Chương 650: Để cho ngươi xem ta lăng nhục vị hôn thê của ngươi (2)
Nguồn: Mê Truyện
Viên Cầu nhẹ gật đầu, nhìn hơn mười bảo tiêu kia, cất giọng nói:
- Đi, tuy các ngươi phế vật, nhưng mà, không thể để cho các ngươi chết đói, ăn cơm đi.
- Hắc hắc... Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên, các ngươi cứ lãng mạn a, lãng mạn xong, cũng lên ăn ít đồ.
Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra:
- Ăn xong rồi, chúng ta nhanh chụp hình, chụp xong đi trở về. Chúng ta có y phục Điều Hòa, nhưng cũng phải cân nhắc vì những phóng viên truyền thông kia thoáng một phát phải không.
Những lời này, truyền đến trong lỗ tai những phóng viên truyền thông trên máy bay kia, lập tức hảo cảm đối với Viên Cầu kịch liệt bay lên.
Mục Lăng Phong tiềm phục ở chỗ tối, thì là nghiến răng nghiến lợi.
Lãng mạn?
- Ta cho các ngươi lãng mạn, chờ lát nữa các ngươi đợi ta lăng nhục a. Viên mập mạp, lão tử muốn lóc thịt trên người của ngươi, cắt bỏ từng khối cho chó ăn.
Kích thích.
Mục Lăng Phong bị kích thích.
Đồng thời, trong lòng Mục Lăng Phong cũng hung hăng khinh bỉ Viên mập mạp một phen: Ngươi đúng là một ngu xuẩn, mệnh cũng sắp không có, còn nghĩ đến chụp quảng cáo? Thật sự là ngu xuẩn.
Thực cho rằng, có ba cao thủ âm thầm bảo hộ, là an toàn sao?
Hừ hừ!
Trong nội tâm Mục Lăng Phong khinh thường.
Nhìn thấy Viên Cầu lên máy bay, Trần Thanh Đế nhìn Bùi Ngữ Yên, muốn nói gì, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Lại để cho Bùi Ngữ Yên lên phi cơ, không cần hỏi, nàng khẳng định không muốn.
- Mục thiếu, ta thấy Quỷ thúc là sẽ không động thủ trước rồi.
Đổng Dĩnh trầm ngâm một tiếng, trong con ngươi lóe ra hàn mang, nói ra:
- Nếu không, chúng ta động thủ trước a.
Đổng Dĩnh so với ai khác đều bức thiết, muốn giết Bùi Ngữ Yên.
Chỉ cần Bùi Ngữ Yên bị giết, thân thể của nàng đã giao cho Mục Lăng Phong, Mục Lăng Phong nhất định sẽ phụ trách đối với nàng. Ít nhất, Đổng Dĩnh nàng sẽ không lại là công cụ phát tiết của Mục Lăng Phong.
- Ân.
Mục Lăng Phong không thể chờ đợi được muốn trả thù, muốn lăng nhục Bùi Ngữ Yên.
- Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế, chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là đủ xảo đấy.
Thân thể Mục Lăng Phong khẽ động, từ chỗ tối đi ra, đi đến chỗ của Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên.
Bọn người Đổng Dĩnh, theo sát phía sau.
- Xảo?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trên mặt tràn đầy châm chọc:
- Ở Bắc Cực gặp nhau, thật đúng là xảo, xảo để cho người khiếp sợ.
Xảo?
Xảo mẹ của ngươi?
Ngay cả lời dạo đầu cũng không biết nói, thật sự là một đại ngu xuẩn rồi.
- Nếu như có thể chết ở chỗ này, cũng là một lựa chọn không tệ. Bất quá...
Mục Lăng Phong lời nói xoay chuyển:
- Chết, cũng phải nhìn là người nào chết, phế vật, rác rưởi, chết ở chỗ này, cũng chỉ ô nhiễm mà thôi.
- Ta ngược lại là cho rằng, rác rưởi chết ở chỗ này, so với đô thị ô nhiễm còn muốn tốt hơn nhiều.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Tại đây, vẫn là rất thích hợp ngươi đấy.
- Thích hợp ta?
Vẻ mặt Mục Lăng Phong khinh bỉ, ngửa đầu cười lớn nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi thực cho là mình có thể ngang ngược càn rỡ sao? Ở trước mặt lão tử, ngươi chính là một cặn bã.
- Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ít nhất, sẽ không để cho ngươi chết nhẹ nhàng như vậy.
Nói xong, ánh mắt của Mục Lăng Phong đã rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên:
- Bùi Ngữ Yên, ta thật sự rất muốn biết, ngươi thích Trần Thanh Đế cỡ nào.
- Khặc khặc, chờ chịu nhục ở dưới khố của ta a.
Mục Lăng Phong hung hăng càn quấy nói:
- Trần Thanh Đế, ta cũng sẽ cho ngươi nhìn tận mắt, ta lăng nhục vị hôn thê của ngươi như thế nào.
- Động thủ!
Mục Lăng Phong quát lớn, lập tức, thân thể rất nhanh lui về phía sau.
Bắt Trần Thanh Đế và Bùi Ngữ Yên, cần Mục Lăng Phong hắn động thủ sao?
Xoát xoát...
Mục Lăng Phong vừa dứt lời, bọn người Đổng Dĩnh rất nhanh vây Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên lại, mà Mục Lăng Phong thì là ở bên ngoài.
Nhìn thấy một màn này, Viên Cầu trên máy bay trầm giọng nói ra:
- Thu tất cả thiết bị của mọi người lại cho ta, không cho phép bất luận kẻ nào quay chụp.
Trong khoảnh khắc, hơn mười bảo tiêu liền lần lượt tịch thu tất cả máy chụp ảnh của các phóng viên.
Phốc Phốc Phốc...
Ngay sau đó, hơn mười bảo tiêu cao thủ, rất nhanh động thủ, đánh ngất tất cả phóng viên. Loại chiến đấu trình độ này, đừng nói là quay chụp, xem cũng không thể để cho xem.
Các phóng viên vốn đang cho rằng, có thể lấy được tin tức bạo tạc, nguyên một đám, đều không có kịp phản ứng, đã hôn mê rồi.
Lâm Tĩnh Nhu ở trên máy bay, gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hai tay nắm chặt, muốn giúp đỡ lại phát hiện, nàng cái gì cũng làm không được.
Không chỉ có như thế, nàng còn biết, mình là vướng víu.
Vướng víu của Trần Thanh Đế.
Uể oải!
Rất uể oải.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Xa xa, Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn cùng với Phong Thích Thảng gắt gao nhìn chằm chằm vào lão quỷ, nguyên một đám mặt sắc ngưng trọng.
Nhất là Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng.
Mặc dù bọn hắn biết, Trần Thanh Đế là cao thủ, cũng tận mắt thấy qua, nhưng bọn hắn lại không cho rằng, Trần đại thiếu có thể là đối thủ của bọn người Mục Lăng Phong.
Người ta là sáu người a.
Trần đại thiếu ngươi lại ngưu bức như thế nào, tối đa cũng chỉ là mạnh hơn Mục Lăng Phong một ít, thậm chí, thực lực còn không bằng Mục Lăng Phong, đánh như thế nào?
Đánh cái rắm a.
Lo lắng!
Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng rất lo lắng, nhưng mà bọn hắn cũng tinh tường biết rõ. Chỉ có thể lo lắng suông, lão quỷ nhất định sẽ cuốn lấy bọn hắn.
- Không nghĩ tới, ba lão gia hỏa các ngươi, vậy mà tất cả đều xuất động.
Lão quỷ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Thật nhiều năm không gặp, có hứng thú uống một chén hay không?
Chỉ cần ngăn chặn bọn người Ngô Tranh Vanh là được, chưa hẳn nhất định phải động thủ.
Có thể không động thủ, đó đương nhiên là tốt nhất rồi.
Động thủ, nói không chừng sẽ bị thương tích.
Hiện nay, lão quỷ đã rất hoài nghi, Mục Lăng Phong muốn mượn tay bọn người Ngô Tranh Vanh diệt trừ hắn, nên lão quỷ không muốn động thủ.
- Đích thật là đã lâu không gặp.
Ngô Tranh Vanh cau mày, trầm giọng nói ra:
- Ta chỉ muốn nói một câu, ngươi có nắm chắc lưu lại ba người chúng ta hay không?
- Không có.
Lão quỷ lắc đầu, nói ra:
- Bất kỳ một cái nào trong các ngươi, đều không phải đối thủ của ta. Nhưng mà, ba người các ngươi liên thủ. Ta lại giết không được. Đương nhiên, các ngươi cũng giết không được ta.
- Ngươi không cách nào lưu chúng ta lại, sau khi giết, các ngươi có thể thừa nhận được lửa giận của ba nhà chúng ta sao?
Ngươi lưu không được chúng ta, điều này cũng ý nghĩa, tin tức các ngươi giết bọn người Trần Thanh Đế, tất nhiên sẽ truyền ra, đến lúc đó, tất cả các ngươi đều sẽ không may.
- Người, là Mục Lăng Phong giết, cùng ta có quan hệ gì?
Lão quỷ vẻ mặt khinh thường nói:
- Ta tới nơi này, chỉ là gặp mặt nói chuyện phiếm cùng các ngươi, luận bàn mà thôi. Giết mấy người Trần Thanh Đế? Ta không có ngu xuẩn như vậy.
- Vậy thì chiến a!
Lý Nặc Ngôn thu mắt lại, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, gắt gao nhìn chằm chằm vào lão quỷ.
Lý Nặc Ngôn động.
Ngô Tranh Vanh cùng Phong Thích Thảng cũng không có dừng lại, ngay ngắn phát động công kích.
Đối phó lão quỷ, chỉ có ba người bọn họ liên thủ, cho dù là hai người, đến cuối cùng chỉ có thể trọng thương mà trốn, liều mạng xuống dưới, cũng chỉ có chết mà thôi.
Lão quỷ, đây chính là tồn tại có được thực lực tương đương với Kết Đan sơ kỳ.
Bất quá khá tốt, lão quỷ chỉ là Dị Năng giả cường đại, mà không phải Tu Chân giả. Bằng không thì coi như là ba người Ngô Tranh Vanh liên thủ cũng không phải đối thủ.
Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, cách Kết Đan kỳ nhìn như chỉ có một đường, nhưng thực lực sai biệt sao mà to lớn?
- Ta chỉ cần cuốn lấy các ngươi là được...
Lão quỷ hừ lạnh một tiếng, hắn cũng động, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh như băng, vô cùng rét lạnh.
Lão quỷ là Dị Năng giả, hơn nữa dị năng của hắn là Băng Dị năng biến dị hiếm thấy.
Tại Bắc Cực khắp nơi đều là địa phương băng thiên tuyết địa này, lão quỷ quả thực là như cá gặp nước, thực lực cũng sẽ gia tăng ít nhất một thành.
Thậm chí... thậm chí rất cao!
Bên này động, bên Trần Thanh Đế kia cũng đánh nhau.
- Ngữ Yên, cẩn thận một chút.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thấp giọng nói ra. Lập tức, trong cơ thể Trần đại thiếu, linh khí thuận nghịch song tu lập tức bị hắn bạo phát ra.
Đối mặt nhiều cao thủ như vậy, Trần đại thiếu chỉ có liều toàn lực mới được.
Bất quá khá tốt, tu vi nghịch tu của Trần Thanh Đế, đã tăng lên tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, thực lực bạo tăng, muốn chém giết bọn người Mục Lăng Phong, cũng không phải là không được.
Dị năng công kích của Dị Năng giả?
Hừ!
Ở trước mặt Trần Thanh Đế, cái kia chính là cặn bã!
- Đều chú ý, không nên giết bọn chúng, ta muốn bắt sống.
Mục Lăng Phong ở bên ngoài, trên mặt tràn đầy âm độc, lạnh như băng nói.
Giết Trần Thanh Đế, thật sự là quá tiện nghi hắn rồi.
Mà Bùi Ngữ Yên, Mục Lăng Phong không nỡ giết.
Hắn muốn hung hăng làm thịt Bùi Ngữ Yên, muốn cho Bùi Ngữ Yên nhận hết sỉ nhục ở dưới khố của hắn, trở thành đồ chơi của Mục Lăng Phong hắn.
Lúc nào chơi chán rồi, giết!
Yêu?
Đã không có, tất cả đều biến thành cừu hận, trả thù.
Địch nhân của mình, cho tới bây giờ Mục Lăng Phong sẽ không ghét bỏ thời gian tra tấn quá lâu, cho nên, Trần Thanh Đế hắn cũng sẽ không dễ dàng giết.
Tra tấn!
Điên cuồng tra tấn!
Ít nhất, trước khi chơi chán Bùi Ngữ Yên, Mục Lăng Phong hắn muốn cho Trần Thanh Đế sống không bằng chết. Hơn nữa, mỗi lần làm Bùi Ngữ Yên, nhất định phải để cho Trần Thanh Đế nhìn thấy.
Để cho Trần Thanh Đế nhìn tận mắt Mục Lăng Phong hắn lăng nhục Bùi Ngữ Yên như thế nào.
Mỗi một lần đều phải như thế!
- Chút Tinh Thần Dị Năng ấy, cũng muốn bắt ta?
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, trong tay xuất hiện một thanh trường đao.
Tinh Thần Dị Năng công kích?
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Cặn bã không thể lại cặn bả, là Tinh Thần Dị Năng công kích.
Phải biết rằng, hôm nay Trần Thanh Đế đã là Tinh Thần Dị Năng giả rồi. Hơn nữa vẫn là cường hãn đến trình độ làm cho người tức lộn ruột.
- A...
Một bảo tiêu Tinh Thần Dị Năng Mục giả của Lăng Phong, muốn dùng Tinh Thần Dị Năng công kích Trần Thanh Đế, lại bị cắn trả, phát ra một tiếng hét thảm.
Bịch!
Tinh Thần Dị Năng giả này trực tiếp té trên mặt đất, ôm đầu của mình, ở trên mặt đất đóng băng thống khổ lăn mình. Hắn cảm giác đầu của mình như là bị phá hư.
Ngu ngốc!
Thằng này, dùng không được bao lâu, sẽ trở thành ngu ngốc.
Cái bao lâu này, quyết sẽ không vượt qua một phút đồng hồ.
- Cái này... Đây là có chuyện gì?
Mục Lăng Phong chấn động toàn thân, trên mặt tràn đầy khiếp sợ:
- Tinh Thần Dị Năng của Bùi Ngữ Yên, không có khả năng cường hãn như thế. Chẳng lẽ... chẳng lẽ nàng lại có chỗ đột phá?
- Không đúng, coi như là đột phá, cũng quyết không thể... không thể để cho hắn trở thành ngu ngốc.
Trong lúc Mục Lăng Phong khiếp sợ, tên bảo tiêu Tinh Thần Dị Năng giả gặp cắn trả kia, đã thành ngu ngốc.
Chỉ là giao phong ngắn ngủi, một người ngu ngốc xuất hiện.
Phốc...
Một đạo hàn mang hiện lên, tên Tinh Thần Dị Năng giả đã trở thành ngu ngốc kia. Trực tiếp bị Trần đại thiếu một đao đâm thủng ngực, khí tuyệt bỏ mình.
Chết rồi.
Vừa đối mặt, một phương của Mục Lăng Phong đã có một người bị giết.
- Thủ hộ tinh thần của mình, không nên bị công kích, Trần Thanh Đế là Tinh Thần Dị Năng giả...
Sắc mặt Mục Lăng Phong, lập tức trở nên trắng bệch.
Mục Lăng Phong biết rõ, Tinh Thần Dị Năng của Bùi Ngữ Yên quyết sẽ không thay đổi được mạnh như thế, coi như là có chỗ đột phá, cũng không có khả năng như thế.
Phải biết rằng, tên Tinh Thần Dị Năng giả kia, so với Bùi Ngữ Yên thì cường hãn hơn nhiều.
Lúc này mới bao lâu không gặp, Tinh Thần Dị Năng của Bùi Ngữ Yên, có thể tăng lên nhiều như vậy sao?
Làm sao có thể?
Mà giải thích chỉ có một, đó chính là, Trần Thanh Đế là Tinh Thần Dị Năng giả, hơn nữa, Tinh Thần Dị Năng đã cường hãn đến tình trạng làm cho người tức lộn ruột.
Nghĩ tới điểm ấy, sắc mặt Mục Lăng Phong càng thêm trắng bệch, mặt sắc vô huyết, nghĩ mà sợ không thôi.
Mục Lăng Phong hắn, suýt nữa đã trở thành ngu ngốc a.
Dù sao, thời điểm ở sa mạc, Mục Lăng Phong muốn để cho Trần Thanh Đế xấu mặt, âm thầm vận dụng Tinh Thần Dị Năng công kích Trần Thanh Đế, cuối cùng bị cắn trả.
Ngay từ đầu, Mục Lăng Phong tưởng rằng Bùi Ngữ Yên âm thầm động thủ, hiện tại ngẫm lại, quyết không phải như vậy.
Bùi Ngữ Yên không có khả năng phát giác được Mục Lăng Phong hắn động thủ, càng sẽ không phản ứng nhanh như vậy.
Không để ý đến.
Mục Lăng Phong không thể không thừa nhận, hắn không để ý đến Trần Thanh Đế.
Không cần Mục Lăng Phong nhắc nhở, bọn người Đổng Dĩnh cũng phát hiện không ổn, đồng thời cũng đều vô cùng khiếp sợ. Ai cũng thật không ngờ, phế vật Trần Thanh Đế này, dĩ nhiên là Tinh Thần Dị Năng giả.
Quên hết thảy có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên?
Chẳng lẽ bởi vì cái này, Trần Thanh Đế mới trở thành Tinh Thần Dị Năng giả, cho nên, dẫn phát ra di chứng?
Không có đáp án.
Dưới loại tình huống này, cũng không có ai quan tâm vấn đề này.
Oanh...
Đổng Dĩnh, cùng với một bảo tiêu khác, toàn thân bốc cháy Liệt Hỏa hừng hực, không khí bốn phía giống như là bị thiêu đốt.
Băng!
Hòa tan.
Rất hiển nhiên, Đổng Dĩnh cùng một người khác là Hỏa Dị Năng giả.
Oanh! Oanh!
Nhìn thấy Đổng Dĩnh và gã Dị Năng giả kia động thủ, còn lại hai bảo tiêu cũng đều buông tha cho công kích Bùi Ngữ Yên, Dị năng trong cơ thể lập tức bộc phát.
Lục sắc hào quang bắn ra.
Mộc sinh Hỏa!
Hai người kia, đều là Mộc Dị Năng giả.
Có mộc trợ hỏa, Đổng Dĩnh cùng một gã Hỏa Dị Năng giả khác, càng trở nên mạnh mẽ.
- Ngữ Yên, em lui ra phía sau, nhìn chằm chằm vào Mục Lăng Phong.
Nhìn Liệt Hỏa cấp tốc công kích đến, Trần Thanh Đế nhíu mày, trên mặt tràn đầy khinh thường:
- Ở trước mặt ta chơi hỏa? Muốn chết!
Muốn chết?
Đích thật là tìm chết.
- Hấp!
Trần Thanh Đế rất nhanh nắm bắt pháp quyết, Liệt Hỏa mãnh liệt mà đến, rất nhanh chui vào trong cơ thể Trần đại thiếu, bị Trần Thanh Đế điên cuồng hấp thu.
Hiện tại nghịch tu tu vi của Trần đại thiếu là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, mà thuận tu, chỉ là Luyện Khí tầng bảy, Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí cũng tiêu hao không còn.
Hỏa Dị Năng đối với Trần đại thiếu mà nói, là thuốc bổ không thể tốt hơn rồi.
Mà Trần đại thiếu muốn trong thời gian ngắn nhất, đem tu vi thuận tu, ít nhất cũng phải tăng lên tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong mới được.
Suýt nữa nhập ma một lần là đủ, Trần đại thiếu cũng không muốn nếm lần thứ hai.
- Cái gì!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Mục Lăng Phong phát ra một tiếng thét kinh hãi, trừng lớn hai mắt, con ngươi tràn đầy khiếp sợ, suýt nữa tràn mi mà ra.
Hấp thu Dị năng?
Cái này... Điều này sao có thể?
Bùi Ngữ Yên đã từng được chứng kiến một lần, trong nội tâm không có khiếp sợ như vậy, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục Lăng Phong, phòng ngừa Mục Lăng Phong đột nhiên tập kích, hoặc là chạy trốn.
- Hấp quá chậm!
Tốc độ hấp thu quá chậm, Trần Thanh Đế đối với tốc độ hấp thu như vậy, thật sự là không hài lòng, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, tốc độ hấp thu tăng vọt!
Sắc mặt bọn người Đổng Dĩnh, lập tức trở nên khó coi không thôi.
Bọn hắn có bốn người, nhưng mà, lại chỉ có thể đứng tại nguyên chỗ, tùy ý cho Trần Thanh Đế hấp thu Dị năng của bọn hắn, ai cũng không nhúc nhích được, cho dù là một ngón tay.
- Mục thiếu, nhanh đánh gãy hắn, không thể để cho hắn tiếp tục hấp thu nữa.
Toàn thân Đổng Dĩnh tràn ngập Liệt Hỏa, sắc mặtt ảm đạm, vô cùng trắng bệch.
Không chỉ có Đổng Dĩnh, ba người khác cũng là như thế.
Dị năng của bọn hắn đều bị hấp thu.
Cưỡng ép hấp thu Dị năng?
Loại chuyện này, bọn hắn nghĩ cũng không có nghĩ qua a, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, quá huyền ảo rồi.
Vốn là kết quả tất thắng, muốn hành hạ Trần Thanh Đế như thế nào thì hành hạ như thế đó, Mục Lăng Phong thật không ngờ, tình thế lại đột nhiên nghịch chuyển.
Hết thảy đều là vì Trần Thanh Đế.
Khó có thể tiếp nhận.
Phế vật, cái phế vật Trần Thanh Đế này, làm sao có thể thoáng cái trở nên mạnh mẽ như vậy?
Vì cái gì?
Sắc mặt Mục Lăng Phong trắng bệch, không cách nào tiếp nhận sự thật này.
- Hiện tại Trần Thanh Đế hấp thu Dị năng của bọn người Đổng Dĩnh, khẳng định có hạn chế, không cách nào di động.
Mục Lăng Phong hít sâu một hơi, trong con ngươi lóe ra hàn mang:
- Ta thừa cơ giết hắn đi, hơn nữa, vẫn không thể dùng Tinh Thần Dị Năng công kích hắn.
Dùng Tinh Thần Dị Năng?
Dựa vào, Mục Lăng Phong cũng không muốn trở thành ngu ngốc, đây chính là có vết xe đổ.
- Oa kháo dựa vào, Trần đại thiếu quả thực là quá ngưu bức, quá uy vũ khí phách rồi.
Viên Cầu ở trên máy bay, nhìn xem một màn huyền huyễn này, toàn thân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.
Con mẹ nó, không nghĩ tới, thực lực của Trần đại thiếu mạnh như thế. Nãi nãi, ngay cả ca ca ta cũng bị Trần đại thiếu lừa gạt, nên phạt, hung hăng phạt.
Hưng phấn!
Viên Cầu vô cùng hưng phấn.
Phải biết rằng, Trần Thanh Đế là huynh đệ của Viên đại thiếu hắn.
Huynh đệ của mình cường hãn, làm huynh đệ, có thể mất hứng sao? Có thể không hưng phấn sao?
- Ngươi đi ngăn trở tên cặn bã Mục Lăng Phong kia.
Viên Cầu chỉ vào tên bảo tiêu thực lực mạnh nhất kia, lạnh giọng nói ra:
- Đánh tạp chủng Mục Lăng Phong kia đứng không nổi cho lão tử.
- Vâng, Viên đại thiếu.
Tên bảo tiêu thực lực mạnh nhất kia, toàn thân rung mạnh. Thân thể nhảy lên, rất nhanh từ trên máy bay nhảy xuống, thân thể động liên tục, chắn ở trước mặt Mục Lăng Phong.
Bùi Ngữ Yên không có nhàn rỗi, cũng chặn ở trước mặt Mục Lăng Phong.
Một cái Bùi Ngữ Yên, Mục Lăng Phong sẽ không thèm để ý, cũng không úy kỵ. Dù sao, thực lực của Mục Lăng Phong hắn so với Bùi Ngữ Yên còn mạnh hơn một ít.
Bất quá, hiện tại nhiều ra một người, còn là một cái thực lực cường hãn nhất ở bên trong bảo tiêu của Viên Cầu.
Cái này làm cho sắc mặt củaMục Lăng Phong trở nên ngưng trọng lên.
Phải biết rằng, bảo tiêu này của Viên Cầu, ngay cả Mục Lăng Phong cũng cảm nhận được uy hiếp.
Một người cũng không phải là đối thủ, huống chi còn có một Bùi Ngữ Yên đã cứu Mục Lăng Phong hắn một lần, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt chứ?
Lại cầu Bùi Ngữ Yên, khả năng sao?
- Hỏa, không phải đùa các ngươi như vậy.
Cảm giác hấp thu không sai biệt lắm, Trần Thanh Đế nhíu mày, mặt mũi tràn đầy khinh thường:
- Cho các ngươi biết một chút về, cái gì mới là hỏa chân chính.
Ông!
Tiếng vang Liệt Hỏa thiêu đốt, đột nhiên vang lên, toàn thân Trần Thanh Đế tràn ngập Liệt Hỏa vô cùng nóng bỏng. Mà cường độ Liệt Hỏa này, so với Liệt Hỏa của mấy người Đổng Dĩnh, còn cường hãn hơn nhiều.
Hỏa Dị Năng của bọn người Đổng Dĩnh, so sánh với hỏa của Trần đại thiếu, cái kia quả thực là cặn bã!
- Hỏa Dị Năng?
Mục Lăng Phong nhìn thấy một màn này, lần nữa nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, trong con ngươi tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Hỏa Dị Năng giả?
Tinh Thần Dị Năng giả?
Một người, làm sao có thể đồng thời có được hai loại Dị năng?
Hơn nữa, xem bộ dáng, cũng cường hãn đến trình độ làm cho người tức lộn ruột.
- Cái này. . . Điều này sao có thể?
Sắc mặt bọn người Đổng Dĩnh lập tức trở nên mặt xám như tro. Bọn hắn thân là Hỏa Dị Năng giả, đương nhiên biết rõ, Liệt Hỏa của Trần Thanh Đế cường hãn đến cỡ nào.
Hỏa Dị Năng của bọn người Đổng Dĩnh, nếu như là tiểu thí hài, như vậy, Hỏa Dị Năng củaTrần đại thiếu là quân chính quy huấn luyện nghiêm chỉnh.
Trong này chênh lệch, sao mà to lớn?
Quá lớn!
Căn bản là hào rộng không cách nào vượt qua.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Hỏa Dị Năng, lại trở nên cường đại rồi, hơn nữa, so với trước kia, còn cường đại hơn quá nhiều.
Bùi Ngữ Yên chứng kiến Hỏa Dị Năng của Trần đại thiếu, tinh thần chấn động, trên mặt càng thêm hưng phấn lên.
Nam nhân của Bùi Ngữ Yên nàng, càng cường đại hơn rồi.
Cái này đối với một nữ nhân mà nói, tuyệt đối là một sự tình vô cùng hưng phấn.
- Liệt Hỏa, thôn phệ!
Thanh âm tràn đầy khinh thường của Trần Thanh Đế vang lên, Liệt Hỏa quanh thân hắn, giống như sóng biển, rất nhanh cuốn tới bọn người Đổng Dĩnh.
Lập tức, bọn người Đổng Dĩnh đã bị Liệt Hỏa nuốt hết.
Về phần Liệt Hỏa của bọn người Đổng Dĩnh, trực tiếp bị tiêu diệt, căn bản là không đủ xem. Hơn nữa, hai Mộc Dị Năng giả khác, thì là đang trợ hỏa!
Mộc sinh Hỏa!
Mà hai Mộc Dị Năng giả kia, lại không cách nào khống chế được Dị năng của mình.
- A!
Bọn người Đổng Dĩnh, ngay ngắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, quần áo lập tức bị đốt lấy, toàn thân tràn ngập Liệt Hỏa. Bất quá, Liệt Hỏa này không phải của bọn hắn, mà là của Trần Thanh Đế.
Cho nên. . . kêu thảm thiết rồi.
Bịch. . .
Dùng Đổng Dĩnh cầm đầu bốn người, ngay ngắn té trên mặt đất, lăn qua lăn lại, hy vọng có thể lợi dụng mặt băng, dập tắt lửa trên người mình.
Chỉ là, khả năng sao?
Hỏa Dị Năng, cũng không phải nước có thể đập tắt, chớ nói chi là Hỏa Dị Năng có linh khí do Trần đại thiếu thi triển đi ra.
- Diệt!
Nhìn thấy bộ dáng bọn người Đổng Dĩnh thống khổ điên cuồng, Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, Liệt Hỏa lập tức trở nên càng thêm mãnh liệt, trong khoảnh khắc, bọn người Đổng Dĩnh hóa thành tro tàn.
Trần đại thiếu lại để cho bọn hắn giảm bớt thống khổ.
Choáng váng!
Mục Lăng Phong trợn tròn mắt, triệt để choáng váng.
Bịch!
Một tiếng trầm đục, hai đầu gối của Mục Lăng Phong trực tiếp quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro, ngoại trừ tuyệt vọng, vẫn là tuyệt vọng.
- Không. . . ngươi không thể giết ta, không thể giết ta. . .
Mục Lăng Phong như là phát điên, điên cuồng lắc đầu, nhìn Trần Thanh Đế chậm rãi đi tới, quát:
- Trần Thanh Đế, ngươi không thể giết ta, bằng không thì, mẹ ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, toàn bộ Trần gia các ngươi, cũng sẽ chôn cùng cho ta.
Mục Lăng Phong bên trong điên cuồng, đã mất đi lý trí, hắn căn bản không có nghĩ tới, cho dù giết hắn đi, hắn cũng không tin đây là sự thật?
Lúc này cho dù phóng viên truyền thông thấy được đây hết thảy, thì tính sao?
Trần đại thiếu là thân phận gì, không dám giết Mục Lăng Phong hắn?
Nói đùa gì vậy?
Nếu như Mục Lăng Phong biết rõ mẹ của hắn, đã bị Trần Thanh Đế giết. Hắn sẽ càng thêm tuyệt vọng. Mục Lăng Phong không có Mục U Lam bảo hộ, hắn ngay cả cái rắm cũng không phải.
- Bùi Ngữ Yên, van cầu ngươi, cứu ta, thả ta một lần, thả ta một lần. . .
Mục Lăng Phong quên Bùi Ngữ Yên cùng hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Vì mạng sống, Mục Lăng Phong điên cuồng.
- Ta và ngươi ở lần trước, đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không hề thiếu nợ các ngươi cái gì.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói.
- Ân đoạn nghĩa tuyệt, không. . . không thể, ngươi là đồ đệ của mẹ ta, ta là sư huynh của ngươi, ngươi không thể không cứu ta.
Mục Lăng Phong điên cuồng quát:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi là tiện kỹ nữ, lúc trước là đồ đê tiện nào cận kề cái chết không đồng ý hôn sự cùng Trần Thanh Đế?
- Là ai cứu ngươi, ngươi là tiện kỹ nữ vong ân phụ nghĩa, lẳng lơ, đồ đê tiện. . .
Hai mắt Mục Lăng Phong sung huyết, tru lên nói:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi chính là một tiện kỹ nữ, con hát vô tình, kỹ nữ không nghĩa, nói đúng là Bùi Ngữ Yên ngươi...
Bùi Ngữ Yên là quốc tế toàn năng siêu sao, coi như là một con hát hiện đại a!
- Coi như các ngươi giết ta, mẹ ta cũng quyết sẽ không bỏ qua các ngươi, cho các ngươi sống không bằng chết, tất cả mọi người sẽ chôn cùng ta.
Mục Lăng Phong diện mục dữ tợn, kích động vô cùng quát:
- Thả ta, các ngươi mới có thể sống sót, nếu không, toàn bộ các ngươi đều phải chết. . . toàn bộ đều phải chết.
- Mẹ ta, quyết sẽ không bỏ qua các ngươi, các ngươi đều phải chết, đều phải chết. . .
Mục Lăng Phong từ trên mặt đất bò lên:
- Bùi Ngữ Yên ngươi cái tiện kỹ nữ này, còn phế vật Trần Thanh Đế ngươi nữa, tất cả mọi người các ngươi ở đây, toàn bộ đều phải chết, tất cả đều chết không yên lành.
- Lời của ngươi quá nhiều.
Trần Thanh Đế cầm trường đao trong tay, hừ lạnh một thân, trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của Mục Lăng Phong, hạ giọng nói ra:
- Mẹ của ngươi Mục U Lam, đã chết, bị ta giết.
- Không. . . Không có khả năng. . .
Trong miệng Mục Lăng Phong, phun ra máu tươi, trong hai tròng mắt, tràn đầy không tin, hắn căn bản là không thể tin được.
- Không, tuyệt đối không có khả năng, không có khả năng...
Mục Lăng Phong liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, tinh thần ngốc trệ, ở vào kề cận cái chết:
- Ta còn có ba, ba của ta. . . hắn. . . hắn không biết. . . Không biết. . . sẽ không bỏ qua. . . bỏ qua ngươi. . . các ngươi!
Bịch!
Mục Lăng Phong ngã xuống đất, khí tuyệt bỏ mình, trên mặt hắn là khiếp sợ, tuyệt vọng, không tin, nở một nụ cười, dáng tươi cười âm độc.
Mặc dù nói, Mục Lăng Phong không biết cha mình là ai, cũng nhiều lần hỏi qua Mục U Lam, lại mỗi một lần, đều không có được đáp án.
Chỉ bằng Mục U Lam, là không thể nào sinh ra Mục Lăng Phong a.
Cha!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương