Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 637 : Chấn động nhỏ ở chính trường Thủy Châu
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Hơn nữa, thường vụ Hiệu phó Lôi Ngọc Phương cũng khen Diệp Phàm ngay trước mặt nên mấy ủy viện trong Đảng ủy trường học cũng đã nhớ tên hắn, đều biết trong Lớp nhân tài xuyên thế kỷ có một lớp trưởng Diệp Phàm rất có khả năng, vô hình trung làm hắn tăng thêm rất nhiều nhân khí, đây cũng là một thứ tư sản chính trị bởi vi những đảng ủy viên của Tỉnh ủy trường đảng cũng sẽ không ở mãi đây.
Tháng 6 ngày 12.
Ngư Thái vừa đọc tờ nhật báo vừa lắc đầu.
- Lắc đầu gì vậy, có chuyện gì hay à?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Thường vụ tỉnh thành Thủy Châu chúng ta có chuyện rồi, nguyên Bí thư Ủy ban Chính Pháp thành phố Cục trưởng Cục công an Đặng Kiến Quân lui về tuyến hai, đến hội nghị hiệp thương dưỡng lão rồi, ai! Nghe nói người này là tâm phúc của Bí thư Thị Ủy Hứa Vạn Sơn, coi như thần giữ cửa cho y. Điều này chẳng phải là lãnh đạo trong tỉnh muốn động Hứa Vạn Sơn sao? Thật là đáng mong đợi a!
Ngư Thái rung đùi đắc ý.
- Tôi nói Ngư huynh đó, xem ra lão đệ trong lòng ngươi rất là âm u a! Hứa Vạn Sơn đâu chọc vào anh đâu, có lẽ tâm lý người nước mình thấy người khác gặp họa đều mừng vậy, không được, không được!
Diệp Phàm lắc đầu, vẻ mặt ý vị.
- Ha ha ha......
Trong phòng vang lên ba giọng cười sằng sặc, Ngư Thái vui vẻ:
- Chắc là thế, tin rằng bạn học Hứa Thông hiện giờ trong lòng khó chịu rồi.
- Nhất định được rồi, Hứa Vạn Sơn là lão đầu tử của y, vị trí của Đặng Kiến Quân bị hổng, quyền lực của cha y dĩ nhiên yếu đi. Hơn nữa còn là Cục trưởng Cục công an kiêm Bí thư Ủy ban Chính Pháp, công an là ngành quan trọng, có thực quyền hơn những ngành khác.
Vệ Thiết Thanh cười nhạt.
Hiện tại bọn họ đều đã quyết tâm làm bằng hữu của Diệp Phàm, Hứa Thông vẫn luôn gây sự với hắn nên khi y xui xẻo thì bọn họ dĩ nhiên là cao hứng.
- Người nào sẽ lên thay vậy?
Diệp Phàm hơi có vẻ tò mò.
- Lý Xương Hải, nghe nói là một Phó Trưởng Ban của công an tỉnh. Bây giờ xuống kiêm nhiệm Bí thư Ủy ban Chính Pháp và Cục trưởng Cục công an Thủy Châu, thực quyền tăng nhiều a! Đoán chừng là ngôi sao mới của tỉnh thành rồi.
Ngư Thái cười nói.
- Lý Xương Hải!
Diệp Phàm thất thanh kêu lên.
- Diệp huynh biết?
Vệ Thiết Thanh quay đầu, trên mặt hơi có vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp Phàm lại biết quý nhân của Sở Công An Tỉnh , chắc là không thể nào. Người ta là quan lớn trên tỉnh, Diệp Phàm chẳng qua một Phó Chủ tịch huyện nghèo khó, cấp bậc địa vị đều kém đến quá xa. Chẳng qua trong đầu y lại nghĩ đến lúc Trung tướng gọi Diệp Phàm là ‘Diệp tiểu bằng hữu’ nên nhất thời cũng có chút tin.
- Ha ha, cũng từng biết qua, trước kia y đến Ngư Dương phá án, lúc ấy tôi cung cấp mấy đầu mối nên coi như là quen mặt thôi.
Diệp Phàm cười ha hả, dĩ nhiên không muốn lộ ra.
- A!
Vệ Thiết Thanh đáp một tiếng, cũng không để trong lòng.
- Lý Xương Hải, khẳng định chính là con cờ một vị lãnh đạo trong tỉnh phái xuống tiết chế Hứa Vạn Sơn. Nghe nói Hứa Vạn Sơn ở tỉnh thành Thủy Châu luôn luôn cường thế, chịu không được ngoại nhân nhúng tay vào sự vụ Thủy Châu. Thủy Châu lại vừa lúc là tỉnh thành, ở ngay dưới mắt tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân tỉnh, làm sao bọn họ có thể để cho dưới mắt mình một nhân vật lấy tay che trời.
Nghe nói chuyện vườn hoa Ngôi Sao lần trước trong tỉnh đã có chút không hợp. Cho nên, Tỉnh ủy tất nhiên muốn bày ra thế cân bằng, phái mấy thường vụ xuống để tiết chế sự cường thế của Hứa Vạn Sơn. Nếu không, hội nghị thường vụ tỉnh thành đoán chừng cũng nhanh thành vườn rau của Hứa Vạn Sơn rồi.
Ngư Thái phân tích , rất ra vẻ một quân sư quạt mo.
- Chuyện hoa viên Ngôi Sao nghe nói là tỉnh không đồng ý nhưng sau đó Hứa Vạn Sơn vẫn có thể vượt qua, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, khăng khăng khiến cho trong tỉnh cuối cùng là mắt nhắm mắt mở, người này đúng là lợi hại, có khí thế bá chủ.
Tiền Hồng Tiêu trầm ngâm.
- Ngư lão đệ, ngươi phân tích cũng đúng, tuy nhiên trong đó còn có một vài biến số.
Vệ Thiết Thanh lạnh nhạt.
- Hứa Vạn Sơn cường thế, làm cho Tỉnh ủy bất mãn nhưng vẫn còn Ủy ban Nhân dân tỉnh. Nhân vật số một của Ủy ban Nhân dân tỉnh là ai chắc hẳn Ngư lão đệ biết rõ.
Vệ Thiết Thanh ra vẻ bí hiểm.
Diệp Phàm, tiếp lời hỏi:
- Vệ lão ca, nói nhanh lên, tại sao lại là nhân vật số một của Ủy ban Nhân dân tỉnh, chẳng phải là Chu Thế Lâm sao. Tại sao Chủ tịch tỉnh Chu đối với sự cường thế của Hứa Vạn Sơn lại bỏ qua, chẳng lẽ Hứa Vạn Sơn cùng Chủ tịch tỉnh Chu là cùng hệ hay sao? Nếu không, Chủ tịch tỉnh Chu làm sao theo Hứa Vạn Sơn làm loạn. Theo lý mà nói thì tỉnh thành Thủy Châu xây dựng dưới mắt của Ủy ban Nhân dân tỉnh, tỉnh thành chính là bộ mặt của Nam Phúc chúng ta, tỉnh thành xây không tốt có sơ suất gì thì tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân tỉnh cũng đâu vui vẻ gì.
- Trẻ con dễ dạy, còn là Diệp lão đệ thông minh, ha ha ha, đoán cũng đoán được rồi......
Vệ Thiết Thanh cười to.
- Quá đúng, không sai! Tuy nói chỉ là thay đổi một vị trí Bí thư Ủy ban Chính Pháp của tỉnh thành nhưng sau đó là lực lượng sau lưng.
Thật ra chân chính là Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương cùng Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm vật lộn đọ sức dịch. Chủ tịch tỉnh Chu là người địa phương, từng bước đi lên vị trí Chủ tịch tỉnh.
Từ xã đến huyện, từ huyện đến thành phố, từ thành phố đến tỉnh, một đường trèo lên, tích lũy nhân mạch tài nguyên không thể bảo là không rộng, đoán chừng cả Nam Phúc, thủ hạ của Chủ tịch tỉnh Chu có khả năng khống chế được hai phần địa bàn.
Hứa Vạn Sơn nghe nói từ huyện dựa theo hủ tịch tỉnh Chu. Chủ tịch tỉnh Chu lúc ấy tăng một cấp, y cũng theo một bước, cứ như vậy từng bước đi lên bảo tọa Bí thư Thị Ủy tỉnh thành.
Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Chu vì để tăng cường phân lượng của mình trong Thường vụ Tỉnh ủy mà ra sức, cuối cùng đem được Hứa Vạn Sơn vào trong thường vụ .
Cũng có người gọi đùa Chủ tịch tỉnh Chu cùng Hứa Vạn Sơn ở Thường vụ Tỉnh ủy giống như cặp bài trùng, phối hợp ăn ý với nhau.
Đương nhiên, đại đa số lúc đều là lấy Chu Thế Lâm làm chủ, không thể nói là ngang bằng mà chỉ có thể nói Chủ tịch tỉnh Chu là chủ tử, Hứa Vạn Sơn là nô bộc thôi.
Bí thư Quách trên Tỉnh ủy điều tới cũng chưa lâu nên chưa vững chân, lần ra tay này bắt đầu từ Thủy Châu, có lẽ sẽ biến thành cuộc chiến quyền lực.
Ngư Thái đắc ý.
- Ai! Những điều này đấu tranh quyền lực cao tầng, những tiểu nhân vật như chúng ta đừng để cháy thành vạ lây là được, nếu không cũng quá xui xẻo. May là hiện tại đến trường đảng Tỉnh ủy bồi dưỡng coi như tránh nạn.
Vệ Thiết Thanh lo lắng, nếu như trong tỉnh đấu tranh kịch liệt quyền lực, rất có thể có lan đến gần Ban lâm nghiệp của y.
Có khi một phe phái té xuống thì mấy người cầm đầu sẽ thay đổi, khi đó không chỉ là điều chỉnh một vị trí như Vệ Thiết Thanh mà là sẽ phân chia lại quyền lực trên diện rộng, điều này cũng không khỏi làm Vệ Thiết Thanh cảm thấy nhức đầu.
- Vệ ca, anh nói xem, tranh đấu giữa Chủ tịch tỉnh Chu cùng Bí thư Quách thì cuối cùng người nào được lợi?
Diệp Phàm rất có hứng thú, những tin tức này tuy nói là vỉa hè nhưng vỉa hè cũng có chỗ đáng tin của vỉa hè.
Nếu như có thể phỏng đoán đến một chút ý đồ trong tỉnh, tuy nói hiện tại cấp bậc mình còn quá thấp chưa thể ảnh hưởng đến tầng trên nhưng học tập kinh nghiệm cũng không phải là chuyện xấu.
Bản thân mình cũng đã tiếp xúc qua hai thường vụ tỉnh ủy, một người là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy Tề Chấn Đào, một người là Trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt.
Thường thường tranh đấu trên tỉnh cũng sẽ ảnh hưởng đến địa phương. Ví dụ như một lãnh đạo trong tỉnh thất thế sẽ ảnh hưởng đến cấp địa khu bên dưới. Địa khu thất thế thì sẽ ảnh hưởng đến huyện.
Đây chính là đạo lý rút dây động rừng, trong quan trường lại càng thể hiện rõ điều này, gần giống như hiệu ứng domino.
- Khó nói. Từ tình huống trước mắt thì chưa rõ ràng. Chủ tịch tỉnh Chu tuy nói là người địa phương, căn cơ sâu dày, nhân mạch quảng bác, vừa hô một tiếng sẽ có nhiều người hưởng ứng.
Hơn nữa nghe nói nhân vật thứ năm trong tỉnh là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy Tề Chấn Đào cũng là đồng minh thân thiết với Chủ tịch tỉnh Chu.
Tề gia cũng không đơn giản, có thể nói là thế gia quân đội. Cha của Phó Chủ tịch tỉnh Tề trước kia là Ủy viên Quân ủy, bất quá bây giờ đã về hưu.
Anh trai Tề Phóng Hùng là thế nhưng lân Chủ tịch tỉnh, trung ương uỷ viên của tỉnh Giang Đô lân cận, tuổi cũng chưa lớn, nghe nói chưa tới 50, sau này tiền đồ vô lượng.
Hơn nữa, Tề Phóng Hùng có thể ngồi lên vị trí chủ tịch một tỉnh, ở thời phong kiến coi như là tuần phủ rồi.
Có thể ngồi lên vị trí này thì nhất định có người chống lưng ở trên trung ương nếu không sao có thể. Quốc gia chúng ta tuy nói đất rộng người đông nhưng cũng chỉ có ba mấy tỉnh thành.
Vị trí chủ tịch tỉnh kia quả thật ít ỏi, cả nước có bao nhiêu quan viên, có bao nhiêu thế gia, bao nhiêu phe phái đang nhìn vào. Cán bộ cấp phó tỉnh cả nước có tới mấy ngàn, có thể thành Chủ tịch tỉnh chỉ có ba mươi mấy người .
Nghe nói chỗ dựa của Chủ tịch tỉnh Chu cũng không rõ ràng, có người nói y không có chỗ dựa nhưng tôi nghĩ không thể nào .
Tuy nói Chủ tịch tỉnh Chu làm ra thành tích rõ như ban ngày, nhưng ở trung ương nếu như không ai giúp đỡ mà muốn ngồi lên bảo tọa Chủ tịch tỉnh chỉ có thể là người si nói mộng, trên TV thì có thể còn trong đời thực tuyệt đối không có.
Vệ Thiết Thanh tai mắt linh thông, vừa nói đến đây Ngư Thái cười chen vào:
- Vệ ca nói có lý, Chủ tịch tỉnh Chu có Phó Chủ tịch tỉnh Tề là đồng minh thân thiết, phái bản địa của Nam Phúc chúng ta có thể xem là mạnh mẽ. Chẳng qua, Bí thư Quách một khi đứng vững chân thì phản công sẽ không yếu . Bí thư Quách là ai, người ta sau lưng nghe nói có quân đội thế gia Triệu hệ ủng hộ.
- Triệu hệ, có phải là Phó Chủ nhiệm Quân Ủy Triệu Bảo Cương cầm đầu Triệu gia ở kinh thành?
Vệ Thiết Thanh đột nhiên tròn mắt, đây là lần đầu tiên y nghe nói vậy nên mới thất thố.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 638 : Con cóc không muốn ăn thịt thiên nga
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Hơn nữa, ánh mắt của Vệ Thiết Thanh lại mịt mờ quét qua Diệp Phàm. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm đương nhiên phát hiện tức thì , trong lòng cũng hiểu, đoán chừng là đêm hôm đó ở quán lẩu Lão Vương lúc ăn cơm cùng phân cao thấp với Triệu Tứ tiểu rồi tướng quân Triệu Quát gọi mình là ‘Tiểu bằng hữu’ nên làm cho Vệ Thiết Thanh liên tưởng.
- Đương nhiên là vậy, chẳng qua những gì chúng ta nói đều là không chính thống.
Ngư Thái cười nhẹ.
- Đúng thế, chúng ta là tầng thứ nào. Ở đây chỉ có Vệ ca là Cán bộ cấp Vụ, coi như miễn cưỡng tiến vào hàng ngũ cán bộ cao cấp, còn lại chúng ta đều là cấp Sở, chuyện cao tầng cũng chỉ là hóng hớt, ha ha......
Diệp Phàm cố ý cười nói.
- Nếu như Bí thư Quách thật sự có Triệu gia kinh thành ủng hộ thì Chủ tịch tỉnh Chu đoán chừng bại trận đã thành định cục rồi. Triệu gia quá mạnh mẽ, nghe nói tướng quân trong gia tộc đó sắp đến mười vị . Tư Lệnh Triệu Quát của Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu chúng ta nghe nói cũng là một cây cột của Triệu gia.
Vệ Thiết Thanh nói đến đây, đột nhiên quay đầu sang Diệp Phàm cười nói:
- Tướng quân Triệu tướng quân còn giống như biết Diệp lão đệ phải không?
Diệp Phàm biết Vệ Thiết Thanh thăm dò mình có quan hệ với Triệu gia ở kinh thành hay không, đang chuẩn bị trả lời thì Ngư Thái giành trước:
- Đúng đúng đúng! Hôm trước lúc ăn cơm ở quán lẩu lão Vương chẳng phải là có yêu nữ Triệu Tứ tiểu thư xông vào, ha ha, hình như cô ta với Diệp ca là......
Ngư Thái mập mờ, ý tứ hai năm rõ mười ám chỉ Diệp Phàm cùng Triệu Tứ tiểu thư có phải liên quan gì hay không.
- Ngư huynh, tôi đâu dám.Cho dù là muốn có quan hệ gì cũng đâu được người ta để mắt tới.
Người ta là gia thế như thế nào, chắc hẳn hai vị huynh đệ hôm đó nghe ra cũng thấy manh mối.
Triệu Tứ tiểu thư chính là Đại tiểu thư của Triệu gia từ kinh thành tới, nghe nói ở gia tộc đứng hàng thứ thứ tư, cho nên gọi là Triệu Tứ tiểu thư.
Khẩu khí còn rất lớn, trước kia phu nhân của Thiếu soái Trương Học Lương cũng gọi là Triệu Tứ tiểu thư, không ngờ cô ấy cũng dám gọi như thế, có lẽ là trùng hợp ba.
Rồi hãy nói, anh nhìn tôi xem, cha tôi là một chủ nhiệm nho nhỏ của Cục Lao động huyện, so với một Phó Trưởng phòng nho nhỏ như tôi còn thấp hơn.
Mẹ tôi làm giáo viên, trong nhà dò khắp bát đại tổ tông cũng tìm không ra một quan viên tép riu thất phẩm.
Bản thân tôi chỉ là một Phó Chủ tịch huyện nho nhỏ đã khiến cho cả nhà vui mừng, cha mẹ mực hô to phần mộ tổ tiên phát rồi.
Cho nên, Triệu Tứ tiểu thư là thiên nga, tôi cũng không muốn làm một con cóc.
Diệp Phàm cười ha hả, tự giễu mà cười , coi những chuyện này là tầm phào.
- Diệp lão đệ, cậu thế mà không nói thật. Mấy anh em chúng ta tuy mới chỉ quen biết nhau một thời gian ngắn nhưng cũng coi là có duyên. Sau này có chuyện mọi người còn giúp đỡ nhau, cũng không nên gạt mọi người, Ngư Thái, anh nói có phải hay không?
Vệ Thiết Thanh liếc mắt ra hiệu cho Ngư Thái.
Ngư Thái đương nhiên ngầm hiểu, cười nói:
- Diệp ca, quan hệ với anh và Triệu Tứ tiểu thư tiến triển đến mức nào rồi, cầm tay chưa, đã hôn chưa? Hay là đã hôn chỉ còn một tầng phòng tuyến cuối cùng chưa đột phá hay chính là lên giường đấy, tôi là người thô kệch, dứt khoát nói trắng ra là được rồi.
- Lên giường, ai cùng ai lên giường?
Ngoài cửa có người tiến vào, chính là Tiền Hồng Tiêu, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm vào ba người.
- Diệp ca cùng Triệu Tứ tiểu thư a.
Ngư Thái thuận miệng cười nói.
- Triệu Tứ tiểu thư, a! Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Diệp ca, mới vừa rồi Triệu Tứ tiểu thư đứng ở cửa trường học, tôi từ bên ngoài đi vào thì đụng phải cô ấy. Hôm trước sau khi ăn cơm ở quán lẩu lão Vương thì cô ấy vẫn có ấn tượng với tôi, chắc là có chút thô thiển vì lúc ấy mấy anh em chúng ta vây công! Ha ha ha......
Tiền Hồng Tiêu cười khan.
- Triệu Tứ, cô ấy tới đây à!
Diệp Phàm khẽ run, trong lúc vô tình liền đứng lên.
- Ha ha ha......
Ba người còn lại cười phá lên.
- Thấy không, còn nói không sao, cái gì con cóc thiên nga. Đồng chí Diệp Phàm, bây giờ con kia thiên nga kia đang đứng ở cửa trường học chờ con cóc cậu đấy.
Tiền Hồng Tiêu khoa trương.
- Chờ tôi! Các cô ấy có mấy người?
Diệp Phàm khẽ ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ Thủy Châu tứ mỹ lại đến?
- Thì một, cậu còn muốn mấy. Xem ra lớp trưởng Diệp đại nhân của chúng ta thật là phong lưu, ra ngoài lưu tình, ai...... Lão Tiền ta số khổ, một không có, ngay cả nửa cũng không tìm được, thảm a!
Tiền Hồng Tiêu thở dài, trình diễn vẻ mặt cay đắng còn rất là thật.
- A! Một, một là tốt rồi. Chẳng qua, Hồng Tiêu, chắc anh gạt tôi, Triệu đại tiểu thư làm sao có thể đến trường đảng tìm tôi. Tôi coi như là rễ hành a, anh trình diễn không đạt rồi, thất bại!
Diệp Phàm còn lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
- Thất bại! Không tin coi như không, nhưng lời tôi đã nhắn rồi, , tin hay không là tùy anh . Chẳng qua mới vừa rồi tôi và Triệu Tứ tiểu thư cùng nhau đi vào, cô ấy nói đợi ở cửa.
Tiền Hồng Tiêu nửa đùa nửa thật.
- Tôi mới không mắc mưu.
Diệp Phàm lắc đầu, căn bản không tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mới vừa nói đến Triệu Tứ tiểu thư thì người ta đã đứng ở cửa trường đảng. Hơn nữa mình cũng không có liên quan gì đến Triệu Tứ tiểu thư, cô ta tại sao phải tới tìm mình cho nên chuyện này tám phần là do Tiền Hồng Tiêu cố ý làm giả .
Lúc này truyền đến gõ cửa dồn dập.
- Thấy không, nhất định là Triệu Tứ rồi, người ta đã đợi không kịp, vọt vào trường học.
Tiền Hồng Tiêu liếc mắt , ý bảo Diệp Phàm đi mở cửa.
- Cửa không có khóa, tự mình đi vào đi!
Diệp Phàm cười nhẹ, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
- Lớp trưởng, tôi mới vừa làm xong kế hoạch, anh xem chỗ nào cần hoàn thiện cần sửa đổi không.
Người đi vào không phải là Triệu Tứ tiểu thư mà là Ủy viên Đời sống Quách Thu Thiên. Cô ta cười ngọt ngào, ưỡn ngực về phía trước khiến Diệp Phàm âm thầm nuốt nước bọt.
- Tốt lắm, để tôi xem!
Diệp Phàm nhận lấy.
Sau mấy phút, Diệp Phàm ngẩng đầu lên đang chuẩn bị nói một chút thì một cô gái mặc áo pull quần jean bó sát nhảy vào cầm tay hắn hô:
- Diệp tiên sinh, tôi có việc gấp tìm anh.
- Mai Diệc Thu, cô tới làm gì?
Diệp Phàm nhướng mày.
- Anh cứ đi theo tôi đã , tôi thật sự có việc gấp tìm anh, chậm thì không kịp nữa, van anh.
Mai gia Đại tiểu thư Mai Diệc Thu luôn cường ngạnh lại có thể lộ ra phong thái nữ nhi hiếm có, nước mắt ứa ra cầu khẩn.
- Hừ! Lớp trưởng hiện giờ không rảnh, còn chưa xem xong kế hoạch của tôi.
Quách Thu Thiên nhướng mày, liếc Mai Diệc Thu một cái, hình như rất không cao hứng.
Biểu hiện của Quách Thu Thiên làm mấy người Ngư Thái mở rộng tầm mắt, tại sao không có lễ phép như vậy, điều này hình như không giống với một Quách Thu Thiên Đại tiểu thư luôn luôn nhiệt tình hòa nhã với mọi người. Chẳng lẽ lại nói ở đây bốc mùi dấm chua, cô ta quen biết Diệp Phàm chỉ mới mấy ngày, cũng sẽ không tiến triển nhanh như vậy chứ.
- Cô có chuyện gì nói đi.
Diệp Phàm lạnh như băng, hắn cũng hiểu Mai gia thế lớn nhưng bản thân cô ta quá kiêu ngạo nên không có hảo cảm.
- Anh đi theo tôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, nếu không không còn kịp rồi, van anh.
Mai Diệc Thu liếc nhìn Quách Thu Thiên, đưa tay kéo Diệp Phàm.
- Cái này......
Diệp Phàm thật ra không muốn, liếc nhìn Quách Thu Thiên đang sa sầm bên cạnh.
- Là Đoàn trưởng Thiết bảo tôi tới tìm anh.
Mai Diệc Thu không thể làm gì khác hơn là nói rõ ngọn ngành.
- Đi!
Diệp Phàm còn tưởng rằng Thiết Chiêm Hùng thu xếp chuyện gì nên vội vàng đồng ý, quay sang bảo Quách Thu Thiên:
- Kế hoạch này tương đối tốt, không cần sửa lại, cứ như vậy đi, nếu không cô đưa cho Vệ ca nhìn xem, tôi có việc phải đi rồi.
- Hừ! Không lấy.
Quách Thu Thiên ném bản kế hoạch lên đầu giường Diệp Phàm một cái rồi dận giày cồm cộp đi ra.
- Diệp ca, Triệu Tứ còn chờ ở cửa, anh đi nói với người ta một chút nêu không lại bảo tôi không báo.
Phía sau truyền đến tiếng hò hét của Tiền Hồng Tiêu.
- Biết rồi.
Diệp Phàm đáp lời.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Thiết ca có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, làm sao lại nhắn cô.
- Dạ...... Là chuyện riêng của tôi, không có quan hệ tới đoàn trưởng Thiết.
Mai Diệc Thu nói khẽ.
- Chuyện riêng? Mai gia còn có chuyện gì làm hay sao? Một Phó Chủ tịch huyện nho nhỏ như tôi thì có thể giúp cô cái gì, chuyện lạ.
Diệp Phàm nói , còn lắc đầu, trong lòng hết sức nghi ngờ không giải thích được.
- Em trai Thiên Kiệt của tôi, vốn là đã sớm đạt tới nhị đoạn quốc thuật đỉnh cáp nhưng không cách nào tiến lên tam đoạn.
Vào lúc trước ở phòng ca múa bị Tề Thiên đánh, lại bị anh đánh. Tôi biết chuyện lần đó là chúng tôi không đúng.
Bất quá em trai tôi vẫn không phục nên một mực đòi khiêu chiến với anh, thề không đánh bại anh sẽ không làm gì. Lúc ấy tôi kích hắn, nếu như có thể đánh thắng tôi thì có thể khiêu chiến với anh.
Kết quả, nó trong cơn tức giận chạy đến núi Võ Đang bảo muốn học võ công thần kỳ. Võ công thì không học, lại gặp được một đạo sĩ cho một hoàn thuốc nói là có thể tăng công lực.
Chuyện này nó cũng không nói với tôi, tự mình ăn rồi, nói là lập tức có thể đột phá lên tam đoạn, có thể khiêu chiến với anh.
Kết quả, ai...... Khí cơ hoàn toàn loạn rồi, hoàn thuốc nhất định là giả dối, tôi đã hỏi sư phụ rồi, nói là làm không tốt có thể khiến Thiên Kiệt tàn phế, nghiêm trọng có khả năng trí mạng. Sư phụ của tôi hiện giờ còn ở nước ngoài chưa quay về. Sau đó tôi cầu Đoàn trưởng Thiết, chẳng qua Đoàn trưởng Thiết bảo tôi tới tìm anh.
Mai Diệc Thu lo lắng nói.
- Tìm tôi! Tôi thì có biện pháp gì?
Diệp Phàm vờ vịt, cố ý muốn gây khó khăn một chút cho Mai Diệc Thu. Hai người vừa nói vừa đi ra cổng chính của trường đảng.
- Diệp tiên sinh, chuyện lần trước tôi xin lõi, yêu cầu ngài tha thứ. Cầu anh cứu em trai tôi.
Mai Diệc Thu tiếp tục cầu khẩn.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 639: Tới nhà tướng quân.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Cầu tôi cũng vô dụng, tôi đâu phải là võ lâm cao thủ. Tình huống giống như em trai cô nếu như muốn bình phục khí cơ trong cơ thể thì chắc phải mời cao nhân như Đoàn trưởng Thiết mới được. Tôi tuy nói thân thủ cao hơn cô một chút nhưng là không thể nào.
Diệp Phàm cố ý lắc đầu.
- Diệp tiên sinh! Anh làm được, nếu không Đoàn trưởng Thiết sẽ không bảo tôi tới tìm anh, van anh, tôi...... Tôi quỳ xuống cho anh xem.
Mai Diệc Thu vô cùng kích động, hai chân khẽ cong lại thật sự chuẩn bị quỳ xuống , làm Diệp Phàm vội vàng đưa tay ngăn lại. Dĩ nhiên không thể để cho cô ta quỳ rồi, nếu không để cho bạn học nào đi qua nhìn thấy thì ngày mai chắc sẽ thành tin tức chấn động toàn trường.
Chẳng qua Mai Diệc Thu quyết tâm quỳ xuống rất lớn nên Diệp Phàm phải nhấc mạnh lên làm kéo cả người cô vào trong ngực.
- Thấy không, vừa khuất mắt nhé. , lợi hại! Chẳng qua, cũng quá nôn nóng đi, ít nhất phải đợi đến chỗ không có ai chứ?
Tiền Hồng Tiêu lén lén lút lút cùng mấy người Ngư Thái nấp bên cửa sổ phía xa.
- Tình thánh a tình thánh! Cũng không biết Diệp ca làm mấy cái? Hồng Tiêu, thấy không, đây chính là cao thủ, chúng ta đạo hạnh còn mỏng, tiếc nuối.
Ngư Thái lắc đầu.
- Trình độ đại sư.
Vệ Thiết Thanh thở dài.
- Lão Vệ, anh than thở gì, có bà xã rồi còn muốn cái gì nữa? Chẳng qua có bà xã rồi thì cũng không phải là hết chuyện, bây giờ chẳng phải là vẫn có bài vè sao?
Tiền Hồng Tiêu nhất thời quên từ, vuốt tóc một cái rồi đọc.
Tiền lương căn bản bất động, bà xã căn bản không cần; Ăn uống có người đưa tiễn, nhà ở có người tiến cống; Xe buýt căn bản không dùng.
Ngư Thái thản nhiên cười dâm nói.
- Đúng! đúng! đúng! còn có nữa là cờ hồng trong nhà không sáng, bên ngoài cờ màu bồng bềnh. Vì thế lão Vệ này, có lão bà vẫn chưa việc gì, cơ bản là phải xử lý tốt quan hệ vợ chồng. Chuyện tình nhân đánh chết cũng không thể cho bà xã biết, chỉ cần làm cho tốt công tác giữ bí mật, còn sợ gì?
Tiền Hồng Tiêu cười, ngay cả nước miếng cũng phun ra.
- Ai! Diệp Phàm không giống như vậy, còn là độc thân, cho dù là cả một hàng cờ màu cũng không có gì để nói, , tôi thì không giống như thế, làm sao có thể so với hậu sinh khả úy các cậu! Chẳng qua, công tác giữ bí mật phải làm tốt, nếu không thì sẽ mâu thuẫn nội bộ.
Vệ Thiết Thanh khoa trương.
- Hừ! Ôm chặt thì được rồi, có cần biểu diễn hôn môi không. Họ Diệp, sáng mai tôi trở về kinh, buổi tối tôi ở Phi Vân các chờ anh, không theo tôi uống rượu say thì đừng mơ rời đi.
Một giọng sấm sét chợt vang lên bên tai, Diệp Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Triệu Tứ tiểu thư đang trừng mắt hạnh, nói xong mấy câu tàn nhẫn đang định bỏ đi.
- Hôn thì hôn, cô quản làm gì, hừ!
Mai Diệc Thu cũng nổi giận, thân thể vừa động, hai tay dùng lực ôm tới càng dán chặt hơn vào người Diệp Phàm, ép cả bộ ngực vào hắn, nghiêng đầu hừ một tiếng.
- Tôi quản chuyện gì? Họ Diệp, anh nói xem có quản chuyện tôi không. Đêm hôm đó anh nói sao giờ đã thay đổi rồi.
- Đêm hôm đó, tôi không có......
Diệp Phàm không hiểu ra sao, cảm giác nói ra càng rối, vội vàng vội vàng ngậm miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ, con mẹ nó chứ đây là chuyện gì? Không giải thích được.
- Hừ! Có phải hẹn hò trên giường với tiểu thư Triệu gia rồi hay không, còn tình chàng ý thiếp chơi đồng tử Quan Âm, ha ha ha......
Mai Diệc Thu càng can đảm hơn chọc thẳng vào Triệu Tứ tiểu thư.
- Hẹn hò thì hẹn hò, quan hệ gì với cô? Diệp ca nhìn không thuận cô còn tự dán vào, ha ha ha lạc.
Triệu Tứ tiểu thư cực kỳ tức giận, cố ý hếch ngực, hình như muốn so lớn với Mai Diệc Thu.
Diệp Phàm sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, cũng may mà không có ai, nếu không sẽ phát ra tin tức chuyện tình tay ba thì thảm rồi.
- Xong, lão Vệ, thấy không, cờ màu bồng bềnh tựa như cũng không phải nhiều là tốt, vừa bay thì đã ầm ĩ rồi đấy. Nếu để xảy ra đánh nhau thì thảm rồi, phong lưu a, đây là giá phải trả của đàn ông sao?
Tiền Hồng Tiêu lắc đầu thở dài.
- Diệp huynh đệ có phải giá trị vậy không mà để cho hai cô em xinh đẹp giành nhau vậy chứ, tôi mà thế thì chết cũng cam nguyện a!
Ngư Thái giả bộ nuối tiếc khiến Vệ Thiết Thanh buồn cười.
- Chết dưới váy mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu! Thực sắc tính dã mà!
Bộ dạng thầy đồ của Vệ Thiết Thanh lại phát tác, còn rung đùi đắc ý:
- Lão Vệ, anh lại ra vẻ thanh cao rồi phải không!
Ngư Thái nhịn không được.
- Ha ha, là đặc điểm của Vệ ca mà.
Tiền Hồng Tiêu cũng không còn quên ồn ào.
- Một đống thịt béo, có gì mà phải so.
Mai Diệc Thu cũng ưỡn ngực, bắt đầu cuộc tỷ thí ngực lớn.
Giờ đang là tháng chín, hai người ăn mặc đều tương đối mỏng, nên những chỗ lồi lõm đều nhìn rõ ràng.
Mỗi người một vẻ, bộ ngực của Triệu Tứ tiểu thư thì có vẻ tràn đầy, làm người ta có một cảm giác dày nặng.
Bộ ngực của Mai Diệc Thu thì cao vút, hơn nữa rất mạnh bạo! So với Triệu Tứ tiểu thư thì không lớn bằng nhưng lại cao hơn, tương đối bắt mắt.
Diệp Phàm há miệng quan sát, ánh mắt hết liếc bên này lại sang bên kia, thầm nghĩ ,” Bàn về xúc cảm thì ngực của Triệu Tứ chắc một tay ôm không hết, hơn nữa cô ta còn là con gái, , dày nặng, thoải mái. Mai Diệc Thu cả ngày luyện công, bộ ngực còn có thể giữ vững như thế thì chắc là tương đối cứng, chắc là không mềm mại như Triệu Tứ. Tuy nhiên cảm giác mạnh bạo như thế cũng có đặc sắc riêng, nói cách tổng thể, xúc cảm khẳng định mỗi người mỗi vẻ, cây cải củ rau cỏ, lão tử xem ra khó chọn.....”
- Thịt béo thì sao, so với cô còn đàn hồi hơn! Mai gia muội tử, đàn ông không thích da thịt quá cứng rắn đâu, bắt tay đã thấy như tảng đá, cũng không phải là luyện quyền anh, , ha ha ha......
Triệu Tứ tiểu thư phản kích .
- Hơn nữa cái gì, Triệu nha đầu, không dám nói đi?
Mai Diệc Thu đắc liếc Triệu Tứ tiểu thư.
- Có gì không dám nói, tôi sợ người chịu không được, khanh khách......
Triệu Tứ tiếp tục cười nói.
- Hừ! Diệp ca, chúng tai đi, không để ý tới cô, tối nay để tôi đi với anh uống rượu, ha ha ha......
Mai Diệc Thu hừ một tiếng, lườm Triệu Tứ tiểu thư một cái rồi cười phá lên làm Diệp Phàm nổi cả da gà .
- Họ Diệp, tối nay anh dám mang cô ta đi thì không xong với tôi.
Triệu Tứ tiểu thư trừng mắt.
- Diệp Phàm, còn đứng đó làm gì? Nơi này là trường đảng, ảnh hưởng nhiều không tốt, ai......
Ở gốc cây phía xa đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của Hiệu phó Lâm Đức Trì, người cũng chưa tới tới đây, xem ra là chừa cho Diệp Phàm chút mặt mũi.
- Không có gì đâu, chỉ là chị em vui đùa chút thôi, chúng tôi đi đây.
Diệp Phàm giật bắn mình, vội vàng dẫn đầu rời đi, kề sát tai Mai Diệc Thu nói:
- Không cứu em trai cô à?
Hắn thầm than xui xẻo, lại có thể bị cho Thiết diện Lâm Đức Trì bắt được, nếu như để cho y có ác cảm thì khổ rồi, vất vả lắm mới tạo được quan hệ với y, bỏ qua thì thật đáng tiếc.
- A! Thiên Kiệt, chúng ta đi mau.
Mai Diệc Thu lúc này mới nhớ lại chánh sự , biến sắc vội vàng đuổi theo Diệp Phàm.
Phía sau truyền đến tiếng la hét của Triệu Tứ:
- Họ Diệp, anh thật có gan......
- Không phải chuyện của cô, thật là dài dòng.
Diệp Phàm cũng không quay đầu nói một câu tàn nhẫn làm Triệu Tứ đứng ngây ra nhìn đôi nam nữ chạy đi, dẫm chân một cái:
- Họ Diệp! Chờ xem!
Mai gia ở Thủy Châu cũng có một cổ viện ở trong rừng cây, gọi là Mai gia lâm.
Tòa cổ viện này đều dùng đá hoa cương thô ráp để xây nên, nhìn qua trông rất hòa hợp với tự nhiên.
Cả hai đi vào đại sảnh, phát hiện thấy có mấy người đang lo lắng vây quanh một người nằm trên mặt đất, chính là Mai Thiên Kiệt. Lúc này gã giống như một kẻ điên lăn lộn, nước dãi chảy ròng ròng, mấy người ôm cũng không được, cũng không dám ra tay sợ tổn thương đến gã.
- Diệc Thu, mời được cao nhân đến chưa vậy?
Thấy Mai Diệc Thu đi vào, một phụ nữ mặc áo ngắn thêu hoa rất có khí chất phụ nữ thời xưa lên tiếng.
- Cô à, đã mời đến rồi.
Mai Diệc Thu thuận miệng nói.
- Ở đâu?
Người phụ nữ này nhìn ra phía sau Mai Diệc Thu thì thấy Diệp Phàm rồi nhìn lại, dĩ nhiên cũng không cho hắn là cao nhân gì, nghĩ là cao nhân đang tới sau .
- Chính là vị Diệp tiên sinh này rồi.
Mai Diệc Thu nghiêng người giới thiệu.
- Hắn......
Giọng phụ nữ kia đột nhiên cao lên rất nhiều, đồng thời lên tiếng còn có cả một người thanh niên trông có vẻ từng trải mặc quân phục đại tá.
Diệp Phàm biết bọn họ thấy mình còn trẻ nên không cảm thấy tín nhiệm, đưa tay ra bắt, cười nói:
- Tôi tên là Diệp Phàm, công tác ở huyện Ngư Dương.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 640: Mai gia.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- A! Diệp tiên sinh mạnh giỏi.
Tiểu cô khẽ đưa tay ra rồi rụt nhanh về, vẻ mặt lãnh đạm lẫn thất vọng, giống như tay của Diệp Phàm vừa đi vệ sinh về vậy.
- Đây là tiểu cô của tôi tên là Mai Phán Nhi. Vị bên cạnh là Mai Công Lượng, là anh họ tôi, Diệp tiên sinh xin mời.
Mai Diệc Thu giới thiệu sơ lược một chút, thúc dục Diệp Phàm nhanh chóng hạ thủ.
- Diệc Thu, cháu suy nghĩ kỹ chưa, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao. Nếu Thiên Kiệt hỏng trên tay hắn thì cha cháu cũng chỉ có một nam thôi đấy.
Tiểu cô Mai Phán Nhi liếc xéo Diệp Phàm, không tin một người còn trẻ như hắn lại có được bản lĩnh gì lớn.
- Đúng vậy a Diệc Thu, nếu không thì cầu sư phụ của em đi, dùng chuyên cơ chở bọn họ từ Nga Mi cũng chỉ mất mấy giờ mà thôi.
Đại tá Mai Công Lượng cũng khuyên nhủ.
- Không còn kịp rồi, sư phụ nói là bà đã ra nước ngoài, trên núi cũng không còn cao thủ, hai trưởng lão cũng đi theo bà để làm việc.
Mai Diệc Thu lắc đầu khổ sở.
- Không được! Chuyện này cô xem phải bàn bạc với cha cháu, nếu Thiên Kiệt xảy ra chuyện vậy thì không được.
Mai Phán Nhi suy nghĩ một chút rồi kiên quyết ngăn trở.
- Hắn là người mà Đoàn trưởng Thiết bái làm huynh đệ chết sống, là Đoàn trưởng Thiết bảo cháu mời hắn .
Mai Diệc Thu cũng không muốn dài dòng , ném ra Thiết Chiêm Hùng để trấn trụ.
- Đoàn trưởng Thiết, có phải là Đoàn trưởng Thiết lãnh đạo của em không?
Viên đại tá chấn động, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi lập tức biến mất.
Mặc dù che dấu rất khá nhưng vẫn bị Diệp Phàm nhìn thấy, cười thầm:
- Xem ra đại danh Thiết ca thật là như sấm bên tai, ngay cả Đại tá đây cũng biết, mình đúng là ăn theo nhiều lắm. Hôm trước ở quán lẩu lão Vương, tư lệnh quân khu Trấn vừa nghe đến tên thì cũng sáng mắt, còn muốn mời mình đến quân khu chơi..
- Ừ!
Mai Diệc Thu hừ một tiếng.
- Diệp tiên sinh! Thật xin lỗi, mới vừa rồi chúng ta không biết, xin mời anh!
Đại tá Mai Công Lượng thoáng cái nhiệt tình, thậm chí còn mờ mịt liếc qua trên người em họ Mai Diệc Thu và Diệp Phàm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Phàm cảm giác ánh mắt người này có điểm quái dị, nghĩ thầm:
- Không giải thích được! Nghe Tề Thiên nói là Yên kinh Mai gia có tài lực rất lớn , gia tộc có một tập đoàn công ty tổng tài sản trên một tỷ.
Trước kia chị em Mai gia thấy mình thì vênh mặt. Hôm nay đã cầu đến cửa thì dù sao cũng phải mò được chỗ tốt, cũng không thể ra về tay không.
Hắn bước đến bên cạnh Mai Thiên Kiệt, đưa ngón tay ra điểm mấy cái. ‘Thiên Âm lôi cương chỉ’ của Trần Khiếu Thiên chẳng những có thể chơi đòn ngầm trong lúc đánh nhau mà còn có thể dùng để khơi thông kinh lạc, Mai Thiên Kiệt lập tức ngưng dãy dụa, chỉ là thân thể vẫn còn hơi run, xem ra rất thống khổ.
- Quả nhiên là cao nhân! Dựng sào thấy bóng, người ta điểm mấy cái thì Thiên Kiệt đã nằm yên. Mới vừa rồi mấy người chúng ta đều ôm không được .
Mấy người trong sảnh thầm nghĩ, nhất thời thấy được hi vọng.
Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra một vòng thì hiện khí cơ Mai Thiên Kiệt tương đối loạn, khí tức trong kinh lạc chạy tán loạn, nếu như không khơi thông thì chắc toàn bộ sẽ bị hủy, trở thành người tàn phế.
Chẳng qua, Diệp Phàm cũng vui mừng phát hiện, tiểu tử này vận khí còn rất tốt. Hoàn thuốc kia hình như đúng là có tác dụng tăng công lực, nếu như trong khi khơi thông mượn lực dùng lực, nhất cử có khả năng giúp gã đột phá đến tam đoạn quốc thuật .
Biết vậy nhưng Diệp Phàm lộ ra vẻ hoang mang, nhăn mặt nhíu mày, dĩ nhiên chuẩn bị để rao giá trên trời.
- Làm sao vậy, Diệp tiên sinh, em trai của tôi......
Mai Diệc Thu bình thường không sợ trời không sợ đất giờ lại run rẩy, xem ra tình cảm với em trai rất tốt.
- Khí cơ rối loạn, kinh lạc bị lấp, khí huyết không thông. Có chỗ chắc là bị vỡ làm cho khí cơ bị hủy hoại,, muốn hoàn toàn khôi phục e là......
Diệp Phàm cố ý thâm trầm, dĩ nhiên là muốn câu cá.
- Diệp tiên sinh xin nói, mời toàn lực cứu trợ Thiên Kiệt, nếu trị lành chúng ta sẽ trả cho cậu 200 vạn thù lao.
Mai Phán Nhi nhắm mắt đốt tiền.
- 200 vạn, đủ nhiều . Chẳng qua, muốn hoàn toàn trị lành cho Mai Thiên Kiệt phải có dược vật tương trợ mới được. Nghe nói Mai gia các người là gia tộc lâu năm, trong Hoa Hạ cũng có lịch sử ngàn năm?
Diệp Phàm không nói bệnh tình, trái lại nói đến lịch sử Mai gia, khiến cho Mai Phán Nhi không hiểu ra sao.
Cũng đành gật đầu:
- Đúng thế, Yên kinh Mai gia chúng ta từ triều Đường triều đã lập nghiệp ở Yên kinh, lịch sử tổ tiên đến nay tuyệt đối vượt qua một ngàn năm rồi.
- Vậy thì tốt, không biết có những bổ dược lâu năm hay không, ví dụ như sâm núi trăm, cỏ linh chi, thủ ô ....
Diệp Phàm rốt cục ném ra mồi câu, hắn muốn mò chỗ tốt, nói dược vật chỉ là ngụy trang.
Gần đây Diệp Phàm cũng rất bất đắc dĩ, dược liệu để chế luyện Lôi âm cửu long hoàn đã hết, nếu không tìm thêm thì không biết lấy đâu ra. Mai gia đã là đại hộ có lịch sử lâu đời, nếu như tổ tiên có tồn trữ những vật hiếm này thì vừa khéo để mò. Bản thân mình cũng không có hảo cảm gì với Mai gia, lấy bọn họ chút đồ cũng không có gì áy náy.
Hơn nữa, những dược liệu trăm năm này cho dù là có tiền cũng mua không được, nếu có thì cũng đắt đến kinh người. Ví tiền Diệp Phàm cũng không dày, tuy nói có tòa cổ viện của tập đoàn Nam Cung tặng cho ở Thủy Châu cũng giá trị ngàn vạn nhưng tiền mặt không có nổi hai ba trăm vạn .
- Sâm núi trăm năm, cỏ linh chi, ta không rõ, để hỏi tiền bối trong nhà mới được.
Mai Phán Nhi lắc đầu, lại hỏi:
- Diệp tiên sinh thật muốn dùng hợp dược sao?
- Ừ! Ta là nói có đám hợp dược hiệu quả tốt hơn, có thể nắm được chín thành cứu trị Thiên Kiệt, nếu không, chỉ có ba thành.
Diệp Phàm nói khoác.
- Để tôi hỏi ngay.
Mai Diệc Thu nóng nảy, lập tức rút điện thoại
Một lát, sau khi cúp điện thoại thì vui mừng nói:
- Ông nội nói có một gốc hà thủ ô trăm năm ô, nghe nói tương đối lớn, đã thành hình người. Hơn nữa còn chia âm dương thành bộ dạng vợ chồng, còn nói là đào lên từ dưới phật đài của Ngũ Đài Sơn Phật Quang Tự, dính đầy Phật khí. Chẳng qua, Diệp tiên sinh, ở Yên kinh, nước xa không giải được khát gần, thời gian không cho phép.
- Không có chuyện gì, để tôi tạm thời chế trụ khí cơ Thiên Kiệt không cho bùng phát, nếu như khoảng trong bốn, năm giờ nữa đưa tới thì vẫn kịp
Diệp Phàm vờ vịt .
- 5 giờ, được! Để tôi bảo ông nội phái chuyên cơ quân đội đưa thẳng tới đây.
- Mai Diệc Thu trả lời tương đối dứt khoát.
- **! Mai gia chính là thế lớn, người ta luôn có biện pháp. Trực tiếp phái quân cơ thì giải quyết.
Diệp Phàm thầm mắng một câu, trong lòng cũng ê ẩm không biết khi nào mình có quyền lực như vậy.
Có thể trực tiếp điều động quân cơ ít nhất cũng phải cấp tư lệnh đại quân khu hoặc tập đoàn quân, lão tử còn cách đó rất xa.
**! Chờ đến khi trên vai lão tử có quân hàm cấp tướng cũng phải ngồi lên quân cơ dạo một vòng mới được, tốt nhất là lái đến đập Thiên Thủy, Cổ Xuyên một chuyến, lợi hại!
Thật ra thì Diệp Phàm có chút không biết đủ, lần trước đi thi hành nhiệm vụ bí mật ở Nhật Bản, hắn cũng đã từng ngồi quân cơ, chẳng qua khi đó là ngồi trực thăng.
Hơn nữa, sau đó lại ngồi tầu ngầm Thần Long -m2, hiện giờ là tàu ngầm hiện đại nhất của quân đội, khí thế đầy đủ.
Chỉ sau 3 giờ, hà thủ ô trăm năm đã được Mai gia đưa tới, hiệu suất làm việc quả là không thấp. Cầm chiếc hộp ngọc tinh xảo mở ra, nhìn lướt qua hà thủ ô trăm năm, Diệp Phàm cũng kinh ngạc không dứt.
Mấy chữ từ trong đầu xông ra:
- Nhặt được bảo bối rồi!
Củ hà thủ ô này to như cánh tay, dài chừng một mét, hình dáng bề ngoài có hình một nam một nữ rõ ràng, hai tay còn nắm lấy nhau như một đôi tình lữ.
Kỳ quái chính là màu sắc nam nữ cũng không giống nhau, hình dạng thủ ô trên người nam có màu đỏ ớt, còn trên người nữ có màu xanh nhạt, chắc là nam tính hảo còn nữ tính thủy.
Diệp Phàm bức ra một tia nội tức thăm dò, thiếu chút nữa mừng như điên.
Bởi vì hắn phát hiện ra trong hà thủ ô hình nam có khí tức liệt dương, bên nữ có khí tức âm nhu, sau này dùng hợp dược rất tốt, ứng dụng linh hoạt.
Sau đó chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, thật ra Diệp Phàm căn bản không động tới của hà thủ ô. Chỉ bất quá đau lòng lấy ra một viên Lôi dương Cửu Long hoàn phẩm chất thấp.
Đương nhiên, cũng phải xuất ra chút gì với Mai gia mới được, người ta cũng không phải là kẻ ngu, củ hà thủ ô lớn như vậy làm sao dùng hết cho một người. Đoán chừng bọn họ cũng biết chỉ dùng lấy một phần là đủ.
Chẳng qua Diệp Phàm đã nghĩ tham hà thủ ô của người ta thì dĩ nhiên cũng sẽ có cách.
Hắn liếc nhìn Mai Diệc Thu, nhớ lại chuyện mà Đoàn trưởng Thiết đã từng nói qua với mình.
Công lực cô nàng này đã ở giai đoạn sắp đột phát lên tam đoạn, bây giờ còn bị vây ở cảnh giới nhị đoạn Tiệt Lưu.
Quốc thuật chia ra làm cửu đoạn, mỗi đoạn lại có bốn tầng nhỏ là Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Luyện Kính và Thuần Hóa, sau tầng Thuần Hóa thì có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Mai Diệc Thu đã sớm đạt đến tầng thứ ba Tiệt Lưu, chẳng qua mãi vẫn không thể đá vỡ bốn khối đá xanh.
, bị vây ở tầng cấp Tiệt Lưu, nếu như muốn đột phá lên tam đoạn Tiệt Lưu thì áng chừng mất thêm một hai năm.
Đoàn trưởng Thiết vẫn một mực làm ông mối cho Mai Diệc Thu và Diệp Phàm, muốn hắn dùng một viên ‘Lôi dương Cửu Long hoàn’ để trợ giúp cô ta đột phá. Tuy nhiên Diệp Phàm không bị sắc đẹp lẫn gia thế cường ngạnh của cô ta mê hoặc.
Chẳng qua trước khác nay khác, hiện giờ vì gốc hà thủ ô hình người kia mà bản thân tự đưa đến cửa, dĩ nhiên không đưa người mà là đưa hoàn thuốc.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 641: Tính kế hà thủ ô của người.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Người này cười nhạt, nói:
- Mai cô nương, chúng ta ra trước nói chuyện một chút.
- Diệp tiên sinh xin mời!
Mai Diệc Thu còn tưởng rằng Diệp Phàm nói với mình chuyện liên quan đến bệnh của Thiên Kiệt nên cũng không nghi ngờ dẫn hắn vào mật thất.
Diệp Phàm không nói lời nào, liếc một vòng trên người Mai Diệc Thu làm cô đỏ mặt, bất quá bây giờ cũng không tiện phát tác, mạng của em trai mình còn ở trong tay người ta, đành chỉ có thể để cho ánh mắt hèn mọn của hắn nhìn một vòng, trong lòng sớm đã sôi máu.
- Đưa tay!
Diệp Phàm không để ý tới cô, hô.
- Làm...... Làm gì?
Mai Diệc Thu cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là hắn muốn sờ tay của ta, to gan, nếu dám làm thế thì dù cho là có chuyện của Thiên Kiệt cũng liều mạng với hắn.
Nghĩ vậy nhưng Mai Diệc Thu vẫn biết điều đưa tay ra.
Diệp Phàm dùng đầu ngón tay áp vào, thuật dưỡng sinh điều chuyển vài vòng để thăm dò tình huống của Mai Diệc Thu.
, thuận miệng cười nói:
- Có phải nhìn giống như sắc lang?
- Hừ! Anh tự biết là được rồi.
Mai Diệc Thu hừ một tiếng .
- Ha hả, lúc vừa rồi tranh cãi với Triệu Tứ tiểu thư thì còn dán vào người tôi, giờ lại nói thế?
Diệp Phàm đùa giỡn .
- Cái này...... Khi đó tình huống đặc thù, không phải là thật.
Mai Diệc Thu mặt đanh lại, mất hứng. Chẳng qua khuôn mặt càng đỏ hơn, nhớ tới mới vừa rồi ở trường đảng cùng Triệu Tứ đấu võ mồm cảm thấy mất mặt rất.
- A! Xem như vậy đi, tôi cũng không có ý tứ, chẳng qua cô có muốn đột phá lên tam đoạn hay không?
- Tôi còn ở cấp Luyện Kính, không thể nào, Đoàn trưởng Thiết đã nói, ít nhất còn phải hai năm chừng, sư phụ cũng nói không trải qua một năm rưỡi thì đừng mơ tưởng.
Mai Diệc Thu không tin Diệp Phàm , lắc đầu có vẻ mất mát.
- Ha ha...... Nguyện ý thử thì thử một chút, không muốn thử coi như không, chính là nhờ củ hà thủ ô kia mà tôi có thể giúp cô.
Diệp Phàm ra vẻ cao nhân.
- Thật có thể được không? Nắm chắc có mấy thành?
Mai Diệc Thu thất thanh kêu lên, đối với khát vọng đột phá tầng thứ thì cô khó có thể nhịn được, chẳng qua đảo mắt lại nói:
- Hà thủ ô là để cứu Thiên Kiệt, tôi không thể dùng nói.
- Đủ cho hai người dùng, tôi có thể lấy nó để chế thuốc, có thể cho cô nhất cử đột phá.
Diệp Phàm cao giọng, sau đó nói thêm vẻ đáng tiếc:
- Chẳng qua, một củ hà thủ ô lớn như vậy chắc sẽ không còn lại bao nhiêu. Đáng tiếc!
- Anh nói là dùng củ hà thủ ô hình người kia sẽ đủ cho tôi và Thiên Kiệt cùng nhau dùng?
Mai Diệc Thu tựa hồ không tin, hỏi lại lần nữa. Đối với củ hà thủ ô đó cô cũng không cảm thấy tiếc rẻ gì, chỉ cần có thể đột phá, hà thủ ô có quý hơn chăng nữa cũng coi không có gì đáng giá.
- Ừ!
Diệp Phàm đáp một tiếng.
- Tại sao anh lại muốn giúp tôi?
Mai Diệc Thu mới vừa khôi phục bình tĩnh lại đỏ mặt, chắc là nghĩ tới điều gì. Mới vừa rồi từ ánh mắt của Diệp Phàm thì đoán là người này sẽ nhân chuyện giúp mình mà làm ra thủ đoạn phong lưu gì, nói trắng ra là sẽ dùng nó để uy hiếp......
- Lấy thân báo đáp!
Diệp Phàm đột nhiên phun ra một câu.
- Nằm mơ, hừ! Mặc dù anh là huynh đệ kết bái sống chết của Đoàn trưởng Thiết cũng không được!
Mai Diệc Thu khinh thường nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Không cứu em trai cô sao, cũng không muốn đột phá tầng thứ?
Diệp Phàm tiếp tục giả vờ.
- Cứu không được em trai của tôi thì tôi sẽ hầu hạ nó cả đời, cái đó là do số mạng. Về chuyện đột phá thì qua hai năm nữa là được, nhất thời không vội. Chẳng qua, hôm nay nếu như anh không cứu em trai tôi thì Mai gia sẽ không để yên cho anh.
Mai Diệc Thu rất quyết đoán, hơn nữa còn lấy Mai gia ra để áp chế Diệp Phàm.
Diệp Phàm thầm gật đầu, có chút thưởng thức, không ngờ lấy chuyện đột phá cảnh giới vẫn không hấp dẫn được cô ta.
- Mai gia ở trong kinh thành có một ông nội cô là Ủy viên Quân, còn có cha cô là phó tư lệnh đại quân khu, tiền đồ vô lượng, hơn nữa đoán chừng Mai gia còn không dừng lại ở những quan lớn này a!
Chẳng qua, ở trước mặt Diệp Phàm này thì đầu không coi là gì. Cùng lắm thì lão tử trả mũ quan, trà trộn giang hồ tựa như cũng không tệ, ha ha ha......
Diệp Phàm cười lên sằng sặc, đột nhiên duỗi ngón ta ra cắm phập xuống mặt bàn.
Mai Diệc Thu há hốc miệng, thân thể run bắn nhìn mặt bàn dày năm phân xuất hiện một dấu ngón tay, thầm nghĩ:
- Đây là ngón tay sao? đây là thịt làm sao?
Trừ phi là sắt cứng đúc ra còn không không thể thoáng cái đã đâm ra như thế, may ra sư phụ mới có thể đạt tới trình độ như vậy.
Không ngờ hắn còn trẻ tuổi như vậy đã có thể đạt tới ngũ đoạn đỉnh cấp, có lẽ còn là lục đoạn.Khó trách Đoàn trưởng Thiết lại kết bái anh em với hắn, làm sao bây giờ, mới vừa rồi......
- Như thế nào đây? Diệp Phàm này nếu như trà trộn giang hồ, Mai gia sao làm khó dễ được? Hơn nữa, hừ! Tôi là người không... cao hứng để người khác uy hiếp, đặc biệt là nữ nhân.
- Anh nói đi, rốt cuộc muốn làm gì?
Mai Diệc Thu kích động nói.
- Cô cứ nói đi?
Diệp Phàm lại chuyển sang đùa giỡn, gõ gõ vào người Mai Diệc Thu mấy lần, cực kỳ lưu manh, kỳ quái là lần này Mai Diệc Thu cũng không tránh ra.
- Anh cứu được em trai tôi, giúp tôi đột phá cảnh giới thì tôi sẽ báo đáp anh.
Mai Diệc Thu cắn răng, đột nhiên nói ra một câu suýt nữa làm cho Diệp Phàm té ngửa.
Hắn liếc Mai Diệc Thu một cái, nửa cười nửa không:
- Đã nghĩ thông chưa, tôi tuy nói có chút thân thủ nhưng cũng tương đối đào hoa, tuyệt đối sẽ không chung thủy. Cô cho tôi thì còn tạm được, làm vợ thì không, tôi thích mẫu người ôn nhu kia.
Hắn nói ra lời này cuồng vọng tới cực điểm.
- Xem như anh giỏi, ha ha ha...... Người ta nói anh hùng thích mỹ nữ, thật ra thì thì ngược lại mỹ nữ cũng là thích hào kiệt .
Mai Diệc Thu tôi thích Liệp Báo, thích công lực không ngừng đề thăng, mục tiêu mỗi người không giống nhau.
Có người thích theo đuổi quyền lực, có người thua ở dưới váy nữ nhân, Mai Diệc Thu này luôn kính trọng anh hùng hào kiệt.
Đáng tiếc xã hội hiện đại đã không có giang hồ, cũng không có hào kiệt hào sảng như trước kia. Anh sao! Ha ha ha...... Cũng thật có chút phong cách, vừa mới 20 tuổi thì đã đạt được ngũ đoạn đỉnh cấp, coi như là thiên tài.
Sau này có lẽ còn có thể đột phá đến cửu đoạn, làm vợ nhỏ của anh cũng không tệ.
Chẳng qua, anh có hơi có sắc tâm, nhưng người có bản lĩnh đều là vậy, đều muốn ôm hết mỹ nhân trong thiên hạ, Mai Diệc Thu không tính là Đại mỹ nhân.
Nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp, cám ơn Diệp ca có thể để ý tôi, cho tôi may mắn trở thành vợ nhỏ của anh.
Tôi rất vui vẻ, đi theo anh sau này công lực sẽ càng lúc càng tăng. Người sống trên đời còn muốn cái gì. Ha ha ha, tiểu muội nhà người ta thích người giàu có, tôi thì thích hào kiệt......
Mai Diệc Thu nói ra một tràng làm anh Trư thiếu nữa nghẹn chết, trong lòng hô:
- Mẹ ơi, cô ta còn điên cuồng hơn cả mình, lời này nếu truyền ra ngoài có thể đè chết cả một đám.
Bỏ đi, mau rút tay ra nếu không dẫn lửa thiêu thân, bị cô ta nhìn vào chằm chằm thì phiền toái. Những cô gái kiểu này đều rất khó đối phó, đùa lửa tự mình hại mình a.
Gia thế của cô ta thế kia mà chịu để làm vợ nhỏ cho mình, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Diệp Phàm tự dưng sinh ra một phần kiêng kỵ, vội vàng khoát tay , cười nói:
- Bỏ đi, tôi đây không có phúc phận.
Như vậy đi, tôi là người thích tiền. Thuận tiện giúp em trai cô đột phá đến Khai Nguyên tam đoạn luôn, cô thì đến Luyện Kính tam đoạn.
Về phần lấy thân báo đáp thì miễn, trong xã hội phong kiến thì còn có thể.
Nếu muốn báo đáp cứ dùng tiền là được, đưa cho tôi 300 vạn đi. Hơn nữa phải đem tất cả thủ tục làm đầy đủ, tránh cho sau này mấy đồng chí của Ủy ban kiểm tra tìm tới tận cửa.
- Chẳng lẽ tôi còn không đáng giá 300 vạn sao?
Mai Diệc Thu đột nhiên nhướng mày cười một tiếng làm Trư ca giật thót, cô nàng lại chuyển giọng nói tiếp:
- Đáng tiếc, không biết hàng a! Sản nghiệp của Mai gia tùy tiện xuất ra cũng hơn ngàn vạn, con mắt của anh vậy mà quá kém.
- Bỏ đi, tôi là người rất tri túc nên biết điểm dừng. Tôi phải đi luyện thuốc rồi, chẳng qua nơi này điều kiện không tốt, còn thiếu mấy vị thuốc, tôi đi chỗ này sau một tiếng nữa sẽ trở lại.
Diệp Phàm cười nói.
Trư ca nói xong chuồn thẳng, mồ hôi trên lưng chảy ròng ròng, phía sau có một con cọp cái nhìn vào trừng trừng .
Con cọp cái này hình như có điều suy nghĩ, oán giận lẩm bẩm:
- Thì ra anh cũng chỉ là con cọp giấy, toàn nói thì mạnh.
Mai Diệc Thu này mà không thể lọt vào mắt anh sao? Hừ! Là do anh trêu chọc tôi trước mà, muốn bỏ tôi à, không có cửa đâu.
Chẳng qua, nha đầu Triệu Tứ của Triệu gia kia thật đáng ghét, chắc là cũng có ý với hắn, nếu không mạnh miệng với mình vậy.
Chắc sẽ không lên giường thật đâu, người này nhìn qua thì không thành thật nhưng trên thực tế cao thủ như vậy đâu có làm loạn như vậy.
Hơn nữa cho dù lên giường rồi cũng không là gì, đàn ông ai chẳng phong lưu, còn chưa kết hôn là còn có cơ hội, Triệu Tứ, chúng ta hảo hảo đấu đấu đi! Hơn nữa, chuyện này là do anh chọc tôi trước nha......
Diệp Phàm chỉ cảm thấy phía sau lưng như có một ánh mắt vô hình đang nhìn chằm chằm, trong lòng bất giác cảm thấy sợ hãi.
- Quái, khó có thể nha đầu Mai gia kia có ý với mình? Không thể nào, mới gặp qua mấy lần thôi mà.
Biết đâu lại là thật, nếu không lần trước ở quán lẩu lão Vương sao cô ta lại ra mặt giúp