các. Hơn nữa có thể thông qua nó để mở Tàng bảo các, có được các vật phẩm bên trong đó. Ngươi nói xem có làm cho người ta động tâm không?”
Huyết Ma Liệt Sơn vừa dứt lời thì Đinh Hạo không hề lên tiếng , chỉ là hai mắt lóe thần quang. Nhìn thấy vẻ mặt Đinh Hạo như thế, Huyết Ma Liệt Sơn cũng chỉ cười một tiếng, nhìn Đinh Hạo đang trầm tư một cách đầy ẩn ý.
Chuyện này đối với Đinh Hạo mà nói là một sự đả kích rất lớn. trong lòng hắn cũng nổi lên lòng tham. Mặc dù trong Trữ vật giới chỉ của hắn có lưu lại một chút đồ vật Vô Cực Ma Tông vạn năm trước. Nhưng Tàng bảo các của Vô Cực Ma Tông trước đây mặc dù rất phong phú những cũng không có ở bên trong Trữ vật giới chỉ này. Bên trong Trữ vật giới chỉ của Tông Chủ chỉ có công pháp tu luyện Vô Cực Ma Tông và một ít tài liệu luyện khí đứng đầu mà thôi, còn Các vật phẩm khác lại không hề có. Hơn nữa Tàng bảo các của Vô Cực Ma Tông trước đây đã bị các môn phái khác cướp đoạt, cho nên lúc này Đinh Hạo mới cảm thấy hứng thú với Tàng bảo các của Thái Huyền Đạo Tông như vậy.
Một Tông phái muốn phát triển không phải là chuyện một sớm một chiều, Tàng bảo các được tích lũy theo sự phát triển của Tông phái. Mà Thái Huyền Đạo Tông năm đó có uy danh như thế thì các vật phẩm trong Tàng bảo các tuyệt đối có số lượng không hề nhỏ. Hiện tại Đinh Hạo mặc dù đã cướp bóc một số Tông phái nhỏ được không ít vật phẩm, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng trang bị cho các đệ tử mà thôi. Mà sự phát triển của Vô Cực Ma Tông sau này không chỉ có như vậy. Đinh Hạo dĩ nhiên sẽ tính toán cho sau này. Vô Cực Ma Tông của hắn lúc này không có được sự tích lũy ngàn năm như Đạo Ma lục tông nên mới phải nghĩ các biện pháp khác, nhưng lúc này....
Một lát sau, thần quang trong mắt Đinh Hạo mất đi, nhìn Huyết Ma Liệt Sơn một cái rồi mới mở miệng nói: “Việc này có thật hay không ?”
“Lão phu cũng không rõ, tất cả ta cũng chỉ mới biết được từ trong miệng của ba vị Tông Chủ kia mà thôi. Dù sao cũng chỉ có ba Tông phái này mới có được mạng lưới liên lạc cường đại như vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra trên Tu Chân Giới đều không qua được mắt mấy Tông phái này. Nhưng theo lão phu thấy, nếu ba Tông Chủ đều nói như vậy thì sợ rằng có bảy tám phần là thật. Nếu thật sự là như vậy thì chúng ta…”
Nói đến đây, Huyết Ma Liệt Sơn ngầng đầu nhìn sang ba vị Tông Chủ Ma Môn tam tông vẫn đang nói chuyện một cái, sau đó liền ngừng lại.
Không hề do dự chút nào, Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói xong thì Đinh Hạo đã lạnh lùng nói ra một chữ: “Đoạt”
Hắn vừa dứt lời, Độc Ma Vương Diệc Hàn ở bên cạnh cũng nhìn qua, chỉ thấy ba người nhìn nhau một cái rồi cùng nhỏ giọng cười âm hiểm một tiếng!
Dịch giả : Vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Sau khi ba người nhìn nhau cười rồi không nói nữa, tập trung tinh thần lắng nghe ba Tông Chủ đang nói chuyện. trong lòng bọn họ lúc này đều có một ý nghĩ chính là nếu có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua lần tranh đoạt Thái Huyền Thược thi này.
Giờ phút này, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên tiếp tục mở miệng nói: “Thái Huyền Thược thi kia đã khiến cho tất cả các Môn phái trên Tây Đại lục tranh đoạt lẫn nhau. Bất luận là các Đại Môn phái hay là Tiểu Môn phái đều đang truy tìm Lý Nghiễm Lâm, và hy vọng có thể đoạt được Thái Huyền Thược thi từ trong tay hắn. Mà Đạo Ma lục tông chúng ta bởi vì tranh đoạt Tiên Giới Kiếm quyết trên Đoạn Hồn Sơn nên mặc dù cũng nhận được tin tức nhưng chưa bắt đầu hành động. Lúc này nếu chuyện ở đây đã xong, hai vị chắc sẽ không bỏ qua Thái Huyền Thược thi chứ?”
Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Dĩ nhiên rồi, nếu không phải vì việc trên Đoạn Hồn Sơn này thì Thiên Sát Ma Cung ta đã sớm ra tay rồi. Nhưng tên Lý Nghiễm Lâm kia rốt cuộc đang trốn ở đâu cũng không ai biết được. Vì vậy lúc này cũng không cần gấp, chờ khi biết được vị trí chính thức của hắn thì ra tay cũng không muộn. Chứ không cứ tìm loạn khắp nơi cũng không có tác dụng gì”
Thấy Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt nói thế, Phùng Ngạo Thiên gật đầu cười một tiếng nói: “Bổn Tông cũng đang có ý này, chuyện này tạm thời để sau. Khi nào biết được vị trí của Lý Nghiễm Lâm ra tay tranh đoạt cũng không muộn. bây giờ cũng có đến hàng trăm hàng ngàn Môn phái đang truy tìm hắn, theo Bổn Tông thấy thì chỉ nửa năm, một năm nữa là có thể tìm ra tung tích của hắn. Cho dù Thái Huyền Thược thi bị người khác chiếm được, bọn họ cũng phải tốn thời gian để tìm được vị trí của Thái Huyền Thược thi. Đến lúc đó chính là thời cơ để chúng ta ra tay, cho nên tạm thời không cần vội”
Thấy hai người Độc Cô Tịch Diệt và Phùng Ngạo Thiên đã nói như vậy, Kiếm Ma thân phận cũng gật đầu không nói.
Sau khi nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói như thế, Đinh Hạo và Huyết Ma Liệt Sơn đưa mắt nhìn nhau.
Thấy hai Tông Chủ kia cũng có quyết định như mình, Phùng Ngạo Thiên cười dài một tiếng nói: “Tới tới, hôm nay không nói chuyện gì khác, mọi người hãy cùng uống rượu nào. Đây chính là Ngọc quỳnh quả tửu mà Luyện Ngục Ma Tông chúng ta đã cất giữ nhiều năm, chẳng những có mùi hương kỳ lạ hơn nữa còn có thể bổ sung Linh khí trong cơ thể người Tu Chân chúng ta, cũng có một chút hiệu quả tăng cường Tu vi. Các vị không nên khách khí, cứ việc ăn to uống lớn, uống càng nhiều thì càng có nhiều chỗ tốt”
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, mọi người trong Điện đều nâng chén lên uống. bọn họ vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế đều biết rượu này tuyệt đối quý giá. Ngay cả các Tông Chủ các Môn phái trên Đoạn Hồn Sơn cũng chưa bao giờ được Luyện Ngục Ma Tông thết đãi rượu này. Lúc này có cơ hội như vậy, bọn họ dĩ nhiên cố gắng uống nhiều một chút, chứ sau này muốn được uống thêm lần nữa thì không biết đến bao giờ.
Đinh Hạo nghe thấy Phùng Ngạo Thiên nói thế nhưng hắn chỉ uống vài ngụm mà thôi. Bởi vì tác dụng bổ sung Chân nguyên của rượu này không đáng được Đinh Hạo để ở trong lòng. Bởi vì hắn có Vô Cực Ma Công và Đan dược do Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc luyện chế, tất cả đều có tác dụng gấp trăm lần so với rượu này.
Ba canh giờ sau yến hội mới từ từ kết thúc.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên liền sai đám Đồng tử mang người của hai Môn phái kia đến nơi mà Luyện Ngục Ma Tông đã sắp xếp. Lúc này Đạo Môn tam tông đã rời khỏi Đoạn Hồn Sơn cho nên mấy Môn phái trên Đoạn Hồn Sơn đã không cần thiết ở lại trong Luyện Ngục Ma Tông nữa, nên tất cả các môn nhân đều đã rời khỏi Luyện Ngục Ma Tông trở về Môn phái mình.
Ngay khi ba người Đinh Hạo, Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa ra khỏi Nghị sự điện, chuẩn bị trở về Vô Cực Ma Tông thì Phùng Tinh Nhiên đã đi đến trước mặt ba người. nàng khẽ hành lễ với Huyết Ma Liệt Sơn và Vương Diệc Hàn, sau đó nói với Đinh Hạo: “Cha ta bảo ta mời mọi người chờ một lát. Nói chờ người thương lượng với hai Tông Chủ kia một lát, rồi có chuyện muốn nói với mọi người”
Nàng vừa nói thế, ba người liền nhìn nhau một cái, sau đó Đinh Hạo mở miệng hỏi Phùng Tinh Nhiên: “nàng có biết là chuyện gì không?”
Phùng Tinh Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Ta cũng không biết là chuyện gì. Ta vốn cũng định hỏi Người một chút, nhưng hai Tông Chủ kia đang ở bên cạnh người nên ta cũng không tiện hỏi”
Gật đầu, Đinh Hạo mở miệng nói: “Đã như vậy chúng ta sẽ đợi một lát, dù sao bây giờ trong Tông cũng không có việc gì lớn”
Nói xong, Đinh Hạo liền nhìn sang hai người Vương Diệc Hàn, thấy Đinh Hạo đang nhìn mình hỏi ý, cả hai đều gật đầu.
Thấy ba người đều đã đồng ý, Phùng Tinh Nhiên nhoẻn miệng cười, nói với Đinh Hạo: “Đã như vậy các người hãy đến chờ ở chỗ mấy hôm trước mọi người ở đó. Luyện Ngục Ma Tông chúng ta cũng chưa sắp xếp ai vào đó ở, cha ta xong việc sẽ cho người đến báo. Lúc này trong Luyện Ngục Ma Tông đột nhiên có thêm hai Tông phái Ma Môn kia tới đây, nên Bổn cô nương cũng phải đi bố trí một chút, cho nên tạm thời tha cho Huynh đó, hừ hừ”
Nói xong, Phùng Tinh Nhiên cười duyên một tiếng, sau đó nhìn Đinh Hạo một cái thật sâu rồi mới từ từ rời khỏi.
Thấy Phùng Tinh Nhiên đã rời đi, ba người Đinh Hạo nhìn nhau cười một tiếng, rồi đi về chỗ ở tạm thời của mình.
Một lát sau, chờ cho Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn bố trí Cấm chế xong, Đinh Hạo liền mở miệng nói: “Lần này Đạo Môn tam tông giương cờ gióng trống đến đây, cuối cùng lại đại bại mà về, thật nực cười”
Huyết Ma Liệt Sơn lắc đầu nói: “Lần này Ma Môn chúng ta có thể thắng cũng là do may mắn mà thôi. Chứ Đạo Môn tam tông trước khi tới đây đã chuẩn bị rất chu đáo. Bọn họ biết Luyện Ngục Ma Tông có ”Cửu đỉnh vấn thiên trận ” nên đã tìm ra biện pháp hóa giải. bọn họ cũng biết hai Tông phái Ma Môn kia nhất định sẽ đến đây hỗ trợ nên đã tính toán được thời gian rất chính xác. Ở thời khắc mấu chốt nếu không phải có Tuyệt Sát Ma Trận của ngươi thì Đoạn Hồn Sơn lần này có thể chống đỡ được hay không cũng khó nói trước. Cuối cùng Đạo Môn tam tông càng không ngờ được thực lực thực sự của Tiểu tử nhà ngươi, nên mới chịu thua thiệt. Cho nên thật ra mà nói Ma Môn chúng ta lần này chỉ là may mắn mà thôi, lần sau nhất định sẽ không có Vận khí như vậy. ba vị Tông Chủ của Đạo Môn tam tông quả nhiên không tầm thường”
Gật đầu, Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng mở miệng nói: “không sai, khi Đạo Môn tam tông đến đây, ta không nghĩ ra rằng lại có nhiều việc xảy ra như vậy. Tông Chủ Đạo Môn tam tông dù là trí lực hay là thực lực đều rất kiệt xuất, bọn họ có thể tiến vào hàng ngũ Thập đại cao thủ quả nhiên không đơn giản”
Thấy hai người bọn họ nói thế, Đinh Hạo gật đầu đồng ý. Hắn nhớ lại tình thế của Đoạn Hồn Sơn lúc đó không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Trầm ngâm một lát, Đinh Hạo tiếp tục mở miệng nói: “Chuyện lần này dù sao cũng đã kết thúc, mặc dù hơi nằm ngoài dự tính của chúng ta nhưng hiệu quả cũng không khác là mấy. Đạo Môn tam tông chẳng những không chiếm được chút tiện nghi nào mà ngược lại còn mất hết mặt mũi. Đồng thời Vô Cực Ma Tông chúng ta lại trở thành nhân vật chính, sau khi danh tiếng truyền ra thì sẽ không thiếu người mộ danh đến xin gia nhập Tông. Tình thế lúc này rất thuận lợi, Vô Cực Ma Tông chúng ta nhất định phải tận dụng tốt cơ hội lần này”
Huyết Ma Liệt Sơn cười hắc hắc, nói: “không sai, chỉ cần cho Vô Cực Ma Tông chúng ta thời gian phát triển thì không bao lâu nữa Đạo Ma lục tông sẽ bắt đầu hối hận. Hắc hắc, Thái Huyền Thược thi lần này cũng là một cơ hội, nếu như Vô Cực Ma Tông ta có thể đạt được một phần bảo tàng của Thái Huyền Đạo Tông thì….”
Nghe hắn nói thế, cả ba người đều mở miệng cười dài.
Cười một lát, Đinh Hạo nghiêm mặt nói với hai người: “Chuyện của Thái Huyền Thược thi tạm thời chưa vội, nhưng không biết Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên tìm chúng ta có chuyện gì. Hơn nữa cuộc tranh đoạt ngôi vị Tông Chủ của Luyện Ngục Ma Tông cũng sắp bắt đầu, chẳng lẽ hắn vì chuyện này mà tìm chúng ta. Cũng tốt, chuyện này cũng nên kết thúc sớm một chút để Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng sớm chuyển đến Tam Châu Nhất Đảo. Môn phái mặc dù đối xử với chúng ta không tệ, nhưng Đoạn Hồn Sơn dù sao cũng không phải nơi có thể ở lâu”
Gật đầu, hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng đồng ý. Ba người vừa trao đổi một chút về tương lai của Vô Cực Ma Tông thì Phùng Ngạo Thiên đã phái Đồng tử đến.
