Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 672
Nguồn: vip
Như Nguyệt cười nói:
- Thế hệ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, cũng sớm đã rời khỏi quỹ đạo, khơi một dòng mới, dường như đều khởi đầu trên người của anh.
Vừa nói nàng dùng ngón tay ngọc vẽ vẽ lên ngực của Tề Nhạc.
- Có Kỳ Lân côn đồ với tư cách Vương của Thần Thú. Như vậy, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta là gì cũng không quá kỳ quái.
Tề Nhạc ngẫm lại chính mình, còn nói người khác cái gì chứ, cũng cười rộ lên.
- Đúng vậy a! Chúng ta đều là cực phẩm, em là cực phẩm mỹ nữ, anh là cực phẩm côn đồ, Từ Đông là cực phẩm ẻo lả, Dịch An cùng Hồ Quang là cực phẩm hèn mọn bỉ ổi, hơn nữa mới tới vị cực phẩm bò sữa, ai, ông trời thật sự chiếu cố chúng ta.
Khẽ vuốt ve thân thể mềm mại của Như Nguyệt, Tề Nhạc đem vân lực điều hòa tới trạng thái tốt nhất, được bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve, rốt cuộc Như Nguyệt cũng không chống cự được cơn buồn ngủ, ngủ say sưa. Mà lúc này, mặt trời đã lên cao.
Cẩn thận đắp chân mền cho Như Nguyệt xong, Tề Nhạc lặng lẽ ra khỏi phòng. Sau khi chiến đấu với Như Nguyệt, hắn không chỉ có cảm giác mệt mỏi, ngược lại tinh thần rất tốt, vân lực trong cơ thể khôi phục rất nhiều, với tư cách Tự Nhiên Chi Nguyên, nếu như luận tốc độ tu luyện, chỉ sợ trên thế giới này, cho dù là Vũ Mâu cũng không cách nào so sánh với hắn.
Tề Nhạc đi tới trước cửa phòng đại sư Trát Cách Lỗ, không đợi hắn gõ cửa, âm thanh nhu hòa của Trát Cách Lỗ nhu đã từ trong cửa truyền tới.
- Vào đi, tôi đang chờ đợi anh đấy.
Đẩy cửa vào, Tề Nhạc đi vào phòng Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ ở nơi này, có thể nói căn phòng đơn giản nhất trong biệt thự Long Vực, cũng không phải là bố trí đơn giản, mà là sau khi hắn tiến vào, thỉnh Như Nguyệt cho người mang các vật phẩm trang trí ra khỏi phòng, chỉ để lại những vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt.
Khoanh chân ngồi ở trên giường, Trát Cách Lỗ thấp giọng niệm kinh, Tề Nhạc cũng không có quấy rầy hắn, kéo ghế ngồi xuống. Dùng tu vi của hắn hiện giờ, căn bản không cần làm cái gì, chỉ cần tâm có thể yên tĩnh là có thể tiến vào trạng thái nửa tu luyện.
Tiếng ngâm xướng của Trát Cách Lỗ rất trầm thấp, nhưng phi thường dễ nghe, kinh Phật Tề Nhạc nghe không hiểu, nhưng mà nghe Trát Cách Lỗ niệm kinh, tâm của hắn phi thường bình tĩnh. Tuy tuổi của Trát Cách Lỗ không lớn hơn hắn bao nhiêu, trong nội tâm Tề Nhạc vẫn tôn kính hắn nhất.
Tề Nhạc cũng không biết chờ bao lâu, thời điểm mặt trời lên giữa trưa, Trát Cách Lỗ Phật mới ngừng niệm kinh.
- Để anh đợi lâu rồi, đây là khóa sớm mỗi ngày cần làm.
Âm thanh của Trát Cách Lỗ vĩnh viễn đều ôn hòa, đưa mắt nhìn qua Tề Nhạc, làm cho Tề Nhạc nhớ tới bộ dáng phật tổ mỉm cười nhặt hoa trong Thánh Phật Tự.
- Đại sư, ngài không có gì hỏi tôi sao?
Tề Nhạc nói.
Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, có sao? Chuyện đời không quan hệ tới tôi, chỉ là xem quá nhiều cho nên mới phải ký thác lòng. Mọi người đều đợi anh trở về. Rốt cuộc anh trở về, đây là giải thích tốt nhất. Có rất nhiều chuyện không cần hỏi cái gì, đáp án đã rõ rành rành, không phải sao?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đại sư, ngài không nên nói chuyện sâu xa như vậy, tôi nghe không hiểu.
Trát Cách Lỗ bật cười nói: xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Anh vẫn là côn đồ nha! Thẳng thắn mà nói, Tề Nhạc, từ sau khi sư phụ tọa hóa, tôi vẫn cố gắng nghiên cứu phật pháp, hy vọng có thể kế thừa nguyện vọng của các tiền bối đại sư, đem phật pháp lan ra xa hơn. Mà bắt đầu khi đó, tôi nhìn người rất chuẩn. Có rất ít người tôi nhìn lầm. Nhưng mà tôi không thể không thừa nhận, anh là người tôi nhìn lầm nhất.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đại sư, ngài không nên tâng bốc tôi. Nói mau, tôi thích nghe người ta ca ngợi mình lắm, nhất là ngài đấy.
Trát Cách Lỗ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Anh quá côn đồ a! Thật sự là không có biện pháp với anh, nhưng mà chính vì anh côn đồ như vậy, lại cải biến Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Chỉ có điều trôi qua một năm rồi, anh đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ một người bình thường, biến thành người mạnh nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đây là chuyện tôi khó tưởng tượng được, nhưng mà, anh lại làm được. Những chuyện này không thể nói là cơ duyên a! Cho nên tôi nói tôi nhìn lầm. Hôm nay anh đến tìm tôi làm gì, tôi hiểu cả, anh không cần nói cái gì, chỉ đi làm việc anh cần làm. Tôi là Thiên Dẫn, nhưng không phải chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ cần là anh lãnh đạo chứ không phải tôi, tôi nghĩ bây giờ tôi cũng cần đi rồi..
