[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 60: Nó sưng lên
Mấy ngày sau, tại quán rượu Ocean.
Perli quan sát thân hình vội vội vàng vàng tiến vào quán của “hắn”, nhỏ nhẹ gật gật đầu.
Đối với lão Perli, “hắn” đích thật là cái người rất chịu khó, đối đãi với mọi người thân thiện, tử tế, nhìn không giống một cái thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi. Đặc biệt, làm ông chủ, lão cực kỳ yêu thích nhân viên có tay chân lanh lẹ, làm việc cực tốt để ngươi không yên tâm không được như vậy.
Im lặng nhìn vài giây, ánh mắt của lão chuyển hướng tới một người phục vụ khác, khóe miệng nhếch lên, không khỏi lại lắc đầu.
So sánh với “hắn” mà nói, quả thực người này là quá khiến người ta thất vọng. Không chỉ có bản tính côn đồ, lại còn đi trễ về sớm, luôn luôn làm việc cho có. Nếu không phải hắn là con trai của tên Cô Độc, có cô vợ tên Uyển Nhi, mà hai người lại là bạn thân của lão, thì lão đã sớm đuổi cổ tên khốn Cô Đồn này ra khỏi quán rượu rồi.
Khẽ thở dài, lão Perli nhìn về thắt lưng của “hắn”, nơi có một quả pokemon, nhìn chằm chằm mấy giây sau, liền chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Rất dễ hiểu, ngươi có thể mang pokemon phòng thân thì được. Nhưng ở chốn đông người, ngươi nên tôn trọng người khác, chớ bao giờ lấy ra pokemon của mình mà khoe khoang, hay chỉ là vô ý vui đùa. Nơi công cộng, trừ trường hợp bất khả kháng, tốt nhất không nên để pokemon thoát ra khỏi quả pokemon.
Trên quầy lại không có việc gì, lão Perli đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đối với “hắn” hô to:
- Hành Giả, tới đây một chút.
Thiếu niên quay đầu, thấy ông chủ kêu gọi chính mình, liền bưng khay thức ăn phân phát cho các vị khách, sau khi làm xong liền chạy tới.
- Ông chủ, có chuyện gì sao?
Lão Perli cười nhẹ một tiếng, nói ra:
- Hành Giả, vài ngày sau con gái của ta – Swally Perli, cùng với các bạn học của nàng muốn ra ngoài cắm trại dã ngoại, ta không quá yên tâm để bọn họ đi ra ngoài như thế. Cho nên ta nghĩ mời ngươi giúp ta một chuyện, ngươi có thể đi cùng với các nàng được chứ?
“Hắn” khẽ giật mình, gương mặt nhăn lại.
Một giây về sau, “hắn” cảm thấy chính mình biểu lộ có chút không thích hợp, vô ý thức giật giật khóe miệng, lại điều chỉnh nét mặt của mình trở nên tự nhiên một chút, không giống như vậy cứng ngắc.
- Ông chủ, chuyện này e rằng tiểu thư Perli sẽ không hy vọng ta đi cùng. Hơn nữa nếu ta đi, quán rượu làm sao bây giờ?
Đối với cùng người khác ra ngoài, “hắn” căn bản không có bất cứ hứng thú gì.
Swally dù có xinh đẹp thế nào thì đều cùng “hắn” không có bất cứ quan hệ nào.
- Hắn không đi, ta đi!
Ở thời điểm khó xử này, Cô Đồn vốn một mực du đãng bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt đã biến thành ân cần, hắn không ngừng đi tới vị trí của hai người.
- Chú Perli, ngươi cũng hiểu mà, trong quán rượu có nhiều việc bề bộn, thiếu Hành Giả thì không được. Nhưng là ta cảm thấy cho ta đi cùng với tiểu thư Perli lại vô cùng thích hợp. Chú Perli, liền để ta đi cho, ta tuyệt đối cam đoan, tiểu thư Perli nhất định có thể bình an trở về.
Nghe gã Cô Đồn nói thế, “hắn” có chút động lòng.
Nếu như có người có thể thay thế “hắn” đi, việc này cớ sao lại không làm? “Hắn” còn cần thời gian huấn luyện con Paras đây. “Hắn” còn cần thời gian chọn nơi vắng vẻ huấn luyện Butterfree đây. “Hắn” còn cần thời gian đi cướp bóc đây. “Hắn” ước gì mình có nhiều thời gian ở một mình.
Vừa nghĩ như thế, “hắn” định cố tình giúp tên Cô Đồn nói chuyện, nhưng nhìn thấy biểu lộ trên mặt lão Perli có chút quỷ dị, môi rung rung thoáng phát, nhưng không có mở miệng.
- A!
Lão Perli phát ra một tiếng cười khẽ, thanh âm trầm thấp, nghe giống như là một chiếc chuông khổng lồ đang rung động “boong boong”, âm thanh hợp tấu cùng cộng hưởng.
- Cô Đồn, may mắn ngươi gọi ta một tiếng chú, có một số việc ta không có cùng cha ngươi nói, ngươi làm ở đây mấy ngày nhưng rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện tình? Trong lòng ngươi hiểu rõ. Ngươi vẫn là ở đây làm việc cho tốt, còn chuyện của con gái ta, ta tự mình nắm chắc, không cần ngươi quản, cũng càng không cần ngươi quan tâm.
Lời nói vừa ra, Cô Đồn lập tức biến sắc.
Lão Perli nói chuyện với giọng nói rất bình thường, nhưng ý tứ lại như là một con dao với cái lưỡi dao sắc bén, nó đã đâm trúng trong lòng của hắn.
Hắn nhếch miệng, tuy có chút không phục, nhưng sau khi trầm mặc vài giây, vẫn là nói một tiếng:
- Chú Perli, ta đã biết.
Thở nhẹ ra một hơi, lão Perli quay mặt qua, cười hì hì nói với “hắn”:
- Không có việc gì, người trẻ tuổi nên đi ra ngoài nhiều một chút, coi như ta xin ngươi giúp một chuyện, được hay không được?
Đối phương đều đã nói như vậy rồi, “hắn” tự nhiên không có cách nào từ chối:
- Được rồi ông chủ, ta nhất định sẽ đi.
Ít nhất lão chủ quán cho “hắn” một nơi để ở, dù rằng đó là tính toán lợi nhuận tương lai của lão, nhưng mà đó cũng xem như là một ân tình, có ân không báo thì không chút thích hợp. Lại nói tiếp, chút chuyện nhỏ này cũng không có gì, nhiều lắm là lãng phí thời gian một hai ngày. Mặc dù làm cho kế hoạch của “hắn” chậm trễ, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
- Vậy làm phiền ngươi rồi. Đúng rồi, chưa gì ta đã quên, ta phải đi ra ngoài đòi nợ, tên khốn kia thiếu nợ ta mười cái tiền đồng mà hồi lâu còn chưa trả đây. Ngươi trông tiệm hộ ta một chút.
- Ông chủ, không có vấn đề gì.
Lão Perli dương dương đắc ý, ngửa đầu đi ra quán rượu của mình.
Đi ra vài bước về sau, hồi tưởng lại bộ dáng của “hắn”, bỗng nhiên nhíu mày. Người này tựa hồ có chút phản cảm với con gái của mình.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt cứng ngắc của người thiếu niên khi nhắc đến việc kia, mặt lão cũng có chút biến hóa. Đối với lão, an toàn của con gái vẫn rất trọng yếu. Tuy rằng nói giao cho người có trách nhiệm sẽ tốt hơn nhiều so với kẻ vô tâm, thế nhưng nếu giao cho kẻ vô cùng phản cảm về con gái mình, e rằng hai bên sẽ xảy ra xung đột.
- Có thể là ta không có chú ý chăng? Nhiều năm không có trải qua cuộc sống mạo hiểm rồi, có khi sức quan sát cũng hạ thấp vài cái cấp bậc.
Ở trong quán rượu, “hắn” như cũ là bận bịu đến mức không nghỉ tay.
Đã qua mười mấy phút, trong lúc “hắn” vô tình ngẩng đầu quan sát quán rượu, trông thấy vẻ mặt gã Cô Đồn ảm đạm, “hắn” do dự một chút mới lên tiếng nói:
- Kỳ thật không phải khó khăn như ngươi nghĩ, muốn tiếp cận Swally thì còn rất nhiều cơ hội.
Dĩ nhiên “hắn” chỉ còn ở đây khoảng chục ngày nữa, “hắn” không muốn gây sự hay chọc ai ôm giận vào lúc này. Với hình tượng một nhà huấn luyện pokemon có tiềm lực trong tương lai, thân thiện là đức tính “hắn” cần phải đóng thật đạt. Một nhà huấn luyện pokemon không có tính thân thiện thì làm thế nào có thể huấn luyện pokemon của bản thân ngày càng hùng mạnh? Chỉ dùng bạo lực sợ rằng chỉ mang lại hiệu quả ngược.
Cô Đồn ngẩng đầu nhìn “hắn”, không nhịn được mắng:
- Ngươi không rõ, ta không phải vì Swally.
- Há, đó là vì cái gì?
- Bến cảng Ngã Hành chỉ có duy nhất một học viện, ở học viện này có rất nhiều người có gia thế quyền quý hoặc tiền đầy bồn bát. Nếu như có thể làm quen và tạo mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, trở thành bạn bè của những con em quyền quý, về sau nhất định ta sẽ có được một tiền đồ cực kỳ tốt. Chỉ cần theo sau bọn hắn, ta chắc chắn sẽ có huy hoàng cùng vinh quang! Khi đó, ta cũng tuyệt đối không có chênh lệch với con em quyền quý là bao.
Ánh mắt của gã Cô Đồn sáng ngời, nhưng nghĩ tới sự thật, lại ảm đạm, một màu sa sút tinh thần:
- Đáng tiếc cơ hội này lại không ở trên tay ta, lão Perli chết tiệt lại không cho phép ta đi, thật sự là đáng tiếc, thật sự là đáng hận.
Nghe thấy âm thanh chửi bới ấy, “hắn” nhíu mày, bày ra bộ dáng bức bình phong nên có, bưng lên chén đĩa lại để xuống, thanh âm đột nhiên lạnh xuống.
- Ồ? Thì ra liền chỉ vì việc này mà ngươi chửi bới lão Perli? Có tất yếu phải làm thế không?
- Ta mắng hắn thì làm sao vậy? Mắc mớ gì tới ngươi?
Gã Cô Đồn trợn trắng mắt, gã tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, gã vươn tay ra, bắt lấy cổ áo của “hắn” trong một phát, đẩy ngã “hắn” xuống quầy rượu. Đương nhiên là “hắn” cố ý để gã thỏa thích làm như vậy.
- Nếu không phải ngươi nịnh hót, cái lão Perli đáng chết như thế nào sẽ chọn ngươi đi mà không phải là ta?
Nhìn thấy bàn tay đối phương đang nắm chặt cổ áo của mình, “hắn” ngẩng đầu, nhìn xem ánh mắt hung ác đối diện, khóe miệng hơi vểnh lên.
Vô luận ở thế giới nào, luôn không thể thiếu loại người này, ưa thích biểu hiện sự nóng giận của bản thân, luôn tự cho mình đều đúng, đem hết thảy sai lầm đẩy hết lên thân người khác. Thời điểm như thế này, nếu là một người thiếu niên làm lụng mệt mỏi mà không có sức lực, nói không chừng liền nhịn, mà “hắn”…
“Hắn” nhẫn nhịn đã đủ rồi. Không, nói cách khác là đã đến giờ “hắn” đem việc này gắn lên bức bình phong của mình cho nó trở nên vững chắc hơn. Ban đầu nếu như gã Cô Đồn nghe lời khuyên của “hắn” mà để mọi chuyện trở thành yên lặng thì bức bình phong của “hắn” chỉ được dát thêm một viên sỏi nhỏ, còn bây giờ? Ha ha… Có mà mười viên gạch. “Hắn” ngu sao mà bỏ?
- Mặt ngươi làm sao vậy?
Mặc cho đối phương bắt lấy cổ áo của mình, “hắn” chỉ vào mặt của gã ta, khuôn mặt bình tĩnh nói ra.
Gã Cô Đồn sững sờ, gã vẫn nắm chặt cổ áo của “hắn” không có buông ra:
- Mặt ta làm sao?
- Nó sưng lên.
- Không có a.
Gã sờ sờ khuôn mặt của mình, lẩm bẩm nói ra câu ấy, trong nội tâm có chút không hiểu.
Lúc này, lập tức một cái tát mang theo gió rít đánh tới.
Gã ta còn không kịp phản ứng, má phải lập tức lõm xuống, dưới lực đánh, gã chỉ khẽ nhếch miệng “A” một chữ, nhưng còn chưa kêu xong, cả người đã bay lên.
Gã bị quất cho một cái tát trực tiếp vào mặt. Và rồi bị lực đánh đẩy văng ra xa, té xuống đất!
Đầu gã một hồi vù vù trăng sao, như là đi vòng quanh bảy tám chục vòng tròn, trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc trống rỗng.
- Vừa rồi không có sưng, hiện tại, nó sưng lên.
“Hắn” hời hợt nói ra một câu, xòe bàn tay ra, sửa sang lại quần áo bị nhăn.
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 61: Ngày hè nóng rực
Khi cái tát này đánh xong, “hắn” thỏa mãn vô cùng.
Hiện tại ở trong thế giới pokemon, mỗi ngày “hắn” đều rèn luyện. Bởi vì những cái game đặc biệt này lại có thể có ảnh hưởng tới hiện thực. Khi rèn luyện trong này, cơ thể ở thực tế sẽ thu được 80% thành quả đã rèn luyện. Mà thời gian trong game so với thực tế lại là 2 : 1. Có nghĩa là 1 ngày rèn luyện ở trong game sẽ thu được 160% so với rèn luyện ở thực tế. Cao hơn 60% chứ không phải là ít. Có thể bây giờ 60% không hơn được bao nhiêu, nhưng thời gian dần trôi đi, không chỉ cái 60% tương đối đổi ra càng tăng lên, mà mỗi ngày tăng thêm 60% cũng đã là một con số kinh khủng.
Thể chất của “hắn” lúc này cũng không phải xoàng. Một tên não vào nước chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thì “hắn” sẽ sợ? Thằng côn đồ kia chính là tự tìm chết mới phải.
Mà đúng như lời nói của “hắn”, dưới một cái tát mạnh bằng lòng bàn tay, mặt gã Cô Đồn lấy tốc độ kinh người phồng lên, sưng thành một mảnh.
- Ngươi!
Sau khi choáng váng vài giây, gã Cô Đồn mới nhận ra rằng mình vừa bị người khốn khiếp kia đánh một cái tát trước mặt mọi người, lửa giận trong lòng gã bùng lên. Gã bụm mặt lại, vừa mới chuẩn bị đe dọa thì “hắn” đã bỏ ra một câu:
- Ngươi lại nói thêm một câu, ta liền để bên kia mặt của ngươi cũng sưng lên.
- Khốn khiếp, ngươi dám đánh ta?
Với tư cách là lưu manh lăn lộn nhiều năm, gã Cô Đồn há có thể bởi vì một câu cảnh cáo mà đình chỉ động tác? Gã trực tiếp đứng dậy, gào thét ầm ĩ, trong lúc ấy, hai viên răng từ hàm răng bị đánh nát cùng nước bọt và máu đồng thời bay ra.
Sau đó lại là một hồi cuồng bạo đánh úp lại.
Gã Cô Đồn chỉ thấy một cái bóng màu trắng mơ hồ lao đến, gã ta không kịp làm ra phòng ngự, chợt thấy chóng mặt, cả người lại một lần nữa bay lên.
Một lần nữa gã lại bị đánh ngã trên đất.
Mà bên kia mặt nhanh chóng sưng lên, nơi khóe miệng cũng tràn ra vết máu, cả hai bên vừa vặn đối xứng.
- Ngươi còn muốn lên tiếng sao?
“Hắn” nhìn cái người đang nằm rạp trên mặt đất mà không dậy nổi, lắc lắc bàn tay phải, giọng điệu bình tĩnh.
Liên tục hai lần bị đánh té xuống đất vì một cái tát, cả khuôn mặt gã Cô Đồn hiện ra căm hận, trong mắt gã tràn đầy lửa giận, nhưng lại không dám nói gì.
Hai cái tát triệt để làm cho gã mất đi dũng khí chống lại, loại người có thể dùng một cái tát đủ mạnh đánh gã ngã xuống mặt đất, đã làm gã tỉnh ra, gã rất rõ ràng gã không phải là đối thủ của đối phương.
Gã ngồi trên mặt đất phút chốc thì quay người, oán hận liếc nhìn “hắn” rồi bỏ chạy như bay ra khỏi quán rượu.
Giờ phút này, trong quán rượu nhất thời tĩnh lặng, đã không có một tiếng ồn ào. Tất cả mọi người bị 2 cái tát của “hắn” hấp dẫn, ngừng nói chuyện.
Khẽ liếc nhìn một cái bóng lưng chật vật chạy trốn, “hắn” xoay người lại, khuôn mặt mỉm cười, đối với tất cả các khách hàng hiện tại của quán, rất tự nhiên nói ra:
- Không có việc gì, tất cả các quý khách có thể tiếp tục ăn uống, mới vừa rồi là ta cùng gã đánh cược. Gã nói da mặt của gã rất dày, so với sắt thép còn dày hơn, dĩ nhiên ta không tin, cho nên liền thí nghiệm một phát, sau đó liền biến thành cái dạng này rồi. Xin lỗi các vị, các vị cứ tự nhiên ăn uống.
Phần lớn khách hàng của quán rượu là người mạo hiểm, tính cách phóng khoáng, đánh nhau ẩu đả chưa lúc nào thiếu qua. Lúc này liền bị lời nói hài hước của thiếu niên chọc cười ha ha, bàn tán một đôi lời cũng trực tiếp quên đi.
Sau đó, khi lão Perli trở về, “hắn” cũng không có giấu giếm việc đã phát sinh, thẳng thắn nói chính mình đem người nọ đánh hai cái tát. Lão Perli cũng không trách tội “hắn”, cười ha ha hai câu, rồi không nhắc lại chuyện này.
Khi đã hoàn thành công việc trong quán rượu, “hắn” đi về chỗ ở của mình.
…
Mùa hè mà, thời tiết luôn lộ ra đặc biệt nóng rực, và nắng chói chang.
Trên một con đường nhỏ trải đầy đá vụn, ba chiếc xe chầm chậm hướng về phía trước và tiến tới. Hai bên cây cối xanh biếc, tán cây xum xuê tạo thành bóng râm, ánh mặt trời chiếu xuống cũng chỉ là những vết bóng mờ lốm đốm. Thế nhưng dù là ngồi ở trên xe, “hắn” vẫn cảm giác được sức nóng mãnh liệt của ngày hè.
“Hắn” đưa tay xoa xoa cái trán thấm đầy mồ hôi, lấy ra một cái hồ lô, uống một hớp nước, theo vị hơi chan chát, “hắn” có chút thanh tỉnh. Đây là một hồ lô nước được ngâm thêm vài miếng chanh, cách đơn giản và hữu hiệu để giảm bớt sự mất nước của cơ thể và sức nóng của ngày hè.
Nước lạnh trong hồ lô vừa vào cơ thể “hắn” liền tạo ra một cảm giác khoan khoái và thoải mái, giống như cây khô lâu năm được tưới thêm chút nước. “Hắn” liếc mắt nhìn về phía mấy con thú đang kéo đoàn xe.
Đây là một loại thú cùng loài với tê giác.
Thân thể của nó khá dài, khoảng chừng hơn năm mét, làn da hiện ra màu xanh nhàn nhạt, dưới chân chúng là một lớp da dày màu đen, chúng có lực kéo lớn vô cùng, tính tình lại rất là ngoan ngoãn, bị mọi người gọi là “Tê ngưu”, thường xuyên bị chọn làm động vật kéo xe. Chỉ là giá cả hơi đắt đỏ, bình quân một đầu ước chừng có mười cái kim tệ, không phải người giàu có căn bản không mua nổi chúng nó.
Quay đầu lại quan sát thùng xe, “hắn” cười nhè nhẹ.
Là một cái bình dân làm việc lặt vặt, “hắn” làm sao có thể cùng những thiếu nữ cao ngạo ngồi cùng nhau ở trong xe? Bởi vậy, “hắn” sớm cùng với người lái xe ngồi ở bên ngoài, dẫu vậy, “hắn” cũng không cảm thấy có gì bất tiện.
Thùng xe tuy hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng “hắn” vẫn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện của những người bên trong.
Tinh thần cường đại, hay ở thế giới này nó có tên gọi khác là linh quang, khiến cho thính lực của “hắn” rất mẫn cảm, hơn nữa mỗi ngày “hắn” đều rèn luyện không bỏ, do đó hiệu quả cách âm của thùng xe đối với “hắn” không có tác dụng lớn. Chỉ cần “hắn” dùng tâm lắngnghe, mặc dù chỉ là một âm thanh nhỏ, hay chỉ là một câu nói thoáng qua, “hắn” đều có thể nhận ra nội dung trong đó.
- Ha ha, nghe nói gần đây bên phía đông bến cảng, cửa hàng quần áo kia lại có một đám hàng mới, nghe bảo là nhóm hàng hiện đang lưu hành nhất trong nước, Swally, ngươi có hứng thú hay không?
- Việc này à? Nghe nói giá cả có chút đắt? Thật sao?
- Hình như là ba cái kim tệ một cái.
- Thật sao?
…
“Hắn” lắng nghe trong chốc lát, sau đó lại không có nghe tiếp.
Một ít sự tình bí ẩn của nửa kia thế giới, “hắn” cũng không hề có ý định thăm dò, do đó “hắn” liền xoay người lại, cùng người lái xe bên cạnh trò chuyện vài câu tùy ý để giết thời gian.
Chiếc xe một đường đi về phía trước. Sau một tiếng, rốt cuộc đã đến nơi cần đến.
Đó là một bãi cỏ bằng phẳng.
Bãi cỏ rất xanh, sinh cơ dồi dào. Cách đó không xa là một hồ nước yên tĩnh, trông có vẻ thanh tịnh, sóng nước lấp loáng, thỉnh thoảng có chim bói cá từ không trung lao xuống hồ bắt cá.
Mà xung quanh bãi cỏ là một rừng cây nhiệt đới rậm rạp.Trong một số bụi cỏ có xen lẫn một loài quả dại không tên, đỏ đỏ hồng hồng, cũng không biết có độc hay vẫn là không có độc.
Nơi này là địa phương tốt, là nơi các học sinh lựa chọn làm nơi cắm trại. Ở trên đường đi, nghe nói mảnh đất này là do một người nào đó đi ngang qua rồi ngẫu nhiên phát hiện, cho nên mới giới thiệu cho đám học sinh này tới đây cắm trại.
Xung quanh bến cảng Ngã Hành là những mảng lớn rừng nhiệt đới, vô số sinh vật sinh sống ở đây, loài hổ, báo, gấu càng là thường gặp. Trong rừng sâu lại nguy hiểm vô cùng, nghe nói hay gặp nhiều loài pokemon dữ tợn và hiếu chiến cùng chục loại pokemon biến dị hung hãn. Do đó lão Perli lo lắng cũng phải, thế nên việc lão nhờ “hắn” đi theo nhóm người này cũng dễ hiểu.
Từ trên xe bước xuống, khi nhìn thấy nhiều người bắt đầu dựng lều vải,lông mày “hắn” khẽ nhíu, trong lòng lộp bộp.
- Không xong, mãi lo lắng rèn luyện mà quên mất khi cắm trại ở dã ngoại đều cần dựng lều.
“Hắn” lắc đầu, cười khổ một cái, lại cũng không có để ý quá nhiều, dùng thân thể của “hắn” lúc này, cho dù ngủ ở ngoài trời cũng sẽ không có việc gì, nhịn một chút cũng trôi qua thôi.
Những thiếu niên, thiếu nữ chỉ trỏ bàn tán, “hắn” tự nhiên bỏ ngoài tai, quét mắt nhìn toàn bộ cảnh vật xung quanh. Khi nhìn thấy một cây thực vật, trong mắt không khỏi sáng ngời, chầm chập đi tới.
- Này Swally, cha của ngươi sao lại để một người như vậy đi cùng ngươi chứ? Xem xem, quần áo quá thấp kém rồi, hơn nữa một bộ dạng cù bơ cù bất?
Trên bãi cỏ, người thiếu nữ có đôi mắt màu lam nhìn về phía thiếu niên đang hướng vào trong rừng, nhỏ giọng nói với Swally.
Từ xa nhìn lại, “hắn” mặc một bộ áo vải có cổ thấp màu xám, nhìn cũ kĩ không chịu nổi, khó trách người này chướng mắt.
Swally nhẹ vuốt đuôi tóc, bày ra một mặt bất đắc dĩ:
- Có trời mới biết cha ta là nghĩ như thế nào đấy. Ta cũng không ưa thích người này, có điều thành tích của ta rất tốt, thầy giáo nói ta có thể tiếp tục học lên. Hì hì… Vài ngày sau có khả năng rất lớn ta sẽ theo học ở một học viện ở thủ đô. Về sau cũng không cần gặp lại hắn nữa rồi.
- Hóa ra là như vậy.
Thiếu nữ mắt lam mở trừng hai mắt, đem chủ đề kéo tới những phương hướng khác.
- Đã tìm được, chính là cái này!
“Hắn” cúi xuống, từ trong bụi cỏ đầy lộn xộn tìm ra một cây thực vật màu đen. Nó cũng chỉ có ba cái lá cây, nhưng màu đen thui lại phát ra ánh sáng nhạt, lấy tay sờ lên thì cảm thấy có lành lạnh.
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 62: Thi thể quỷ dị
- Cây táng thân! Tên như ý nghĩa, đây là loài cây sống được là nhờ hấp thu tinh hoa huyết nhục cùng những thứ độc đáo trong xương cốt. Loại cây này chỉ có ở nơi có nhiều người chết mới có thể sống, vì cái gì tại đây cũng sẽ có?
“Hắn” cẩn thận ngắm nghía rồi vứt nó đi, trong lòng tự lẩm bẩm.
Im lặng suy nghĩ khoảng vài phút, “hắn” ngẩng đầu nhìn ra xung quanh rừng cây. Tại một bụi bỏ ở góc khuất, “hắn” lại phát hiện một mảng lớn cây táng thân mọc ở đó. Mà ở xung quanh lại chẳng nhìn thấy một cái động vật còn sống.
Liền, trong lòng của “hắn” nghĩ tới một cái khả năng có thể xảy ra nhất.
- Chẳng lẽ…
Ở cuồn cuộn gió nóng rát, thiếu niên không khỏi vô ý thức đánh cái rùng mình.
Sự cảnh giác cao độ bộc phát, tinh thần cường đại của “hắn” bạo phát, nó hướng thẳng xuống mặt đất, tìm hiểu sự quái lạ.
Giờ phút này, khi chăm chú xem xét, “hắn” cảm nhận được ở bãi cỏ xanh biếc xuất hiện sự xáo trộn, từng sợi khí tức màu đen tản mạn ra, chiếm giữ toàn bộ mặt đất. Nó lạnh như băng, vô tình, phảng phất là hắc ám kinh khủng nhất, mai táng tất cả âm thanh vui đùa và hoan hỉ.
Mà ở tại cái bóng đêm vô tận nơi sâu trong lòng đất, một cỗ thi thể không thuộc nhân loại nằm ở trong một cái quan tài được chế tạo từ một thứ gỗ óng ánh màu vàng rực, nhìn thấy vô cùng cổ xưa, không biết đã trải qua bao nhiêu năm, nhưng cũng như khi còn sống, có da dẻ và máu huyết. Tuy nhiên nó lộ ra màu tái nhợt do lâu năm không thấy ánh mặt trời.
Mặt ngoài quan tài khắc họa các chuỗi ký tự và những sơ đồ huyền bí, càng có những thứ vằn không rõ ý nghĩa đầy bí mật. Dùng kiến thức một người hoàng tử được đào tạo bài bản của một vương quốc siêu cấp với khoa học – kỹ thuật cấp 5 cũng hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của chúng. Mà ở phía dưới quan tài, nhưng lại có ngàn vạn xương cốt xếp theo một lối thống nhất nào đó, mà phương thức sắp xếp này cũng mang một loại khí tức thần bí. Giống như… một nghi lễ cổ xưa.
- Chuyện này?
Im lặng nhìn xem tràng cảnh to lớn và quỷ dị, “hắn” tự lẩm bẩm, cảm thấy khó mà tin được những thứ vừa thấy.
“Lẽ nào đụng phải nhiệm vụ ẩn?”
“Một thế giới game mà thôi, sao lại thần bí đến mức này?”
“Được chôn cất tại đây là ai?”
“Mai táng theo người chết nhiều xương khô, không, nhiều người như vậy là có ý gì?”
“Mà nhiều chuỗi ký tự, hoa văn, sơ đồ, điêu văn thần bí lại là vì cái gì?”
Trong đầu “hắn” chạy chồm 1001 ý nghĩ khác nhau. Tại thời tiết nóng nực, cả cơ thể của “hắn”, từ trên xuống dưới lại có cảm giác lạnh buốt.
Trong nội tâm đang nghĩ ngợi và suy diễn, ở tinh thần của “hắn” bao phủ cả quan tài và cả thi thể trong bộ quan tài ấy, lại tựa hồ cảm nhận được con mắt của thi thể kia giật giật.
Dưới sự mài mòn của thời gian, lông mi của thi thể đều không có, chỉ nhìn thấy làn da trắng đã biến chất sinh ra nếp gấp. Một đám lại một đám nếp gấp dưới khóe mắt dãn ra, cặp con mắt kia, lại vào lúc này, mở ra!
Trong nháy mắt con mắt kia mở ra, cả không gian xung quanh nơi đây trở nên vặn vẹo, mảnh vỡ thời gian uốn lượn, nhảy múa. Trong đầu “hắn” bỗng dưng chỉ còn một mảnh trống rỗng.
“Hắn” nhìn về cặp mắt kia. Cặp mắt đó không có tròng mắt, cũng không có đồng tử, chỉ có thâm thúy vô cùng, cùng với một cái động hắc ám có thể che ngợp cả bầu trời.
Đồng thời, khóe miệng của cỗ thi thể kia khẽ động, bờ môi tái nhợt không có chút máu nhếch lên, đối với “hắn” bày ra một cái cười gằn.
- Đậu xanh rau muống!
Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân “hắn” đều nổi da gà, một cỗ phát tởm lan khắp cả người.
Mặc dù cỗ thi thể kia không có tròng mắt và đồng tử, “hắn” cũng có thể cảm giác được cỗ thi thể này đang nhìn mình.
“Cuối cùng là vật gì?”
Tại quan tài màu vàng, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tuổi lại còn có thể hoạt động, cái này là bực nào quỷ dị?
Trái tim của “hắn” điên cuồng nhảy lên, tựa hồ sau một khắc muốn nhảy ra ngoài. “Hắn” lại lần nữa dùng tinh thần đi cảm nhận bộ thi thể kia. Nhưng lại phát hiện nó vẫn là bộ dáng cũ, rất bình thường nằm ở trong quan tài, không có trợn mắt, cũng không có cười gằn.
“Hắn” định thần cảm ứng thật kĩ, nhưng tâm tư mỗi lúc một rối loạn.
Cho dù là cảm ứng bằng tinh thần cũng không thể nào cung cấp thông tin càng chuẩn xác, chỉ là nhắc nhở sự việc không đơn giản. Rõ ràng “hắn” chưa có khôi phục lại thực lực ban đầu, cho nên mới có tình huống này.
- Không biết vì cái gì, ta cảm thấy ẩn ẩn có điềm xấu.
Tất cả các lỗ chân lông của “hắn” đều mở ra, một cổ ác cảm quấn quanh từng dây thần kinh. Cho dù đôi mắt của thi thể kia vẫn còn nhắm, nhưng “hắn” vẫn cảm thấy thi thể nằm trong quan tài vẫn còn đang nhìn mình.
Ác ý, tà niệm, ghi nhớ hung ác… Rất khó hiểu, một ít ý nghĩ trong đầu “hắn” trở nên cuồng loạn và không ngừng gào thét. Nhất thời “hắn” chóng mặt, bước đi trong vô thần, tâm thần dĩ nhiên đánh mất tỉnh táo, cả người trở nên mất phương hướng.
- Không được!
Trong lòng của “hắn” đột nhiên chấn động, cơ hồ là vô ý thức, một nửa mảnh tròn màu tím bỗng dưng trôi lơ lửng trong đầu, nơi tập trung tinh thần của “hắn”. Nó phát sáng, tỏa ra thứ ánh sáng an lành, xua đuổi mọi tà ma.
Mỗi một giây phút đi qua, nó càng phát ra ánh sáng mãnh liệt… Những cái ác niệm kia đều bị nó đánh tan và hóa thành khói xám rồi biến mất trong vô hình.
Một thoáng sau, “hắn” tỉnh lại, và phát hiện thân thể mình đang nằm sấp xuống mặt đất, dường như đang chuẩn bị lún vào sâu trong lòng đất, tiến hành tự chôn sống. Mà những cái khí tức màu đen đã quấn lên toàn bộ thân thể.
“Hắn” lập tức mở hết tốc lực chạy ra khỏi phạm vi của những tia khí tức màu đen dày đặc như sương mù này, trong nội tâm ngẫm nghĩ.
- Lực lượng này thật là quỷ dị, ta phải lập tức rời đi nơi đây!
“Tại đây đến tột cùng là địa phương nào?”
“Tại sao lại mai táng một thi thể khủng bố như thế?”
Mỗi khi “hắn” đi một bước, cái khí tức màu đen kia không có hành động gì, nhưng mà sau khi đi ba bước, chúng nó lại nhảy chồm về phía “hắn” mà tiến hành ra sức quấn chặt.
Loại khí tức tà ác này chỉ có thể dùng tinh thần cường đại đi cảm nhận, hiển nhiên người bình thường căn bản không có khả năng nhìn thấy. Coi như là “hắn” cũng không có bất cứ thủ đoạn nào để đối phó.
May mắn có mảnh vỡ kia xua tan chúng đi. Thế nên như nhận được một liều thuốc an thần, “hắn” hoàn toàn yên tâm, bước từng bước một. Cuối cùng “hắn” cũng đi ra khỏi phạm vi của những tia khí tức kia.
Trên đầu đã không có những tán cây rậm rạp, ánh mắt trời chiếu lên cánh tay “hắn”, song giờ “hắn” mới biết nó đã lạnh buốt từ lúc nào.
“Hắn” lại dùng tinh thần nhìn về địa phương chôn cất quan tài và bộ thi thể, nhưng vì đã thoát ra khỏi phạm vi cảm nhận, “hắn” không có cách nào nhìn thấy bộ thi thể quỷ dị kia.
- Thì ra là thế, cuối cùng cũng đi ra khỏi khu vực đó. Như thế này thì cái thứ quỷ quái kia đã không có cách nào ảnh hưởng đến ta rồi.
“Hắn” trầm tư vài giây, tâm tư loạn nhịp, nửa mảnh vỡ kia cũng lay động một hồi, rồi lại chìm mất vào giữa biển tinh thần.
“Hắn” hít thật sâu, khí nóng tràn ngập lồng ngực. Có nỗi niềm không tên kính nể nửa mảnh vỡ kia.
Ngày từ lúc ban đầu đạt được mảnh vỡ này, “hắn” cũng cảm giác được sự bất phàm của nó, nhưng lại không biết nó bất phàm ở chỗ nào. Tất cả cũng bởi vì nó có thể dung nhập và biển tinh thần của “hắn”, nhưng nó lại chẳng đưa tới cái tác dụng gì.
“Hắn” còn nhớ rõ khi còn bị truy sát, tình cờ “hắn” bỏ chạy thục mạng vào một hang động, và cũng thật tình cờ là “hắn” nhìn thấy nó rơi trên mặt đất. Rồi sau đó chính “hắn” cũng không rõ ràng chuyện gì tiếp theo.
Chỉ biết khi “hắn” tỉnh lại, sau nhiều lần dùng tinh thần cảm nhận xem thân thể mình có bị tổn hại gì không, thì mới biết nó đang lơ lửng trong biển tinh thần của “hắn”.
Có thể cả hai lần tình cờ vào hang động và tình cờ phát hiện nó chỉ là tình cờ. Cũng có thể đó là vận mệnh.
Nhưng cái điều làm “hắn” chưa bao giờ quên và xem như bí mật từ đó đến nay, đó là khi “hắn” hôn mê, “hắn” như bị kéo vào chứng kiến một trận chiến tàn khốc.
“Hắn” nhìn thấy một con người mặc áo giáp màu lục, toàn thân lưu chuyển khí hỗn độn, với khí tức vô cùng kinh khủng. Tay trái cầm tấm khiên tròn màu lục, tay phải cần một thanh kiếm màu tím, hoa văn dày đặc như thác nước, kẻ đó như một vị dũng sĩ vạn năm vẫn đứng sừng sững.
Khí tức của kẻ đó mỗi lúc một mạnh, hắn liếc nhìn khắp chiến trường, nơi vô số quân địch đang bao vây xung quanh mà ngạo nghễ:
- Từ Phong ta tiếp theo một đời Triệu Phong, hôm nay hóa thân làm kẻ báo thù. Thần cũng được mà Tiên cũng xong, các ngươi đều lên hết đi!
- Giết!
Đáp trả hắn là một tiếng giết rung trời, kẻ địch từ bốn phương tám hướng ầm ầm đánh giết về phía hắn.
Càn khôn như lật úp, nhật nguyệt cũng phai mờ. Ở nơi ấy, khí hỗn độn và hai khí âm, dương giao lẫn, sôi trào mãnh liệt như ngày tận thế.
Ở khung cảnh ấy, hắn tả xung hữu đột, cầm trong tay kiếm thần chém giết thập phương. Pháp tắc đan dệt thành lưới, thiên hỏa đốt cháy bầu trời, thần lôi như vũ bão đè ép mọi nơi.
Đến cuối cùng, một cây Tử Liên dựng thẳng, bộ rễ cắm thẳng vào chân không, rút lấy thiên địa tinh hoa, lá cây phát sáng, hấp thu nhân gian băng khí.
Và rồi nụ hoa khẽ mở, tất cả pháp tắc đánh về phía hắn đều đổ nát. Nụ hoa bung ra, mạnh mẽ chèn ép quân địch.
Chợt hắn ngẩng mặt nhìn về khoảng không nơi “hắn” đang đứng nhìn, chăm chú nói:
- Chúng ta chờ ngươi đến để quyết một trận chiến cuối cùng!
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 63: Vì nghèo, tôi chưa có đội hình mạnh nhất!
Im im lặng lặng hồi tưởng giấc mơ giống như thật ấy, “hắn” trực tiếp chạy đi, ly khai nơi này, rời xa cỗ thi thể quỷ dị nằm trong quan tài màu vàng. Thế nhưng bước đi chưa được bao lâu, “hắn” lại dừng lại.
Những thiếu niên, thiếu nữ của học viên tại bến cảng Ngã Hành chắc chắn sẽ không để “hắn” lấy một chiếc xe mà rời đi. Hơn nữa bản thân “hắn” đã nhận lời của lão Perli, nếu cứ như vậy ly khai, tự nhiên đã vi phạm nguyên tắc làm người của “hắn”.
Về phần bộc lộ ra thân phận nhà huấn luyện pokemon, hướng về những thiếu niên, thiếu nữ kia nói rằng ở nơi này là một chỗ ma quỷ, dưới mặt đất có chôn một thi thể đầy khủng bố, do đó nên thoát đi nơi này càng sớm càng tốt, chạy càng xa càng tốt là biện pháp không thiết thực.
- Ai… Vẫn là thực lực còn quá nhỏ yếu.
Nếu như thực lực “hắn” khôi phục chút ít, ít ra “hắn” còn có thể mò được vài thông tin hữu ích từ sinh mệnh trí năng, cũng như dùng lực lượng tinh thần áp chế thi thể kia. “Hắn” có cái tự tin ấy.
Song vào lúc này, nếu “hắn” để lộ ra bản thân có 2 con pokemon, chỉ đạo chúng vô cùng thành thạo và lưu loát như đã được tập luyện cả ngàn lần, thì thân phận nhà huấn luyện pokemon của “hắn” cũng lộ ra. Bởi vậy, vấn đề pokemon của “hắn” từ đâu mà có, “hắn” trở thành nhà huấn luyện pokemon từ khi nào thì một vài nhà huấn luyện pokemon chỉ cần tìm hiểu liền có thể biết được đôi chút. Hiển nhiên khi “hắn” lộ ra mánh khóe, họ sẽ bức tới, “hắn” liền năng lực phản kháng đều không có. Do đó chỉ vì thoát ly nguy hiểm của hiện tại mà đặt bản thân mình vào vòng nguy hiểm lớn hơn nữa là hành động cực kỳ không sáng suốt.
- Được rồi, hay vẫn là tiếp tục ở lại chỗ này. Chỉ cần không xâm nhập vùng cấm kia thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ lại cũng kỳ quái, những người này như thế này làm sao chỉ tùy ý tìm xem liền có thể tìm tới địa phương này? Vận khí thật sự là tốt đến thần kỳ.
Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng “hắn” hạ quyết định, không có ly khai nơi này.
Căn cứ suy đoán của “hắn”, chỉ cần không bước vào phạm vi kia là được. Không bước vào thì chắc chắn nó chẳng ảnh hưởng gì, cũng chẳng thể nào làm “hắn” bị thương được, cho nên vấn đề cũng không phải là lớn.
Quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang vui đùa cùng mọi người, “hắn" nhíu mày, đi tới.
- Tiểu thư Perli, ta đề nghị ngươi và mọi người không nên đi qua khu rừng bên trái.
“Hắn” chỉ về phía nơi chôn thi thể quỷ dị mà khuyên bảo Swally.
Swally nhìn về phía “hắn”, có chút chán ghét, thân thể nhích qua một bên:
- Vì cái gì?
Đối với động tác của thiếu nữ, hiển nhiên “hắn” thấy được, nhưng không có phát tác lửa giận:
- Ồ, bên kia có rất nhiều rắn rết, thậm chí là có cả ếch độc, do vậy cần cẩn thật một chút.
- Há, đã biết.
Swally không kiên nhẫn lắc lắc bàn tay trắng như ngọc, đôi mắt rũ xuống, không nhìn “hắn” nữa.
- Được rồi.
Trên mặt thiếu niên ngay cả nụ cười cũng không có, bỏ ra hai chữ ngắn ngủi liền quay người lại nhìn về khu rừng quỷ dị kia.
Ở bên cạnh, thiếu nữ có hai mắt màu lam thấy thế, cặp môi đỏ mọng hơi mím lại, nhưng lại không có lên tiếng, chỉ thở dài khe khẽ.
“Hắn” chỉ có ý tốt nhắc nhở, nhưng lại nhận được kết quả như thế. Thế là “hắn” mặc kệ, không để ý tới những người này, trực tiếp quay người bước đi.
…
Mọi việc lặng lẽ trôi qua, một ngày bình thản cũng qua đi.
Những thiếu niên, thiếu nữ của học viện cực kỳ hưởng thụ ngày cắm trại dã ngoại hôm nay. Bọn họ không ngừng tổ chức thi câu cá, liên tục chơi trò chơi, âm thanh cười đùa và vui sướng vang lên không ngừng.
“Hắn” chỉ ngồi lẳng lặng gần mặt hồ, nhìn những khóm cỏ lau đung đưa trong gió, điều chỉnh lại tinh thần.
Về phần cái khu rừng rậm có chôn bộ thi thể quỷ dị kia thì “hắn” đã nhắc nhở bọn họ rồi. Nếu như những người này không nghe lời khuyên, tự ý đi tới nơi đó, vậy thì cũng hết cách rồi, “hắn” vốn đã hết lòng, nên làm gì đều đã làm. Nếu họ tự tìm đường chết như thế thì dĩ nhiên không có quan hệ gì tới “hắn”.
Còn nữa, đối với những kẻ kiêu căng và tự đại như thế này, nếu như “hắn” mạnh mẽ đứng ra ngăn cản bọn họ thì cũng không ngăn cản được, thậm chí có thể sẽ bị trào phúng vài câu. Bọn họ đúng là phiền thấu, còn không bằng tập trung suy nghĩ và sắp xếp kế hoạch cho thời gian sắp tới.
“Trước hết phải kiếm nhiều kim tệ, tiếp đó đến học viện Thanh Sơn. Cố gắng trau dồi kiến thức từ bên đó, bỏ tiền cải thiện thể chất và linh quang của bản thân và pokemon. Cố gắng lấy được vị trí cao để nhận được tài nguyên dồi dào mà tăng cường tốc độ phát triển. Sau đó cố gắng thu phục được 3 con pokemon nữa.”
“Hắn” phân tích. Đương nhiên là linh quang của “hắn” không đủ để điều khiển 5 con pokemon cùng lúc, nhưng để dự phòng những trường hợp ngoài ý muốn thì cần phải có đầy đủ loại pokemon tương ứng. Hiển nhiên bị người khác kéo vào trong nước, ngươi không thể dùng pokemon hệ lửa hay pokemon hệ bay rồi.
Hiện tại “hắn” đã có một con pokemon có thể dùng phi hành cùng một con pokemon tác chiến trên mặt đất. Cho nên trước hết cần một con pokemon hệ nước hoặc hệ băng, tiếp đến là một con pokemon hệ ma. Đó là hai loại pokemon cần phải có, còn 3 con sau có thể từ từ bổ sung.
Pokemon hệ nước không chỉ có tác dụng chiến đấu trong nước, nó còn kiêm luôn làm thuyền vượt biển. Giữa đại dương bao la không thể bắt con Butterfree kéo theo bản thân bay mãi được, càng không thể bơi mệt rồi nghỉ, nó không thể nào giống như đi lại trên mặt đất. Ở đây nó rất cần thiết cho một kẻ nghèo rách mồng tơi cùng với không có pokemon biết bay nào mạnh mẽ.
Pokemon hệ ma là cái cần phải có. Không thể nào dùng công kích vật lý đi đánh với một con pokemon hệ ma được, mà chỉ có thể dùng chính loài pokemon hệ ma đấu với nhau, ở đây cũng trừ khi pokemon của “hắn” mạnh hơn pokemon hệ ma của đối thủ quá nhiều. Mặt khác, nhằm đề phòng bị ám toán thì pokemon hệ ma chính là ưu tiên.
Nếu như “hắn” giàu nứt vách đổ tường, có lẽ “hắn” đã mua đủ bộ 5 pokemon siêu nhân: pokemon dùng cho trinh thám, pokemon tấn công trên không, pokemon tấn công dưới nước, pokemon tấn công loại năng lực siêu nhiên và pokemon trị liệu. Không may là “hắn” nghèo rớt mồng tơi nên “hắn” chỉ có thể tiến bước từng chút một.
Và nếu như “hắn” có nhiều tiền, có lẽ “hắn” cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, cứ đập tiền vào nâng cao phẩm chất pokemon, cứ đập tiền vào làm cho tố chất thân thể tốt hơn, thế là khỏi lo nghĩ.
Yên lặng suy nghĩ lấy tương lai, bỗng nhiên vào ngay lúc đó, trước mặt “hắn” xuất hiện một cô gái.
- Này, ngươi có thể giúp ta chút việc sao?
“Hắn” ngẩng đầu lên, trông thấy cô gái mắt lam thanh thuần, hỏi:
- Có chuyện gì không?
Thiếu nữ mắt lam hướng về “hắn” mỉm cười, khuôn mặt khả ái, thanh thuần như hoa sen lan tràn, quay đầu lại chỉ về chiếc xe ngoài cùng:
- Xin nhờ ngươi giúp ta chuyển cái rương trên xe xuống. Rương đó có đồ dùng và vật dụng làm bếp, cần thiết để nướng thức ăn.
Theo tay chỉ của cô gái, “hắn” nhìn về bên đó, ngẫm lại chỉ bất quá là tiện tay làm giúp mà thôi, liền gật gật đầu.
Trong lòng Hoàng Anh có chút buồn.
Trong xe của nàng, nàng mang rất nhiều đồ dùng, vật dụng làm bếp các loại, bàn ghế này nọ, tất cả đều đặt ở trong cái rương màu nâu ấy. Cái rương kia rất nặng, một hai người khó có thể dời xuống, nàng đã nhờ những người lái xe nhưng lại không dịch chuyển được nó. Mà nhờ những thiếu niên đang vui đùa bên kia lại hỗ trợ cũng không tốt lắm, dù sao bọn họ đều có thân phận là con cháu gia đình quý tộc và thương nhân. Nếu bọn họ hạ thấp thân thể khiêng đồ tại trước mặt những tên lái xe thì trong nội tâm e e rằng sẽ có chút không thoải mái.
Mà khi nghĩ đến “hắn”, trong nội tâm của nàng như có ánh đèn soi sáng.
“Ba người cùng khiêng, sẽ được chứ? Nhìn hắn cũng có cơ bắp mà.”
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía “hắn”, lướt qua thớ cơ tay gần như gấp ba, bốn lần bắp tay của nàng, trong nội tâm tự hỏi.
- Là cái này sao?
Đang lúc Hoàng Anh đắm mình trong suy tưởng, “hắn” chỉ vào cái rương kia mà hỏi.
- Đúng thế.
Hoàng Anh trả lời trong vô ý thức.
“Hắn” nhìn về nó mà nhíu mày.
“Tại sao bọn họ không sử dụng pokemon?” – Hắn nhủ thầm.
Sau đó “hắn” cũng chợt hiểu. Các tiểu thư, công tử chỉ thích các loài pokemon xinh đẹp, bọn họ làm gì có pokemon xấu xí nhưng đầy sức mạnh? Cũng phải thôi, đối với bọn họ, loại pokemon có thân thể cường tráng và thực dụng làm sao có sức hút bằng một con pokemon xinh đẹp và nhỏ nhắn, loài có thể dễ dàng ôm trọn vào lòng mà âu yếm?
Về phần các tên lái xe thì cũng dễ hiểu. Những tên lái xe đều là tầng lớp bình dân không có khả năng trở thành nhà huấn luyện pokemon, hay sự thật đắng cay là họ chẳng có đủ tiền mua lấy một con pokemon. Thêm nữa, trừ hộ vệ, giới quyền quý chắc chắn không để những tên lái xe có khả năng uy hiếp đến tính mạng của con cái họ, vì thế giới quyền quý không cho những người lái xe đeo theo quả pokemon nào.
Trái ngược với suy nghĩ của Hoàng Anh. “Hắn” không cùng với hai người lái xe dùng tay nhấc cái rương lên, “hắn” rút ra một quả pokemon, bấm vào và chiếu xuống.
- Pa ras… Pa ras…
Con Paras vui vẻ chạy đến bên cạnh “hắn”, dùng thân cọ vào chân của “hắn”, hành động của nó cứ như là hành động của một con mèo vậy, mỗi tội nó không có kêu “meo”, nó cũng không có cái đuôi hay vểnh lên.
- Á…
Hoàng Anh thét lên, nàng nhanh chân co giò bỏ chạy ra xa chỗ này.
Đối với phụ nữ, đa phần mọi người đều không thích côn trùng và những loài có nhiều lông, Hoàng Anh lại nằm trong đa phần này.
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 64: Gấu!
Sau khi con Paras giải quyết xong “phiền phức” bên kia, “hắn” thu nó vào, trở lại vị trí cũ mà ngẫm nghĩ tương lai.
Trên thực tế, pokemon loại phi hành là loại hình pokemon được các nhà huấn luyện pokemon cho làm trinh sát là nhiều nhất trong tất cả các loại pokemon. Chúng không chỉ có tốc độ nhanh, mà ở mọi địa hình chúng đều có khả năng quan sát toàn diện khung cảnh, nắm bắt toàn bộ diễn biến xung quanh.
Song với “hắn”, “hắn” đã có dự định từ sớm, “hắn” muốn đem Butterfree phát triển thành pokemon tấn công. Thứ nhất bởi vì ở hiện tại “hắn” cần pokemon tấn công hơn là pokemon trinh sát. Thứ hai, “hắn” có tinh thần cường đại, cho nên trong đa số trường hợp bất ngờ, “hắn” đều có khả năng cảm nhận được từ trước; đây cũng là lý do vì sao mà “hắn” cướp bóc nhiều như vậy mà vẫn chưa thất bại, cũng như chưa bị tóm.
Đương nhiên “hắn” không hề muốn phát triển Butterfree thành nửa nạc nửa mở: vừa trinh sát, vừa tấn công. Bởi vì như ông bà ta đã dạy “một nghề cho chín, còn hơn chín nghề”, bỏ thời gian đào tạo phát triển pokemon theo một hướng luôn mang lại hiệu quả tốt nhất. Nếu đi cả hai hay nhiều hướng, sợ rằng tác dụng tuy nhiều nhưng không chuyên, dễ bị đối phương đánh lừa, do đó xác suất ăn hành tăng cao.
Trong đường lối tấn công, phân chia thành 3 loại hình chính là: vật lý, ma pháp và siêu nhiên.
Đối kháng thân thể chính là tập trung huấn luyện độ nhanh nhẹn và sức mạnh cơ bắp cho pokemon, tiến hành đánh nhau bằng cách so nhanh nhẹn và cứng đối cứng.
Đối kháng ma pháp chỉ một loạt các năng lực như của các ma pháp sư: phun ra nước, hét ra lửa, khạc ra độc, tạo mũi đao bằng lá… Thường thường thì đối kháng ma pháp tập trung vào uy lực của đòn đánh, mức độ chính xác, và số phần phát ra ma pháp.
Đối kháng siêu nhiên lại là chỉ những cái vượt ngoài 2 loại kia như: kéo vào giấc mộng, thôi miên, đánh sâu vào tinh thần. Đáng lý ra đối kháng siêu nhiên chính là thuộc về đối kháng ma pháp. Nhưng bởi vì có một tầng lớp nhà huấn luyện thích siêu nhiên tiêu cực, dẫn đến siêu nhiên thoát ly ra khỏi ma pháp và tự hình thành một hệ thống mới.
Ở trong lòng của “hắn”, Butterfree rất khó để định vị việc nó thuộc loại nào, nó là loại có cả ba yếu tố trên. Nói về nhanh nhẹn, nó có Quiver Dance. Nói về ma pháp, nó có Gust, Silver Wind. Nói về siêu nhiên, nó lại có Confusion, Stun Spore, Sleep Power. Butterfree là một dạng pokemon biết thì nhiều mà chẳng giỏi cái nào.
Tuy vậy nhưng “hắn” cũng có định hướng riêng cho Butterfree. “Hắn” muốn đào tạo Butterfree đi chuyên vào 3 kỹ năng: Quiver Dance, Confusion cùng Gust. Confusion tác động tinh thần, Quiver Dance dùng né tránh cùng Gust dùng để kết liễu đối phương. Những kỹ năng khác không cần phải mạnh, chúng có thể dùng để hỗ trợ và quấy rầy địch thủ.
Tiếp đến chính là Paras. Mà trước khi chọn hướng đi cho nó, “hắn” cần nhìn lại kỹ năng hiện có của nó.
“Số lượng pokemon mang theo: 2/2
1. Butterfree.
2. Paras.
+ Phẩm chất: Tướng cấp.
+ Trung thành: 65/100 (Dưới 60, pokemon tự động chạy trốn).
+ Sức sống: 92/100 (Dưới 75, pokemon suy yếu. Dưới 50 pokemon không thể sử dụng kỹ năng. Dưới 30, pokemon không thể cử động. Dưới 10, pokemon được thu hồi về bóng pokemon một cách tự động. Bằng 0, pokemon chết đi).
+ Kỹ năng thiên phú:
- Scratch: Dùng 2 càng cào vào mục tiêu, dùng miệng cắn vào đối phương để tạo thương tổn.
- Leech Life: Dùng bào tử nấm đặc biệt gắn vào đối phương. Mỗi ba giây, bào tử nấm này hút của đối phương một lượng máu và hồi lại máu cho Paras bằng 80% lượng máu ấy kéo dài trong 30 giây, mỗi ngày dùng được 3 lần. Đối phương phẩm chất thấp hơn, cấp tiến hóa không cao thì lượng máu bào tử hấp thu được càng lớn.
- Slash: Nhanh chóng xông tới, dùng 2 chiếc càng ngấm bào tử nấm tấn công kẻ địch theo một đường chéo, 25% khiến kẻ địch rơi vào hôn mê (+5% vì pokemon có phẩm chất Tướng cấp). Đòn tấn công ngắt quãng, pokemon không thể sử dụng Slash liên tục, thời gian sử dụng tiếp theo cách thời gian vừa sử dụng 10 giây.
- Giga Drain: Sử dụng bào tử Sxaw, mỗi khi tấn công mục tiêu, có xác suất 30% hồi lại một lượng máu bằng nửa lượng thương tổn kẻ địch liên tục trong 10 giây (+5% vì pokemon có phẩm chất Tướng cấp). Đòn tấn công ngắt quãng, pokemon không thể sử dụng Slash liên tục, thời gian sử dụng tiếp theo cách thời gian vừa sử dụng 2 phút.”
Paras không có kỹ năng đặc biệt như Butterfree, nó chỉ có 4 kỹ năng thiên phú. Trong ấy đáng chú ý và đáng mong đợi nhất là hai kỹ năng Slash và Giga Drain. Vì thế, theo suy nghĩ của “hắn”, “hắn” sẽ tập trung huấn luyện Paras thành pokemon tấn công, loại cận chiến và đối kháng vật lý. Nó sẽ chuyên về 3 kỹ năng: Scratch, Slash và Giga Drain.
Slash làm hôn mê là cần thiết. Giga Drain vừa làm tổn thương, vừa hồi máu, cũng cần thiết. Giữa Scratch và Leech Life thì đương nhiên phải chọn Scratch. Leech Life chỉ dùng được 3 lần một ngày thì trong chiến đấu cũng không ăn nhằm mấy. Và rõ ràng rằng chiến đấu chẳng ai đợi bị ngươi bắn trúng bào tử nấm rồi mới né, không dễ ăn tí nào.
Thế là “hắn” đã có hai loại hình pokemon chiến đấu.
Bất quá khoảng cách để hai con pokemon đủ sức đảm đương một vùng chiến trường còn quá xa xôi và còn dài dằng dặc. Muốn bồi dưỡng đến khi chúng mạnh mẽ như thế thì cần tiêu hao một lượng tài phú khổng lồ, cứ tính theo công cuộc trộm cướp của “hắn” hiện tại thì 10 năm đi trộm không ngừng cũng chẳng đủ đáp ứng. Mà đến hôm nay, trên người “hắn” chỉ có chục cái tiền đồng.
Song chỉ có tài phú cũng không được. Còn cần phải có vô số lần rèn luyện, chiến đấu.
Rèn luyện và chiến đấu không chỉ làm cho pokemon phản ứng linh hoạt và rút tỉa được vô vàn kinh nghiệm chiến trận, mà còn làm cho kỹ năng của pokemon phát triển, cũng như để pokemon có thể tiến hóa lên cấp bậc cao hơn. Vẫn là trừ con Butterfree đã tiến hóa lên cấp cao nhất ra.
Cũng may “hắn” có nhiều thông tin quý giá. Thật ra là biết một vài chỗ chôn giấu báu vật, một vài loại thuốc kích thích pokemon tiến hóa, cùng với những nơi “thần thánh” giúp pokemon lột xác lên phẩm chất cao hơn.
Thứ nhất, tuy sử dụng thuốc tiến hóa làm cho pokemon không tiến hóa hoàn chỉnh, sức mạnh có phần nào đó yếu đi. Nhưng cũng hết cách, đâu phải pokemon nào cũng cần dùng đá tiến hóa? Càng chưa nói đến có vài loại pokemon không dùng được đá tiến hóa mà cần hoàn cảnh thích hợp. Thế nhưng rất khó tìm được hoàn cảnh đáp ứng yêu cầu của những loại pokemon đặc thù này, do đó mà chúng vô cùng khó tiến hóa. Bởi vậy, bí quá thì chỉ có thể dùng thuốc tiến hóa.
Thứ hai, những nơi giấu báu vật cùng với những nơi “thần thánh” giúp pokemon lột xác, thì sợ rằng thực lực Tông sư đi vào đó chỉ có chịu chết. Những Đại tông sư như Red, Yellow, Satoshi… cũng là cửu tử nhất sinh.
Dẫu vậy, những cái kho báu nhỏ cũng có, nhưng cũng không vừa mắt “hắn”. Tuy rằng tìm đến nơi đó và lấy nó ra thì hệ số an toàn cao hơn nhiều so với việc trộm cướp, nhưng thời gian bỏ ra lại quá dài. Thà rằng “hắn” trộm cướp để tiết kiệm thời gian, lại còn cho pokemon rèn luyện tăng độ thuần thục của kỹ năng lên thì nghe hợp lý hơn. Giữa hai điểm này, trộm cướp có nguy hiểm, nhưng thành quả lại cao hơn, vì thế không cần đắn đo nhiều.
Và cũng có một vài kho báu cỡ trung cần phải suy nghĩ.
“Sa mạc Mạc Hoàng có một con Sandshrew Vương cấp, một trong những loài hệ đất mạnh nhất. Tuy bắt nó có phần khó khăn, nhưng nếu bố trí thỏa đáng thì cũng không phải là không thể nào. Trong sơn cốc Thanh Xuyên có một lọ thuốc nâng cao thể chất Nidoking, lấy được rồi thì cho dù không dùng được, lại bán đi cũng được một đống kim tệ. Trừ hai chỗ đó ra, nếu nhớ không lầm, tại học viện Thanh Sơn có một kho tàng của vị viện trưởng đời thứ ba, hình như là một quả trứng Slowpoke có phẩm chất Tướng cấp thì phải… Chậc chậc, chỉ cần ấp nở nó ra, mỗi tháng cắt đuôi nó bán đi cho các nhà hàng cũng được khối tiền…”
“Hắn” suy nghĩ một chút mà đã cảm thấy tâm tình ngứa ngáy khó nhịn. Tuy nhiên trừ kho tàng của vị viện trưởng kia, những chỗ đó không phải là những bí cảnh rộng lớn thì cũng là những nơi hiểm ác đáng sợ với những pokemon thủ hộ mạnh mẽ. Với thực lực của “hắn” bây giờ mà tới nơi đó thì chẳng khác gì đi tìm cái chết.
Mặc dù là kho tàng của vị viện trưởng đời thứ ba của học viện Thanh Sơn không hề có pokemon thủ vệ, nhưng nó lại nằm trên đảo Thanh Sơn. Nếu như ngu xuẩn lao vào, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự chú ý của toàn thể học viện, đến lúc đó tiếng gió truyền ra, đưa cường giả tới tham gia tranh đoạt, chính là làm không công cho người khác.
- Có thức ăn nơi cửa miệng lại không có khả năng ăn ngay lập tức để trở thành một tên mập. A… Paras, ngươi nói là tại sao cơ chứ?
“Hắn” thở dài một tiếng, nhìn Paras mà nói.
Hai lỗ tai nhỏ của Paras dựng đứng dậy, cái đầu ngẩng lên, hai mắt đen bóng nhìn chằm chằm “hắn” với vẻ ngây thơ. Lấy linh quang của nó lúc này, còn chưa đủ ngộ tính để hiểu rõ lời nói phức tạp vừa rồi.
Bất quá, lời nói của chủ nhân luôn đúng. Đường đi của chủ nhân luôn là con đường lớn đầy quang vinh. Bắp đùi của chủ nhân rất quan trọng, phải ôm lấy thật chặt!
Hai mắt Paras óng ánh, lóng lánh, tuy rằng nghe mà không hiểu lời nói của “hắn” mang hàm nghĩa gì, nhưng cũng không gây trở ngại việc nó gật đầu đồng ý.
“Hắn” không khỏi mỉm cười, sờ sờ đầu của Paras, cười mắng:
- Chỉ giỏi nịnh hót!
Ánh mắt Paras sáng lên, nó không biết “chỉ giỏi nịnh hót” có ý tứ gì, thế nhưng có thể cảm giác được lòng của “hắn” rất vui. Thế nên hai cái nấm lúc lắc qua lại, hai cái càng dụi dụi vào chân “hắn”.
Đột nhiên có một tiếng thét chói tai truyền lại từ phía bên kia:
- Gấu! Có gấu!
Sandshrew
p/s 1: Cảm ơn mọi người ủng hộ!
p/s 2: Ta hận mấy thằng có gấu!
Trong truyện CĐLK, gấu xuất hiện rồi! Có ai cùng ta đi làm thịt gấu không