Một lát sau, ba người đi theo Đồng tử dẫn đường đi đến chỗ ở của Phùng Ngạo Thiên. Sau khi vào cửa thì thấy Phùng Ngạo Thiên đã đến đây, hơn nữa cũng chỉ có một mình hắn. Sau khi chào hỏi vài câu, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên liền vung tay bố trí một đạo Cấm chế rồi cười dài một tiếng. Phùng Ngạo Thiên nói với Đinh Hạo: “Tiểu tử nhà ngươi quả thật không làm cho Lão phu thất vọng. Lần này đúng nhờ Tiểu tử ngươi đại phát thần uy nếu không Bổn Tông có thể ngăn cản được công kích của Đạo Môn tam tông cũng khó nói. Đầu tiên là Tuyệt Sát Ma Trận, sau đó ngươi lại ngăn cơn sóng dữ là Bạch Thanh Tâm, Tiểu tử nhà ngươi đã có danh tiếng không nhỏ đó. Lúc này người trong Lục Tông không ai không biết đến cái tên Đinh Hạo. Đúng là Sóng Trường Giang, sóng sau đè sóng trước; ngươi tạo cho Lão phu áp lực rất lớn”
Đinh Hạo cười hắc hắc nói: “Phùng lão khách khí rồi, Tiểu tử sao được như vậy chứ, sao dám so sánh với Phùng lão. Cho dù trăm năm nữa, Tiểu tử sợ cũng không đạt được cảnh giới như của Người lúc này. Chờ cho Tiểu tử đạt được cảnh giới của Phùng lão lúc này, thì không biết lúc đó Phùng lão đã đạt đến trình độ nào rồi”
Ha ha Cười dài một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mở miệng nói: “Tiểu tử nhà ngươi đừng mồm mép với ta. Nếu là người khác nói những lời này ta còn tin được, nhưng tốc độ tu luyện của ngươi quá biến thái, biến thái đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa Tiểu tử ngươi rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật cũng không ai biết được, cho nên nếu như ngươi vẫn tiến bộ như thế này thì sẽ có một ngày Lão phu cũng tự nhận không bằng ngươi”
Thấy Phùng Ngạo Thiên nói thế, Đinh Hạo lắc đầu cười cười nhưng không nói gì. Hắn chỉ mỉm cười nhìn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Dịch giả : Vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Lúc này, Huyết Ma Liệt Sơn mở miệng nói: “không biết Ma Quân lưu chúng ta lại vì có chuyện gì?”
Thấy Huyết Ma Liệt Sơn hỏi, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng không cười đùa nữa, mà nghiêm mặt nói: “Vừa rồi trong Điện Bổn Tông có nhắc đến chuyện của Thái Huyền Thược thi, không biết các ngươi có nghe thấy không?”
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ân, việc này Lão phu cũng nghe thấy, ý của Ma Quân là…”
“Bổn Tông hy vọng Vô Cực Ma Tông ngươi cũng tham gia cuộc tranh đoạt lần này. Vừa nãy Bổn Tông đã đạt thành hiệp nghị với hai Tông kia, chỉ cần Ma Môn chúng ta liên hợp ra tay thì sau khi chiếm được Thái Huyền Thược thi tất cả bảo vật bên trong Tàng bảo các sẽ được chia theo tỷ lệ Ma Môn tam tông chúng ta mỗi Tông ba phần, còn Vô Cực Ma Tông các ngươi được một phần. không biết các ngươi thấy như thế nào?” Phùng Ngạo Thiên nói.
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, vẻ mặt ba người Đinh Hạo trở nên kỳ quái.
Phùng Ngạo Thiên sở dĩ nói như vậy bởi vì Vô Cực Ma Tông lúc này có thực lực đó. Nếu không hắn sẽ không nhắc đến chuyện này. Cũng bởi vì biểu hiện mạnh mẽ của Vô Cực Ma Tông ở trên Đoạn Hồn Sơn lần này nên ba Tông Chủ kia mới có thể cho Vô Cực Ma Tông tham gia cuộc tranh đoạt Thái Huyền Thược thi lần này. Danh tiếng và thực lực khiến Vô Cực Ma Tông được mọi người tôn kính đồng thời cũng mang một cơ hội đến cho họ. Nếu là Vô Cực Ma Tông trước kia thì sợ rằng ngay cả cơ hội nghe được cũng không có chứ đừng nói đến chuyện tham gia liên hợp với Mê tung trận. thực lực khác xưa nên đãi ngộ cũng hoàn toàn khác.
Một lát sau Đinh Hạo trầm ngâm không nói. Hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn thấy Đinh Hạo không nói thì cũng không lên tiếng, đều nhìn Đinh Hạo và chờ đợi quyết định của hắn. Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng mơ hồ biết được người làm chủ thực sự của Vô Cực Ma Tông chính là Đinh Hạo, chứ không phải là Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Vì vậy, Phùng Ngạo Thiên thấy Đinh Hạo đang trầm ngâm suy nghĩ, liền cũng giống hai người Huyết Ma Liệt Sơn nhìn chằm chằm vào hắn.
Sau khi suy nghĩ một lát, Đinh Hạo gật đầu nói với Phùng Ngạo Thiên: “Tiểu tử biết Phùng lão có ý tốt, hơn nữa Phùng lão khẳng định rất chú ý đến Vô Cực Ma Tông chúng ta. Nhưng cuộc tranh chấp Tông Chủ của Luyện Ngục Ma Tông cũng sắp tiến hành, mà Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng lập tức chuyển đến Tam Châu Nhất Đảo. Nên nếu đoạt được Thái Huyền Thược thi của tên Lý Nghiễm Lâm trong thời gian này thì chúng ta chỉ có thể lựa chọn việc thứ nhất, không biết Phùng lão nghĩ như thế nào?”
Trầm ngâm một lát, Phùng Ngạo Thiên cười hắc hắc nói: “Thực tế cuộc tuyển chọn Tông Chủ tiếp theo cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì quan hệ giữa Bổn Tông và Vô Cực Ma Tông, hơn nữa còn quan hệ rất tốt giữa Tinh Nhiên và ngươi, cùng với việc Lão phu lấy được Tiên Giới Kiếm quyết từ trong tay ngươi giao cho một vị trong Bổn Tông, mà hắn lại có tác dụng quyết định đối với mỗi lần tuyển chọn Tông Chủ. Nên chỉ cần hắn lên tiếng thì sẽ không xuất hiện sự cạnh tranh. Theo tình thế bây giờ thì Lão phu đã gần như chắc chắn được tuyển.Chờ khi hắn tìm mấy Trưởng lão trong Tông nói chuyện, là có thể quyết định xem ai sẽ là Tông Chủ tiếp theo”
Nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói thế, ba người Đinh Hạo nhìn nhau một cái, trong mắt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bọn họ đều không nghĩ tới bên trong Luyện Ngục Ma Tông lại có nhiều bí ẩn đến vậy. Xem ra người có quyền thế nhất trong Luyện Ngục Ma Tông chính là người ở sau lưng kia, chỉ một ý kiến của hắn có thể ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm Tông Chủ. Khó trách Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lại hỏi Tiên Giới Kiếm quyết cho người này, xem ra hắn còn có mục đích khác. Giờ nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế không khác gì phán án tử hình cho Thành Hoàng. Thành Hoàng đã không còn bất cứ hy vọng gì với việc có thể trở thảnh Tông Chủ của Luyện Ngục Ma Tông nữa.
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, Đinh Hạo thầm nghĩ nếu Phùng Ngạo Thiên gần như chắc chắn sẽ lại được bổ nhiệm làm Tông Chủ thì việc Vô Cực Ma Tông chuyển đến Tam Châu Nhất Đảo có thể được tiến hành sớm hơn, và chuyện Thái Huyền Thược thi cũng không thể buông tha. Mặc dù Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đối tốt với Vô Cực Ma Tông, càng nguyện ý để Vô Cực Ma Tông nhận được một phần mười tài vật nếu như tham dự. Nhưng với dã tâm của Đinh Hạo thì từng đó vẫn còn quá ít. Tuy nhiên Phùng Ngạo Thiên nếu đã mở miệng nói như vậy, thì hắn cũng không thể nào mở miệng từ chối.
Suy nghĩ một lát, Đinh Hạo mới mở miệng nói: “như vậy đi, lúc này nếu Phùng lão gần như chắc chắn sẽ lại được bổ nhiệm Tông Chủ Luyện Ngục Ma Tông thì Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng không cần thiết ở lại trên Đoạn Hồn Sơn nữa. chúng ta sẽ lập tức chuyển đến Tam Châu Nhất Đảo. Nếu như trong khoảng thời gian này Thái Huyền Thược thi xuất hiện, Vô Cực Ma Tông chúng ta tinh lực có hạn nên tạm thời buông tha việc truy đuổi Thái Huyền Thược thi. Nhưng sau khoảng thời gian này, Vô Cực Ma Tông chúng ta sẽ cùng liên thủ với Ma Môn tam tông tranh đoạt Thái Huyền Thược thi.”
Thấy Đinh Hạo nói thế, hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn cùng gật đầu. Huyết Ma Liệt Sơn mở miệng nói: “như vậy chúng ta cũng có thời gian sắp xếp, mong Ma Quân chớ trách”
Phùng Ngạo Thiên khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Xem ra quyết tâm rời khỏi Đoạn Hồn Sơn của các ngươi vẫn không thay đổi lại càng lúc càng muốn rời đi ngay. Từ khi các ngươi nói ra việc này, Bổn Tông vẫn luôn suy nghĩ hy vọng tìm được phương pháp giải quyết ổn thỏa. Các ngươi rời khỏi Đoạn Hồn Sơn là tổn thất rất lớn đối với Luyện Ngục Ma Tông chúng ta. Nhưng cho đến lúc này Bổn Tông vẫn chưa thể tìm ra được phương pháp giải quyết. Ta xem ra cũng chỉ có thể chấp nhận, hy vọng các ngươi có thể trở nên lớn mạnh ở Tam Châu Nhất Đảo. Sau này khi nói ra thì cũng là một phần tử tách ra từ Đoạn Hồn Sơn ta, Luyện Ngục Ma Tông ta cũng được thơm lây”
Phùng Ngạo Thiên dừng một chút rồi nói tiếp: “đương nhiên có hai người Huyết Ma và Độc Ma thì trên Tam Châu Nhất Đảo cũng không có mấy Môn phái có thể chống lại các ngươi. Vô Cực Ma Tông các ngươi hoàn toàn có thực lực đặt chân trên Tam Châu Nhất Đảo. Còn về chuyện Thái Huyền Thược thi, Bổn Tông cũng biết chỗ khó xử của các ngươi, đã như vậy Bổn Tông cũng không miễn cường. Chờ khi Thái Huyền Thược thi xuất hiện, Bổn Tông sẽ phái người đến mời Vô Cực Ma Tông các ngươi tham gia cùng. Còn đến lúc đó có gia nhập hay không sẽ tùy thuộc ý của Vô Cực Ma Tông các ngươi.”
Gật đầu, Huyết Ma Liệt Sơn nói: “như vậy cũng tốt, vậy Vô Cực Ma Tông chúng ta sẽ bố trí luôn việc rời khỏi Đoạn Hồn Sơn”
“không sai, tuy nhiên trước khi các ngươi rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, chúng ta vẫn còn một chuyện phải làm” Phùng Ngạo Thiên mở miệng nói.
“Ồ, còn chuyện gì?” Độc Ma Vương Diệc Hàn nghi hoặc hỏi.
Ha ha Cười dài một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Vương lão đúng là quý nhân bận rộn nên hay quên mọi việc. Lần trước Bổn Tông đáp ứng để các ngươi lập Tông, đã nói muốn kết thành minh hữu với Vô Cực Ma Tông các ngươi. Chẳng lẽ Vương lão quên nhanh như thế sao?”
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói vậy, Độc Ma Vương Diệc Hàn lúc này mới nhớ ra. Hắn khẽ cười một tiếng, nói với Phùng Ngạo Thiên: “Thời gian này Đoạn Hồn Sơn liên tục diễn ra đại chiến nên ta quả thật đã quên việc này, mong Ma Quân chớ trách”
Gật đầu, Luyện Ngục Ma Quân khách khí hai tiếng. hắn quay sang nhìn Đinh Hạo với ánh mắt dò hỏi. Lúc này Phùng Ngạo Thiên đã biết Vô Cực Ma Tông là do Đinh Hạo làm chủ, chuyện Đinh Hạo đã đáp ứng thì căn bản không cần Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn mở miệng. Phùng Ngạo Thiên âm thầm cảm thán Đinh Hạo thần thông quảng đại, đồng thời cũng đắc ý chuyện giữa hắn và Phùng Tinh Nhiên.
Thấy Phùng Ngạo Thiên đang nhìn mình, Đinh Hạo hiểu Phùng Ngạo Thiên lúc này đang nghĩ gì. Cẩn thận suy nghĩ, Đinh Hạo biết việc kết minh giữa Vô Cực Ma Tông và Luyện Ngục Ma Tông chỉ có lợi mà không có hại.
Dựa vào mối quan hệ này, Vô Cực Ma Tông làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có rất nhiều Môn phái sẽ không dám trêu chọc mình, ví dụ như Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung. Chỉ cần có mối quan hệ này thì nếu sau này có xung đột về ích lợi với hai Tông kia, thì tối thiểu hai Tông kia cũng không dám ngay mặt tranh đoạt với Vô Cực Ma Tông mình.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo khẽ cười một tiếng, mở miệng nói với Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên: “Ý tốt của Ma Quân, Vô Cực Ma Tông chúng ta dĩ nhiên sẽ không thể không biết thức thời. Chỉ là Vô Cực Ma Tông ta có thực lực yếu kém sợ không giúp được gì cho Phùng lão. Sau này có thể còn làm phiền đến Luyện Ngục Ma Tông, dù như thế nào thì Vô Cực Ma Tông ta vẫn chiếm phần hơn”
Nghe Đinh Hạo nói thế, Phùng Ngạo Thiên ha ha Cười dài một tiếng, nói: “không sai, thực lực của Vô Cực Ma Tông các ngươi lúc này mặc dù vẫn hơi kém. Nhưng các ngươi có trụ cột chắc chắn, theo thời gian thực lực Vô Cực Ma Tông các ngươi cũng sẽ từ từ lớn mạnh. Việc này đối với Luyện Ngục Ma Tông ta cũng có rất nhiều chỗ tốt. Càng huống chi với quan hệ giữa ngươi và Tinh nhiên, hai Tông phái chúng ta dù có kết minh hay không cũng như nhau. Sở dĩ phải kết minh cũng chỉ là quy củ mà thôi, nó có thể làm im miệng rất nhiều người”
Nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói thế, Đinh Hạo gật đầu. hắn biết Phùng Ngạo Thiên nói không sai, vì vậy hắn mở miệng nói: “Đã như vậy, Phùng lão nói xem bây giờ nên làm như thế nào. Có người kia ra mặt thì vị trí Tông Chủ của Phùng lão đã coi như chắc chắn, nên Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa. Dù sao cũng muốn rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, thì càng sớm càng tốt. Có lẽ như vậy trước khi Thái Huyền Thược thi xuất hiện chúng ta đã giải quyết xong mọi việc, đến lúc đó Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng có thể gia nhập cuộc tranh đoạt Thái Huyền Thược thi”
Thấy Đinh Hạo vẫn muốn đi, hơn nữa lại gấp gáp như vậy; Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo một cái thật sâu sau đó mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, Bổn Tông cũng không lưu ngươi lại nữa. Nhưng ngươi cũng phải báo với Tinh Nhiên một câu, miễn cho khi ngươi đi, nó lại trách Bổn Tông”
Lắc đầu cười khổ, Phùng Ngạo Thiên nói tiếp: “không nghĩ tới ta là Phụ thân mà không trông nom được nó, thậm chí còn muốn ngươi đi an bài, quả là con gái lớn thường hướng ra ngoài”
Phùng Ngạo Thiên vừa nói thế, Đinh Hạo chưa kịp mở miệng thì Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn đã phá lên cười.
Thấy hai người cười lớn, Phùng Ngạo Thiên cũng không nhịn được cười. Còn Đinh Hạo cũng chỉ biết cười khó xử mà thôi.