Quyển 5: Thuần Dương Chiến Thần.
Chương 120 : Bàn Cốc Đại Đế
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thành Chiến thân cao một mét chín, hai cánh tay to lớn cũng phải cỡ cái đùi người bình thường. Lực lượng không thể nào nhỏ được, vũ khí hắn sử dụng cũng là một thanh trường đao dày nặng bảy tám chục cân.
Lực lượng của Cốc Trần so với Thành Chiến còn lớn hơn nhưng vóc người lại không cao lớn như Thành Chiến, vũ khí của hắn là một thanh trường thương, mặc dù không nặng như thanh trường đao của Thành Chiến nhưng lực lượng bổ ra so với Thành Chiến còn hơn chứ không kém.
Với sự dũng mãnh của Cốc Trần và Thành Chiến, đều là một người có thể địch lại trăm người, cho dù là bị hai trăm tên tinh binh vây khốn cũng không thể làm gì được hai người, nhưng là khi hai người bị đại đương gia Thanh Long công kích lại phải liên tiếp lùi lại phía sau rơi xuống hạ phong.
Trong tay Thanh Long cầm hai cái thiết chuỳ rất lớn, mỗi cái phải nặng ít nhất trăm cân. Thành Chiến là nổi tiếng về lực lượng mà khi liều mạng một kích với Thanh Long hai tay cũng phải run bần bật.
Hai người tuy đều biết Thanh Long lợi hại, nhưng khi tân mắt chứng kiến mới thất kinh. Một người năm nay gần sáu mươi tuổi không chỉ bề ngoài chỉ mới chưa tới bốn mươi mà lực lượng cũng lớn vô cùng, quả thật là vượt quá sức tưởng tượng của hai người.
Tên này không giống một người thường mà giống một yêu nghiệt hơn.
Cách chiến trượng mấy trăm trượng xa, Cổ Thần đang ngồi trong nhà của mình nhưng mọi thứ phát sinh trên chiến trường hắn đều thấy rõ ràng, lúc này trong ánh mắt hắn lộ lên một tia dị sắc.
Cổ Thần từ trên người tên đại đương gia Thanh Long kia cảm nhận được khí tức của tu tiên giả, hơn nữa còn là khí tức vô cùng cường đại.
Tuy cổ khí tức này vo cùng mỏng manh nhưng bản chất của khí tức này lại cường hãn dị thường, vượt qua bất kỳ người nào hắn đã từng gặp, ngay cả Ngô Tinh và Cơ Nghiêu cũng không bằng được.
Cổ Thần nhắm mắt lại, tập trung tình thần lên người Thanh Long. Từ khí tức của tên Thanh Long này thì xác thực hắn chỉ là một phàm nhân.
Nếu hắn đã là một phàm nhân nhưng trên người lại có khí tức của tu tiên giả, như vậy trên người hắn khẳng định có vật phẩm của tu tiên giả.
Đúng lúc này, hai mắt Cổ Thần đột nhiên mở ra, trong mắt lộ ra tia hưng phấn khó che giấu được.
Song chuỳ trên tay Thanh Long dũng mãnh phi thường. Song chuỳ nện xuống, Cốc Trần và Thành Chiến dều không thể chống đỡ, chỉ có thể né tránh, tình thế rất nguy hiểm.
Cốc Trần và Thành CHiến chính là trụ cột của đám thôn dân. Khi thấy hai người dưới công kích của Thanh Long chật vật như vậy, thì niềm tin liền bị dao động, khí thết nhất thời giảm xuống rất nhiều. Chúng cường đạo lại thừa cơ phản công, trong nhát mắt tình thế liền nghịch chuyển, cường đạo chiếm thế thượng phong.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên gió nổi lên, những đám mây quay cuồng, biến hoá bất thình lình doạ mọi người nhảy dựng, không tự chủ dừng lại mọi động tác, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái cự chưởng thuần bạch sắc to hơn mười trượng, từ trên trời giáng xuống.
Nhất thời tiếng hét sợ hãi khắp nơi vang lên, vô luận là thôn dân hay đám cường đạo đều chưa tưng gặp qua tình cảnh như thế này bao giờ. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái cự chưởng, đây chính là sự tình mà tiên nhân hoặc yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Cái bạch sắc cự chưởng kia không hề để ý tới ánh mắt của mọi người, trực tiếp chộp xuống đại đương gia Thanh Long. Lúc cách Thanh Long còn lhoảng hơn mười trượng, một khối hắc sắc vật phẩm từ trng lòng ngực Thanh Long đột nhiên bay ra, rồi bị cự chưởng chộp vào trong tay.
Ngay sau đó, cự chưởng chợt loé lên như một đạo lưu quang biến mất trong một ngọn núi cao ở xa xa.
Trong lòng bàn tay Cổ Thần đột nhiên xuất hiện một khối ngọc bội toàn thân đen kịt toả ra khí tức của cường giả. Mà bên trên miếng ngọc bội còn có bốn chữ: "Hắc Thuỷ cuồn cuộn!"
Cổ Thần vừa thấy bốn chữ này thì thần sắc lập tức biến đổi, cả kinh nói:
- Hảo một kiện vô thượng tiên bảo, không ngờ lại là di vật của Hắc Thuỷ đại đế. Vật này lại rơi vào tay một phàm nhân, thật sự là huỷ hoại bảo vậy mà!
Ở giữa chốn phàm nhân thế này, vậy mà lại kiếm được một kiện vô thượng tiên bảo, cái này không khỏi khiến Cổ Thần vạn phần kinh hỉ.
Huống hồ đây cũng không phải là một kiện vô thượng tiên bảo bình thường, mà là tiên bảo của của một trong năm vị đại đế trong truyền thuyết: Hắc Thuỷ đại đế!
Cổ Thần cẩn thận quan sát khối ngọc bội này, trên bề mặt mang theo một loại khí tức cổ xưa mà tang thương, tựa hồ như muốn nói với thế nhân về sự vô tình của thời gian.
Khí tức của Hắc Thuỷ đại đế trong khối ngọc bội này đã rất mỏng manh, ngay cả Cổ Thần cũng chỉ có thể cảm nhân được một chút khí tức mà thôi. Nhưng ui áp ẩn chứa trong cổ khí tức này lại vô cùng cường đại, ngay cả siêu cấp cường giả đương thời như Ngô Tinh, Cơ Nghiêu cũng khó mà theo kịp.
Với cảm ứng lực nhảy cảm đến cực điểm của Cổ Thần mà cũng chỉ có thể cảm ứng được một tia khí tức yếu ớt trên miếng ngọc bội, có thể nghĩ tu luyện giả bình thường có được khối ngọc bội này cũng không thể nào nhận ra nó là một kiện vô thượng tiên bảo mà chỉ nghĩ nó là một khối ngọc bội bình thường mà thôi. Về phần phàm nhân thì khỏi cần phải nói.
Một kiện vô thượng tiên bảo của Hắc Thuỷ đại đế như thế này tại sao lại ở trong tay một phàm nhân thì Cổ Thần nhíu mày không thể nào hiểu được.
Khối ngọc bội này chắc chắn không phải vật gia truyền của Thanh Long, cũng không phải là hắn đoạt được từ tay người khác.
Hơn ba mươi năm trước, Lý Thanh Thuỷ cũng chỉ là một thôn dân bình thường, mặc dù tính tình có chút hung ác nhưng lực lượng lại không có bao nhiêu, dựa vào ý chí không sợ trời không sợ đất đơn đả độc đấu thì rất ít người có thể đánh bại được hắn. Nhưng nếu là cùng lúc hai ba người thì hắn không phải là đối thủ. Cho nên lúc Lý Thanh Thuỷ bị tuyên án dìm sông không hề có chút sức phản kháng nào mà bị trói gô lại ném vào trong lòng sông.
Tại đáy sông, lúc Lý Thanh Thuỷ tưởng là sắp chết ngạt thì lại phát hiện một khói hắc sắc ngọc bội lẳng lặng nằm yên dưới đáy sông, mà thân thể hắn lúc này vừa vặn ở trên khối ngọc bội đó.
Tới lúc tối hậu, Lý Thanh Thuỷ đã chịu hết nổi rồi, mở miệng muốn hô hấp một cái nhưng việc lạ lại phát sinh. Hắn vậy mà không bị ngộp thở chết, cũng không có bởi vì hít thở mà bị nước sặc chết, giống như là hắn không phải ở trong nước vậy.
Hơn nữa, lực lượng của hắn không hiểu tại sao lại biến lớn khiến hắn có thể vùng vẫy thoát khỏi mớ dây trói.
Việc lạ như vậy đều bởi vì khối hắc ngọc kia, Lý Thanh Thuỷ tuy không thể nhìn ra nó có cái gì đặc biệt nhưng đây rõ ràng là một khối ngọc bội vô cùng quý báu, một kiện bảo vật trân quý. Hắn cũng không ngờ vận may của mình lại tốt đến vậy, lúc tưởng như sắp chết lại vớ được bảo vật cứu mạng.
Khi đeo nó lên người thì hắn sẽ có được lực lượng không gì tưởng nỗi.
Vì vậy, từ lúc đó trở đi, Lý Thanh Thuỷ luôn mang theo khối ngọc bội này trên người, từ đó mà hắn có khả năng bằng sức một người đồ sát toàn bộ cả bốn thôn trang.
Bất kể là ba mươi năm trước Lý Thanh Thuỷ hay là Thanh Long ba mươi năm sau này, uy danh của hai người đều từ khối ngọc bội này mà có. Khối ngọc bội này không chỉ giúp bọn hắn có lực lượng cường đại mà còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Bởi vì vậy nên sau ba mươi năm mà dung mạo của hắn chỉ già hơn không tới mười tuổi, tuổi đã gần sáu mươi nhưng bề ngoài hắn vẫn chỉ mới gần bốn mươi mà thôi.
Bạch sắc cự chưởng từ trên bầu trời khiến mọi người vô cùng kinh hãi kia khiến toàn trường nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, tất cả chiến đấu đều dừng lại.
Giữa lúc đó, một tiếng hét thê lương đến cực điểm đột nhiên vang lên từ trong miệng của vị đại đương gia Thanh Long. Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy dung mạo của hắn đang nhanh chóng già đi, làn da đang căng cứng nhanh chóng trở nên nhăn nheo, mái tóc đen tuyền dần trở nên bạc trắng, thân thể trung niên tráng kiện cũng trong chớp mắt trở nên già yếu.
Những biến hoá này đều xảy ra trước mắt tất cả mọi người.
"Oành! Oành!"
Hai tiếng nổ lớn vang lên, hai cái thiết chuỳ to lớn của hắn từ trên tay rơi xuống đất.
Thanh Long nhìn hai bàn tay vô lực lúc này của hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin. Chỉ trong chớp mắt hắn đã mất đi lực lượng, mất đi thanh xuân, mất đi hết thảy trở lại là một lão già bình thường tuổi lục tuần.
Một đạo hàn quang như lưu tinh từ trong tay Cốc Trần đâm tới, trong lúc Thanh Long còn đang kinh ngạc, ý thức muốn tránh né một thương này nhưng thân thể lại không kịp phản ứng. Trường thương thẳng tắp xuyên thẳng qua yết hầu của hắn. Thanh Long lập tức mất mạng.
Mất đi kiện tiên bảo của Hắc Thuỷ đại đế để lại, đại đương gia Thanh Long căn bản cũng chỉ là một lão đầu bình thường, không chịu nổi một kích.
Trường thương run lên rút ra khỏi yết hầu của Thanh Long, một cột máu tươi cũng theo đó bắn ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thi thể của Thanh Long đổ ập xuống.
Cốc Trần tay cầm trường thương hướng xuống đất gõ mạnh một cái, hai mắt trừng lên quét qua chúng cường đạo quát:
- Đại đương gia Thanh Long đã chết, người nào tiếp tục phản kháng, chết! Người đầu hàng, sống!
Chúng thôn dân nhất thời hưng phấn rống to lên, tên đại đương gia Thanh Long có hung danh uy chấn ba mươi năm qua đã chết rồi! Sĩ khí của đám thôn dân nhất thời lại tăng cao, cảm giác sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất không thấy, trong ánh mắt họ chỉ còn lại hưng phấn mà thôi.
Ngược lại, đám cường đạo Thanh Long trại vừa thấy đại đương gia chết đi, trụ cột trong lòng bọn họ đã không còn nữa, cảm giác sợ hãi vừa nãy vẫn còn lưu lại, bây giờ còn tăng mạnh, bọn họ nhất thời đều ném đi vũ khí trong tay, chạy tới trước hô to đầu hàng.
Thanh Long mang tới đây tổng cộng một ngàn tên cường đạo, ở trong Thanh Long trại chỉ lưu lại không tới một trăm tên thủ vệ. Vừa rồi chiến đấu mặc dù có chút khốc liệt nhưng thời gian không dài. Từ lúc Cổ Thần biến Thuần Dương cương khí thành cự chưởng xuất hiện thì chiến đấu đã lập tức đình chỉ rồi.
Cho nên số người tử thương của hai bên cũng không nhiều, một ngàn tên cường đạo hiện tại cũng còn hơn tám trăm tên.
Lúc trước đám cường đạo đầu hàng, Cốc Trần đều giết hết là bởi vì lúc đó Thanh Long vẫn còn tồn tại, những người đầu hàng lúc đó không có thực sự đầu hàng, chỉ cần Thanh Long còn thì bọn họ nhất định sẽ lâm trận đào ngũ cho nên chỉ có thể giết đi.
Mà bây giờ, Thanh Long đã chết, Thanh Long trại đã không còn tồn tại nữa, đám cường đạo Thanh Long trại đã không còn chỗ để đi thì rất khó sinh ra dị tâm.
Hơn tám trăm tên cường đạo này đều là tinh anh trong chiến đấu, thu nhập vào dưới trướng có thể làm cho thực lực của Cốc Trần tăng mạnh, cho nên Cốc Trần mới kêu gọi đầu hàng.
Cốc Trần hợp nhất hơn tám trăm cường đạo của Thanh Long trại này thì binh lực dưới trướng đã có hơn ba ngàn ba trăm người, thực lực lại một lần nữa mạnh lên.
Đến tối lại có một tin tức tốt truyền tới, Cốc Thuỳen suất lĩnh năm trăm binh sĩ đã đánh hạ được hang ổ Thanh Long trại thu về đại lượng lương thực. Vũ khí và tiền tài vô số, cứ vớt hơn một trăm nam nô, hơn chín trăm nữ nô.
Ngày kế tiếp, Cốc Trần tụ mình dẫn đại quân tiến về phía Thanh Long trại nghiệm thu chiến lợi phẩm.
Vừa mới ra hỏi Cốc gia thôn chưa tới mười dặm, phía trước đột nhiên có một huyết nhân chạy tới, gấp rút hô to:
- Thanh Long trại bị quan binh công chiếm ...
Thành Chiến đang đi trước liền kinh hãi nói:
- Binh lính ở lại trong trại như thế nào?
Huyết nhân kia nước mắt đầm đìa nói:
- Quan binh muốn đoạt lấy tài phú trong trại, Cốc đại nhân sống chết chống cự nên đã chết trận sa trường, năm trăm huynh đệ cơ hồ toàn bộ đều chết dưới tay quan binh, một số ít có thể chạy trốn đi rồi.
Khi tin tức truyền tới tai Cốc Trần thì hắn liền nổi giận lôi đình triệu tập binh lính dưới trướng cắt máu ăn thề quyết trả thù cho đệ đệ. Hắn thề phải giết hết tất cả tướng lĩnh của Trần quốc không chừa một ai.
Một cuộc chiến tranh phản quốc lập tức triển khai, tâm tình của Cốc Trần đại biến khiến cho một hồi huyết chiến kéo dài mở màn.
Lúc này, Trần quốc đang lâm bào tình trạng bão lụt thiên tai, dân chúng nghèo khổ, thuế má trầm trọng, dân chúng lầm than. Cuộc chiến phản quốc của Cốc Trần liền đạt được sự ủng hộ nhiệt tình của dân chúng, không đến mười ngày đã tập kết được một chi quân đội hơn hai vạn người.
Trần quốc phái ra hai van tinh binh vây quét nhưng lại không địch được sự dũng mãnh của Thành Chiến và mưu lược của Cốc Trần nên qua ba tháng hai vạn tinh binh toàn quân bị diệt, không một ai trốn thoát, cũng không kêu hàng một ai.
Càng ngày càng có thêm nhiều dân chúng ủng hộ phản quyền quân của Cốc Trần, sau ba tháng Cốc Trần đã có được một đội quân hơn năm vạn.
Sau khi tiêu diệt hai vạn tinh binh của Trần quốc, Cốc Trần liền chỉ huy đại quân tây tiến đánh chiếm Giang thành là một toà thành ở phía đông của Trần quốc.
Nửa tháng phá được thành, tất cả quan viên binh tướng trong thành đều bị giết hết, tổng cộng hơn ba vạn sáu ngàn người.
Cốc Trần lấy Giang thành làm đại bản doanh, chiêu binh mãi mã. Trong một năm thời gian tổng cộng đánh lui và tiêu diệt ba lượt quân Trần quốc, diết địch hơn năm vạn người, nhánh quân của Cốc Trần cũng nhanh chóng lớn mạnh trở thành một đại quân hơn hai mươi vạn người.
Một năm sau, Cốc Trần tự mình dẫn đại quân tiếp tục tây tiến. Sau ba năm đã chiếm được hơn mười toà đại thành trì của Trần quốc, số binh sĩ bị đồ sát phải hơn trăm vạn.
Đến năm thứ tư, Cốc Trần đánh hạ đô thành của Trần quốc. Trần hoàng cùng thái tử trốn sang hướng Triệu quốc. Hơn ba vạn người trong hoàng tộc Trần quốc cùng với cả vạn quan viên, binh tướng hơn mười vạn dưới mệnh lệnh của Cốc Trần, tất cả đều bị đồ sát.
Thời gian bốn năm, Cốc Trần đã không còn là một thiếu niên không hiểu thế sự ở Cốc gia thôn như xưa kia nữa mà đã trở thành một thiết huyết đế vương người người nghe phải khiếp vía.
Từ lúc đoạt được di bảo của Hắc Thuy đại đế từ tay Thanh Long, Cốc Trần mang binh tạo phản, Cổ Thần cũng không còn lý do tiếp tục lưu lại bên hắn nữa, cho nên Cổ Thần cũng không hiện thân ra mặt. Bất quá Cổ Thần vẫn một mực ở bên cạnh không xa Cốc Trần, luôn luôn ở một chỗ bí mật yên lặng quan sát nhân sinh của Cốc Trần.
Tính cách của Cốc Trần đại biến, nhưng cũng không khiến Cổ Thần có bao nhiêu kinh ngạc. Sát tâm của Cốc Trần cũng có chút tương tự như hắn, bất quá hai người tuy đồng dạng giết không ít người nhưng Cổ Thần lại không bị hãm vào trong đó, ngược lại Cốc Trần lại càng lâm vào sâu hơn.
Trần hoàng cùng thái tử trốn sang Triệu quốc, Cốc Trần phong Thành Chiến thành Bắc đại tướng quân dẫn theo ba mươi vạn binh đi chinh phạt Triệu quốc.
Triệu quốc ở phía bắc của Trần quốc, Cốc Trần phong Tư Mã Duyên thành Tây đại tướng quân mang binh mười vạn trấn thủ phía tây phòng ngừa quân Vệ quốc ở phía đó xâm lấn.
Cốc Trần phong QUan Kỳ là Nam đại tướng quân mang theo mười van binh mã trấn thủ khu thuỷ vực của sông Đại Giang. Phong Trương Xa là hộ quốc tướng quân thống lĩnh mười vạn quân trấn thủ Hoàng đô.
Còn hơn hai mươi vạn cấm vệ binh khác cũng trú tại Hoàng đô do chính Cốc Trần thống lĩnh.
Năm thứ năm, Bắc đại tướng quân THành Chiến sơ báo thắng lợi tiến công liên tiếp được hai toà đại thành và hơn mười toà tiểu thành của Triệu quốc.
Ba tháng sau, Cốc Trấn ban bố thiên hạ đăng cơ lập đế, vì kỉ niệm đệ đệ Cốc Thuyền của hắn, thành Bàn quốc, tự phong bản thân là Bàn Hoàng, thế nhân xưng hô là Bàn Cốc đại đế.
Năm đó, Cốc Trần hai mươi mốt tuổi.
Cốc Trần đăng cơ làm đế, lấy muội muội của Trương Xa làm vợ, lập vị hoàng hậu.
Trương Tiêu năm năm trước thiếu chút nữa đã bị tam đương gia của Thanh Long trại cướp đoạt. Lúc đó tuy tam đương gia là do Cốc Trần giết chết, nhưng người đầu tiên ra mặt cho Trương Tiêu lại là Thành Chiến, kể từ đó, Trương Tiêu cùng Thành Chiến liền nảy sinh tình cảm.
Năm năm trôi qua, Thành Chiến liên tục chinh chiến, thời gian nhàn rỗi không nhiều nhưng cũng đã cùng Trương Tiêu bí mật trở thành người yêu.
Cốc Trần lấy Trương Tiêu làm vợ khiến Thành Chiến giân dữ không tiếp tục tấn công Triệu quốc nữa là đái lĩnh ba mươi vạn đại quân phản hướng công tới Bàn quốc.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thành Chiến phản, Cốc Trần đại nộ, tự mình dẫn hai mươi vạn cấm vệ quân và mười vạn hộ quốc quân, tổng cộng ba mươi vạn đại quân, thảo phạt phản quân.
Trận chiến này kéo dài hơn một năm, luận chiến lực, luận mưu lược, Thành Chiến không phải địch thủ của Cổ Thần, binh bại bị bắt.
Tình nghĩa huynh đệ năm xưa, lúc này tất nhiên không còn tồn tại, Cốc Trần hạ lệnh xử Thành Chiến ngũ mã phân thây.
Trấn Nam Tướng Quân Quan Kỳ, Hộ Quốc Tướng Quân Trương Viễn lên tiếng cầu xin đều bị Cốc Trần bác bỏ.
Cuối cùng, Thành Chiến bị ngũ mã phân thây, đầu thân, tứ chi bị Cốc Trần hạ lệnh vứt mỗi thứ một nơi.
Khi Cốc Trần và Thành Chiến nội chiến, Triệu Quốc từng mấy lần phái binh đánh bất ngờ. Nên lúc đánh bại Thành Chiến, Cốc Trần ngự giá thân chinh, suất đại quân năm mươi vạn, thảo phạt Triệu Quốc, phàm là thành trì chống lại, đều bị đồ sát toàn thành.
Chinh phạt hai năm, công phá chín toàn thành lớn, hơn năm mươi tòa thành nhỏ, chiếm hai phần ba lãnh thổ Triệu Quốc.
Đến năm thứ ba, Cốc Trần dẹp xong một tòa thành cuối cùng của Triệu Quốc, và dân chúng trong thành này cũng bị tàn sát toàn bộ. Hoàng tộc Triệu Quốc càng bị đuổi tận giết tuyệt, mà Trần Hoàng và thái tử trốn tới đó cũng bị chết theo.
Huynh đệ ngày trước, Cốc Chu, Thành Chiến, Trương Viễn đều đã chết, chỉ còn lại có hai người Quan Kỳ, Tư Mã Duyên.
Trấn Tây Tướng Quân Tư Mã Duyên dâng tấu, biểu thị chúc mừng, Cốc Trần đại hỉ, phong Tư Mã Duyên làm Bình Tây Vương, ban thưởng binh ba mươi vạn, cộng thêm Trấn Tây Thủ Quân mười vạn, tổng cộng bốn mươi vạn thảo phạt Vệ Quốc.
Trấn Nam Tướng Quân Quan Kỳ biết được Cốc Trần lấy Triệu Quốc hoàng, nguyên bản vì cái chết của Trương Viễn mà sinh bệnh, lúc này càng họa vô đơn chí, mắng to Cốc Trần, quên mất tình nghĩa huynh đệ, mắng trời cao vô tình, không có mắt, ban đêm tại Trấn Nam Tướng Quân phủ, tự sát mà chết.
Lúc Quan Kỳ một kiếm xuyên tim, Cổ Thần cũng có ở đấy. Lúc sắp chết gặp được người cũ, ký ức khi còn nhỏ nổi lên trong trí óc làm cho Quan Kỳ không khỏi nước mắt chảy ròng ròng, nhìn Cổ Thần, khóc không thành tiếng.
Cổ Thần hỏi:
- Ngươi làm tới Trấn Nam Tướng Quân, tại phía nam thuỷ vực, có thể lấy thúng úp voi, hưởng vinh hoa phú quý bất tận, vì sao không ra thế sự, lại muốn tìm cái chết?
Quan Kỳ oán hận một tiếng dài, nói:
- Không cầu sinh cùng năm cùng tháng, chỉ nguyện được chết cùng tháng cùng năm, trời sanh vô tình, huynh đệ của ta đều đã chết, ta còn sống một mình để làm gì?
Nói xong ôm nỗi hận mà chết.
Trong lòng Quan Kỳ xem ra người huynh đệ Cốc Trần này từ lúc sát hại Thành Chiến cũng đã chết rồi.
Cái chết của Quan Kỳ không thể khiến Cốc Trần thay đổi chút nào, nghĩa huynh đệ đối với Quan Kỳ mà nói nặng tựa thiên địa, đối với Cốc Trần mà nói, nhạt như nước ốc, trên con đường chinh phatk của hắn, vừa mới bắt đầu, năm tháng vô tình, xuân thu....
Thời gian thoáng qua, ba mươi năm đã trôi đi.
Thời gian ba mươi năm, Cốc Trần đánh Đông dẹp Bắc, Nam chinh Bắc Phạt, diệt quốc vô số, lúc ban đầu vốn chỉ là một tiểu quốc diện tích mấy trăm dặm, đã trở thành siêu cấp đế quốc diện tích vạn dặm, đông tới phía Đông đại thảo nguyên, tây tới Hắc Thủy Hà vô biên, nam tới đại thảo nguyên giữa dòng đại giang, bắc tới biển rộng vạn ly, lãnh thổ quốc gia cực lớn, hùng bá một phương.
Một mảnh đại địa, từ xưa đến nay, chẳng bao giờ có ai có thể thống nhất hoàn toàn.
Hôm nay, đã có một đế quốc khổng lồ quật khởi, hùng bá một phương.
Uy danh của Bàn Cốc Đại Đế truyền khắp mỗi ngõ ngách tại đây, thậm chí tại những địa phương xa xôi.
Sáu vị niên thiếu của Cốc gia thôn năm đó, giờ chỉ còn có Cốc Trần, Tư Mã Duyên, một người là hoàng đế, một người là Bình Tây Vương dưới một người, trên vạn.
Bốn người khác, Cốc Chu chết trận sa trường, Thành Chiến phản loạn bị ngũ mã phân thây, Trương Viễn thông đồng với địch, Quan Kỳ hận trời tự sát...
Phương viên vạn lý bị Bàn Quốc nhất thống, nhưng thiên hạ chưa thái bình, hoàng tộc các nước bị diệt, hợp lại khởi binh, mưu toan phá vỡ chính quyền, khôi phục non sông, nhưng trước sự cường đại của Đại Bàn Đế Quốc, không khác nào lấy chứng trọi đá, châu chấu đá xe cả.
Lãnh thổ quốc gia nhất thống, mặc dù có một ít tiểu nhân phản loạn, nhưng không có chiến tranh lớn, toàn bộ Đại Bàn Đế Quốc sau khi trải qua chiến tranh, đang chậm rãi khôi phục.
Nguyên bản đại địa hỗn loạn từ nay về sau có một quốc gia thống nhất trật tự
Theo kinh tế Đại Bàn Đế Quốc càng ngày càng tốt, bách tính cũng có cuộc sống ổn định, Bàn Cốc Đại Đế, vị thiết huyết đế vương này, vô luận đã từ dùng thủ đoạn thiết huyết ra sao, lúc này đểu được ca tụng công đức.
Lực lượng phản kháng, sau lần thất bại cũng dần dần minh bạch, chỉ cần Bàn Cốc Đại Đế còn sống một ngày, Đại Bàn Đế Quốc sẽ kiên cố, không thể lay động chút nào. Vì vậy, phản loạn từ từ ít đi, cho đến lúc yên ổn.
Cứ như vậy lại mười năm nữa trôi qua.
Khi Cổ Thần mới tới Cốc gia thôn, Cốc Trần mới mười tuổi, Tư Mã Duyên chín tuổi, nay năm mươi năm trôi qua, Tư Mã Duyên đã từ thiếu niên chín tuổi ngày nào trở thành một lão nhân, chuẩn bị đến những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Trước lúc lâm chung, Tư Mã Duyên truyền lại di ngôn với con trai thứ ba rằng:
- Bàn hoàng còn tại thế một ngày, Đại Bàn Đế Quốc sẽ kiên cố, các ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ. Bàn hoàng như trời, không thể phản nghịch, thuận theo thì sống, đợi Bàn hoàng mất đi, không người nối nghiệp, đến lúc đó hoàng tộc các nước sẽ lại phản loạn, chiến hỏa nổi lên bốn phía. Đại Bàn Đế Quốc sẽ tan vỡ trong nháy mắt, Bàn hoàng so với ta còn lớn hơn một tuổi, khi ta mất đi, thời gian của hắn cũng không còn nhiều, các ngươi muốn thêm thời gian, chuẩn bị thực lực, đợi thiên hạ đại loạn, có thể thừa cơ dựng lên, Tư Mã gia ta binh nhiều tướng mạnh, đến lúc đó sẽ thu được thiên hạ...
Tư Mã Duyên hai tay buông thõng, trước lúc lâm chung, loáng thoáng nhìn thấy một vị nam tử chứng hai mươi tuổi xuất hiện trước mắt hắn.
- Tướng mạo người này có chút quen thuộc!
Tư Mã Duyên chuẩn bị chết, đột nhiên ý thức khẽ động, nhớ về rất nhiều năm trước, tại Cốc gia thôn, dưới sự chứng kiến của Cổ thúc, có sáu thiếu niên kết nghĩa huynh đệ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm...
Hai mắt Tư Mã Duyên dần dần khép lại, thế nhưng hai hàng lệ trong suốt vẫn chảy ra.
Trong lòng Tư Mã Duyên cũng rất đau khổ, từ hai hàng nước mắt lúc Tư Mã Duyên lâm chung, Cổ Thần cảm thụ được nỗi khổ trong lòng hắn.
Năm mươi năm qua, Cổ Thần quan khán nhân sinh biến hóa của sáu vị thiếu niên Cốc gia năm xưa, đến cuối cùng chỉ cảm thụ được một chữ "khổ", từ ngàn vạn người, Cổ Thần cũng đều cảm nhận được điều này.
Chúng sinh đều khổ! Đây là thể hội lớn nhất mà Cổ Thần đạt được sau năm mươi năm nhập thế tu hành.
Sung sướng và thống khổ đan xen lẫn nhau, đó làm những cảm giác của con người khi còn sống!
Sau khi Tư Mã Duyên chết, qua mấy năm, Bàn Cốc Đại Đế Cốc Trần rốt cục cũng quy tiên, thọ bảy mươi mốt tuổi.
Như Tư Mã Duyên sở liệu, Cốc Trần vừa băng hà, thiên hạ đại loạn, hoàng tộc ngày xưa đều thừa cơ đứng lên tạo phản.
Buổi tối trước khi Cốc Trần lâm chung, Cổ Thần xuất hiện tại trước mặt hắn.
Khi Cốc Trần hấp hối thấy được Cổ Thần, trong ánh mắt tuôn ra quang mang khiếp sợ.
Lúc này Cốc Trần đã là lão nhân tuổi quá thất tuần, mà Cổ Thần lại chỉ như thanh niên chừng hai mươi tuổi.
Lấy pháp lực của Cổ Thần, đối với con người mà nói, quả thực chính là vô cùng vô tận, vô biên vô hạn, Cốc Trần muốn cho ai thấy, thì người đó mới có thể thấy, không muốn người nào nhìn thấy thì người đó tuyệt không thể thấy.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cốc Trần thấy cung nữ trái phải đều không nhìn thấy Cổ Thần, lại thấy tướng mạo Cổ Thần vẫn như lúc đầu, trong lòng biết được Cổ Thần nhất định không phải người thường, nghi hoặc nhiều năm trước cũng đồng thời sáng tỏ.
Lệnh cho cung nữ bên cạnh ra ngoài, Cốc Trần nói:
- Cổ thúc, ta sớm biết ngươi không phải người thường, quả là như vậy, cứu ta... Cổ thúc... Cứu ta...
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Ngươi thọ nguyên đã hết, thần tiên khó cứu!
Cốc Trần nước mắt như chảy ra, nói:
- Ta dùng công sức cả cuộc đời, mới nhất thống thiên hạ, ta vừa chết, thiên hạ sẽ lại phân ly, công tích nhất thống thiên hạ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cầu Cổ thúc ban cho ta thọ mệnh.
Cổ Thần nói:
- Ngươi muốn sống bao lâu?
-500 năm!
Cốc Trần dừng lại một chút, lập tức lại nói:
- Một nghìn năm, không, trường sinh bất tử, ta muốn trường sinh bất tử, chỉ cần cho ta thời gian, ta liền có thể đem thiên hạ vĩnh viễn yên ổn, để bách tính an cư lạc nghiệp, quốc gia phồn vinh hưng thịnh...
Cổ Thần lắc đầu cười yếu ớt, nói:
- Thọ nguyên của ta cũng chỉ có nghìn tuổi, ngươi muốn trường sinh bất tử, làm sao có thể? Cốc Trần, ngươi có còn nhớ những người đã từng là huynh đệ của mình chăng?
- Huynh đệ? Ai?
Cốc Trần nghi hoặc nói.
Cổ Thần nói:
- Cốc gia thôn, bên ngoài Tử Vong Cốc, mấy huynh đệ kết bái ở trước mặt ta.
Cốc Trần khẽ giật mình suy nghĩ của hắn theo lời nói của Cổ Thần, trở lại nhiều năm trước đây, không có ai nhắc tới, nên hắn đã sớm quên mất đoạn thời gian đó, lại càng không nhớ tới tên của họ!
Cốc Trần lâm vào trầm mặc...
Cổ Thần nói:
- Thời gian đã lâu lắm rồi, lâu tới mức ngươi đã quên chuyện năm xưa, trên thực tế, thọ mệnh của ngươi ta đã cho ngươi rồi, từ lúc ngươi mười tuổi tiến nhập Tử Vong Cốc, đã chết, nếu không phải gặp được ta, ngươi từ lâu đã trở thành thức ăn của sư tử.
Dừng một chút, Cổ Thần lại nói:
- Thiên hạ to lớn, vượt quá tưởng tượng của ngươi, ngươi vĩnh viễn không thể làm được thiên hạ nhất thống chân chính, đồng thời, thiên hạ nhất thống thì sao? Chúng sinh đều khổ, ngươi làm đế vương, vẫn còn vô số bình dân bách tính, cũng giống ngươi ngày trước chịu đủ sự ức hiếp của người khác, kẻ ác vẫn sống nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không chỉ thiên hạ nhất thống là có thể giải quyết được...
- Ha ha ha ha...
Cổ Thần nở nụ cười, có vẻ là cười khổ, lại như vui cười:
- Chỉ cần ngươi sống trong trời đất, sẽ phải chịu ước thúc của thiên địa, nhưng thiên địa chẳng phân thiện ác, đúng sai, lại muốn phân sinh tử, địa vị phú quý bần hàn, đó chính là thiên địa. Cốc Trần, ngươi an tâm đi thôi, ngươi nhất thống thiên địa cũng không thể thay đổi, đây là một chế độ không hoàn thiên.
Không biết từ xưa đến nay, lịch đại tiền bối có ai nghĩ tới muốn hoàn thiện chế độ này, hoàn thiện thiên địa chi đạo hay không, thế nhưng Cổ Thần sau này nếu muốn lập đạo, trước phải phá đạo!
Sau khi Cốc Trần chết, thiên hạ đại loạn, quần hùng đồng khỏi.
Bất quá, trong lòng Cổ Thần đã lĩnh ngộ được "đạo", nên tục sự thế gian sẽ không còn quan hệ tới hắn nữa.
Cuối cùng sau sáu mươi mốt năm, Cổ Thần tiến nhập thế tục hồng trần, nhìn sinh tử phàm nhân, đến nỗi khổ của chúng sinh trong chiến loạn, cùng sáu vị thiếu niên kết bái ngày trước lần lượt bỏ mình, suốt đời đau khổ!
Kết quả là Cổ Thần thấy được một chữ thật lớn "Khổ! Chúng sinh đều khổ!"
Người tốt không được sống yên lành, kẻ ác lại tiêu diêu ngoài vòng pháp luật...
Thường nói thiên đạo vô tình quả nhiên không sai.
Toàn bộ tu sĩ Tu Chân Giới bao gồm người, phù thủy, yêu tam tộc, khi bước vào Độ Hư, cảm ngộ thiên đạo đều lĩnh hội được Thiên đạo vô tình, kế đó lại lĩnh ngộ thiên địa chúng sinh chỉ như con kiến hôi không thể nghịch kháng.
Tuy rằng cuối cùng bước vào Độ Hư cường giả đều lĩnh ngộ được "Đạo","Thiên địa pháp tắc" nhưng đạo cũng chia làm hai phương hướng.
Một bộ phận người tu tiên cho rằng, nếu thiên đạo vô tình, tu tiên đó là tu đạo, cũng phải có trái tim vô tình, nhìn chúng sinh như con kiến hôi, đạo tâm phá vỡ tất cả ràng buộc, trực chỉ trường sinh, trực chỉ tu đạo đỉnh phong.
Một bộ phận người tu tiên khác lại cho rằng, thiên đạo vô tình người có tình, thế gian vạn tộc, người có trí mà tu đạo, người có tình mà sinh sôi, thiên đạo mặc dù vô tình, nhưng người tu tiên lĩnh ngộ thiên đạo, có thể sử dụng hữu tình, thiên đạo vô tình tiên hữu tình, đạo tâm hướng tới chúng sinh, phổ độ thiên hạ, tập hợp chúng sinh chi niệm lực, bước vào tu đạo đỉnh phong.
Tuy rằng đạo tâm của người tu tiên hoàn toàn hướng về hai phía khác nhau, nhưng trên thực tế, lại có cùng một đạo lý, đó là thuận theo thiên đạo, tu luyện đều là lĩnh ngộ pháp tắc, mục đích cũng như nhau bước vào tu đạo đỉnh phong, truy cầu trường sinh bất tử, thế nhưng trong lòng suy nghĩ tuyệt không giống nhau.
Một loại chỉ lo cho mình, một loại nghĩ đến chúng sinh.
Cổ Thần lĩnh ngộ đạo khác với loại tu sĩ chỉ biết lo cho mình, và loại tu sĩ lo cho chúng sinh có điểm tương đồng, nhưng căn bản lại có khác biệt lớn.
Vô luận là loại thứ nhất hay loại thứ hai, đều là thuận theo thiên đạo, tuy đạo tu tiên nghịch thiên đoạt mạng, nhưng trên thực tế, con đường tu đạo cũng giống với thiên đạo.
Mà đạo của Cổ Thần tuy là suy nghĩ tới chúng sinh, nhưng hướng tới căn bản, chúng sinh đều khổ, nguyên nhất căn bản nhất chính là thiên địa, chính là "Đạo" bỏi vì quy tắc của thiên địa, là một loại quy tắc lệch lạc, chẳng phân biệt thiện ác, không phân biệt thị phi, lại phân ra sinh tử, còn luận quý bần nếu muốn thay đổi nỗi khổ của chúng sinh, không phải chỉ là ngộ thiên đạo phổ độ chúng sinh, mà là phải hoàn toàn thay đổi chế độ...
Ngoại trức thiên đạo, từ muôn đời nay, người tu tiên chẳng bao giờ nghe nói đạo tâm như vậy, nó không ngừng nghịch thiên tranh giành mạng sống, càng nghịch đạo.
Nhưng mà nghịch đạo nói thì dễ, mà làm thì khó, muốn phá đạo, trước tiên phải hiểu đạo, lý giải được đạo, tất phải ngộ đạo.
Từ đó mọi chuyện lại trở về điểm ban đầu.
Ngộ đạo!
Nếu như không ngộ đạo, không rõ thiên địa quy tắc, không rõ đạo, là vật như thề nào? Từ đâu bắt đầu?
Ngay cả mục tiêu cũng không rõ ràng, thì từ đâu hạ thủ?
Đạo vô hình vô dạng, vô lượng và không khe hở, trời này, đất này, tinh không này.
Núi này, sông này đều là thiên đạo, người cũng sinh sống trong thiên đạo, làm sao có thể phá?
Nếu muốn phá tất phải hướng tới, nếu muốn hướng tới, tất phải ngộ đạo!
Trài qua sáu mươi năm tiến nhập hồng trần, Cổ Thần rốt cục tiếp xúc với dấu vết của đạo. Nhưng muốn nói đã ngộ đạo thì vẫn còn kém một tàng, chỉ cần đột phá tầng khoảng cách này, liền có thể bước vào thiên đạo, trở thành cường giả Độ Hư bí cảnh, đột phá không được tầng này liền vĩnh viễn đều là tu sĩ Mệnh Tuyền bí cảnh.
Tục ngữ nói mộng tưởng có bao nhiêu lớn, thì có thể đi rất xa, lòng có rộng có thể làm nhiều chuyện...
Cổ Thần tuy rằng giống với các tu si bước vào Độ Hư bí cảnh, lĩnh ngộ thiên đạo, lĩnh ngộ pháp tắc, thế nhưng khác nhau ở đạo tâm, đã định trước con đường của hắn khác biệt với người tu tiên, đã định trước thành tựu của hắn là đỉnh mà người tu tiên khác không thể tới.
Trong lòng Cổ Thần dứt bỏ thế tục rồi, nhưng người vẫn đang ở trần thế, cước đạp đại địa, trong đầu hồi tưởng những ký ức trong sáu mươi năm qua, Cốc Trần, Cốc Chu, Thành Chiến, Trương Viễn, Quan Kỳ, Tư Mã Duyên sáu người có hoàn cảnh khác nhau, số phận khác nhau cùng nhân sinh biến hóa khác nhau, tâm tình thay đổi, cùng với ngàn ngàn vạn vạn chúng sinh nhìn thấy được.
Trong đầu từ hàng vạn hàng nghìn bước chân, chạy về phía trước, Cổ Thần phong ấn pháp lực tu vi, không có ngự khí phi hành, mà cứ như vậy đi về phía trước.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mấy ngày sau, phía trước xuất hiện một mảnh thủy vực gần như vô biên vô hạn.
Cổ Thần ánh mắt có thể nhìn xa mấy nghìn dặm, con người nhìn không thấy đầu, nhưng Cổ Thần lại có thể thấy, hơn ngàn dặm, một mảnh lục địa, phiến thủy vực này được con người gọi là Nhân Đại Hải, trên thực tế chính là Hắc Thủy Hà lớn nhất bắc hoang.
Hắc Thủy Hà rộng chừng ngàn dặm, từ bờ sông chỉ nhìn thấy nước từ trên trời đổ xuống, hoàn toàn nhìn không thấy được hạ lưu, ở bờ sông con người gọi là hải tuyệt không khoa trương.
Trong lòng Cổ Thần tiếp xúc, bước tới Hắc Thủy Hà.
Hắc Thủy Hà bề mặt đen, cũng không yên ả, sóng triều vỗ tới bên bờ, tựa như có một bàn tay vô hình liên tục vỗ nước lên bờ, ẩn chứa một cỗ lực lượng vô hình, thế nhưng bước chân của Cổ Thần, cỗ lực lượng vô hình cũng không có nâng hắn lên, bước chân của hắn trực tiếp đạp xuống đáy nước.
Trong lòng Cổ Thần hết sức hiếu kỳ, lúc này hắn ngộ đạo giống như mặt nước của Hắc Thủy Hà, tựa như có một cánh tay không ngừng phách động, nhưng cánh tay này lại vô hình vô tích, vô tung vô ảnh, cùng đạo trong lòng hắn có phần tương tự/
Tiếp xúc với đạo, nhưng lại cảm giác không thể nắm bắt, giống như lực lượng vô hình trên mặt nước.
Cổ Thần thầm nghĩ:
- Nếu ta có thể cảm xúc được cỗ lực lượng vô hình trên mặt nước kia, không cần không gian tiên bảo Cửu Long Phù Không Môn là có thể dựa vào cỗ lực lượng đó để đi trên nước, mà không bị chìm xuống, đến trình độ này ta hắn có thể lĩnh ngộ được lực lượng của đạo.
Nghĩ như thế, Cổ Thần lần thứ hai vừa nhấc chân, đi vào trong dòng nước.
Cổ Thần lần thứ hai bước trên mặt nước, tựa như đi trên mặt đất.
Cổ Thần cũng không nổi giận, dọc theo bờ sông, đạp lên mặt nước, cứ như vậy đi về phía nam.
Thiên hạ chi nhược, nếu muốn giẫm lên mặt nước, nếu không lĩnh ngộ pháp tắc Độ Hư cường giả, nói dễ vậy sao?
Liên tiếp mấy ngày, Cổ Thần đều ở bên bờ Hắc Thủy Hà, dẫm lên mặt nước mà đi, mỗi lần đều là từng bước tới đáy, trên đường không ít người nhìn thấy đều chỉ trỏ, một vài người thấy Cổ Thần đi trong nước, trong mắt hiện lên vẻ như nhìn một kẻ điên.
Cổ Thần mặc kệ mọi người cười nhạo, dọc theo Hắc Thủy Hà một đường mà đi, cứ như vậy hơn một tháng, Cổ Thần đã đi cả vạn lý, nhưng vẫn không thể nắm giữ cổ lực lượng vô hình trên mặt nước kia, tiếp tục dẫm tới đáy nước.
Một ngày này, Cổ Thần tiếp tục dọc theo bờ sông, giẫm lên mặt nước mà đi, nơi này là một vùng núi, ít có con người sống, đi hơn nửa canh giờ, phía trước là chân núi, mới xuất hiện một tòa nhà.
Cách gian nhà mười trượng, đó là Hắc Thủy Hà, trên bờ sông có một con thuyền nhỏ, trên thuyền có một ông lão đang ngồi giữa sông thả câu.
Cổ Thần bước từ bờ sông đi tới, ông lão kia thấy thế liền nói:
- Tiểu ca, đường đất bằng phẳng sao không đi, ngược lại muốn đi trên mặt nước ẩm ướt vậy?
Cổ Thần đã hơn trăm tuổi, so với ông lão còn lớn hơn, nhưng nhìn qua tướng mạo, tại lúc tiến vào Độ Hư lại chỉ như thanh niên hai mươi.
Thấy ông lão có vẻ đùa cợt, Cổ Thần cũng không thèm để ý cách xưng hô của hắn, nói:
- Lão nhân gia, ta nghĩ bước trên mặt nước như đi trên đất liền, ngươi xem có thể không?
Ông lão kia suy nghĩ một chút nói:
- Tiểu ca muốn dẫm nước mà đi, tìm cách thật không sai, bất quá sức nâng của nước quá nhỏ, mặt tiếp xúc giữa chân người và mặt nước cũng nhỏ nên không đủ để thân người bước lên, trừ phi...
Ông chà chà chà chà cước, nói tiếp:
- Bàn chân của ngươi giống như đáy thuyền, sức nâng của nước lại có đủ lực để nâng ngươi lên, ngươi sẽ có thể thật sự đi trên mặt nước.
Lời nói của ông lão khiến hai mắt Cổ Thần sáng ngời, cười lớn một tiếng, chắp tay cúi đầu với ông lão, nói:
- Thì ra là thế, đa tạ lão nhân gia chỉ điểm...
Nói xong, thuần dương chân khí trong cơ thể từ hai chân tuôn ra, hình thành cương tráo như đáy thuyền đem thân thể và mặt nước tách ra.
Cổ Thần bước trên mặt nước, quả nhiên như lời ông lão kia, sức nâng của nước đưa hắn nổi lên mặt nước, có thể đi trên đó.
- Ha ha ha ha!
Cổ Thần cười to một tiếng, bước chân một cái, pháp lực cương tráo tựa như một con thuyền gỗ di động trên mặt nước, Cổ Thần đạp mặt nước chạy tới giữa con sông.
Ông lão kia trợn trừng hai mắt, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã vào trong sông, nhất thời quỳ gối trên thuyền, hướng Cổ Thần khấu bái:
- Thần tiên thứ tội, thần tiên thứ tội...
Cổ Thần không để ý đến ông lão, vẫn đi tới giữa sông, nếu thích ứng được với sức nâng của nước, tốc độ đi trên nước so với đất bằng nhanh hơn, không đến một ngày, Cổ Thần đã đi qua sáu trăm dặm, đi tới giải đất ở giữa Hắc Thủy Hà.
Cổ Thần đạp trên mặt nước, cảm thấy nước dưới chân ba động, có thể cảm giác được cỗ lực lượng vô hình kia vẫn tồn tại
Khi đi trên bờ sông, từng bước đi vào trong nước, căn bản không thể cảm giác được cỗ lực lượng cổ vô hình này, hiện tại có thể cảm giác được rõ ràng như vậy, một ngày nào đó có thể hoàn toàn nắm giữ nó.
Cổ Thần liền tại giữa sông đạp nước cuồn cuồn, liện tục đi về phía nam, hướng tới đầu nguồn của Hắc Thủy Hà.
Thời gian một ngày trôi qua, Cổ Thần mỗi thời mỗi khắc đều cảm thụ được cổ vô hình lực lượng dưới chân.
Theo cổ lực lượng này, cương khí pháp lực của Cổ Thần ngưng tụ thành cương tráo càng ngày càng nhỏ.
Một tháng, pháp lực cương tráo dưới chân Cổ Thần đã hoàn toàn biến mất, thế nhưng Cổ Thần dựa vào nắm giữ cổ vô hình lực lượng kia, chỉ dựa vào hai chân vẫn đứng được trên mặt nước.
Mặt nước dưới chân tựa hồ có một bàn tay to vô hình đem thân thể Cổ Thần nâng lên, có một cổ vô hình lực lượng dưới chân hắn cuồn cuộn không ngừng xuất hiện.
Trong óc Cổ Thần tựa như mở ra một lỗ hổng, rồi đột nhiên được quán vào một trận linh quang, trong lòng có sự lĩnh ngộ nhưng không nắm chắc được, đạo đột nhiên trở nên rõ ràng.
Trong sát na, Cổ Thần chỉ cảm thấy pháp lực tu vi của mình không ngừng tăng lên gấp chục lần, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một cỗ lực lượng khác hắn ngày trước, loại lực lượng này nhìn không thấy, sờ không được, thế nhưng mạnh mẽ vô cùng, chính là thiên địa pháp tắc lực, thiên địa đại đạo lực.
Bất quá, trên bầu trời cũng không có đệ lục trọng lôi kiếp hạ xuống, chứng minh Cổ Thần còn chưa hoàn toàn tiến nhập Độ Hư bí cảnh.
Độ Hư có thể không mượn lực lượng của pháp bảo, có thể lăng không hư độ, là độ hư.
Cổ Thần bây giờ còn mới chỉ có thể độ thủy, còn chưa thể Độ Hư được, đã tiếp xúc với cánh cửa của pháp tắc lực rồi, rốt cuộc chỉ còn nửa bước là tiến nhập Độ Hư bí cảnh.
Nếu muốn hoàn toàn vui vẻ làm một Độ Hư cường giả, đi lại trên mặt nước là chưa đủ, mà phải là bay trên bầu trời.
Khi Cổ Thần có thể hoàn toàn cảm giác được một cổ vô hình lực lượng dưới mặt nước, lực cảm ứng của thân thể hắn còn lĩnh mẫn hơn gấp chục lần ngày trước.
Trên mặt Hắc Thủy Hà thỉnh thoảng lại có những cơn gió thổi qua làm mặt nước rung động, ngọn nguồn của cỗ lực lượng vô hình kia không phải nước, mà là khí, không chỉ là trên mặt nước, mà còn có trong bất kỳ chỗ nào trong không khí, tuy rằng vô hình vô tích, nhưng không đâu không có.
Trong lòng Cổ Thần đột nhiên hiểu ra, hắn có một cảm giác nắm bắt được đạo, tuy rằng đạo này vô hình vô tích, vô lượng vô lượng vô khích thế nhưng lúc này, Cổ Thần tựa hồ đã hiểu được.
Cổ Thần tâm thanh thần tịnh, mang theo chút ngộ ra đó tiếp tục đi trên mặt nước Hắc Thủy Hà. liên tục tiến về đầu nguồn.
Sau nửa bước chân của hắn, chân trước đạp tới không trung cảm nhận cỗ lực lượng vô hình trong không khí.
Giống như lúc đầu Cổ Thần vừa hành tẩu trên Hắc Thủy Hà, bước một bước giẫm lên không khí, rồi giẫm xuống mắt nước, còn như hôm nay, mặt nước lại như mặt đất, còn không khí lại như mặt nước vậy.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi lần Cổ Thần nhấc chân cũng không thể dừng lại chút nào trong không khí, một bước giẫm xuống liên trực tiếp xuống lên mặt nước.
Cổ Thần cũng không nổi giận, ban đầu hắn học cách đi trên mặt nước cũng như vậy, hắn đã cảm ngộ được cỗ vô hình lực lượng trên mặt nước, một ngày nào đó hắn cũng sẽ cảm ngộ được cỗ vô hình lực lượng trên không khí, đến lúc đó hắn sẽ chân chính ngộ đạo.
Hành tẩu trên không khi so với trên mặt nước khó khăn hơn rất nhiều.
Một tháng trôi qua, Cổ Thần tuy rằng cảm nhận được cỗ lực lượng vô hình trong không khí nhưng nếu muốn dựa vào nó để tiến nhập Hư Không, lại là không thể.
Lại một ngày nữa trôi qua, Cổ Thần tại giữa lòng Hắc Thủy Hà liên tục đi về phía đầu nguồn ở hướng nam.
Mỗi ngày Cổ Thần lòng mang cảm ngộ, không ngừng tiến về phía trước, không biết qua bao lâu, trong chớp mắt, ba tháng đã qua, Cổ Thần dọc theo Hắc Thủy Hà đi cả mấy vạn dặm, thế nhưng đối với lĩnh ngộ Pháp tắc, vẫn dừng lại tại cảnh giới đi trên mặt nước, còn kém một bước để đi được trên không khí.
Trong ba tháng này, Cổ Thần một mực nghĩ làm sao bước vào Hư Không, thế nhưng mãi vẫn không thành công, hắn không khỏi nghĩ thầm có phải là hướng suy nghĩ của mình đã sai rồi không?
Hắn liên tục hồi tưởng Ngao Liệt đã từng nói qua với hắn về Độ Hư bí cảnh.
Độ Hư bí cảnh là một giai đoạn tu chân lớn, trong đó chia làm bốn cảnh giới: Đằng Vân, Giá Vụ, Hư Không, Hợp Đạo.
Tu sĩ chân chính lăng không hư, không bất luận lực lượng gì, phải đạt tới Hư Không kỳ mới có thể làm được. Tại hai cảnh giới Đằng Vân, Giá Vụ cần phải mượn mây và sương mới có thể bước lên Hư Không.
Cổ Thần liên tục hồi tưởng, lĩnh ngộ trọng tâm, lại từ không khí, về tới mặt nước, nếu muốn một bước đăng không, xem không có khả năng. Lúc này Cổ Thần đối với lĩnh ngộ thiên đạo sâu nhất cũng chỉ có thủy, do đó cũng chỉ có thể từ thủy bắt đầu.
Cước đạp mặt nước, Cổ Thần cảm thụ được mỗi một tia khí tức, mỗi một gợn sóng, mỗi một dòng xoáy trong nước.
Lại một lần nữa, Cổ Thần bước một bước.
Mặt nước ở dưới chân Cổ Thần, không chỉ tựa như biến thành mặt đất, còn biến thành một loại lực lượng chi nguyên.
Mỗi một bước đạp xuống của Cổ Thần đem lực lượng vô hình gần mặt nước tụ tập lại dưới chân, hình thành một cỗ lực hấp dẫn thật lớn, một một lần giơ chân đều đem toàn bộ nước dưới chân nhấc lên.
Mỗi lần giơ chân nước dưới chân đều bị cỗ lực lượng vô hình này phân ra, dưới mỗi cước đạp xuống của Cổ Thần, mặt nước dưới chân bị nhấc lên ngày càng cao.
Sau một ngày đêm, mặt nước dưới chân Cổ Thần, mặt nước Hắc Thủy Hà cao hơn một tấc.
Mười ngày sau cao hơn mười thốn.
Trăm ngày sau cao hơn trăm thốn.
Một hiện tượng kỳ quái xuất hiện trên Hắc Thủy Hà, Cổ Thần ở giữa sông đi tới, thế nhưng hai trụ nước dưới chân dĩ nhiên so với mặt Hắc Thủy Hà cao hơn ba trượng.
Trên bầu trời phong vân thay đổi dần, mây đen chậm rãi tụ đỉnh đầu Cổ Thần, không biết khi nào, một tiếng sấm vang lên, trên bầu trời một tia sét cực lớn đánh xuống làm sáng ở trời đất, sau đó đổ mưa tầm tã.
Mưa to không ngừng, trên bầu trời càng ngày càng nhiều mây đen tụ lại, đỉnh đầu Cổ Thần đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ, khắp nơi nhìn không rõ.
Trong phương viên chừng vạn lý? Không, phương viên mười vạn lý cũng không chừng...
Lúc này tựa hồ cả khối thiên địa đều đang run rẩy, sấm sét trên bầu trời không ngừng đánh xuống.
Từng đạo sấm sét dữ dội, tựa như nhân gian đến ngày diệt vong.
Toàn bộ Cổ Hoang đại địa, vô số mây đen đều mãnh liệt tụ về phía bắc hoang.
Mặc kệ là trung thổ nhân tộc, hay Đông Hoang yêu vực, hay Nam Hoang vu cương, cường giả, cao thủ tam tộc đều khiếp sợ nhìn lên bầu trời, thiên địa biến sắc, một cường giả sắp được trùng sinh.
Cổ Thần nhất tâm dung nhập vào mặt nước dưới chân, dị tượng trên bầu trời không hề quan tâm, lúc này, hắn lĩnh ngộ cỗ vô hình lực lượng dưới chân đã đạt tới xuất thần nhập hóa, hai trụ nước kia bị hắn nhấc lên càng ngày càng cao, dần dần, vượt lên trên mặt nước bốn trượng...rồi năm trượng...
Thân thể Cổ Thần ở trong hư không, chỉ là cột nước dưới chân hắn liên tiếp kéo lên khỏi mặt nước, chỉ cần cột nước dưới chân vừa đứt, Cổ Thần vẫn có thể bảo trì bước trong hư không, như vậy, hắn liền thành công tiến nhập Độ Hư bí cảnh!
Rốt cục cột nước dưới chân Cổ Thần, vượt lên mặt Hắc Thủy Hà chừng mười trượng.
Trên bầu trời sấm sét vũ loạn, vô số mây đen tụ tập lại cùng một chỗ, đen kịt không gì sánh được, tựa như mở ra khuôn mặt ác ma, tàn bạo nhìn chằm chằm vào Cổ Thần.
Cước bộ của Cổ Thần không ngừng tiến về những chỗ cao hơn, cột nước lại bị hắn nhấc lên cao hơn...
Rốt cuộc khi cột nước được nhấc lên tới trình độ nhất định, Cổ Thần bước một bước làm cột nước dưới chân như bị kéo thành một đường cong, trong nháy mắt tan vỡ rơi xuống mặt nước.
Thế nhưng, bọt nước trong phạm vi một tấc dưới chân Cổ Thần lại bị cỗ vô hình lực lượng nâng lên, nhưng cũng không có rơi xuống, tựa một đám mây mềm mại bị hắn dẫm dưới chân.
Cột nước tan vỡ, rơi xuống sông, Cổ Thần đạp hai luồng thủy vân, đạp lên Hư Không!
Tu vi của Cổ Thần lại tăng tiến, trong sát na tựa hồ tích tụ lực lượng thành công tiến nhập Độ Hư bí cảnh.
Trong ngàn năm qua, trở thành cường giả đầu tiên của nhân tộc bước vào Độ Hư bí cảnh.
Mười tuổi sống lại, mười tuổi bước vào Tiên Thiên, mười ba tuổi bước vào Thần Hải bí cảnh, mười tám tuổi bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, một trăm lẻ tám tuổi bước vào Độ Hư bí cảnh!
Tốc độ tu luyện như vậy cho dù là chư tử đại tiên thượng cổ đều phải cam bái hạ phong, chỉ có đại đế trong truyền thuyết, siêu thoát chư tử đại tiên, ngang dọc toàn bộ Cổ Hoang đại địa mới có thể so sánh với hắn.
Ngay khi Cổ Thần bước vào Độ Hư bí cảnh, trong nháy mắt cả thiên địa tựa như tan vỡ, vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, từng đạo lớn như vòi nước, tiếng nổ kinh thiên liên tiếp vang lên.
Đỉnh đầu Cổ Thần không xuất hiện vòng xoáy hắc ắm như những người khác độ kiếp, mà lộ ra một khuôn mặt lớn đen kịt, khuôn mặt này treo trên trời, trong con mắt lớn chừng mấy vạn lý lóe ra ánh mắt giận dữ đến cực điểm.
Tu sĩ bước vào Độ Hư sẽ phải đối mặt với đệ lục trọng lôi kiếp khảo nghiệm, lôi kiếp có chín, đệ cửu trọng lôi kiếp được gọi là cửu cửu đại lôi kiếp, đệ lục trọng lôi kiếp trở lên gọi là lục lục trọng lôi kiếp, dưới đệ lục trọng lôi kiếp đều gọi là tiểu lôi kiếp.
Do đó từ đệ lục trọng lôi kiếp trở lên, lực lượng lôi kiếp tăng tiến một đoạn lớn, đã ẩn chứa lực lượng pháp tắc, thực lực mạnh hơn ngũ trọng lôi kiếp phía trước vô số lần.
Nhưng mà, từ xưa đến nay, mặc kệ là vị tu sĩ nào khi độ đệ lục trọng lôi kiếp chẳng bao giờ gặp phải trường hợp như Cổ Thần, trên bầu trời dĩ nhiên xuất hiện khuôn mặt lớn đen kịt, chỉ riêng con mắt đã chiếm phương viên mấy vạn rồi.
Khuôn mặt lớn này ở trên bầu trời, bởi vì cự ly quá xa, thoạt nhìn mới là như vậy, nếu nhìn gần, khuôn mặt kia lớn tới mức nào thật không thể tưởng tượng được.
Coi như là đệ thất, đệ bát trọng lôi kiếp, cùng cửu cửu đại lôi kiếp cũng chưa bao giờ có khí thế lớn như thế!
Trong hai đôi mắt đen kịt, thẩm thấu dày đặc sát khí, chiếc miệng lớn đen ngòm hé ra, một trận bạo hưởng ầm ầm, sáu đạo lôi kiếp chói mắt trong nháy mắt từ trong miệng phóng ra, từ trên bầu trời oanh xuống.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Một tu si có lòng phá đạo dĩ nhiên lĩnh ngộ thiên đạo, bước vào Độ Hư bí cảnh, phát hiện thiên địa quy tắc, thiên đạo giận dữ, thề phải tiêu diệt con kiến hôi không biết trời cao đất dày này.
Đệ lục trọng lôi kiếp đánh xuống ẩn chứa pháp tắc lực công kích so với đệ thất trọng lôi kiếp bình thường có phần mạnh hơn.
Lôi kiếp Bình thường là khảo nghiệm, mà lúc này thiên đạo đối với Cổ Thần là muốn hủy diệt.
Trong nháy mắt, coi như là tu sĩ ở ngoài mười vạn dặm cũng có thể nhìn thấy ở xa hiện ra một khuôn mặt lớn đen kịt, trên bầu trời bắc hoang phóng ra sáu đạo lôi kiếp có thể tiêu diệt cả cường giả Giá Vụ kỳ.
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, nhịn không được thoáng nhìn về phía đông.
Lúc này lôi kiếp sắp tới, ánh mắt Cổ Thần chợt lóe rồi lập tức thu lại, hết sức chăm chú đối mặt với lôi kiếp.
Lấy thực lực của Cổ Thần, bước vào Độ Hư, thực lực so với Minh Khiếu Kỳ cực hạn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, coi như là cường giả Giá Vụ kỳ cũng không phải địch thủ của hắn.
Vốn tưởng rằng, độ đệ lục trọng lôi kiếp cũng dễ dàng như trước.
Lại không ngờ lần này thực lực dĩ nhiên mạnh kinh khủng khiến Cổ Thần cảm thụ được uy hiếp trí mạng cực độ.
Cổ Thần có thể cảm giác được bản thân nếu bị sáu đạo lôi kiếp này đánh trúng, cho dù thân thể hắn có mạnh hơn cả cường giả Giá Vụ kỳ thì không chết cũng bị trọng thương.
Điều này làm cho Cổ Thần cực kỳ khó hiểu, đệ lục trọng lôi kiếp này uy lực kinh khủng như vậy, ngày trước cường giả bước vào Độ Hư rốt cuộc làm sao vượt qua được?
Không có khả năng mỗi một cường giả Độ Hư đều như Cổ Thần, thân thể trải qua mấy lần thoát thai hoán cốt, đồng thời còn tu luyện thiên hạ đệ nhất tu chân bí điển"Chiến Thần Tinh Kinh".
Mà quan trọng nhất là Cổ Thần đã đem Chiến Thần Bất Diệt Thể tu luyện tới Nguyên Thần Dung Khiếu đại thành cảnh giới rồi, thân thể cường đại, cường giả Giá Vụ kỳ cũng không thể theo kịp.
Thế nhưng, cho dù như vậy, Cổ Thần có thể từ đệ lục trọng lôi kiếp cảm thụ được uy hiếp trí mạng.
Cổ Thần lại không biết, đạo tâm của hắn phạm kỵ, phải chịu thiên đạo tru sát, lôi kiếp đánh xuống dĩ nhiên không phải là khảo nghiệm, mà là hủy diệt!
Thiên đạo muốn tiêu diệt hắn, há có thể cho hắn cơ hội tồn tại?
Tuy là lục trọng lôi kiếp, nhưng lực lượng lôi kiếp này so với trọng lôi kiếp bình thường cũng còn mạnh hơn rất nhiều.
Cổ Thần không có tiếp tục suy nghĩ vì sao lực lượng lôi kiếp lại mạnh mẽ như vậy nữa, hắn chỉ biết nếu bị trọng lôi kiếp này đánh trúng, 99% là phải chết, do đó hắn không thể ngồi chờ chết, để mặc cho lôi kiếp đánh xuống được.
Thân thể Cổ Thần trong nháy mắt biến hóa thành ba đầu sáu tay, thực lực bạo bạo tăng.
Ba cái đầ, tất cả đều nhìn lên bầu trời, rống lên một tiếng thật lớn:
- Chiến Thần Diệt Tinh Bán!
Ngay khi hắn hét lên, sáu cánh tay song song kết thành quyền ấn Chiến Thần Diệt Tinh Quyền đánh về phía lôi kiếp ở trên đỉnh đầu.
Chiến Thần Diệt Tinh Quyền là bí pháp công kích chí cường trong thiên địa, bản thân ẩn chứa pháp tắc lực cường đại. Cổ Thần có tu vi Minh Khiếu Kỳ, sử dụng Chiến Thần Diệt Tinh Quyền liền có thể giết được cả cường giả Đằng Vân kỳ.
Hôm nay tu vi của Cổ Thần đã bước vào Độ Hư, lại thi triển Chiến Thần Diệt Tinh Quyền bên trong ẩn chứa pháp tắc lực còn manh hơn cả chục lần so với Minh Khiếu Kỳ.
Lúc này, trong nháy mắt Cổ Thần đánh ra đồng thời sáu quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, uy lực càng mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền phóng lên cao, trong sát na kết hợp xông lên cao mấy nghìn trượng.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Sáu tiếng nổ kinh thiên động địa đồng loạt vang lên, chấn điếc tai người nghe.
Sáu đạo lôi kiếp tuy rằng lực lượng cường đại đủ để oanh sát cường giả Giá Vụ kỳ, nhưng Chiến Thần Diệt Tinh Quyền của Cổ Thần thực lực cũng không kém hơn, sáu quyền đồng loạt đánh ra, cường giả Giá Vụ kỳ cũng phải thối lui.
Bất quá lôi kiếp vô cùng vô tận, Cổ Thần đánh ra sáu đạo quyền cương, trong sát na, sáu đạo quyền cương đánh nát lôi kiếp, rồi tan biến, còn lôi kiếp vô cùng vô tận vẫn tiếp tục bổ xuống.
Cổ Thần mặt không gợn sóng, từ lúc sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đánh ra, sáu cánh tay đã lại kết thành quyền ấn, trên bầu trời sáu đạo quyền cương vừa mới tan biến, sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương lại đánh lên cao, cùng lôi kiếp trên bầu trời đánh xuống va chạm với nhau.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại sáu tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Cổ Thần lấy thực lực mạnh mẽ lần thứ hai giao phong chính diện với thiên đạo lôi kiếp.
Sáu đạo quyền cương lại cùng lôi kiếp hơn nghìn trượng đồng thời nổ tung, chỉ nghe Cổ Thần rồng to một tiếng:
- Chiến Thần Diệt Tinh Quyền!
Tiếp tục lại có sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đồng thời đánh lên bầu trời.
Cổ Thần cước đạp thủy vân, đứng giữa Hư Không, đối mặt với thiên đạo lôi kiếp, tựa như một pho tượng chiến thần bất bại, trong lòng tràn ngập chiến ý bất khuất, khiến hắn đứng sừng sững tựa như một tòa núi, dưới lôi kiếp đánh xuống vẫn không chút sứt mẻ.
Lại một loạt tiếng nổ kinh thiên vang lên, Cổ Thần đánh ra Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương tiếp tục đụng độ với thiên đạo lôi kiếp hóa thành hư vô.
Lôi kiếp bình thường đánh xuống đã sớm bị đánh tan, nhưng lôi kiếp lần này tựa như không dứt.
Cổ Thần liên tục ba lần đánh ra mười tám Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương, chặn lại lôi kiếp, trên trời tiếng sấm sét nổ vang không ngừng, lôi kiếp vô cùng vô tận lại tiếp tục đánh xuống.
Cổ Thần bước vào Độ Hư, pháp lực trong cơ thể hóa thành tiên lực, cuồn cuộn không ngừng, nếu là sử dụng quyết pháp thuật khác. Liên tục thi triển như vậy thì không thành vấn đề.
Nhưng Chiến Thần Diệt Tinh Quyền là một loại quyền pháp tiêu hao pháp lực cực lớn, tu sĩ tu vi càng cao, thi triển Chiến Thần Diệt Tinh Quyền uy lực càng mạnh, tương ứng pháp lực tiêu hao cũng càng nhiều.
Cổ Thần khi còn dừng tại Minh Khiếu Kỳ cực hạn đã từng liên tục sử dụng sáu lần Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, hôm nay đã bước vào Độ Hư bí cảnh, cho dù Chiến Thần Diệt Tinh Quyền không giống pháp thuật bí quyết khác có thể sử dụng liên tục không ngừng, nhưng số lần sử dụng cũng nhiều hơn Minh Khiếu Kỳ cực hạn cả chục lần.
Do đó, Cổ Thần tuy rằng không ngừng đánh ra sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền. Thế nhưng tiên lực vẫn như trước cuộn trào mãnh liệt, không có chút cảm giác kiệt lực nào, lôi kiếp chưa dừng, chiến ý trong lòng Cổ Thần cũng không khuất phục, sáu cánh tay vẫn tiếp tục kết Chiến Thần Diệt Tinh Quyền ấn, đánh ra sáu đạo quyền cương ẩn chứa đại lượng pháp tắc lực.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Lôi kiếp vô cùng vô tận, từng đạo không ngừng từ trên bầu trời đánh xuống, đều bị Cổ Thần sử dụng Chiến Thần Diệt Tinh Quyền từng bước oanh diệt.
Lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ tám, lần thứ chín!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!...
Trên bầu trời tiếng sẫm vẫn như trước không ngừng vang lên, lôi kiếp lại từ trên bầu trời đánh xuống người Cổ Thần.
- Ngươi có còn muốn tiếp tục hay không?
Cổ Thần nhịn không được ngửa mặt lên trời rống lớn.
Cổ Thần liên tục sử dụng Chiến Thần Diệt Tinh Quyền đánh ra năm mươi bốn quyền, cho dù hắn đã bước vào Độ Hư bí cảnh, cũng cảm thấy tiên lực trong cơ thể tiêu hao rất lớn, dần dần sản sinh cảm giác kiệt lực.
Thế nhưng, đối mặt với lôi kiếp tạo thành uy hiếp trí mạng, Cổ Thần vẫn không ngừng kết Chiến Thần Diệt Tinh Quyền quyền ấn, sáu cánh tay lại hướng lên bầu trời đảnh ra sáu đạo quyền cương.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế