Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 545: Chính danh.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Vì Lang Thế Ninh tuy vẽ không ít tranh cung đình, nhưng tranh của người này lại không dùng giấy tuyên, phần lớn là lấy giấy Triều Tiên, là loại giấy dán nhiều lớp lại với nhau, thường được người ta dùng làm giấy cửa sổ, thế cho nên tính chất thô ráp, vẽ tranh cũng không dễ bảo tồn.
Những bức tranh trong cung thời nhà Thanh thật sự có rất ít tồn tại, có thể nói là quý hiếm, nếu xác định là bút tích thực của Lang Thế Ninh thì bây giờ chẳng qua chỉ còn mười hai mười ba món, nhiều món nằm trong tay nhà sưu tầm và bảo tàng ở Bắc Kinh và nước Pháp.
Ông cụ từng tự tay giám định một bức tranh "Lão sư thiếu sư" của Lang Thế Ninh ở trong bảo tàng cố cung Bắc Kinh, bây giờ bức tranh ấy cũng không hoàn toàn mở ra, vì mở rộng ra sẽ bị rách, mà cũng không có biện pháp gì tu bổ.
Bảo tàng cố cung bảo tồn tranh đã còn vướng vào tình huống như vậy, huống hồ là lưu truyền trong dân gian, đây chính là một trong những nguyên nhân mà ông cụ không tin bức tranh của Trang Duệ là bút tích thực của Lang Thế Ninh. Tất nhiên với tâm tính của ông cụ, ông sẽ xem xong mới đưa ra lời bình luận tiếp theo.
- Tiên sinh, tranh này là cháu có được từ một người nước ngoài ở Hongkong, nghe nói tổ tiên của anh ta là người Áo, đầu thế kỷ trước từng đến Trung Quốc...
Trang Duệ nghĩ đến xuất thân hoàng tộc nhà Thanh của ông cụ nên dùng lời lẽ uyển chuyển hơn, cũng không đả động gì đến chuyện nhà Thanh mất nước và làm những bức tranh tán loạn khắp nơi.
- À, cũng phải xem cho rõ mới được, khi đó tranh của Lang Thế Ninh lưu lạch đến Pháp và Áo tương đối nhiều, không chỉ là tranh của ông ấy, tranh của nhiều họa sĩ khác cũng lưu lạc ra ngoài...
Ông cụ nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ mặt có chút chấn động, vì khi lão còn làm ủy viên ủy ban giám định cổ vật quốc gia thì từng viết vài quyển sách nói về hướng đi xói mòn của những vật phẩm quý trong nước, cũng xâm nhập nghiên cứu, thế cho nên cũng biết sâu về nhiều vấn đề.
Khi nhà Thanh bị diệt thì hoàng điện hoàng cung ở Bắc Kinh trở thành bộ tư lệnh của quân viễn chinh nước Pháp, một số cung điện của thành viên hoàng gia trở thành nơi đóng quân của quân Áo hoặc Đức, thế cho nên có rất nhiều tác phẩm rơi vào trong tay những quốc gia này.
Ví dụ như năm xưa quân đội Đức đóng quân ở Tử Quang Các bây gời nằm trong Trung Nam Hải, nơi đó là địa phương mà Càn Long sử dụng để giới thiệu các bức tranh quý với quần thần, vì vậy mà bức tranh "Tử Quang Các công thần tượng" lần đầu tiên là xuất hiện ở nước Đức, đây tuyệt đối không phải là chuyện gì trùng hợp.
Mà những bức tranh quý trong nội cung nhà Thanh có rất nhiều ở gia tộc Treyr của nước pháp, vì năm xưa tướng lãnh cao nhất của quân Pháp trong liên quân quốc tế tấn công vào Trung Quốc là người của gia tộc Treyr.
Phương diện giám định đồ cổ cũng không phải căn cứ vào những biểu hiện và hình thức của vật phẩm, còn phải căn cứ vào truyền thừa của nó cùng với các nhân tố ở nhiều mặt mà cho ra kết luận, là một môn cực kỳ phức tạp. Vì vậy mà sau khi nghe Trang Duệ nói về lai lịch của bức tranh, ông cụ chợt liên tưởng đến hướng xói mòn của các vật phẩm quý năm xưa.
- Tiểu tử, mở bức tranh ra thật chậm, tôi muốn xem một chút...
Ông cụ dùng tay chống lên xe lăn muốn đứng lên nhưng không thành công. Từ sau khi Trang Duệ tiến vào trong phòng này, hắn lần đầu tiên thấy được ông cụ tỏ ra sốt ruột, nhưng điều này cũng thật sự lý giải một loại cố chấp của ông cụ với nghệ thuật.
- Tiên sinh, ngài đừng gấp, tranh này để chỗ ngài từ từ xem cũng được...
Trang Duệ cười, trước tiên đẩy xe lăn của ông cụ đến trước bàn, lại lấy kính lúp đưa cho ông cụ, sau đó mới mở ra bức tranh "Càn Long và phi tử đi dạo công viên". Bức tranh này dài chừng ba thước, Trang Duệ dựa theo lời của ông cụ, chỉ mở ra bảy mươi centimet mà thôi.
Ông cụ cũng không lên tiếng, lão cầm kính lúp, cả người như cúi gằm xuống, cẩn thận xem xét bức tranh đã có hơi rạn nứt, một lúc lâu sau mới nói:
- Cuốn phần này lên, tôi muốn xem bên dưới...
Ông cụ thật sự rất quan tâm đến bức tranh này, ngay cả chuyện cháu trai của mình đẩy cửa vào phòng cũng không phát hiện ra, sau khi nhìn kỹ nửa giờ mới thở dài một hơi nói:
- Bút tích thực của Lang Thế Ninh tuy không ghi lạc khoản, nhưng nếu nhìn vào chất liệu, phong cách hội họa và hình thái xã hội khi đó, bức tranh này là thật...
Trang Duệ nghe được lời của ông cụ thì cũng không có phản ứng gì, vì trong lòng hắn đã sớm khẳng định đó là bút tích thực của Lang Thế Ninh. Nhưng điều này lại làm cho Kim Mập ở bên cạnh hoảng sợ, hắn cũng là chuyên gia giám định thi họa, tất nhiên biết rõ những bức tranh của Lang Thế Ninh là rất hiếm, cũng không ngờ Trang Duệ có một bảo bối như vậy.
Kim Mập lập tức tiến lên nhận lấy kính lúp trong tay của ông cụ, sau khi cẩn thận quan sát một lúc lâu thì gật đầu nói:
- Thầy nói khôngn sai, nếu nhìn vào niên đại thì thấy công nghệ và trình độ để vẽ ra bức tranh này, hơn nữa có cơ hội được vẽ phi tử của hoàng đế, không phải là Lang Thế Ninh thì chẳng còn ai cả...
Kim Mập dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Nhưng tác phẩm của Lang Thế Ninh tồn tại đến bây giờ bị tranh luận rất lớn, tranh này có lẽ là từ trong cung trực tiếp lưu lạc ra ngoài, không có lạc khoản sưu tầm của danh nhân và lạc khoản của bản thân Lang Thế Ninh, nếu cho ra thì chắc chắn sẽ gặp phải tranh luận lớn...
Ông cụ nghe được lời này thì khẽ gật đầu, sau đó nhìn Trang Duệ hỏi:
- Tiểu tử, tranh này cậu chuẩn bị bán sao? Hay sưu tầm cho mình, hoặc hiến cho đất nước?
Trang Duệ không nghĩ ông cụ sẽ hỏi như vậy, hắn suy nghĩ chân thành một lúc rồi nói:
- Bán thì sẽ không, bây giờ chỉ là sưu tầm, nhưng sau này có điều kiện sẽ mở bảo tàng, còn chuyện hiến cho đất nước thì chắc là không, vì bây giờ trong bảo tàng cố cung còn rất nhiều vật phẩm mà không có kinh phí để bảo tồn...
Trang Duệ nói ra những lời thật lòng, hắn sẽ không thiếu tiền, có lẽ sẽ có tâm tư mở bảo tàng, vì vậy mà ông cụ hỏi thì tùy tiện trả lời.
Hiến cho quốc gia? Trang Duệ trước nay đều chưa nghĩ như vậy, vì mình có thì sẽ mở bảo tàng cho khách tham quan, như vậy cũng tốt hơn rất nhiều so với ném vào trong kho của nhà nước.
Ông cụ nghe mà gật đầu nói:
- Cậu nói cũng đúng, có thể giữ lại những vật phẩm quý thế này thì có công lớn, quyên tặng hay không là chẳng quan trọng, Tiểu Mập, mau lấy con dấu và bút của tôi đến đây...
- Tiểu tử, tôi sẽ đề lên vài chữ và để lại linh ấn, cậu xem có được không?
Ông cụ cả đời đã khuyên nhiều người hiến vật phẩm cho đất nước, nhưng lão biết Trang Duệ nói đúng, cũng không miễn cưỡng.
- Được, tất nhiên là quá tốt, tiên sinh có thể đề chữ là vinh hạnh của cháu...
Trang Duệ nghe vậy thì thật sự vui sướng, ông cụ làm vậy không khác nào làm cho bức tranh có chính danh, dù là tranh giả cũng biến thành thật.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 546: Viết lưu niệm.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Chuyện sưu tầm tranh chữ có tính đặc thù riêng, nó thật sự không thể nào dung để so với những món gốm sứ, vì sưu tầm khó khăn, hơn nữa còn nhiều đặc điểm không giống.
Ví dụ như đồ cổ, anh nếu thêm bớt bất cứ thứ gì đó thì sẽ như rắn vẽ thêm chân, khiến cho giá trị của nó giảm xuống, nhưng tranh chữ thì không phải như vậy.
Nếu viết vài lời hoặc có lạc khoản trên tranh chữ, như vậy giá trị sưu tầm của nó sẽ càng cao, vì không chỉ bản thân tranh chữ là đồ cổ, thậm chí là người lưu chữ cũng thường là nhân vật có độ nặng trong lịch sử, chữ của bọn họ vốn cũng là rất quý hiếm, vì thế mà sinh ra hiệu ướng dệt hoa trên gấm.
Thậm chí khi triều đại thay đổi, vốn có những tác phẩm của các tiểu nhân vật không đáng giá sưu tầm, nhưng sau khi được danh gia lưu chữ hoặc lạc khoản lưu niệm, vì vậy mà thanh danh bùng phát, giá cả tác phẩm cũng tăng tiến.
Vì người lưu chữ hoặc lạc khoản lên tranh chữ thường cũng là danh gia thi họa hoặc là danh nhân lịch sử, đối với một vài bức tranh, có khi giá trị vài chữ của người viết lưu niệm còn có giá trị sưu tầm cao hơn cả tác phẩm.
Mà lúc này đại sư muốn đề danh lên bức tranh thì không đơn thuần là dệt hoa trên gấm, như vậy còn có ý làm cho bức tranh trở nên chính danh. Với danh vọng của ông cụ trong giới sưu tầm Trung Quốc, chỉ cần lão đề chữ, để lại lạc khoản, như vậy bức tranh Lang Thế Ninh này thật sự đã là chính phẩm, nếu nói phạm vi trong nước thì căn bản không ai có bất kỳ lời dị nghị nào với vấn đề thật giả của nó.
- Thầy, đã chuẩn bị xong...
Vì trong khoảng thời gian qua ông cụ không viết chữ cho người ta, vì vậy mà bút nhất định phải làm cho mềm ra, chính là thấm nước vào đầu bút, cho tất cả phần lông trở nên mềm mại. Vì nếu những chiếc lông trên bút không được làm mềm thì sẽ khá giòn, làm cho mực văng ra, rất khó coi.
Đây là bút làm bằng râu chuột, chuyên sử dụng để ghi chữ nhỏ, chỉ dùng râu chuột nhà để tạo nên. Bút khá tinh khiết, kiểu chữ viết ra rất đẹp, "Lan Đình Tập Tự" của Vương Hi Chi nổi tiếng năm xưa cũng được viết bằng loại bút râu chuột này.
Ông cụ để Trang Duệ mở bức tranh ra, sau đó xách bút suy nghĩ một lúc, cuối cùng cầm bút viết xuống chỗ trống: "Tháng giêng năm ất dậu, cảm thấy vui sướng vì được gặp bức họa của Lang Thế Ninh". Ông viết một hàng chữ như vậy, sau đó cháu trai ở bên cạnh đưa con dấu đến, ông cụ ấn xuống bức tranh, để lại lạc khoản.
