Do gã lười cứ phải đi đi lại lại mua đồ ăn, thành thử mỗi lần vào siêu thị là Hắc Vân lại mua cả đống đồ ăn dự trữ cho vào tủ lạnh, để ăn trong hai, ba ngày. Số đồ ăn mới hôm kia gã mua đủ dùng cho hai ngày no nê, ấy vậy mà bây giờ chỉ còn lại một túi rau xanh nho nhỏ đang nằm trong một góc của ngăn dưới cùng tủ lạnh. Chẳng lẽ một mình Tuyết Dung có thể ăn được hết từng này đồ ăn? Làm gì có chuyện như vậy, trừ phi bụng cô ta là một cái thùng không đáy.
Hắc Vân rời khỏi nhà bếp, rảo bước tới trước cửa phòng của mĩ nhân, gã gõ vào cửa mấy cái, vài tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó là cánh cửa gỗ bật mở. Tuyết Dung tay cầm quyển sách, mắt chăm chú nhìn vào từng trang, nàng đọc một cách rất say xưa.
-Lại gì nữa vậy? – Đôi mắt vẫn dán chặt vào từng dòng chữ, mĩ nhân cất giọng nhàn nhạt.
-Tôi muốn hỏi một chút về số thức ăn ở trong tủ lạnh…
Chẳng để cho đối phương nói hết câu, Tuyết Dung đã đáp lời, nhưng đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào quyển sách.
-Tại cậu để lại có chút cháo, tôi ăn không bõ, thấy trong tủ có nhiều đồ ăn nên tôi mang ra nấu cả. Cứ nghĩ là sẽ ăn hết nhưng ăn được có một nửa là no, số đồ ăn thừa thì tôi đổ vào thùng rác cả rồi.
-Cô nấu toàn bộ số thức ăn đó… - Hắc Vân tỏ vẻ hoài nghi hỏi.
-Đúng thế! – mĩ nhân ngước mắt, nhìn lướt qua vẻ mặt bàng hoàng của đối phương, rồi lại nhìn xuống những dòng chữ.
-…và cô đổ toàn bộ số thức ăn thừa đi…? – gã tiếp tục.
-Umh, trước nay tôi ăn xong một bữa là toàn bộ đồ ăn thừa đều bỏ đi, bữa sau làm món mới, như thế vừa vệ sinh mà vừa sạch sẽ. Mà để lại chỗ đồ ăn thừa đó thì sợ cậu lại nghĩ là tôi ăn xong rồi bày ra, bắt cậu về phải dọn. – Tuyết Dung nhún vai, rồi lấy tay lật qua trang tiếp theo.
-…cô không thấy thế là lãng phí sao? – Hắc Vân cười khổ nhìn đối phương.
-Chỉ là chút ít đồ ăn thôi mà, có đáng kể gì chứ. Cậu đừng tính toán chi li như đàn bà thế. Thôi đừng làm phiền tôi đọc sách!
Nói rồi mĩ nhân nhanh chóng đóng cánh cửa gỗ, mặc cho tên thanh niên đang đứng như trời trồng bên ngoài.
Hắc Vân xuất thân là kẻ ăn mày, nên vấn đề đồ ăn thức uống gã luôn chú trọng, tiết kiệm từng ít một, không phải vì giờ vẫn nghèo như trước, mà là do tính cách này đã trở thành một tiêu chí trong cuộc sống của gã. Giờ thấy Tuyết Dung phung phí như vậy thì gã có chút phật ý, nhưng cũng chỉ biết thở dài chứ chẳng làm gì được. Nàng ấy là một đại tỉ, quyền cao chức trọng, mấy vấn đề vặt vãnh nàng không để trong mắt cũng là lẽ dĩ nhiên, “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” muốn Tuyết Dung lập tức thay đổi tính cách e là không phải chuyện đơn giản. Xem ra để mĩ nhân ở đây vừa có cái lợi mà cũng vừa có cái hại, Hắc Vân thở dài thườn thượt, gã trở ra phòng khách, nhấc điện thoại gọi cho siêu thị chuyển phát tận nhà, lần này gã mua số thức ăn đủ cho một tuần.
-Mong sao từng đó đủ để cô ta “đốt” trong vài ngày…- gã lẩm bẩm.
----------
7 giờ sáng hôm sau, Hắc Vân đã dậy để chuẩn bị đi làm, gã nấu một ít đồ ăn sẵn mới mua tối qua làm bữa sáng. Sau khi đã ăn no, gã lấy một tờ giấy và viết lại vài dòng, để lại trên bàn – “Cô nấu đủ ăn là được, đừng nấu cả phần tôi làm gì.” Đây là một câu nhắc khéo của Hắc Vân dành cho Tuyết Dung, mong rằng cô ta có thể hiểu ra ý tứ bên trong.
Như thường lệ vừa rời khỏi nhà Hắc Vân đã gặp ngay hai thằng em đang đứng chờ ở lề đường. Lần này có khác biệt một chút, mỗi thằng đang ngồm ngoàm ăn một cái bánh mì.
-Em chào đại ca! – Mạnh “nồi” lễ phép hơn, gã nuốt xong miếng bánh rồi mới cất tiếng chào.
-Tụi mày cũng biết ăn sáng cơ à? – Hắc Vân đút hai tay vào túi quần.
-Dạ…(chóp chép)…mọi lần là tụi em ăn trước ở nhà…hum nay dậy muộn nên giờ mới ăn ạ… - Hùng “đinh” vừa nhai vừa đáp.
Đại ca của chúng chỉ lắc đầu chứ chẳng nói gì, rồi chậm rãi xoay người bước đi.
Đến 8 giờ kém là cả ba đã đặt chân vào câu lạc bộ, lúc này mọi người đến cũng khá đông đủ. Ai ai nhìn thấy Hắc Vân cũng đều niềm nở chào hỏi, cứ như là quen thân lâu năm, phỏng chừng là vì chuyện hôm qua gã đã ra tay giáo dục tên sinh viên hống hách. Với lối tư duy nhạy bén của Hắc Vân thì không mất quá lâu để biết nguyên nhân của sự việc là do đâu. Gã cũng nhanh chóng tỏ ra vui vẻ hỏi han mọi người, khiến họ mừng ra mặt.
Từ phía góc trái của phòng tập. một cơ thể cao lớn rảo bước tiến lại gần gã “bạch tạng”, đó là Kiên “đô”. Do vụ đấm đá hôm qua, nên bây giờ cả vùng mũi của gã phải quấn băng trắng, trong khá tội nghiệp. Kiên “đô” lại gần, vỗ vai Hắc Vân ra chiều chiến hữu.
-Thì cũng 8 giờ rồi, sớm cái nỗi gì nữa! – “bạch tạng” đánh mắt nhìn qua, để xem đối phương đang nói thật hay nói đểu mình.
-Hà hà, thế là sớm rồi. Từ nay cậu cứ tới muộn một chút cũng chẳng sao đâu. – Phỏng chừng gã Kiên đang muốn lấy lòng đối phương.
Mạnh “nồi” đứng phía sau, đứng sát gần Hắc Vân mà nói thầm mấy câu.
-Chắc hắn cảm kích đại ca vụ sáng hôm qua đấy.
Chẳng cần thằng em nhắc nhở, Hắc Vân vốn đã biết tại sao Kiên “đô” lại rộng lượng với mình như vậy. Gã cười nhạt, giọng nói có phần chẳng quan tâm.
-Đi làm thì phải đến đúng giờ chứ, tôi dù sao cũng chỉ là chân tạp vụ, đâu phải giám đốc gì mà muốn đến bao giờ thì đến. Còn chuyện hôm qua cũng chỉ là sự việc nhỏ, anh không cần phải để ý quá như thế!
-Nhỏ là nhỏ thế nào, cậu đã lấy lại danh dự cho cả câu lạc bộ, đây mà là chuyện nhỏ thì đâu là chuyện lớn nữa chứ. Mà tôi thấy anh em kể lại, cách cậu dạy dỗ thằng oắt con đó cũng đặc biệt vô cùng, nghe xong tôi còn không dám tin….Nếu có rảnh cậu truyền cho tôi cái môn “mình đồng da sắt” đó được không? – Kiên “đô” khua tay múa chân ca ngợi công lao của Hắc Vân, tới câu cuối mới bày tỏ ý định của mình, giọng nói đầy vẻ khẩn thiết.
Hắc Vân thở dài, lắc đầu ngao ngán, chẳng lẽ gã lại phải nhận thêm đồ đệ hay sao? Tốt nhất nên nghĩ bừa ra một lí do mà thoái thác cho xong chuyện, chứ thế này thì chết mệt.
-Ai chà…thế này anh Kiên ạ, cái môn mà anh gọi là mình đồng da sắt ấy, thực chất không phải cứ muốn là luyện được đâu. Khó khăn, nói chung là khó khăn lắm. – Gương mặt của gã ra chiều suy tư.
-Khó khăn thế nào, cậu thử nói xem tôi có tiếp nhận được không? – Kiên “đô” chăm chú lắng nghe.
-Môn này nó liên quan đến ngũ hành tương sinh, luân chuyển bất tận, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ và thổ lại sinh kim. Cứ như thế ngũ hành sẽ tạo ra một nguồn sức mạnh cường đại chống lại mọi công kích bên ngoài. Mà anh biết ngũ hành trong cơ thể là gì không? Chính là lục phủ, ngũ tạng đấy, để luyện được cái công phu của tôi thì trước hết anh phải điều khiển được ngũ tạng của bản thân, thu phát tùy ý mới được. – Hắc Vân giảng giải.
Hai thằng đàn em đứng phía sau nghe thấy thì trợn mắt, há mồm, chẳng lẽ võ công của đại ca thực sự khó tới mức này sao?
-Khó…đến vậy sao… - Kiên “đô” cứ xoa đi xoa lại cái đầu trọc của mình, ra chiều bế tắc.
-Không phải khó, mà là cực khó, môn này không phải ai cũng tiếp thu được!
Nói rồi “bạch tạng” lững thững bỏ đi, kệ cho gã Kiên cứ chau mày nhăn mặt mà nghĩ về câu nói vừa rồi. Hai thằng đàn em vội vã bước theo đại ca, gương mặt tỏ ra lo lắng.
-Đại ca…chẳng lẽ luyện võ của đại ca thực sự phải như vậy sao? – Mạnh “nồi” lí nhí hỏi.
-Cái gì mà ngũ hành với củ hành, rồi lại còn lục phủ với bạch tạng…em nghe chả hiểu gì cả…- Hùng “đinh” gãi gãi đầu.
-Tao nói khó với hắn thôi, chứ tao còn đếch biết mình vừa nói gì nữa là, chúng mày mà hiểu có mà tài thánh! – Hắc Vân nhún vai nói nhỏ.
-À, thì ra là thế! – hai tên đàn em nhìn nhau, gật gù, đồng thanh đáp.
Xem chừng gã “bạch tạng” này cũng rất lắm chiêu để thoái thác trách nhiệm.
Hôm nay lão Trần cùng “ngũ hổ” cũng không tới phòng tập, với lí do sau khi giao hữu cùng CLB Cường Quyền, thì CLB Hắc Thủ lại mời về để cọ sát, tập luyện, phỏng chừng tiếng tăm của Nắm Đấm Sắt rất lớn trong giới quyền anh. Vì vậy, lão Trần đã gọi điện cho Kiên “đô” nhắc nhở anh em hôm nay mọi người sẽ tự tập luyện với nhau, chứ nhất quyết không cho mọi người nghỉ tập.
Ba gã bắt tay vào việc dọn dẹp phòng tập, thực ra Hắc Vân muốn làm một mình chứ không nhờ đến hai thằng đàn em, nhưng chúng sốt sắn quá thành thử khó lòng từ chối. Một người dọn đã nhanh, giờ ba người dọn còn nhanh hơn, thoáng chốc đã đâu ra đấy, vậy là hai tên đàn em thì lại đi tập thể lực, còn đại ca chúng lại hỗ trợ các tuyển thủ tập luyện. Mấy tay tuyển thủ được Hắc Vân tập cùng thì sướng như vớ được vàng, không ngừng tung hết sức lực mà thi thố, mong Hắc Vân nhận xét cho vài ba câu để nâng cao trình độ. Giờ đây toàn bộ những ai có mặt trong câu lạc bộ đều tin tưởng gã thanh niên da trắng là một tuyệt thế cao thủ.
Tới tầm 3 giờ chiều, trong khi mọi người đang hăng say luyện tập, hai tên đàn em cũng không ngừng luyện tập thể lực theo lời dặn của đại ca chúng, thì Hắc Vân lại thảnh thơi ngồi một chỗ rung đùi. Gã lấy lí do đang mệt để biện minh cho thói lười biếng của mình, thành ra mọi người cũng không nhờ gã hỗ trợ nữa.
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ về “tiên nữ” Tuyết Dung, suy tính xem làm cách nào để chiếm chút lợi ích, chiếc điện thoại trong túi quần của Hắc Vân bỗng reo vang.
Thấy các truyện khác thi nhau tìm chân dung cho các nhân vật trong truyện của mình. Vì vậy ta cũng sưu tập để làm mấy cái chân dung cho truyện CĐTP luôn. (Các bức ở chương trước coi như xí xóa.) Sau khi xem xong nếu anh em có gì góp ý, cảm thấy tấm nào chưa vừa lòng, hay có những tấm đẹp hơn thì vào phần góp ý để post lên nhé. Ta luôn luôn lắng nghe hay hay mới hiểu[IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/038.gif[/IMG].
Trước tiên là chân dung của Hắc Vân. Trắng trẻo, trông khá yếu ớt.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Thứ hai là Mai Thái. Cao to, anh tuấn, tiêu sái, đeo kính cận, buộc tóc đuôi ngựa.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Tuyết Dung - Băng lãnh, kiêu sa, khí chất của bậc đại tỉ.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Kim Chi - tóc dài qua ngực, đôi mắt to tròn và ngây thơ như một đứa trẻ, cùng với chiếc mũi cao và bờ môi được tô son hồng nhạt tạo nên một vẻ đẹp kiều mị, quyến rũ.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Liên Hoa - Một Khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt đầy mị lực, thêm vào đó mái tóc bồng bềnh xõa qua vai khiến cho nàng chẳng khác nào một tiên nữ.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Liên Nguyệt - (Sắp xuất hiện) Em ruột của Liên Hoa, gương mặt xinh đẹp không kém chị, nhưng sắc sảo, lạnh lùng.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Các mĩ nhân khác sẽ liên tục được cập nhật.[IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/038.gif[/IMG]
xXx
Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình điện thoại, Hắc Vân mới sực nhớ tới người này – Thượng Điền Tiểu Phúc. Cũng từ lão Phúc gã lại liên tưởng ngay đến một tuyệt sắc mĩ nhân, vạn phần kiều mị - Liên Hoa. Hơn một tuần trời, do hết bận bịu với việc tiễn chân bác Tám vào nam, rồi thì Mai Thái nhờ vả, ngay sau đó lại gặp được đại tỉ Tuyết Dung, nên gã cũng quên bẵng mất đã có hứa sẽ chủ động gọi lại cho lão Phúc.
-Alo… - Hắc Vân ái ngại nhận cuộc gọi.
-Cậu Vân đó hả! – Một giọng nói trầm ổn từ đầu dây bên kia truyền tới.
-Vâng, cháu Vân đây, ông Phúc phải không ạ! – Gã lễ phép.
-Đúng rồi! Mấy hôm nay tôi cứ chờ cậu gọi mãi, chắc cậu bận việc hả?
Thấy lão Phúc không trách mình thất hứa còn nghĩ tốt cho gã, thì Hắc Vân không khỏi cảm kích.
-Dạ, thực tình hơn tuần nay cháu bận quá, hết phải tiễn người thân vào nam lại phải bận chuyện ở chỗ làm, thành thử cháu chưa có dịp nào rảnh để gọi cho ông!
-Không sao, không sao, mỗi người mỗi việc, tính trước sao được, tôi không trách đâu! Thế giờ cậu có rảnh không, nếu rảnh thì qua nhà tôi uống li trà? – lão Phúc vui vẻ hỏi.
Giờ dù đang bận trăm công nghìn việc thì Hắc Vân cũng phải bỏ hết qua một bên, gã đã thất hứa một lần, giờ lại từ chối lời mời, chắc chắn sẽ gây ấn tượng xấu cho lão Phúc. Thực ra gây ấn tượng xấu cho lão già đó thì gã cũng không bận tâm mấy, chủ yếu là gã sợ sẽ không thể nhờ vào “chiếc cầu” này mà tiếp cận Liên Hoa – Tình yêu trong mộng của gã. Nói chung tất cả những ai là người thân của Liên Hoa, Hắc Vân sẽ làm mọi cách để chiếm được cảm tình của họ.
-Thật may quá, cháu vừa xong việc ở chỗ làm. Ông cho cháu địa chỉ rồi cháu qua luôn! – gã nói với một chất giọng mừng rỡ khôn xiết, làm như đây là điều gã chờ đợi bấy lâu giờ mới được toại nguyện.
Hắc Vân cúp máy, gã đứng bật dậy, rời khỏi chiếc ghế gấp, nhanh chân tiến lại gần Kiên “đô”, không có lão Trần ở đây nên gã Kiên tạm thời quản lí câu lạc bộ.
-Anh Kiên!
-Sao thế cậu Vân?
-Giờ tôi có việc phải đi thăm một người quen, nên tôi xin phép về trước nhé!
-Ôi trời, cậu bận thì cứ đi thôi, cần gì phải khách sáo hỏi ý kiến tôi chứ!
Hắc Vân vui vẻ đối thoại vài ba câu nữa cùng với Kiên “đô” rồi nhanh chóng rời khỏi phòng tập. Thấy đại ca bỏ đi thì hai thằng đàn em vội vã chạy theo.
-Đại ca…đại ca đi đâu đấy. Chúng em theo với. – Hùng, Mạnh đồng thanh.
-Tao có chút việc riêng, chúng mày theo làm gì? Vào tập tiếp đi! – gã lạnh giọng.
-Thôi mà đại ca cho tụi em theo với… - Hùng “đinh” nài nỉ.
-Đi vào tập! – Hắc Vân trừng mắt nhìn hai tên đàn em.
Thấy đại ca quả quyết như vậy thì hai tên chùn hẳn, gãi đầu gãi tai nhìn nhau.
-Thôi đại ca chắc có việc phải đi, bọn mình theo làm gì cho vướng chân. – Mạnh “nồi” thì thào với thằng bạn.
-Ừ, vào tập tiếp vậy… - Hùng “đinh” ỉu xìu đáp.
Hai tên đàn em lủi thủi trở vào trong phòng tập, còn Hắc Vân liền bắt một chiếc taxi đỗ ngay lề đường. Khi đã yên vị trong xe, gã liền bảo người tài xế chở tới địa điểm mà lão Phúc nói, nghe tới quận Tài là gã tài xế đã có chút kính trọng rồi, lại còn thấy gã thanh niên yêu cầu đi tới đường Tô Hiệu, ngôi nhà số 9, thì sự kính trọng liền chuyển qua kinh ngạc không thôi, vạn phần nể sợ. Chẳng dám chậm trễ gã tài xế tức tốc cho xe rời khỏi lề đường, tiến tới quận Tài.
Dọc đường đi, gã tài xế không hề hé lời nói chuyện tới nửa từ, thi thoảng lại lấm lét nhìn Hắc Vân. Hắc Vân ngồi ghế sau, nhưng chỉ cần nhìn vào gương chiếu hậu là biết ngay sắc thái biểu cảm của gã tài xế, rõ ràng là hắn đang sợ Hắc Vân. Ban đầu thì gã không hiểu vì sao, nhưng sau một hồi suy nghĩ thì mới sực nhớ ra, điểm đến của mình chính là quận Tài, nơi tập trung toàn những thành phần thế lực, có máu mặt thuộc bậc nhất của thành phố Long Thành. Phỏng chừng tên tài xế sợ rước vạ vào thân, lo rằng bản thân sẽ làm phật lòng kẻ ngồi sau nên mới không dám hé răng suốt chặn đường. Hắc Vân cũng tính hỏi rõ, nhưng nghĩ kĩ lại thôi, với thái độ e sợ thế này chắc cũng chẳng thể moi móc được thông tin hữu ích gì.
---------
Sau 20 phút len lỏi trên các con đường tấp nập xe cộ, gã tài xế cho xe đỗ vào lề đường, tuy không nói ra nhưng Hắc Vân hiểu rõ gã tài xế đã chọn một con đường ngắn nhất để đến đích. Còn chưa kịp động vào cửa xe, thì gã tài xế đã nhanh chân ra khỏi xe mở cửa giúp cho Hắc Vân, thấy những hành động có phần cung kính thái quá trước mắt, gã có chút buồn cười, chẳng lẽ chỉ vì bản thân quen người ở quận Tài mà được đối xử như thượng khách?
-Mời…quý ông xuống xe ạ! – Vừa nói tên tài xế vừa cúi mình.
-Sao ít vậy? Này ở đây tôi có 500 ngàn, cậu cầm cả lấy khỏi trả lại tiền thừa. – gã vui vẻ rút ví đưa tiền cho đối phương.
Thực ra từ câu lạc bộ đi tới đây phải mất 200 ngàn, nhưng tên tài xế chỉ dám bảo 100, bởi lẽ hắn sợ quý ông chẳng may lại kêu lên “Sao đắt thế?” thì có mà xui tận mạng. Hắn đã gặp không ít trường hợp giàu nhưng keo kiệt, nên giờ chấp nhận chịu thiệt còn hơn là mang vạ vào thân. Nhưng không ngờ đối phương không phải là kẻ ki bo, ngược lại còn là người hào sảng, không tiếc gì vài trăm bạc, thì tên tài xế sướng như điên.
Chiếc taxi nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Hắc Vân đứng trên vỉa hè, gã đang đứng ngay trước cổng ngôi nhà số 9. Giữa nơi đất còn đắt hơn kim cương như ở quận tài, mà chủ nhà vẫn có thể lấy được một khoảng đất rộng phải tới 500 mét vuông là đã đủ thấy quyền và tiền của người này không phải nhỏ, chắc hẳn phải là nhân vật cộm cán trong thành phố. Phía sau cánh cổng làm bằng gỗ, là một khuôn viên với những cây xanh, suối nước, non bộ, kết hợp cùng ngôi nhà mang kiến trúc Nhật Bản cổ kính, tất cả đều tôn lên sự dản dị và thanh bình. Trong khi các ngôi nhà khác đều mang hơi hướng hiện đại, cao vút, thì ngôi nhà số 9 này lại hoàn toàn ngược lại, khiến nó nổi bật lên như một viên ngọc sáng.
“Chẳng lẽ lão Phúc lại là nhân vật to lớn nào đó trong tập đoàn Yaki?” – Lí do để Hắc Vân suy nghĩ ngay đến tập đoàn Yaki vì một người gốc Nhật bản chắc chắn không thể là một nhân vật làm trong bộ máy nhà nước . Còn về phần các băng đảng, thì qua tiếp xúc với Thượng Điền Tiểu Phúc, gã có thể chắc chắn lão ta không thể là một nhân vật trong các băng nhóm, nếu nhìn nhầm thì trừ khi tài diễn xuất của Lão Phúc cao hơn Hắc Vân một bậc. Như vậy chỉ có thể liên quan tới ba tập đoàn đứng đầu thành phố là Thần Châu, Sài Chính và Yaki. Mà Yaki lại là tập đoàn của Nhật, chính thế nên sự liên quan giữa lão Phúc và Yaki là cực lớn.
Gã rảo bước tới gần cánh cổng gỗ, còn chưa biết làm thế nào để gọi cửa, bởi lẽ chẳng có chuông cũng không có camera nhận diện, còn nếu gọi thì chắc khản giọng cũng không ai nghe thấy. Đang loay hoay thì cánh cổng gỗ bỗng từ từ mở ra, đứng trước mặt Hắc Vân lúc này là một người phụ nữ tuổi trung niên, mặc bộ đồ theo phong cách xứ Phù Tang.
-Ngài là Hắc Vân phải không ạ? – Người phụ nữ hơi khom người, cúi chào, lễ độ hỏi.
Nghe qua giọng nói là đủ biết đối phương là người gốc Nhật học tiếng Việt. Hắc Vân vội cúi mình đáp lễ, giọng nói không kém phần kính trọng.
-Vâng, cháu là Hắc Vân!
-Ngài Thượng Điền đang đợi cậu đó, xin mời cậu vào trong!
Hắc Vân tiến bước vào trong khuôn viên, người phụ nữ trung nên nhanh chóng đóng cửa. Cùng người phụ nữa đi qua khuôn viên với vô vàn những cây cối, suối nước, thỉnh thoảng lại tạo điểm nhấn bằng các hòn non bộ, những tiếng chim chóc vang lên, thực là không dám tin giữa lòng thành phố lại có một khoảng không gian yên bình đến mức này.
Sau khi đi qua khuôn viên, giờ hai người đã đứng trước cửa nhà, một ngôi nhà với những cánh cửa đẩy qua một bên, những bậc thang đi lên, sàn nhà, cột chèo, cho tới các thanh xà trên trần, tất cả đều là chất liệu gỗ. Nên hiểu rằng bây giờ gỗ là chất liệu đắt còn hơn vàng, bình thường người ta chỉ làm bàn ghế, cửa nhà hay những đồ nội thất khác bằng chất liệu này đã là sang lắm rồi. Nhưng cả ngôi nhà này hoàn toàn được làm bằng gỗ, thử hỏi trị giá của nó khủng bố tới mức nào?
-Xin lỗi ngài có thể bỏ giày ra được không? – người phụ nữ lễ độ nói.
-A…vâng, thật thất lễ quá!
Hắc Vân ái ngại bỏ giày ra rồi mới bước lên các bậc thềm, văn hóa xứ Phù Tang gã chưa tiếp xúc qua bao giờ, nên nhất thời không hiểu lễ nghĩa.
Sau năm bậc thềm thì gã đã đặt chân lên sàn nhà, toan bước tiếp thì thấy người phụ nữ trung niên chậm rãi quay lại. Hắc Vân nhìn theo thì thấy bà ta cầm đôi giầy của gã, xếp ngay ngắn qua một bên, ngay cạnh chiếc guốc gỗ của bà. Con người Nhật Bản rất chú trọng tiểu tiết, việc vứt giầy dép bừa bãi là điều cấm kị, nếu khách vào mà thấy sẽ đánh giá ý thức của chủ nhà.
Sau khi đã xếp ngay ngắn đôi giầy, người phụ nữ mới tiếp tục bước lên mở cửa cho Hắc Vân. Gã chẳng biết nói gì, cứ gãi đầu gãi tai suốt, cách sống phóng khoáng nó quen rồi, giờ đột nhiên bước vào một nơi đầy tính truyền thống, lễ nghĩa, thực lòng hắn chưa thể thích nghi.
Tiến vào trong nhà, đi qua dãy hành lang, người phụ nữ dẫn gã tới một căn phòng nằm phía tay trái. Đứng trước cửa, bà ta liền cất giọng lễ phép.
-Ngài Hắc đã tới rồi thưa ông chủ!
Từ trong phòng, một giong nói trầm ấm vang lên.
-Cho cậu ta vào đi.
Người phụ nữ trung niên chậm rãi mở cửa phòng, rồi quay qua mỉm cười, cơ thể hơi cúi xuống.
-Mời ngài!
Hắc Vân ái ngại cúi chào đối phương lần nữa rồi mới bước vào.
Phía trong là một căn phòng rộng lớn, có một cánh cửa khác mở rộng để nhìn ra ngoài sân, trên tường treo các bức tranh thủy mặc vẽ về các kiếm sĩ nổi tiếng của Nhật Bản, đặt sát tường là một chiếc kệ gỗ được sơn son, bên trên để hai thanh kiếm nhật có vỏ màu trắng ngà, trần nhà được tô điểm bằng chiếc đèn gỗ hình vuông mang dáng dấp cổ điển xứ Phù Tang.
Giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ, ngồi xung quanh đó có tất cả 5 người. Nhưng hai dáng dấp đập vào mắt Hắc Vân trước tiên là một đôi nam nữa, người nữ thì kiều mị, dịu dàng, toát lên vẻ thoát tục, người nam thì phong độ, đẹp trai, cơ thể tầm thước, chí ít cũng to cao hơn gã. Hai người này ngồi sát gần nhau, phỏng chừng là một đôi, Hắc Vân càng nhìn càng thấy bức bối, khó chịu. Tại sao ư? Vì người con gái kia không ai khác mà chính là Liên Hoa.
Đôi nam nữ ngồi quay lưng lại phía cửa, nhưng Hắc Vân vẫn dễ dàng nhận ra người con gái trong mộng của mình. Đối diện với Liên Hoa và người thanh niên kia là lão Phúc, hai đầu bàn là hai người đàn ông tuổi cũng phải ngoài bốn mươi.
-Cậu mau ngồi xuống đây! - Lão Phúc đưa tay chỉ vào vị trí ngay bên cạnh mình.
Chắc chắn Thượng Điền Tiểu Phúc phải rất quý vị khách này nên mới cho ngồi bên cạnh như vậy. Hai người đàn ông trung niên thoạt đầu nhìn thấy gã thanh niên ăn mặc kiểu “tầng lớp bình dân”, trông khá yếu ớt thì ánh mắt có chút kì lạ, giờ thấy lão Phúc tỏ ra quý trọng người này thì lại càng dò xét kĩ càng. Liên Hoa khi thấy Hắc Vân bước vào, gương mặt đang vui vẻ thoải mái liền chuyển qua khó chịu, người thanh niên ngồi cạnh thì không mấy chú ý tới kẻ vừa bước vào.
Hắc Vân rảo bước đi tới ngồi cạnh lão Phúc, ái ngại cất giọng chào mọi người, gã toan ngồi khoanh chân thì lại để ý thấy mọi người đều ngồi kiểu quỳ gối nên vội sửa lại.
-Không cần đâu, cậu cứ ngồi sao thoải mái là được, chỉ là chúng tôi quen ngồi thế này thôi! – lão Phúc mỉm cười, nhìn gã.
-Thật ngại quá!
“Bạch tạng” thấy chủ nhà có lời như thế nên đành ngồi lại tư thế cũ, nếu cứ ngồi giống mọi người thì thật là gò bó, khó chịu.
Liên Hoa xem ra không chịu nổi khi phải giáp mặt với tên sắc ma, nên đã lên tiếng, giọng nói tỏ ra bực bội.
-Ông à, sao ông lại bảo hắn ta đến đây chứ? Hắn đâu phải là loại người tốt đẹp gì? – nàng nói rồi liếc xéo Hắc Vân.
Hắc Vân nghe thấy những lời khinh miệt của người tình trong mộng dành cho mình, trong lòng cảm thấy như bị xát muối, chua xót tới khó tả, nhưng bên ngoài thì gã chỉ tỏ ra có chút khó xử mà thôi.
Thấy lão Phúc quý trọng, nhưng lại bị Liên Hoa mĩ nhân ghét, thì người thanh niên ngồi cạnh nàng cùng hai người trung niên liền đặt câu hỏi – “Liệu giữa ba người đã xảy ra chuyện gì khúc mắc?”
-Em biết cậu ta sao? – Người thanh niên ngồi cạnh quay qua hỏi.
-Em mà phải quen biết loại người này sao? – mĩ nhân đảo mắt nhìn đi chỗ khác, tỏ rõ sự bực tức.
Tuy rằng phủ nhận, nhưng nghe qua cũng đủ biết là Liên Hoa đã từng gặp qua Hắc Vân, nhưng do khó chịu với gã nên không thừa nhận.
Hắc Vân từ lúc vào tới giờ đã cảm thấy khó chịu với gã thanh niên ngồi đối diện, giờ lại thấy những câu nói ân cần hắn dành cho Liên Hoa thì trong lòng càng thêm ghen tị, tình cảm của hai người này chắc chắn không đơn giản là bạn bè. Gã liền nhìn kĩ đối phương, rất có thể đây là “tình địch” cũng không biết chừng.
Sở hữu một gương mặt điểm trai, ánh mắt tràn đấy sự tự tin và lanh lợi, kết hợp cùng mái tóc bồng bềnh, khiến cho ai nhìn vào cũng thấy người thanh niên này rất nam tính. Mặc trên mình là chiếc áo khoác màu lông chuột, bên trong là sơ-mi trắng, vận cùng với chiếc quần âu màu đen, cao không dưới 1 mét 8, thân hình cân đối chuẩn mực.
Hoàng Văn Phong
So đi tính lại, xét về ngoại hình, mục nào Hắc Vân cũng thua kém đối phương, đã thế còn chậm chân hơn, xem ra hành trình chinh phục Liên Hoa ban đầu đã khó khăn, giờ đây lại càng trở nên khốn đốn.
-Việc lần trước ta đã hỏi cặn kẽ rồi, cậu ta quả có chút không phải, nhưng sau đó do người của đạo quán chèn ép cậu ta, đánh cậu ta chảy cả máu đầu, nên mới xảy ra xô xát. Xét kĩ thì bên nào cũng có lỗi, nên tốt nhất dĩ hòa vi quý là hơn! – lão Phúc ôn tồn, phân trần thay cho Hắc Vân.
Đối với Thượng Điền Tiểu Phúc, người có kiếm đạo đạt tới đỉnh cao, thông hiểu cái gì mới thực sự là đạo trong kiếm, tuyệt đối không phải là kẻ xấu xa, ác độc. Bởi khi họ đã thấu hiểu đạo lí sâu sắc trong kiếm, thì chẳng có lí do gì lại không biết đến cái đạo làm người, đây chính là cách suy luận logic của lão Phúc.
-Nhưng hắn…
-Thôi được rồi, coi như cháu nghe lời ông một lần không được sao?
Liên Hoa toan kể tội, thì lão Phúc đã chen ngang, phỏng chừng muốn giữ thể diện cho cả đôi bên.
Thấy ông nội đã nói thế thì nàng cũng đành chấp nhận im lặng, nhưng trong lòng thì càng hận tên sắc ma, chẳng hiểu làm thế nào mà ông nội cứ bênh hắn chằm chặp.
Người thanh niên ngồi cạnh mĩ nhân thì liếc nhìn Hắc Vân với ánh mắt khó hiểu, “Nhất định lát nữa phải hỏi cho rõ ngọn ngành mới được!” – anh ta thầm nghĩ.
Hắc Vân thì tuyệt nhiên chẳng có ý kiến gì, chỉ ngồi yên, lắc đầu cười khổ, chỉ vì một phút bồng bột mà nàng có ác cảm với hắn đến mức này đây.
Thấy không khí bắt đầu trở nên nặng nề, lão Phúc nhanh chóng tìm cách chuyển đề tài.
-Tôi quên mất chưa giới thiệu mọi người cho cậu biết…Người ngồi phía tay trái của tôi là Thất Phương Hàn Xạ tiên sinh, là một tôn sư của kiếm đạo quán đứng thứ hai ở Tokyo, khả năng sử dụng đơn kiếm của ông ấy khó ai bì kịp. – Lão Phúc hướng tay về phía người đàn ông trung niên ngồi đầu bàn, cạnh Hắc Vân.
-Ngài Thượng Điền quá lời rồi! – Hàn Xạ hơi cúi người nhìn về phía gã “bạch tạng”.
-Xin chào ngài…! – gã cũng vội cúi chào đáp lễ.
-Còn bên tay phải tôi là Thiên Chung Bản Hoàng tiên sinh, là một người nghiên cứu về kiếm đạo nhiều năm, từng làm trọng tài trong các giải đấu kiếm đạo đẳng cấp thế giới, sở trường sử dụng song kiếm một cách thiên biến vạn hóa. – lão Phúc lại đưa tay, tiếp lời.
Người đàn ông trung niên này không nói gì, chỉ nở một nụ cười xã giao rồi cúi chào. Dĩ nhiên “bạch tạng” cũng không dám thất lễ, gã liền cúi chào đáp lại.
-Còn ngồi đối diện đây là Liên Hoa cháu gái tôi, chắc cậu cũng đã biết. Còn bên cạnh là thanh tra Hoàng Văn Phong, đồng nghiệp và cũng là bạn trai của Liên Hoa. – lão Phúc vui vẻ giới thiệu.
Hắc Vân sớm đã biết trước đối phương là “tình địch”, nhưng chính miệng lão Phúc nói ra thì vẫn khiến cho gã có chút hụt hẫng, không ngờ người con gái gã theo đuổi lại là hoa đã có chủ. Tuy nhiên “bạch tạng” không phải là kẻ dễ từ bỏ cuộc chơi, là người yêu chứ chưa phải là chồng, vẫn còn cả đống cơ hội để gã xoay chuyển tình thế, khó khăn chỉ làm nền để sự thành công tỏa sáng hơn mà thôi. Cuộc chơi ái tình này nhất quyết Hắc Vân phải theo đuổi tới cùng.
-Xin giới thiệu với mọi người đây là Hắc Vân, người mà tôi có nhắc tới cách đây vài ngày. – lão Phúc vỗ vai “bạch tạng”, cất giọng hào hứng.
Ba người đàn ông thì tươi cười nhìn Hắc Vân, chỉ riêng có Liên Hoa là không thèm nhìn gã, dù là nửa con mắt cũng không.
Có vẻ như ông trời không muốn mĩ nhân phải chịu khổ thêm nữa, trong lúc còn đang quay đầu nhìn đi chỗ khác thì một hồi chuông điện thoại reo lên. Phỏng chừng chưa bao giờ Liên Hoa lại mong ngóng một cuộc gọi như lúc này, nàng liền đứng phắt dậy, nhanh chóng rút điện thoại trong túi áo rồi cáo lỗi mọi người bước ra khỏi phòng. Sau tầm 30 giây, mĩ nhân trở lại đứng trước cửa phòng, gấp gáp gọi bạn trai của mình.
-Anh Phong, mau đi thôi. Có án mạng xảy ra ở quận Thượng, trưởng phòng kêu chúng ta tới hiện trường gấp!
Nghe thấy thế, Văn Phong vội vã đứng dậy, cáo lỗi cùng mọi người rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, đi theo Liên Hoa. Từ lúc nhận cuộc gọi cho tới lúc hai người đi khuất, chưa đầy 1 phút rưỡi, Hắc Vân còn không kịp chào mĩ nhân lấy một lời.
Lão Phúc thấy cháu gái mình rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, nó đi rồi thì cuộc nói chuyện sẽ đỡ nặng nề hơn nhiều.
-Các vị thông cảm, làm nghề thanh tra này thất thường thế đấy, lúc thì rỗi rãi cả ngày, lúc thì nửa đêm phải dậy thụ án. Mong mọi người đừng trách cháu nó. – lão Phúc phân trần.
-Không sao, không sao…công việc dù sao vẫn quan trọng hơn, gặp mặt lúc nào chả được.
Hai người đàn ông trung niên vui vẻ đáp lời, cười xòa cho qua chuyện, dù sao mục đích hôm nay hai người họ tới đây cũng không phải để gặp cháu gái của lão Phúc.
Trong lúc ba người trong phòng đối thoại, Hắc Vân tuyệt nhiên không chú ý tới, khuôn mặt cứ đăm chiêu, đầu óc để tận đâu đâu. Cách gọi của Liên Hoa dành cho tên Phong đó cũng không kém phần thân mật, hai người đó đi với nhau không biết chừng còn quàng vai, bá cổ, mà nếu quen nhau lâu rồi có khi còn hôn hít tít mù. Càng nghĩ Hắc Vân cảm thấy lộn ruột, sôi gan, trong lòng cứ bức bối không thôi, xem chừng gã đang ghen tị với “tình địch”.
-Cậu Vân!
Một giọng nói lớn ngay sát bên tai, khiến cho Hắc Vân sực tỉnh, vội vã đảo mắt nhìn qua lão Phúc.
-Dạ… - gã ấp úng.
-Sao cậu thần người ra vậy? – hai hàng chân mày của lão Phúc khẽ co lại.
-Dạ…chỉ là đang nghĩ tới một số việc…cũng không có gì quan trọng đâu ạ… - Hắc Vân gãi đầu, ái ngại.
-Cậu dùng trà đi! – lão Phúc đẩy chiếc cốc sứ về phía trước mặt gã.
Trong lúc Hắc Vân trầm ngâm thì một người hầu đã mang trà vào phòng, đặt lên bàn từ lúc nào.
-Cháu cám ơn! – gã đỡ lấy chén trà rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
-Cậu biết vì sao hôm nay tôi lại mời cậu tới đây không? – Nói rồi lão Phúc nhanh chóng nhấp môi một ngụm trà.
-Nếu cháu biết thì chắc chắn ông sẽ không đặt câu hỏi này! – Hắc Vân chậm rãi đặt chiếc cốc trở lại mặt bàn, nhẹ giọng đáp.
-Trả lời hay đấy. Chẳng là cách đây vài ngày tôi có kể về cậu cho hai vị tiên sinh đây nghe, sau khi nghe xong họ đã rất hoài nghi về lời nói của của tôi. Chính vì thế họ đã bay qua đây, trước là để thăm tôi, sau là muốn gặp mặt cậu để thỏa mãn sự tò mò. – lão Phúc trầm giọng.
-…cháu thì có gì để hai vị tiên sinh đây tò mò chứ ạ? – gã đảo mắt nhìn qua hai bên, phỏng chừng từ nãy tới giờ họ vẫn không rời mắt khỏi Hắc Vân.
-Về khả năng của cậu! – Thiên Chung Bản Hoàng cất giọng dứt khoát, cứ như thể ông ta đang xử thắng thua trong một giải đấu.
Hắc Vân quay qua nhìn vị tiên sinh vừa cất tiếng, rồi lại xoay ra nhìn vào li trà trước mặt mình, miệng thì nở một nụ cười nhạt chẳng biết là có ý gì.
Ba người trong phòng tất nhiên là thấy rõ nụ cười của gã thanh niên, và mỗi người lại hiểu nụ cười này theo một ý tứ khác nhau.
-Vậy hôm nay chúng ta có thể…
lão Phúc còn đang cất giọng, thì từ phía ngoài cửa nhìn ra sân, một người con gái lững thững bước vào, trên tay cầm một quyển sách có tựa đề “7 kĩ năng để trở thành Miyamoto Musashi”, nàng thản nhiên ngồi xuống đối diện với Hắc Vân và lão Phúc.
Người con gái vừa xuất hiện để mái tóc ép, dài ngang vai trông khá hợp với khuôn mặt, có phần hao hao giống Liên Hoa, nhưng gương mặt lạnh lùng, đôi mắt thì sắc sảo, lanh lợi, khiến ai nhìn vào cũng thấy ngay nàng không phải loại dễ động tới. Nàng vận trên mình chiếc áo sát nách màu đen làm tôn lên nước da trắng hồng, kết hợp với cái quần bò lửng trông có phần phá cách. Kiểu ăn mặc của mĩ nhân mới xuất hiện xem chừng không phù hợp với văn hóa và truyền thống của xứ Phù Tang cho lắm.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Liên Nguyệt
-Liên Nguyệt cháu ăn mặc kiểu gì vậy? – lão Phúc gắt lên, lão cảm thấy ái ngại khi cháu gái mình ăn mặc “mát mẻ” như vậy.
-Trời nóng mà ông, hơn nữa chỉ là bộ quần áo, cần gì phải quan trọng như vậy chứ! – Liên Nguyệt vẫn thản nhiên, gương mặt chẳng chút biến đổi.
-Sao cháu tự tiện vào đây khi chưa được sự đồng ý của ta? – Thượng Điền Tiểu Phúc cau mày, tỏ ra tức giận.
-Cháu chỉ muốn ngồi nghe kiến giải của mọi người về kiếm đạo thôi, như vậy không được sao! – nàng nhún vai, rồi chậm rãi giở quyển sách cầm trên tay.
-Liên Nguyệt…
Lão Phúc toan cất tiếng trách móc, thì Thất Phương Hàn Xạ đã lên tiếng đỡ lời.
-Thôi không sao Thượng Điền tiên sinh, đừng nên nghiêm khắc với con cháu trong nhà như vậy. Cứ để Liên Nguyệt ngồi đây cũng được, thời buổi này, lớp trẻ vẫn có người ham học hỏi như cháu nó, tiên sinh nên mừng mới phải chứ!
-Cứ để cháu nó ngồi đây đi, cũng chỉ là một cuộc đàm đạo thôi Thượng Điền tiên sinh! – Thiên Chung Bản Hoàng nhẹ giọng.
Tuy rằng lão Phúc rất bực, nhưng có khách ở đây nên cũng cố kìm chế, giữ thể diện. Cũng dễ hiểu khi lão Phúc bực tức như vậy, ăn mặc không hợp cách, đi đứng thì tùy tiện, mọi người nhất định sẽ đánh giá nề nếp của gia đình Thượng Điền này không ra gì. Thượng Điền Tiểu Phúc híp mắt nhìn qua đứa cháu gái mình, ý nói – “Nhất định tối nay ta phải dậy dỗ lại cháu cho đàng hoàng!”
Mặc dù hiểu rõ ý tứ của ông nội, tuy nhiên Liên Nguyệt vẫn chẳng tỏ ra e dè hay hối lỗi, nàng bình thản đặt cuốn sách lên bàn, rồi dán mắt vào đó, chẳng thèm quan tâm tới những vị khách của ông nội.
“Liên Hoa…Liên Nguyệt, xem ra đây chính là em ruột của nàng ấy. Không ngờ chị xinh đẹp tuyệt trần, em cũng chẳng kém cạnh. Nếu so về sắc đẹp thì Liên Hoa vẫn hơn đôi chút, nhưng xét về thân thể mà nói thì cô em này đẫy đà hơn tí ti…hắc hắc…” – Hắc Vân thầm nghĩ. Chính gã cũng không ngờ mĩ nhân lại còn có một người em, lại còn không kém phần kiều mị. Nếu đã là hai chị em, hẳn rất thân thiết, luôn tâm sự với nhau, vậy thì thông qua cô em chắc sẽ khai thác được rất nhiều thông tin về cô chị. Như vậy việc làm thân với Liên Nguyệt sẽ là một nhiệm vụ tối quan trọng của gã. Hơn nữa khi thấy tính cách ngang ngạnh của Liên Nguyệt thì gã lập tức có vài phần cảm mến, chẳng hiểu sao Hắc Vân lại luôn thích những tuýp người như thế.
-Vậy giờ chúng ta bắt đầu bàn luận về kiếm đạo được rồi chứ? – Thất Phương tiên sinh có phần suốt ruột.
-Bàn luận về kiếm đạo? – Hắc Vân gãi gãi mặt.
-Thực ra tôi cùng hai người bạn đây đã theo đuổi kiếm đạo nhiều năm, lật hàng chục ngàn cuốn sách để tìm hiểu, đã có cả ngàn lần tranh cãi với nhau nhưng vẫn không thể tìm ra được sự tinh túy, triết lí sâu sắc trong kiếm đạo. Hôm nọ gặp cậu, nghe cậu có nói ra vài lời làm tôi thông suốt không ít, mà trình độ cậu đạt được e là đã vượt qua chúng tôi nhiều. Vì vậy, hôm nay mời cậu tới đây để cùng đàm luận, giúp chúng tôi khai sáng đôi điều. – lão Phúc vừa nói vừa tỏ ra nể phục khi nhớ lại cuộc gặp mặt lần trước.
Hai người bạn của Thượng Điền Tiểu Phúc nghe lão ca ngợi người thanh niên này từ khi vẫn còn ở Nhật, nhưng giờ còn nghe thêm được câu gã thanh niên thậm chí còn vượt qua cả họ thì khó lòng mà tin được. Một tên thanh niên tuổi đời chỉ ngoài 20 là cùng, thì liệu có bao nhiêu năm tu vị? Cứ cho là 15 năm đi, nhưng từng đó thời gian đã thấm vào đâu so với con số 36, 37 năm của họ. Đấy là còn chưa kể về kinh nghiệm, sự từng trải, thực chiến hay những lần vào sinh ra tử, chỉ cần nhìn qua cũng biết tên thanh niên kia mới chân ướt chân ráo bước ra ngoài xã hội, kinh nghiệm sống còn bập bõm thì nói gì tới chuyện khác. Tóm lại, chắc chắn là Thượng Điền tiên sinh đã ca ngợi hơi quá lời rồi đó.
Nghe thấy ông nội hết lời ca ngợi tên thanh niên chỉ chạc tuổi mình đang ngồi đối diện kia, bất giác Liên Nguyệt có chút hiếu kì, ngước mắt nhìn lên.
-Chắc ông hoa mắt rồi! – nàng lẩm bẩm, rồi khẽ nhếch mép cười nhạt.
-Cháu nói gì đó? – Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng tai của lão Phúc vẫn còn rất tinh tường.
-Dạ, không có gì! – Liên Nguyệt nhún vai, rồi lại đưa đôi mắt lạnh lẽo của mình trở về vị trí cũ.
Lão Phúc cố gắng chịu đựng cô cháu gái bất kham, quay ra tiếp tục vấn đề.
-Chẳng hay giờ cậu có thể nói ra vài kiến giải của mình về đạo của kiếm được không? – lão ôn tồn, đưa mắt nhìn qua Hắc Vân.
“Thảm rồi, lần này thì thảm rồi…” – gã “bạch tạng” thầm than vãn, thực tình gã nào có hiểu đạo điếc gì, vài câu lần trước vốn cũng chẳng phải của gã, đó là những câu mở đầu trong cổ thư “ Thất Sát Kiếm”. Do muốn lấy vài lời hù đối phương nên mới nói bừa ra, chứ đối với Hắc Vân mấy loại kiến giải hay đạo lí chỉ toàn là những lời sáo rỗng. Muốn hiểu đạo là gì ư? Chỉ cần thực lực đủ mạnh, khuất phục được vạn địch, đạp bằng được thiên hạ, khi đó lời nào nói ra chả là chân lí, chả là đạo, sao phải tìm hiểu cho mất công. Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ thế, nhưng giờ mà nói thẳng toẹt ra như vậy, khác nào vả vào mặt ba lão, chắc chắn cái giấc mơ được sở hữu Liên Hoa sẽ tan thành mây khói, tình yêu của đời gã cũng sẽ không cánh mà bay.
Đã liều thì ba bảy cũng liều, Hắc Vân cố gắng tìm cách hoãn binh để tìm kiếm đối sách, thiết nghĩ với cả kho võ học trong bụng, chẳng lẽ lại không chắt lọc được mấy câu cho ra hồn?
-Cháu nói ra thì cũng đơn giản thôi, nhưng trước hết cháu muốn nghe mọi người nói ra suy nghĩ của mình về kiếm đạo đã, như vậy không quá đáng chứ ạ? – Hắc Vân làm mặt lạnh, bình tĩnh trả lời.
-Tất nhiên là không thành vấn đề! Là người mời cậu tới đây, thôi thì để tôi nói trước, nếu suy nghĩ của tôi có chỗ nông cạn thì mong cậu đừng cười! – lão Phúc đưa mắt nhìn hai bằng hữu.
Hai người đàn ông tập trung lắng nghe những kiến giải của lão Phúc, Liên Nguyện thì xem chừng cũng rất quan tâm, tuy mắt nhìn vào sách nhưng tai thì căng ra, cố gắng không để sót chữ nào. Duy có Hắc Vân là không để tâm, gã còn đang lục tung trí nhớ để tìm kiếm phương án chống đỡ..
-Có lẽ thay vì nói ra suy nghĩ của mình, thì tôi sẽ kể cho các vị nghe một câu chuyện, như vậy sẽ đỡ nhàm chán hơn.
“Có một học trò đến thụ giáo một kiếm sư và anh ta muốn học môn kiếm đạo, nhưng người thầy nhất định từ chối anh ta, vị kiếm sư này không muốn thu nạp anh ta làm đệ tử. Nhưng với sự đeo đuổi và quyết tâm của anh học trò, vị kiếm sư đành chấp nhận cho tá túc và nhận anh làm đệ tử.
Nhưng thật kỳ lạ, trong suốt 6 tháng trời, vị kiếm sư kia không hề nói đến một câu hay gợi ý về chuyện dạy kiếm, nhưng thay vào đó vị kiếm sư kia bắt anh ta ngày ngày nấu cơm, gánh nước và giặt quần áo, càng về sau anh học trò càng bất mãn, anh ta tự nghĩ là mình đến đây không phải để ở như là một người hầu hạ mà đến đây để học kiếm thuật, và anh ta đã không chịu nổi và thưa với vị kiếm sư, vị kiếm sư đồng ý và cân nhắc về vấn đề này. Trong một buổi sáng mùa đông giá buốt, bỗng nhiên vị kiếm sư đến giường anh học trò và giáng cho anh ta một đòn chí tử rồi bỏ đi, anh ta đau quá phải nằm bẹp trên giường, không hiểu lý do vì sao mình bị thầy đánh.
Cứ như thế lúc anh ta gánh nước, bất thình lình vị kiếm sư ở đâu xuất hiện và giáng cho anh ta một đòn làm gián đoạn công việc gánh nước, sự việc cứ tiếp tục diễn ra như vậy, đôi lúc anh ta tự nghĩ hay là vị kiếm sư muốn đuổi khéo mình? Anh không muốn bỏ cuộc, nhưng nếu ở lại thì càng tệ hơn, ngày nào cũng bị đánh và bị đánh vào bất cứ lúc nào, lúc ăn cơm, lúc rửa chén, lúc quét dọn nhà cửa... Điều này làm anh ta ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên, ngày cũng như đêm anh ta cứ phải trực chờ đề phòng và chống đỡ những cú đánh bất ngờ từ phía sư phụ. Sự việc như thế cứ tiếp tục trôi qua được 3 năm, đến một ngày kia anh ta tránh được cú đánh bất ngờ từ phía vị kiếm sư khi anh ta đang ngủ. Càng về sau anh ta càng tiến bộ, cảm thấy nhẹ nhõm làm công việc quét nhà, nấu cơm bởi anh ta hầu như tránh được tất cả các cú đánh trí mạng từ phía vị kiếm sư và đôi khi còn đánh trả lại. Cho đến một lần vị kiếm sư kia đang ngồi ăn cơm, anh ta rón rén đằng sau, cầm một khúc cây to rồi nện thật mạnh xuống đầu vị kiếm sư, lập tức ông ta đưa cái đũa vung lên đỡ lấy, sau đó lại tiếp tục ăn cơm. Từ đó anh ta mới biết những ngày tháng qua chẳng hề vô ích và hiểu ra con đường của kiếm đạo.”
Bản thân tôi nghĩ rằng, kiếm đạo chính là sự rèn luyện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tạo cho bản thân một khả năng chống đỡ lại mọi tình huống hiểm nghèo nhất. Liệu đây có phải là cái đạo trong kiếm hay không?
Liên Nguyệt nghe xong thì gật gù tỏ ra tâm đắc, nhưng gương mặt vẫn tỉnh bơ, dán mắt vào mấy trang sách.
Ba người đàn ông liếc qua phía gã “bạch tạng” xem hắn phản ứng ra sao, chỉ thấy gã đang chau mày nhìn vào cốc trà, phỏng chừng đang suy nghĩ rất nhiều. Nhưng họ có biết đâu là Hắc Vân đúng là có nghĩ ngợi, nhưng không phải vì câu chuyện vừa rồi.
-Theo tôi, điều hệ trọng nhất trong nghệ thuật đấu kiếm là phải có một tâm lý mà người ta gọi là " trí bất động". Trí đó được tạo thành bằng trực giác sau nhiều năm luyện tập thực sự. Bất động không có nghĩa là cứng đơ, nặng trịch và vô hồn như gỗ đá. Mà bất động là trình độ cao nhất của động với một tâm điểm không hề giao động. Rồi tâm sẽ đạt đến sự nhanh nhạy tuyệt đối, sẵn sàng hướng sự chú tâm của nó vào bất cứ nơi nào cần thiết. Hơn nữa phải theo dõi sự vận động của ngọn kiếm trong tay địch thủ, giữ tâm trí thong dong theo sự phản kích của chính nó, đừng để tâm niệm đắn đo chen vào. Đây chính là tâm trạng không tạp niệm - Là yếu tố tối hậu trong nghệ thuật đấu kiếm, cũng như trong thiền định. Nếu còn chút gián tạp giữa hai hành vi dù chỉ cách nhau bằng sợi chỉ, thì cũng đủ để chuốc lấy hai chữ thất bại. Nếu bản thân giao động, tinh thần chứa chấp tạp niệm, phải đắn đo làm gì khi đối phương sắp hạ mình, nghĩa là bản thân đã tạo cho đối thủ một dịp may để cho giáng cho mình một đòn chí tử. Cứ thủ theo thế công, đừng gián đoạn, công và thủ không rời nhau gang tấc, cũng như xuôi dòng nước mà đẩy con thuyền nhẹ trôi đi. Trong thiền, cũng như trong thuật đấu kiếm, tâm không do dự, không gián đoạn, không gián tạp chính là cảnh giới cuối cùng. Đây là kiến giải của tôi về đạo trong kiếm. - Thiên Chung Bản Hoàng giãi bày tâm tưởng.
-Trang sách này hay thật! – Liên Nguyệt nói vu vơ.
Tuy chỉ là lời nói bâng quơ, tưởng chừng là khen những điều viết trong sách, nhưng ý tứ của nàng khen cái gì thì cả ba người đều rõ, Thiên Chung tiên sinh cũng có chút hứng khởi khi thấy có người khen mình.
Ba người lại dõi sang chỗ gã thanh niên xem hắn có phản ứng thế nào, nhưng vẫn chẳng thấy chút động tĩnh, có chăng chỉ thấy Hắc Vân thở dài một hơi, rồi gương mặt lại trầm ngâm không nói gì. Thượng Điền Tiểu Phúc cùng hai người bằng hữu đánh mắt nhìn nhau, gương mặt tỏ ra khó hiểu. Không phản bác, cũng không đồng tình, vậy rốt cuộc cậu ta đang suy nghĩ cái gì? Sự im lặng của Hắc Vân khiến cho Liên Nguyệt mĩ nhân cũng phải ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn qua.
-Cậu Vân, rốt cuộc cậu nghĩ sao về những suy nghĩ vừa rồi? - Thất Phương Hàn Xạ cất giọng trầm ổn