 |
|

25-10-2008, 03:55 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương - 16 -
Ở sưá»n phải, phÃa quân Ä‘oà n Bagration, đến chÃn giá» chiến sá»± vẫn chưa bắt đầu. Không muốn chấp nháºn yêu sách cá»§a Dolgorukov đòi khởi chiến, và lại có ý muốn tránh trách nhiệm, công tước Bagration bà n vá»›i Dolgorukov cho ngưá»i Ä‘i há»i ý kiến quan tổng tư lệnh vá» việc nà y. Bagration biết rằng hai sưá»n quân cách nhau gần muá»i dặm Nga như thế nà y, nếu ngưá»i được phái Ä‘i không bị thương vong (Ä‘iá»u nà y rất có thể xẩy ra), và dù cho ngưá»i đó có tìm được vị tổng tư lệnh Ä‘i chăng nữa - Việc nà y là rất khó, - Thì cÅ©ng không thể nà o vá» trước khi trá»i tối.
Bagration đưa đôi mắt to không nói lên cái gì hết và có vẻ thiếu ngá»§ nhìn toán sÄ© quan tuỳ tùng và để ý ngay đến vẻ mặt trẻ con cá»§a Roxtov Ä‘ang ngây ra vì xúc động và hy vá»ng.
Bagration liá»n phái chà ng Ä‘i.
- Còn nếu tôi gặp Hoà ng thượng trước khi gặp quan tổng tư lệnh thì thế nà o ạ? - Roxtov nói, tay đặt lên lưỡi trai.
- Anh có thể chuyển thư lên Hoà ng thượng, - Dolgorukov cướp lá»i Bagration hối hả nói.
Äêm qua, đến khi được đổi gác, Roxtov đã tranh thá»§ ngá»§ được mấy tiếng trước khi trá»i sáng. Chà ng cảm thấy vui vẻ, gan dạ và quả cảm, thấy tay chân cỠđộng rất dẻo dai, thấy lòng tin chắc và o váºn may cá»§a mình, chà ng Ä‘ang ở trong cái tâm trạng khiến cho ngưá»i ta thấy cái gì cÅ©ng nhẹ nhõm, vui tươi và dá»… dà ng.
Sáng hôm nay má»i nguyện vá»ng cá»§a chà ng Ä‘á»u được thá»±c hiện: tráºn đại chiến đã mở đầu, chà ng được tham gia tráºn đó, hÆ¡n nữa chà ng lại được là m sÄ© quan tuỳ tùng cho má»™t vị tướng quả cảm nhất, ngoà i ra chà ng lại được cá» Ä‘i gặp Kutuzov và có gặp cả Hoà ng thượng nữa. Sáng hôm ấy trá»i quang đãng, con ngá»±a chà ng cưỡi là má»™t con tuấn mã. Tâm hồn chà ng thấy vui tươi, sung sướng. Sau khi nháºn lệnh chà ng thúc ngá»±a phóng dá»c theo tiá»n tuyến. Lúc đầu chà ng Ä‘i men theo tráºn tuyến cá»§a quân Ä‘oà n Bagration bấy giá» chưa xung tráºn và hãy còn đứng yên má»™t chá»—, rồi chà ng Ä‘i và o tráºn địa cá»§a đội kỵ binh Uvarov bố trÃ. Ở đây chà ng đã nháºn thấy có những đội quân Ä‘i lại di chuyển và những dấu hiệu cá»§a má»™t cuá»™c chuẩn bị xung tráºn. Vượt qua đội kỵ binh cá»§a Uvarov, chà ng nghe rõ tiếng đại bác và tiếng súng trưá»ng ở phÃa trước mặt. Tiếng súng nổ má»—i lúc má»™t thêm dữ dá»™i.
Trong không khà mát mẻ cá»§a buổi ban mai bấy giá» không phải chỉ có và i ba phát súng trưá»ng rồi má»™t và i phát đại bác cách quãng như trước nữa; bấy giá» trên những sưá»n núi ở phÃa trước mặt Pratxen đã nghe tiếng súng trưá»ng nổ từng hồi chen vá»›i những tiếng đại bác liên tiếp, dồn dáºp đến ná»—i đôi khi nó không tách rá»i ra từng tiếng má»™t mà hoà lẫn vá»›i nhau thà nh má»™t tiếng gầm vang dá»™i.
Có thể trông thấy khói súng trưá»ng như Ä‘ang Ä‘uổi theo nhau chạy trên sưá»n núi, còn khói đại bác thì ùn ùn Ä‘á»ng thà nh từng dám lá»›n, toả rá»™ng ra và hoà lẫn và o nhau. Có thể trông thấy những Ä‘oà n bá»™ binh dà y đặc tiến lên, lưỡi lê lấp lánh trong đám khói súng, và những dãy pháo binh dà i vá»›i những hòm đạn sÆ¡n mà u lá cây.
Roxtov cho ngá»±a dừng lại má»™t lát trên má»™t sưá»n đồi để xem xét sá»± việc Ä‘ang xảy ra, nhưng tuy chà ng cố sức chú ý mà vẫn không sao hiểu và phân biệt được những sá»± việc Ä‘ang tiếp diá»…n:
Trong đám khói có những ngưá»i Ä‘ang chuyển động, có những toán quân nà o không rõ Ä‘ang tiến tiến lùi lùi, nhưng để là m gì? Ai? Äi đâu? - Chà ng không sao hiểu nổi. Cái quang cảnh nà y, những âm thanh nà y không những không gây nên trong lòng chà ng má»™t cảm giác nhụt chà hay e sợ, mà trái lại, lại khiến chà ng có thêm nhuệ khà và quả cảm.
"Nà o, cứ nổ nữa Ä‘i! " - Chà ng thầm nhắn nhá»§ tiếng súng, rồi lại thúc ngá»±a phóng dá»c tráºn tuyến, má»—i lúc má»™t tiến sâu và o khu vá»±c cá»§a những Ä‘oà n quân đã bắt đầu xung tráºn. Chà ng nghÄ©: "Ở đây sẽ ra sao thì không biết, nhưng thế nà o má»i việc cÅ©ng sẽ tốt đẹp".
Sau khi vượt qua mấy đơn vị nà o cá»§a quân Ão không rõ, Roxtov nháºn thấy phần tráºn tuyến kế đến - (đó là quân cáºn vệ) và bắt đầu xung tráºn.
"Cà ng tốt! Ta sẽ xem tháºt gần", - Chà ng nghÄ©.
Chà ng Ä‘ang cưỡi ngá»±a Ä‘i sát hoả tuyến. Mấy ngưá»i cưỡi ngá»±a phóng vá» phÃa chà ng. Äó là những kỵ binh Ulan(1) cá»§a quân ta vừa Ä‘i xuất kÃch trở vá», hà ng ngÅ© loạn xạ, Roxtov phóng ngá»±a qua tình cá» nháºn thấy má»™t ngưá»i máu me đầm đìa. Chà ng vẫn tiếp tục cho ngá»±a tiến lên.
"Äiá»u đó không liên quan gì tá»›i ta cả!" - chà ng nghÄ©. Roxtov vừa Ä‘i tiếp được và i trăm bước thì ở bên trái có Ä‘oà n kỵ binh cưỡi ngá»±a ô, mặc quân phục trắng sáng lấp lánh, hà ng ngÅ© toả rá»™ng che kÃn cả khoảng đồng Ä‘ang phóng nước kiệu vá» phÃa chà ng. Roxtov cho ngá»±a phi hết tốc lá»±c để tránh Ä‘oà n kỵ binh và giá thá» há» vẫn giữ tốc độ như cÅ© thì chà ng đã tránh được rồi, nhưng há» tránh má»—i lúc má»™t nhanh thêm, có mấy con ngá»±a đã bắt đầu chuyển sang nước đại Roxtov nghe tiếng vó ngá»±a và tiếng vÅ© khà lách cách má»—i lúc má»™t gần và trông má»—i lúc má»™t rõ bóng ngưá»i ngá»±a và cả mặt mÅ©i những kỵ binh nữa. Äó là đội kỵ mã cáºn vệ cá»§a ta tấn công đội kỵ mã cá»§a Pháp bấy giá» Ä‘ang tiến vá» phÃa há».
Äá»™i kỵ mã cáºn vệ phi rất nhanh, nhưng vẫn còn kìm ngá»±a lại. Roxtov đã trông thấy rõ mặt há» và nghe tiếng hô: "Tiến! Tiến!" cá»§a má»™t sÄ© quan Ä‘ang cho con ngá»±a giống cá»§a mình phi hết tốc lá»±c.
Roxtov sợ bị xéo nát hoặc bị cuốn luôn và o cuá»™c táºp kÃch quân Pháp nên cố phi ngang qua mặt đội kỵ mã cho tháºt nhanh, nhưng vẫn không vượt ra được ngoà i tầm được.
Ngưá»i kỵ binh cáºn vệ ở phÃa ngoà i cùng, má»™t ngưá»i cao lá»›n mặt rá»—, giáºn dữ cau mà y khi thấy Roxtov ở trước mặt Ä‘ang sắp xô và o mình. Chắc chắn là ngưá»i cáºn binh cáºn vệ nà y sẽ xô Roxtov và con Neduyn ngã lá»™n nà o ra (bản thân Roxtov so vá»›i những ngưá»i kỵ binh và những con ngá»±a to lá»›n nà y tá» ra rất bé nhá» và yếu á»›t) nếu chà ng không nghÄ© ra cách khua chiếc roi trước mặt con ngá»±a cá»§a hắn. Con ngá»±a ô nặng ná», cao năm véc-sốc(2) cụp tai nhảy né sang má»™t bên; nhưng ngưá»i kỵ binh cáºn vệ đã dáng chân thúc đôi cá»±a to tướng và o sưá»n nó, và con ngá»±a vẫy Ä‘uôi, rướn cổ lao vá» phÃa trước nhanh hÆ¡n nữa. Äá»™i kỵ mã cáºn vệ vừa vượt qua, Roxtov đã nghe thấy tiếng hô vang: "Ura!"; Roxtov quay lại nhìn, thấy mấy hà ng đầu cá»§a hỠđã trá»™n lẫn vá»›i những ngưá»i kỵ binh lạ mặc quân phục có tua vai Ä‘á», chắc hẳn là kỵ binh pháp. Vá» sau không còn có thể trông thấy gì được nữa, vì ngay sau đó đại bác bá»—ng từ nÆ¡i nà o bắt đầu bắn ra và má»i váºt Ä‘á»u má» Ä‘i trong khói súng.
Khi Ä‘oà n kỵ mã cáºn vệ vượt qua Roxtov và lấp lánh Ä‘i trong là n khói, chà ng do dá»± không biết nên Ä‘i theo há» hay tiếp tục Ä‘i là m nhiệm vụ cá»§a mình. Äây chÃnh là tráºn tiến công oanh liệt cá»§a đội kỵ binh cáºn vệ đã khiến chÃnh quân Pháp cÅ©ng phải kinh ngạc. Vá» sau Roxtov rất kinh hoảng khi nghe nói trong số cả Ä‘oà n ngưá»i đẹp đẽ cao lá»›n nà y, trong số những chà ng thanh niên tuấn tú, sang trá»ng nà y cưỡi những con ngá»±a hà ng nghìn rúp: sÄ© quan cÅ©ng có, hạ sÄ© quan cÅ©ng có đã phi ngá»±a qua chá»— chà ng, sau tráºn táºp kÃch chỉ còn 18 ngưá»i.
"Việc gì ta phải ganh tỵ rồi sẽ đến lượt ta, và có lẽ ngay bây giỠđây ta sẽ gặp hoà ng thượng!" - Roxtov nghĩ, và lại thúc ngựa đi.
Khi đến ngang tầm Ä‘oà n bá»™ binh cá»§a quân cáºn vệ, chà ng nháºn thấy có những quả đạn đại bác Ä‘ang bay qua há» và ở chung quanh há», không hẳn vì chà ng nghe thấy tiếng đạn nổ, mà chá»§ yếu là vì chà ng trông thấy vẻ lo sợ trên nét mặt cá»§a quân lÃnh và má»™t vẻ trang trá»ng, hùng dÅ©ng không tư nhiên trên khuôn mặt các sÄ© quan.
Äang cưỡi ngá»±a vòng phÃa sau tráºn tuyến cá»§a má»™t trung Ä‘oà n cáºn vệ, chà ng bá»—ng nghe có ai gá»i tên chà ng.
- Roxtov!
- Cái gì thế! - Roxtov đáp; bấy giá» chà ng chưa nháºn ra Boris.
- Cáºu thấy thế nà o, bá»n mình ra tiá»n tuyến rồi đấy! Trung Ä‘oà n mình đã tấn công đấy! - Boris nói, trên môi hiện rõ nụ cưá»i sung sướng thưá»ng thấy ở những ngưá»i trẻ tuổi lần đầu tiên được dá»± chiến.
Roxtov dừng lại.
- Tháºt à ? Chà ng nói. - Thế nà o rồi đấy?
- Äánh lui được chúng rồi! - Boris phấn khởi nói, bấy giá» chà ng đã trở thà nh rất mau miệng. - Cáºu có tưởng tượng được không?
Và Boris bắt đầu kể chuyện lúc nãy quân cáºn vệ vừa đến chiếm lÄ©nh vị trà bá»—ng thấy có má»™t Ä‘oà n quân ở trước mặt, há» cứ tưởng là quân Ão, khi Ä‘oà n quân đó đột nhiên bắn đại bác đến má»›i biết rằng mình Ä‘ang ở tiá»n tiêu, và thế là đùng má»™t cái phải xung tráºn, Roxtov chưa nghe Boris kể hết đã giáºt cương ngá»±a.
- Cáºu Ä‘i đâu thế? - Boris há»i.
- Äi gặp hoà ng thượng, có công cán.
- Ngà i kia kìa! - Boris nói, chà ng tưởng Roxtov nói là đi gặp đại công tước chứ không phải hoà ng thượng(3).
Boris chỉ cho Roxtov thấy đại công tước đứng cách hai ngưá»i chừng má»™t trăm bước, đầu đội mÅ© sắt, mình mặc quân phục kỵ binh cáºn vệ, hai vai so cao, lông mà y cau lại, Ä‘ang quát má»™t câu gì vá»›i má»™t sÄ© quan Ão mặc đồ trắng, mặt tái nhợt.
- Nhưng đấy là đại công tước chứ, mình cần gặp tướng quân tổng tư lệnh hay hoà ng thượng kia, - Roxtov nói đoạn toan thúc ngựa đi.
Bá»—ng Berg, vẻ cÅ©ng phấn chấn như Boris, từ phÃa bên kia chạy lại gá»i.
- Bá tước, bá tước! Tôi bị thương ở tay phải đây nà y (anh ta vừa nói vừa giÆ¡ cổ tay đẫm máu buá»™c má»™t chiếc khăn mùi soa) thế mà vẫn ở lại tráºn địa đấy. Bá tước ạ, tôi cầm kiếm bằng tay trái. Dòng há» Fon Berg chúng tôi Ä‘á»u là những trang mã thượng anh hùng cả.
Berg còn nói thêm mấy câu nữa, nhưng Roxtov chưa nghe hết đã phi ngựa đi.
Sau khi vượt qua đội cáºn vệ và băng qua má»™t quãng trống, Roxtov không muốn lá»t má»™t lần nữa và o hoả tuyến, liá»n Ä‘i dá»c theo tráºn tuyến cá»§a quân dá»± bị vòng ra xa chá»— có tiếng súng dữ dá»™i nhất.
Bá»—ng trước mặt chà ng và ở phÃa sau lưng quân ta, ở má»™t nÆ¡i mà chà ng không thể nà o ngá» là có quân địch, Roxtov nghe tiếng súng trưá»ng nổ rất gần.
"Là m sao thế nà y nhỉ? - Roxtov nghÄ©. - Quân địch ở lại sau lưng quân ta ư? Không có lẽ, - Roxtov bá»—ng thấy hoảng sợ, sợ cho mình và cho kết quả cá»§a tráºn đánh. - Dù sao thì bây giá» cÅ©ng không việc gì phải tránh nữa. Ta phải tìm cho ra tướng quân tổng tư lệnh ở đây, và nếu má»i việc Ä‘á»u há»ng, bổn pháºn cá»§a ta là cùng chết vá»›i má»i ngưá»i".
Má»™t linh cảm không hay trà n và o tâm hồn Roxtov; và cà ng Ä‘i sâu và o khoảng đất ở phÃa sau là ng Pratxen nÆ¡i có từng đám quân lÃnh đủ các binh chá»§ng Ä‘ang kéo qua, thì linh cảm nà y cà ng được xác nháºn thêm.
- Cái gì thế? Cái gì thế? Há» bắn và o ai thế? Ai bắn? - Roxtov há»i những ngưá»i lÃnh Nga và lÃnh Ão Ä‘ang kéo Ä‘oà n kéo lÅ© há»—n độn chạy ngang qua trước mặt chà ng.
- Có quá»· sứ nó biết? Nó bắn chết hết rồi còn gì! Há»ng hết rồi! - Há» trả lá»i bằng tiếng Nga, tiếng Äức, và tiếng Pháp, những toán lÃnh nà y cÅ©ng như chà ng, không hiếu được việc gì Ä‘ang xảy ra cả.
Bá»—ng có ngưá»i quát:
- Äánh bá» mẹ bá»n Äức Ä‘i!
- Quá»· bắt chúng nó Ä‘i! Äồ phản bá»™i.
- Zum Henker diese Russen…(4) - má»™t ngưá»i Äức cà u nhà u.
Mấy ngưá»i bị thương trên đưá»ng. Những tiếng chá»i rá»§a, tiếng quát tháo, tiếng rên rỉ hoà lẫn vá»›i nhau thà nh má»™t âm thanh há»—n độn. Tiếng súng trưá»ng đã im, và vá» sau Roxtov được biết rằng vừa rồi lÃnh Nga và lÃnh Ão đã bắn nhau.
"Trá»i Æ¡i! Thế nà y nghÄ©a là thế nà o? - Roxtov nghÄ©. Mà lại là ở đây nÆ¡i mà bất cứ phút nà o hoà ng thượng cÅ©ng có thể trông thấy há»!… Nhưng không, chắc đó chỉ là má»™t và i đứa vô lại. Rồi sẽ qua thôi; không thể như thế được, - chà ng nghÄ©, phải cố vượt qua bá»n nà y cho tháºt nhanh!".
Roxtov không thể nà o nghÄ© rằng quân ta đã bại tráºn và đang bá» chạy. Mặc dầu chà ng đã trông thấy pháo và quân lÃnh Pháp ngay trên núi Pratxen ngay trên ngá»n núi mà chà ng đã được lệnh đến để tìm tướng quân tổng tư lệnh, chà ng vẫn không thể và không chịu tin như váºy.
Chú thÃch:
(1) Má»™t loại kỵ binh hạng nhẹ vÅ© trang bằng giáo, gươm và súng ngắn, giáo cá»§a ngưá»i kỵ binh Ulan có cá» Ä‘uôi nheo nhá» nhiá»u mầu.
(2) Một véc-sốc tương đương với 0,44m.
(3) Trong tiếng Nga, hai từ nà y (jego vehsextvo và jego vixotsexvo phát âm hơi giống nhau)
(4) Cho bá»n Nga ấy vá» nhà ma!
Last edited by khungcodangcap; 28-10-2008 at 11:06 PM.
|

25-10-2008, 04:23 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương - 17 -
Roxtov đã được lệnh tìm Kutuzov và hoà ng thượng ở quanh là ng Pratxen. Nhưng ở đây không những không thấy hai ngưá»i đâu, mà cÅ©ng chẳng thấy má»™t cấp chỉ huy nà o, chỉ có những đám quân lÃnh há»—n loạn thuá»™c đù các binh chá»§ng. Chà ng thúc con ngá»±a bấy giỠđã má»i mệt để chóng vượt qua những dám ngưá»i nà y, nhưng chà ng cà ng Ä‘i thì lại cà ng gặp những đám ngưá»i há»—n loạn hÆ¡n. Trên con đưá»ng cái lá»›n mà chà ng Ä‘i theo, chen chúc những cá»— xe ngá»±a đủ các loại xe song mã, xe tải những tốp lÃnh Nga và lÃnh Ão đủ các binh chá»§ng: bị thương cÅ©ng có, là nh lặn cÅ©ng có. Tất cả xô nhau chuyển Ä‘i ầm ầm trong tiếng rú rùng rợn cá»§a đạn đại bác từ những pháo đội Pháp đặt trên các ngá»n đồi Pratxen bắn xuống.
Há»… chặn được ai Roxtov cÅ©ng há»i: "Hoà ng thượng đâu? Ông Kutuzov đâu?". Nhưng không ai trả lá»i chà ng cả. Cuối cùng chà ng túm lấy cổ áo má»™t ngưá»i lÃnh và bắt hắn ta phải trả lá»i bằng được.
- Ô! Anh bạn ạ, hỠở đây từ Ä‘á»i nà o kia, còn bây giá» thì chuồn mất rồi! - Ngưá»i lÃnh nhăn nhó tìm cách thoát khá»i tay Roxtov.
Thấy hắn ta say rượu, Roxtov buông hắn ra và ra chặn má»™t nhân váºt quan trá»ng nà o đấy. Viên sÄ© quan bảo Roxtov là cách đây má»™t giá» hỠđã chở nhà vua trên xe ngá»±a phóng hết tốc lá»±c trên chÃnh con đưá»ng nà y, và nhà vua bị thương rất nặng.
- Không có lẽ! Roxtov nói, - Chắc là má»™t ngưá»i nà o khác đấy.
Viên sÄ© quan tuỳ tùng cưá»i nhạt, vẻ rất tá»± tin, và đáp:
- ChÃnh mắt tôi trông thấy. Tôi còn lạ gì hoà ng thượng nữa, ở Petersburg tôi đã gặp nhiá»u lần rồi. Ngà i ngồi trong xe, mặt tái xanh tái nhợt ra. Bốn con ngá»±a ô cứ phóng bạt mạng, lao ầm ầm sát qua chá»— chúng tôi: tôi còn lạ gì ngá»±a cá»§a hoà ng thượng vá»›i ông xà Ãch Ilya Ivanyts nữa! Phải biết là ông Ilya không bao giỠđánh ngá»±a cho ai ngoà i hoà ng thượng cả.
Roxtov buông ngựa viên sĩ quan ra và toan bỠđi. Một sĩ quan bị thương đi ngang nói với chà ng:
- Ông cần gặp ai thế? Quan tổng tư lệnh à ? Bị trúng đạn chết rồi trúng và o giữa ngực, ngay ở trung đoà n chúng tôi đấy.
- Không phải chết, bị thương thôi, - Một viên sĩ quan khác chữa.
- Nhưng ai má»›i được chứ? Ông Kutuzov à ? - Roxtov há»i.
- Không phải là ông Kutuzov mà là cái ông gì ấy, mình quên tên rồi, nhưng cÅ©ng thế thôi, chẳng mấy ai sống sót. Ông Ä‘i lại đằng kia kìa, đằng cái là ng ấy, các cấp chỉ huy Ä‘á»u tụ há»p ở đấy cả. - Viên sÄ© quan chỉ tay vá» phÃa là ng Gôxtyeradêk rồi bá» Ä‘i.
Roxtov cho ngá»±a Ä‘i bước má»™t, không biết bây giá» mình Ä‘i tìm ai và để là m gì nữa. Hoà ng thượng bị thương, quân đã bại tráºn. Bây giá» không thể nà o không tin Ä‘iá»u đó được, Roxtov cưỡi ngá»±a Ä‘i vá» phÃa ngưá»i sÄ© quan chỉ lúc nãy, nÆ¡i chà ng thấy thấp thoáng ở xa xa ngá»n tháp và má»™t toà nhà thá». Bây giá» thì Ä‘i đâu mà phải vá»™i? Bây giá» thì còn gặp hoà ng thượng hay Kutuzov để nói cái gì nữa. dù cứ cho là há» còn sống và không bị thương?
Má»™t ngưá»i lÃnh cất tiếng gá»i chà ng:
- Thưa đại nhân, xin ngà i Ä‘i theo đưá»ng kia, chứ Ä‘i lối nà y thì sẽ trúng đạn chết ngay.
- á»’! Anh nói gì thế! - Má»™t ngưá»i khác nói.
- Anh bảo ông ấy đi đâu? Lối nà y gần hơn chứ.
Roxtov ngẫm nghÄ© má»™t lát và cho ngưạ Ä‘i thẳng và o con đưá»ng mà ngưá»i lÃnh vừa bảo là chà ng sẽ bị trúng đạn chết ngay.
"Bây giỠthì chẳng cần gì nữa! Hoà ng thượng đã bị thương, thì mình còn giữ thân là m gì nữa" - chà ng tự nhủ.
Roxtov Ä‘i thẳng và o khoảng đất mà những toán quân từ Pratxen chạy vỠđã bị thương vong nhiá»u nhất. Quân Pháp chưa tiến và o nÆ¡i nà y, còn quân Nga - những ngưá»i hãy còn sống sót hoặc bị thương đã rút khá»i từ lâu. Trên cánh đồng, cứ má»—i mẩu đất lại có chừng mưá»i lăm ngưá»i tá» tráºn hay bị trá»ng thương nằm ngổn ngang, trông như những bó rạ trên má»™t cánh đồng cà y ải. Những ngưá»i bị thương bò lê trên mặt đất thà nh từng tốp hai ba ngưá»i, và Roxtov có thể nghe thấy tiếng kêu rên khó chịu cá»§a há», đôi khi nghe như giả vá». Roxtov cho ngá»±a phóng nước kiệu để khá»i phải trông thấy những con ngưá»i Ä‘au đớn nà y, và bá»—ng thấy sợ. Không phải chà ng sợ cho tÃnh mệnh mà là sợ cho lòng can đảm. Bấy giá» rất cần cho chà ng vì chà ng biết rằng nó không thể chịu nổi cảnh tượng thương tâm ấy.
Quân Pháp bấy giá» không bắn và o khoảng đồng ngổn ngang những quân sÄ© bị thương vong nà y nữa, vì ở đấy chẳng còn ai mà bắn; nhưng khi thấy viên thiếu uý, cưỡi ngá»±a qua, há» chÄ©a súng vá» phÃa chà ng và bắn mấy phát đạn trái pháo. Những tiếng rÃt kinh khá»§ng cá»§a đạn đại bác và cảnh những xác chết chung quanh hoà là m má»™t trong tâm hồn Roxtov khiến chà ng thấy sợ hãi và thương hại cho mình. Chà ng nhá»› lại bức thư sau cùng cá»§a mẹ chà ng "Không biết mẹ sẽ nghÄ© thế nà o nếu thấy mình Ä‘ang Ä‘i trên cánh đồng nà y, lại thêm những khẩu pháo chÄ©a nòng vá» phÃa mình?" - Roxtov nghÄ©.
Trong là ng Goxtyeradek có những quân Nga từ chiến trưá»ng rút vá» tuy lá»™n xá»™n nhưng đã có tráºt tá»± hÆ¡n. Äạn đại bác cá»§a Pháp không bắn được đến đây, và tiếng súng nổ nghe cÅ©ng khá xa. Ở đây má»i ngưá»i đã được thấy rõ và đá»u nói rằng quân ta đã bại tráºn.
Trong số những ngưá»i Roxtov há»i không có ai biết hoà ng thượng hay Kutuzov hiện nay ở đâu cả. Ngưá»i thì bảo tin đồn hoà ng thượng bị thương là đúng, ngưá»i lại bảo không phải, và cho rằng sở dÄ© có tin đồn như váºy là vì quả tháºt xe tứ mã cá»§a nhà vua có chở má»™t vị đại thần cá»§a triá»u đình là bá tước Tolstoy, bấy giá» mặt mà y tái xanh Ä‘i vì hoảng sợ. Bá tước là má»™t ngưá»i trong đám tuỳ tùng cá»§a hoà ng thượng đã cùng ngưá»i ra chiến trưá»ng. Má»™t vÄ© quan nói vá»›i Roxtov là ở phÃa sau lưng là ng, vá» bên trái, ông ta có gặp má»™t ngưá»i trong số các vị chỉ huy cao cấp. Roxtov liá»n cho ngá»±a Ä‘i vá» phÃa ấy, bấy giá» không phải vì còn hi vá»ng gặp ai mà chỉ muốn cho lương tâm khá»i áy náy. Äi được ba dặm và vượt qua những đội quân Nga cuối cùng, Roxtov trông thấy bên cạnh má»™t vưá»n rau có hà o bao bá»c, có hai ngưá»i cưỡi ngá»±a đứng trước cái hà o: má»™t trong hai ngưá»i đội chiếc mÅ© có ngù lông trắng, Roxtov trông quen quen; ngưá»i kia là má»™t ngưá»i lạ mặt cưỡi má»™t con ngá»±a hồng rất đẹp (Roxtov có cảm giác đã gặp con ngá»±a nà y ở đâu rồi), cho ngá»±a lại gần hà o, dùng cá»±a già y thúc ngá»±a rồi buông lá»ng cương cho ngá»±a nhảy má»™t cách nhẹ nhà ng qua cái hà o cá»§a khu vưá»n rau. Hai chân sau cá»§a con ngá»±a chỉ là m rÆ¡i má»™t Ãt đất xuống hà o, ngưá»i đó quay hẳn ngá»±a lại, cho ngá»±a nhảy qua hà o trở lại chá»— cÅ© rồi kÃnh cẩn nói câu gì vá»›i ngưá»i đội mÅ© có ngù trắng, có lẽ là má»i ngưá»i đó là m theo mình như vừa rồi.
Ngưá»i cưỡi ngá»±a mà Roxtov trông quen quen và bất giác chú ý nhìn, lắc đầu và khoát tay tỠý từ chối, và trông thấy cá» chỉ đó Roxtov nháºn ngay ra vị hoà ng đế mà chà ng vẫn tôn sùng và đã từng thương xót.
"Nhưng chả nhẽ ngà i lại Ä‘i má»™t mình ở giữa cánh đồng hoang vắng nà y" - Roxtov nghÄ©. Vừa lúc ấy Alekxandr quay đầu lại, và Roxtov trông thấy những đưá»ng nét yêu mến đã khắc sâu và o ký ức chà ng. Sắc mặt nhà vua xanh xao, hai má ngưá»i hóp lại và mắt ngưá»i sâu hoắm; nhưng những nét mặt cá»§a Ngưá»i lại cà ng thêm dịu dà ng dá»… yêu. Roxtov rất vui sướng khi đã yên trà rằng tin đồn hoà ng thượng bị thương là không đúng. ÄÆ°á»£c trông thấy ngà i, chà ng sung sướng quá. Chà ng biết rằng lúc nà y mình có thể, và hÆ¡n nữa, cần phải đến gặp hoà ng thượng và tâu lên ngà i những Ä‘iá»u mà Dolgorukov đã sai chà ng chuyển lại.
Có những chà ng trai má»›i biết yêu đã bao đêm trưá»ng mÆ¡ ước được gặp ngưá»i yêu để thổ lá»™ những tình cảm mình hằng ấp á»§ nhưng đến khi giây phút bấy lâu mong đợi đã đến, đến khi đứng trước mặt nà ng thì lại run rẩy, xúc động bối rối không sao có đủ can đảm thổ lá»™ tâm tình, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn quanh, tìm má»™t sá»± giúp dỡ nà o, hoặc tìm cách trì hoãn hay chạy trốn, Roxtov bấy giá» cÅ©ng váºy; khi đã đạt được Ä‘iá»u mà mình mong ước tha thiết nhất trên Ä‘á»i, chà ng không biết mình nên đến yết kiến hoà ng thượng như thế nà o, và hà ng nghìn lý do khác nhau dồn dáºp thoáng qua trà tưởng tượng cá»§a chà ng, cho chà ng thấy rằng là m như váºy tháºt không tiện, không nên và không thể được nữa là khác.
"Thế nà o! Hình như ta lại mừng rỡ vì có dịp lợi dụng lúc ngưá»i Ä‘ang cô đơn, phiá»n muá»™n như thế nà y ư? Ngưá»i có thể thấy khó chịu và buồn bá»±c khi gặp má»™t ngưỠlạ mặt trong giá» phút thế nà y không; vả lại bây giá» ta có thể nói gì vá»›i Ngưá»i được má»™t khi chỉ nhìn Ngưá»i thôi cÅ©ng đã thấy tim ngừng Ä‘áºp và miệng khô lại?"
Trước đây chà ng đã tưởng tượng ra bao nhiêu câu để nói với hoà ng thượng, thế mà bây giỠchà ng không nhớ ra lấy một câu nà o cả.
Những lá»i nói kia phần lá»›n Ä‘á»u dà nh cho những trưòng hợp khác hẳn, phần lá»›n là để nói ra trong những giá» phút chiến thắng huy hoà ng và chù yếu là khi Ä‘ang hấp hối vì phải chịu những vết thương trên bãi chiến trưá»ng: khi hoà ng thượng cảm tạ những hà nh động anh dÅ©ng cá»§a chà ng, còn chà ng thì trước khi tắt thở nói cho nhà vua biết lòng trung thà nh được xác minh bằng hà nh động.
Vả chăng, chả nhẽ ta lại há»i hoà ng thượng xem Ngưá»i ra lệnh cho cánh hữu quân là m gì, má»™t khi bây giỠđã hÆ¡n ba giá» chiá»u và quân ta đã bại tráºn? Không, ta quyết không được lại gần Ngưá»i, ta không được quấy rầy hoà ng thượng khi Ngưá»i Ä‘ang trầm tư mặc tưởng. Thà chết má»™t nghìn lần, còn hÆ¡n để Ngưá»i nhìn ta má»™t cách ác cảm, để Ngưá»i có má»™t ý nghÄ© không tốt vá» ta - Roxtov kết luáºn. Lòng buồn rầu và tuyệt vá»ng, chà ng thúc ngá»±a Ä‘i, chốc chốc lại ngoái nhìn nhà vua bấy giá» cÅ©ng Ä‘ang đứng yên vá»›i dáng Ä‘iệu lưỡng lá»±.
Trong khi Roxtov suy nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại như váºy và buồn rầu thúc ngá»±a bá» Ä‘i, đại uý Fon Tol tình cá» cưỡi ngá»±a Ä‘i qua chá»— ấy, và trông thấy nhà vua liá»n Ä‘i thẳng tá»›i tình nguyện giúp Ngưá»i Ä‘i bá»™ qua hà o. Nhà vua muốn nghỉ vì thấy trong mình khó ở, liá»n ngồi xuống bên gốc má»™t cây táo, và Tol dừng lại bên cạnh Ngưá»i. Từ xa Roxtov cảm thấy ghen tị và hối háºn khi thấy Fon Tol nói vá»›i nhà vua hồi lâu, dáng rất nhiệt thà nh, và hình như nhà vua khóc, vì thấy Ngưá»i đưa má»™t bà n tay lên bưng mặt và tay kia xiết chặt tay Fon Tol.
"Thế mà lẽ ra chÃnh ta có thể được ở địa vị hắn" - Roxtov nghÄ© thầm. Và cố kìm những giá»t nước mắt xót thương cho số pháºn cá»§a nhà vua, chà ng hoà n toà n tuyệt vá»ng, cho ngá»±a Ä‘i, không biết bây giá» mình sẽ Ä‘i đâu, và để là m gì. Chà ng cà ng tuyệt vá»ng hÆ¡n nữa khi nghÄ© rằng chÃnh sá»± yếu Ä‘uối cá»§a bản thân là nguyên nhân gây nên ná»—i buồn bá»±c. Lẽ ra chà ng có thể… Không những có thế mà còn có bổn pháºn đến gặp hoà ng thượng. Và đây là cÆ¡ há»™i duy nhất để chứng tá» cho ngà i thấy rõ lòng trung thà nh táºn tuỵ cá»§a mình. Thế mà chà ng lại khóng biết thừa dịp…" Mình đã là m gì thế nà y?" chà ng nghÄ©.
Roxtov quay ngá»±a phi trở lại chá»— chà ng tìm thấy hoà ng thượng lúc nãy; nhưng bên kia hà o không còn ai cả. Chỉ có những chiếc xe tải và xe ngá»±a trẩy qua. Má»™t ngưá»i đánh xe báo cho Roxtov biết rằng các xe tải lương đã đến má»™t là ng gần đấy và bá»™ tham mưu cá»§a Kutuzov cÅ©ng cách đấy không xa, Roxtov lên ngá»±a theo há».
Äi trước chà ng là viên sÄ© quan giám mã cá»§a Kutuzov, Ä‘ang dắt mấy con ngá»±a có phá»§ chăn. Sau lưng viên giám mã là má»™t chiếc xe tải và sau chiếc xe tải có má»™t ông già khoẻ mạnh, đội mÅ© lưỡi trai, mặc áo khoác ngắn và đi chân vòng kiá»ng.
- Ông Tit, ông Tit ơi! - viên sĩ quan giám mã nói.
- Cái gì thế? - Ông già lơ đãng đáp.
- Ông Tit! Mắt ông nhắm tÃt!
- Äồ ngu, im Ä‘i! - Ông già giáºn dữ nhổ má»™t bãi nước bá»t nói. Há» Ä‘i má»™t lát im lặng, rồi trò đùa ấy lại được diá»…n lại y như thế.
Äến bốn giá» chiá»u trên khắp các tráºn tuyến quân ta Ä‘á»u hoà n toà n bại tráºn. Äã có hÆ¡n má»™t trăm khẩu pháo lá»t và o tay quân Pháp.
Prjebysevxki và quân Ä‘oà n cá»§a ông hạ súng đầu hà ng. Các quân Ä‘oà n khác thương vong mất gần má»™t ná»a dân số, Ä‘á»u rút lui thà nh những đám ngưá»i lá»™n xá»™n và há»—n tạp.
Tà n quân của Langeron và Dolgorukov trộn lẫn với nhau chen chúc ở các con đê và các bỠhồ cạnh là ng Aoghext.
Khoảng năm giá» chiá»u chỉ ở phÃa đê Aoghext là còn nghe tiếng đại bác nổ dồn dáºp, toà n là tiếng súng cá»§a quân Pháp, bấy giỠđã bố trà rất nhiá»u pháo đội trên các sưá»n núi Moravi, bắn và o các Ä‘oà n quân cá»§a ta Ä‘ang rút lui.
Trong đạo háºu quân, Dolgorukov và mấy tướng sÄ© khác táºp hợp được mấy tiểu Ä‘oà n, nổ súng kháng cá»± lại kỵ binh Pháp Ä‘ang truy kÃch quân ta. Trá»i bắt đầu sẩm tối. Trên con đê hẹp ở Aoghext, nÆ¡i đã bao nhiêu năm nay cụ già giữ cối xay bá»™t đội mÅ© chụp vẫn yên tÄ©nh ngồi câu cá trong khi thằng cháu ná»™i xắn tay áo thò tay và o chiếc bình tưới trêu mấy con cá long lanh như bạc Ä‘ang nhẩy tanh tách, trên con đê đã bao nãm nay những ngưá»i Moravi hiá»n là nh đội mÅ© lông xù và mặc áo xanh ngồi trên những chiếc xe tải hai ngá»±a chở thóc đến xay rồi lại trở vá» cÅ©ng trên con đê nà y, mình mẩy và xe cá»™ phá»§ bá»™t trắng xoá, - chÃnh trên con đê ấy, giỠđây, chen chúc nhau nhưng chiếc xe lương và những khẩu đại bác, xô đẩy nhau dưới mình ngá»±a và giữa các bánh xe, có những con ngưá»i mặt biến dạng Ä‘i vì sợ chết, giẫm đạp lên nhau, hấp hối, bước qua những ngưá»i hấp hối, giết lẫn nhau chỉ để rồi sau mấy bước cÅ©ng lại bị giết y như thế.
Cứ mưá»i giây lại có má»™t quả đại bác xé không khà rÆ¡i xuống hay má»™t quả tạc đạn nổ tung giữa đám ngưá»i dà y đặc nà y, là m cho mấy ngưá»i ngã xuống, máu bắn tung toé lên những ngưá»i đứng gần.
Dolokhov, bị thương ở tay, Ä‘i bá»™ vá»›i ngưá»i lÃnh trong đại đội chà ng (bấy giá» chà ng đã được phục chức sÄ© quan) còn viên trung Ä‘oà n trưởng cá»§a chà ng thì cưỡi ngá»±a: cả trung Ä‘oà n nay chỉ còn có thế.
Bị cuốn theo đám đông, há» chen chúc ở đầu đê, và bị xô đẩy từ bốn phÃa, há» phải dừng lại vì ở phÃa trước có má»™t con ngá»±a bị ngã xuống dưới má»™t khẩu đại bác, và đám đông Ä‘ang cố lôi nó ra. Má»™t quả đạn đại bác rÆ¡i trúng mấy ngưá»i ở phÃa sau lưng, má»™t quả rÆ¡i trước mặt là m máu toé lên ngưá»i Dolokhov. Äám đông hoảng hốt ùa vá» phÃa trước, xô và o nhau, Ä‘i mấy bước rồi lại dừng.
"Qua được trăm bước nà y thì chắc thoát; đứng đây hai phút nữa thì thế nà o cÅ©ng chết" - má»—i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© như váºy.
Dolokhov đứng ở giữa đám đông cố len tá»›i bỠđê, xô ngã hai ngưá»i lÃnh và chạy xuống mặt hồ đóng băng trÆ¡n bóng. Chà ng nhảy nhảy trên băng khiến lá»›p băng kêu răng rắc, trá» khẩu đại bác quát:
- Rẽ xuống! Rẽ xuống đây, băng chắc đấy!
Băng không sụt dưới sức nặng cá»§a Dolokhov nhưng trÄ©u xuống và nứt rạn ra. Có thể thấy rằng chẳng cần phải có má»™t khẩu đại bác hay cả đám đông Ä‘i trên nó má»›i sụt, mà ngay chỉ Dolokhov thôi nó cÅ©ng sắp sụt ngay bây giá». Äám quân lÃnh nhìn Dolokhov và lấn vá» phÃa mép bá», nhưng vẫn chưa dám bước xuống băng. Viên trung Ä‘oà n trưởng cưỡi ngá»±a ở đầu đê giÆ¡ tay lên và há miệng toan nói gì vá»›i Dolokhov. Bá»—ng má»™t quả đạn đại bác bay vèo vèo trên đám đông, thấp đến ná»—i ai nấy Ä‘á»u khom ngưá»i xuống. Có tiếng đánh phịch má»™t cái như váºt gì rÆ¡i và o má»™t chá»— ướt, và viên tướng ngã cả ngưá»i lẫn ngá»±a trong má»™t vÅ©ng máu. Không Ä‘i nhìn đến viên tướng: không ai nghÄ© đến việc đỡ ông ta dáºy.
- Xuống đi! Xuống băng đi! Xuống! Xuống đi! Mà y điếc hẳn! Xuống!
Sau khi quả đại bác rÆ¡i trúng viên tướng, chợt nghe vô số ngưá»i kêu lên như váºy. Hẳn ngưá»i nà y cÅ©ng không biết mình nói gì và kêu lên như váºy để là m gì.
Má»™t trong những khẩu đại bác Ä‘i sau đã lăn lên đê, bấy giỠđược quay lại và đẩy xuống băng. Từ trên mặt đê, từng đám quân lÃnh bắt đầu chạy xuống mặt hồ đông cứng. Mặt băng nứt vỡ dưới chân má»™t ngưá»i lÃnh chạy trước, và ngưá»i lÃnh bị tụt chân xuống nước. Hắn muốn kéo chân lên nhưng lại tụt sâu xuống đến thắt lưng. Những ngưá»i lÃnh đứng gần nhất lưỡng lá»±, ngưá»i đánh ngá»±a kéo sáng kìm ngá»±a lại nhưng ở phÃa sau lưng vẫn có tiếng quát tháo: "Äi xuống băng Ä‘i, sao lại đứng đực ra thế? Äi Ä‘i! Äi Ä‘i!" Và những tiếng thét kinh hãi nổi lên trong đám đông. NhÅ©ng ngưá»i lÃnh đứng quanh khẩu đại bác giÆ¡ tay doạ ngá»±a và đánh và o ngá»±a để cho nó quay lại và bước Ä‘i. Mấy con ngá»±a bước xuống băng. Tảng băng, trên Ä‘ang có dám bá»™ binh, sụt má»™t máng lá»›n, và chừng bốn mươi ngưá»i Ä‘ang đứng trên băng, ngưá»i thì lao vá» phÃa trước, ngưá»i thì chồm ra phÃa sau, xô nhau xuống nước.
Những quả tạc đạn vẫn cứ Ä‘á»u Ä‘á»u rú lên và rÆ¡i xuốn mặt băng, xuống nước và nhiá»u hÆ¡n cả là rÆ¡i và o đám đông Ä‘ang chen chúc trên mặt đê, trên mặt hồ và trên mép hồ.
Last edited by khungcodangcap; 28-10-2008 at 11:12 PM.
|

25-10-2008, 04:27 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương - 18 -
Trên cao nguyên Pratxen, ngay ở chá»— chà ng ngã xuống, tay cầm chiếc cán cá», công tước Andrey nằm yên, máu cứ chảy ra từ từ.
Chà ng rên lên khe khẽ, một tiếng rên ai oán nghe như tiếng rên của trẻ con.
Äến chiá»u, chà ng thôi rên và lặng hẳn Ä‘i. Chà ng không biết mình lịm Ä‘i như thế bao lâu. Bá»—ng chà ng lại cảm thấy mình còn sống và thấy trên Ä‘au nhói như có cái gì Ä‘au xé xương xé thịt ra.
"Bầu trá»i cao vòi vá»i mà trước kia ta chưa từng biết và đến hôm nay má»›i trông thấy, bầu trá»i ấy bây giỠở đâu? - Äó là ý nghÄ© đầu tiên cá»§a chà ng. - Cả cái cảm giác Ä‘au đớn nà y nữa trước kia ta cÅ©ng không biết. Phải rồi, từ trước đến nay ta không biết gì cả, không biết chút gì. Nhưng đây là ở đâu?"
Chà ng bắt đầu lắng tai nghe ngóng. Có tiếng ngá»±a Ä‘ang Ä‘i lại gần và tiếng cưá»i nói bằng tiếng Pháp. Chà ng mở mắt ra. Ở trên đầu, chà ng thấy lại bầu trá»i cao, vẫn bầu trá»i ấy và những đám mây lÆ¡ lá»ng còn cao hÆ¡n sáng nay. Qua mấy đám mây ấy có thể thấy khoảng không vô táºn mà u xanh biếc. Chà ng không quay đầu lại và không trông thấy ngưá»i nhưng cứ nghe tiếng vó ngá»±a và tiếng nói có thể Ä‘oán biết là đang Ä‘i vá» phÃa chà ng.
Những ngưá»i ngá»±a ấy là Napoléon và hai sÄ© quan phụ tá Ä‘i theo ông. Buônapáctê bấy giá» Ä‘ang Ä‘i quanh chiến trưá»ng để tìm ra những mệnh lệnh cuối cùng, tăng cưá»ng các pháo đội bắn và o con đê Aoghext và xem xét những ngưá»i tá» tráºn hoặc bị thương còn sót lại trên chiến trưá»ng.
- LÃnh cá»§a há» khoẻ đẹp đấy - Napoléon nói trong khi ngắm nhìn má»™t ngưá»i pháo thá»§ Nga tá» tráºn nằm sấp, mặt úp xuống đất, gáy Ä‘en sạm lại, má»™t cánh tay đã cứng Ä‘ang rá»™ng má»™t bên.
Vừa lúc ấy có một viên sĩ quan phụ tá từ các pháo đội đang bắn và o Aoghext cưỡi ngựa đến báo:
- Tâu hoà ng thượng, đạn cá»§a các khẩu pháo cá»§a tráºn địa đã hết.
- Cho mang số đạn của đội dự bị lên.
Napoléon nói, rồi cho ngá»±a Ä‘i mấy bước nữa, đứng lại sát chá»— công tước Andrey Ä‘ang nằm ngá»a mặt lên, chiếc cán cá» vứt lên cạnh (lá cỠđã bị quân Pháp tháo cất là m chiến lợi phẩm). Napoléon nhìn Bolkonxki nói:
- Một cái chết rất đẹp.
Công tước Andrey hiểu rằng những lá»i nà y nói vá» chà ng và ngưá»i nói chÃnh là Napoléon. Chà ng đã nghe há» gá»i ngưá»i nói câu vừa rồi là Hoà ng thượng. Nhưng chà ng nghe những lá»i đó dưá»ng như chỉ là tiếng vo ve cá»§a má»™t con ruồi. Chà ng không những không lưu tâm đến câu nói đó, mà tháºm chà cÅ©ng không buồn để ý tá»›i nữa, và nghe xong là đã quên ngay. Äầu chà ng nhói buốt; chà ng cảm thấy máu mình Ä‘ang chảy cạn dần và không thấy bầu trá»i ở phÃa trên, xa xăm, cao lồng lá»™ng và vÄ©nh viá»…n vô táºn.
Chà ng biết rằng đây chÃnh là Napoléon - Vị anh hùng cá»§a chà ng - Nhưng và o giá» phút nà y chà ng thấy Napoléon sao mà nhá» bé, vô nghÄ©a quá chừng so vá»›i cái gì lúc bấy giá» Ä‘ang diá»…n ra giữa linh hồn chà ng vá»›i bầu trá»i cao vô táºn vá»›i những đám mây bay lá» lững.
Trong phút ấy, ai đứng bên chà ng, nói gì vá» chà ng, đối vá»›i chà ng nà o còn ý nghÄ©a gì; chà ng chỉ mừng thầm rằng đã có ngưá»i dừng lại ở bên chà ng, và chỉ mong sao những ngưá»i ấy giúp chà ng trở lại cuá»™c sống, cuá»™c sống mà chà ng thấy là vô cùng tươi đẹp, vì bây giá» chà ng đã hiểu nó má»™t cách khác. Chà ng thu hết tà n lá»±c để động dáºy má»™t chút và kêu lên má»™t tiếng. Chà ng khẽ nhÃch chân lên và rên lên má»™t tiếng yếu á»›t, Ä‘au đớn là m cho bản thân chà ng cÅ©ng thấy thương hại.
- À anh ta còn sống, - Napoléon nói. - Äỡ anh bạn trẻ nà y dáºy và đem vá» trạm cứu thương!
Nói Ä‘oạn, Napoléon thúc ngá»±a Ä‘i vá» phÃa nguyên soái Lan bấy giá» Ä‘ang tiến lại gần ông, cất mÅ©, mỉm cưá»i ngá» lá»i mừng Napoléon vá» tráºn đại thắng vừa rồi.
Công tước Andrey không nhá»› gì thêm nữa: chà ng Ä‘au quá ngất Ä‘i mấy lần khi há» vá»±c chà ng lên cáng, khi hỠđưa chà ng Ä‘i và khi há» xem xét các vết thương cá»§a chà ng ở trạm cứu thương. Mãi đến hết ngà y ấy, khi há» mang chà ng và o y xá cùng vá»›i các sÄ© quan Nga khác cÅ©ng bị thương và bị bắt là m tù binh, chà ng má»›i tỉnh dáºy. Lần Ä‘i chuyá»n nà y chà ng cảm thấy khoẻ hÆ¡n má»™t chút, chà ng đã có thể quay đầu hai bên, và còn có sức nói được nữa là khác.
Câu nói đầu tiên mà chà ng nghe được khi tỉnh dáºy là lá»i viên sÄ© quan Pháp áp giải tù binh nói hấp tấp:
- Phải dừng lại đây vá»›i được: hoà ng đế sắp Ä‘i qua đây, nếu để Ngưá»i trông thấy các sÄ© quan tù binh nà y, chắc Ngưá»i sẽ vui lòng lắm.
- Bây giá» tù binh nhiá»u quá, gần hết cả đội Nga rồi còn gì, thà nh thá» chắc hoà ng thượng cÅ©ng đến phát chán, - má»™t sÄ© quan khác nói.
- Ô! Nhưng mà … nghe nói, vị nà y là tư lệnh cá»§a toà n thể quân cáºn vệ cá»§a hoà ng đế Alekxandr đấy - ngưá»i thứ nhất nói tay chỉ và o má»™t sÄ© quan Nga bị thương mặc quân phục kỵ binh cáºn vệ mà u trắng.
Bolkonxki nháºn ra công tước Repnin mà chà ng đã từng gặp trong những buổi tiếp tân ở Petersburg. Bên cạnh Repnin có má»™t ngưá»i thiếu niên mưá»i chÃn tuổi, cÅ©ng là vÄ© quan kỵ binh cáºn vệ.
Buônapáctê phi ngựa đến, dừng lại. Trông thấy toán tù binh, ông nói:
- Ai là ngưá»i cao chức nhất?
HỠđáp là đại tá công tước Repnin.
- Ông là vị chỉ huy quân Ä‘oà n kỵ binh cáºn vệ cá»§a hoà ng đế Alekxandr phải không? - Napoléon há»i.
- Tôi chỉ huy một tiểu đoà n kỵ binh - Repnin đáp.
- Trung Ä‘oà n cá»§a ông đã là m tròn bổn pháºn má»™t cách quang vinh - Napoléon nói.
- Lá»i khen ngợi cá»§a má»™t danh tướng là phần thưởng đẹp đẽ nhất đối vá»›i má»™t quân nhân, - Repnin nói.
- Ta rất vui lòng ban cho ông lá»i khen đó, - Napoléon nói. - Ngưá»i trẻ tuổi nằm cạnh ông là ai?
Công tước Repnin đáp là trung uý Xukhtelen.
Napoléon nhìn ngưá»i thiếu niên, mỉm cưá»i nói:
- Còn trẻ thế mà đã đến đỠsức với chúng ta.
- Tuổi trẻ không há» là m ngưá»i ta thiếu lòng dÅ©ng cảm, - Xukhteten đáp, giá»ng đứt quãng.
- Má»™t câu trả lá»i hay. - Napoléon nói. - Anh bạn trẻ ạ, anh còn tiến xa đấy!
Công tước Andrey, bấy giá» cÅ©ng đã được đặt nằm ở phÃa trước ngay dưới hoà ng đế để cho bá»™ chiến lợi phẩm tù binh được trá»n vẹn, không thể không là m cho hoà ng đế chú ý. Napoléon hình như nhá»› ra rằng đã trông thấy chà ng trên chiến trưá»ng, liá»n quay lại nói vá»›i chà ng, dùng mấy chữ anh bạn trẻ - (jeune homme), là danh hiệu mà ông đã tặng chà ng lần gặp gỡ đầu tiên và nay hãy còn nhá»› lại.
Napoléon bảo công tước Andrey:
- Còn anh thì thế nà o, anh bạn trẻ. Anh thấy trong ngưá»i thế nà o rồi, anh bạn dÅ©ng cảm)
Tuy trước đây năm phút, công tước Andrey có thể nói mấy câu vá»›i những ngưá»i lÃnh cáng chà ng Ä‘i, nhưng bây giá» chà ng chỉ đưa mắt nhìn thẳng và o Napoléon và lặng thinh… Giá» phút nà y chà ng thấy tất cả những Ä‘iá»u Napoléon quan tâm Ä‘á»u vô nghÄ©a quá, ngay bản thân con ngưá»i mà chà ng sùng bái trong khi huênh hoang mừng rỡ vá» tráºn thắng, cÅ©ng nhá» bé quá so vá»›i bầu trá»i cao cả, công minh và hiá»n háºu mà chà ng đã trông thấy và đã hiểu, đến ná»—i chà ng không thể trả lá»i Napoléon được.
Vả lại tất cả Ä‘á»u có vẻ vô Ãch và nhá» nhặt so vá»›i những tư tưởng trang nghiêm và hùng vÄ© trong khi chà ng kiệt sức dần vì mất máu, trong khi chà ng Ä‘au đớn chỠđợi cái chết Ä‘ang đến gần. Nhìn thẳng và o mặt Napoléon, công tước Andrey nghÄ© đến cái hư vô cá»§a danh vá»ng, cái hư vô cá»§a cuá»™c sống, mà chẳng có ai hiểu được ý nghÄ©a, cái hư vô cà ng lá»›n lao hÆ¡n nữa cá»§a cái chết, mà không có ngưá»i sống nà o hiểu và giải thÃch được.
Hoà ng đế đợi mãi không thấy chà ng trả lá»i, liá»n quay Ä‘i và dặn má»™t viên sÄ© quan chỉ huy:
- Phải săn sóc chu đáo những ngưá»i nà y và đưa há» vá» doanh trại cá»§a ta; bác sÄ© Laley ngá»± y cá»§a ta sẽ xem xét vết thương cho há». Thôi xin chà o công tước Repnin.
Nói Ä‘oạn Napoléon giáºt cương ngá»±a phóng nước đại. Gương mặt cá»§a ông ta tươi rói lên vì tá»± mãn và vui sướng.
Những ngưá»i lÃnh khiêng công tước Andrey trước đây đã cởi lấy chiếc tượng thánh bằng và ng do công tước tiểu thư Maria Ä‘eo lên cổ chà ng, nay thấy hoà ng đế nói năng ôn tồn vá»›i tù binh liá»n vá»™i vã trả lại chiếc tượng cho chà ng.
Công tước Andrey không trông thấy ngưá»i nà o đã Ä‘eo lại bức tượng và đeo và o lúc nà o, chỉ thấy bá»—ng dưng trên ngá»±c mình choà ng ra ngoà i áo quân phục có chiếc tượng nhá» treo trên sợi dây chuyá»n và ng má»ng manh. Công tước Andrey ngắm bức tượng mà em gái chà ng đã thiết tha và cung kÃnh Ä‘eo và o cho chà ng, lòng thầm nghÄ©: "Giá má»i việc Ä‘á»u đơn giản và rõ rà ng như công tước tiểu thư Maria nghÄ© thì sẽ hay biết mấy. Giá có thể biết được trên Ä‘á»i nà y nên tìm sá»± cứu giúp ở đâu và biết được là sau cùng cuá»™c sống sẽ có cái gì khi mình đã xuống má»™ thì hay quá! Giá bây giá» ta có thể nói: lạy Chúa, xin Ngưá»i xót thương con, thì ta sẽ sung sướng và thanh thản bịết bao… Nhưng ta biết nói vá»›i ai như váºy bây giá»? Phải chăng cái sức mạnh huyá»n bà mÆ¡ hô, mà ta không thể nà o cầu xin được đã đà nh, nhưng tháºm chà cÅ©ng không thể nà o biểu hiện ra rằng lá»i nói được chÃnh là cái mênh mông bao gồm tất cả hay là cái hư vô. Phải chăng đó là cái đấng Thượng đế mà công tước tiểu thư Maria cất giấu trong lá bùa nà y? Không, không có gì tháºt cả ngoà i sá»± hư vô cá»§a tất cả những gì mà ta hiểu được, và sá»± lá»›n lao cá»§a má»™t cái gì không thể hiểu nổi, nhưng lại vô cùng quan trá»ng!".
HỠlại khiêng cáng đi. Cứ mỗi cái lắc chà ng lại thấy đau không sao chịu nổi; trạng thái sốt tăng lên, và chà ng bắt đầu mê sảng.
Hình ảnh cá»§a cha, vợ, em gái và đứa con sắp ra Ä‘á»i cá»§a chà ng, cùng cái cảm giác trìu mến và chà ng đã sống qua trong đêm trước khi ra tráºn, bóng dáng cá»§a Napoléon nhá» bé vô nghÄ©a, và bao trùm lên tất cả những thứ đó, là má»™t bầu trá»i cao xanh - Äó là những Ä‘iá»u chà ng mÆ¡ thấy nhiá»u nhất trong cÆ¡n sốt mê man.
Chà ng mÆ¡ thấy cuá»™c sống hình lặng và cái không khà hạnh phúc gia đình êm thấm ở Lưxye Gorư. Chà ng đã bắt đầu được hưởng thụ cái hạnh phúc nà y thì bá»—ng cái lão Napoléon nhá» bé kia hiện ra vá»›i cái nhìn dá»ng dưng, thiển cáºn và thoả mãn trước những ná»—i bất hạnh cá»§a ngưá»i khác, rồi những hoà i nghi, những Ä‘au khổ bắt đâu kéo đến, và chỉ có bầu trá»i kia là hứa hẹn sẽ cho chà ng yên tÄ©nh. Äến sáng, tất cả những hình ảnh cháºp chá»n trong giấc mÆ¡ pha trá»™n vá»›i nhau, hoà thà nh má»™t khối há»—n mang mịt mùng, chà ng mê man không còn biết gì nữa, và theo ý kiến cá»§a chÃnh Larey ngá»± y cá»§a Napoléon, thì cứ tình trạng nà y bệnh nhân rốt cục sẽ chết chứ khó lòng mà qua khá»i được.
- Äây là má»™t tạng ngưá»i yếu thần kinh và sung máºt; anh ta không qua khá»i được đâu - Larey nói.
Công tước Andrey, cùng vá»›i mấy ngưá»i bị thương cÅ©ng không có hy vá»ng gì sống sót như chà ng, được giao phó lại cho dân sở tại trông nom.
Last edited by khungcodangcap; 29-10-2008 at 08:28 AM.
|

25-10-2008, 07:58 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Phần IV - Chương -1-
Äầu năm 1806, Nikolai Roxtov vá» nhà nghỉ phép. Denixov cÅ©ng được phép vá» nhà ở Voronez cho nên Roxtov cố nà i anh ta cùng Ä‘i vá»›i chà ng đến Moskva và ghé lại nhà mình. Äến trạm nghỉ trước trạm cuối cùng, Denixov gặp má»™t bạn đồng ngÅ© và đã cùng ngưá»i ấy nốc cạn ba chai rượu nho, cho nên tuy trên đưá»ng nhan nhản những ổ gà , khi xe đã gần vỠđến Moskva anh ta cÅ©ng vẫn nằm ngá»§ li bì trong cá»— xe trượt tuyết bưu trạm.
Ngồi bên cạnh bạn, Roxtov nóng lòng chỉ mong sao chóng vỠđến nhà , và xe cà ng vỠgần nhà bao nhiêu thì chà ng lại cà ng sốt ruột bấy nhiêu.
"Còn bao lâu nữa? Còn bao lâu nữa? á»’, những phố xá, những cá»a hà ng, những chiếc biển treo trên các hiệu bánh mì, những cá»™t đèn, những chiếc xe ngá»±a kia sao mà khó chịu quá!" - Roxtov nghÄ© bụng, sau khi các hà nh khách đã dăng ký giấy phép ở trạm kiểm soát và xe đã tiến và o Moskva.
- Denixov Æ¡i, đến nÆ¡i rồi! Cáºu ấy vẫn ngá»§! - chà ng nói, cả ngưá»i chồm ra phÃa trước, tưởng chừng là m như váºy có thể tăng thêm tốc độ cho cá»— xe trượt tuyết, Denixov không đáp.
- Kìa cái ngã tư, nÆ¡i bác xà Ãch Zakhar thưá»ng đỗ xe, mà chÃnh Zakhar kia kìa! Mà cÅ©ng vẫn con ngá»±a ấy! Và kia, cả cái hiệu tạp hoá mà bá»n mình thưá»ng mua bánh kẹp. Còn bao lâu nữa không biết? Chà !
- Äến nhà nà o đây? - Ngưá»i đánh xe há»i.
- Ở đằng cuối, cái nhà lá»›n ấy. Thế mà không thấy à ! Äấy là nhà ta - Roxtov nói - Nhà ta đấy.
- Denixov Æ¡i! Denixov Æ¡i! Äến nÆ¡i rồi.
Denixov ngẩng đầu lên, ho húng hắng và không đáp.
- Dmitri. - Roxtov nói vá»›i ngưá»i đầy tá»› ngồi cạnh ngưá»i đánh xe - Äèn nhà ta đấy phải không?
- Vâng ạ, chỗ đèn sáng là phòng giấy của cụ nhà đấy.
- Trong nhà chưa Ä‘i ngá»§ hả? Mà y bảo sao? Coi chừng, đừng quên giở cái áo đôn-man má»›i cá»§a ta ra đấy - Roxtov nói thêm, tay mân mê bá»™ ria má»›i nuôi được Ãt lâu nay.
- Nhanh nữa lên nà o! - Chà ng bảo ngưá»i đánh xe. - Thôi tỉnh dáºy thôi! - Chà ng nói vá»›i Denixov bấy giỠđã lại gục đầu xuống ngá»±c.
- Nà o, mau lên nà o! Ta cho ba rúp tiá»n uống rượu, mau lên nà o! -
Roxtov quát to, mặc dầu chỉ còn cách ba nhà nữa là đến. Chà ng có cảm giác là ngá»±a chẳng tiến lên được mấy tÃ. Nhưng rồi cá»— xe trượt tuyết cÅ©ng rẽ vá» bên phải, tiến và o cổng trước cá»§a toà nhà ; trên đầu, Roxtov nhìn thấy cái mái hiên quen thuá»™c đã tróc vôi, chà ng nháºn ra báºc thá»m, cái cá»™t trụ trên vỉa hè. Xe chưa đỗ chà ng đã nhảy xuống và chạy và o phòng ngoà i. Ngôi nhà vẫn im lìm: chẳng có vẻ gì niá»m nở, hình như chẳng đếm xỉa đến ngưá»i má»›i vá».
Không có ai trong phòng ngoà i cả.
"Trá»i Æ¡i, không biết có được bình an vô sá»± cả không?" - Roxtov nghÄ© bụng và dừng lại má»™t lát, tim như ngừng Ä‘áºp, rồi lao mình qua phòng ngoà i chạỵ thẳng lại cái cầu thang vá»›i những báºc gá»— oằn oèo đã quá quen thuá»™c đối vá»›i chà ng. Cái quả nắm xưa vẫn là m cho bá tước phu nhân bá»±c mình vì thưá»ng cáu bẩn, nay vẫn xoay má»™t cách dá»… dà ng. Má»™t ngá»n nến vẫn thắp sáng trong phòng đợi.
Lão Mikhailo Ä‘ang ngá»§ trên chiếc rương. Prokofi, ngưá»i hà nh bá»™c khoẻ đến mức có thể nắm phÃa sau má»™t chiếc xe mà nhấc bổng lên Ä‘ang ngồi tết những chiếc già y bằng vải vụn. Nghe cá»a mở, anh ta ngước mắt lên nhìn, và sắc mặt Ä‘ang thản nhiên, ngái ngá»§ bá»—ng chuyển hẳn thà nh phấn khởi và kinh ngạc.
- Trá»i Æ¡i, cha mẹ Æ¡i! Tiểu bá tước kìa! - Anh ta kêu lên khi nháºn ra cáºu cả. - Tháºt đấy à ! Cáºu Æ¡i!
Rồi Prokofi run rẩy vì cảm động, đâm nhà o vá» phÃa cánh cá»a dẫn khách và o, chắc là để báo tin, nhưng nghÄ© thế nà o lại quay gót trở lại và chạy đến hôn vai ông chá»§ trẻ.
- Cả nhà văn bình an đấy chứ? - Roxtov há»i vừa rút cánh tay ra.
- Nhá» Æ¡n Chúa! Bình an cả! Vừa dùng bữa tối xong! Bẩm cáºu. Cáºu cho con nhìn cáºu má»™t tÃ!
- Tháºt bình an cả chứ!
- Äá»™i Æ¡n Chúa! Äá»™i Æ¡n Chúa!
Roxtov lúc ấy đã quên hẳn Denixov và không muốn để cho ai Ä‘i trước mình, chà ng trút bỠáo lông rồi nhón chân chạy và o gian phòng lá»›n tối om. Má»i váºt Ä‘á»u y nguyên như cÅ©, cÅ©ng văn những chiếc bà n đánh bà i ấy, cÅ©ng vẫn cái chùm chân nến thuá»· tinh phá»§ trong tấm vải bá»c như ngà y trước, nhưng có ngưá»i đã thấy bóng vị chá»§ nhân trẻ tuổi, và chà ng Ä‘i chưa đến phòng khách thì từ má»™t khung cá»a nách đã có má»™t cái gì phụt ra như má»™t tráºn cuồng phong. nhảy lên cổ chà ng và hôn chà ng túi bụi. Má»™t ngưá»i nữa, lại má»™t ngưá»i thứ ba nữa, từ những khung cá»a khác ùa ra; lại ôm, lại hôn, lại những tiếng reo, lại những giá»t nước mắt vui mừng. Chà ng không còn có thể phân biệt ai là cha, ai là Natasa, ai là Petya nữa.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u reo, Ä‘á»u nói, Ä‘á»u hôn chà ng cùng má»™t lúc. Nhưng chà ng biết là trong đám ngưá»i ấy không có mẹ chà ng.
- Ai ngá»â€¦ Nikoluska, con Æ¡i!
- Äã vỠđây rồi… anh Kolya cá»§a chúng em… Nom lạ hẳn Ä‘i!
- Nà o, Ä‘em nến lại đây! Dá»n trà lên đây!
- Hôn tôi với nà o!
- Anh yêu quý ơi, cả em nữa nà o!
Sonya, Natasa, Petya, bà Anna Mikhailovna, Vera, lão bá tước, ai nấy Ä‘á»u ôm chặt lấy chà ng, cả các nam nữ gia nhân ai cÅ©ng đứng cháºt cả gian phòng, xuýt xoa trầm trồ nháo cả lên.
Petya thì ôm lấy chân chà ng.
- Còn em nữa, - Cáºu bé réo lên.
Natasa vÃt đầu chà ng xuống và hôn lên khắp mặt chà ng Ä‘oạn nhảy lùi ra rồi nÃu lấy tà áo đôn-man cá»§a chà ng mà nhảy nhót tung tăng như má»™t con dê non, miệng ta hét inh á»i.
Bốn phÃa chỉ thấy những cặp mắt đầy tình thương yêu và long lanh như những giá»t nước mắt vui mừng; bốn phÃa chỉ thấy những cặp môi Ä‘ang mong má»ng má»™t chiếc hôn lên chà ng.
Sonya mặt đỠnhư hoa vông, cÅ©ng nÃu lấy cánh tay chà ng. Cả ngưá»i nà ng như rạng rỡ lên trong má»™t cái hình hoa lạc hướng thẳng và o mặt chà ng và đợi chà ng nhìn lại. Sonya bây giỠđã mưá»i sáu tuổi; nà ng đẹp lắm, nhất là trong giây phút vui sướng, phấn khởi và say sưa nà y. Nà ng nhìn chà ng không chá»›p mắt, mỉm cưá»i và nÃn thở. Chà ng đưa mắt nhìn nà ng tá» vẻ cảm Æ¡n; nhưng chà ng vẫn chỠđợi tìm kiếm má»™t ngưá»i nà o. Bá tước phu nhân vẫn chưa thấy ra.
Tiếng bước mau quá, e không phải tiếng bước của mẹ chà ng.
Nhưng đó lại chÃnh là bà cụ, mặc má»™t chiếc áo dà i mà chà ng chưa há» thấy bao giá» vì má»›i may trong khi chà ng Ä‘i vắng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u giãn ra, và chà ng chạy đến vá»›i bà cụ. Bá tước phu nhân gục đầu xuống ngá»±c chà ng khóc nức nở. Bà cụ không ngẩng đầu lên được, chỉ áp má và o những dải nẹp ngang lạnh lẽo trên áo đôn-man cá»§a chà ng. Denixov, và o đây lúc nà o không ai biết, Ä‘ang đứng má»™t bên và dụi mắt nhìn má»i ngưá»i.
- Tôi là Vaxili Denixov bạn thân cá»§a cáºu nhà , - chà ng tá»± giá»›i thiệu vá»›i bá tước lúc ấy Ä‘ang ngỡ ngà ng nhìn chà ng.
- Rất sung sướng được tiếp anh. Tôi có biết anh, tôi có được biết anh. - Bá tước ôm hôn Denixov - Nikolai viết thư vá» nhắc đến anh luôn… Natasa! Vera! Äây nà y, anh Denixov đây nà y!
CÅ©ng những gương mặt sung sướng và hồ hởi ấy lại ngoảnh vá» phÃa cái bóng dáng xù xì cá»§a Denixov, và má»i ngưá»i Ä‘á»u xúm xÃt vây quanh chà ng.
- Anh Denixov thân yêu! - Natasa hét lên, mừng rỡ cuống quýt không còn biết gì nữa, nhảy xồ đến ôm chầm lấy chà ng mà hôn.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m ngượng vì cá» chỉ cá»§a Natasa. Denixov cÅ©ng đỠmặt, nhưng rồi chà ng lại mỉm cưá»i và cầm lấy tay nà ng mà hôn.
Ngưá»i nhà dẫn Denixov và o căn buồng đã dá»n sẵn cho chà ng, rồi cả nhà Roxtov tụ há»p trong gian phòng khách nhá», chung quanh Nikolai.
Lão bá tước phu nhân ngồi sát cạnh chà ng, cứ nắm lấy bà n tay chà ng mà hôn hÃt mãi; những ngưá»i khác thì xúm xÃt quanh chà ng, rình từng cá» chỉ, từng lá»i nói, từng khoé mắt cá»§a chà ng, và chăm chăm nhìn chà ng vá»›i cặp mắt mến yêu và sùng bái. Cáºu em trai và hai cô em gái thì chen nhau già nh cái chá»— gần chà ng nhất và tranh phần rót nước, đưa khăn tay, đưa tẩu thuốc cho chà ng.
Roxtov rất sung sướng được má»i ngưá»i yêu quý chiá»u chuá»™ng, nhưng phút sum há»p đầu tiên đã đưa lại má»™t má»m hoan lạc tuyệt vá»i đến ná»—i chà ng có cảm giác là cái hạnh phúc hiện thá»i vẫn còn chưa đủ và chà ng còn chỠđợi nhiá»u phút hoan lạc nữa, sẽ kế tiếp nhau đến vá»›i chà ng không bao giá» cạn.
Sáng hôm sau, hai ngưá»i ngá»§ mãi đến mưá»i giá», cho bõ cuá»™c hà nh trình mệt nhá»c.
Trong gian phòng kỠsát buồng ngủ của hỠvứt bừa bãi nà o gươm, nà o đẫy vải, nà o túi da, nà o va li mở nắp, nà o ủng lấm bùn.
Hai đôi á»§ng có cá»±a, má»›i đánh xi xong, vừa được Ä‘em và o dá»±ng bên tưá»ng. Mấy ngưá»i đà y tá»› bưng cháºu thau, nước nóng để cạo râu và mấy bá»™ quần áo đã chải. Trong phòng phảng phất mùi thuốc lá và mùi đà n ông.
- Ê, Griska, tẩu thuốc đâu? - Vaxka Denixov gá»i vá»›i cái giá»ng khà n khà n cá»§a chà ng. - Roxtov dáºy Ä‘i thôi!
Roxtov dụi đôi mắt Ä‘ang rÃu lại, và ngẩng cái đầu bá»m xá»m lên khá»i chiếc gối lông êm ấm.
- Sao, trưa lắm rồi à ?
- Phải, sắp mưá»i giá» rồi đấy - tiếng Natasa đáp, và từ phòng bên vẳng sang tiếng sá»™t soạt cá»§a những chiếc áo dà i má»›i hồ, những tiếng nói thì thầm, tiếng cưá»i khúc khÃch cá»§a mấy cô thiếu nữ, rồi má»™t cái gì xanh xanh, loáng thoáng những dải lụa, những mái tóc Ä‘en và những bá»™ mặt vui vẻ hiện ra trong cánh cá»a hé mở. Äó là Natasa và Petya đến xem chà ng đã dáºy chưa.
- Anh Nikolai, dáºy Ä‘i thôi! - Lại nghe tiếng Natasa nói sau cánh cá»a.
- Dáºy ngay đây!
Trong lúc ấy Petya đã trông thấy hai thanh gươm và cầm lên xem, lòng chan chứa niá»m hâm má»™ mà các cáºu bé thưá»ng cảm thấy khi đứng trước má»™t ngưá»i anh Ä‘i đánh giặc, và quên hẳn rằng các chị mà trông thấy những ngưá»i đà n ông chưa mặc áo là má»™t Ä‘iá»u mất lịch sá»±, cáºu mở tung cá»a ra.
- Gươm cá»§a anh đấy phải không? - Petya há»i to.
Hai thiếu nữ vội chạy lùi lại. Denixov hoảng hốt giấu hai cổ chân lông lá và o trong chăn và đưa mắt nhìn bạn để cầu cứu.
Cánh cá»a hé mở để Petya lá»t và o, rồi đóng ngay lại. PhÃa sau cánh cá»a có tiếng cưá»i rúc rÃch.
- Anh Nikolai, anh cứ mặc áo ngủ mà ra cũng được.
- Gươm cá»§a anh đấy à ? - Petya lại há»i - Hay là cá»§a anh? - vá»›i má»™t vẻ kÃnh cẩn đến mức khúm núm, cáºu bé quay lại há»i chà ng Denixov Ä‘en đủi và ráºm râu.
Roxtov vội và ng đi ngay, mặc áo ngủ và đi sang phòng bên.
Natasa đã kịp xá» má»™t chiếc á»§ng có cá»±a, và đang xá» chân và o chiếc kia. Sonya Ä‘ang xoay ngưá»i như chong chóng cho áo xoà ra và đang sắp ngồi xuống thì vừa đúng lúc chà ng bước và o. Hai cô Ä‘á»u mặc áo dà i thanh thiên, má»›i tinh và rất giống nhau - Cả hai Ä‘á»u tươi tắn, hồng hà o, vui vẻ, Sonya bá» chạy, còn Natasa thì nắm lấy cánh tay anh dắt và o phòng Ä‘i-văng, và hai ngưá»i bắt đầu nói chuyện.
Hai anh em không sao có đủ thì giá» há»i và trả lá»i cho hết những câu há»i vá» hà ng ngà n chuyện vụn vặt mà chỉ có hai ngưá»i má»›i thấy thÃch thú. Bất cứ má»™t câu nà o Nikolai nói ra hay chÃnh nà ng nói ra Natasa cÅ©ng cưá»i, nhưng vì nà ng vui quá và không sao nén nổi niá»m vui chà chá»±c báºt ra thà nh tiếng cưá»i. Nà ng cứ luôn mồm nói:
- á»’ thÃch quá, tuyệt quá!
Dưới những tia ấm áp cá»§a tình thương yêu, lần đầu tiên từ má»™t năm rưỡi nay, Roxtov cảm thấy trong tâm hồn và trên gương mặt chà ng nở ra má»™t nụ cưá»i con trẻ mà chà ng chưu há» có được má»™t lần nà o kể từ khi lìa nhà ra Ä‘i.
- Anh Nikolai nà y, - Natasa nói - Bây giá» anh là ngưá»i lá»›n thá»±c sá»± rồi đấy nhỉ. Có được má»™t ông anh như anh, em thÃch quá Ä‘i mất.
Nà ng đưa tay sỠlên bộ ria mép của Nikolai.
- Em cứ muốn biết là m ngưá»i lá»›n như các anh thì nó như thế nà o? CÅ©ng giống như chúng em à ? Hay là không phải?
- Tại sao Sonya lại chạy trốn thế? - Roxtov há»i.
- À. Äó là cả má»™t câu chuyện. Anh sẽ xưng hô vá»›i Sonya như thế nà o? Anh sẽ gá»i Sonya là cô hay là em?
- Cũng tuỳ đấy - Roxtov nói.
- Gá»i là cô, anh nhé, sau nà y em sẽ nói cho anh biết tại sao.
- Nhưng sao lại phải thế?
- Äã thế thì em nói cho anh biết ngay. Anh phải biết, Sonya là bạn chà thân cá»§a em đấy nhé, thân đến ná»—i em có thể đốt cháy cánh tay em vì chị ấy. Nà y anh xem. - Nà ng xắn ống tay áo soa lên và cho chà ng xem má»™t cái vệt đỠgần vai, cách khuá»·u tay khá xa (má»™t chá»— mà áo khiêu vÅ© cÅ©ng che kÃn), trên cánh tay mảnh khảnh và má»m mại cá»§a nà ng.
- Em tá»± đốt cháy để tá» cho Sonya biết em yêu chị ấy đến nhưá»ng nà o. Em nung má»™t cái thước sắt cho đỠlên rồi đặt và o chá»— ấy đấy.
Ngồi trong gian phòng há»c cÅ© cá»§a mình, trên chiếc ghế Ä‘i-văng vá»›i những chá»— dá»±a có đặt mấy chiếc gối nhá», nhìn sâu và o đôi mắt linh hoạt và liá»u lÄ©nh cá»§a Natasa, Roxtov lại thâm nháºp và o thế giá»›i gia đình mà chà ng đã sống suốt thá»i thÆ¡ ấu, má»™t thế giá»›i không có nghÄ©a là gì vá»›i má»™t ngưá»i khác nhưng Ä‘em lại cho chà ng má»™t trong những niá»m vui. Lòng tốt đẹp nhất trên Ä‘á»i và cái việc lấy thước nung đốt cánh tay mình dé tá» rõ tình yêu, chà ng thấy không phải là má»™t việc gì vô Ãch: chà ng hiểu ý nghÄ© cá»§a nó và không lấy là m lạ.
- Thế còn gì nữa? Chỉ có thế thôi à ? - chà ng há»i.
- á»’, hai chúng em yêu nhau, yêu nhau ghê lắm cơ… Chuyện cái thước chỉ là má»™t trò dại dá»™t; nhưng chúng em yêu nhau ngà n Ä‘á»i. Sonya mà đã yêu ai, là yêu trá»n Ä‘á»i; em thì em không hiểu cái đó em sẽ quên ngay.
- Thế rồi sao nữa?
- Thế là Sonya yêu cả anh và em đấy - Natasa bỗng đỠmặt - Anh còn nhớ, trước khi anh ra đi… Chị ấy bảo rằng anh cần phải quên hết… Chị ấy bảo: mình sẽ yêu anh ấy mãi mãi, nhưng anh ấy thì để cho anh ấy tự do. Thế có tuyệt không? Cao thượng quá nhỉ? Phải không nà o? Có phải là cao thượng không nà o? Cao thượng quá đi chứ! Nhỉ!
Natasa há»i dồn, giá»ng nghiêm trang và cảm động, và nghe giá»ng nà ng, có thể thấy rõ rằng Ä‘iá»u nà y nà ng đã từng nói nhiá»u lần, ứa nước mắt ra mà nói. Roxtov ngẫm nghÄ© má»™t lát.
Lá»i tá» bà y trước kia cá»§a anh, anh không há» thay đồi chút gì. Vả lại Sonya đáng yêu như váºy, anh dại gì lại từ bá» hạnh phúc cá»§a mình?
- Không, không - Natasa kêu lên - hai đứa chúng em đã nói chuyện vá»›i nhau rồi. Chúng em cÅ©ng đã biết anh cÅ©ng nói như thế. Nhưng không nên thế, vì anh cÅ©ng biết đấy, nếu anh nói thế, nếu anh tá»± xem là bị lá»i hứa rà ng buá»™c, thì sẽ hoá ra là chị ấy đã cố ý nói như váºy. Mà đã thế thì anh có lấy chị ấy cÅ©ng chỉ là miá»…n cưỡng, và thế là không tốt.
Roxtov thấy rõ rằng hai ngưá»i đã bà n kỹ chuyện nà y vá»›i nhau. Hôm qua chà ng cÅ©ng đã ngây ngất trước sắc đẹp cá»§a Sonya. Hôm nay, chà ng chỉ má»›i thoáng thấy nà ng, nhưng nà ng lại còn có chiá»u đẹp hÆ¡n nữa. Cô thiếu nữ yêu kiá»u má»›i mưá»i sáu tuổi ấy rõ rà ng là đang yêu chà ng đắm Ä‘uối (chà ng không phút nà o hồ nghi vá» Ä‘iá»u nà y). Thế là m sao chà ng lại có thể không yêu lại cô ta và không lấy cô ta là m vợ? - Roxtov nghÄ© - Nhưng, bây giá» còn có bao nhiêu niá»m vui khác, bao nhiêu công việc khác Ä‘ang chỠđợi chà ng. Phải, hai cô ấy nghÄ© rất hay - chà ng tá»± nhá»§ - "mình phải giữ tá»± do".
- Thôi thế cũng rất tốt - chà ng nói - rồi chúng ta sẽ nói lại chuyện nà y. Ô, được gặp lại em, anh mừng quá - chà ng nói thêm. - Xem nà o, còn em thì thế nà o, em không thay lòng đổi dạ đối với Boris đấy chứ?
- Chỉ vá»› vẩn! - Natasa nói to, rồi cất tiếng cưá»i khanh khách.
- Em chả nghĩ đến anh ấy mà cũng chả nghĩ đến ai, em không muốn nghĩ đến chuyện đó.
- Thế cơ đấy! Thế em muốn gì nà o?
- Em ấy à ? - Natasa há»i, và má»™t nụ cưá»i sung sướng toả sáng trên mặt nà ng. Anh đã thấy Duport chưa?
- Chưa.
- Anh chưa thấy Duport, nhà vÅ© đạo trứ danh ấy à ? Thế thì anh không hiểu được đâu. Äây nà y, thế nà y nà y…
Nà ng uốn cong hai cánh tay lại như hiểu các vÅ© nữ và nắm lấy cái xiêm chạy xa ra mấy bước rồì quay lại chá»›m phác má»™t bước Entrachat, chân nà y Ä‘áºp Ä‘áºp và o chân kia, rồi nhón chân lên, Ä‘i mấy bước bằng đầu ngón chân.
- Em Ä‘i nhón được đấy chứ? Anh thấy chưa? - Nà ng nói, nhưng nà ng không nhón được lâu. - Äấy, em muốn là m thế đấy. Em không muốn là m vợ ai cả, em sẽ là m vÅ© nữ nhưng anh đừng nói vá»›i ai đấy nhé.
Roxtov cưá»i phá lên, tiếng cưới ầm ỹ và vui vẻ đến ná»—i Denixov ở trong phòng cÅ©ng phải thấy thèm thuồng, và Natasa không nhịn được cÅ©ng cưá»i theo.
- Như thế được chứ? - Nà ng há»i lại lần nữa.
- ÄÆ°á»£c! Thế em không muốn lấy Boris nữa à ?
Natasa đỠmặt:
- Em chả muốn lấy ai cả. Khi nà o gặp anh ấy, em cũng sẽ nói thế.
- Thế kia đấy! - Roxtov nói.
- Tháºt đấy, toà n chuyện nhám nhà tất! - Natasa vẫn nói huyên thuyên.
- À nà y, anh Denixov ấy mà , anh ấy có tốt không? - Nà ng há»i.
- Tốt lắm.
- Thôi anh và o mặc áo đi. Anh ấy dữ là m, phải không, anh Denixov ấy mà ?
- Sao lại dữ? - Nikolai há»i. - Không, Vaxka dá»… chịu lắm.
- Anh gá»i là Vaxka à ? Buồn cưá»i nhỉ. Thế anh ấy tốt lắm à ?
- Rất tốt.
- Thôi, nhanh nhanh đi. Còn và o uống trà chứ. Cùng uống cả.
Và Natasa nhón chân Ä‘i theo kiểu vÅ© nữ, nhưng vá»›i má»™t nụ cưá»i mà chỉ những thiếu nữ vui sướng trạc tuổi mưá»i lăm má»›i có thể có được.
Äứng trước mặt Sonya trong phòng bà , Roxtov đỠmặt. Chà ng không biết nên đối xá» vá»›i nà ng như thế nà o. Hôm qua, hai ngưá»i đã ôm hôn nhau trong phút đầu sum há»p, nhưng hôm nay thì hai ngưá»i cùng biết rằng không thể là m như váºy được nữa; Chà ng cảm thấy má»i ngưá»i, từ mẹ chà ng đến các em Ä‘á»u nhìn chà ng như muốn há»i Ä‘iá»u gì và má»i ngưá»i Ä‘á»u chá» xem chà ng đối xá» vá»›i nà ng ra sao. Chà ng hôn tay nà ng và gá»i nà ng là "cô", là "Sonya". Nhưng mắt hai ngưá»i má»—i lần gặp nhau lại gá»i nhau là "anh", là "em", và gá»i cho nhau những chiếc hôn nồng thắm. Nà ng đưa mắt nhìn Roxtov để xin lá»—i chà ng vì đã dám qua môi giá»›i cá»§a Natasa nhắc lại lá»i hứa cá»§a chà ng, và để cảm tạ tình yêu cá»§a chà ng. Chà ng cÅ©ng lấy mắt để cảm tạ nà ng đã có lòng muốn trả lại tá»± do cho chà ng và để nói rằng dù có thế nà o Ä‘i nữa thì tình yêu cá»§a chà ng đối vá»›i nà ng vẫn không thay đổi, vì không thể nà o không yêu nà ng được.
- Kể cÅ©ng lạ - Vera nói, nhân má»™t lúc má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng - là m sao Sonya và Nikolai lại gá»i nhau là "cô", là "cáºu", như ngưá»i dưng nước lã thế nhỉ?
Lá»i nháºn xét cá»§a Vera vẫn đúng, cÅ©ng như lá»i nháºn xét cá»§a nà ng; nhưng cÅ©ng như khi nà ng nói ra những ý kiến khác, ai nấy Ä‘á»u thấy ngượng ngùng và không những Sonya, Nikolai và Natasa đỠmặt, mà cả đến lão bá tước phu nhân là ngưá»i Ä‘ang rất lo vá» mối tinh cá»§a Nikolai đối vá»›i Sonya: má»™t tình yêu có thể là m cho chà ng không kiếm được má»™t đám cao sang, cÅ©ng phải đỠmặt như má»™t cô con gái.
Vừa lúc ấy Denixov bước và o phòng trà , và Roxtov kinh ngạc khi thấu chà ng mặc má»™t bá»™ quân phục má»›i tinh, tóc chải sáp thÆ¡m, xức nước hoa, bảnh bao như khi ra tráºn, và tá» ra lịch thiệp, nhã nhặn đối vá»›i má»i ngưá»i trong nhà , nữ giá»›i cÅ©ng như nam giá»›i, má»™t Ä‘iá»u mà Roxtov chưa bao giá» chỠđợi thấy ở bạn.
Last edited by khungcodangcap; 29-10-2008 at 08:30 AM.
|

25-10-2008, 07:58 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương - 2 -
Từ khi tạm rá»i quân đội trở vá» Moskva, Nikolai Roxtov được cả nhà coi là má»™t ngưá»i con chà hiếu, má»™t vị anh hùng, là "Nikolai yêu quý"; được thân thÃch há» hà ng tiếp đãi như má»™t ngưá»i thanh niên đáng yêu, phong nhã và lá»… độ; được những ngưá»i quen biết coi là má»™t viên trung uý phiêu kỵ đẹp trai, má»™t ngưá»i khiêu vÅ© giá»i và má»™t trong những "đám" tốt nhất ở Moskva.
Gia đình Roxtov quen biết cả thà nh phố Moskva, năm ấy lão bá tước cÅ©ng khá sẵn tiá»n vì má»›i cầm cố lại được các Ä‘iá»n trang, nhỠđó Nikolai nghiá»…m nhiên là m chá»§ má»™t con ngá»±a tế, má»™t chiếc quần cưỡi ngá»±a đặc biệt, kiểu má»›i nhất, mÅ©i nhá»n hoắt, Ä‘Ãnh cá»±a bằng bạc, tha hồ sống vui thú. Trở vá» nhà , chà ng cảm thấy dá»… chịu sau má»™t thá»i gian thÃch nghi lại vá»›i những hoà n cảnh sinh hoạt cÅ©.
Chà ng cảm thấy minh đã chÃn chắn và trưởng thà nh lên nhiá»u lắm.
Ná»—i thất vá»ng sau khi thi giáo lý không đỗ, cái cảnh nhiá»u lần vay tiá»n Gavrilo để thuê xe ngá»±a, những chiếc hôn vụng trá»™m vá»›i Sonya, chà ng nhá»› lại những việc ấy như những trò trẻ con mà bây giá» chà ng xa cách nó vô cùng. Bây giá» thì chà ng là má»™t trung uý phiêu kỵ mặc chiếc áo da viá»n bạc và đeo chiếc huân chương Thánh George cá»§a quân đội, táºp dượt má»™t con ngá»±a tế để ra trưá»ng Ä‘ua, cùng vá»›i những tay thiện kỵ có tiếng đứng tuổi và đáng kÃnh.
Chà ng lại là m quen vá»›i má»™t thiếu phụ ở ngoà i phố, và cứ tối tối lại đến thăm cô nà ng. Chà ng Ä‘iá»u khiển diệu nhảy Mazurka(1) trong buổi dạ há»™i khiêu vÅ© ở gia đình Arkharov. Chà ng nói chuyện chiến tranh vá»›i nguyên soái Kamenxki, chà ng lui tá»›i câu lạc bá»™ Anh(2) và xưng hô cáºu, tá»› vá»›i viên đại tá tứ tuần mà Denixov đã giá»›i thiệu vá»›i chà ng.
Nhiệt tình cá»§a chà ng đối vá»›i hoà ng đế cÅ©ng phai nhạt Ä‘i Ãt nhiá»u trong khi chà ng ở Moskva vì chà ng không được thấy ngà i nữa. Tuy váºy, chà ng cÅ©ng hay nói đến Hoà ng thượng, nói đến lòng trung quân cá»§a mình, nhưng má»™t cách có ý tứ, ra vẻ mình không bá»™c lá»™ hết tình cảm vì trong đó có nhiá»u Ä‘iá»u mà không phải ai ai cÅ©ng hiểu được; chà ng toà n tâm chia sẻ lòng ái má»™ cá»§a toà n thể Moskva đối vá»›i hoà ng đế Alekxandr Pavlovich hồi ấy Ä‘ang được gá»i là "thiên thần sống".
Trong thá»i gian ngắn ngá»§i ở lại Moskva trước khi trở vá» quân đội, Roxtov không gần gÅ©i Sonya thêm, mà lại có phần xa nà ng hÆ¡n trước. Nà ng thì rất xinh, rất ngoan và chắc chắn là yêu chà ng say đắm; nhưng chà ng Ä‘ang ở và o cái tuổi mà ngưá»i ta có cảm giác là cần phải hoạt động nhiá»u đến ná»—i không có thì giỠđỠtâm đến chuyện ấy; vả chăng chà ng thanh niên ấy lại rất sợ bị rà ng buá»™c, rất quý cuá»™c sống tá»± do cá»§a mình vì thấy cần dà nh nó cho nhiá»u việc khác. Lần nà y vá» Moskva, má»—i khi nghÄ© đến Sonya chà ng lại tá»± nhá»§: "Chặc! Sau nà y còn có nhiá»u, nhiá»u ngưá»i khác như nà ng, và giỠđây cÅ©ng có những ngưá»i ở đâu đâu mà mình chưa biết. Khi nà o mình muốn, mình sẽ còn có chán thì giỠđể lo đến tình yêu, nhưng giỠđây thì chẳng có thì giá». Ngoà i ra, chà ng lại thấy mưá»ng tượng rằng luẩn quẩn vá»›i nữ giá»›i là tổn thương đến tư cách trượng phu cá»§a mình.
Chà ng cÅ©ng Ä‘i dá»± những dạ há»™i khiêu vÅ©, cÅ©ng giao thiệp vá»›i phụ nữ, nhưng chà ng giả cách là m ra vẻ miá»…n cưỡng. Trưá»ng Ä‘ua ngá»±a, câu lạc bá»™ Anh, những bữa chè chén vá»›i Denixov, những chuyện đến thăm "đằng ấy", thì lại là má»™t chuyện khác: những việc đó hoà n toà n thÃch hợp vá»›i má»™t quân nhân phiêu kỵ ngang tà ng.
Và o khoảng đầu tháng ba, lão bá tước Ilya Andrevich Roxtov, rất báºn rá»™n vá» việc tổ chức má»™t bữa tiệc ở câu lạc bá»™ Anh để đón tiếp công tước Bagration.
Bá tước, mình khoác áo ngá»§, Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại trong gian phòng khiêu vÅ© để dặn dò ngưá»i quản lý câu lạc bá»™ và Feoktixt, ngưá»i đầu bếp nổi tiếng vá» các món măng tây, đưa chuá»™t tươi, quả dâu, thịt bê, cá để chuẩn bị thết tiệc công tước Bagration. Bá tước là há»™i viên câu lạc bá»™ Anh, lại ở trong ban trị sá»± cá»§a câu lạc bá»™ từ khi nó má»›i thà nh láºp. Sở dÄ© bá tước được giao phó việc chuẩn bị bữa tiệc má»i Bagration là vì rất Ãt ngưá»i có thể dá»n tiệc hà o phóng và hiếu khách như ông, mà lại cà ng rất Ãt ngưá»i có thể bá» tiá»n túi mình ra khi cần thiết. Ngưá»i đầu bếp và ngưá»i quản lý khoái trá lắng nghe những chỉ thị cá»§a bá tước vì há» biết rằng vá»›i bá tước, hÆ¡n là vá»›i ai hết, há» có thể thu được má»™t món tiá»n lãi đáng kể trong bữa tiệc trị giá mấy ngà n rúp nà y.
- Ấy cẩn tháºn nhé, phải có mà o gà , phải nhá»› cho nhiá»u mà o gà và o món mai rùa, nghe chưa!
- Thế là phải có ba món khai vị nguá»™i, có phải không ạ - ngưá»i đầu bếp há»i.
Bá tước ngẫm nghĩ một lát.
- CÅ©ng không thể Ãt hÆ¡n được, phải đấy, ba món xốt Mayonez là má»™t nà y - Ông cụ vừa nói vừa đếm đốt ngón tay.
- Thế còn cá chiên thì cứ mua đằng to chứ ạ? - ngưá»i quản lý há»i.
- Biết là m thế nà o bây giá»; hỠđã không chịu bán rẻ hÆ¡n, thì đà nh cứ thế mua thôi. Mà nà y, anh bạn, tôi suýt quên mất. Còn phải má»™t món ăn cầu kỳ dá»n trên má»™t cái mai rùa hay má»™t cái đĩa hình dáng như cái mai rùa thêm má»™t món khai vị ntÄ©a. Ôi, ông bà ông vải Æ¡i! - Bá tước giÆ¡ hai tay lên ôm đầu - Lại còn hoa nữa, ai sẽ Ä‘em hoa lại cho tôi. Mityenka? E, Mityenka, anh hãy chạy bay ra trại ngoại thà nh nhà tôi nhé, - Ông cụ nói vá»›i ngưá»i quản gia, bấy giá» vừa nghe tiếng gá»i chạy và o - hãy chạy bay đến đấy nói vá»›i bác là m vưá»n Macximka phải láºp tức bắt phu để là m việc. Nhá»› bảo là trong các lồng kÃnh có bao nhiêu hoa thì phải lấy nỉ bá»c cả lại, rồi Ä‘em đến đây tất. Äến thứ sáu phải có cho tôi hai trăm cháºu hoa ở đây.
Sau khi ra nhiá»u chỉ thị khác, ông cụ đã muốn vá» phòng bá tước phu nhân nghỉ ngÆ¡i má»™t lát thì lại sá»±c nhá»› đến má»™t chi tiết má»›i, bèn quay lại gá»i giáºt ngưá»i đầu bếp và ngưá»i quản lý, và ra thêm nhiá»u chỉ thị má»›i nữa. Ngoà i cá»a nghe có tiếng già y đà n ông bước nhẹ nhà ng, tiếng cá»±a già y kêu lanh canh, và tiểu bá tước Nikolai bước và o hồng hà o, tuấn tú vá»›i bá»™ ria Ä‘en tỉa rất nhá», rõ rà ng là má»™t con ngưá»i đã được nghỉ ngÆ¡i khoẻ khoắn và đã được nâng niu chiá»u chuá»™ng trong cuá»™c sống êm Ä‘á»m ở Moskva.
- À anh bạn! Tôi Ä‘ang cuống cà kê lên đây nà y! - Ông cụ vừa nói vừa mỉm cưá»i vá»›i con như có ý ngượng. - ÄÆ°á»£c anh giúp má»™t tay thì hay quá! Bởi vì ta còn phải có phưá»ng hát nữa. Tôi đã có già n nhạc rồi, nhưng có lẽ cÅ©ng phải gá»i cái đám Di-gan đến nữa chứ? Bá»n quân nhân các anh thÃch cái món ấy lắm đấy.
- Cha ạ, quả tháºt khi công tước Bagration chuẩn bị tráºn Songraben chắc ngà i cÅ©ng không đến ná»—i vất vả như cha bây giá», - cáºu con trai nói.
Lão bá tước là m ra vẻ pháºt ý:
- Phải, nói như anh thì dễ lắm, nhưng anh cứ thỠlà m một tà mà xem.
Và ông cụ ngoảnh lại phÃa ngưá»i đâu bếp vẻ mặt thông minh Ä‘ang quan sát hai cha con má»™t cách trìu mến và kÃnh cẩn.
- Hừ, cái bá»n thanh niên nà y! Feoktixt ạ - Ông cụ nói - Há» giá»…u cánh già chúng mình.
- ChÃnh thế, bẩm cụ lá»›n; miá»…n các cáºu ăn cho ngon là được, còn là m thế nà o kiếm thức ăn và xà o nấu cho ngon thì các cáºu có biết đến đâu!
- Äúng đấy đúng đấy! - bá tước reo lên và vui vẻ nắm lấy hai tay cáºu con trai. - Thế là tóm được anh rồi nhé. Anh lấy cái xe trượt tuỵết hai ngá»±a đến nhà Bezukhov, anh nói vá»›i cáºu ấy là bá tước Ilya Andreyevich cho anh đến xin cáºu ấy má»™t Ãt quả dâu và mấy quả dứa tháºt tươi. Không còn biết kiếm ở nhà ai nữa: Nếu cáºu ấy không có nhà , thì nói vá»›i ba công tước tiểu thư, xong rồi thì, xem nà o, anh sẽ Ä‘i Razgulai - thằng đánh xe Ipatka nó biết chá»— đấy - tìm thằng Di-gan Ilyuska cái thằng hôm ná» mặc áo kazakin trắng khiêu vÅ© ở nhà bá tước Orlov ấy mà , rồi anh dẫn hắn lại đây.
Có cần Ä‘em cả cô Di-gan theo hắn nữa không ạ? - Roxtov vừa cưá»i vừa há»i.
- Æ kìa!… Æ kìa!
Vừa lúc đó, bà Anna Mikhailovna, vẻ mặt báºn rá»™n lo lắng và đồng thá»i đượm cái nét từ bi CÆ¡ đốc mà bà ta không bao giá» quên khoác lên dung mạo, lặng lẽ bước và o phòng. Tuy không ngà y nà o bà ta không gặp bá tước trong khi ông ta mặc áo ngá»§, nhưng má»—i lần như thế bá tước vẫn ngượng nghịu và vẫn xin lá»—i bà .
- Không há» gì bá tước ạ, ông bạn ạ - Bà ta nói, đôi mắt từ từ nhắm lại dịu dà ng. - Còn như Bezukhov, thì để tôi Ä‘i cho. Cáºu Bezukhov vừa má»›i vá», bá tước ạ, bây giá» chúng ta cần đến cái gì trong nhà kÃnh á»§ cây cá»§a cáºu ta cÅ©ng có cả. Vả lại tôi cÅ©ng Ä‘ang cần gặp cáºu ấy. Cáºu ấy có chuyển cho tôi má»™t bức thư cá»§a Boris. Äá»™i Æ¡n Chúa, Boris bây giỠđã được chuyá»n sang bá»™ tham mưu.
Bá tước lấy là m sung sướng được bà Mikhailovna nháºn cho má»™t phần sai phái, và truyá»n ngưá»i nhà thắng cá»— xe nhá» cho bà ta Ä‘i.
Phu nhân bảo cáºu Bezukhov đến dá»± nhé. Tôi sẽ bảo ghi tên.
- Cô vợ có cùng vá» vá»›i cáºu ấy không? - Ông cụ há»i.
Bà Anna Mikhailovna ngước mắt lên trá»i và má»™t ná»—i âu sầu thấm thÃa hiện lên trên gương mặt.
- á»’, ông Æ¡i, anh ta tháºt đến khổ, - Bà nói. - Nếu quả đúng như lá»i ngưá»i ta đồn: thì tháºt là kinh khúng quá. Xưa kia nà o có ai ngá» chúng ta cứ mừng cho hạnh phúc cá»§a cáºu ấy. Má»™t tâm hồn thá»±c cao quý! Tháºt là má»™t tâm hồn thượng giá»›i, cái cáºu Bezukhov ấy. Phải, tôi thấy xót thương cho cáºu ấy đến táºn đáy lòng và tôi sẽ cố gắng hết sức để an á»§i cáºu.
- Nhưng có việc gì thế? - Cả hai cha con Roxtov cùng há»i.
Bà Anna Mikhailovna thở dà i não ruá»™t, rồi nói thì thầm có vẻ bà máºt.
- Nghe đâu Dolokhov, con trai bà Maria Ivanovna ấy mà , đã là m cô ta mang tiếng. Piotr giúp nó khá»i cảnh túng thiếu đã má»i nó vá» Petersburg ở trong nhà mình, thế mà nó giả Æ¡n như váºy đấy… Cô ta vừa vỠđây là gã cuồng đãng kia vá» theo ngay - bà Anna Mikhailovna muốn tá» ra mình thương hại Piotr không biết chừng nà o mà kể, nhưng trong giá»ng nói vô tình, trong nụ cưá»i ná»a miệng cá»§a bà văn biểu lá»™ mối thiện cảm đối vá»›i "gã cuồng đãng" như bà ta gá»i Dolokhov - Nghe đâu cáºu Piotr buồn khổ tưởng chết Ä‘i được.
- Thôi dù sao phu nhân cũng cứ bảo anh ấy đến dự tiệc ở câu lạc bộ, cho nó khuây khoả. Bữa tiệc nà y linh đình lắm đấy.
Ngà y hôm sau, mồng ba tháng ba, và o khoảng hÆ¡n má»™t giá» trưa, hai trăm năm mươi há»™i viên cá»§a Câu lạc bá»™ Anh và năm mươi ngưá»i được má»i, Ä‘á»u tụ táºp trong phòng tiệc chỠđợi vị thượng khách, vị anh hùng cá»§a chiến dịch nước Ão: công tước Bagration. Trước kia tin bại tráºn ở Austerlix thoạt tiên là m cho Moskva hết sức kinh hoà ng. Vì ngưá»i Nga hồi ấy đã quá quen vá»›i những tráºn thắng, cho nên khi nghe tin bại tráºn, có nhiá»u ngưá»i nhất định không chịu tin, lại có nhiá»u ngưá»i tìm những lý do kỳ quặc để giải thÃch cái biến cố lạ lùng ấy. Ở Câu lạc bá»™ Anh là nói há»™i há»p cá»§a những nhân váºt trá»ng yếu và am hiểu thá»i sá»± nhất, hồi tháng chạp khi tin bại tráºn má»›i đưa vá», dưá»ng như ai nấy Ä‘á»u đã ngầm ước vá»›i nhau là không nói gì đến chiến tranh và tráºn đánh vừa rồi Những ngưá»i vẫn thưá»ng cầm trịch cho các cuá»™c đà m thoại, như bá tước Raxtopsin, công tước Yuri Vladimirovich Dolgorukov, Valuyev, bá tước Markov, công tước Vyazemxki thì không ra mặt ở Câu lạc bá»™ nữa mà chỉ há»™i há»p vá»›i nhau ở nhà riêng: giữa đám bạn thân. Do đó những ngưá»i Moskva nà o chỉ biết lặp lại lá»i nói cá»§a kẻ khác (như ông Ilya Andreyevich Roxtov chẳng hạn) thì trong má»™t thá»i gian ngắn bị thiếu mất ngưá»i hướng dẫn và cÅ©ng không có chá»§ kiến gì rõ rà ng vá» tình hình quân sá»±. Há» cảm thấy có má»™t cái gì không ổn, mà bà n bạc vá» những tin chẳng là nh ấy thì tháºt là khó khăn, cho nên cứ im lặng là hÆ¡n. Nhưng sau đó Ãt lâu, giống như những viên há»™i thẩm từ phòng nghị sá»± bước ra, những ngưá»i tai to mặt lá»›n lãnh dạo dư luáºn ở Câu lạc bá»™ lại xuất hiện, mà má»i ngưá»i lại trở lại ăn nói má»™t cách rà nh mạch và phân minh. Ngưá»i ta đã tìm ra những nguyên nhân cá»§a cái biến cố xưa nay chưa từng thấy, không thể tin được, không thể có được, là sá»± bại tráºn cá»§a nước Nga, và từ đó má»i việc Ä‘á»u trở thà nh minh bạch, và trong khắp các xó ngõ cá»§a Moskva, má»i ngưá»i Ä‘á»u nói ý như nhau. Những nguyên nhân ấy là sá»± phản bá»™i cá»§a ngưá»i Ão, sá»± tiếp tế thiếu thốn cho quân đội, sá»± phản bá»™i cá»§a má»™t ngưá»i Ba Lan tên là Psebysevxki, cá»§a má»™t ngưá»i Pháp tên là Langeron, sá»± bất lá»±c cá»§a Kutuzov và (Ä‘iá»u nà y ngưá»i ta nói thêm rất khẽ) tình trạng tuổi trẻ, Ãt lịch duyệt cá»§a Hoà ng đế đã khiến ngà i tÃn nhiệm những con ngưá»i tồi tà n và bất tà i. Nhưng bản thân quân đội Nga thì má»i ngưá»i Ä‘á»u nói là anh dÅ©ng phi thưá»ng và đã thá»±c hiện những kỳ công vá» lòng dÅ©ng cảm. Binh sÄ©, sÄ© quan, tướng soái Ä‘á»u là những anh hùng. Nhưng ngưá»i anh hùng báºc nhất trong những ngưá»i anh hùng ấy là công tước Bagration, đã lừng danh trong tráºn Songraben và cuá»™c thoái quân ở Austerlix trong đó chỉ có má»™t mình công tước là đã được đưa đạo quân cá»§a mình rút lui hà ng ngÅ© chỉnh tá» và suốt má»™t ngà y cầm cá»± vá»›i má»™t kẻ địch quân số gấp đôi. Ngoà i ra Moskva còn đỠcao Bagration là anh hùng vì ông ta không có thần thế gì ở đó, ông ta là ngưá»i lạ. Há» ngưỡng má»™ ông tức là ngưỡng má»™ má»™t quân nhân Nga giản dị, không thần thế đứng ngoà i những mánh khoé bon chen, mà lại gắn liá»n vá»›i tên tuổi cá»§a Xuvorov do những ká»· niệm vá» Chiến dịch ở nước Ã. Ngoà i ra, đỠcao phẩm giá cá»§a ông ta lên như váºy là cách tốt nhất để bà y tỠác cảm và chê trách Kutuzov.
Giá sá» không có Bagration thì cÅ©ng phái bịa ra ông ta - Sinsin, con ngưá»i hay khôi hà i, phá»ng theo câu cách ngôn cá»§a Volter mà nói như váºy.
Còn Kutuzov thì không ai nói đến, chỉ có những ngưá»i thì thầm chê bai ông ta, bảo ông ta là cái chong chóng cá»§a cung đình, là má»™t con nhân dương(3) già .
Khắp Moskva chá»— nà o ngưá»i ta cÅ©ng truyá»n tụng câu nói cá»§a công tước Dolgorukov "Thắng mãi rồi thì cÅ©ng phải có khi bại", mong an á»§i cuá»™c bại tráºn cá»§a chúng ta bằng những ká»· niệm thắng lợi xưa kia, và ngưá»i ta lặp Ä‘i lặp lại lá»i nói cá»§a Raxtopsin bảo rằng muốn thúc ngưá»i Pháp ra tráºn thì phải nói những lá»i trịnh trá»ng huênh hoang; vá»›i ngưá»i Äức thì phải dùng những phép suy luáºn lô-gÃch để chứng minh rằng bá» chạy nguy hiểm hÆ¡n là tiến lên; Nhưng vá»›i ngưá»i Nga thì chỉ cần ghìm há» lại và khuyên há»: Từ từ chứ! Khắp nÆ¡i, ngưá»i ta nghe kể lại hết dẫn chứng nà y đến dẫn chứng khác vá» lòng dÅ©ng cảm cá»§a binh lÃnh và sÄ© quan ta ở Austerlix. Ngưá»i nà y đã cứu được má»™t lá cá», ngưá»i kia đã giết được năm tên lÃnh Pháp, má»™t ngưá»i thứ ba má»™t mình nạp đạn cho năm khẩu đại bác. Những ngưá»i không quen Berg cÅ©ng nói lại rằng khi bị thương ở tay phải: chà ng ta đã cầm gươm bằng tay trái xông lên. Còn vá» Bolkonxki thì ngưá»i ta không nói gì, chỉ có những ngưá»i bạn thân thương tiếc chà ng chết quá sá»›m, để lại má»™t ngưá»i vợ Ä‘ang bụng mang dạ chá»a và má»™t ngưá»i cha gà n dở.
Chú thÃch:
(1) Dân vũ Ba-ta động tác rất nhẹ nhà ng
(2) Tên một câu lạc bộ lớn của giới quý tộc già u có ở Moskva.
(3) Trong thần thoại Hy lạp, nhân dương là má»™t á thần thuá»™c hạ cá»§a Baccus, mình ngưá»i chân dê, có sừng dê, chỉ biết rượu chè dâm đãng.
Last edited by khungcodangcap; 29-10-2008 at 08:35 AM.
|
 |
|
| |