Phía tây thế giới Dị tộc, cũng chính là Yêu Giới hiện giờ, Âu Dương ngồi trên vương tọa chính giữa Phong Bạo thành. Hắn vẫn mặc áo trắng màu ánh trăng, vẫn là áo choàng cẩm mao thử màu đen, chẳng qua lúc này Thứ Kiêu cung bị hắn nắm chặt trong tay.
Bắt đầu từ mười ngày trước đã có rất nhiều người lẻn vào Yêu Giới nhưng Âu Dương không thèm để ý, bởi vì hắn biết đó là một số Dị tộc, tiên nhân đến quan sát. Bọn họ biết Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập sẽ chỉ có một người đứng. Âu Dương cũng biết hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa hắn đã chiếm hết, nếu còn thua thì hắn chỉ có nước trốn vào núi thây biển máu ẩn u vạn năm!
- Tại chỗ này ta là vương giả, tại chỗ này ta là bất bại, ta có được truyền thừa của Chiến tộc, tại đây dù là đối địch với toàn thế giới ta cũng không sợ!
Âu Dương rất tin tưởng vào mình, mặc dù từ phía dưới leo lên Âu Dương chưa bắn ra một mũi tên, nhưng hắn hiểu lực lượng của hắn gần như đạt đến đỉnh, muốn tăng tiến nữa thì cách duy nhất là ngộ Thánh Chiến phương pháp. Ngụy Bỉnh Dập mặc dù thành tựu Chủ Dị tộc mấy chục vạn năm nhưng không làm Âu Dương sợ hãi.
- Cái này hình như là Phong Bạo thành!
Phía xa một số người Tiên Giới nhận ra thành thị bềnh bồng trên bầu trời dẫn động sấm chớp chính là Phong Bạo thành. Thành thị này đã từng thuộc về ai, sau này nó thuộc về ai bọn họ tất nhiên là biết. Giờ phút này mọi người đều hiểu Âu Dương chính là người mấy chục năm trước bước vào Chúng Thần Điện lại bị đuổi ra, Âu Dương!
Không đủ trăm năm nhưng biến thiên to lớn, Âu Dương lúc trước bị Thương Thần đinh không biết sống chết hiện tại nhưng lại có thể tự thành một giới, tự xưng Vạn Yêu Chi Tổ!
- Các ngươi nói xem hắn có thể thắng không?
Mã Thanh Hà vẫn ăn mặc rất đơn giản, bên cạnh gã đứng đều là cường giả Thiên Trụ sơn. Lúc này Mã Thanh Hà lên tiếng hỏi nhưng không ai có thể đáp lời.
- Mặc dù khoảng cách xa cỡ nào thì ta cũng cảm giác được, nhưng ta không thể ở trong thành cảm ứng chút hơi thở của hắn. Hắn cường đại đã không thể tưởng tượng..
- Htanh Hà nói không sai!
Mã Thanh Hà vừa dứt lời thì một ông lão được một thiếu nữ áo đỏ dìu từ xa chậm rãi đi đến.
Thiếu nữ áo đỏ toát ra sức chiến đấu đáng sợ khiến người không dám nhìn thẳng, ông lão hoàn toàn ngược lại, giống như một sức chiến đấu bình thường, hình như đi vào tuổi xế chiều, tùy thời về miền cực lạc.
- Diệp lão.
Thấy hai người xuất hiện, dù là Mã Thanh Hà cũng không thể không đứng dậy hành lễ. Thân phận của Diệp lão thật sự quá cao, ngay cả lão cũng chạy tới Yêu Giới này quan sát, có thể thấy trận chiến này đã dẫn động bát phương.
Bỗng một thanh âm từ trên trời vọng xuống:
- Diệp Phi, thật không đủ nghĩa khí, không kêu ta!
Một luồng sáng vàng lóe lên, một thiếu niên mười lăm, sáu tuổi xuất hiện.
Thiếu niên mặc áo tím, mặt như quan ngọc nhưng má trái có vết sẹo phá hủy mỹ cảm của thiếu niên, khiến người khá thất vọng.
Nhưng lúc thiếu niên xuất hiện không có ai lên tiếng, mặc dù trông thiếu niên khoảng mười lăm, sau tuổi nhưng lại có cái tên khiến người trong thiên hạ cúi đầu, Kiếm Vũ Nhai.
Đúng vậy, đây chính là một trong Tiên Giới tam thánh, Kiếm Vũ Nhai, từng cùng Diệp Phi bước vào thế giới này chiến đấu ở Vạn Yêu Chi Thành, đem Lục Tiên kiếm linh tu đến độ cao chưa ai làm được, đây là một truyền kỳ, nhân vật cấp truyền kỳ.
Diệp Phi mỉm cười nói:
- Ta biết ngay ngươi sẽ đến!
Diệp Phi ôm Kiếm Vũ Nhai, mặc dù nhìn tuổi tác hai người giống như gia gia ôm tôn tử nhưng sự thật hai người là tình nghĩa bạn cũ gặp lại nhau.
Tiên Giới tam thánh chớp mắt đã có hai thánh đến, trận chiến này có thể khiến bao nhiêu người trong thiên hạ quan tâm. Lần này Âu Dương nhân vật chính vẫn luôn ngồi trong Phong Bạo thành, không vui không buồn, dường như đã thoát khỏi thế giới này.
- Nếu đã đến rồi thì cần gì giấu đầu giấu đuôi?
Giọng Âu Dương như tiếng chuông đồng xuyên thấu thế giới này, sóng âm truyền ra từ Phong Bạo thành chớp mắt toàn Yêu Giới có thể nghe thấy.
Âu Dương thốt lời nói, nhiều người nhíu mày. Kẻ đến là ai, mọi người đều biết, đây tất nhiên chính là Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập.
Nhiều người nhìn xung quanh, khi họ giương mắt nhìn thì không trung xuất hiện một ngàn ánh sáng tím, trong ánh sáng tím một người đàn ông có đuôi dài màu vàng, huyết sắc song dực vô cùng ưu nhã bước ra từ không trung.
Ngụy Bỉnh Dập mặc đồ xanh, đầu đội đan quan màu bạc, trên trán có một viên dạ minh châu màu xanh tỏa ra ánh sáng giữa không trung, dường như có thể chiếu rọi toàn thế giới.
Ngụy Bỉnh Dập bước ra từ hư không, mỉm cười, mắt liếc bên dưới.
Ngụy Bỉnh Dập nhìn người Tiên Giới và Dị tộc, nói:
- Các vị cách trở ngàn dặm từ tám phương đến đây, không sợ Ngụy ta giữ các ngươi lại đây ăn cơm sao?
Ngụy Bỉnh Dập vừa thốt lời, người Dị tộc không thấy gì nhưng đám Tiên Giới thì ngẩn ra. Đúng vậy, họ chỉ là đến quan sát cuộc chiến, nhưng không không biết nếu Ngụy Bỉnh Dập thắng quá nhẹ nhàng thì có lẽ chờ đợi họ chính là diệt vong.
Năm đó dù tam thánh đại chiến với Chủ Dị tộc nhưng ngươi ta không bị tổn thương một cọng lông, hiện tại tam thánh chỉ còn hai, nếu hôm nay Ngụy Bỉnh Dập độc ác muốn giữ người lại thì bọn họ không một ai mơ sống sót trở ra.
- Chủ Dị tộc quả nhiên là Chủ Dị tộc, bất cứ lúc nào cũng có bá khí. Không biết hôm nay Chủ Dị tộc đến là để chúc mừng Yêu Giới của ta thành lập chăng?
Không đợi đám người kinh sợ thì giọng của Âu Dương lại truyền ra từ Phong Bạo thành.
Câu nói của hắn khiến nhiều người muốn bật cười.
Chúc mừng? Âu Dương quá vô sỉ, chiếm đất của người ta còn muốn người ta đến chúc mừng, cái này đúng là không phải người bình thường có thể làm được.
Ngụy Bỉnh Dập cũng bị lời nói của Âu Dương chọc giận, y bỗng ngẩng đầu nhìn hướng Phong Bạo thành. Khoảnh khắc Ngụy Bỉnh Dập ngẩng đầu, một con hùng ưng đón gió vọt hướng Phong Bạo thành, đây chính là lửa giận của Ngụy Bỉnh Dập biến thành. Dùng lửa giận thành hình thái đánh ra kích thứ nhất, nhiều người thấy hùng ưng thì lắc đầu thở dài.
Kiếm Vũ Nhai nói:
- Nhiều năm như vậy Ngụy Bỉnh Dập càng thêm cường đại, sợ rằng lần tới cuộc chiến hai giới dù có người thứ bốn thì chúng ta cũng không phải đối thủ của hắn.
Kiếm Vũ Nhai không nói dối, lúc này Ngụy Bỉnh Dập biểu hiện ra cường đại hơn lúc xưa rất nhiều, nhưng họ không biết đây mới chỉ là một tia thực lực của y. Thực lực chân chính của Ngụy Bỉnh Dập là chín phần thân!
Chín cái bóng cùng xuất hiện, có thể đánh đâu thắng đó!
Ưng kích trường không, ngạo thị cửu tiêu. Hùng ưng mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa ập hướng Phong Bạo thành. Một kích kia nếu bị đánh trúng thì Phong Bạo thành sẽ sụp đổ.
*Vèo!*
Khi Hùng Ưng bay hướng Phong Bạo thành, một huyết sắc tên như từ trong không trung bắn ra, xuyên thấu đầu con Hùng Ưng, bắn nó từ trên trời rớt xuống.
Nhìn thấy mũi tên này, dù là Dị tộc hay tiên nhân đều kiềm không được hét một câu:
- Tên hay!
Một mũi tên này đúng là nghịch thiên, Hùng Ưng nhanh như sét đánh lại bị một mũi tên chậm chạp bắn rụng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 673: Trận chiến đầu tiên đầu voi đuôi chuột
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Kiếm Vũ Nhai nói:
- Mũi tên này đã vượt qua tất cả, đây là thần trong tên!
Kiếm Vũ Nhai nhìn Hùng Ưng từ trên trời rớt xuống đất, từ từ biến mất, cùng với huyết sắc tên nằm trên mặt đất. Kiếm Vũ Nhai biết tên này lấy chậm đánh nhanh đã vượt qua điều họ hiểu biết.
Mã Thanh Hà lên tiếng:
- Nếu Lưu Vân quyết của ta có thể được ba phần tinh túy của mũi tên này thì ta có thể bước vào cảnh giới của Diệp lão!
Mũi tên này nếu nói ai bị rung động lớn nhất thì chính là Mã Thanh Hà. Lưu Vân quyết cuae Mã Thanh Hà chú trọng là lấy chậm đánh nhanh, nhưng chậm của Lưu Vân quyết là giả chậm, so với mũi tên này thì không bằng một góc.
Diệp lão mắt chớp lóe tia sáng, nói:
- Tên của Tiễn Thánh hoa lệ vô song, nhưng so với mũi tên này thì yếu kém hơn. Mũi tên này đơn giản không hoa lệ lại có thể bắn xuyên nộ hỏa, có thể đạo phá thiên cơ!
Nói thật ra lúc Hùng Ưng bay ra thì Diệp lão đã mở 4t muốn nhìn thấy tất cả, nhưng mũi tên này làm sao xuất hiện thì lão không thể thấy rõ.
Đúng vậy, tiễn thuật của Âu Dương đã đại thành. Nếu bàn về tiễn thuật thì e rằng trăm Tiễn Thánh cũng tuyệt đối không vượt qua được Âu Dương về mặt tiễn thuật. Nhưng lúc trước Âu Dương không có sức chiến đấu.
Mặc kệ tiễn thuật cường đại cỡ nào, phải có sức chiến đấu hỗ trợ cho nhau, nếu có thuật mà vô luật thì dù thuật thông thiên cũng chẳng có một chút ý nghĩa. Hiện tại Âu Dương có thuật trong người, lực cũng có, một mình ngồi trên Phong Bạo thành, không thèm tránh né vẫn khiến Ngụy Bỉnh Dập không cách nào tới gần.
Đây mới là tiễn thuật đại thành! Mười thước điểm mù, đúng vậy, bất cứ lúc nào Yêu Cung Thủ cũng tồn tại mười thước điểm mù. Nhưng bây giờ tên của Âu Dương đã vào đại thành, mười thước điểm mù vẫn tồn tại nhưng ai có thể tiến mười thước?
Lúc này xem như có ngàn vạn cường giả cùng giáng thế thì Âu Dương cũng có thể vạn mũi tên cùng bắn phá khung trời!
Diệp lão kêu lên:
- Này là quân lâm thiên hạ! Này là chân chính quân lâm thiên hạ!
Giờ phút này Diệp lão có thể cảm nhận được hơi thở quân lâm thiên hạ từ người Âu Dương. Loại tự tin này, loại chiến ý này, dường như Diệp lão có nghe qua ở đâu rồi, nhưng lão có cố vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra.
Nhìn Phong Bạo thành, nhìn Âu Dương ngồi trên vương tọa trong thành, Ngụy Bỉnh Dập biết hôm nay y không có khả năng thắng! Y đã quá xem thường thanh niên này. Không có chín cái bóng trong người, sợ là Ngụy Bỉnh Dập không có cả cơ hội vào trong Phong Bạo thành.
Tốc độ của Ngụy Bỉnh Dập nhanh, nhưng có thể nhanh hơn tên của Âu Dương không? Mặc kệ Ngụy Bỉnh Dập nhanh cỡ nào thì tên của Âu Dương đều sẽ xuất hiện ở con đường y phải đi, buộc y thụt lùi.
Cuộc chiến như vậy còn chưa bắt đầu y đã thua? Ngụy Bỉnh Dập có chút không cam lòng. Ngụy Bỉnh Dập không tin một con bò sát nhỏ bé trong mắt y sau mười lăm năm lại dùng ánh mắt ngạo nghễ thiên hạ đối diện y.
- Đây là đại lễ của Ngụy ta, xem như cung chúc Yêu Cung Thủ khánh thành!
Giọng Ngụy Bỉnh Dập run run, câu nói này đã tuyên bố với người trong thiên hạ, y thua!
Đúng vậy, một trận chiến này còn chưa bắt đầu thì Ngụy Bỉnh Dập đã thua. Nếu là người khác chắc chắn sẽ chọn liều, nhưng Ngụy Bỉnh Dập thì không. Ngụy Bỉnh Dập biết chỉ cần chín cái bóng xuất hiện thì y có thể giết chết người này.
Hôm nay cúi đầu chỉ là vì tương lai tái chiến!
Ngụy Bỉnh Dập thốt lời khiến nhiều người kinh kêu.
- Chủ Dị tộc thua? Còn thua không rõ ràng như vậy?
Mã Thanh Hà không dám tin nhìn Ngụy Bỉnh Dập đứng trên bầu trời giống như thần linh. Nhiều năm qua Ngụy Bỉnh Dập là truyền thuyết bất bại, hôm nay không đánh đã thua, y rốt cuộc làm sao vậy?
- Hắn không có bại! Ngươi hãy nhìn lên trời!
Diệp lão chỉ lên bầu trời. Khi thấy trăng sắp tròn vành vạnh thì mọi người đều hiểu.
Đúng vậy, hôm nay là đêm trăng tròn, hôm nay dù là thiên thời địa lợi nhân hòa thì Ngụy Bỉnh Dập không chiếm được, nếu miễn cưỡng đấu với Âu Dương thì trong thời gian ngắn đương nhiên không cách nào chia ra thắng bại. Chín cái bóng không ở bên, lại là đêm trăng tròn đến, hôm nay làm sao đấu?
Mã Thanh Hà gật gù nói:
- Thì ra là vậy, Âu Dương chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, hèn chi Ngụy Bỉnh Dập cũng phải cúi đầu!
Mặc dù Ngụy Bỉnh Dập là ác mộng của Tiên Giới nhưng cũng là một truyền kỳ, nếu truyền kỳ đột nhiên kết thúc thì dù là đối địch cũng sẽ thấy tổn thương.
Âu Dương vẫn cầm Thứ Kiêu cung, nói:
- Ngụy huynh, Yêu Giới đơn sơ, vậy không giữ ngươi lại!
Thật ra Âu Dương biết hôm nay chắc chắn không đánh nhau, Ngụy Bỉnh Dập quá cẩn thận, lần này y tới chỉ là thăm dò. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập thăm dò hắn thì Âu Dương cũng thử y!
Ngụy Bỉnh Dập noi:
- Ha ha, Âu Dương, Yêu Giới phong cảnh tú lệ, không lâu sau Ngụy ta sẽ lại đến viếng!
Ngụy Bỉnh Dập liếc bên dưới đám người Tiên Giới đến xem, xoay người xé rách hư không biến mất.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương cùng Ngụy Bỉnh Dập đụng mặt, cũng miễn cưỡng xem như là trận chiến đầu tiên. Tuy rằng trận chiến này kết thúc kỳ quái nhưng hai bên không phải tiểu nhân vật, đi nhầm một bước là thua cả bàn cờ.
Âu Dương không thua được, bởi vì hắn thua là sinh mệnh. Ngụy Bỉnh Dập càng không thể thua, y thua là toàn thế giới Dị tộc! Hai người không thể thua trong khoảnh khắc này tất nhiên sẽ không tùy tiện ra tay đánh nhau.
Âu Dương chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng đây dù sao chưa phải đêm trăng tròn, nếu không Âu Dương tuyệt đối sẽ ra tay giết Ngụy Bỉnh Dập cho bằng được. Ngụy Bỉnh Dập không ra tay là vì y không có nắm chắc trong thời gian ngắn giết chết Âu Dương, lỡ như bị kéo tới đêm trăng tròn thì sẽ bị giết người lại.
Tuy nhiên, dù Ngụy Bỉnh Dập đi rồi thì trận chiến này nhất định vẫn sẽ xảy ra, chẳng qua không phải hôm nay.
Bình Nhi mỉm cười nói:
- Lúc đến ta đã nói rồi, cuộc chiến này không thể đánh, nếu không thì ta cũng không dám tới.
Sự thật như Bình Nhi đã đoán, nếu trận chiến này thật sự diễn ra thì nàng đúng là không dám đến.
Hai nhân vật đẳng cấp Chủ Dị tộc đánh với nhau sẽ có hậu quả gì? e rằng cả tây bộ đều sẽ bị đánh đến biến hình. Cái gì Tiên Đế, Tiên Tôn tuyệt đối đụng phải liền chết, bị thương.
Chiến đấu như vậy người có tư cách xem chỉ cỡ như Diệp lão, Kiếm Vũ Nhai, những người khác tới đây dù là dư chấn cũng đủ bị đập chết.
Trên cơ bản một lần này người có thể tới nơi này hết chín phần đã tính tới cuộc chiến sẽ không diễn ra, dù có đánh chỉ là thăm dò. Nhưng mọi người không ngờ là Ngụy Bỉnh Dập đánh ra một kích xong liền rời đi, cái này có chút ngoài ý muốn.
Diệp lão nói:
- Đi đi, một trận chiến này cuối cùng sẽ diễn ra, nhưng lần tới chúng ta không có phúc nhìn quyết đấu giữa hai đỉnh cao.
Diệp lão mang theo Bình Nhi, Kiếm Vũ Nhai bước vòa hư không, biến mất.
Mọi người thấy hai đại thần rời đi thì cũng không có ở lại Yêu Giới lâu, đều xoay người đi.
Yêu Giới mới rồi còn rất náo nhiệt giây lát đã trở về bình tĩnh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương ngồi chính giữa Phong Bạo thành, hắn thở hồng hộc, dù sức chiến đấu không kém hơn Ngụy Bỉnh Dập nhưng đối diện cường giả như y khiến Âu Dương có chút hụt hơi.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Đây là lần đầu tiên chúng ta chạm mặt, lần sau tin tưởng sẽ rất nhanh tới!
Phong Bạo thành bay nhanh hướng chỉ qua chi địa.
Âu Dương ngồi ở chính giữa thành thị, tay cầm một quyển cẩm thư, đây là cách duy nhất hiện nay cho hắn tăng tiến, Thánh Chiến phương pháp. Mặc dù Ngụy Bỉnh Dập tạm rời đi nhưng lần tới sẽ là một kích lôi đình. Có lẽ lần tới sẽ là cuộc chiến sinh tử, nếu Âu Dương không cẩn thận ứng đối thì có lẽ khi đó hắn bị đánh thành hồn phi phách tán.
Âu Dương nói, nhẹ vuốt ve Thứ Kiêu cung:
- Ông bạn già, lần này không đánh được chắc ngươi tiếc lắm? Nhưng không cần tiếc nuối, rất nhanh, rất nhanh là hắn sẽ đến nữa, khi đó cũng là lúc chúng ta đối đầu sinh tử.
Đêm trăng tròn, dù là Tiên Giới hay Dị tộc đều bàn luận một việc, đó là cuộc đối chiến đầu voi đuôi chuột này! Hai người đánh một kích rồi đi, nhưng có thể khiến Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập cúi đầu vẫn khiến nhiều người kinh sợ.
Trên đời ai cũng biết Ngụy Bỉnh Dập mạnh mẽ, nếu không phải Âu Dương là người có thể ngay mặt đối kháng với y thì dù đêm trăng tròn có tới y cũng sẽ không lựa chọn lùi bước.
Có thể khiến Ngụy Bỉnh Dập lùi bước đã chứng minh thực lực của Âu Dương. Âu Dương có thể nói là nhất chiến thành danh, một trận chiến này qua đi, dù là Tiên Giới hay Dị tộc đều có thêm một truyền thuyết, một người đàn ông tên Âu Dương.
- Hắn từ khi vũ hóa phi tiên đến bây giờ không dùng đến trăm năm?
Lúc này khắp nơi đồn đãi Âu Dương đi tới hôm nay chưa tới trăm năm.
Chuyện này quá rung động, trăm năm, trăm năm đối với thiên tài cũng tối đa có thể trùng kích Kim Tiên, nhưng Âu Dương từng bị Chúng Thần Điện xem là đồ bỏ lại dùng thời gian chưa đến trăm năm bễ nghễ thiên hạ!
- Ta nghĩ chắc Chúng Thần Điện sắp điên lên rồi! Họ tưởng mình là tứ tông thì mắt chó khinh người, lần này ăn bồ hòn rồi! Đồn là Âu Dương từng nói có ngày hắn sẽ trở về Chúng Thần Điện lấy lại tôn nghiêm, nếu như ma vương quay về Chúng Thần Điện thì ta rất muốn xem biểu tình của Hoàn Nhan Liệt.
Bên ngoài đồn rầm trời, trong Chúng Thần Điện thì có người vui, có người buồn.
Vui là Vạn Tiên sơn! Bởi vì Âu Dương vùng lên đại biểu cho cái gì thì ai cũng biết. Người buồn là Hoàn Nhan Liệt, dù sao năm đó xảy ra chuyện hiện giờ vẫn như ngày hôm qua với gã.
- Không ngờ, thật là không ngờ! Thật sự là Âu Dương!
Bạch Hủ Minh đã nghe nói lần này đã phát sinh đại chiến, có thể buộc Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập không dám ra tay, lần này Âu Dương Tuyệt đối là danh chấn thiên hạ.
Tiểu Nhạc cười toét miệng tới mang tai nói:
- Ha ha ha ha... Ta đã nói rồi, tiểu đệ của ta vĩnh viễn bá đạo như vậy!
Lúc này còn dám xem Âu Dương là tiểu đệ của mình trên đời chắc chỉ có mình Tiểu Nhạc.
- Tiểu bạch kiểm cái gì, Hồn điện cái gì, ở trước mặt vương giả tất cả đều phải thỏa hiệp!
Tiểu Nhạc nói câu này giọng rất lớn, trực tiếp xuyên thấu núi Vạn Tiên sơn, truyền khắp toàn Chúng Thần Điện.
Bây giờ Tiểu Nhạc cố ý muốn nói cho Hồn điện biết, vô dụng, ở trước mặt vương giả dù là quy tắc gì đều phải thay đổi, nếu không thì có lẽ không giữ được Hồn điện.
Nghe Bạch Hủ Minh nói thế, sư đệ Lỗ Tu của lão lấy làm khó hiểu. Âu Dương cường đại có gì lạ, ở dị giới cắt đất vi giới thành lập Yêu Giới, làm Vạn Yêu Chi Tổ, đây là thực hiện sáng tạo thời đại.
- Các ngươi không phát hiện lần này Âu Dương tăng cao quá nhanh sao? Từ một tiểu tử bình thường không tiếng tăm, chưa tới trăm năm đã trùng kích đến đủ khiêu chiến Chủ Dị tộc!
Bạch Hủ Minh cứ cảm thấy có gì không đúng nhưng lão không thể chỉ ra ở đâu.
Nghe Bạch Hủ Minh nói, một đám người đều là lắc đầu. Theo bọn họ thấy, Bạch Hủ Minh có chút đa sầu đa cảm, Âu Dương cường đại, hiện giờ thiên hạ không người dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn. Tiếp theo Âu Dương chắc chắn sẽ trở về Tiên Giới, lại hồi phục huy hoàng cho Vạn Tiên sơn.
Vạn Tiên sơn không phải phụ thuộc của người khác, bản thân Vạn Tiên sơn nên sừng sững đứng trên đỉnh Tiên Giới mới đúng.
Nhìn đám người vui mừng ngất trời, mày Bạch Hủ Minh luôn nhíu chặt. Quá thuận lợi, Âu Dương một lần này thuận lợi hơi lạ lùng! Đúng vậy, không lúc không thể không nói vận đạo của Âu Dương không giống con người, nhưng dù vận đạo có tốt hơn, không đủ trăm năm cũng tuyệt đối không có khả năng có thành tựu như vậy.
Dù là Tiên Giới hay thế giới Dị tộc đều có lịch sử rất dài, trong lịch sử dài dọc Âu Dương là người thứ nhất. Từ xưa đến nay có người yêu nghiệt hơn hắn, có người vận đạo mạnh hơn hắn, nhưng tại sao Âu Dương cái gì cũng làm được?
- Âu Dương, phải chăng bây giờ ngươi vẫn như lúc trước từng bước đi cẩn thận?
Hiện tại Bạch Hủ Minh rất muốn ở trước mặt Âu Dương hỏi ra câu này, nhưng hắn đang tọa ủng Yêu Giới, trong thời gian ngắn không thể đi vào Tiên Giới.
Ngụy Bỉnh Dập giắt ngang như mũi nhọn tùy thời rơi xuống, nếu Âu Dương ra khỏi Yêu Giới thì lực lượng của hắn căn bản không đủ để đối kháng với y. Cho nên lúc này dù là lý do gì thì Âu Dương tuyệt đối không thể đi ra Yêu Giới.
Hồn điện, trên Vạn Hồn Nhai, Vệ Thi tay cầm một đóa hoa mai, mặt mang nụ cười, nhưng nụ cười thấm đẫm bi thương.
- Vạn Yêu Chi Tổ, danh hiệu khiến người hâm mộ biết bao. Nhưng chàng đã quên, khi chàng trở thành Vạn Yêu Chi Tổ thì ngươi liền bị Yêu Giới trói buộc, đã không phải là Âu Dương trước kia.
Vệ Thi không nói lời này cho ai, nhưng có lúc, có một số việc truyền qua tâm linh.
Âu Dương ngồi trong Phong Bạo thành, cảm thấy đáy lòng bỗng xuất hiện một tiếng kêu gọi:
- Vạn Yêu Chi Tổ, danh hiệu khiến người hâm mộ biết bao. Nhưng chàng đã quên, khi chàng trở thành Vạn Yêu Chi Tổ thì ngươi liền bị Yêu Giới trói buộc, đã không phải là Âu Dương trước kia...
Nghe thanh âm này, người Âu Dương run bần bật. Đúng vậy, hắn rốt cuộc là bị quỷ ám gì mà chịu vì cái danh hiệu vĩnh viễn nhốt mình trong thành thị này?
- Ta vẫn là ta luôn hướng tới tự do sao?
Âu Dương hai tay ôm mặt, trong đầu nhớ lại từ khi hắn tiến vào thế giới Dị tộc.
- Thuận lợi, lạ thường thuận lợi, không có bất cứ kiếp nạn, dường như có ai sắp đặt sẵn vậy...
Âu Dương bỗng thấy hơi sợ, hình như hắn đã rơi vào cạm bẫy và âm mưu to lớn, nhưng hắn lại không hay biết gì!
Đúng vậy, Âu Dương đã tiến vào âm mưu cạm bẫy, nhưng hắn chưa thật sự đi vào trong đó mà luôn đi ở bên mép cái bẫy. Ngụy Bỉnh Dập tính toán kết quả Âu Dương bất cẩn ngã vào núi thây biển máu. Mộng Hi tính kế hắn, cuối cùng chuyến đi Bách Hoa cốc cho Âu Dương đột phá đến Tiên Đế.
Mỗi lần tính kế giống như có ông trời che chở Âu Dương, cho hắn có thể tránh né tất cả nguy hiểm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Cạm bẫy dù tránh né đến cỡ nào thì nó vẫn tồn tại, bởi vì cái bẫy này không phải người khác sắp đặt mà chính Âu Dương tạo ra! Từ khi hắn thành tựu Tiên Đế dám chiến Tiên Tôn, từ giây phút đó hắn đã mất đi bản tâm, không còn là Âu Dương từng bước cẩn thận.
- Ta đem chính mình khốn chết trong tòa tử thành, dù cho ta có thể đối kháng Ngụy Bỉnh Dập còn có ý nghĩa gì? Không lẽ mộng tưởng của ta là trở thành tù phạm giống như hắn, giam cầm mình trong thế giới của bản thân sao?
Hiện tại Âu Dương rất mờ mịt. Âu Dương truy cầu rất đơn giản, dù là thực lực mạnh tuyệt đối hay quân lâm thiên hạ chẳng qua vì hai chữ...tiêu dao!
Âu Dương hiểu muốn tiêu dao trong thiên địa, vậy nhất định phải vô câu vô thúc, không có bất cứ trói buộc nào mới thật sự thực hiện được hai chữ tiêu dao. Nhưng tại sao đi đến một bước này, Âu Dương cách tiêu dao gần như vậy lại phát hiện mình bị giam cầm?
Phương xa, chỗ cột bốc biên giới đại biểu thế giới Dị tộc và Yêu Giới, một cô gái dừng chân tại đây nhìn chữ đầy bá khí.
- Chỉ qua chi địa! Luôn cho rằng ngươi là một nhân vật thà giết thiên hạ, không biết trong lòng người nghĩ cái gì mà viết hai chữ chỉ qua.
Mộng Hi nhìn chỉ qua chi địa, lại liếc Phong Bạo thành hiện ra ở phía xa.
Thành thị này hiện giờ đã nổi danh khắp thiên hạ, hai chủ nhân một là thiên hạ đều biết Hoắc Khải Phong, một là kế thừa chí cường giả ý chí của Hoắc Khải Phong, Âu Dương.
Mộng Hi nói:
- Ngươi xây dựng một lồng giam to lớn cho mình, rốt cuộc muốn khóa lại cái gì?
Mộng Hi từng bước một đi hướng Phong Bạo thành.
Nói đến cũng kỳ, vốn trên ác ma chi địa luôn xảy ra chuyện kỳ dị, nhưng khi Âu Dương quân lâm nơi này, chỗ này được đặt tên là Yêu Giới, ác ma chi địa đổi tên rồi thì chuyện kỳ lạ bắt đầu biến mất. Rất nhiều Dị tộc khi vào đây thì phát hiện nó không còn là ác ma chi địa trong quá khứ, gần như là thiên đường.
Rất nhiều kỳ trân dị bảo biến mất ở thế giới Dị tộc năm mươi năm đều có thể thấy tại đây, chỗ này giống như là thiên đường.
Chính vì như thế mà Yêu Giới hấp dẫn càng nhiều người tìm báu vật đến.
Mộng Hi đứng dưới Phong Bạo thành, suy nghĩ thật lâu sau cuối cùng bước lên thành thị, muốn gặp người đàn ông có gan khiêu chiến Chủ Dị tộc.
Mười lăm năm trước hắn rời đi, lúc đó hắn vẫn là một đế cấp, mười lăm năm sau hắn xuất hiện, đã có năng lực đối kháng vương giả thiên hạ.
Mười lăm năm đã có biến đổi như vậy, trước sau chênh lệch là người sáng suốt đều thấy có vấn đề.
Mộng Hi lẹnh nhạt khẽ kêu:
- Âu Dương!
Khi thanh âm phát ra, Âu Dương đã đứng ở trước Phong Bạo thành chờ đợi.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Tiên tri đại nhân thật là có nhã hứng, không ngờ chạy tới chỗ nhỏ bé của ta.
Dù gặp đả kích gì thì không thể khiến nụ cười trên mặt Âu Dương biến mất.
Mộng Hi ánh mắt ưu thương nói:
Âu Dương, ta không nói đùa với ngươi, mấy ngày nay ta luôn dùng dự ngôn thuật dự ngôn tương lai của ngươi, trước kia không thể nhìn thấu tất cả nhưng lần này...
Âu Dương nhìn Mộng Hi, hỏi lại:
- Lần này ta sẽ chết sao?
Thật ra đi tới hôm nay Âu Dương dần lạc mất mình, đây là lần đầu tiên hắn không biết mình rốt cuộc nên đi con đường gì.
Âu Dương không đáp lại, nhưng mắt nàng rơi một giọt lệ. Hai người sớm biết nhau nhưng đó là vì một cuộc giao dịch, tuy diên sau này hai người dần trở thành bằng hữu, hiện tại Mộng Hi nhìn thấy tương lai của Âu Dương, nàng rơi một giọt lệ vì bằng hữu.
- Ha ha ha...chết! Âu Dương cả đời trung hoành trong thiên địa, chưa từng tin vận mệnh nhưng lần này ta tin nàng!
Âu Dương nhìn Mộng Hi trước mắt mình, nói tiếp:
- Nhưng vậy là đã đủ rồi, dù lần này có chết hay không, ít nhất còn có người chịu rơi lệ vì ta, cả đời này không xem như ta quá khổ.
Âu Dương nói xong tia chớp dày đặt bao bọc Phong Bạo thành, chắn Mộng Hi bên ngoài.
Mộng Hi hét vọng vào bên trong:
- Âu Dương! Rời đi đi! Nếu ngươi đi thì còn có đường sống!
Nhưng trừ tiếng sấm đánh ra Mộng Hi không nghe thấy Âu Dương hồi âm.
Mộng Hi vẫn đang la hét:
- Rời đi đi, rời khỏi chỗ này, rời khỏi thế giới này! Quay về Tiên Giới, Ngụy Bỉnh Dập dù có thủ đoạn che trời cũng tuyệt đối không thể đi Tiên Giới giết ngươi! Rời đi đi...!
Nhưng thanh âm của Mộng Hi đã không thể truyền vào Phong Bạo thành.
- Rời đi...ta còn đi được không?
Âu Dương trong mắt có bi thương, từ ba ngày trước hắn đã biết hắn không đi được.
Hiện tại tám hướng đều xuất hiện dị động, Âu Dương không biết đây rốt cuộc là cái gì, nhưng dị động này có tám cường giả đủ sánh bằng Ngụy Bỉnh Dập! Tám cường giả cùng xuất hiện vây quanh Phong Bạo thành, họ chỉ chờ Âu Dương thả lỏng một phút là sẽ tiêu diệt hắn.
- Ở Yêu Giới ta chính là vương! Muốn giết ta, cho dù ngươi là Chủ Dị tộc cũng phải trả đủ giá!
Âu Dương siết Thứ Kiêu cung, đi đến bước này là điều hắn chưa từng nghĩ tới.
Nhanh chóng đăng đỉnh phong thần lại phải đối mặt cục diện nhanh chóng rơi xuống vực, nỗi sợ luôn hiện diện trong lòng Âu Dương. Nhưng Âu Dương trước giờ không phải bị đả kích liền gục ngã, càng chiến càng dũng, càng tỏa càng dũng! Đây mới là Âu Dương!
Một tháng sau, trong Yêu Giới không còn người sống. Toàn Yêu Giới bị một bát quái trận đồ phong kín, trận đồ này dường như có lực lượng nghịch thiên.
