Cho dù Ba Ngàn Thế Giới của Ngụy Bỉnh Dập xuất hiện nhưng lấy tu vi của Âu Dương, cộng thêm yêu khí gia cố, y muốn giết chết hắn rất là khó khăn. Muốn giết hắn chỉ có thể dựa vào tiêu hao, nhưng tên này vào phút này lại từ bỏ tất cả, dùng cách này chung kết.
Âu Dương rống lên:
- Đi đi! Hỏa diễm cự kiêu chịu tải sinh mệnh của ta!
Cự kiêu rực cháy huyết sắc hỏa diễm phát ra tiếng hú chấn cả thế giới, mang theo Linh Hồn Liệt Diễm vô tận bay hướng Ngụy Bỉnh Dập.
Âu Dương nhìn mũi tên cuối cùng này, Thứ Kiêu cung trong tay hắn không ngừng đốt cháy rồi biến mất, trên mặt hắn có loại giải thoát.
Ngụy Bỉnh Dập tức giận gầm lên:
- Tên điên!
Ba Ngàn Thế Giới vỡ vụn trước hỏa diễm cự kiêu đáng sợ, Ngụy Bỉnh Dập không có chọn bỏ trốn, y biết hiện tại trốn không thoát, điều duy nhất có thể làm là liều chết cùng hỏa diễm cự kiêu của Âu Dương!
Ngụy Bỉnh Dập hét to:
- Liều!
Chín cái bóng cùng xuất hiện chắn trước người Ngụy Bỉnh Dập, chín cái bóng nhanh chóng hợp thành một ma thần khổng lồ trước mặt y. Ma thần có chín cánh tay cầm chín thanh thần binh, cùng chém hướng hỏa diễm cự kiêu bay tới.
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn, sóng xung kích mạnh mẽ từ trung tâm trùng kích bay ra, liệt diễm vô tận cùng khí yêu ma càn quét khắp nơi.
Cho dù là Diệp lão và Kiếm Vũ Nhai thì vào phút này giống như phát điên bay tới phía xa, bạo tạc sinh ra sóng xung kích quá mạnh, xem như là hai người họ không chết cũng tuyệt đối là trọng thương.
- A!!!
Từ bốn phương tám hướng phát ra tiếng hét thảm, nhiều người bị liệt diễm và khí yêu ma quét qua tan biến thành tro bụi, lực lượng cường đại này đã vượt sức chịu đựng của con người.
Ngàn vạn Dị tộc và tiên nhân bị sóng xung kích giết chết, nguyên Yêu Giới trong chớp mắt này không còn một cọng cỏ! Thế giới bị lực lượng cường đại xé rách, hố đen to lớn gần như thôn thiên nuốt địa.
- Chết đi!
Ngụy Bỉnh Dập ở trung tâm ngọn lửa, huyết sắc song dực bị một kích kia hủy diệt, chín cái bóng toàn bộ tan vỡ nhưng y vẫn nghênh đón liệt diễm xông tới bên cạnh Âu Dương, chộp lấy đầu hắn.
Khoảnh khắc đầu bị chộp lấy, con ngươi đỏ của Âu Dương chợt lóe, ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng đốt cháy trên người hắn. Tay trái Ngụy Bỉnh Dập bắt lấy Âu Dương bị đốt thành tro tàn!
- Ta muốn ba hồn bảy vía của ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập không thèm để ý đau đớn vì tay trái bị đốt, tay phải của y lại chộp đầu Âu Dương. Âu Dương cảm giác linh hồn choáng váng, hồn phách của hắn bắt đầu bị Ngụy Bỉnh Dập rút ra khỏi thân xác.
Âu Dương hét to:
- Không ai có thể lấy đi thứ gì của ta!
Đôi tay Âu Dương bắt lấy tay phải của Ngụy Bỉnh Dập, hắn dốc hết sức lực muốn đẩy tay gã ra. Nhưng hiện tại lực lượng của Ngụy Bỉnh Dập vượt xa Âu Dương, nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hồn phách của mình từng chút một bị rút ra khỏi xác thịt.
Âu Dương thầm thét gào.
"Ta không thể chết! Ta không thể chết!
Đối mặt cái chết không ai không sợ hãi, Âu Dương cũng có nỗi sợ, nhưng càng nhiều là lưu luyến, có rất nhiều điều không nỡ, bằng hữu, huynh đệ, còn có...
Ý thức của Âu Dương dần mơ hồ, ba hồn bảy vía giây lát sau liền bị Ngụy Bỉnh Dập rút ra khỏi một nửa thân xác. Âu Dương đã nằm trên thớt, sợ là chỉ có thể mặc cho Ngụy Bỉnh Dập xâm lược.
*Ong!*
Đang lúc chỉ mành treo chuông, trong lòng Âu Dương bỗng chốc cháy lên chiến ý! Đúng vậy! Đây là chiến ý mạnh nhất được ghi chép trong Thánh Chiến phương pháp, cũng là chiến ý Âu Dương nghiên cứu cho đến bây giờ!
Bất tử chiến ý! Đây là loại chiến ý mà vương giả nhiều đời Chiến tộc lĩnh ngộ ra giữa lúc sống chết. Nó không có sức chiến đấu mạnh như chiến ý khác, nhưng đối với Âu Dương thì nó cực kỳ quan trọng, bởi vì nó là tín niệm bất bại, bất tử!
- Đây là cái gì!?
Ngụy Bỉnh Dập cảm giác cánh tay mình đau nhức, một cây huyết sắc tên bay ra khỏi trán Âu Dương. Huyết sắc tên đâm xuyên qua cánh tay và đầu Ngụy Bỉnh Dập, đẩy mạnh y ra xa.
Đầu bị đâm xuyên, nếu như là người bình thường thì chết chắc, nhưng Chủ Dị tộc đã cường đại đến cảnh giới thân chết mà người không chết.
Cho nên dù Ngụy Bỉnh Dập đầu bị đâm xuyên, bị đẩy ra nhưng y vẫn như Tu La trong biển máu nhào hướng Âu Dương.
"Sống sót! Chỉ cần còn sống thì tất cả còn có hy vọng!"
Một thanh âm thét gào trong lòng Âu Dương, thanh âm này đến từ chiến ý vô tận và ý chí bất khuất từng có của hắn.
Âu Dương hét to:
- Đúng vậy! Ta phải sống sót! Chiến ý phong duệ hãy giúp ta xé rách lồng giam thiên địa!
Âu Dương một tay giơ lên chặt không khí đằng trước, dưới tình huống này Âu Dương dựa vào chiến ý phong duệ cứng rắn xé rách trời đất!
- Đi!
Âu Dương vèo một tiếng lẩn vào hư không, khoảnh khắc hắn biến mất thì thế giới lại lần nữa khép lại, để lại Ngụy Bỉnh Dập không dám tin tưởng tất cả điều đã thấy.
Ngụy Bỉnh Dập không thể tin lầm bầm:
- Không thể nào! Điều này là không thể xảy ra!
Âu Dương bị thương đến mức này sao có thể xé rách thế giới rời đi? Chuyện này quá khó tin.
Ngụy Bỉnh Dập nhìn thế giới đã khép lại, đứng trong biển lửa. Ngụy Bỉnh Dập cưỡng bức cướp hai hồn sáu vía của Âu Dương, cho dù hắn chạy trốn cũng vô dụng. Âu Dương mất đi hai hồn sáu vía, coi như Âu Dương có là thiên tài ngút trời cũng tuyệt đối không có khả năng lại tu luyện, chỉ có thể giống như người bình thường từng chút một già nua, sau đó chết ở nơi xa lạ.
- Hai hồn sáu phía đã đủ rồi! Ta mới là vương giả của thế giới này, bất cứ ai có gan khiêu khích ta, dù có cường đại bao nhiêu đều phải chết!
Cánh tay trái của Ngụy Bỉnh Dập bị đốt thành tro tàn, đôi cánh biến mất, đầu và cánh tay phải bị đâm thủng, toàn thân không có chỗ lành lặn.
Nhìn người mình đầy vết thương, Ngụy Bỉnh Dập không thèm để ý, bởi vì y biết có được hai hồn sáu vía của Âu Dương thì khi y trở về liền trùng sinh! Lúc đó y không cần thân thể giúp y lên đỉnh cao rồi lại trói buộc mình vô số năm.
Đến lúc đó Ngụy Bỉnh Dập sẽ có được thân thể mới, một thân thể giúp ích y hủy diệt tứ phương.
Liệt diễm đốt trời, dường như đang tấu lên khúc nhạc tang cho Âu Dương đã chết, toàn Yêu Giới sau cuộc chiến này e rằng sẽ trở thành đất chết.
Biển lửa dần dần tán đi, ngọn lửa đốt trời bắt đầu tắt đi. Diệp lão và Kiếm Vũ Nhai từ xa chạy tới đây thì tất cả đều biến mất, chỉ còn lại bia giới khắc chữ Yêu Giới và chỉ qua chi địa còn đứng sừng sững tại đó.
Diệp lão lắc đầu, mắt tràn đầy ưu thương, nói:
- Hơi thở của hắn đã biến mất, ta từng để lại một luồng hơi thở trên người hắn, hiện tại hơi thở đó đã biến mất.
Vạn Yêu Chi Tổ, đúng vậy, Âu Dương trở thành Vạn Yêu Chi Tổ, xây dựng Yêu Giới này, nhưng tất cả đều là hoa sớm nở tối tàn, kết quả rơi vào kết cuộc như vậy.
- Truyền kỳ, dù như thế nào thì cuộc đời của hắn đã định là truyền kỳ.
Dù Kiếm Vũ Nhai trước giờ không giao lưu với Âu Dương nhưng y đã nhìn toàn bộ trận chiến.
Khi Âu Dương từ bỏ tất cả, đốt cháy sinh mệnh bắn ra mũi tên đó thì Kiếm Vũ Nhai cũng bị mũi tên chinh phục.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đến giờ phút này Diệp lão vẫn không hiểu tại sao Âu Dương từ bỏ, nếu như hắn bỏ chạy thì Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không có khả năng níu giữ được hắn!
Âu Dương bềnh bồng trong một biển máu, cảm giác tùy thời hôn mê, lúc này hắn đang tự hỏi mình tại sao phải từ bỏ?
- Tất cả thứ đó không phải là ta, thì ra là vậy.
Âu Dương suy nghĩ thật lâu sau cuối cùng đã hiểu, thật ra hắn không phải vương giả chân chính quân lâm thiên hạ. Âu Dương có thể đối kháng với Ngụy Bỉnh Dập là bởi vì yêu khí của Yêu Giới, đó không phải là lực lượng của hắn, đó là gông xiềng, xiềng xích vĩnh viễn trói buộc hắn ở Yêu Giới.
Âu Dương luôn tiêu dao, cho nên hắn lựa chọn từ bỏ, thà bỏ mạng cũng tuyệt đối sẽ không bị trói trong xiềng xích.
Lý trí dần tan biến, ba hồn bảy vía bị Ngụy Bỉnh Dập rút ra hai hồn sáu vía khỏi xác thịt, đó chưa phải đáng sợ nhất, dù sao Âu Dương còn tu vi, dù chỉ còn lại một hồn một phách thì hắn vẫn sống rất tốt. Tệ hại ở chỗ vào phút cuối Âu Dương đốt cháy lửa sinh mệnh cuối cùng.
Điều này khiến Âu Dương thật sự đi xuống thần đàn, từ thiên đường ngã xuống địa ngục, từ vương giả cười ngạo tám phương trở thành một người bình thường! Còn là người bình thường vĩnh viễn không thể tu luyện.
Huyết lực cái gì vào giây phút này từ giã Âu Dương, cho dù hắn có giết người cũng tuyệt đối không thể hấp thu một chút huyết lực.
Đây thật đúng là từ thiên đường ngã xuống địa ngục, còn là mười tám tầng địa ngục Âu Dương vĩnh viễn không thể đi ra.
Cuộc chiến Yêu Giới không mấy ngày liền truyền khắp hai giới. Chín cái bóng đều xuất hiện, hỏa diễm cự kiêu của Ngụy Bỉnh Dập chấn kinh hai giới. Âu Dương liệt diễm đốt trời, đốt chảy toàn thế giới, cũng làm hai giới chấn kinh.
