Tập 1: Nữ xuyên nam (nên để nữ xuyên qua thành nam)
Sáng sớm, ánh nắng (nên thêm tính từ tả nắng vào) chiếu vào nhà khiến người nằm trên giường tỉnh dậy.Mái tóc đen dài rủ xuống được đôi tay (cụm này k cần thiết) vắt hờ qua vai để lộ ra khuôn mặt khiến người nhìn phải kinh ngạc. Làn da trắng nõn kết hợp (nên để dấu ",") đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng. Nếu không phải nhờ khuôn mặt góc cạnh cùng ánh mắt sắc bén sẽ tưởng đây là nữ. (thì ai cũng sẽ nghĩ đây là một cô gái, thế nhưng người này lại là một nam nhân) Đúng vậy người này là nam.
Nhạc Ninh sau khi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cả (một) đám người lạ hoắc xông vào:
- Chủ nhân ngài đã tỉnh!
- Chủ nhân ngài muốn ăn gì không?
- Chủ nhân...
Nhạc Ninh choáng váng:
- Đây là đâu? Mấy người là ai?
Một người nhìn qua lớn nhất đứng ra nói chuyện:(Một người nhìn qua có vẻ lớn tuổi nhất đứng ra trả lời)
- Thưa chủ nhân ở đây (đây là) quốc gia Hỏa Hoành. Ngài chính là chủ nhân của nơi này, ngài chính là (và cũng là)chủ nhân của chúng thần.
- Người nhầm quốc gia của ta là Việt Nam, ta không phải là chủ của ai cả. (Các ngươi có nhầm lẫn chỗ nào không? Quê hương của ta là Việt Nam và ta cũng không phải là chủ nhân gì cả!)
- Ngài vốn dĩ là người ở đây nhưng do ngày xưa bên Ác Ma tộc hận chủ nhân là cha ngài đã hại ngài phải sang thế giới khác. Năm nay đủ 26 năm pháp sư Đạt Nhật đã làm phép để đưa ngài về. Ngài chính là chủ nhân của Hỏa Hoành.
Nhạc Ninh từ lúc sinh ra đã biết chính (ko cần) mình khác mọi người bởi vì hắn (có thể thay bằng từ khác để nối ý) có thể điều khiển được lửa. Đối với cha mẹ bên kia e sợ chính mình đã không còn để ý. (Cũng vì khả năng đặc biệt này mà hắn luôn bị mọi người xua đuổi, ngay cả cặp ba mẹ trên địa cầu kia cũng xa lánh hắn. Ban đầu, hắn còn cảm thấy tủi thân, buồn bã nhưng rồi ỡ mãi thành quen, đến giờ hắn đã không còn quan tâm nhiều đến những thứ này nữa)Thôi ở đâu cũng vậy. Tùy số đi
- Ngươi có thể giúp ta mang quyển sách về nơi này được không? (Ngươi có thể mang đến cho ta vài quyển sách được không?)
- Chủ nhân xin đừng nói vậy, lời nói của ngài chính là mệnh lệnh, Nhĩ Đạt không dám không nghe theo.
Nhạc Ninh biết không thể nói lý với người cổ hủ nên chiều theo:
- Được, ngươi mang cho mấy quyển sách (Được, ngươi đi lấy vài quyển sách đến đây!)
- Thưa vâng.
Đạt Nhĩ xoay người bước ra cửa (rời khỏi phòng), những người khác cũng tự động bước ra để lại một mình Nhạc Ninh ở đó. Nhạc Ninh (Hắn) đi đến bàn đặt gương đồng, Nhạc Ninh (k cần) có chút tò mò về hình dạng hiện tại của chính (k cần) mình. Trong gương hé ra khuôn mặt tuyệt mĩ, ánh mắt trong trẻo như hồ thu khiến người nhìn (đối diện) không thể dời mắt, đôi môi không tô son nhưng lại hồng nhuận khiến đóa hoa phải ghen tị (đến nỗi hoa cũng phải ghen tị). Thật sự là một khuôn mặt hại nước hại dân. (Khúc sau này thấy lủng củng mà k biết chỉnh sao)Nhưng, đây là khuôn mặt nam, mĩ nhưng không mang sự nhu hòa của nữ mà lại chút kiên nghị của nam khiến người nhìn không thể nhầm đây là nữ. Nhạc Ninh kinh ngạc, nàng vốn là nữ nhưng khuôn mặt bây giờ tuy mĩ nhưng là nam là nam đó. Tay nhẹ nhàng đi xuống phía dưới.Nhạc Ninh hét lên:
- A a a!!!!!
Phía (Người hầu) bên ngoài nghe tiếng hét chạy vào:
- Chủ nhân ngài có sao không ạ?
- Ra ngoài, ra ngoài, tất cả ra ngoài hết cho ta!!!!
- Vâng vâng.
Nhạc Ninh bình tĩnh lại ngồi xuống. Đối với người làm nữ 26 năm đột nhiên biến thành con trai thật sự khó có thể chịu được.(NN ngồi xuống, cố gắng làm bình tĩnh lại tâm trạng của mình. Với một người đã làm con gái 26 năm lại đột nhiên bị biến thành con trai, quả thật là một cú sốc khó mà thừa nhận được.) Thôi, đã sống ở đây là nam là nữ không quan trọng dù sao vẫn là chính mình. Cùng lắm thì làm đam mĩ là được chứ gì. Nhạc Ninh không ngờ suy nghĩ lúc đấy lại trở thành sự thật. (khúc này nó hơi cụt, mình nghĩ nên nói thêm về tâm trạng của nv khi biết mình biến thành con trai, chứ người đâu mà dễ chấp nhận sự thật dữ vậy=.= k bàng hoàng, hoang mang tí nào luôn=.=!)