Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 61 : Thái Cực Môn Đồ *Thượng*.
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Sáng sớm, Tiêu Tân treo một đôi mắt “gấu mèo” rất phong cách từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện mình đang ngự trên ghế salon, xương sống đơ-thắt lưng đau, cả người oể oải. Đêm qua, sau khi mướn phòng, hai vị mỹ nữ cùng ngủ một gian phòng, tiểu Đông cùng tiểu Nguyệt hai đứa nhóc thì ngủ ở một gian khác.
Chiều cao của Tiêu Tân đến 1m85, dồn lại một cục nằm trên cái ghế sopha chỉ có 1m7 quả thật hơi chật. Nhưng cũng không còn biện pháp nào? Cũng không thể nào để cho Lâm muội muội ngủ sô pha a!
Ai da...đây là biện pháp tốt nhất rồi!
Chẳng qua Tiêu Tân muốn cùng ngủ với mỹ nữ giáo sư trên một cái giường, chỉ sợ trình vẫn còn chưa đủ. Về phần khi nào thì đột phá vòng tuyến? Khi nào thì đem mỹ nữ giáo sư cưa đổ, muốn mọi việc theo ý nguyện của mình a!
Đáng chết tên tác giả tối hôm đó đang YY và xem tiểu thuyết [ Trọng Sinh Phoenix Truyền kỳ], không có thời gian chiều theo các bạn. Tiêu Tân đành phải ngủ hẳn ở sô pha, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, thẳng đến hừng đông mới thiêm thiếp ngủ được đôi chút.
Ai, thói quen thường ngày thật sự là phiền phức. Nói về thói quen, ví dụ như tối qua Tiêu Tân hắn không ngủ được ngon giấc, nhưng vẫn theo thói quen hàng ngày, đến sáu giờ sàng, hắn bắt buộc phải tỉnh dậy, mà khi tỉnh rồi thì hắn vô phương ngủ lại.
Nhưng mà, Tiêu Tân thức sớm như vậy, cũng không hắn là thói quen của chính mình, mà là tại Lâm muội muội đi nhà xí, không cẩn thận đạp trúng người hắn một cái.
Kỳ thật, không thể trách Lâm muội muội không cẩn thận đựơc, chỉ có thể than phòng khách này thật sự quá...nhỏ. Lâm muội muội muốn đi nhà xí, phải đi xuyên qua phòng khách, không thể tránh né cái sô pha đành phải sinh ra một chút đụng chạm, như thế thì lại không cẩn thận, ngã đè lên người Tiêu Tân.
Ai~~~~, một ngày tốt đẹp, chính là bắt đầu từ hương diễm.
Đáng tiếc cho Tiêu Tân ngủ mơ mơ màng màng, đợi khi phát giác được cái gì đang đè lên người thì Lâm muội muội đã đi vào WC. Đang định tiếp tục ngủ, ở phía sau, nghe trong WC truyền đến một tiếng thét chói tai.
Á á ..~~~~~!
Âm thanh này, trình độ vật vã, hoàn toàn có thể được xếp vào nhất đẳng thanh âm ca sĩ. Quái lạ? Mới 6 giờ sáng, ngoài con gà trống gáy, như thế nào lại có tiếng thét chói tai của con gái?
Không hổ là xuất thân từ thành viên phòng cháy chữa cháy, phản ứng, tốc độ của Tiêu Tân tuyệt đối là số một thế giới, lập tức bắn ra khỏi ghế sa lon, chạy ngay đến hiện trường phát ra tiếng thét.
Á dù, WC không có đóng cửa?....
Lâm muội muội ở nhà chắc ăn là có thói quen này [Lâm muội muội ở nhà độc chiếm luôn một phòng vệ sinh]. Nhưng mà, thói quen thế này thật không tốt, làm nàng thiếu cảnh giác.
Tiếp theo, một tiếng thét chói tai hàng triệu đề-xi-ben vang lên, mang mỹ nữ lão sư từ trên giường chạy lại.
“Chuyện gì thế?” Mộ Dung lão sư một bên khoác áo, một bên hỏi, vừa thấy cửa WC bị đóng “phanh” một tiếng, bỏ Tiêu Tân đồng học đang đứng với vẻ mặt ngu ngu trước cửa.
“Tiêu Tân, xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Dung Thanh Tư đã mơ hồ đoán được chuyện gì vừa xảy ra, bất động thanh sắc hỏi han.
Gương mặt Tiêu Tân hơi đỏ lên, xấu hổ muốn mở miệng nói chuyện. Đúng lúc này, Lâm Hiểu Nặc từ trong WC mở cửa ra, từ bên trong phóng ra thật nhanh, trừng mắt nhìn hắn:”Không cho nói!”
“Ách!” Lần này Tiêu Tân đồng học phi thường ngoan ngoãn, xoay người trở lại nằm trên ghế sa lon, chuẩn bị tiếp tục ...mơ. Ai..., tối qua hoàn toàn ngủ không được ngon, hôm nay đành tạm dừng luyện công buổi sáng một ngày! Vừa mới sáng sớm đã xảy ra chuyện này, Tiêu Tân có ngủ lại được hay không, đó là hai chuyện khác nhau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm muội muội hồng lên trông thấy, từ mặt lan dần xuống cổ biến thành một màu phấn hồng xinh đẹp. Lúc này, đột nhiên nàng phát hiện mỹ nữ lão sư đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt càng trở nên hồng hơn nữa, hận không có cái lổ để mình chui xuống. Không phải là tự nhiên phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ hay sao? Sao tự nhiên hét lớn như vậy? Hơn nữa, cái việc ấy của mình, tự nhiên lại để cho hắn nhìn thấy?
Trong nháy mắt, tư tưởng không muốn sống Lâm muội muội cũng có nghĩ đến....
Mình muốn chết sao.....
Đáng tiếc Lâm muội muội không phải chuột, không có bản sự để làm chuyện đó, tự sát chẳng qua là lời đầu môi chót lưỡi của cô bé mà thôi. Việc duy nhất nàng làm đó là...phóng vào phòng ngủ. Vào phòng ngủ, không cẩn thận còn để hé cửa phòng ra phô cảnh đá ghế lật nhào.
Mộ Dung Thanh Tư liếc mắt nhìn Tiêu Tân đang trên ghế sa lon một cái, trong lòng nàng biết chắc ăn hắn đang giả bộ ngủ. Bất quá, nàng quyết định buông tha cho hắn, đi hỏi một người trong cuộc khác.
Đi vào phòng ngủ, Mộ Dung Thanh Tư xém chút nữa cười thành tiếng. Chỉ thấy Lâm muội muội dùng chăn che kín đầu, mông hướng về phía trước vểnh lên...đáng yêu như một tiểu hài tử[so cute ], nhìn y như một con rùa con đang rụt đầu.
“Hiểu Nặc, muội không sao chứ?!” Mộ Dung Thanh Tư nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn, ôn nhu hỏi. Nàng dù sao cũng là lão sư, tự nhiên nàng hiểu được là phải lưu lại mặt mũi cho người khác. Huống hồ đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, cần gì phải làm cho Lâm muội muội phải khó xử.
“Muội không sao!”
Âm thanh tức giận truyền đến, từ bên trong chăn vươn ra một bàn tay nhỏ, kéo chăn xuống dưới. Được nha, toàn bộ thân mình đều chui vào, thành một con rùa nhỏ mỹ nữ.
Mộ Dung Thanh Tư thấy nàng quá xấu hổ, vì thế nàng buông tha không hỏi nữa. Nàng thông minh tài trí, cho dù là dùng bộ ngực suy nghĩ, cũng có thể đoán ra tám chín phần mười chuyện này.
Hừ Tiêu Tân chết tiệt, không thể ngờ đi ăn đậu hủ của tiểu nữ sinh! Mộ Dung Thanh Tư quyết định trừng phạt tên đầu sỏ đã gây nên mọi chuyện, ra lệnh cho tên gia hỏa này đi ra ngoài mua bữa sáng cho mọi người.
Vì thế, đáng thương, vị đồng học Tiêu Tân đầy một bụng oan ức chỉ có thể rời khỏi sô pha, nhìn chăn gối ấm áp rên lên một câu---bái bai!
Cũng may Tiêu Tân xuất thân từ lò võ, từ nhỏ đã đánh đánh đục đục. Dùng nước lạnh rửa mặt, hít thở vài hơi không khí trong lành mát mẻ buổi sáng, liền lập tức tỉnh táo lại.
Giờ phút này, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, thời gian vẫn còn rất sớm. Vì thế, từ sau khi Tiêu Tân lên đại học đến giờ, đây là lần đầu tiên Tiêu Tân luyện công ở một nơi khác vừơn trường, toàn thân thật là sảng khoái.
Hz là một nơi thật tốt, phong cảnh hợp lòng người, hồ quang trải rộng[ánh dương rọi xuống hồ phản chiếu lấp lánh], từng du khách đến đây điều có cảm giác vui vẻ thoải mái, lưu luyến không rời. Hôm nay thời tiết phi thừơng tốt, mới sáng sớm nhưng trên đường đã có rất nhiều người qua lại, Tiêu Tân đi không lâu mặt trời đã sáng hẳn, xem ra một ngày nắng đẹp.
Lúc này, Tiêu Tân thấy cách đó không xa có một nhóm người đang tập quyền, cước bộ dần dần dừng lại. Những người này luyện công buổi sáng ở phía trong, bọn họ đa số điều tập Thái Cực Quyền. Đáng tiếc cái bọn họ học chính là –“hai mươi bốn thức truyền thống Thái Cực Quyền”- dùng để biểu diễn, chỉ có cái mác, không có kỹ thuật, nhìn qua thì thấy vui tai vui mắt, nhưng cũng chỉ là những động tác có tính hình thức.
Tiêu Tân ngắm nhìn một lúc, đã cảm thấy không còn hứng thú, chuẩn bị tìm một nơi yên lặng để luyện quyền. Đúng lúc này, hình dáng một người trẻ tuổi xuất hiện trước mắt hắn.
Tên thanh niên này luyện cũng chính là Thái Cực Quyền, Nhưng mà, Thái Cực Quyền của thanh niên này bất đồng với Thái Cực Quyền kia, động tác khác nhau, công pháp khí tức lại khác xa. Động tác người này như nước chảy mây trôi, khí đi theo ý, tay đi theo mắt, từng vòng tròn từ tay vẽ ra, thân thể tự nhiên phối hợp cùng với nhau, ánh mắt nhàn nhã tự tại, dường như trong lúc đó thiên địa cùng bị hòa tan.
Tiêu Tân không hiểu Thái Cực, nhưng dù sao cũng đã từng đọc vài cuốn sách, hơn nữa bản thân cũng có lý giải riêng đối với võ học, ánh mắt đương nhiên so với thường nhân cao hơn rất nhiều. Quyền pháp của người thanh niên này miềm mại đến cực điểm, khiến cho Tiêu Tân có cảm giác rất đặc biệt, động tác đó chỉ cần thoáng nhanh hơn, tuyệt đối có thể khắc thắng sát chiêu của địch nhân
Thái Cực chủ yếu lấy nhu thắng cương, đẩy nhu đến cực hạn, bách luyện cương cũng có thể hướng về nhu.
Chứng kiến đến đây, trái tim Tiêu Tân đột nhiên cảm thấy kinh hoàng. Nếu không cần dị năng, chỉ dùng công phu vốn có của mình so sánh cùng với người thanh niên này, “Cương” của mình có thể thắng”Nhu” của hắn được hay không?
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:41 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 62 : Thái Cực Môn Đồ *Hạ*.
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Tiêu Tân là một người có tâm trí phi thường kiên định. Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết hắn vẫn không rõ tại vì sao trong người lại có được dị năng, nhưng mà dị năng đối với hắn mà nói cũng không thể đại biểu được cho điều gì.
Giờ đây hắn cũng không biết, rốt cuộc dị năng của mình tại sao mà có? Lúc boom nổ, bị hất văng vào trong căn phòng chứa phóng xạ của bệnh viện. Lực nỗ cùng với tia phóng xạ X trong phòng song trùng ảnh hưởng đến cơ thể hắn, dưới nhiệt độ và phóng xạ đó cơ thể hắn đã xảy ra đột biến cơ năng ở mức độ nào đó, cũng có thể là do hắn thoát ra khỏi bàn tay của thần chết nên được ban cho cũng nên, sau này dung mạo của hắn được hồi phục cũng là một trong những nguyên nhân đó. Mặt khác, cũng là nhờ làm đẹp và điều trị đông y cùng với Viên Lệ Na tạo ra tác dụng phụ trợ hồi phục dung mạo ở một mức độ nhất định. Tỉ mỉ điều trị đông y, sau khi đột biến thân thể Tiêu Tân đã xảy ra quá trình thoát thai hoán cốt, khí chất biến đổi khác xưa rất nhiều.
Ngày hôm qua, là lần đầu tiên Tiêu Tân sử dụng dị năng của mình, hết sức kỳ diệu, uy lực thật lớn, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng ban đầu của hắn. Kinh nghiệm này khiến cho hắn sinh ra một ý tưởng mới :"Nếu đem dị năng cùng võ thuật Trung Hoa dung hợp lại, đột phá cơ năng bình cảnh của thân thể, sáng tạo ra một cảnh giới mới."
Đập tan cái cũ, phá cũ xây mới, con đường quá gian nan! Vậy, đây cũng chính là nguyên nhân góp phần vào việc đêm qua Tiêu Tân mất ngủ.
Có lẽ là lạc vào vòng luẫn quẩn, có lẽ là một sự trùng hợp trong vô thức. Ngay khi Tiêu Tân nghĩ hai luồng tư tưởng sẽ phát sinh đối nghịch va chạm, ở trong vòng luẩn quẩn trong thời điểm đó rốt cục cũng lóe ra một tia manh mối, hiện ra hình dáng một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi rất nhanh phát hiện ra sự tồn tại của Tiêu Tân, lập tức dừng lại, nhưng ngay sau đó sinh ra tò mò với người đang quan sát mình. Hắn ngạc nhiên phát hiện, chính mình lại không thể nhìn thấu đối phương.
“Xin chào!” Người trẻ tuổi lộ ra đôi hàm răng trắng như tuyết, hướng Tiêu Tân bắt chuyện.
Tiêu Tân hữu lễ đưa tay làm một cái thủ thế, cao giọng nói:”Vị đại ca thực là hảo công phu, lệnh đệ thập phần bội phục.”
Giọng điệu thế này có phần hơi giống phong cách nói chuyện của nhân sĩ giang hồ ngày xưa, nhưng hiện nay đối với những người trong giới võ thuật thì cũng không có gì đặc biệt. Tiêu Tân ngày xưa thường hay cùng một ít võ giả tiến hành tỷ thí luận bàn, nên dần dần biết bọn họ có thói quen dùng ngôn ngữ thế nào.
Người trẻ tuổi ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, liếc mắt đánh giá Tiêu Tân một cái, lạnh nhạt nói:”Quá khen! Ta xem ra công phu của ngươi so với ta cũng không kém hơn.”
Trải qua sơ bộ hàn huyên, song phương dần dần biết rõ về nhau. Người trẻ tuổi tên là Trần Chấn Hưng, 30 tuổi, là truyền nhân của Trần Thị Thái Cực Quyền, đồng thời cũng là hội trưởng hiệp hội võ thuật bản địa. Nói về tuổi, tự nhiên là Trần Tử Hưng lớn hơn Tiêu Tân. Không lâu sau, hai người liền thay đổi cách xưng hô đại ca, tiểu đệ , cảm thấy ý hợp tâm đầu, có lý giải nhất định về đối phương.
Trần Chấn Hưng không nhịn được hỏi về công phu mà Tiêu Tân đang luyện tập. Ngoại trừ giấu việc mình có dị năng, những việc khác Tiêu Tân điều thành thành thực thực kể ra. Điều này làm cho Trần Chấn Hưng cảm thấy khó hiểu. Bằng vào sự lịch duyệt cùng trình độ võ học của hắn mà nói, đây là lần đầu tiên nhìn không thấu một cao thủ ngoại gia, hơn nữa đối phương vẫn còn rất trẻ.
Thời gian bất tri bất giác trôi nhanh. Tiêu Tân đột nhiên vỗ đầu, nhớ đến hôm nay là thứ hai, mình còn phải đi học, lại còn phải mua bữa sáng cho Mộ Dung Thanh Tư các nàng. Không nghĩ đến mãi mê nói chuỵện, quên đi chính sự. Vì thế, hai người nhau hẹn vào buổi chiều sẽ gặp lại, Tiêu Tân lúc này mới chạy vội trở về, hai chân chạy giống như Tam Thái Tử trốn phong hỏa luân....
Tiêu Tân mang theo cái túi thật to có đựng bữa sáng, thở hồng hộc đẩy cửa phòng ra, chứng kiến hai vị mỹ nữ cùng hai đứa nhóc ngồi quanh bàn...... ăn điểm tâm. Thấy hắn đi vào, hai vị muội muội đồng thời liếc nhìn trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục...ăn.
A~~!hắc hắc!
Tiêu Tân sờ sờ cái mũi, ngượng ngừng cười cười, ngài ngại nói:”Vừa rồi, anh ở trên đường gặp phải người quen, tùy tiện hàn huyên đôi ba câu. Cho nên....”
Nhưng mà, giải thích của hắn không nhận được sự hồi âm của hai vị mỹ nữ. Tiểu Nguyệt ở một bên nhỏ giọng nói:”Đại ca ca, bằng hữu của anh là nam hay nữ a?”
Ta ngất! Những câu này của tiểu Nguyệt chắc chắn có người dạy. Hóa ra hai vị mỹ nữ không phải vì hắn trở về nên mà giận, mà là ghen!
Chua, cả phòng chua lòm, mùi vị này có vẻ hơi kỳ kỳ? Mỹ nữ lão sư trên người có là đương nhiên, nhưng tại sao trên ngừơi Lâm muội muội cũng có?
Tiêu Tân vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mềm mại hồng hào của tiểu Nguyệt đang muốn trả lời, ai ngờ tiểu Nguyệt chu cái miệng nhỏ xíu, nghiêm túc nói:”Đại ca ca, sau này xin huynh không nên sờ mặt của muội!”
“Tại sao?” Tiêu Tân đầu to như cái đấu không hiểu đặt một dấu chấm hỏi to đùng?
Tiểu Nguyệt nũng nịu trả lời:”A nha, Lâm tỷ tỷ nói cho muội biết, nữ hài tử tuyệt đối không thể để cho nam tử tùy tiện sờ vào.”
Đổ mồ hôi, Lâm Hiểu Nặc đồng học rõ ràng là còn tức giận vì chuyện lúc sáng. Tiểu Nguyệt mới 6 tuổi, cho dù ta là sắc lang [:nn91: sặc] cũng không biến thái đến nổi có ý nghĩ này a.
Tiểu Nguyệt thấy hai vị tỷ tỷ hướng mình nháy nháy mắt ra dấu, tiếp tục truy vấn:”Đại ca ca, huynh chưa trả lời câu hỏi của muội vừa rồi huynh đi đâu?”
Ắc! Tiêu Tân sầu não, gần như sụp đổ đến nơi. Mỹ nữ lão sư ôn nhu động lòng người, như thế nào cũng ghen vậy chứ? Vãi lù đi bán múi rồi, sao tự dưng mình có cảm giác sắp mất đi tự do rồi a?
“Là nam tử!” Tiêu Tân ỉu xìu nói, cầm cái bánh bao mình vừa mua lên xơi luôn liên tiếp vài cái, cuối cùng tinh thần cũng lên được một chút.
Lúc này nhìn qua sắc mặt của lão sư, rốt cục cũng đã trở về phong tình như trước, ánh dương tươi sáng. Lâm muội muội bên cạnh vẫn không thèm để ý đến hắn, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì?
“Tiêu Tân, anh hôm nay có dự định gì không?” Mộ Dung Thanh Tư hỏi.
Tiêu Tân nghĩ nghĩ, rồi đáp:”Lên lớp, dành một ít thời gian đi mua đồ cho hai đứa nhóc. Hai đứa nhóc này muốn đi học, cũng cần phải lo một số việc.”
“Sau khi tan học thì sao?”Mộ Dung Thanh Tư hỏi tiếp.
Tiêu Tân nhớ đến ước hẹn cùng với Trần Chánh Hưng vào buổi chiều, thành thành thật thật kể lại ước hẹn cho hai vị mỹ nhân nghe, lại khiến cho Lâm muội muội cảm thấy “hứng thú”, ở một bên nói:”Tiêu Tân, xế chiều anh đến đó, cũng không được quên tôi?”
“Cô đi theo làm gì?” Tiêu Tân nghi ngờ hỏi.
Lâm Hiếu Nặc nháy nháy đôi mắt to tròn xinh đẹp, vẻ mặt hưng phấn nói:”Có cơ hội luận bàn một chút nha! Công phu của tôi là do ông nội truyền cho, ở xã võ thuật truyền thống Trung Quốc căn bản là không có đối thủ. Luyện tới luyện lui cũng không có lên tay gì hết.”
Tiêu Tân biết rõ thực chiến rất quan trọng, nếu không hắn cũng không giống như vừa phát hiện bảo bối khi vừa nhìn thấy Trần Chấn Hưng, cùng với đối phương tán gẫu không thôi. Hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp ứng.
Mộ Dung Thanh Tư trầm ngâm một hồi, nhìn Tiêu Tân rồi nói:”Buổi chiều em cũng không có khóa, vốn định đi shopping cùng với anh, với lại đi tìm Đình Đình để chứng thực hộ khẩu. Buổi tối chúng ta gặp nhau.”
Nói đến đây, nàng chợt nhớ đến một việc khác, lại nói với Tiêu Tân:”Đúng rồi, anh nhớ mua di động, nếu không liên hệ như thế nào?”
Tiêu Tân giờ mới nhớ đến chuyện này, dự định lên lịch sẽ mua điện thoại vào hôm nay, thuận tiện cho mỹ nữ lão sư số điện thoại di động một thể.
Buổi sáng cùng ngày, không còn chuyện gì lạ phát sinh, cả buổi sáng Tiêu Tân đóng vai làm học sinh ngoan. Hà Khả Tuyết muốn mời hắn một bữa tiệc tối để cảm ơn chuyện đã giúp nàng tối hôm trước. Tiêu Tân nhẹ nhàng cười, nói với nàng đó là chuyện phải làm. Nhưng mà, Hà Khà Tuyết hai ngày nay vẫn luôn tìm cơ hội để mời đãi, Tiêu Tân thuận miệng đáp ứng.
Buổi chiều, Tiêu Tân dự định cúp cua, trốn học đi làm chuyện lớn.
Trứơc tiên, dương nhiên là phải đi mua điện thoại di động. Đối với Tiêu Tân mà nói, di động chỉ công cụ để liên lạc, ngoài gọi điện cũng chỉ có nhắn tin, mấy cái chức năng linh tinh chỉ là thứ yếu. Vì túi tiền, nên hắn chỉ tìm loại điện thoại đập đá, nokia lão hàng có chất lượng để trò chuyện nhắn tin là đủ.
Kế tiếp, về nhà mua cho hai đứa nhóc kia vài món đồ sinh hoạt trong nhà. Giằng co nửa ngày, rốt cục đại công cáo thành, làm hai huynh muội tiểu Đông tiểu Nguyệt vui mừng vật vã.
Mọi chuyện xong xuôi, nhanh chóng đến địa điểm hẹn buổi chiều. Tiêu Tân vốn định gọi cho Lâm muội muội hú một tiếng, lúc này mới phát hiện...không có số điện thoại, đành phải về trường học tìm nàng.
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:41 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 63: Ngộ Đạo*Thượng*.
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Lâm Hiểu Nặc học năm thứ hai hệ “tin tức tiếng Trung chuyên nghiệp”, Tiêu Tân tìm được nàng ở lầu hai viện văn học, nhưng bên trong còn đang giờ học, nên hắn đành phải ở bên ngoài chờ.
Một lúc sau, chuông tan học vang lên, học sinh và giáo viên cắp sách từ trong phòng học đi ra, bổng thấy một anh chàng đẹp trai anh khí mười phần, nổi bật như ánh mặt trời đang đứng ở ngoài cửa.
“Xin hỏi Lâm Hiểu Nặc có ở đây không?” Tiêu Tân hỏi thăm một cô nữ sinh gần đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nữ sinh tức khắc đỏ lên, duỗi tay ra chỉ chỉ trong phòng học, nhỏ giọng nói:”Nàng ở trong đó.”
Nói xong, cô nữ sinh nhanh chóng bỏ chạy. Phía sau truyền đến tràng thanh âm của nàng cùng với các nữ sinh khác.
“Tiểu Văn, anh chàng đẹp trai kia đang nói chuyện với bạn, sao bạn không chịu ở lại nói thêm vài câu nữa?”
“Mình, mình vừa nhìn thấy anh ấy bỗng dưng tim mình bị loạn nhịp hết à!”
.........
Tiêu Tân cười khổ lắc lắc đầu. Trước đây chẳng bao lâu, nữ sinh nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy quỷ. Giờ thì vận đổi sao dời, khổ tận cam lai rồi.
Nhìn thấy Tiêu Tân xuất hiện, ánh mắt Lâm Hiểu Nặc bỗng dưng sáng ngời. Giờ phút này, nàng đang bị mấy chàng nam sinh cùng lớp bu quanh phát phiền, thời cơ thoát thân đã đến.
“Tiêu Tân, chuyện của anh xong hết rồi à?”
Lâm Hiểu Nặc vừa nói chuyện vừa cố ý níu níu cánh tay của Tiêu Tân. Cùng lúc đó, bàn ghế bị chen lấn xê dịch vang lên một tiếng, ở phía dưới còn vài mảnh kính vỡ.
“Thật ngại quá! Làm anh phải khó xử rồi!” Vừa bước xuống cầu thang, Lâm Hiểu Nặc le le đầu lưỡi, nhìn Tiêu Tân vui vẻ cười.
Vừa dứt lời, ngoài phòng học truyền đến một trận kinh hô, rung động toàn trường.
“Lâm Hiểu Nặc kìa, thật không thể ngờ lại cười với một tên nam sinh nha!”
“Ông trời ơi! Ông nỡ lòng nào trêu đùa con tim của ta? Nàng cứ như vậy mà chịu sa vào vòng tay của lang sói hay sao?”
“Thần linh của ta, lại một hoa hậu giảng đường đã có chủ.”
....
Tiêu Tân kinh ngạc một hồi..Cái..cái này là nhầm to rồi! Lấy tốc độ truyền miệng của xóm nhà lá, chắc chắn một chút nữa toàn trường sẽ biết hết. Không biết Mộ Dung Thanh Tư khi nghe được, có nấu thêm một nồi giấm giống như khi sáng hay không?
Đi đến một nơi cách đó không xa, Tiêu Tân vội vội vàng vàng giãy chết thoát ra khỏi cánh tay của Lâm Hiểu Nặc.
Vừa rồi áp lực cho hắn thật sự quá lớn. Nếu ánh mắt của một người có thể giết người, thì có lẽ Tiêu Tân không biết nãy giờ bị giết mấy trăm mấy ngàn lần rồi. Hoa hậu giảng đường thứ 2 của đại học z đột nhiên ôm ôm ấp ấp với một nam sinh. Thì người này không đến mức trở thành cừu nhân của toàn bộ sinh viên, nhưng nhất định sẽ trở thành đối tượng bị đồ sát của FanClub Lâm muội muội. May mắn đại đa số cái đuôi của Lâm muội muội điều có lý trí, đem một bụng tương tư hóa thành...tâm lệ, im lặng chịu đựng tổn thương, thầm hận hận tận hưởng tư vị đau khổ.
Nhưng mà, không phải tất cả cây si điều có lý trí. Giờ phút này tên đang đi phía sau hai người, tuyệt đối là một kẻ điên.
Bắt đầu theo Tiêu Tân cùng lâm Hiểu Nặc từ khi xuống lầu, Tả Dương Thanh điều đi xa xa giữ khoảng cách quan sát hai người. Tả Dương Thanh không ngờ, tên tiểu tử Tiêu Tân này lại trâu đến như vậy, ngay cả “Thất nhân bang” ra tay cũng không làm gì được hắn.
Giờ phút này, Tả Thanh Dương trong lòng đang ngập tràn ghen tị, cừu hận chồng chất. Nhìn Lâm Hiểu Nặc thân mật kéo kéo cánh tay tên tiểu tử này bằng đôi mắt hình lựu đạn, hắn tàn nhẫn yy ước ao đem cánh tay đó chặt xuống, sau đó làm cho tên này người không hay quỷ không biết bốc hơi khỏi nhân gian.
Lúc này, Tả Thanh Dương trong đầu bỗng dưng nảy ra một ý tưởng hung ác độc địa, khóe miệng nhếch lên một tia cười xấu xa. Không phải bộ dạng ngươi rất “đẹp trai” hay sao, ta sẽ làm cho ngươi trở nên người không giống người, quỷ không ra quỷ. Ta thật muốn thấy ngươi lúc đó xem Lâm Hiểu Nặc còn có thể thích ngươi nữa hay không!
※※※※※※※※※※※※
Tiêu Tân cũng không biết có người sau lưng đang tính kế đối phó mình. Hắn cùng với Lâm Hiểu Nặc sóng vai đi ra cửa trường, sau đó ngồi lên xe taxi. Trước đó, hắn đã liên hệ được với Trần Chấn Hưng, biết được đối phương đang ở nhà chờ, hắn quyết định cùng tới với Lâm Hiểu Nặc.
Mới vừa lên xe, Lâm Hiểu Nặc vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn ra, nhìn Tiêu Tân nói:”Đưa di động đây.”
Tiêu Tân mù mịt, thành thành thật thật đưa điện thoại di động cho nàng.
Lâm Hiểu Nặc nhíu mày lại, tức giận nói:”Đây là của anh mới mua sao? Đây là hàng “đập đá” đó.”
Nói Xong, nàng ấn bíp bíp bíp vài cái xong ấn nút “gọi”, bên trong túi nàng lập tức vang lên tiếng chuông điện thoại dễ nghe.
“Xong!” Lâm Hiểu Nặc trả điện thoại di động lại cho Tiêu Tân, sau đó từ trong túi lấy ra con di động hiệu nec, đem lưu số điện thoại của Tiêu Tân vừa nhá qua, hướng Tiêu Tân nói:”Dãy số lúc nãy là của tôi.”
“Ách!” Tiêu Tân nhìn vào màn hình di động một chút, số đuôi là 999, số cát tường.
Lâm Hiểu Nặc sau khi lưu xong số vào danh bạ, thấy Tiêu Tân ngây ngốc nhìn màn hình di động, lên tiếng hỏi:”Sao anh không mau lưu số của tôi vào danh bạ?”
Tiêu Tân toát mồ hôi nói:”Di động vừa mua, công năng tôi còn chưa quen thuộc.”
“Ngốc! Cái này có gì khó.”Lâm Hiểu Nặc trừng mắt liếc Tiêu Tân một cái, giựt điện thoại di động lưu dãy số vào, sau đó bắt tay làm người hướng dẫn sử dụng cho hắn.
Tiêu Tân học được một lúc, lập tức đem số của Mộ Dung Thanh Tư lưu vào di động. Lâm Hiểu Nặc ở bên cạnh có gì đó muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút khác thường.
Hai mươi phút sau, xe taxi dừng lại ở ven đường. Tiêu Tân móc điện thoại ra gọi cho Trần Chấn Hưng. Không lâu sau, Trần Chấn Hưng từ một ngõ hẽm không xa đi đến.
“Tiêu huynh đệ, đến cùng bạn gái à!” Trần Chấn Hưng hứng thú hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Nặc lập tức đỏ lên, cũng không lên tiếng, lắng nghe câu trả lời của Tiêu Tân.
Tiêu Tân nhanh chóng giải thích:”Trần đại ca, huynh đừng hiểu lầm. Đây là Lâm Hiểu Nặc, học tỷ của đệ. Nàng cũng có tập võ, nên cùng nhau đến đây để quan sát.”
“Oh!” Trần Chấn Hưng từ chối bình luận, cười như không cười nhìn nhìn hai người, vẻ mặt rất là kỳ lạ.
Sắc mặt Lâm Hiểu Nặc dường như có chút không tốt, mấp máy môi, bỗng nhiên lên tiếng:”Trần đại ca, huynh thật giỏi nha! Nghe nói huynh là một danh gia Thái Cực. Muội luyện hình ý quyền, mong huynh chỉ giáo nhiều hơn.”
Trần Chấn Hưng mày rậm khẽ nhướng, cười nói:”Danh gia thật không dám nhận, làm cho mọi người chê cười rồi.”
Nói xong, Trần Chấn Hưng dẫn hai người đi vào trong, dâng trà lên, tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, lúc này mới tiến vào vấn đề chính.
Tiêu Tân hồi tưởng đến những vấn đề phức tạp đã làm mình đau đầu mấy ngày qua, liền hỏi:”Trần đại ca, huynh học nội công gia truyền, huynh có biết “ngoại khí nội thu” là gì không?”
Trần Chấn Hưng nở nụ cười, hỏi ngược lại:”Tiêu huynh đệ, cái đệ luyện không phải là ngoại công hay sao? Như thế nào lại có hứng thú với cả nội gia công phu thế?”
Tiêu Tân đáp:”Gần đây đối với nội công gia truyền có chút hứng thú, cho nên muốn thử nội ngoại kiêm tu, đem công phu Trung Hoa phát dương quang đại.”
“Ân, Tiêu huynh đệ chí hướng không nhỏ nha!”
Trần Chấn Hưng khen một câu, ánh mắt hiện ra một tia ngưng trọng, nói tiếp:” Gần trăm năm qua, võ thuật Trung Hoa ngày càng xuống dốc, hơn nữa các môn phái coi trọng võ học của chính mình, khiếm khuyết tinh thần học hỏi trao đổi, rất nhiều công pháp dần dần mai một thất truyền, cao thủ nội ngoại kiêm tu rất hiếm. Tiêu huynh đệ muốn đi theo con đường này lập ra phương trời riêng cho mình, cần phải trả một cái giá rất lớn, thậm chí có thể đầu rơi máu chảy.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trầm giọng nói:” Vốn là hội trưởng hiệp hội võ thuật, ta thường xuyên trao đổi võ thuật ở bên ngoài, mỗi khi đi điều mang thất vọng trở về. Các môn quyền pháp điều mất đi vẻ đặc sắc vốn có của nó, nội gia không giống ngoại gia, nội gia không giống nội gia, có danh không có thực. Trên sàn đấu không qua được mấy chiêu, như thế đã rớt khỏi đài. Võ thuật Trung Hoa như thế thật làm cho người ta phải lo lắng a!”
“Trần đại ca đồng ý giúp đệ thực hiện lý tưởng này không?” Tiêu Tân truy hỏi.
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:41 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 64: Ngộ Đạo*Hạ*.
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Tiêu Tân ánh mắt lấp lánh quang mang, mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Trong lòng Trần Chấn Hưng khẽ động. Xem ra, nhận thức vị tiểu huynh đệ có lẽ cao hơn một bậc. Nếu thật sự có thể dày công chịu khổ, có lẽ hắn sẽ giúp cho võ thuật Trung Hoa có thêm sức sống phát dương quang đại một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Chấn Hưng gật gật đầu, cười nói.
-Tiêu huynh đệ có chí khí này, đại ca sẽ nhất định giúp đệ một tay.
-Đa tạ Trần đại ca giúp đỡ!
Tiêu Tân mừng rỡ trong lòng, theo quy cũ thủ thế thi lễ với Trần Chấn Hưng một cái. Lần này, Trần Chấn Hưng là đại ca, tự nhiên sẽ không tránh né việc thi lễ, thái độ cũng rõ ràng thay đổi.
Nhớ tới vấn đề Tiêu Tân vừa đưa ra, Trần Chấn Hưng nói.
-Tiêu tiểu đệ, đệ vừa rồi hỏi "khách sáo nội tu" đối với võ giả nội gia chúng ta là theo đuổi một loại cảnh giới tối cao. Theo huynh được biết, cả nước số lượng người có thể đạt đến được cảnh giới ấy rất hiếm.
Tiêu Tân trong lòng kinh ngạc một trận nói.
-Khó như vậy? Trần đại ca chắc là đã chạm đến rồi a?
Trần Chấn hưng trưng ra bộ mặt tiếc nuối vạn phần nói.
- Nội gia công pháp chú ý đến lấy ý dẫn khí, lấy khí dẫn kình, thuận theo tự nhiên. Nội gia công pháp được chia làm hai loại, hai loại này khác biệt nhau cũng không chỉ ngàn dặm. “Hậu thiên” công pháp là một loại phương pháp tu luyện chuyển hóa ngoại khí, thông qua một loại phương pháp hô hấp độc đáo, lấy ý dẫn khí, đem hơi thở dẫn nhập vào trong cơ thể, chỉ vận chuyển trong kinh mạch, từ đó đem ngoại khí chuyển hóa thành nội khí, theo lời tục nhân thường gọi đó là “nội công”. “Hậu thiên” công pháp đòi hỏi võ giả phải có nghị lực và lòng kiên trì phi thường lớn, khi tu luyện thì vô tạp vô niệm, hết sức tập trung. Nếu không ý cảnh sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, hơi thở hỗn loạn, nhẹ thì phế võ công, nặng thì thậm chí có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
Ngập ngừng đôi chút, Trần Chấn Hưng nói tiếp.
- Về phần “Tiên thiên” công pháp, đó là ước mơ của tất cả võ giả, nhưng tuyệt đại bộ phận vô pháp đặt chân được đến cảnh giới đó. Cái gọi là “Tiên thiên”, chính là di trước thiên địa, thuận theo tự nhiên mà sinh ra, không cần cưỡng cầu mà tự nhiên vận chuyển, tự động đem ngoại khí hóa thành nội khí. Tỷ như thai nhi, thông qua cuốn rốn từ cơ thể mẹ truyền vào thai nhi đó chính là tiên thiên hơi thở, tự nhiên tuần hoàn, không cần điều khiển. Cho đến sau này khi sinh ra, cuốn rốn bị đứt, “Tiên thiên” chi khí lập tức bị vẩn đục “Hậu thiên” thay thế, từ miệng và mũi di chuyển đến hệ hô hấp, không thể trực tiếp cùng các bộ phận cơ thế phát sinh trao đổi, cho nên bị mất đi “Tiên thiên” chi khí. Nếu muốn thông qua tu luyện “Hậu thiên”, tìm lại “tiên thiên” chi khí, khó khăn có thể tưởng tượng ra.
Trần Chấn Hưng giải thích phi thường dễ hiểu. Tiêu Tân tuy rằng lần đầu tiên tiếp xúc, nhưng nghe rất rõ ràng. Lâm Hiểu Nặc cũng đồng dạng tinh thần đại chấn. Trước kia nàng từng nghe ông ngoại ngẫu nhiên nói qua cũng tương tự , nhưng chưa bao giờ được nghe rõ ràng tòan diện như thế này, trong lòng không khỏi sinh ra khát khao với cảnh giới Tiên thiên chi cảnh.
-Ân, ta cũng phải cùng với hắn cố gắng!
Thấy hai người bọn họ tập trung như thế, Trấn Chấn Hưng thở dài một hơi, tiếp tục nói
-Nói ra thật xấu hổ, từ khi lên năm huynh đã theo phụ thân thập luyện Thái Cực Quyền, đã 25 năm trôi qua, vẫn thủy chung vẫn dừng lại ở cánh cửa cảnh giới tiên thiên, mà vô duyên tiến tới. Trên thực thế đệ nói ”ngoại khí nội thu” chính là một cách nói khác của tiên thiên cảnh giới. Đến được cảnh giới tiên thiên võ giả có thể tùy tiện tự nhiên đem ngoại khí chuyển hóa thành nội khí, liên tu bất tận, vĩnh viễn không bị khô kiệt.
Nghe nói thế, Tiêu Tân hưng phấn đứng bật dậy. Căn cứ vào lời giảng giải của Trần Chấn Hưng, tình hình của hắn so với tiên thiên cảnh giới có chút tương tự, rồi lại có vẻ vô cùng giống nhau. Nội gia công pháp hay là tiên thiên hoặc hậu thiên, điều là hấp thu năng lượng không khí, sau đó thông qua phương thức chuyển hoán nó thành năng lượng, chẳng qua tiên thiên là tự động, hậu thiên là phải tự thân vận hành. Tiêu Tân cũng có chút bất đồng, hắn có thể dễ dàng đem năng lượng mặt trời mà trực tiếp hấp thụ vào trong cơ thế. So sánh hai cái, năng lượng mặt trời so sánh với năng lượng trong không khí, vô luận là chất hay lượng điều mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Nói đúng ra, Tiêu Tân sau khi bị biến dị thì thân thể chính là một cái bình ác qui thu phát năng lượng mặt trời, có thể mang năng lượng mặt trời tiến nhập vào trong cơ thể chứa đựng trong đó tùy thời phát ra, tạo thành uy lực thật lớn:”Liệt hỏa thần quyền” hay gọi là “ Cú đấm năng lượng mặt trời”. Mặt khác, dị năng của hắn cũng là do các đơn hợp chất kết hợp thành phức thể hợp chất, tạo thành trụ cột chuyển hóa năng lương mặt trời.
Vào giờ phút này, Tiêu Tân rốt cục bỗng nhiên đại ngộ, nội tâm hưng phấn đến nỗi không còn bút mực nào để hình dung[chỉ còn keyboard mới hình dung dc ]
Tiêu Tân hồi tỉnh lại, vẻ mặt chân thành nói
-Trần đại ca, nghe một buổi thuyết giảng của huynh, còn hơn mười năm đọc sách. Đệ hiện tại đã có mục tiêu mới dành cho mình, nhất định sẽ không ngừng cố gắng phấn đấu hướng đến cảnh giới tối cao của võ học.
Hôm nay, sau khi nói ra lời này, hắn rốt cục đã tìm ra được con đường võ học của chính mình. Cảnh giới võ học tối cao, Tiêu Tân đã có được yếu tố cơ bản của “Võ”, mà chí cảnh hoàn mỹ của “ Thuật” là phải trải qua quá trình rèn luyện và không ngừng nỗ lực, mới có thể không ngừng nâng cao.
“Nói rất hay!” Trần Chấn Hưng gật đầu tán thưởng, hắn thở dài rồi nói:”Nếu phụ thân huynh bây giờ còn tại thế thì tốt biết bao nhiêu. Hôm nay nhìn thấy có người mạnh dạng đi tiên phong, phụ thân huynh nhất định sẽ cảm thấy rất cao hứng.”
Nghe thế, Lâm Hiểu Nặc ở một bên bỗng nhiên lên tiếng:”Trần đại ca nói cứ như ông cụ ấy. Huynh vẫn còn rất trẻ mà, chẳng lẽ huynh không thể cùng với đệ muội cố gắng hay sao?”
Sau đó, hai người nấn ná trong nhà Trần Chấn Hưng trong chốc lát, lúc này mới đúng dậy cáo từ.
Ra khỏi cửa, Tiêu Tân gọi điện thoại cho Mộ Dung Thanh Tư, biết được nàng đã về đến nhà, hắn nói cho nàng hay mình sẽ lập tức trở về ngay.
Lúc này, màn đêm đang dần buông xuống lòng đường. Tiêu Tân gọi một chiếc taxi đi đến trường đại học Z, sau đó đưa Lâm Hiểu Năc về nhà. Lòng hại người thì không có,nhưng vẫn không thể không đề phòng. Tả Dương Thanh ngày hôm qua không thực hiện âm mưu được, có thể hắn sẽ tìm một cách khác để báo thù. Đúng, Lâm Hiểu Nặc tuy rằng không yếu, nhưng nữ sinh một mình đi về nhà vào buổi tối, luôn luôn làm cho người lớn không yên tâm.
Xe taxi dừng trước cổng trường đại học Z. Tiêu Tân thanh toán tiền xe, cùng xuống xe với Lâm Hiểu Nặc.
Lâm Hiểu Nặc dịu dàng nói:”Tiêu Tân, từ nơi này đến nhà của tôi cũng không xa, anh không cần phải đưa tôi về!”
Tiêu Tân suy nghĩ một chút, cừơi nói:” Tôi phải đưa cô đến tận nhà mới yên tâm. Cô còn là một đại mỹ nữ, nếu gặp được sắc lang, tôi còn có thể trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân chứ, hắc hắc.”
“Miệng lưỡi trơn tru, anh không sợ Mộ Dung sư phụ ghen hay sao?”
Trong sân trường đèn đường lu mờ, hai người chầm chậm thả bộ đi trên con đường nhỏ. Cùng tiếp xúc với Lâm muội muội một thời gian , Tiêu Tân cảm nhận được nàng thực ra là một nữ nhân rất hoạt bát đáng yêu, không nhịn được buông lời cười đùa với nàng:”Lâm Hiểu Nặc, tôi xem cô cười rất đáng yêu, sao trong trường học luôn giữ bộ mặt như thế, lạnh cứ như khối băng ấy.”
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:41 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hamhieubiet
Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ Tác giả: Minh Nguyệt Bách Niên Tâm
CHƯƠNG 65: Hạ Độc thủ.
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
-Anh mới giống khối băng a!
Lâm Hiểu Nặc hờn dỗi nói, sau đó nhíu mày lại nói.
- Anh nghĩ rằng tôi thích như vậy à! Đi đến đâu cũng có một đám chán ghét vây quanh, phiền muốn chết, làm gì còn tâm tình để mà cười. Hơn nữa, nếu cười với bọn họ vài lần, chắc chắn bọn kia sẽ YY nhìêu hơn nữa, đến lúc đó càng phiền hơn.
Lâm Hiểu Nặc day day bàn tay nhỏ bé, liếc trộm nhìn Tiêu Tân một cái rồi nói tiếp.
-Kỳ thật, bọn ta gọi là hoa hậu hậu giảng đường hay hoa hậu học đường cũng điều như nhau, trước mặt mọi người điều phải lạnh lùng như băng sương. Giống như người yêu Mộ Dung lão sư của anh, ở trong trường học cũng chẳng phải như vậy sao?
Tiêu Tân nhớ đến Mộ Dung Thanh Tư cùng với việc đã từng gặp qua vài hoa hậu giảng đường muội muội, đúng là chuẩn không cần chỉnh. Hà Khả Tuyết tính cách tuy cởi mở, nhưng phải đối mặt với số lượng nam sinh theo đuổi đến báo động thì đồng dạng nàng cũng không dễ gần cho lắm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tân không kiềm được lắc lắc đầu, ngửa lên trời thở dài nói.
-Thật sự là hồng nhan bất đắc dĩ a!
Lâm Hiểu Nặc nở nụ cười âm thanh như chuông bạc, dịu dàng nói.
- Coi như anh có lương tâm, không bỏ thêm một câu” Hồng nhan bạc mệnh”!
Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Hiểu Nặc đột nhiên thay đổi, vô cùng hoảng sợ nhìn phía sau thét lên một tiếng.
-Cẩn thận!
Chỉ thấy có một bóng đen núp dưới gốc cây đại thụ dần đấy chạy nhanh ra, giơ một cái chai ở trong tay lên, rầm một cái, hất tất cả chất lỏng trong chai về phía này. Cây đèn đường bên cạnh dường như đã bị hỏng, bốn phía hắc ám vây quanh, Tiêu Tân chỉ lo nói chuyện với Lâm Hiểu Nặc căn bản không để ý đến có ai ở gần đó hay không.
“Không tốt!” Tiêu Tân phải tránh né, đột nhiên nhớ đến Lâm Hiểu Nặc ở bên cạnh. Nếu cái này là axit sunfurit, một khi dính lên người, hậu quả không thể tưởng tượng ra.
Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì rất nhanh, Tiêu Tân lập tức đẩy Lâm Hiểu Nặc té ngã trên mặt đất, xoay qua bên cạnh đánh một phát, trên người xúyt tí nữa trúng phải axit.
Xuy! Một đám khói bốc lên từ bụi cỏ, nơi chất lỏng bám vào cháy đen một mãng.
-Quả nhiên là Axit sunfurit!
Tiêu Tân trong lòng giận dữ, không để ý đến việc kiểm tra đến Lâm Hiểu Nặc té ngã có bị thương hay không, đứng dậy chuẩn bị đánh tới bóng đen. Nhưng thật không ngờ đến, bóng đen không né tránh trực tiếp phát ra lần tạt thứ hai.
-Lại là axít sunfurit!
Lúc này Tiêu Tân theo bản năng né qua một bên, đồng thời nghe được một tiếng thét vang lên ở phía sau.
A a~~~~!
Nguy rồi, Lâm Hiểu Nặc bị hất trúng rồi. Trong lòng phẫn nộ, dùng sức tung một cứơc đá bay bóng đen ra ngoài.
Một cước này, Tiêu Tân nổi giận mà phát, ít nhất cũng dùng đến tám phần lực đạo, lập tức đem bóng đen ra văng ra hơn mười thứơc, đụng vào một góc cây đại thụ, sau đó nặng nề văng ngược trờ lại rớt xuống đất.
-Lâm Hiểu Nặc, cô không sao chứ?
Tiêu Tân lòng như lửa đốt chạy nhanh đến gần đó, hắn lập tức bị tràng cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Trời ơi....Lâm Hiểu Nặc thổng khổ kiêu thảm quay cuồng trên mặt đất. Cánh tay trái của nàng bị axit sunfurit hất trúng, chất lõng mãnh liệt ăn mòn xuyên hoàn toàn qua áo khoát, trên cánh tay xuất hiện một mảnh cháy đen.
※※※※※※
“Bác sĩ, cô ấy hiện giờ ra sao rồi ạ?” Tiêu Tân chạy đến vội vàng hỏi vị bác sĩ vừa mới bước từ phòng cấp cứu ra.
Thầy thuốc cởi găng tay, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
-Đã tiến hành xử lý vết thương. Nhưng thật tiếc, axít sufurit đậm đặc tính ăn mòn quá mạnh, da của cánh tay trái cô ấy bị bỏng, biểu bì bị hoại tử, không thể tự động tái sinh. Đáng mừng là mặt cùng thân thể, các vị trí khác không bị dính vào.
“Cái gì?” Trong lòng sớm đã dự tính, nhưng nhất thời Tiêu Tân vẫn không thể chấp nhận được sự thật thế này. Vừa rồi còn vui cười với chính mình, đảo mắt liền đã xảy ra chuyện. Da tay bị hủy, đối với một nữ hài như hoa như ngọc làm sao có thể chịu đựng được đả kích như thế này? Hắn đã từng trải qua, biết rõ cảm giác đó, đối với tâm lý sẽ chịu đựng đả kích rất lớn.
Tiêu Tân nhắm mắt lại, tận tình áp chế tâm tình kích động, trầm giọng hỏi
-Nàng hiện tại như thế nào rồi?
Bác sĩ nói.
-Vì tránh cho người bệnh sau khi tỉnh lại sẽ bị kích động và đau đớn, ta đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, phỏng chừng hơn mười giờ sau nàng sẽ tỉnh lại. Người nhà bệnh nhân có thể lập tức vào thăm ngay bây giờ.
Thầy thuốc lập tức hỏi.
-Anh có quan hệ như thế nào với bệnh nhân? Người nhà của bệnh nhân có đến đây hay không?
Tiêu Tân chưa kịp đáp, phía sau truyền đến âm thanh của một nam nhân trung niên.
-Ta là phụ thân của Lâm Hiểu Nặc.
----------
Thầy thuốc hướng dẫn làm các thủ tục cần thiết và các vấn đề cần thiết trong quá trình ở đây, lúc này mới rời khói.
“Lâm hiệu trưởng!” Tiêu Tân nhận ra đó chính là Hiệu Trưởng trường đại học Z đại tá trưởng Lâm Hoành Vũ, cũng là phụ thân của Lâm Hiểu Nặc, không khỏi cảm thấy cực kỳ có lỗi với ông ấy.
“Ngươi tên gì? Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?” Lâm Hoành Vũ sắc mặt trắng xanh, lạnh lùng hỏi. Sau khi nghe Tiêu Tân kể lại cùng với dự đoán hoài nghi Tả Dương Thanh, vị Hiệu Trưởng bình thường luôn tao nhã đã giận đến nỗi khuôn mặt đã chuyển biến thành màu tím.
-Ngươi nói chuyện này do Tả Dương Thanh làm! Ta sẽ không bỏ qua cho tên chó chết đó.
Tiêu Tân an ủi đối phương một chút, thấy hai vị cảnh sát đi đến, nhìn hắn nói.
-Tiêu Tân, có ngừơi kiện ngươi khả nghi đả thương ngưởi phía sau vườn trường, xin mời theo chúng ta về đồn hợp tác điều tra.
Tiêu Tân sắc mặt hơi đổi, trầm giọng nói.
-Cái tên bại hoại tạt Axít sunfurit kia đâu?
Cảnh sát hết sức lãnh đạm nghiêm túc nói.
- Thực xin lỗi, ta không thể trả lời, có chuyện gì đến đồn công an nói sau!
Tiêu Tân gặp thái độ như thế này, tức giận cùng cực, quát to lên.
- Cái tên bại hoại kia đâu rồi?
Một tên cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh trả lời.
-Chúng tôi ở hiện trường phát hiện một người bị trọng thương, đã tử vong trên đường đưa đến bệnh viện. Về phần hắn có phải là người trong viện tình nghi hay không, phải đợi cho chúng tôi điều tra xong, mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.
“Đã chết!” Trong lòng Tiêu Tân nhất thời nhảy lên một cái. Sự tình đột phát, dưới cơn thịnh nộ hành động cơ bản không hề suy nghĩ đến hậu quả. Hiện tại người kia đã chết, đối với mình hiển nhiên là vô cùng bất lợi. Dựa theo thái độ của hai gã cảnh sát đến đây, dường như đã xem mình như tội phạm tình nghi số một. Nếu không thể chứng minh mình trong sạch, thì phải làm gì bây giờ?
Lúc này, Lâm Hoành Vũ đã đi đến, khí phách nói.
-Ngươi yên tâm đi theo bọn hắn đi! Ta sẽ vận dụng mọi quan hệ của mính, nhất định tra ra manh mối của chuyện này.
Tâm tình của Tiêu Tân lập tức bình tĩnh lại, gật gật đầu nói.
- Hiệu trưởng, xin lỗi. Tôi chiếu cố không tốt cho Lâm Hiểu Nặc, mong ngài thay tôi chiếu cố thật tốt cho nàng.
Lâm hoành vũ nhìn hắn một cái thật sâu, quang mang trong con ngươi toả sáng, trầm giọng .
-Ai dám đụng đến con gái của ta, ta sẽ cho hắn phải trả cái giá thật lớn.
Không đến hai tuần, Tiêu Tân đã hai lần vào nhà lao. Lần đầu là bị người khác hãm hại, lần thứ hai là giết người vì bảo vệ, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Càng tệ hơn nữa, cái tên tạt axit kia bị hắn phóng 1 cước tặng kèm thêm khuyến mãi 1 vé đi du lịch xuống Diêm Vương không khứ hồi. Hiện tại đúng là không bệnh cũng chết, nếu cảnh sát mà giống như lúc trước, sẽ không phải chỉ là bảo vệ quá mức đơn giản như vậy.
Last edited by hamhieubiet; 31-03-2011 at 01:42 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hamhieubiet