Tuy tất cả chỉ là hai chục chữ nhưng có thể thấy được phong thái của ông cụ, khá nhã nhặn uyên bác, có phong độ của người tri thức, hơn nữa còn sinh ra cảm giác tiêu sái, tư tưởng giống như không bị trói buộc, đây cũng là một phương diện chính lão sáng tạo ra trong cách viết thư pháp của mình.
- Cám ơn, cám ơn tiên sinh...
Trang Duệ không ngờ lần này lại có một niềm vui ngoài ý muốn như vậy, vì thế không khỏi nói lời cảm tạ với đại sư.
- Không có gì, sau này nếu có điều kiện thì nên vung tay thu những tác phẩm trong nước lưu lạc bên ngoài về là được...
Ông cụ khoát tay áo nói, nụ cười trên mặt rất sáng lạn, đúng vậy, chỉ có thể dùng chữ sáng lạn để miêu tả mà thôi. Vì nụ cười của ông cụ thật sự hồn nhiên giống như trẻ nhỏ, rất dễ dàng xua tan đi lo lắng trong lòng người, làm cho người ta không tự giác được cảm thấy tâm tình sáng sủa hơn.
- Thầy, lúc này ánh mắt và thính lực của ngài đột nhiên chuyển biến tốt, con thấy chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra lại cho chắc chắn.
Khi thấy ánh mắt của ông cụ vẫn dừng lại trên bức tranh của Lang Thế Ninh, Kim Mập cẩn thận đi đến bên cạnh nói. Lúc này là đầu năm sẽ không ai tình nguyện đến bệnh viện, dù sao thì ông cụ tuy có tính cách sảng khoái nhưng chưa chắc đã muốn đi.
Ông cụ cười khoát tay áo nói:
- Tên mập này, thầy cậu còn khỏe lắm, người hơn chín mươi chỉ cần sống thêm một ngày đã có lời rồi, đi đến bệnh viện thì được gì?
- Cũng nên đến xem thế nào, Tiểu Kim vừa mới dừng xe dưới lầu...
Cháu trai của ông cụ cũng mở lời khuyên.
- Được rồi, các người đúng là...Biết đâu tôi đi bệnh viện về nhà lại không nhìn thấy gì thì sao?
Ông cụ liên tục lắc đầu nhưng cũng đồng ý, đúng lúc Kim Mập đi đến sau lưng ông cụ, chuẩn bị đẩy xe lăn đi, ông cụ đột nhiên nói:
- Chờ chút, hôm nay cậu trai này đến chơi, tôi muốn ghi lại cho cậu ấy một bức tranh chữ...
Dại sư chưa từng cảm giác chữ mình đáng giá bao nhiêu tiền, tuy người đến thăm đều có nguyên nhân cầu chữ, nhưng dù là những người không cầu chữ, chỉ cần ông cụ có khả năng đều chủ động ghi lại cho bọn họ vài chữ.
Đây cũng là một phương diện sảng khoái của ông cụ, vì trên thị trường có nhiều tác phẩm giả mạo, lần đầu tiên ông cụ và bạn bè đi dạo trên chợ đồ cổ, bạn bè chỉ vào một bức thư pháp rồi hỏi:
- Bức này là thật hay giả?
Ông cụ cười cười nói:
- Người này viết chữ còn tốt hơn cả tôi...
Từng có nhiều người nói về lai lịch những bức thư pháp làm giả theo kiểu của ông cụ, lão chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Dùng chữ của tôi để đổi lấy chút gạo muối, xem như cũng tốt.
Kim Mập biết rõ mục đích của Trang Duệ đến đây hôm nay, hắn lập tức dừng tay nói:
- Thầy, cậu ấy thật sự muốn cầu ngài ghi chữ, cậu ấy mở cửa hàng ở Phan Gia Viên, muốn ngài đề tên dùm...
- Được, tôi ngồi không viết được chữ lớn, bây giờ cố gắng ghi lớn một chút, cậu đi lấy cái bảng viết chữ lớn ngoài kia vào cho tôi...
Ông cụ nghĩ vô cùng chu toàn, để cho Kim Mập đi ra ngoài lấy khung viết chữ lớn, sau đó lão nhìn Trang Duệ rồi hỏi:
- Cậu trai, cậu định đặt tên gì cho cửa hàng?
Trang Duệ vội vàng đáp:
- Tên là Duệ Huyên Trai, cháu và bạn gái sắp đính hôn, vì vậy mà đặt tên cửa hàng lấy một chữ của tên cô ấy, tiên sinh thấy thế nào?
Ông cụ trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cổ nnhana thường coi nam nữ là âm dương, âm trước dương sau, tiểu tử, tôi cảm thấy tên cửa hàng của cậu không bằng lấy âm của chữ Huyên, đổi lại thành Tuyên Duệ Trai, cậu thấy thế nào?
Trang Duệ suy nghĩ một lúc và cảm thấy khá tốt, dụng cụ văn phòng chính là giấy báo bút mực, giấy phần lớn là giấy Tuyên, mà châu báu ngọc thạch chính là ngưng kết trí tuệ thiết kế từ thời cổ đại đến nay, thế cho nên cái tên Tuyên Duệ Trai thật sự hay hơn cái tên mình đặt biết bao lần.
- Cám ơn tiên sinh ban tên, sẽ là Tuyên Duệ Trai.
Trang Duệ đồng ý không chút do dự.
Ông cụ chờ Kim Mập trải giấy tuyên ra, sau đó xách bút lên viết xuống ba chữ. Kiểu chữ tuy không quá lớn nhưng sâu sắc tiêu sái, cứng cáp có lực, Trang Duệ đang định trầm trồ khen ngợi thì ông cụ chợt lắc đầu và tỏ ra không hài lòng:
- Không tốt, lại ghi thêm một cái nữa...
- Anh Kim, đừng ném đi...
Trang Duệ thấy Kim Mập cầm tờ giấy kia đi sang một bên thì vươn tay lấy ngay, đây chính là chữ của ông cụ, dù ông không hài lòng nhưng đối với hắn thì như vậy là rất tốt.
- Ha ha, cậu muốn ghi phế, tôi cũng sẽ ghi lại lời tựa cho cậu...
Ông cụ cười phát lên ha hả, tỏ ý để Trang Duệ đặt bức tranh lên bàn, sau đó đề tên của mình, cuối cùng mới ghi lại cho Trang Duệ một tờ khác.
Ông cụ làm việc rất chăm chú, mãi đến khi đến tờ thứ năm mới dừng tay. Bức thư pháp cuối cùng xem như được ông cả thấy vừa lòng, nhưng Trang Duệ càng thêm thỏa mãn, vì bốn bức trước đó ông đều đề tên của mình.
Điều này đối với Trang Duệ thì không chỉ là tác phẩm thư pháp, nó còn đại biểu cho sự chuyên chú và cố chấp của ông cụ, càng đáng giá để hắn quý trọng.
- Chờ chút, tôi sẽ ghi lại bức khác...
Hôm nay tinh thần của ông cụ có hơi tệ, có lẽ nguyên nhân là vì đã lâu rồi không viết chữ, vì vậy lại để cho Kim Mập trải giấy tuyên ra, ngẩng đầu suy xét về cái tên của Trang Duệ và Tần Huyên Băng, sau đó xách bút viết lên phía trên dòng chữ: "Cầm Sắt Hài Hòa, Quần Anh Tụ Hội".
Hơn nữa bên dưới lạc khoản còn ghi: "Chúc cậu Trang Duệ và Tần Huyên Băng hiền khang lệ cử án tề mi, vĩnh kết đồng tâm, tháng giêng năm ất dậu!"
- Cám ơn, cám ơn tiên sinh...
Nhìn ông cụ đổ đầy mồ hôi, trên tay đính đầy mực nước mà Trang Duệ không khỏi có chút cảm động.
Chính mình chẳng qua chỉ có chút quen biết với Kim Mập mà thôi, thật sự không có liên quan gì đến ông cụ, không ngờ sau khi đề tên cho cửa hàng xong lại cho ra một bức thư pháp chúc mừng mình, điều này làm cho Trang Duệ sinh ra cảm động.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 547: Bạch Sư vương giả. (1).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
So với những bức thư pháp cẩu thả nhưng mỗi lần bán ra với giá vài trăm ngàn của tham quan, bức thư pháp của ông cụ càng là cách biệt trời đất, lại chẳng phân biệt cấp bậc giá cả, thái độ của ông cụ là như nhau với tất cả những người đến xin chữ, điều này thật sự làm cho Trang Duệ bất ngờ, cũng bị nhân cách của ông cụ khuất phục.
- Không được, không được, cậu là khách, để cho hai người bọn họ là được...
Sau khi tiên sinh rửa tay, Trang Duệ và Kim Mập một trái một phải dựng ông lên xe lan, mà ông cụ thì liên tục khoát tay tỏ ý để cho cháu trai mình đến đỡ.
- Tiên sinh, chút chuyện này cũng không là gì, ngài cũng không phải là người thường, có thể nói là gấu trúc...
Trang Duệ biết rõ ông cụ khá sảng khóa, vì vậy lúc này mở miệng vui đùa.
- Hừ, nếu thật sự là gấu trúc thì hai cậu có thể đỡ lên được sao?
Ông lão cười phá lên ha hả, cũng không tiếp tục cản tay Trang Duệ, nhưng khi mở cửa phòng lại bị gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt làm cho run rẩy.
Ông cụ không biết khi đó linh khí trong mắt Trang Duệ từ phía sau tuồn vào người mình, mà Trang Duệ cũng không keo kiệt dùng số lượng linh khí.
Trang Duệ không có gì khác có thể trợ giúp cho người già, chỉ có thể sử dụng biện pháp này mới làm cho mình cảm thấy thoải mái hơn, đây cũng là lần đầu tiên hắn mạo hiểm mối nguy bị người ta phát hiện ra, điều trị cơ thể cho người khác.
- Nên đi ra ngoài sớm hơn một chút mới phải, vì gió lạnh thổi qua, cảm thấy rất thoải mái...
Khi linh khí của Trang Duệ nhập vào người thì sinh ra cảm giác lạnh nhưng sau đó lại làm cho cơ thể sinh ra cảm giác thoải mái khó nói nên lời, dưới tình huống linh khí trong mắt hắn tiêu hao sạch sẽ, dù cơ năng của ông cụ thái hóa quá lớn cũng cảm nhận được.
Sau khi đưa ông cụ và Kim Mập lên xe, Trang Duệ được cháu trai của ông cụ đưa về thu hồi những bức thư pháp vừa rồi, hắn lúc này thật sự là lệ rơi đầy mặt, tình huống này là bất đắc dĩ mà thôi, vì linh khí trong mắt sử dụng sạch sẽ thường phát sinh tình huống như vậy.
Mùng sáu tết, lập xuân.
Từ khi tiến vào mùa đông đến nay thì khí trời Bắc Kinh chưa từng có hôm nào đẹp như vậy, thậm chí hôm nay có thể nghe thấy tiếng chim bồ câu bay xào xạc trên trời, bầu trời trong xanh bao la.
Có những chú chim bồ câu đậu ngay đầu phòng Trang Duệ phát ra những âm thanh khá trầm.
Ngày hôm qua Trang Duệ rời khỏi nhà đại sư, đi đến chợ Lưu Ly Hán tìm một cửa hàng chuyên môn chế tác bảng hiệu, để cho cửa hàng này phóng đại chữ của ông cụ để làm bảng hiệu cho mình.
Còn bức thư pháp mà ông cụ viết tặng mình sắp kết hôn, Trang Duệ chuẩn bị đưa nó về Bành Thành, để xem Phương lão gia tử ở Bành Thành có thời gian giúp mình tu bổ hay không. Hắn tìm danh sự để tu bổ bức tranh của ông cụ, như vậy cũng biểu hiện một loại tôn kính.
Hôm nay cả nhà Trang Duệ sẽ về Bành Thành, nhưng lúc này Âu Dương Uyển và Trang Mẫn sẽ đưa Tiểu Niếp Niếp bắt máy bay về Bành Thành, còn Trang Duệ và anh rể thì lái xe quay về.
Tuy phiền toái sẽ rất nhiều nhưng vì muốn mang theo Tiểu Bạch Sư nên Trang Duệ chỉ có thể phải làm như vậy mà thôi, với hình thể khổng lồ của Bạch Sư, đừng nói là lên máy bay, cho dù tứ hợp viện của hắn là không nhỏ nhưng hình như đó vẫn là lãnh địa không lớn với Tiểu Bạch Sư.
Xuất phát từ sáng sớm ở Bắc Kinh, đến gần tối với về đến Bành Thành, Trang Duệ thật sự rất mệt mỏi, vì vậy mà chui vào trong biệt thự của mình để ngủ vùi.
- Này, Lưu Manh, lúc này đã nửa đêm, cậu không ở nhà mà ôm vợ mình mà quấy nhiễu tôi làm gì?
Trang Duệ đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn số điện thoại và thời gian thì hắn không khỏi nổi lửa giận, huynh đệ kia đã kết hôn còn có tâm tư như vậy sao? Trời lạnh thế này mà quấy nhiễu người khác à?
- Cút sang một bên, vợ về Hongkong ăn tết rồi, cậu cugnx không phải không biết, tôi đợi hơi lâu...
- Được rồi, tùy tiện tìm một người phụ nữ nào đó mà ôm, chỉ cần ra khỏi nhà là có khách sạn, có thể nói là tha hồ. Tiểu tử không phải đã nhịn lâu rồi sao? Cứ tự nhiên nhé, tôi còn phải ngủ, đã chạy xe mệt mỏi cả ngày rồi...
Trang Duệ tức giận nói, hắn chuẩn bị cúp điện thoại, tên Đại Xuyên này không có vợ ở bên cạnh thì quyết định quấy rối mình sao?
- Hừ, huynh đệ ta đây đã một tuần rồi không ngủ ngon, cậu có phải nghĩ rằng mình bây giờ không phải là đại cổ đông của Ngao viên nên quyết định chẳng quan tâm không?
Trong điện thoại vang lên âm thanh hổn hển của Lưu Xuyên.
- Ngao viên bị làm sao? Không có tôi thì không tốt được sao?
Trang Duệ có chút sững sốt, mình ngủ thì liên quan gì đến chuyện của Ngao viên? Từ khi xây dựng Ngao viên đến lúc này thì hắn cũng từng đi sang vài ngày, mà hắn vốn cũng không quan tâm đến chuyện ở nơi đó.
- Hừ, Ngao mẹ sinh con, tôi đây hảo tâm gọi tiểu tử cậu đến xem, vậy mà còn không biết cảm kích...
Lưu Xuyên nói làm cho Trang Duệ thanh tỉnh trở lại, vì hắn thật sự có hứng thú với điều này, có thể thấy một sinh linh ra đời, dù là sinh vật nào cũng là đáng chờ mong.
- Được, tôi sẽ đến ngay...
Trang Duệ nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi, hắn cũng bất chấp bên ngoài lạnh như băng, chỉ mặc lên người áo khoác dày, sau đó chạy ra khỏi phòng, đến gara.
- Bạch Sư, lên xe...
Hành động của Trang Duệ làm kinh động Tiểu Bạch Sư, vì vậy mà khi hắn mở cửa sau xe, cơ thể khổng lồ của Bác sĩ đã ngồi xuống ghế lái phụ rồi.
Nửa giờ sau Trang Duệ chạy đến cách Ngao viên vài trăm mét, lúc này không gian chung quanh Ngao viên vốn rất yên ắng chợt vang lên những âm thanh thét gào trầm thấp của Ngao, âm thanh này cực kỳ có lực xuyên thấu, dù là ở xa cũng nghe thấy được.
Cách đó không xa là căn cứ nuôi chó nghiệp vụ của cục công an, nhưng không gian chỗ này lại lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh, có lẽ là bị đám cho Ngao kia dọa cho vỡ mật. Trước đó có người trong căn cứ chó nghiệp vụ của cục công an đến nói chó Ngao bên này chỉ rống lên một tiếng làm cho đám chó nghiệp vụ bên kia ngày càng ít có con hợp cách.
Khi Trang Duệ chạy xe đến cổng Ngao viên, lúc này không gian càng thêm rối loạn, không biết có bao nhiêu con Ngao đang tụ tập lại gào thét, nghe vào trong tai hắn mà thật sự sinh ra cảm giác khủng bố. Hắn tin dù là sư tử đối mặt với một đám Ngao Tây Tạng nổi giận như vậy cũng chỉ có thể lựa chọn phương án bỏ chạy mà thôi.
- Grào, grào...
Bạch Sư cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng gào của đám chó Ngao bên trong Ngao viên, nó cũng có chút xao động, liên tục dùng móng vỗ lên cửa sổ xe. May mà nó cũng không dùng sức, nếu không thì cửa sổ xe bị nó đánh nát mất.
- Được rồi, Bạch Sư, xuống xe...
Trang Duệ vừa đi đến cổng thì tắt máy, hắn sợ tiếng xe hơi chạy vào lại kích thích đám Ngao bên trong.
Chỉ là Trang Duệ không ngờ Bạch Sư sau khi xuống xe thì đứng ở vị trí cách chiếc xe hai ba mét, sau đó nó ngửa mặt lên trời thét dài giống như tuyên cáo vương giả đã đến.
Ngao Tây Tạng khác với chó thường, tiếng gào của nó không phải là sủa, phải là gào, chính xác hơn thì là rống.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 547: Bạch Sư vương giả. (2).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Lúc này bộ dạng của Tiểu Bạch Sư cực kỳ kỳ quái, lông mao toàn thân phát sáng, gương mặt lại không phải giận dữ, miệng cũng không mở ra quá lớn, tiếng rống cũng không có gì là quá chói tai, nhưng lực xuyên thấu của âm thanh là cực kỳ xa.
Âm thanh của Bạch Sư như một viên đá cuội không chút góc cạnh đập vào mặt trống, chậm rãi đánh vào thật mạnh, cuối cùng thong thả xé rách tấm da miệng trống, biến trống thành một đống rác rưởi.
Khi tiếng gầm của Bạch Sư vang lên thì gây ra tai họa cho màng tai của đám Ngao trong Ngao viên, lúc này Ngao viên chợt trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào khác, đất trời chỉ còn lại một âm thanh của Tiểu Bạch Sư.
Nhưng lúc này Trang Duệ đứng bên cạnh Tiểu Bạch Sư cũng cảm thấy chột dạ, vừa rồi khắp nơi là tiếng chó gào thét, bây giờ chung quanh yên tĩnh đến ghê người, giống như hắn đưa thân vào hoang mạc hay đại thảo nguyên vậy, trống trãi và yên ắng.
Vào thời điểm này Trang Duệ chợt lĩnh ngộ ra một vấn đề, có nhiều chùa chiền ở Tây Tạng dùng Ngao làm thần thú hộ tự, có thể vì sư tử không có mặt ở Tây Tạng, mà tiếng gầm của Ngao có thể so với tiếng rống của sư tử, bày ra tôn nghiêm của phật.
Khi Tiểu Bạch Sư phóng ra khí tức tôn giả của mình, nó cũng bùng phát ra dã tính của mình không chút kiêng nể. Một lúc sau trong Ngao viên lại vang lên một âm thanh đầy uy nghiêm, giống như đáp lại tiếng hô của Bạch Sư, Trang Duệ nghe thấy đó hình như là tiếng gào của Ngao Vương lông vàng.
- Ông chủ...Ông chủ Trang, ngài...Ngài có thể dùng xích với con chó Ngao này được không?
Hai ba phút sau những tiếng gào của Tiểu Bạch Sư và trong Ngao viên cũng dầm biến mất, lúc này ngoài phòng trực bảo vệ của Ngao viên chợt vang lên âm thanh yếu ớt, thì ra nhân viên bảo vệ vừa rồi bị tiếng rống của Bạch Sư làm cho hoảng hồn.
- Không có gì, Bạch Sư không cần dùng xích...
Trang Duệ biết viên bảo vệ kia, đồng thời cũng từ chối yêu cầu của đối phương. Từ khi Bạch Sư sinh ra đến bây giờ thì hắn chưa từng đối đãi với nó quá kém, luôn xem nó giống như người thân của mình, chưa từng dùng xích.
Sau khi được Tiểu Bạch Sư xả thân cứu giúp thì Trang Duệ càng có thêm cảm tình khó dứt bỏ với nó, hắn cũng quyết định mình đi ra ngoài nếu có điều kiện sẽ mang nó theo, nếu không thì lần này hắn cũng không bỏ qua tình huống đi máy bay, lại phải chạy xe vài chục giờ về Bành Thành.
Bạch Sư giống như cũng hiểu lời của vị bảo vệ kia, nàng lắc đầu mất vui, lại khẽ gầm một tiếng về phía phòng bảo vệ, điều này làm cho nhân viên kia không dám đi ra mở cửa.
- Ông...Ông chủ Trang, ngài có thể tự mở chốt cửa được không? Khoảng thời gian này Ngao mẹ ở Ngao viên sắp đẻ nên cảm xúc không ổn định, đã làm bị thương hai người, ngay cả anh Chu cũng thiếu chút nữa bị cắn, tôi sợ...
Viênbaro vệ kia dù biết rõ Trang Duệ là ông chủ của Ngao viên thì cũng không dám đi ra mở cửa, ông chủ chỉ có thể đuổi việc mình nhưng Ngao Tây Tạng thì khác, nó có thể xử lý mình, vì thế hắn biết phân biệt rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ.
- Được, tôi ôm lấy nó, anh ra mở cửa đi, được không?
Trang Duệ bị lời nói của viên bảo vệ làm cho dở khóc dở cười, đừng nói là hắn chưa bao giờ dùng xích chó, dù là có mang theo cũng không sử dụng cho Tiểu Bạch Sư.
Lúc này nhân viên bảo vệ ở trong phòng gác được gia cố bằng gọng sắt nhìn ra ngoài thấy Trang Duệ đã ôm lấy cổ con chó Ngao Tây Tạng màu trắng, trong lòng suy xét một chút, cảm thấy phần công tác này không thể vứt đi, vì vậy mới cẩn thận đi ra mở cửa chính. Một âm thanh mở cửa vang lên, viên bảo vệ nhanh chóng lui về phòng, động tác đã quá đủ nhanh nhẹn.
Bạch Sư vừa vào trong Ngao viên thì chạy đi ngay, Trang Duệ đóng cửa xong cũng chạy theo, hắn sợ người ta không biết mà dùng gậy điện tấn công Bạch Sư. Vì vấn đề an toàn, Ngao viên đã lập hồ sơ ở cục công an, tổng cộng được phân phối năm bộ roi điện rất mạnh.
- Mộc Đầu, tôi nghe thấy tiếng gào của Bạch Sư thì biết ngay cậu đến, Bạch Sư kia hình như cũng có chút xao động, Ngao được hai tuổi thì cũng cần phối giống, nếu không sẽ làm tổn thương đến cơ thể...
Lưu Xuyên từ xa đi đến đón, nhưng hắn cũng phải tránh mặt Bạch Sư, vì những ngày nay Ngao trong Ngao viên cũng không ổn định, hắn sợ Bạch Sư cũng như thế.
Trang Duệ giữ chặt tay Lưu Xuyên đi vào trong Ngao viên rồi mở miệng hỏi:
- Ngao sinh chưa? Mau đưa tôi đi xem...
- Ở phía bên kia, có sáu Ngao mẹ chuẩn bị đẻ, đều chuẩn bị kỹ càng...
Lưu Xuyên vùng ra khỏi tay Trang Duệ rồi nói:
- Nhưng ngoài đại ca Nhân Thanh Thố Mỗ thì Ngao Vương lông vàng không cho ai đến gần, chúng ta đến phòng quan sát xem, vì trong những căn phong kia đều lắp đặt camera...
- Hừ, hai đứa chúng nó đừng dây vào nhau, Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca...
Lưu Xuyên vừa nhấc mắt đã thấy Bạch Sư chạy đến bên cạnh Ngao Vương lông vàng, vài ngày qua Ngao Vương lông vàng không nhận ai ngoài Nhân Thanh Thố Mỗ, dù là Chu Thụy từng ra tay chế phục nó, lúc này nó cũng không thèm nhận mặt.
Đối với Ngao Vương lông vàng thì Ngao viên này nó là vương giả, tất cả Ngao cái đều là phi tử của nó, nhưng vì đảm bảo huyết thống của Ngao Tây Tạng, ngoài Ngao Vương lông vàng thì Nhân Thanh Thố Mỗ còn mang đến một con Ngao khác.
Nhưng Nhân Thanh Thố Mỗ đã phải an trí con Ngao kia và vài con Ngao cái ở một chỗ khá xa, vì sợ Ngao Vương lông vàng và chúng phát sinh xung đột.
Bây giờ Bạch Sư đĩnh đạc chạy đến, không chỉ làm cho Chu Thụy và Lưu Xuyên cảm thấy lo lắng, dù là Nhân Thanh Thố Mỗ trước nay am hiểu Ngao Tây Tạng cũng không biết phải làm sao, hắn cũng không biết từ đâu chạy ra một con Tuyết Ngao cao lớn uy mãnh như vậy.
- Bạch Sư, quay về...
Trang Duệ cũng thật sự lo lắng, hắn biết có những động vật đến khi con cái sinh sản thường cực kỳ hung dữ và khó thể tiết chế. Tuy Bạch Sư là do Ngao Vương lông vàng đưa về cho Trang Duệ, nhưng Trang Duệ vẫn tỏ vẻ hoài nghi về mối quan hệ giữa Bạch Sư và Ngao Vương lông vàng, giống như một người châu Phi sinh ra đứa con da trắng vậy.
- Grào, grào...
Bạch Sư lắc lư cái đầu lớn, sau đó khẽ gầm một tiếng với Trang Duệ, lại chạy đến bên cạnh Ngao Vương lông vàng.
Điều làm cho Nhân Thanh Thố Mỗ cảm thấy không rõ chính là ông bạn già kia của mình không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại còn dùng đầu cọ cọ lên đầu Tiểu Bạch Sư. Hắn là một người am hiểu chó Ngao Tây Tạng, tất nhiên biết đó là hành động tỏ ra thân mật của Ngao.
Bạch Sư lúc này chạy đến từng căn phòng chuẩn bị cho Ngao mẹ sinh mà hít hà như một đứa trẻ, những con Ngao mẹ ở bên trong cũng có biểu hiện kỳ quái, chúng cũng không cử động, phải biết rằng những con Ngao mẹ này dù là Ngao Vương lông vàng đụng vào cũng nhe răng há miệng nổi giận.
- Cậu Trang, rất vui khi gặp lại cậu, bạn của tôi...
Nhân Thanh Thố Mỗ thấy hai bên không có xung đột thì trái tim đang treo lên cổ cũng hạ xuống, nhưng hắn lại dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Cậu Trang, sao tôi chưa từng gặp qua con Ngao Đại Tuyết Sơn này bao giờ nhỉ?
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 548: Tánh mạng sinh ra.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu
Chó Ngao Tây Tạng phát dục và sinh trưởng rất muộn so với chó thường, nó phải hai ba tuổi mới được coi là trưởng thành.
Vì vậy nên Nhân Thanh Thố Mỗ tuy biết trước đó Trang Duệ có một con Tiểu Tuyết Ngao màu trắng, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ con Ngao có thân hình tương xứng với Ngao Vương lông vàng này chính là con chó Ngao nhỏ bé vào năm trước.
- Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca, đây chính là con Tiểu Tuyết Ngao năm xưa tôi mang đi vào lúc chúng ta gặp mặt nhau...
Trang Duệ nở nụ cười, gần đây hình thể của Bạch Sư ngày càng lớn, lúc này đã hầu như là hai trăm cân, nhìn qua thật sự giống như một con sư tử màu trắng, đi lại ngẩng cao đầu uy phong như đế vương.
Hai con Ngao con của Tống Quân và Lưu Xuyên tuy lớn rất nhanh nhưng nếu bây giờ đứng chung với Bạch Sư, sợ rằng người ta sẽ sinh ra cảm giác hai con Ngao kia bị chủ bỏ đói.
- Thật sự là con Ngao năm trước sao?
Nhân Thanh Thố Mỗ nghe được lời của Trang Duệ thì cũng không để ý đến mặt đất bụi bặm, hắn chắp tay trước ngực quỳ xuống trươc mặt Bạch Sư, trong miệng còn nói gì đó khó hiểu. Cuối cùng hắn còn đặt hai bàn tay xuống đất, coi như dập đầu với Bạch Sư vài cái.
- Anh Chu, Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca làm gì vậy?
Trang Duệ thật sự cảm thấy khó hiểu, hắn dùng cùi chỏ đụng đụng vào Chu Thụy ở bên cạnh.
- Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca nói Bạch Sư là hóa thân của Tuyết Sơn nữ thần, là thần thủ hộ Đại Tuyết Sơn...
Chu Thụy nói làm cho Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, Bạch Sư chỉ là một con Ngao đực, dù thế nào cũng không liên quan gì đến nữ thần gì kia, chẳng lẽ nữ thần lại hóa thân vào Ngao đực?
- Được rồi, chỗ này có anh Chu trông coi là được, tôi đưa cậu đi đến xem chó Ngao Tây Tạng đã sinh, sau đó chúng ta đến phòng quan sát để chờ...
Lúc này khí trời lập xuân là rất lạnh, tuy Lưu Xuyên bọc quanh người một cái áo khoác quân dụng rất dày nhưng vẫn lạnh run, vì vậy mà kéo Trang Duệ muốn đi ngay.
- Đã sinh rồi sao? Đi, đi xem...
- Hay để ngày mai rồi xem, bây giờ Ngao con đang ngủ, hơn nữa Ngao mẹ bảo vệ rất chặt, căn bản là đêm hôm khuya khoắt không nên kinh động...
Kiến thức chuyên nghiệp của Chu Thụy mạnh hơn Lưu Xuyên, vì vậy mà ra tay ngăn cản hai kẻ muốn quấy rối giấc ngủ của Ngao con.
- Không xem thì không xem, chúng ta về phòng quan sát. Mộc Đầu, tôi nói cho cậu biết, Ngao con còn đáng yêu hơn cả Bạch Sư vào lúc nhỏ...
Trang Duệ bị lời của Lưu Xuyên làm cho dở khóc dở cười, hơn nữa đêm kéo mình đến đây mà không được thấy Ngao con, chẳng lẽ mình lại chạy tới xem màn hình giám sát?
Trang Duệ thấy Nhân Thanh Thố Mỗ thỉnh thoảng vẫn đi lại bên ngoài những căn phòng dành cho Ngao mẹ sắp sinh, vì vậy hắn nói:
- Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca, mọi người nên đi nghỉ ngơi, Ngao mẹ cũng không nhất định sẽ sinh vào đêm nay...
- Hôm nay hai con Ngao này tỏ ra cực kỳ yên tĩnh, dựa theo kinh nghiệm của tôi thì sẽ sinh trong hai mươi bốn giờ tới, thế nên tôi phải chờ...
Nhân Thanh Thố Mỗ lắc đầu tỏ ý Trang Duệ có thể rời đi, vì Ngao có thể hình quá lớn, hơn nữa đám Ngao này làm mẹ cũng không quá hợp cách, nếu như để chúng sinh sản tự nhiên mà không có sự trợ giúp, sợ rằng Ngao con sẽ bị mẹ đè chết.
- Vậy thì được...
Trang Duệ đang định cùng Lưu Xuyên bỏ đi, sau lưng chợt vang lên tiếng gào, hắn quay đầu lại nhìn, Bạch Sư đang chạy đến, cơ thể màu trắng đâm vào thân thể màu vàng của Ngao Vương lông vàng.
- Trở về, Đa Khởi!
Nhân Thanh Thố Mỗ lên tiếng, vừa rồi hắn thấy rõ khi Trang Duệ muốn đi thì Đa Khởi của mình, cũng chính là Ngao Vương lông vàng đột nhiên chạy đến sau lưng Trang Duệ, nó há miệng giống như muốn cắn, lại bị Bạch Sư đẩy ra.
Bạch Sư cũng không quan tâm Ngao Vương lông vàng có quan hệ gì với mình, trong mắt nó thì Trang Duệ chẳng khác nào cha mình, vì thế bây giờ lông mao toàn thân nó dựng ngược lên, chuẩn bị nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngao Vương lông vàng.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ngao Vương lông vàng sẽ không tấn công tôi chứ?
Trang Duệ phục hồi tinh thần lại, hắn thấy hai con Ngao đang giằng co với nhau, vì vậy trước tiên làm công tác trấn an cho Tiểu Bạch Sư, để cho nó bình tĩnh lại. Đồng thời Nhân Thanh Thố Mỗ ở bên kia cũng đã giữ lấy cổ của Ngao Vương lông vàng.
Tuy thái độ của Ngao Vương lông vàng với Tiểu Bạch Sư lúc nào cũng như với con cháu, không chấp nhất, nhưng hành động của Tiểu Bạch Sư vừa rồi cũng chọc giận nó.
- Đừng đến, cảm xúc của Đa Khởi không ổn định...
Nhân Thanh Thố Mỗ thấy Trang Duệ trấn an Tiểu Bạch Sư xong thì đi về phía mình, hắn vội vàng khoát tay, tỏ ý không cần đi đến.
- Không có gì, tôi cũng có quen biết Ngao Vương lông vàng, nó vừa rồi chắc không phải có ý cắn tôi đâu.
Trang Duệ đi đến bên cạnh Ngao Vương lông vàng, hắn dùng tay sờ lên người nó, quả nhiên nó cúi đầu, để cho hắn sờ lên đầu, cũng không có dấu hiệu cắn người, điều này làm cho Nhân Thanh Thố Mỗ đang ôm cổ nó cũng thở phào một hơi.
Nhưng Ngao Vương lông vàng cho Trang Duệ sờ đầu một lúc, sau đó ngẩng đầu lên há miệng cắn vạt áo của Trang Duệ, nó kéo hắn đi về phía gian phòng chuẩn bị cho Ngao mẹ sinh con, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh gào thét.
- Ủa, Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca, đây có phải là con Ngao sắp sinh không?
Trang Duệ đứng ở cửa phòng xem xét, hắn phát hiện trong phòng, dưới cơ thể của con Ngao cái có vài con con, cái đầu nhỏ, giống như một con chuột cống, toàn thân ướt sũng.
- Đúng rồi...
Nhân Thanh Thố Mỗ nghe được lời của Trang Duệ thì vội vàng chạy đến, Chu Thụy và Lưu Xuyên cũng chạy đến, nhưng hai người bị Ngao Vương lông vàng rống lên đuổi về.
Dù Ngao mẹ trong phòng có vẻ suy yếu nhưng khi thấy người thì lại muốn đứng lên, sau khi nghe được âm thanh của Nhân Thanh Thố Mỗ thì mới nằm xuống.
- Một con, hai con, ba con, bốn con, năm con, Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca, tổng cộng có năm con...
Trang Duệ nhờ vào ánh đèn mà thấy bên bụng của Ngao mẹ có năm Ngao con, cả đám nhắm chặt mắt, dùng sức bú.
- Không đúng, bộ dạng của Trác Mã rất khổ sở, hình như không thoải mái, có lẽ trong bụng vẫn còn Ngao con...
Góc độ quan sát giữa Trang Duệ và Nhân Thanh Thố Mỗ rất khác nhau, hắn không nhìn Ngao con mà nhìn tình hình của Ngao mẹ.
Sau khi nghe Nhân Thanh Thố Mỗ nói thì Trang Duệ cũng thấy con Ngao mẹ tên là Trác Mã kia có gì đó hơi lạ, vừa rồi nằm xuống thì ánh mắt hơi tan rả, cơ thể run rẩy.
- Grào, grào, grào...
Đúng lúc này Ngao Vương lông vàng dùng đầu cọ vào người Trang Duệ, trong miệng phát ra tiếng gào. Hắn đã hiểu, ngao vương lông vàng kéo mình đến để muốn mình tự tay cứu mạng Ngao mẹ.
Phòng chuẩn bị cho Ngao mẹ sinh con cũng không quá lớn, Trang Duệ lặng lẽ dùng linh khí truyền vào trong người con Ngao mẹ.
Con Ngao mẹ giống như đã kiệt sức nhưng khi linh khí truyền vào người thì chậm rãi mở mắt, nó ngẩng đầu dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trang Duệ, mà dưới thân lại có một con Ngao đen nhánh được sinh ra trên thế giới này.
Đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ được thấy một sinh mệnh ra đời.
- Còn một con, còn một con nữa...
Con ngao đầu tiên được sinh ra thì lại có một con khác chào đời, nhưng hai con Ngao này giống như ở trong bụng mẹ quá lâu, vì thế mà sinh ra khá ỉu xìu, không hoạt bát...
- Hai con Ngao này có lẽ không sống được, đáng tiếc...
Nhân Thanh Thố Mỗ ở bên cạnh Trang Duệ chợt thở dài, trong tự nhiên thì có sự cạnh tranh, chỉ có con mạnh mới có tư cách sống, hai con Ngao cuối cùng kia rõ ràng có chút kém cỏi từ khi sinh ra, nếu lúc đầu không thể nào tìm được vú mẹ, khả năng sinh tồn là rất kém.
Nhưng chuyện làm cho Nhân Thanh Thố Mỗ há hốc miệng đã xảy ra, hai con Ngao con cách mẹ hơn nửa thước chợt hếch mũi leo lên bụng mẹ.
Hai tiểu tử này rất thô lỗ, nó đẩy anh chị em ở bên cạnh sang một bên, chiếm dụng nguồn sữa từ mẹ mình.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của _Matrix_