Cho dù Cổ Thần có được truyền thừa của Chiến Thần Vu tộc thực lực cao hơn tu sĩ cùng giai thậm chí cường giả Độ Hư Giá Vụ sơ kỳ cũng không là đối thủ nhưng trước sự liên thủ của sáu vị cường giả Giá Vụ cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Tàng Khôn Sơn, Tàng Khôn Phàm, Trịnh Diệc Hùng, Thương Vũ Văn, Hậu Vô Duyên, Hạ Phi Trần, sáu vị cường giả Giá Vụ xuyên toa trong hư không cao hơn hai vạn trượng, tốc độ nhanh đến cực điểm. Chỉ không đến một thời thần sáu vị cường giả Giá VỤ đã đến vị trí mà Tàng Khôn Sơn và Cổ Thần giao chiến. Mặt đất bị xới thành một hố to sâu trăm trượng, phương viên ngàn trượng xung quanh bị cày nát như mạng nhện, cảnh tượng chiến đấu đập vào mắt khiến mấy người nhìn thấy đều kinh hãi.
Trên đường đi đến Tàng Khôn Sơn đã miêu tả thực lực của Cổ Thần cho năm người còn lại, mỗi một người nghe thấy đều há miệng trừng mắt. Nếu như người kể lại không phải là Tàng Khôn Sơn bọn họ tuyệt đối không tin một tu sĩ mới bước chân vào Độ Hư Đằng Vân sơ kỳ lại có thể chiến thắng được một cường giả Độ Hư Giá Vụ.
Đồng thời quá trình chiến đấu còn diễn ra nhanh đến mức khó tin.
Tàng Khôn Phàm hạ xuống mặt đất, nhìn hố sâu trước mặt cả kinh nói:
- Lão tam, có đúng là hai hiệp, Cổ Thần chỉ cần hai hiệp đã oanh kích ngươi chịu trọng thương ?
Khuôn mặt Tàng Không Sơn trở nên trắng bệch gật đầu, tựa hồ sự việc thất bại trong vòng hai chiêu trước một tu sĩ kém xa tu vi khiến hắn cực kỳ mất mặt.
Một vị cường giả Giá Vụ hậu kỳ khác, Trịnh Diệc Hùng nhìn hố sâu trước mặt rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới đáy hố nói:
- Thật là một quyền bá đạo, Cổ Thần mới tiến vào Độ Hư, thực lực đã kinh khủng như vậy, nếu chờ tu vi của hắn thăng lên một cảnh giới nữa đến lúc đó sợ là cho dù sáu người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Người này quá mức đáng sợ nếu không có thâm cừu đại hận thật sự là không nên dính vào. Nhưng nếu đã có cừu hận thì chúng ta tuyệt đối không thể để hắn tạo thành uy hiếp, cần phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, không từ bất kỳ thủ đoạn nào diệt sát hắn. Không thể nào để cho hắn thêm cơ hội phát triển nữa.
Ba vị lão tổ Hạ Phi Trần, Hầu Vô Duyên, Thương Vũ Văn đồng thời gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến của lão tổ Trịnh gia.
Tàng Khôn Sơn quét mắt nhìn xung quanh nói:
- Cổ Thần rất quan tâm đến Hắc Đế Mộ Trủng, ta đã lợi dụng điểm này đưa hắn chế trụ ở xung quanh. Hẳn là hắn đang ẩn nấp không xa nơi này, chúng ta bắt đầu tìm kiếm những vùng phụ cận, không thể để hắn lại trốn thoát lần nữa.
- Ok.
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý.
Tàng Khôn Phàm nói:
- Chúng ta chia làm ba tổ, tạo thành hình chữ thức, tiến hành vây kín tìm tòi khu vực xung quanh, lão tam cùng một tổ với ta, Trịnh lão quỷ và Hạ lão quỷ thành một tổ còn lại Thương lão quỷ và Hầu lão quỷ tạo thành một tổ. Chúng ta mạnh yếu liên hợp, mặc kệ tổ nào phát hiện ra Cổ Thần đều cố gắng áp chế hắn trong chốc lát đợi hai tổ đến chi viện. Lúc đó chính là tử kỳ của hắn.
Thời gian Cổ Thần và Tàng Khôn Sơn chiến đấu không mất bao nhiêu, Cổ Thần đang nhắm mắt ngồi trên sơn động, đang thể hội cảm giác khi bước vào Độ Hư, đột nhiên thần sắc khẽ động, hai mắt liền mở ra.
- Quả nhiên là không biết giáo huấn, muốn tìm chết.
Cổ Thần thở dài.
Cổ Thần tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể sớm đã tu luyện đến Nguyên Thần dung khiếu, đạt đến cảnh giới đại thành, nha thần dung nhập, từ nay về sau huyết nhục không thể bị chia lìa, thân thể mạnh mẽ không gì sánh được, đủ điều kiện để tu luyện bí thuật đệ nhất thiên hạ Chiến Thần Diệt Tinh Thần.
Nói cách khác Cổ Thần và tu sĩ bình thường khác nhau ở chỗ không có nguyên thần không có thần thức. Mà tu sĩ sử dụng thần thức là để điều tra thần thức của tu sĩ khác nếu như hai người có tu vi không quá khác biệt như vậy thần thức mạnh hơn có thể phát hiện ra thần thức yếu hơn mà thần thức yếu hơn không thể nào phát hiện ra thần thức mạnh hơn được.
Cổ Thần không có thần thức vì vậy tu sĩ khác đừng hòng phát hiện ra hắn tốn tại thế nhưng Cổ Thần lại có thể cảm ứng người khác đến gần nhờ ... cơ thể.
Khi có sinh vật hoạt động trong không khí sẽ tạo thành ba động không khí, vô luậ tu sĩ có tu vi cường đại cỡ nào chỉ cần thân thể khẽ động không khí xung quanh liền có biến hóa mà không khí có biến hóa là lập tức Cổ Thần có thể cảm nhận được.
Sáu vị cường giả Giá Vụ đến không ngờ Cổ Thần lại dường như không thèm quan tâm, không để ý đến sáu người, lập tức nhắm mắt lại.
Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, Trịnh Diệc Hùng, Thương Vũ Văn, Hầu Vô Duyên, Hạ Phi Trần, sáu vị lão tổ tìm kiếm tỉ mỉ hết một ngày trời xung quang phương viên một vạn lý đầu nguồn Hắc Thủy đến nửa bóng người cũng không thấy.
Trở lại chỗ cũ, sáu người lại tụ tập về một phía.
Ánh mắt Trịnh Diệc Hùng quét nhìn về bốn phía, ngoại trừ sáu người ra thì dường như không còn bất kể một ai khác.
Khuôn mặt Trịnh Diệc Hùng khẽ nhíu lại nói:
- Tàng lão tam, ngươi chắc chắn Cổ Thần không rời khỏi chỗ này ? Hắn mới bước vào Độ Hư Đằng Vân kỳ không thể nào có thể thoát khỏi thần thức của chúng ta điều tra. Hay là ngươi bị hắn đùa giỡn cố ý dẫn chúng ta đến đây một chuyến vô ích ?
Trong các đời Chiến Thần của Cổ Vu Tộc thì người có thể tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới Nguyên Thần Dung Khiếu cũng không nhiều. Bởi vì Nguyên Thần Diệt Tinh Quyền nhất định phải tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đạt tới cảnh giới đại thành thì mới có thể thi triển. Cho nên đại bộ phận Chiến Thần đều không thể thi triển được Chiến Thần Diệt Tinh Quyền. Từ trước tới giờ đều là dùng vũ khí để giết địch.
Thân hình cường tráng, lưng đeo một thanh Cự Phủ tản mát ra chiến ý kinh thiên. Đây cũng là hình tượng khắc hoạ các đời Chiến Thần của Cổ Vu Tộc.
Từ sau thời thượng cổ, Cổ Vu Tộc cũng không có xuất hiện trên thế gian. Người có thể tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới Nguyên Thần Dung Khiếu cũng chỉ có Chiến Thần Tinh Kinh là một trong những đại Chiến Thần của Cổ Vu Tộc mới có thể tu luyện được. Vu sĩ của Cổ Vu Tộc không ai không biết. Tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới đại thành thì khi dùng thần thức điều tra sẽ có hiệu quả kỳ diệu.
Vu sĩ Cổ Vu Tộc còn như thế thì người, yêu hai tộc lại càng không biết. Cho nên Trịnh Diệc Hùng cũng không thể nào biết được. Không chỉ riêng bọn hắn mà coi như Thánh Hoàng đích thân đến đây cũng không có khả năng dùng thần thức để tìm được Cổ Thần.
Tàng Khôn Sơn tỏ vẻ khó chịu nói:
- Ta cũng không thể xác định. Bất quá ta xem Cổ Thần cũng phải giống như một tên trộm gian dùng mánh lới trêu cợt người khác. Hắn đối với phần mộ của Hắc Thuỷ có hứng thú, chắc chắn không rời đi quá xa.
Trịnh Diệc Hùng nói:
- Ta xem như hắn đang đùa cợt ngươi. Hắn cũng không phải là người ngu, chẳng nhẽ còn tiếp tục ẩn thân ở xung quanh đây chờ ngươi dẫn chúng ta đến tìm hắn?
Tàng Khôn Phàm giơ tay lên nói:
- Bây giờ không phải là lúc để tranh luận! Mặc kệ Cổ Thần có ở đây hay không, chúng ta đều phải tra xét. Hắc Thuỷ Hà Nguyên này có phạm vi vãi dặm, cũng không có thấy bóng dáng của hắn....
Tàng Khôn Phàm vừa nói chuyện đồng thời ánh mắt cũng chuyển động nhìn về một vết nứt trên sườn núi cách đó không xa.
- Chúng ta đi qua sườn núi kia xem. Cổ Thần hoặc là đã rời khỏi nơi này, rất có thể là hắn đang ẩn thân ở bên trong núi sâu. Dưới sự ngăn trở của đất đá, chúng ta có dùng thần thức cũng không thể nào điều tra hết được. Có lẽ ở trong khe nứt ở sườn núi kia có một cái sơn động cách trở thần thức chúng ta điều tra cũng không chừng.
Chương 10: Hắc Thủy đại đế. (Hạ)
Nhìn theo tay của Tàng Khôn Phàm, ánh mắt mấy vị lão tổ đều nhìn về phía sườn núi lớn mà gật đầu.
Xác thực thần thức của tu sĩ cũng không cách nào xuyên qua được đất đá. Nếu như so với không khí bên ngoài thì khi dùng thần thức tra xét phạm vi sẽ giảm đi rất nhiều.
Nếu như có một sơn động tịch mịch đi thông xuống dưới lòng đất thì dùng thần thức không thể nào điều tra được.
Tàng Khôn Phàm nói:
- Xem ra trong phạm vi của địa phương này cũng chỉ có cái sơn mạch kia là phực tạp nhất. Bên trong sơn mạch có hạp cốc cực lớn. Dù chúng ta có đứng ở ngay trên đỉnh núi mà Cổ Thần lại ẩn thân vào sâu bên trong hạp cốc thì cũng không thể nào phát hiện được. Hiện giờ đi vào xem nếu như hắn ở trong đó, có thể nói là bắt rùa trong hũ. Còn không thì khẳng định hắn đã rời khỏi nơi này.
Sáu vị lão tổ hướng tới chỗ sơn mạch gần đó mà phi độn đến. Cổ Thần trốn ở trong sơn động, cách chỗ sáu người đứng cũng không xa. Lúc này Cổ Thần không chỉ cảm thận được vị trí của sáu vị lão tổ mà ngay cả cuộc đối thoại của sáu người Cổ Thần cũng có thể nghe rõ.
Rất nhanh, sáu vị lão tổ đã tìm được sơn động mà Cổ Thần đang ẩn thân.
- Chỗ đó có sơn động!
Tàng Khôn Phàm phi độn ở phía trước chỉ tay hưng phấn nói.
- Đi nhìn một cái....
Ánh mắt Trịnh Diệc Hùng vô cùng hưng phấn.
Rất nhanh, sáu vị lão tổ đã đứng ở bên ngoài sơn động. Bọn họ dùng thần thức tìm tòi nhưng sáu người lại ngây người nhìn nhau. Bọn hắn cũng không có điều tra ra trong sơn động có tu sĩ. Trữ phi sơn động này rất sâu, sâu không thấy đáy thì mới có địa phương mà thần thức khó có thể tra xét đến.
- Đi...Vào xem!
Trịnh Diệc Hùng đi vào bên trong sơn động, năm đạo độn quang loé lên. Năm vị lão tổ theo sát sau lưng của Trịnh Diệc Hùng.
Vào trong sơn động, sáu vị lão tổ mới phát hiện ra sơn động này cũng không có sâu như trong tưởng tượng. Cũng chỉ có chừng hai mươi trượng mà thôi. Sáu vị lão tổ kiểm tra sơn động này một lần rồi lại dùng thần thức điều tra một lần nữa sau đó mới rời đi.
Đến khi sáu vị lão tổ rời đi thì thân thể Cổ Thần từ dưới mặt đất ở trong sơn động chui lên.
Vừa rồi sáu vị lão tổ vào bên trong sơn động, Cổ Thần liền thi triển Thổ Độn Thuật vào trong bên trong lòng đất dưới sơn động hơn mười trượng.
Thần thức của tu si tuy không thể điều tra vào trong đất đá quá sâu, nhưng mà đối với thần thức của cường giả Độ Hư thì có thể kéo dài xuống dưới quá ngàn trượng. Nếu như tu sĩ bình thường lẻn vào trong mặt đất chỉ tần không quá hai nghìn trượng thì không thể nào chạy thoát khỏi thần thức điều tra của sáu vị lão tổ.
Nhưng mà Cổ Thần lại không phải là một tu sĩ bình thường. Trừ phi là người khác dùng mắt nhìn. Nếu không thì đừng mơ tưởng có thể dùng thần thức để điều tra hắn.
Cổ Thần xuất hiện ở trong sơn động, tiếp tục nhắm mắt lại bắt đầu cảm ngộ cảnh giới Độ Hư.
Sáu vị lão tổ vẫn đang bận rộn không thôi. Bọn hắn đã điều tra toàn bộ sơn mạch, mọi ngõ ngách đều cẩn thận tìm tòi một lần nhưng cũng không thể nào tìm được bóng dáng của Cổ Thần. Cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể rời đi, lúc này sáu người bọn họ đều cho rằng Cổ Thần đã rời đi.
Từ khi sáu vị lão tổ rời đi thì cũng không còn ai tiến vào trong sơn động nơi Cổ Thần đang ẩn thân. Cổ Thân đang đắm chìm trong pháp tắc ảo diệu. Trong nháy mắt mấy ngày đã trôi qua. Lại qua nửa ngày nữa, Cổ Thần lại lĩnh ngộ thêm được một phần, so với lúc mới bước vào cảnh giới Độ Hư thì càng thêm hiểu sâu hơn một phần.
Ví dụ như không gian pháp tắc, hiện tại Cổ Thần thuấn di, ít nhất có thể thuấn di với khoảng cách hai nghìn trượng. Nếu như phối hợp với không gian bảo Cửu Long Phù Long Môn thì Cổ Thần có thể thuấn di tới vị trí cách đó một vạn hai ngàn trượng. Với tốc độ thuấn di như vậy cơ hồ có thể sánh vai cùng cường giả Vụ kỳ
Bảy ngày sau, Cổ Thần một mực ở trong động cảm ngộ pháp tắc chi lực. Trong lúc đó mặt đất dưới chân chấn động. Lập tức trong không khí có một cỗ chấn động kịch liệt truyền đến.
Hai mắt Cổ Thần trợn lên, trong mắt hắn liền mang theo kinh hỉ, thầm nghĩ: Có biến hoá?
Cổ Thần chân đạp Thuỷ Vân, bay vào trong hư không. Từ trên cao nhìn xuống phía tây dưới chân sơn mạch.
Nơi đó có một ngọn núi lớn, so với ngọn núi là Cổ Thần đang ẩn thần thì còn lớn hơn, chừng vạn trượng!
Giờ phút này, ngón núi cực lớn kia bắn ra một đạo quang đẹp mắt, xuyên thẳng lên chân trời.
- Chẳng lẽ là phần mộ của Hắc Đế xuất thế?
Cổ Thần kinh hỉ nói.
Đạo quang đẹp mắt kia xuyên thẳng lên trời cao. Cho dù có đứng cách đó ngoài vạn dặm cũng khó có thể chứng kiến được.
Trong phương viên vạn dặm của Hắc Thuỷ Hà Nguyên, có một đám tu sĩ Thành Đình một mực chờ đợi. Lúc này thiên địa dị tượng vừa mới xuất hiện, rất nhanh tin tức liền được truyền đến nội cung Thánh Đình Ngọc Tiêu.
Thánh Hoàng cùng với mấy vị cường giả Độ Hư từ trong sinh tử bí cảnh đi ra một mực chờ đợi phần mộ Hắc Đế xuất hiện. Nghe được tin tức này bọn họ lập tức phi độn tới Hắc Thuỷ Hà.
Một phút trôi qua, đạo quang đẹp mắt phóng lên trời kia mới dần dần tiêu tán. Lúc này cả một ngọn núi lớn giống như bị người ta chém đi một nửa, sự to lớn của nó giảm xuống trên ngàn trượng.
Nhưng mà thay vào đó là một toà cung điện có diện tích chừng ngàn trượng xuất hiện ngay trên đỉnh núi.
Tựa hồ lúc trước toà cung điện này bị phong ấn ở trong lòng ngọn núi. Hiện giờ sơn thể của ngọn núi bị mất đi chừng ngàn trượng thì toà cung điện này mới xuất hiện ở chính giữa.
Cổ Thần nhíu mày, trong lòng kinh nghi. Toà cung điện phía trước chiếm diện tích ngàn trượng, vô cùng to lớn, cực kỳ xa hoa. Thấy như thế nào cũng không thể giống phần mộ được.
Bất quá giờ phút này cũng không phải lúc để suy nghĩ. Đạo quang đẹp mắt lúc trước đã không thấy đâu, toàn cung điện xa hoa liền hiển lộ. Từ bốn phương tám hướng liền xuất hiện hơn mười đạo độn quang hướng tới toà cung điện. Nhìn qua thì đều là những cao thủ Minh Khiếu kỳ. Cổ Thần cũng không hề chậm chút nào, thân thể loé lên liền biến mất không thấy gì nữa. Hắn dùng thuất di chi thuật mà phi độn đến toà cung điện.
Luận tốc độ thì những người kia không thể nào so sánh được với Cổ Thần. Khoảng cách mấy ngàn dặm đới với Cổ Thần thì chỉ cần mấy chục tức là đến. Hắn cũng là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh toà cung điện đồ sộ này.
- Hắc Thuỷ Thánh Tông!
Cổ Thần nhìn hàng chữ ở cửa chính nghi ngờ nói:
- Đây không phải là phần mộ của Hắc Đế sao? Sao lại là di chỉ của Hắc Thuỷ ma Môn?
Quản gì đến Hắc Thuỷ Ma Môn, phần mộ Hắc Đế chính là phần mộ Hắc Đế. Trước tiên vào xem một chút.
Cổ Thần tài cao lớn mật, hắn cũng không có cảm ứng được điều gì nguy hiểm, bước chân đi nhanh đến trước của cung điện. Sau khi khẽ thăm dò xung quanh không tháy có dị tượng gì thì mới bước vào bên trong cung điện.
- Cung điện thật lớn...
Cổ Thần cảm thán không thôi.
Vô luận là đế cung của Đại Mông Đế Đình hay là đế cung của Đại Thắng Đế Đình hay là Chiến Thần Điện của Cổ Vu Tộc, những nơi đó Cổ Thần đều đã đi qua nhưng so với toà cung điện của Hắc Thuỷ Ma Tông thì còn kém xa.
Tại nơi sâu nhất trong cung điện có một đài cao ước chừng trăm trượng. Trên đài cao có mọt chiếc ghế khổng lồ. Tất nhiên là ngày xưa Hắc Thuỷ Đại Đế ngồi ở trên đó.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 6: Ngũ Hoang Tứ Hải.
Chương 11 : Độ Hư như mây
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Trên bức tường đằng sau chiếc ghế có một bức hoạ cực lớn, rộng chừng mười trượng, cao ba mươi trượng. Người trong bức hoạ mặc bộ áo đen, mắt đen, tóc đen. Tuổi tác ước chừng chỉ có mười tuổi, nhưng anh tuẩn dị thường. Cặp mắt đen giống như có mị lực lại để cho người nhìn trúng liền không muốn rời đi.
Trên cổ của người thiếu niên này có đeo một khối ngọc bội. Ngọc bội kia ước chường cũng phải mấy trượng. Cả miếng ngọc bội là một màu đen kịt, trên đó có ghi lại bốn chữ: Hắc Thuỷ nghệ tích!
Ánh mắt Cổ Thần nhìn lên trên khối ngọc bội đó. Thần sắc trấn động. Nếu như đem bức hoạ này thu nhỏ lại vừa tầm với một người bình thường thì miếng ngọc bội mà thiếu niên đeo trên cổ kia vừa lòng bàn tay giống hết với khối ngọc bội mà Cổ Thần đoạt được từ tay Đại Đương gia của Thanh Long Trại.
- Người này là Hắc Thuỷ Đại Đế?
Cổ Thần gian nan rời mắt khỏi bức hoạ, hắn không khỏi thét lên kinh hãi.
Ánh mắt Cổ Thần lại nhìn qua bức hoạ của Hắc Thuỷ Đại Đế, nhưng lúc này hắn lại nhìn lên phía trên. Thần sắc một lần nữa khẽ động. Chỉ thấy phía bên trên bức hoạ có sáu chữ lóng lánh:
- Thánh Tông Xuất, Đế Mộ Hiện!
- Thánh tông xuất, đế mộ hiện?
Cổ Thần nhìn sáu từ lớn lấp lánh kia, thầm nghĩ:
- Nói như vậy, mộ Hắc Thủy Đại Đế sẽ hiện thế sao?
Đang lúc suy nghĩ, đầu Cổ Thần vừa chuyển, nhìn về phía ngoài đại điện, hơn mười đạo độn quang đồng thời rơi xuống cung điện, thông qua lực ba động của chúng tu sĩ, Cổ Thần có thể dễ dàng phán đoán ra tu vi của người tới, đều là tu sĩ Minh Khiếu Kỳ.
Nhất thời, một trận tiềng ồn ào hổn độn từ ngoài cung điện truyền vào.
- Các ngươi đám yêu nghiệt này, dám đến địa giới tộc chúng ta, quả thực chính là muốn chết!
- Hắc Thủy Đại Đế chính là đại đế tộc chúng ta, đám yêu nghiệt các ngươi cũng dám đến đây quấy rối, đoạt bảo vật của tộc chúng ta, thực sự là cả gan làm loạn.
- Ha ha ha ha...nói khoác không biết ngượng, chỉ cần lão tử thích, đừng nói vùng hoang vu dã ngoại này, cho dù là Ngọc Tiêu Cung, lão tử cũng có thể đi.
- Hắc hắc...tộc của đại đế? Hắc Thủy Đại Đế là ma đế, nhân tộc các ngươi đưa coi hắn là tà ma ngoại đạo, Hắc Thủy Đại Đế tới lui cùng yêu tộc chúng ta càng nhiều hơn một chút, cùng yêu tộc Thanh Hoa Đại Đế là bạn tốt, trái lại đám nhân tộc gian trá các ngươi luôn mồm gọi hắn là tà ma ngoại đạo, giới lại nói là truyền thừa bảo khố của hắn, thật là không biết xấu hổ...
Nghe giọng nói này, đám tu sĩ tới bên ngoài cung điện tựa hồ cũng không phải tất cả đều là nhân tộc, dĩ nhiên còn có yêu tộc! Bất quá, tu sĩ bên ngoài cung điện tuy đều là cao thủ Minh Khiếu Kỳ, nhưng trên thực tế, chỉ là tiên phong, vẫn dừng lại tại gần đầu nguồn Hắc Thủy Hà, cường giả Độ Hư phía sau bọn họ mới là chính chủ.
Do đó, hai bên càng là ngươi nói đến, ta mắng đi, nhưng vẫn chưa động thủ.
Mắng hai câu, hai bên cũng không có ý tứ tiếp tục, cũng không dự định bỏ đi, một người nói:
- Mục đích của đại gia chính là phần mộ của Hắc Thủy Đại Đế, vậy đừng ở chỗ này mà tranh giành miệng lưỡi, di chỉ Ma Môn lớn như vậy khẳng định là tổng bộ Hắc Thủy Ma Môn, chúng ta cùng nhau đi vào, bảo vật bên trong, ai cướp được trước thì là của người đó, được chứ?
Trong mười năm này, phụ cận đầu nguồn Hắc Thủy Hà thỉnh thoảng có di chỉ thượng cổ Hắc Thủy Ma Môn xuất hiện, bất quá, di chỉ xuất hiện chỉ là một ít điểm nhỏ, bên trong đôi lúc cũng có một số dấu hiệu để tìm hắc ngọc bội, theo ghi chép này đi vào mộ phần Hắc Thủy Đại Đế.
Lần này cung điện to lớn như vậy xuất hiện, ai nấy đều biết khẳng định là tổng bộ của Hắc Thủy Ma Môn, các điểm nhỏ đều chứng tỏ đã tiến vào mộ phần, tất nhiên hắc ngọc bội cũng ở trong này, đồng thời số lượng hẳn là không ít.
Vô luận tu sĩ nhân tộc hay tu sĩ yêu tộc đều suy đoán trong tổng bộ Hắc Thủy Ma Môn, tất nhiên có thể thu được không ít lợi ích, do đó, người nọ đề nghị lập tức được phần lớn người ủng hộ, nhất thời hơn mười tên cao thủ Minh Khiếu Kỳ nhất tề vượt qua đại môn, hướng đại điện Hắc Thủy Ma Môn vọt tới.
Bất quá, những cao thủ Minh Khiếu Kỳ vừa nhảy vào trong đại điện, thấy, phía trước có một tu sĩ trẻ tuổi đang đứng, nhìn bọ họ, vẻ mặt thản nhiên.
Đám cao thủ trong lòng còn đang kinh ngạc thì có người đã tiến vào đại điện, một cỗ lực lượng thật lớn, từ bốn phương tám hướng tràn vào, trong hư không vô hình, tựa hồ trở nên cứng rắn đem bọn họ trói lại một chỗ.
- Cái gì? Độ Hư cường giả?
Điều này khiến trong lòng chúng tu sĩ chấn động mạnh mẽ.
Trong đại điện, đích xác có một ít hắc ngọc bội đều rơi rải rác trên mặt đất, tuy rằng cách rất xa mới có một khối, thế nhưng diện tích đại điện thập phần to lớn, số lượng hắc ngọc bội chí ít phải có hai mươi khối.
Chúng tu sĩ nhảy vào trong đại điện, nhìn hắc ngọc bội dưới đất, trong mắt đều lộ ra vẻ hưng phấn, thế nhưng khổ nổi thân thể bị Cổ Thần dùng "Không gian cầm cố" định trong hư không, chẳng thể nhúc nhích, chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Cổ Thần hư thủ một trảo liền có một khối hắc ngọc bội rơi vào trong tay hắn.
Đám cao thủ Minh Khiếu Kỳ cứ như vậy đành trợn mặt nhìn cảnh Cổ Thần đem từng khối hắc ngọc bội đoạt lấy.
Đột nhiên, ánh mắt Cổ Thần chợt lóe, lại nhìn về phía bên ngoài cửa điện, hắn rõ ràng cảm ứng được lại có mấy tên cao thủ Minh Khiếu Kỳ phi độn tới, hạ xuống bên ngoài cung điện.
- Nhanh! Trước tiên mọi người cùng tiến vào...
Một thanh âm gấp gáp vang lên.
Ngay sau đó, năm bosg người liền từ ngoài đại điện nhanh chóng votj vào, năm cao thủ Minh Khiếu Kỳ này còn chưa rõ tình huống bên trong đã bị không gian cầm cố, trói lại trong hư không.
Mộ phần Hắc Thủy Đại Đế cần có hắc ngọc bội của Hắc Thủy Ma Tông mới có thể đi vào, không có hạn chế thời gian, nếu như mộ phần xuất thế sớm một chút và muộn một chút cũng không có khác biệt quá lớn.
Do đó, cường giả Độ Hư muốn tiến nhập mộ phần Hắc Thủy Ma Tông cũng không chờ ở phụ cận đầu nguồn Hắc Thủy Hà, chỉ là thế lực khắp nơi đều để lại một nhóm cao thủ Minh Khiếu Kỳ đỉnh phong, ở trong phạm vi xung quanh giám sát.
Độ Hư cường giả trong tổng bộ Hắc Thủy Ma Môn lúc này cũng chỉ có một mình Cổ Thần, đối mặt với đám cao thủ Minh Khiếu Kỳ đỉnh phong, tự nhiên là không chút áp lực, đem tất cả tu sĩ tiến vào bên trong dùng không gian cầm cố trói lại, không thể nhúc nhích.
Hai tay Cổ Thần không có dừng lại, lại hư thủ bắt ra một khối hắc ngọc bội nữa bị hắn đoạt vào trong tay, bỏ vào Càn Khôn Trạc.
Chốc lát, lại có một nhóm cao thủ Minh Khiếu Kỳ đỉnh phong rơi xuống bên ngoài cung điện, không hề dừng lại, tựa hồ như có chút vội vã nhảy vào bên trong.
Tự nhiên, vừa tiến vào đại điện lại bị Cổ Thần sử dụng không gian cầm cố nhốt lại trong không trung, không thể động đậy, ngay cả miệng cũng không mở ra được.
Lúc này đây lại có bốn tăng nhân tiến vào đại điện, xem ra là người trong phật môn.
Cổ Thần đem toàn bộ hắc ngọc bội rơi trong đại điện thu vào trong tay, để trong Càn Khôn Trạc, ánh mắt đảo qua đám tu sĩ Minh Khiếu Kỳ nhìn lại.
Bốn tu sĩ phật môn tiên vào cuối cùng, mười một người lúc trước, có một số là tu sĩ của nhân tộc Thánh Đình, có một số là tu sĩ yêu tộc, Cổ Thần đi tới chỗ năm tu sĩ Minh Khiếu Kỳ ở giữa quan sát, không biết năm người này thuộc về phương thế lực nào?
Chương 11: Độ Hư như mây. (Hạ)
Phật môn, Thánh Đình, yêu tộc, ngoại trừ cổ vu tộc, các siêu cấp đại thế lực của nhân, yêu lưỡng tộc cơ bản đều tới rồi, cổ vu tộc không có Độ Hư cường giả, cạnh tranh như vậy tự nhiên là lựa chọn không dính vào rồi.
Đi tiên phong đều là cao thủ Minh Khiếu Kỳ đỉnh phong, có thể thấy được mỗi một phương đều có cường giả Độ Hư tồn tại, ngoại trừ phật môn, Thánh Đình, yêu tộc cũng có cường giả Độ Hư của mình.
Cổ Thần vung tay lên, năm tên tu sĩ Minh Khiếu Kỳ ở giữa nhất thời cảm thấy áp lực xung quanh biến mất, thân thể khôi phục tự do.
Thấy những tu sĩ khác chưa được giải phóng, chỉ có năm người được thả, liền đồng thanh nói:
- Đa tạ tiền bối!
Cổ Thần chưa bao giờ gặp qua năm người, năm người cũng không nhận ra Cổ Thần, thấy Cổ Thần là cường giả Độ Hư, còn tưởng rằng là nhân vật ngàn năm, một câu "tiền bối" cũng tương xứng.
Cổ Thần khoát tay áo, nói:
- Các ngươi là tu sĩ long tộc sao?
Thần Hải bí cảnh, long tộc tựu có thể biến hóa, nhưng cũng không triệt để, vẫn còn lưu lại một chút đặc thù của long tộc. Ví dụ như long giác, long lân...nhưng đạt tới Mệnh Tuyền bí cảnh, long tộc có thể triệt để biến hóa, cùng nhân tộc nhìn như nhau, năm người đều là cao thủ Minh Khiếu Kỳ đỉnh phong, dưới trạng thái hình người, Cổ Thần dĩ nhiên nhìn không ra là tu sĩ long tộc.
Một tên tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ tiến về phía trước một bước, nói:
- Hồi bẩm tiền bối, năm người chúng ta đều là bộ tộc kim long.
- A...
Cổ Thần thần sắc khẽ động, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Ngô Tinh đại ca đã tìm được kim long tộc, nhất thống long tộc rồi sao?
Cổ Thần lập tức hỏi:
- Kim long bộ tộc? Ngươi Ngô Tinh đại ca của ta không?
Năm người sắc mặt vui vẻ, cùng kêu lên nói:
- Tiền bối, ngươi biết Ngô Tinh đại thống lĩnh?
Cổ Thần trong lòng vui vẻ, Ngô Tinh quả nhiên đã nhất thống long tộc, hỏi:
- Hắn đang ở đâu?
Tu sĩ kim long Minh Khiếu hậu kỳ nói:
- Đại thống lĩnh muốn ta chờ ở gần đầu nguồn Hắc Thủy Hà, đợi Hắc Thủy mộ phần xuất thế, ta thấy nơi này bắn ra một đạo quang mang chói mắt, xông thẳng lên trời, liền cho rằng mộ phần đã xuất thế, nên nhanh chóng truyền tin cho đại thống lĩnh rồi. Có lẽ hắn đang đi tới đây.
- Được...ha ha!
Cổ Thần nghe vậy vui vẻ cười một tiếng, nói:
- Ta cùng với Ta cùng với Ngô Tinh đại ca lâu rồi không gặp, nếu hắn đến đây, ta liền ở lại chờ vậy.
Trong đại điện ngoài bức họa Hắc Thủy Đại Đế cùng với hắc ngọc bội rơi vung vãi trên đất cũng không còn gì cả, Cổ Thần để năm tên kim long tu sĩ tìm kiếm các gian phòng khác mỗi cái một lần, tìm ra được không ít bảo vật, tâm tình đại hỉ.
Khi năm tên kim long tu sĩ trong cung điện tìm kiếm bảo vật, Cổ Thần đem những tên tu sĩ còn lại tất cả nhốt trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, sau đó đi ra bên ngoài cung điện chờ đợi.
Tuy rằng nói đám cường giả phật môn, Thánh Đình, yêu tộc đều đang đi tới nơi này, để cho toàn bộ tụ họp lại, nhưng Cổ Thần không muốn hiện tại bị những tên tu sĩ này tiết lộ tin tức, nên chờ đợi gặp được Ngô Tinh rồi thả người ra cũng không muộn.
Khoảng chừng nửa ngày trôi qua, Cổ Thần ánh mắt sắc bén, liền thấy ngoài năm sáu trăm dặm phía đông bắc có chín đạo độn quang như thiểm điện xuyên qua Hư Không mà đến, người tới chính là chín tên Độ Hư cường giả.
Từ phía đông bắc mà đến, một không phải phật môn tu sĩ, hai không phải Thánh Đình tu sĩ, chỉ có thể là long tộc hoặc là yêu tộc tu sĩ, Cổ Thần tinh thần lập tức đề cao, đồng thời, trong lòng rất kinh ngạc, dĩ nhiên có tới chín tên Độ Hư cường giả, nếu người tới quả thật là đám người Ngô Tinh, như vậy thực lực của bộ tộc kim long quả nhiên kinh khủng.
Bất quá, ánh mắt của Cổ Thần cũng không chỉ cố định ở một phương hướng, tùy thời đều chú ý bốn phương tám hướng, mới nháy mắt qua đi, phía nam lại có tám đạo độn quang xuất hiện trong tầm nhìn của Cổ Thần. Động quang này tựa như lưu tinh, xuyên qua hư không mà đến, người tới cũng là tám tên Độ Hư cường giả.
Phía đông bắc chín tên Độ Hư cường giả, phía nam lại có tám tên Độ Hư cường giả nữa, kiếp trước cường giả Độ Hư chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lúc này không ngờ xuất hiện nhiều như vậy, ngay cả Cổ Thần đã bước vào Độ Hư, trong lòng vẫn nhịn không được bị chấn động.
Chính lúc đang kinh hãi, ánh mắt Cổ Thần lại khẽ động, chỉ thấy hướng tây nam cũng xuất hiện ba đạo độn quang, đồng dạng xuyên qua Hư Không mà đến, dĩ nhiên cũng là ba tên Độ Hư cường giả!
Chỉ một cái Hắc Thủy mộ phần không ngờ dẫn tới hai mươi vị Độ Hư cường giả vốn tồn tại như truyền thuyết, quả thật khiến Cổ Thần thất kinh.
Kiếp trước Cổ Thần sống qua năm trăm năm, Độ Hư cường giả mà hắn từng gặp cũng chỉ có một mình Cơ Thần Không. Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư cũng chỉ là nghe đồn, mà những Độ Hư cường giả còn lại thì chỉ khi Hắc Thủy mộ phần xuất thế, thỉnh thoảng nghe nói tới, nhưng không có lưu lại tên, nên không biết là thật hay giả.
Lúc này, không ngờ có hai mươi vị Độ Hư cường giả đồng thời xuất hiện trước mắt Cổ Thần, sao không khiến hắn sợ hãi cho được?
Những vị Độ Hư cường giả, tuyệt đại đa số đều có tu vi Giá Vụ, tốc độ chạy cực nhanh, mới vừa xuất hiện trong tầm nhìn của Cổ Thần, hiện tại đã lộ rõ diện mạo.
Trong phạm vi gần Cổ Thần nhất chính là chín vị Độ Hư cường giả đến từ phía đông bắc, ba trước sáu sau.
Ba người phía trước đều độ hư mà đi, dưới chân không có đám mây, cũng không có vụ khí, dĩ nhiên là ba gã Hư Không kỳ siêu cấp cường giả. Một người ở giữa, tóc bạc, mặc bạch y, tuổi chừng song thập, khí thôn thiên hạ, nhìn thấy Cổ Thần, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng, chính là thượng cổ cường giả Ngô Tinh được hắn cứu ra từ địa cung.
Cổ Thần đang muốn tiến lên bắt chuyện, thì đột nhiên một cỗ sát khí sắc bén từ tiền phương cuộn trào mãnh liệt mà đến.
Cội nguồn sát khí là từ một vị trung niên nam tử tuổi chừng ba mươi, mặc kim sắc trường bào, mắt như mắt ưng, trong mắt nộ khí đằng đằng, tràn đầy sát ý.
Người này Cổ Thần nhận ra được, chính là con Kim Sí Đại Bàng bị Cổ Thần một kiếm trúng tim trong Côn Ngô Bí Cảnh kia.
Từ lúc Cổ Thần từ Nam Hoang trở về, thương thế của kim bàng cũng gần phục nguyên toàn bộ, trải qua khoảng hai tháng, thương thế kim bàng hồi phục hoàn toàn, liền đi tới trung thổ, tìm kiếm Cổ Thần, nhưng lúc này, Cổ Thần đã dung nhập bắc hoang trần thế, tại Cốc gia thôn trải qua những ngày yên bình. Kim bàng không tìm được Cổ Thần, mấy năm sau liền quay trở về Đông Hoang yêu vực. Sau khi thương thế phục nguyên, thực lực không người cường đại là vị Hư Không kỳ siêu cấp cường giả, trong yêu tộc không ai có thể đối địch, hơn mười năm qua, kim bàng đem cường giả yêu tộc từng người đánh bại, sớm nhất thống yêu tộc, danh hào Kim Bàng Vương không chỉ có tại yêu tộc như mặt trời ban trưa, mà ngay cả trong nhân tộc tu sĩ cũng là đại danh lẫy lừng. Trong lòng Kim Bàng đối với việc Cổ Thần một kiếm đánh trúng tim hắn vẫn nhớ mãi không quên thân ảnh Cổ Thần gắt gao khắc trong lòng Kim Bàng. Lúc này vừa thấy Cổ Thần, lửa giận liền bùng phát, không nói hai lời đã hạ sát thủ.
Cổ Thần vừa mới cảm thấy sát khí bao phủ, thân thể Kim Bằng Vương chợt lóe liền biến mất không thấy. Hư Không kỳ siêu cấp không thấy, thuấn di có thể đạt tới thiên lý, trong sát na xuyên phá hư không, vượt qua thiên lý xuất hiện cách Cổ Thần ngoài trăm dặm.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 6: Ngũ Hoang Tứ Hải.
Chương 12 : Kim Bằng Vương
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chỉ thấy kim sắc trường bào của Kim Bằng Vương rồi đột nhiên bùng phát kim quang, biến thành một đôi kim sí (cánh chim) rộng chừng nghìn trượng. Trên đôi kim si này tràn ngập kim sắc trường linh cực kỳ hung ác. Theo đôi cánh của Kim Bằng Vương chấn động, không dưới trăm vạn kim sắc trường linh, tất cả đều bắn về phía Cổ Thần. Một một đạo kim sắc trường đều hóa thành một thanh lợi đao màu vàng, một cỗ khí tức trí mang bao phủ Cổ Thần, một một thanh lợi đao màu vàng đều có uy lực tương đương với một kiện tiên bảo. Bị hàng ngàn hàng vạn kiện tiên bảo đồng thời công kích, cho dù là Hư Không kỳ siêu cấp cường giả nếu bị bổ trúng e là cũng bị chém nát bấy. Ngay sát na thân thể Kim Bằng Vương từ trong hư không xuyên qua, bốn phương tám hướng trong hư không đột nhiên truyền đến một trận lực lượng vô cùng lớn nhất thời đem Cổ Thần định tại hư không.
Cổ Thần nhìn thấy Ngô Tinh, trong lòng bình phục, không nghĩ tới dĩ nhiên lại bị người ta tập kích từ phía sau, nhất thời lâm vào hiểm cảnh.
Không gian cầm cố của siêu cấp cường giả Hư Không kỳ so với cường giả Giá Vụ kỳ, lực lượng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Cổ Thần có thể dễ dàng phá tan không gian cầm cố của Tàng Khôn Sơn, thế nhưng dưới không gian cầm cố của Kim Bằng Vương, ngay cả môi cũng không mấp máy được, một cỗ lực lượng vô hình khiến lực lượng toàn thân căn bản không thể thi triển được.
Cổ Thần từ trong không gian cầm cố của Kim Bằng Vương cảm nhận được một cỗ khí tức không thể kháng cự, điều này chứng tỏ Kim Bằng Vương lĩnh ngộ đối với không gian cầm cố vượt xa Cổ Thần. Khoảng cách hơn kém giữa hai người vô cùng xa, nên mới có cảm giác không thể kháng cự đó.
Cổ Thần khi tại Minh Khiếu Kỳ cực hạn đối mặt với không gian cầm cố của Tàng Khôn Sơn, còn có thể dựa vào Như Ý Linh Lung Bảo Tháp và vô thượng thần thông phối hợp để phá giải.
Cổ Thần thúc dục lực lượng muốn phóng xuất Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, thế nhưng mi tâm của hắn tựa hồ cũng bị trói buộc, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp trong không gian mi tâm tả xung hữu đột, không thể lao ra khỏi. Không gian cầm cố của Kim Bằng Vương dĩ nhiên lợi hại đến mức đó, Cổ Thần ngay cả có bảo vật cũng không dùng được.
Nếu muốn phá không gian pháp tắc của Kim Bằng Vương thì có một cách đó chính là sử dụng thuần dương chí bảo Chiến Thần Lệnh phóng xuất thuần dương chi hỏa. Thuần dương vượt qua ngũ hành, có thể đốt chảy tất cả, coi như là chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ cũng không chịu nổi thuần dương chi hỏa thiêu đốt. Thuần dương chi hỏa vừa xuất tất nhiên có thể đem không gian cầm cố của Tinh khiết đốt sạch. Bất quá, Chiến Thần Lệnh là một đồ vật tai họa, lúc này tứ phương có nhiều Độ Hư cường giả nhiều như vậy, nếu Cổ Thần lộ ra Chiến Thần Lệnh, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Nếu để lộ ra Chiến Thần Lệnh sợ rằng từ nay về sau sẽ trở thành công địch của tất cả Độ Hư cường giả.
Nghìn năm trước, chiến thần cổ vu tộc mang theo Chiến Thần Lệnh, dù là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ vẫn bị vô số Độ Hư cường giả vây công đến chết. Cổ Thần hôm nay mới đạt tới Đằng Vân kỳ, bước vào Độ Hư bí cảnh, tuy rằng đem Chiến Thần Bất Diệt Thể tu luyện tới cảnh giới đại thành so với Chiến Thần Sí còn có trình độ cao hơn, nhưng thực lực so với chiến thần sí Hư Không kỳ kém xa cả vạn dặm. Nếu bị bại lỗ e là Cổ Hoang sẽ chẳng có chỗ dung thân, bị Độ Hư cường giả liên thủ truy sát vô cùng vô tận.
Sử dụng Chiến Thần Lệnh hậu quả nghiêm trọng.
Không dùng Chiến Thần Lệnh vô vọng đào thoát.
Đang lúc trong lòng Cổ Thần do dự, đột nhiên bốn phía áp lực giảm xuống, một người tóc bạc từ trong hư không bước ra xuất hiện trước Cổ Thần nghìn trượng, mặc bạch y chính là Ngô Tinh.
Ngô Tinh đánh ra một chưởng, một đạo tứ phương long từ lòng bàn tay hắn bay ra, trong nháy mắt hóa to ra, phương viên chừng vạn trượng, chính là vô thượng tiên bảo, Tổ Long Ấn.
Tổ Long Ấn chặn ngang phía trước, tựa như môt bức tường thành không thể phá vở, hàng ngàn hàng vạn kim linh của Kim Bằng Vương biến thành kim cương sắc bén đều bị Tổ Long Ấn ngăn chặn.
- Kim Bàng đạo hữu! Cớ gì đả thương huynh đệ của ta?
Ngô Tinh hét lớn một tiếng.
Thấy Ngô Tinh xuất thủ, Kim Bằng Vương ngẩn người, nói:
- Người này từng thiếu chút nữa hủy đi đạo hạnh của ta, diệt thần hình của ta, muốn lấy tính mạng của ta, thù oán như vậy sao có thể không giết?
Ngô Tinh từ phía tây nam xuyên qua hư không mà đến, nhìn thoáng qua, nói:
- Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện hòa thượng cùng tới, chúng ta cường địch bao quanh, Kim Bàng đạo hữu, hôm nay chúng ta liên thủ kháng địch, không thể nổi giận, Cổ Thần có ân cứu mạng với ta, là huynh đệ của ta, nể mặt ta có thể hóa thù thành bạn, hòa thuận chung sống được chăng? Ân oán ngày trước, ta thay mặt Cổ Thần xin lỗi ngươi, như vậy được không?
Kim Bằng Vương hung hăng liếc mắt nhìn Cổ Thần, lại nhìn cường giả nhân tộc đã dừng ở ngoài ngàn dặm, biết lúc này cần phải liên thủ cùng long tộc mới có thể chống lại cường giả nhân tộc, nên gật đầu nói:
- Được! Tạm thời bỏ qua cho hắn một lần, bất quá, trước đây hắn hại tính mạng của ta, ta không lấy tính mạng của hắn, hắn phải bồi thường cho ta!
Ngô Tinh nói:
- Hôm nay không phải thời gian thích hợp để nói những điều này, miễn cho cường giả nhân tộc chê cười, Kim Bàng đạo hữu, ngày khác ta nhất định cho ngươi một câu trả lời thuyết phục, hôm nay phải lấy Hắc Đế mộ phần làm trọng, được chứ?
Kim Bằng Vương cười hắc hắc, nói:
- Hà tất đợi tới ngày khác, ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, Cổ Thần tại Côn Ngô Bí Cảnh đả thương tâm tạng của ta, sau đó chiếm được một kiện vô thượng tiên bảo Như Ý Linh Lung Bảo Tháp... Chỉ cần hắn đem Như Ý Linh Lung Bảo Tháp cho ta, ân oán trong Côn Ngô Bí Cảnh liền xóa bỏ.
- Kim Bằng Vương, hôm nay chúng ta vì mộ phần Hắc Thủy Đại Đế mà đến, cường địch tộc khác bao vây xung quanh, chúng ta cần phải đoàn kết lại, liên thủ đối địch, ngươi sao có thể vì ân oán cá nhân, tranh cãi ầm ĩ không ngừng không nghỉ, mà không lấy đại cục làm trọng hả? Ngươi lòng dạ khí độ như vậy sao có thể đứng đầu yêu tộc?
Một vị cường giả yêu tộc Giá Vụ hậu kỳ trách mắng.
- Thạch hầu vương, ngươi...
Kim Bằng Vương tức giận, quay đầu lại trừng mắt với Thạch Hầu Vương, nhưng đối phương cũng không chịu yếu thế, dùng ánh mắt sắc bén đấu lại.
Kim Bằng Vương nhìn thoáng qua hai gã cường giả yêu tộc khác, thấy cả hai đều đứng về phía Thạch Hầu Vương, bản thân lại bị cô lập, chỉ đành thuận theo tình thế, nói:
- Được được được.... Cổ Thần, chuyện hôm nay tạm thời ngừng ở đây, chờ chuyện mộ phần Hắc Thủy Đại Đế chấm dứt, lại cùng ngươi tính sổ, ngươi thân là tu sĩ nhân tộc, là muốn đứng về phía đại ca ngươi, hay muốn đến bên đám nhân tộc kia?
Kim Bằng Vương lời này vừa nói ra, đám cường giả nhân tộc đều chăm chú nhìn về phía Cổ Thần, xem hắn trả lời ra sao, nếu Cổ Thần nói muốn cùng cường giả yêu tộc một bên, rời bỏ nhân tộc, vậy có thể cường giả liệt vào phản đồ nhân tộc, khiến hắn mất hết danh dự, trở thành kẻ địch của nhân tộc.
Từ số lượng trước mắt mà xem, cường giả Độ Hư của nhân tộc là mười một người, cường giả Độ Hư của yêu tộc và long tộc có ít hơn, nên luận thực lực, nhân tộc vượt trội hơn một chút.
Ngoại trừ những người đó, Cổ Thần cũng là cường giả Độ Hư, đồng thời cũng không kém hơn một cường giả Giá Vụ kỳ là mấy, chỉ cần hắn đứng về phía yêu tộc, thì tổng thể thực lực hai bên cơ bản là cân bằng.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 6: Ngũ Hoang Tứ Hải.
Chương 13 : Ta nói ngươi không biết
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chúng cường giả yêu tộc, long tộc cũng đều nhướng mày, nhìn Kim Bằng Vương tựa như ngây ngốc.
Nguyên bản Cổ Thần và Ngô Tinh hai người có danh nghĩa là huynh đệ, mặc kệ có đứng về một phía hay không, khi tiến nhập mộ phần Hắc Thủy Đại Đế khẳng định cũng sẽ không đối lập với nhau, mà Kim Bằng Vương vừa nói ra lời này, là buộc Cổ Thần phải lựa chon, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cổ Thần thân là tu sĩ nhân tộc, không có khả năng bất chấp tất cả nói muốn thoát ly nhân tộc, đứng về phía yêu tộc, nên Kim Bằng Vương lời này vừa nói ra ngang với bức Cổ Thần đứng về phía nhân tộc rồi.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Cổ Thần, chờ hắn đưa ra lựa chọn, Cổ Thần cũng mỉm cười, nói:
- Ta là chiến thần cổ vu tộc, đại biểu cổ vu tộc, tìm kiếm Hắc Thủy mộ phần, không đứng về phía bên nào cả!
Cổ Thần vừa nói ra lời này, đem tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hóa giải hoàn toàn.
Ngô Tinh nghe vậy cười, ôm quyền nói với Cổ Thần:
- Long tộc nguyện cùng chiến thần cổ vu tộc, tiến vào mộ phần Hắc Thủy Đại Đế!
Cổ Thần cũng ôm quyền nói:
- Rất đỗi vinh hạnh!
Tuy rằng cùng một bên với long tộc, nhưng Cổ Thần có thân phận chiến thần cổ vu tộc này cùng long tộc đại thống lĩnh Ngô Tinh hợp tác, thì không phải là phản bội nhân tộc.
- Cổ chiến thần, ta giới thiệu với ngươi một vài người!
Ngô Tinh chỉ vào siêu cấp cường giả Hư Không kỳ đứng phía bên trái mình, nói:
- Vị này chính là tộc trưởng bộ tộc kim long, Long Thương!
Tu sĩ sau khi bước vào Mệnh Tuyền, thọ nguyên sẽ tăng nhiều, tướng mạo cũng được bảo trì như lúc bước vào Mệnh Tuyền.
Nhưng tướng mạo của tu sĩ cũng không phải từ đó về sau không bị già đi, sở dĩ tướng mạo được bảo trì như lúc bước vào Mệnh Tuyền là bởi vì thọ nguyên kéo dài, khiến tuổi tác tu sĩ theo tỉ lệ mà nói, ngược lại càng trẻ hơn một chút, tự nhiên trong một thời gian ngắn sẽ không thay đổi.
Tỷ như, một vị tu sĩ vào lúc bốn mươi tuổi bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, nguyên lập tức tăng lên gấp đôi, lúc này, tu sĩ tuy bốn mươi tuổi, nhưng tương đương với thời gian hai mươi tuổi khi chưa kéo dài thọ nguyên. Tướng mạo không chỉ không già đi mà qua một thời gian, ngược lại nhìn càng trẻ hơn một ít.
Thế nhưng, nếu như đến khi tuổi tác của tu sĩ vượt qua tám mươi tuổi, mà tu vi lại không có tiến thêm một bước, không thể tiếp tục kéo dài nguyên, lúc đó tám mươi tuổi tương đương với bốn mươi tuổi khi chưa kéo dài, từ đó tiếp tục lớn lên, tướng mạo sẽ dựa theo tỉ lệ chậm rãi già đi.
Đương nhiên, nếu như tu sĩ ăn vào linh đan bảo trì dung nhan. hoặc là tu luyện công pháp đặc thù bảo trì thanh xuân, tướng mạo cũng sẽ không biến hóa theo tuổi tác. Linh đan bảo trì thanh xuân không có, thế nhưng công pháp bảo trì thanh xuân, Cổ Hoang đã có không ít, tuyệt đại đa số công pháp mà nữ tử tu luyện trong các tông phái, hoặc ít hoặc nhiều đều có tác dụng bảo trì thanh xuân.
Tỷ như Hư Tử Uyên, so với Cổ Thần lớn hơn bốn tuổi, tuy rằng phần lớn thời gian đều ở trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, khi tiến vào Mệnh Tuyền cũng đã hơn ba mươi hai tuổi.
Thế nhưng tướng mạo Hư Tử Uyên thoạt nhìn lại chỉ như mười tám mười chín tuổi, tựa hồ so với Cổ Thần còn trẻ hơn một ít.
Cho dù không có ăn linh đan bảo trì dung nhan cũng không tu luyện công pháp bảo trì thanh xuân, tu sĩ tại trước tám mươi tuổi tu vi lại tiến vào cảnh giới mới, thọ nguyên sẽ tiếp tục kéo dài, như vậy, tự nhiên tướng mạo cũng sẽ bảo trì không đổi.
Thọ nguyên của Long tộc so với nhân loại đã dài hơn nhiều lắm, nguyên bản thọ nguyên của Long tộc đã là ngoài ngàn năm, đồng thời sau khi thành niên, nhất định có thể bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, kéo dài thọ nguyên, do đó tu sĩ long tộc tu vi tương đồng nhưng thọ nguyên hơn tu sĩ nhân loại mấy lần
Tuy rằng thọ nguyên theo tu vi càng cao, cũng sẽ chậm rãi thu nhỏ lại, nhưng chí ít là sau Hợp Đạo kỳ, long tộc Hư Không kỳ cùng nhân tộc thọ mệnh nhiều hơn gấp bội.
Vị tộc trưởng kim long tộc Long Thương này thoạt nhìn tuổi chừng lục tuần, hai hàng tóc mai đều đã bạc trắng, hiển nhiên tuổi tác đã không nhỏ rồi, chí ít cũng phải sống ngoài sáu chục năm.
Ngô Tinh giới thiệu hoàn tất, trên mặt Long Thương cũng không có vẻ kiêu ngạo của siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, không hề coi thường Cổ Thần, mà ôm quyền nói:
- Lão hủ từ lâu đã nghe đại danh của Cổ chiến thần!
Người khác lấy lễ tương đãi, ta thuận theo hoàn lễ! Cổ Thần nói:
- Gặp qua Long Thương tiền bối!
Cổ Thần và Long Thương nhìn nhau cười, Ngô Tinh tiếp tục thay hắn giới thiệu các vị cường giả long tộc và yêu tộc:
- Ba vị này đều là cường giả Kim Long tộc: Long Đào, Long Việt, Long Nghi, còn ba vị này là cường giả yêu tộc: Thạch Hầu Vương, Huyết Bức Vương, Ma Đằng Vương.
Theo Ngô Tinh giới thiệu, Cổ Thần cùng bọn họ từng người bắt chuyện, làm quen.
Long Đào và Long Việt đều là hán tử tuổi chừng bốn mươi, tu vi một người là Giá Vụ hậu kỳ, một người là Giá Vụ trung kỳ, Long Nghi nhìn qua tuổi chừng hai mươi tám, hai mươi chín, có tu vi Đằng Vân hậu kỳ.
Ma Đằng Vương là thực vật sinh linh trong Độ Hư cường giả, cho dù đã bước vào Độ Hư bí cảnh, khi cùng người nói chuyện vẫn là bộ dáng lạnh lùng như băng, trời sinh đã vậy, có tu vi Đằng Vân hậu kỳ, thọ mệnh thực vật sinh linh vốn đã vô cùng dài, Ma Đằng Vương thoạt nhìn tuổi chừng ba mươi bốn, ba mươi năm. Tuy rằng tu vi trong chúng cường giả không cao, nhưng năm tháng sống qua tuyệt đối không ngắn.
Huyết Bức Vương vừa nhìn cũng khoảng bốn mươi ba, bốn mươi tư tuổi là cường giả Giá Vụ trung kỳ, thân thể gày gò, nhỏ bé vô cùng, ánh mắt âm lãnh mà thâm thúy, vẻ mặt xanh xao mà phiếm hồng, nhìn qua thực sự giống với một con dơi thị huyết.
Thạch Hầu Vương tuổi chừng ba mươi, là vị cường giả Giá Vụ hậu kỳ, nhìn qua cũng khá giống với nhân loại, chỉ là vóc dáng có vẻ gầy yếu, hắn đối với Cổ Thần so với Ma Đằng Vương và Huyết Bức Vương nhiệt tình hơn một chút.
Ba vị cường giả yêu tộc, Ma Đằng Vương làm cho người ta có cảm giác băng lãnh, Huyết Bức Vương làm cho người ta cảm giác yêu mỵ.
Chỉ có Thạch Hầu Vương bề ngoài thoạt nhìn không giống thường nhân, thế nhưng vô ý thức hai tay thường bắt lại với nhau tựa hồ không thể quên được thói quen hiếu động của hầu tử.
Xem ra tu sĩ yêu tộc cho dù đã hoàn toàn hóa thành hình người, nhưng một ít thói quen nguyên thủy vẫn lưu lại trong cơ thể bọn họ, có sự khác biệt so với nhân tộc, chứ không như long tộc một khi biến thành hình người, hầu như không thể nhận ra.
Nguyên bản nhân tộc cường giả nhân số còn nhiều hơn yêu tộc và long tộc, thoạt nhìn, thực lực còn nhỉnh hơn một chút.
Thấy Cổ Thần và long tộc, yêu tộc liên thủ, để thực lực song phương cơ bản cân đối, trong mắt cường giả nhân tộc đều ngầm có chứa lửa giận, nếu Cổ Thần cùng cường giả nhân tộc liên thủ, như vậy thực lực sẽ càng vượt xa long tộc và yêu tộc.
Nói không chừng, tại trước khi tiến nhập mộ phần Hắc Đế là có thể đuổi cường giả long tộc và yêu tộc đi.
Bất quá các vị cường giả nhân tộc cũng không ngẫm lại, bọn họ cùng Cổ Thần có quan hệ gì, muốn hắn cùng Thánh Đình liên thủ, đó căn bản là chuyện không có khả năng.
- A di đà phật!
Đang lúc Cổ Thần và cường giả long tộc, yêu tộc chào hỏi, một tiếng phật hiệu vang lên, thanh âm tuy rằng không lớn, thế nhưng lại truyền ra ngàn dặm, rõ ràng rơi vào trong tai Cổ Thần, Cổ Thần đảo mắt nhìn lại chính là một lão tăng râu bạc trắng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lão tăng râu bạc trắng này hiển nhiên một trong ba vị cường giả phật môn đến đây, người có địa vị tối cao, Cổ Thần nghe Ngô Tinh nói Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện hòa thượng cùng tới, trong lòng suy đoán, lão tăng râu bạc trắng này tất nhiên vị Độ Thiện đại sư đứng đầu phật môn, trụ trì thánh địa Thiên Thiện Tự rồi.
Cổ Thần cười cười, nói:
- Đại sư, lời ta nói, ngươi cũng không biết!
Đạo tâm của Cổ Thần đứng ngoài thiên đạo, tâm giới của hắn vượt xa bất kỳ một Độ Hư cường giả nào ở Cổ Hoang. Hắn đứng một mình một phía, mặc kệ ân oán giữa nhân, yêu, vu tam tộc, mà đối mặt cùng đánh cờ với thiên đạo.
Trong lòng Cổ Thần, người cũng tốt, yêu cũng được, vu cũng thế, đều là sinh linh thế gian, như con kiến hôi giãy dụa trong thiên đạo. Cổ Thần muốn cứu vớt, không chỉ là nhân tộc mà chính là vạn vật, chúng sinh và vô số sinh linh trong thiên địa, chứ không hướng về bất kỳ một tộc nào riêng biệt cả.
Nếu như nói có khuynh hướng, như vậy hắn chỉ biết hướng về phía bằng hữu, thân nhân của mình, đó là những người vô cùng quan trọng đối với hắn.
- Hắc hắc! Một kẻ số mệnh hèn kém mà cũng dám cuồng vọng nói "Đạo", Độ Thiện tiền bối, bản thân kẻ này đê tiện như vậy mới cùng yêu nghiệt đứng chung, chính là sỉ nhục của nhân tộc chúng ta, đại sư hãy đại phát từ bi, giúp hắn sớm ngày siêu độ, cọ rửa sỉ nhục của nhân tộc.
Một người thanh âm vang dội, từ trong chúng cường giả Thánh Đình vang lên, Cổ Thần nhìn lại, người nọ tuổi chừng song thập, đầu đội kim đấu ngọc quan, mặc long bào màu vàng, vẻ mặt cao ngạo, nhìn Cổ Thần, trong mắt lộ ra sát ý, chính là thánh tử Cơ Thần Không.
Hơn tám mươi năm trước, Cơ Thần Không đem Cổ Thần chỉ có Nguyên Thần sơ kỳ nhốt vào Cửu Dương Thần Hồ, nhưng không ngờ Cổ Thần lại dùng Chiến Thần Lệnh đem Cửu Dương Thánh Hỏa trong Cửu Dương Thần Hồ hấp thu không còn một chút nào, biến nó từ một kiện thượng phẩm tiên bảo thành một kiện tiên bảo bình thường.
Một kiện thượng phẩm tiên bảo cứ như vậy trở thành tiên bảo bình thường khiến trong lòng Cơ Thần Không gần như bạo tạc, qua nhiều năm như vậy, mỗi lần Cơ Thần Không nhớ tới Cổ Thần đều là hận tới nghiến răng nghiến lợi. Hắn đường đường là một Độ Hư cường giả dĩ nhiên chịu thua thiệt trong tay một tu sĩ Nguyên Thần Kỳ nho nhỏ, hắn làm sao có thể dễ chịu được?
Cái này cũng chưa phải quan trọng nhất, mà quan trọng nhất hắn chính là con của Thánh Hoàng, được tôn là Thánh Đình Thánh Tử, dĩ nhiên bị Cổ Thần một kẻ vô danh tiểu tốt qua mặt. Mỗi khi nhớ tới, cũng không có liền không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng: một kẻ tiện mệnh, cũng dám không để Thánh Đình vào mắt, không coi Cơ Thần Không hắn ra gì, quả thật quá ghê tởm!
- A di đà phật! Thiện tai thiện tai!
Độ Thiện đại sư niệm một câu phật hiêu, liền không nói chuyện nữa.
Đối với Cơ Thần Không, Cổ Thần cũng chán ghét đến cực điểm, có lẽ vì đạo tâm của hắn cùng thiên đạo tương nghịch, mà Thánh Đình Cơ gia đối với Cổ Hoang mà nói chính là đại biểu của thiên đạo, bọn họ luôn luận mệnh quý mệnh tiện khiến Cổ Thần cực kỳ phản cảm.
Trên mặt Cổ Thần thản nhiên như thường, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén chăm chú vào trên người Cơ Thần Không, nói:
- Cơ Thần Không! Ngươi là khối u nhọt của nhân loại, nếu dám tiến nhập mộ phần Hắc Đế, lão tử sẽ đánh chết ngươi!
- Làm càn!
Cơ Thần Không giận dữ, hét lên nói:
- Tên tiện dân ngươi, chỉ bằng ngươi mà cũng dám ở trước mặt ta dương oai sao? Cả gan dám khinh thị Thánh Đình, cầu cho thiên lôi đánh xuống, ngũ lôi oanh đỉnh đánh chết tiện mệnh ngươi!
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu khẽ nhíu mày, nói:
- Cổ Thần, mộ phần Hắc Đế nay tiến nhập cần bằng chứng...hừ, những năm gần đây trong di chỉ Hắc Thủy Ma Môn xuất hiện hắc ngọc bội, cơ bản đều bị Thánh Đình ta đoạt được, tổng cộng mười một khối, chúng ta mười một vị Độ Hư cường giả đều có thể tiến vào mộ phần, mà ngươi chỉ có thể ở bên ngoài trợn mắt nhìn.
Còn có đám yêu nghiệt các ngươi, tộng cộng chỉ có ba khối ngọc bội, tối đa chỉ có ba người có thể tiến nhập, ha ha... Các ngươi hiện tại tự nhiên có thể mạnh miệng, đợi tiến vào trong một phần Hắc Đế, hừ!
Xem các ngươi có thể có mấy mạng tiến vào, ha ha ha ha.
Chúng cường giả Long tộc, yêu tộc đứng xung quanh đều nhíu mày lại, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu vừa nói không sai, bởi vì nhân tộc gần quan được ban lộc, những năm gần đây, thỉnh thoảng di chỉ Hắc Thủy Ma Môn xuất thế cơ bản đều bị nhân tộc phát hiện trước, đem hắc sắc ngọc bội bên trong đoạt lấy phần lớn.
Đợi yêu chúng tu sĩ long tộc, yêu tộc thu được tin tức mộ phần Hắc Đế xuất thế, Thánh Đình đã thu được bảy tám khối hắc sắc ngọc bội, sau đó Ngô Tinh, Kim Bằng Vương lại phái cao thủ Minh Khiếu Kỳ đỉnh phong trong tộc đế đây tuần tra phụ cận đầu nguồn Hắc Thủy Hà, một phen tranh đoạt cũng chỉ cướp được ba khối hắc sắc ngọc bội.
Tiến nhập mộ phần Hắc Đế, cần pháp bảo ngọc bội của Hắc Thủy Ma Môn, cái này là từ trong một phần di chỉ của Hắc Thủy Ma Môn ghi chép, không biết thật hay giả, nhưng nếu như là thật, tình huống đối với long tộc, yêu tộc cực kỳ bất lợi.
Hắc sắc ngọc bội hữu hạn, bọn họ lại nhiều người, không thể tiến vào mộ phần Hắc Đế đành trợn mắt mà nhìn thôi.
Cường giả nhân tộc lại có thể tiến vào toàn bộ mười một người, lúc này còn chưa biết tình huống bên trong mộ phần Hắc Đế, nhưng nếu song phương gặp nhau, ba vị cường giả long tộc và yêu tộc hiển nhiên không phải đối thủ của mười một vị cường giả nhân tộc.
Kim Bằng Vương vẻ mặt âm trầm, nói:
- Chúng ta vào không được, các ngươi cũng đừng hòng tiến vào, nếu các ngươi dám vào, hắc hắc... Lão tử sẽ đi Ngọc Tiêu Cung ngồi chơi, nếu là nhìn không vừa mắt, lão tử liền để Ngọc Tiêu Cung ăn khổ từ trên xuống dưới, hừ!
- Ha ha ha ha...
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cười lớn một tiếng, nói:
- Kim Bằng Vương ngươi quá đề cao bản thân rồi đấy, Ngọc Tiêu Cung là Bách Thánh Các do thánh tổ xây dựng, ngươi nếu hiếu kỳ tùy thời đều có thể đi vào thưởng ngoạn, hắc hắc! Ngươi muốn đập bỏ cũng tốt, phá hoại cũng được, chỉ cần ngươi có thể phá hủy Ngọc Tiêu Cung từ trên xuống dưới, bổn hoàng liền tặng ngươi một kiện vô thượng tiên bảo, chỉ là không biết ngươi có mạng để sử dụng hay không thôi, ha ha ha ha...
Nghe Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nói xong lời thề son sắt, hiển nhiên là hắn rất tự tin vào khả năng phòng ngự của Ngọc Tiêu Cung.
Ngọc Tiêu Cung huyền phù trong hư không vạn trượng, từ thời đại Thái Cổ vào mười hai vạn năm trước cho tới bây giờ, đều sừng sững, chưa từng có nửa điểm dấu hiệu suy bại, phần lực lượng như vậy, cho dù Độ Hư cường giả cũng đều cảm thấy sởn gai ác.
- Ngươi đang nói tới thứ này sao?
Đang lúc Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cười to, trong tay Cổ Thần đột nhiên nhiều hơn một khối hắc sắc ngọc bội.
Cổ Thần giơ giơ lên hắc sắc ngọc bội trong tay, ánh mắt châm chọc nhìn Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, cùng với mỗi một vị nhân tộc cường giả.
Thánh Hoàng chợt tắt nụ cười, nói:
- Ngươi từ đâu có được ngọc bội này? Còn nữa, tu sĩ Minh Khiếu Kỳ bổn hoàng phái tới đã đi đâu cả rồi?
Cơ Thần Không, Tàng Khôn Phàm, Trịnh Diệc Hùng, Thương Vũ Văn, Tàng Khôn Sơn, Hạ Phi Trần, Hầu Vô Duyên...Bảy vị Độ Hư cường giả có chút kinh hãi nhìn Cổ Thần, hiển nhiên không biết hắc sắc ngọc bội trong tay hắn từ đâu mà đến?
Phải biết rằng, toàn bộ phụ cận Hắc Thủy Hà đều có tu sĩ Minh Khiếu Kỳ của Thánh Đình trông giữ, nếu có di chỉ Hắc Thủy Ma Môn xuất thế, bọn họ khẳng định sẽ biết được.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế