Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #61  
Old 29-05-2008, 08:38 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 61


− Sư phụ Æ¡i, sư phụ, con vá» vá»›i ngưá»i đây. Thảo muá»™i Æ¡i, nhị ca có quà tặng em đây ...

Giang Lâm há»›n hở reo vui từ cổng võ đưá»ng chạy nhanh vào môn động. Bá»—ng tiếng vui reo tắt ngấm giữa chừng, gói quà trên tay rÆ¡i nhanh xuống đất, khi chàng nhìn thấy tấm phiến trắng buông dài, bài vị ngưá»i quá cố đỠchức vị chưởng môn nhân Ä‘á»i thứ bảy ...

− Trá»i, sư phụ ...

Giang Lâm hét lên, chạy nhanh đến bàn thỠkhói nhang nghi ngút, chụp lấy bài vị đưa vào sát mắt để nhìn cho rõ, cầu mong sao mình bị chóa mắt vì ở ngoài nắng mới vào.

− Nhưng!

Chàng hét lá»›n rụng rá»i, ngã vật ra sau khi Ä‘á»c thấy hai chữ Lâm Bình rõ nét:

− Sư phụ! Không, sư phụ không thể nào chết được.

Tiếng thét của chàng đã làm kinh động đến các môn đồ tập luyện gần nơi đó, hỠchạy sang, xiết bao mừng rỡ khi nhìn thấy Giang Lâm.

− Trá»i, Giang huynh ...

Tại sao sư phụ mất?

Trong óc Giang Lâm bây giá» chỉ Ä‘á»ng lại bấy nhiêu nên tất cả cái mừng vui, há»i han cá»§a sư đệ chàng chẳng màng để tâm.

− Các đệ hãy lui ra tiếp tục tập luyện, để huynh có chuyện nói với Giang huynh.

Châu Äạt lá»›n tiếng giải tán đám đông quây lấy Giang Lâm.

Äợi cho hàng sư đệ tan rồi, Giang Lâm má»›i quay sang há»i Châu Äạt:

− Äại sư huynh đâu? Thảo Sương đâu? Sao bàn thá» sư phụ lại lặng lẽ thế này, kẻ thù nào dám đến đây?

Giang Lâm nghẹn ngào nói không thành tiếng.

Châu Äạt giả vá» cúi đầu buồn bã nghe Giang Lâm há»i, trong óc chuẩn bị câu trả lá»i cho thật êm xuôi. Giang Lâm vá» thật bất ngá» nhưng vô tình lại giúp cho mưu định cá»§a hắn mau thành. Hắn cất giá»ng thê lương:

− Nhị ca Æ¡i! Môn phái cá»§a mình dạo này lá»™n xá»™n lắm, sư phụ có bị ai đến để hạ thá»§ đâu, hÆ¡n nữa ai có đủ trình độ để đánh ngưá»i bị thương chứ. Mà sư phụ bị kẻ hèn hạ lén đốt U môn động giữa lúc ngưá»i Ä‘ang đỠcông vận khí.

− Sư phụ bị chết thiêu ư?

Giang Lâm rùng mình há»i lại:

− Thế lúc đó các ngươi ở đâu sao không liá»u mình xông vào để cứu sư phụ chứ.

Châu Äạt làm ra vẻ sợ hãi:

− Chuyện này xin nhị ca há»i Hữu Lá»… sẽ rõ hÆ¡n!

− Hữu Lễ, Hữu Lễ đâu?

Giang Lâm nôn nóng gá»i lá»›n.

Vừa nhìn thấy mặt Giang Lâm, Hữu Lễ òa lên nức nở:

− Giang huynh đi đâu mà để xảy ra đến nỗi, nếu có huynh ở nhà thì chuyện đâu đến nỗi nào?

Lòng Giang Lâm nghi hoặc, chàng chụp mạnh cổ áo Hữu Lá»… há»i dồn dập:

− Sự thể như thế nào nói mau?

Hữu Lễ nói ngay không ấp úng:

− Äêm hôm đó vào lúc canh ba, đệ chợt thức dậy vì có tiếng động khả nghi ở phòng bên cạnh.

Giang Lâm chận lại:

− Phòng bên cạnh cá»§a ngưá»i là ai?

− Phòng của đại sư ca.

− Äại sư ca à? Rồi sao nữa?

Giang Lâm buông tay há»i tiếp.

− Äệ thoáng thấy ánh lá»­a bùng lên phía môn động.

Hữu Lễ sụt sịt khóc:

− Nhá»› là sư phụ Ä‘ang luyện công trong đó, đệ hoảng quá lao mình vào lá»­a đỠtoan cứu sư phụ, nhưng liá»n lập tức bị má»™t ngưá»i mặc đồ Ä‘á», bịt kín mặt mày vung chưởng đánh cho bất tỉnh rồi sau đó đệ không còn biết gì nữa cả.

Châu Äạt tiếp theo:

− Rồi tá»›i đệ. Äang ngá»§ say sưa chợt nghe tiếng trống báo động, chẳng kịp mặc đồ, đệ lao ngưá»i đến nÆ¡i Ä‘ang phát há»a thì thấy đại sư ca từ trong đám cháy bế thi hài sư phụ vá»t ra, lúc đó ngưá»i đã bị cháy thiêu gần hết ná»­a thân mình.

Giang Lâm không dằn được cơn nóng giận. Chàng nghiến răng kèn kẹt:

− Lúc má»›i phát há»a Hồ SÆ¡n ở đâu? Sao để đến lúc này má»›i chịu ra tay giải cứu chứ.

Còn Thảo Sương?

− Chuyện cá»§a nàng còn bi thảm hÆ¡n nhiá»u.

Hữu Lá»… khóc nức nở làm Giang Lâm nghe trá»i đất tối sầm:

− Sao? Thảo muội cũng bị chết thiêu với phụ thân ư?

Châu Äạt lắc đầu:

− Không, chuyện này thì đệ biết rõ hơn ai hết, lợi dụng lòng tin của sư phụ, Hồ Sơn đã xin cưới Thảo Sương cho mình và ...

− Và sao?

Giang Lâm nôn nóng.

− Và nàng vì muốn giữ trá»n tình cùng vá»›i Giang huynh đã bá» môn phái để tìm huynh. Không biết bây giá» nàng sống chết ra sao?

Châu Äạt khóc lá»›n làm Giang Lâm cÅ©ng phải khóc theo.

Äợi cho chàng dằn bá»›t cÆ¡n xúc cảm, Châu Äạt má»›i tiếp:

− Sư phụ vừa má»›i mất chưa kịp tẩm liệm, Hồ SÆ¡n đã đứng ra bảo rằng mình chính là truyá»n nhân cá»§a sư phụ và hiện thá»i là chưởng môn nhân Thái Bình giáo.

− Láo!

Giang Lâm hét lớn:

− Kiếm linh còn ở trong tay ta, sao hắn dám lên ngôi chưởng môn nhân chứ?

Hữu Lễ hùa theo:

− Äúng vậy, lúc Hồ SÆ¡n lên ghế chưởng môn đã bị má»™t sức đối kháng mạnh mẻ cá»§a các đồ đệ, nhưng ngưá»i bảo chính mắt mình trông thấy Giang huynh chết thảm nên ...

− Chết à?

Giang Lâm cưá»i gằn:

− Hắn mong ta chết lắm sao?

Chàng cất lá»i mai mỉa:

− Chết để hắn cưới Thảo Sương, chết để hắn nắm quyá»n chưởng môn nhân. Không dá»… dàng như vậy được đâu. Bình sinh Giang Lâm này không ham chức vị, nhưng cÅ©ng không để ai qua mắt được đâu. Hồ SÆ¡n đâu? Ta phải gặp hắn để há»i cho ra lẽ.

Hữu Lá»… khúm núm chỉ tay ra phía vệ đưá»ng:

− Ngài tân chưởng môn Ä‘ang đưa ngưá»i đẹp Ä‘i ngoạn cảnh.

Vừa ngước nhìn, Giang Lâm bỗng lùi lại kêu lên bàng hoàng sửng sốt:

− Trá»i, Doanh Doanh, sao nàng lại có mặt ở đây?

Không yêu Doanh Doanh nhưng tim chàng vẫn nghe oặn thắt. Má»™t ná»—i ghen há»n vô cá»› dâng lên làm tối mắt, chàng như má»™t đứa bé con chỉ muốn chiếm hữu món đồ chÆ¡i lạ, thấy nó thuá»™c vá» ngưá»i khác thì dạ không vui.

Nhìn diá»…n biến trên nét mặt cá»§a Giang Lâm, Châu Äạt mừng lắm, liá»n đến thá» thẻ bên tai:

− Giang huynh, má»™t số ngưá»i cho rằng cái chết cá»§a sư phụ có nhiá»u Ä‘iá»u mỠám.

HỠđang chỠhuynh vỠđể làm sáng tỠnguyên do.

Giang Lâm vẫn không rá»i mắt khá»i Doanh Doanh há»i nhá»:

− Nhưng ta biết làm gì để ...

Hữu Lễ chen vào:

− Gần đây có má»™t viên quan tên là Äá»— Ngá»c, ngưá»i này có biệt tài phá án như Bao Công thuở trước. Nếu Giang huynh muốn, ta có thể nhá» ngưá»i đến khai quật tá»­ thi xét nghiệm.

Giang Lâm quay lại hét lớn:

− Ta không giao du vá»›i bá»n quan quyá»n.

Châu Äạt nhá» nhẹ thuyết phục:

− Giang huynh đừng nóng. Äâu phải quan quyá»n nào cÅ©ng xấu cả đâu. HÆ¡n nữa đây là việc cá»§a mình, há» có tài sao mình không lợi dụng há» chứ. Giang huynh, cứ thá»­ tiếp xúc vá»›i Äá»— Ngá»c má»™t lần. Äấy là má»™t ngưá»i rất dá»… có cảm tình.

Giang Lâm có vẻ xiêu lòng nhưng gượng gạo chống chế:

− Nhưng liệu hỠcó chịu giúp mình không?

Thấy Giang Lâm bằng lòng, Châu Äạt mừng rỡ:

− Giúp đỡ nhau là việc phải làm cá»§a ngưá»i quân tá»­.

Rồi hắn quay sang bảo Hữu Lễ:

− Äệ Ä‘i má»i công tá»­ Äá»— Ngá»c đến đây ngay.

Hữu Lá»… lật đật chạy Ä‘i liá»n.

Giang Lâm bảo Châu Äạt:

− Äệ lên nổi trống triệu tập tất cả đồ đệ Thái Bình giáo lại cho ta nói chuyện.

Châu Äạt vòng tay khúm núm:

− Tuân lệnh tân chưởng môn nhân.

Hắn đã gá»i chàng là chưởng môn nhân, nhưng không hiểu vì sao Giang Lâm không phản đối mà lại làm ngÆ¡, hình như chàng cÅ©ng thích nghe ba tiếng êm tai này.

Tiếng trống triệu tập bất thưá»ng vang lên dồn dập làm kinh động tất cả môn đồ Thái Bình giáo. Há» sợ phải nhận thêm má»™t hung tin nữa. Ô! Nhưng thật là may mắn, nhị sư ca cá»§a hỠđã từ cõi chết hiện vá», đó là má»™t Ä‘iá»m vui.

Äang cùng Doanh Doanh đàm đạo vá» bài há»c mà nàng vừa má»›i tập xong. Hồ SÆ¡n bá»—ng nghe từ phía U môn động tiếng trống lệnh vang lên dồn dập. Chàng hốt hoảng quay sang bảo Doanh Doanh:

− Chắc là có chuyện cần kíp lắm đồ đệ ta mới đánh trống lệnh triệu hồi gấp rút như vậy. Chúng ta phải nhanh chân lên mới được.

Doanh Doanh gật đầu cùng chàng phi thân nhanh vá» phía U môn động. Bây giá» nàng đã có má»™t ná»™i lá»±c khá, tuy chưa biết xuất chiêu nhưng má»™t trăm động tác nàng há»c được cá»§a "Miêu gia linh pháp" đã giúp nàng linh lợi hÆ¡n nhiá»u.

− Ô, Giang huynh.

− Giang đệ.

Doanh Doanh và Hồ SÆ¡n mừng rỡ lao lên ôm chầm chàng trai trẻ, ngưá»i ngỡ không bao giá» gặp mặt, nay lại hiện ra oai nghiêm tuấn tú.

− Hừ!

Giang Lâm cưá»i mai mỉa:

− Tang sư phụ còn trắng trên đầu kia mà đã cùng nhau tình tự gió trăng rồi.

Doanh Doanh kinh hãi kêu lên:

− Giang huynh ...

Lá»i chàng nói như gáo nước phÅ© phàng tạt mạnh lên niá»m yêu mến cá»§a nàng từ bấy lâu nay.

Hồ SÆ¡n run giá»ng:

− Giang đệ nói gì lạ vậy? Äại ca vá»›i Doanh muá»™i chỉ là ...

Giang Lâm cưá»i lạt:

− Là gì mà chẳng được, huynh khá»i cần phải thanh minh.

− Giang huynh! Anh không được quyá»n nói bậy!

Doanh Doanh bật khóc:

− Äối vá»›i tân chưởng môn, anh phải có thái độ kính trá»ng vá»›i ngưá»i.

− Chưởng môn nhân ...

Giang Lâm cưá»i sặc sụa:

− Ta chưa đồng ý thì hắn có quyá»n gì chứ? Ta cấm các ngưá»i gá»i hắn là chưởng môn nhân.

− Giang đệ!

Hồ SÆ¡n không ngá» Giang Lâm lại xưng hô như vậy, ná»—i mừng vui tương ngá»™ chưa tròn, Giang Lâm lại nỡ lá»›n tiếng nặng ná» xỉ vả chàng. Nhưng tính Hồ SÆ¡n rất chiá»u các huynh đệ nên không lấy làm giận dữ.

Hồ Sơn nói:

− Huynh ngỡ đệ đã tuyệt mạng dưới Tuyệt hồn nhai, má»›i vâng lá»i sư phụ lên ngôi vị chưởng môn dìu dắt các đệ. Nay nếu đệ đã vá» huynh sẵn sàng nhưá»ng lại.

− Nhưá»ng!

Giang Lâm hét lớn:

− Chức chưởng môn có phải là cá»§a huynh đâu mà nhưá»ng nhịn chứ. Hồ SÆ¡n! Ta thật sá»± ghê sợ ngươi, thật không ngá» bên trong cái gương mặt nhân từ độ lượng đó là má»™t tấm lòng sâu độc, nham hiểm khôn lưá»ng.

Doanh Doanh uất ức chen vào:

− Giang huynh, anh không được phép nhục mạ Hồ huynh như vậy.

Giang Lâm lia tia mắt sang nàng, gay gắt:

− Còn nàng, nàng đã bị cái địa vị chưởng môn kia mê hoặc. Äừng mÆ¡ tưởng hão huyá»n, hắn không yêu nàng đâu mà chỠđợi.

Doanh Doanh không biết trả lá»i sao đành ôm mặt khóc nghẹn ngào.

Chứng kiến cuá»™c đấu khẩu giữa bá»n há», đám môn đồ Thái Bình giáo phải ngẩn ngÆ¡, không biết phải tin ai cho phải.

Äứng nép mình trong má»™t góc, Châu Äạt bồn chồn nhìn ra phía ngoài chỠđợi.

Có vật gì chạm nhẹ vào vai hắn, Châu Äạt quay lại vui mừng khi nhận ra đó là con sáo nhá».

Lợi dụng lúc không ai để ý hắn rón rén rút nhanh mảnh giấy trong ống chân con sáo Ä‘á»c lẹ. Äá»c xong gương mặt hắn lá»™ vẻ vui mừng.

Giang Lâm đã đứng dậy đưa cao lá cỠnhỠmàu hồng hét lớn:

− Thái Bình giáo phái tiếp nhận lệnh hồng kỳ.

Tất cả môn đồ đồng quỳ gối tung hô:

− Bái kiến lệnh hồng kỳ, bái kiến tổ sư Thái Bình giáo phái.

Hồ SÆ¡n mặt cắt không còn má»™t giá»t máu. Chàng cÅ©ng quỳ gối tôn xưng như môn đệ, rồi tiến lên má»™t bước nắm tay Giang Lâm há»i run run:

− Giang đệ, sao đệ dám xúc phạm đến vong hồn của tổ sư? Sao đệ dám lấy lệnh hồng kỳ trên bàn thỠsư tổ?

Giá»ng Giang Lâm lạnh như đá đóng băng:

− Vì ta cần làm sáng tỠmột sự thật còn mỠám! Các môn đệ ...

Chàng quay ra nói với các môn đồ:

− Hôm nay ta triệu tập các đệ đến đây để nhìn ta chứng minh má»™t sá»± thật. Ta đã má»i công tá»­ Äá»— Ngá»c đến khám nghiệm thi hài cá»§a sư phụ.

Tất cả môn đồ lặng ngắt. Hồ Sơn cất tiếng bàng hoàng:

− Giang đệ dám động đến thi hài của sư phụ sao?

Giang Lâm không đáp lá»i cá»§a Hồ SÆ¡n mà quay sang nở má»™t nụ cưá»i bí hiểm:

− Ngươi sợ phải phơi bày ra đây một sự thật lắm à?

Hồ SÆ¡n không hiểu ý nghÄ©a câu nói cá»§a Giang Lâm. Chàng cÅ©ng không biết làm sao ngăn chặn nhị đệ mình làm má»™t việc Ä‘au lòng. PhÆ¡i bày thân thể cháy Ä‘en cá»§a sư phụ ra trước mắt má»i ngưá»i, Ä‘em ná»™i bá»™ môn phái ra nhá» má»™t tên quan phân giải.

Bên cạnh chàng, Doanh Doanh cũng cảm thấy xót xa. Nàng lạ lùng cho thái độ của Giang Lâm, vừa vỠđến nơi đã đùng đùng làm dữ rồi, cho khai quật mồ sư phụ.

Nàng cảm thấy ghê sợ Giang Lâm kể từ phút giây này.

Không khí lặng yên, từ trên bàn thỠđôi mắt Lâm Bình rá»i thẳng xuống đám môn đồ rồi dừng lại trên mắt Hồ SÆ¡n như xót thương an á»§i:

− Bẩm tân chưởng môn.

Một đệ tử chạy vào thông báo, không biết thưa cùng ai, Giang Lâm hay Hồ Sơn?

− Quan đô úy Äá»— Ngá»c theo lá»i má»i đã đến.

Giang Lâm khoát tay lạnh lùng:

− Truyá»n má»i ngưá»i vào đây.

Äá»— Ngá»c, SÄ© Khai và má»™t số quan chức lặng lẽ bước vào. Tất cả lặng yên như những thi hài biết Ä‘i, vô tư không tình cảm. Chỉ trong má»™t vài khắc nữa thôi trắng Ä‘en sẽ rõ!
Tài sản của ngocvosong1986

  #62  
Old 29-05-2008, 08:39 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 62


Không khí Ä‘ang căng thẳng nặng ná» bá»—ng chùng xuống trầm lặng hẳn Ä‘i khi Äá»— Ngá»c bước đến giữa tòa đại xảnh đồng chấp tay bái kiến Giang Lâm:

− Tham kiến chưởng môn nhân.

Giang Lâm đưa tay đáp lại, nét mặt lạnh lùng:

− Không dám, kính chào đại quan, má»i ngưá»i an tá»a, tại hạ có chuyện cần thưa.

Doanh Doanh ngẩng đầu, kêu lên bàng hoàng:

− Äá»— huynh, SÄ© huynh, tại sao hai ngưá»i lại dính líu vào chuyện riêng cá»§a Thái Bình giáo phái chứ?

Äá»— Ngá»c làm má»™t cá»­ chỉ bảo nàng hãy lắng yên, rồi ngước lên nhìn Giang Lâm vui vẻ:

− Chưởng môn cho má»i tại hạ đến cho Ä‘iá»u chi cần dạy bảo chăng?

Giang Lâm có vẻ hài lòng trước cách ăn nói nhã nhặn cá»§a Äá»— Ngá»c. Chàng nhăn mặt cho có lệ:

− Äại quan, tại hạ không phải là chưởng môn nhân, nghe đồn quan ngài có tài vá» việc truy tìm ra những Ä‘iá»u khá»a lấp, tại hạ má»i ngưá»i đến đây để làm sáng tá» cái chết cá»§a sư phụ. Ngài không từ chối chứ?

Äá»— Ngá»c cất quạt vào tay chậm rãi nói:

− ÄÆ°á»£c giúp đỡ Thái Bình giáo, Äá»— Ngá»c tôi lấy làm hãnh diện vô cùng. Xin tân chưởng ... à không, xin Giang huynh chỉ mồ phần để tại hạ cho quân đào lên khám nghiệm.

Hồ SÆ¡n nãy giá» quá bàng hoàng lặng nghe hai ngưá»i đối đáp, giá» má»›i chen vào:

− Không! Ta không cho phép các ngưá»i động đến thi hài sư phụ.

Nỗi nghi ngỠtrong lòng Giang Lâm càng lúc càng tăng, chàng bảo Hữu Lễ:

− Äệ hãy hướng dẫn các ngưá»i cá»§a quan đô úy đây đến má»™ phần sư phụ mau lên.

Hữu Lễ sốt sắng “Dạ†rồi dắt toán lính ra ngoài, Hồ Sơn nóng lòng đuổi theo.

Giang Lâm gá»i lại:

− Hồ SÆ¡n! Ngươi không ra khá»i chá»— này được đâu! Hãy đứng đó mà chá» trả lá»i trước toàn thể đồ đệ vá» việc mình làm.

Hồ Sơn dừng chân sửng sốt:

− Giang đệ nói vậy nghĩa là sao huynh không hiểu?

Mắt Giang Lâm long lên vì giận dữ:

− Hiểu hay không cũng phải chỠđó.

Nghe hai vị sư huynh lá»›n nhất cá»§a môn phái nói vá»›i nhau bằng những lá»i khó hiểu, đám đồ đệ hoang mang chẳng biết phải tin vào ai nữa. HỠđứng yên chá» kết quả cuối cùng.

Lúc đó đám lính cá»§a Äá»— Ngá»c đã trở vào, thi hài cá»§a Lâm Bình bá»c trong tấm vải trắng được đặt trên má»™t tấm cây, đã có mùi thối do thịt xương mục rữa.

− Sư phụ!

Giang Lâm nhào đến bên xác chết của thầy nức nở:

− Nghịch đồ vỠtrễ để thầy phải chết oan khiến tội thật là đáng chết.

Vừa khóc chàng vừa mở lá»›p khăn áo tẩm liệm ra khá»i ngưá»i thầy kể lể thảm thiết làm đám đồ đệ phải động lòng rÆ¡i lệ.

Äá»— Ngá»c bước đến gần Giang Lâm, đặt tay lên vai chàng an á»§i:

− Giang huynh đừng bi lụy quá mà hại cho sức khá»e. Lâm tiá»n bối đã vô phước muôn phần, nhiệm vụ kẻ còn sống phải trả thù cho ngưá»i đã khuất.

Giang Lâm ngẩng đầu dậy lau nước mắt, gật đầu:

− Phải! Ta phải trả thù cho sư phụ. Bắt được kẻ sát nhân ta sẽ tá»± tay mình móc mật phÆ¡i gan cho thá»a lòng căm tức.

Rồi chàng quỳ lạy thi hài sư phụ, nghẹn ngào:

− Äệ tá»­ vì muốn trả thù nên làm cho thi hài sư phụ chẳng được vẹn toàn. Äó chẳng qua là Ä‘iá»u bắt buá»™c.

Sĩ Khai chen vào:

− Giang huynh, muốn thành việc lá»›n phải biết hy sinh việc nhá». Tại hạ nghÄ© Lâm tiá»n bối sẽ vui lòng chẳng há»n giận huynh đâu.

Giang Lâm đứng dậy nói vá»›i Äá»— Ngá»c:

− Xin má»i đại quan bắt tay vào việc Ä‘i thôi.

Äá»— Ngá»c ung dung gật đầu bước đến gần thi hài hÆ¡n má»™t chút nữa cất giá»ng ôn tồn:

− Xin Lâm tiá»n bối rá»™ng lòng.

Chiếc quạt trên tay Äá»— Ngá»c đưa lên cao, bổng..... - Khoan ...

Tiếp theo lá»i nói là má»™t bóng trắng đứng trước mặt Äá»— Ngá»c:

− Xin đại quan dừng tay cho tại hạ có vài lá»i phân giải vá»›i Giang huynh.

− Thạch Trí, ngươi định chống lại Lịnh hồng kỳ chăng?

Giang Lâm há»i lạnh lùng.

Thạch Trí lùi lại chấp tay cung kính:

− Giang huynh, đệ không chống lại lịnh hồng kỳ cÅ©ng không chống lại Giang huynh mà đệ cảm thấy việc này có Ä‘iá»u chi mỠám tất cả dưá»ng như muốn ám hại lại sư ca.

Giang Lâm cất giá»ng cưá»i ngạo nghá»…:

− Ngươi khó lo xa, cây ngay sợ gì chết đứng, vàng thật thì lo gì lá»­a Ä‘á». á»’! Hay chính là mi có liên can nên sợ. Phải không?

Thạch Trí lúng túng. Hắn lùi lại má»™t bước từ trước đến nay hắn vốn quý Giang Lâm, nhưng thái độ lạ lùng cá»§a chàng hôm nay đã làm Thạch Trí mất Ä‘i phần nào niá»m kính trá»ng.

Thạch Trí cao giá»ng:

− Giang huynh! Anh nói gì lạ vậy?

Giang Lâm giơ cao cây lịnh hồng kỳ:

− Lui ngay, để quan đô úy làm việc.

Thạch Trí không dám cãi lá»i đành lui vá» hàng ngÅ© lòng hoang mang nghi hoặc.

Chiếc quạt trong tay Äá»— Ngá»c khẽ quạt ra má»™t luồng kình phong quét sạch các vật chướng ngại trên thi thể Lâm Bình và bắt đầu cuá»™c tìm kiếm trên cái thân thể lõa lồ bị cháy xám Ä‘i gần phân ná»­a.

Lưỡi dao nhá» trên tay Äá»— Ngá»c bén như má»™t tia nước, luồn lách khắp má»i nÆ¡i trên cÆ¡ thể Lâm Bình, làm lòng Hồ SÆ¡n Ä‘au nhói như chính chàng Ä‘ang bị thá» hình.

− À! Äây rồi.

Äá»— Ngá»c hét lá»›n báo tin:

− Huyệt di bá»™ cá»§a tiá»n bối đã bị ngưá»i Ä‘iểm cứng trước khi viên tịch, chứng tá» Lâm tiá»n bối đã bị ngưá»i Ä‘iểm huyệt trước khi phóng há»a đốt U môn động.

Giang Lâm bước lên một bước nhìn, đôi mắt đầy ác cảm của chàng cứ hầm hầm đảo sang Hồ Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cái tin sư phụ bị ngưá»i ám sát đã làm đám đệ tá»­ xôn xao, ngưá»i ná» nhìn ngưá»i kia như dò há»i, như nghi kỵ. Má»—i ngưá»i má»™t lá»i mà vẫn không biết ai là thá»§ phạm, bởi Thái Bình giáo xưa nay chưa gây thù chuốc oán bao giá».

Doanh Doanh và Hồ SÆ¡n chấn động toàn thân, há» tiến lên má»™t bước, nắm áo Äá»— Ngá»c toan cất lá»i cật vấn. Chợt Hồ SÆ¡n lùi lại má»™t bước, nét mặt kinh hoàng, chàng lắp bắp:

− Trá»i, lẽ nào, lẽ nào lại như vậy được sao?

Rồi té quỵ xuống đất, mặt tái xanh.

Äá»— Ngá»c Ä‘ang gỡ từ trong tay ngưá»i chết má»™t mảnh lụa màu hồng nhạt, kêu lên kinh ngạc:

− Ô! Ta đã tìm ra thá»§ phạm rồi đây! Giang huynh, hãy truy tìm ngưá»i có chiếc áo này.

Giang Lâm cầm lấy mảnh vải đã xạm màu vì bị chôn theo xác chết nhiá»u ngày, cưá»i gằn rồi đưa cao há»i lá»›n:

− Mảnh hồng y này đã được sư phụ dứt ra từ má»™t trong hai trăm lẻ bảy bá»™ đồ cá»§a môn sinh Thái Bình giáo phái. Kẻ nào đã dám giết thầy hãy tá»± thú đừng để ta nhá»c lòng truy xét.

Äến mức này thì quá rồi, không ai bảo ai, tất cả các môn sinh đưa mắt nhìn nhau nghi kỵ, há» thầm kiểm tra tay áo cá»§a nhau.

Hồ SÆ¡n từ nãy giá» vẫn chưa hết bàng hoàng, quỵ ngưá»i trên mặt đất, chàng lÆ¡ đễnh đưa mắt nhìn mảnh hồng y trên tay cá»§a Giang Lâm. Chàng nhấc tay áo toan đứng dậy, bá»—ng thốt lên bàng hoàng sững sốt:

− Trá»i, tay áo cá»§a ta sao lại nằm trong tay sư phụ.

Lá»i chàng nhá» nhưng khác nào tiếng sấm giữa trá»i, trăm mắt nhìn chàng ná»­a xót thương, ná»­a phần căm phẫn.

Hồ Sơn mà là kẻ giết thầy ư? Không thể nào có được, nhưng tang chứng lại sỠsỠthì ...

Giang Lâm nghiến răng, từ trên bục cao chàng dùng hết công lá»±c đánh mạnh vào ngưá»i cá»§a Hồ SÆ¡n, hét:

− Tên khốn nạn, mày phải chết.

− Khoan! Dừng tay!

Thạch Trí kịp thá»i đỡ đòn cho Hồ SÆ¡n:

− Giang huynh đừng vội nóng.

Bị trúng thương của Giang Lâm quá mạnh, Thạch Trí chỉ nói được bấy nhiêu rồi nghẹo đầu tắt thở.

Nhìn kẻ má»›i vì mình bá» mạng, Hồ SÆ¡n như tỉnh, như má», chàng đỡ lấy thân hình sư đệ lên tay mà lặng yên bất động.

Giang Lâm vẫn chưa hả cơn giận, tiếp tục đưa cao song chưởng nhắm thẳng đầu của Hồ Sơn.

Doanh Doanh vội nhảy ra níu lấy tay Giang Lâm hét:

− Giang huynh, muội nghĩ Hồ Sơn không bao giỠlàm chuyện trái nhân đức như vậy.

Xin anh hãy suy xét tận tưá»ng kẻo giết oan ngưá»i vô tá»™i.

Hất tay Doanh Doanh sang bên, Giang Lâm bước lên chiếc ghế cao cất giá»ng hầm hầm:

− Còn oan gì nữa. Tá»™i hắn chết đã đành, Doanh muá»™i đừng có lá»i ngăn cản.

Sĩ Khai kéo tay áo Doanh Doanh khẽ nhắc:

− Doanh muá»™i, đừng xen vào chuyện ná»™i bá»™ cá»§a ngưá»i.

Doanh Doanh lắc đầu. Không hiểu sao nàng có cảm giác là Hồ Sơn đang bị hàm oan và nàng thương chàng vô hạn. Nàng nói:

− Giang huynh, bấy nhiêu chứng cớ chưa đủ để buộc tội Hồ Sơn là kẻ giết thầy, biết đâu đây không phải là mưu kế của kẻ ghét ghen hãm hại đại ca.

Một đám môn đồ hô to:

− Có thể có kẻ ám hại đại sư huynh đây.

Äá»— Ngá»c đứng dậy cất giá»ng ôn tồn:

− Giang huynh, vá» việc Hồ SÆ¡n đây có phải là thá»§ phạm hay không tại hạ không khẳng định, chỉ đưa ra những phát hiện mà thôi. Tuy nhiên, tại hạ mong rằng ngưá»i nên cẩn thận, kẻo oan ức ngưá»i vô tá»™i.

Giang Lâm dịu giá»ng, hÆ¡i thở đã lấy lại bình thưá»ng:

− Äa tạ đại quan đã có lá»i chỉ giáo, Hồ SÆ¡n, kể từ phút giây này ngươi là tá»™i nhân cá»§a Thái Bình giáo phái, hãy chấp nhận môn qui.
Tài sản của ngocvosong1986

  #63  
Old 29-05-2008, 08:40 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 63


Dưới áp lực của lịnh hồng kỳ, Hồ Sơn cúi đầu:

− Giang đệ, trong nghịch cảnh này huynh không biết lấy lá»i chi phân giải cho đệ hiểu được ná»—i lòng và trong hoàn cảnh nào Ä‘i nữa huynh cÅ©ng cúi đầu tuân theo lịnh sư môn.

− Tốt lắm! Hữu Lễ trói tội phạm vào giữa cột cỠcho ta suy xét.

− Tuân lệnh nhị sư huynh.

Hữu Lễ sốt sắng thi hành mệnh lệnh.

Nhìn Hồ SÆ¡n bị trói giữa cá»™t cá», lòng ai không oặn thắt. Bởi thưá»ng nhật chàng vốn hiá»n lành được lòng cả má»i ngưá»i. Duy chỉ có Giang Lâm vì cÆ¡n nóng giận và đố kỵ nên nhất thá»i quên hết bao ká»· niệm vá»›i Hồ SÆ¡n.

Giang Lâm quát:

− Hồ SÆ¡n, giữa pháp đưá»ng mi hãy cung khai sá»± thật. Bởi vì sao mảnh hồng y kia lại nằm trong tay sư phụ?

Hồ SÆ¡n không biết trả lá»i sao đành phải yên lặng cúi đầu, giây lâu chàng cất lá»i yếu á»›t:

− Huynh không biết nói sao cho đệ hiểu, mảnh áo đó mất tá»± bao giá», huynh còn không hay biết.

Câu trả lá»i đã không làm Giang Lâm vừa ý. Chàng rít lên:

− Ngươi định bảo đây là má»™t âm mưu hãm hại ngươi chăng? Hữu Lá»… hãy Ä‘em ráp mảnh vải này vào chá»— thiếu kia cho má»i ngưá»i cùng trông thấy.

Mảnh vải được ráp vào vừa khít, và má»i ngưá»i càng thêm hoang mang khi nghe Giang Lâm hùng hồn buá»™c tá»™i:

− Ngày làm lá»… động quan sư phụ, chính tay mi đã đứng ra trông coi tất cả. Hôm đó ta chưa vá» kịp, đừng bảo ta vì ganh ghét mà bày trò hãm hại ngươi chứ. Hãy trả lá»i cho má»i ngưá»i cùng rõ. Có phải mảnh vải này được cắt ra từ tay áo cá»§a ngươi và nó đã được chôn vá»›i sư phụ cùng má»™t ngày giá» năm tháng không?

Hồ SÆ¡n cắt lá»i khổ sở:

− Phải, nhưng ...

− Thôi đủ rồi.

Giang Lâm cắt ngang:

− Hữu Lá»…, lục soát ngưá»i Hồ SÆ¡n cho ta.

− Äúng rồi!

Giang Lâm hét lá»›n đưa cao quyển “Thần nhu đại phápâ€:

− Hồ SÆ¡n, ta không ngá» ngươi tồi tệ thế này, chỉ vì má»™t pho bí kíp mà mi nhẫn tâm giết thác ngưá»i mà lẽ ra mi phải kính như cha. Hừ ...

Giang Lâm lấy lưỡi kiếm vàng của mình vào chuôi kiếm của Hồ Sơn nói tiếp:

− Các đồ đệ, từ bấy lâu nay Thái Bình giáo phái lầm dung dưỡng một con rắn độc, một kẻ lừa thầy phản bạn. Chắc các đệ đã biết ta và Thảo Sương tha thiết yêu nhau, hắn đã tìm cách đưa ta vào cõi chết để cướp đoạt tình yêu. Lừa dối thầy để đoạt ngôi vị chưởng môn nhân. Chính hắn, hắn đã làm Thảo Sương phải bỠmôn phái ra đi, tung tin ta chết, đốt động U môn để giết thác sư phụ, đoạt pho bí kíp này.

Sợi dây trói nghiến vào tay Ä‘au Ä‘iếng, nhưng Hồ SÆ¡n không giận há», không giận Giang Lâm mà càng thêm yêu mến há», vì Hồ SÆ¡n thầm nghÄ©, kẻ nào biết phẫn uất, biết căm thù kẻ giết sư phụ cá»§a mình là kẻ đó má»›i xứng đáng làm há»c trò “Thái Bình giáo pháiâ€. Chỉ tá»™i cho chàng ná»—i oan khó giải, có miệng mà nói chẳng nên lá»i. Hiện nay chàng chỉ có má»™t cách duy nhất để cứu mình. Äó là nói lên sá»± thật, má»™t sá»± thật mà chàng má»›i nhận ra. Nhưng làm như vậy có nghÄ©a là chàng phụ Ä‘i lòng tin cá»§a sư phụ, là làm đổ vỡ má»™t cÆ¡ mưu. Không, chàng không có quyá»n làm ngược lại Ä‘iá»u sư phụ đã làm, dù thịt nát tan xương, rồi đây cÅ©ng có ngày má»i ngưá»i hiểu được lòng chàng mà.

Nghĩ vậy, Hồ Sơn như có thêm nghị lực, chàng ngẩng cao đầu nói lớn:

− Giang đệ, các môn đồ, quả thật tình huynh không bao giỠgiết thầy phản bạn.

Nhưng hiá»m ná»—i tình ngay lý gian, có miệng mà nói chẳng nên lá»i. GiỠđây sinh mạng này huynh giao phó lại cho các đệ. Sáng suốt công minh thì Hồ SÆ¡n này sẽ ngậm vành kết cá» ghi Æ¡n. Còn nếu các đệ cứ khăng khăng đỠquyết thì huynh cÅ©ng cam đành xuôi tay thá» tá»­.

Do đã có ác cảm vá»›i chàng, nên khi nghe chàng cất lá»i thống thiết, đám đồ đệ chẳng chút động tâm mà càng thêm căm phẫn cho chàng là phưá»ng già trẻ Ä‘iêu ngoa, lấy lá»i mật mà thu hút nhân tâm. Há» la ó ồn ào:

− Giang huynh, giết kẻ giết thầy đi.

ÄÆ°a tay ra dấu cho đám đông dịu Ä‘i, Giang Lâm cất giá»ng sang sảng:

− Xưa nay việc thưởng phạt cá»§a Thái Bình giáo rất nghiêm minh. Trong môn qui có ghi rõ, kẻ lừa thầy phản bạn phải chịu luật hình nặng nhất. Là đại sư huynh có lẽ Hồ SÆ¡n đã biết hình phạt mình nhận lãnh là gì rồi. Hữu Lá»… cởi trói cho Hồ SÆ¡n tá»± xá»­ khá»i Ä‘au lòng ta bức bách.

Thoát khá»i dây trói, Hồ SÆ¡n bước đến gần Giang Lâm cất giá»ng run run:

− Giang đệ quyết xử huynh tội giết thầy sao?

Toàn thân Giang Lâm chấn động vì lá»i Hồ SÆ¡n tha thiết. Ãnh mắt van lÆ¡n chứa chan bao Ä‘iá»u không thể nói. Chàng phải quay Ä‘i không nỡ nhìn thấy giá»t nước mắt ức oan Ä‘ang tuôn chảy như tha thiết oán há»n.

Châu Äạt vá»™i xen vào nạt lá»›n:

− Hãy thi hành lịnh của chưởng môn nhân, đừng dông dài nữa.

Tuyệt vá»ng, Hồ SÆ¡n quay vá» bàn hương án, nÆ¡i bày linh vị cá»§a Lâm Bình, cất giá»ng nghẹn ngào:

− Sư phụ, võ công là xương máu. Thầy đã truyá»n ban cho con nên vóc nên hình.

Nay vì con bất tài vô lực không giữ được, tội thật là đáng thác. Kính mong sư phụ hiển linh thấy hiểu nỗi oan tình.

Dù căm phẫn oán há»n đến đâu, lúc này Giang Lâm cÅ©ng không giữ ná»—i lòng mình.

Chàng bật khóc chạy đến đỡ Hồ Sơn đứng dậy:

− Äại ca, vì sá»± mất còn cá»§a Thái Bình giáo phái, đệ buá»™c lòng phải cương quyết vá»›i đại ca, đừng oán há»n đệ nhé.

− Giang Lâm, chẳng bao giá» huynh Ä‘em lòng oán hận đệ đâu. Có lẽ số mệnh cá»§a huynh là như vậy. Äệ ở lại phải giữ gìn cương ká»· lấy chữ nhẫn răn mình. Huynh ra Ä‘i, dù góc biển chân trá»i cÅ©ng gởi hồn vá» Thái Bình giáo phái.

− Äại ca!

Giang Lâm úp mặt vào ngưá»i Hồ SÆ¡n không nói, toàn thân chàng run lên theo từng cÆ¡n nấc nghẹn ngào.

Châu Äạt bước lên dõng dạc:

− Giang huynh đừng để tình cảm yếu má»m mà bị ngưá»i lợi dụng.

Nghe nhắc Giang Lâm sá»±c nhá»›, nhá»m dậy đưa tay gạt nhanh dòng nước mắt, nói cứng rắn:

− Bắt đầu đi.

Hồ Sơn đứng dậy quay nhìn các sư đệ:

− Các đệ ở lại cố gắng phòng Giang Lâm bảo vệ môn phái. Giang đệ, huynh muốn được mượn lịnh hồng kỳ.

Giang Lâm chấn động nhướng mắt ngạc nhiên, chưa kịp há»i thì Hồ SÆ¡n đã bay đến chụp lấy cây lịnh hồng kỳ nhắm thẳng huyệt “Phù Cốc†cá»§a mình đâm xuống.

Một tiếng bụp vang lên, Hồ Sơn cất tiếng hét thất thanh rồi ngã vật ra sau vì quá đớn đau, không chịu nổi. Từ cây lịnh hồng kỳ một làn khói trắng nhẹ bay lên.

− Hồ huynh!

Doanh Doanh không chịu nổi chạy bay đến đỡ lấy thân hình Hồ SÆ¡n má»m nhÅ©n, cất tiếng khóc nghẹn ngào.

SÄ© Khai vá»™i kéo Doanh Doanh ra xa, cất giá»ng khuyên lÆ¡n:

− Doanh muội, nam nữ thỠbất tương thân, muội quên mất rồi sao?

Doanh Doanh không nói, nàng dựa lưng vào cột mà thút thít khóc mãi.

Giang Lâm sau phút giây quá bàng hoàng, chàng bước xuống bên Hồ SÆ¡n. Vừa gỡ cây lịnh hồng kỳ ra khá»i huyệt “Phù Cốc†cá»§a Hồ SÆ¡n.

Giang Lâm hét kinh hoàng:

− Trá»i, đại ca, sao anh lại phá vỡ huyệt “Phù cốcâ€! Rồi đây anh sẽ trở thành kẻ tàn phế suốt Ä‘á»i. Anh sẽ chẳng bao giá» có cÆ¡ há»™i khôi phục lại võ công.

Doanh Doanh lợi dụng lúc Giang Lâm bị chi phối bởi tinh nghÄ©a huynh đệ, cất lá»i cầu cạnh:

− Giang huynh, hãy đem Hồ huynh vào trong săn sóc kẻo nguy tính mạng.

Giang Lâm gật đầu thiểu não, Hữu Lễ vội chen vào:

− Giang huynh, Hồ SÆ¡n chưa Ä‘á»n xong tá»™i lá»—i.

Giang Lâm ngẩng dậy, đôi mắt đã mất thần:

− Còn gì nữa chứ?

Châu Äạt bước lên vòng tay:

− Sát nhân Ä‘á»n mạng đó là lẽ công bình xưa nay trong trá»i đất. Quân pháp bất vị thân, xin Giang huynh ban lịnh tá»­.

Giang Lâm giật mình đánh rơi xả lịnh hồng kỳ:

− Lịnh tử ư? Không, không, đừng bắt ta làm việc đó.

Äá»— Ngá»c đặt tay lên vai Giang Lâm dịu dàng nhưng cương quyết:

− Phải làm thôi, đừng yếu lòng như vậy mà vong hồn Lâm tiá»n bối chẳng được an vui.

Giang Lâm cất giá»ng thiểu não:

− Bằng cách nào đây?

Chàng đưa cao cây lịnh hồng kỳ lên run run nhắm vào tá»­ huyệt cá»§a Hồ SÆ¡n toan kết thúc má»™t Ä‘á»i ngưá»i ngang trái, nhưng Châu Äạt đã đưa tay cản lại.

− Kẻ giết thầy không thể có cái chết nhẹ nhàng được. Xin Giang huynh đem tội phạm ra đỉnh núi chôn sống.

− Chôn sống ư?

Giang Lâm ôm chặt ngưá»i Hồ SÆ¡n sợ hãi, rồi nhẹ vuốt lên mí mắt nói nhá»:

− Äại ca, đệ cầu mong hương hồn anh hãy hiểu. Hữu Lá»…, ta giao tá»™i phạm cho đệ.

Hữu Lá»… khẽ mỉm cưá»i, cúi xuống xách hai chân Hồ SÆ¡n lôi xá»nh xệch trên ná»n đá bước ra tổng đàn Thái Bình giáo lặng ngắt, chỉ có tiếng khóc cá»§a Doanh Doanh hòa lẫn vài tiếng thở dài nhá» nhẹ phát ra từ hàng đệ tá»­.

Mắt Giang Lâm má» lệ, toàn thân rá»i rã, trí tâm bấn loạn, rối bá»i. Châu Äạt lại má»™t lần nữa lôi chàng trở vá» thá»±c tại:

− Giang huynh, đệ đã cho bày yến tiệc. Anh hãy má»i đại quan đây vào cùng đàm đạo.

Vì lá»… độ Giang Lâm đành phải gượng sầu Ä‘au đứng dậy má»i Äá»— Ngá»c cùng SÄ© Khai vào khách sảnh.

Tất cả lần lượt tản hàng trở vá» chá»— cÅ©, sảnh đưá»ng phút chốc vắng tanh, hiu quạnh.

Äá»— Ngá»c bảo Doanh Doanh:

− Doanh muội, em hãy vỠnhà tịnh dưỡng, huynh nhìn xem thần sắc em đã xấu lắm rồi.

Äá»— Ngá»c vào khuất, Doanh Doanh gục xuống bên thi hài Lâm Bình nức nở:

− Lâm tiá»n bối hiển linh, sao không cứu đồ đệ mình thoát nạn?

Hương khói nhẹ bay, làn gió đưa dìu dịu mùi tá»­ khí bốc lên hừng há»±c, hòa lẫn tiếng chén đưa vào nhau lách cách, tiếng cưá»i đùa từ trong bàn tiệc vá»ng ra làm Doanh Doanh phải ôm đầu nhức buốt, nàng lẩm nhẩm như kẻ Ä‘iên:

− Trá»i Æ¡i, tại sao những ngưá»i thân thiết nhất trong Ä‘á»i tôi Ä‘á»u lần lượt bá» tôi Ä‘i cả.

Tôi phải biết dá»±a vào đâu bây giá». Ngoài kia ngưá»i ta Ä‘ang chôn sống Hồ huynh, lá»›p đất vô tri sẽ cướp dần Ä‘i sá»± sống má»™t ngưá»i vô tá»™i. Không không! Thế nào như vậy được.

− Cô nương, xin nàng hãy lui ra để chúng tôi tẩm liệm thi hài sư phụ.

Tiếng ai thoang thoảng bên tai, Doanh Doanh ngẩng dậy, chợt lùi một bước khi nhìn ra đó là Hữu Lễ:

− Hữu Lễ, vậy là ngươi đã hoàn thành mệnh lệnh.

Hắn gật đầu, nét mặt lạnh băng:

− Phải, Hồ Sơn đang trút những hơi thở cuối cùng của mình trên đỉnh núi mây.

Hắn Ä‘ang cần những giá»t nước mắt cá»§a cô nương đưa vỠâm cảnh.

− Trá»i, đồ sát nhân, quân tàn nhẫn.

Doanh Doanh hét lá»›n rồi vụt chạy Ä‘i nhanh. Hữu Lá»… cúi xuống thi hài sư phụ, trên môi hắn thoáng nụ cưá»i đắc thắng.
Tài sản của ngocvosong1986

  #64  
Old 29-05-2008, 08:44 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 64


Äêm đã quá canh ba, con bướm đêm chập choạng bay té nhào vào dÄ©a đèn đã lụn bấc cá»§a Giang Lâm. Má»™t tia khói ngoằn ngoèo khẽ bay lên, căn phòng phút chốc đắm chìm trong bóng tối.

Chàng khẽ ngáp dài mệt má»i, không buồn châm lại chiếc đèn. Ba ngày nay, Giang Lâm chính thức lên làm chưởng môn nhân, má»i việc phải làm lại từ đầu. Công việc ngập tràn, phải làm suốt sáng thâu canh mà không xua Ä‘uổi ná»—i u buồn trÄ©u nặng.

Giang Lâm khẽ nhặt con bướm nhá» lên tay. Bướm Æ¡i, mi là con vật vô tri, mi sung sướng biết bao nhiêu? Ta thèm được như mi thoát khá»i cảnh trần gian tục lụy, xa lánh cõi u buồn, nhởn nhÆ¡ bay liệng chẳng biết oán hận căm thù.

Chàng thở dài bật lá»­a. Ãnh sáng vàng từ chiếc bấc lụn tim chập chá»n như muốn tắt. Giang Lâm gục đầu xuống bàn thiu thiu ngá»§. Chính tại nÆ¡i này, bao đêm sư phụ cá»§a chàng đã ngồi ghi chép lại những võ công dành cho môn phái và cÅ©ng chính nÆ¡i này chàng và Hồ SÆ¡n từng quỳ nghe thầy truyá»n giảng cho những độc chiêu cá»§a Thái Bình giáo phái.

Vậy mà giỠđây kẻ dương trần ngưá»i âm cảnh. Giữa tổng đàn rá»™ng thênh thang, má»™t mình chàng lẻ bóng. Trách nhiệm nặng ná» cá»§a môn phái đè nặng trên vai.

Và Thảo Sương, tim chàng trÄ©u nặng, ná»—i nhá»› thương giỠđây nÆ¡i góc biển chân trá»i, em sống chết ra sao? Có khi nào nghÄ© đến anh không?

Mãi miên man trong cÆ¡n suy tưởng, tâm trí chập chá»n ná»­a tỉnh ná»­a say. Giang Lâm không phát hiện ra bóng má»™t nữ lang mặc xiêm y màu đỠvừa xuất hiện giữa phòng mình.

Thá»§ pháp nàng thật cao cưá»ng đã thoát qua ba lần rào cản cá»§a Thái Bình giáo má»™t cách nhẹ nhàng không ai hay biết. Nàng ngước nhìn Giang Lâm nói hận thù:

− Tên tiểu tử, mi phải trả lại cho ta nguồn sinh lực hôm nào!

Nói xong nàng dang tay ôm chặt Giang Lâm vào lòng, đôi mắt sáng long lanh tình tứ, bàn tay còn lại nhanh chóng vứt bá» y phục khá»i ngưá»i chàng.

Giang Lâm chợt mở mắt bàng hoàng, đẩy mạnh nàng vỠphía sau, khoát vội tấm chăn nhìn nàng giận dữ:

− Bang chá»§ “Äoạn Hồn Nhânâ€, ngưá»i định giở trò gì vá»›i tại hạ vậy?

− Có gì đâu mà thiếu hiệp hoảng hốt.

Hồ Diá»…m Thúy cất tiếng ngá»t ngào:

− Äêm lạnh lùng ta đến giúp ngươi khá»i cảnh cô đơn.

− Không!

Giang Lâm xua tay hoảng sợ:

− Ơn cứu tử của Bang chủ, tại hạ sẽ báo đáp, nhưng chuyện này ... xin Bang chủ thứ tội cho.

Hồ Diá»…m Thúy khẽ vận "Äoạn Hồn Nhân nữ sắc", tạo cho mình má»™t nét quyến rÅ© đáng yêu, sà vào lòng Giang Lâm nÅ©ng nịu:

− Giang huynh! Chàng nỡ từ chối lá»i má»i cá»§a thiếp sao?

Dưới ánh lá»­a lập lòe, vẻ đẹp nàng lung linh diá»…m mị, toàn thân nàng rá»±c lá»­a má»i chào, ánh mắt nàng Ä‘am mê quyến rÅ©, đôi môi má»ng đỠtrá» ra làm sắc thép phải rùng mình.

Nhưng Giang Lâm từ xưa đến nay chưa từng biết chuyện trai gái là gì, lại trải qua cÆ¡n khá»§ng hoảng tinh thần quá nặng, nên sắc đẹp cá»§a nàng dưá»ng như không thu hút được niá»m dục vá»ng cá»§a chàng trai trẻ. Chàng khẽ vòng tay:

− Bang chá»§, tại hạ đã có ngưá»i yêu nên không thể ...

Äôi mày đẹp khẽ chau, Hồ Diá»…m Thúy giật mình thầm nghÄ© tên tiểu tá»­ này lợi hại thật, dùng "Äoạn Hồn Nhân nữ sắc" không xong, có lẽ hắn ưa thích sá»± bạo tàn.

Nghĩ vậy, nàng đổi ngay sắc mặt cất tiếng âm hồn:

− Giang Lâm, đừng tưởng ta nhá»c công đến đây chỉ để cùng ngươi trăng gió. Khôn hồn hãy trả lại cho ta.

Giang Lâm không hiểu:

− Bang chá»§, nàng nói sai rồi, câu nói đó lẽ ra phải dành cho tại hạ. Môn phái cá»§a ngưá»i còn giữ cá»§a tại hạ hai bảo vật. Hôm nay nàng có Ä‘em đến để cho tại hạ xin lại hay không?

− Tên khốn khiếp!

Diễm Thúy hét lớn:

− Äó là hai bảo vật cá»§a ta mà mi hòng cướp Ä‘oạt. Còn hôm nay ta đến đây buá»™c mi phải trả lại cho ta nguồn ná»™i lá»±c hôm nào mi đã mượn.

− Giang Lâm gắt nhẹ:

− Bang chá»§, mong ngưá»i nói năng cẩn thận. Nãy giá» tại hạ có ý nhưá»ng nhịn vì nhá»› Æ¡n cứu mạng, chá»› bằng không nàng phải trả lá»i vá» thái độ láo xược cá»§a mình. Nữ Bang chá»§, ta yêu cầu nàng rút lại lá»i mình vừa nói.

Bàn tay đẹp của nàng phất nhẹ:

− Ta không nói chuyện vá»›i ngươi, hãy vào trong gá»i Lâm Bình ra cho ta dạy việc.

Giang Lâm không nhịn nổi hét lớn:

− Bang chá»§, ngưá»i dám xúc phạm sư phụ cá»§a ta, ta không nể tình ngưá»i nữa.

Nói xong chàng vung chưởng đánh liá»n. Hồ Diá»…m Thúy chỉ mỉm cưá»i, tay áo rá»™ng cá»§a nàng đưa cao, lập tức luồng kình phong cá»§a Giang Lâm vừa đánh ra Ä‘á»u chui tá»t vào tay áo cá»§a nàng má»™t cách nhẹ nhàng.

Giang Lâm kinh hãi vì không biết nàng dùng chiêu pháp chi thật lạ lùng kỳ bí.

Chưa kịp hết sững sá», chàng đã nghe tiếng nàng hét bên tai:

− Tiếp chiêu!

Rồi một luồng kình lực nhẹ thoảng qua mang tai mát rượu, mang theo một mùi thơm thoang thoảng của hương con gái. Giang Lâm không dám chậm trễ, dùng ngay tuyệt chiêu của Thái Bình giáo lên chống đỡ.

− Ầm.

Chưởng pháp cá»§a chàng như chạm phải má»™t núi đá khổng lồ dá»™i ngược trở lại. Hồ Diá»…m Thúy vẫn đứng yên mỉm cưá»i khiêu khích. Bàn tay đẹp cá»§a nàng lại đưa lên.

Lần này Giang Lâm nghe má»™t luồng hàn phong phá»§ kín ngưá»i mình, rồi toàn thân cứng đỠra như má»™t thân cây.

Hồ Diá»…m Thúy cưá»i khúc khích tiến lên chạm tay vào má chàng nói ngá»t ngào:

− Bấy nhiêu đó đủ biết sức lực của nhau rồi. Thôi hãy đứng yên cho ta hành việc nhanh chóng rồi ta sẽ tính đến gã Lâm Bình.

Bàn tay nàng đùa giỡn trên huyệt đạo của chàng, tạo một cảm giác nhột nhột rất ư là khó chịu. Nhưng Giang Lâm đã bị nàng bế cứng cả khẩu huyệt, nên chỉ đành đứng đó trợn trừng mắt nhìn nàng.

Khí huyết bắt đầu nhá»™n nhạo, ná»™i lá»±c Giang Lâm chuyển động ngược chiá»u, bắt đầu tuôn tràn như suối qua bàn tay nàng. Thôi, thế là hết! Giang Lâm nhắm mắt như má»™t miếng chanh chá» ngưá»i vắt kiệt rồi ngã rÅ© ra mà chết.

Bỗng “vù†một luồng kình phong từ đâu đánh tới, bắn tung thân hình Giang Lâm lên cao, khi rơi xuống chàng mới hay các huyệt đạo của mình được hòa giải tự lúc nào.

Hồ Diễm Thúy tức giận hét vang:

− Kẻ nào dám cản trở việc của bổn cô nương, mau xuất đầu lộ diện.

Má»™t bóng Ä‘en hiện ra cưá»i ngạo nghá»…:

− Bang chá»§ "Äoạn Hồn Nhân", xin nể tình tại hạ, tha cho tên tiểu tá»­ ấy má»™t phen.

Hồ Diá»…m Thúy cưá»i lạt gằn giá»ng:

− Ngưá»i bịt mặt, đừng xen vào chuyện cá»§a ta. Dù nể ngưá»i, ta cÅ©ng không để ngưá»i toàn mạng nếu cả gan xen vào chuyện này.

Ngưá»i bịt mặt vòng tay cung kính:

− Bang chá»§, tại hạ không xen vào việc riêng cá»§a nàng. Nhưng hiện tại Thái Bình giáo phái Ä‘ang gặp cÆ¡n đại nạn. Lâm Bình má»›i mất cách đây không lâu. Thiếu hiệp đây vừa má»›i nhận quyá»n chưởng môn. Việc giao đấu xin má»i vào má»™t ngày khác khi tinh thần thiếu hiệp đây bình tÄ©nh ...

Nghe tin Lâm Bình lìa Ä‘á»i, toàn thân nữ Bang chá»§ run lẩy bẩy như chiếc lá khô, nàng hét lá»›n nhưng sao nghe như tiếng nghẹn ngào:

− Láo toét, Lâm Bình không thể nào chết được.

Giang Lâm chen vào:

− Bang chá»§, lá»i ngưá»i bịt mặt đây nói không sai. Sư phụ cá»§a tại hạ vừa má»›i lìa Ä‘á»i, linh vị hãy còn kia, không tin Bang chá»§ cứ Ä‘á»c Ä‘i sẽ rõ.

Hồ Diễm Thúy lia tia mắt theo hướng tay Giang Lâm vừa chỉ, chợt nàng rú lên một tiếng thê lương, hai tay ôm mặt vùng bỠchạy đi như trốn chạy một ẩn tình.

Giang Lâm không hiểu gì cả, chàng đứng yên nhìn theo ngá»› ngẩn. Ngưá»i bịt mặt khẽ vá»— vai chàng thân mật:

− Chưởng môn, ngưá»i suy nghÄ© Ä‘iá»u gì vậy?

Giang Lâm giật mình quay lại vòng tay:

− Äa tạ ân nhân giải cứu kịp thá»i, ân nghÄ©a này sẽ có ngày báo đáp.

Bóng Ä‘en cưá»i vui vẻ:

− Chưởng môn chá»› nói chi câu ân nghÄ©a. Äó là bổn phận kẻ làm trai. Bây giá» xin cáo biệt.

− Khoan!

Giang Lâm văng mình đến trước mặt bóng đen:

− Xin ngưá»i cho biết đại danh để ...

− Chưởng môn nhân đừng nên biết làm gì, hãy nghÄ© rằng ta là má»™t hiệp sẽ vô danh chuyên làm những việc giúp Ä‘á»i, má»i ngưá»i gá»i ta là ngưá»i bịt mặt.

− Ngưá»i bịt mặt?

Giang Lâm kêu lên khâm phục:

− Ôi, cao quý thay cho má»™t hiệp sÄ© vô danh cầu đạo. Tại hạ muốn kết tình bằng hữu cùng ngưá»i.

Ngưá»i bịt mặt đưa tay hồ hởi:

− Hân hạnh! Hân hạnh biết bao nhiêu. Thôi trá»i sắp sáng rồi, tại hạ Ä‘i đây kẻo trá»….

Giang Lâm ngập ngừng:

− Nhưng ... ngưá»i bịt mặt, làm sao tại hạ biết các hạ là ai?

Ngưá»i bịt mặt gật đầu tỠý thông hiểu rồi vén tay áo chỉ cho Giang Lâm xem má»™t dấu Ä‘á»:

− Muốn nhìn ra tại hạ, chưởng môn cứ nhìn vào dấu này sẽ rõ. Xin bái biệt.

Bóng áo đen xẹt đi như một làn khói biến mất vào vầng dương vừa ló dạng.

Giang Lâm mệt má»i trở gót vào phòng. Vừa ngồi xuống ghế chàng bá»—ng bật đứng dậy hét kinh hoàng:

− Trá»i, pho bí kíp “Thần nhu đại pháp†đã mất rồi sao?

Chàng hốt hoảng lục tìm xem cả thư phòng, nhưng pho bí kíp không cánh mà bay.

Giang Lâm ngồi sụp xuống ghế thẩn thá».

Ngoài cá»­a, vầng dương đã ló dạng hồng rá»±c cả má»™t góc trá»i nhưng tiá»n đồ cá»§a Thái Bình giáo phái hãy còn quá má» mịt, tối tăm.
Tài sản của ngocvosong1986

  #65  
Old 29-05-2008, 08:48 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 65


Äến bây giá» Doanh Doanh má»›i hiểu chưởng pháp "Miêu gia linh pháp" thật là lợi hại. Vì chính bản thân nàng tuy chưa biết cách ra tay sát thá»§, chỉ má»›i biết có má»™t trăm lẻ tám động tác, cá»™ng thêm má»™t số ít ná»™i lá»±c do Lâm Bình truyá»n dạy đã có thể phi thân lặng lẽ trong bóng đêm vá»›i tốc độ nhanh không thể tưởng.

Tất cả những động tác nàng há»c được, biến động thật tinh vi, có thể áp dụng trong bất cứ trưá»ng hợp nào để cứu nàng thoát nạn.

Men theo bóng đêm, Doanh Doanh âm thầm tiến vào khu nghĩa địa trên đỉnh núi Mây. Là một tiểu thư khuê các, một tiếng lá xào xạc cũng làm nàng giật mình kinh sợ.

Doanh Doanh cÅ©ng lấy làm lạ, tá»± há»i sao nàng lại dám má»™t mình giữa đêm khuya tiến sâu vào nghÄ©a địa, nÆ¡i mà má»i ngưá»i thưá»ng bảo rằng chứa đầy ma quái.

Chỉ vì ...

Nàng đưa tay chặn ngá»±c cố nén cÆ¡n kinh sợ khi bàn chân mình dẫm lên thân hình má»™t chú chuá»™t vừa má»›i thoáng vụt qua. Chỉ vì nÆ¡i ấy còn có sinh mạng má»™t con ngưá»i Ä‘au khổ, Ä‘ang cần có bàn tay nàng giải cứu. NÆ¡i đó có Hồ SÆ¡n, ngưá»i bạn nàng chỉ vừa má»›i quen được ba ngày mà nàng lại nghÄ© rồi đây cuá»™c Ä‘á»i mình và ngưá»i đó sẽ phải gắn liá»n nhau Ä‘i trên con đưá»ng dài đầy chông gai gian khổ.

Dưới ánh sáng lá» má» cá»§a ánh ma trÆ¡i lập lòe, Doanh Doanh nhìn thấy chiếc đầu cá»§a Hồ SÆ¡n nhô cao lên khá»i mặt đất, mắt nhắm nghiá»n, miệng chép chép như má»™t con cá thiếu nước, mà không làm sao nén được giá»t châu rÆ¡i. Má»›i sáng nay thôi, chàng còn ân cần giảng giải cho nàng cách đỠcông, vậy mà giỠđây ...

Doanh Doanh cúi xuống đặt tay lên bá» mắt nhắm nghiá»n sưng húp cá»§a Hồ SÆ¡n mà nghe nát tan từng Ä‘oạn ruá»™t. HÆ¡i thở chàng ngắn, nhanh và đứt quãng, chứng tỠđã kiệt sức lắm rồi. Thật là tàn nhẫn khi bắt má»™t thân thể tráng kiện thế này phải chết dần mòn trong Ä‘au đớn. Giang Lâm! Anh thật là nông cạn, chẳng chịu hiểu cho ná»—i oan tình cá»§a Hồ SÆ¡n.

Bàn tay nhá» cá»§a nàng cào trên lá»›p đất khô tạo thành những âm thanh sá»™t soạt, chiếc móng má»m bị vấp vào đá cứng tóe máu, tuy Ä‘au đớn nhưng nàng vẫn không màng, cứ cắn răng bá»›i mãi, bá»›i mãi, lá»›p đất sâu dần sâu dần.

Nhưng ... trá»i sắp sáng mất.

Doanh Doanh nhìn quanh lo sợ khi nghe tiếng gà văng vẳng gáy xa xa. Má»™t cÆ¡n gió lạnh thoảng qua, mùi tá»­ khí chập chá»n. Cành lá xào xạc như có muôn vạn bóng vô hình Ä‘ang kéo đến gần nàng kêu khóc. Doanh Doanh sợ hãi rụt tay lại nhìn quanh thầm van vái. Cầu xin phật mẹ hiển linh giúp con qua cÆ¡n hoạn nạn.

Ná»—i ám ảnh bởi quá»· ma vừa dịu xuống, Doanh Doanh lại có cảm giác như Hồ SÆ¡n vừa tắt thở, nàng hốt hoảng cuống cuồng bá»›i đất nhanh lên, nhưng chưa xuống được má»™t phần ba lá»›p đất vùi kín thân chàng mà thá»i gian cứ lụn dần.

Tuyệt vá»ng quá, nàng đành buông tay ôm mặt khóc, nàng không muốn Hồ SÆ¡n phải chết, nhưng má»™t mình nàng thì lại không đủ sức cứu chàng. Trá»i già quả là cay nghiệt.

Có tiếng lá rơi xuống cạnh nàng, Doanh Doanh ngẩng mặt dậy bồng hét lớn té vật ra sau ngất xỉu khi thấy một bóng trắng toát đứng trước mặt mình:

− Trá»i, quá»· ...

Bóng đó đỡ vá»™i thân hình má»m oặt cá»§a nàng lay gá»i:

− Cô bé kia tỉnh lại, ta là ngưá»i không phải quá»·.

Bàn tay bóng đó ấm áp tràn đầy sinh khí. Doanh Doanh hoàn hồn mở mắt, an tâm khi nhận ra bóng trắng trước mặt mình có gương mặt nhân hậu hiá»n hòa, ẩn sau bá»™ râu năm chòm trắng xóa. Nàng hÆ¡i thá»u thào tưởng mình mÆ¡ ngá»§:

− Tiá»n bối là ngưá»i chứ không phải là quá»·, ngưá»i là má»™t vị Tiên ông chăng?

Ông ta mỉm cưá»i, cây phất trần khẽ Ä‘ong đưa:

− Ta không phải là tiên, nhưng mang biệt hiệu là Bạch Hạc Tiên Ông, chuyên Ä‘i độ thế cứu ngưá»i. Nàng có chuyện gì sầu khổ, mà ná»­a đêm đến nghÄ©a địa than khóc má»™t mình?

Doanh Doanh sụp lạy Bạch Hạc Tiên Ông nức nở:

− Tiên ông Æ¡i, xin hãy thương tình cứu mạng cho chàng trai bị ngưá»i ta Ä‘em chôn sống đã trá»n ngày rồi.

Tiên Ông quay ngưá»i nhìn Hồ SÆ¡n, bá»—ng giật mình kinh sợ, há»i nhanh:

− Thiếu hiệp này làm sao nên ná»—i để bị ngưá»i chôn sống?

Doanh Doanh chưa kịp trả lá»i đã thấy xa xa có ánh đèn thấp thoáng, nàng lật đật nói nhanh:

− Xin Tiên Ông hãy cứu chàng khá»i nÆ¡i này rồi tiện nữ sẽ kể cho ngưá»i nghe tá»± sá»±.

Nhanh lên Ä‘i kẻo bá»n đệ tá»­ Thái Bình giáo bắt gặp thì nguy.

Bạch Hạc Tiên Ông có vẻ lạ lùng, nhưng ông không há»i lại. Cây phất trần trên tay đập nhẹ xuống ná»n đất bảo Doanh Doanh:

− Nàng hãy nắm áo theo ta thoát khá»i nÆ¡i này.

Tay còn lại Tiên Ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo cá»§a Hồ SÆ¡n. Cùng lúc hÆ¡i mưá»i đệ tá»­ cá»§a Thái Bình giáo xuất hiện lăm lăm gươm giáo quát:

− Khôn hồn bỠHồ Sơn lại cho ta.

Bạch Hạc Tiên Ông dưá»ng như không nghe thấy, chiếc phất trần khẽ phất ngược vá» sau, toàn thân ông bay bổng lên không mang theo Doanh Doanh và Hồ SÆ¡n nhắm thẳng hướng rừng sâu băng tá»›i tốc độ kinh hồn. Thân pháp cá»§a lão nhẹ nhàng và nhanh lẹ làm sao, Doanh Doanh quay lại phía sau kinh hoàng nhận ra đám đệ tá»­ Thái Bình giáo đã bị Tiên Ông cách không Ä‘iểm huyệt biến thành bầy tượng đá.

Nhẹ nhàng đặt Doanh Doanh và Hồ SÆ¡n xuống má»™t tảng đá phẳng, cách khá xa khu nghÄ©a địa, Bạch Hạc Tiên Ông há»i nàng:

− Äã xa nÆ¡i nguy hiểm rồi đó. Bây giá» nàng hãy kể cho ta nghe Ä‘i.

Không ngần ngại kèm theo tiếng nức nở, Doanh Doanh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Bạch Hạc Tiên Ông, không hỠthêm bớt. Kể xong nàng mới thêm:

− Tiên Ông Æ¡i! Tiện nữ biết chắc rằng Hồ SÆ¡n vô tá»™i, Tiên Ông có cách nào để cứu ngưá»i vô tá»™i được không?

Nét mặt Tiên Ông thừ ra khi nghe câu chuyện kể. Nghe nàng nhắc, lão giật mình sực tỉnh cúi xuống đỡ Hồ Sơn dậy:

− Äể lão xem xét vết thưong cá»§a thiếu hiệp má»›i có thể trả lá»i. Trá»i ...

Tiên Ông kêu lên hoảng hốt:

− Huyệt “Phù Cốc†đã vỡ, thiếu hiệp đây sẽ trở thành tàn phế trá»n Ä‘á»i.

− Trá»i ...

Doanh Doanh gục khóc nghẹn ngào. Bạch Hạc Tiên Ông thở dài, đặt tay lên vai nàng khẽ nói:

− Có lẽ số trá»i đã định vậy rồi. Thái Bình giáo phái đã đến lúc suy vong, nên má»›i xảy ra lắm Ä‘iá»u tác tệ. Cô nương, hãy gượng sầu, lão phu cố gắng má»™t phen, may ra ...

nhưng xem ra đây chỉ là chuyện lấp biển, vá trá»i.

Nói vậy, nhưng lão cÅ©ng đặt tay lên ngá»±c Hồ SÆ¡n truyá»n kình lá»±c. Song, chân lá»±c cá»§a lão đã trở thành vô nghÄ©a, vì bao nhiêu ná»™i lá»±c cá»§a lão truyá»n cho Hồ SÆ¡n Ä‘á»u biến thành làn khói trắng, bay ra ngoài.

Sau bao cố gắng Ä‘á»u thất bại, Bạch Hạc Tiên Ông lắc đầu mệt má»i:

− Chẳng còn cách nào khác được đâu!

Rồi lão lại thở dài nói ngậm ngùi:

− Thương cho thiếu hiệp đây phải phí bá» Ä‘á»i trai ngang dá»c. Rồi đây chàng sẽ trở thành gánh nặng cho nàng thôi. Cô nương hãy lợi dụng lúc chàng còn mê man này mà ra tay hạ thá»§, giải thoát cho chàng khá»i kiếp Ä‘á»i ngang trái, mà cô nương cÅ©ng được nhẹ nhàng trên bước đưá»ng hành hiệp.

Doanh Doanh giật mình lắc đầu:

− Tiên Ông, sao ngưá»i nỡ khuyên tiện nữ Ä‘i làm Ä‘iá»u bất nhân như vậy? Chàng đã bị hàm oan, cháu phải tìm cách phục hồi sinh lá»±c cho chàng để có má»™t ngày giải được ná»—i oan kia. Chẳng những cháu không nghe lá»i tiá»n bối, mà còn đổi mạng vá»›i những ai muốn bức tá»­ chàng.

Bạch Hạc Tiên Ông bá»—ng cất tràng cưá»i vừa ý, mắt lão sáng long lanh, tay thong thả vuốt chòm râu bạc:

− Khí khái lắm thay! Lão phu mừng khi nghe cô nương có được lá»i vàng ngá»c. Bây giá» lão phu đã có thể an tâm để thiếu hiệp đây cho cô nương chăm sóc. Thôi, lão phu có việc phải lên đưá»ng, cô nương ráng bảo trá»ng lấy thân, mong có ngày gặp lại.

Doanh Doanh bâng khuâng níu áo Tiên Ông:

− Tiên Ông, ngưá»i đành bá» cháu và Hồ huynh giữa rừng núi hiu quạnh như thế này sao? Rá»§i bá»n Thái Bình giáo rượt đến cháu phải làm sao? Rồi cháu biết làm gì cho Hồ huynh đây tỉnh lại.

Bạch Hạc Tiên Ông dừng chân, bậm môi suy nghĩ:

− Ta quên mất chứ! Cô nương, thiếu hiệp đây chỉ bị mê man vì kiệt lực tàn hơi, nàng hãy đem hắn đến một thạch động nào đó chăm sóc, chỉ độ vài ngày là tỉnh dậy.

Còn việc phục hồi chân khí, có lẽ chỉ có thần tiên mới có thể cứu hắn thôi.

Ngừng lại má»™t chút, Tiên Ông lấy từ trong ngưá»i ra má»™t chiếc túi nhá» bằng gấm trắng nói tiếp:

− Ta chẳng có gì để tặng lại hai ngưá»i, chỉ có vật này mong giúp cô nương đỡ đần trong cÆ¡n nguy kịch. Thôi ta Ä‘i đây.

Doanh Doanh chấp tay:

− Tiện nữ xin cảm tạ.

Lá»i cảm tạ chưa nói hết, Bạch Hạc Tiên Ông đã như làn khói trắng xẹt Ä‘i nhanh.

Doanh Doanh cúi xuống nhìn Hồ SÆ¡n nằm im bất động, sắc mặt tái nhợt như má»™t thây ma. Cố gom hết sức bình sinh, nàng đỡ chàng lên vai tìm má»™t hang đá để vào trú ngụ như lá»i Tiên Ông vừa nói.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
åâðîïåéñêèé, áîäèáèëäèíã, äîñóã, õèëòîí


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™