 |
|

17-04-2008, 02:49 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Äà o Trinh Nhất dịch
Mặc áo lá cây
(Phiên Phiên)
La Tá» Phù ngưá»i Phân Châu, cha mẹ Ä‘á»u mất sá»›m, hồi tám chÃn tuổi ở nhà chú là Äại Nghiệp nuôi.
Ông nà y là m quan ở Quốc Tá» Giám, nhà già u mà không có con, cho nên thương yêu La như con ruá»™t váºy. Lúc chà ng mưá»i bốn tuổi, bị kẻ gian dụ dá»— Ä‘i chÆ¡i gái. Vừa gặp má»™t ả lầu xanh ở Kim Lăng đến quáºn nà y ở trá» kiếm tiá»n, La trông thấy say mê. Sau ả trở vá» Kim Lăng, chà ng bá» nhà chú mà trốn Ä‘i theo, đêm ngà y ăn ở nhà ả.
ÄÆ°á»£c ná»a năm, tiá»n túi hết sạch, bị các chị em khỉnh rẻ lạnh lùng, nhưng chưa nỡ tống cổ Ä‘i. Không bao lâu, ung nhá»t bể má»§, thối tha, là m thấm ướt dÆ¡ dáy cả giưá»ng chiếu, chà ng bị chị em lầu xanh Ä‘uổi ra khá»i nhà , phải ra ngoà i chợ ăn xin. Ngưá»i chợ trông thấy vá»™i và ng xa lánh.
Chà ng lo sợ chết mất xác ở quê ngưá»i, nên quyết kế xin ăn dá»c đưá»ng, lần mò trở vá» quê quán. Má»—i ngà y Ä‘i ba bốn chục dặm, lần hồi vỠđến ranh giá»›i Phân Châu.
Nhưng lại nghÄ© mình rách rưới hôi thối, không mặt mÅ©i nà o vá» là ng xóm mình, còn thÆ¡ thẩn ở quanh miá»n chưa dám vá» nhà vá»™i.
Trá»i tối, định bụng đến ngá»§ nhá» má»™t ngôi chùa trên núi, ná»a đưá»ng lại gặp má»™t thiếu nữ, dung mạo như tiên, tá»›i gần há»i chà ng Ä‘i đâu? Chà ng kể tình tháºt. Nà ng nói:
- Tôi xuất gia tu hà nh, ở trong hang núi, có thừa chá»— trải chiếu cho anh ngá»§ nhá», không sợ gì beo cá»p đâu.
Chà ng mừng rỡ, theo Ä‘i, và o táºn núi sâu, thấy má»™t hang động. Bước và o bên trong, thấy cá»a bắt ngang khe suối; Ä‘i mấy bước, có hai căn nhà đá, ánh sáng chói lá»i, không cần đèn Ä‘uốc. Nà ng bảo cởi áo rách, ra khe suối tắm thì khá»i mụn nhá»t. Lại kéo mà n quét chiếu, giục chà ng Ä‘i nằm.
- Anh đi ngủ cho khoẻ, tôi may áo quần cho.
Äoạn, nà ng lấy mấy tà u lá to như lá chuối, cắt và may thà nh áo. Chà ng nằm liếc mắt dòm, thấy nà ng may chốc lát đã xong, xếp để trên giưá»ng, nói:
- Sáng thức dáºy, lấy áo má»›i đó mà mặc!
Rồi nà ng nằm giưá»ng đối nhau mà ngá»§.
Sau khi chà ng ra khe suối tắm rá»a sạch sẽ nghe những vết thương không Ä‘au đớn gì nữa. Chà ng tỉnh ngá»§ rá» xem, thì mụn đã lên da. Trá»i sáng sắp dáºy lòng còn ngá» vá»±c lá chuối may áo thì mặc sao đặng, nhưng cầm tay nhìn kÄ©, té ra gấm xanh cá»±c đẹp.
Má»™t lúc sau, dá»n cÆ¡m, nà ng hái lá gì trên núi chẳng rõ, nói là bánh và bảo chà ng ăn: chà ng ăn quả tháºt là bánh. Nà ng lại cắt lá thà nh hình gà vá»›i cá, Ä‘em ra mổ, Ä‘á»u như váºt sống. Má»™t cái lỠđể góc nhà , bảo là rượu ngon, múc uống, quả tháºt rượu. Múc hÆ¡i cạn thì lấy nước suối đổ thêm và o.
Mấy hôm ghẻ lở khá»i hẳn, đòi nằm ngá»§ chung vá»›i nà ng. Nà ng tức cưá»i và nói:
- Thằng cha bợm bãi nà y mới vừa được yên thân, đã muốn nỠkia.
Chà ng nói:
- Tôi muốn Ä‘á»n Æ¡n cô mà !
Rồi hai ngưá»i nằm chung, hết sức ân ái.
Má»™t hôm, có má»™t thiếu phụ đến, cưá»i nói:
- Con ranh Phiên Phiên độ nà y vui sướng quá ta! Liệu bao giỠcó mang đấy, em?
Phiên Phiên mơn trớn nói:
- A, cô Hoa Thà nh hèn lâu không bước chân tá»›i đây. Hôm nay bị gió tây nam thổi vù đến. Thế nà o? Cáºu bé đã ẵm Ä‘i chÆ¡i được chưa?
Hoa Thà nh đáp:
- Lại một con bé thì có.
- Sao Hoa cô không ẵm cháu lại chơi luôn thể?
- Nó vừa khóc rồi ngá»§ thÃt, chị má»›i Ä‘i được đấy.
Hoa Thà nh nói Ä‘oạn ngồi xuống đòi đãi rượu uống chÆ¡i, lại day qua La sinh, bảo chà ng đốt thứ hương tốt cho thÆ¡m. Chà ng để ý dòm Hoa Thà nh độ hai mươi ba hay hai mươi bốn tuổi, tuy gái mấy con nhưng vẫn còn đẹp, trong ý ưa muốn lắm. Lúc gá»t trái cây, lỡ đánh rá»›t xuống bà n, chà ng vá» cúi xuống lượm, để thừa dịp rá» chân. Hoa Thà nh ngó lảng và cưá»i như tuồng không hay biết gì cả.
Chà ng đang vui sướng tâm thần, chợt thấy trong mình lạnh lẽo, ngó lại áo mình mặc, đã biến ra lá cây, trong trà hoảng sợ, phải ngồi lặng giây lát mới thấy nó biến trở lại gấm vóc như cũ. Lòng khấp khởi mừng thầm hai nà ng không thấy.
Chén tạc chén thù chốc lát, chà ng lại nổi chứng cÅ©, thừa lúc Phiên Phiên ngoảnh mặt chá»— khác, thò ngón tay gãi và o bà n tay má»m mại cá»§a Hoa Thà nh.
Hoa Thà nh cứ thản nhiên cưá»i đùa, hình như không để ý. Nhưng áo quần chà ng bá»—ng hiện nguyên hình lá cây, má»™t lát má»›i biến trở lại. Từ đó chà ng hổ thẹn ngồi nÃn khe, chẳng dám mÆ¡ tưởng xằng báºy nữa.
Bấy giá» Hoa Thà nh má»›i cưá»i xoà , nói vá»›i Phiên Phiên:
- Anh chồng tà hon cá»§a dì nó tháºt không đứng đắn tà nà o, và bằng gặp phải vợ dữ, thì có lẽ hắn nhảy vá»t lên tá»›i mây xanh không chừng.
Phiên Phiên cÅ©ng cưá»i mỉm:
- Thằng cha bạc tình nên để chết rét cho đáng kiếp.
Hai ngưá»i cùng vá»— tay thÃch chÃ. Äoạn Hoa Thà nh đứng dáºy nói:
- Thôi, phải Ä‘i! Con bé ngá»§ thức dáºy khát sữa, e khóc tá»›i đứt ruá»™t mất.
Nà ng cÅ©ng đứng dáºy nói giỡn.
Sau khi Hoa Thà nh Ä‘i rồi, chà ng nÆ¡m ná»›p lo sợ Phiên Phiên trách mắng vá» tá»™i thấy gái như mèo thấy mỡ, nhưng may nà ng là m lÆ¡ không nói gì, đối đãi y như bình thưá»ng.
Không bao lâu, thu mãn sang đông, sương sa lá rụng, nà ng lo nhặt nhạnh những lá rÆ¡i, để dà nh là m đồ ngá»± hà n. Chừng day lại ngó chà ng rét ngồi co ro, bèn ra ngoà i cá»a động, bốc lấy mây trắng là m bông gòn, may áo lót cho chà ng mặc, thấy má»m nhuyá»…n mà nhẹ nhà ng, lúc nà o cÅ©ng ấm áp như bông má»›i tinh váºy.
Qua năm, nà ng sinh hạ má»™t con trai, cá»±c xinh xắn thông minh, hà ng ngà y chà ng ở trong động ẵm bồng ná»±ng nịu con là m vui. Nhưng lòng thương nhá»› quê hương muốn rá»§ nà ng cùng vá»; nà ng nói:
- Tôi không thể đi theo mình đặng. Nếu nhớ quê thì xin tự đi một mình, mặc tôi ở đây.
Nấn ná hai ba năm, thằng con lá»›n dần, chà ng bèn định ước sui gia vá»›i Hoa Thà nh. Nhiá»u khi chà ng ngỠý lo nghÄ© đến ông chú già ở nhà , không ai chăm sóc, nà ng nói:
- Ông chú, cố nhiên tuổi tác đã cao, nhưng nhá» trá»i phù há»™ vẫn còn mạnh khoẻ, mình không phải lo. Thôi thì mình cố ở đây cho tá»›i khi cưới vợ cho con rồi sá»± Ä‘i hay ở tuỳ mình quyết định.
Nà ng ở trong động, lấy lá là m giấy viết chữ chép sách, dạy con há»c. Thằng nhá» sáng dạ, chữ nà o qua mắt cÅ©ng thuá»™c lòng ngay. Nà ng nói:
- Thằng bé nà y có phúc to lắm, cứ thả cho nó lăn lộn và o cõi trần, chả lo gì không là m nên quan lớn.
Thấm thoát, nó được mưá»i bốn tuổi. Hoa Thà nh tá»± đưa con gái đến nhà chồng. Con nhá» mặt đẹp, dung nhan lá»™ng lẫy như trên trá»i sa xuống. Hai vợ chồng La sinh và Phiên Phiên rất vui lòng. Cả nhà yến tiệc linh đình. Phiên Phiên gõ cây trâm là m nhịp mà hát:
Ta có con hiá»n,
Không chuộng quan sang.
Ta có dâu thảo,
Không chuộng bạc và ng.
Äêm nay sum vầy
Cả nhà vui vẻ
Má»i chà ng chén nà y,
Cầu chà ng sức khoẻ!
Hoa Thà nh Ä‘i rồi, hai ngưá»i cùng đôi vợ chồng má»›i cùng ở đối diện nhau trong hang đá. Con dâu hiếu thảo, chăm lo săn sóc hầu hạ mẹ chồng tối ngà y rÃu rÃt bên cạnh, vì đó Phiên Phiên thương yêu như con ruá»™t.
Chà ng lại bà n chuyện hồi hương, nà ng biết thế không cầm giữ được nữa, đà nh thu xếp cho chồng đi.
- Mình có cốt tục, chung quy không sao thà nh tiên đặng, thôi thì mình Ä‘i. Thằng con chúng ta cÅ©ng là ngưá»i trong là ng phú quý, váºy mình nên Ä‘em con vá» theo, tôi không muốn cầm giữ để lỡ mất cuá»™c vinh hoa má»™t Ä‘á»i cá»§a nó.
Con dâu đang suy nghĩ là m thế nà o gặp mẹ để từ giã, thì Hoa Thà nh đã tới nơi. Con khóc lóc bịn rịn, hai bà mẹ cùng yên ủi:
- Con hãy tạm đi, sau sẽ có dịp trở lại.
Phiên Phiên cắt lá thà nh hình con lừa, cho ba ngưá»i cưỡi mà đi.
Lúc nà y ông chú ruá»™t La sinh già nua, đã cáo quan vá» nhà , trong trà tin tưởng bá» nà o thằng cháu cÅ©ng chết bá» xác đâu rồi; nay bá»—ng thấy cháu lù lù trở vá», lại có cả con trai con dâu cùng theo, ông cụ hết sức vui mừng như bắt được cá»§a báu váºy.
Khi ba cha con và o đến trong nhà , ngó lại áo mặc, Ä‘á»u thà nh lá chuối, xé ra, may lót bên trong ngùn ngụt bay lên không. Ông chú đưa quần áo tháºt cho ba cha con thay đổi.
Sau chà ng thương nhá»› Phiên Phiên, dắt con Ä‘i và o núi thăm, chỉ thấy lá và ng lấp ngõ, cá»a động mây phong, cùng nhau ngáºm ngùi trở vá».
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:24 PM.
|

17-04-2008, 02:49 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Mê sách
(Thư si)
Lang Ngá»c Trụ quê Bà nh Thà nh. Ông bố là m quan đến chức thái thú, rất liêm khiết, được bổng lá»™c không tÃnh chuyện là m già u, chỉ tÃch sách đầy nhà . Äến Ngá»c Trụ lại cà ng mê sách, gia cảnh nghèo khó phải bán hết đồ đạc, nhưng số sách cha để lại vẫn không suy suyển má»™t quyển.
Khi còn sống, ngưá»i cha đã viết cả thiên Khuyến há»c (1) dán lên vách bên phải toà nhà ở:
Nhà già u chẳng cần bán ruộng tốt
Trong sách tự có nghìn chung thóc
Ăn ở chẳng cần nhà cao to
Trong sách tự có lầu kim ốc
Lấy vợ chớ e mai mối xoà ng
Trong sách có nà ng mặt như ngá»c
Hà ng ngà y Lang thưá»ng ngâm Ä‘á»c, lại còn viết bà i ấy và o bức lụa trắng, chỉ sợ má» rách mất. Anh ta cÅ©ng không mÆ¡ tưởng đưá»ng công danh vì Ä‘inh ninh tin rằng trong sách thế nà o cÅ©ng có và ng có thóc. Suốt ngà y suốt đêm, anh ta chỉ mải mê Ä‘á»c sách, bất kể lúc nóng nung ngưá»i khi rét cắt da. Tuổi ngoà i đôi mươi, anh ta chả thiết gì tìm vợ vì hi vá»ng ngưá»i đẹp trong sách sẽ tá»± đến. Bạn bè thân thÃch đến chÆ¡i, anh ta cÅ©ng chẳng thiết chuyện trò, chỉ qua quýt há»i đáp và i câu rồi lại lá»›n tiếng ngâm Ä‘á»c, khách ngồi chán rồi Ä‘i. Má»—i lần sát hạch, anh ta Ä‘á»u được lấy đứng đầu, nhưng khổ ná»—i thi hoà i không đỗ.
Má»™t hôm Lang Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách, chợt có cÆ¡n gió lá»›n thổi bay sách, anh ta vá»™i Ä‘uổi theo, chợt chân bị sụt xuống đất. Hoá ra chá»— đó có hố thóc mục đã tÆ¡i như đất mùn, do ngưá»i xưa cất giấu. tuy không ăn được thứ ấy, nhưng anh ta cà ng tin mấy chữ “nghìn chung thóc†là không sai, cho nên lại cà ng chăm Ä‘á»c sách. Hôm khác bắc thang trèo lên giá sách cao, trong đám sách vở linh tinh, vá»› được cái xe và ng độ hai gang, anh ta mừng quá, cho rằng nghiệm vá»›i chữ “kim ốc†(nhà và ng). ÄÆ°a xe cho ngưá»i ta xem thì hoá ra là và ng mạ, không phải và ng tháºt. Anh ta có ý oán cổ nhân lừa dối mình. Không bao lâu, có ngưá»i khuyên Lang cúng cái xe ấy và o việc xây dá»±ng tháp Pháºt. Ngưá»i bạn đồng khoa vá»›i cha Lang, Ä‘ang là m quan ở đất ấy, vốn là ngưá»i má»™ đạo Pháºt liá»n tặng hai con ngá»±a, ba trăm đồng và ng. Lang mừng quá cho là ứng nghiệm vá»›i chữ “xe ngá»±a, nhà và ng†cho nên lại cà ng khổ công dùi mà i kinh sá».
Tuổi đã ba mươi, ngưá»i ta khuyên lấy vợ Ä‘i. Lang chỉ trả lá»i: “Äã có câu Trong sách có nà ng mặt như ngá»c, ta lo gì không có vợ đẹp.†Rồi lại miệt mà i Ä‘á»c sách, hai ba năm nữa vẫn không thấy kiến hiệu gì. Ngưá»i ta chế giá»…u quá. Lúc ấy trong dân gian có thà nh ngữ: “Chức Nữ trên trá»i đã trốn rồiâ€, ngưá»i ta dá»±a và o đó mà đùa Lang rằng: “Cháu Trá»i (2) Ä‘i mất là vì anh đấyâ€. Lang cho là chuyện đùa, bá» ngoà i tai.
Má»™t tối, Ä‘á»c sách Hán thư đến quyển thứ 8, bá»—ng thấy hình má»™t mÄ© nhân cắt bằng lụa má»ng ép giữa hai trang giấy, Lang kinh ngạc tá»± nhá»§: “Câu Trong sách có nà ng mặt như ngá»c ứng ở đây chăng?â€. Nhìn kÄ© mÄ© nhân thì đầu mà y cuối mặt y như ngưá»i sống, sau lưng má» má» có chữ “Chức Nữâ€, anh ta cà ng lấy là m lạ lắm. Từ đó, Lang thưá»ng đặt hình mÄ© nhân lên trên sách, trở Ä‘i láºt lại ngắm nghÃa đến quên ăn quên ngá»§.
Má»™t hôm, Lang Ä‘ang bần thần ngắm nghÃa thì mÄ© nhân bá»—ng nhá»m dáºy, ngồi trên sách mà hé môi cưá»i mỉm. Lang hãi quá, phục lạy trước bà n. MÄ© nhân đứng dáºy đã cao tá»›i hai gang. Lang cà ng sợ, cứ lạy như tế sao. MÄ© nhân thong dong bước xuống đất, đứng thẳng lên nghiá»…m nhiên trở thà nh má»™t trang giai nhân tuyệt thế. Lang vừa vái vừa đánh bạo há»i:
- Bẩm, Ngưá»i là vị thần gì?
MÄ© nhân cưá»i đáp:
- Thiếp há» Nhan tên Như Ngá»c mà chà ng đã biết từ lâu (3). Hà ng ngà y được chà ng rá»§ mắt xanh tá»›i, thiếp mà không đến sợ nghìn năm sau sẽ không còn ai tin ở cổ nhân.
Lang mừng quá, để ở cùng phòng chung chăn chung gối bá»™i phần thân ái. Song khổ ná»—i chà ng ta ngú ngá»› quá, không biết cách thể hiện bản lÄ©nh cá»§a trang nam tá» như thế nà o. Từ đó, má»—i khi Ä‘á»c sách, thế nà o anh ta cÅ©ng kéo cô gái ngồi ká». Cô gái bảo thôi đừng há»c cách như thế nữa, nhưng anh ta nhất định không nghe. Cô rà nh rá»t khuyên bảo:
- Chà ng sở dÄ© không thà nh đạt được chÃnh vì Ä‘á»c sách nhiá»u quá mê muá»™i Ä‘i đấy. Thá» xem những ông nghè ông cống, há»i mấy ngưá»i Ä‘á»c được như chà ng? Can chà ng chẳng nghe, em bá» Ä‘i đấy!
Lang nể lá»i nghe theo, nhưng chốc lát quên mất, lại cất tiếng sang sảng ngâm Ä‘á»c, lúc sau nhá»› ra ngoái tìm cô gái thì cô đã biến đâu mất. Thần hồn hoảng hốt, chà ng ta vá»™i vã quỳ xuống cầu khấn song nà ng vẫn biệt tăm. Sá»±c nhá»› ra nÆ¡i ẩn cÅ© cá»§a ngưá»i đẹp, chà ng ta vá»™i mở lại sách Hán thư, kiểm kÄ© đến chá»— cÅ© thì thấy hình mÄ© nhân. Gá»i mãi vẫn không động tÄ©nh, chà ng phải phục xuống khóc lóc, van xin, cô gái má»›i hiện ra và doạ ngay:
- Còn không nghe, nhất định sẽ vĩnh biệt!
Rồi nà ng lấy bá»™ quân cá», cá»— bà i để hà ng ngà y cùng chÆ¡i. Nhưng Lang chẳng để ý gì lắm, há»… nà ng vắng lại giở trá»™m sách. Vẫn sợ nà ng biết nên anh ta ngầm cất quyển 8 sách Hán thư và o má»™t chá»— khác, hòng để nà ng không còn tìm thấy chốn ẩn cÅ©.
Hôm khác, Ä‘ang say Ä‘á»c thì nà ng tá»›i. Chợt thấy bóng, Lang vá»™i gấp sách, song nà ng lại đã biến đâu mất. Lang cả sợ, tra soát khắp các sách không thấy đâu cả, đến giữa quyển 8 sách Hán thư lại thấy Nhan Như Ngá»c, không sai số tá». Chà ng phải van lạy, thá» thốt không Ä‘á»c nữa, lúc ấy cô gái má»›i ra, bắt phải cùng đánh cá». Nà ng hẹn trước: “Nếu ba ngà y đánh không được, sẽ lại Ä‘iâ€. Äến ngà y thứ ba, Lang thắng hai ván. Cô gái tá» lá»i khen, trao đà n bắt táºp, hẹn năm ngà y phải chÆ¡i được má»™t khúc. Lang chăm chú, táºp trung mắt nhìn tay gảy, lâu sau đã quen vá»›i tiết tấu, giai Ä‘iệu. Rồi cô gái rá»§ cùng uống rượu, đánh bà i, Lang vui thÃch mà bá»›t dần việc Ä‘á»c sách lu bù. Cô gái lại thúc giục Lang ra ngoà i gặp gỡ bạn bè, giao du ngà y cà ng rá»™ng rãi. Lúc ấy nà ng má»›i bảo:
- Chà ng có thể đi thi được rồi đấy.
Má»™t đêm, Lang tỉ tê há»i nà ng:
- Phà m, ngưá»i ta nam nữ ở vá»›i nhau sẽ sinh con đẻ cái. Nay tôi vá»›i mình chung đụng đã lâu mà sao không thấy gì cả?
Cô gái nhoẻn cưá»i:
- Chà ng cứ mê mải vùi đầu và o sách hoà i, em đã bảo khéo kẻo mà vô tÃch sá»±. Bởi váºy cho đến nay chà ng vẫn chưa hiểu nổi chương “chồng vợ†và hai chữ “gối chăn†cÅ©ng phải dà y công đấy.
Lang ngẩn mặt há»i:
- Công phu gì cơ?
Cô gái cưá»i ngặt nghẽo, không nói. Lát sau vắng vẻ, má»›i tỉ tê bà y vẽ cho Lang những ngón bà máºt chốn buồng the. Lang thá»±c hà nh ngay, khoái lắm bảo nà ng:
- Tôi không nghÄ© rằng cái lạc thú chồng vợ lại không thể truyá»n bá cho nhau được.
Thế rồi gặp ai anh ta cÅ©ng thông thốc kể lại má»i sá»± “thú là tình†vá»›i ngưá»i đẹp, không giấu giếm Ä‘iá»u chi. Cô gái biết trách Lang. Lang đáp:
- Kẻ khoét ngạch trèo tưá»ng má»›i không dám ngá» vá»›i ai. Còn cái lạc thú trong đạo thiên luân ai cÅ©ng váºy cả, việc gì phải giấu giếm, kiêng kị.
ChÃn tháng sau, nà ng đẻ con trai, thuê má»™t ngưá»i vú trông nom đứa trẻ. Má»™t hôm nà ng bảo chồng:
- Em ở với chà ng hai năm đã nghiệp dĩ sinh con. Nay có thể chia tay, ở lâu sợ gây tai hoạ cho chà ng, hối không kịp.
Lang nghe nói cứ khóc ròng, phục xuống mà nói:
- Em không nghĩ đến đứa hà i nhi còn oa oa đó chăng?
Cô gái cÅ©ng buồn rầu, lâu sau má»›i ra Ä‘iá»u kiện:
- Nếu chà ng muốn em ở lại, phải phá tán hết sách trên giá đi!
Lang từ chối:
- Äó là cố hương cá»§a em, là tÃnh mệnh cá»§a tôi, sao em lại nói thế?
Cô gái không ép nữa, chỉ thở dà i bảo:
- Em cũng biết là có số mệnh cả, song không thể không dự báo cho chà ng.
Trước đây, thân thÃch trong há» Lang dòm thấy cô gái đã khả nghi lắm, lại chưa nghe thấy mối lái cưới xin, cho nên há» kéo đến chất vấn. Lang không thể đặt Ä‘iá»u nói dối, song cÅ©ng úp mở không để lá»™ chuyện, cho nên há» lại cà ng ngá». Lá»i đồn đại loan truyá»n đến tai quan huyện há» Sá», xuất thân tiến sÄ© ngưá»i đất Mân. Nghe chuyện lạ vá» Lang, quan huyện trẻ tuổi đã động lòng thèm khát, muốn được táºn mắt nhìn ngắm dung nhan ngưá»i đẹp, liá»n ra lệnh bắt giải cả Lang và mÄ© nhân lên huyện. Cô gái biết, bá» trốn biệt tÃch. Quan huyện cà ng nổi giáºn, sai lá»™t hết quần áo Lang rồi cùm lại, hòng cô gái thương ngưá»i tình mà tá»± dẫn thân đến.
Song Lang bị đà y Ä‘oạ gần chết vẫn không chịu nói má»™t lá»i. Tra khảo đến con hầu, nó má»›i cung ra đôi Ä‘iá»u loáng thoáng. Quan huyện phán quyết đúng là yêu quái trá hình, cho nên tá»± thân đến nhà Lang khám xét. Quan thấy sách chất đầy nhà , nhiá»u không kiểm xuể liá»n ra lệnh đốt sách, khói kết lại không tan, âm u mù mịt.
Sau Lang được thả vì chà ng xin được thư can thiệp cá»§a ngưá»i há»c trò cÅ© cá»§a cha Ä‘ang có quyá»n thế, cho nên chà ng được miá»…n tá»™i, khôi phục các quyá»n lợi. Năm ấy chà ng Ä‘i thi đỗ cá» nhân, năm sau đỗ luôn tiến sÄ©. Trong lòng chứa chất mối háºn thù khắc cốt ghi xương, chà ng thiết láºp bà i vị Nhan Như Ngá»c, sá»›m chiá»u khấn vái: “Nà ng có khôn thiêng xin phù trợ cho ta là m quan ở đất Mânâ€.
Sau quả nhiên Lang được cá» Ä‘i thanh tra đất Mân. Ở ba tháng chà ng tra há»i các tá»™i ác cá»§a Sá», tịch biên nhà cá»a. Rồi lại được cá» là m tư lÃ. Lang bức Sá» phải ná»™p ngưá»i thiếp yêu, thác cá»› mua thị tì hầu hạ trong dinh. Vụ án kết thúc, Lang láºp tức đưa cả ngưá»i thiếp Ä‘i theo.
Nguyá»…n Văn Huyá»n dịch
Chú thÃch:
(1) Äó là bà i thÆ¡ cá»§a Tống Chân Tông, trong đó có câu (nguyên văn):
Phú Ä‘a bất dụng mại lương Ä‘iá»n
Thư trung tự hữu thiên chung túc
An cư bất khả giá cao đưá»ng
Thư trung tự hữu hoà ng kim ốc
Thu thê mạc háºn vô lương môi
Thư trung tá»± hữu nhan như ngá»c
(2) Nguyên văn: Thiên Tôn, tên má»™t ngôi sao, cÅ©ng gá»i là Chức Nữ. Theo truyá»n thuyết, Chức Nữ là cháu trá»i, trốn xuống trần lấy anh chăn trâu (Ngưu Lang).
(3) Tên từ trong câu thÆ¡ cá»§a bà i Khuyến há»c: “Thư trung tá»± hữu nhan như ngá»câ€
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:24 PM.
|

17-04-2008, 02:50 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Äà o Trinh Nhất dịch
Cởi truồng rượt ma
Chương A Äoan
Vệ Huy ThÃch, ngưá»i tuổi trẻ chÃn chắn, có gan dạ dám là m. Lúc đó, má»™t há» lá»›n trong là ng có toà nhà to, giữa ban ngà y thấy ma hiện lên, ngưá»i ở kế tiếp nhau chết, thà nh ra sợ hãi, tình nguyện bán rẻ.
Chà ng thấy giá rẻ liá»n mua để ở. Nhưng nhà rá»™ng mà ngưá»i Ãt, những lầu gác ở phÃa đông cá» má»c như rừng, đà nh bá» hoang phế. Thưá»ng đêm gia nhân kinh hoảng, la sợ có ma. ÄÆ°á»£c hai tháng, chết má»™t con hầu. Cách Ãt lâu, vợ chà ng mò đến khu lầu gác hoang phế kia trong lúc chiá»u hôm, trở vá» phát bệnh được mấy hôm cÅ©ng chết.
Gia nhân sợ quá, khuyên chà ng dá»i Ä‘i chá»— khác. Chà ng không nghe. Bây giá» vợ goá, trÆ¡ trá»i má»™t mình đã buồn cho thân, lại thêm lÅ© tôi tá»› thưá»ng Ä‘em những chuyện quái lạ trong nhà ra nói, chà ng phát cáu, ôm chăn gối ra nằm ngá»§ độc thân ở giữa căn nhà bá» hoang bấy lâu.
Chà ng để đèn sáng, chá» xem có sá»± gì lạ xảy đến không. Äợi lâu chẳng thấy gì, rồi ngá»§ quên Ä‘i.
Bá»—ng có ngưá»i thò tay và o chăn, rá» mò sá» soạng. Chà ng tỉnh giấc ngó thấy má»™t mụ vú già , mặt mà y đầu tóc trông nhăn nheo bù rối gá»›m ghiếc. Chà ng biết là ma, nắm cánh tay đẩy ra, vừa cưá»i vừa nói:
- Bà thì tôi không dám chơi.
Mụ hổ thẹn, khựng tay lại, bước cao bước thấp chuồn đi mất.
Giây lát má»™t thiếu nữ từ mé tây bắc Ä‘i ra, dáng dấp xinh đẹp, đến thẳng dưới đèn, giáºn dữ la mắng:
- Thằng há»c trò ngông cuồng ở đâu? Sao dám đến chá»— nà y nằm ngất ngưởng như thế?
Chà ng trá»—i dáºy cưá»i nói:
- Tôi là chá»§ nhà nà y, nằm đợi cô đến để đòi tiá»n thuê nhà đó.
Rồi đứng phắt lên, cởi trần truồng mà rượt bắt nà ng. Nà ng vá»™i và ng chạy trốn. Chà ng mau lẹ đến trước mé tây bắc mà chặn đưá»ng. Nà ng cùng đưá»ng bà lối, ngồi phịch trên giưá»ng chịu tráºn. Chà ng đến táºn nÆ¡i, thấy dưới ánh đèn nà ng đẹp như tiên, lần hồi ôm nà ng và o lòng. Nà ng cưá»i há»i:
- Cuồng sinh không sợ ma ư? Ta sẽ váºt cho xem.
Chà ng cởi tuột áo quần của nà ng, nà ng cũng không mấy chống cự. Kế đó dịu dà ng biện bạch:
- Em há» Chương, tên là A Äoan, sinh thá»i lấy phải thằng chồng lêu lổng chÆ¡i bá»i, tÃnh nó hung dữ bất nhân, thưá»ng đánh Ä‘áºp thẳng tay, khiến em buồn rầu chết yểu, xác chôn tại đây trên 20 năm rồi. Dưới ná»n nhà nà y, toà n là mồ mả.
Chà ng há»i mụ vú già là ai, nà ng đáp:
- Mụ cÅ©ng là má»™t con ma cÅ© ở đây, theo em để hầu hạ. Trên có ngưá»i sống ở, thì ma quá»· ở dưới không yên, vì thế vừa rồi em sai mụ ra Ä‘uổi chà ng Ä‘i.
Chà ng lại há»i mụ rá» rẫm là nghÄ©a thế nà o, A Äoan nhoẻn cưá»i và đáp:
- Mụ đó từng sống hÆ¡n 30 năm mà chưa được nếm mùi Ä‘á»i thú vị ra sao, nghÄ© tình đáng thương, nhưng mụ rá» rẫm chà ng như váºy, kể ra tháºt không tá»± biết xét mình chút nà o. Tóm lại, ngưá»i nà o nhút nhát thì ma chòng ghẹo, còn ngưá»i cứng cá»i thì chẳng dám phạm đến.
Nghe chuông chùa bên xóm gõ rá»n, nà ng mặc quần áo rồi bước xuống giưá»ng nói:
- Nếu chà ng không nghi ngại, thì đêm em lại tới.
Trá»i tối, quả tháºt nà ng lại đến, cùng nhau ôm ấp mây mưa cá»±c vui vẻ. Trong lúc đầu gối tay ấp, chà ng thở dà i và nói:
- Vợ tôi chẳng may qua Ä‘á»i, tôi nghÄ© thương nhá»› không lúc nguôi, nà ng có thể là m cách nà o dắt hồn y vỠđược không?
Nà ng nghe nói cà ng chạnh lòng tủi thân:
- Tá»™i nghiệp, em đây chết hai chục năm nay, có ai đâu Ä‘oái hoà i tưởng nhá»› em như thế. Anh tháºt là ngưá»i Ä‘a tình, em xin ráng sức giúp anh việc đó. Nhưng nghe nói chị đã Ä‘i đầu thai rồi, chẳng rõ còn ở dưới âm ti hay không?
Qua đêm sau nà ng đến báo tin:
- Chị sắp được đầu thai và o nhà sang trá»ng anh ạ. Nhưng vì sinh thá»i có lúc mất đôi hoa tai, nghi con hầu ăn cắp, đánh nó, nó bá»±c trà tá»± tá». Vụ án đó hiện nay chưa xong, nên còn hoãn lại. Bây giá» chị Ä‘ang bị tạm giam ở trước công đưá»ng Diêm Vương, có lÃnh canh giữ. Em sai mụ vú Ä‘i lo lót hối lá»™ có lẽ sắp vá».
Chà ng há»i sao nà ng lại được thong thả. Nà ng đáp:
- Phà m những ma quá»· uổng tá», nếu không tá»± xuống âm ti đầu thú, thì Diêm Vương cÅ©ng không biết tá»›i.
Hết canh hai, mụ vú già dẫn vợ chà ng cùng đến. Chà ng nắm tay vợ khóc lóc bi thảm, vợ chà ng cũng sướt mướt, nói không ra tiếng.
Nà ng từ giã đi, nói:
- Thôi để anh chị hà n huyên với nhau, em xin đi, tối mai lại đến nhé.
Chà ng yên á»§i mà há»i thăm vụ án con hầu tá»± tá», vợ đáp:
- Không hỠchi, đã xỠxong rồi.
Hai ngưá»i Ä‘i ngá»§, ôm ấp yêu đương y như lúc còn sống. Từ đó vợ chồng sum há»p như thưá»ng. Sau năm bữa, vợ bá»—ng khóc ròng và nói:
- Ngà y mai em phải Ä‘i SÆ¡n Äông, thế là vợ chồng ta vÄ©nh quyết, biết là m thế nà o?
Chà ng nghe nói ôm mặt mà khóc vùi, hết sức thống thiết. A Äoan khuyên giải hiến kế:
- Em có má»™t cách, là m cho anh chị tạm thá»i sum há»p được.
Hai ngưá»i cùng gạt lệ há»i cách thế nà o? Nà ng xin lấy mưá»i xấp giấy tiá»n, Ä‘em đốt ở dưới gốc cây hạnh, trước nhà hướng nam, để nà ng Ä‘em xuống âm ti hối lá»™ vá»›i kẻ phụ trách áp dẫn những ngưá»i phải Ä‘i đầu thai, cầu xin trì hoãn ngà y giá» lại Ãt lâu. Chà ng là m y theo.
Tối đến, vợ trở vỠnói:
- May nhá» cô Äoan lo lót đắc lá»±c, nay được tụ há»p thêm mưá»i bữa.
Chà ng mừng quá, không cho Äoan bá» vá» như má»i đêm, cố giữ nà ng lưu lại, cùng nằm chung giưá»ng, suốt đêm tá»›i sáng, chỉ sợ cuá»™c vui chóng hết.
Qua bảy tám ngà y, thấy kì hạn sắp hết, vợ chồng khóc nức nở suốt đêm, lại há»i Äoan xem có mẹo cao gì khác. Nà ng nói:
- Xem chừng báºn nà y khó tÃnh quá! Tuy váºy, em cÅ©ng thá» là m xem, nhưng không có giấy tiá»n trăm vạn không xong.
Chà ng mua đủ số trăm vạn giấy tiá»n vỠđốt như trước.
- Em cáºy ngưá»i nói lót vá»›i chú cai áp dẫn, ban đầu ra vẻ khó khăn, chừng trông thấy tiá»n nhiá»u má»›i xiêu lòng. Bây giỠđã chá»n con ma khác Ä‘i đầu thai thế chân chị rồi.
Từ đó ban ngà y cùng ở vá»›i nhau, chẳng Ä‘i đâu nữa. Äoan bảo chà ng dán giấy bịt kÃn cá»a sổ, bên trong đèn thắp sáng luôn không lúc nà o tắt.
Sống như váºy hÆ¡n má»™t năm, bá»—ng dưng nà ng mắc bệnh, mê man rầu rÄ©, luôn luôn hoảng hốt như thấy ma là m. Vợ chà ng rá» và o mình nà ng và nói:
- Äây là bệnh ma tháºt.
Chà ng ngạc nhiên há»i:
- Quái lạ! Äoan đã là ma rồi, lại còn ma nà o là m bệnh nữa kia?
Vợ cắt nghĩa:
- Không phải váºy đâu. Sá»± tháºt ma chết thà nh mị. Ma sợ mị cÅ©ng như ngưá»i sợ ma váºy.
Chà ng muốn Ä‘i má»i thầy phù thuá»· vá» cúng lá»…, vợ không nghe.
- Bệnh ma phải có thầy ma, chứ ngưá»i chữa sao được. Mụ già há» Vương ở xóm ta hiện Ä‘ang là m nghá» cúng lá»… ở dưới âm ti, để tôi Ä‘i gá»i. Nhưng mụ ở cách xa hÆ¡n mưá»i dặm, mà chân cẳng tôi yếu lắm, không thể Ä‘i được, váºy mình đốt cho tôi con ngá»±a giấy.
Chà ng là m theo lá»i. Ngá»±a giấy chưa cháy tà n đã thấy con tá»› gái dắt con ngá»±a lông đỠtá»›i trước sân. Vợ chà ng leo lên, chá»›p mắt biến mất. Giây lát cùng má»™t mụ già cưỡi ngá»±a đến, cá»™t ở dưới thá»m. Mụ và o bóp mưá»i ngón tay nà ng, rồi thì ngồi xếp bằng ngay ngắn, tay bưng đầu lắc lư lên đồng, giây lát ngã xuống đất, rồi bò dáºy nói:
- Ta là thần Hắc SÆ¡n đại vương đây. Ngưá»i con gái nà y bệnh nặng, gặp ta tháºt là phúc lá»›n. Bệnh nà y là bệnh ma là m nhưng không há» gì. Muốn khá»i bệnh, phải cúng ta tháºt háºu, và ng trăm nén, tiá»n trăm quan, cá»— bà n má»™t tiệc, không được thiếu món nà o cả.
Vợ chà ng đứng bên, vâng dạ răm rắp. Mụ đồng lại ngã xuống mà hồi tỉnh, hướng vá» phÃa bệnh nhân la hét Ãt tiếng rồi thăng đồng, thế là xong việc. Mụ xin Ä‘i, vợ chà ng đưa ra ngoà i sân tặng luôn con ngá»±a, mụ há»›n hở lên đưá»ng.
Trở và o xem nà ng, dưá»ng như hÆ¡i tỉnh, hai vợ chồng rất mừng vá»— vá» thăm há»i, bá»—ng dưng nà ng nói:
- Em sợ không sống ở Ä‘á»i được nữa. Há»… nhắm mắt là thấy oan quá»· hiện lên, âu cÅ©ng là số mệnh đã đến lúc hết rồi.
Nói đonạ khóc mướt.
Qua đêm sau bệnh cà ng trầm trá»ng thêm, nằm co run rẩy, như là trông thấy yêu quái gì nhát sợ váºy, kéo chà ng nằm chung, rúc đầu và o bụng chà ng, sợ ai đến bắt Ä‘i. Chà ng đứng dáºy Ä‘i chá»— khác, nà ng liá»n kinh hoảng kêu la dữ dá»™i. Như thế luôn sáu bảy ngà y, vợ chồng hết phương, không còn biết tÃnh liệu cách nà o.
Má»™t hôm chà ng có việc Ä‘i khá»i, ná»a ngà y má»›i vá», nghe tiếng vợ gà o khóc, té ra Äoan nương đã tắt nghỉ trên giưá»ng, thi hà i phá»§ chăn còn đó. Chà ng mở ra xem, thấy xương trắng má»™t đống, thương khóc cá»±c thảm rồi lấy lá»… tống táng như ngưá»i, chôn cất bên cạnh mồ mả ông bà .
Äêm ná», vợ Ä‘ang ngá»§ mà khóc thổn thức. Chà ng lại há»i chuyện gì, vợ nói:
- Vừa rồi tôi chiêm bao thấy Äoan nương vá», kể chuyện thằng chồng cô đã hoá ra mị (ma chết thà nh mị), tối đến đòi mạng. Cô xin vợ chồng ta là m má»™t tuần chay cho vong linh cô.
Sáng ra chà ng thức dáºy sá»›m, sá»a soạn, Ä‘i rước thầy chùa và mua sắm các thứ để là m tuần chay, vợ ngăn lại và nói:
- Là m chay siêu độ ma mị, chà ng biết đâu mà sắm sá»a. Äể đó tôi lo.
Nói rồi Ä‘i liá»n, má»™t chặp trở vá», cho hay đã sai ngưá»i Ä‘i má»i thầy chùa, bây giá» phải đốt giấy tiá»n trước cho há» là m lá»™ phÃ.
Chà ng là m y lá»i.
Mặt trá»i vừa lặn, đã thấy lÅ© thầy chùa kéo đến, trống mõ đồ cúng má»i thứ giống như trần gian. Vợ chà ng kêu trống mõ là m Ä‘inh tai nhức óc, nhưng chà ng tuyệt nhiên không nghe tiếng động gì hết.
Cúng xong, vợ lại chiêm bao thấy Äoan nương vá» tạ Æ¡n, nhân dịp cho biết oan cừu đã rá»a sạch rồi, sắp sá»a Ä‘i thác sinh là m con gái cá»§a má»™t vị Thà nh hoà ng, nhá» chị nói lại cho anh hay.
Vá» chà ng ở nhà vá»›i chồng ba năm, ban đầu gia nhân nghe thì sợ hãi, lâu dần trở nên quen thuá»™c, thân cáºn như thưá»ng. Chà ng Ä‘i đâu vắng thì tôi tá»› đứng ngoà i cá»a sổ, thưa bẩm công kia việc ná» cho bà chá»§ biết.
Một đêm, tự dưng vợ khóc và nói với chồng:
- Mình Æ¡i! Ngưá»i lÃnh áp dẫn đầu thai độ nỠđã bị tiết lá»™ công việc man trá mà bị mất chức và bị tá»™i rồi. Nay âm ti lùng bắt tôi gắt lắm, e vợ chồng ta không còn được sum há»p bao lâu nữa.
Mấy hôm sau, quả nhiên sinh bệnh, nà ng nói:
- Mối tình gắn bó, chỉ mong được chết mãi còn hÆ¡n, chẳng vui sướng gì được Ä‘i thác sinh. Thế mà nay chúng ta sắp phải vÄ©nh quyết nhau, chẳng phải tá»± số trá»i xếp đặt ư?
Chà ng bi thương hết sức, há»i xem còn có mưu kế gì để được Ä‘oà n tụ mãi vá»›i nhau, vợ nói:
- Bây giỠkhông còn có cách gì nữa.
- Thế, mình trốn bấy lâu, có bị trừng phạt gì không?
- Có, nhưng chỉ phạt xoà ng thôi. Trốn sống má»›i có tá»™i to, trốn chết qua tá»™i nhá».
Nói Ä‘oạn, không nhúc nhÃch cá»±a quáºy gì cả, dòm kÄ© lại thì mặt mà y hình thể biến Ä‘i lần lần tá»›i hết.
Chà ng thưá»ng nằm ngá»§ má»™t mình trong gian nhà hoang, mong được tái ngá»™, nhưng không có chi lạ. Từ đó, nhà cá»a hết có ma quá»· quấy nhiá»…u, gia nhân ở yên./.
Äà o Trinh Nhất dịch
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:24 PM.
|

17-04-2008, 02:50 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
ÄÀO TRINH NHẤT dịch
Mỹ Nhân Cứu Mạng
Kiá»u Na
Một kiếp tà i hoa chẳng hổ danh
Khen ai lấy vợ khéo đa tình
Cô Tùng sắc đẹp, cô Na cứu
Lưỡi búa thiên lôi chết chẳng đà nh.
Khổng Tuyết Lạp dòng dõi Khổng Thánh Nhân, tÃnh tình đằm thắm, tà i là m thÆ¡, có ngưá»i bạn đồng há»c cÅ© là m huyện lệnh Thiên Thai, gá»i thư má»i chà ng đến huyện chÆ¡i.
Chà ng tá»›i nÆ¡i thì ông huyện vừa má»›i qua Ä‘á»i, bÆ¡ vÆ¡ không có tiá»n trở vá» quê quán, phải ở Ä‘áºu trong chùa Bồ Äà , viết thuê chép mướn cho mấy thầy sãi để nuôi thân.
Cách chùa hÆ¡n trăm bước vá» phÃa Tây, có toà nhà cá»§a ÄÆ¡n tiên sinh. Tiên sinh vốn con nhà quan, vì kiện cáo mãi mà nhà hiu quạnh, gia quyến lại Ãt ngưá»i, ông liá»n dá»i vô trong xóm thà nh ra tòa nhà bá» không.
Má»™t hôm tuyết xuống, trên đưá»ng vắng tanh không có ngưá»i qua lại, Khổng sinh chợt Ä‘i ngoà i cá»a thấy má»™t thiếu niên từ trong Ä‘i ra, vẻ ngưá»i rất lịch sá»±. Thiếu niên trông thấy chà ng liá»n chà o há»i rất niá»m nở, rồi má»i và o trong nhà chÆ¡i.
Chà ng vui vẻ theo chân và o liá»n.
Nhà không rá»™ng rãi mấy nhưng chá»— nà o cÅ©ng treo mà n gấm, trên tưá»ng đầy những tranh vẽ và chữ viết cá»§a ngưá»i xưa. Trên bà n có má»™t quyển sách, ngoà i bìa đỠchữ “Loan hoà n tá»a ký†(nghÄ©a là chuyện vặt ở động Loan Hoà n).
Chà ng mở ra xem qua má»™t lượt toà n thấy chép những cảnh mình chưa được thấy bao giá». Nhân nghÄ© thiếu niên ở tòa nhà há» ÄÆ¡n, váºy tất là chá»§ nhà , cho nên không mà ng há»i thăm vá» gia thế là m gì. Thiếu niên gạn há»i tình cảnh cá»§a chà ng, tỠý thương xót khuyên bảo chà ng nên mở lá»›p dạy há»c.
Chà ng than thở:
- Tôi là ngưá»i bÆ¡ vÆ¡ lữ thứ thế nà y, có ai chịu dương danh mách mối cho mình?
Thiếu niên nói:
- Nếu đừng chê tôi đơn hèn, thì chÃnh tôi xin thụ giáo đây!
Chà ng mừng rỡ, nhưng không dám nháºn là thầy há»c, chỉ xin là m bạn, nhân dịp há»i thăm tại sao nhà nà y đóng cá»a bịt bùng đã lâu?
Thiếu niên đáp:
- Äây là nhà cá»§a ông ÄÆ¡n, lúc trước vì ông dá»i và o ở trong là ng, cho nên chốn nà y bá» hoang đã lâu. Tôi há» Hoà ng Phá»§, quê quán ông bà vốn ở đất Thiểm, vì nhà cá»a tôi bị cháy rụi, phải đến tạm ở nhà nà y.
Bấy giá» chà ng má»›i rõ thiếu niên không phải lÃ ÄÆ¡n Ngay đêm hôm đó hai ngưá»i chuyện vãn rất vui vẻ, khi ngá»§ nằm chung má»™t giưá»ng. Tảng sáng, đã có thằng nhá» dáºy đốt lò than trong nhà . Thiếu niên thức dáºy trước, Ä‘i và o nhà trong, chà ng vẫn còn ôm má»m trên giưá»ng. Thằng nhá» và o nói có ông cụ đến. Chà ng sá»ng sốt vùng dáºy. Má»™t cụ già bước và o, râu tóc bạc phÆ¡, chà o há»i rồi ngá» lá»i cảm tạ chà ng:
- Tiên sinh có lòng thương đến thằng con khá» dại cá»§a lão mà chịu ở lại đây dạy dá»—, lão rất cám Æ¡n. Nó má»›i bắt đầu táºp viết và táºp Ä‘á»c, váºy xin đừng lấy nê là m bạn, coi nó như cùng trang lứa.
Äoạn lão sai mang ra biếu chà ng má»™t bá»™ áo gấm, và mÅ© lông cùng giấy vở, má»—i thứ má»™t món. Lão săn sóc cho chà ng rá»a mặt chải đầu xong rồi, gá»i bưng cÆ¡m rượu ta thết đãi. Các thứ áo giưá»ng ghế không biết gá»i tên là gì, chỉ thấy bóng lá»™n sáng ngá»i, choáng cả mắt.
Ngồi tiếp má»™t hai chén rượu, lão đứng dáºy từ tạ, chống gáºy Ä‘i và o. CÆ¡m xong, thiếu niên Ä‘em văn bà i ra trình, toà n là giá»ng Ä‘iệu cổ văn không có lối khoa cá» theo thá»i má»™t chút nà o...
Chà ng há»i tại sao, thiếu niên cưá»i và nói:
- Tôi không cần há»c để thi đỗ là m quan chi hết.
Tối đến thiếu niên sai bà y tiệc rượu lại nói rằng đêm nay uống tháºt say rồi thôi, ngà y mai trở Ä‘i không được uống rượu nữa. Rồi gá»i thằng nhá» và nói:
- Mà y xem ông cụ đã đi nằm ngủ chưa, hễ nằm ngủ rồi thì lên bảo Hương Nô ra đây nghe.
Thằng nhá» Ä‘i má»™t lát trở lại, ôm cái túi thêu đựng cây đà n tỳ bà mang ra trước. Giây lát má»™t nà ng hầu bước và o, mặc áo đỠtuyệt đẹp. Thiếu niên sai gảy khúc Tương Phi. Nà ng cầm thẻ ngà gảy đà n bổng trầm bi tráng, bà i bản nhịp nhà ng, không phải như ngưá»i ta thưá»ng nghe. Laị sai nà ng mang chén lá»›n tá»›i chuốc rượu, canh ba má»›i tan.
Ngà y hôm sau cùng dáºy sá»›m Ä‘á»c sách. Thiếu niên rất thông minh, Ä‘á»c qua là nhá»›. Hai ba tháng sau, câu văn viết cá»±c rắn rá»i. Äôi bên hẹn nhau năm ngà y uống rượu má»™t lần. Má»—i lần có tiệc rượu, Ä‘á»u gá»i Hương Nô tá»›i góp vui.
Một hôm, rượu say nóng mặt, chà ng ngó Hương Nô đăm đăm.
Thiếu niên hiểu ý nói:
- Ngưá»i nà ng hầu nà y, ông cụ tôi nuôi dạy đã lâu. Nay anh trÆ¡ trá»i không có gia đình, ngà y đêm tôi vẫn trù tÃnh cho anh vá» chuyện đó. Äể tôi sẽ tÃnh má»™t ngưá»i vợ tháºt đẹp.
Chà ng nói:
- Nếu cáºu có lòng tốt, phải tìm cho tôi má»™t ngưá»i như Hương Nô má»›i được.
Thiếu niên cưá»i đáp:
- Anh nà y tháºt là ngưá»i thấy Ãt, lạ nhiá»u. Hạng như con Hương Nô mà anh cho là đẹp, té ra sở nguyện cá»§a anh muốn được vừa lòng cÅ©ng dá»… lắm nhỉ.
Ở được ná»a năm, chà ng muốn ra ngoà i dạo chÆ¡i, nhưng đến cá»a thì hai cánh khóa trái. Há»i thiếu niên cắt nghÄ©a rằng: “ông cụ nhà tôi sợ giao du là m rá»™n tâm trà nên đóng cá»a tạ khách đó thôi!†Chà ng tin như thế, yên tâm ở nhà .
Lúc đó nắng bức gắt gao, phải dá»i nhà há»c ra ngoà i vưá»n, giữa bụng chà ng nổi má»™t cái ung, to như trái đà o, qua đêm lá»›n bằng cái chén, Ä‘au đớn rên la. Sá»›m tối thiếu niên chăm nom săn sóc, đến ná»—i bỠăn quên ngá»§.
Mấy ngà y nữa chỗ đau lại nặng thêm, cũng tuyệt ăn uống. Cụ già cũng ra thăm, đứng nhìn và thở dà i. Thiếu niên nói:
- Äêm trước con nghÄ© chứng bịnh cá»§a tiên sinh chắc em Kiá»u Na chữa được, nên đã cho ngưá»i đến nhà bà ngoại kêu nó vá». Không hiểu sao đến chừng nà y còn chưa thấy đến.
Bỗng thằng nhỠvà o thưa:
- Cô Na đã tới, cả dì và cô Tùng cũng đến một lượt.
Hai cha con láºt Ä‘áºt đón và o trong nhà , má»™t lát thiếu niên đưa em lại thăm bênệ cho chà ng. Cô nà y lối chừng mưá»i ba mưá»i bốn tuổi vẻ hoa lá»™ng lẫy, vóc liá»…u thước tha, chà ng ngó thấy nhan sắc, bá»—ng quên cả Ä‘au đớn rên la, tinh thần tá»± nhiên khoẻ khoắn.
- Anh nà y là bạn thân không khác chi ruá»™t thịt, váºy em rán xem mạch, Ä‘iá»u trị cho anh.
Nà ng bèn nén vẻ thẹn thùng, vén tay áo lên đến cạnh giưá»ng bắt mạch. Trong lúc tay chạm tay, chà ng nghe mùi thÆ¡m phức, hÆ¡n mùi bông lan. Nà ng bắt mạch rồi cưá»i nói:
- Phát ra chứng bệnh nà y là phải, vì mạch tâm động lắm. Bệnh tuy rằng nguy, nhưng có thể trị đặng. Có Ä‘iá»u cái nhá»t đã cương, không bóc da khoét thịt không đặng.
Äoạn nà ng tháo chiếc xuyến và ng Ä‘eo ở cánh tay mình ra, đặt và o chá»— nhá»t cá»§a chà ng, từ từ đè xuống, nhá»t bá»—ng ná»—i lên chừng má»™t tấc, cao hÆ¡n bên ngoà i chiếc xuyến, nhưng cả vùng tÃm bầm dưới chân Ä‘á»u thu gá»n cả và o bên trong chứ không loang rá»™ng bằng cái chén như trước. Nà ng vén áo móc lấy con dao Ä‘eo bên mình, lưỡi má»ng tang như tá» giấy, rồi tay đè xuyến, tay cầm dao nhẹ nhà ng lá»±a theo quanh nhá»t mà cắt, máu tÃm chảy phun, ướt đẫm giưá»ng chiếu.
Chà ng thèm thuồng gần ká» sắc đẹp, cho nên chẳng những không thấy dau đớn, lại còn lo công việc mổ xẻ mau xong thì vái khoái mình ká», tay ấp không hưởng được lâu.
Không mấy chốc, nà ng khoét xong thịt thối, từng hòn từng cục như cái bướu ở trên thân cây cắt xuống váºy. Nà ng gá»i Ä‘em nươớ lại để rá»a chá»— má»›i cắt, rồi nhá má»™t hoà n thuốc mà u đỠở trong miệng ra, nhá» như viên đạn, đặt trên thịt chà ng và thoa khắp xung quanh.
Mới một vòng đầu, chà ng nghe khà nóng phừng phừng, vòng thứ hai thì là m như xốn xang ngứa ngáy, vòng thứ ba thì khắp thân thể mát mẻ thấu đến xương tủy. Nà ng thu lấy hồng hoà n bỠvô miệng và nói:
- Thế là khá»i bệnh rồi!
Miệng nói chân rảo bước đi ra.
Chà ng vùng trá»—i dáºy chạy theo cảm tạ. Bao nhiêu bệnh táºt lê mê dưá»ng đã tiêu tan đâu hết, trong trà tưởng nhá»› vẻ đẹp cá»§a n không thể nà o khuây.
Từ hôm đó trở Ä‘i, bá» cả sách vở không Ä‘á»c chỉ ngồi ngẩn ngÆ¡ suy nghÄ©, không được hoạt bác vui vẻ như cÅ©. Thiếu niên nhòm thấy, hiểu ý, nói:
- Em đã vì anh kén chá»n được má»™t ngưá»i vợ đẹp rồi!
Chà ng há»i ngưá»i nà o? Thiếu niên đáp:
- Ngưá»i đẹp cùng há» hà ng vá»›i em.
Chà ng lặng nghĩ giây lâu, chỉ thốt ra hai tiếng:
- Thôi đừng!
Rồi day mặt và o tưá»ng ngâm hai câu thÆ¡ cổ:
Ngoà i ra biển cả khôn tìm nước
Nếu bỠnon Vu đâu có mây.(1)
Hoà ng Phủ công tỠnghe qua hiểu ý, nói rằng:
- Thân phụ tôi vẫn mến tà i anh, thưá»ng muốn kết là m hôn nhân.
Ngặt vì tôi chỉ có má»™t con em bé, tuổi còn nhá» quá, nhưng bà dì tôi có ngưá»i con gái tên là A Tùng năm nay đã mưá»i bảy tuổi, nhan sắc không đến ná»—i xấu xa. Nếu anh không tin lá»i toi nói, thì Tùng nương sá»›m nà o cÅ©ng dạo chÆ¡i ngoà i vưá»n, anh đứng núp trước hiên, dòm coi sẽ biết.
Chà ng y lá»i dặn, quả thấy Kiá»u Na dắt má»™t mỹ nữ ra vưá»n, mắt vẽ mà y ngà i, chân mang già y phượng, sắt mặt xấp xỉ Kiá»u Na. Chà ng rất mừng nhá» công tá» là m mối dùm.
Qua hôm sau, công tỠở trong nhà đi ra, chúc mừng chà ng và nói:
- Việc xong rồi!
Äoạn, công tá» sai dá»n má»™t nhà riêng, lo việc là m đám cưới cho chà ng.
Äêm ấy, nhạc trá»—i vang nhà , hương bay khắp chốn, chà ng thấy như mình được nà ng tiên cung trăng bá»—ng cùng chăn gối, bất giác đâm ngá» cung Ä‘iện Quảng Hà n chưa chắc ở trên mây xanh tuyệt vá»i kia má»›i có.
Sau khi thà nh vợ chồng, đôi bên rất tâm đầu ý hợp.
Bỗng một đêm công tỠđến nói với chà ng:
- Cái Æ¡n cá»§a anh dùi mà i bảo tôi há»c, không có ngà y giá» nà o tôi quên được, Má»›i rồi, ÄÆ¡n tiên sinh kiện cáo đã xong, đòi lại nhà nà y rất gấp. Vì đó, gia đình tôi muốn bá» chốn nà y mà dá»i Ä‘i phÃa Tây, thế khó tụ há»p vá»›i nhau thà nh ra nông ná»—i lìa tan khiến tôi vấn vương trong bụng.
Khổng sinh tình nguyện đi theo, nhưng công tỠkhuyên chà ng trở vỠquê quán. Chà ng lấy chuyện ấy là m khó khăn. Công tỠnói:
- Äừng lo, bây giá» tôi có thể đưa chân anh vá».
Một chốc cụ già dẫn Tùng nương ra, lấy một trăm lượng và ng tặng cho hai vợ chồng. Công tỠđưa hai tay, dặn phải nhắm mắt đừng nhìn. Thế rồi vùn vụt bay trên không, bên tay chỉ nghe gió thổi. Chặp lâu công tỠnói:
- Äến nÆ¡i rồi đây!
Chà ng mở mắt ra trong thấy quê quán mình, bây giá» má»›i rõ công tá» không phải là ngưá»i. Äến nhà gõ cá»a, bà mẹ không ngá» thấy con vá», mừng rỡ khôn tả lại thấy con có vợ đẹp, cà ng mừng hÆ¡n nữa. Mẹ con há»›n hở chuyện trò, chừng nghoảnh lại thì công tỠđã biến đâu mất.
Tùng nương thá» phụng mẹ chồng rất hiếu thảo, đức hiá»n, sắc đẹp đồn dáºy xa gần.
Sau khi chà ng Ä‘áºu tiến sÄ©, được bổ chức Tá»± Lý ( coi việc hình án) ở quáºn Diên An, muốn Ä‘em cả gia quyến Ä‘i theo, nhưng bà mẹ ngại đưá»ng xa, ở nhà không Ä‘i.
Tùng nương sinh đứa con trai đặt tên là Tiểu Hoạn.
Chà ng vì tÃnh khà cương trá»±c, trái ý quan khâm sai, nên bị bãi chức. Nhưng vì còn có chuyện ngăn trở, chưa tiện trở vá» quê nhà . Hôm đó ngẫu nhiên Ä‘i săn ngoà i đồng, gặp má»™t chà ng thiếu niên đẹp trai cưỡi má»™t con ngá»±a nhá», đôi ba phen đưa mắt nhòm chà ng: Nhìn kỹ té ra là Hoà ng Phá»§ công tá»! Hai ngưá»i cùng dừng ngá»±a buông cương, nói chuyện mừng mừng tá»§i tá»§i.
Công tá» má»i chà ng Ä‘i tá»›i má»™t xóm cây um tùm không trông thấy mặt trá»i. Và o trong nhà , thì đâu đó thiếp và ng chạm nổi, rõ rà ng là má»™t đại gia quý tá»™c. Há»i thăm cô em, thì cô em đã xuất giá, bá nhạc cÅ©ng đã qua Ä‘á»i, chà ng rất động lòng thương tiếc.
Ngá»§ có má»™t đêm rồi từ biệt ra vá», hôm sau dắt vợ con cùng đến.
Kiá»u Na cÅ©ng tá»›i, ẵm đứa con chà ng ná»±ng nịu hôn hÃt và nói bỡn:
- Bà chị là m loạn mát dòng giống nhà rồi!
Khổng sinh ta Æ¡n Kiá»u Na đã cứu mạng ngà y trước. Nà ng cưá»i và nói:
- Nay dượng sang trá»ng rồi. Vết thương đã hà n, có nhá»› hồi đó Ä‘au rên như thế nà o không?
Ngô lang là chồng nà ng cũng đến thăm nhà vợ, ở một hai bữa rồi đi.
Một hôm công tỠcó sắc lo, hớt hải bảo chà ng:
- Trá»i giáng tai há»a, có cứu được nhau chăng?
Chà ng không biết tai há»a gì, nhưng cứ hăng hái nháºn lá»i. Công tá» chạy dẫn cả gia nhân cùng và o, quì lạy la liệt. Chà ng kinh ngạc vá»™i há»i chuyện gì. Công tá» nói:
- Thú thá»±c chúng tôi là hồ tinh, chứ không phải là ngưá»i. Hôm nay có số kiếp bị sét đánh, nếu anh chịu lấy thân ra cứu nạn, thì cả nhà tôi có trông được sanh toà n. Bằng không thì xin anh phải bồng con Ä‘i trước, đừng ở đây mà phải vạ lây!
Chà ng kêu trá»i thá» sống chết. Công tá» bèn nhá»§ chà ng cầm gươm đứng trấn ngoà i cá»a và căn dặn kỹ lưỡng:
- Sấm sét đùng đùng, anh đừng nhúc nhÃch!
Chà ng y theo lá»i dặn quả thấy mây mù kéo tá»›i, Ä‘en tối như má»±c, nghoảnh lại chá»— ở cÅ©, không còn thấy tòa ngang dãy dá»c gì nữa, chỉ thấy đá cao lù lù, hang hốc thăm thẳm. Giữa cÆ¡n kinh ngạc, má»™t tiếng sét đánh dữ dá»™i, vang động núi non, mưa to gió lá»›n, đánh báºc cả những gốc cây đã già . Chà ng hoa mắt choáng tai, nhưng cứ đứng nguyên, không há» cục cá»±a.
Bá»—ng trong đám mây Ä‘en gió thét hiện ra má»™t con quá»·, má» dà i nanh nhá»n cắp má»™t ngưá»i từ trong hang ra, bay thẳng lên mây. Chà ng trông thoáng áo già y giống hệt Kiá»u Na, vá»™i và ng nhảy lên khá»i mặt đất, hươ kiếm đánh vá»›i theo. Ngưá»i đó theo tay rá»›t xuống. Thế rồi núi non rung chuyển, sấm sét đùng đùng, chà ng té rụi xuống đất chết giấc.
Má»™t lát sau, trá»i quang mây tạnh, Kiá»u Na đã tá»± tỉnh hồn trông thấy chà ng chết cạnh, cất tiếng khóc rống:
- Khổng lang vì ta mà chết, thì ta còn sống là m gì?
Lúc ấy Tùng nương vừa ra đến nơi. Chị em xúm lại vực chà ng đem vỠnhà .
Kiá»u Na sai Tùng nương ôm đầu, thoạt tiên lấy cây trâm cạy hà m răng, dùng lưỡi đẩy viên hồng hoà n và o trong miệng, lại ká» môi mà hà hÆ¡i và o. Hồn hoà n theo hÆ¡i thở và o cuống há»ng, nghe tiếng ừng á»±c.
Má»™t lát chà ng tỉnh dáºy, trông thấy vợ con, ngưá»i nhà đông đủ trước mặt, nghÄ© như cÆ¡n má»™ng bừng tỉnh.
Bấy giá» hết sợ tá»›i mừng, cả nhà sum há»p. Chà ng nghÄ© nÆ¡i mồ mả âm u chẳng nên ở lâu, bèn đỠnghị cùng vá» quê nhà mình.
Ai nấy cÅ©ng tán thà nh, chỉ có Kiá»u Na không vui. Chà ng xin má»i cả Ngô lang cùng vỠở chung, nhưng lại lo ngại ông cụ không chịu xa lìa cô bé. Vì thế suốt ngà y bà n soạn chưa biết nhất định thế nà o?
Chợt thấy thằng nhỠở bên nhà há» Ngô, mồ hôi nhá»… nhại hÆ¡i thở hổn hển, từ ngoà i bước và o. Má»i ngưá»i sá»ng sốt há»i thăm nguyên do, thì ra cÅ©ng ngà y hôm đó. Ngô gia bị số kiếp lôi đình, cả nhà chết ráo.
Kiá»u Na dáºm chân gà o khóc, nước mắt tuôn mãi không thôi. Ai nấy xúm lại an á»§i khuyên lÆ¡n, rồi đó cái mưu toan tÃnh cùng vá» má»›i được quyết định.
Chà ng và o trong thà nh, mua bán, cách và i ngà y sá»a soạn hà nh lý lên đưá»ng. VỠđến nÆ¡i, chà ng để má»™t khu vưá»n cất riêng cho công tỠở. Nhà thưá»ng khóa trái, lúc nà o chà ng và Tùng nương đến má»›i mở cá»a ra.
Chà ng vá»›i anh em công tá», chén rượu cuá»™c cá», chuyện trò thân máºt như ngưá»i má»™t nhà .
Tiểu Hoạn lá»›n lên, mặt mà y xinh đẹp, hÆ¡i có vẻ chồn. Má»—i khi nó Ä‘i chÆ¡i phố phưá»ng, ai cÅ©ng biết là con chồn đẻ ra.
ÄÀO TRINH NHẤT dịch
Chú thÃch:
(1) Nguyên văn:
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
Trừ khước Vu Sơn bắt thị vân.
ThÆ¡ cá»§a má»™t thi sÄ© Ä‘á»i ÄÆ°á»ng khóc vợ, cá»±c tả ná»—i niá»m thương nhá»›, trên Ä‘á»i không có ai đáng cho mình yêu quý hÆ¡n nữa, cÅ©ng như đã ra biển cả mênh mông , thì nước sông nước hồ chẳng có nghÄ©a gì: đã lên táºn Vu sÆ¡n trông thấy mây đẹp thì mây ở chá»— khác chỉ là đám khói chứ không phải mây.
Khổng sinh mượn hai câu thÆ¡ nà y ngâm nga cảm khái, muốn tá» ra trước mắt mình không còn ai đẹp hÆ¡n Kiá»u Na và chỉ Kiá»u Na má»›i đáng để cho mình lấy là m vợ thôi!
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:25 PM.
|

18-04-2008, 07:26 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Äà o Trinh Nhất dịch
Kết duyên với ong
Liên Hoa công chúa
Giao Châu Äáºu Húc, tá»± Hiểu Huy, bữa ná» Ä‘ang nằm ngá»§ trưa, chiêm bao má»™t ngưá»i báºn áo vải nâu tá»›i đứng bên giưá»ng, dòm quanh ngó quẩn, dưá»ng có Ä‘iá»u chi muốn nói váºy.
Chà ng há»i Ä‘i đâu, ngưá»i ấy thưa:
- Tướng công tôi má»i ngà i lại chÆ¡i.
- Nhưng tướng công nhà chú là ai? Chà ng há»i lại.
- Bẩm nhà ở gần đây.
Chà ng dáºy theo Ä‘i vòng qua vách tưá»ng nhà mình rồi đưa tá»›i má»™t nÆ¡i, lâu đà i nguy nga, tiếp liá»n muôn lá»›p, Ä‘i quanh ngả vòng khúc kia, có đến trăm cổng ngà n ngõ, không phải là cảnh ở trần gian. Lại thấy những cung tần nữ quan, Ä‘i lại cá»±c đông, ai nấy cÅ©ng há»i ngưá»i áo vải:
- Äáºu lang tá»›i đó ư?
Ngưá»i áo vải gáºt đầu.
Chợt má»™t vị quý quan Ä‘i đến, chà o rất cung kÃnh, chà ng há»i:
- Bấy lâu không được hân hạnh quen biết, cho nên chẳng đến bái kiến, nay ngà i quá yêu đón rước như váºy, khiến tôi e ngại hết sức.
Vị quý quan đáp:
- Äức vua cá»§a tôi thấy tiên sinh là nhà dòng dõi tá» tế, lòng vẫn hâm má»™, nên cần gặp mặt.
Chà ng nghe cà ng sợ, há»i đại vương là ai, vị quý quan trả lá»i vắn tắt:
- Lát nữa ngà i sẽ biết.
Giây lát, có hai nữ quan ra đón, cầm hai lá cỠdẫn chà ng đi, qua lớp cổng lớn và o ở trong, thấy một Vương giả đang ngồi trên điện.
Vương vừa thấy chà ng đến, liá»n bước xuống thá»m chà o đón, giữ lá»… chá»§ khách.
Lá»… tương kiến xong, yến tiệc dá»n ra, cá»±c kì sang trá»ng. Ngá»a mặt trên Ä‘iện, có bức hoà nh phi sÆ¡n son thếp và ng đỠhai chữ Quế Phá»§. Chà ng thêm lúng túng run sợ, không biết ăn nói thế nnà o. Vương mở lá»i trước:
- Là chá»— xóm giá»ng vá»›i nhau, tình phải tá»± nhiên khăng khÃt. Váºy xin ngà i cứ việc ăn uống chuyện vãn thong thả, đừng quản ngại gì hết.
Chà ng dạ dạ. Rượu được và i tuần, dưới thá»m có phưá»ng nhạc trá»—i đà n ca chiêng trống, nhưng tiếng nhá» li ti, chà ng không nghe rõ. Má»™t lát, Vương há»i tả hữu bá quan:
- Trẫm có câu văn nà y, chư khanh thỠđối xem: Tà i nhân đăng quế phủ (Tà i nhân lên phủ quế).
Các quan còn Ä‘ang suy nghÄ© chưa ra, chà ng đối liá»n:
- Tâu đại vương, tôi xin đối: Quân tỠái liên hoa (Quân tá» thÃch hoa sen).
Vương phán:
- Hay, hay quá, Liên Hoa là tên công chúa, sao ngà i đối thÃch hợp khéo léo đén thế, há chẳng phải là có túc đế nhân duyên?
Láºp tức truyá»n gá»i công chúa phải ra chà o quân tá».
Giây lát, nghe tiếng ngá»c khua rổn rảng, hương bay ngạt ngà o, công chúa ra Ä‘iện, tuổi độ mưá»i lăm, mưá»i sáu, nhan sắc dáng Ä‘iệu tuyệt đẹp. Vương truyá»n là m lá»… chà o khách, rồi giá»›i thiệu vá»›i chà ng:
- Äây là tiểu nữ Liên Hoa.
Nà ng chà o rồi trở và o. Chà ng trông thấy ngưá»i tiên, tâm hồn rung động ngây ngất, đến ná»—i ngồi thừ như tượng gá»—, dồn cả tÆ¡ tưởng và o ai. Vương nâng chén rượu khuyên má»i, nhưng mắt chà ng không thấy. Có lẽ Vương xét rõ tình ý, bèn nói:
- Con gái tôi đáng nâng khăn sá»a túi cho ngà i đó, nhưng còn tá»± thẹn không phải cùng loà i, thì là m thế nà o?
Chà ng vẫn còn ngÆ¡ ngẩn vì ai, mà không nghe mấy lá»i Vương nói.
Ngưá»i ngồi bên cạnh, đạp nhẹ vô chân chà ng và há»i:
- Vương má»i, ông không thấy ư?
Bấy giỠchà ng như cơn mê mới tỉnh, mặt bẽn lẽn thẹn thùng, đứng ra ngoà i tiệc, chắp tay nói:
- Thần mang Æ¡n rất háºu, không dè vui chén quá say, thất thố vá» nghi lá»…, cúi xin đại vương rá»™ng lượng tha thứ. Ngà y giỠđã muá»™n, đại vương lại nhiá»u việc cần phải xem xét, váºy thì thần xin kiếu từ lui vá».
Vương đứng dáºy đáp lá»…:
- ÄÆ°á»£c thấy dung nhan quân tá», tháºt là thoả lòng ta, chưa chi khanh đã thoái lui sao phải. Tuy váºy, khanh đã muốn vá», quả nhân cÅ©ng không dám ép nà i ở lại. Thôi, để dịp khác quả nhân lại sai má»i đến.
Äoạn, Vương truyá»n ná»™i quan Ä‘i tiá»…n chà ng vá».
Giữa đưá»ng, ná»™i quan nói:
- Lúc nãy, đại vương có nói ngà i cùng công chúa xứng đôi vừa lứa, cho nên muốn kết hôn.
Chà ng giáºm chân ăn năn, má»—i bước chân là má»—i tiếng than tiếc, thế rồi vá» tá»›i nhà , thì mặt trá»i đã lặn, ngồi thừ mặt ra mÆ¡ tưởng cảnh đẹp ngưá»i tiên, như còn phảng phất trước mắt.
Tối đến, chà ng ở nhà há»c má»™t mình, tắt đèn ngá»§ sá»›m, trong ý mong đợi giấc chiêm bao cÅ© lại tìm đến mình, nhưng suốt đêm không thấy tăm dạng gì cả, chỉ có thở than thèm tiếc mà thôi.
Má»™t đêm, chà ng Ä‘ang nằm ngá»§ trên giưá»ng vá»›i má»™t ngưá»i bạn thì ná»™i quan hôm nỠđến nói đại vương sai má»i.
Chà ng mừng quýnh, theo Ä‘i liá»n.
Äến nÆ¡i, chà ng phá»§ phục là m lá»… bái yết. Vương đỡ dáºy má»i ngồi và nói:
- Từ hôm từ biệt, quả nhân biết khanh nhá»c lòng tÆ¡ tưởng. Nay má»i khanh đến ý muốn cho tiểu nữ hầu hạ áo khăn, tưởng khanh không đến ná»—i chê bá».
Chà ng bái tạ nháºn lá»i ngay.
Vương liá»n sai các quan há»c sÄ© đại thần yến ẩm.
Tiệc xong cung nhân và o tâu:
- Công chúa đã sá»a soạn xong rồi.
Một lát mấy chục cung nữ phò công chúa ra, gấm đỠbịt đầu, chân bước êm ái, đứng trên nệm lông chiên, cùng chà ng là m lễ giao bái thà nh vợ chồng.
Rồi cung nữ đưa hai vợ chồng vỠtoà riêng, vui thú động phòng, hết sức nhuần nhị. Chà ng nói:
- Có khách ở trước mắt, tháºt là khiến ngưá»i ta vui sướng quên chết. Nhưng e cuá»™c gặp gỡ ngà y nay, chỉ là giấc má»™ng thôi.
Công chúa vội và ng bưng miệng chà ng và nói:
- Rõ rà ng thiếp với chà ng ngồi đây, sao lại bảo là mộng cho được!
Sáng dáºy chà ng đùa thoa son dồi phấn cho công chúa, rồi lấy dây lưng Ä‘o quanh bụng cho đến ngón tay ngón chân. Công chúa phì cưá»i há»i:
- Chà ng điên sao chớ?
Chà ng nói:
- Tôi thưá»ng bị chiêm bao đánh lừa nhiá»u rồi, cho nên muốn ghi chép và o trà cho nhá»›, phòng khi có má»™ng Ä‘i nữa, cÅ©ng đủ chạnh lòng tưởng niệm nhau váºy.
Hai ngưá»i Ä‘ang nô giỡn cưá»i đùa như thế, bá»—ng má»™t cung nữ hÆ¡ hải chạy và o, vừa thở vừa nói:
- Yêu quái kéo và o ná»™i cung. Äại vương đã lánh mình ra biệt Ä‘iện rồi. Vạ lá»›n đến nÆ¡i đây bây giá».
Chà ng cả kinh, liá»n tá»›i biệt Ä‘iện ra mắt. Vương cầm tay chà ng, khóc nói:
- Vừa má»›i được ngưá»i quân tá» có lòng Ä‘oái thương gắn bó, ý muốn cùng nhau tụ há»™i lâu dà i, nà o ngá» trá»i là m tai nghiệt, váºn nước sắp đổ, biết tÃnh là m sao đây?
Chà ng sá»ng sốt há»i tại sao, Vương lấy má»™t bản tâu còn để trên án, trao cho chà ng Ä‘á»c. Bản tâu ấy viết như váºy:
Hà m hương đại há»c sÄ©, thần Hắc Dá»±c, cúi xin tâu bà y vá» việc yêu quái phi thưá»ng, phải sá»›m dá»i đô, nhà nước má»›i còn.
Cứ theo viên Huỳnh môn quan báo cáo từ hôm mùng sáu tháng năm, má»™t con rắn lá»›n dà i ngà n trượng, chiếm giữ ngoà i cung, ăn hết tôi dân trong ngoà i, tÃnh lại cả thảy má»™t muôn ba ngà n tám trăm mạng. Nó Ä‘i qua chá»— nà o, Ä‘á»n đà i chá»— ấy sụp đổ thà nh gò bãi.
Thần phấn khởi dÅ©ng khÃ, ra trước thăm dò, quả thấy con yêu quái, đầu tá»±a núi non, mắt như sông biển, nghển đầu thì cung Ä‘iện trôi, vươn mình thì lâu đà i sụp, tháºt là dữ dá»™i ngà n Ä‘á»i chưa thấy, tai vạ muôn kiếp không từng. Xã tắc tôn miếu, nguy ngáºp sá»›m hôm. Cúi xin Bệ hạ sá»›m Ä‘em cung quyến, dá»i Ä‘i nÆ¡i nà o yên ổn…
Chà ng Ä‘á»c xong, mặt tái mét, liên có cung nhân chạy và o cấp báo yêu váºt đã đến. Khắp cung Ä‘iện nổi tiếng khóc lóc kêu gà o, tình cảnh rất thê thảm. Vương luống cuống không biết là m cách nà o, chỉ khóc và day lại bảo chà ng:
- Phiá»n tiên sinh lo giùm tiểu nữ nghe!
Chà ng nghẹn ngà o trở vá» tư thất, công chúa Ä‘ang cùng tả hữu ôm nhau kêu khóc, thấy chà ng bước và o, liá»n nắm áo nói:
- Lang quân tÃnh sao cho thiếp bây giá»?
Chà ng Ä‘au đớn muốn chết, há»i công chúa:
- Tôi vốn nghèo hèn, tá»± thẹn không có nhà và ng để khanh ở, chỉ có và i ba gian nhà lá, váºy ta đưa nhau vỠđó tạm lánh, được chăng?
Công chúa nức nở nói:
- Việc nguy cấp lắm rồi, còn lá»±a chá»n sao đặng? Lang quân dẫn thiếp Ä‘i mau!
Chà ng bèn đỡ công chúa ra Ä‘i. Má»™t cháºp vỠđến nhà . Công chúa nói:
- Nhà nà y rá»™ng lá»›n yên ổn gấp mấy cố quốc cá»§a thiếp. Nhưng thiếp theo chà ng đến đây được yên thân còn cha mẹ thì nương tá»±a và o đâu? Váºy xin chà ng cất cho má»™t gian nhà riêng, để phụ hoà ng Ä‘em cả nước tá»›i ở Ä‘áºu cho vui.
Chà ng cho là việc khó khăn. Công chúa gà o thét:
- Trá»i Æ¡i! Không thể cứu giúp ngưá»i trong nguy cấp, thì ai còn cần dùng chà ng được việc chi?
Chà ng tìm lá»i an á»§i qua loa rồi vô nhà trong. Công chúa nằm phục bên giưá»ng mà kêu khóc bi thảm, không thể khuyên can đặng. Chà ng bối rối gan ruá»™t vì ná»—i vô phương. Tá»›i đó bá»—ng dưng tỉnh dáºy, má»›i biết là giấc chiêm bao. Bên tai còn nghe tiếng than khóc vu vu chưa hết, lắng tai nghe kÄ©, chẳng phải là tiếng ngưá»i, chỉ hai ba con ong, bay lượn vo ve trên gối. Chà ng kêu to:
- Quái lạ!
Ngưá»i bạn nằm bên há»i nguồn cÆ¡n, chà ng kể rõ chiêm bao khiến ông ta cÅ©ng lấy là m lạ.
Hai ngưá»i cùng dáºy xem, thấy ong cứ bay Ä‘áºu quanh quẩn bên áo chà ng, duổi cÅ©ng không Ä‘i. Bạn khuyên chà ng là m ổ cho chúng ở.
Chà ng nghe theo, mướn thợ vá» là m, vừa má»›i dá»±ng xong hai bên, đã thấy đà n ong từ ngoà i tưá»ng bay và o, liên tiếp như dệt, dò xem gốc tÃch, thì ra ở cái vưá»n cÅ© cá»§a ông lão hà ng xóm bay đến.
Trong vưá»n nà y nguyên có má»™t ổ nuôi ong, đã ngoà i ba chục năm, sinh đẻ cá»±c nhiá»u. Có ngưá»i kể lại việc cá»§a Äáºu sinh cho ông lão hà ng xóm nghe. Ông chạy ra xem, thì ổ ong vắng tanh, láºt bức vách ra, tháºt có con rắn nằm trong, dà i lối má»™t trượng, liá»n bắt giết Ä‘i. Trên kia nói mãng xà ngà n trượng, tức là váºt đó.
Từ ngà y ong và o ở nhà chà ng, sinh nở cà ng phồn thịnh hơn./.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:25 PM.
|
 |
|
| |