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Đại sư, ngài phải đi sao?
Trát Cách Lỗ gật gật đầu, lại lắc đầu.
- Đúng, tôi phải đi, nhưng không phải hiện tại. Chờ anh trở về từ Hy Lạp chính là lúc tôi rời đi.
Tề Nhạc kinh ngạc nói:
- Đại sư biết rõ tôi còn muốn đi?
Trát Cách Lỗ cười một tiếng, nói:
- Vì sao tôi lại không biết?
Bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đại sư, tôi càng ngày càng cảm thấy ngài là thần côn đấy.
Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, tội lỗi. Đi thôi, nên đi làm chuyện anh nên làm đi.
Sáng sớm, phi hành giữa không trung, Tề Nhạc càng ngày càng cảm giác được thực lực của mình tiến bộ và khống chế tùy tâm sở dục. Nương tựa vào vân lực hộ thể, đem khí tức bao phủ thành mây mù chung quanh người, cho dù là ra đa cũng không thể phát hiện ra hắn, huống chi hắn phi hành trên tầng trời thấp. Dùng tốc độ Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý, người bình thường ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, tự nhiên không cần lo lắng có phiền toái gì.
Vừa bay lên, trong nội tâm Tề Nhạc tràn ngập cảm giác hưng phấn, hắn cũng không nghĩ tới tất cả lại thuận lợi như vậy. Ngay khi rời khỏi phòng của Trát Cách Lỗ quay về phòng mình, nương tựa vào tinh thần lực khẽ động, tiến thêm một bước tăng thực lực lên, dùng tinh thần lực bao phủ khắp Kinh Thành tìm kiếm, hắn chỉ cảm thấy khí tức này mơ hồ ở Kinh Thành, thậm chí trong đầu chỉ có một hình vẽ hư vô, nhưng mà, chỉ cảm ứng khí tức đã đủ để mang cho hắn vui vẻ cực lớn, bởi vì, trong cảm ứng khí tức của hắn, Tề Nhạc lại thành công tìm được khí tức trong Kinh Thành.
Vốn Tề Nhạc chỉ đoán chừng, nhưng tìm được một người đã khiến hắn thỏa mãn, nhưng mà, hắn lại hưng phấn phát hiện, hai cổ khí tức mình cần tìm đều ở Kinh Thành.
Có lẽ, chuyện này đúng như lời đại sư Trát Cách Lỗ đã nói các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ bằng các con đường khác nhau hội tụ lại quanh vương của cầm tinh. Đúng vậy, nương tựa theo tinh thần lực chấn động, Tề Nhạc cuối cùng đồng thời phát hiện khí tức của hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Chiến sĩ cầm tinh ngựa, chiến sĩ cầm tinh heo, các người cho tôi vui vẻ gì đây?
Tuy phát hiện hai gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần làm cho Tề Nhạc thật cao hứng, nhưng không có đi tìm bọn họ trước tiên, mà là một mình một người bay về ngoại ô tây bắc Kinh Thành. Như mà đã trở về, Tề Nhạc tự nhiên muốn đi tìm bảo bối của mình.
Chính là chiếc Audi Q7 đậu ở quốc lộ suốt nửa năm. Không biết còn khởi động được hay không.
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 673
Nguồn: vip
Chương 673: Kế hoạch lĩnh vực. (3)
Xa xa, Tề Nhạc đã nhìn thấy chiếc xe bảo bối của mình. Nhưng mà, thân xe màu bạc đã biến thành màu vàng đất, cả chiếc xe hoàn toàn bị đất vàng bao quanh, không còn chút khí phách của xe siêu sang.
Mỉm cười, Tề Nhạc nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Audi Q7, cũng không ngại bẩn, thò tay vỗ thân xe. Tự nhủ:
- Huynh đệ, bắt mày đợi lâu, tao mang mày về nhà, mày nhất định phải khởi động được a.
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong nội tâm Tề Nhạc không ôm nhiều hy vọng, dù sao nửa năm không có khởi động, chỉ sợ bình điện đã sớm hao sạch rồi.
Vươn tay ra, quang mang màu xanh da trời ngưng tụ tới bên người Tề Nhạc. Quốc lộ lúc này không còn xe, Tề Nhạc đem tinh thần lực mở rộng, ánh sáng lan tỏa, hai cổ hơi nước từ trong tay phát ra, cường lực áp súc trên thân Audi Q7.
Dùng thủy vân lực để rửa xe, chỉ sợ chỉ có gia hỏa không sợ tiêu hao vân lực như hắn mới làm. Tuy là thủy vân lực, nhưng cũng không phải nước chân chính, mà là năng lượng. Hắn ngưng tụ năng lượng trong không khí hình thành, tiêu hao năng lượng của bản thân rất lớn, nhưng mà, Kỳ Lân côn đồ chúng ta không cần quan tâm, nương tựa vào đặc tính Tự Nhiên Chi Nguyên, tốc độ tiêu hao không kém lắm.
Mây mù tản trăng sáng hiện, thân xe màu bạc lại hiện ra lần nữa, một cảm giác thỏa mãn lan ra khắp toàn thân của Tề Nhạc, nam nhân mà, nhìn thấy xe thân yêu của mình. Làm sao có thể không hưng phấn sao?
Thử thăm dò dùng chìa khóa khởi động xe. Thành công, Tề Nhạc mở bốn cửa xe ra. Bởi vì đây là xe mới, hơn nữa bịt kín nửa năm. Không khí trong xe không thông. Cửa xe vừa mở ra, lập tức một mùi nhựa plastic và da tổng hợp truyền ra. Nhưng mà phẩm chất xe Audi không tệ, không lâu sau hương vị đã tản đi, Tề Nhạc đóng kỹ cửa xe, ngồi vào ghế lái, đưa chìa khóa vào, một âm thanh vù vù vang lên, xe đã khởi động. Có lẽ vì đóng kín thời gian tương đối dài, cho nên thân xe hơi run rẩy.
Nửa năm còn có điện? Tề Nhạc ngạc nhiên đồng hồ xăng, nhưng mà, hắn nhanh chóng có phản ứng, xe còn có điện nguyên nhân không phải bình điện tốt, mà là trần xe và cửa kính có khả năng hấp thu năng lượng mặt trời, bằng vào năng lượng mặt trời nên mới có lượng điện duy trì.
Quay đầu xe, âm thanh động cơ vang lên ầm ầm, Tề Nhạc lái xe vào trong nội thành. Sở dĩ hắn đi tìm xe trước, một là vì tìm xe bảo bối của mình về, một khác là muốn lái xe đi tìm hai vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cuối cùng.
Vốn Tề Nhạc có ý định mang theo Như Nguyệt, hắn muốn trước khi đi Hy Lạp hắn sẽ ở cùng với nàng nhiều ngày, nhưng Như Nguyệt lại quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, hơn nữa về sau còn phải gửi tiền cho từ thiện nữa, số lượng lớn như vậy, nàng nhất định phải tự mình thao tác. Mà Minh Minh, Văn Đình đều lâm vào tu luyện, cho nên hắn chỉ có thể đi một mình.
Lái xe lên quốc lộ, giác quan của Tề Nhạc như cá gặp nước, tốc độ thật nhanh, tiến thẳng vào nội thành. Thông qua qua cảm giác tinh thần lực, hai gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều ở trong nội thành, một mực ở gần Tam Hoàn, mà người khác thì ở phương nam Tam Hoàn, bởi vì từ tây bắc trở về, cho nên Tề Nhạc quyết định tới phía bắc trước.
Chạy chừng nửa giờ, Tề Nhạc đã thông đường cao tốc tiến vào phía bắc Tam Hoàn, vừa mới đi vào bắc Tam Hoàn, lúc lái xe, tinh thần lực của hắn khuếch tán ra ngoài, thân xe lúc này không còn run rẩy nữa. Chạy tới chỗ hắn có cảm giác lúc trước, vị trí của hắn gần với chiến sĩ cầm tinh kia.
Trên đường cao tốc Tam Hoàn, Kinh Thành bắt đầu có tệ nạn kẹt xe. Hiện tại đang giờ cao điểm, nếu dựa vào tốc độ xe thì đi bộ cho lành. Nhưng tâm tình của Tề Nhạc hiện giờ rất tốt, cũng không nóng nảy, chậm rãi theo dòng xe chạy về phía trước, tinh thần lực của hắn luôn khóa chặt vị trí của chiến sĩ cầm tinh kia, như vậy. Cho dù hắn có chuyển dời vị trí, cũng bị tinh thần lực của Tề Nhạc khóa chặt.
Thời điểm chiếc xe đi về phía trước. Một xe thể thao đã hấp dẫn chú ý của hắn, cảm giác với xe của hắn phi thường linh mẫn, đó là một chiếc Porsche 911 thể thao, tuy Tề Nhạc yêu thích xe thể thao có hạn, nhưng hắn vẫn rất rõ ràng, chiếc xe thể thao này nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng tuyệt đối có tâm bành trướng. Động lực còn mạnh hơn chiếc Audi Q7 rất nhiều. Tuy còn không sánh bằng chiếc Lamborghini LP460 của Như Nguyệt. Nhưng xem như không tệ.
Xe thể thao là màu đỏ, trong nội tâm Tề Nhạc thầm nghĩ, người có thể lái xe thể thao này, chắc hẳn là con gái, hơn nữa tỷ lệ cao là mỹ nữ. Dù sao cũng đang kẹt xe, hắn vô ý thức nhìn qua, ánh mắt bản năng của nam nhân như nhìn xuyên thấu vào trong Porsche 911.
Dù màu kính của chiếc Porsche này rất đậm, nhưng mà, dùng ánh mắt xuyên thấu của Tề Nhạc vẫn có thể nhìn thấy bên trong xe. Hắn phán đoán rất chính xác, lái xe là mỹ nữ, mà làm hắn ngoài ý muốn là, hắn nhận ra mỹ nữ này, chính là đại minh tinh ca nhạc Tiểu Lâu hắn gặp trong hội đấu giá từ thiện.
Một chiếc váy liền thân màu đen. Tóc đen cộ thành hình đuôi ngựa, tóc dài xỏa lên vai, cánh tay cầm cần lái như ngó sen, khoan thai nhìn về phía trước.
Đối với Tiểu Lâu, ấn tượng của Tề Nhạc rất sâu, dù sao, loại này mỹ nữ cấp bậc này số lượng rất thưa thớt, mở cửa sổ xe ra, phất tay với chiếc xe của Tiểu Lâu.
- Tiểu Lâu cô nương, thật là tình cờ a.
Đột nhiên xuất hiện âm thanh chào hỏi này dọa Tiểu Lâu nhảy dựng lên. Trong nội tâm có chút kỳ quái, hiệu quả cách âm của Porsche lúc nào kém như vậy. Ánh mắt nhìn qua cửa sổ nhìn qua nơi phát âm thanh. Nhìn thấy Tề Nhạc đang mỉm cười nhìn mình, nàng cũng mở cửa sổ bên phía Tề Nhạc ra, mỉm cười nói:
- Đúng vậy a! Thật sự là tình cờ, Tề tiên sinh anh khỏe chứ.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Tiểu Lâu tiểu thư, minh tinh rất ít người dậy sớm như cô đấy? Cô muốn đi đâu vậy!
Không biết vì cái gì, tuy Tề Nhạc hỏi chuyện tư ẩn của mình, nhưng trong nội tâm Tiểu Lâu không có chút phản cảm nào, nhìn qua gương mặt không tính là đẹp trai nhưng nở nụ cười ấm áp, trong lúc bất tri bất giác có cảm giác thân cận vài phần, hỏi ngược lại:
- Vậy còn anh? Hải tổng không đi cùng với anh sao?
Tề Nhạc nói:
- Nàng quá bận rộn, vừa vặn tôi có một số việc cần làm, cho nên không đi cùng. Gặp cô ở chỗ này, không biết có tính là hữu duyên không?
Tiểu Lâu mỉm cười, nói:
- Tề tiên sinh nên lái xe cẩn thận.
Lúc này, dòng xe lúc này chậm chạp tiến lên, bởi vì lái xe khác nhau, Porsche của Tiểu Lâu vượt qua xe của Tề Nhạc, không còn song song nữa.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, sớm không thông muộn không thông, thời điểm ta nói chuyện với mỹ nữ thì lại thông.
Tính toán, mình cũng không có ý gì khác, theo dòng xe cộ di động lên, khe hở của các xe lớn dần, tuy Audi việt dã của Tề Nhạc đầu rất lớn, nhưng nương tựa vào linh mẫn và kỹ thuật lái xe của hắn vẫn không đụng chạm với xe khác, rốt cục giết ra một đường máu, thoát khỏi dòng xe, chạy với nơi cần tới.
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 674
Nguồn: vip
Chương 674: Nụ hôn đầu tiên trong thang máy. (1)
Tiểu Lâu ngồi trong xe mình nhìn qua xe của Tề Nhạc dần dần biến mất trong tầm mắt, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, tình cảnh Tề Nhạc tặng nhẫn cho Như Nguyệt vẫn khắc sâu trong lòng nàng.
Nam nhân này rốt cuộc là người thế nào? Trong xã hội thượng lưu, trước giờ chưa từng nghe qua sự tồn tại của người này! Thế nhưng mà, có thể vung tiền như rác trên đấu giá hội như vậy, mua lại chiếc nhẫn mình quyên góp tặng người yêu của mình, hiện tại còn lái xe việt dã xa hoa, hiển nhiên là nhân sĩ thành công. Như hắn còn trẻ như vậy, lại là kẻ có tiền, lẽ phải rất nổi tiếng a. Chẳng lẽ là con của cao tầng quốc gia?
Lắc lắc đầu, Tiểu Lâu có chút tự giễu, đây là chuyện của người ta, liên quan gì với mình.
Huống chi dáng người như vậy, cũng không phải loại hình mình ưa thích. Chính mình ưa thích phải là người có cảm động âm nhạc a! Nghĩ tới đây, nàng lại nhớ tới đoạn thời gian học tập ở Italy a, khí tức nghệ thuật ở đó làm nàng rất nhớ mong a.
Khi đi ra khỏi quốc lộ Tam Hoàn chừng ba cây số, Tề Nhạc rẽ qua một hướng, từ con lộ phụ đi qua cầu Tam Hoàn, chạy lòng vòng một lúc, hắn cảm giác được, mục tiêu của mình đã ở rất gần.
Dựa theo tinh thần lực chỉ dẫn, Tề Nhạc đi qua ngõ hẻm, lúc này lái xe tới một văn phòng cao ba mươi tầng, rốt cục dừng xe lại, bởi vì tinh thần lực nói cho hắn biết, mục tiêu đang ở trong tầng hai mươi sáu của tòa nhà, từ cảm giác khí tức, đây hẳn là nam nhân. Đáng tiếc, thực vật trong Kinh Thành quá yếu, nếu không, nếu bên người của người nọ có thực vật, hắn thậm chí có thể bằng vào Tự Nhiên Chi Nguyên nhìn thấy hình dạng của người này.
Văn phòng này hiển nhiên giá rất cao, tên là trung tâm hội nghị quốc tế Lan Bảo, Tề Nhạc dừng xe trước bãi đậu xe của tòa nhà, đi vào trong văn phòng.
Hắn cũng bất chấp những trang trí xa hoa trong văn phòng, trực tiếp đi thang máy lên cao ốc, đi thẳng tới tầng hai mươi sáu.
Không hổ là văn phòng cao cấp, cảm giác thời gian chừng mười giây, đinh một tiếng, thang máy đã vững vàng đưa Tề Nhạc lên tầng hai mươi sáu. Nhưng mà, làm cho Tề Nhạc phi thường phiền muộn là, thời điểm hắn đi lên tầng hai mươi sáu, hắn vừa vặn cảm giác thang máy bên cạnh khép lại. Thang máy đóng lại không có quan hệ gì tới hắn. Nhưng mà, tinh thần lực cảm giác được, người cần tìm vừa vặn đi vào trong thang máy.
Rơi vào đường cùng, Tề Nhạc đành phải đi vào thang máy, ấn vào phím lầu một.
Xuống dưới tầng một, rất nhanh, nhưng mà, thời điểm hắn tới lầu một, thang máy bên cạnh đã khép lại, mà mục tiêu của hắn đang ở trong thang máy.
- Ta kháo, có phải hắn biết mình tới không, đùa nghịch mình à!
Tề Nhạc tức giận hừ một tiếng, nhìn qua con số thang máy không ngừng thay đổi, trong nội tâm rất bất mãn. Lần này hắn không có sốt ruột, mắt thấy thang máy lên tầng hai mươi sáu liền dừng, hơn nữa còn không xuống, lúc này mới đi vào thang máy kia, chuẩn bị lại đi lên tầng hai mươi sáu.
- Chờ một chút, cám ơn.
Âm thanh này làm cho Tề Nhạc vô ý thức thấy cửa thang máy đóng một nửa liền bấm mở ra, một thân ảnh màu đen hiện ra trước mặt, tuy động tác này nhanh chóng, nhưng vẫn bảo trì khí tức ưu nhã như cũ.
- Cảm ơn.
Âm thanh ôn nhu vang lên, lúc cửa thang máy khép lại, ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua người này, hai người đều sửng sốt. Bởi vì, người này Tề Nhạc nhận ra, chính là đại minh tinh Tiểu Lâu vừa gặp trên đường.
- Sẽ không trùng hợp như vậy a.
Tề Nhạc bật cười nói.
Ánh mắt Tiểu Lâu có chút quái dị nhìn qua hắn.
- Tề tiên sinh đến Lan Bảo làm gì?
- Tìm người.
Tề Nhạc vừa nói, ấn nút lên tầng hai mươi sáu.
Tiểu Lâu nhìn thấy một màn này, khuôn mặt hơi đỏ lên.
- Anh không phải tới tìm tôi đấy chứ.
- À?
Tề Nhạc sững sờ một chút.
- Vì cái gì nói như vậy? Đương nhiên tôi không phải rồi! Chúng ta vừa khéo đi cùng cầu thang máy thôi mà.
Trong ánh mắt Tề Nhạc hiện ra một tia khác thường.
- Bởi vì tôi đi lên tầng hai mươi sáu! Nếu như anh không phải tới tìm tôi, vậy thì quá xảo ngộ rồi.
- Không thể nào?
Tề Nhạc kinh ngạc há to mồm, chẳng lẽ nói, Tiểu Lâu và người mình cần tìm có quan hệ gì sao? Nghĩ tới đây, nhìn qua ánh mắt quái dị của Tiểu Lâu, thầm nghĩ trong lòng, trời ạ, con gái người ta nhất định nhận định mình là sắc lang hoặc là thiếu gia ăn chơi, cái này phải giải thích như thế nào đây?
Do dự một lúc, Tề Nhạc quyết định không nên giải thích mới tốt, dù sao. Hắn gần đây cho rằng, giải thích chính là che dấu.
- Đợi tôi tìm được người rồi thì Tiểu Lâu tiểu thư sẽ tin tưởng tôi.
Mỉm cười, Tề Nhạc đi vào một góc của thang máy, tận lực bảo trì khoảng cách với Tiểu Lâu, để tránh bị người ta hiểu lầm mình.
Tiểu Lâu mỉm cười, nói:
- Cho dù Tề tiên sinh tìm tôi cũng không có gì. Nhưng mà, tôi không nghĩ Tề tiên sinh tìm tôi có chuyện gì. Nếu như Tề tiên sinh còn có một chiếc Viễn Cổ Chi Tâm. Tôi ngược lại cảm thấy hứng thú đấy.
Viễn Cổ Chi Tâm tự nhiên vẫn có, có một khối lớn vạn năm hàn ngọc a, cho dù là tinh luyện tinh phách, cũng có được không ít, chỉ có điều Hiên Viên hồn chỉ mới tinh luyện ra một chiếc mà thôi, đã bị Tề Nhạc cầm đi lấy niềm vui của Như Nguyệt rồi.
Tề Nhạc vừa muốn mở miệng, đột nhiên. Thang máy dừng mạnh lại, Tiểu Lâu đứng không vững, vội vàng vịn lấy vách tường thang máy, đột nhiên ngọn đèn trong thang máy tối lại, chung quanh lập tức lâm vào trong bóng tối.
- Ah, chuyện gì xảy ra?
Tề Nhạc có chút kinh ngạc. Thang máy xảy ra vấn đề Tề Nhạc mới gặp lần đầu.
Tiểu Lâu sau nửa ngày không có lên tiếng, nghe được nghi vấn của Tề Nhạc, âm thanh của nàng lạnh hơn vài phần.
- Cái này phải hỏi Tề tiên sinh rồi, Tề tiên sinh thật sự là hảo thủ đoạn ah! Ngay cả thang máy của Lan Bảo cũng có thể khống chế. Nhưng mà, Tề tiên sinh không biết chiêu này quá cũ sao.
- Ách... , Tiểu Lâu cô nương, cô đừng hiểu lầm. Đây không phải tôi làm.
Cho dù Tề Nhạc có thế lực này, hắn chưa từng nghĩ tới làm cái gì trong thang máy. Nhưng đột nhiên thang máy tối lại, hơn nữa đủ loại trùng hợp như vậy, Tề Nhạc tự hỏi, đổi lại là mình chỉ sợ cũng nghi vấn.
Đúng vào lúc này, đột nhiên tòa cao ốc vang lên tiếng còi cảnh sát, tiếng còi cảnh sát làm sắc mặt Tề Nhạc tối lại.
Trong bóng đêm, Tề Nhạc vẫn nhìn rõ bộ dáng của nàng, tuy âm thanh của nàng lạnh như băng, nhưng trong mắt lại có thần sắc sợ hãi. Hiển nhiên là làm ra vẻ trấn định thôi. Một tay của nàng đặt lên ngực của mình. Một tay còn lại cầm một cái ống đồng, không phải là đèn pin. Bởi vì không có đèn pin sáng lên.
- Tiểu Lâu cô nương, cô hiểu lầm tôi rồi. Đó không phải tôi làm! Cô cũng biết, quan hệ giữa tôi và Như Nguyệt là tình lữ, cần gì làm ra chuyện này? Hôm nay tôi tới thật sự là tìm người.
Tề Nhạc thử thăm dò nói ra.
Ống đồng trong tay Tiểu Lâu đưa về phương hướng của Tề Nhạc, âm thanh lạnh lùng nói:
- Bất luận như thế nào, ra ngoài rồi nói sau. Anh ở đó nói, không được qua đây.
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 675
Nguồn: vip
Chương 675: Nụ hôn đầu tiên trong thang máy. (2)
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, dù sao trong bóng tối cũng nhìn không thấy, hắn không hề hình tượng ngồi trên gạch thang máy, nói:
- Vậy thì chờ thang máy hoạt động rồi nói sau.
Lập tức, vì ngăn ngừa hiểu lầm gì đó, hắn cũng không lên tiếng nữa, cứ ngồi ở đó, chậm chạp vận chuyển vân lực của mình điều tức.
Tiếng còi cảnh sát bên ngoài vang lên, nhưng thang máy lại không có động tĩnh gì, Tiểu Lâu thử thăm dò nhấn hệ thống gọi, nhưng không có chút âm thanh truyền tới, trong nội tâm nàng sợ hãi càng tăng thêm vài phần.
Yên tĩnh cũng không kéo dài quá lâu, Tiểu Lâu thử thăm dò nói:
- Tề tiên sinh?
Tề Nhạc không có trả lời, Tiểu Lâu hiểu lầm tuy hắn hiểu rõ, nhưng mà người ta nhìn mình thấp hắn vẫn khó chịu trong lòng.
- Tề tiên sinh, anh ở chỗ nào? Anh không nên tới gần tôi, trong tay của tôi có roi điện, nếu ngộ thương đến anh thì không tốt.
Tuy âm thanh của Tiểu Lâu vẫn lạnh lùng như trước, hơn nữa mang theo vài phần uy hiếp, nhưng lọt vào trong tay Tề Nhạc có chút buồn cười, roi điện? Vật kia có tác dụng gì với mình sao?
- Tề tiên sinh, tại sao ngài không nói chuyện?
Âm thanh của Tiểu Lâu lại vang lên, cho dù thời điểm sợ hãi, âm thanh của nàng vẫn động lòng người.
Đúng lúc này, đột nhiên con mắt của Tề Nhạc mở ra, trong bóng đêm, Tiểu Lâu mơ hồ cảm giác hai đạo thiểm điện xoẹt qua, vô ý thức nàng kêu một tiếng.
Sự thật chứng minh, một ca sĩ ưu tú, một cô gái thời điểm thét lên tuyệt đối là cao giọng tới khủng khiếp, Tề Nhạc nghe tiếng thét của nàng mà giật mình, ngay cả màng tai cũng đau lên.
- Tiểu thư, cô không cần thét lên đâu, tôi vẫn ở một chỗ không nhúc nhích này.
Tề Nhạc tức giận nói.
- Cái kia, cái kia vừa rồi là ánh sáng gì vậy?
Âm thanh Tiểu Lâu hoảng sợ.
Tề Nhạc nhẹ kêu một tiếng, nói:
- Tiểu Lâu cô nương, có phải cô có cừu oán với người nào không?
Tiểu Lâu sững sờ, nói:
- Vì sao anh hỏi vậy.
Tề Nhạc lãnh đạm nói:
- Bởi vì đột nhiên tôi cảm giác được, đột nhiên thang máy dừng lại. Hình như có người nhắm vào cô.
Cũng không phải cảm giác, mà là dò xét chân thật, tuy bị nhốt trong thang máy, nhưng tinh thần lực của Tề Nhạc không có nhàn rỗi, hắn rõ ràng cảm giác được, có năm người đang ở trong khu vực điều khiển thang máy, mà trên người của năm người này Tề Nhạc cảm nhận sát khí.
Tiểu Lâu kinh ngạc nói:
- Không có ah! Tôi chưa từng đắc tội người nào, vì sao lại có người muốn đẩy tôi vào chỗ chết chứ?
Tề Nhạc nói:
- Vậy thì phải xem chính cô rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên sáng lên, ngọn đèn trong thang máy đã sáng, từ bóng tối có ánh sáng làm cho Tiểu Lâu thở ra một hơi, một tay vỗ ngực, thần sắc bình thản hơn rất nhiều. Lúc này nàng đã nhìn thấy Tề Nhạc ngồi trong một góc hẻo lánh, nàng có cảm giác buồn cười. Trong nội tâm thầm nghĩ, mình thật sự hiểu lầm anh ta sao?
- Rốt cục tốt, Tề tiên sinh, nếu như là hiểu lầm anh, sau này tôi sẽ xin lỗi anh.
Đột nhiên con mắt của Tề Nhạc sáng lên.
- Xin lỗi thì không cần, nhưng mà chúng ta vượt qua nguy cơ trước mắt thì nói sau.
Tiểu Lâu sững sờ. Nói:
- Nguy cơ? Không phải ra khỏi thang máy sao?
Giọng nói của nàng vừa vang lên, giống như muốn nghiệm chứng lời của Tề Nhạc, đột nhiên thang máy hoạt động, nhưng không phải đi lên, mà là lập tức hạ thấp. Lúc Tề Nhạc cùng Tiểu Lâu vừa bắt đầu tiến vào thang máy đi một lúc, thang máy đã lên tới tầng hai mươi. Lúc này đột nhiên hạ xuống, cảm giác mất trọng lượng rất mạnh, làm cho Tiểu Lâu kinh hô lần nữa.
Nói như vậy, thang máy đều có cầu chì, cho dù đột ngột không khống chế được, cầu chì cũng có thể làm thang máy đang rơi xuống dừng lại, nhưng mà, hiện tại cầu chì không nhạy, chẳng qua trong mấy cái nháy mắt, con số thang máy đã hạ xuống năm. Mà con số và tốc độ hạ xuống quá khủng bố.
Giờ này khắc này, rốt cuộc Tề Nhạc đã bất chấp hiềm nghi, phóng về trước. Hắn đã tới bên người Tiểu Lâu, một tay ôm nàng vào ngực. Có lẽ là phản ứng bản năng, lúc vừa tiếp xúc với thân thể Tiểu Lâu, một cảm giác tê dại truyền tới, chính là roi điện của Tiểu Lâu.
Mẹ kiếp, trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một tiếng, nhưng hắn cũng không thèm trách cứ Tiểu Lâu. Phong vân lực trong khoảnh khắc này vận chuyển lại, đem thân thể hắn và Tiểu Lâu bao phủ bên trong. Phiêu phù cách mặt sàn thang máy ba thốn, hào quang nhàn nhạt lưu chuyển, cảm giác mất trọng lượng yếu bớt.
Cũng đúng lúc này, trong tiếng nổ ầm ầm, rốt cuộc thang máy cũng rơi xuống, chấn động kịch liệt, thang máy lay động điên cuồng, tất cả ngọn đèn lúc sáng lúc tối, toàn bộ dập tắt, hoa lửa bắn khắp nơi trong thang máy. Cảm giác sợ hãi lúc này bao phủ toàn thân của Tiểu Lâu.
Vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, Tề Nhạc nương tựa theo vào phong vân lực hạ xuống, hắn lập tức thu hồi vân lực của mình, hiện tại hắn hắn chỉ hy vọng đèn trong thang máy sáng lên, Tiểu Lâu không có chú ý tới hào quang màu xanh mình phóng xuất là tốt rồi, dù sao phong vân lực có ánh sáng màu xanh, hắn khống chế không được tốt lắm.
Lúc này thang máy đã dừng lại, thân thể vừa tiếp xúc còn cảm giác rõ ràng trong nội tâm của hắn, thân thể mềm mại co giãn khác với Như Nguyệt, cảm giác thân thể Tiểu Lâu phi thường mềm mại, vòng eo hết sức nhỏ, nhu nhược không có xương, ôm trong ngực cảm giác như gối ôm, tiếp xúc thân mật như thế khiến Tề Nhạc có cảm giác sảng khoái, cảm giác mềm mại này quá mỹ diệu.
Dáng người của Tiểu Lâu không có nóng bỏng như Như Nguyệt, nhưng lại phi thường cân xứng, nhất là vòng eo nhỏ nhắn khiến người ta giật mình, lúc này ôm vào trong ngực quá tốt, cho dù Tề Nhạc nhìn thấy nhiều mỹ nữ cũng phải nhớ mong.
- Anh, anh...
Bờ môi của Tiểu Lâu biến thành xanh trắng, lần này hiển nhiên là sợ không nhẹ.
- Anh thả tôi ra.
Âm thanh tức giận vang lên, Tề Nhạc lúc này mới vô ý thức buông cánh tay ôm Tiểu Lâu ra, nhíu mày nhìn qua nàng, thầm nghĩ trong lòng, còn phản ứng lớn như vậy?
Không cám ơn ân nhân cứu mạng còn không tính, tại sao nhìn mình như cừu nhân vậy?
- Anh, anh là lưu manh, anh dùng loại phương pháp ti tiện này, tôi hận chết anh!
- A? Tiểu Lâu cô nương, cô có lầm không?
Tề Nhạc không hiểu nhìn nàng.
- Tôi vừa cứu mạng cô đấy!
Tiểu Lâu tràn ngập hận ý nhìn qua hắn, nói:
- Cứu mạng tôi? Đây không phải là anh sớm an bài tốt sao? Những con nhà giàu các người am hiểu nhất không phải là lừa gạt thể xác và tinh thần của con gái sao? Ngày hôm qua anh còn dùng chiếc nhẫn quý đánh động Hải Như Nguyệt, hôm nay anh lại dùng cách anh hùng cứu mỹ nhân lừa gạt tôi, loại người hèn hạ như anh tôi thấy quá nhiều. Tôi tuyệt đối không cho anh thực hiện được, nếu anh cường bạo thì tôi sẽ tự sát.
Vừa nói, nàng giống như làm ảo thuật, một cây dao gọt trái cây không biết lúc nào đã nằm trong tay nàng, nàng đưa lên cổ.
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 676
Nguồn: vip
Chương 676: Nụ hôn đầu tiên trong thang máy. (3)
- Ta kháo, tiểu thư cô có lầm không. Tôi là người vô tội a, nếu không phải vì cô, sao tôi lại bị vây ở chỗ này. Chuyện này cho thấy là nhằm vào cô. Cô có nghĩ tới không, đột nhiên từ tầng hai mươi rơi xuống, xung lượng này có khả năng giết người đấy. Cho dù tôi muốn theo đuổi cô, cũng không cần phải cầm tánh mạng của mình ra đùa nha. Huống chi, trong lòng tôi, cô còn kém xa Như Nguyệt đấy, tôi cần gì vẽ vời cho thêm chuyện. Chúng ta vận khí tốt, không có chết, cô không cảm ơn tôi cứu cô còn không tính, còn vu hãm người tốt, thật sự là chưa thấy nữ nhân nào như cô. Tùy cô nghĩ thế nào, dù sao bản thân lão tử cây ngay không sợ chết đứng.
Nếu như không phải Tiểu Lâu là đại mỹ nữ, chỉ sợ Tề Nhạc đã sớm đá cửa chạy ra ngoài rồi, từ nhỏ đến lớn, hắn ghét nhất là cảm giác bị người ta vu hãm. Năm đó, thời điểm hắn mười hai tuổi, cũng bởi vì đồng học vu hãm hắn trộm cây bút máy nên đánh đập người ta tàn nhẫn, suýt nữa đánh đồng học kia sinh hoạt không gánh vác được.
Nhưng lúc này thang máy tối lại, Tiểu Lâu không nhìn ra bộ dáng tức giận của Tề Nhạc, nghe Tề Nhạc nói, nàng cũng dần dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn tràn ngập hoài nghi Tề Nhạc, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Anh gạt người à! Anh cho rằng mình là thần tiên sao? Nếu như không phải anh cố ý tạo ra, từ tầng hai mươi rơi xuống dưới cùng, chỉ sợ hiện tại chúng ta đã chết rồi, nhất định là anh có dự mưu tốt. Tôi tin anh mới là lạ.
Vừa nói, nàng một tay cầm dao trái cây, tay kia bối rối tìm trong túi sách của mình, nhấn lên phím của di động, không gian tối đen sáng lên.
- Không cần gọi điện thoại, nơi này ít nhất ở dưới đất khoảng tầng ba, có tín hiệu mới gặp quỷ.
Tề Nhạc tức giận hừ một tiếng.
Tiểu Lâu dùng ánh sáng di động chiếu qua hướng của hắn, thấy hắn lại ngồi vào góc hẻo lánh, trong nội tâm âm thầm thở ra một hơi.
- Ai cần anh lo, anh cho rằng nói thế tôi không phòng bị anh sao?
Tề Nhạc không có nói chuyện, trong nội tâm suy nghĩ, chính mình có nên bằng vào thực lực xông ra ngoài không? Tuy bảo vệ thang máy làm bằng vật liệu cao cấp, nhưng với thực lực của hắn phá tan cũng dễ dàng, nhưng nếu như làm vậy, thực lực của mình cũng bại lộ trước mặt của Tiểu Lâu. Nêu một người bình thường thấy mình không bình thường, hiển nhiên là chuyện hắn không muốn nhìn thấy.
Ánh sáng trên điện thoại vẫn sáng, Tiểu Lâu đang dò số, chỉ cần ánh sáng của điện thoại vãn còn, nàng mới có thể có vài phần cảm giác an toàn.
Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng của nàng, trong nội tâm thầm nghĩ, nếu là mình thì chẳng có chuyện gì, chờ chuyện này xong rồi, làm ra động tĩnh lớn như vậy, người trong văn phòng sẽ đi cứu viện, cần gì phải mạo hiểm bạo lộ thực lực của mình chứ? Huống chi, tuy Tiểu Lâu nói độc ác, nhưng ở trong bóng tối với nữ nhân tuyệt sắc, cảm giác này phi thường không tệ. Hiện tại trên người của hắn vẫn còn hương thơm lúc ôm lấy Tiểu Lâu.
Đây không phải hương thơm của son phấn, mà là mùi hương vô cùng tự nhiên, mang theo vài phần vị ngọt như bò sữa, dường như mùi thơm trên cơ thể của Tiểu Lâu là vậy, ngửi hương khí này, Tề Nhạc thầm đắc ý, đây là ca sĩ nổi tiếng nha, ở cùng một chỗ với nàng! Trách không được nàng xem nặng trinh tiết của mình như vậy.
Tề Nhạc đang thưởng thức bộ dáng hoang mang của Tiểu Lâu, nhưng sợ hãi trong nội tâm Tiểu Lâu càng ngày càng mạnh, cho tới bây giờ, bên ngoài không có chút tiếng động cứu viện truyền tới, mà Tề Nhạc cũng không có mở miệng, trong thang máy yên tĩnh đáng sợ, làm cho thân thể nàng run nhẹ.
- Tề tiên sinh.
Tiểu Lâu thử thăm dò gọi Tề Nhạc một tiếng.
- Làm gì? Cẩn thận tôi cưỡng gian cô đấy!
Tề Nhạc tức giận ứng một câu.
Lúc này cơ thể của Tiểu Lâu vô ý thức dựa vào vách tường.
- Không. Tôi tin tưởng anh sẽ không như vậy. Vừa rồi là tôi không tốt, anh, anh đừng giận.
Khi nàng tĩnh táo lại đã suy nghĩ, nếu như Tề Nhạc thật sự có ý đồ gì với mình, cũng không có biểu hiện cả buổi không hành động như vậy, hiện tại hiển nhiên là thời cơ tốt nhất! Xem ra mình đã trách oan cho hắn rồi.
- Không, tôi không phải là người tốt. Tôi là một côn đồ, là lưu manh. Người xinh đẹp như cô phải cẩn thận.
Tề Nhạc cười hắc hắc, uy hiếp nói.
Tiểu Lâu trệ trì, nói:
- Tề Nhạc, anh còn giận tôi sao? Chờ chúng ta đi ra ngoài, tôi sẽ trịnh trọng xin lỗi anh nhé?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không cần, sau khi rời khỏi đây. Cô đừng nói tôi phi lễ cô là được, A Di Đà Phật.
Tiểu Lâu đỏ mặt lên.
- Anh là nam nhân ah, sao lại hẹp hòi như vậy.
Tề Nhạc đứng lên, nói:
- Tôi là nam nhân, nhưng tôi vừa nói rồi, đồng thời tôi cũng là lưu manh. Mà lưu manh ở chung với một mỹ nữ xinh đẹp thế này, cô cảm thấy tôi sẽ làm cái gì?
Tiểu Lâu có chút cầu khẩn:
- Được rồi. Van cầu anh đừng nói. Tôi có chút sợ. Anh có thể trò chuyện với tôi không?
Tề Nhạc cười thầm, xem ra con gái đều sợ tối a! Điểm này thật sự là không tệ.
- Vậy cô muốn trò chuyện cái gì?
Tề Nhạc lạnh nhạt nói.
Tiểu Lâu suy nghĩ, nói:
- Nói chuyện của anh đi. Tôi rất ngạc nhiên về anh đấy. Anh và Hải tổng quen nhau bao lâu rồi? Trước kia tôi chưa từng nghe nói về anh! Vòng tròn luẩn quẩn trong xã hội thượng lưu rất nhỏ, dùng trình độ rộng rãi của anh hôm qua, có lẽ phải nổi danh mới đúng. Tại sao không có tiếng tăm gì?
Tề Nhạc nói:
- Tôi không thuộc xã hội thượng lưu, không có tiếng tăm gì là đương nhiên thôi.
Tiểu Lâu nhăn mày, nói:
- Anh thật keo kiệt. Còn giận một cô gái như tôi sao?
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Tôi nói thật thì cô không tin, tôi cũng không có biện pháp. Bây giờ nên chờ đám người sửa chữa tới đây cứu hộ thôi, cũng nên trả trong sạch cho tôi a. Nếu không, cô cần phải phụ trách tôi đấy.
Tiểu Lâu lườm hắn một cái, bộ dáng ủy khuất của hắn nàng nhìn rõ qua ánh sáng điện thoại. Không khỏi bật cười.
Tóc dài màu đen. Nụ cười giống như băng tuyết tan phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của nàng như một thiên thần. Không khỏi làm cho Tề Nhạc nhìn mà ngây ngốc. Nhưng mà, cũng đúng vào lúc này, sắc mặt của hắn hơi đổi, thì thào tự nhủ:
- Xem ra, những người này không có ý định buông tha cho cô.
Tiểu Lâu kinh ngạc nói:
- Anh đang nói gì? Tôi không hiểu gì cả?
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Cô còn chưa tin sao? Chuyện này là có người muốn đưa cô vào chỗ chết. Nếu không, tại sao cầu chì thang máy không nhạy như vậy? Những kẻ này thật sự cẩn thận, e sợ không làm cô rớt chết, bất luận là từ động cơ nào thì chúng cũng ép cô phải chết.
Ánh mắt Tiểu Lâu nhìn qua Tề Nhạc trở nên quái dị.
- Sao anh biết những chuyện này? Chẳng lẽ ánh mắt của anh có thể thấu thị sao?
Tề Nhạc tà ác nhìn qua bộ ngực đầy đặn của nàng, cười hắc hắc, nói:
- Nếu như có thể thấu thị, tôi sẽ tự nhận mình là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Gương mặt Tiểu Lâu đỏ thẫm, vô ý thức hai tay che ở ngực, ngồi xổm xuống trong góc hẻo lánh của thang máy, hơi sẳn giọng: