Sáu chữ đó là Cấm địa ! Hễ vào là chết Hoàng Minh hỏi :
- Theo ý hiền đệ thì ...
Từ Văn ngắt lời :
- Mục đích chúng ta là tìm người chứ không phải rượt theo ai hết , vậy có rượt theo đối phương cũng bằng vô dụng . Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội này vào dò thám khu cấm địa .
- Ừ thì đi .
Từ Văn cất bước đi trước tiến vào nẻo đường mé tả , đi chừng ba trượng chuyển qua một khúc quanh bỗng thấy một khung cửa sắt đen sì chắn lối đi trên cửa này cũng treo một tấm bài như trước và viết sáu chữ Cấm địa ! Hễ vào là chết Từ văn tiến lại đưa tay đẩy cửa nói :
- Ghê quá ! Trên cửa họ đã bôi chất kịch độc .
Hoàng Minh kinh hãi nói :
- Xem chừng Ngũ Phương giáo cũng là một phái chuyên dùng độc .
Câu nói của gã làm xúc động đến tâm sự của Từ Văn vì chàng là chưởng môn đời thứ mười lăm của Vạn Độc môn . Về độc đạo không hiểu có bao nhiêu môn phái hiện mắt chàng đã trông thấy chưởng lệnh Thôi Vô Độc Hội Vệ Đạo ngoài ra còn môn phái nào nữa chàng không hay . Chàng nghĩ thầm :
- Nếu quả phụ thân mình không dự vào truyền nhân đời thứ mười bốn của bản môn thì tất người cũng ở một phái nào khác . Nhưng căn cứ vào công lực Vô ảnh tồi tâm thủ thì rõ ràng là phụ thân ở trong phái bản môn không còn ghi ngờ gì nữa . Vậy Ngũ Phương giáo thuộc về phe phái nào ?
Lòng chàng nghĩ vậy , tay chàng vận nội lực đẩy mạnh vào cánh cửa sắt nhưng không nhúc nhích được chút nào . Bất thình lình nghe đánh choang một tiếng trên đầu cửa sắt lộ ra một lỗ hổng một thanh âm khiến người nghe phải rùng rợn cất lên hỏi :
- Kẻ nào dám vào khu cấm địa ?
Hoàng Minh vội tắt đuốc đi lên tiếng đáp :
- Có tổng đặc sứ vâng lệnh vào đây tra xét khu cấm địa .
Trong lỗ hổng nhỏ có tia mắt thấp thoáng lộ ra ánh sáng vàng lợt chắc là trong cửa có đèn đuốc chi đây , thế là trong sáng ngoài tối . Người bên trong cửa lại cất giọng nghi ngờ hỏi :
- Vị đặc sứ nào vậy ?
Từ Văn nghiêng mình sang một bên bắt chước thanh âm lạnh lùng của Giản Thanh Sơn đáp :
- Giản Thanh Sơn .
Nước cờ giả trá này quả nhiên phát sinh hiệu lực , mấy tiếng cách cách vang lên cánh cửa sắt mở ra . Phía trong cửa là một gian thạch thất có đốt một cây đước lớn bằng mỡ bò soi rõ cả căn phòng , một đại hán mình trần trùng trục ngực đầy lông lá đứng trong cửa vừa ngó thấy mặt hai người đã gầm lên :
- Các ngươi là ai mà dám mạo xưng là Giản đặc sứ ?
Từ Văn lạng người đi tiến gần vào miệng đáp :
- Ta là Địa Ngục thư sinh đây !
Đại hán vai u thịt bắp coi tướng rất hung dữ quát lớn :
- Ngươi muốn chết chăng ?
Hắn vung bàn tay lớn bằng chiếc quạt lá bồ nhằm đánh vào ngực Từ Văn , chàng giơ tay lên nắm ngay được cổ tay đối phương một cách dễ dàng . Đại hán hết sức đẩy mạnh một cái khiến cho Từ Văn loạng choạng cả người đi . Từ Văn ngấm ngầm kinh hãi vì nội lực của đối phương ghê gớm vô cùng chàng liền bóp chặt năm ngón tay khiến hắn phải la lên :
- Úi chao !
Rồi nhún người thấp xuống đến một nửa . Từ Văn đưa mắt ngó vào trong nhà một lượt thì thấy bên mé hữu có một khuôn cửa nhỏ trong cửa có đồ dùng để ngủ , chàng đoán đây là chỗ ngủ của đại hán này . Mé hữu là một khuôn cửa sắt , khuôn cửa khoá bằng một cái khoá lớn những chuyện bí mật dĩ nhiên là ở phía trong cửa sắt . Chàng nghĩ thầm :
- Phải chăng phía trong khuôn cửa sắt chúng giam mẫu thân mình hoặc Thiên Đài Ma Cơ ?...
Bỗng chàng lớn tiếng quát hỏi :
- Người giam trong kia là ai ?
Đại hán bị kiềm chế cổ tay toàn thân tê chồn không còn sức phản kháng nhưng mắt hắn lộ ra những tia hung quang khiến người trông thấy phải khiếp sợ . Đại hán đáp :
- Ý các ngươi muốn gì ?
- Các ngươi mở cửa này ra .
Đại hán lắc đầu nói :
- Không được đâu .
- Ngươi muốn chết chăng ?
Đại hán cũng xẳng giọng đáp :
- Bọn mặt dơi tai chuột chúng bay cũng đừng hòng sống .
Từ Văn lửa giận bốc lên ùn ùn , chàng không muốn kéo dài câu chuyện liền phóng chưởng đánh tan đầu đại hán rồi lấy chân đá thi thể hắn vào một góc . Hoàng Minh lúc này tỏ ra rất nhẫn nại , bấy giờ gã mới lấy chùm chìa khoá ở trong mình ra cầm tay tiến lại mở chiếc khoá lớn . Cửa vừa mở một luồng kình phong rất mạnh từ phía trong xô ra hất gã tới phía sau Từ Văn .
Từ Văn quay tay đẩy mạnh Hoàng Minh một cái ngược lại thì luống áp lực cực đại khiến chàng phải lui lại ba bước , công lực người phát chưởng như vậy không cần hỏi cũng biết thâm hậu đến chừng nào rồi . Lúc bình tĩnh lại thì chỉ thấy phía trong cửa là một gian thạch thất , một lão già áo đen trong phòng khiếp sợ ngó hai người . Từ Văn nhìn kỹ lại thì phía trong gian thạch thất lại còn một khuôn cửa sắt đóng chặt , lão già áo đen này chắc là người giám thị nơi đây . Chàng tự nghĩ :
- Chúng đã canh phòng nghiêm mật thế này thì nội tình không phải tầm thường .
Lão già áo đen cất giọng đanh ác hỏi :
- Làm gì vậy ?
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Ta muốn lấy mạng sống của lão .
Chàng chưa dứt lời đã nhảy xổ lại phóng ra chiêu Độc thủ nhất thức lão già rú lên một tiếng khủng khiếp rồi lăn ra chết liền . Từ Văn chạy đến chiếc cửa sắt thì bên trong thì thấy cửa này không khoá , chàng liền đẩy cửa ra coi thì thấy bên trong có một cái cũi sắt nhờ ánh đuốc bên ngoài soi vào chàng trông rõ trong cũi sắt một đống đen sì nằm co ro . Từ Văn vừa trông thấy bộ tóc hoa râm thì biết ngay không phải là người chàng muốn tìm kiếm , người chàng cũng lạnh toát . Hoàng Minh ngó vào trong hỏi :
- Không hiểu người bị giam là ai mà họ phòng thủ nghiêm mật đến thế .
- Hay dở gì thì cũng phải trông cho thấy rõ . Đại ca , phiền đại ca cầm bó đuốc lại đây .
Chàng nói xong tiến vào vặn đứt dây khoá , bóng người nằm co ro vẫn không nhúc nhích , lúc đó chàng đã nhìn rõ một lão già gầy như que củi . Chàng ghé sát vào lão già cất tiếng hỏi :
- Các hạ là ai ?
Lão già cựa quậy một chút cất tiếng thều thào đầy vẻ oán độc nói :
- Quân nghiệt súc ! Ngươi lại đến báo oán ta nữa à ?
Từ Văn ngạc nhiên đưa mắt ngó Hoàng Minh rồi đáp :
- Tại hạ không phải là người Ngũ Phương giáo , các hạ ngồi lên nói chuyện .
Lão già một tay chống xuống đất cố gượng ngồi lên giương cặp mắt thất thần nhìn hai gười . Từ Văn bị bộ mặt không còn ra hình người của lão già làm cho giật nẩy mình lên . Chàng hỏi :
- Các hạ là ai ?
Lão già ngập ngừng hỏi :
- Ngươi là người nào ?
- Người giang hồ đều kêu tại hạ là Địa Ngục thư sinh .
- Ngươi không phải cùng bọn với quân nghiệt súc chăng ?
- Tại hạ vô tình đuổi người vào tới đây không hiểu lời nói của các hạ .
Lão già lại giương cặp mắt lờ đờ lên ngắm nhìn Từ Văn và Hoàng Minh lần nữa cất giọng lạnh lùng hỏi :
- Có phải hai vị muốn cứu lão phu ra khỏi chốn lao lung này thật không ?
Từ Văn không cần nghĩ ngợi đáp ngay :
- Dĩ nhiên là thế ! Bọn tại hạ đã gặp lão trượng lẽ nào lại bỏ đi mà không can thiệp .
- Thiếu hiệp có đòi điều kiện gì không ?
Từ Văn hỏi lại :
- Điều kiện ư ? Sao lão trượng lại hỏi vậy ?
Lão già ngơ ngác hỏi :
- Chẳng lẽ thiếu hiệp lại không đòi điều kiện ?
- Tại hạ chưa nghĩ tới điểm này mà chỉ mong các hạ cho biết lai lịch trước .
Lão già lại ngập ngừng :
- Thiếu hiệp ... đúng không phải là cùng bọn với quân nghiệt chướng phái tới đây để hành hạ lão phu chứ ?
- Quân nghiệt chướng mà lão trượng nói đó là ai ?
Lão già nghiến răng nói :
- Hắn là truyền nhân của lão phu .
Từ Văn la lên một tiếng ồ kinh ngạc hỏi :
- Các hạ bị môn đồ cầm tù hay sao ?
- Đúng Thế !
- Tại sao vậy ?
- Vì hắn muốn yêu sách bí kỹ cùa lão phu .
Hoàng Minh đứng bên ngoài không chịu được cất tiếng thoá mạ :
- Quân khi sư diệt tổ ! Quỷ thần cũng chẳng dung tha .
Lão già trợn mắt lên cơ hồ rách cả da nói :
- Sỡ dĩ lão phu còn kéo dài mạng sống là để chờ nhìn thấy tên nghịch đồ bị quả báo . Hỡi ơi ! Đáng tiếc là lão phu e rằng không được trông thấy nữa .
Từ Văn cất giọng run run hỏi :
- Tên bạo đồ của các hạ tên gì ?
- Lão phu cũng không biết nữa .
Từ Văn ngạc nhiên hỏi :
- Sao lại không biết ?
Đây thật là một kỳ văn trong thiên hạ , sư phụ mà không hiểu tên họ của đồ đệ .
Lão già nghiến răng bộ mặt không lộ vẻ gì được nữa chỉ còn cặp mắt thất thần để tỏ nổi căm hờn . Lão nói :
- Đúng thế ! Tới bây giờ lão phu cũng chưa biết thật .
Từ Văn hít một hơi chân khí rồi hỏi :
- Nhưng ít ra lão trượng cũng biết được thân thế hắn chứ ?
Lão già nói tiếp :
- Hắn là chủ nhân chốn này .
- Nếu là chủ nhân nơi đây thì tức là Phân Đàn chúa Khương Giác ..
Lão già hỏi ngay :
- Hắn ... Hắn là Khương Giác ư ?
- Đúng thế Khương Giác là chủ nhân chốn này .
Lão già lại hỏi :
- Người hắn thế nào ?
- Hắn chạy trốn rồi
Lão già la lên :
- Ủa ! Hai vị tiểu hữu là kẻ thù của hắn ư ?
- Có thể nói như vậy .
Cặp mắt của lão già đã sâu hoắm bỗng rớt hai giọt lệ lão cất giọng cực kỳ thê thảm nói :
- Công lực lão phu đã bị phế bỏ chỉ còn hơn người chết một chút hơi thở , lão phu cũng chẳng muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa . Có điều lão phu chết mà không nhắm mắt vì không giao công việc sư môn lại cho ai được ...
Từ Văn ngắt lời :
- Các hạ ở môn phái nào ?
- Theo luật lệ bản môn lão phu xin tiểu hữu hiểu cho khỏi trả lời .
Từ Văn chau mày hỏi :
- Vậy lai lịch cùng danh hiệu của các hạ cũng không thể tiết lộ được ư ?
- Đúng thế !
Từ Văn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi :
- Bây giờ các hạ theo bọn tại hạ rời khỏi nơi đây được chăng ?
- Cái này ...
Từ Văn ngắt lời :
- Tại hạ có việc gấp phải làm ngay không thể chần chờ được , nói thực ra thì tại hạ đang rượt theo tông tích lệnh đồ .
Lão già ngạc nhiên la lên :
- Ủa !
Lão già ngó Từ Văn ánh mắt lờ đờ biến đổi mấy lần , cái đó tỏ ra lão già thật đáng thương trong nội tâm lão có nhiều điều phức tạp dị thường . Từ Văn chỉ mong trong cấm địa này giam cầm mẫu thân cùng người yêu của chàng , bây giờ sự thực đã chứng minh cho chàng thấy là mình đã đoán sai . Chàng lại muốn bay đi liền vì chàng cảm thấy không có cách nào chờ lâu được nữa , tiện đây chàng phải cứu người vì đó là căn bản thuần tuý của đạo nghĩa võ lâm nếu không thì thái độ mập mờ của đối phương như vậy chàng có thể bỏ phăng mà đi .
Hoàng Minh hiểu nhân tình thế cố hơn Từ Văn lại tính tình rất nhẫn nại . Gã thủng thẳng hỏi :
- Tiền bối ơi ! Công việc phải có quyền biến tiền bối phải quyết đoán cho mau , nếu bọn vãn bối không ngẫu nhiên tới đây thì số phận của tiền bối sẽ ra sao ? Về môn phái gia sư thì người ngoài không có quyền hỏi tới nhưng tiền bối có dùng được bọn tại hạ chỗ nào không ? Bọn tại hạ xin hết sức giúp đỡ .
Từ Văn nóng nảy hơn hỏi ngay :
- Các hạ đã nghĩ kỹ chưa ?
Lão già bỗng lắc đầu đáp :
- Lão phu không tính đến chuyện rời khỏi nơi đây nữa .
Từ Vă rất đỗi ngạc nhiên hỏi :
- Sao ? Các hạ không muốn rời khỏi chốn địa ngục trần gian này ư ?
Lão già đáp bằng một giọng cương quyết :
- Phải rồi ! Lão phu đã nghĩ kỹ , ngoài cái chết để tạ sư môn lão phu không còn đường lối nào để đi nữa . Có điều .. có điều chết mà không nhắm mắt .
Từ Văn hỏi :
- Các hạ đã muốn chết sao không tính đến chuyện rời khỏi nơi đây ?
- Lão phu nói chết không nhắm mắt chứ không phải là muốn sống .
- Thế nghĩa là làm sao ?
- Vì trọng nhiệm của sư môn chưa xong .
Từ Văn muốn cất tiếng hỏi thế nào là trách nhiệm chưa xong , nhưng chàng lại nghĩ lão này đối với sư môn có thái độ vô cùng uý kỵ nên chàng ngừng lại không hỏi nữa . Lão già lại lên tiếng :
- Theo giới luật của bản môn lão phu có điều muốn nói mà khó bề thốt ra lời ...
Hoàng Minh không nhịn được nữa buông tiếng thở dài hỏi :
- Nếu tiền bối có việc gì khó khăn mà còn ai là bạn đồng môn thì tại hạ cũng có thể tìm cách truyền tin cho được .
Lão già không trả lời chìm đắm vào những luồng tư tưởng mênh mang , lão tự hỏi :
- Liệu có thể đem việc công trọng đại này mà uỷ thác cho họ được chăng ?
Từ Văn ruột nóng như lửa , chàng cũng không nhẫn nại được nữa bất đắc dĩ chàng lên tiếng từ biệt :
- Các hạ ! Anh em tại hạ phải lên đường rồi .
Lão già giơ cánh tay bất lực lên nói :
- Khoan đã , lão phu có điều thỉnh cầu .
Từ Văn giục :
- Các hạ có điều gì xin nói mau đi .
- Xin tiểu hữu vì lão phu mà tìm được tên nghiệt đồ để thanh lý môn hộ dùm cho .
Từ Văn ngắt lời :
- Thanh lý môn hộ ư ?
- Phải rồi .
- Việc này mà người ngoài có thể thay thế được ư ?
- Lão phu không còn cách nào khác . Bản môn có pho bí lục lọt vào tay tên nghiệt đồ đó , nếu bắt được hắn xin hỏi cho ra ..
Từ Văn hỏi lại :
- Đồ đệ của các hạ có đúng là Phân Đàn chúa Khương Giác ở Ngũ Phương không ?
- Lão phu chỉ biết hắn là chủ nhân chốn này .
- Vậy là được rồi , có điều để chứng thực thân phận hắn xin các hạ cho biết một điểm để căn cứ vào đó mà chứng minh sự thực ...
Lão già nói ngay :
- Căn cứ ư ? Hắn chuyên nghề dùng độc .
- Về điểm này tại hạ đã lĩnh giáo rồi suýt tại hạ chết vì tay hắn .
- Nếu vậy thì không sai nữa .
- Sau khi lấy được bí lục của bản môn rồi xử trí bằng cách nào ?
Lão già ngập ngừng :
- Cái đó ... cái đó ...
Từ Văn lại giục :
- Cái đó làm sao ?
- Lão phu muốn biết tiểu hữu ở môn phái nào được chăng ?
- Về điểm này thì tại hạ cũng xin các hạ miễn cho không thể trình bày được .
- Vậy thì thôi ! Lão phu đã có một tờ di ngôn mong rằng tiểu hữu thay cho bản môn lấy lại được bí lục thất lạc rồi chiếu theo trong thơ mà làm việc .
- Như thế cũng được .
Lão già móc xuống đống cỏ trải làm đệm nằm móc ra một cái túi vải đã rách nát trịnh trọng đưa cho Từ Văn nói :
- Cái này đây ! Nếu tiểu hữu có thể thay lão phu làm cho đến nơi đến chốn thì lão phu ở dưới cửu tuyền cũng ghi lòng ơn đức ấy .
Từ Văn lại hỏi :
- Còn việc liên quan đến việc thanh lý môn hộ ?
- Trong thơ đã nói rõ , lão phu xin tiểu hữu sau khi lấy được bí lục về hãy mở ra coi .
Từ Văn đón lấy thơ rồi hỏi :
- Các hạ quyết định không rời khỏi nơi đây nữa ư ?
- Đúng thế !
- Tại hạ vẫn muốn các hạ cho biết danh hiệu , cái đó có liên quan đến giới luật của quý môn không ?
- Thôi được ! Lão phu cho tiểu hữu hay . Tên lão phu là Ngũ Thượng .
Từ Văn giật mình la lên :
- Ngũ Thượng ư ?
- Đúng thế ! Tiểu hữu ...
Từ Văn sắc mặt biến đổi mấy lần quay sang nhìn Hoàng Mih ói :
- Đại ca ơi ! Xin lỗi đại ca , đại ca hãy tạm ra ngoài một chút .
Hoàng Minh nhìn Từ Văn rồi ngó lão già ra vẻ ghi hoặc đạon gã cắm ngọn đuốc vào bên cửa rồi lùi ra ngoài . Lão già tên là Ngũ Thượng rất lấy làm kinh dị hỏi :
- Tiểu hữu ! Vụ này là thế nào đây ?
Từ Văn muôn phần kích động hỏi lại :
- Có phải lệnh sư là Vạn Hữu Tùng lão tiền bối phải không ?
Ngũ Thượng mặt co rúm lại môi mấp máy trợn cặp mắt tròn xoe hồi lâu mới cố thốt ra lời :
- Tiểu hữu .. sao tiểu hữu lại biết ?
Từ Văn quỳ gối xuống xúc động nói :
- Đệ tử là Từ Văn truyền nhân đời thứ mười lăm xin khấu đầu bái kiến sư tổ .
Lão già kinh ngạc hỏi :
- Sao ! Ngươi ... ngươi là ...?
- Đệ tử là Từ Văn đội ơn sư thái tổ thu làm truyền nhân đời thứ mười lăm .
Lão già thở phào hỏi :
- Chà ! Sao lại thế được ? À phải rồi tổ sư linh thiêng ...
Từ Văn thi hành đại lễ đáp :
- Xin sư tổ hãy nghe lời đệ tử bẩm lại trường tình .
Ngũ Thượng toàn thân run lẩy bẩy , đây là một kỳ tích mà không bao giờ lão ngờ tới . Sự kiện phát sinh quá đột ngột mà lại kỳ diệu huyền bí khiến cho người ta khó mà tin được . Lão già nói không ra tiếng giục :
- Ngươi .. ngươi nói đi .
Từ Văn liền đem chuyện công lực mình bị phong toà gặp người cướp đem xuống thuyền rồi thừa cơ gieo mình xuống đầm . Chàng được cứu sống rồi nhờ ơn sư thái tổ thu làm truyền nhân đời thứ mười lăm và đã tu luyện xong huyền công của sư môn . Bây giờ vâng mệnh xuống núi tìm bí kinh thất lạc cùng điều tra hai đời chưởng môn thuật lại một lượt .
Ngũ Thượng quỳ mọp ngay xuống cặp mắt lõm vào mà nước mắt như mưa thất thanh nói :
- Đệ tử bất hiếu ... đệ tử bất hiếu ..
Từ Văn khấu đầu nói :
- Xin tổ sư thận trọng tấm thân .
Ngũ Thượng ngồi vào nguyên chỗ trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Ngươi trả lại di thư cho ta không cần phải hàng động như vậy nữa .
Từ Văn lấy thơ hai tay dâng lên . Ngũ Thượng mở ra thì là một bức thơ loang lổ viết bằng máu , lão liền xé nát bức thơ lấy một gói nhỏ bên trong cầm tay lão ho sù sụ nói tiếp :
- Trong di thơ nói việc tìm được bảo kinh thất lạc phải chấp hành môn qui . Người chịu lời uỷ thác chịu làm truyền nhân của bản môn thì hãy tham nghiên độc kinh trước rồi mới theo quy củ hồi sơn nhập môn . Nếu không muốn thì làm một cái hộp gỗ nhỏ bỏ kinh vào rồi liệng xuống Cửu chuyển hà tự nhiên sư thái tổ ngươi sẽ thu lại được . Đây là tổ sư trong lúc tuyệt vọng đã nghĩ ra thực sự không thể làm thế được , không ngờ tổ sư linh thiêng đã sai ngươi tới đây . Hay lắm ! Vậy việc truy tìm độc kinh và thanh lý môn hộ là những việc lớn ta cũng có thể giao phó cho ngươi được .
- Đệ tử xin tuân lệnh lời huấn thị của sư tổ .
- Tuyền nhân đời thứ mười bốn chưa làm lễ nhập môn đã có thái độ khi sư diệt tổ , vậy ngươi không cần coi hắn là đời trên của mình và cứ chiếu luật mà xử trị .
- Đệ tử xin tuân mệnh .
- Ta nói tới đây là dứt lời .
- - Đồ tôn xin được sư tổ rời khỏi nơi đây rồi sau sẽ tìm cách ..
Ngũ Thượng gạt đi :
- Bất tất phải nghĩ thế .
Từ Văn chấn động tâm thần hỏi :
- Ý định của sư tổ thế nào ?
Ngũ Thượng cất giọng đanh như thép nói :
- Sư tổ đã là kẻ bất hiếu không làm hết trách nhiệm suýt nữa còn khiến cho bản môn phải tuyệt tự . Ngươi hãy nghe ta : đầu tiên ta theo môn qui xuống núi tìm người có cơ duyên song đã đi khắp giang hồ mà không thấy truyền nhân xuất hiện , hết năm này qua năm khác . Ta chắc là nửa bộ độc kinh đó chưa lọt vào tay ai ...
Lão ho một lúc rồi nói tiếp :
- Ba năm trước bất đắc dĩ ta phải lộ tuyệt kỷ của bản môn trên chốn giang hồ để thăm dò có gặp được người hữu duyên chăng . Chẳng bao lâu ta đã phát hiện ra hắn , ta còn đang tính ngấm ngầm khảo sát tư cách hắn không ngờ hắn lại nhận ra lai lịch của ta trước . Hắn còn nói dối có người mắc bệnh uỷ thác cho hắn đi tìm đồng môn , độc kỹ của hắn là nhờ người bị trọng bệnh kia truyền thụ cho ta sơ sót không tra xét tưởng ngay là sự thực để cho hắn dẫn vào trong nhà hầm này ta bước lầm vào cạm bẫy mất hết nội công rồi bị cầm tù . Thỉnh thoảng tên nghiệt súc đó đến bức bách ta phải truyền tâm pháp thượng thặng của bản môn cho hắn .
Từ Văn phẫn hận cả khái ngắt lời :
- Bên mình đồ tôn có đem theo pháp hoàn xin thề rằng bắt hắn phải uống theo quy luật bản môn .
Ngũ Thượng hỏi :
- Phải đó ! Vừa rồi ngươi thuật chuyện có nói là Vô ảnh tồi tâm thủ của ngươi được phụ thân ngươi khẩu truyền cho .
- Đúng thế !
- Phụ thân ngươi sao lại luyện được bí kỷ của bản môn ?
- Gia phụ sống chết chưa hay hãy còn trong vòng bí mật , hãy chờ bắt được tên nghịch đồ Khương Giác mới có thể phanh phui vụ bí mật này .
Từ Văn trong lòng rất vui mừng , ban đầu chàng tưởng phụ thân là người đã lượm được độc kinh mà mình chính là người vâng mệnh thanh lý môn hộ chẳng lẽ kẻ làm con lại giết cha ư ? Bây giờ đã chứng minh kẻ lượm được độc kinh là Khương Giác thế là chàng có thể hành động được dễ dàng , còn tại sao phụ thân lại luyện được bí kỷ vẫn còn trong vòng bí mật . Chàng cho là Khương Giác đem lòng phản lại môn phái nên đem bí kỷ truyền thụ bừa bãi ra ngoài mới gây ra hậu quả này ..
Ngũ Thượng lại hỏi :
- Giữa phụ thân ngươi và Khương Giác có mối liên quan thế nào ?
- Về điểm này đồ tôn cũng không rõ .
- Biết đâu phụ thân ngươi cũng là kẻ đồng phạm .
Tự Văn chấn động tâm thần , chàng tự nghĩ :
- Có lẽ đúng ! Cái này có thể lắm .
Rồi chàng nghiến răng đáp :
- Đồ tôn phải tra xét cho minh bạch mới được .
- Nếu sau này ngươi gặp cơ duyên chính là phụ thân ngươi thì ngươi xử trí thế nào ?
Từ Văn tưởng chừng trái tim mình chìm xuống chàng xoay chuyển ý nghĩ đáp :
- Đồ tôn phải lấy giới luật sư môn làm trọng , người ta đã có câu Vì đại nghĩa phải tru diệt người thân
- Liệu ngươi có làm được việc như vậy chăng ?
- Đồ tôn xin tuyên thệ .
Ngũ Thượng gạt đi :
=- Bất tất phải thế , ta tin ngươi rồi . Nhưng hỡi ơi ! Ta chỉ mong sự thực không phải thế .
Từ Văn cũng nghĩ như vậy chàng tin chắc phụ thân mình đã chết trên đường Khai Phong còn tin đồn phụ thân chưa chết chỉ là lời phỏng đoán , chàng nghĩ tới vấn đề :
- Cái chết của phụ thân ta có thể liên quan tới Ngũ Phương giáo . Khách qua đường đồn đại hung thủ là Thông Thiên hoà thượng hiển nhiên là cách vu oan giá hoạ cho người . Theo lời lão tú sĩ lúc bắt được mình nói phụ thân cùng Thất Tinh cố nhân đều chết vì chất độc nên mới có lời đoán lầm là phụ thân còn sống , vì phụ thân ta là người chuyên dùng độc .
Căn cứ vào những sự thật trước sau có thể nêu ra giả thuyết : Người lượm được độc kinh là Khương Giác mà là nhân viên của Ngũ Phương giáo . Vòi thế nên người cùng phe với Khách qua đường không sợ Vô ảnh tồi tâm thủ . Có thể Khương Giác biết vận dụng chất kịch độc mà phụ thân chàng đã lượm được độc kinh truyền thụ cho . Nhưng người giữ bí mật không đưa độc kinh ra nhất thiết chỉ khẩu truyền cho bất cứ ai , sau đó đối phương mới phát giác ra độc kỷ bị tiết lộ mới sát hại phụ thân . Lại vì lẽ chính chàng cũng có độc thủ nên mới bị bọn Khách qua đường truy sát mà Thất Tinh cố nhân dĩ nhiên là một phần tử của đối phương . Còn việc Thất Tinh cố nhân bị sát hại có thể giải thích là bị ngộ sát hay là bị phụ thân mình đã giết hắn trước rồi . Từ Văn nghĩ tới đây những muốn nhảy vọt lên cách suy diễn này rất hợp lý , đồng thời nó giải quyết cả được bí mật vì lẽ gì chàng bị tam phen lưỡng thứ truy sát . Theo luận cứ này thì vụ đổ máu ở Thất Tinh bảo do Ngũ Phương giáo gây ra chứ không phải Hội Vệ Đạo , vì mẫu thân chàng còn bị đối phương bắt giữ mà Vệ Đạo Hội chủ là Thượng Quan Hoành cũng phủ nhận là không phải hung thủ vụ án đó .
Phụ thân chàng nói cho chàng hay là kẻ thù là Hội Vệ Đạo vào lúc ban đầu Ngũ Phương giáo chưa công khai lập đàn lên có sự hiểu lầm . Từ Văn chẳng khác nào là một người ở giữa chốn mây đen phủ tứ bề đột nhiên có ánh dương quang soi vào .
Bỗng chàng để mắt vào sư tổ Ngũ Thượng thì thấy lão hai tay mân mê một viên thuốc đỏ tươi bất giác chàng kinh hãi la lên :
- Pháp hoàn .
Ngũ Thượng ung dung đáp :
- Đúng rồi ! Đây là pháp hoàn lúc sư tổ xuống núi đem theo nó bây giờ lại chính mình dùng đến .
Từ Văn trong lúc cấp bách chàng vươn tay ra cướp lấy miệng nói :
- Sư tổ không nên làm thế .
Ngũ Thượng lớn tiếng quát :
- Ngươi không được cử động .
Mấy tiếng này rất oai nghiêm Từ Văn bất giác rụt tay về , chỉ trong nháy mắt Ngũ Thượng đã bỏ pháp hoàn vào miệng nuốt xuống . Từ Văn không ngờ sư tổ lại đi nước cờ tối hậu này khiến chàng tan nát ruột gan . Pháp hoàn là gia pháp của tổ sư để lại không còn thuốc nào giải cứu được , và người uống pháp hoàn để nghiêm chỉnh gia pháp thì dù có thuốc giải được cũng không dám giải nữa . Ngũ Thượng đang ngồi bỗng quỳ lên mục quang lão rất bình tĩnh , Từ Văn cũng quỳ xuống nước mắt tuôn ra xối xả lúc chàng ngẩng đầu lên thì Ngũ Thượng đã nhắm mắt đi vào giấc ngủ ngàn thu , cuộc đời chẳng khác nào một cơn ác mộng .
Cây đuốc cháy hết rồi trong nhà lại tối đen , Từ Văn đặt thi thể Ngũ Thượng ngay ngắn lại rồi cất tiếng gọi :
- Đại ca ! Mời đại ca vào đây .
Không có tiếng đáp lại , Từ văn lại gọi lớn hơn mà không thấy có phản ứng lòng chàng nóng nảy , chàng tự hỏi :
- Phải chăng Hoàng Minh lại gặp điều gì bất trắc .
Nghĩ vậy chàng liền băng mình nhảy đi vượt luôn qua hai từng cửa đã ra đến cửa nhà lao mà vẫn không thấy tăm hơi chi hết . Trong lúc thảnh thốt chàng không biết nên làm thế nào . Dĩ nhiên Hoàng Minh không có lý do gì bỏ đi trừ phi xảy chuyện bất ngờ , Từ Văn lại quay vào trong phòng đốt một cây đuốc lớn cầm tay toan trở ra tìm Hoàng Minh , bất thình lình một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra khiến cho toàn gian thạch thất rung chuyển kịch liệt . Một luồng khói mù mịt bốc lên đất cát đổ xuống bao phủ cả người chàng , cây đuốc chàng cầm tay lập tức tắt liền trong gian thạch thất tối mò giơ tay không trông rõ ngón . Từ Văn kinh hãi vô cùng , hồi lâu chàng mới bình tĩnh lại chàng thử di động bước chân sờ soạng về phía trước trong dạ than thầm :
- Thôi khổ rồi !
Đường hầm bị sập gạch đá vỡ cùng đất cát đổ xuống đầy cà . Chàng quay đầu trở vào nhà để xem xét thì phát giác ra gian nhà trong đã đổ ụp xuống chỉ còn gian nhà mà mình đứng là chưa sập , di thể của sư tổ dĩ nhiên bị vùi lấp rồi .
Kể ra đây cũng là một cái may lớn trong điều bất hạnh , giả tỷ gian mà chàng đứng cũng bị đổ sập xuống thì chàng đã bị chôn sống rồi . Nhưng tình trạng này với cảnh bị chôn sống chẳng khác gì nhau vì con đường hầm này dài đến mấy chục trượng chỉ một đoạn bị tắt nghẽn thì thần tiên cũng không ra thoát .
Bốn mặt đều là tường đá dầy kiên cố không hiểu chỗ này còn cách xa mặt đất bao nhiêu ? Mối hy vọng thoát khỏi nơi đây không còn nữa . Từ Văn tự hỏi :
- Ai đã đặt chất nổ phá huỷ đường địa đạo này ?
Rồi chàng tự trả lời :
- Dĩ nhiên là bọn thủ hạ của Ngũ Phương giáo , vụ này có liên quan tới chuyện thất tung của Hoàng Minh không ? Không chừng Hoàng Minh cũng bị chôn sống ở chỗ nào khác rồi .
Từ Văn sau một cơn kinh hãi đâm ra tuyệt vọng chàng nghĩ thầm :
- Nếu mình không gặp tổ sư Ngũ Thượng thì mình đã cùng Hoàng Minh rời khỏi nơi đây , thế là hai đời truyền nhân phái Vạn Độc cùng chôn chung một mả .
Từ Văn đã trải qua bao nhiêu lần chết hụt , khủng khiếp nhưng lần này tựa hồ chàng tuyệt vọng hơn hết . Cả đến mối hy vọng gặp kỳ tích cũng không còn nữa , con người làm gì mà có đủ lực lượng để phá quãng đường bế tắc này mà ra ngoài . Chàng gồi thừ xuống đất không nghĩ gì nữa vì có nghĩ cũng bằng thừa . Chàng sờ vào bọc lấy một viên pháp hoàn mà sư thái tổ Vạn Hữu Tùng đã ban cho , chàng quyết định hễ lúc nào sự đau khổ về xác thịt không còn có thể chịu đựng được thì chàng sẽ dùng viên pháp hoàn này để kết thúc sinh mạng . Vận mệnh của con người không có phép nào mò ra được , ai có ngờ chăng thân thủ tuyệt cao đang quyết ý tìm ân trả oán lại uổng mạng trong trường hợp lạ lùng này . Khi con người tuyệt vọng thì thất tình thương , giận , yêu , ghét , đau , khổ .. không còn ý nghĩa gì nữa , vì những cái đó là của người sống . Cả thời gian cũng thành vô vị trôi đi , quá khứ đã vô vị tương lai cũng vô vị nốt .
Đói khát bắt đầu tập kích , chàng không cần nghĩ đến bất cứ điều gì cũng được song mối cảm thụ về thân thể chẳng thể không cảm thấy phản ứng vì cái đó thực tại không liên quan gì đến tư tưởng . Trong lúc tuyệt vọng , lửa cơ đốt ruột càng mau chẳng mấy chốc chàng đã lâm vào tình trạng không thể chịu nổi , chàng nghĩ thầm :
- Sinh mạng của ta sắp kết thúc rồi đây mình có chịu thống khổ thêm cũng bằng vô vị .
Đã mấy lần Từ Văn muốn nuốt pháp hoàn nhưng ý niệm ham sống của con người lôi kéo chàng trở lại khiến chàng không thể quyết tâm được . Tuy nhiên sống đã tuyệt vọng thì cái bản năng ham sống cũng lu mờ . Cho nên có câu Khẳng khái đi vào chỗ chết còn là việc dễ , ung dung bước tới đạo nghĩa mới là việc khó con người có thể ung dung nhận lấy sự chết thật là khó khăn vô cùng . Đau khổ dần dần biến thành trơ ra không cảm giác thấy nữa , cái đó chứng minh thời gian đã trôi qua một đoạn khá dài .
Đột nhiên phát giác ra một sự thật khi người ta ở trong nhà kín mít bốn mặt mà thời gian lâu như vậy thì thờ hít phải khó khăn nhưng chàng không thấy cảm giác như vậy , chàng tự hỏi :
- Chẵng lẽ nơi đây có chỗ thông hơi ?
Bỗng chàng nhảy lên vì chàng đã phát giác ra một chút hy vọng chưa đến nỗi chết . Chàng lại để tâm sờ lần mọi chỗ khi gặp khe nứt chàng lại để mũi vào ngửi , chẳng một không gian nào mà chàng bỏ qua nhưng rồi chàng trở lại thất vọng vì không tìm thấy một chỗ nào có cảm giác thông hơi .
Trong nhà hơi thở vẫn không tắc nghẽn là một sự hiển nhiên , cái đó chẳng thề không có nguyên nhân . Chàng suy đi nghĩ lại sau nghĩ đến trên nóc nhà chưa thám sát , chàng liền chống một tay xuống nhẹ nhàng hảy lên tay chàng bỗng sờ vào một khe hở khá lớn . Chàng liền bám tay vào khe hở đó để đạp chân vào vách đá rồi chàng dán người vào nóc nhà dí mũi vào khe hở để hít . Quả nhiên có một làn không khí mới mẻ trôi vào . Từ Văn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ như người phát điên chàng reo thầm :
- Lại sống rồi !
Dĩ nhiên đã có kỳ tích phát hiện , chàng nhãy xuống đất ngẫm nghĩ :
- Kẻ hở kia có không khí ra vào thay đổi , cái đó chứng minh từ đây lên mặt đất chẳng có bao xa . Có điều bây giờ ta phải hành động thế nào ?
Nỗi vui mừng quá độ khiến người chàng run lên chân tay luống cuống , Từ Văn nghĩ lui rồi lại nghĩ tới thì trừ phi mở rộng kẻ hở trên nóc nhà mới chui ra được ngoài ra không còn cách nào nữa , nhưng chàng đành phải mạo hiểm để khỏi bị chôn sống .
Sự sống rất hấp dẫn nó thúc đẩy con người không mạo hiểm không xong . Từ Văn lùi lại đến bên cửa sắt , những thanh sắt xiêu vẹo đi vì những phiến đá lớn đè lên cánh cửa cong đi thành cái động nhỏ . Chàng nghĩ bụng :
- Nếu nóc nhà này sập xuống thì nơi đây mình dùng làm chỗ hoãn xung .
Thế rồi Từ Văn cong người đi ngửa đầu lên đạp chân vào cánh cửa phóng chưởng đánh vào nóc nhà . Sầm sầm mấy tiếng vang lên , đất cát đổ xuống tới tấp khiến mắt chàng cơ hồ không mở ra được , chàng cảm thấy người mình bị cát đè lên rất nặng và ngập đến tận ngực . Từ Văn định thần lại mở mắt ra nhìn rồi chàng reo lên :
- Úi chà !
Trên nóc nhà hở ra một lổ hổng lớn ánh quang chiếu vào loá mắt , tính từ mép lỗ cho đến bề dày huyệt động thì chỗ chàng đứng cách mặt đất cở chừng hai trượng . Thật là một kỳ tích khó tin . Từ Văn cúi đầu xuống coi lại thì ngoài đất đá không còn một thứ gì . Giả tỷ chỗ huyệt động bị lấp mà sâu thêm vài thước thì chàng cũng bị chôn sống rồi . Mấy phiến đá lớn ở trên nóc nhà vẫn lung lay như muốn rớt xuống khiến người ngó thấy phải kinh tâm động phách . Lại một phen gặp đại nạn mà không chết Từ Văn ở vào giữa đống đất đá né người đi cựa quậy một lúc mới trồi lên được và ra khỏi huyệt đạo . Từ Văn thấy trước mắt toàn mồ con mả lớn đúng là một khu nghĩa địa . Khu nghĩa địa này nằm ở chân thành nên cách đường cái quan không xa mấy , bốn phía đều có thôn xóm . Từ Văn đoán chừng lúc này vào khoàng cuối giờ tỵ sang đầu giờ ngọ thế là chàng đã trải qua một ngày một đêm rồi .
Việc đầu tiên là chàng phải giải quyết vấn đề quần áo vì y phục của chàng đã rách tan nát , nó chỉ còn những mảnh ngang dọc đeo vào người coi rất nhếch nhác . Không cần nói cũng đủ hiểu để người ngó thấy thì ai cũng tưởng là ma quỷ hiện hình , may ở quãng sau lưng vẫn còn giữ được mọi vật cả tấm Tam chỉ quyết của Thiên Đài Ma Cơ mà chàng đã lượm được trong khách điếm cũng không bị thất lạc . Chàng muốn bới móc di thể của sư tổ lên nhưng coi chừng không thể làm được , chàng đành trông về phía mộ huyệt lạy phục xuống gấm ngầm cầu khẩn một hồi .
Đoạn chàng hắm về phía có căn hà lẻ loi chạy tới , căn nhà này quay lưng lại phía nghĩa địa . Nguyên đây là một căn nhà tranh ba gian tường đất bốn mặt đều có chỗ tàn khuyết , Từ Văn chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã đến ngoài bức tường vách , chàng ngẫm ghĩ một lúc rồi cất tiếng hỏi :
- Trong nhà có ai không ?
Chàng hỏi luôn ba lần không có tiếng đáp lại chàng nghĩ thầm :
- Chẵng lẽ đây là một căn hà bỏ trống không có người ở ? Nhưng sao trên nóc lại có khói bốc lên và bên nhà lại có những đống củi lớn ? Trên những cây sào tre có vắt quần áo như vậy không thể là căn nhà hoang phế được . Trừ phi mọi người trong nhà đều đi vắng .
Từ Văn lại ngần ngừ một chút rồi đẩy cửa ngó vào hỏi :
- Có ai trong nhà không ?
Miệng chàng hỏi chân chàng vẫn bước đều chàng đi tới bên cửa nhìn vào trong thì một thảm cảnh bày ra trước mắt suýt nữa chàng bật tiếng la hoảng . Nguyên bên trong cửa một nam ba nữ , bốn thi thể nằm trên vũng máu huyết tích chưa đọng bốn người này chắc vừa bị giết . Chàng tự hỏi :
- Ai đã hạ thủ giết người ? Đây là một cuộc trả thù hay là cuộc mưu tài hại mệnh ?
Từ Văn không rảnh để mà rượt theo hung thủ hoặc nghĩ cho ra manh mối , mục đích chàng vào đây để kiếm ít quần áo để che thân . Bây giờ chủ nhân đã chết rồi chàng không cần uý kỵ gì nữa liền tiến thẳng vào chỗ tối trong góc nhà mở rương ra kiếm . Quả nhiên chàng tìm được một tấm áo dài xanh một cái khăn , chàng hiểu chủ nhà không phải cường nhân nhưng chàng nghĩ bụng :
- Chẵng hiểu nhà này có người đọc sách không ?
Chàng lại kiếm thêm được một cái quần nhiễu rồi mặc cả bộ vào mình . Từ Văn lại xuống bếp lấy nước rửa mặt lòng chàng khoan khoái vô cùng . Bất thình lình tiếng khí giới xé bầu không khí vọng tới nhằm phóng vào sau lưng chàng , Từ Văn cũng hơi chấn động tâm thần chàng né mình đi định ra tay ... Chợt chàng bật tiếng la hỏi :
- Ô kìa ! Đại ca đấy ư ?
Hoàng Minh chúi mũi kiếm xuống , nhìn chàng ngạc nhiên trố mắt ra hỏi :
- Hiền đệ không chết ư ?
Từ Văn động tâm hỏi :
- Đúng rồi ! Tiểu đệ chưa chết nhưng sao đại ca lại biết ?
Hoàng Minh lại hỏi :
- Hiền đệ không bị chôn vùi dưới địa huyệt ư ?
- Đúng Thế ! Nhưng tiểu đệ chưa tới ngày tận số mới được tử nạn này .
- Sao hiền đệ còn ra được ?
- Tiểu đệ phá nóc nhà chui ra . Trời ơi ! Té ra đại ca ở trong nghĩa địa này ư ?
- Úi chà ! Tạ ơn trời phật tiểu huynh cơ hồ phát điên . Sao hiền đệ lại đến đây ?
- Đệ muốn tìm ít quần áo để thay đổi .
Hoàng Minh lại hỏi :
- Lão kia đâu rồi ?
- Người đã qua đời .
Hoàng Minh cũng không hỏi nữa , Từ Văn lại hỏi :
- Bây giờ đến lượt tiểu đệ hỏi đại ca . Tại sao đại ca lại mất tích ?
Hoàng Minh thở phào một cái rồi đáp :
- Hiền đệ bảo tiểu huynh tạm lánh đi , tiểu huynh liền đi ra ngoài thạch thất . Chẳng bao lâu trong đường địa đạo có tiếng chân người đi tới tiểu huynh đuổi ra tới chỗ ngã ba thì thấy hai bóng người theo đường chạy ra ngoài .
Từ Văn la lên một tiếng :
- Ủa !
Hoàng Minh kể tiếp :
- Tiểu huynh tính đuổi theo thì chợt nghe mùi thuốc nổ biết là nguy rồi , trong lúc cấp bách tiểu huynh không thể tìm ra được dây dẫn hoả đành quay về để thông tri cho hiền đệ hay , mới chạy được mấy trượng thì thuốc nổ đã nổ tung . Quảng đường hầm gần gian thạch thất bị bít kín suýt nữa tiểu huynh cũng bị bỏ mạng rồi ..
Từ Văn lại ồ lên một tiếng , Hoàng Minh vẫn còn vẻ khiếp sợ nói :
- Tiểu huynh luống cuống không biết làm thế nào còn sợ chạm trán đối phương . Hiền đệ cũng biết những tay cao thủ nơi đây toàn là những sứ giả trong giáo phái này , tiểu huynh không địch nổi .
Từ Văn trỏ vào bốn xác chết hỏi :
- Cả nhà này có phải đại ca đã hạ thủ tàn sát không ?
Hoàng Minh thản nhiên nói :
- Đúng thế chính tiểu huynh đã hạ sát chúng .
Từ Văn cất giọng lạnh như băng hỏi :
- Tại sao đại ca lại giết người ?
- Hiền đệ có biết bốn người này là ai không ?
Từ Văn lắc đầu hỏi lại :
- Ai thế ?
- Chúng là nanh vuốt của Ngũ Phương giáo .
Từ Văn giương cặp chân mày thanh kiếm lên hỏi :
- Chúng mà là nanh vuốt của giáo phái này ư ?
- Đúng thế ! Dưới gầm bàn phòng khách toà nhà tranh này là đường hầm đi vào địa đạo . Tiểu huynh thấy chất nổ phá tan nhà lao liền chạy thẳng tới đây và phải hao phí nhiều lực lượng mới giết xong bọn họ thế còn may vì không gặp bọn Khương Giác .
Bấy giờ Từ Văn mới tỉnh ngộ đưa mắt nhìn xuống gầm bàn bát tiên cửa hầm vẫn còn bỏ ngỏ chưa đóng lại .
CÁI CHẾT CỦA HAI NGƯỜI ÁO GẤM VẪN Ở TRONG VÒNG BÍ MẬT
Từ Văn vội hỏi :
- Không hiểu bọn Khương Giác bây giờ đi đâu ?
Hoàng Minh lắc đầu đáp :
- Cái đó ai mà biết được ? Theo lời cung xưng của một trong bọn bốn người chết nằm đây thì bọn họ ra khỏi cửa hầm liền tan đi ngay ...
- Những tên nào đã đốt chất nổ cho sập đường hầm ?
- Có thể bọn họ đã bố trí sẵn mấy tên đệ tử trong đường hầm , chúng thấy Khương Giác lộ vẻ sợ sệt rút lui và ra lệnh cho đốt chất nổ liền chưa kịp thông tri cho các đệ tử còn ở trong đó . Dường như những tên giữ địa lao cũng không biết gì đến biến cố bên ngoài , tiểu huynh đoán rằng chất nổ này họ đã chôn sẵn từ trước chứ không phải để đối phó với chúng ta , sau khi chúng ta tiến vào rồi bị họ phát giác mới nảy ra ý định đốt thuốc nổ .
Từ Văn gật đầu đáp :
- Có thể đúng như vậy , việc đã qua rồi không cần bàn tới nữa , tiểu đệ nghĩ rằng chúng ta trở về toà nhà lớn dùng làm Phân đàn để xục tìm lại lần nữa nên chăng ?
- Hay lắm ! Chúng ta hãy vào thành vẫn theo cửa lớn mà vào có lẽ nhanh hơn , chỗ này chúng ta hãy phong toả bít chặt lại đã .
- Ý kiến của đại ca rất hay .
Hai người ra ngoài rồi phóng luôn mấy phát chưởng làm sập luôn ba gian nhà gianh , tường đất đổ xuống lấp đúng vào cửa hầm . Như vậy không phải mất công thu dọn và người còn ở bên trong quyết không ra được .Từ Văn nói :
- Đại ca ! Đại ca không nên đi .
- Tại sao vậy ?
- Đại ca không nên mạo hiểm như vậy .
Hoàng Minh có vẻ không bằng lòng nói :
- Hiền đệ ! Hiền đệ nói như vậy là chưa đủ ý .
Từ Văn chưng hửng trịnh trọng nói :
- Đại ca ! Tình thật mà nói việc này chỉ dính líu đến gia sư bản môn , tiểu đệ mong rằng đại ca hiểu cho .
Hoàng Minh tựa hồ không tin hỏi lại :
- Gia sư ư ?
Từ Văn gật đầu đáp :
- Đúng vậy !
Hoàng Minh hỏi gặng :
- Hiền đệ không gạt ta chứ ?
- Tiểu đệ trước đây đối với ai cũng lấy chữ thành làm gốc , chẳng lẽ bữa nay lại nói dối đại ca ư ?
- Về bản lãnh hiền đệ chẳng có chi phải nói nữa , có điều hiền đệ chưa được lịch duyệt mấy . Khiến ta chẳng thể yên tâm được ...
Từ Văn ngắt lời :
- Đa tạ đại ca đã có dạ quan hoài , tiểu đệ sẽ hết sức cẩn thận .
Theo qui củ võ lâm thì việc riêng trong môn phái người ngoài chẳng có thể can dự vào được , nếu không là phạm vào một điều tối kỵ trong võ lâm . Về điểm này dĩ nhiên Hoàng Minh hiểu lắm , gã thấy Từ Văn nói vậy không hỏi thêm nữa , tuy gã trong lòng nghi hoặc nhưng không có lý nào mở miệng bèn nở nụ cười bẽn lẽn nói :
- Hiền đệ đã nói vậy thì tiểu huynh không thể nhúng vào được nữa , nhưng hiền đệ phải nhớ kỹ sau khi xong việc rồi đến nhà lão Hùng Ký ở đường chính lớn để kiếm ta . Hiền đệ chỉ bảo là đến tìm một lão khác nhân là họ sẽ hiểu ngay .
- Được rồi ! Nhưng mà này , tiểu đệ còn có một viêc ...
- Việc gì ?
- Lệnh sư hiện giờ ở đâu ?
Hoàng Minh sửng sốt hỏi lại :
- Gia sư vì phải đi xa chưa trở về được hiền đệ có việc gì với lão gia không ?
- Nguyên trước lệnh sư có ước hẹn với tiểu đệ trong vòng một tháng sẽ gặp nhau ở Tường Phủ tại Khai Phong . Vụ này thật khó rồi bây giờ xin nhờ đại ca giải thích dùm vì tiểu đệ gặp việc bất ngờ mà tiểu đệ phải đi mất nửa năm nên trót lỡ kỳ hạn .
- Việc này gia sư có nhắc đến rồi nhưng nay đành phải chờ lão nhân gia về rồi sẽ tính .
- Hay lắm ! Bây giờ tiểu đệ xin tạm biệt .
Hoàng Minh dặn lại :
- Hiền đệ chớ quên khi xong việc tới tìm tiểu huynh nhé .
- Tiểu đệ nhớ rồi .
Dứt lời chàng liền băng mình chạy về phía nghĩa địa , chàng nhìn tứ phía không thấy bóng người liền vượt qua thành theo lối tắt hướng về khu nhà lớn mà chạy . Vì chàng muốn tránh những chuyện kinh thế hãi tục nên trên đường chàng chỉ đi rảo bước chứ không dám thi triển khinh công tuyệt đỉnh .
Trong thời gian chừng uống cạn tuần trà Từ Văn mới về tới ngõ hẻm dài , trong ngõ ít người qua lại chàng mới đi thật mau chỉ trong chốc lát chàng đã đến trước cửa lớn Phân đàn , cánh cửa sắt đen sì chỉ khép hờ mà bên trong vẫn không thấy bóng người . Chàng không nghĩ gợi gì nữa đường hoàng bước qua cổng lớn đi vào , bỗng có tiếng quát hỏi :
- Ai ?
Tiếng quát chưa dứt thì một hán tử áo đen xuất hiện gã ngó thấy Từ Văn thì chẳng khác gì thấy ma quỷ hiện hình bật tiếng la hoảng cắm đầu chạy vào trong . Từ Văn lạng người một cái đã nắm lấy được cổ áo hán tử cất giọng lạnh như băng hỏi :
- Phân Đàn chúa các ngươi ở đâu ?
Hán tử hồn vía lên mây nói không ra tiếng , Từ Văn sợ Khương Giác nghe tên mình lại trốn chạy nên không hỏi nữa chàng giơ ngón tay khẽ điểm một cái , đại hán chỉ kịp rên lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất . Từ Văn chuyển mình qua bức bình phong thì thấy trong nhà đại sảnh bóng người chập chùng , chàng lẳng lặng đi như điện chớp về phía nhà đại sảnh . Từ Văn lại đến một cách đột ngột thân hình lại mau lẹ phi thường chưa kịp nhìn rõ chân tướng chàng , mãi đến lúc chàng hạ mình xuống trước cửa thì ba bề bốn bên mới bật tiếng la hoảng :
- Địa Ngục thư sinh ! Địa Ngục thư sinh !
Từ Văn toan nhảy vào trong sảnh đường nhưng chàng chú ý tình hình có điều khác lạ , trong sảnh đường cứ mấy chục người lại hợp thành một tốp . Phân Đàn chúa Khương Giác bị hai đại hán to lớn bắt giữ , bên cạnh hắn rõ ràng là Thống Thiền hoà thượng , Táng Thiên Ông cùng lão tú sĩ người đã cắp chàng lên thuyền ngày trước . Cứ tình hình này thì bọn áo đen toàn là những đệ tử dưới trướng Hội Vệ Đạo . Lão tú sĩ vẫn đứng về nên Hội Vệ Đạo tình trạng này khiến người ta khó mà hiểu được , trong sảnh đường bao nhiêu con mắt đều đổ dồn vào Từ Văn .
Từ Văn định thần lại liền hiểu ngay vụ này là thế nào rồi , họ chỉ thấy Phân đàn chúa Khương Giác di chuyển ra ngoài được liền đoán chắc là chàng bị chôn vùi trong nhà lao nên hắn quay lại Phân đàn . Không ngờ giữa đường gặp phải những tay cao thủ Hội Vệ Đạo tập kích .
Lão tú sĩ tiến lên đứng trước sảnh đường , lão nhìn Từ Văn cười sằng sặc hỏi :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi không chết ư ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Nếu tại hạ mà chết há chẳng để cho bọn ma quỷ lộng hành ư ?
- Ngươi đến vừa khéo , lão phu khỏi phí thì giờ đi tìm ngươi .
- Các hạ mà không tìm tại hạ thì tại hạ cũng sẽ đi kiếm các hạ , các hạ đã làm cho tại hạ rất hận nửa năm về trước có lý nào lại không báo đáp ?
Lão tú sĩ cười gằn hỏi :
- Khẩu khí ngươi lớn đấy ! Ngươi chuẩn bị báo đền ta bằng cách nào ?
Từ Văn buông thõng :
- Chỉ xin cái mạng sống của các hạ .
Mấy tiếng này chàng nói chẳng khác nào mấy hạt ngọc bằng băng giá ở trong miệng chàng nhả ra khiến người nghe không rét mà run , lão tú sĩ khịt mũi một cái thách thức :
- Dử vậy ư ? Ngươi hãy thử đi coi !
Từ Văn quát :
- Tiếp chiêu đây .
Chàng vừa quát vừa phóng ra chiêu Độc thủ nhất thức lão tú sĩ vừa thấy thế đánh đã sợ hết hồn chẳng những lão không đón đỡ được mà muốn né tránh cũng hết đường . Thống Thiền hoà thượng bật tiếng la hoảng :
- Coi chừng !
Mục quang lão rất sắc bén nhìn ngay ra đây là một chiêu sát thủ nhưng lão muốn viện trợ cũng không còn kịp nữa , lão là người mau trí khôn vẫy tay một cái một luồng cương phong xô đẩy lão tú sĩ trệch ra xa hai thước . Thế mà lão tú sĩ chỉ còn cách chừng hạt thóc là bị trúng Độc thủ nhất thức mà mất mạng rồi . Công lực của Từ Văn thu phát được như ý muốn chân kình chưa nhả ra chàng lại thu về . Lão tú sĩ sợ xám mặt cắt không còn hột máu lão không ngờ mới sau nửa năm mà Địa Ngục thư sinh đã tiến bộ kinh người . Táng Thiên Ông của cả kinh thất sắc .
Trong con mắt của Thống Thiền hoà thượng chiếu ra những tia hàn quang nhìn chằm chặp vào mặt Từ Văn bình tỉnh nói :
- Xem chừng bần đạo có muốn giết ngươi cũng không nổi nữa rồi .
Câu này lão nói không phải là quá đáng , nửa năm trước lão muốn giết Từ Văn không phải là chuyện khó khăn nhưng bữa nay tình trạng khác hẳn . Từ Văn đã tu luyện được huyền công thượng thặng của Vạn Độc môn thân thủ chàng thật cao minh cơ hồ đến chỗ vô địch . Từ Văn mặt lạnh như tiền đáp :
- Thống Thiền hoà thượng có muốn giết tại hạ , tại hạ cũng e không phải là chuyện dễ .
Thống Thiền hoà thượng nói :
- Sự thật sẽ trả lời chúng ta .
- Tại hạ có câu này muốn hỏi xin hoà thượng nói thực cho .
- Thí chủ nói coi !
- Thất Tinh bảo chúa Từ Anh Phong có phải bị hoà thượng sát hại rồi không ?
Thống Thiền hoà thượng ngạc nhiên hỏi :
- Cái đó từ đâu mọc ra ?
- Trên đường đi Khai Phong hai người mặc gấm che mặt đồng thời bị hại , người bị chết rồi dong mạo còn bị phá huỷ ...
Thống Thiền hoà thượng ngắt lời :
- Đó là Từ Anh Phong ư ?
- Tại hạ chỉ biết trong hai người ấy một là Từ Anh Phong một là Thất Tinh cố nhân .
- Thất Tinh cố nhân ư ?
- Đúng thế ! Lão thừa nhận rồi phải không ?
Thống Thiền hoà thượng chau mày hỏi :
- Ngươi nói nhăng gì thế ?
- Lão hỏi vậy là nghĩa làm sao ?
- Thất Tinh cố nhân chính là Từ Anh Phong phụ thân ngươi đã hoá trang .
Từ Văn kinh hãi lùi lại một bước run lên nói :
- Thống Thiền ! Lão lại ăn nói hồ đồ rồi .
Thống Thiền hoà thượng trầm ngâm một chút rồi thản nhiên đáp :
- Phụ thân ngươi hoá trang làm Thất Tinh cố nhân cũng như bọn Diệu Thủ thư sinh Hăng Tiêm là một loại , trước họ còn mưu Thạch Phật . Sau cả hai cải trang làm đệ tử Ngũ Lôi Công lên núi Đổng Bách tìm kẻ cừu địch , những vụ đó đều là sự thật .
Từ Văn tức giận gầm lên :
- Lão này bạ đâu nói đấy .
- Người xuất gia không bao giờ nói dối , thí chủ căn cứ vào đâu mà bảo bần tăng nói ẩu ?
- Lão muốn tránh tội giết người .
- Thí chủ nói vậy là vô căn cứ , lệnh tôn chưa chết đâu .
- Vậy những người chết trên đường Khai Phong là ai ?
-- Cái đó chính thí chủ phải tự biết mới phải .
- Tại hạ không biết .
- Thí chủ nói vậy thì khó tin lắm .
Từ Văn cảm thấy trong lòng bối rối , chàng coi chừng lời Thống Thiền hoà thượng có thể đúng sự thực nhưng chàng lùi lại một bước dài miệng lẩm bẩm :
- Nếu quả Thất Tinh cố nhân là phụ thân hoá trang thì sao người lại ra tay đánh mình và dồn cho rớt xuống hang núi Bạch Thạch . Có lý đâu cha lại giết con bao giờ ? Không có lý , trăm ngàn lần vô lý .
Bất giác chàng la lên :
- Không thể thế được .
Táng Thiên Ông hỏi xen vào :
- Tại sao không thể thế được ?
Mắt Từ Văn đột nhiên chiếu ra tia sáng xanh lè chàng lớn tiếng hỏi :
- Lão tưởng chết mà dễ ư , lão hãy chờ cho một chút bây giờ việc này chưa can hệ gì tới lão . Lão vừa mồm chứ !
Táng Thiên Ông là một nhân vật trong võ lâm chưa được mấy người ngang hàng , mấy câu này của Từ Văn tỏ vẻ khinh mạn ra mặt lão còn chịu sao nổi lập tức đầu tóc dựng đứng lên quát lớn :
- Lão phu phải đập chết ngươi .
Rồi lão giơ hai tay lên ...
Thống Thiến hoà thượng thấy Từ Văn ánh mắt xanh lè biết là tình thế rất nghiêm trọng vội xua tay ngăn lại nói :
- Lão thí chủ hãy tạm dẹp lôi đình để bần tăng hỏi cho xong đã .
Thống Thiền hoà thượng tuy tuồi chưa cao lắm nhưng nhà sư này đứng vào hàng nhất nhì trong Hội Vệ Đạo địa vị lão rất tôn cao . Táng Thiên Ông thở hồng hộc thu chưởng về nhưng vẫn còn lộ vẻ căm tức phùng râu trợn mắt . Từ Văn đưa mắt nhìn Thống Thiền hoà thượng hỏi :
- Thống Thiền ! Có phải là lão nói là hạ sát hai người mặc áo gấm không ?
- Không phải đâu !
- Thật thế chứ ?
- Có lý đâu bần đạo lại nói dối thí chủ ?
- Lão căn cứ vào điều chi mà dám nói Thất Tinh cố nhân là tiên phụ đã hoá trang .
- Bất luận việc gì nếu nó là sự thật thì chỉ che lấp được một thời , bần tăng nhận thấy thân hình cùng thủ pháp tính nết y nên biết rõ .
- Thế ra lão vẫn căn cứ vào sự suy đoán mà dám nói quyết ư ?
- Trên đường Khai Phong bần tăng đã điều tra là những người bị nạn bị trúng độc mà phụ thân thí chủ lại là một tay cao thù ở trong nghề này .
- Cái đó chưa chắc .
- Theo nhận xét của thí chủ thì thế nào ?
- Tiên phụ không phải là Thất Tinh cố nhân nhưng hai người bị hại là sự thực .
Thống Thiền hoà thượng ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ , nhưng theo kinh nghiệm lão biết thì Từ văn nói đây không phải là nói trăng nói cuội . Lão cũng nghĩ câu chàng nói nếu Từ Anh Phong mà chưa chết thì ánh mắt chàng không cừu hận đến thế trong khi chất vấn lão . Lão nói :
- Từ Văn ! Thí chủ nói Thất Tinh cố nhân không phải là lệnh tôn ư ?
- Vì lẽ Thất Tinh cố nhân đã từng hạ độc thủ để toan sát hại tại hạ .
Thống Thiền hoà thượng ồ lên một tiềng ra chiều rất ngạc nhiên , Từ Văn cất giọng lạnh lẽo hỏi tiếp :
- Có phải người gây cuộc đổ máu ở Thất Tinh bảo là bọn Thượng Quan Hoành không ?
Thống Thiền hoà thượng đáp :
- Không phải đâu .
Từ Văn lại hỏi :
- Thật thế chứ ?
- Cái đó trăm ngàn lần là đúng sự thực rồi !
Trong đầu Từ Văn hoang mang bất định , chàng tự nghĩ :
- Ta đến Hội Vệ Đạo tìm kẻ thù mà không được việc gì trong vụ này thật lắm chuyện nhiêu khê .
Chàng lại hỏi :
- Lão biết rõ ràng tiên phụ lắm ư ?
- Đúng thế !
- Tại hạ muốn lão nói đầu đuôi cho nghe .
Thống Thiền hoà thượng lạnh lùng đáp :
- Cái đó tưởng thí chủ đã biết rồi . Chắc thí chủ còn nhớ một thiên cố sự giữa thí chủ và Thượng Quan Hoành . Y đã nói với thí chủ thế nào ?
Từ Văn nhớ tới thiên cớ sự này lòng chàng đau khổ không bút nào tả xiết . Vì vụ này hành động của phụ thân chàng rất tàn ác nào là cướp vợ người , nào là tuyệt giòng nối dõi . Những hành động đó những người còn nhân tính không ai nỡ làm huống chi phụ thân chàng đã chết rồi chàng nghiến răng gật đầu đáp :
- Tại hạ nhớ rồi , nhưng vụ đó làm sao ?
- Năm trước Thượng Quan Hoành đã tự phá dong mạo quy đầu Thất Tinh bảo và được dùng làm người cuối cùng trong Thất Tinh bát tướng . Mục đích của y là hy vọng được nhìn thấy người vợ thân yêu bị tranh cướp và hòn máu còn ở trong bụng vợ y , và y đã giữ được bí mật bị lệnh tôn dò thám biết rõ liền giết vợ y ...
Từ Văn nghe đến đây tức giận gầm lên :
- Thôi đừng nói nữa !
Thống Tgiền hoà thượng ngẩn người ra một chút rồi nói tiếp :
- Ngày đó lệnh tôn sai ông tướng đầu trong bát tướng đưa Thượng Quan Hoành ra khỏi Thất Tinh bảo mà sự thực là phái viên tướng đó tên là Chu Đại Niên theo giết y rồi đem đầu về nộp . Chu Đại Niên là người có lương tâm nên buông tha Thượng Quan Hoành rồi từ đó hắn biệt tích trên chốn giang hồ ...
Từ Văn nghiến răng hỏi :
- Ai là người có thể chứng thực được vụ này ?
- Chính bần tăng .
- Lão căn cứ vào điều chi mà nói vậy ?
- Chính mắt bần tăng đã trông thấy những vụ đã qua .
Từ Văn ngạc nhiên hỏi :
- Những việc đó để người ngoài trông thấy ư ?
Thống Thiền hoà thượng hỏi lại :
- Thí chủ có biết bần tăng tục danh là gì không ?
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Tại hạ không biết , lão là ai vậy ?
- Bần tăng chính là người đứng đầu trong bát tướng tên gọi Chu Đại Niên .
Từ Văn sửng sốt la :
- Lão ...lão là ..
Từ Văn nghe lão nói vậy ù tai , người chàng lảo đảo muốn té chàng kinh hãi đến độ không bút nào tả xiết . Có bao giờ chàng lại ngờ Thống Thiền hoà thượng là người đứng đầu bát tướng dưới trướng phụ thân chàng được . Chàng chợt nhớ tới Thống Thiền hoà thượng đã bị một hán tử mặt đen mạo xưng là Tổng Tuần Khâu Văn đánh đến núi Dổng Bách trượng nghĩa tìm kẻ cừu thù . Không ai địch nổi lão . Sau Hội Chủ Hội Vệ Đạo chỉ ra đối phương họ Chu , từ đó lão xuất gia chưa đầy hai chục năm gác bỏ khí giới chính vì vụ đó . Ngày đó Thống Thiền hoà thượng ở núi Đổng Bách chỉ vì vụ chàng và Thiên Đài Ma Cơ bị hán tử mặt đen tàn hại , như vậy chàng vẫn còn thiếu lão một món nợ ân tình . Dĩ nhiên khi ấy chàng không hiểu rõ mà lão cũng không biết chàng chính là con Thất Tinh bảo chúa .
Thống Thiền hoà thươg5 cất giọng nghiêm trang hỏi :
- Từ Văn ! Thí chủ đã nói hết chưa bần tăng động thủ tới nơi rồi .
Từ Văn lùi lại mấy bước đáp :
- Thống Thiền ! Hay hơn hết là lão đừng động thủ .
- Tại sao vậy ?
- Vì lão không phải là đối thủ của tại hạ đâu .
- Có lẽ đúng thế . Nhưng mình đã là người võ lâm có khi phải làm cả việc không thể làm nổi .
- Tại hạ không muốn giết lão .
- Nhưng bần tăng lại cần trừ khử thí chủ để đem lại an ninh cho võ lâm .
Từ Văn lùi lại mấy bước đến mép hiên rồi nói :
- Nếu vậy thì lão thử động thủ đi coi .
Thống Thiền hoà thượng ra khỏi sảnh đường hai người đứng đối diện hau ở ngoài hành lang rộng rãi . Bầu không khí trong trường khẩn trương và đầy sát khí . Từ Văn lạnh lùng quát :
- Lão ra tay đi .
Trước kia Thống Thiền hoà thượng là thủ hạ của phụ thân Từ Văn mà nay lão thành cừu địch quyết sinh tử với chàng , vụ biến ảo này thật là đáng sợ . Cái đó cũng là mối đau khổ cho chàng không phải vì vụ này . Hành động của phụ thân chàng không muốn nghĩ tới nữa , nhưng ý niệm này chẳng khác gì con trùng khoét xương không sao giải trừ được khiến cho chàng chẳng thể nào quên . Thống Thiền hoà thượng trầm giọng nói :
- Từ Văn ! Theo lẽ bần tăng không nên động thủ với thí chủ , đây chỉ là trường hợp bất đắc dĩ .
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Lão còn giả vờ làm chi nữa .
- Coi chưởng đây .
Tiếng quát chưa dứt lão vung tay áo bào lên một luồng cường phong chụp lấy người Từ Văn , chàng nghiến răng tung chưởng nghinh địch . Sầm một tiếng vang lên hai bên cùng lùi lại một bước bóng người dang ra xa rồi lại gần vào , hai bên phóng chưởng ra tựa hồ cùng một lúc . Lần này Từ Văn vận đủ mười thành công lực , lại một tiếng quát cơ hồ thùng màng tai .
Từ Văn lảo đảo người đi Thống Thiền hoà thượng cũng lùi lại hai bước .
Những người có mặt tại trường đều sợ xanh mặt .
Thống Thiền hoà thượng hắng giọng một tiếng bóng chưởng huyền ảo lão biến hư chiêu thành thực chiêu đánh thực sự . Từ Văn bật lên tiếng cười sằng sặc chàng phóng ra Độc thủ nhất thức xuyên qua bóng chưởng đối phương đi thẳng vào trái tim . Một tiếng la hoảng rùng rợn Thống Thiền hoà thượng lùi lại bốn năm bước trên mặt lão chưa hết vẻ khiếp sợ . Từ Văn lại lạng người đi tiến vào chàng phóng ra chiêu Độc thủ nhị thức tức là Đồ long trảm giao . Những tiếng la hoàng vang dội một hồi .
Bầu không khí trong trường tựa hồ ngưng kết lại cơ hồ nghẹ thở , không trường trở nên tịch mịch sau khi những tiếng la chấm dứt .
Từ Văn phóng chưởng còn cách huyệt toàn cơ của đối phương chừng nửa thước , tay trái chàng cũng gần đánh vào huyệt thiên linh , hiển nhiên chàng sắp kết thúc sinh mạng đối phương trong chớp mắt nhưng chàng bỗng dừng lại . Bất cứ ai cũng nhìn rõ nếu chàng không dừng tay thì Thống Thiền hoà thượng đã chết lăn ra đương trường . Thống Thiền hoà thượng qua một cơn khủng bố sinh tử mặt lão lợt lạt . Lão cất tiếng giục :
- Hạ thủ đi ! Bần đạo thuận theo số mạng .
Từ Văn thu chưởng về lạnh lùng nói :
- Tại hạ còn thiếu một món ân tình của lão thế là nay đã trả xong đôi ta không còn nợ gì nhau nữa .
Thống Thiền hoà thượng mặt buồn rười rượi buông tiếng thở dài lẳng lặng hồi lâu không nói câu gì .
Từ Văn lùi lại hai bước , chàng đưa mắt nhìn vào sảnh đường rồi lại ngó đăm đăm vào mặt Khương Giác không chớp .
Khương Giác cúi gầm mặt xuống , hắn biết rõ bất luận là Địa Ngục thư sinh hay Hội Vệ Đạo bên nào cũng muốn bắt được hắn họ mới cam lòng .
Từ Văn đột nhiên quay lại bảo Thống Thiền :
- Hoà thượng hãy giao hắn cho tại hạ .
Thống Thiền hoà thượng ngơ ngác hỏi :
- Để làm gì ?
- Lão chẳng cần biết để làm gì , tại hạ phải đưa hắn đi .
- Thế thì không được .
- Tại hạ đã nói ra lời là không canh cãi nữa .
Thống Thiền hoà thượng thở hồng hộc nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi khinh người quá , trong con mắt ngươi không còn ai nữa ư ?
Từ Văn không thèm quay đầu lại đáp ngay :
- Vụ này không liên quan gì đến lão .
Lão tú sĩ nét mặt đầy vẻ oán hận hậm hực nói :
- Quân lang sói kia ! Ngươi muốn đem hắn đi thì hãy giết hết những người bản hội có mặt tại trường đã .
Từ Văn tức mình đáp :
- Khi cần đến thì tại hạ cũng phải làm .
Không trường lại bao phủ một bầu không khí khẩn trương vô cùng , Thống Thiền hoà thượng trầm giọng nói :
- Từ Văn ! Thí chủ đòi đưa hắn đi với mục đích gì ?
- Điều thứ nhất là tra hỏi cho ra trụ sở Tổng đàn của Ngũ Phương giáo , điều thứ hai là tại hạ có việc riêng với hắn .
- Mục đích thứ nhất của thí chủ cũng giống như của bản hội , bần tăng muốn cùng thí chủ làm một hiệp định quân tử ...
Từ Văn ngắt lời :
- Hiệp định quân tử thế nào ?
- Nếu miệng hắn cung khai ra những tài liệu gì liên quan đến Ngũ Phương giáo thì thí chủ cũng cung cấp cho bản hội .
Mọi người nghe ra giọng lưỡi của Thống Thiền hoà thượng có chiều nhượng bộ . Từ Văn biết rằng giữa Hội Vệ Đạo với mình trên thực tế không có thù oán gì nên quan niệm của chàng cũng biến đổi , dĩ nhiên chàng coi vụ đó không có hại gì liền gât đầu đáp :
- Về điểm này thì được .
- Nếu vậy thí chủ hãy đem hắn đi , kỳ dư bản hội vẫn có cách xử trí .
Mục đích của Từ Văn chỉ ở một mình Khương Giác vì hắn là một tên bạn đồ của sư môn chàng cần phải làm cho nên việc vì đã phụng mệnh sư tổ thanh lý môn hộ , còn những giáo đồ khác chàng chẳng cần can thiệp làm gì .
Lão Tú Sĩ cùng Táng Thiên Ông tuy trong lòng muốn phản đối nhưng nhận thấy không một ai là đối thủ của Từ Văn nếu đưa ra lời chống báng thì e rằng sẽ đi tới hậu quả khôn lường . Mặt khác chuyến đi này do Thống Thiền hoà thượng cầm đầu quyết định của lão không ai có thể phản đối , hai lão chỉ tỏ vẻ khó chịu nhưng đúng với câu tục ngữ dám hận nhưng không dám nói ra
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ rất mau , chàng đã nói ra miệng là đem Khương Giác đi nhưng đem đi đâu bây giờ ? Chỉ xử trí ngay đây là tiện hơn hết . chàng liền lên tiếng :
- Thống Thiền ! Để Khương Giác lại ngoài ra tuỳ các vị xử trí thế nào cũng được tại hạ không dính líu đến , có điều tại hạ xin các vị hạ lệnh triệt thoái khỏi nơi đây .
Thống Thiền hoà thượng ngần ngại một lúc rồi vẫy tay :
- Rút lui ! Đem bọn người kia đi hết .
Lệnh vừa ban quần tử Hội Vệ Đạo lập tức động thủ người nọ gọi người kia rút lui ra ngoài . Lão Tú Sĩ ngó Từ Văn hằn học nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Chuyện của ngươi chưa thánh toán xong đâu đấy .
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Tại hạ xin sẵn dàng chờ đợi lãnh giáo các vị .
Hội Vệ Đạo triệt thoái hết rồi trong sảnh đường chỉ còn lại một mình Khương Giác hắn ngó Từ Văn với cặp mắt khủng khiếp .Từ Văn lê bước trong sảnh đường cặp mắt của chàng chiếu ra hững tia sáng xanh lè trợn lên nhìn Khương Giác nói :
- Khương Giác ! Chúng ta hãy bàn tới mấy vần đề trước rồi sau sẽ giải quyết việc chính . Tại hạ hy vọng các hạ nói cho thành thực đừng bắt buộc tại hạ phải dùng đến thủ đoạn tàn khốc để đối đãi với các hạ .
Khương Giác hiển nhiên bị kiềm chế nội lực hắn không tỏ ra một chút dấu vết gì để phản kháng oai phong cũng mất hết , so với lần trước lần này hắn tựa hồ là một con người khác . Từ Văn ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Tam Chỉ Mỗ Mỗ đã bị ai giết trong lữ quán ?
- Chính giáo chủ đã thân hành hạ thủ .
- Được rồi ! Bây giờ người con gái kia ở đâu ?
- Cô ta đã bị đưa về Tổng Đàn rồi .
- Tổng Đàn ở đâu ?
- Không biết .
Từ Văn lại hỏi :
- Sao các hạ lại không biết ?
Khương Giác vẫn buông thõng nói :
- Không biết !
Từ Văn sẵng giọng hỏi :
- Lão muốn nếm mùi đau khổ rồi mới chịu cung xưng chăng ?
Khương Giác vẫn thản nhiên nói :
- Dù ngươi có chém ta cũng vậy mà thôi . Ta không biết .
- Thôi được ! Bây giờ hãy tạm gác chuyện đó lại , bây giờ lão cho ta biết quý Giáo chủ là cao nhân phương nào ?
Khương Giác vẫn một mực :
- Kông biết .
Từ Văn lửa giận bốc lên ngùn ngụt chàng lớn tiếng quát :
- Liệu lão có dám nói một câu không biết nữa chăng ?
Khương Giác nghiến răng đáp :
- Địa Ngục thư sinh ! Bản toà không may lọt vào tay ngươi , ngươi muốn giết thì giết đi hà tất phải làm oai làm phước ? Ta cho ngươi hay , ngươi cũng chẳng sống được mấy nổi nữa đâu , người kiếm ngươi để thanh toán sắp tới nơi rồi đó .
- Có phải quý Giáo chủ không ?
- Ngươi chưa đáng là người để đích thân Giáo chủ ta phải hạ thủ .
Từ Văn tức như vỡ mặt toan phóng tay điểm vào tử huyệt của đối phương , nhưng chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi dừng lại . Chàng cho rằng Khương Giác dù sao cũng là đời trên của chàng , đây là việc tu chỉnh gia pháp mà chàng dùng tới thủ đoạn khác là đi ra ngoài quy luật của bản môn . Hiện giờ lão chưa biết thân phận cùng địa vị của chàng nếu chàng nói hở ra mối liên quan tất lão không còn xảo quyệt được nữa .
Từ Văn nghĩ vậy liền cất giọng nghiêm nghị nói :
- Khương Giác lão không chịu nói rõ môn phái ư ?
Khương Giác không trả lời , Từ Văn nói :
- Thủ đoạn của lão rất là tàn khốc ! Lão đối đãi với người trong thạch lao như vậy có biết phạm vào điều luật gì không ?
Khương Giác đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi lại :
- Điều luật gì ?
- Lừa thầy diệt tổ là phải xử tử .
Khương Giác hỏi lại :
- Lừa thầy diệt tổ ư ?
- Lão còn định chối nữa chăng ?
Giữa lúc ấy bỗng có thanh âm khủng khiếp khiến người nghe phải ớn lạnh xương sống cất lên , từ ngoài cửa sảnh đường :
- Tiểu tử ! Ngươi thật có gan múa vuốt mới dám chống lại bản giáo .
Từ Văn quay đầu nhìn ra bất giác chàng hít một luồng khí lạnh đến ớn da gà . Bỗng thấy trên hiên ngoài sảnh đường có một quái vật bảy phần giống quỷ ba phần giống người món tóc đỏ xoả xuống vai và lưng . Một vết sẹo bị đao chém từ mé tả trên tránđi chéo xuống mé hữu bên miệng , mắt bên tả và mũi bên hữu bị khuyết sâu xuống thành hai lỗ thủng . Da lão đen nhẻm mà thân hình gầy guộc khác nào một cái thây ma đã khô đét , lão chỉ còn một mắt chiếu ra những tia hàn quang lấp loáng khiến cho người ta phải chấn động tâm thần . Hắn mặc tấm ào dài đen vừa dài lê thê vừa rộng thùng thình coi chẳng khác một cây que treo áo vào .
Từ Vă định thần lại rồi hỏi :
- Cách xưng hô các hạ như thế nào ?
Quái nhân đáp :
- Bản toà là Thất Sát Thần Chu Cẩn phó Giáo chủ Ngũ Phương giáo .
Từ Văn lại hỏi :
- Các hạ đến đây để chịu chết chăng ?
Quái nhân bật cười lên the thé :
- Tiểu tử , bản nhân muốn lột da ngươi .
Từ Văn mai mỉa :
- Coi tôn dung các hạ như vậy ...
Quái nhân ngắt lời :
- Tiểu tử ngươi hãy ra đây thử coi .
Từ Văn điểm huyệt Khương Giác cho té xuống rồi nói :
- Khương Giác ! Ta vâng lệnh sư tổ thanh lý môn hộ lão hãy chờ ta xong việc rồi ta sẽ nói .
Chàng nói xong từ từ trở gót ra ngoài sảnh đường . Thất Sát Thần Chu Cẩn chớp một con mắt mấy cái rồi cất tiếnh như chẻ tre hỏi :
- Tiểu tử , ngươi thanh lý môn hộ nào ?
Từ Văn còn đứng cách đối phương chừng sáu bước chàng cất giọng lạnh như băng nói :
- Việc này không liên quan gì đến các hạ .
Thất Sát Thần Chu Cẩn lại hỏi :
- Ngươi là đồng môn với Khương Phân đàn chúa ư ?
- Đúng thế !
- Theo chỗ lão phu biết thì Khương Phân đàn chúa chẳng có ai là đồng môn , thằng lõi này ..
Từ Văn ngắt lời :
- Im miệng ngay ! Ta không hơi đâu nói chuyện đường dài với lão mà chỉ cần hỏi một câu : Quý Giáo chủ là ai ?
- Ngươi không đáng hỏi .
Từ Văn cười gằn nói :
- Hay lắm ! Đó là câu nói cuối cùng của lão .
Vừa dứt lời chàng phóng song chưởng công lực vận để độ chót để tấn công đối phương , chàng muốn giải quyết đối phương trong vài ba chiêu để còn xử trí tên nghịch đồ Khương Giác . Công lực của Từ Văn hiện nay rất ghê gớm chàng phóng phát chưởng này mãnh liệt đến độ quỷ khốc thần sầu . Thất Sát Thần Chu Cẩn rú lên một tiếng quái gỡ người hắn đứng nguyên một chỗ xoay tít như con quay vừa chịu đựng sức nặng muôn cân vừa tiến gần lại . Mười ngón tay lão như chân chim chụp vào trước mặt và ngực của Từ Văn , thủ thức này thật là một món tuyệt kỷ trong võ lâm khiến cho người ta không còn đất để chống đỡ chứ đừng nói tới chuyện phản kích nữa . Từ Văn trong lòng kinh hãi lạng người đi lùi lại ba thước , Thất Sát Thần Chu Cẩn như bóng theo hình vừa đuổi vừa ra chiêu như trước ...
Trường hợp này chỉ là một bước hoãn xung trong nháy mắt , Từ Văn lại gặp cơ hội phản kích chàng phóng ra chiêu Độc thủ nhất thức nhanh như điện chớp lấy công làm thủ . Thất Sát Thần Chu Cẩn lùi lại mấy bước bật tiếng la hoảng , chiêu thức kỳ bí độc địa như vậy khiến hắn phải hết vía Từ Văn tiến lại gần phóng thêm chiêu Độc thủ nhị thức Thất Sát Thần Chu Cẩn rên lên tiếng một tiếng hự rồi lảo đảo người đi hai cái đã té xuống dưới hiên . Đám tóc đỏ trên đầu xoả xượi vết đao chém trên mặt coi gớm ghiếc đã biến màu đỏ như máu , hắn băng mình nhảy lên nóc nhà trốn mất .
Từ Văn cũng kinh hãi không ít , chàng không ngờ Độc thủ nhị thức cơ hồ làm cho đối phương phải bị thương mà hắn giữ được khỏi té . Chàng nghĩ thầm :
- Cái đó chứng minh công lực của Thất Sát Thần đã tới một trình độ tương đương khủng khiếp , so với Thống Thiền hoà thượng và Dự Nam đặc sứ Giản Thanh Sơn thì lão quái này có phần hơn chứ không chịu kém .
Từ Văn trở vào trong sảnh đường bất giác đứng thộn mặt ra vì không thấy tông tích Khương Giác đâu nữa . Chàng nóng nảy tức giận không bút nào tả xiết , chàng nghĩ sư tổ chết chưa lạnh xác nghiêm mệnh tôn vẫn văng vẳng bên tai có lý đâu để kẻ khi sư diệt yo6n vẫn tiêu dao ngoài pháp luật . Từ Văn không thấy một bóng người nào nữa liền phóng chưởng đánh vào tấm bình phong liền đi tìm khắp phòng ốc , viện lạc vẫn không thấy một bóng người . Chàng giận như điên mà không có chỗ nào để phát tiết , Khương Giác chạy thoát rồi thế là hỏng hết mọi việc chẳng có cách nào thanh lý môn hộ . Thiên Đài Ma Cơ cùng mẫu thân chàng cũng không ra tay cứu viện được , Ngũ Phương giáo đồ lại không để tiêu chí gì đặc biệt trừ phi phải tìm tới tận tổ đối phương ngoài ra chẳng còn cách nào phát hiện thấy chúng được . Trong lúc thảnh thốt hoang mang chàng thấy mình lâm vào tình trạng không biết tiến thoái ra sao . Chàng tự trách :
- Giả tỷ có Hoàng Minh cùng đi thì không đến nỗi được chỗ nọ bể chỗ kia .
Nhưng chàng lại nghĩ công việc của môn phái không được để người ngoài can dự vào nên kiên quyết không cho Hoàng Minh đi theo là phải , có điều chàng cảm thấy mình không đủ lịch duyệt thành ra lỡ việc . Sau một lúc kích động Từ Văn dần dần bình tĩnh lại chàng suy nghĩ xem nên hành động việc gì trước .
Chàng cho rằng việc tìm kiếm trụ sở Tổng đàn của Ngũ Phương giáo là việc khẩn cấp hơn hết rồi hãy tính tới chuyện khác , nhưng việc này bây giờ thật khó khăn chỉ mong ở cơ hội đặc biệt .
Từ Văn buồn rầu rời khỏi toà nhà lớn dùng Phân đàn chàng vô tình ra khỏi thành Yên Sư , đường cũ chiếu ánh tà dương đầy vẻ thê lương ảm đạm con người bản lĩnh cái thế như chàng lẻo đẻo đi một mình trên đường cổ đạo , bóng tà dương chiếu bóng người chàng dài lê thê lại càng tăng thêm vẻ cô đơn tịch mịch .
Những bộ mặt quen thuộc lần lượt hiện ra trong đầu óc chàng rồi lại mờ dần đi hết cảnh này đến cảnh khác , nhất là những mối thù huyết lệ cứ lục tục diễn ra không bao giờ hết ...
Tinh thần chàng tưởng chừng đi tới chỗ tan vỡ không còn cách nào cứu vãn được đột nhiên chàng nghĩ đến bang Thần Ưng . Theo lời Hoàng Minh kể cho chàng nghe thì bang Thần Ưng đã bị Ngũ Phương giáo thôn tính và đổi bang đó thành đệ nhị Phân đàn . Chàng tự nghĩ :
- Nếu ta tìm đến bang Thần Ưng thì lo gì không tìm ra được manh mối ?
Chàng nghĩ tới đây lại phấn khởi tinh thần , rồi chàng liền nhắm về phía bang Thần Ưng mà chạy .
Bang Thần Ưng tuy không phải là danh môn đại phái nhưng nó cũng chiếm một địa vị kha khá trong võ lâm . Nó không phải là bang hội bí mật nên chỗ lập đàn ai cũng biết rõ tìm đến nơi chẳng khó khăn gì .
Ngày thứ ba mặt trời mọc chưa lâu Từ Văn đã tìm tới nơi , bang này lập trại tại Tàng Long Cốc .
Tàng Long Cốc ở vào giữa nhiều dãy núi địa thế thật là hiểm trở , đường vào hang núi rất sâu và âm u thảm đạm hai bên vách núi toàn mọc đá tai mèo . Nơi đây thật đúng với tên gọi của nó .
Từ Văn dừng bước đứng trước cửa hang đứng nhìn một chút chẳng thấy động tĩnh gì , chàng tự nghĩ :
- Xem chừng Ngũ Phương giáo cách tổ chức có vẻ thần bí quỷ mị giống Đệ nhị Phân đàn trong thành Yên Sư .
Chàng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cất bước tiến vào trong hang , đường cốc đạo không rộng mấy ước chừng ba trượng mà thôi đúng là một đường giao thông nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người cưỡi ngựa đi qua . Nó ngoằn nghèo hết quanh bên tả rồi lại vòng sang bên hữu giữa đống loạn thạch . Từ Văn đi chừng hơn trăm trượng bỗng chàng nghe thấy có tiếng nổ liền quay đầu lại thì thấy một làn khói trắng mờ mịt bốc lên , chỗ cửa hang đi vào bây giờ chắc bị lửa khói bít kín . Từ Văn ý thức được đối phương đã phòng bị từ trước , chàng chắc đối phương đã tiên liệu mình sẽ tới đây nên mới giương sẵn cạm bẫy để chờ . Nhưng chàng vẫn chẳng để tâm tiếp tục tiến về phía trước .
Đột nhiên một làn khói đặc từ phía trước đã bắt đầu bốc lên cao như núi , thế là phía trước phía sau đều có lửa phong toả thế lửa lan ra rất mau những cỏ dại dây leo trong hang núi dường đã có rắc những chất dẫn hoả . Chỉ trog nháy mắt lửa lan đã đến trước mặt Từ Văn khí nóng cơ hồ cháy da sém thịt , hai bên vách núi toàn là đá nhọn hoắt như đao kiếm coi tình hình này chàng cơ hồ bị hoả táng .
Từ Văn thấy nguy cơ tất phải tìm đường trốn thoát .
Trong bụng chàng đã có định kiến lâm nguy mà không rối loạn lúc ở sau núi Bạch Thạch chàng đã gặp lão quái Ngọc Diện Hiệp Chu Công Đán truyền cho chàng phép hoàn không phi thăng và đã từng giúp chàng bay qua sường núi hiểm trở . Bây giờ tuy vách núi tuy cũng hiểm nghèo nhưng so với hang cụt ở sau núi Bạch Thạch thì chỗ này hãy còn dễ dàng hơn nhiều . Chàng nghĩ vậy rồi tung mình nhảy vọt lên không chàng cxhuyển mình một vòng rồi hai vòng ... Chỉ trong chớp mắt chỗ chàng đứng đã bị lửa tràn vào thành biển lửa rồi . Từ Văn hít một hơi chân khí rồi chuyển mình bảy vòng trên đỉnh vách núi rồi hạ thấp xuống , cháng cúi đầu trông xuống thì thấy một làn khói đen cùng lửa đỏ cháy ào ào bốc lên rất mạnh không khỏi bở vía . Chàng tự nghĩ :
- Nếu ta không nhờ thứ thân pháp bao trùm võ lâm này thì cũng bị uổng mạng rồi , thật là một phen hú vía .
Nghĩ tới đây lòng chàng nổi sát khí bừng bừng , chàng để ý địa thế men theo sườn núi mà đi . Chỉ trong khoảng khắc bao nhiêu phòng xá liên tiếp nổi ra trước mắt chàng chắc đây là Tổng đàn Thần Ưng bang không còn nghi ngờ gì nữa .
Tàng Long Cốc bên ngoài hẹp mà bên trong rất rộng khác nào cái bình tròn cổ dài . Từ Văn ước lượng địa thế rồi đề tụ chân khí đến dộ chót hảy xuống đầu trên chân dưới tựa hồ con chim ưng khổng lồ xà xuống đáy hang . Tuy nhiên thế quanh co của chàng giảm đi rất nhiều vì sức nặng hạ xuống rất mau , nếu là người khác thì chẳng ai dám mạo hiểm đến thế mà không sợ tan xương nát thịt , chỉ một làn hơi không tiếp tục để đứt đoạn là người rớt xuống nát như tương .
Chỗ Từ Văn hạ mình xuống ở ngay bên núi , lúc này mọi người để hết tinh thần chú ý vào biển lửa không một ai ngờ đến là có sát tinh từ trên trời bay xuống . Từ Văn ẩn thân sau một phiến đá đảo mắt nhìn ra đám người ở ngoài xa chừng chục trượng . Trong đám đông chỉ thấy toàn người đã thủ tiêu dấu hiệu Thần Ưng , hết thảy mặc áo màu đen như vậy đủ chứng minh bang này đã bị nhập vào Ngũ Phương giáo . Chàng chú ý nhìn kỹ thì chẳng thấy bang chúa Cổ Ngọc Sanh đâu cả , thế lửa dần kém đi ánh dương quang thay thế vào khe núi ảm đạm mà cũng trông rõ hết . Từ Văn khác nào quỷ mị lẫn vào khe đá mà chờ , ít ra chàng phải tìm thấy nhân vật nào đứng đầu xuất hiện thì chàng mới ló mặt ra , bằng không thì rút dây động rừng e rằng mình tốn công vô ích .
Lửa đã tắt hẳn một làn khói xanh bốc lên , một lão già áo đen chạy nhanh tới bọn áo đen ở không trường vội rẻ qua hai bêm để nhường lối . Lão già áo đen quan sát tình thế hiện trường rồi lớn tiếng ra lệnh :
- Các ngươi phải thu xếp khe hang bị cháy và phải tìm ra hài cốt của kẻ bị nạn .
Đột nhiên có thanh âm lạnh lẽo cất lên :
- Bất tất phải phí công như vậy .
Những tiếng la hoảng như nước vỡ bờ từ bốn mặt nổi lên , lão già áo đen mặt xám như tro tàn bàn chân lão tưởng chừng như mọc rễ dưới đất không nhắc lên được nữa . Lão há miệng líu lưỡi nói không ra tiếng :
- Ngươi ...ngươi ..
Từ Văn đáp ngay :
- Tại hạ là Địa Ngục thư sinh đây mà .
Lão già hốt hoảng hỏi :
- Ngươi không bị đốt cháy ư ?
Từ Văn hỏi lại :
- Như vậy há chẳng là vũ nhục danh hiệu Địa Ngục thư sinh ư ?
- Ý ngươi muốn gì ?
- Trước hết là các hạ hãy báo danh hiệu .
Lão áo đen lùi lại ba bốn bước vừa thở rồi đáp :
- Lão phu là Phân đàn chưởng lệnh tên gọi là Hồng Thất .
- Tại hạ muốn gặp Phân đàn chúa của các vị .
Một thanh âm hung dữ ở bên cạnh cất lên :
- Ngươi muốn gặp bản toà ư ?
Từ Văn đưa mắt nhìn qua thì thấy một chàng thiếu niên mặc áo gấm vào cỡ tuổi chàng không chênh lệch mấy tí . Gã thiếu niên này vẻ mặt cực kỳ hung ác nhưng không giấu nổi mối khiếp sợ trong lòng . Chàng tự nghĩ :
- Coi cách ăn mặc của gã giống hệt như Ngũ Phương sứ giả nhưng sao gã lại xưng là bản toà ? Có phải gã nguyên là Thần Ưng bang chúa Cổ Ngọc Sanh không ?
Mục đích của chàng đến đây không mong gì hơn thế chàng đưa mắt nhìn đối phương một lượt rồi hỏi :
- Các hạ là Phân đàn chúa ư ?
Gã kia đáp :
- Chẳng lẽ còn giả được sao ?
- Vậy ngươi báo danh đi .
- Hứa Đại Thành .
Từ Văn hỏi :
- Vậy thế Cổ Ngọc Sanh đâu ?
- Ngươi có quen biết y chăng ?
Từ Văn đáp :
- Tiện đây muốn hỏi mà thôi .
Thiếu niên nói :
- Gã họ Cổ phước bạc đã từ trần rồi .
Từ Văn đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Giết người cướp ngôi thủ đoạn của quý phái thật là tàn nhẫn .
Thiếu niên áo gầm Hứa Đại Thành lùi lại một bước hỏi :
- Ngươi cũng vì việc đó mà tới đây chăng ?
- Bản nhân hơi đâu mà can thiệp việc của người .
- Vậy ngươi đến đây làm chi ?
- Bản nhân muốn gặp giáo chủ của các vị .
Thiếu niên áo gấm ra vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi ... muốn gặp Giáo chủ của bọn ta ư ?
- Đúng thế !
- Ngươi không đáng đâu .
Mắt Từ Văn lại loé ra những tia sáng xanh lè chàng cất giọng lạnh như băng hỏi :
- Hứa Đại Thành ! Ngươi mà dám bảo là ta không đáng ư ?
Thiếu niên áo gấm tức là Hứa Đại Thành bị luồng mục quang dị thường của Từ Văn làm cho khiếp đãm . Gã sợ quá lùi lại ba bước hỏi :
- Sao .. sao ...?
- Lấy máu mà rửa Tàng Long Cốc cả con gà con chó cũng không bỏ sót .
Hứa Đại Thành hỏi :
- Ngươi làm được thế ư ?
- Sự thật sẽ trả lời ngươi .
Thiếu niên áo gấm lùi lại mấy bước liền rút trường kiếm đánh soạt một tiếng , gã vung tay lên luồng kiếm quang vọt ra dài đến năm thước . Hiển nhiên bản lãnh của gã đến trình độ xuất thần đệ tử phân đàn bốn phía đều nổi tiếng reo hò , kiếm tuốt cung giương chuẩn bị chiến .
Từ lúc Phân đàn chúa Hứa Đại Thành rút kiếm ra không trường bao phủ làn không khí khẩn trương . Từ Văn vẫn đè nén mối oán thù chất chứa đầy trong bụng bây giờ lại nổi lên , nếu chàng không nhờ có thân pháp tuyệt luân thì chàng đã bị chết cháy trong hoả cốc rồi . Sư môn chàng tuy có lệnh giới sát nhưng hãy tạm gạt việc tư thù sang một bên chưa nói vội nguyên một hành vi của Ngũ Phương giáo cũng đủ khiến chàng phải tru diệt bọn gian tặc này để trừ hại cho võ lâm .
Lòng chàng nghĩ vậy song chưởng đã vận công lực đến độ chót mắt chàng chiếu ra những tia sáng xanh lè khiến người trông phải sợ run . Hứa Đại Thành quát lên một tiếng thật to nhảy xổ về phía Từ Văn đánh ra một chưởng nhanh như chớp . Từ Văn hắng giọng một tiếng rồi phóng ra chiêu Độc thủ nhất thức tốc độ cũng mau lẹ phi thường xuyên qua luồng kiếm quang của đối phương mà vào , Hứa Đại Thành kinh hãi vô cùng gã vội thu kiếm lui về lớn tiếng quát :
- Tiến lên !
Chưởng lệnh Hồng Thất cùng bốn tên đệ tử dạ một tiếng rồi nhảy xổ ra , sát khí của Từ Văn đã đến độ không thể ngăn lại được tay phải chàng quét ngang Hồng Thất một cái tay trái vạch một đường lướt qua bốn tên kiếm thủ . Kề ra cử động tay trái tay phải chàng tuy có trước sau song lẹ như ra chiêu cùng một lúc .
Một tiếng rên thê thảm , tiếp theo là bốn tiếng kêu rú Hồng Thất bị một chưởng miệng hộc máu tươi loang choạng đã ngã lăn xuống đất , còn bốn tên kiếm thủ chưa kịp ra chiêu đã té nhào chết ngay lập tức .
Bao nhiêu đẹ tử của Ngũ Phương giáo có mặt tại trường đều sợ hết hồn , tiếng la hoảng vang lên như sấm dậy một góc trời . Từ Văn lại lạng người sang một bên phóng chưởng tay mặt ra .
- Oẹ
Chưởng lệnh Hồng Thất bị hất cao lên không tới hai thước rồi té huỵch xuống đất chắc không sống được nữa .
Hứa Đại Thành gầm lên một tiếng phóng chiêu ra , gã còn đứng ngoài tám thước mà kiếm phong đã xô tới đầu Từ Văn , kiếm phong rít lên như xé bầu không khí điếc cả tai . Chiêu thức này lợi hại khôn lường , kiếm thuật như gã trong võ lâm tưởng không được mấy người . Từ Văn rất lấy làm kinh hãi lùi lại một bước dài . Roạt một tiếng trước ngực chàng đã bị mũi kiếm xé thành một vệt dài . Hứa Đại Thành ra chiêu này đắc thủ liền rượt theo như bóng theo hình , chỉ trong chớp mắt gã đã phóng ra 38 chiêu liền như gió táp mưa sa . Trong vòng một trượng chẳng có khoảng không nào đến một tấc không bị công kích .
Từ Văn bắt buộc lùi lại bảy bước , ngoài ra ọn đệ tử công lực khá cao cũng thừa cơ nhảy vào .
Từ Văn tức như vỡ mặt , chàng nhân lúc đối phương vừa xử xong 38 chiêu kiếm , chàng thừa cơ có khoảng trống không đầy nháy mắt nhảy xổ vào phóng ra chiêu Độc thủ nhị thức tức là Đồ long trảm giao Hứa Đại Thành rú lên một tiếng thu kiếm về người gã ngã lăn xuống đất . Đồng thời một làn kiếm khí dày đặc trùm xuống người gã .
Từ Văn lặp tức nhảy vọt lên không dưới chân chàng những tiếng khí giới chạm nhau chát chúa , người chàng chuyển đi một vòng từ trên không đánh xuống , một luồng kình phong nặng như núi Thái Sơn chụp vào đám đông . Tiếng kêu rú nồi lên inh ỏi , bảy tám tên miệng phun máu tươi chết ngay đương trường Từ Văn hạ mình xuống như con hổ điên khùng nhằm chỗ đông người xông vào .
Chì trong khoảnh khắc bầu không khí trời sầu đất thảm pha vào những rên la thành một điệu nhạc khủng khiếp . Những đệ tử của Ngũ Phương giáo bỏ chạy toán loạn như con chó mất chủ . Từ Văn sát khí đằng đằng trong con mắt chàng bọn chúng như một bầy gà độc thủ đánh tới đâu người chết tới đó .
Lát sau bao hiêu tiếng ồn ào bình tĩnh cả lại . Trên mặt đất thây người ngổn ngang đây là lần đầu mà Từ Văn giết người nhất kể từ ngày chàng bước chân vào giang hồ .
Từ Văn nghiến răng băng mình lẫn vào trong các phòng ốc , những phòng này lấy đá làm tường rất thấp nhưng thật kiên cố . Chính giữa là một gian đại sảnh rộng lớn hai bên tả hữu đều có những dãy nhà ngang mỗi chiếc năm gian , toà chính điện chiếm chừng hai chục trượng còn ngoài ra là phòng xá trùng điệp cách kiến trúc thật là hàng lối thứ tự .
Một toà nhà mà phòng xá nhiều như thế mà tựa chỗ không người , dĩ nhiên là bọn chúng không thể trong khoảnh khắc mà bỏ đi hết được hẳn số đông còn ẩn nấp gần đây . Trong nhà đại sảnh ngay trên nóc treo một bức màn màu đen thêu một đoá hoa mai rất lớn màu trắng đó là tiêu chí đặc biệt của Ngũ Phương giáo .
Trước bức màn kê một cái án dài trên án có đặt một lá cờ hình tam giác , trước án có đặt ba chiếc ghế bọc da hổ hai bên đều bày năm cái ghế lớn bằng gỗ đàn . Cách bài trí cũng tương tự như một bang phái trên chốn giang hồ .
Từ Văn xuyên qua sảnh đường đi vào phía sau , chàng vượt luôn bảy từng phòng viện mà chẳng thấy một bóng người nào . Tình trạng này khiến Từ Văn rất cănm tức tưởng chừng thất khiếu bốc khói ra . Chuyến đi này cơ hồ chàng bị bỏ mạng mà lại đi mất công . Chàng chẳng cam tâm chút nào , Thiên Đài Ma Cơ và mẫu thân đều bị lọt vào tay đối phương chưa hiểu hung kiết ra sao . Theo lời Khách Qua Đường mà phán đoán thì cuộc đổ máu ở Thất Tinh bảo đúng là do Ngũ Phương giáo gây ra . Chàng rất hối hận là không lưu lại một tên nào sống sót để tra hỏi may ra có được chút manh mối nào chăng ? Tên nghịch đồ Khương Giác lại lọt lưới , sư tổ Ngũ Thượng bỏ mình dưới địa lao chết không nhắm mắt được . Từ Văn càng nghĩ càng không sao ngăn được lửa giận nhưng sự thật chàng không làm gì được .
Nếu quả cả toà Tàng Long Cốc chỉ có bấy nhiêu người mà bị chết cả ngoài hiện trường thì thật là phi lý , Từ Văn coi kỹ lại thì không thấy đường thông lộ nào khác . Chàng đoán mười phần có đến chín là họ còn ầ nấp trong các toà nhà bí mật hoặc chỗ nào kín đáo . Óc chàng chợt nảy ra một ý kiến là phóng hoả đốt hết toà nhà mới có thể bắt buộc mọi người ló mặt ra . Thế rồi chàng tìm những vật dễ cháy đặt từ ngoài vào trong phóng hoả đốt lên , khi lửa đã nổi to Từ Văn tìm một phòng cách xa chừng tầm mũi tên để coi diễn biến .
Chỉ trong khoảnh khắc khói đen bốc lên ngùn ngụt , những toà nhà này tuy kiến trúc bằng gỗ đá rất kiên cố nhưng đã bị hoả thiêu tiếng nổ phát ra rùng rợn cơ hồ thủng cả màng tai . Quả nhiên chỉ trong chốc lát bóng người tới tấp chạy ra , Từ Văn đã định tâm từ trước hễ thấy người nào là giết người ấy .
Nào tiếng la hoảng ! Nào tiếng kêu rú ! Tiếng nhà sập khói bay thêm vào bóng người chạy như đàn chuột diễn ra trong một cảnh tượng thê thảm . Sau cùng có một thiếu phụ xuất hiện , Từ Văn đang lúc sát khí bốc lên như người điên nhưng chàng cũng không nỡ hạ thủ thiếu phụ này chàng lùi lại một bên chăm chú nhìn từng người xuất hiện để tìm lấy kẻ có thể bắt họ cung xưng ra đối tượng . Bỗng thấy một lão già tóc bạc đi vào giữa đám phụ nữ lật đật chạy trốn . Từ Văn thấy lão sinh lòng ái ngại hơn nữa tiếng trẻ nít kêu la tiếng phụ nữ khóc lóc chàng sinh lòng bất nhẫn ...
Đột nhiên lão già tóc bạc nghiêng đầu ngó trộm Từ Văn một cái . Nguyên một cái ngó đủ khiến cho Từ Văn nhận ra đối phương là một tay cao thủ không vừa , chàng liền lớn tiếng :
- Lão trượng hãy đứng lại !
Động tác của chàng nhanh hơn tiếng nói , tiếng nói sau cùng chưa ra khỏi miệng thì người chàng đã đứng chắn trước mặt lão già . Lão già tóc bạc đột nhiên ngoảnh đầu lại da mặt mặt lão nhăn nheo liền co rúm lại miệng lão thở hồng hộc hỏi :
- Các hạ ... các hạ định hạ sát cả những người già nua cũng không buông tha ư ?
Từ Văn hắng giọng một tiếng nói :
- Lão trượng tuy nhiều tuổi nhưng hãy còn khá lắm , lại đây .
Chàng vươn tay như điện chớp nắm lấy cổ tay đối phương chạy lại đống đá ngổn ngang , đến một chỗ vắng vẻ Từ Văn buông tay ra cất giọng lạnh như băng khiến người nghe phải phát run hỏi :
- Lão thất phu ! Không nói dài nói ngắn gì hết hãy xưng ra lai lịch cho ta nghe .
Lão già tóc bạc miệng lưỡi vẫn bi bô mà bây giờ hồi lâu không nói lên tiếng , Từ Văn lại quát lên :
- Nói đi !
Lão già toàn thân run lẩy bẩy nghiến răng ken két nói không thành câu :
- Các hạ ... muốn làm gì ... lão phu ..?
Từ Văn nhắc lại :
- Lão hãy báo thân thế trước đi .
- Lão phu là Hộ pháp Phân đàn .
- Tổng đàn các vị đặt tại đâu ?
- Lão phu không hay .
- Lão thử nói một tiếng không hay nữa coi !
Lão già thở hồng hộc lùi lại một bước cất giọng run run nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Dù ngươi có giết lão phu cũng không biết .
Từ Văn tiến gần lại một bước hỏi :
- Lão muốn chết ư ? Nhưng đâu có chết đễ thế được .
- Vậy ngươi muốn làm gì ?
- Bản nhân sẽ róc từng mảnh xương xé từng miếng thịt của lão .
Lão già nở nụ cười thê thảm nói :
- Vậy ngươi hạ thủ đi ! Lão phu đã không thể chết theo bang mà còn sống trộm quy thuận kẻ địch thì có gặp quả báo này cũng chẳng oán hận gì .
Từ Văn ngẩn người ra hỏi :
- Thế ngươi là một phần tử trong bang Thần Ưng ư ?
- Lão là phó bang chúa .
- Vậy quý bang chúa Cổ Ngọc Sanh ...
- Bang hội bị tan vỡ , bang chúa bị chết trận .
Từ Văn chau mày hỏi :
- Có thật lão chưa biết Tổng đàn Ngũ Phương giáo ở đâu không ?
Lão già nhắc lại :
- Lão phu không biết .
- Giáo chủ Ngũ Phương giáo là ai ?
- Không biết .
- Ngươi đường đường là một vị Hô pháp trong Phân đàn có lý đâu lại không biết được ?
- Ngươi muốn biết thì phải hỏi người mà Tổng đàn phái đến như Phân đàn chúa Hứa Đại Thành hoặc chưởng lệnh Hồng Thất họ sẽ trả lời .
Từ Văn nghiến răng thở phào hậm hực nói :
- Đáng tiếc là hai tên đó cùng chết cả rồi .
- Nếu vậy là hết .
Từ Văn lại hỏi :
- Gần đây có ai mới chạy đến chốn này không ?
- Ngươi muốn hỏi về phương diện gì ?
- Bản nhân muốn hỏi tỷ như có hạng đệ tử cao cấp mà không thuộc vào Đệ nhị phân đàn chạy đến hoặc người ngoài giáo phái bị cướp đem về đây .
Lão già đáp :
- Có .
Từ Văn động tâm hỏi gặn :
- Hạng người đó thế nào ?
- Đệ nhị Phân đàn chúa Khương Giác cũng thuộc về bản giáo .
Từ Văn thản nhiên hỏi :
- Khương Giác ư , hiện giờ hắn ở đâu ?
- Y ở dưới nhà mật thất thuộc về cấm khu ở đáy hang này .
Chàng phấn khởi tinh thần , lẩm bẩm :
- Xem chừng chuyến đi này cũng không đến nổi vô ích mình tìm thấy tên nghịch đồ Khương Giác của sư môn thế cũng đạt được một phần mục đích , bao nhiêu chuyện bí mật cứ điều tra trong người hắn ra là hết .
Vừa nghĩ tới Từ Văn xúc động hỏi :
- Phải chăng trong phòng phía sau ?
- Phải rồi , ở ngay chân núi có một dãy nhà tịnh xá và có treo biển cấm khu .
- Thôi lão đi đi .
Lão già hỏi lại :
- Ngươi không giết lão phu ư ?
- Đây là cuộc tao ngộ lần đầu bản nhân tha cho lão .
Lão già tóc bạc nở nụ cười thê thảm nói :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi tha lão phu nhưng chính lão phu không thể tự tha mình được , sống trộm để quy phục kẻ địch thì mặt mũi nào trông thấy bang chúa bị chết và bang chúng ở dưới suối vàng .
Binh một tiếng ! Lão già tự đập đầu vào đá để tự tử máu tươi chảy ra lênh láng nguộm mớ tóc bạc thành đỏ hồng . Lão già này vẫn còn chí khí của người võ sĩ , một khi lão tỉnh ngộ liền tìm cách tự xử mình .
Từ Văn lắc đầu buông tiếng thở dài , chàng băng mình chạy về phía ngược lại phía lửa cháy . Chàng bịt mũi để khỏi ngữi mùi khói trông chàng như một con thanh long giữa đám mây mù , chân chàng điểm vào những miếng ngói vỡ nhảy một cái xa đến mấy trượng . Chỉ trong nháy mắt Từ Văn đã lướt qua dãy tường chạy đến phía cuối hang , quả nhiên chàng nhìn thấy trong một rừng rậm rạp dưới chân núi thấp thoáng có một dãy tịnh xá , bên ngoài đặt tấm biển lớn khắc hai chữ lớn Cấm khu .Cấm khu này đi tắt tới tịnh xá chừng mười mấy trượng , khu đất bỏ trống này toàn là đá núi không một cây cỏ nào mọc được vì thế mà ngọn lửa không cháy tới đây . Từ Văn trong lòng rất xao xuyến cất bước tiến vào cấm khu , bỗng có tiếng quát hỏi :
- Người nào mà dám tiến vào cấm địa .
Tiếng quát chưa dứt thì hai hán tử áo đen đã xuất hiện ngăn cản , Từ Văn không nói nửa lời nhảy vọt đến trước hai người chàng quét ngang độc thủ một cái , hai hán tử áo đen chưa nhìn rõ người đã rú lên một tiếng chết nhăn thây đương trường . Từ Văn chợt thấy có những mùi khác lạ đưa vào khứu giác chàng biết ngay là trong khu này có bố trí những chất kịch độc vô hình . Nhưng chàng đã luyện tập được huyền công tối thượng của Vạn Độc môn thì bất luận chất độc nào cũng không thấm vào được .
Từ Văn đá hai xác chết vào một góc rồi đi theo đường ven rừng tiến vào tịnh xá . Tịnh xá này xây thành viện lạc gạch xếp thành tường , vào tịnh xá phải qua một cái cửa trong cửa cũng có bố trí gỗ đá . Bên cửa một lão già và ba thiếu niên tất cả bốn ngươi đều mặc áo đen nhảy xổ tới . Lúc này Từ Văn đang nóng tìm tên nghịch đồ Khương Giác chàng không nghĩ ngợi gì nữa vừa thấy bóng người liền phóng song chưởng ra thế mạnh dường lay non dốc biển . Bốn bóng người liền bắn ra tứ phía chàng không phải nhìn xem đối phương còn sống hay chết rồi cứ thẳng căn chính thất toà tịnh xá nhảy xổ vào . Bỗng có tiếng la hoảng :
- Ngươi ...
Một bóng người từ trên giường lăn xuống đất run bần bật lồm cồm đứng dậy người đó chính là tên nghịch đồ Khương Giác , mắt chàng bắn ra những tia sáng xanh lè , chàng run lên hỏi :
- Khương Giác ! Đúng là uy linh tổ sư rất hiển hách ngươi đã thấy rõ chưa ?
Khương Giác lùi lại mất bước tựa lưng vào vách sắc mặt xám xanh coi tình trạng này đủ biết hắn bị Tiên thiên thần công của Thống Thiền hoà thượng đả thương vẫn chưa phục hồi nguyên khí . Hắn hỏi lại :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao ?
- Khương Giác ! Kể về bậc thì ngươi còn cao hơn ta một đời nhưng nay ta chịu mệnh của sư thái tổ và sư tổ để thi hành gia pháp .
Khương Giác hỏi :
- Gia pháp ư ? Ngươi nói vậy là có ý gì ?
Từ Văn tức giận xẳng giọng đáp :
- Đối với gia pháp mà ngươi vẫn không chút lòng hối hận ! Chà Khương Giác ! Ta ...
Khương Giác lộ vẻ khủng khiếp và nghi hoặc hắn thủng thẳng nói :
- Bản toà hoàn toàn không hiểu ngươi nói những chuyện gì ?
Thái độ của Khương Giác làm cho lửa giận của Từ Văn bốc lên chàng lớn tiếng quát :
- Quỳ xuống ! Ngươi phải tiếp thụ gia pháp này .
Khương Giác toàn thân run lên bần bật khoé mắt càng tỏ ra nghi hoặc hơn hắn run lên đáp :
- Địa Ngục thư sinh ! Ngươi xuất thân từ đâu ? Lai lịch của ta thế nào ? Hai chữ gia pháp từ đâu mà ra ?
- Ngươi còn tưởng dùng lời xảo quyệt mà cãi được chăng ?
- Bậc đại trượng phu sống chẳng làm gì chết cũng không sao . Ta đã lọt vào tay ngươi chẳng qua đó là số mạng làm gì có chuyện xảo quyệt .
- Ta hỏi ngươi , lão già bị giam trong Phân đàn Yên Sư là ai ?
Khương Giác ngập ngừng hỏi lại :
- Lão là ai vậy ?
Từ Văn gắt lên hỏi :
- Ta hỏi ngươi câu đó chứ có phải ngươi hỏi ta đâu ?
- Nhưng lão là ai vậy , ta không biết .
Từ Văn tức quá văng tục :
- Ngươi nói thối lắm ! Ngươi đã lừa thày diệt tổ chết đến gáy còn không biết hối .
Khương Giác miệng há hốc ra vẻ mặt hắn bâng khuâng ngớ ngẩn , đúng là hắn chưa hiểu việc gì chứ không phải hắn giả vờ . Từ Văn sinh lòng ngờ vực tự hỏi :
- Chẳng lẽ trong vụ này có điều chi ngoắt nghéo ?
Chàng lại hỏi :
- Khương Giác , ngươi quả không biết lai lịch lão già đó ư ?
- Ta không biết .
- Ta hỏi ngươi vậy độc công của ngươi học đâu ra ? Ngươi lại ngấm ngầm ám toán cầm tù lão nhân gia để bức bách lão truyền võ công thượng thặng của bản môn .
Khương Giác hỏi lại :
- Bản môn ư ? Ngươi ở môn phái nào ?
- Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta trước đi .
Bỗng Khương Giác rú lên một tiếng thê thảm ngã quay xuống đất chết ngay lập tức . Từ Văn tan nát ruột gan quay mắt lại nhìn ra rồi sát khí bừng bừng , một bóng người đứng sững trước cửa hiển nhiên là Khách Qua Đường một kẻ tử thù của Từ Văn . Từ Văn nghiến răng nói :
- Khách Qua Đường ! Ngươi tới đây vừa khéo .