Kết quả cuối cùng là gì thì người có mặt không trông thấy, nhưng không lâu sau từ Vạn Yêu Chi Thành truyền ra tin tức.
Trận chiến này Ngụy Bỉnh Dập trọng thương, hai cánh bị hủy diệt, đôi tay bị hủy, thậm chí cái đầu cũng bị Âu Dương xuyên thủng, chín cái bóng hóa thành tro tàn. Vương giả như vậy mà bị đánh thành bộ dạng như thế, lúc tin tức truyền ra có thể nói là thế giới kinh hoàng.
Nhưng càng khiến họ kinh sợ là Âu Dương! Trận chiến này vương giả như sao băng chết trong Yêu Giới của hắn, thậm chí không để lại cái xác.
Ngụy Bỉnh Dập nuốt hồn phách Âu Dương, mang đi tất cả thứ cuối cùng của hắn.
- Cuộc đời ngươi đều là nuốt người khác, chết rồi lại là bị người nuốt.
Đám Bạch Hủ Minh đứng trong linh đường, giữa linh đường dựng một bài vị cao cao...linh vị của Thần Tiễn Âu Dương.
- Tại sao là kết quả như vậy?
Bách Minh Thanh ngây ngốc nhìn bài vị. Lần trước khi tin Âu Dương chết truyền ra, đám Bạch Hủ Minh chỉ cười cho qua, vì bọn họ cảm thấy hắn sẽ không chết. Họ đã đoán đúng, không lâu sau Âu Dương liền xuất hiện.
Nhưng lần này dù là Bạch Hủ Minh đều cho rằng Âu Dương thật sự đã chết.
- Sư phụ, mặc kệ Chủ Dị tộc đó cường đại đến đâu thì đệ tử sẽ đi trên con đường của người, từng bước một đi lên đỉnh thế giới, báo thù cho người!
Dạ Thiên quỳ trước bài vị của Âu Dương, y không khóc, bởi vì y biết Âu Dương không muốn thấy có bất cứ ai khóc vì mình.
Tiểu Nhạc nhìn bài vị, lầm bầm:
- Âu Dương, ngươi nhẫn tâm đến vậy sao? Nhẫn tâm bỏ lại chúng ta? Ngươi đã quên tất cả rồi sao?
Bây giờ Tiểu Nhạc luôn ồn ào giờ cũng lặng đi, cái chết của Âu Dương đem đén đả kích quá lớn với y.
*Két két!*
Cửa linh đường bị đẩy mở, một cái bóng quen thuộc từ bên ngoài đi đến. Vệ Thi mặc áo chaòng đỏ, không giống như người khác mặc áo trắng.
- Ngươi có ý gì? Người đã chết rồi ngươi có cần ăn mặc vui vẻ như vậy không?
Thấy Vệ Thi đột nhiên xuất hiện, Tiểu Nhạc nóng máu lên, đặc biệt là thấy nàng ăn mặc thành như vậy thì y càng tức giận.
Vệ Thi liếc Tiểu Nhạc, rồi nhìn quét toàn trường, cuối cùng dừng lại ở linh vị.
Vệ Thi nở nụ cười:
- Áp lực càng lớn đối với chàng là vùng dậy càng cao. Ta không tin chàng chết, ta không tin. Chàng nhất định sẽ trở về! Chắc chắn! Ta sẽ chờ chàng, chờ bảy ngàn năm, chờ chàng trở về!
Nghe Vệ Thi nói vậy, dù là Tiểu Nhạc đều cúi đầu xuống. Vào giây phút này họ đều biết Âu Dương đã chết, chỉ một mình Vệ Thi không tin, chỉ có nàng vẫn vững tin rằng Âu Dương còn sống.
Vệ Thi xoay người đi, thanh âm của nàng bay theo gió:
- Hắn chắc chắn sẽ trở về, truyền kỳ không có kết thúc, một ngày nòa đó truyền kỳ sẽ lấy lại tất cả....
Nhiều người đứng trong linh đường nghe vào tai, cúi đầu, không biết trong lòng họ nghĩ điều gì.
- Thì ra đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng nàng.
- Âu Dương, cả đời ngươi đi trên máu và đao phong, kết quả có một cô gái vẫn nhớ đến ngươi thì ngươi còn gì để tiếc nuối? Bảy ngàn năm, chờ ngươi bảy ngàn năm, ngươi thật sự sẽ trở về sao?
Bạch Hủ Minh như là tự hỏi mình hoặc là chỉ lầm bầm, nhưng bây giờ không ai có thể cho lão đáp án.
…
Vùng đất băng giá, tuyết chất đống, một thành trấn nhỏ tây bắc Tiên Giới. Chỗ này quá xa xôi, dù có một ít cường giả đi qua nhưng so với những khu vực địa lý tốt hơn thì không thể sánh bằng. Nơi này có quá ít cường giả.
Âu Dương hai tay xoay người co ro trong một khu dân cư rách rướt, lúc này trường bào trắng không còn phong hoa quá khứ, áo choàng cẩm mao thử cũng đã không đẹp trai như dĩ vãng.
Âu Dương mặt đầy mệt mỏi, người hắn bị băng giá lạnh lẽo tàn phá xanh tím. Dù sao đã không còn là tiên, thân thể như vậy sao có thể chịu đựng gió tuyết?
- Tiểu tử này có phải là trời sinh tuyệt thể?
Một lão ăn mày từ ngoài cửa bước vào, tùy tay ném một bình đan dược cho Âu Dương. Ở Tiên Giới không có vật thế tục, dù là tu nhân không có thứ gì thì bình thường cũng nuốt linh đan diệu dược mà sống.
- Ừm...đa tạ...
Âu Dương nhận lấy đan dược, cảm kích nhìn lão ăn mày rồi ngã ra một viên đan dược, nuốt vào miệng.
- Trời sinh tuyệt thể gần như là chờ chết.
Lão ăn mày nhìn Âu Dương co ro thân mình, trời sinh tuyệt thể chính là chỉ toàn thân kinh mạch đều bế tắc, trừ phi có Tiên Đế ra tay đả thông toàn thân kinh mạch cho hắn, nếu không thì chết chắc.
Nhưng thành trấn nhỏ như vậy tìm đâu ra Tiên Đế? Vậy nên ở trong thành trấn nhỏ này trời sinh tuyệt thể tương đương chết chắc.
Thật ra Âu Dương không hoàn toàn là trời sinh tuyệt thể, bởi vì tuyệt thể của hắn dù là Tiên Đế ra tay cũng không đánh thông được. Đừng nói là Tiên Đế, có là Tiên Tôn thậm chí là Chủ Dị tộc ra tay cũng chưa chắc đả thông được kinh mạch của Âu Dương.
Âu Dương bị thương nặng nhất không phải kinh mạch, dù kinh mạch của hắn bế tắc nhưng nếu còn ba hồn bảy vía thì hắn vẫn có được tôn cách của Tiên Tôn. Nhưng hôm nay Âu Dương thật sự là không có gì cả, thân thể bế tắc, ba hồn bảy vía có hai hồn sáu vía bị rút khỏi thể xác, hắn không chết là bởi vì trong người có tiểu hroa diễm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhưng để lại tiểu hỏa diễm có ý nghĩa gì? Hiện tại Âu Dương không khác gì phế thể có được Linh Hồn Liệt Diễm, muốn nói có gì khác thì có lẽ là Âu Dương còn tàn phế hơn cả phế thể.
- Cái gì cũng không có, chỉ để lại sinh mệnh cho ta, khiến ta cô độc sống đến già sao?
Âu Dương siết chặt nắm tay, nhìn đống lửa trước mắt. Bây giờ trong mắt Âu Dương không có giọt lệ, vì mắt đã sớm chảy khô, hơn nữa rơi lệ không giúp ích giải quyết được vấn đề cho hắn.
- Không lẽ vận mệnh của ta đến đây thật sự đã xong?
Âu Dương sờ mặt mình, râu ria mọc xồm xoàm, lúc này dù gặp người quen sợ là khó ai nhận ra hắn.
- Nếu đã khiến ta lưu lạc đến đây vậy tại sao không lấy luôn ký ức của ta? Ít nhất ta không cần thống khổ sống như bây giờ!
Âu Dương ôm đầu, bây giờ hắn thật sự muốn mất trí nhớ, ít nhất không cần suy nghĩ gì nhiều.
Nếu như mất ký ức, sống mơ màng có lẽ cũng là loại giải thoát, ít nhất tốt hơn là bây giờ hiểu hết tất cả nhưng không thể làm gì được.
- Đan dược này người bình thường ăn vào dù không thể tăng tu vi nhưng ít nhất khiến tuổi thọ kéo dài, tuy nhiên nó vô dụng với ta.
Âu Dương chua xót nhìn bình đan dược lão ăn mày quăng cho hắn.
Tuy đây là đan dược cấp thấp nhất trong Tiên Giới nhưng nếu đặt ở Chân Linh Giới thì tuyệt đối là kinh thế thần dược. Nhưng thần dược này có tác dụng gì? Đối với một người hoàn toàn tàn phế thì thần dược này gần như là uổng phí.
*Vèo!*
Một cơn gió lạnh kèm theo tuyết thổi qua cửa gỗ mục nát, lửa bị gió tuyết thổi suýt tắt. Âu Dương phất tây, một đốm lửa nhỏ từ tay hắn bắt hướng củi lửa sắp tắt, lại đốt nó cháy lên.
- Bây giờ chỉ còn lại Linh Hồn Liệt Diễm có cũng như không này.
Âu Dương nhìn bàn tay mình, ngọn lửa nho nhỏ nhưng nó có tác dụng gì? Chỉ dựa vào đốm lửa bay ra này sao?
- Sống như con chó, giống ăn mày đi trên đường hành khất sao?
Âu Dương không cúi người được, dù hắn lưu lạc đến mức này nhưng dù thế nào thì hắn từng là quân vương ngạo nghễ thiên hạ, là người dám hoa địa vi giới, dám độc chiến Chủ Dị tộc, Âu Dương!
Bạc Vân trấn chính là tên trấn nhỏ Âu Dương ở, chỗ này thuộc vùng tây bắc, bình thường hiếm có người xuất hiện nhưng cũng không tuyệt đối, bởi vì tạn cùng tây bắc trong toàn Tiên Giới có một đại hình tông phái, tên gọi Hàn Băng cung.
Bạc Vân trấn cách tổ địa Hàn Băng cung rất gần, nên mỗi mười năm đệ tử Hàn Băng cung sẽ đến Bạc Vân trấn nghỉ ngơi rồi tiếp tục đi tổ địa tiến hành tế tổ.
Trong cung điện to lớn như thủy tinh của Hàn Băng cung, Lý Uyển Như chậm rãi mở mắt ra. Một tỳ nữ từ bên ngoài đi tới, nhưng sắc mặt rất khó xem.
- Tiểu thư...
Tỳ nữ Thúy Lan nhìn Lý Uyển Như, nàng không biết có nên nói ra tin tức này cho Lý Uyển Như biết không.
- Sao vậy Thúy Lan? Hắn thắng rồi đúng không?
Ở trong lòng Lý Uyển Như, Âu Dương là chiến thần bất bại, vào giây phút Trung Châu gặp khó khăn nhất, chiến thần đạp bước tầng mây, một mũi tên tru sát thiên địa.
Trong lòng Lý Uyển Như Âu Dương không bao giờ thất bại, dù có khốn khổ bao nhiêu đối với hắn chẳng qua là rèn luyện mới, sau khi tôi luyện hắn sẽ càng chính chắn hơn.
- Tiểu thư...
Thúy Lan nhìn Lý Uyển Như bộ dạng thế này càng không dám nói ra tin tức.
Bỗng từ bên ngoài truyền đến giọng một bà lão:
- Thúy Lan ngươi đi xuống trước đi!
Sư phụ của Lý Uyển Như đẩy cửa bước vào trong.
Bà biết rõ hơn bất cứ ai tâm tư của đệ tử mình, bà cũng biết nàng chạy đến Tiên Giới tu luyện là vì cái gì. Hiện tại tin tức này truyền đến, Lưu Linh rất sợ Lý Uyển Như sẽ vì điều này là chết tâm.
Không thể vượt qua nhất chính là chết tâm. Dù là người hay tiên, một khi lòng đã chết thì mọi thứ trở thành mây khói tan biến trong trời đất.
- Sư phụ...
Lý Uyển Như thấy sư phụ xuất hiện, nàng biến sắc mặt. Không lẽ? Không lẽ chiến thần bại đã bại? Không! Sẽ không! Chiến thần làm sao có thể bại được!
- Uyển Như, có vài thứ nên đặt xuống thì phải buông, ngươi tu là Hàn Băng quyết, chú trọng chính là thanh tâm quả dục, đó là...
Lưu Linh muốn khuyên Lý Uyển Như nên từ bỏ nhưng bà quá xem thường địa vị của Âu Dương ở trong lòng nàng.
Lý Uyển Như ngây như phỗng, nhìn chằm chằm Lưu Linh, hỏi:
- Sư phụ, ta muốn biết sự thật!
Lưu Linh nói:
- Có lẽ không biết càng tốt.
Lưu Linh nói xong định xoay người rời đi, nhưng bà mới đi ra một bước thì Lý Uyển Như đã lóe người bắt chặt cánh tay bà, ánh mắt van xin nhìn bà.
Thấy ánh mắt của Lý Uyển Như, Lưu Linh bất đắc dĩ lắc đầu.
Lưu Linh nói:
- Vạn Yêu Chi Tổ, cắt đất vi giới, Âu Dương, ngươi rốt cuộc có ma lực gì mà chết rồi vẫn có thể khiến một cô gái vì ngươi như vậy...
Lưu Linh nói xong thì Lý Uyển Như đã buông tay, đôi mắt nàng trống rỗng.
- Không đâu! Hắn sẽ không chết! Hắn chắc chắn không chết, hắn là thần, hắn là thần nhìn xuống chúng sinh, tương lai hắn sẽ bước lên con đường chí cao vô thượng. Sư phụ! Hắn sẽ không chết! Trước kia cũng có lời đồn nói hắn đã chết nhưng hắn còn sống, lần này chắc chắn cũng sẽ như vậy!
Lý Uyển Như bắt lấy Lưu Linh như vớ được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
- Uyển Như...
Lưu Linh nhìn đồ đệ mình hoảng hốt, bà hiểu ở trong lòng đồ đệ thì Âu Dương chính là trời, bây giờ hắn chết như là trời sụp.
Lưu Linh rất muốn lừa Lý Uyển Như nói là Âu Dương có lẽ còn sống, nhưng thiên hạ đều biết cuộc chiến giữa hắn với Chủ Dị tộc. Ngay cả Chủ Dị tộc có chín cái bóng đều bị đánh vỡ, hai tay tàn phế, đầu cũng bị đâm xuyên, chiến tích như vậy đủ ngạo thị thiên địa.
Âu Dương chết là chính miệng Chủ Dị tộc nói ra, vương giả như vậy tất nhiên không nói chơi, lần này hắn thật sự đã chết.
Bị người lấy hồn phách, dù là hai hồn sáu vía nhưng con người chỉ có ba hồn bảy vía, bị lấy đi hai hồn sáu vía thì sao sống nổi?
- Không đâu...nhất định không phải...
Mắt Lý Uyển Như đong đầy lệ, nàng giống như người điên ngơ ngác đứng, miệng lầm bầm hai sẽ sẽ không...
- Ài...
Lưu Linh thở dài, xoay người rời khỏi đây. Thúy Lan đứng ở ngưỡng cửa.
Lưu Linh dặn dò Thúy Lan:
- Trông chừng tiểu thư, đừng để tiểu thư làm ra chuyện gì rắc rối. Sang năm sẽ tế tổ, khi đó sẽ lập tiểu thư làm thánh nữ chuẩn bị nhận y bát của ta, dù thế nào cũng không cho phép xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
- Tuân lệnh, tông chủ!
Thúy Lan cung kính hành lễ với Lưu Linh, sau đó nhìn theo bà rời đi.
Sau khi Lưu Linh rời đi, Thúy Lan nhìn Lý Uyển Như vẫn ngơ ngác đứng trong phòng, miệng lầm bầm chữ sẽ không.
Thúy Lan lắc đầu, nói:
- Thì ra trong thiên hạ bị thương người ta nhất không phải công pháp mà là tình.
Bạc Vân trấn, trong vùng đất băng giá, một người đàn ông trùm áo choàng cẩm mao thử ngồi trên đường cái, trước mặt hắn đặt một cái chén sứ bị mẻ, nhiều người đi lướt qua hắn, biểu tình khinh thương.
Đương nhiên cũng có người đáng thương người đàn ông, tùy tiện quăng vài viên đan dược không cần thiết rồi xoay người rời đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhìn đan dược trong chén sứ không ngừng đảo quanh, Âu Dương đã chết lặng. Không có gì nữa, ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không có, bây giờ Âu Dương thật sự không có thứ gì, hắn chỉ có thể ở đây sống bằng ăn xin, mỗi ngày bị nhiều người trào phúng thậm chí đánh chửi. Âu Dương đã mất đi kiêu ngạo ban đầu, một Thần Tiễn dám lên chín tầng mây ôm vầng trắng, xuống dưới cửu u đạp hoàng tuyền sa đọa rồi, sa đọa thành một kẻ đáng thương.
Một phụ nhân chỉ vào Âu Dương, nói với đứa trẻ bên cạnh mình:
- Sau này phải tu luyện cho tốt, nếu không sẽ giống như phế vật này ở trên đường ăn xin!
Thiếu niên khinh thường liếc Âu Dương, nói:
- Nương, ta không muốn làm phế vật như vậy!
Thiếu niên kéo tay mẫu thân vội rời đi, dường như ở lại lâu hơn sẽ bị truyền nhiễm.
- Phế vật... Đúng vậy, ta là phế vật...
Mấy ngày nay Âu Dương nghe hai chữ này rất nhiều lần, nhưng hắn không còn kiêu ngạo năm xưa, đã không còn là Âu Dương dám chỉ vào thiên hạ anh kiệt cao giọng nói:ta không phải thiên tài, ta là thiên tài chung kết giả.
Khó chịu đựng nhất là tâm chết, lúc này lòng của Âu Dương đã chết. Nhưng không thể trách Âu Dương được, từ thiên đường rớt xuống địa ngục, mặc dù mọi chuyện cũng do hắn mà ra.
- Ta thật khờ, mỗi một bước cẩn thận, đi thận trọng từng bước, nhưng đến Tiên Giới, nhanh chóng tăng tiến và danh tiếng Vạn Yêu Chi Tổ làm đầu óc ta mù mờ, cho rằng tọa ủng Yêu Giới là có thể nhìn xuống thiên hạ, những cái này căn bản không phải lực lượng của ta...
Phải nói đến giờ phút này Âu Dương vẫn không hối hận.
Không phải là của mình thì Âu Dương tuyệt đối sẽ không cầm lấy, lực lượng được yêu khí gia cố gấp trăm lần không phải của hắn, nếu không ở vùng đất đó thì hắn căn bản không có tư cách đối diện Chủ Dị tộc.
Cất đi chén bể trên mặt đất, đứng dậy, đi hướng ổ chó của mình. Âu Dương bỗng có cảm giác, sau khi hắn chết có phải sẽ quay về thế giới vốn có của mình không? Quay về thể giáo làm thiên tài của mình?
Âu Dương đặt tay lên ngực tự hỏi, cho dù bây giờ cho hắn quay về thể giáo thì hắn còn có thể làm thiên tại đó không?
Trong thế giới vô cùng huyền bí này, lên chín tầng trời xanh, cảm nhận khoái cảm ngạo nghễ thiên hạ, quay trở về chỗ cũ Âu Dương có thể làm lại chính mình không?
Đáp án là không thể, bởi vì tâm đã thay đổi, xem như thế giới đổi thay cũng không có tác dụng gì.
- Có lẽ chết già trong thành trấn nhỏ này là lựa chọn không tồi.
Việc đã đến nước này, Âu Dương không còn hy vọng xa vời gì. Không có thứ gì trong tay thì hắn có thể mơ mộng điều gì? Còn muốn ngửa đầu hú dài chính mình sẽ quay về?
Chính mình dựa vào cái gì trở về? Dựa vào nhiệt huyết sao? Không còn năng lực hấp thu huyết lực, không có sức chiến đấu hoành hành bốn phương, mình còn có cái gì?
- Đúng vậy, ta còn có gì?
Âu Dương tự hỏi lòng, nhưng vấn đề hắn đã hỏi trăm ngàn năm nay bỗng khiến lòng hắn máy động.
- Thứ Kiêu cung! Thứ Kiêu cung của ta đâu?
Âu Dương dùng đốm lửa nhỏ mở không gian vòng tay, nhưng bên trong vòng tay không có Thứ Kiêu cung. Hắn đã đánh mất Thứ Kiêu cung rồi?
- Ông bạn già, ngay cả ta cũng bỏ ta mà đi sao?
Âu Dương bỗng đau thương muốn chết, ngay cả Thứ Kiêu cung không rời một tấc cũng biến mất, hắn thật sự không còn gì nữa, không còn thứ gì.
Trong Vạn Tiên sơn, trên linh đần của Âu Dương, một yêu cung đỏ thẫm bềnh bồng giữa không trung, trên cây cung một con huyết sắc cự kiêu không ngừng lộ thân hình. Huyết sắc cự kiêu sống động cho người cảm giác ngay sau đó nó sẽ giương cánh bay đi.
- Thứ Kiêu cung! Đây là áu vật Âu Dương cầm nó từ tiểu thế giới đến giờ, nay Thứ Kiêu cung cũng rời khỏi Âu Dương, xem ra...
Tiểu Nhạc nhìn Thứ Kiêu cung, nhìn cây cung dù không có linh hồn nhưng thông linh, lòng y đau đớn khôn cùng.
Mấy ngày trước Chủ Dị tộc sai người đưa Thứ Kiêu cung này về Tiên Giới. Khi Thứ Kiêu cung xuất hiện có thể nói Tiên Giới chấn động một thời!
Lý do oanh động thứ nhất là cây cung này đã từng thuộc về Âu Dương, nó sẽ không rời khỏi chủ nhân. Bây giờ Thứ Kiêu cung bị đưa đến chứng minh một điều, đó là Âu Dương thật sự đã chết.
Lý do rung động khác là bản thân cây cung, cung này đã thông linh, nó vượt qua tất cả thần linh, đủ xếp vào hàng thánh khí.
Thánh khí, trong toàn Tiên Giới thì thánh khí thuộc báu vật trong truyền thuyết, nên Thứ Kiêu cung xuất hiện hấp dẫn vô số người đến cướp đoạt.
Nhưng phút cuối cự kiêu trên cây cung sống lại giương cánh bay lượn chín tầng trời, Linh Hồn Liệt Diễm kèm theo cây cung đốt cháy chín tầng mây, lấy khí thế không thể ngăn cản một đường bay đến Chúng Thần Điện, bay vào Vạn Tiên sơn, rơi vào linh đường, không chịu rời đi.
Rất nhiều cường giả đi vào đây muốn bắt lấy thánh khí này, nhưng chiến cung không chủ nhân tự hành động, liên tục thiêu chết chín Tiên Đế, một Tiên Tôn!
Phút chốc oanh động toàn Tiên Giới. Âu Dương đã chết, chỉ để lại một thanh chiến cung vẫn có lực lượng tru sát Tiên Tôn?
Đúng vậy, Thứ Kiêu cung ở trong tay Âu Dương chưa từng có lực lượng cường đại như vậy, bởi vì lúc nó nằm trong tay hắn không bày ra bản thân.
Âu Dương là một người vĩnh viễn sẽ không bị đồ vật dắt mũi, vậy nên dù Thứ Kiêu cung có mạnh mẽ hơn thì nằm trong tay hắn nó vĩnh viễn là Thứ Kiêu cung. Nhưng khi rời khỏi Âu Dương, Thứ Kiêu cung lộ ra mặt dữ tợn của mình.
Thánh khí thông linh này dù không có linh hồn nhưng nhận được một số người quen của chủ nhân. Nó ở chín tầng trời xoay quanh thật lâu như muốn tìm chỗ chủ nhân ở, nhưng nó tìm hết bầu trời vẫn không tìm ra người liên kết với nó.
*Ầm!*
Phía trên Thứ Kiêu cung, huyết sắc cự kiêu lại sống lại. Cự kiêu trên chín tầng trời đốt ngọn lửa hừng hực, thanh kiếm to lớn đốt nóc lnh đường thành tro tàn, sau đó giương cánh bay lượn.
- Nhìn kìa! Đó là Thứ Kiêu cung! Chủ nhân đã chết mà cây cung này có lực lượng tru sát Tiên Tôn, nếu lấy được cây cung thì chắc có thể hoành hành Tiên Giới!
Đệ tử Chúng Thần Điện tham lam nhìn Thứ Kiêu cung bay lượn trên chín tầng trời.
Không chỉ những đệ tử, dù là điện chủ Hoàn Nhan Liệt của Chúng Thần Điện đều tràn ngập dục vọng với Thứ Kiêu cung! Thanh chiến cung này chỉ dựa vào bản thân liền có thể tru sát Tiên Tôn, nếu nắm cây cung đó, kéo ucng bắn tên thì có đủ lực lượng một kích đánh chết Tiên Tôn!
- Nhìn kìa! Nó bay hướng bắc! Tốc độ thật là nhanh!
Thứ Kiêu cung bỗng giương cánh bay đi, như sao băng xẹt qua chín tầng trời bay nhanh hướng bắc.
Cự kiêu một đường đốt lửa, Thứ Kiêu cung đi qua đâu là chín tầng trời bị Linh Hồn Liệt Diễm thiêu cháy. Thật nhiều cường giả đều nhìn thấy Thứ Kiêu cung, họ đi theo sau muốn xem nó rốt cuộc bay tới đâu, muốn nhìn xem có cơ hội bắt nó vào tay không.
- Có chuyện gì vậy? Tại sao nó bay đi tây bắc? Không lẽ nó tìm đến tín niệm chủ nhân?
Trong khoảnh khắc vô số người vắt óc suy đoán.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trong thiên địa có thể kêu gọi Thứ Kiêu cung từ phía nam bay đi tây bắc chỉ có một người, đó là Âu Dương, là Thần Tiễn có thể đập nát chín cái bóng của Ngụy Bỉnh Dập!
- Nhanh quá, tốc độ của Thứ Kiêu cung quá nhanh!
Rất nhiều Tiên Tôn điên cuồng theo sau lưng Thứ Kiêu cung, nhưng họ phát hiện tốc độ không thể sánh bằng cây cung.
- Gru!!!
Một tiếng kiêu hú chấn tầng mây, trong ngàn vạn dặm đều có thể nghe thấy tiếng hú bi thiên. Thứ Kiêu cung một đường điên cuồng bay hướng tây bắc.
- Ta đi lấy thánh khí này!
Bỗng có một Tiên Đế không biết sống chết vọt tới đằng trước Thứ Kiêu cung, ý định cản đường nó tiến lên.
*Ầm!*
Cự kiêu không thèm để ý đến gã, lúc đập cánh, thật nhiều Linh Hồn Liệt Diễm phóng lên cao. Tiên Đế đó không có cơ hội mở miệng đã bị tru sát!
Thứ Kiêu cung và Âu Dương là cộng sinh, hắn mạnh bao nhiêu thì Thứ Kiêu cung mạnh bấy nhiêu. Lúc trước ở Yêu Giới mặc dù Âu Dương kém hơn Ngụy Bỉnh Dập rất nhiều nhưng tu vi thật sự của hắn không thấp hơn cường giả như Diệp lão và Kiếm Vũ Nhai.
Thứ Kiêu cung mặc dù luôn lặng yên làm vũ khí, nhưng khi nó rời khỏi Âu Dương thì sức chiến đấu tuyệt đối không kém hơn hắn!
Thứ Kiêu cung đáng sợ như vậy, Tiên Đế bình thường sao có thể ngăn cản được nó! Thứ Kiêu cung một kích đốt thành tro tàn! Hình ảnh đó khiến nhiều người giật mình há to miệng.
Tuy sớm nghe đồn Thứ Kiêu cung từng giết Tiên Tôn nhưng không chính mắt thấy thì luôn có người không tin.
- Nghiệt súc đã thành tinh rồi sao? Để ta thu ngươi!
Một ông lão già khú đế đứng trên chín tầng mây, bàn tay khổng lồ phiên thiên ấn đánh tay, đại ấn như núi cao từ trên trời đè xuống Thứ Kiêu cung.
Lại một tiếng kiêu hú:
- Gru!!!
Thứ Kiêu cung tạm dừng sau đó chiến cung to lớn màu đỏ rực lại bốc lên ảo ảnh ngọn lửa cháy tận khung trời.
Cự kiêu hai chân đạp dây cung, dù Âu Dương không kéo dây nhưng Thứ Kiêu cung thông linh, giờ nó tự động kéo ra!
Tiếng kiêu lại vang lên:
- Gru!!!
Huyết sắc cự kiêu biến thành huyết sắc tên rạch phá chín tầng mây. Tiên Tôn kia chưa kịp phản ứng thì khoảnh khắc cổ họng bị mũi tên xuyên thấu, linh hồn của Tiên Tôn suýt bị kéo ra.
Tiên Tôn sợ muốn chết, hét to hướng không trung:
- Cứu ta!
Tiếng hét đã cứu lão một mạng, lúc mũi tên thứ hai bay ra thì một ảo ảnh rạch phá không gian, mang theo Tiên Tôn mất hết nửa cái mạng biến mất trên chín tầng trời.
Huyết sắc cự kiêu lại hú dài:
- Gru!!!
Sau đó huyết sắc cự kiêu đập cánh bay hướng tây bắc.
Sau khi Thứ Kiêu cung rời đi, không gian bị rạch phá, Diệp lão mang theo Bình Nhi và Tiên Tôn liều lĩnh kia bước ra từ không trung.
- Hừ! Ngươi đúng là muốn chết, ngươi cho rằng thánh khí là cái gì? Xem như là Diệp lão cũng không dám nói có thể nắm chắc thanh Thứ Kiêu cung này. Hơn nữa nó là thần binh lúc Thần Tiễn còn sống, sớm thông linh, có thể nói là thần chắn sát thần phật chắn sát phật. Cung bắn một cái đủ giết chết thần ma, sao ngươi có thể ngăn được nó?
Bình Nhi không hề phóng đại, Thứ Kiêu cung như vậy sớm thông linh, lên chín tầng mây, xuống dươis hoàng tuyền, bản thân nó đã thành tinh, căn bản không thể ngăn cản.
Tiên Tôn nhìn Diệp lão, bộ dạng nịnh nọt hỏi:
- Tại sao Diệp lão không thu thần binh này?
Diệp lão nói:
- Thu? Thứ Kiêu cung sớm thông linbh, ngay cả Chủ Dị tộc cũng không thể thu thần binh này, đành đưa nó về Tiên Giới. Vốn nó trấn thủ linh đường Âu Dương suốt đời không rời đi, nhưng không biết có thứ gì dẫn động khiến nó bất chấp tất cả bay hướng bây tắc, không lẽ hắn thật sự không chết...
Diệp lão nhìn Thứ Kiêu cung phía xa và không trung bị đốt thành màu đỏ rực, ánh mắt mờ mịt.
Vốn Thứ Kiêu cung nên trấn thủ linh đường của Âu Dương mãi mãi hóa thân thành huyết sắc cự kiêu bay hướng tây bắc, chuyện này đồn khắp Tiên Giới, phút chốc dù là người biết Âu Dương hoặc không đều đang suy đoán chẳng lẽ Âu Dương chưa chết? Chẳng lẽ hắn xuất hiện dẫn động Thứ Kiêu cung? Khiến thánh khí thông linh này từ thiên nam một đường bay đi tây bắc tìm chủ nhân?
Huyết sắc cự kiêu đi qua đâu là bầu trời bị đốt thành màu đỏ. Mỗi khi huyết sắc cự kiêu đến chỗ này đều dẫn động cường giả tám phương vây xem. Nhưng Thứ Kiêu cung không ngừng lại vì bất cứ ai, nó luôn bay hướng tây bắc, chưa từng dừng lại.
Vạn Tiên sơn, Vệ Thi đứng trên linh đường, nàng nhìn linh đường bị Thứ Kiêu cung gần như đốt thành tro, mắt tràn đầy mờ mịt.
Tại sao? Tại sao Thứ Kiêu cung đốt trọi linh đường sau đó rời đi? Nếu Âu Dương đã chết thì Thứ Kiêu cung nên túc trực bên linh cữu chủ nhân suốt đời mới đúng, nhưng tại sao nó đốt cháy linh đường? Không lẽ đúng như bên ngoài đồn đãi, Âu Dương chưa chết?
- Chắc chắn là vậy, hắn chưa chết!
Vệ Thi siết nắm tay, trên mặt nàng dần có nụ cười. Người khác không tìm thấy Âu Dương nhưng Thứ Kiêu cung chắc chắn tìm được!
Bạc Vân trấn, Âu Dương nghe tin tức gần nhất, mắt tràn đầy kinh sợ. Thứ Kiêu cung từ thiên nam đến, một đường bay hướng Bạc Vân trấn, nó đang tìm Âu Dương!
Âu Dương siết chặt nắm tay, lầm bầm:
- Ông bạn già, dù bất cứ lúc nào chúng ta đều sóng vai chiến đấu, bất cứ khi nào ta cũng có ngươi.
Thứ Kiêu cung sớm thông linh, Âu Dương và cung đồng sinh cộng tử, nếu Thứ Kiêu cung quay về thì có lẽ nó có thể vì hắn làm lại hai hồn sáu vía, giúp hắn lại lên đỉnh cao.
Đúng vậy, đây là sự sống mới, gần như là sự sống cuối cùng của Âu Dương.
- Ông bạn già, ta chờ ngươi!
Âu Dương đứng bên đống lửa nhìn bầu trời, hắn đang chờ đợi, chờ Thứ Kiêu cung đến, chờ Thứ Kiêu cung một đường cùng hắn đi đến hôm nay, không rời nhau.
Một tiếng kiêu hú chấn động tầng mây:
- Gru!!!
Xem như là Âu Dương ở Bạc Vân trấn cũng nghe thấy tiếng kiêu hú, khiến hắn rơi lệ.
Từ một người không có thứ gì đến bây giờ Thứ Kiêu cung mang đến hy vọng, Âu Dương rốt cuộc không thể kiềm chế lệ rơi, đây là nước mắt cảm động. Giây trước Âu Dương cho rằng hắn mất hết tất cả, bây giờ hy vọng lại đốt lên.
- Gru!!!
liệt diễm đốt trời, một huyết sắc cự kiêu to khổng lồ mang theo lửa hừng hực từ phương xa bay đến. Huyết sắc cự kiêu khiến rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Xem kìa! Đó chắc là thánh binh của Thần Tiễn! Đó là Thứ Kiêu cung, Thứ Kiêu cung có thể tru sát Tiên Tôn!
Rất nhiều người trong Bạc Vân trấn ngửa đầu nhìn Thứ Kiêu cung trên trời, lộ vẻ mặt vô cùng tham lam.
Âu Dương cất tiếng cười to:
- Ha ha ha ha!!!
Thứ Kiêu cung đến, nó vẫn đến, hắn lại có hy vọng tái sinh rồi! Âu Dương vẫy tay hướng bầu trời, nếu là trước kia thì Thứ Kiêu cung sẽ lập tức biến thành luồng huyết quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào tay chủ nhân, biến thành Thứ Kiêu chiến cung!
Nhưng lần này khiến Âu Dương ngẩn ngơ, vì hắn phát hiện hắn vẫy tay với Thứ Kiêu cung nhưng nó phớt lờ hắn, vẫn xoay quanh trên trời.
Âu Dương đứng trước căn nhà rách nát, hét to hướng bầu trời:
- Có chuyện gì vậy? ông bạn già, ta đang ở đây!
Nhưng Thứ Kiêu cung ở trên tầng trời dường như không nghe thấy giọng của Âu Dương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart