Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 61: Người quen?
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Không chỉ có hắn, những người khác nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ cũng có chút kinh ngạc
Bọn họ đều là đệ tử của Thiên Cương Môn, Thiên Cương Môn mặc dù không phải là đại môn phái như Bạch Vân sơn trang, nhưng cũng là môn phái nổi danh ở gần đây, cho đến nay, vẫn làm mưa làm gió, mặc dù nói triều đình công phá ba đại môn phái khiến cho các môn phái võ lâm đều rất kiêng kỵ, nhưng Thiên Cương Môn lại là môn phái đầu tiên đầu phục cho triều đình, môn chủ của Thiên Cương Môn liền được Quốc chủ phong làm Thiên Võ Bá, đệ tử Thiên Cương Môn so với lúc trước lại càng ngang ngược bá đạo hơn, đây cũng là nguyên nhân mà đám đệ tử này dám động thủ ở Vân Mãn Lâu.
Tên đại hán này gọi là Nhạc Cuồng Long, là đại sư huynh trong đám trẻ tuổi ở Thiên Cương Môn, cũng là Tiên Thiên cao thủ, tại nơi cao thủ tụ tập ở Vân Kinh này cũng được xếp vào hàng ngũ cao thủ, nhưng bây giờ lại thấy hắn giống như thằng nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch bị đánh lui, mọi người sao có thể không giật mình?
Chỉ có điều giật mình thì giật mình, thấy đại sư huynh của mình bất lợi trong tay đối phương, những người này lập tức đem đám người Diệp Tịnh Vũ vây lại.
Thấy người ở đây hành động, những khách khứa chung quanh vội tản đi, thậm chí còn có rất nhiều người liền tính tiền rồi rời đi, loại tranh đấu của nhân sĩ võ lâm bọn họ không thể dây vào được, nói không chừng còn rước họa vào thân nữa.
Diệp Tịnh Vũ cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tên đại hán, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, trái lại tiểu Đào Đào bị hắn giữ trong tay liền giằng khỏi tay hắn chạy đến bên bàn bắt đầu ăn uống, không chút để ý mọi chuyện đang phát sinh.
- Thế nào, các ngươi thực sự muốn động thủ ở đây sao?
Thấy đám người vây quanh mình, Diệp Tịnh Vũ lạnh lùng nói.
- Ta cũng không muốn động thủ, chỉ cần ngươi để lại hai nữ nhân này bồi ta và mấy sư đệ vài chén, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi.
Nhạc Cuồng Long cũng lạnh lùng nói, chỉ có điều trong mắt hắn đã lộ ra sát ý.
Làm đại sư huynh ở Thiên Cương Môn, hơn ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên cũng xem như luyện võ thành công, trước mặt những sư đệ vẫn rất có uy vọng, nhưng bây giờ lại bị một tên thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đánh lui, như vậy hắn còn mặt mũi đâu mà sống tiếp?
Không lấy lại thể diện, làm sao mà cam tâm?
- Nếu ta không đáp ứng?
Diệp Tịnh Vũ vẫn nhàn nhạt như cũ đáp.
- Vậy ngươi đi chết đi.
Đại hán nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể khổng lồ đánh về phía Diệp Tịnh Vũ, trực tiếp đánh ra một quyền, một quyền này ngưng tụ chân khí toàn thân của hắn, nhất thời nhìn thấy nắm tay phát ra từng đạo tia sáng, trong không khí lại càng phát ra từng trận âm hưởng, đó là âm thanh không khí bị chân khí xé rách.
Quyền còn chưa đánh đến, nhưng Tiên Thiên chân khí không gì không thể công phá đã hội tụ đủ quyền kình đánh tới.
Một cổ uy áp không thể tưởng tượng truyền đến, khiến Hổ Áp Kỳ, Hổ Áp Mộng, bao gồm cả Lạc Linh Nhi, Tiểu Lâm tử và mấy tên tùy tùng phía sau Diệp Tịnh Vũ liên tiếp thối lui, đây chính là uy lực của Tiên Thiên Vũ Sư.
Cho dù là Diệp Tịnh Vũ lúc này cũng cảm thấy một cổ uy áp khó có thể tưởng tượng được truyền đến, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với Tiên Thiên cao thủ, mặc dù trước kia đã nhìn thấy Tiên Thiên cao thủ ra tay, nhưng cũng không biết kinh khủng đến mức nào, cho dù là Đại Tông Sư hắn cũng đã từng thấy, nhưng bây giờ là cảnh tượng bản thân bị giết, bất giác vẫn cảm thấy Tiên Thiên Vũ Sư có gì đó rất đáng sợ, mặc dù bản thân có năng lực để đánh một trận, nhưng lúc đối đầu chính diện thì hắn mới cảm thấy sự cường đại của Tiên Thiên cao thủ.
Không giống với lực lượng kinh khủng của Xích Di Hưu, một quyền thoạt nhìn như đơn giản của Nhạc Cuồng Long lại bao hàm biến hóa vô tận, gắt gao khóa chặt mình, căn bản không có cơ hội né tránh, chỉ có thể chính diện nghênh đón.
Thế nhưng đối mặt với Thiên Tiên chân khí không gì không thể công phá, cho dù thân thể của Diệp Tịnh Vũ có cường hãn cũng không nắm chắc mười phần, dù sao, Tiên Thiên chân khí này ngay cả áo giáp bằng sắt còn có thể phá hủy, mình cho dù có cứng, nhưng có thể cứng bằng thiết giáp sao?
- Hây….
Đối diện một quyền kinh khủng này, Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên hét lớn một tiếng, trong mắt lóe lên một đạo ngân quang, một đạo huyết quang từ trong cơ thể bắn ra, trực tiếp phóng về phía Nhạc Cuồng Long.
Bỗng nhiên thấy một đạo huyết quang bắn về phía mình, Nhạc Cuồng Long vô cùng kinh hãi, thân ảnh nhanh chóng thối lui, uy thế khổng lồ của một quyền kia tự nhiên chưa đánh đã mất.
Diệp Tịnh Vũ cũng nhân cơ hội này, thân thể vọt về phía trước, ngưng tụ lực lượng toàn thân, hung hăng giáng một quyền lên ngực Nhạc Cuồng Long.
Tốc độ của hắn cực nhanh, không kém chút nào so với Tiên Thiên Vũ Sư, gần như chỉ trong thời gian một bước chân đã đến trước mặt Nhạc Cuồng Long, mà Nhạc Cuồng Long vì né tránh đạo huyết quang kia, thân thể liền mất thăng bằng, làm sao có thể chặn được.
- Ầm….