Bên ngoài Yêu Giới, Diệp lão và Kiếm Vũ Nhai bềnh bồng trên không trung, hai người nhìn Phong Bạo thành bị phong troa trong bát quái đồ.
- Chắc đây là cuộc chiến mạnh nhất của hai giới sau khi Chiến tộc biến mất!
Diệp lão nhìn bát quái đồ, lão biết đại chiến rốt cuộc sắp kích phát, hai người này không thể thua rất nhanh sẽ có một người phải chết.
Bát quái phong tỏa Yêu Giới, dẫn đến mấy tiên nhân và Dị tộc đi tới giới bia ngoài Yêu Giới xem xét. Lần này sẽ không là cuộc chiến đầu voi đuôi chuột nữa, một trận chiến này chú định sẽ có một cường giả tuyệt thế chết đi.
Âu Dương ngồi trong Phong Bạo thành, hiện tại lòng hắn bình tĩnh lạ lùng.
- Ta xem thường ngươi, Ngụy Bỉnh Dập, chín cái bóng đều hiện phong tiên diệt ma! Hiện giờ ngươi dùng tám cái bóng phong kín yêu khí nơi này, muốn khiến yêu khí giảm đi sau đó tru sát ta sao?
Âu Dương cảm nhận yêu khí không ngừng biến mất, hắn biết Ngụy Bỉnh Dập muốn làm cái gì, hắn cũng biết không thể chờ đợi thêm, nếu cứ chờ thì ngay cả lá bài cuối cùng hắn cũng sẽ thua mất!
- Đi đi, bắt đầu từ hôm nay ngươi lại trở về trạng thái không có chủ nhân. Nếu một trận chiến này ta có thể may mắn thắng lợi, ta chắc chắn sẽ khiến người trở thành một thành thị hùng vĩ nhất thiên hạ!
Phong Bạo thành dưới chân Âu Dương, tòa thành thị này nhưng lại bắt đầu bay hướng tây Yêu Giới.
Âu Dương một mình đứng giữa không trung, giống như thần linh nhìn xuống thương sinh, Thứ Kiêu cung nằm trong tay hắn không ngừng toát ra ánh sáng chớp lóe.
huyết sắc cự kiêu quanh quẩn trên thân cung như đang nói:
- Ta cùng ngươi đi đến phút chiến đấu cuối cùng!
Ở Tiên Giới, Vạn Tiên sơn, Bạch Hủ Minh quỳ trước bài vị các đời tổ sư Vạn Tiên sơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bây giờ Bạch Hủ Minh như có cảm ứng, mấy ngày trước lão đã nghe tin bát quái phong kín Yêu Giới, nhưng lão cảm giác hình như hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
- Tổ sư tại thượng, Âu Dương cả đời này đều nhảy múa trên đao phong, hắn không muốn bước vào giới tu luyện lại từng bước một trở thành vua trong vua. Bây giờ đi đến một bước này đến cùng là đúng hay sai? Hay phải nói Âu Dương vốn nên làm một người bình thường?
Bạch Hủ Minh nhớ tới đệ tử của mình, đệ tử này cả đời sống quá cực khổ. Người bình thường có thể bế quan tu luyện nhưng hắn thì không, hắn phải không ngừng giết chóc, không ngừng trưởng thành.
Giết chóc, đối với một ác ma thì giết chóc đương nhiên không là gì cả, có lẽ ác ma sẽ yêu thích chém giết. Nhưng Âu Dương không phải là ác ma. Bạch Hủ Minh còn nhớ thiếu niên lần đầu tiên bước vào Âm Vân phong, vẻ mặt mờ mịt.
Bạch Hủ Minh còn nhớ bộ dạng Âu Dương lúc chơi xấu với lão, cười rất là vui vẻ, lão còn nhớ hắn bởi vì luyện tiễn thuật mà xuất thần. Không lẽ, tất cả vào hôm nay sẽ đi đến cuối đường?
Bạch Hủ Minh thầm cầu nguyện:
- Âu Dương, bất cứ lúc nào ngươi vẫn còn có sư phụ, dù có như thế nào nhất định phải sống sót! Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt!
Hồn điện, Vạn Hồn Nhai, trong biển mây, khóe mắt Vệ Thi ngấn lệ. Bát quái phong tỏa Yêu Giới, Ngụy Bỉnh Dập xuất động toàn bộ chín cái bóng, chuyện này sớm kinh động hai giới.
Đây mới là thực lực chân chính của Ngụy Bỉnh Dập, chín cái bóng, chín cái bóng thực lực gần như ngang ngửa với bản tôn, chín Ngụy Bỉnh Dập! Dù Âu Dương có năng lực thông thiên triệt địa đến đâu thì lần này hắn làm sao đón đỡ tất cả?
- Âu Dương, chàng từng nói với ta, dù con đường phái trước có gian nguy bao nhiêu thì chàng vẫn sẽ đối mặt, lần này chàng có thể xông qua ải này không?
Vệ Thi siết chặt vạt áo, lầm bầm:
- Mặc kệ chàng còn sống hay đã chết, ta vẫn sẽ chờ chàng bảy ngàn năm.
Cách xa Phong Bạo thành, Ngụy Bỉnh Dập cũng nhìn thấy chiến ý của Âu Dương. Ngụy Bỉnh Dập cách Âu Dương không đủ vạn dặm, bên cạnh y đứng một cái bóng giống hệt y, tám cái bóng khác như ẩn như hiện ở xung quanh.
Chí cái bóng không heinej thì thôi, đã xuất hiện liền giết người! Mọi người từ trong mắt của Ngụy Bỉnh Dập đọc được tín niệm tất sát. Vương giả này hôm nay rốt cuộc làm khó dễ, y muốn cho thế giới này biết không ai có thể khiêu chiến uy nghiêm của y.
Ngụy Bỉnh Dập lên tiếng:
- Kết thúc đi! Ngươi chẳng qua là phù dung sớm tàn, dù rực rỡ xinh đẹp nhưng chỉ trong khoảnh khắc!
Bát quái biến mất, chín cái bóng cùng xuất hiện sau lưng hoặc trước mặt y.
Lúc này dù Ngụy Bỉnh Dập có hành động như thế nào thì luôn sẽ có một chuỗi tàn ảnh không ngừng hiện ra xung quanh y, khí thế hủy thiên diệt địa phát ra từ người y.
- Vương giả! Hôm nay hãy nhìn xem ai mới là vương giả thật sự!
Âu Dương không nói nhiều, khi Ngụy Bỉnh Dập phát động thì một mũi huyết sắc tên bắn ra khỏi tay hắn. Mũi tên này rạch phá không gian xâm nhập vào bóng đêm, khi tên lại xuất hiện thì đã tới trước mặt Ngụy Bỉnh Dập, mũi tên xuyên thủng thân hình của y.
Nhưng bị đâm xuyên chỉ là một cái bóng!
*Ong!*
Âm rung phát ra, không gian như bị xé rách, một bàn tay to đỏ rực từ trên trời giáng xuống chỗ Âu Dương, bàn tay to xẹt qua đâu thì dù núi cao hoặc không gian đều bị nghiền nát.
Đối diện một kích kia, Âu Dương không lùi bước mà giương cung bắn khung trời!
- Giương cung phá khung trời!
Khi mũi tên bay ra, sau lưng Âu Dương lại lần nữa hiện ra cái bóng Thứ Kiêu cung, đây gần như là mũi tên mạnh nhất của hắn! Mũi tên này có lực lượng phá nát hư không, hủy thine diệt địa. Dù là huyết thủ nhìn như có thể xé nát tất cả ở trước mũi tên này chỉ có thể vỡ vụn!
- Ba Ngàn Thế Giới!
Ngụy Bỉnh Dập trung ra bàn tay to xong người phập phòng vô số hoa cỏ cây cối, đây là tuyệt kỹ mạnh nhất của y, Ba Ngàn Thế Giới! Từ khi Ngụy Bỉnh Dập tu thành Ba Ngàn Thế Giới đến nay chưa từng sử dụng nó, hôm nay đối mặt địch thủ Âu Dương, y rốt cuộc lấy ra tất cả.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất mộc nhất phù sinh, tất cả cỏ cây vòa giờ phút này đều trở thành thế giới trong tay Ngụy Bỉnh Dập. Thế giới Âu Dương ở vào khoảnh khắc Ba Ngàn Thế Giới giáng xuống thì vỡ ra từng mảng!
Âu Dương đứng trong thế giới vỡ vụn, cảm thấy vô lực, đây là một thứ giống như lĩnh vực, nó là thủ đoạn mạnh nhất của Ngụy Bỉnh Dập xưng hùng thiên hạ. Nếu Ngụy Bỉnh Dập chỉ là sức chiến đấu vô song thì y dựa vào cái gì xưng hùng?
Thế giới trong Yêu Giới vỡ vụn, Diệp lão và Kiếm Vũ Nhai mắt đầy chấn kinh, họ chưa từng thấy Ba Ngàn Thế Giới!
Miệng Diệp lão bật thốt bốn chữ:
- Chí cao vô thượng!
Nhưng Diệp lão đã sai rồi, đây còn chưa phải là chí cao vô thượng. Chí cao vô thượng giống như trong Thánh Chiến phương pháp đã ghi chép, tâm suy nghĩ liền đạt thành niệm, đó mới là chí cao vô thượng chân chính. Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập cách chí cao vô thượng chỉ có một bước, nhưng một bước này y dừng lại đã rất nhiều năm, lần này y muốn nuốt Âu Dương chính là vì để trùng kích chí cao vô thượng.
Âu Dương hét to:
- Muốn giết ta thì phải trả đủ cái giá đắt!
Âu Dương nghênh đón không trung vỡ vụn, giương cung bắn tên, mũi tên như mặt trời cháy bỏng mang theo ánh sáng đỏ chiếu rọi bầu trời xung quanh.
Ngọn lửa ở trên không trung thiêu đốt, điên cuồng mở rộng xung quanh. Lửa đi qua đâu, dù là Ba Ngàn Thế Giới cũng bị đốt cháy tan tành.
- Âu Dương điên rồi! Hắn đốt cháy lửa sinh mệnh của mình!
Diệp lão nhìn thấy tình hình này rất muốn lao lên ngăn cản Âu Dương, nhưng lão biết trong đại chiến như vậy lão không có tư cách đó.
"Dù cho là phút cuối của cuộc đời cũng phải khiến lửa đốt cả bầu trời thành tán ca cho ta!" Đây là suy nghĩ trong lòng Âu Dương.
Hiện tại Âu Dương giống như thật sự đạt đến chí cao vô thượng, tâm nghĩ đến chính là niệm đạt thành.
Ngọn lửa dựa theo ý của Âu Dương bắt đầu đốt sạch bầu trời, dù là Ba Ngàn Thế Giới của Ngụy Bỉnh Dập trong khoảnh khắc này cũng không thể ngăn cản lửa của hắn! Một mũi tên đốt trời, đây là một mũi tên đốt trời chân chính. Lúc này dù là ở bất cứ nơi đâu trong thế giới Dị tộc cũng đều thấy được bầu trời bị đốt đỏ rực.
- Ngụy Bỉnh Dập! Đây là mũi tên cuối cùng của ta, mũi tên này có lẽ cũng là mũi tên cuối cùng của ngươi!
Khi ngọn lửa thiêu cháy khắp bầu trời thế giới Dị tộc thì Âu Dương đứng giữa ngọn lửa, tay chậm rãi kéo căng dây cung cảu Thứ Kiêu cung, một con hỏa diễm cự kiêu hiện ra bên trên Thứ Kiêu cung.
Tùy theo Âu Dương không ngừng kéo dây mà hỏa diễm cự kiêu từ từ sống lại! Đúng vậy, nó chịu tải tất cả lực lượng của Âu Dương và Thứ Kiêu cung, mũi tên này được hắn gọi là tuyệt mệnh tiễn.
- Điên rồi! Ngươi điên rồi!
Ngụy Bỉnh Dập chưa từng trông thấy kẻ nào điên cuồng như vậy, cái tên này trong đánh nhau tâm linh tan vỡ đến mức dùng cách như vậy để chấm dứt chiến đấu.
Thanks
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart