 |
|

18-09-2008, 06:43 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 60
Quảng trưá»ng Saint-Jeanne Grève
Äã bảy giá» sáng, đám đông ngưá»i ồn à o chỠđợi trên quảng trưá»ng các phố và quanh bá» sông.
Và o lúc mưá»i giá», vẫn chiếc xe thùng đã từng chở hai ngưá»i bạn ngất Ä‘i sau cuá»™c đấu gươm vá» Louvre thuở nà o, chiếc xe đó rá»i khá»i Vincennnes, cháºm chạp lăn qua phố Saint-Antoine.
Trên quãng đưá»ng xe Ä‘i, những ngưá»i đứng xem chen chúc già y xéo lên nhau nom giống như những pho tượng vá»›i ánh mắt nhìn chăm chăm và là n môi lạnh giá.
Chẳng là ngà y hôm đó có má»™t cảnh là m Ä‘au đớn lòng ngưá»i do Thái háºu dà nh cho dân chúng thà nh Paris.
Trong chiếc xe thùng mà chúng tôi vừa nói tá»›i và đang Ä‘i qua các phố có hai chà ng trai đầu trần ăn váºn toà n đồ Ä‘en Ä‘ang nằm tá»±a và o nhau trên má»™t lá»›p rÆ¡m má»ng. Coconnas ôm bạn ngang đùi, đầu De Mole lá»™ hẳn ra ngoà i thà nh ngăn cá»§a xe và ánh mắt thất thần cá»§a chà ng nhìn đây đó.
Tuy nhiên để có thể dõi ánh mắt khao khát tò mò và o táºn đáy thùng xe, đám đông chen chúc, kiá»…ng chân, leo lên bá» tưá»ng hoặc bám và o các góc lồi cá»§a bức tưá»ng. Há» dưá»ng như chỉ được thoả ná»—i tò mò khi mắt hỠđã moi móc nhìn kỹ từng chi tiết hai cái thân thể vừa rá»i khá»i sá»± Ä‘au đớn để Ä‘i đến sá»± huá»· diệt.
Ngưá»i ta biết được rằng De Mole chịu chết mà không thừa nháºn má»™t lần nà o những tá»™i ngưá»i ta gán cho chà ng, còn ngược lại Coconnas đã không chịu được Ä‘au đớn và đã khai hết.
CÅ©ng vì thế, ngưá»i ta kêu từ tứ phÃa:
- Nhìn kìa, nhìn cái thằng cha mặt Ä‘á»! ChÃnh hắn đã nói, đã khai hết, đó là thằng hèn đã gây ra cái chết cả cho bạn hắn.
- Còn ông kia là ngưá»i can đảm đã không khai gì.
Cả hai ngưá»i bạn Ä‘á»u nghe rõ, ngưá»i thì nghe được những lá»i khen, kẻ thì nghe được những tiếng chá»i rá»§a tiá»…n chân há» Ä‘i trong chuyến diá»…n hà nh tang tóc. Trong khi De Mole siết chặt tay bạn, má»™t nụ cưá»i khinh bỉ tuyệt vá»i nở trên gương mặt anh chà ng Piémontais. Từ trên chiếc xe thùng nhÆ¡ nhá»›p chà ng nhìn xuống đám đông trì độn như thể nhìn từ má»™t chiếc xe khải hoà n.
Sá»± bất hạnh đã hoà n thà nh công việc thiên thần cá»§a nó, nó đã là m cho gương mặt Coconnas trở nên cao quý cÅ©ng như cái chết sắp là m chà ng trở thà nh bất tá».
- Bạn Æ¡i, chúng ta đã sắp tá»›i chưa? - De Mole há»i - Mình không chịu được nữa, có lẽ mình sắp ngất mất.
- Äợi tà đã De Mole, chúng ta sắp Ä‘i qua phố Tizon và phố Cloche Percée, cáºu nhìn má»™t tà mà xem.
- Ôi đỡ mình dáºy vá»›i để mình được nhìn lần nữa ngôi nhà đầy hạnh phúc đó.
Coconnas vươn tay ra chạm và o vai ngưá»i Ä‘ao phá»§, y Ä‘ang ngồi phÃa trước thùng xe Ä‘iá»u khiển ngá»±a.
- Thầy cả - Chà ng nói - Dừng lại trước phố Tizon giúp tôi một lát.
Caboche gáºt đầu ra hiệu đồng ý và tá»›i trước phố Tizon dừng lại.
De Mole được Coconnas đỡ, cố gắng nhá»m ngưá»i dáºy. Chà ng nhìn vá»›i đôi mắt má» lệ cái ngôi nhà bé nhá» câm lặng đóng kÃn như má»™t nấm mồ. Má»™t tiếng thở dà i là m ngá»±c chà ng pháºp phồng, chà ng khẽ thì thầm:
- Vĩnh biệt nhé tuổi trẻ, tình yêu và cuộc sống!
Và chà ng lại để gục đầu xuống ngực.
- Cáºu can đảm lên chứ - Coconnas khuyên - Có khi chúng mình lại có được những cái đó ở trên kia cÅ©ng nên.
- Cáºu tưởng thế à ? - De Mole lẩm bẩm.
- Mình tin thế vì ông cha cố đã bảo mình thế, và nhất là mình mong như thế. Nhưng đừng có ngất, ông bạn Æ¡i, cái bá»n khốn kiếp Ä‘ang nhìn sẽ cưá»i chúng mình mất.
Caboche nghe thấy những lá»i nà y. Má»™t tay y quất ngá»±a, tay kia y dúi cho Coconnas mà không để ngưá»i khác nhìn thấy má»™t miếng bá»t biển nhá» tẩm má»™t thứ thuốc mạnh đến ná»—i sau khi De Mole ngá»i và xoa nó lên hai bên thái dương, chà ng cảm thấy tỉnh táo và khá»e hẳn lên
- Ôi mình tháºt như được tái sinh - Chà ng nói, và cúi hôn chiếc há»™p đựng thánh tÃch treo ở cổ bằng sợi dây chuyá»n và ng.
Tá»›i góc bò sông và trong khi xe Ä‘i vòng qua toà nhà nhá» xinh xắn do Henri II xây dá»±ng, ngưá»i ta đã nhìn thấy Ä‘oạn đầu đà i dá»±ng lên như má»™t chiếc bục can đẫm máu, chiếc bục đó cao hÆ¡n hẳn má»i cái đầu.
- Bạn ơi - De Mole nói - Mình muốn được chết trước.
Má»™t lần nữa, Coconnas chạm tay và o vai ngưá»i Ä‘ao phá»§.
- Có việc gì váºy, ngà i quý tá»™c? - Y vừa quay lại vừa há»i.
- Anh bạn thân mến, anh vẫn muốn là m tôi vui lòng đúng không? Ãt ra là anh đã nói vá»›i tôi như thế - Coconnas bảo.
- Vâng, và giỠđây tôi lại nhắc lại vá»›i ông lá»i đó.
- Bạn tôi đây đã Ä‘au đớn nhiá»u hÆ¡n tôi, do đó, còn Ãt sức lá»±c hÆ¡n tôi…
- Thế thì sao?
- Thế nà y, ông ta bảo tôi ông ta sẽ đau khổ nếu phải nhìn thấy tôi chết trước. Vả lại, nếu tôi chết trước thì chẳng còn ai để đưa ông ấy lên đoạn đầu đà i.
- ÄÆ°á»£c được - Caboche vừa nói vừa đưa mu bà n tay quệt má»™t giá»t nước mắt - Xin ông cứ yên tâm, tôi sẽ là m theo Ä‘iá»u ông yêu cầu.
- Và chỉ chém một nhát thôi đấy nhé! - Coconnas thì thầm.
- Một nhát thôi.
- ÄÆ°á»£c. Nếu anh cần phải chém lại thì cứ chém lại vá»›i tôi đây nà y.
Chiếc xe dừng lại, hỠđã đến nơi. Coconnas đội mũ lên đầu.
Có tiếng rì rầm như tiếng sóng biển bên tai De Mole. Chà ng muốn đứng dáºy nhưng Ä‘uối sức và cả Caboche lẫn Coconnas Ä‘á»u phải đỡ dưới vai chà ng.
Quảng trưá»ng cháºt nÃch ngưá»i, các báºc thá»m cá»§a Toà thị chÃnh trông như má»™t há»™i trưá»ng đầy khán giả. Ở má»—i cá»a sổ Ä‘á»u có những gương mặt đầy sinh động vá»›i ánh mắt như rá»±c lá»a ló ra.
Khi ngưá»i ta thấy chà ng thanh niên đẹp trai đã không thể đứng vững được trên đôi chân như nát Ä‘ang cố gắng để tá»± Ä‘i tá»›i Ä‘oạn đầu đà i, má»™t tiếng ầm ầm vang dá»™i như má»™t lá»i kêu than chung cho tất cả. Äà n ông thì gầm lên còn đà n bà thốt lên những tiếng kêu than vãn rầu rÄ©.
- Äó là má»™t trong những ngưá»i thanh lịch nhất trong triá»u - Äà n ông nói - Äáng nhẽ ông ta không phải chết ở Saint-Jeanne Grève mà ở Préaux Clercs kia.
- Ông ta đẹp trai quá! Nom ông ta xanh quá! Ông ta không khai tà nà o cả đấy! - Äà n bà bảo.
- Bạn Æ¡i, mình không tá»± đứng được rồi - De Mole nói - Cáºu đưa mình Ä‘i nhé.
- ChỠmình một tà - Coconnas đáp.
Chà ng ra hiệu cho Ä‘ao phá»§ tránh ra rồi cúi xuống ẵm De Mole trong cánh tay mình như ẵm má»™t đứa trẻ. Chà ng mang cả cái thân thể nặng nỠấy trèo lên bục mà không há» lảo đảo, tá»›i bục, chà ng đặt De Mole xuống giữa những tiếng kêu đầy phấn kÃch và tiếng vá»— tay cá»§a đám đông.
Coconnas nhấc mũ lên cúi chà o. Rồi chà ng ném mũ xuống bên mình trên đoạn đầu đà i.
- Nhìn quanh chúng mình xem - De Mole há»i - Cáºu có thấy hỠở đâu không?
Coconnas đưa mắt từ từ nhìn quanh quảng trưá»ng, tá»›i má»™t Ä‘iểm chà ng dừng lại, không rá»i mắt khá»i đó và đưa tay ra chạm và o vai bạn.
- Nhìn kia, cáºu nhìn lên chá»— cá»a sổ cá»§a chiếc tháp nhá» kia xem.
Và tay kia chà ng chỉ cho De Mole thấy toà nhà mà bây giá» vẫn còn ở và o khoảng giữa phố Vannerie và phố Mouton và là má»™t trong những tà n tÃch cá»§a thá»i đã qua.
Hai ngưá»i đà n bà váºn đồ Ä‘en đứng tá»±a và o nhau không phải ở ngay cá»a sổ mà hÆ¡i lùi và o má»™t chút.
- Ôi mình chỉ sợ có má»—i má»™t Ä‘iá»u là chết mà không được nhìn lại nà ng - De Mole thốt lên - Giá» mình đã thấy được nà ng, mình chết cÅ©ng thoả lòng.
Mắt đăm đăm nhìn lên chiếc cá»a sổ, chà ng đưa chiếc há»™p đựng thánh tÃch lên miệng hôn tá»›i tấp.
Coconnas cúi chà o hai ngưá»i đà n bà vá»›i tất cả vẻ duyên dáng dưá»ng như chà ng Ä‘ang ở trong má»™t phòng khách nà o đó.
Äể trả lá»i lại tÃn hiệu đó, hai ngưá»i đà n bà vẫy vẫy những chiếc khăn tay đầy nước mắt.
Äến lượt mình, Caboche đưa ngón tay chạm và o vai Coconnas và nhìn chà ng vá»›i ánh mắt đầy ý nghÄ©a.
- á»’ được rồi - Coconnas đáp và quay sang De Mole - Ôm hôn mình Ä‘i, và chết cho đà ng hoà ng nà o. Việc đó chẳng khó lắm đâu, bạn ạ, cáºu can đảm lắm cÆ¡ mà .
- Ôi chết cho đẹp gì đối vá»›i mình đâu phải tà i giá»i gì - De Mole đáp - Mình Ä‘au đớn quá rồi.
Cha cố bước lại gần và chìa cây thánh giá ra cho De Mole.
Chà ng mỉm cưá»i trá» cho ông thấy chiếc há»™p thánh tÃch chà ng cầm nÆ¡i tay.
- Dầu sao thì con cÅ©ng vẫn cứ nên xin ban thêm sức lá»±c nÆ¡i Ngưá»i đã từng chịu cá»±c hình mà con sắp phải chịu.
De Mole bèn hôn tên chân Chúa Cơ đốc.
- Xin cha hãy nói vá»›i các phu nhân tu dòng Äức Bà Äồng trinh cầu nguyện cho con.
- Nhanh lên De Mole - Coconnas giục- Cáºu là m mình Ä‘au lòng quá đến ná»—i mình cảm thấy yếu Ä‘uối hẳn Ä‘i.
- Tôi đã sẵn sà ng - De Mole nói.
- Ông có thể giữ cho đầu ông tháºt thẳng được không? - Caboche lăm lăm tay gươm phÃa sau De Mole Ä‘ang quỳ há»i.
- Tôi chắc thế - Chà ng trai đáp.
- Váºy thì ổn thôi.
- Nhưng còn ông, ông không quên Ä‘iá»u tôi dặn ông đấy chứ? Chiếc há»™p thánh tÃch nà y sẽ mở cho ông má»i cánh cá»a.
- Xin ông cứ yên tâm. Nhưng ông cố giữ đầu cho thẳng một tý.
De Mole vươn cổ ra và đưa mắt nhìn vá» phÃa toà tháp nhá»:
- Vĩnh biệt Marguerite, Chúa phù hộ cho…
Chà ng nói không dứt lá»i. Bằng má»™t đưá»ng chém chéo, nhanh và lóe lên như ánh chá»›p, Caboche đã chém bay đầu De Mole khiến nó lăn xuống chân Coconnas.
Cái xác không đầu nhẹ nhà ng duá»—i ra như ngưá»i nằm xuống.
Má»™t tiếng kêu vang dá»™i góp bằng ngà n tiếng kêu. Trong những giá»ng đà n bà dưá»ng như Coconnas nghe thấy có má»™t giá»ng Ä‘au đớn hÆ¡n những giá»ng khác.
- Cám Æ¡n, ông bạn quý, cám Æ¡n - Má»™t lần thứ ba, Coconnas lại chìa tay ra cho ngưá»i Ä‘ao phá»§.
- Con ạ, Cha cố há»i - Con có muốn gá»i gắm Ä‘iá»u gì cho Chúa không?
- Thưa cha không, thá» chứ, những Ä‘iá»u gì tôi cần nói vá»›i Ngưá»i, tôi đã nói vá»›i cha hôm qua rồi thôi.
Rồi chà ng quay lại phÃa Caboche:
- Nà o, đao phủ, ông bạn cuối cùng của tôi, giúp tôi lần nữa nà o.
Trước khi quỳ xuống, chà ng đưa mắt nhìn lướt qua đám đông với vẻ bình tĩnh thanh thản đến nỗi có tiếng rì rầm thán phục khiến chà ng êm tai và mơn trớn lòng kiêu hãnh của chà ng.
- Ôm lấy đầu bạn và đặt lên đôi môi đã tÃm lại má»™t cái hôn, chà ng đưa mắt nhìn toà tháp nhá» lần cuối. Rồi chà ng quỳ xuống và vẫn giữ cái đầu yêu quý trong tay.
- Äến lượt ta - Chà ng nói.
Lá»i chà ng còn chưa dứt thì đầu đã bị Caboche chém bay Ä‘i.
Sau nhát chém, con ngưá»i phúc háºu đó cứ run lên bần báºt.
"Cũng đến lúc cho xong đi - Y lẩm bẩm - Tội nghiệp chà ng trai!"
Và y khó nhá»c gỡ bà n tay co quắp cá»§a La Mole chiếc há»™p thánh tÃch và ng. Y ném chiếc áo choà ng lên những di hà i đáng buồn và chiếc xe thùng sẽ lại chở y vá» nhà y.
Tấn kịch đã kết thúc, đám đông tản dần đi.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:23 AM.
|

18-09-2008, 06:44 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 61
Äà i tá»™i hình
Äêm vừa xuống trên thà nh phố vẫn Ä‘ang còn run lên trước những tin vá» cá»±c hình vừa xảy ra, má»i chi tiết được truyá»n từ ngưá»i nà y sang ngưá»i khác khiến giỠăn tối vui vẻ ở má»i gia đình Ä‘á»u trở nên u ám.
Tuy nhiên, ngược hẳn lại vá»›i thà nh phố im lìm và thê lương, cung Louvre ồn à o, vui tươi rá»±c sáng. Äó là vì trong lâu đà i hôm nay có lá»… há»™i lá»›n. Má»™t buổi há»™i do Charles mở. Ông đã truyá»n tổ chức buổi há»™i và o buổi tối cùng lúc vá»›i vệc truyá»n tổ chức buổi cá»±c hình và o ban sáng.
Ngay tối hôm trước, hoà ng háºu Navarre đã nháºn được lệnh phải dá»± há»™i. Nà ng hy vá»ng Coconnas và De Mole sẽ trốn thoát được trong đêm, nà ng tin chắc má»i biện pháp được tiến hà nh để đảm bảo mạng sống cá»§a há» nên đã trả lá»i anh rằng nà ng sẽ tuân theo ý muốn cá»§a anh. Nhưng sau khi ở giáo đưá»ng vá», nà ng mất hết má»i hy vá»ng.
Do má»™t cá» chỉ cuối cùng cá»§a lòng thương cảm đối vá»›i mối tình nà y, mối tình lá»›n nhất và sâu sắc nhất trong Ä‘á»i nà ng, nà ng đã dá»± xem buổi hà nh hình. Từ sau lúc đó, nà ng tá»± hứa vá»›i mình rằng không má»™t lá»i cầu xin nà o, không má»™t lá»i Ä‘e doạ nà o, có thể khiến nà ng tham dá»± và o buổi lá»… há»™i vui vẻ ở Louvre cùng trong cái ngà y mà nà ng đã chứng kiến má»™t buổi lá»… thê lương đến thế ở quảng trưá»ng Grève.
Ngà y hôm đó, vua Charles đã đưa ra má»™t bằng chứng má»›i vá» cái ý chà mà có lẽ không ai đạt được mức độ đó như ông. Vốn nằm liệt giưá»ng từ mưá»i lăm hôm nay, gầy gò như ngưá»i sắp chết, nhợt nhạt như má»™t thây ma, ông vẫn ngồi dáºy và o lúc năm giá» và báºn những bá»™ y phục đẹp nhất cá»§a ông. Thá»±c tình là trong lúc mặc quần áo ông bị ngất Ä‘i ba lần.
Khoảng tám giá», ông cho ngưá»i há»i thăm tin tức em gái, xem có thấy nà ng ở đâu và đang là m gì không. Không ai trả lá»i ông được: vì hoà ng háºu đã vá» cung và o lúc khoảng mưá»i má»™t giá», nà ng ở trong đó và ra lệnh cấm không tiếp má»™t ai.
Nhưng đối vá»›i Charles thì là m gì có cá»a nà o khép kÃn được.
- Ông tá»±a lên tay de Nancey Ä‘i tá»›i cung hoà ng háºu Navarre và đột ngá»™t bước và o bằng lối cá»a ở hà nh lang bà máºt.
Dù ông Ä‘oán sẽ thấy má»™t cảnh tượng buồn thảm và trong lòng đã chuẩn bị trước, Ä‘iá»u ông được trông thấy còn buồn thảm hÆ¡n cả ông tưởng tượng.
Marguerite gần như ngưá»i chết dở, nằm thượt trên má»™t chiếc ghế dà i đầu vùi trong đống gối. Nà ng không khóc, không cầu nguyện, nhưng từ lúc quay vá» nà ng cứ thở hắt ra như ngưá»i Ä‘ang hấp hối.
Ở góc phòng đầu kia Henriette de Nervers, ngưá»i đà n bà can trưá»ng đó, cÅ©ng nằm bất tỉnh nhân sá»± trên thảm rải sà n. Từ lúc ở quảng trưá»ng Grève vá», nà ng cÅ©ng kiệt sức như Marguerite và cô thị nữ Gillonne tá»™i nghiệp hết Ä‘i từ ngưá»i nà y tá»›i ngưá»i kia mà chẳng dám nói vá»›i hỠđôi lá»i an á»§i.
Trong cÆ¡n khá»§ng hoảng sau những tai há»a lá»›n, ngưá»i ta thưá»ng dè sẻn ná»—i Ä‘au cá»§a mình như má»™t kho báu và coi như kẻ thù những ai có ý định cướp Ä‘i cá»§a há» má»™t phần nhá» nhoi nhất. Charles IX đẩy cá»a, để Nancey ở lại bên ngoà i và bước và o phòng, ngưá»i nhợt nhạt và run rẩy.
Cả hai ngưá»i đà n bà đá»u không nhìn thấy ông. Chỉ có Gillonne lúc đó Ä‘ang chăm sóc cho Henriette là quỳ nhổm dáºy trên má»™t chân và kinh hãi nhìn đức vua.
Nhà vua phẩy tay ra hiệu, cô đứng dáºy, cúi chà o và lui ra ngoà i.
Charles Ä‘i tá»›i Marguerite, im lặng nhìn nà ng chốc lát rồi gá»i nà ng vá»›i giá»ng mà ngưá»i ta những tưởng ông không thể nà o có được:
- Margot, em ta!
Thiếu phụ giáºt mình gượng dáºy:
- Kìa thánh thượng!
- Thôi nà o, em gái, can đảm lên.
Marguerite đưa mắt nhìn lên trá»i.
- Ta biết - Charles đáp - Nhưng hãy nghe ta nói đây.
Hoà ng háºu Navarre ra hiệu rằng nà ng vẫn nghe.
- Em đã hứa là sẽ đi dự vũ hội - Charles nói.
- Tôi ư? - Marguerite thốt lên.
- Ừ, và vì em đã hứa nên ngưá»i ta chá» em. Và nếu em không đến ngưá»i ta sẽ ngạc nhiên nếu không thấy em.
- Xin anh tha tội, anh thấy đấy, em ốm lắm.
- Em hãy cố gắng lên xem nà o.
Trong giây lát, dưá»ng như Marguerite cố gắng thu tháºp lòng can đảm cá»§a mình, nhưng rồi nà ng lại buông mình và để gục đầu xuống đống gối.
- Không, tôi không đi được - Nà ng nói.
Charles cầm tay em, ngồi xuống chiếc ghế dà i và nói:
- Margot, ta biết em vừa mất má»™t ngưá»i bạn. Nhưng hãy nhìn ta đây, ta đã mất tất cả bạn bè thì sao? HÆ¡n thế mất cả mẹ nữa. Em vẫn có thể khóc cho thoả thÃch như em Ä‘ang khóc lúc nà y, còn ta, và o những lúc ta Ä‘au khổ nhất, ta vẫn buá»™c phải mỉm cưá»i. Em Ä‘au đớn - Nhìn ta đây nà y, ta Ä‘ang chết. Nà o Margot, can đảm lên! Nhân danh vinh quang cá»§a chúng ta, ta yêu cầu em Ä‘iá»u đó. Chúng ta cùng mang danh tiếng cá»§a dòng há» như má»™t gánh nặng đầy lo âu và khắc khoải. Hãy mang nó như Chúa mang cây thánh giá lên đồi Calvaire, và nếu dá»c đưá»ng chúng ta bị vấp ngã như Ngưá»i thì hãy can đảm và kiên nhẫn chịu mà đứng dáºy như Ngưá»i.
- Ôi, lạy Chúa - Marguerite thốt lên.
- Ừ - Charles vẫn tiếp tục trả lá»i cho ý nghÄ© cá»§a mình - Hy sinh nặng nỠđấy em ạ. Nhưng ai mà chẳng hy sinh, ngưá»i thì hy sinh danh dá»±, kẻ thì hy sinh tÃnh mạng mình. Em tưởng rằng má»›i hai lăm tuổi đầu và vá»›i ngai và ng đẹp nhất trên thế giá»›i nà y, ta phải chết mà không tiếc gì ư? Hãy nhìn ta, mắt ta, da ta, môi ta Ä‘á»u như cá»§a ngưá»i sắp chết. Äúng váºy, nhưng còn nụ cưá»i cá»§a ta… nụ cưá»i đó khiến ngưá»i ta phải tưởng rằng ta vẫn còn hy vá»ng không? ấy thế mà , chỉ tám ngà y nữa, cùng lắm là má»™t tháng nữa em sẽ phải khóc ta như khóc kẻ đã chết ngà y hôm nay.
- Kìa anh! - Margot kêu lên và ôm choà ng lấy cổ anh trai.
- Thôi nà o! Thay đồ đi, Marguerite thân yêu - Nhà vua phán - Cố giấu cái vẻ xanh xao của cô đi và tới vũ hội. Ta vừa ra lệnh đem tới cho cô những đồ châu báu mới và những thứ trang điểm xứng với sắc đẹp của cô.
- Ôi, kim cương, áo đẹp! - Marguerite kêu lên - Còn có nghĩa gì đâu đối với tôi lúc nà y!
- Äá»i còn dà i, Marguerite ạ - Charles mỉm cưá»i - Hay Ãt ra đối vá»›i cô thì là như thế.
- Không bao giá»!
- Em ạ, hãy nhá»› lấy má»™t Ä‘iá»u: đôi khi ngưá»i ta tôn vinh những ngưá»i đã chết bằng cách tốt nhất là bóp nghẹt hoặc cho giấu Ä‘i ná»—i Ä‘au khổ cá»§a mình.
- Váºy tâu bệ hạ, tôi sẽ Ä‘i - Marguerite rùng mình nói.
Má»™t giá»t lệ là m ướt ánh mắt Charles, nhưng rồi lại khô cạn ngay bên bá» mi mắt khô khan. Ông nghiêng mình trước em gái, hôn lên trán nà ng, dừng lại má»™t lát trước Henriette trong lúc quáºn chúa vẫn không há» nhìn hoặc nghe thấy ông và o. Ông nói:
- Ngưá»i đà n bà tá»™i nghiệp!
Và ông im lặng bước ra.
Sau nhà vua là tá»›i nhiá»u đầy tá»› tiến và o mang theo hòm và há»™p.
Marguerite ra hiệu cho để tất cả những thứ đó xuống sà n nhà .
Những ngưá»i hầu lui ra chỉ còn lại Gillonne.
- Em chuẩn bị những thứ cần thiết cho ta thay đồ, Gillonne - Marguerite ra lệnh.
Cô gái ngạc nhiên nhìn chủ.
- Ừ, - Marguerite nói vá»›i giá»ng đầy vẻ chua chát - Ừm ta thay đồ để Ä‘i vÅ© há»™i, ngưá»i ta chá» ta ở đó. Em nhanh tay lên chứ!
Ngà y hôm nay tháºt là toà n vẹn: sáng thì há»™i ở quảng trưá»ng Grève, tối thì há»™i ở cung Louvre.
- Còn phu nhân quáºn chúa? - Gillonne há»i.
- á»’ bà ta tháºt hạnh phúc, bà ta có thể ở lại đây. Bà ta có thể khóc, có thể Ä‘au khổ mặc sức. Bà ta không phải là con gái vua, không phải là vợ vua, không phải là em vua. Bà ta không là hoà ng háºu. Giúp ta mặc đồ Ä‘i nà o, Gillonne.
Cô gái vâng lá»i. Äồ trang sức tháºt lá»™ng lẫy, váy áo tháºt rá»±c rỡ. Chưa bao giá» Marguerite đẹp như hôm nay.
Nà ng ngắm mình trong má»™t chiếc gương rồi tá»± nhá»§: "Anh ta có lý, con ngưá»i quả là má»™t sinh váºt khốn khổ".
Vừa lúc đó Gillonne quay và o thưa:
- Tâu lệnh bà , có má»™t ngưá»i Ä‘ang xin gặp lệnh bà .
- Gặp ta ấy à ?
- Tâu lệnh bà , vâng.
- Ai váºy?
Em cÅ©ng không biết nhưng ông ta có vẻ khá»§ng khiếp lắm. Chỉ nhìn thấy ông ta em đã phát rợn ngưá»i lên rồi.
- Em ra há»i tên ông ta là gì - Marguerite tái mặt Ä‘i nói.
Gillonne lui ra và Ãt phút sau lại quay trở và o:
- Tâu lệnh bà , ông ta không chịu nói tên nhưng đỠnghị em mang và o trình lệnh bà váºt nà y.
Gillonne trao cho Marguerite chiếc há»™p đựng thánh tÃch mà nà ng đưa cho De Mole hôm trước.
- Ôi cho và o Ä‘i em - Hoà ng háºu hấp tấp nói và nà ng lại trở nên tái nhợt và giá lạnh hÆ¡n trước.
Có tiếng chân nặng ná» là m rung chuyển cả sà n nhà . Tiếng vang như má»™t sá»± giáºn dữ rên lên trong bức vách, má»™t ngưá»i đà n ông xuất hiện trên ngưỡng cá»a.
- Ông là … - Hoà ng háºu há»i.
- Tâu lệnh bà , tôi là kẻ mà lệnh bà đã có lần gặp ở gần Montfaucon và đã đưa hai nhà quý tộc vỠtrên chiếc xe thùng của tôi.
- Vâng, tôi đã nháºn ra ông rồi, ông là thầy Caboche.
- Là đao phủ thà nh Paris, thưa lệnh bà .
Äó là những lá»i duy nhất mà Henriette nghe thấy được trong tất cả những lá»i lẽ vang lên quanh nà ng từ má»™t tiếng đồng hồ nay. Nà ng buông tay che gương mặt nhợt nhạt và nhìn viên Ä‘ao phá»§ vá»›i đôi mắt xanh ngá»c bÃch dưá»ng như tóe lá»a.
- Và ông đến để… - Marguerite run rẩy há»i.
- Tôi đến để nhắc lệnh bà nhá»› tá»›i lá»i Ngưá»i đã hứa vá»›i vị quý tá»™c trẻ tuổi hÆ¡n trong số hai ngưá»i, vị mà đã nhá» tôi trả lại chiếc há»™p thánh tÃch nà y cho lệnh bà . Lệnh bà còn nhá»› lá»i hứa đó không?
- À, vâng! - Hoà ng háºu kêu lên - Không má»™t linh hồn nà o quảng đại hÆ¡n lại có được má»™t niá»m an á»§i cao quý. Nhưng nó ở đâu?
- Nó ở tại nhà tôi cùng thi hà i.
- Ở nhà ông à ? Tại sao ông không đem tới đây?
- Tôi sợ có thể bị giữ lại ở ghi-sê cá»a Louvre, ngưá»i ta có thể bắt tôi bỠáo choà ng. Nếu thế thì không biết há» sẽ nói sao nếu thấy dưới áo choà ng lại có má»™t cái đầu.
- Thôi được, cứ giữ nó ở nhà ông, ngà y mai ta sẽ đến lấy.
- Tâu lệnh bà , ngà y mai có thể sẽ là quá muộn.
- Sao váºy?
- Vì Thái háºu đã dặn tôi giữ cho bà hai đầu tá» tù mà tôi chặt để là m thà nghiệm vá» yêu thuáºt.
- Ôi! Tháºt là quá đáng! Lấy đầu những chà ng trai yêu quý cá»§a chúng ta ư? Henriette! - Nà ng chạy lại phÃa bạn đã đứng báºt dáºy như bị ong châm - Cáºu có nghe thấy ngưá»i nà y vừa nói gì không?
- Có thế phải là m gì đây?
- Phải đi cùng ông ta.
Rồi nà ng thốt lên má»™t tiếng kêu Ä‘au đớn là dấu hiệu bắt đầu hoà nháºp vá»›i cuá»™c Ä‘á»i cá»§a những ngưá»i bất hạnh lá»›n lao:
- Ôi vừa rồi mình tháºt là hạnh phúc, mình đã gần như chết rồi.
Trong lúc đó Marguerite khoác lên đôi vai trần của nà ng một chiếc áo choà ng nhung.
- Äi nà o - Nà ng gá»i - Chúng mình sẽ được gặp há» má»™t lần nữa.
Marguerite sai đóng tất cả các cá»a, cho đưa chiếc kiệu cá»§a nà ng tá»›i chá»— cánh cá»a nhá» bà máºt rồi nà ng khoác tay Henriette Ä‘i qua hà nh lang bà máºt Ä‘i vừa ra hiệu cho Gillonne theo nà ng.
Kiệu đã chá» sẵn ở dưới cá»a, còn ngưá»i hầu cá»§a Caboche đã cầm má»™t chiếc đèn lồng chỠở ghi-sê.
Phu khiêng kiệu cá»§a Marguerite là những ngưá»i tin cáºy, vừa như câm vừa như đìếc, đáng tin hÆ¡n cả những con váºt câm lặng.
Kiệu Ä‘i chừng mưá»i phút theo Caboche và tên hầu cầm đèn rồi dừng lại.
Viên đao phủ mở kiệu, còn gã hầu chạy và o trước.
Marguerite xuống kiệu, đỡ cho quáºn chúa de Nervers cùng xuống.
Trong ná»—i Ä‘au vô và n Ä‘ang bóp nghẹt lấy cả hai ngưá»i, sá»± quy cá»§ nghiêm ngặt nÆ¡i đây căng thẳng đã tá» ra mạnh hÆ¡n tất thảy.
Äà i tá»™i hình đứng sừng sừng trước mặt hai ngưá»i đà n bà như má»™t ngưá»i khổng lồ tối tăm và dị dạng vá»›i hai vầng ánh sáng đỠnhá» lá»t ra từ hai khe cá»a hẹp trên đỉnh.
Ngưá»i hầu lại xuất hiện trên cá»a.
- Thưa lệnh bà và phu nhân có thể và o - Caboche nói - Trong nhà má»i ngưá»i đã Ä‘i ngá»§ cả.
Vừa lúc đó, ánh sáng trên hai lỗ châu mai vụt tắt.
Hai thiếu phụ ôm nhau cùng Ä‘i qua cánh cá»a nhá» hình vòm cung và giẫm lên đá lát ná»n nhà xù xì ẩm ướt. Há» thấy có ánh sáng ở chá»— rẽ cá»§a hà nh lang và đi theo ngưá»i chá»§ nhà dáng ghê sợ vá» phÃa đó. Cá»a đóng lại sau lưng há».
Caboche tay cầm đèn sáp dẫn há» và o trong má»™t căn phòng thấp ám khói. Giữa phòng có má»™t chiếc bà n trải khăn ăn vá»›i những thức ăn bữa tối còn thừa và ba bá»™ đồ ăn. Chắc những bá»™ đồ ăn đó là cá»§a viên Ä‘ao phá»§, vợ y và ngưá»i giúp việc chÃnh cá»§a y.
Ở chá»— dá»… nhìn thấy nhất có đóng Ä‘inh và o tưá»ng má»™t bằng sắc có mang dấu ấn cá»§a nhà vua. Äó là văn bằng hà nh nghá» Ä‘ao phá»§. Trong góc khác có má»™t thanh kiếm lá»›n chuôi dà i. Äó là thanh gươm rá»±c lá»a công lý. Äây đó ngưá»i ta bắt gặp và i bức tranh thô thiển vá» các thánh tá» vì đạo Ä‘ang chịu những khổ hình.
Tá»›i đó, Caboche nghiêng mình xuống tháºt thấp.
- Cúi xin lệnh bà tha lá»—i cho tôi vì đã dám và o táºn Louvre và dẫn lệnh bà tá»›i nÆ¡i đây. Nhưng đó là ý nguyện khẩn thiết cuối cùng cá»§a vị quý tá»™c, vì váºy nên tôi phải…
- Thầy là m váºy là đúng lắm, Ä‘ao phá»§, và đây là để thưởng công khó nhá»c cá»§a thầy - Marguerite đáp.
Caboche buồn rầu nhìn chiếc túi đầy và ng mà Marguerite vừa đặt lên bà n và lẩm bẩm.
- Vâng! Lại và ng! Than ôi, thưa lệnh bà , ước gì tôi có thể đem và ng đổi lấy máu mà tôi đã là m đổ ra ngà y hôm nay!
- Äao phá»§ - Marguerite ngáºp ngừng Ä‘au đớn nhìn quanh - Nà y Ä‘ao phá»§, chúng ta còn phải Ä‘i đâu nữa không? Ta không thấy…
- Tâu lệnh bà , không. HỠở đây. Nhưng nhìn cảnh đó buồn lắm, tôi có thể là m nhẹ bớt nỗi đau lòng của lệnh bà và phu nhân bằng cách cho hỠvà o áo choà ng và đem tới đây những thứ mà lệnh bà và phu nhân tới tìm.
Marguerite và Henriette cùng nhìn nhau.
- Không - Marguerite nháºn thấy trong ánh mắt bạn cùng má»™t ý quyết tâm như nà ng - Chỉ đưá»ng cho chúng ta, chúng ta sẽ Ä‘i theo ông.
Caboche cầm đèn, mở cánh cá»a gá»— sồi đưa xuống má»™t chiếc cầu thang có và i bá»±c dẫn sâu và o lòng đất. Cùng lúc đó, má»™t luồng gió tạt qua khiến ngá»n Ä‘uốc bắn ra và i tia lá»a và phà và o mặt hai công chúa má»™t mùi máu và ẩm mốc đến phát buồn nôn.
Henriette mặt nhợt ra như má»™t pho tượng cẩm thạch tỳ và o tay bạn vốn dÄ© vững và ng hÆ¡n mình, nhưng tá»›i báºc thang đầu tiên thì nà ng lảo đảo.
- Ôi mình không thể… - Nà ng thốt lên.
- Henriette, khi yêu thì phải yêu nhau đến táºn trong cái chết hoà ng háºu nói.
Tháºt là má»™t cảnh tượng vừa khá»§ng khiếp vừa thương tâm. Hai thiếu phụ trà n đầy tuổi thanh xuân và sắc đẹp, rá»±c rỡ đồ trang sức cúi đầu dưới vòm trần Ä‘en đúa ghê rợn, ngưá»i yếu Ä‘uối hÆ¡n dá»±a và o ngưá»i khá»e hÆ¡n, ngưá»i khá»e hÆ¡n lại dá»±a và o Ä‘ao phá»§.
Há» Ä‘i hết báºc thang cuối cùng.
Dưới đáy tầng hầm có hai hình ngưá»i nằm, mình được phá»§ bằng má»™t tấm vải xẹc lá»›n mà u Ä‘en.
Caboche đưa đèn lại gần, nhấc lên một góc tấm khăn và nói.
- Xin hoà ng háºu hãy nhìn.
Trong bá»™ y phục Ä‘en, hai chà ng trai nằm cạnh nhau vá»›i sá»± cân đối đáng sợ cá»§a cái chết. Äầu hỠđược để nghiêng ráp lại gần thân dưá»ng như chỉ ngăn cách vá»›i cổ bằng má»™t vòng tròn đỠthẫm. Cái chết đã không là m tách rá»i tay há» hoặc do vô tình hoặc do má»™t ý đồ sùng kÃnh nà o đó cá»§a ngưá»i Ä‘ao phá»§, tay phải cá»§a De Mole được đặt trong bà n tay trái cá»§a Coconnas.
Dưới vầng mi mắt cá»§a De Mole còn lưu lại má»™t ánh mắt đầy yêu thương, còn ở Coconnas, ngưá»i ta thấy còn vương lại má»™t nét cưá»i ngạo nghá»….
Marguerite quỳ xuống bên ngưá»i yêu, bà n tay đầy châu báu ngá»c ngà rá»±c rỡ cá»§a nà ng nhẹ nhà ng nâng mái đầu mà nà ng đã từng biết bao yêu dấu.
Quáºn chúa de Nervers đứng tá»±a và o tưá»ng và không thể rá»i mắt khá»i gương mặt nhợt nhạt nÆ¡i nà ng đã bao lần tìm kiếm tình yêu và sá»± vui tươi.
- Ôi, de Mole - Marguerite lẩm bẩm.
- Anibal! Anibal - Quáºn chúa thốt lên - Anh kiêu hãnh, can đảm biết bao! GiỠđây đã không còn trả lá»i em nữa!…
Và nước mắt nà ng lã chã tuôn rơi.
Ngưá»i đà n bà ấy đã ngạo nghá»…, can đảm, xấc xược biết bao trong hạnh phúc. Chá»§ nghÄ©a hoà i nghi ở nà ng bị đẩy tá»›i thà nh sá»± nghi ngá» tuyệt đối, niá»m say đắm tá»›i táºn sá»± độc ác, nà ng chưa bao giá» nghÄ© đến cái chết.
Marguerite chỉ cho nà ng một và dụ vỠcái chết.
Nà ng đặt cái đầu cá»§a De Mole và o trong má»™t chiếc túi thêu Ä‘Ãnh ngá»c trai và ướp những thứ hương quý nhất. Mái đầu cà ng trở nên đẹp hÆ¡n khi được đặt gần nhung lụa và ng ngá»c. Má»™t thứ thuốc ướp đặc biệt dùng trong việc ướp xác các vua chúa sẽ giữ gìn vẻ đẹp cá»§a nó.
Henriette cÅ©ng tá»›i gần và đưa vạt áo choà ng lên bá»c lấy đầu Coconnas.
Cả hai ngưá»i như rạp mình xuống trước ná»—i Ä‘au khổ cá»§a há» chứ không phải vì những váºt há» Ä‘ang mang. Há» lên cầu thang sau khi đã đưa mắt nhìn lần cuối những thi thể hỠđể lại cho ngưá»i Ä‘ao phá»§ lo liệu ở chốn tối tăm chuyên nhốt những tên tá»™i phạm thông thưá»ng.
- Xin lệnh bà đừng e ngại gì - Caboche hiểu rõ cái nhìn đó - Các vị đây sẽ được khâm liệm và chôn cất nÆ¡i đất thánh, tôi xin thá» vá»›i lệnh bà như váºy.
- Ngưá»i sẽ lấy tiá»n đây mà đặt lá»… cầu hồn cho há» - Henriette nói và rút khá»i cổ má»™t chiếc vòng hồng ngá»c tuyệt đẹp trao cho ngưá»i Ä‘ao phá»§.
Há» trở vá» Louvre cÅ©ng như lúc ra Ä‘i. Tá»›i cá»a ghi-sê, Hoà ng háºu tá»± nêu tên để và o cổng. Tá»›i đầu cầu thang riêng cá»§a mình, nà ng xuống kiệu và o cung. Nà ng để di váºt đáng buồn đó trong phòng nhá» cạnh phòng ngá»§, chiếc phòng con đó từ nay trở Ä‘i sẽ được nà ng dá»±ng thà nh má»™t tiểu giáo đưá»ng. Nà ng để Henriette ở lại giữ phòng, rồi xanh xao và lá»™ng lẫy hÆ¡n bao giá» hết, nà ng tiến và o phòng vÅ© há»™i lá»›n lúc khoảng mưá»i giá». ChÃnh tại nÆ¡i đây gần hai năm rưỡi vá» trước, chúng ta đã thấy mở ra chương đầu tiên cá»§a truyện nà y.
Má»i ánh mắt đổ dồn và o hoà ng háºu và nà ng chịu đựng cái nhìn toà n thể đó vá»›i kiêu hãnh gần như vui sướng. Äó là vì nà ng đã thá»±c hiện lá»i ước nguyện cuối cùng cá»§a ngưá»i yêu má»™t cách đầy thà nh kÃnh.
Nhìn thấy em, Charles lảo đảo Ä‘i qua là n sóng và ng son Ä‘ang bao bá»c lấy ông:
- Em ạ - Ông cao giá»ng nói - Ta cám Æ¡n em gái thân yêu cá»§a ta.
Rồi ông hạ giá»ng:
- Cẩn tháºn đấy, ở tay em hình như có vết máu kìa.
- Có sao đâu, thưa bệ hạ - Marguerite đáp - Miá»…n là tôi vẫn giữ được nụ cưá»i trên môi.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:24 AM.
|

18-09-2008, 06:45 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 62
Mồ hôi máu
Má»™t và i ngà y sau cái cảnh khá»§ng khiếp chúng tôi vừa kể trên, tức là và o ngà y 30 tháng Năm năm 1574, triá»u đình vẫn đóng tại Vincennnes, đột nhiên ngưá»i ta nghe có tiếng kêu la lá»›n trong phòng ngá»±. Ngay giữa vÅ© há»™i mà ông cho mở và o ngà y hai chà ng trai kia bị giết, đức vua lại trở nên ốm nặng hÆ¡n và theo lệnh cá»§a các thầy thuốc, ông phải vỠđồng quê nghỉ để hÃt thở không khà trong là nh.
Bấy giá» và o khoảng tám giá» sáng. Má»™t nhóm nhá» các triá»u thần Ä‘ang sôi nổi chuyện trò trong phòng, đột nhiên tiếng kêu thét vang lên, nhÅ© mẫu cá»§a Charles đầm đìa nước mắt hiện ra nÆ¡i cá»a, đầy vẻ tuyệt vá»ng:
- Hãy cứu lấy đức vua! Cứu đức vua với!
- Thánh thượng mệt nặng hÆ¡n ư? - Chỉ huy vệ binh de Nancey há»i.
Như chúng ta đã biết, nhà vua đã tách ông ra khá»i việc phục dịch Thái háºu để gắn ông ta và o vá»›i mình.
- Ôi bao nhiêu là máu! - NhÅ© mẫu kêu lên - Cho gá»i thầy thuốc Ä‘i! - Gá»i thầy thuốc Ä‘i!
Mazille và Ambroise Paré thay phiên nhau canh chừng bên Ngưá»i bệnh tôn nghiêm đó. Ambroise Paré hôm đó tá»›i phiên trá»±c thấy nhà vua ngá»§ đã tranh thá»§ Ä‘i ra ngoà i má»™t lát.
Trong lúc đó, nhà vua toát mồ hôi đầm đìa. Các vi huyết mạch trong ngưá»i Charles bị giãn ra dẫn tá»›i việc chảy máu ngoà i da và thứ mồ hôi đỠnhư máu đó đã khiến cho nhÅ© mẫu kinh hoà ng.
NhÅ© mẫu không thể nà o quen được vá»›i hiện tượng nà y vì bà vốn là ngưá»i theo đạo Tin là nh, như chúng ta còn nhá»›, bà luôn luôn nói vá»›i Charles rằng máu ngưá»i Tin là nh đã đổ trong ngà y lá»… Saint-Barthélémy, nay lại đòi nợ máu cá»§a nhà vua.
Má»i ngưá»i chạy bổ Ä‘i tứ phÃa, viên ngá»± y cÅ©ng không Ä‘i xa và há» chắc sẽ chóng tìm được ông ta.
Tiá»n phòng trở nên trống trải vì ai cÅ©ng muốn tá» lòng mẫn cán cá»§a mình bằng cách đưa được ông thầy thuốc vá».
Má»™t cánh cá»a mở ra và Catherine xuất hiện. Bà nhanh nhẹn Ä‘i qua tiá»n phòng và hấp tấp bước và o phòng vua.
Charles nằm váºt trên giưá»ng, mắt lỠđỠvà ngá»±c thở pháºp phồng.
Từ toà n thân ông có má»™t thứ mồ hôi nhá» nhỠđỠtoát ra. Bà n tay ông xòe năm ngón vắt qua thà nh giưá»ng và ở má»—i đầu ngón có má»™t giá»t nước đỠnhư hồng ngá»c Ä‘á»ng lại. Cảnh tượng tháºt ghê sợ.
Tuy nhiên, nghe tiếng chân Catherine và dưá»ng như ông nháºn ra tiếng bước chân ấy, Charles nhá»m dáºy.
- Xin lá»—i bà - Ông nhìn Thái háºu nói - Tôi muốn được chết bình yên.
- Là m sao anh lại có thể chết được vì má»™t cÆ¡n bá»™c phát thoáng qua cá»§a thứ bệnh tồi tệ kia? - Catherine đáp - Anh muốn là m cho chúng ta tuyệt vá»ng ư?
- Thưa bà , tôi xin nói vá»›i bà rằng tôi cảm thấy linh hồn tôi Ä‘ang lìa bá» tôi. Tôi xin nói vá»›i bà rằng cái chết Ä‘ang tá»›i gần, mẹ kiếp! Tôi biết những Ä‘iá»u tôi nói chứ!
- Thưa bệ hạ - Thái háºu đáp. Trà tưởng tượng cá»§a Ngưá»i là căn bệnh năng nhất cá»§a Ngưá»i. Từ khi có cuá»™c hà nh hình rất xứng tá»™i cá»§a hai tên phù thuá»·, hai tên sát nhân mà ngưá»i ta gá»i De Mole và Coconnas ấy thì những Ä‘au đớn thể xác cá»§a bệ hạ hẳn phải đã thuyên giảm. Chỉ còn căn bệnh vá» tinh thần, và nếu ta có thể nói chuyện chừng mưá»i phút vá»›i bệ hạ thôi thì ta sẽ chứng tỠđược rằng…
- NhÅ© mẫu - Charles gá»i - Canh cá»a nhé, đừng cho ai và o. Thái háºu Catherine Médicis muốn nói chuyện vá»›i ông con cưng Charles IX cá»§a Ngưá»i.
- Vá»›i lại - Charles tiếp - Không hôm nay thì hôm khác cÅ©ng phải nói chuyện nà y thôi, mà hôm nay thì tốt hÆ¡n ngà y mai. Ngà y mai có lẽ sẽ là quá muá»™n. Tuy váºy, má»™t ngưá»i thứ ba phải có mặt trong cuá»™c nói chuyện cá»§a chúng ta.
- Tại sao váºy?
- Tại vì tôi xin nhắc lại vá»›i bà rằng cái chết Ä‘ang tá»›i gần - Charles đáp vá»›i vẻ trang trá»ng đáng sợ - Bất kỳ lúc nà o nó cÅ©ng có thể tiến và o phòng nà y cÅ©ng như bà , xanh xao câm lặng, không báo trước. Äã đến lúc rồi vì đêm qua tôi đã chỉnh đốn lại các công việc cá»§a tôi và sáng nay đã sắp xếp lại các công việc cá»§a vương quốc.
- Thế ngưá»i mà bệ hạ định cho vá»›i đó là ai? - Catherine há»i.
- Äó là em tôi, thưa bà . Xin bà hãy cho gá»i ông ta.
- Thưa bệ hạ - Thái háºu nói - Ta vui mừng nháºn thấy rằng những lá»i tố giác do lòng háºn thù chứ không phải vì bị nhục hình Ä‘au đớn mà khai ra đã tan Ä‘i trong tâm trà bệ hạ cÅ©ng như sẽ tan Ä‘i trong trái tim Ngưá»i. NhÅ© mẫu! - Catherine kêu to - NhÅ© mẫu đâu!
Ngưá»i đà n bà nhân háºu Ä‘ang đứng bên ngoà i, mở cá»a ra.
- NhÅ© mẫu - Catherine nói - Theo lệnh con ta, khi nà o ông de Nancey tá»›i, ngưá»i bảo ông ta cho má»i quáºn công d Alençon.
Charles ra hiệu khiến ngưá»i đà n bà đang chá»±c tuân lệnh ngừng lại.
- Thưa bà , tôi đã nói là em tôi cơ mà - Charles nhắc lại.
Mắt Catherine mở tròn xoe như sư tá» cái sắp nổi cÆ¡n tức giáºn.
Nhưng Charles giơ tay lên đầy vẻ oai nghiêm:
- Ta muốn nói chuyện với Henri em trai ta. Chỉ có Henri là em ta, không phải là kẻ đang là m vua ở nơi xa kia mà là kẻ đang bị giam cầm ở đây. Henri sẽ được biết những ý nguyện cuối cùng của ta.
- Còn ta - Ngưá»i đà n bà xứ Florene kêu lên vá»›i vẻ dữ tợn khác thưá»ng đối lại vá»›i ý chà khá»§ng khiếp cá»§a con trai, vì lòng căm giáºn Henri khiến bà mất cả sá»± tá»± giấu mình thông thưá»ng - Nếu quả thá»±c bệ hạ đã gần như ká» cái chết như lá»i bệ hạ nói, bệ hạ tưởng rằng ta có thể nhưá»ng cho ai, nhất là lại cho má»™t kẻ xa lạ, cái quyá»n được nâng đỡ cho Ngưá»i và o phút lâm chung, quyá»n là m hoà ng háºu và là m mẹ cá»§a ta ư?
- Thưa bà - Charles đáp - Tôi vẫn còn là vua. Tôi vẫn còn chỉ huy ở đây, thưa bà . Tôi xin nói vá»›i bà rằng tôi muốn gặp ông Henri em tôi, thế mà không gá»i viên chỉ huy vệ binh cho tôi ư? Mẹ kiếp! Tôi xin báo vá»›i bà rằng tôi còn đủ sức lá»±c để tá»± Ä‘i gá»i lấy.
Và ông cỠđộng chuẩn bị nhảy xuống giưá»ng, cá» chỉ đó khiến lá»™ ra tấm thân gầy guá»™c như hình đức chúa Giêsu sau khi chịu cá»±c hình đánh roi.
- Thưa bệ hạ - Catherine ngăn ông lại - Ngưá»i lăng mạ tất cả chúng ta: Ngưá»i đã quên mất tất cả những sá»± thách thức đối vá»›i gia đình chúng ta. Ngưá»i ruồng bá» dòng máu nhà ta. Chỉ má»™t hoà ng tá» Pháp có thể được quyá»n quỳ xuống bên giưá»ng chết cá»§a má»™t đức vua Pháp. Còn ta, chá»— cá»§a ta là ở đây theo các luáºt lệ cá»§a tá»± nhiên và nghi thức. Ta sẽ ở lại đây.
- Thưa bà , bà ở lại vá»›i danh nghÄ©a gì? - Charles há»i.
- Với danh nghĩa là mẹ.
- Thưa bà , bà không phải là mẹ tôi nữa, cÅ©ng như quáºn công d Alençon không phải là em tôi.
- Ông mê sảng rồi - Catherine nói - Có khi nà o ngưá»i sinh nở lại không phải là mẹ cá»§a kẻ được sinh ra không?
- Khi mà ngưá»i mẹ vô loà i đó lại Ä‘i cướp lấy sá»± sống mà thị Ä‘em lại cho đứa con - Charles vừa nói vừa đưa tay chùi đám bá»t máu Ä‘ang trà o ra trên môi ông.
- Anh muốn nói gì váºy, Charles? Ta tháºt không hiểu - Catherine lẩm bẩm tròn mắt nhìn con kinh ngạc.
- Bà sẽ hiểu ngay thôi.
Charles lục dưới cái gối ngang đầu giưá»ng và lôi ra má»™t chiếc chìa khoá bạc.
- Xin bà cầm lấy chìa khoá nà y và mở chiếc hòm đựng đồ Ä‘i đưá»ng cá»§a tôi ra. Trong đó có và i thứ giấy tá» sẽ nói giúp tôi.
Và Charles giơ tay chỉ chiếc hòm được chạm trổ lộng lẫy đóng bằng một ổ khoá cũng bằng bạc như chiếc chìa đang nằm ở chỗ dễ thấy nhất của gian phòng.
Catherine như bị chế ngá»± bởi Charles trong tình huống nà y, tuân lệnh và cháºm rãi tiến vá» phÃa chiếc hòm, mở ra và nhìn và o trong đó và đột nhiên bà lùi lại như thể đã nhìn thấy bên lá»›p gá»— hòm má»™t con rắn Ä‘ang ngá»§ yên váºy.
- Thế nà o, trong hòm có gì mà khiến bà phải sợ thế? - Charles không rá»i mắt khá»i mẹ há»i.
- Không có gì cả - Catherine đáp.
- Thế thì xin bà thò tay và o hòm và lấy ra má»™t quyá»n sách Ä‘i ở đó chắc phải có má»™t quyển sách chứ? - Charles nói thêm vá»›i nụ cưá»i nhợt nhạt ở ông nom còn dữ tợn hÆ¡n cả má»™t lá»i Ä‘e doạ ở kẻ khác.
- Äúng váºy - Catherine lắp bắp.
- Một quyển sách vỠsăn bắn chứ gì?
- Vâng.
- Cầm lấy nó và đem đến cho ta.
Dù biết sức tự chủ, Catherine tái mặt toà n thân run rẩy và thò tay và o hòm, bà vừa cầm lấy sách vừa lẩm bẩm:
- Ôi định mệnh! Äịnh mệnh!
- ÄÆ°á»£c rồi - Charles nói - bây giá» bà nghe đây: cái quyển sách săn nà y… tôi đã quá Ä‘iên rồ… tôi yêu thÃch săn bắn hÆ¡n tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i… tôi đã Ä‘á»c quá kỹ quyển sách săn nà y. Bà hiểu rồi chứ, thưa bà ?
Catherine kêu lên một tiếng khà n khà n.
- Äó là má»™t sá»± yếu Ä‘uối - Charles nói - Xin bà hấy đốt quyển sách đó Ä‘i. Không nên để ngưá»i ta biết được những yếu Ä‘iểm cá»§a vua chúa!
Catherine lại gần lò sưá»i rá»±c lá»a, buông rÆ¡i quyển sách giữa lò than, đứng câm lặng bất động đưa mắt thất thần nhìn những tia lá»a xanh lè Ä‘ang ăn dần những trang sách tẩm thuốc.
Sách cháy và mùi tá»i nồng nặc tá»a lan trong khắp phòng. Chẳng mấy chốc sách đã ra tro.
- Bây giỠthì xin bà hãy cho triệu em tôi - Charles nói với vẻ oai nghi không gì cưỡng lại được.
Catherine sững sá» như bị đè bẹp bởi má»™t thứ tình cảm Ä‘a dạng mà trà thông tuệ sâu sắc cá»§a bà cÅ©ng không phân tÃch được, sức mạnh gần như siêu phà m cá»§a bà cÅ©ng không thể thắng lại được bà bước lên má»™t bước và toan nói.
Ngưá»i mẹ hối háºn, bà hoà ng hoảng sợ, còn con mụ chuyên đầu độc ngưá»i lại cảm thấy thù háºn trà o dâng. Tình cảm sau cùng nà y đã chế ngá»± tất cả những tình cảm kia.
- Hắn là đồ đáng nguyá»n rá»§a! - Bà kêu lên vừa lao ra khá»i phòng - Hắn chiến thắng, hắn đã đạt được mục Ä‘Ãch. Äồ đáng nguyá»n rá»§a!
- Bà đã nghe ra chưa đấy, em tôi, ông em Henri cá»§a tôi đấy nhé - Charles kêu lên theo mẹ - Tôi muốn nói vá»›i Henri ngay lúc nà y vá» quyá»n nhiếp chÃnh vương quốc.
Gần như cùng lúc đó, thầy Ambroise Paré bước và o bằng lối cá»a đối diện vá»›i cá»a Catherine vừa ra, ông dừng lại trên báºc cá»a để hÃt hÃt không khà sặc mùi tá»i:
- Ai đốt arsenic ở đây thế nà y? - Ông há»i.
- Ta đốt đấy - Charles đáp.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:24 AM.
|

18-09-2008, 06:45 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 63
Trên sân thà nh tháp Vincennnes
Trong lúc đó Henri de Navarre Ä‘ang dạo chÆ¡i và mÆ¡ mà ng má»™t mình trên sà n toà thà nh tháp, ông biết triá»u đình Ä‘ang ở trong toà lâu đà i cách mình có trăm bước chân. Con mắt tinh tưá»ng cá»§a ông nhìn qua những bức tưá»ng mà đoán rằng Charles Ä‘ang hấp hối.
Bầu trá»i xanh thẳm như có những tia ánh và ng má»™t tia nắng mặt trá»i tá»a rá»™ng lấp lánh trên những vùng đồng bằng nÆ¡i xa và dát và ng lèn ngá»n cây cối trong đám rừng bên đưá»ng như kiêu hãnh vá» lá»›p lá đầu cá»§a chúng. Ngay cả những viên đá xám cá»§a thà nh tháp cÅ©ng như được thấm đẫm hÆ¡i ấm ngá»t ngà o cá»§a đất trá»i và đám cây Ä‘inh hương do gió đông thổi qua kẽ tưá»ng cÅ©ng mở những cánh hoa tròn mà u nhung và ng đỠtrong là n gió dìu dịu ấm áp.
Nhưng ánh mắt Henri không dừng lại ở những cánh đồng xanh mượt, những ngá»n cây phá»§ tuyết ánh và ng đó. Ãnh mắt ông vượt qua những khoảng không và nhìn đầy tham vá»ng vá» phÃa kinh đô nước Pháp là má»™t ngà y kia trở thà nh thá»§ đô cá»§a thế giá»›i.
"Paris! - Vua Navarre lẩm bẩm - Kia là Paris, nghÄ©a là niá»m vui, chiến thắng, vinh quang hạnh phúc! Paris nÆ¡i đó có cung Louvre, và ở cung Louvre có ngai và ng! Và chỉ có má»™t Ä‘iá»u ngăn cản không cho ta tá»›i thà nh Paris đầy ao ước đó! Äó là những viên đá Ä‘ang bò dưới chân ta và giam giữ cả kẻ thù cá»§a ta cùng vá»›i ta!"
Khi đưa mắt nhìn từ Paris trở lại Vincennnes, ông nháºn thấy phÃa bên trái, trong má»™t thung lung nhá» có những cây hạnh đà o Ä‘ang trổ hoa, có má»™t ngưá»i mà mặt trá»i cứ dai dẳng rá»i lên mảnh giáp che đầu gối má»™t tia sáng khiến cho má»—i cá» chỉ cá»§a ngưá»i đó lại là m hắt lên má»™t Ä‘iểm lá»a lung linh.
Ngưá»i đó cưỡi má»™t con ngá»±a sung sức và tay dắt theo má»™t con ngá»±a khác cÅ©ng không kém phần dồi dà o sức lá»±c.
Vua Navarre dừng mắt lại trên ngưá»i kỵ sÄ© và thấy ông ta rút kiếm khá»i vá» dùng mÅ©i kiếm xiên và o má»™t chiếc khăn tay và vẫy vẫy khăn tay ra hiệu.
Cùng lúc đó trên đồi đối diện, có má»™t dấu hiệu khác được lặp lại và rồi quanh cả toà lâu đà i dưá»ng như có má»™t lá»›p và nh Ä‘ai bằng khăn tay trắng vẫy vẫy.
Äó là de Mouy và những ngưá»i Tân giáo cá»§a chà ng. ÄÆ°á»£c biết đức vua Ä‘ang hấp hối và e rằng ngưá»i ta định hãm hại Henri, hỠđã tụ há»p lại và sẵn sà ng bảo vệ hoặc tấn công.
Henri nhìn ngưá»i kỵ mã mà ông thấy trước tiên, cúi mình qua và nh tưá»ng thà nh, đưa tay che mắt ngăn những tia mặt trá»i là m loá mắt ông và nháºn ra chà ng trai Tân giáo trẻ tuổi.
"De Mouy!" - Ông kêu lên là m như de Mouy có thể nghe tiếng ông được.
Và trong nỗi vui mừng được thấy bạn bè vây quanh mình. Ông cũng tung mũ ra và vẫy khăn choà ng.
Tất cả những mảnh khăn trắng kia lại vẫy mạnh hÆ¡n để chứng tá» niá»m vui cá»§a há».
"Than ôi! HỠchà o ta - Henri tự nhủ - Mà ta thì không thể tới chỗ hỠđược… Sao cái lúc còn đi được ta lại không đi đi nhỉ!… GiỠđây thì muộn quá rồi".
Ông phác má»™t cá» chỉ tuyệt vá»ng và được de Mouy trả lá»i lại bằng má»™t tÃn hiệu có nghÄ©a là : tôi sẽ đợi.
Vừa lúc đó, Henri nghe có tiếng bước chân vang lên trong cầu thang đá. Ông vá»™i và ng lùi và o. Những ngưá»i Tân giáo hiểu ngay nguyên nhân cá»§a việc rút lui đó. Gươm lại được tra và o vá» và lá»›p khăn tay biến mất.
Ở đầu cầu thang xuất hiện má»™t ngưá»i đà n bà , hÆ¡i thở bà ta dồn dáºp chứng tá» bà vừa Ä‘i vá»™i và ng và Henri nháºn ra đó là Catherine de Médicis vá»›i má»™t ná»—i e sợ bà ẩn trong lòng như má»—i khi ông đứng trước mặt bà ta.
Sau lưng bà là hai vệ binh đứng dừng lại ở đầu cầu thang.
"Ô hô! - Henri lẩm bẩm - Chắc có chuyện nghiêm trá»ng gì má»›i đây thì Thái háºu má»›i chịu lên táºn sân thà nh tháp nà y để tìm mình".
Catherine ngồi xuống một chiếc ghế dà i bằng đá dựa và o những lỗ hổng trên tưởng thà nh để lấy lại hơi.
Henri tiến lại gần bà và nở má»™t nụ cưá»i duyên dáng nhất.
- Thưa mẹ, có phải mẹ tìm tôi không?
- Äúng váºy, thưa ông - Catherine đáp - Ta muốn cho ông thấy má»™t bằng chứng cuối cùng vá» sá»± gắn bó cá»§a ta đối vớỉ ông. Chúng ta Ä‘ang ở trong giá» phút tối háºu: đức vua Ä‘ang hấp hối và Ngưá»i muốn gặp ông.
- Gặp tôi ư? - Henri giáºt mình vì mừng rỡ há»i.
- Äúng thế, gặp ông. Ta biết chắc rằng có ngưá»i đã báo vá»›i đức vua, không những ông nuối tiếc ngai và ng Navarre mà lại còn nuôi tham vá»ng cả vá»›i ngai và ng nước Pháp nữa.
- Ôi!
- Äiá»u đó là không đúng, ta biết thế, nhưng đức vua Ngưá»i tin như thế và không nghi ngá» gì nữa, cuá»™c nói chuyện Ngưá»i sắp đà nh cho anh đây là để bẫy anh.
- Tôi ấy à ?
- Ừ. Charles trước lúc chết muốn biết rõ ông ta có thể hy vá»ng hay e ngại Ä‘iá»u gì ở anh. Anh phải chú ý tá»›i những câu trả lá»i cá»§a anh, nó sẽ quyết định những mệnh lệnh cuối cùng cá»§a đức vua đối vá»›i anh, đó có nghÄ©a là sá»± sống hoặc cái chết cá»§a anh.
- Nhưng Ngưá»i sẽ đỠnghị vá»›i tôi cái gì chứ?
- Ta là m sao biết được! Chắc là những chuyện không thể có được thôi.
- Thế thưa mẹ, mẹ cũng không đoán ra ư?
- Không, nhưng ta giả sá», chẳng hạn như là …
Catherine ngừng lại.
- Gì cơ?
- Ta Ä‘oán rằng khi thấy anh có những tham vá»ng như ngưá»i ta nói, đức vua muốn nghe từ chÃnh miệng anh nói ra cái tham vá»ng đó. Anh cứ coi như là ngưá»i ta định đánh bẫy anh như ngà y xưa ngưá»i ta giương bẫy ra cho những kẻ có tá»™i để có được lá»i khai mà không cần tá»›i nhục hình - Catherine nói tiếp vừa chằm chằm nhìn Henri - Giả sừ là Ngưá»i sẽ đỠnghị đến anh việc cai trị, hay tháºm chà cả quyá»n nhiếp chÃnh chẳng hạn.
Má»™t niá»m vui khôn tả xiết trà o dâng trong trái tim bị bóp nghẹt cá»§a Henri, nhưng ông Ä‘oán ra ngón đòn và cái đầu óc kiên cưá»ng nhưng má»m dẻo ấy lại báºt lại ngay sau đó:
- Vá»›i tôi ấy ạ? Bẫy như thế thì thô thiển quá. Ai lại Ä‘i trao quyá»n nhiếp chÃnh cho tôi, trong khi còn có lệnh bà , còn có ngưá»i anh em d Alençon cá»§a tôi.
Catherine cắn môi để che giấu niá»m vui sướng.
- Váºy là ông từ chối quyá»n nhiếp chÃnh phải không? - Bà hấp tấp há»i.
"Äức vua đã băng hà rồi ư "- Henri nghÄ© thầm. ChÃnh mụ ta giương bẫy lừa mình."
Rồi ông nói lớn:
- Trước hết phải cho tôi được nghe ý nguyện cá»§a vua Pháp, vì như chÃnh lệnh bà vừa nói đấy, tất cả những Ä‘iá»u chúng ta nói ở đây chỉ là giả định.
- Äúng thế, nhưng ông có thể đảm bảo cho các ý định cá»§a ông.
- Kìa - Henri ngây thÆ¡ nói - Tôi không có tham vá»ng nên cÅ©ng chẳng có ý đồ gì.
- Trả lá»i như thế không được - Catherine cảm thấy thá»i gian đã gấp rút nên bị sá»± nóng giáºn cuốn Ä‘i - Dù sao thì ông cÅ©ng phải nói rõ ra.
- Tôi không thể nói rõ ý định cá»§a tôi vá» những giả thuyết, thưa lệnh bà . Má»™t quyết định dứt khoát là chuyện khó khăn và nghiêm trá»ng, cần phải được thá»±c tế trả lá»i.
- Ông nghe đây - Catherine nói - Không để mất thì giá» nữa, và chúng ta đã để mất thì giá» bằng cách tranh luáºn vô Ãch vá»›i những lá»i đối đáp tế nhị kiểu thế nà y. Hãy nói thẳng vá»›i nhau vá»›i tư cách là vua và là nữ hoà ng. Nếu ông chấp nháºn quyá»n nhiếp chÃnh, ông sẽ chết.
"Nhà vua còn sống" - Henri nghÄ© bụng. Rồi ông cao giá»ng cương quyết nói:
- Thưa lệnh bà , Chúa nắm giữ sinh mạng cá»§a con ngưá»i và các báºc vua chúa trong tay: Ngưá»i sẽ soi sáng cho tôi. Xin cho nói vá»›i thánh thượng tôi đã sẵn sà ng trình diện trước mặt Ngưá»i.
- Ông suy nghĩ đi.
- Từ hai năm nay tôi bị lưu đầy khá»i xứ sở, từ má»™t tháng nay tôi là tù nhân ở đây - Henri nghiêm trang nói - Tôi có thá»i gian suy nghÄ© và tôi đã suy nghÄ©, thưa lệnh bà . Xin lệnh bà hãy vui lòng xuống trước chá»— đức vua và nói vá»›i Ngưá»i rằng tôi Ä‘ang Ä‘i theo bà . Hai anh chà ng nà y - Henri vừa nói vừa trá» hai ngưá»i lÃnh gác - Sẽ canh chừng không cho tôi trốn. Vả lại, đó cÅ©ng không phải là ý định cá»§a tôi.
Âm sắc cương quyết trong giá»ng nói cá»§a Henri lên đến mức Catherine thấy rằng má»i ý đồ cá»§a bà dù đã được ngụy trang đến đãu cÅ©ng không có ảnh hưởng gì tá»›i ông ta. Bà vá»™i và ng Ä‘i xuống.
Ngay sau khi Thái háºu vừa biến Ä‘i, Henri chạy tá»›i chá»— lá»›p lÅ©y trên tưá»ng thà nh và ra hiệu cho de Mouy ý nói rằng "Tá»›i gần đây và sẵn sà ng ứng phó".
De Mouy lúc bấy giỠđã xuống ngá»±a, bèn lên yên và tay dắt con ngá»±a thứ hai, phi nước kiệu tá»›i cách toà thà nh tháp hai tầm súng trưá»ng.
Henri vẫy tay ra hiệu cám Æ¡n và bước xuống. Tá»›i cầu thang ông gặp hai ngưá»i lÃnh Ä‘ang chá». Hai hà ng lÃnh Thụy sÄ© và lÃnh khinh kỵ gác lối và o các sân. Phải Ä‘i qua hai hà ng rà o lÃnh canh đầy gươm Ä‘ao rồi má»›i và o ra được lâu đà i.
Catherine đã dừng lại ở đó và đang đợi ông. Bà ra hiệu cho hai ngưá»i lÃnh Ä‘i theo Henri lùi xa và đặt má»™t tay lên cánh tay Henri:
- Chiếc sân nà y có hai cá»a - Bà nói - Ở cá»a mà ông thấy nằm phÃa sau các phòng cá»§a Hoà ng thượng đây sẽ có má»™t con ngá»±a tốt và tá»± do Ä‘ang chỠđại ông nếu ông từ chối quyá»n nhiếp chÃnh, và ở cá»a kia, nÆ¡i ông vừa Ä‘i qua, nếu như ông nghe theo tham vá»ng cá»§a ông thì… Ông nghÄ© sao?
- Thưa lệnh bà , tôi xin nói rằng nếu như đức vua phong tôi là m nhiếp chÃnh, thì chÃnh tôi sẽ ra lệnh cho binh lÃnh chứ không phải lệnh bà . Nếu như tôi ra khá»i lâu đà i và o ban đêm, tất cả những ngá»n thương ngá»n giáo, tất cả những khẩu súng nà y sẽ phải rạp xuống trước mặt tôi.
- Äồ Ä‘iên rồ! - Catherine tức tối lẩm bẩm - Tin ta Ä‘i đừng có chÆ¡i vá»›i Catherine nà y cái trò chÆ¡i kinh khá»§ng giữa cái sống và cái chết đó.
- Tại sao lại không nhỉ? - Henri đáp và nhìn thẳng và o Catherine - Vá»›i bà cÅ©ng như vá»›i ngưá»i khác thôi, vì cho đến lúc nà y đây, tôi đã thắng.
- Thưa ông, váºy xin ông hãy lên phòng ngá»± vá»›i ông đã chẳng chịu tin chịu nghe gì hết - Catherine vừa nói vừa đưa tay chỉ cầu thang cho Henri, tay kia bà nghịch nghịch hai lưỡi dao tẩm thuốc độc mà bà vẫn mang theo trong chiếc túi bằng da lừa Ä‘en đã trở nên nổi tiếng.
- Thưa lệnh bà , xin lệnh bà đi trước - Henri nói - Chừng nà o tôi còn chưa trở thà nh nhiếp chÃnh vương, vinh dá»± Ä‘i trước vẫn thuá»™c vá» bà .
Catherine bị nhìn thấu ruột gan không cố thỠđấu tranh nữa và đà nh đi trước.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:24 AM.
|

18-09-2008, 06:46 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 64
Quyá»n nhiếp chÃnh
Nhà vua bắt đầu sốt ruá»™t, ông cho gá»i de Nancey và o phòng và vừa ra lệnh cho Ä‘i gá»i Henri thì Henri bước và o.
Nhìn thấy ngưá»i em rể xuất hiện trên ngưỡng cá»a, Charles thốt lên má»™t tiếng kêu vui mừng còn Henri Ä‘á»ng sững sá» kinh hãi như thể Ä‘ang nhìn thấy má»™t thây ma.
Hai viên thầy thuốc túc trá»±c bên nhà vua lui ra, viên cố đạo vừa khuyến khÃch ông hoà ng bất hạnh dá»n cho mình má»™t cái chết theo tinh thần Thiên chúa giáo cÅ©ng lui ra nốt.
Charles không được nhiá»u sá»± thưong mến, váºy mà rất nhiá»u ngưá»i khóc trong tiá»n phòng. Má»—i khi má»™t nhà vua băng hà thì dù cho há» có là ngưá»i như thế nà o chăng nữa, bao giá» cÅ©ng vẫn có những kẻ bị mất mát má»™t thứ gì đó và e sợ rằng chẳng còn tìm thấy lại Ä‘iá»u đó dưới triá»u vua má»›i.
Cảnh tang tóc, tiếng khóc nức nở, những lá»i Catherine đã nói, không khà thê lương tôn nghiêm cá»§a những giây phút cuối cùng cá»§a má»™t ông vua, hình hà i cá»§a chÃnh vị vua đó trong má»™t căn bệnh tái phát nhiá»u lần mà khoa há»c chưa há» biết tá»›i, tất cả những cái đó đã gây cho đầu óc còn trẻ trung và do đó vẫn còn dá»… bị xúc động cá»§a Henri má»™t tác động khá»§ng khiếp đến ná»—i mặc dầu ông đã quyết không để Charles thêm lo lắng vá» bệnh trạng cá»§a mình, ông vẫn không thể kiá»m chế được mối kinh hoà ng hiện trên nét mặt khi nhìn thấy ngưá»i hấp hối mình mẩy đầm đìa máu.
Charles buồn bã mỉm cưá»i. Má»i ấn tượng cá»§a những kẻ vây quanh không bao giá» lá»t khá»i mắt ngưá»i hấp hối.
- Äến đây nà o Henriot - Charles chìa tay cho em rể và nói vá»›i giá»ng dịu dà ng mà Henri chưa bao giá» nháºn thấy ở ông - Ta Ä‘au lòng vì không thấy chú tá»›i. Ông bạn đáng thương, ta đã nhiá»u lần là m khổ chú trong Ä‘á»i ta, và bây giá» xin chú hãy tin ta, ta cÅ©ng tá»± trách mình vá» Ä‘iá»u đôi khi đã tiếp tay cho những kẻ già y vò chú. Nhưng má»™t ông vua cÅ©ng không là m chá»§ được hết má»i tình thể và ngoà i Catherine mẹ ta, ngoà i d Anjou và d Alençon em ta ra, trong Ä‘á»i ta còn có má»™t thứ phiá»n toái cao cấp hÆ¡n ta: đó là váºn mệnh quốc gia, Ä‘iá»u nà y sẽ không còn nữa khi ta tá»›i ngà y gần bên cái chết.
- Thưa bệ hạ - Henri ấp úng - Tôi chỉ còn nhá»› mãi tình yêu thương cá»§a tôi đối vá»›i má»™t ngưá»i anh và lòng tôn kÃnh cá»§a tôi đối vá»›i vua.
- Ừ chú nói thế là đúng, Henriot, và ta lấy là m biết Æ¡n chú đã nói như váºy. Vì tháºt ra chú đã chịu Ä‘au khổ nhiá»u dưới triá»u đại cá»§a ta, ấy là chưa kể việc mẹ chú qua Ä‘á»i cÅ©ng dưới thá»i ta trị vì. Nhưng chắc chú cÅ©ng phải thấy là ta nhiá»u khi bị ngưá»i xúi giục. Äôi khi, ta cưỡng lại nhưng đôi khi vì quá mệt má»i ta đã nhân nhượng. Nhưng chú vừa nói, chúng ta đừng bà n tá»›i chuyện cÅ© nữa. GiỠđây hiện tại thúc đẩy ta và tương lai là m ta lo sợ.
Nói tá»›i những lá»i nà y, ông vua khốn khổ đưa bà n tay xương xẩu lên che lấy gương mặt nhợt nhạt.
Sau má»™t lát im lặng, ông lắc đẩu như để xua Ä‘uối những ý nghÄ© Ä‘en tối là m bắn ra quanh mình má»™t lá»›p máu lấm tấm, Charles nghiêng mình vá» phÃa Henri hạ giá»ng nói:
- Cần phải cứu lấy quốc gia, phải ngăn cản không để quyá»n binh rÆ¡i và o tay những kẻ cuồng tÃn hoặc và o tay đà n bà .
Như chúng tôi vừa nói, Charles đã hạ giá»ng khi nói những lá»i nà y, tuy nhiên Henri tưởng chừng nghe được sau khe giưá»ng tiếng gì đó như má»™t tiếng kêu tức giáºn trầm trầm, có lẽ có má»™t lá»— trổ nà o đấy mà chÃnh Charles cÅ©ng không biết đã được đục trong tưá»ng để Catherine cÅ©ng có thể nghe được cuá»™c trò chuyện cuối cùng nà y.
- Tay đà n bà ư? - Vua Navarre há»i gặng thêm cho rõ.
- Äúng thế, Henri ạ. Mẹ ta muốn nắm quyá»n nhiếp chÃnh mong chá» vua Ba Lan trở vá». Nhưng hãy nghe cho rõ lá»i ta, hắn sẽ không vỠđâu.
- Sao? Ông ta sẽ không trở vỠư? - Henri thốt lên, tim Ä‘áºp thình thịch vì vui mừng.
- Không, hắn sẽ không trở vỠ- Charles tiếp - Thần dân của hắn sẽ không để cho hắn ra đi.
- Nhưng, thưa anh, anh không nghÄ© rằng Thái háºu có thể đã viết trước cho ông ta rồi sao?
- Có chứ, nhưng Nancey đã bắt được tên đưa thư ở Château-Thierry và đã Ä‘em lại cho ta lá thư, trong thư ấy bà ta bảo rằng ta sắp chết. Nhưng ta cÅ©ng đã viết thư vá» Varsovie, ta tin chắc thư ta sẽ tá»›i nÆ¡i và em ta sẽ bị canh chừng. Váºy thì Henri, ngai và ng rõ rà ng sẽ bị bá» trống.
Má»™t tiếng rên còn rõ hÆ¡n tiếng kêu trước vá»ng ra từ chiếc giưá»ng.
"Dứt khoát mụ ta ở đó - Henri tá»± nhá»§ - Mụ nghe thấy hết và đang chá»!"
Charles không nghe thấy gì. Ông nói tiếp:
- Tuy váºy, Henri ạ, ta chết Ä‘i mà không có con trai nối dõi. - Ông ngừng lại, má»™t ý nghÄ© êm dịu dưá»ng như là m rạng rỡ gương mặt ông, Charles đặt tay lên vai Henri - Than ôi, Henri, chú có nhá»› thằng bé tá»™i nghiệp ngá»§ trong nôi lụa mà đêm nà o ta đã chỉ cho chú xem không, lúc ấy nó Ä‘ang được má»™t vị thiên thần canh giữ. Than ôi! Henriot, há» giết thằng bé cá»§a ta mất!
- Ôi tâu bệ hạ - Henri ứa nước mắt thốt lên - Tôi xin thỠtrước Chúa ngà y đêm tôi sẽ coi sóc đến nó. Chỉ xin bệ hạ cứ ra lệnh.
- Cảm Æ¡n Henriot - Nhà vua nói vá»›i giá»ng chan chứa tình cảm khác xa tÃnh cách thưá»ng ngà y mà giỠđây hoà n cảnh đã tạo cho ông có được - Ta chấp nháºn lá»i hứa cá»§a chú. Äừng có biến nó thà nh má»™t ông vua. May mắn thay. Nó sinh ra không phải để là m vua mà để là m má»™t con ngưá»i sung sướng. Ta để lại cho nó má»™t tà i sản riêng, miá»…n là nó có được sá»± cao quý cá»§a tấm lòng mẹ nó. Có lẽ tốt hÆ¡n hết nên đưa nó theo con đưá»ng Giáo há»™i, nó sẽ khiến ngưá»i ta bá»›t e ngại hÆ¡n chăng. Ô, dưá»ng như ta thấy ta sẽ được chết nếu không phải là đầy hạnh phúc thì Ãt ra cÅ©ng thanh thản hÆ¡n nếu có được bà n tay ve vuốt cá»§a con trẻ và gương mặt dịu dà ng cá»§a mẹ nó ở đây để an á»§i ta.
- Thưa bệ hạ, sao Ngưá»i không đưa há» tá»›i đây?
- Nà y, dại dá»™t tháºt, há» sẽ không được bước ra khá»i đây nữa. Äó là tình cảnh cá»§a vua chúa đấy Henriot ạ: há» không thể sống cÅ©ng như chết theo ý mình được. Nhưng từ khi chú hứa ta thấy yên lòng hÆ¡n.
Henri nghĩ ngợi.
- Thưa bệ hạ, đúng là tôi có hứa nhưng liệu tôi có thể giữ được lá»i hứa hay không?
- Chú định nói gì?
- Bản thân tôi đây chẳng phải là cÅ©ng Ä‘ang bị lưu đà y, bị Ä‘e doạ như hoà ng nhi, còn hÆ¡n cả hoà ng nhi nữa đó sao? Vì tôi đã là má»™t ngưá»i lá»›n, còn dẫu sao thì hoà ng nhi vẫn là trẻ nhá».
- Chú nhầm - Charles đáp - Ta chết Ä‘i, chú sẽ trở nên mạnh và đầy thế lá»±c, và đây là cái sẽ trao cho chú sức mạnh và uy quyá»n.
Nói tá»›i đó, ngưá»i hấp hối lôi ra má»™t tá» chiếu chỉ từ đầu giưá»ng.
- Cầm lấy nà y - Ông nói với Henriot.
Henri đưa mắt Ä‘á»c lướt qua tá» chiếu có đóng dấu ấn cá»§a nhà vua.
- Quyá»n nhiếp chÃnh cho tôi ư, thưa bệ hạ? - Ông tái mặt Ä‘i vì vui mừng há»i lại.
- Ừ quyá»n nhiếp chÃnh thuá»™c vá» chú, trong khi chỠđợi quáºn công d Anjou trở vá» và vì rõ rà ng là quáºn công d Anjou sẽ không trở vá» nên tá» giấy nà y không chỉ trao quyá»n nhiếp chÃnh cho chú mà còn cả ngai và ng nữa.
- Ngai vua cho tôi - Henri lẩm bẩm.
- Ừ Charles đáp - Chú là kẻ xứng đáng nhất và là kẻ có khả năng nhất để cai trị tất cả cái bá»n đà n ông ăn chÆ¡i hoang tà ng, cái bá»n đà n bà trác táng sống bằng máu và nước mắt nà y. Em d Alençon cá»§a ta là má»™t thằng phản phúc, hắn sẽ phản lại tất cả. Cứ để hắn bị giam trong toà thà nh tháp nÆ¡i ta nhốt hắn và o. Mẹ ta muốn giết chú, hãy đà y bà ta Ä‘i. Trong ba bốn tháng, có khi trong má»™t năm nữa, d Anjou em ta sẽ từ Varsovie trở vỠđòi tranh quyá»n hà nh vá»›i chú. Hãy trả lá»i hắn bằng má»™t đạo dụ cá»§a giáo hoà ng. Ta đã sai viên sứ thần cá»§a ta, quáºn công de Nervers lo việc đó và chú sẽ sá»›m nháºn được đạo dụ nà y.
- Ồi thánh thượng!
- Chỉ lo có má»™t Ä‘iá»u thôi Henri ạ, đó là ná»™i chiến. Nhưng nếu chú là ngưá»i cải theo Giatô giáo thì chú có thể tránh được Ä‘iá»u đó vì phe Tân giáo chỉ có tầm cỡ nếu như chú chịu đứng đầu phe đảng nà y. Và ông de Condé không đủ lá»±c để chá»i nhau vá»›i chú. Nước Pháp là má»™t nước đồng bằng và do đó phải là má»™t nước theo Gia tô giáo. Vua nước Pháp phải là vua cá»§a những ngưá»i Giatô giáo chứ không phải cá»§a những ngưá»i Tân giáo, vì vua nước Pháp phải là vua cá»§a Ä‘a số. Ngưá»i ta nói rằng ta hối háºn vì đã cho tiến hà nh ngà y lá»… Saint-Barthélémy, ta ngá» vá»±c không biết đã là m đúng hay sai nhưng hối háºn thì không. Ngưá»i ta nói rằng máu những ngưá»i Tân giáo chảy tháo qua những lá»— chân lông ta, ta biết rõ từ ngưá»i ta thoát ra cái gì: đó là arsenic chứ không phải máu.
- Ôi bệ hạ Ngưá»i nói gì váºy?
- Không. Nếu cái chết cá»§a ta cần được báo thù: thì chỉ có Chúa má»›i báo thù thôi Henri ạ. Hãy dá»±a và o nghị viện và quân đội để chống lại những kẻ thù duy nhất cá»§a chú là mẹ ta và quáºn công d Alençon.
Lúc đó ngưá»i ta nghe trong tiá»n phòng có tiếng binh khà chạm nhau trầm trầm và tiếng ra lệnh chỉ huy.
"Ta nguy mất." - Henri lẩm bẩm.
- Chú e ngại, chú sợ à ? - Charles lo lắng há»i.
- Tôi ư, thưa bệ hạ - Henri đáp - Tôi không e ngại cÅ©ng không ngáºp ngừng, tôi xin chấp nháºn.
Charles siết tay ông. Vừa lúc đó nhÅ© mẫu tá»›i gần tay cầm má»™t chén thuốc bà vừa chuẩn bị trong phòng bên mà chẳng để ý gì đến váºn mệnh cá»§a nước Pháp Ä‘ang được định Ä‘oạt cách bà có và i bước chân.
- Cho má»i mẹ ta, nhÅ© mẫu tốt bụng Æ¡i, và truyá»n cho triệu cả ông d Alençon tá»›i nữa.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:24 AM.
|
 |
|
| |