Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 60: Tri thức bên trong thư các.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Đè xuống tiếng tim đập kinh hoảng trong lòng, Lâm Dịch hạ thấp người cung kính nói:
- Đệ tử Lâm Dịch lớp 60016, cầm tử liên huy chương tới đây.
Trầm mặc một hồi... Lâm Dịch đợi thật lâu, âm thanh giống như trước không hề xuất hiện nữa, tĩnh mịch tới mức mang lại áp lực cho người ta.
Thời điểm Lâm Dịch nhịn không được ngẩng đầu lên, chuẩn bị nhắc lại lời vừa rồi lần nữa, nhưng đại môn "Két" miệng tiếng, mở ra một khe hở nhỏ.
- Vào đi!
Âm thanh giống như vừa rồi từ bốn phương tám hướng truyền tới, âm thanh tới đột ngột, cho nên Lâm Dịch cũng bị giật mình, nhưng bước chân không chậm trễ chút nào, cất bước đi vào trong khe hở.
Lọt vào trong tầm mắt chính là một căn nhà lầu cao hơn mười mét. Chung quanh là một cái sân nhỏ rộng lớn, trong sân gieo trồng một ít hoa cỏ và dây leo chằng chịt, từng cơn gió nhẹ thổi qua, lập tức có mùi thơm của hoa cỏ tươi mát thổi tới.
Nhưng mà... Không có người nào ở đây cả!
Âm thanh "Két" lại vang lên, Lâm Dịch lập tức cả kinh quay đầu lại, đã thấy đại môn không biết bằng cách nào đã tự động đóng lại.
Lâm Dịch có chút không biết nên làm gì nên đứng nguyên tại chỗ, mà vào lúc này âm thanh kia lại vang lên.
- Vào đi, không được đi lên tầng năm!
Sau khi nói xong câu này, cả sân nhỏ biến thành yên tĩnh như trước kia.
Lâm Dịch sững sờ nửa ngày, sau đó mới kịp phản ứng nói ra:
- Vâng!
Đợi cả buổi không thấy âm thanh kia đáp lại, Lâm Dịch mới đi vào trước đại môn của lâu phòng.
Đẩy cửa tiến vào, tràng cảnh bên trong hơi tối, so với ánh nắng rực rỡ ở bên ngoài, không khí trong lâu phòng cực kỳ âm trầm.
Hàng loạt hàng loạt giá sách bày đầy sách vở trên kệ, ở chính giữa lầu một, một cầu thang hình xoắn ốc từ trên cao xuống, thẳng tắp xuyên qua trần nhà.
Lâm Dịch ngạc nhiên phát hiện... Lúc này trong đại sảnh lầu một, đã có mấy người đang ở bên trong.
Nhưng mà hiển nhiên những người này cũng đã chìm vào trong thế giới sách vở trên tay của mình, Lâm Dịch tiến vào cũng không làm cho bất cứ kẻ nào chú ý tới.
Lâm Dịch liếc nhìn, phát hiện những người này phần lớn hắn chưa từng gặp qua, mà một phần nhỏ trong đó, đều là những người đứng trên đài cao lĩnh thưởng cùng hắn trong đại hội.
Sau khi Lâm Dịch quan sát một hồi, liền đi tới trước một giá sách, tùy ý rút ra một quyển sách.
Nhìn ra, tuổi tác của những quyển sách này không nhỏ, nhìn mặt bìa của quyển sách trong tay, chỉ thấy trên đó viếc ba chữ Quy Y Tộc, Lâm Dịch có chút nghi hoặc mở ra.
Sau khi xem một hồi mới giật mình... Thì ra cái gọi là Quy Y Tộc, chính là một tộc nhỏ sinh hoạt ở phía đông của đế quốc. Từ giới thiệu trên quyển sách, cái dân tộc này có nhân khẩu cực kỳ thưa thớt, mặc dù là thời điểm cường đại nhất, cũng chỉ rải rác ba bốn vạn người mà thôi, mà quyển sách này, giới thiệu cường điệu về tập tính sinh họa của dân tộc này, phong tục các loại...
Xem ra, tàng thư bên trong tầng một, hẳn là về địa lý của đế quốc, tàng thư tư liệu về các dân tộc.
Lâm Dịch lại chọn một vài quyền nữa để xem, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, phần lớn tàng thư ở đây đều nói về địa lý và dân tộc của đế quốc.
Đối với những đồ vật ở phương diện này, tuy Lâm Dịch cũng có hứng thú, nhưng vào lúc này, hấp dẫn lớn nhất đối với Lâm Dịch vào lúc này chính là tàng thư ‘ Phá Môn Ấn Ký ’, vì vậy để quyển sách xuống, bước lên tầng trên lầu.
Xoay quanh từ trên xuống, đi vào lầu hai.
Thời điểm vừa mới lên lầu, Lâm Dịch hỏi sững sờ... Thì ra người ở tầng này nhiều hơn ở tầng một một chút. Nhưng người ở đây đều ôm một quyển sách, hoặc đứng hoặc ngồi xổm dựa vào giá sách mà đọc say sưa, ở trong đó, Lâm Dịch lại phát hiện một số người cùng đứng trên đài cao lãnh thưởng cùng với hắn.
Lần này bởi vì là lên cầu thang, cho nên các bậc thang bằng gỗ phát ra tiếng kẹt kẹt, bởi vậy những người nghe thấy âm thanh này đều liếc mắt nhìn về phía cầu thang.
Lâm Dịch xấu hổ cười cười với những người bị âm thanh lên cầu thang của mình quấy rầy, những người kia tiếp tục cúi đầu xuống liếc nhìn quyển sách trên tay của mình.
- Không khí đúng là quái dị!
Trong nội tâm của Lâm Dịch nói thầm, tùy ý rút ra một quyển sách trên giá sách, mở ra xem.
Chỉ thấy trên đó viết rất nhiều cái tên mà Lâm Dịch chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng nhìn cái tên này, đều là tên của ma thú, chẳng lẽ, tầng thứ hai của thư viện, chính là tư liệu về ma thú hay sao?
Tùy ý rút thêm quyển sách nữa, thình lình phát hiện tư liệu về Xích Viêm Hổ mà vào hai tháng trước hắn đã gặp được phái sau ngọn núi trong sơn mạch, sau khi Lâm Dịch lật và xác định, quyển sách này giới thiệu tới nhiều chủng loại ma thú tứ cấp, nhưng những tư liệu liên quan ngoài ma thú tứ cấp lại rất ít.
Lật vung vút các trang sách, lọt vào trong tầm mắt của Lâm Dịch là không ít tên của các loại mà thú không quen thuộc. Không nghĩ tới thế giới này số lượng ma thú lại nhiều như thế! Từ một học kỳ mà mình học tập tới nay, căn bản chỉ nhận thức được một góc của núi băng mà thôi.
Lại nhìn xem, Lâm Dịch tiếp tục đi lên lầu ba.
Nhưng vừa mới lên lầu ba, Lâm Dịch lại sững sờ. Bởi vì người ở tầng này không ít, đại khái nhiều hơn tầng hai, ước chừng có trên trăm người, nhưng hoàn toàn khác biệt với tình huống của tầng hai, ở trên lầu ba có tiếng nghị luận nhao nhao. Lâm Dịch đã đến, cũng không có bất cứ kẻ nào chú ý tới.
Trên cơ bản những người này đều là hai ba người gom góp lại thành một nhóm, hoặc là mặt mày hớn hở, hoặc là nhíu mày suy nghĩ, trong tay đều cầm một ít sách, giống như đang thảo luận nguyên cứu.
Lâm Dịch cảm thấy vui vẻ, xem ra bộ dáng đã tìm được.
Lập ức nhanh chân bước về phía một giá sách, thò tay rút ra một quyển sách.
Tên quyển sách mà Lâm Dịch đang cầm là Thể Thuật Thường Kiến Kỹ Xảo Tu Hành Dữ Vận Dụng, cái tên này lập tức thu hút sự hứng thú của Lâm Dịch, đối với một ít kỹ xảo tu hành và cách vận dụng, đây chính là những thứ mà hắn thiếu thốn nhất.
Lập tức không thể chờ đợi được, hắn nhanh chóng mở sách ra xem.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 61: Trở về nhà. (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Thể thuật chính thức, trừ lực lượng ra, còn có kỹ xảo.
Đây là câu đầu tiên của khúc dạo đầu, điều này đã làm cho Lâm Dịch sinh ra hứng thú và dục vọng nắm giữ. Lập tức tâm tình chìm vào thế giới của sách.
Một quyển sách này đã làm cho Lâm Dịch đọc mãi không kiềm chế được.
Xem ra, quyển sách này cũng không phải là bí tịch kỹ xảo cao cấp, mà chỉ là những thứ trụ cột, ở trong sách, Lâm Dịch tìm được tất cả kỹ xảo sơ đoạn mà Ngụy Kiếm truyền thụ cho hắn. Trong đó nói rõ nguyên lý kỹ xảo của sơ đoạn, còn rõ ràng dễ hiểu hơn cả Ngụy Kiếm truyền thụ, chỉ xem quyển sách này, Lâm Dịch có cảm giác mình được lợi ích không nhỏ.
Lật qua trang cuối cùng, tâm tình Lâm Dịch có chút kích động. Đối với hắn mà nói, những kỹ xảo cơ sở này mới đúng là những thứ mà hắn cần hiện giờ, dù sao tu hành từ nhỏ tới lớn, hắn cũng rất ít tu hành kỹ xảo.
Buông một quyển sách, nhịn không được tiếp tục cầm lên một quyển khác, giống như bị tri thức bên trong hấp dẫn.
Thời điểm Lâm Dịch rời khỏi ‘ Phong Vân Thư Các ’, thì ánh trăng đã xuất hiện trên trời, hắn đi tới đây vào buổi chiều, đi ra thì trời đã tối, Lâm Dịch xem trọn vẹn bốn quyển sách. Mà từ trong bốn quyển sách này, Lâm Dịch học được rất nhiều kỹ xảo có tác dụng, đối với thể ngộ về thể thuật, cũng có những bước đột phá.
- Ân, còn ngày mai mà!
Lâm Dịch cảm thấy vẫn còn có chút hưng phấn.
Trở lại ký túc xá, tâm tình kích động đã hơi bình phục lại một chút, trong đầu của hắn bắt đầu chế định phương pháp học tập và lên kế hoạch cho sau này.
Buổi sáng thì tu hành một mình, dù sao tri thức trong sách chỉ là lý luận, mặc dù trong cảm giác thì hắn cảm thấy rất hợp lý, nhưng nếu không vận dụng nó vào trong thực tiễn, đó là chuyện không tốt, bởi vậy nhất định phải đem cảm ngộ trong sách ra tiến hành rèn luyện, ít nhất cũng phải làm cho thân thể của mình nhớ kỹ kỹ xảo mới được.
Buổi chiều thì tiến vào trong ‘ Phong Vân Thư Các ’ hấp thụ tri thức. Phải biết trên phương diện kỹ xảo mình vẫn còn nghi hoặc, do đó có lý luận trong sách sẽ giải đáp cho mình, có được tri thức và lý luận làm hậu thuẫn, trong tu hành và huấn luyện sau này, không thể nghi ngờ là mạnh hơn không ít.
Đương nhiên, Phá Môn Ấn Ký một ngày cũng không thể chậm trễ, nhưng vũng may Phá Môn Ấn Ký ở chỗ nào cũng có thể tiến hành tu luyện, mỗi ngày trước khi đi ngủ mình tu luyện một lần cũng không sai biệt lắm.
Cứ như vậy, kiếp sống học tập của Lâm Dịch tiến vào thời kỳ phát triển tiến bộ cao tốc.
Buổi sáng mặt trời chưa lên cao, Lâm Dịch đã chạy đi, hắn muốn đem tri thức lý luận học được trong Phong Vân Thư Các biến thành tu hành chính thức.
Mà trong đó cũng không có đơn giản dễ dàng như trong tưởng tượng của Lâm Dịch, cũng không đơn giản như tiến vào tam đoạn, hắn phải đi vòng vèo ba lượt liên tục trong phạm vi nhỏ, để mà tránh né công kích của địch nhân, cũng thừa cơ phát động công kích kỹ xảo đơn giản. Trong lúc này, yêu cầu đối với lực lượng cực kỳ nghiêm khắc. Nếu như lực lượng quá lớn, hiệu quả vòng vèo ba lượt sẽ giảm bớt rất nhiều. Nếu như lực lượng qua nhỏ, đi vòng vèo ba lượt sẽ không hoàn thành, yêu cầu khống chế lực lượng, có thể nói là chính xác.
Chính vì kỹ xảo đi vòng vèo ba lượt, làm cho Lâm Dịch nhận thức được, muốn đem tri thức trong sách biến thành bản lãnh chân chính của mình, chỉ hiểu là không đủ, còn cần tiến hành tu hành, rèn luyện...
Cũng may từ nhỏ đến lớn, Lâm Dịch không khuyết thiếu nhất chính là nghị lực, chính là nhờ giáo dục không gián đoạn của Lâm Cường.
Thiên tư siêu cao, cộng thêm nghị lực hơn người, như vậy, Lâm Dịch muốn không tiến bộ đúng là rất khó khăn.
Mà thời gian buổi chiều chính là lúc Lâm Dịch hấp thu tri thức. Ngao du trong biển tri thức lý luận mênh mông, Lâm Dịch giống như biến thành miếng bọt biển cực lớn, điên cuồng hấp thụ tất cả những gì hữu ích cho mình, mà Lâm Dịch có được trí nhớ siêu cường, trên cơ bản đọc qua bất cứ quyển sách nào hắn cũng không bao giờ quên.
Đoạn thời gian này, tốc độ phát triển của Lâm Dịch, làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này Lâm Dịch ngược lại phải cảm tạ học viện đã có cơ chế dạy học rất thoải mái, không có bất cứ người nào trách cứ việc hắn mỗi ngày không đi tới phòng học để học.
Thời gian trôi qua, dần dần, một học kỳ sinh hoạt trong biển tri thức phong phú cũng đã vượt qua.
- Lâm Dịch, năm nay ngươi muốn quay về không? Lập tức quay về trong Bạch Đệ Khánh...
La Á đương nhiên biết rõ trong học kỳ này Lâm Dịch có tiến bộ. Đến bây giờ, trên cơ bản hắn đã hết cơ hội đuổi kịp bước chân của Lâm Dịch. Theo cách nói của hắn, Lâm Dịch chính là đồ biến thái.
Hiện tại Lâm Dịch, bằng vào việc tiến vào Phong Vân Thư Các học tập kỹ xảo, dưới tình huống không Phá Môn, hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại La Á trong tình huống mở Hưu Môn!
Hồi tưởng thời điểm vào một năm trước trên lôi đài hai người đồng thời khai mở Hưu Môn cũng là thắng hiểm... Một năm này Lâm Dịch có tiến bộ to lớn, có thể nghĩ, phải biết rằng, La Á trong một năm này cũng không phải bất tài, nhưng dù là như vậy, một năm sau Lâm Dịch đúng là không Khai Môn vẫn có thể dễ dàng đánh bại La Á đã mở Hưu Môn.
Đương nhiên, nếu như thời điểm La Á phá vỡ Sinh Môn, Lâm Dịch không phá môn là chuyện không thể nào... Dù sao kỹ xảo có lợi hại hơn nữa, nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, đúng là không đủ nhìn.
La Á nói ra lời này làm cho Lâm Dịch bừng tỉnh trong quá trình suy nghĩ về việc đi vòng vèo sáu lượt. Sau sững sờ mới kịp phản ứng, nghĩ đến Bạch Đế Khánh mình cũng khó có thể trở về nhà, lập tức có chút ảm đạm lắc lắc đầu nói:
- Không, khoảng cách quá xa, lộ trình tiêu hao thời gian quá dài, trở về cũng không có ý nghĩa.
Đương nhiên La Á nhìn ra vẻ ảm đạm của Lâm Dịch, ngẫm lại sau đó con mắt sáng ngời, nói:
- Này, ngươi nhiều tiền như vậy, muốn trở về nhà thì không bằng hao tốn một chút? Thuê một đầu Ước Ba Long, thế nào?
Lâm Dịch sững sờ, thuê Ước Ba Long?
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 62: Trở về nhà. (P2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Suy nghĩ một chút từ Hi Mạn Trấn đến Hi Á Thành, hắn và Lý dùng cước bộ mất thời gian cả tháng... Nhưng kỳ thật khoảng cách trong đó, làm sao xa bằng từ Hi Á Thành đi tới Bách Nhạn Thị cơ chứ? Nhưng có Ước Ba Long, từ Hi Á Thành tới Bách Nhạn Thị cũng chỉ mất có nửa tháng thời gian, tốc độ cực nhanh, có thể nghĩ...
La Á nhìn thấy con mắt của Lâm Dịch bắt đầu sáng lên, tiếp tục nói:
- Theo ta thấy, từ thôn trấn của ngươi tới Hi Á Thành, nếu như ngồi Ước Ba Long, tối đa không quá ba ngày là tới nơi! Tính toán như vậy, thời gian từ đây đi về nhà người không tới một tháng, ngươi cũng có thể ở nhà trong Bạch Đế Khánh.
Lâm Dịch nghe La Á nói như vậy, tính toán một chút, quả nhiên đúng là như thế, lần trước được ban thưởng ba vạn kim tệ đến bây giờ hắn không có tiêu một chút nào... Hơn nữa Lâm Dịch đối với tiền tài không có chút khái niệm nào cả, trên đường tốn hao bao nhiêu tiền không nằm trong cân nhắc của hắn... Nghĩ đến, dù tốn thế nào, cũng không có khả năng vượt qua ba vạn kim tệ a?
Nghĩ tới đây Lâm Dịch lập tức có chút hưng phấn nói:
- Tốt, các ngươi chờ ta trong chốc lát, ta lập tức tới ngay.
Nói xong hắn liền chạy về phía ký túc xá ở phía xa xa.
Mà lúc này Ám Tương và Lý Văn cũng từ trong phòng học đi ra, hô lớn:
- Đi thôi La Á.
La Á quay người cười hắc hắc nói:
- Chờ một chút... Hôm nay có người mời khách ngồi Ước Ba Long...
Ám Tương và Lý Văn đều sững sờ nói:
- Ai thế?
La Á cười hắc hắc nói:
- Một đại tài chủ...
Sau đó liền không nói thêm gì nữa, làm cho Ám Tương trợn trắng mắt suy nghĩ một hồi.
Lâm Dịch trở lại ký túc xá, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập tất cả vào trong hành lý của mình... Kỳ thật cũng chỉ là mấy bộ quần áo đơn giản mà thôi, sau khi bọc thành ba lô liền lập tức quay trở lại khu dạy học.
Lúc này có thể nói tốc độ của hắn giống như mũi tên rời khỏi cung.
Đến trước khi dạy học, rất dễ dàng tìm được bọn người La Ám, Ám Tương. Mà Ám Tương và Lý Văn cũng đoán được "Đại tài chủ" trong miệng của La Á là ai... Ngẫm lại cũng phải, ban thưởng ba vạn kim tệ... Đối với tiểu hài tử mà nói, cũng không hổ thẹn với danh xưng "Tài chủ". Tuy trong nhà La Á và Ám Tương cũng có tiền, nhưng tuyệt đối không bao giờ cho chúng hơn vạn kim tệ để xài vặt.
Hội hợp xong, mấy người liền chen chúc trong dòng người đi ra khỏi phòng học.
Thời điểm mãi cho tới hơn sáu giờ buổi chiều, màu xanh của lá rừng biến mất, rốt cuộc tầm mắt trước mặt cũng khoáng đạt hơn.
Đường đi tới thao trường cực lớn của thành Bách Nhạn xuất hiện trước mặt của bọn người Lâm Dịch. Thời điểm này thành Bách Nhạn cũng đèn đuốc rực rỡ, đặc biệt các màu năng lượng từ trong ánh đèn hắt ra, giống như một đô thị như mộng như ảo, vô cùng hoa lệ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Dịch sau khi tới trường mới đi tới cái thành thị này. Ngày đó thời điểm đi trường học cũng bị vẻ đại khí của thành Bách Nhạn thu hút. Hôm nay lại đến nơi này, vẫn nhịn không được mà cảm khái trong lòng... Bách Nhạn Thị, tuyệt đối là một đại biểu cho đại khí của các thành thị trên đại lục.
Bọn người Ám Tương cũng kỳ nghỉ lần trước cũng có đi qua, cho nên quen việc dễ làm, dẫn theo Lâm Dịch hết nhìn đông lại nhìn tây đi vào trong một khách sạn.
Vốn định thuê bốn gian phòng. Nhưng lúc này đang là ngày nghỉ đầu tiên, đại bộ phận đệ tử đều rời khỏi trường học, cho nên phòng ốc có chút khó tìm... Cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ thuê hai gian.
Đương nhiên, với tư cách là nữ nhân duy nhất, Ám Tương có được đặc quyền một mình hưởng dụng một gian phòng, ba nam nhân không thể không chen chúc nhau ngủ một đêm.
Sau khi cất kỹ hành lý, Ám Tương đề nghị đi ra ngoài dạo chơi. Lâm Dịch vốn có ý định tu hành Phá Môn Ấn Ký một chút , nhưng nghe La Á nói cũng có thể thuận tiện mua một ít lễ vật về cho người nhà, Lâm Dịch cũng gật đầu đáp ứng.
Vì vậy bốn người cùng xuất phát đi ra ngoài một chuyến.
Thời điểm đi ra ngoài lần nữa, cả thành Bách Nhạn đều bao phủ ở bên trong một tầng hào quang rực rỡ từ năng lượng của các ngọn đèn, ẩn bên trong vẻ đại khí chính là sắc thái rực rỡ trang nhã, càng lộ ra vẻ động lòng người.
Bốn người Lâm Dịch cũng không dám đi quá xa, dù sao bốn người nhiều nhất cũng chỉ ghé qua đây hai lần, cộng thêm lần này nữa là lần thứ ba, bốn phía thành Bách Nhạn đều thông suốt, bọn họ cũng không muốn vì đi dạo phố buổi tối mà bị lạc đường.
Cũng may chung quanh khách sạn mà bọn họ thuê có một ít thương điếm, chính vì điều này mà làm cho bốn người Lâm Dịch thuận tiện rất nhiều.
Chọn cả buổi mà không biết nên mang thứ gì về tặng cho người trong nhà, Lâm Dịch có chút buồn bực rầu gãi đầu.
Ám Tương và La Á hiển nhiên đều là cuồng nhân mua sắm, không qua bao lâu sau, hai người đã bao lớn bao nhỏ đầy tay.
Mà trong tay của hai người Lâm Dịch và Lý Văn vẫn trống trơn, bất đắc dĩ, chỉ có thể biến thành công nhân bốc vác miễn phí cho Ám Tương và La Á.
Một giờ qua đi, ham muốn dạo phố của Ám Tương và La Á trên cơ bản là thỏa mãn, quyết định quay về, lại nhìn thấy Lâm Dịch và Lý Văn, lại phát hiện hai người còn chưa có mua sắm món gì cả.
La Á không khỏi sững sờ, sau đó cười nói:
- Như thế nào, hai người các ngươi không còn gì muốn mua sao?
Lý Văn lắc đầu, tỏ vẻ không có, mà Lâm Dịch tắc thì gãi gãi đầu nói:
- Ta không biết nên mua mấy thứ gì.
- Ách... Chuyện này có bao nhiêu khó khăn sao? Không phải nghe nói ngươi có muội muội sao? Mua cho nàng mấy bộ quần áo xinh đẹp là được rồi.
Nghe La Á vừa nói như vậy, Lâm Dịch lập tức con mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Ân! Đúng rồi, mua cho Yến nhi chút quần áo xinh đẹp, hẳn muội ấy nhất định sẽ thích!
Nói xong, giống như nhìn thấy nha đầu Yến nhi ở bên cạnh hắn cười nhảy rất đáng yêu.
Nói là làm liền, mấy người lại đi vào trong cửa tiệm quần áo.
Đối với phương diện quần áo nữ hài nhi, Ám Tương với tư cách là bản thân là mỹ nữ đương nhiên có quyền lên tiếng nhất. Tỉ mỉ chọn lựa mấy bộ trang phục mùa hè đáng yêu ngọt ngào, trả tiền, Lâm Dịch cảm thấy mỹ mãn ôm quần áo đã được đóng gói cùng mấy người trở về khách sạn.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 63: Trở về nhà. (P3)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau bốn người cùng rời đi.
Bên ngoài khách sạn có dịch trạm và tìm một chiếc xe ngựa, lúc này cũng là giữa trưa, bốn người cùng đi ra khỏi cửa thành lúc đi đến nhập học.
Cửa thành vẫn cao lớn như trước, thị vệ gác ở cửa vào vẫn nghiêm túc và trang trọng đúng ở hai bên của cửa thành.
Trở ra cửa thành, liền nhìn thấy mấy chục đầu Ước Ba Long và một đám người đang được phân bố ở chung quanh cửa thành. Xem ra, những người này chuyên môn sử dụng Ước Ba Long cho thuê để kiếm sống qua ngày.
Sau khi tìm một đầu Ước Ba Long, bọn người Lâm Dịch liền đi qua.
- Ngài khỏe!
La Á mang nụ cười lễ phép nói một tiếng.
Tên kia chính là người chăn nuôi Ước Ba Long đứng cách đó không xa, trên mặt cũng lộ ra bộ dáng tươi cười nói:
- Các ngài khỏe!
- Chúng ta muốn thuê một đầu Ước Ba Long, đi Hi Á Thành, ngài xem cần bao nhiêu tiền?
La Á nói thẳng.
Cái kia chăn nuôi người sau khi ngẫm lại:
- Nếu như chỉ cần đi tới, cần hai trăm kim tệ, nếu tính cả đi lẫn về là ba trăm tám mươi kim tệ. Ngươi thấy thế nào?
La Á đem ánh mắt quăng về phía Lâm Dịch.
- Lâm Dịch, ngươi thấy thế nào?
Lâm Dịch vốn không có bao nhiêu khái niệm về tiền tài. Trong suy nghĩ của hắn, trên thực tế chỉ cần lộ phí chuyến đi này không vượt quá ba vạn kim tệ, thì có thể tiếp nhận. Lúc này nghe nói chỉ cần có ba trăm tám mươi kim tệ, đương nhiên không thành vấn đề, vì vậy gật gật đầu.
La Á thấy Lâm Dịch gật đầu, liền quay đầu lại cười nói:
- Tốt, thành giao.
Chăn nuôi người cười đứng, sau đó nói:
- Nhưng đầu tiên phải nói trước, lộ phí là ba trăm tám mươi kim tệ, tất cả chi tiêu phát sinh trên đường đi đều do các ngươi tiếp nhận, đồ ăn của Ước Ba Long, tốn hao nghỉ ngơi trên đường, đều do các ngươi gánh chịu.
Đương nhiên bọn người Lâm Dịch không có vấn đề gì, vì vậy mấy người bắt đầu đạp lên người Ước Ba Long.
Mấy người bọn họ cũng từng một lần kinh nghiệm cưỡi Ước Ba Long, cho nên khi đạp lên người Ước Ba Long phi thường thuần thục.
Dưới sự thao túng của người chân nuôi, Ước Ba Long mở đôi cánh rộng vượt quá ba mươi mét bằng thịt ra, sau một ít xóc nảy ban đầu, liền trực tiếp xuất phát.
Tuy đã ngồi lên Ước Ba Long lần thứ hai, nhưng thần sắc mấy người bọn họ vẫn lộ ra vẻ kích động... Dù sao cảm giác được bay lượn trên không trung tất cả sinh vật đều hướng tới.
Nghe tiếng gió gào rít bên tai, La Á có chút cảm khái nói ra:
- Ta muốn bay lượn a, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đạt tới Thánh giai!
Chuyện chỉ khi đạt tới Thánh giai mới có thể bay lượn cả đại lục đều biết, nhưng Ám Tướng ngồi ở bên cạnh xì mũi coi thường, khẽ nói:
- Chỉ bằng ngươi? Hừ...
Âm thanh một tiếng hừ này, làm cho biểu lộ của La Á biến thành bất đắc dĩ... Trải qua hơn một năm tiếp xúc, La Á đã rất hiểu tính tình của Ám Tương, tuy trong miệng Ám Tương có lẽ không thích nói tốt, nhưng tâm tính của nàng không xấu, bởi vậy, đối với lời nói của Ám Tương, La Á đối với thái độ này cũng không nói gì.
Một đường không nói chuyện, bay không ngừng, giống như lúc đến, mỗi ngày ban đêm đều tìm một ít tiểu thành thị hoặc một tiểu điếm nhỏ, sau đó sáng sớm hôm sau xuất phát... Vào buổi chiều ngày thứ mười lăm, đã nhìn thấy cửa thành Hi Á Thành ở xa xa.
- Oa, quả nhiên ngồi trên Ước Ba Long đúng là bất đồng! Ta nhớ lần trước chúng ta ngồi xe ngựa trở lại, phải dùng trọn vẹn ba mươi hai ngày mới tới nơi.
La Á lớn tiếng cảm thán nói.
Không mất bao nhiêu thời gian, Ước Ba Long cực lớn đã đáp xuống bên ngoài thành không xa.
Lâm Dịch quyết định không xuống, mà trực tiếp đi tới Hi Mạn trấn.
La Á liền gật đầu nói:
- Trước ngày mười bảy chúng ta sẽ tới trường học, chúng ta sẽ tập hợp ở chỗ này, không nên quá muộn nhé.
Lâm Dịch gật đầu, vì vậy La Á, Ám Tương, Lý Văn ba người liền đi xuống Ước Ba Long.
Sau khi ba người đi vào cửa thành, Lâm Dịch mới quay đầu lại nói với người chăn nuôi:
- Phiền toái đại thúc, chúng ta đi Hi Mạn trấn a.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng đã nói, vì vậy người chăn nuôi gật gật đầu, thao túng Ước Ba Long trực tiếp bay lên, bay thẳng qua khỏi thành Hi Á!
Một quái vật mở rộng đôi cánh vượt quá ba mươi mét bay qua một tiểu thành thị, muốn làm người ta không chú ý cũng không được! Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người trong thành Hi Á ngạc nhiên ngẩng đầu, sững sờ nhìn quái vật khổng lồ bay qua trên bầu trời, sau đó hít một ngụm lãnh khí.
Cảnh vật bên dưới bắt đầu hoang vắng, thành thị được thay thế bằng rừng rậm, ở trên không nhìn xuống thấy được con đường nhỏ mơ hồ, nhìn tử trên không, Mạn Vân sơn mạch giống như cách không xa lắm... Nhưng nếu đi sẽ mất rất nhiều thời gian... Ở trên tầng mây nhìn thấy sơn mạch nhấp nhô lên xuống, từ phía trên quan sát, giống như đang lạc vào trong tiên cảnh.
Thời gian hai ngày thoát cái trôi qua, mỗi khi trời tối bọn họ đều tìm một nơi ít cây cối mà dừng chân. Có được loại quái vật khổng lồ như Ước Ba Long, cho nên nếu không phải là ma thú cao cấp thì không ma thú nào làm phiền bọn họ, ngược lại làm hại Lâm Dịch lo lắng suốt hai đêm.
Phi hành trong ngày hôm nay, đột nhiên Ước Ba Long bắt đầu kịch xóc nảy kịch liệt! Lâm Dịch và người chăn nuôi đồng thời kinh hãi, chỉ nghe thấy trong miệng Ước Ba Long la hét: "Ah ô! Ah ô!" Âm thanh này rất to, đột nhiên thân thể biến thành lơ lửng, giống như định quay trở lại.
Người chăn nuôi Ước Ba Long chạy lên đầu của nó, vỗ nhè nhẹ lên đầu to của nó, sau đó lại nghe âm thanh thanh thúy giống như tiếng chim hót của Ước Ba Long.
Sau đó sắc mặt người chăn nuôi khẽ biến đổi.
Làm cho Lâm Dịch ở bên cạnh có chút khẩn trương nói ra:
- Đại thúc... Như thế nào?
Người chăn nuôi lắc đầu, cũng có chút nghi ngờ nói:
- Ước Ba Long nói nó không muốn tiến lên.
Lâm Dịch nghi hoặc hỏi:
- Vì cái gì? Chẳng lẽ có nguy hiểm gì?
Người chăn nuôi lắc đầu, nói:
- Nguy hiểm thì nó nói không có nguy hiểm, nhưng hình như nó không muốn tiến lên.
- A? Vì sao lại như thế?
Lâm Dịch có chút buồn rầu nói.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chung Cực Truyền Thừa Tác giả: Vũ Thần Vũ
-----oo0oo-----
Chương 64: Dị năng. (P1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Người chăn nuôi ngẫm lại, sau đó hít sâu một hơi, cười nói:
- Không có sao, khoảng cách từ đây tới nhà của ngươi có xa lắm không?
Lâm Dịch liếc nhìn chung quanh, sau đó trung thực lắc lắc đầu nói:
- Kỳ thật ta cũng không biết còn xa lắm hay không, ta chỉ nhớ mang máng, nhưng không biết vị trí cụ thể.
Người chăn nuôi chau mày, sau đó cắn răng nói:
- Lại thêm một trăm kim tệ, ta sẽ đưa ngươi đi vào! Dù sao... Bên trong có khả năng gặp nguy hiểm!
Lâm Dịch nghe vậy lập tức kinh hỉ gật đầu liền nói:
- Tốt, tốt, tạ ơn đại thúc!
Vừa nghe người chăn nuôi nguyện ý đưa mình đi vào, Lâm Dịch lập tức cảm kích nói ra, hắn cực kỳ thiếu kinh nghiệm giao tiếp xã hội, căn bản không có ý thức được đối phương đang làm hành vi cực kỳ hèn hạ là cố ý lên giá.
Trong mắt của người chăn nuôi ẩn ẩn hiện ra một tia vui mừng, nhưng trôi qua tức thì, chọt thúc dục Ước Ba Long bay về phía trước.
...
Hi Mạn trấn bảo trì bình tĩnh trước sau như một, khói bếp bay lên rải rác, khói bếp trong tiểu trấn có ẩn chứa mùi thơm.
Thời điểm trời chiều Hi Mạn Trấn xinh đẹp nhất, trời chiều chiếu rọi, cả thị trấn nhỏ xinh đẹp giống như tiên cảnh thế ngoại.
Lúc này Khương Phàm đang ngồi ở trên lầu nhìn ra cửa thôn xa xa, với tư cách là môn chủ Vũ Môn ở Hi Mạn trấn, Khương Phàm phải cam đoan vào bất cứ thời khắc nào cũng có người ở đây, Bạch Đế khánh mỗi năm một lần sắp bắt đầu, Khương Phàm đang làm công tác bình thường hắn không làm, mục đích chính là vì canh giữ hộ cho các huynh đệ mỗi năm được nghỉ ngơi một chút.
Đón trời chiều, Khương Phàm hơi có chút hưởng thụ dựa lưng vào mặt ghế, con mắt nhắm lại nhìn tầng mây trên trời, thậm chí trên khóe miệng xuất hiện một tia tiếu ý.
Kỳ thật công tác ở Hi Mạn trấn vẫn tương đối thanh nhàn. Trong thôn công tác dạy bảo cho đám hậu bối được giao cho Lý, mà công tác phòng vệ, trên cơ bản là không có việc gì làm, trừ mấy năm trước xuất hiện một đầu Xích Diễm Mãng ra, mấy năm qua, chưa từng gặp bất cứ nguy hiểm gì để mà động tới hào giác báo nguy hiểm.
Thời điểm hắn định nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên một đạo bóng đen cực lớn từ từ xuất hiện trong mắt của hắn, cũng nhanh chóng biến thành lớn hơn!
Trong lòng Khương Phàm chấn động mãnh liệt, thân thể lập tức thẳng lên, chỉ thấy trên không trung xa xa, bóng đen cực lớn kia đang bay về nơi này, nhìn phương hướng bay tới, chính là Hi Mạn trấn này.
Khoảng cách còn xa, căn bản là không nhìn rõ vật gì, nhưng có thể khẳng định, đây tuyệt đối là một con ma thú, phẩm cấp không quá thấp.
Khương Phàm phản ứng thần tốc! Lập tức nhảy đến bên cạnh hào giác báo nguy hiểm, hít sâu một hơi, sau đó...
- Ô! ! ! ! ! Ô! ! !
Tiếng hào giác này phá vỡ sự yên tĩnh của Hi Mạn trấn, chỉ thấy đám trẻ con đang chơi đùa trên đường phố lập tức bị đám người lớn ôm vào trong nhà với vẻ mặt đầy lo lắng! Mà Vũ Môn ở phương bắc của thị trấn, lập tức có hơn mười bóng người lao tới, đứng thủ ở đây, vẻ mặt đầy lạnh lùng.
Thời điểm những người này đi về phía cửa ra vào của thôn trấn, Khương Phàm đã đứng đợi ở cửa vào, cái bóng đen kia, hình dáng cũng càng ngày càng rõ ràng...
Người đứng ở Vũ Môn không có ai nói chuyện, giống như lâm đại địch đứng nhìn thân ảnh to lớn càng ngày càng rõ ràng kia, thời điểm bóng đen này hiện ra rõ ràng trước mặt bọn họ, Lý nhíu mày, thấp giọng nói ra:
- Ước Ba Long?
Còn đang nghi hoặc, chỉ nghe một âm thanh như sấm nổ.
- Khương lão sư! Lý lão sư! Là đệ tử! Đệ tử đã trở lại!
Tập trung nhìn vào, chỉ thấy trên thân ảnh to lớn của Ước Ba Long, một thân ảnh đang điên cuồng vẫy vẫy tay với bọn họ.
- Lâm Dịch?
Khương Phàm sững sờ nửa ngày, tốc độ phi hành của Ước Ba Long từ từ chậm lại, thời điểm hạ thấp độ cao, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy rõ thân ảnh vẫy tay với bọn họ trên người Ước Ba Long.
Đây là thiếu niên đi ra từ Hi Mạn trấn, Lâm Dịch!
- Lâm Dịch, là ngươi sao? Ngươi, ngươi trở lại?
Khương Phàm lập tức cao hứng kêu lớn, người chung quanh cũng lộ ra thần sắc kinh hỉ, Lâm Dịch với tư cách là kỳ tài của Hi Mạn trấn mấy ngàn năm qua, là hậu bối duy nhất tiến vào học phủ nổi danh nhất đại lục, trong thị trấn thuần phác này, có được nhân khí cực cao.
- Là ta, là ta... Đệ tử trở lại, đệ tử đã trở lại...
Lâm Dịch kích động nên nói năng có chút lộn xộn, nhưng đường núi quá nhỏ, Ước Ba Long không cách nào đáp xuống hoàn toàn, Lâm Dịch chỉ phải quay đầu hướng một bên cười chăn nuôi người nói:
- Đại thúc, ngươi nên cho Ước Ba Long bay tới bên ngoài Hi Á Thành a, ngày mười bảy sau ta sẽ đi tới, đây là tiền.
Nói xong, từ trên lưng lấy ra một cái báo nhỏ, cái bao phình ra, thời điểm bọn họ ở Bách Nhạn Thị, ở đó đã bàn giá tiền, tổng cộng ước chừng năm trăm kim tệ, cũng không cần đếm tỉ mỉ, liền trực tiếp kín đáo đưa cho người chăn nuôi vốn đang sửng sờ, nhưng sau đó xoay người, trực tiếp từ trên lưng Ước Ba Long cách mặt đất hơn ba mươi mét nhảy xuống.
- Lâm Dịch!
Thấy Lâm Dịch từ khoảng cách cao thế nhảy xuống, tất cả mọi người bị dọa kêu to một tiếng, Khương Phàm là hét lớn.
Nhưng đương nhiên Lâm Dịch hiện giờ đã sớm không phải là Lâm Dịch ngày trước, tuy khoảng cách ba mươi mét không tính là thấp, nhưng đối với Lâm Dịch mà nói là chuyện không thành vấn đề.
Hai chân rơi xuống đất, lập tức khẽ cong một cái, hạ thấp quán tính để triệt tiêu lực lượng, Lâm Dịch liền đứng dậy, trực tiếp chạy đến trước mặt bọn người Khương Phàm, thần sắc kích động, hắn có chút không biết nên nói cái gì, chỉ cười ngây ngô.
Ước Ba Long từ từ bay lên không trung, sau đó xoay quanh một vòng, sau đó đi theo đường cũ trở về, Khương Phàm nhìn thấy thanh niên trước mặt đã cao gần bằng với hắn rồi, cười ha ha vỗ vỗ bả vai của hắn, cười nói:
- Tiểu tử, một năm này có tiến bộ lớn a!
Cảnh vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy, nói không chút khách khí, người đứng ở Vũ Môn này, có một bộ phận lớn mọi người không nhất định dám từ một độ cao như thế mà nhảy xuống, nhưng Lâm Dịch chẳng những nhảy xuống, hơn nữa sau khi rơi xuống dất chỉ hơi cong chân một cái là đứng vững, bởi vậy có thể thấy được, thực lực của hắn tiến bộ không ít.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế