03-11-2011, 07:37 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
Hồi 61
Dịch giả: Phong Äao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Sinh ly tỠbiệt
Cô Nguyệt Minh và Ô Tá» Hư chạy lên tưá»ng thà nh, mục quang vượt qua ụ thà nh, nhìn ra ngoà i thà nh, nhất tá» thất kinh.
“Thùng! Thùng! Thùng!â€.
Giữa tiếng trống tráºn, cả ngà n tên địch Ä‘ang xếp thà nh tráºn thức hoà n chỉnh, nhắm tưá»ng thà nh chá»— bá»n hỠđứng xô tá»›i, xe lôi má»™c phá thà nh, thang mây leo tưá»ng, xe chắn tên, cÆ¡ quan bắn đá theo địch quân không ngừng tiếp cáºn.
Ô Tá» Hư cúi thấp đầu nhìn, thất thanh: “Trá»i Æ¡i, con hà o há»™ thà nh đã bị lấp bằng rồi, bá»n ta có thể là m gì đây?â€.
Cô Nguyệt Minh chăm chú quan sát quân đội cá»§a địch nhân dùng bá»™ binh là m tiên phong, ước lượng sÆ¡ binh lá»±c cá»§a địch nhân cÅ©ng trên năm ngà n quân, nổi da gà thô: “Bá»n ta cả má»™t thá»§ hạ cÅ©ng không có, căn bản là má»™t tòa thà nh không, có thể là m gì chứ?â€.
Ô Tá» Hư nhìn địch nhân như lang như hổ, thanh thế hùng hổ tiến tá»›i, hÃt má»™t hÆ¡i lạnh: “Bá»n ta chỉ là nằm má»™ng, tỉnh dáºy là hết chuyện, đúng không?â€.
Cô Nguyệt Minh buồn thảm: “Äối vá»›i má»™t ngưá»i thưá»ng mà nói thì chắc là váºy, bất quá tình huống cá»§a ngươi rất đặc biệt, giây phút tỉnh má»™ng có thể là giây phút tá» vongâ€.
Ô Tá» Hư nói: “Bây giỠđâu cần nhắc tá»›i chuyện phá hư phong cảnh như váºy, ngươi có chá»§ kiến hÆ¡n ta, nói cho ta biết, tình huống trước mắt nên ứng phó là m sao? Có thể nà o bá»n chúng toà n là đang tạo ảo ảnh hay không? Bá»n chúng dùng thang mây leo lên thì bá»n ta có nên động thá»§ không?
“Vèo†má»™t tiếng, má»™t tảng đá khổng lồ từ ngoà i thà nh quăng và o, đè vá» phÃa bá»n há».
Hai ngưá»i không hẹn mà cùng lăn sang hai bên, tháºt giả khó phân như vầy, tháºt chóng mặt quáng mắt, thanh âm đáng sợ đá tảng Ä‘áºp và o tưá»ng thà nh như trong dá»± Ä‘oán lại không xảy ra.
Ngoà i thà nh im ỉm, không nghe thấy bất cứ một tiếng động lạ nà o.
Hai ngưá»i hoang mang bò dáºy, dá»i đến ụ thà nh nhìn xuống, tráºn công thà nh sát khà đằng đằng vừa nãy đã biến mất không còn thấy đâu, trên đồng cá» cÅ©ng không thấy bóng ngưá»i.
Hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, nói không nên lá»i.
Ô Tá» Hư thở dà i thưá»n thượt, còn chưa hết kinh hồn: “Không nói sai mà ! Chỉ là má»™t má»™ng cảnh, má»™t giấc má»™ng có thể là m cho bá»n ta chìm lỉm và o trong, không thể tá»± ngoi khá»i, không có cách nà o phân tháºt giảâ€.
Cô Nguyệt Minh dõi nhìn Vô Chung Hà cách xa mấy dặm, thốt: “Äúng! Ngươi nói đúng! Ta đã Ä‘oán saiâ€.
Ô Tá» Hư ngạc nhiên: “Äoán sai cái gì?â€.
Cô Nguyệt Minh buồn bã đáp: “Bá»n ta đâu có vỠđến Chuyên thà nh ngà n năm trước, chỉ là má»™ng du đến Chuyên thà nh trong ký ức cá»§a Vân Má»™ng nữ thần. Trên sá»± tháºt Chuyên thà nh đã biến thà nh má»™t vùng hoang phế, đây là hiện thá»±c Vân Má»™ng nữ thần cÅ©ng sá»a đổi không đượcâ€.
Ô Tá» Hư ngạc nhiên: “Hiện tại đối vá»›i ta mà nói, là tháºt hay là giả không có khác biệt gì, chỉ cần cảm giác cá»§a ta là chân thá»±c, thì là chân thá»±c, mặc cho nó là Chuyên thà nh thuở má»›i dá»±ng lên ngà n năm trước, hay là ký ức cá»§a Vân Má»™ng nữ thần. Nhưng ngươi tại sao lại tâm tình hụt hẫng như váºy?â€.
Cô Nguyệt Minh giÆ¡ song thá»§ ra, nắm chặt hai vai hắn, thê thảm thốt: “Ta vốn vẫn còn má»™t tia hy vá»ng, Vân Má»™ng nữ thần có thể bằng và o tiên thuáºt là m cho ngươi cải tá» hoà n sinh, nhưng sá»± tỉnh ngá»™ vừa nãy khiến cho ta nháºn ra được pháp lá»±c cá»§a Vân Má»™ng nữ thần cÅ©ng là thứ hữu hạn, trên sá»± tháºt nà ng đâu có năng lá»±c cải biến chuyện đã xảy ra. Ài! Bằng hữu cá»§a ta, ngươi minh bạch ná»—i thống khổ cá»§a ta rồi chứ? Kẻ chết vốn đáng lẽ là ta, ngươi không nên chịu má»™t mÅ©i tên cho taâ€.
Sắc trá»i má» dần, hai ngưá»i ngạc nhiên nhìn lên, trá»i xanh mây trắng phởn phÆ¡ đã bị đêm sao thay thế, trăng sáng dâng lên đằng sau thà nh, ánh trăng rải rắc khắp sÆ¡n thà nh cô tịch, tình cảnh quá»· dị.
Ô Tá» Hư hÃt sâu má»™t hÆ¡i, mỉm cưá»i thốt: “Bằng hữu! Ngươi không cần phải bi thương cho ta, ta cá»§a hiện thá»±c tuy bị thương trầm trá»ng lâm nguy, nhưng ở đây ta lại cưá»ng tráng hÆ¡n bất cứ lúc nà o khác, sinh cÆ¡ lại bùng phát. Tá» vong là cái gì chứ? Con ngưá»i luôn phải có ngà y chịu chết, ta chỉ là đi trước ngươi má»™t bước. Ta rất cởi mở, cái ta trá»n Ä‘á»i Ä‘i tìm chÃnh là Vân Má»™ng nữ thần, nà ng Ä‘ang kêu gá»i ta, tá» vong đối vá»›i ta mà nói đâu phải là kết thúc, mà là má»™t bắt đầu. Bằng hữu! Giá» phút bá»n ta chia tay đã đến, Vân Má»™ng nữ thần Ä‘ang thúc giục bá»n ta, cho nên Ä‘em ban ngà y biến thà nh bóng đêmâ€.
Cô Nguyệt Minh kinh hãi nắm giữ hắn chặt hÆ¡n: “Chia tay? Ngươi muốn Ä‘i đâu?â€.
Ô Tá» Hư trên mặt tản phát ánh sáng thần thánh, kiên định đáp: “Là bà thất đằng sau cánh cá»a đồng cuối môn đạo, Ä‘oà n tầm bảo tìm được Sở hạp ở trong đó, Vân Má»™ng nữ thần Ä‘ang đợi ta trong đó, đáp án là ở đóâ€.
Cô Nguyệt Minh cưá»i buồn: “Äể ta theo ngươi đến đó có được không?â€.
Ô Tá» Hư cầm bà n tay y Ä‘ang nắm vai mình, bốn bà n tay nắm chặt nhau, vui vẻ thốt: “Tháºt không muốn ngươi bi thương cho ta, đưa ngưá»i ngà n dặm, cuối cùng cÅ©ng phải biệt ly, huống hồ là thượng lá»™ Hoà ng tuyá»n. Sau khi ta chết, cứ chôn ta trong máºt thất đóâ€.
Cô Nguyệt Minh nhiệt lệ lưng tròng, buồn bã nói: “Ta sao có thể để ngươi Ä‘i như váºy được?â€.
Ô Tá» Hư thốt: “Nếu ta nói vá»›i ngưá»i khác Cô Nguyệt Minh sẽ khóc, khẳng định không có ai tin, bất quá ta đại khái không có cái cÆ¡ há»™i đó. Bằng hữu! Sống mạnh khá»e đóâ€.
Cô Nguyệt Minh nước mắt ướt đẫm mặt: “Ngươi Ä‘i rồi, ta là m gì đây?â€.
Ô Tá» Hư cưá»i thốt: “Bá»n ta ngưá»i nà o là m chuyện cá»§a ngưá»i nấy. Song Song khẳng định Ä‘ang ở má»™t chá»— nà o đó trong tòa thà nh không, ngươi Ä‘i tìm nà ng, ta Ä‘i tìm nữ thần cá»§a ta. Äừng cô phụ thà nh ý và khổ tâm ta chịu má»™t tên cho ngươiâ€.
Cô Nguyệt Minh cuối cùng buông tay hắn ra.
o0o
“Äi rồi! Äi rồi!â€.
Khâu Cá»u Sư là ngưá»i đầu tiên nhảy lên, nhìn bầy sói bá» Ä‘i xa.
Ký Thiện liá»n đứng dáºy, có hÆ¡i khó tin nhìn bầy sói ra Ä‘i má»™t cách im ắng.
Khâu Cá»u Sư nói: “Hiện tại còn cách bình minh chưa tá»›i ná»a canh giá», bá»n ta phải Ä‘i mau má»™t chútâ€.
Ký Thiện thốt: “Bên trái là Vô Chung Hà , cách bá»n ta không đầy ba dặm, nếu bá»n ta Ä‘i thẳng tá»›i trước, cÆ¡ há»™i đụng địch sẽ rất lá»›nâ€.
Khâu Cá»u Sư há»i: “Tu Chân có đỠnghị gì không?â€.
Nguyá»…n Tu Chân còn chưa nói, Bách Thuần đã xen và o: “Äể tôi dẫn đưá»ng được không?â€.
Ba ngưá»i ngạc nhiên nhìn nà ng.
Äôi mắt đẹp cá»§a Bách Thuần rÆ¡m rá»›m ánh sáng kỳ dị, nhẹ nhà ng thốt: “Tôi có má»™t cảm giác rất kỳ lạ, tá»±a như biết được vị trà cá»§a cổ thà nh, như từng quen thuá»™c vá»›i vùng đầm nước nà y, để tôi thá» xem saoâ€.
Nguyá»…n Tu Chân vui vẻ thốt: “Xin Bách Thuần dẫn đưá»ng!â€.
Mưa đã dứt, sương lại cà ng nồng Ä‘áºm, tầm mắt ngoà i má»™t trượng là má» mịt Ä‘i, nhìn không thấy rõ.
o0o
Phụng công công ngồi trên thái sư á»· dá»i từ thuyá»n lên bá» Vô Chung Hà , trông đợi kết quả tra tìm, chá»±c chá» bình minh đến.
Hoa Má»™ng phu nhân ngồi trên má»™t ghế thái sư á»· khác, thần tình đỠđẫn, cúi thấp đầu, tá»±a như nháºn lệnh.
Má»™t ngưá»i từ trong sương mù bương bả Ä‘i ra, tiến và o phạm vi ánh Ä‘uốc có thể chiếu rá»i, đến trước chá»— Phụng công công ngồi quỳ xuống: “Bẩm cáo đại công công, đã phát hiện tung tÃch mục tiêuâ€.
Phụng công công búng ngưá»i dáºy khá»i ghế, mừng rỡ thốt: “Toà n quân khởi hà nh!â€.
o0o
Cô Nguyệt Minh lần theo con đưòng lòng vòng trên núi dá»c tưá»ng thà nh má»›i xây, sải bước vá» phÃa thần Ä‘iện trên đỉnh núi. Trong cuá»™c Ä‘á»i nà y, y lần thứ nhì bước chân lên con đưá»ng nà y, lần trước là tìm Qua Mặc thanh toán, xảy ra ở cổ thà nh đã trở nên hoang phế trong hiện thá»±c, hiện tại lại là Chuyên thà nh trong ký ức cá»§a Vân Má»™ng nữ thần thuở má»›i dá»±ng nên.
Tâm thần cá»§a y giá» phút nà y hoà n toà n bị sinh ly tá» biệt cá»§a Ô Tá» Hư chiếm cứ, miá»…n cưỡng nhá»› đến Vô Song Nữ đã đỠcáºp vá»›i y rằng mình từng gặp y trong ảo giác ở thần miếu, cho nên thá» xem sao, trong lòng không ôm ấp kỳ vá»ng gì.
Nhưng lúc sắp đến lưng chừng núi, hoà n cảnh vụt biến đổi, sÆ¡n đạo không còn bằng phẳng nữa, mà lá»— hang loang lổ, trên đưá»ng đầy loạn thạch tên ná», mặt đất cÅ©ng lồi lõm bất thưá»ng, tưá»ng thà nh không còn hoà n chỉnh nữa, nhiá»u chá»— sụp lở, khắp nÆ¡i thấy toà n vết tÃch cháy Ä‘en dưới đất và trên tưá»ng, kinh hồn táng đảm. Äâu đâu cÅ©ng có xe đẩy, cÆ¡ quan bắn đá bị há»§y hoại, còn có thây ngá»±a và thây ngưá»i, thê thảm đến mức không dám nhìn. Phòng xá bên đưá»ng má»™t phần bốc khói Ä‘en, tình cảnh hoang lương táºn thế.
Cô Nguyệt Minh nảy sinh cảm giác muốn ói, nghÄ© đến cảnh tượng trước mắt chÃnh do má»™t tay y tạo thà nh, lòng trà n ngáºp ná»—i xấu hổ, tá»± trách và hối tiếc, còn cảm thấy mình cô độc và hụt hẫng khôn cùng.
Thình lình y phát giác váºn trên mình không còn là thưá»ng phục kình trang hồi nãy, mà là khôi giáp cổ Sở nặng ná», hông giắt uyển kiếm có cả vá», minh nguyệt đã leo đến giữa trá»i, chiếu sáng mặt đất.
Y đã quên Ä‘i Ô Tá» Hư, quên Ä‘i đây chỉ là ảo ảnh mà Vân Má»™ng nữ thần má»™t tay chế tạo, trong lòng trà n ngáºp tâm tình tuyệt vá»ng, sám hối má»™t cách sâu sắc cho hà nh vi cá»§a mình, sinh ra mệt má»i chán ghét chiến tranh đến triệt để. Má»™t khắc sau y đã đứng trước cá»a lá»›n Ä‘ang đóng chặt cá»§a thần Ä‘iện, quảng trưá»ng trên đỉnh sÆ¡n thà nh không má»™t bóng ngưá»i, y hoang mang ngước đầu nhìn tấm biển trên cá»a lá»›n, biển đá khắc bốn chừ lá»›n “Tương Phu Nhân Äiệnâ€.
Cô Nguyệt Minh thở gấp mấy hÆ¡i, đầu óc dâng hiện ngá»c dung như hoa cá»§a Vô Song Nữ, từ mÆ¡ hồ chuyển thà nh rõ rệt, má»™t ná»—i bi thương từ nÆ¡i sâu kÃn nhất trong lòng như nước vỡ đê trà o ra, như cÆ¡n hồng thá»§y nuốt chá»ng lấy y.
Bất chợt vô số cảnh tượng thoáng qua đầu y, y quát lá»›n má»™t tiếng, phá cá»a xông và o.
Không gian thần Ä‘iện rá»™ng rãi triển hiện trước mắt, táºn cuối là má»™t tượng đá Tương phu nhân cao má»™t trượng rưỡi, trước thần tượng có thắp đèn dầu, giữa ánh lá»a láºp loè, má»™t nữ tá» Ä‘ang quỳ trước thần tượng, còn ngoái đầu nhìn y, không ngá» chÃnh là Vô Song Nữ, trên tay cầm má»™t cái bình nhá».
Cô Nguyệt Minh đã minh bạch, ký ức kiếp trước như thá»§y triá»u quyện vá», ná»—i thống khổ xé nát tâm can trói chặt lấy y, Cô Nguyệt Minh hét cuồng má»™t tiếng, lao vá» phÃa Vô Song Nữ.
Vô Song Nữ dốc hết váºt trong bình và o miệng, lá»t và o lòng Cô Nguyệt Minh.
Cô Nguyệt Minh lòng đau như cắt, thất thanh khóc rống, chỉ nhìn thấy nà ng không ngừng lắc đầu.
Vô Song Nữ ngẩng đầu nhìn y, bình tÄ©nh thốt: “Tôi đã từng háºn nà ng đến thấu xương, sau nà y má»›i biết nà ng còn đáng thương hÆ¡n tôi. Äừng bi thương, tá» vong đối vá»›i tôi mà nói là má»™t giải thoát tốt nhất, tôi là m sao nhẫn tâm nhìn nam nhân tôi yêu thương nhất hãm mình và o tuyệt cảnh, có kết quả thảm đạmâ€.
Cô Nguyệt Minh khóc lên: “Äừng chết! Ta nguyện là m bất cứ chuyện gì vì nà ngâ€.
Vô Song Nữ mắt tai miệng mÅ©i Ä‘á»u ứa máu tươi, dịu giá»ng thốt: “Nếu có Ä‘á»i sau, hy vá»ng bá»n ta có thể là m lại từ đầuâ€. Äầu không còn khà lá»±c dá»±a và o vai y, ngá»c vẫn hương tiêu.
Cô Nguyệt Minh ôm thi thể khóc rống, cÅ©ng không biết đã khóc bao lâu, đôi mắt y lá»™ thần sắc kiên quyết, trân trá»ng đặt thi thể nà ng nằm dà i xuống đất, sau đó quỳ bên cạnh nà ng, mặt hướng vá» thần tượng.
Cô Nguyệt Minh lúc nà y đầu óc chỉ có má»™t ý niệm, chầm cháºm rút uyển kiếm ra, song thá»§ nắm chặt chuôi kiếm, mÅ©i kiếm chỉa ngay tim, hÆ¡i thở gấp gáp.
“Oà nh!â€.
Má»™t luồng sét nổ bên trên thần Ä‘iện, Ä‘iện quang nhoáng lên ngoà i cá»a Ä‘iện. Thá»i khắc Tương Phi thụ khai hoa kết quả đã đến, nhưng y lại nguá»™i lạnh ý lòng, hối háºn cho những lá»—i lầm trong quá khứ. Vì Tương quả, hắn đã bá» rÆ¡i nữ tá» yêu thương từ tấm bé, hiện tại nà ng dùng cái chết để tá» bà y lá»i than van không lá»i cá»§a mình.
Cuồng phong từ cá»a lá»›n mở toang xoáy và o, thần đăng trên thần đà n tắt ngóm, Ä‘iện đưá»ng chìm và o bóng tối thò tay không thấy ngón.
Cô Nguyệt Minh dùng hết toà n thân khà lá»±c, cắm pháºp kiếm và o ngá»±c.
“Oà nh! Oà nh! Oà nh!â€.
Sấm sét bá»—ng cà ng kịch liệt, tá»±a như trá»i cao tấu tang khúc bi tuyệt cho đôi nam nữ nà y.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
Chữ ký của Minh Huệ
03-11-2011, 07:38 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
Hồi 62
Dịch giả: Phong Äao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Thà nh bại đắc thất
Cô Nguyệt Minh mở mắt, ánh bình minh từ lối và o môn đạo chiếu và o, Ô Tá» Hư vẫn dá»±a tưá»ng nằm bên cạnh, Vô Song Nữ Ä‘ang ngây ngô nhìn Ô Tá» Hư, thấy Cô Nguyệt Minh tỉnh dáºy, khe khẽ thốt: “Hắn đã Ä‘i rồi!â€.
Cô Nguyệt Minh rõ rà ng đã biết váºy mà vẫn nhịn không được ngồi vụt lên, giÆ¡ tay nắm vai Ô Tá» Hư, tiếp xúc di thể lạnh lẽo đã mất Ä‘i sức sống sinh mệnh cá»§a hắn.
Ô Tá» Hư hai mắt khép há», khoé miệng còn giắt má»™t nụ cưá»i mãn nguyện.
Vô Song Nữ lá»™ vẻ má»™t bi thương không thể nà o đặt tên, dịu dà ng thốt: “Hắn Ä‘i rất an lạc, hy vá»ng hắn tìm được nữ thần trong má»™ngâ€.
Cô Nguyệt Minh cảm thấy tim mình Ä‘au xót kịch liệt. Y biết y đã vÄ©nh viá»…n mất Ä‘i bằng hữu duy nhất, từ đây âm dương cách trở, lại biết hắn có lẽ vẫn “sống cònâ€, còn tìm được thứ mà hắn luôn luôn tìm kiếm, chỉ là không có cách nà o tâm sá»± nói cưá»i cho mình nghe nữa.
Cô Nguyệt Minh trăm ngà n mối giao cảm, buông tay Ô Tá» Hư, quay đầu nhìn cánh cá»a đồng đóng chặt cuối thông đạo: “Nụ cưá»i cuối cùng cá»§a hắn chÃnh là muốn nói vá»›i bá»n ta không cần phải bi thương cho hắn, hắn đã đạt được thứ hắn muốn, công đức viên mãn hoà n thà nh sứ mệnh luân hồi kiếp nà y, không còn bất cứ nuối tiếc gì nữa, sinh mệnh cá»§a hắn tuy kết thúc ở đây, nhưng má»™t sinh mệnh khác cá»§a hắn lại Ä‘ang triển khai ở má»™t đất trá»i thần kỳ khácâ€.
Vô Song Nữ cúi thấp đầu, thanh âm gần như không thể nghe được: “Lá»i nói cá»§a ngươi sao lại giống vá»›i lá»i nữ thần từng nói vá»›i ta quáâ€.
Cô Nguyệt Minh trầm ngâm má»™t hồi, há»i: “Song Song đã gặp qua nữ thần?â€.
Vô Song Nữ thấp giá»ng: “Ta không những đã gặp nữ thần, còn vỠđến sát na trước khi uống thuốc độc tá»± táºn kiếp trước, chết trong lòng ngươi, đối vá»›i sinh tá» ta đã có lối nhìn hoà n toà n khác biệtâ€.
Cô Nguyệt Minh đứng dáºy, đến trước Vô Song Nữ quỳ hai gối xuống, thà nh tâm thà nh ý thốt: “Song Song! Bá»n ta có thể là m lại từ đầu không?â€.
Vô Song Nữ chấn động thân kiá»u, ngẩng đầu nhìn y, nước mắt trà o dâng.
Cô Nguyệt Minh bất chấp tất cả ôm nà ng và o lòng, dùng hết toà n thân khà lá»±c ôm chặt lấy nà ng, lòng trà n đầy tình cảm chưa từng có trong Ä‘á»i. Y không chỉ chuá»™c lại lá»—i lầm vá»›i nà ng từ kiếp trước, mà là yêu thương nà ng sâu sắc, yêu thương hết những gì vá» nà ng, không có nà ng, y sẽ biến thà nh ngưá»i không có sở hữu, sống không bằng chết.
Nà ng run rẩy trong lòng y, ôm lấy y không má»™t chút gìn giữ, kiếp trước và đá»i nà y dung hợp lại thà nh má»™t, không có cách nà o phân chia nữa.
Thông đạo tối mù sáng hẳn lên, kim quang bắn trải.
Cô Nguyệt Minh phát giác đầu tiên, ghé bên tai Vô Song Nữ thốt: “Dạ minh châu sáng rồiâ€.
Vô Song Nữ “ủa†má»™t tiếng lánh khá»i lòng y, mặt mà y đỠá»ng nhìn Sở hạp kim quang bắn khắp nÆ¡i.
Dạ minh châu giấu trong thắt lưng cá»§a Ô Tá» Hư sáng lên, kim quang toé ra khá»i thắt lưng.
Cô Nguyệt Minh giÆ¡ tay nâng cằm Vô Song Nữ, để nà ng đối diện mình, tin tưởng hết mình: “Äây là Vân Má»™ng nữ thần nhắc nhở bá»n ta Phụng công công đã đến. Song Song không cần phải lo, Vân Má»™ng nữ thần đã an bà i thá»a đáng cho bá»n ta. Äây tuyệt không phải là kết thúc, mà là má»™t mở đầu hoà n toà n má»›iâ€.
Nói dứt lá»i, dạ minh châu trong thắt lưng cá»§a Ô Tá» Hư tối má» Ä‘i, sáu viên khác trên Sở hạp cà ng ngá»i sáng.
o0o
Phụng công công đứng bên hồ, tụ tinh hội thần nhìn sương mù dà y đặc bao trùm mặt hồ, không nói tiếng nà o.
Hoa Mộng phu nhân và các tướng lãnh đứng sau lưng lão, đại quân bao vây cái hồ lớn trùng trùng điệp điệp.
Mạc Lương quỳ má»™t bên, bẩm cáo: “Tiểu nhân ngá»i thấy mùi Thần bá»™ phấn ở mặt nam hồ, Ä‘uổi theo mùi tá»›i đây, tiểu nhân dám khẳng định NgÅ© Äá»™n Äạo đã xuống hồ.
Phụng công công lạnh lùng há»i: “NgÅ© Äá»™n Äạo không lá»™i qua bá» bên kia rá»i hồ sao?â€.
Mạc Lương tái xanh đáp: “Tiểu nhân nà o dám sÆ¡ suất, đã lục tìm dá»c bá» hồ má»™t lượt, không ngá»i thấy mùi Thần bá»™ phấn nữaâ€.
Phụng công công thốt: “Lui xuống Ä‘i!â€.
Mạc Lương cả không khà cÅ©ng không dám hÃt, đứng dáºy thoái lùi sang má»™t bên.
Phụng công công thò tay và o lòng, má»i ngưá»i Ä‘á»u không nhìn thấy rõ, chỉ có Hoa Má»™ng phu nhân biết lão muốn rút Kim Cương Quyết ra, chỉ không biết váºt đó có thể trừ yêu hà ng ma như lá»i Phụng công công nói không.
Phụng công công giữa mục quang cá»§a má»i ngưá»i giÆ¡ Kim Cương Quyết lên, quát lá»›n phù chú bà ẩn không ai hiểu nổi lão Ä‘ang nói gì.
Chuyện khiến ngưá»i ta không dám tin và o mắt mình đã xảy ra, lá»i phù chú vẫn còn vang vá»ng lãng đãng quanh mặt hồ, thình lình cuồng phong hoà nh hà nh, sương mù trên hồ bị thổi tứ tán theo gió, từ dà y kÃn chuyển thà nh mong manh, triá»u dương xa xa bên bỠđối diện hiện bóng đỠmông lung, cà ng lúc cà ng rõ rệt.
Không những sương trên hồ bắt đầu tiêu tán, sương mù cả vùng Vân Mộng Trạch cũng bắt đầu biến mất.
Khu hoang phế sÆ¡n thà nh giữa hồ dần dần xuất hiện đưá»ng nét, ánh bình minh thay thế sương khói, Vân Má»™ng Trạch hiển lá»™ chân diện mục cá»§a nó.
Ai ai cũng sởn tóc gáy, nhìn đến trợn mắt há mồm.
Phụng công công mặt mà y lá»™ vẻ mừng, tay bắt quyết run run không khống chế nổi, có thể thấy tâm tình cá»§a lão kÃch độn đến dưá»ng nà o.
Giây phút mây khói tiêu tán, Khâu Cá»u Sư, Bách Thuần, Nguyá»…n Tu Chân và Ký Thiện đã tiến tá»›i khu rừng thưa cách cổ thà nh khoảng ná»a dặm, đến lúc nà y bá»n há» má»›i nhìn thấy ngoà i hÆ¡n trăm bước đằng trước là má»™t nhóm địch nhân, ngăn chặn đưá»ng Ä‘i.
Bốn ngưá»i cÅ©ng ngẩn ngá» tròn mắt nhìn sÆ¡n thà nh giữa hồ dần dần bá»™c lá»™ dưới ánh mặt trá»i, sá»± chấn động trong lòng quả khó hình dung nổi. Cho dù cổ thà nh hiện hình giữa ban ngà y ban mặt, vẫn không tổn hao chút không khà thần bà thần kỳ nà o.
Bản thân nó đã là một câu đố.
Khâu Cá»u Sư thì thầm: “Tháºt ra đã xảy ra chuyện gì?â€.
Nguyá»…n Tu Chân quay sang Ký Thiện há»i: “Phụng công công biết pháp thuáºt sao?â€.
Ký Thiện thần sắc nghiêm trá»ng: “Lão luôn luôn say mê thá»§ ấn và phù chú bà ẩn, còn lão có ngấm ngầm tu luyện hay không, ta tháºt không rõâ€.
Khâu Cá»u Sư chằm chằm nhìn Phụng công công giÆ¡ cao Kim Cương Quyết đằng xa, cau mà y há»i: “Äây có coi là phá há»ng tiên pháp cá»§a Vân Má»™ng nữ thần không?â€.
Bách Thuần khẽ kêu lên: “Tôi nhìn thấy sư tá»· rồi! Tạ Æ¡n trá»i đất, nà ng vẫn an nhiên không há» hấn gìâ€.
Nguyá»…n Tu Chân nói: “Cá»u Sư! Còn nhá»› chứ? Äã từng có má»™t thá»i gian bá»n ta nghÄ© đến biện pháp phá phép, nhưng phá phép lại nà o khác gì thất bại triệt đểâ€.
Ký Thiện và Bách Thuần nghe váºy đầu óc mù má», bất quá ngưá»i nói chuyện là Nguyá»…n Tu Chân mưu trà trứ danh, cho nên chú ý lắng nghe, không dám nói lảng, tránh nhiá»…u loạn dòng suy nghÄ© cá»§a gã.
Khâu Cá»u Sư gáºt đầu: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là nhá»›!â€.
Nguyá»…n Tu Chân lại nói: “Các ngưá»i sở dÄ© có thể thoát khá»i Lạc Dương thà nh, hoà n toà n là vì khà háºu đột biến, cuồng phong sấm sét phối hợp đến mức áo trá»i không lá»™ đưá»ng may là m cho chuyện không thể nà o biến thà nh sá»± tháºt. Do đó có thể thấy Vân Má»™ng nữ thần có thần thông có thể thao khống khà trá»i, cÅ©ng chỉ có nà ng má»›i có năng lá»±c đóâ€.
Ký Thiện đã minh bạch: “Nguyá»…n tiên sinh có phải muốn nói cục diện sương mù tản Ä‘i hiện giá» là má»™t tay Vân Má»™ng nữ thần tạo thà nh, không có chút xÃu quan hệ gì tá»›i Phụng công công, lại là m cho Phụng công công nghÄ© mình đã hà ng phục nữ thần chúa tể Vân Má»™ng Trạchâ€.
Nguyá»…n Tu Chân vui vẻ thốt: “ChÃnh là như váºy. Hiện tại chuyện duy nhất bá»n ta nên là m là im lặng xem kỳ biến, xem Vân Má»™ng nữ thần là m sao thu tháºp Phụng công công, chỉ có nà ng má»›i có thể khiến chuyện không thể nà o biến thà nh có thểâ€.
o0o
Cô Nguyệt Minh có một cảm giác cổ quái, sự “nhắc nhở†dạ minh châu từ sáng chuyển thà nh tối không phải là từ Vân Mộng nữ thần, mà là từ Ô TỠHư, hắn vẫn đang kỠvai tác chiến với mình.
Cô Nguyệt Minh cầm Sở hạp lên, nghiên cứu kỹ cà ng, lại dùng tay chạm dạ minh châu khảm trên mặt há»™p: “Song Song nà ng nhìn xem! Sáu viên dạ minh châu trên mặt há»™p Ä‘á»u không thể nà o rút ra, mà vết lõm chá»— gắn viên dạ minh châu rá»›t ra lại nông và to hÆ¡n, cho nên chỉ cần bị chấn động là rá»›t liá»n. Có thể thấy bảy viên dạ minh châu, có má»™t viên sống, có thể lấy ra, những viên khác Ä‘á»u là viên chếtâ€.
Vô Song Nữ ngạc nhiên: “Kỳ quái là m sao!â€.
Cô Nguyệt Minh mục quang quay sang Ô Tá» Hư: “Hắn có nói qua phương pháp mở Sở hạp khẳng định có liên quan đến bảy viên dạ minh châu, viên dạ minh châu sống nà y chắc là chá»— then chốtâ€.
Lúc nà y từng tráºn từng tráºn cuồng phong cuốn và o môn đạo, thổi y phục hai ngưá»i tung bay.
Cô Nguyệt Minh quay sang di thể cá»§a Ô Tá» Hư mỉm cưá»i: “Bằng hữu! Ta nói có đúng không?â€.
Ô Tá» Hư vẫn má»™t nụ cưá»i má»™t Ä‘i không trở lại.
Vô Song Nữ kêu khẽ: “Nguyệt Minh! Sương mù đã bốc Ä‘iâ€.
Cô Nguyệt Minh không nhìn ra môn đạo, thò tay và o mình Ô TỠHư, lấy dạ minh châu ra, giấu và o thắt lưng mình.
“Thùng! Thùng! Thùng!â€.
Ngoà i thà nh tiếng trống tráºn vang lừng.
Cô Nguyệt Minh yêu thương nhìn Vô Song Nữ đùi bị thương ngồi dá»±a và o tưá»ng không có cách nà o di động: “Äây là tiếng trống chiêu hà ng, nếu ta không Ä‘i hiến bảo cho Phụng công công, lão sẽ tiến công và o. Song Song an tâm ở đây nghỉ ngÆ¡i, đợi sau khi ta ra ứng phó Phụng công công sẽ vá» chiếu cố nà ngâ€.
Vô Song Nữ kinh hãi: “Nguyệt Minh! Úi!â€.
Cô Nguyệt Minh hôn lên đôi môi thÆ¡m cá»§a nà ng, sau má»™t hồi nóng bá»ng triá»n miên vá»›i nà ng, thần thái ngút ngà n thốt: “Ta lần đầu tiên Ä‘i cầu sinh chứ không phải cầu tá», Song Song an tâm, ta nhất định sẽ sống sót vá» gặp nà ngâ€.
Nói xong má»™t tay ôm Sở hạp, quyết Ä‘oán đứng dáºy, lại tháo uyển kiếm xuống, Ä‘i vá» phÃa cá»a ra.
o0o
Cô Nguyệt Minh tả thá»§ án bên đáy Sở hạp, bên kia dá»±a và o hông, thần thái an nhà n Ä‘i ra cá»a thà nh, bước và o con đưá»ng từ sÆ¡n thà nh trá»±c chỉ đến chá»— cách bá» ná»a trượng dưới ánh triá»u dương rá»i xéo, Phụng công công đứng bên bá» táºn cuối con đưá»ng, đằng sau là Hoa Má»™ng phu nhân và chúng tướng lãnh.
Cả ngà n chiến sÄ© trùng trùng bao vây sÆ¡n thà nh, trừ phi y có thể má»c hai cánh bên sưá»n, nếu không đã hãm mình và o tuyệt địa không lối thoát.
Mấy ngà n cặp mắt như tên bắn rơi trên mình y, bị Sở hạp y mang theo hấp dẫn.
Dạ minh châu trên Sở hạp đã tắt lịm, không còn bắn phóng kim quang, nhưng vẫn lấp lánh ngá»i ngá»i, chói mắt vô cùng.
Chỉ cần có mắt là biết cái há»™p nà y không phải là váºt bình phà m, là m bằng kim loại như và ng như đồng, phản ánh dương quang từ má»™t phÃa sÆ¡n thà nh bắn xéo xuống, là m cho ngưá»i ta nảy sinh cảm giác kỳ dị, tuy nhiên ngoại trừ má»™t số Ãt ngưá»i, không có ai biết được đó là váºt gì.
Cô Nguyệt Minh thấy mắt cá»§a Phụng công công nheo lại, biết lòng lão đã nổi sát cÆ¡ vì mình Ä‘em Sở hạp công khai trước mắt má»i ngưá»i đã xúc phạm Ä‘iá»u luáºt cá»§a lão không cho tiết lá»™ chuyện Sở hạp. Y cưá»i thầm, đồng thá»i cước bá»™ không ngừng lá»™i nước Ä‘i đến vị trà giữa con đưá»ng, bất kể là lối và o sÆ¡n thà nh hay chá»— đứng cá»§a Phụng công công cÅ©ng cách chừng hai mươi lăm bước, đứng thẳng kÃnh lá»…: “Nguyệt Minh xin thỉnh an đại công côngâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân đứng sau Phụng công công kinh ngạc, nà ng chưa từng thấy Cô Nguyệt Minh có thần thái như váºy, không những ý chà bừng bừng, hÆ¡n nữa trà n trá» sinh cÆ¡ đấu chÃ, như giữa thiên hạ không còn có chuyện gì có thể là m khó được y, nhất thá»i hy vá»ng đã mất lại được thắp lên, tuy nà ng hoà n toà n không hiểu Cô Nguyệt Minh bằng và o cái gì mà đi tranh đỠvá»›i Phụng công công.
Bốn bá» im ắng không má»™t tiếng động, chỉ có tiếng hô hấp cá»§a mấy ngà n ngưá»i, thanh âm Cô Nguyệt Minh nói chuyện truyá»n vá»ng ra xa, bá»n Khâu Cá»u Sư bốn ngưá»i cÅ©ng có thể nghe rõ.
Phụng công công nén lá»a giáºn trong lòng, trên sá»± tháºt gần ba chục năm nay, tu dưỡng cá»§a lão đã đến cảnh giá»›i lư há»a thuần thanh, cá»±c Ãt khi nổi nóng, nhưng không biết tại sao, nhìn thấy Cô Nguyệt Minh cầm há»™p quý mà lão má»™ng mị lâu nay Ä‘i đến ná»a đưá»ng dừng bước, tá» rõ muốn bà y thá»§ Ä‘oạn, nhất thá»i ná»™ há»a công tâm. ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Lão tuyệt không thể nổi nóng, trong khi tranh đấu đó là má»™t hà nh vi ngu xuẩn, đặc biệt là Sở hạp sắp đến tay, là thá»i khắc trá»ng yếu nhất trong cuá»™c Ä‘á»i.
Phụng công công Ä‘iá»m đạm thốt: “Nguyệt Minh bất tất Ä‘a lá»…, còn không qua đây cho ta nhìn rõ ngươi má»™t chút? Từ sau khi Nguyệt Minh rá»i Kinh, công công luôn luôn lo lắng cho sinh tá» an nguy cá»§a ngươi, bây giá» thấy ngươi thần thái tươi tắn hÆ¡n ngà y trước, có thể an tâm rồiâ€.
Cô Nguyệt Minh ung dung nói: “Dá»… mà , chỉ cần đại công công chịu đáp ứng ta mấy chuyện, biểu thị thà nh ý, Nguyệt Minh sẽ láºp tức Ä‘em hiến dâng váºt mà đại công công ra lệnh cho ta tìm, coi như hoà n thà nh nhiệm vụ lần nà yâ€.
Bá»™ đội bao vây cổ thà nh từ trên xuống dưới ai ai cÅ©ng động dung, nhốn nháo cả lên, dám dùng khảu khà và thái độ đó để nói lá»i ngáºp đầy ý vị đà m phán vá»›i Phụng công công, Cô Nguyệt Minh không phải chê mạng sống quá dà i sao?
Phụng công công giÆ¡ tay, tiếng huyên náo láºp tức tắt phụt, hồi phục lại tình huống ai ai cÅ©ng im ắng tÄ©nh lặng hồi nãy.
Phụng công công cúi đầu, cưá»i khà khà : “Ta quả đã nhìn lầm Nguyệt Minh, ý không phải chỉ Nguyệt Minh từng nói vá»›i ta rằng ngươi không sợ tá» vong, mà là không ngá» Nguyệt Minh lại ngu xuẩn như váºy. Cho dù Nguyệt Minh có kiếm trong tay, chỉ cần ta hạ lệnh má»™t tiếng, bảo đảm Nguyệt Minh sẽ vạn tiá»…n xuyên tâm bá» mình, huống hồ Nguyệt Minh trên mình cả má»™t miếng sắt mục cÅ©ng không có, bằng và o cái gì để nói Ä‘iá»u kiện vá»›i ta? Lẽ nà o Nguyệt Minh nghÄ© có thể tay không phá há»§y há»™p quý?â€.
Cô Nguyệt Minh dùng hai tay nâng Sở hạp lên, đưa cái mặt vốn án bên hông vá» phÃa Phụng công công, không ngá» là cái mặt chỉ còn má»™t vết lõm, vui vẻ thốt: “Công công quả đã nhìn lầm ta, vừa hay trái ngược hẳn, ta bây giá» không những sợ chết, hÆ¡n nữa sợ muốn chết luôn, là m sao dám là m chuyện ngu xuẩn gây ra vạn tiá»…n xuyên tâm? Äại công công có nhìn thấy không? Cái há»™p nà y hiện tại chỉ còn lại sáu viên dạ minh châu, viên thứ bảy ở trong tay bằng hữu NgÅ© Äá»™n Äạo cá»§a ta, hắn Ä‘ang trong thà nh chăm chú theo dõi tình huống cá»§a ta, chỉ cần ta có bất trắc gì, sẽ láºp tức phá nát viên dạ minh châu thứ bảy đó. Khì! Sở hạp tuy không bị há»§y, không biết dạ minh châu có phải cÅ©ng không sợ nước lá»a, Ä‘ao kiếm không phá được hay không?â€.
Phụng công công đôi mắt nheo dà i trợn tròn, để lộ tròng mắt rừng rực sát cơ.
Cô Nguyệt Minh khẩn trương trong lòng, nếu sở liệu cá»§a Ô Tá» Hư có sai sót, dạ minh châu không có chút xÃu quan hệ gì tá»›i Sở hạp, váºy y sẽ phải Ä‘á»n mạng, thua sạch tất cả.
Má»™t hồi lâu sau, Phụng công công cưá»i dà i: “Hay cho Cô Nguyệt Minh, không uổng ta xem trá»ng ngươi. Nguyệt Minh nói Ä‘i! Có tâm sá»± gì cứ nói ra hết, ngươi láºp đại công cho ta, chỉ cần là việc công công là m được, công công sẽ y theo lá»i ngươiâ€.
Ai ai lòng cÅ©ng kinh ngạc, nghi hoặc khó giải. Vá»›i địa vị quyá»n thế như mặt trá»i giữa ban ngà y cá»§a Phụng công công, sao lại có thể khuất phục bất cứ ngưá»i nà o?
Cô Nguyệt Minh thản nhiên thốt: “Ta có ba Ä‘iá»u kiện, đầu tiên là đại công công cần khôi phục lại danh dá»± cho Phu Mãnh đại tướng quân, hoà n trả sá»± thanh bạch cho ông ta, ông ta không những không trá»™m đồ bá» trốn, hÆ¡n nữa vì bảo vệ Sở hạp mà hy sinh tÃnh mạng, di thể cá»§a ông ta ở trong cổ thà nhâ€.
Phụng công công vui vẻ nói: “Yêu cầu nà y hợp tình hợp lý, ta hoà n toà n không có dị nghị, danh dá»± cá»§a Phu đại tướng quân và Tiết Äình Hao từ giá» phút nà y bắt đầu khôi phục lại, ta còn sẽ thỉnh Hoà ng thượng truy phong cho bá»n há». Äiá»u kiện thứ nhì là gì?â€.
Cô Nguyệt Minh thốt: “Äiá»u kiện thứ nhì là đại công công sau khi lấy Sở hạp không được thanh toán Cô Nguyệt Minh và những ngưá»i có liên quan, bao gồm Hoa Má»™ng phu nhân, NgÅ© Äá»™n Äạo, con gái cá»§a Phu đại tướng quân và tá»™c nhân cá»§a ta. ÄÆ°Æ¡ng nhiên bắt đầu từ hôm nay, ta không còn mang quân chức trên mình nữa, danh vị quan tướng gì cÅ©ng không liên quan gì đến taâ€.
Phụng công công mỉm cưá»i: “Nguyệt Minh quá Ä‘a nghi rồi, ngươi đã láºp đại công cho ta, công công sá»§ng ái ngươi còn chưa kịp, sao lại Ä‘i giết ngươi? Äiá»u kiện như váºy căn bản đâu thà nh Ä‘iá»u kiệnâ€.
Cô Nguyệt Minh thốt: “Äiá»u kiện thứ ba là đại công công cần phải vì những Ä‘iá»u kiện trên mà thá» nguyá»n trước thần linh cá»§a Vân Má»™ng Trạch và binh tướng bao vây cổ thà nh, tá» rõ thà nh ýâ€.
Phụng công công hằn há»c nhìn y, chầm cháºm nói: “Nguyệt Minh không hiá»m mình quá pháºn đó chứ?â€.
Cô Nguyệt Minh hồi trả mục quang của lão, không nói gì.
Khu thà nh hồ tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có một bầy chim khẽ vỗ cánh bay ngang trên không.
Phụng công công hiển nhiên không còn cách nà o, ngá»a nhìn bầu trá»i trong, má»™t hồi sau trầm giá»ng từng tiếng: “Ta xin láºp thệ ở đây, chỉ cần Nguyệt Minh ngươi giao ra Sở hạp hoà n chỉnh, hai chuyện đáp ứng hồi nãy sẽ chấp hà nh, nếu trái lá»i thá» nà y, để cho ta sống phải chịu đủ bệnh táºt dà y vò, chết vÄ©nh viá»…n không siêu sinh. Thần linh trên trá»i, má»—i má»™t ngưá»i tại trưá»ng, có thể là m minh chứngâ€.
Cô Nguyệt Minh lá»›n tiếng: “Äa tạ đại công công ân tứâ€. Nói xong lại cất bước Ä‘i vá» phÃa Phụng công công.
Các tướng lãnh thân tùy cá»§a Phụng công công ai nấy Ä‘á»u khẩn trương hẳn, ai cÅ©ng biết sá»± lợi hại cá»§a Cô Nguyệt Minh, tuy tay không, là m sao biết y còn có thá»§ Ä‘oạn gì khác, nếu không phải Phụng công công ra dấu đừng vá»ng động, e rằng đã có ngưá»i tuốt Ä‘ao rút kiếm.
Cô Nguyệt Minh thong dong bước qua khoảng giữa con đưá»ng và bên bá», Ä‘i thẳng đến trước Phụng công công, cúi mình hai tay dâng Sở hạp.
Phụng công công đôi mắt bắn ra thần sắc nồng cháy, lúc song thá»§ tiếp lấy Sở hạp, không ngá» lại run rẩy, có thể thấy ná»™i tâm cá»§a lão kÃch động tá»›i dưá»ng nà o.
Hoa Má»™ng phu nhân hiểu, Nhạc Kỳ hiểu, ngưá»i khác lại hoà n toà n không hiểu gì, không minh bạch má»™t cái há»™p như váºy có gì hấp dẫn đối vá»›i Phụng công công đã gặp đủ kỳ trân dị bảo.
Phụng công công trầm giá»ng: “Viên dạ minh châu thứ bảy đâu?â€.
Cô Nguyệt Minh thò tay và o lòng, trên sá»± tháºt y khẩn trương hÆ¡n bất cứ ai khác, bởi mãi cho đến giá» phút nà y, y vẫn không biết mình có là m đúng hay không, hay là sai lầm quá độ. à tưởng duy nhất có thể là m cho mình an tâm là mãi cho đến giá» vẫn không có cách chá»n lá»±a nà o khác, từ đó suy ra má»i sá»± vẫn nằm dưới sá»± khống chế cá»§a Vân Má»™ng nữ thần, má»—i má»™t cá nhân vẫn còn chìm hãm trong bố cục số pháºn nà y.
Y dùng hai ngón tay cầm dạ minh châu, đưa cho Phụng công công, dạ minh châu lại hồi phục bản sắc kim quang sáng lạn.
Hà nh động cá»§a y láºp tức tạo xôn xao, ai ai cÅ©ng thấy kẻ tinh minh như Phụng công công mà cÅ©ng bị y lá»™ng xảo.
Phụng công công lúc nà y đâu rảnh để tÃnh toán vá»›i y, má»™t tay cầm há»™p quý, tay kia tiếp lấy dạ minh châu Cô Nguyệt Minh đưa qua, thân ngưá»i đứng sừng sững, như trẻ lại mấy chục tuổi, đôi tròng mắt giấu sau rèm mi loang loáng thần quang, mặt mà y sinh khà bừng bừng, quát lá»›n: “Tất cả má»i ngưá»i thoái hết ra ngoà i ba trượng, Nguyệt Minh lưu lạiâ€.
Má»i ngưá»i như thá»§y triá»u lùi ra sau, Phụng công công chằm chặp nhìn Cô Nguyệt Minh, hạ thấp thanh âm: “Nguyệt Minh có biết cách mở há»™p không?â€.
Cô Nguyệt Minh thản nhiên đáp: “Không biết!â€.
Phụng công công quát: “Giăng trướng!â€.
Thân binh nghe lệnh kéo tá»›i, váºn chuyển mà n trướng đến, thá»§ pháp thuần thục dá»±ng má»™t trướng vuông sau lưng Phụng công công.
Phụng công công Ä‘em dạ minh châu nhét và o mình, lại dùng song thá»§ bưng há»™p, xem tình hình lão cho dù có mệt muốn chết cÅ©ng sẽ không giao cho thá»§ hạ cầm, không để Sở hạp rá»i khá»i tay.
Phụng công công hiển nhiên Ä‘ang ở trạng thái đỉnh Ä‘iểm nhất, không má»™t chút mệt má»i, tinh thần ngùn ngụt, mục quang quay lại nhìn Cô Nguyệt Minh, gáºt đầu: “Ta tin Nguyệt Minhâ€. Ngưng má»™t chút lại nói: “Ta tại sao lại chịu tin Nguyệt Minh?â€.
Cô Nguyệt Minh lại không thể không đáp câu há»i cá»§a Phụng công công, cưá»i khổ: “Äại khái vì ta là tên khá» không tham bảo váºt!â€.
Phụng công công cưá»i khà khà : “Nguyệt Minh tháºt lý thú, công công sao lại vì nguyên nhân đó mà tin ngươi được? Thẳng thắn mà nói, ta căn bản không tin bất cứ má»™t ai, mà nếu ta không phải là ngưá»i như váºy, đã sá»›m bị Ký Thiện là m thịt rồi! Äúng không? ChÃnh vì ta không tin bất cứ má»™t ai, cho nên ta biết Nhạc Kỳ đứng đằng sau ta là ná»™i gian Ký Thiện bố trà trong Xưởng Vệ, ta còn cố ý để hắn Ä‘i tiếp xúc vá»›i hồng nhan tri ká»· Hoa Má»™ng phu nhân cá»§a ngươi. Nguyệt Minh chắc hiểu rõ chuyện nam nữ hÆ¡n ta, trong tuyệt cảnh như vầy, tuấn nam mỹ nữ, đồng bệnh tương lân, dá»… sinh tình nhất. Tiêu diệt Nhạc Kỳ chắc không phản bá»™i lại lá»i thá» cá»§a ta đối vá»›i Nguyệt Minh, Nguyệt Minh đồng ý chứ?â€.
Phụng công công đã phản kÃch.
Cô Nguyệt Minh nảy sinh cảm giác cổ quái vô cùng, tá»±a như giá» phút nà y má»›i tháºt sá»± quay vá» hiện thá»±c, mà trước đây luôn luôn có cảm giác như Ä‘ang trong má»™ng, khó phân tháºt giả.
Tâm trưá»ng cá»§a Phụng công công tháºt quá xấu xa, bà y trò đùa bắt như mèo vá»n chuá»™t vá»›i địch nhân.
May sao Cô Nguyệt Minh không có lúc nà o biết rõ hÆ¡n lúc nà y tổ hợp vô địch vá»›i y và Ô Tá» Hư, Vân Má»™ng nữ thần hợp thà nh vẫn luôn luôn vô địch, Phụng công công cÅ©ng không phải là đối thá»§. Y là m như không có chuyện gì: “Má»i sá»± cứ y theo ý cá»§a đại công côngâ€.
Mà n trướng khổng lồ hoa lệ đã dá»±ng đứng sau lưng Phụng công công, dưới bối cảnh nà y, lão thái giám có thá»±c quyá»n nhất đương triá»u tản phát khà khái không ai so sánh nổi.
Phụng công công quát: “Canh phòng!â€.
o0o
Bá»n Khâu Cá»u Sư nhìn thấy ngưá»i cá»§a Phụng công công dá»±ng trướng.
Bách Thuần không hiểu: “Cô đại ca sao lại có thể giao Tương quả cho Phụng công công?â€.
Nguyá»…n Tu Chân thốt: “Cô Nguyệt Minh là m như váºy, khẳng định là có nguyên nhân bá»n ta không hiểu thấuâ€.
Khâu Cá»u Sư nói: “Lão hồ ly kia sao lại đột nhiên mất Ä‘i tÃnh nhẫn nại váºy? Không chá» quay vá» thuyá»…n má»›i từ từ hưởng dụng Tương quả sao?â€.
Ký Thiện thần sắc nghiêm trá»ng: “Lão bị ép bất đắc dÄ©. Mấy tháng nay tình hình sức khá»e cá»§a lão đã giảm sút trầm trá»ng, thưá»ng xuyên mang bệnh, có thể thấy đại hạn cá»§a lão sắp tá»›i. Cho nên cho dù lão biết rõ tình trạng thân thể không nên ngồi thuyá»n ngồi xe lao lá»±c, trưá»ng đồ bạt thiệp xuống Nam tuốt Äá»™ng Äình Hồ, vẫn không thể không thân hà nh lên đưá»ng. Ta dám khẳng định trước khi lão rá»i Kinh đã uống má»™t loại thuốc đại bổ như nhân sâm linh chi, để thôi thúc tiá»m năng, nhưng lợi nà o có khác hại, má»™t khi dược lá»±c tiêu tán, sinh mệnh cá»§a lão cÅ©ng sẽ thà nh không, rất có thể láºp tức gục ngã, cho nên Sở hạp và o tay, má»™t khắc cÅ©ng không muốn lãng phÃâ€.
Nguyá»…n Tu Chân đôi mắt sáng lên: “Nói như váºy, Phụng công công cÅ©ng không có lá»±a chá»n nà o khácâ€.
Ký Thiện thở dà i: “Hy vá»ng duy nhất cá»§a ta bây giá» là trong há»™p đựng độc quả chứ không phải tiên quả, để đại gian tặc kia tá»± là m tá»± gánhâ€.
Bá»n Khâu Cá»u Sư không khá»i khẩn trương hẳn, tụ tinh há»™i thần theo dõi tình huống phát triển.
HÆ¡n ba chục thá»§ hạ tâm phúc cá»§a Phụng công công vây quanh khung trướng vuông vức má»—i cạnh má»™t trượng rưỡi, trấn thá»§ bốn bá».
Phụng công công chằm chằm nhìn Cô Nguyệt Minh, đôi mắt bắn ra thần sắc tà n nhẫn lãnh khốc, lắc đầu than: “Nguyệt Minh quá coi thưá»ng ta rồi, muốn chống đối lại ta, ngươi còn chưa đủ tư cách. Vốn ngươi láºp đại công cho ta, ta chỉ có sá»§ng ái ngươi thêm mà thôi, ngươi lại công nhiên là m mặt là m mÅ©i vá»›i ta. Muốn chỉnh trị ngươi có rất nhiá»u phương pháp, hai Ä‘iá»u kiện ngươi kể có hữu dụng sao? Ta sẽ khiến cho ngươi thưởng thức tư vị sống không bằng chết. Cút! Cút vá» vị trà giữa thà nh đạo mà hồi nãy ngươi đứng cho taâ€.
Cô Nguyệt Minh tiêu sái mỉm cưá»i, quay đầu Ä‘i liá»n.
Cho đến khi y vá» lại vị trà hồi nãy, Phụng công công nâng Sở hạp tiến và o trướng, rÅ© mà n cá»a xuống.
Mục quang cá»§a mấy ngà n ngưá»i hoà n toà n táºp trung và o cái trướng dá»±ng đứng bên bá», không khà quá»· dị, chúng binh tướng chỉ nghÄ© Phụng công công muốn và o trong trướng mở há»™p, để kiểm thị trân bảo cất giấu trong há»™p, chỉ có bá»n Cô Nguyệt Minh mấy ngưá»i biết rõ ná»™i tình, biết Phụng công công muốn ẩn trong trướng để ăn Tương quả.
Má»™t tráºn gió mạnh từ thà nh trì viá»…n cổ giữa hồ lùa sang, thổi tinh kỳ phần pháºt tung bay, lướt qua vùng thá»§y trạch hoang dã, xua vá» phương hướng Vô Chung Hà .
Cô Nguyệt Minh đứng ở vị trà chÃnh giữa con đưá»ng, chăm chăm nhìn cái trướng vuông, thầm nghÄ© cuá»™c cá» mệnh váºn nà y đã đến thá»i khắc tối háºu, má»i sá»± sẽ phân minh.
Không ai dám nói một tiếng nà o, không ai biết tình huống trong trướng.
Thình lình trong trướng truyá»n ra tiếng gà o rú giáºn dữ như Ä‘iên cuồng cá»§a Phụng công công, ai ai nghe váºy cÅ©ng rùng mình kinh hãi, không lâu sau, Sở hạp quăng vù qua cá»a trướng, “bịch†má»™t tiếng rá»›t xuống đất cách trướng hÆ¡n má»™t trượng, còn lăn lông lốc mấy vòng, suýt nữa Ä‘áºp trúng má»™t tên thá»§ vệ, có thể thấy Phụng công công Ä‘ang lúc giáºn dữ tiết phẫn, dùng lá»±c đạo cuồng mãnh tá»›i cỡ nà o.
Mục quang cá»§a má»i ngưá»i tá»± nhiên Ä‘uổi theo Sở hạp, cÆ¡ hồ nháºn không ra là cùng má»™t cái há»™p nữa, dạ minh châu vẫn còn gắn trên mặt há»™p không còn lấp lánh chút nà o, bá»™ pháºn trá»ng tâm cá»§a há»™p lồi ra khá»i mặt há»™p, chỉ có phần đáy còn dÃnh liá»n vá»›i há»™p.
Trong Sở hạp không có váºt gì hết.
Mục quang cá»§a má»i ngưá»i lại quay vá» trướng, trừng trừng nhìn cá»a trướng, dá»± Ä‘oán Phụng công công bùng nổ như sấm sét sẽ xông ra khá»i cá»a trướng, nổi tráºn lôi đình, để coi coi ai gặp tai ương.
Thân binh trấn thủ trướng ngẩn ngơ đứng bất động, không biết phản ứng là m sao, không có chỉ thị của Phụng công công, cả một việc là m giản đơn như vén mà n trướng cũng không có ai dám đi là m.
Dưới sá»± chỠđợi cá»§a cả ngà n ngưá»i, bà n tay khô gầy cá»§a Phụng công công thò ra ngoà i cá»a trướng, tá»±a như muốn nắm gì đó, có lẽ chỉ là muốn vén mà n mà ra, vụt run rẩy, run rẩy rất ghê gá»›m. Lúc má»i ngưá»i vẫn chưa biết rõ tháºt ra đã xảy ra chuyện gì, Phụng công công xông ra khá»i trướng, dung nhan như đột nhiên già nua Ä‘i cả mưá»i mấy tuổi, trên mặt không còn má»™t chút xÃu huyết sắc, hai tay không ngừng bấu cà o trên đầu như phát Ä‘iên, bước Ä‘i loạng choạng, “bịch†má»™t tiếng ngã váºt xuống đất, co giáºt mấy lượt, rồi không còn động tÄ©nh gì nữa.
Toà n trưá»ng mấy ngà n ngưá»i từ trên xuống dưới, bao gồm cả Cô Nguyệt Minh, ai ai cÅ©ng ngây ngô như gà gá»—, chỉ biết trợn mắt nhìn.
“Thánh chỉ đến!â€.
Äang lúc lòng ngưá»i kinh hoà ng, quân tâm đại loạn, không có câu nà o có sức trấn áp hÆ¡n là ba tiếng đó.
Má»i ngưá»i nhìn theo tiếng nói, Ký Thiện má»™t tay giÆ¡ cao long phù đại biểu Hoà ng thượng Ä‘Ãch thân đến, tay kia cầm thánh chỉ, Ä‘i nhanh từ đằng sau vòng vây đến, đám chiến sÄ© nháºn ra gã là thái giám tâm phúc cá»§a Phụng công công, liá»n nhượng đưá»ng cho gã Ä‘i thông qua.
Cô Nguyệt Minh lòng kÃch động, lá»i nói cá»§a Ô Tá» Hư Ä‘ang vang vá»ng trong lòng y, coóvm nữ thần là m thà nh viên cá»§a tổ hợp cá»§a bá»n há», cho nên thắng lợi cuối cùng tất thuá»™c vá» bá»n há».
Hiện tại thắng lợi đã giáng lâm cho phe bá»n há». Sở hạp không ngá» trống không, chá»c tức Phụng công công đến chết.
Tương quả tháºt ra đã Ä‘i đâu? Tại sao Phụng công công tim chắc không chút nghi ngá» Tương quả giấu trong há»™p?
Những nghi vấn đó đại khái vĩnh viễn không ai có thể hiểu thấu.
Nhạc Kỳ lá»›n tiếng ứng đáp: “Thánh chỉ đến! Toà n thể binh tướng quỳ xuống tiếp chỉâ€.
Nói xong dẫn đầu quỳ xuống, tướng lãnh hai bên hắn đưa mắt nhìn nhau, không biết ai quỳ xuống trước, sau đó các tướng lãnh khác cũng khuỵu gối quỳ hết. Mấy ngà n chiến sĩ hoang mang quỳ theo.
Cô Nguyệt Minh thở phà o má»™t hÆ¡i, sau khi mỉm cưá»i vẫy tay chà o há»i Hoa Má»™ng phu nhân Ä‘ang vừa sợ vừa mừng, quay đầu Ä‘i trở lại và o thà nh.
Tất cả sẽ là m lại từ đầu.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
03-11-2011, 07:38 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
Hồi 63
Dịch giả: Phong Äao
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tương quả chi mê
Ô Tá» Hư quất ngá»±a xông ra cá»a thà nh, xông qua cầu treo, Ä‘i trên con đưá»ng thông tá»›i Vô Chung Hà .
Giữ không được Chuyên thà nh rồi.
Hắn má»™t má»±c không tin địch nhân có thể đánh hạ Chuyên thà nh, nhưng niá»m tin đó đã bị phá diệt, vừa nãy trong Tương Phu Nhân Äiện trên đỉnh thà nh, hắn tìm thấy thi thể cá»§a Thà nh chá»§ dùng uyển kiếm tá»± tá», còn có muá»™i tỠđáng thương đã uống thuốc độc tá»± táºn. Tất cả đã xong xuôi, sinh mệnh cá»§a chÃnh hắn cÅ©ng Ä‘ang tiêu tán, bệnh dịch Ä‘ang ăn mòn thân thể cá»§a hắn, hy vá»ng duy nhất là có thể gắng gượng vá» lại thà nh.
“Oà nh! Oà nh! Oà nh!â€.
Sấm sét ngáºp ngụa đất trá»i, cuồng phong bạo ngược, mưa to như những đưá»ng roi vô tình quáºt lên bình nguyên Vô Chung Hà , như những mÅ©i tên bắn và o đầu và o cổ hắn.
Bầu trá»i biến thà nh má» mịt đục ngầu, mây Ä‘en bay vùn vụt, thế gió quần quáºt cấp bách, cây cối lắc lư cuồng dại, đưá»ng nét mặt đất khuếch triển biến thà nh mÆ¡ hồ không rõ, bao nhiêu cuồng bạo cá»§a trá»i đất như hoà n toà n tụ táºp và o khu bình nguyên sông nước nà y, hắn cảm thấy mình hoà n toà n bị cô láºp không ai trợ giúp, chỉ còn dá»±a dẫm và o lá»a yêu Ä‘ang bừng cháy trong lòng.
Từ lúc nhìn thấy nà ng ở Thương Ngô, tình yêu của hắn đối với nà ng chưa từng giảm bớt, chỉ là bao lâu nay hắn chỉ có thể chôn giấu tình yêu với nà ng sâu thẳm trong nội tâm, hắn sợ nhìn thấy nhãn thần oán trách của nà ng, hắn biết nà ng hiểu rõ mình, hắn cũng hiểu thấu nà ng.
Bây giá» Thà nh chá»§ đã chết, tình yêu cá»§a hắn đối vá»›i nà ng lại như núi lá»a bùng nổ, không còn má»™t ai có đủ sức ngăn trở. Nhưng tá» thần Ä‘ang trói chặt bá»n há», nếu không có thuáºt hồi thiên, nà ng sẽ chết rất thảm.
Thứ duy nhất có thể cải biến số pháºn bi thảm cá»§a nà ng là Tương quả.
Ãnh chá»›p chém xuống, nổ thà nh lá»a sét trên mặt đất chỉ cách hắn có ná»a trượng, đất trá»i sáng lòa. Ô Tá» Hư như má»™t ngưá»i mù, thuần và o cảm giác mà giục ngá»±a phóng Ä‘i, mưa gió cuồng ná»™ gầm gừ bao bá»c bốn bá», nước mưa Ä‘au rát trên mặt hắn, bịt má» mắt hắn.
Thanh âm dòng sông cuồn cuá»™n tuôn chảy truyá»n và o tai, Ô Tá» Hư ghìm ngá»±a thu cương, cuối cùng đã dừng bên Vô Chung Hà .
Bá» bên kia vốn là doanh trại vô táºn cá»§a địch nhân, hiện tại chỉ còn thấy ánh chá»›p và mưa to.
Ô Tá» Hư rút bảo kiếm cắm bên mình ngá»±a, nghÄ© đến Thà nh chá»§ chÃnh đã dùng thanh kiếm nà y kết thúc Ä‘á»i mình mà không dùng để hái tiên quả, không khá»i trăm ngà n mối giao cảm công phá.
Dòng chảy cuồng bạo loang loáng kim quang kỳ dị thoạt sáng thoạt tối, đây là lần thứ nhì hắn nhìn thấy kỳ cảnh nà y, lần đầu là mưá»i năm vá» trước.
Tương quả! Tương quả! Ngươi có phải tháºt sá»± thần kỳ như trong truyá»n thuyết, có thể cải tá» hoà n sinh, là m cho ngưá»i ta biến thà nh thần thánh trên trá»i?
Ô Tá» Hư chạy đến má»™t tảng đá lá»›n bên bá».
Hắn biết địch nhân bá» bên kia Ä‘ang theo dõi, bất cứ má»™t ai cÅ©ng Ä‘á»u không chịu bá» lỡ tình cảnh tráng lệ quá»· dị trước mắt.
Ô TỠHư gà o dữ một tiếng, cắm đầu và o Vô Chung Hà .
“Oà nh!â€. Má»™t luồng sét đánh và o chá»— hắn đứng hồi nãy, tảng đá lá»›n láºp tức vỡ nát.
Ô Tá» Hư ôm kiếm lao và o nước sông lạnh như băng, lá»±c lượng cá»§a dòng chảy hoà n toà n vượt ngoà i ý liệu cá»§a hắn, xuống nước chưa đến ná»a trượng liá»n bị dòng chảy cuốn mình không còn khống chế được nữa, cứ lăn lá»™n đủ phương hướng vị trà không nhắm được, Ä‘ang thầm than tiêu rồi, bất chợt đụng và o má»™t mảng gì đó má»m nhÅ©n, hóa giải lá»±c đạo xung kÃch, đến lúc tỉnh ngá»™ đã bị nước cuốn Ä‘áºp và o Tương Phi thụ, vai ngá»±c đụng và o cà nh cây, Ä‘au đến mức hắn uống luôn mấy ngụm nước, chóng mặt quáng mắt.
Phải má»™t hồi sau hắn má»›i bằng và o ý chà kinh ngưá»i bò dáºy được, kim quang loang loáng, hắn bất chấp tất cả thò tả thá»§ ra, nắm lấy Tương quả, má»™t dòng nước cuốn mạnh đến mức không còn bám giữ cà nh cây được nữa, láºp tức phải buông, đưá»ng tÆ¡ giữa thất bại và thà nh công là ở sát na nà y đây, bảo kiếm trong bà n tay phải thuáºn dòng phẩy cắt cuống quả.
Còn chưa nháºn ra bước kế tá»›i nên là m gì, dòng cuốn đã kéo hắn xuống hạ du, lá»±c lượng cá»§a con ngưá»i dưới tình huống nà y căn bản không có tác dụng gì.
Thần trà cá»§a hắn dần dần mÆ¡ hồ Ä‘i, nhưng trong lòng tá»±a như có tiếng nói khÃch lệ hắn đừng buông bá».
Äá»™t nhiên hắn lại trồi lên mặt nước, tham lam hÃt mấy hÆ¡i, sau lưng Ä‘au đớn kịch liệt, là m cho hắn tỉnh hẳn, thì ra dòng nước đã lôi hắn đến bên bá». Mắt thấy dòng chảy lại muốn cuốn hắn rá»i khá»i bá», Ô Tá» Hư không biết sinh ra thần lá»±c từ đâu, giÆ¡ bảo kiếm lên, cắm pháºp và o đá bùn bên bá», mượn lá»±c nhảy lên, đến khi toà n thân kiệt sức, tiếng ngá»±a hà truyá»n và o tai, không ngá» là ái mã đã Ä‘uổi theo hắn đến đây.
Ô Tá» Hư vá»™i bò dáºy, thuáºn tay rút bảo kiếm, chạy đến bên ngá»±a, thở hì hục ói má»a nước sông, Ä‘em Tương quả bá» và o há»™p quý đã mở sẵn treo bên mình ngá»±a, sau đó hoà n trả bá»™ pháºn lồi ra vá» vị trà cÅ©, lại tra bảo kiếm và o vá» bên hông ngá»±a. Lúc nà y hắn đã gần như ngất xỉu, cổ há»ng như bị lá»a dữ thiêu đốt, thứ cảm giác bị bệnh dịch hà nh hạ tháºt không có ngôn ngữ nà o có thể hình dung.
Bất chợt cảm thấy có gì khác lạ, thì ra bảy viên dạ minh châu trên há»™p quý không ngá» bắn kim quang tung toé, chói lòa mắt ngưá»i.
Ô Tá» Hư định thần lại, không dám nghÄ© nhiá»u, gian khó bò lên lưng ngá»±a, không còn gắng gượng nổi nữa, nằm phục trên ngá»±a, ôm chặt cổ ngá»±a.
Kiện mã hà dà i má»™t tiếng, sải tung bốn vó, nhắm sÆ¡n thà nh chạy hết tốc lá»±c trở vá».
Thần trà cá»§a Ô Tá» Hư lâng lâng giữa tỉnh táo và hôn mê, chỉ biết sấm sét dần dần giảm bá»›t, chuyện khác không biết gì hết, không lý gì tá»›i. CÅ©ng không biết trải qua bao lâu, ngá»±a từ từ cháºm lại, cuối cùng dừng hẳn, hắn giương mắt nhìn, đã vỠđến trong thà nh rồi.
Ô Tá» Hư lấy hÆ¡i, vá»™i vã xuống ngá»±a, há»™p quý vẫn kim quang sáng lạn, ánh sáng tá»a ngá»i, Ô Tá» Hư không nghÄ© gì hết, lấy Sở hạp xuống, chạy và o môn đạo thông ra thạch đưá»ng.
Lúc đi trên môn đạo, trong lòng hắn trà o dâng cảm giác kỳ dị, tựa như không lâu trước đây, ở đây đã từng xảy ra những chuyện gì đó, khơi khơi lại không có cách nà o nhớ rõ.
Cánh cá»a đồng cá»§a thạch đưá»ng mở và o trong, Ô Tá» Hư quên Ä‘i tất cả, Ä‘i thẳng và o thạch đưá»ng.
Chá»— trung ương thạch đưá»ng, nữ tá» hắn yêu thương nhất Ä‘ang nằm trên giưá»ng đá, đầu dá»±a trên gối trúc, tóc mây lòa xòa hai bên.
Ô Tá» Hư nhìn thấy láºp tức lệ nóng dâng trà n, hoa dung mỹ lệ thanh tú vốn có cá»§a nà ng đã ngáºp đầy những mụn ban đỠlốm đốm, đôi mắt đẹp trân trân không nhắm đã không còn chút dấu tÃch sinh mệnh nữa, tình huống như vầy hắn những ngà y gần đây đã quen thấy rồi, đây là dấu hiệu cá»§a dịch chứng trước khi chết.
Ô Tá» Hư ngồi xuống bên giưá»ng, bà n tay vô ý thức cầm lấy viên dạ minh châu duy nhất có thể hoạt động trên há»™p.
Bắc đẩu thất tinh, thất kiến nhị ẩn. Cách mở há»™p, chá»— then chốt chÃnh là ở hai ngôi sao ẩn, xảo hợp nằm ở vị trà nhụy hoa cá»§a hai đóa hoa chá»— hoa văn trên há»™p.
Hắn cầm dạ minh châu lên, gắng sức án và o má»™t trong hai nhụy hoa, lúc ban đầu mặt há»™p hoà n toà n không có biến hóa, đột nhiên trong há»™p truyá»n ra dị lá»±c hút và o, dạ minh châu lõm theo mặt há»™p, phát ra má»™t tiếng “cạchâ€. Ô Tá» Hư lại là m y như váºy ở vị trà kia, phát ra má»™t tiếng vá»ng khác. Cuối cùng hắn trả dạ minh châu vá» vị trà ban đầu.
Vòng khóa hộp quý đã mở.
Hắn không biết mình đang là m gì, trong lòng chỉ có một ý niệm, là cho nà ng ăn Tương quả.
Ô Tá» Hư thò tay xuống đáy há»™p, cố sức đẩy lên, bá»™ pháºn chÃnh giữa há»™p từ từ nhô lên, lồi ra khá»i mặt há»™p, Tương quả là m cho ngưá»i ta không dám nhìn thẳng xuất hiện trước mắt, láºp tức kim quang trà n ngáºp thạch đưá»ng.
Ô Tá» Hư lấy Tương quả ra, dịu dà ng dùng tay mở cái miệng nhá» cá»§a nà ng, Ä‘em nhét Tương quả và o trong. Tiếp đó chao đảo choáng váng, ngồi phệt xuống đất bên giưá»ng.
Hắn vô ý thức đẩy bá»™ pháºn lòi ra khá»i há»™p quý vá» lại, hai vị trà lõm và o láºp tức hồi phục lại nguyên trạng.
Lúc nà y da thịt hắn đã xuất hiện những mụn ban đỠtá» vong, tâm cùng lá»±c kiệt, hắn gắng gượng quỳ dáºy, bò đến bên giưá»ng đá, nhìn ngưá»i yêu thương nhất trên giưá»ng.
Nà ng không có chút xÃu động tÄ©nh.
Ô Tá» Hư thầm kêu xong rồi, thá»i gian ngừng trôi, sinh tỠđối vá»›i hắn không còn má»™t chút xÃu ý nghÄ©a gì nữa.
Lúc hắn hắt hÆ¡i thở cuối cùng, mái tóc dà i cá»§a mỹ nữ trên giưá»ng không có gió mà tá»± lay động, ngá»c dung và tay chân hiển lá»™ ngoà i y phục Ä‘á»u dâng nhuốm kim quang kỳ dị, toà n thân như phát quang phát sáng.
Nà ng chợt ngồi khá»i giưá»ng đá, kim quang bao trùm, tá»±a như biết được má»i chuyện, ôm di thể cá»§a Ô Tá» Hư và o lòng, ngá»c dung bình tÄ©nh, môi thÆ¡m ghé bên tai hắn, tình thâm tợ biển khe khẽ kêu gá»i: “Cho dù thương hải biến thà nh tang Ä‘iá»n, cao sÆ¡n hóa thà nh bình địa, nháºt nguyệt thất sắc, đất trá»i sụp lở, tình yêu cá»§a hai ta lại sẽ vÄ©nh viá»…n bừng cháy, mãi cho đến táºn cuối vÅ© trụ. Có má»™t ngà y hai ta sẽ trùng phùng, chà ng lại sẽ Ä‘i và o cánh cá»a đồng nà yâ€.
Nói xong toà n thạch đưá»ng bị kim quang mãnh liệt trà n ngáºp, cánh cá»a đồng dà y nặng tá»± động đóng chặt lại.
Tà i sản của Minh Huệ
Từ khóa được google tìm thấy
áåñïëàòíàÿ , ãìþéíëÿðáþ , êóíèëèíãóñ , ïëèòêà , íîóòáóê , ñàìûé , òåïëûé , tác giả huỳnh dị , van mong chi me , van mong chi me 4vn , van mong thanh chi me , vanmongthanhchime pdf , vân má»™ng chi thà nh , vân má»™ng thà nh chi