Chỉ thấy một tiếng vang dữ dội, thân thể khổng lồ của Nhạc Cường Long bị quyền của Diệp Tịnh Vũ đánh bay ra ngoài, nặng nề đập vào cửa sổ, cái cửa sổ bằng gỗ trong nháy mắt bị đập nát bấy, còn thân thể của hắn thì bắn ra khỏi tửu lâu, nặng nề ngã trên mặt đất, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
- Đại sư huynh….
Thấy đại sư huynh của mình bị đối phương một quyền đánh bay, những tên đệ tử Thiên Cương môn khác sắc mặt đại biến, chia nhau chạy về phía đại sư huynh của mình.
- Tiểu tử, ngươi thật hèn hạ, không ngờ lại sử dụng ám khí.
Một nhóm người khác thì tiếp tục vây lấy Diệp Tịnh Vũ, bắt đầu chửi ầm ĩ.
Diệp Tịnh Vũ cũng không tiếp tục tấn công, đừng nói nơi này là Vân Kinh, không thể tùy ý giết người, cho dù là có thể, hắn bây giờ cũng khó mà đánh chết đối phương, Tiên Thiên cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền, Tiên Thiên chân khí đúng là không gì không phá được, nếu không phải vào thời khắc cuối cùng dùng Hồn lực khống chế huyết châm đột kích bất ngờ, đánh tan Tiên Tiên chân khí của Nhạc Cuồng Long, chỉ e người bị đánh bay sẽ là mình.
Thấy một quyền của Diệp Tịnh Vũ đánh bay một tên Tiên Thiên Vũ Sư, những người trong tửu lâu đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, đặc biệt là người biết đôi chút về Nhạc Cuồng Long lại càng không nghĩ rằng một kẻ cuồng vọng như thế có thể bị một tên thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đánh bại. Mặc dù…. Thủ đoạn của thiếu niên kia có chút bỉ ổi…..
Đôi mắt to linh động của Lạc Linh Nhi cũng chớp chớp, khuôn mặt khả ái trong chốc lát liền đỏ ửng, cũng không biết vì hưng phấn hay vì lý do gì khác.
Về phần Nhạc Cuồng Long được sư đệ đỡ dậy lại một lần nữa đứng lên, đưa tay chùi tia máu bên khóe miệng, đưa tay ngăn đám sư đệ đang mắng chửi ầm ĩ, kinh ngạc nói:
- Thứ hắn sử dụng không phải là ám khí, là Hồn khí, ngươi… ngươi…. Là một tên Hồn Sư….
Vừa nghe thấy hai chữ Hồn Sư, hiện trường náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, mọi người, bất kể là đám đệ tử Thiên Cương Môn hay những khách nhân vẫn chưa rời đi đều kinh ngạc nhìn Diệp Tịnh Vũ.
Hồn Sư…. Hồn Sư chính là chức nghiệp cao quý và thần bí nhất.
Hắn không ngờ lại là Hồn Sư….
Một Hồn Sư có thể dùng lực lượng đơn thuần đánh bay Tiên Thiên Vũ Sư, điều này sao có khả năng?
Phải biết rằng, đa số Hồn Sư đều chuyên tâm nghiên cứu về linh hồn, theo đuổi sự trường sinh, như thế nào lại để ý đến thân thể, đối với bọn họ mà nói, linh hồn cường đại mới căn bản, cho dù chết, cũng không phải là chuyện gì to tát, cho nên Hồn Sư khiến người ta cảm thấy thân thể cực kỳ gầy yếu, ở đâu lại có loại Hồn Sư dựa vào lực lượng đơn thuần đánh bay một gã Tiên Thiên Vũ Sư? Đây quả thực là chuyện khó tưởng tượng, so với heo mẹ biết leo cây còn khó tin hơn.
Mà ở lầu hai của Vân Mãn Lâu, một tên nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu trắng lúc nghe thấy hai chữ Hồn Sư cũng từ chỗ ngồi của mình đứng lên, ánh mắt nhìn về phía bên này, khi nhìn thấy diện mạo của Diệp Tịnh Vũ thì vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, không kìm được hô lên:
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 62: Dã tâm bừng bừng.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
- Tiểu hầu gia, hắn là ai vậy?
Ngồi bên cạnh nam tử cẩm bào trắng, còn có một nữ tử xinh đẹp vóc người đầy đặn mặc quần lụa mỏng màu đen, theo ánh mắt của nam tử nhìn lại, trông thấy Diệp Tịnh Vũ trong đám người, thanh âm cực kỳ mị hoặc vang lên.
- Chắc là không phải, cha nói hắn đã rơi xuống vách núi vạn trượng, làm sao có thể còn sống, hơn nữa lại còn có thể trở thành Hồn Sư?
Trong mắt nam tử hiện lên thần sắc nghi hoặc, dường như có chút không xác định.
- Tiểu hầu gia, người rốt cuộc đang nói ai?
Nữ tử xinh đẹp thấy sắc mặt nam tử không ngừng biến đổi, lại mở miệng hỏi lần nữa.
- Không có gì… Chẳng qua người kia có chút giống tiểu sư đệ của ta, chỉ có điều tốt nhất không phải là hắn… bỏ đi, hay là nói về phân phó của vị kia đi…
Nam tử lắc đầu, quay người lại nói.
Nữ tử xinh đẹp nhìn nam tử áo trắng một cái, lại nhìn Diệp Tịnh Vũ ở phía xa, lúc này mới nhỏ giọng nói.
Mà theo lời nàng nói, sắc mặt của nam tử áo trắng cũng không ngừng biến ảo.
o0o
- Không sai.
Diệp Tịnh Vũ cách đó không xa, nghe thấy Nhạc Cuồng Long nhận ra thân phận Hồn Sư của mình cũng gật đầu, huyết châm vừa rồi chính là Hồn khí trước khi đi Xích Di tặng cho hắn, do Thiết Mộc chế thành, còn cứng rắn hơn đá, Diệp Tịnh Vũ vừa đạt đến cảnh giới Hiển Hồn nên mới sử dụng được.
- Chúng ta đi.
Sau khi biết Diệp Tịnh Vũ là một tên hồn sư, Nhạc Cuồng Long liền quay người rời đi, cũng không phải thực lực của hắn không bằng Diệp Tịnh Vũ, lấy bản lĩnh Tiên Thiên cảnh giới của hắn, muốn giết một tên Hồn Sư cảnh giới Hiển Hồn cũng không phải là chuyện quá khó khăn, cho dù lực lượng đơn thuần của Diệp Tịnh Vũ so với Hồn Sư bình thường, thậm chí so với Vũ Sư bình thường còn mạnh hơn, nhưng nếu thật sự động thủ thì hắn cũng chưa chắc sẽ thua.
Sở dĩ muốn đi, đó là vì không muốn đắc tội với Hồn Sư.
Mọi người đều biết, Hồn Sư là tồn tại cao quý nhất Đấu Hồn đại lục, cho dù là Hồn Sư chỉ mới đạt đến cảnh giới Giác Hồn thì cũng đã trở thành đối tượng để các thế lực lôi kéo, triều đình đối với Hồn Sư lựa chọn chính sách bảo hộ, bất luận kẻ nào cũng không được vô cờ tìm Hồn Sư gây phiền toái, nếu không lấy tội đả thương người xử phạt, tình tiết nghiệm trọng còn có thể bị xử cực hình.
Về phần Hồn Sư phạm pháp, thì có ngành liên quan xử lý chuyện này, công sai cũng không có tư cách bắt Hồn Sư.
Hơn nữa, Hồn Sư bình thường đều có bối cảnh cường đại, đặc biệt là Hồn Sư đã tiến vào cảnh giới Hiển Hồn, dù sao thì điều kiện tu luyện Hồn Sư ở Thục Vân quốc vẫn còn quá hà khắc, nếu không phải có bối cảnh cường đại chống lưng, căn bản không thể tu luyện đến mức đó. Sau khi biết đối phương là Hồn Sư, trừ phi Nhạc Cuồng Long là kẻ ngốc, bằng không tuyệt đối sẽ không tiếp tục trêu chọc Diệp Tịnh Vũ nữa.
Thấy đại sư huynh của mình cứ như vậy rời đi, những tên đệ tử Thiên Cương Môn khác cũng không dám nói gì thêm, bọn họ dường như cũng biết rằng, đắc tội một tên Hồn Sư sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào, lập tức theo sau Nhạc Cuồng Long, biến mất khỏi hiện trường.
Thấy Nhạc Cuồng Long cứ như vậy biến mất không để lại chút dấu vết, Diệp Tịnh Vũ trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, tại sao gã kia sau khi biết hắn là Hồn Sư thì lại chạy nhanh như vậy?
Diệp Tịnh Vũ gật đầu, thấy ánh mắt tràn ngập sự sùng bái của Lạc Linh Nhi, trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Hồn Sư ở Thục Vân quốc thật sự nổi tiếng như vậy sao?
- Thật tốt quá, sau này có ngươi ở bên cạnh, ta không phải sợ những yêu ma quỷ quái kia nữa rồi.
Nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ khẳng định, Lạc Linh Nhi cười lên ha hả.
Trong chốc lát, tin tức tại Vân Mãn Lâu xuất hiện một tên Hồn Sư đã truyền ra ngoài, Diệp Tịnh Vũ bởi vì bại lộ thân phận Hồn Sư của mình, ngay lập tức liền trở thành mục tiêu trong mắt đông đảo các thế lực nơi đây, cả đám đều bắt đầu thu thập thông tin về hắn.
Rất nhiều người phát hiện ra Lạc Linh Nhi ở bên cạnh hắn, thì đều mơ hồ đoán rằng Diệp Tịnh Vũ và tam thiếu chủ có quan hệ.
Tất cả đều phát sinh rất nhanh chóng, chỉ có điều Diệp Tịnh Vũ căn bản không biết mình đã trở thành tiêu điểm, hắn mặc dù biết Hồn Sư rất quý hiếm, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng Hồn Sư đạt đến cảnh giới Hiển Hồn lại có thể khiến các đại thế lực ở Vân Kinh chú ý như vậy.
Lúc Nhạc Cuồng Long bỏ chạy mất, Diệp Tịnh Vũ đang ngồi ở Vân Mãn Lâu ăn thịt nướng thì tại Vân Kinh, Vương Cung, Quốc chủ Lạc Tiêu Phong toàn thân mặc một bộ cẩm bào màu trắng đang ngồi trong thư phòng.
Trước mặt hắn, còn có bốn nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đủ bốn màu xanh, lam, trắng, tím. Mỗi người đều có chút giống Lạc Tiêu Phong.
Đây chính là bốn vị thiếu chủ có khả năng cạnh tranh ngôi vị Quốc chủ nhất mà Lạc Nhược Phong đã nhắc đến.
Đại thiếu chủ Lạc Hải Thiên, một thân mặc cẩm bào màu xanh, tướng mạo lạnh lùng, ánh mắt âm lãnh, thoạt nhìn là một nhân vật tâm cơ cẩn mật.
Nhị thiếu chủ Lạc Mộc Viêm, một thân cẩm bào màu lam, khuôn mặt so với Lạc Hải Thiên có chút thô kệch, vóc người cũng cao lớn, nếu không phải trong mắt của hắn lóe lên quang mang trí tuệ, mọi người có thể còn cho rằng hắn là một đại hán đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.
Tam thiếu chủ Lạc Nhược Phong thì không cần phải nói nhiều, vẻ mặt không buồn không vui, vóc người, tướng mạo so với hai vị ca ca không có gì đặc biệt.
Về phần người mặc cẩm bào màu tím kia, chính là người con nhỏ nhất của Lạc Tiêu Phong – Lạc Tiêu Xa, hắn năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, văn võ song toàn, trên mặt luôn nở nụ cười, trong mắt lại càng ngây thơ chất phác, giống như là một hài tử chưa trưởng thành vậy.
- Các ngươi biết lần này ta tìm các ngươi có chuyện gì không?
Nhìn bốn nhi tử xuất sắc nhất của mình, Lạc Tiêu Phong mở miệng nói, thanh âm không buồn không vui.
- Hài nhi không biết.
Bất kể là đại thiếu chủ âm lãnh hay là nhị thiếu chủ thô cuồng, hoặc là Lạc Nhược Phong bình thản, thậm chí ngay cả Lạc Tiêu Xa luôn nở nụ cười ngây thơ đều đồng thời cúi thấp đầu, cung kính nói.
- Lần này nhằm vào tam đại môn phái, mặc dù chúng ta dành được thắng lợi tuyệt đối, khiến cho uy vọng của triều đình nâng lên đến đỉnh điểm, nhưng trong Thục Vân quốc vẫn tồn tại rất nhiều môn phái võ lâm, bọn họ mặc dù tạm thời quy thuận triều đình, nhưng không chừng một ngày nào đó lại lòi ra một cái Đường Môn, Thiên Kiếm Môn hay Bạch Vân sơn trang nữa, cho nên, phải tính làm sao đem những nhân sĩ võ lâm này một lưới bắt hết.
Lạc Tiêu Phong nhàn nhạt nói, trên mặt vẫn bình thản như cũ.
Nghe phụ vương của mình nói như thế, Lạc Hải Thiên nhướng mày, Lạc Nhược Phong thì lại trầm tư, Lạc Tiêu Xa thì không chút biểu tình, chỉ có Lạc Mộc Viêm liền trực tiếp mở miệng nói:
- Nhưng mà phụ vương, bọn họ vừa mới quy thuận chúng ta, nếu chúng ta tùy tiện ra tay với những người này, có phải là có chút vội vàng hay không, rất có thể dẫn đến rối loạn toàn quốc.
Mặc dù Lạc Mộc Viêm không phải là kẻ lỗ mãng, nhưng hàng năm cùng với những võ giả giao thiệp, tính tình của hắn so với người khác vẫn vội vàng nóng nảy hơn.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 63: Dương mưu? Âm mưu?
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
- Chúng ta tất nhiên không thể trực tiếp ra tay với bọn họ, nói như thế nào thì trong bọn họ cũng có rất nhiều công thần bình loạn chiến tranh, đối với công thần, làm sao có thể đuổi tận giết tuyệt được?
Lạc Tiêu Phong vẫn như cũ nhàn nhạt nói, thế nhưng, đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của hắn lại là sự điên cuồng vô tận.
Lạc Nhược Phong thấy đại ca của mình đoạt hết ưu thế, lập tức lên tiếng.
- Ta đúng là đang có ý đó.
Thấy nhi tử nhanh chóng đoán được tâm ý của mình, Lạc Tiêu Phong vẻ mặt không hề thay đổi lúc này chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Hồ quốc, tọa lạc ở phía tây dãy núi Thiên Cương, giáp ranh với Khương quốc và Thiên Lan quốc, chỉ có điều dãy núi Thiên Cương từ phía bắc của đại lục trải dài đến tận Nam Hoang Man Lâm, đem đế quốc Thiên Nguyên và Thục Vân quốc phân cách ở phía đông đại lục, nhưng tại nơi giao giới giữa Hồ quốc và Thục Vân quốc lại xuất hiện sự đất gãy địa tầng rộng hơn mười dặm.
Lạc Tiêu Phong muốn mượn đao giết người, tự nhiên là muốn đem nhưng võ lâm nhân sĩ đã thần phục kia đi tác chiến, đế quốc Thiên Nguyên cường đại bọn họ tất nhiên không dám trêu chọc, Khương quốc lại bị ngăn cách bởi dãy núi Thiên Nguyên, Nam Hoang Man tộc đầy rẫy thần bí, có thể động thủ được chỉ có mình Hồ quốc. Hơn nữa, diện tích Hồ quốc mặc dù không thua kém gì Thục Vân quốc, nhưng nhân khẩu cũng chỉ có một trăm vạn, thực lực kém xa Thục Vân quốc, là đối tượng tốt nhất để ra tay.
Lạc Tiêu Phong đã đạt đến Võ Thánh, dã tâm cũng theo đó mà bành trướng, hắn không muốn cả đời chỉ làm quân chủ của một thuộc quốc.
Lạc Tiêu Phong chỉ nói vài câu, nhưng Lạc Thiên Hải và Lạc Nhược Phong đều đoán ra tân tư của hắn, từ điểm này, cũng đủ nói lên bọn họ là những người tâm tư cẩn mật và trí tuệ hơn người.
Chỉ có điều cho dù hai người có trí tuệ siêu phàm đi nữa, nhưng sau khi nghe thấy lời khẳng định của Lạc Tiêu Phong thì trên mặt vẫn không nén được lộ vẻ khiếp sợ. Thục Vân quốc đã bao năm không động binh đao rồi, lần chiến tranh bình loạn này cũng là vạn bất đắc dĩ, nhưng chỉ mới qua mấy tháng mà phụ vương của mình đã muốn động binh viễn chinh, điều này thật khó mà tưởng tượng được.
Mặc dù lần này mục đích chủ yếu là làm tiêu hao những nhân sĩ võ lâm kia, nhưng như vậy vẫn quá mạo hiểm, phải biết rằng ở phía đông của Thục Vân quốc còn có đế quốc Thiên Nguyên như hổ đói nhìn chằm chằm, vạn nhất nếu như xử lý không tốt thì rất có thể phải đón nhận công kích dữ dội từ phía đế quốc Thiên Nguyên.
Dù sao, bất kỳ một đế quốc nào cũng đều không mong muốn thuộc quốc của mình trở nên lớn mạnh.
- Phụ vương đã xử lý tốt vấn đề về phương diện đế quốc Thiên Nguyên rồi?
Câu hỏi này chính là của thất thiếu chủ - Lạc Tiêu Xa từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng.
- Vấn đề này cũng không khó, ba tháng sau, thái tử điện hạ của đế quốc Thiên Nguyên sẽ đại biểu Hoàng Đế đến nước ta để tra xét, đến lúc đó ta tự nhiên có biện pháp đối phó, bây giờ, ta cần phải tìm một thống soái đầu nhập vào đám nhân sĩ võ lâm, ba tháng sau phối hợp với Tiêu Canh cùng nhau tiến công Hồ quốc, người này nhấy định phải văn võ song toàn, có thể áp chế được những nhân sĩ võ lâm đó, còn phải tuyệt đối trung thành.
Lạc Tiêu Phong nhàn nhạt nói, đối với chuyện này, dường như rất có lòng tin.
- Người có thể tuyệt đối trung thành tự nhiên có thể tìm được, nhưng muốn áp chế những võ lâm nhân sĩ kia thì hình như vẫn có chút khó khăn.
- Lạc Mộc Viêm cau mày, nhàn nhạt nói.
Bọn họ đều hiểu, những nhân sĩ võ lâm này nếu hợp thành quân đội, nói cho cùng cũng chỉ là quân thí, mà quân thí này lại có uy lực cực lớn, người thống lĩnh bọn họ nhất định là cửu tử nhất sinh, phải tuyệt đối trung thành với Vương thất, có thể cam tâm tình nguyện vì Vương thất mà chết, nếu không kế mượn đao giết người này cũng chỉ là nói suông.
Nghe thấy lời này của Lạc Mộc Viêm, mọi người lại lần nữa lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ làm sao để có thể áp chế những nhân sĩ võ lâm ấy.
- Phụ vương có phải đã có chủ ý, cố ý khảo nghiệm mấy huynh đệ chúng con hay không?
Lúc này Lạc Tiêu Xa khẽ cười nói, thậm chí nụ cười của hắn còn có chút dí dỏm, tựa như tiểu hài tử làm nũng với phụ thân của mình vậy.
- Ha ha, có nhi tử tốt như các ngươi, ta đã rất hài lòng rồi, không sai, ta quả thật đã có một chủ ý, đó chính là mở khoa thi Võ trạng nguyên ba năm một lần, hơn nữa chúng ta phải cổ động tuyên truyền, để cho trên dưới toàn bộ võ lâm nhân sĩ đều biết, để bọn họ mơ hồ cảm thấy trở thành Võ trạng nguyên chính là trở thành thiên hạ đệ nhất, những tên võ lâm nhân sĩ háo danh đó, vì hư danh nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để tranh đoạt. Đến lúc đó, người chiến thắng cuối cùng, tự nhiên có thể áp chế được những võ lâm nhân sĩ khác, mà chúng ta còn chống lưng cho hắn, muốn hoàn toàn hàng phục những võ lâm nhân sĩ kia đều không khó.
Lạc Tiêu Phong nở nụ cười bình thản đáp.
- Phụ vương quả nhiên có diệu kế, chỉ là ta lo lắng những lão già của các môn phái kia sẽ tham gia tranh tài, như vậy kế hoạch mượn đao giết người của chúng ta không phải là sẽ thất bại hay sao?
Lạc Mộc Viêm là người đầu tiên không nhịn được mở miệng nói.
- Ta cũng không phải là muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ, chẳng qua chỉ muốn tiêu hao sinh lực của họ mà thôi, đến lúc đó để xem bọn chúng làm sao nổi loạn được, hơn nữa chờ sau khi từ chiến tranh trở về, ta tự mình chọn một vài đệ tử ưu tú đưa cho bọn họ dạy dỗ, bọn họ còn có thời gian làm loạn hay sao?
Lạc Tiêu Phong tràn đầy tự tin nói.
Nghe thấy phụ vương của mình nói như thế, ánh mắt của bốn người đồng thời sáng lên, đây đúng là kế sách liên hoàn, mượn đao giết người đám đệ tử của bọn họ, hơn nữa còn phái những tinh anh trung thành với vương thất gia nhập môn phái của bọn họ, để bọn họ trợ giúp vương thất huấn luyện đệ tử, thủ đoạn này, mưu kế này, quả thực là cao minh vô cùng.
Tất nhiên, muốn áp dụng thì khó khăn cũng không nhỏ, nhưng có thể đề xuất ra mưu kế như vậy cũng đủ thấy thủ đoạn của Lạc Tiêu Phong.
- Xem ra phụ vương đã sớm quyết định, không biết phụ thân muốn bốn huynh đệ chúng con làm gì?
Nhìn thấy bộ dạng như đã thành công của phụ vương mình, Lạc Hải Thiên khẽ cười nói, trong mắt tràn đầy vẻ bội phục, chỉ có điều thật sự bội phục bao nhiêu thì cũng chỉ có mình hắn mới biết mà thôi….
- Các ngươi đều có một nhóm thủ hạ là những cao thủ trẻ tuổi, hãy tuyển chọn một vài người tuyệt đối trung thành tham gia, ta muốn Võ trạng nguyên được chọn từ trong đám người bọn chúng, không chỉ thế, còn phải không ngừng tạo thế cho Võ trạng nguyên, để cho tất cả bọn chúng đều cho rằng hắn là kẻ mạnh nhất trong đám thế hệ trẻ, các ngươi có thể làm được không?
Lạc Tiêu Phong bỗng nhiên trầm giọng nói.
Thật ra thì cao thủ trẻ tuổi bên cạnh ông ta còn nhiều hơn, chỉ có điều ông ta lại muốn nhìn xem những nhi tử của mình đến tột cùng là có bản lãnh gì.
- Có thể.
Gần như không chút nghĩ ngợi, bốn người đồng thanh quát to, đồng thời trong mắt cũng lóe lên quang mang cực nóng, đây chính là khảo nghiệm của Lạc Tiêu Phong đối với bọn họ, ai có thể giành được thắng lợi cuối cùng, vậy thì địa vị của hắn trong lòng Lạc Tiêu Phong cũng sẽ lớn hơn, khoảng cách với ngôi vị Quốc chủ cũng ngày càng gần hơn.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 64: Thiên Nhãn. (Thượng).
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Thục Vân quốc ba năm khoa cử Võ trạng nguyên một lần cũng vì dã tâm của Lạc Tiêu Phong mà tiến hành, lúc tin tức này ban bố ra ngoài, lập tức dẫn đến oanh động toàn quốc, dù sao thì khoa cử tỉ võ và khoa cử khảo thí cũng đều giống nhau, đều là đại sự, chẳng lẽ muốn thay đổi là thay đổi được sao?
Chỉ có điều đối với uy thế cường đại của Lạc Tiêu Phong, không ai dám nói thêm điều gì, chỉ có điều trong dân gian đã xảy ra rất nhiều tranh cải.
Tuy nhiên, lúc Lạc Tiêu Phong nói rằng đây là để bồi dưỡng tướng lĩnh cho quốc gia thì những tranh cãi này đã giảm đi rất nhiều. Mà khi ông ta trực tiếp tuyên bố người đứng đầu khoa cử tỉ võ sẽ được phong làm Trấn Quốc tướng quân thì mọi người đều hoàn toàn sôi sục. Bất kể là võ lâm nhân sĩ hay là thế gia đệ tử đều bắt đầu rục rịch muốn hành động.
Trấn Quốc tướng quân, hào quang biết bao nhiêu, đây là đại quan tương đương với phó bộ trưởng bộ quốc phòng thời hiện đại, địa vị như vậy, có thể không động lòng người sao?
Chỉ có điều đối với những người thông minh thì hành động này của Quốc chủ đã dấy lên vô số hoài nghi, nhưng bọn họ cũng không có khả năng thay đổi được điều gì, Khoa cử tỉ võ vẫn tiếp tục tiến hành thuận lợi.
Thời gian tranh tài là hai tháng sau, trong một tháng, ngoại trừ khảo hạch võ kỳ thì còn phải kiểm tra binh pháp, chỉ có điều nó cũng không có nghĩa lý gì, đối với đám người Lạc Tiêu Phong mà nói, người có đủ bản lĩnh để trấn áp quần hùng, dùng vũ lực áp chế được người khác thì chính là Võ trạng nguyên. Dù sao người bọn họ cần cũng chỉ là quân thí chứ không phải là danh tướng.
Chỉ có điều lần này tham gia tranh tài Võ trạng nguyên còn có một quy định, chỉ cho người từ ba mươi tuổi trở xuống tham gia, ba mươi tuổi trở lên đều không thể tham gia, mặc dù quy định này khiến cho rất nhiều người hoài nghi, nhưng cũng khiến cho rất nhiều người hưng phấn, đặc biệt là những người trẻ tuổi, có ai lại không muốn kiến công lập nghiệp, có ai lại không muốn công thành danh toại?
Nếu những lão nhân tiền bối ra tay, vậy sẽ khiến cho cơ hội của bọn họ giảm đi rất nhiều, thế nhưng, có quy định này, những người trẻ tuổi còn gì lo lắng nữa? Đều là người trẻ tuổi, có thể chênh lệch được bao nhiêu?
Vì vậy, quy định này mặc dù kỳ quái, nhưng vẫn chiếm được sự chấp thuận của đại đa số người, về phần những tiền bối kia thì cũng không có quá nhiều tâm tư tham gia loại khoa cử tỉ võ này, chỉ có điều bọn họ lại để cho đệ tử của mình tham gia rất tích cực, nếu như có thể đoạt được ngôi vị Võ trạng nguyên, như vậy trong quân đội của triều định không phải đã an bài một người của mình hay sao?
Hơn nữa, như vậy còn khiến cho uy vọng của môn phái mình tăng lên rất nhiều, nhất cử lưỡng tiện, như vậy thử hỏi bọn họ sao có thể không tích cực chuẩn bị?
Hết thảy mọi thứ đều nằm trong dự đoán của phụ tử Lạc Tiêu Phong rồi….
Vân Kinh, trong phủ của tam thiếu chủ, trong đại sảnh, Lạc Nhược Phong mặc một bộ cẩm bào màu trắng, đang ngồi trên ghế dùng để nghị sự của mình, ngồi xung quanh là hơn mười người niên kỷ xấp xỉ tuổi hắn, những người này được Lạc Nhược Phong triệu tập tuyệt đối đều là tâm phúc, hơn nữa còn tâm phúc có bản lĩnh, Diệp Tịnh Vũ cũng ngồi trong đó, còn có những người hắn đã từng gặp ở Nam Hoang Man Lâm, bao gồm Liên Diệc, Lâm Kiến, Lý Hàng, Thanh Thuận, bốn kẻ này đều là cao thủ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.
- Các vị, các người đều là tâm phúc của ta, ta cũng không gạt các người. Lần này người nào trở thành Võ trạng nguyên sẽ xuất lĩnh binh lính viễn chinh Hồ quốc, đây là chuyện cửu tử nhất sinh, trong các người, có ai nguyện ý không?
Lạc Nhược Phong đem mọi chuyện nói ra một lượt, tất nhiên hắn không nói rằng đây là chiêu mượn đao giết người mà chỉ nói là phụ vương muốn mình chọn ra một tướng lĩnh trẻ tuổi, suất binh đi chinh phạt Hồ quốc, ngay cả nguy hiểm trong đó cũng kể ra một lượt.
Người ở đây cũng không phải kẻ ngốc, Lạc Nhược Phong nói công khai như vậy, bọn họ sao có thể không hiểu cái gọi là Trấn quốc tướng quân đại biểu cho cái gì, chẳng khác gì một tử sĩ.
Không có ai là không thương tiếc tính mạng của mình, nếu như có thể lựa chọn thì ai lại nguyện ý đi tìm chết?
Chỉ có điều, bọn họ dù sao cũng là tâm phúc trung thành của Lạc Nhược Phong, hơn nữa nghĩ đến chuyện ngay cả bí mật trọng yếu như vậy Lạc Nhược Phong cũng nói cho bọn họ, trong lòng lại càng cảm động, nhất thời cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
- Thiếu chủ, để ta đi.
Lúc này hiện trường an tĩnh bỗng nhiên vang lên âm thanh non nớt, mọi người quay đầu nhìn lại, không ngờ người vừa lên tiếng lại là Diệp Tịnh Vũ vừa mới gia nhập thiếu chủ phủ.
- Diệp huynh, đây….
Lạc Nhược Phong trên mặt lộ vẻ nghiêm trọng.
Nói cho cùng, hắn giao hảo với Diệp Tịnh Vũ nguyên nhân lớn nhất là vì xem trọng thế lực sau lưng Diệp Tịnh Vũ tại Nam Hoang, chiến lực của thế lực này vô cùng mạnh mẽ, nếu như Diệp Tịnh Vũ xảy ra chuyện gì, chỉ e hắn không thể lấy được sự tín nhiệm của Nam Hoang Man Lâm, phần chiến lực kia tất nhiên cũng khó mà nhận được.
Mà quan trọng nhất đó là tin tức Diệp Tịnh Vũ chính là một Hồn Sư đã loan truyền ra ngoài, hắn tất nhiên biết rất rõ, mặc dù chỉ là cảnh giới Hiển Hồn, đạt đến trình độ đó có thể ngự vật phi hành, nhưng dù sao thì đó vẫn là một Hồn Sư, là một thiếu chủ của Thục Vân quốc, sao hắn có thể không biết Hồn Sư trân quý như thế nào, vì thế, hắn làm sao muốn Diệp Tịnh Vũ đi chịu chết được.
- Thiếu chủ không cần lo lắng cho ta, ta cũng phải kẻ ngốc biết rõ là tử lộ mà còn đi chịu chết. Chẳng qua, nếu là cửu tử nhất sinh thì ta vẫn tự tin có thể tìm được một con đường sống.
Diệp Tịnh Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đây cũng phải là vì hắn tuyệt đối trung thành với tam thiếu chủ, thật ra, hắn biết nhiệm vụ này mặc dù nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội hiếm có.
Nếu bản thân có thể đại nạn không chết, vậy tự nhiên có thể khiến cho Quốc chủ chú ý, mà mình cũng có thể nắm một chút quyền thế, như vậy thì cơ hội giết chết Tần Viêm cũng lớn hơn một phần.
Hắn bây giờ mặc dù là tâm phúc của tam thiếu chủ, nhưng tam thiếu chủ bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một thiếu chủ, gần như có thể nói là không quyền không thế, muốn báo thù thì không biết còn phải chờ đợi mất bao lâu, bản thân mình nếu không liều mình thì đến ngày tháng năm nào mới có thể báo thù được?
Mỗi đêm, nghĩ đến khuôn mặt béo mập của Diệp Phú Quý, Diệp Tịnh Vũ trong lòng lại cảm thấy đau đớn.
- Vậy cũng được, chỉ có điều khoa cử tỉ võ này oanh động toàn quốc, mặc dù quy định người trên ba mươi tuổi không thể tham gia, nhưng cũng đều là nơi tụ hội của những cao thủ trẻ tuổi, Diệp huynh cũng không cần tranh cường háo thắng, cho dù thất bại, nhưng chỉ cần người vẫn còn thì chúng ta vẫn có cơ hội.
Lạc Nhược Phong thấy Diệp Tịnh Vũ kiên quyết như vậy thì cũng chỉ đành đáp ứng.
- Thiếu chủ yên tâm, ta sẽ không để thiếu chủ thất vọng.
Diệp Tịnh Vũ gật đầu thật mạnh, hiện nay mình đã có thể so tài với cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, mặc dù không nhất định sẽ chiến thắng, nhưng ít nhất vẫn có thực lực đánh một trận. Mà cuộc tranh tài còn gần hai tháng nữa mới bắt đầu, trong hai tháng này đủ để hắn luyện hóa xong Linh Tuệ phách, đến lúc đó, thực lực của mình tăng mạnh, cho dù là Tông Sư cũng chưa chắc đã không có thực lực đánh một trận.
Thế nhưng, đạt đến cảnh giới Tông Sư cũng không phải dễ dàng, Bạch Vân sơn trang cường đại như vậy mà bên ngoài cũng chỉ có hai gã Tông Sư mà thôi, huống hồ là những thế lực khác?
Mà đạt đến cảnh giới Tông Sư trước ba mươi tuổi thì lại càng ít, cho dù là bốn Tông Sư bên cạnh Đại thiếu chủ, có người nào không phải bốn năm mươi tuổi, vậy nên, theo suy đoán của hắn, lần so tài này, căn bản khó có thể xuất hiện cao thủ nhất lưu đạt đến cảnh giới Tông Sư.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 65: Thiên Nhãn. (Hạ)
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Vì vậy, hắn tự tin rằng một khi bản thân luyện hóa được Linh Tuệ phách, thì việc tranh đoạt Võ trạng nguyên cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Cho dù cuối cùng mình không đoạt được Võ trạng nguyên thì cũng có thể mượn cơ hội lần này để xem thực lực của mình rốt cuộc đã đạt đến trình độ gì.
Cuối cùng, vì để ra vẻ bản thân làm tròn trách nhiệm, Lạc Nhược Phong cũng để cho hai gã Tiên Thiên Vũ Sư là Liên Diệc và Lý Hàng cùng ghi danh tham gia cuộc tỉ võ, về phần hai gã Tiên Thiên Vũ Sư khác thì đều bị hắn che dấu, những người này đều là cao thủ trẻ tuổi không dễ dàng gì mới chiêu nạp được, làm sao có thể tùy tiện để người khác biết.
Mọi chuyện cứ như vậy quyết định, để nghênh đón khoa cử tỉ võ hai tháng sau, Diệp Tịnh Vũ đem hết toàn bộ tâm tư của mình đều đặt vào việc tu luyện, cho dù là Lạc Linh Nhi từ Vương cung lén ra ngoài thì hắn cũng đành cố nén sự kích động này mà khổ tâm tu luyện.
Lúc này, Lạc Nhược Phong lại càng vì Diệp Tịnh Vũ mà chuẩn bị rất nhiều linh đan diệu dược, mặc dù không có tiên đan có thể khiến người ta phi thăng thành tiên như trong truyền thuyết, nhưng cũng khiến cho tốc độ tu luyện của Diệp Tịnh Vũ tăng lên không ít.
Chớp mắt một cái thì một tháng đã trôi qua, hiện nay là giữa tháng tám, trăng tròn vành vạnh trên bầu trời cao đã nhắc cho mọi người biết, tối nay là ngày lễ đoàn viên, tiết trung thu.
Toàn phủ đệ của tam thiếu chủ đều đắm chìm trong sự vui sướng của ngày lễ, mặc dù Lạc Nhược Phong không có ở trong phủ đệ mà chạy đến Vương cung cùng tham gia cử hành thịnh yến với Quốc chủ, thế nhưng cũng khó có thể khiến đám hạ nhân bận tâm.
Chỉ có điều những chuyện này cũng không có liên quan gì đến Diệp Tịnh Vũ, hắn vẫn lẳng lặng ngồi trong biệt viện của mình. Hai người Hồ Áp Mộng và Hồ Áp Kỳ đứng trước cửa biệt viện, không để bất cứ kẻ nào đến đây quấy rầy, Tiểu Lâm tử cũng ngồi trên một tảng đá lớn nhìn Diệp Tịnh Vũ đang ngồi xếp bằng, trong miệng không biết đang lảm nhảm gì, còn về phần Thao Thiết thì vẫn nằm cuộn mình ngủ ở bên cạnh, không ngừng ngáy ò ò.
Phách Nguyên Quyết trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, Diệp Tịnh Vũ cảm thấy các loại năng lượng trong thiên địa đang điên cuồng phóng về chiếc nhẫn trước ngực mình, đồng thời cũng chuyển thành một cổ năng lượng tinh khiết, tràn vào mi tâm của bản thân.
Mà mi tâm của bản thân thậm chí còn cảm thấy chút cảm giác đau nhức, giống như có gì đó muốn chui ra ngoài vậy.
Nhíu chặt lông mày, Phách Nguyên Quyết vẫn không ngừng vận chuyển, hắn biết rằng đây rất có thể chính là dấu hiệu luyện hóa thành công Linh Tuệ phách.
Bên ngoài vô cùng huyên náo, thế nhưng trong biệt viện lại cực kỳ tĩnh lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ngáy phát ra từ Thao Thiết, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, rọi thẳng lên người Diệp Tịnh Vũ, nếu như cẩn thận thì sẽ phát hiện bạch quang kia khi đến trước người hắn thì liền bị hấp thu toàn bộ, thân thể của hắn phảng phất như một cái hố đen, không ngừng hấp thụ tất cả.
Mà trong mơ hồ, tại mi tâm của hắn, dừng như có chút ánh sáng lóe lên, đạo ánh sáng này càng ngày càng rực rỡ, dần dần biến thành một tia sáng màu bạc.
- Thái.
Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên mở miệng đọc một chữ, mà hai mắt hắn cũng đồng loạt mở bừng, càng khiến cho người ta kinh ngạc là ánh sáng nơi mi tâm của hắn, mơ hồ hội tụ lại giống như hình trăng lưỡi liềm, phảng phất giống như con mắt thứ ba.
Một đạo ánh sáng màu bạc từ trong con mắt thứ ba bắn ra, quét qua mọi người, tựa như Thần Ma trên chín tầng trời, uy áp vô tận.
Bất kể là Hồ Áp Kỳ hay là Hồ Áp Mộng, hoặc Tiểu Lâm tử đều cảm thấy linh hồn của bản thân phảng phất như bị nhìn thấu, giống như đang đứng trần truồng trước mặt Diệp Tịnh Vũ, thậm chí ngay cả Thao Thiết vẫn đang ngủ say cũng bị ánh mắt này làm thức tỉnh, đôi mắt màu xanh liếc nhìn Diệp Tịnh Vũ, móng vuốt nhỏ khẽ gãi đầu, giống như đang thắc mắc có chuyện gì.
Linh Tuệ phách ở mi tâm luân, mi tâm luân còn gọi là Nguyệt luân, nói cách khác, bản thân Diệp Tịnh Vũ lúc nãy đã mở ra Thiên Nhãn của mình.
Đây chính là Thiên Nhãn có thể nhìn thấy âm dương, nói cách khác, từ nay về sau, Diệp Tịnh Vũ căn bản không cẩn phải cảm nhận mà có thể trực tiếp nhìn thấy linh hồn đang phiêu đãng trong trời đất.
Đây cũng chính là vì sao mà đám người Hồ Áp Kỳ có cảm giác như linh hồn bị nhìn xuyên thấu, đó là bởi vì Diệp Tịnh Vũ đã nhìn thấu bọn họ, thấy được bản chất của linh hồn bọn họ, bên trong có một nguồn năng lượng đang trói buộc bọn họ.
Ngoại trừ mở ra được Thiên Nhãn, Diệp Tịnh Vũ rõ ràng cảm nhận được thân thể mình xảy ra biến hóa rất lớn, những dòng khí vẫn tồn tại trong thể nội của mình bắt đầu ngưng tụ, biến thành một loại lực lượng kỳ diệu, trực tiếp hòa tan vào trong mỗi tế vào của bản thân, khiến cho lực lượng của bản thân càng thêm cường đại, thậm chí không chỉ có lực lượng bản thân cường đại, mà trong mơ hồ còn xuất hiện một loại lực lượng kỳ diệu, chỉ có điều bây giờ hắn vẫn không thể nắm bắt được loại lực lượng này.
Mà trong kinh mạch còn sót lại chút ít chân khí vẫn không ngừng chảy, hướng về phía đan điền hội tụ, càng lúc càng trở nên dày đặc hơn.
Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ cho đến nay, chân khí trong cơ thể mình vẫn luôn bất đồng sao?
Trong lòng Diệp Tịnh Vũ xuất hiện nghi vấn, liền dùng thần niệm quét qua, đây là lần đầu tiên hắn dùng thần niệm quét qua thân thể của mình, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, chân khí trong kinh mạch và chân khí của những Vũ Sư khác hoàn toàn giống nhau, nhưng tại sao lại có khí tồn tại trong tế bào, đây là một loại khí lộn xộn, hoặc có thể nói là một loại năng lượng mà Diệp Tịnh Vũ không biết, hôm nay, loại năng lượng này đã chuyển hóa thành một cổ lực lượng kỳ dị nhập vào thân thể mình.
Chẳng lẽ nói, chân khí trong kinh mạch tu luyện là do ngưng tụ Kinh Lôi Đao quyết, còn chút ít khí kia lại chính là công sức tu luyện Phách Nguyên Quyết sao?
Bởi vì lúc đầu sau khi luyện hóa Khí phách, Diệp Tịnh Vũ cũng cảm thấy trong cơ thể mình có khí, nên đoán rằng đó là khí quy nạp từ Phách Nguyên Quyết, bây giờ nghĩ lại, cũng không phải là chuyện như thế.
Ngẫm lại, Kinh Lôi Đao quyết là một bộ đao quyết cao thâm, làm sao chỉ có đao kỹ mà không có tâm pháp được? Nếu bộ tâm pháp này đã hòa làm một với đao kỹ, vậy trong lúc mình tu luyện đao kỹ thì có lẽ đồng thời cũng đang luyện một bộ tâm pháp.
Sau khi hiểu rõ điều này, Diệp Tịnh Vũ liền đứng lên, nắm chắc thanh đao nát, liền xuất ra một bộ Kinh Lôi Đao quyết, lập tức cảm thấy linh lực trong thiên địa không ngừng hút vào trong cơ thể mình, thông qua đan điền chuyển hóa thành chân khí tinh khiết, chảy ngược vào trong kinh mạch, cuối cùng trở lại trong đan điền.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy….
Trong phút chốc, Diệp Tịnh Vũ đã hiểu ra toàn bộ, Phách Nguyên Quyết sở dĩ mạnh nhất là vì cường hóa mỗi bộ phận thân thể, thậm chí là từng tế bào, còn Kinh Lôi Đao quyết thì chỉ cường hóa kinh mạch trong người mà thôi, ai hơn ai kém đã quá rõ ràng.
Chỉ có điều Diệp Tịnh Vũ cũng không đinh vứt bỏ việc tu luyện Kinh Lôi Đao quyết, khi hắn tu luyện xong toàn bộ Dưỡng Thân Thiên trong Phách Nguyên Quyết, trước khi lĩnh ngộ Chiến Kỹ Thiên thì Kinh Lôi Đao quyết rất có thể là thủ đoạn chủ yếu để hắn đối đầu với kẻ địch.
Sau khi Diệp Tịnh Vũ luyện hóa Linh Tuệ phách, lòng tin tăng mạnh. Thì lúc này, tại Vân Kinh, Hầu phủ Bạch Vân hầu, một trung niên nam tử một thân trường bào màu trắng lẳng lặng đứng sau hoa viên trong đình, ánh mắt bình thản nhìn những đóa hoa sen héo úa, phía sau hắn còn có một nam một nữ, nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì thanh thuần tú lệ, mặc một bộ quần dài màu xanh, trên khuôn mặt như hoa như ngọc lộ ra vẻ u sầu nhàn nhạt.
- Vân nhi, hắn quả thực không chết, lần trước kẻ ngươi nhìn thấy ở Vân Mãn Lâu đích thực là hắn, hắn bây giờ đã đầu phục tam thiếu chủ, muốn trực tiếp ra tay với hắn hiển nhiên là không thể, chỉ có điều lần này hắn nhất định sẽ tham gia khoa cử tỉ võ, trong lúc quyết đấu thì người hãy giết hắn đi.
Bỗng nhiên, thanh âm bình thản của trung niên nam tử chợt vang lên.
- Vâng, phụ thân.
Nam tử trẻ tuổi cung kính gật đầu, còn thiếu nữ đứng bên cạnh hắn sau khi nghe thấy những lời này thì thân thể mềm mại khẽ run lên.