Nghe Lý Uyển Như kể ra tác dụng của Bất Lão thảo, Âu Dương cũng giật mình. Bất Lão thảo này kéo dài tuổi thọ vạn năm đối với người khác không có ích gì, nhưng đối với hắn thật sự quá quan trọng.
- Sao ta lại hồ đồ như vậy!?Trong thiên địa có rất nhiều vật tục mệnh. Như tây bắc có Bất Lão thảo, thiên nam có Hỏa Long quả. Đông bắc có Tử Long Tham. Tây nam có nước thánh Kỳ Lân. Trung nguyên có Cửu Lê hoa. Những linh vật này đều có tác dụng tục mệnh. Bây giờ nếu ta đã là Tiên Tôn, bình thường những linh vật này dù hơi khó có nhưng thời gian bốn mươi năm vẫn sẽ có cơ hội tìm được. Nếu...
Lý Uyển Như rất muốn nói nếu ta rời đi tìm mấy thứ này, có lẽ trong bốn năm mươi sẽ tìm được.
Nhưng Lý Uyển Như không dám đi. Bởi vì nàng biết, lúc này Âu Dương còn có thể sống, nguyên nhân rất lớn là vì nàng ở bên cạnh hắn. Nếu như Lý Uyển Như rời đi, vậy Âu Dương có thể sống qua bốn mươi năm này không?
- Dù thế nào, ta nhất định phải giành lấy Bất Lão thảo!
Trước giờ Lý Uyển Như chưa từng chú trọng tới những linh vật như vậy. Viêm Ma Hoa nghịch thiên ở trong mắt nàng còn không bằng những linh vật tục mệnh này.
Nếu có thể, Lý Uyển Như rất đồng ý dùng Viêm Ma Hoa đổi lấy linh vật tục mệnh cho Âu Dương. Nhưng nàng không thể làm như vậy. Nếu nhiều Viêm Ma Hoa cùng hiện thế cho dù là Hàn Băng cung cũng không thể che chở cho nàng.
Năm gốc Viêm Ma Hoa đủ tạo thành mười Tiên Tôn, đủ khiến một thế lực hạng hai một hơi biến thành thánh địa, bước vào hàng ngũ tranh phong với tứ tông.
Tứ tông có danh tiếng. Tứ tông bá đạo hoành hành bởi vì tứ tông có mười mấy Tiên Tôn thủ hộ. Nếu một thế lực hạng hai đột nhiên có được mười Tiên Tôn thì chính là một bước lên trời.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Không cần quá để ý nó. Thật ra tuổi thọ vạn năm và bốn mươi năm đối với ta không có gì khác nhau.
Nếu không phải bởi vì Lý Uyển Như và trong lòng có người hắn không cách nào bỏ xuống có lẽ hắn đã chọn rời đi. Đối với hắn, ông trời cho hắn thời gian bốn mươi năm cuối cùng đã laf quá đủ.
Nhẹ cầm tay Âu Dương, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay, Lý Uyển Như say đắm nói:
- Không đâu. Ta chắc chắn có thể gom đủ linh vật thiên hạ tục mệnh cho chàng. Mặc dù ba hồn bảy vía của chàng đã mất hai hồn sáu vía, nhưng đồn rằng trong thiên địa có một báu vật tên gọi Minh Vương thạch, nó có thể làm lại linh hồn cho người khác. Nếu có đủ thời gian có lẽ ta có thể tìm đến Minh Vương thạch này.
- Đừng lừa ta. Minh Vương thạch là loại chí bảo trong hành lang luân hồi. Từ xưa đến nay Minh Vương thạch chỉ là truyền thuyết. Bởi vì không ai có thể mở ra hành lang luân hồi. Có lẽ tương lai một ngày nào đó Ngụy Bỉnh Dập sẽ làm được. Nhưng nàng cảm thấy hắn sẽ làm như vậy sao?
Âu Dương có biết về Minh Vương thạch, cho nên hắn không tính dùng nó để hồi phục.
Lý Uyển Như nhìn Âu Dương, nói:
- Sẽ không. Nếu như có thể không ngừng tục mệnh cho chàng, có lẽ một ngày kia ta có thể trở thành chí cao vô thượng. Có lẽ ta có thể bước vào hành lang luân hồi lấy Minh Vương thạch, làm lại linh hồn cho chàng!
Lý Uyển Như nghe nói Âu Dương cắt đứt liên kết với Thứ Kiêu Cung, vậy tương đương chặt đứt tia hy vọng cuối cùng. Hiện tại không biết Minh Vương thạch có thật sự tồn tại để giúp Âu Dương trùng sinh hay không.
Âu Dương nhìn chằm chằm vào Lý Uyển Như, nói:
- Đáng sao? Vì ta làm nhiều chuyện như vậy có đáng không?
Nói thật mỗi một lời mỗi một chữ Lý Uyển Như phát ra đều là từ tận đáy lòng. Tình yêu nồng nàn khiến trái tim như băng giá của Âu Dương giống như tan ra. Nếu không phải biết không thể có lẽ Âu Dương đã lập tức ôm lấy Lý Uyển Như, cùng nàng quấn quýt triền miên.
- Không có gì đáng giá hay không, chỉ có muốn hay không.
Mắt Lý Uyển Như đầy yêu thương nói:
- Ở Lâm Hải thành, gặp nguy hiểm chàng cứu ta. Từ giây phút đó bóng hình chàng đã khắc ghi trong lòng ta. Sau khi chàng rời đi, dù thời gian thay đổi nhưng ta mãi không thể quên.
Lý Uyển Như nói:
- Ở Trung Châu, một mũi tên của chàng xuyên không đạp trăng mà đến. Giây phút đó ta cảm thấy tất cả chờ đợi đều đáng giá. Khi chàng nhìn khuôn mặt già nua của ta, trong mắt là bất đắc dĩ cùng thê lương khiến ta hiểu điều ta làm quá ít ỏi. Ta không muốn làm bình hoa, không muốn làm một bình hoa ở bên cạnh vĩnh viễn được chàng bảo vệ. Cho nên ta vứt hết tất cả đến Tiên Giới. Ta cố gắng tu luyện chỉ vì có một ngày có thể đuổi kịp bước chân của chàng, khiến chàng dừng lại nhìn ta. Nhưng ta sai rồi. Dù ta cố gắng bao nhiêu, chàng vẫn như trăng sáng trên cao tỏa sáng tám phương. Có lúc ta tuyệt vọng, ta cảm thấy có lẽ mình vĩnh viễn chỉ có thể làm bình hoa, thậm chí không bằng cả bình hoa.
Nước mắt tuôn trào khỏi khóe mắt Lý Uyển Như.
- Sau này chàng ở Dị tộc, tin chàng chiến bại khiến ta vô cùng đau khổ. Ta từng bảo với mình có lẽ dó là giải thoát cho ta. Không nghe, không gặp, có lẽ cứ như vậy ta có thể thật sự buông bỏ hết tất cả. Nhưng ông trời rất tốt với ta, cho ta gặp lại chàng ở tây bắc. Giây phút đó ta thật lòng cảm tạ ông trời. Dù chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi nhưng dài hơn một đời. Bởi vì chỉ trong khoảnh khắc này ta mới không làm bình hoa trang trí nữa. Bởi vì chỉ trong giây phút này ta mới có thể làm nhiều điều vì chàng.
Âu Dương nghe thấy Lý Uyển Như nói những lời như vậy, hắn siết chặt tay Lý Uyển Như. Âu Dương nghe ra được từ trong lời nói của Lý Uyển Như chất chứa uất ức, nhớ nhung. Hắn nghe mà cảm động.
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như, nói:
- Có lẽ ta nên sống sót, coi như là vì nàng.
Nghe câu nói này, Lý Uyển Như liền nở nụ cười. Đúng vậy, Lý Uyển Như không sợ gì cả. Dù lúc này từ bỏ hết mọi thứ cùng Âu Dương xuống suối vàng nàng cũng không ngại. Nếu trong cõi trời đất này còn có thứ gì khiến nàng sợ hãi, thì chính là mất đi Âu Dương!
Bây giờ có Bất Lão thảo ngay trước mắt, có cơ hội tục mệnh vạn năm cho Âu Dương, nàng làm sao có thể bình tĩnh được? Chỉ cần có thể không ngừng kéo dài mạng sống Âu Dương thì mọi thứ còn cơ hội. Vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm. Lý Uyển Như không sợ chờ đợi, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Âu Dương, nàng tin rằng sẽ có một ngày nàng bước vào chí cao vô thượng. Nàng sẽ đi vào hành lang luân hồi, vì người mình yêu tìm Minh Vương thạch để người yêu mình trùng sinh!
Nhìn người trước mặt, Âu Dương bỗng cảm thấy mình rất hạnh phúc.
- Triệu Cương, Vong Niên! So sánh với các ngươi ta rất hạnh phúc. Các ngươi vì một chữ tình bi thương một đời, đến chết không thể như ý nguyện. Còn ta dù sắp chết vẫn có người như vậy làm bạn kề bên.
Ầm!
Bỗng ngoài cửa phát ra tiếng động khẽ. Tiếp theo Lý Uyển Như cảm thấy phong ấn cửa lớn bị tiêu trừ.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm cực kỳ huênh hoang:
- Ha ha ha ha, lão phu suýt bị lời nói của các ngươi làm cảm động, muốn từ bỏ hành động lần này. Nhưng lão phu là người tốt bụng. Nếu các ngươi đã tình sâu như vậy, lão phu tiễn các ngươi xuống hoàng tuyền!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chỉ thấy một ông lão mắt lấm la lấm lét, trời sinh mũi ưng, mặc áo đen, cùng với một ông lão thoạt nhìn tiên phong đạo cốt cùng xuất hiện tại cửa.
- Một đôi tình nhân không tệ, chậc chậc chậc chậc.
Ông lão tiên phong đạo cốt lắc đầu, nói:
- Nếu các ngươi đã tình sâu như vậy hãy để hai huynh đệ chúng ta đưa các ngươi cùng xuống suối vàng, chứng kiến tất cả đi.
- Muốn chết!
Ánh mắt của Âu Dương lạnh băng, sát khí như Tu La bùng phát trên người. Dù thần lực đã mất nhưng sát khí của Âu Dương vẫn còn đó. Nhiều năm tru sát cường giả, hắn ngưng tụ ra sát khí đủ để chấn động cường giả trong thiên hạ. Trên đời này có thể đối diện với sát khí của Âu Dương mà không biến sắc mặt, e rằng chỉ có một mình Ngụy Bỉnh Dập.
Âu Dương phóng ra sát khí, Hồ Thượng Sơn và Trình Chu cảm giác như đang ở trong ma giới Tu La. Máu trong toàn thân giống như đông lạnh. Hai người chưa từng gặp phải sát khí nào như thế này. Chỉ có giết chí cường giả trong thiên hạ mới sinh ra được.
Hồ Thượng Sơn biến sắc mặt, lắp bắp hỏi:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?
Hồ Thượng Sơn nhìn Âu Dương. Một người có thể phóng ra sát khí như vậy, sao có thể là người bình thường? Nhưng mặc cho lão dốc hết sức suy nghĩ cũng không tưởng tượng ra được trong thiên hạ rốt cuộc là ai có sát khí như vậy.
Âu Dương nói:
- Vốn không có nhiều thời gian, không định chết chóc nữa. Bây giờ các ngươi đã vội vàng muốn chết vậy ta thành toàn cho các ngươi!
Âu Dương liếc mắt Lý Uyển Như. Lúc này hắn chỉ là cọp giấy, hù dọa người ta còn được, nếu thật ra tay thì một đứa bé năm tuổi đủ đập chết hắn.
Lý Uyển Như hừ lạnh:
- Hừ!
Khí Tiên Tôn từ người nàng toát ra. Chỉ một chút đã đủ khiến Trình Chu, Hồ Thượng Sơn ngã quỳ trên mặt đất.
Khi hai người quỳ xuống, Âu Dương ngồi một bên. Hắn đã thu lại sát khí. Âu Dương ngồi đó giống như một ẩn giả không hỏi thế sự. Nhưng hắn làm động tác này khiến Trình Chu, Hồ Thượng Sơn ngơ ngác.
Khí tức Tiên Tôn! Nữ tử này lại là một Tiên Tôn ẩn giấu, thế còn chưa phải đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là người đàn ông đó dù không ra chiêu nào nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi chỉ dựa vào sát khí đã khiến tinh thần hai người hoảng hốt. Điều này cần phải có thực lực mạnh cỡ nào?
Trình Chu mặt tái nhợt, nói:
- Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc là ai!?
Lão biết lần này hai người đụng phải bức tường sắt. Hai người này không phải là đôi tình nhân trẻ đại thế gia đi ra ngoài du lịch, là tổ hợp Tiên Tôn cùng sát thần!
Âu Dương làm bộ làm tịch nói:
- Các ngươi không xứng biết thân phận của ta. Tuy ta tồn tại trong thiên địa nhưng thiên địa chỉ có truyền thuyết của ta!
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như, nói:
- Hãy đưa họ trở về chầu ông bà đi!
Lực Tiên Tôn giống như sóng thần điên cuồng tuôn trào từ trên người Lý Uyển Như ra. Hai người không có cơ hội phản kháng não đã bị lực Tiên Tôn thiêu đốt thành không khí, tan biến.
Tiên Đế cường đại, nhưng Tiên Đế và Tiên Tôn cách nhau một bước lại là chân trời góc bể. Nếu nói Tiên Đế vẫn là người thì Tiên Tôn chính là thần. Dù cho con người có cường đại bao nhiêu, muốn nghịch thiên phạt thần là không có khả năng.
Âu Dương uống một hớp trà hoa cực phẩm trong cốc, thản nhiên nói:
- Nàng thấy không? Có nhiều lúc không phải ta muốn tìm rắc rối mà là rắc rối luôn tới tìm ta. Cho nên ta một đường giết đến hôm nay, chỉ bởi vì ta là một người sợ rắc rối.
Lý Uyển Như liếc mắt nhìn Âu Dương. Nam tử này rõ ràng là sát thần chỉ muốn giết hết chí cường giả trong thiên hạ. Nhưng hắn luôn biểu hiện bộ dạng kẻ bị hại, khiến Lý Uyển Như cảm giác Âu Dương rất vô sỉ.
Lý Uyển Như nói:
- Lúc trước ta không biết chàng cũng mặt dày đến thế.
Lý Uyển Như ngồi xuống đối diện Âu Dương, trừng mắt với hắn.
Âu Dương cười ha hả nói:
- Thế nào? Hối hận, muốn vứt bỏ ta rồi tìm người nào đó mặt không dày sao?
Lý Uyển Như bất đắc dĩ nói:
- Lúc chàng nói câu này, ta cảm thấy chàng càng vô sỉ hơn.
Bất Lão thảo xuất thế tất nhiên dẫn động rất nhiều cường giả. Tuy nhiên, mặc dù nói là cường giả nhưng Bất Lão thảo lại không lọt được vào mắt Tiên Đế, Tiên Tôn. Dù Tiên Đế đến đây cũng chỉ muốn tìm thay cho đệ tử của mình.
Bất Lão thảo có thể luyện chế một vài đan dược tuyệt thế, nhưng Bất Lão thảo luyện chế ra đan dược tối đa chỉ có tác dụng đối với Kim Tiên, Đối với Tiên Đế thì không có một chút tác dụng nào. Nhưng trận tranh đoạt Bất Lão thảo lần này lại khiến sóng gió nổi lên bốn phía. Bởi vì mười ngày trước, trong Vân Tường lâu bỗng nhiên truyền ra sát khí vô tận. Sát khí này mạnh mẽ dẫn động chín tầng trời, khiến tầng mây phía trên hình thành ý niệm ma thần. Sát khí này xẹt qua, tiếp theo bùng phát ra lực Tiên Tôn. Mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng lại khiến nhiều Tiên Đế rất lo lắng.
Còn mấy trăm năm nữa là lúc thế hệ trẻ các tông so đấu. Bất Lão thảo để cho thiên tài dùng. Nói không chừng, có lẽ sau mấy trăm năm có thể sinh ra thế hệ trẻ Tiên Đế. Nhưng bây giờ đột nhiên có một Tiên Tôn xuất hiện. Nếu Tiên Tôn này tới vì Bất Lão thảo vậy bọn họ chẳng khác nào đã không còn hy vọng.
Trong khi các phía có tâm sự nặng nề, trong Vân Tường lâu lại truyền ra tin tức, Tiên Tôn mở miệng tuyên bố mặc kệ thế nào nhất định sẽ lấy Bất Lão thảo này. Thần cản giết thần, phật ngăn diệt phật!
Tin tức vừa tuyên bố, phút chốc khiến một đám Tiên Đế xoay người bỏ đi. Không vì điều gì khác.Vì một gốc Bất Lão thảo mà đắc tội với Tiên Tôn thật sự không đáng.
Đừng nói là Tiên Đế bọn họ, dù thật sự có Tiên Tôn xuống đây cũng không thể nào vì một gốc Bất Lão thảo mà trở mặt với Tiên Tôn khác.
Linh dược tốt hơn Bất Lão thảo nhiều vô số kể. Đối với Tiên Tôn lấy những linh dược này dễ như ăn cáo. Cần gì phải liều mạng vì Bất Lão thảo?
Đối với người khác, Bất Lão thảo lấy cũng được, không có chẳng sao. Nhưng với Lý Uyển Như thì bất chấp mọi giá, nàng phải có được nó. Bởi vì Bất Lão thảo quá quan trọng. Nếu như không có nó Âu Dương không thể kéo dài mạng sống. Vì hắn, Lý Uyển Như dám liều mạng.
- Cần gì phải làm như vậy? Đường đường là Tiên Tôn mà giành Bất Lão thảo với tiểu bối chúng ta. Nói ra có phải rất mất mặt không?
- Yên Hồng, không nên nói lung trung. Bất Lão thảo này tuy hữu dụng với nàng nhưng chỉ là ngoại lực. Còn nhớ lời ta đã nói không? Ngoại lực gì đi nữa rốt cuộc chỉ là ngoại lực. Tu là bản thân, niệm là tâm, tàng là thần, nạp cửu linh mới là vương đạo chi tặc.
Bạch y thư sinh phe phẩy quạt lông, có vẻ xuất trần.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến Vân Tường lâu.
Chỉ thấy bạch y thư sinh đứng trước Vân Tường lâu, nhẹ giọng nói:
- Hùng Phong, Thiên Trụ Sơn tiến đến thăm viếng. Không biết là vị đồng đạo nào?
Hùng Phong nói xong còn hơi khom lưng hướng về Vân Tường lâu nói.
- Hùng Phong?
Mặc dù giọng Hùng Phong không lớn nhưng truyền vào tai Lý Uyển Như rất rõ ràng. Âu Dương ở trên tầng cao nhất. Nghe lời Hùng Phong nói, Âu Dương ngẩn ra. Nói ra, hắn và Hùng Phong có vài phần giao tình'.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lý Uyển Như ở Hàn Băng Cung lâu năm như vậy đương nhiên biết Hùng Phong là ai. Nghe nói Hùng Phong đến viếng, nàng hơi căng thẳng. Mặc dù đã bước vào Tiên Tôn nhưng dù gì Lý Uyển Như cũng là một bước tăng vọt. Đối mặt với Tiên Tôn thế hệ trước, nàng ít nhiều cũng cảm thấy hơi hồi hộp.
- Không cần sợ.
Âu Dương nhẹ nắm tay Lý Uyển Như, nói:
- Mặc dù Hùng Phong là Tiên Tôn nhưng khi ở Dị tộc đấu với ta, hắn mới vào Tiên Tôn. Lực chiến đấu của hắn không mạnh hơn nàng bao nhiêu. Nếu Hùng Phong thật sự ra tay ta có thể dùng sát khí chấp nhiếp hắn, đủ để nàng đánh chết hắn!
Âu Dương biết từ khi Lý Uyển Như vào Tiên Giới đến nay rất ít khi đánh nhau với người khác, càng không đánh với Tiên Tôn. Kinh nghiệm chiến đấu rất ít, nên khó tránh khỏi căng thẳng.
Lý Uyển Như vẫn cảm thấy rất hồi hộp, nói:
- Nhất định phải đánh sao?
Âu Dương suy nghĩ, nói:
- Có thể không cần. Hãy nói với hắn nàng là người Hàn Băng Cung. Lần này nhất định phải lấy được Bất Lão thảo. Kêu hắn đi đi.
Lý Uyển Như không gióng Âu Dương. Nếu là hắn gặp Hùng Phong, thực lực tương đương, đương nhiên phải chiến đấu. Nhưng nàng đành phải làm vậy. Hắn không muốn để nàng gặp nguy hiểm.
Giọng nói của Lý Uyển Như truyền ra từ Vân Tường lâu:
- Lần này ta nhất định phải có Bất Lão thảo. Nếu các hạ chịu dừng tay thì ngày sau ta sẽ tạ ơn.
Hùng Phong ở bên dưới nghe giọng cô gái trẻ tuổi thì ngẩn ra.
Tiên Tôn nữ vốn là rất ít, Hùng Phong hầu như đều biết rõ. Nhưng gã tuyệt đối chưa từng nghe qua giọng nói này. Hùng Phong rất muốn leo lên xem, nhưng gã không dám đường đột. Đối phương đã nói đến mức này, nếu gã còn không biết xấu hổ dây dưa với người ta thì hai người dĩ nhiên sẽ đánh một trận.
- Được rồi, vậy Hùng Phong cáo từ.
Hùng Phong không hỏi tên Lý Uyển Như. Bởi vì giữa Tiên Tôn không cần tới những điều này. Tiên Tôn phán đoán địch và ta không phải dựa vào khuôn mặt và tên tuổi mà dựa vào khí tức. Mặc kệ Lý Uyển Như thay đổi cỡ nào, trừ phi nàng giống như Âu Dương dùng lực Thần Sư che giấu thiên cơ, nếu khôngì chắc chắn sẽ bị gã phát hiện.
- Ôi.
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như, lắc đầu nói:
- Lúc nào thì nàng mới không lương thiện như vậy? Hắn mới nói một câu nàng đã hứa cho người ta nhân tình, tương lai sẽ phải trả lại.
Lý Uyển Như không hiểu ân oán giữa Âu Dương và Hùng Phong, trách móc nói:
- Tại người ta có lòng tốt!
Âu Dương lắc đầu, không nói ra ân oán giữa hắn và Hùng Phong. Hắn đã đến nước này, cần gì phải nhắc lại chuyện quá khứ. Lúc trước tranh đấu với Hùng Phong là hắn ý chí hăng hái. Bây giờ dù hắn có đi lướt qua Hùng Phong. chưa chắc gã đã nhận ra hắn.
- Thôi, các ngươi thiên nam địa bắc, chắc ít có dịp gặp gỡ. Dù hắn có muốn tìm nàng lấy lại nhân tình cũng khó.
Âu Dương không nói gì thêm. Bản thân Lý Uyển Như có tính cách như vậy. Nếu có ngày nàng biến thành người từng bước tính kế như hắn, nàng đã không còn là Lý Uyển Như.
Âu Dương vừa dứt lời đã nghe thấy có tiếng rít gào. Hùng Phong mới vừa đi không lâu đã quay trở lại. Khi gã thấy Âu Dương, hắn không lập tức nhận ra hắn ngay.
Nhưng mặc kệ Âu Dương biến đổi thế nào, sát khí trên người hắn vẫn không tán đi. Hùng Phong lập tức hiểu ra đây là người lúc trước đã giết chết đệ đệ của mình.
- Là ngươi...
Yên Hồng nhìn người đàn ông này. Trong khoảnh khắc sợ hãi và vui sướng cùng hiện lên trong lòng nàng. Sợ hãi bởi vì người đàn ông này quá đáng sợ. Vui mừng vì thân phận của hắn.
Thần Tiễn, bây giờ trong Tiên Giới có ai không biết tới hai chữ này? Ở Dị tộc vạch địa làm giới, từ xưa đến nay chỉ một người làm được, đó chính là Thần Tiễn Âu Dương. Có thể nói Âu Dương là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái. Rất nhiều cô gái đều mơ mộng một ngày nào đó được Thần Tiễn ôm trong ngực, du sơn ngoạn thủy dạo bước trong mây.
- Âu...Dương!
Ánh mắt Hùng Phong không thể tin. Cái chết của Âu Dương kinh động tám phương. Hiện giờ người vốn nên chết lại đứng trước mặt gã, bảo gã làm sao tin tưởng được?
Nghe Hùng Phong kêu lên, Lý Uyển Như theo bản năng tiến lên một bước che cho Âu Dương nhưng bị hắn kéo lại. Nếu lúc này Lý Uyển Như chắn trước mặt hắn thì tất cả mọi chuyện sẽ đổ vỡ. Mặc đù thoạt trông hắn chỉ là người thường nhưng đủ để hù sợ Hùng Phong không dám ra tay. Bởi vì gã là một người rất cẩn thận.
Âu Dương lạnh nhạt nói:
- Ta sớm buông bỏ tất cả. Hôm nay ta không giết ngươi, ngươi đi đi!
Những lời này lọt vào tai Yên Hồng tcực kỳ cuồng ngạo.
- Hừ! Huênh hoang, dám cùng Thiên Trụ Sơn chúng ta...
Âu Dương mới dứt lời, bên kia đã có mấy cao thủ Thiên Trụ Sơn chạy tới đây. Tổng cộng có bốn người, đều là ông lão. Ai nấy đều là Tiên Đế. Nhưng họ chưa nói hết câu đã bị Hùng Phong rống lên cắt ngang.
- Khốn kiếp!
Hùng Phong quát lớn, liếc mắt nhìn mấy trưởng lão sau lưng. Trước mặt gã là một sát tinh tuyệt thế. Hắn giết người không cần lý do mà chỉ bằng vào sự yêu thích. Sát tinh như vậy có lẽ một câu nói đủ khiến hắn giết sạch mọi người. Hơn nữa thực lực của Âu Dương quá cường đại, Hùng Phong đoán có lẽ sau cuộc chiến với Chủ Dị tộc dù hắn không chết tất nhiên sẽ bị trọng thương.
Nhưng ai dám mạo hiểm? Chủ Dị tộc là người thế nào? Đó là người chỉ cách chí cao vô thượng có một bước. Nhưng Âu Dương có thể đánh Chủ Dị tộc trọng thương mà bản thân không chết. Thực lực như vậy dù trọng thương, trên đời này có người nào địch lại được? Huống chi bên cạnh Âu Dương còn có một Tiên Tôn. Nếu đánh nhau có lẽ bọn họ sẽ chết hết tại đây.
- Thần Tiễn không chết, tin tức này chắc hẳn sẽ đủ khiến thế gian chấn động vì kinh ngạc!
Hùng Phong liếc mắt nhìn Âu Dương một cái, sau đó phẩy tay với đám người đằng sau. Mới nãy Hùng Phong quay lại chẳng qua muốn xem Tiên Tôn kia rốt cuộc là ai. Nhưng hiện giờ gã đã không có tâm tình chú ý tới Tiên Tôn nữa. Tất cả đều tập trung vào trên người Âu Dương.
Âu Dương chắp hai tay sau lưng, từng bước đi vào Vân Tường lâu, nói:
- Ta đã từ bỏ tất cả. Nhưng nếu có người buộc ta xuất thế, vậy ta chỉ đành tái hiện gió tanh mưa máu!
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Âu Dương, Hùng Phong không kìm chế được, toàn thân khẽ run rẩy. Đây rõ ràng là uy hiếp. Uy hiếp một Tiên Tôn, e rằng trên đời này thật sự không có mấy người dám làm.
Hùng Phong nhìn đám Tiên Đế đằng sau vẻ mặt khó hiểu, nói:
- Chuyện xảy ra hôm nay câm miệng hết cho ta. Nếu không sẽ liên lụy cả nhà của các ngươi!
Hùng Phong nói ra hai câu bảo bọn họ câm miệng:
- Âu Dương.
Âu Dương, cái tên này xuất hiện trong thời gian không dài, nhưng bàn về độ chấn động tuyệt đối vượt qua một vài cường giả nổi danh đã lâu. Dù là tam thánh nhân của Tiên Giới cũng không thể tương đương với hắn.
Đây là một sát tinh giống như ma thần. Chuyện của hắn ở Tiên giới thậm chí là tiểu thế giới đều bị người ta tìm hiểu. Rất nhiều người đều biết đó là cường giả một đường đạp xương cốt tiến lên. Âu Dương thành công đúng là có phần may mắn, nhưng quan trọng hơn là thực lực của chính bản thân hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Âu Dương quay về phòng mình, nhìn Lý Uyển Như đứng trước mặt hắn vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Âu Dương nói:
- Nàng vẫn quá non. Hôm nay nếu nàng thật sự ra tay, ắt hẳn sẽ trở thành ngày chết của ta.
- Ta không hiểu, tại sao chàng rõ ràng không có chút lực lượng vậy mà khiến họ sợ như thế?
Lý Uyển Như vẫn không thể hiểu nổi. Dù gì nàng không trải qua âm mưu tính kế, trong lòng nàng vẫn rất trong sáng.
- Ta còn chút lực lượng nào hay không trong thiên hạ chỉ có một mình nàng biết. Đừng nói bây giờ ta đứng lành lặng, cho dù ta thê thảm như lúc trước, chỉ cần ta nói ra câu kia bọn họ vẫn không dám ra tay, vì họ thua không nổi.
Âu Dương siết chặt nắm tay. Đây chính là bá khí. Bất cứ lúc nào hắn đều có bá khí.
Một cường giả dù mất đi lực lượng trong lòng hắn vẫn là trái tim của cường giả. Giống như vừa rồi, dù cường giả bao quanh nhưng Âu Dương chỉ nói vài câu đủ khiến kẻ địch rút lui.
Lý Uyển Như suy nghĩ thật lâu, sau đó cuối cùng đã hiểu ra. Hai chữ Âu Dương tạo ra chấn động rất lớn. Dù Âu Dương thoạt nhìn là người bình thường nhưng không có bao nhiêu người dám mạo hiểm thử một lần.
Dù sao danh tiếng sát thần sớm đã truyền khắp tứ phương. Một người ngay cả Chủ Dị tộc cũng không thể giết chết. Nếu bọn họ không giết được hắn chẳng khác nào gây ra tai họa lớn nhất cho cuộc đời của mình. Đến lúc đó, Âu Dương thật sự nổi lên sát ý, vậy không chỉ có mấy người bọn họ chết. Người điên cuồng như hắn sợ là toàn Thiên Trụ Sơn cũng sẽ gặp tai nạn.
Hùng Phong rất cẩn thận. Dù gã có chín mươi chín phần trăm nắm chắc cũng tuyệt đối không dám đansh cược một tia thất bại cuối cùng. Giống như Âu Dương đã nói, Hùng Phong thua không nổi.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Hiện tại ta không có gì phải sợ. Dù đối mặt các cường giả trên đời ta vẫn bình tĩnh đối diện. Bởi vì ta chỉ mất đi thời gian bốn mươi năm. Nhưng nếu bọn họ thua là mất hết tất cả. Nàng nói xem bọn họ dám cược với ta không?
Một Thần Tiễn đạp trăng mà đi, ngao du chín tầng trời bây giờ chỉ có thể cáo mượn oai hùm hù dọa người. Điều này khiến Âu Dương ít nhiều cũng bị đả kích. Nhưng trước kia hắn đã gặp đả kích quá lớn. Vậy nên chút kích thích nho nhỏ này hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Lý Uyển Như thật trịnh trọng nói:
- Ngày mai là thời điểm Bất Lão thảo xuất thế. Đến lúc đó ta sẽ mang Bất Lão thảo tới cho chàng. Nhưng chàng phải hứa với ta một điều.
Âu Dương gật đầu, nói:
- Ừm.
- Đừng làm chuyện mạo hiểm như hôm nay, đừng đem mạng sống của chàng đi mạo hiểm. Họ không thua được, ta cũng không thua nổi.
Nghe lời Lý Uyển Như nói như vậy, trái tim Âu Dương rớt cái bịch. Đúng vậy, hắn suy nghĩ không đủ toàn diện. Đúng vậy, hắn đã không còn bao nhiêu thời gian. Dù là Ngụy Bỉnh Dập đích thân tới đây hắn cũng không sợ. Nhưng, hắn thua được, Lý Uyển Như lại không thể.
Mình và Lý Uyển Như là tâm liền tâm. Nếu mình làm ra chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu mình bị giết chết, vậy Lý Uyển Như có ngoan ngoãn sống tiếp hay không?
Cho nên tính toán ra, không bên nào thua nổi.
Âu Dương nói:
- Ta hiểu rồi.
Âu Dương lấy mặt nạ thần mộc từ trong vòng tay ra, đội lên mặt mình, nói:
- Từ nay về sau, thế gian không còn Âu Dương.
Thấy Âu Dương làm như vậy, Lý Uyển Như nở nụ cười, nhấc tay rót trà cho hắn.
Âu Dương không sợ cái gì, nhưng nàng lại thứ gì cũng sợ. Âu Dương không sợ mất mạng, nhưng nàng lại sợ. Lý Uyển Như đắn đo như vậy khi thấy Âu Dương đội mặt nạ nàng liền hiểu hắn đã biết lòng nàng.
Âu Dương nói:
- Ngày mai đi lấy Bất Lão thảo. Rất nhiều người đều hy vọng ta chết. Ta nhất định phải sống mấy chục vạn năm. Cho dù đánh không lại họ thì ta cũng sẽ hù chết họ!
Khuôn mặt của Âu Dương bắt đầu biến đổi, trở về hình dạng sát thủ như lúc ở Lâm Hải Thành.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt mình, Lý Uyển Như đã hiểu trong lòng nàng nghĩ gì Âu Dương đều nhìn thấu.
Bất Lão tuyền, đồn rằng nước suối chỗ này có ma lực kỳ diệu. Nếu người yêu nhau tha thiết có thể tới đây, được cơ duyên cùng nhau uống nước suối thì cả đời không rời xa nhau, có được tình cảm suốt đời không phai.
Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết. Nhưng dù truyền thuyết như thế nào vẫn có rất nhiều người yêu chạy tới đây cùng uống nước suối. Chẳng qua trong những người đã uống nước suối cuối cùng có bao nhiêu người có thể dắt tay nhau đi đến phút cuối thì không ai biết.
Âu Dương và Lý Uyển Như tay nắm tay, hai con long mã theo sau lưng hai người. Hai người biểu hiện rất thả lỏng. Bởi vì lần này Bất Lão thảo xuất thế không ai cướp đoạt với họ.
Tiên Tôn mở miệng muốn lấy Bất Lão thảo, ai còn có thể không muốn sống chạy tới đây liều mạng với Tiên Tôn? Hơn nữa họ thấy không đáng liều mạng chỉ vì một gốc Bất Lão thảo.
Bất Lão thảo ở trong mắt họ chẳng qua chỉ được xem như linh dược trung đẳng. Nhưng trong lòng nàng, nó lại lớn hơn tất cả. Nếu như có thể, Lý Uyển Như thậm chí nguyện dùng Viêm Ma Hoa đổi lấy càng nhiều linh dược có thể tục mệnh cho Âu Dương.
Nhưng Viêm Ma Hoa có liên quan quá lớn, không thể xuất thế. Một khi Viêm Ma Hoa xuất thế, rất khó áp chế được tứ phương. Dĩ nhiên nếu thực lực của Âu Dương chưa biến mất, hắn có cầm Viêm Ma Hoa cũng không ai dám cướp đoạt.
- Trong nước suối này có cọng cỏ nhỏ. Chắc không phải là Bất Lão thảo trong lời đồn chứ?
Âu Dương và Vệ Thi đứng trước Bất Lão tuyền. Chỗ này vốn rất náo nhiệt nhưng hôm nay không có ai, chỉ có hai người và một cọng cỏ xanh biếc lắc lư trong nước suối.
- Ừm, đó là Bất Lão thảo, ta đi lấy cho chàng.
Lý Uyển Như rất vui vẻ, nàng vui bởi vì có thể dễ dàng lấy được Bất Lão thảo như vậy.
Sự thật là mãi đến giờ phút này nàng vẫn không hiểu Tiên Tôn hung tàn cỡ nào. Bất Lão Thảo ở trong Tiên Giới là linh dược trung đẳng, đừng nói là đỉnh cấp, sợ là một trăm hàng đầu cũng không chen vào được. Vì một gốc thảo dược như vậy không đáng để mấy người liều đấu với Tiên Tôn.
Nếu chia đẳng cấp thì một gốc Viêm Ma Hoa có thể đối lấy mấy ngàn vạn thảo dược không kém hơn Bất Lão thảo.
Tuổi thọ vạn năm, trong thế giới người bình thường cự kỳ quý trọng, nhưng trong Tiên Giới tuổi thọ vạn năm lại không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhìn thấy Bất Lão thảo theo gió lắc lư trong Bất Lão tuyền, tỏa ra tia sáng nhỏ bé, trong lòng Âu Dương bỗng có dự cảm bất an.
Dự cảm kia không phải là nguy hiểm mà Âu Dương cảm thấy e rằng Bất Lão thảo này không thể kéo dài mạng sống cho hắn. Ngay cả Nghịch Thiên Hoàn được gọi là linh dược có thể nghịch thiên cải mệnh cũng không thể giúp gì được cho hắn. Bất Lão thảo bình thường như vậy có thể làm được không? Nhưng dù thế nào, nếu đã đến đây cũng nên thử một lần.
Lý Uyển Như chân đạp sóng, tựa tiên tử lăng không bay tới giữa con suối. Chỉ thấy nàng nhẹ phất tay, Bất Lão thảo bềnh bồng trong Bất Lão tuyền bay ra khỏi nước suối, nàng nhẹ nhàng bắt lấy Bất Lão thảo, biểu tình vui vẻ quay trở lại bờ, đi tới trước mặt Âu Dương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lý Uyển Như đưa Bất Lão thảo đến trước mặt Âu Dương. Nàng nở nụ cười rực rỡ nhưng mặt hắn lại có sự chua xót.
- Có lẽ...
Âu Dương nói xong hai chữ đó rồi im miệng, vươn tay đón lấy Bất Lão thảo từ tay Lý Uyển Như. Nhưng Bất Lão thảo giống như đùa giỡn với hắn. Khi nó từ tay Lý Uyển Như qua tay Âu Dương, gốc linh dược được nuôi dưỡng trong mười vạn năm, có thể kéo dài mạng sống vạn năm lại héo tàn chỉ trong chốc lát.
Chưa đến một giây, cọng cỏ nhỏ xanh mượt biến thành héo úa. Linh tính chớp mắt biến mất, không còn vẻ linh động như trước đó nữa. Cọng cỏ khô vàng, hiệu quả tục mệnh vạn năm của Bất Lão thảo cũng biến mất.
- Không thể nào!
Nhìn thấy hình ảnh này, Âu Dương rất bình tĩnh. Bởi vì hắn đã sớm đoán được. Nhưng Lý Uyển Như lại ngơ ngác nhìn mọi thứ. Trong miệng chỉ có thể thốt lên ba chữ không thể nào.
- Ta một đời nghịch thiên mà đi. Đến lúc sắp chết, ông trời lại không cho ta cơ hội nghịch thiên nữa.
Hai tay Âu Dương cầm Bất Lão thảo, miệng thổi nhẹ. Cọng cỏ bay vào Bất Lão tuyền. Bất Lão thảo bay vào nước suối lại hồi phục sức sống.
- Ta lại đi lấy!
Lý Uyển Như nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại dấy lên hy vọng. Nhưng nàng mới chuẩn bị đi đã bị Âu Dương dùng một tay kéo lại.
Lý Uyển Như ngoái đầu nhìn Âu Dương.
Âu Dương lắc đầu với Lý Uyển Như, nói:
- Không cần, ngay cả Thần Sư như ta cũng không thể nghịch thiên cải mệnh cho mình huống chi là một gốc linh dược bình thường. Để xuống đi, cho nó từ từ chờ người hữu duyên.
Âu Dương nói xong, kéo Lý Uyển Như đi về phía long mã.
Lý Uyển Như ngoái đầu nhìn Bất Lão thảo trong nước đầy sức sống như vậy. Ánh mắt nàng mờ mịt. Ngay cả ông trời cũng không cho phép Âu Dương sống lâu hơn sao?
Lý Uyển Như tự hỏi lòng.
- Tại sao lại như vậy?
- Ta thật khờ.
Âu Dương cưỡi trên lưng long mã, một mình ngâm nga:
- Nếu thật sự có loại linh dược tục mệnh này thì tại sao Triệu Cương đi xuống hạ giới tru sát nhiều cường giả kéo dài mạng sống cho người yêu? Một đời nghịch thiên kết quả vẫn phải nghe theo thiên mệnh. Thật là mỉa mai.
Lý Uyển Như nhìn Âu Dương ngồi trên lưng long mã. Dường như nàng đã hiểu ra. Nếu linh dược này thật sự có thể tục mệnh, vậy giống như Âu Dương đã nói, trong thiên hạ làm gì có chí cường giả mất đi người yêu.
- Đi!
Hai chân Âu Dương kẹp vào bụng long mã, nói với Lý Uyển Như sau lưng mình:
- Đừng để ý tới những thứ này nữa. Chúng ta tiếp tục đi Lạc Nguyệt Cốc nhìn xem cửu thiên lạc nguyệt.
Âu Dương nói xong lại giục ngựa tiếp tục đi về phía tây bắc.
Nhìn Âu Dương thúc ngựa đi nhanh, Lý Uyển Như không biết trong lòng Âu Dương đang có cảm giác gì. Hắn thật sự không sợ cái chết sao? Đối diện với tử vong hắn vẫn có thể thong dong đến như vậy sao?
Âu Dương thật sự không sợ chết? Có thể không? Trên đời này có ai không sợ chết? Âu Dương cũng là người. Nhưng khi hắn biết mình chết chắc, thay vì sống nơm nớp lo sợ chẳng bằng hưởng thụ giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau khi hai người rời đi được nửa canh giờ. Bóng dáng Hùng Phong xuất hiện trên Bất Lão tuyền. Khi gã thấy Bất Lão thảo bên trong Bất Lão tuyền, trên mặt giật mình.
- Xem ra ta đoán không lầm. Ngụy Bỉnh Dập rút đi hai hồn sáu vía của Âu Dương. Bây giờ hắn là phế nhân, một người bình thường, chỉ còn lại tuổi thọ chưa đến trăm năm. Hắn muốn dùng Bất Lão thảo tục mệnh, đáng tiếc đã thất bại!
Hùng Phong cực kỳ thông minh, suy nghĩ nhiều lần cuối cùng đã đoán ra tám, chín phần.
- Một đời Thần Tiễn cuối cùng rơi vào kết cuộc như vậy. Điều này chắc hẳn còn khó chịu hơn là giết ngươi.
Mặc dù Hùng Phong rát hận Âu Dương nhưng gã không đuổi theo giết chết Âu Dương, vì gã nghĩ rằng đối với một cường giả từng tuyệt thế vô song bỗng biến thành người bình thường, nỗi đau khổ này chắc chắn còn hơn xa so với cái chết.
- Thôi, để ngươi tự sinh tự diệt đi.
Hùng Phong phất tay về phía Bất Lão tuyền. Vèo một tiếng, Bất Lão thảo bay vào trong tay gã. Hùng Phong ném Bất Lão thảo vào trong chiếc vòng không gian, sau đó lấy ra một khối ngọc phù, khởi động ngọc phù quay về Thiên Trụ sơn.
Tây bắc, chỗ này không có cảnh sắc mỹ lệ như Giang Nam, cũng không có nhiều sông núi tráng lệ như trung nguyên. Nhưng chỗ này lại có một khu vực nổi tiếng thiên hạ. Đó chính là Lạc Nguyệt cốc. Lạc Nguyệt Cốc là sơn cốc quanh năm tuyết rơi đầy trời. Trong sơn cốc có một kỳ cảnh, vào đêm trăng tròn, trên không trung Lạc Nguyệt cốc trăng tròn sẽ xuất hiện. Vách băng Lạc Nguyệt Cốc giống như một tấm kính thiên nhiên nhỏ. Những tấm kính hợp lại với nhau phản chiếu ánh trăng. Cho nên mỗi tới đêm trăng tròn cả Lạc Nguyệt cốc tràn ngập trong ánh trăng trắng ngần. Khắp nơi đều là ánh trăng. Có cảm giác như trăng rơi xuống cốc. Cái tên Lạc Nguyệt Cốc chính là từ đây mà ra. Âu Dương là người từ hiện đại xuyên qua đương nhiên biết đây chỉ là tác dụng chiếu xạ. Nhưng thiên nhiên có thể hình thành tường băng khúc xạ như vậy, xem như là một loại kỳ cảnh.
Âu Dương và Lý Uyển Như một đường tiến tới tây bắc, cười đùa vui vẻ. Thời gian này chính là thời gian vui vẻ nhất trong đời Âu Dương. Dù hắn mất đi tất cả nhưng có tình yêu thật lòng. Đây xem như có được thì có mất.
Âu Dương có chút tự đắc khoe khoang với Lý Uyển Như:
- Lạc Nguyệt Cốc đã ở ngay trước mắt. Ngày mai là ngày trăng tròn, thấy ta tính thời gian đúng lúc không?
Lý Uyển Như trừng Âu Dương, nói:
- Thôi đi! Nếu không phải chàng cầm địa đồ làm sao tính ra được? Đừng tưởng rằng ta không biết. Hình như có người nào đó từng nói với ta lúc đi học điểm toán học của hắn rất tệ!
- A... nàng vẫn còn nhớ những điều này sao?
Trong một lần trò chuyện Âu Dương đã thuận miệng nói cho Lý Uyển Như biết về chuyện học hành và điểm toán của hắn. Dù sao xã hội hiện đại có khá nhiều chuyện lạ thú vị. Âu Dương kể những chuyện này cho Lý Uyển Như nghe, ai biết nàng nhớ hết trong lòng.
Lý Uyển Như che miệng cười khẽ:
- Bắt đầu từ tiểu học thì thành tích đã không đạt tiêu chuẩn, còn dám nói mình tính chính xác?
Thật ra Lý Uyển Như không hiểu cái gì là tiểu học, toán học.
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như, nói:
- Được rồi. Ta thừa nhận lúc đi học ta là học sinh rất kém. Nhưng ta dám bảo đảm nếu nàng ở thế giới kia chắc chắn sẽ là học sinh giỏi nhất lớp chúng ta.
Nếu Lý Uyển Như sinh ra trong xã hội hiện đại, chắc chắn sẽ là một học sinh tốt, luôn chăm học tiến tới.
Lý Uyển Như có chút kiêu ngạo nói:
- Đó là đương nhiên. Ta không ham chơi như chàng!
Sợ là trên đời này không mấy ai giống như nàng, có thể được Âu Dương khen ngợi.
Âu Dương thấy bộ dạng của Lý Uyển Như, bật cười nói:
- Có câu tục ngữ nói rất đúng. Gọi là học cho giỏi, xin cơm chờ đến già.
Âu Dương thả lỏng cửa lòng, cũng trở thành một người rất hay nói. Hắn nói câu này khiến Lý Uyển Như tức giận muốn nín thở.
Lý Uyển Như ngồi trên lưng long mã, hờn dỗi trừng mắt với Âu Dương nói:
- Ý nói là ta có số xin cơm sao?
- Nàng có phải là số xin cơm hay không thì ta không biết. Dù sao ta vẫn cần ăn cơm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart