Nghe được Cổ Thần mắng chửi Hắc Thủy Đại Đế, Ngô Tinh nhất thời nổi trận lôi đình, hiển nhiên, đối với hành vi của Hắc Thủy Đại Đế, hắn cũng rất phẫn nộ.
Cổ Thần cũng như vậy, lúc đó sau khi nghe được sinh lộ dĩ nhiên chính là tử lộ, nếu Hắc Thủy Đại Đế ở trước mặt hắn, Cổ Thần sẽ không chút do dự một kiếm chém chết.
Nói vậy không có tên tu sĩ nào bị Hắc Thủy Đại Đế đùa giỡn một hồi, trong lòng không bốc hỏa.
- Hừ hừ...
Xa xa Thánh Hoàng Cơ Nghiêu hừ lạnh, nói:
- Ai chẳng biết Hắc Thủy Đại Đế suốt đời thô bạo, hung danh chấn thiên hạ? Dĩ nhiên định tin tưởng lời nói của hắn mà rơi vào cạm bẫy, chỉ có thể nói yêu nghiệt ngươi ngu xuẩn, sao ngươi còn mặc kệ bước lên tử lộ? Hắc hắc
Trong lời nói của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu chính là tràn đầy khinh ý, hắn cùng với Ngô Tinh giao đấu mấy lần, chỉ cần có cơ hội liền lập tức tiến hành đả kích với Ngô Tinh.
Ngô Tinh lại không tức giận, khẽ cười một tiếng, nói:
- Ta nhớ kỹ người nào đó tiến nhập nơi này trước ta, hắc hắc cuối cùng lại đồng thời xông ra Luân Hồi Điện với ta, chỉ e người nào đó rất sợ chết, tại lựa chọn sinh tử lộ do dự quá lâu, nếu không có như vậy, người nào đó sớm tiến nhập Luân Hồi Điện, nhưng thời gian ở đó so với ta còn dài hơn, tu vi tự nhiên là thấp hơn một bạc, Cơ phong tử, ngươi nói người nào đó kia có phải rất sợ chết hay tu vi so ra kém ta đây? Hả?
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu trên mặt xanh lại, cả giận nói:
- Bổn hoàng tu vi so ra không kém yêu nghiệt ngươi!
A! Ngô Tinh tựa như bừng tỉnh đại ngộ, cả tiếng nói:
- Nguyên bản người nào đó là hạng người rất sợ chết a, ha ha ha ha ngươi cũng không lui lại đi lên tử lộ, thật đúng là một kỳ tích!
- Ngươi....
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu không cách nào chống đỡ.
Đúng lúc này, trong không khí lại truyền đến một trận pháp lực ba động, một lão tăng râu bạc trắng, đột nhiên xuất hiện tại cửa vào mộ phần, chính là người đứng đầu phật môn Độ Thiện đại sư.
Độ Thiện đại sư đi vào bên trong, nhìn lướt qua ba người, khi ánh mắt chuyển tới Cổ Thần, đôi mắt trong suốt rõ ràng hiện lên một tia kinh hãi.
Cuối cùng ánh mắt Độ Thiện đại sư rơi vào trên người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, nói:
- Thánh Hoàng bệ hạ, tới thật sớm!
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu khôi phục lại tâm tình bình tĩnh, gật đầu nói:
- Đại sư tới cũng không chậm!
Đang khi nói chuyện, ánh mắt Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nhìn thoáng qua hai người Ngô Tinh và Cổ Thần, ngầm có sát ý.
Bất quá, sát khí chỉ là chợt lóe đã bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu ẩn vào trong lòng, hắn thầm nghĩ lại:
- có yêu nghiệt Ngô Tinh này, cho dù cùng Độ Thiện đại sư liên thủ, trong lúc nhất thời cũng khó đem Cổ Thần đánh chết, nếu đã vậy, Cổ Thần cùng Tàng gia, tứ đại chư tử thế gia đã kết thành thâm cừu, liền để cho bọn họ đi đối phó được rồi, bổn hoàng cứ an tâm làm chính sự, sớm ngày mở ra tiên phàm thông đạo, mở ra phong ấn bước lên con đường trường sinh bất tử.
Độ Thiện đại sư vừa xuất hiện, Cổ Thần và Ngô Tinh cũng liền đề cao cảnh giác, phòng bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư xuất thủ.
Đối phương có hai siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, đồng thời Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư tu vi đều không chút thua kém Ngô Tinh, mà bên phía Cổ Thần chỉ có một mình Ngô Tinh có thể đấu lại hai người họ. Tu vi của Cổ Thần hiện tại còn chưa đặt trong mắt siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, song phương lực lượng cách xa, đối phương tùy thời đều có thể xuất thủ.
Nhưng khiến Cổ Thần và Ngô Tinh kinh ngạc chính là trong Thánh Hoàng Cơ Nghiêu sát khí chỉ là mơ hồ chợt lóe, liền biến mất không thấy, hai người nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc, không rõ trong lòng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lúc này đang suy nghĩ cái gì.
Bốn người phân biệt đứng hai bên, quan sát lẫn nhau, bảo trì đề phòng, sau một lúc lâu, trong không khí lại truyền đến một cổ ba pháp lực ba động cổ cường đại.
Bốn người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong khoảng không, đột nhiên xuất hiện một trung niên nhân mắt như mắt ưng, mũi như kim câu, thân mặc kim sắc trường bào, chính là kẻ hiện nay đứng đầu yêu tộc Kim Bằng Vương.
Kim Bằng Vương cho rằng chính mình xông qua Luân Hồi Điện, tốc độ đã rất nhanh rồi. Lại không nghĩ rằng dĩ nhiên còn có người chờ hắn ở phía trước, Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, tu vi ba người này đều mạnh hơn Kim Bằng Vương một bậc, đến trước cũng đúng.
Thế nhưng ánh mắt Kim Bằng Vương rơi vào trên người Cổ Thần, thì tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, khiếp sợ không thôi.
Dĩ nhiên ngay cả Cổ Thần cũng ở đây chờ hắn, nhất thời khiến trong lòng Kim Bằng Vương tràn đầy phẫn hận.
Ngày trước Kim Bằng Vương trọng thương, đã bị Cổ Thần một kiếm đâm trúng tim, trái tim là tất cả sinh mệnh, lực lượng bổn nguyên của hắn.
Bị một kiếm của Cổ Thần đâm trọng thương, thẳng đến hơn ba mươi năm sau mới hoàn toàn phục nguyên không nói, đồng thời để tu vi của Kim Bằng Vương giảm xuống một tầng.
Nguyên bản, tu vi của Kim Bằng Vương và ba người Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư cùng một đẳng cấp. Thế nhưng hiện tại, thực lực của hắn lại kém hơn ba người một bậc, tuy rằng hắn tung hoành yêu tộc, trở thành kẻ đứng đầu. Nhưng cùng ba người Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư ở một chỗ tổng thể vẫn là thua kém một bậc, điều này khiến cho trong lòng Kim Bằng Vương rất là oán hận.
Mà cội nguồn hết thảy oán hận này đều từ Cổ Thần, ở trong mắt Kim Bằng Vương, Cổ Thần quả thực chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ muốn nhanh chóng giết chết hắn.
Thế nhưng lúc này Kim Bằng Vương dĩ nhiên phát hiện không chỉ có ba người Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư xông qua Luân Hồi Điện trước hắn, mà ngay cả Cổ Thần tên Độ Hư cường giả Đằng Vân kỳ này cũng vượt trước hắn, nhất thời khiến hắn có một loại cảm giác vô cùng mất mặt.
- Nguyên bản bằng vào tu vi của bản vương, người thứ nhất xông qua Luân Hồi Điện tuyệt đối là ta, đều là bởi vì Cổ Thần, để bản vương mọi chuyện đều thua kém kẻ khác. Cổ Thần, một ngày nào đó, ta muốn cho ngươi phải chết, để ngươi hoàn toàn bị hủy diệt trong thiên địa, mới có thể giải mối hận trong lòng ta!
Trong lòng Kim Bằng Vương nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.
Tuy rằng đối với Cổ Thần hận đến nghiến răng, nhưng Kim Bằng Vương cũng biết lúc này tại cửa vào Mộ phần Hắc Đế, đang có nhân tộc cường giả nhìn chằm chằm cũng không phải là thời gian thích hợp để động thủ.
Bất quá, Kim Bằng Vương cũng không phải một người hỉ nộ có thể giấu trong lòng, hướng Cổ Thần trừng mắt, vẻ mặt giận dữ đi tới bên cạnh Ngô Tinh và Cổ Thần.
Kim Bằng Vương vô cùng phẫn nộ, Cổ Thần cũng mặc kệ hắn, chỉ là âm thầm phòng bị, đề cao cảnh giác, miễn cho đột nhiên bị độc thủ. Tuy nói loại khả năng này không lớn, Kim Bằng Vương hẳn không thể không suy xét tới đại cục, tùy tiện động thủ, nhưng Cổ Thần lại biết, Kim Bằng Vương người này không thể theo lẽ thường suy đoán.
Tâm có thể làm thuyền vạn năm, phải làm tốt phòng bị.
Năm vị cường giả xông qua Luân Hồi Điện đều là thủ lĩnh của ngũ đại siêu cấp thế lực tại Cổ Hoang thế giới, cổ vu tộc chiến thần Cổ Thần, long tộc đại thống lĩnh Ngô Tinh, yêu tộc chi chủ Kim Bằng Vương, nhân tộc Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, phật môn lĩnh tụ Độ Thiện đại sư!
Kim Bằng Vương xông ra Luân Hồi Điện, sau đó khoảng hai khắc, lại có một người từ trong hư không chui ra, xuất hiện trong hang động.
Đám người Cổ Thần vẻ mặt vui vẻ, người này tuổi ngoài lục tuần, là vị lão giả, pháp lực ba động trên người tuy rằng không bằng đám người Ngô Tinh khí thế dâng trào, nhưng là cũng tựa phiên giang đào hải, khí thế bức người, cũng là một vị siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, chính là tộc trưởng Kim Long tộc Long Thương.
Chương 20: Mộ khải. (Hạ)
Lúc trước thực lực kém đối phương, Kim Bằng Vương không nói được một lời, chỉ là âm thầm đề cao cảnh giác, hiện tại thực lực đã vượt lên trước hai người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, trong lòng nhất thời ngo ngoe muốn động thủ.
Chỉ là, tại trong thần thức giao lưu, ý kiến của Kim Bằng Vương cũng không có được ba người Ngô Tinh đồng ý.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư là hạng nhân vật nào? Phía bên Cổ Thần mặc dù có ba vị siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, thế nhưng Kim Bằng Vươngz tu vi của Kim Bằng Vương so ra kém Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư một bậc, Long Thương lại kém Kim Bằng Vương một bậc.
Kim Bằng Vương và Long Thương liên thủ mới miễn cưỡng có thể có thể sánh bằng một trong hai người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, hơn nữa Ngô Tinh thực lực cũng không mạnh hơn đối phương bao nhiêu.
Cổ Thần chỉ có tu vi Đằng Vân sơ kỳ, tuy rằng thực lực của hắn có thể sánh bằng cường giả Giá Vụ kỳ, những vẫn chưa đặt trong mắt siêu cấp cường giả Hư Không kỳ.
Do đó, nhìn như bốn người bên phía Cổ Thần so với bên Thánh Hoàng Cơ Nghiêu thực lực mạnh hơn, nhưng trên thực tế, căn bản không làm gì được bọn họ.
Giờ này khắc này, trong lòng mọi người đều chờ Mộ phần Hắc Đế chân chính mở ra, cũng chỉ có trong lòng Kim Bằng Vương căm giận không ngớt, nóng lòng tìm kiếm đối thủ phát tiết, mới muốn cùng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư đánh một trận.
Ba người Cổ Thần, Ngô Tinh, Long Thương không chiến, một mình Kim Bằng Vương cũng không dám xuất thủ với Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, chỉ đành áp chế chiến ý trong lòng, thế nhưng trong lòng oán hận đối với Cổ Thần cũng càng thêm cường liệt.
Cũng không quá lâu, lại có người từ trong hư không chui ra, đột nhiên xuất hiện trong hang động, mọi người nhìn lại là nhân tộc cường giả Giá Vụ hậu kỳ, Trịnh gia lão tổ Trịnh Diệc Hùng!
Trịnh Diệc Hùng hướng chúng tu sĩ nhìn thoáng qua, đối với Cổ Thần dĩ nhiên cùng các vị siêu cấp cường giả Hư Không kỳ tốc độ nhanh như nhau cũng từ trong Luân Hồi Điện xông ra, trong mắt đồng dạng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trịnh Diệc Hùng rất nhanh liền đi tới bên cạnh Thánh Hoàng Cơ Nghiêu Cơ Nghiêu Độ Thiện đại sư, trải qua kinh ngạc lúc đầu, liền giống các tu sĩ khác, ánh mắt rơi vào trung tâm hang động, nhìn xem vị tu sĩ tiếp theo xông ra khỏi Luân Hồi Điện là ai?
Đồng thời chúng tu sĩ trong lòng cũng nóng lòng muốn biết đến tột cùng có những ai trên lựa chọn sinh tử lộ, nghe xong Hắc Thủy Đại Đế nói, lui về phía sau bước lên sinh lộ, kết quả lại đi vào tử lộ.
Chỉ cần về phía trước tiến nhập Luân Hồi Điện, tu sĩ lợi dụng pháp bảo có chín thành hi vọng đánh bại bất tử âm hồn và âm hồn khôi lỗi thông qua Luân Hồi Điện. Chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn, nếu là không có thêm tu sĩ xuất hiện, như vậy chín phần là lúc lựa chọn sinh tử đã lựa chọn lui về phía sau!
Thêm một lát, lại có một vị tu sĩ xông qua Luân Hồi Điện, xuất hiện trong hang động tiến vào mộ phần, là yêu tộc cường giả Thạch Hầu Vương, theo sát Thạch Hầu Vương còn có nhân tộc cường giả Tàng Khôn Phàm.
Thời gian sau đó, khoảng cách dài ngắn khác nhau liền có tu sĩ lục tục xông qua Luân Hồi Điện, xuất hiện trước cửa vào mộ phần, bao gồm nhân tộc cường giả có Tàng Khôn Sơn Tàng Khôn Sơn, Cơ Thần Không, còn có một vị phật môn tăng nhân, yêu tộc, long tộc cường giả có Ma Đằng Vương, Long Đào, Long Việt.
Chúng cường giả nhân tộc vẻ mặt nhìn qua thật không tốt, nhất là Trịnh Diệc Hùng vẻ mặt dài như gan lợn, chư tử thế gia bốn vị lão tổ dĩ nhiên chỉ có một mình hắn xuất hiện tại đây. Ba vị Giá Vụ cường giả Hậu Vô Duyên, Hạ Phi Trần, Thương Vũ Văn đều là bặt âm vô tín.
Yêu tộc Độ Hư cường giả, Huyết Bức Vương cũng chưa xuất hiện, Kim Bằng Vương tuy là yêu tộc chi chủ, vẻ mặt cũng không có nửa phần nuối tiếc, hắn chỉ cần dùng gần mười năm, lấy thủ đoạn cưỡng chế, nhất thống yêu tộc, nên cùng yêu tộc cường giả không có cảm tình gì cả.
Ma Đằng Vương nguyên bản vẻ mặt lạnh như văng, hơn nữa quan hệ giữa thực vật sinh linh và động vật sinh linh cũng không tốt lắm, đối với Huyết Bức Vương chưa xuất hiện cũng không có cảm giác gì.
Chỉ có Thạch Hầu Vương, trán hơi nhăn, ánh mắt nhanh chóng hướng bên ngoài hang động nhìn lại, chờ đợi Huyết Bức Vương xuất hiện.
Long tộc Độ Hư cường giả, Long Nghi cũng không xuất hiện khiến trên mặt chúng cường giả long tộc mang vài phần ưu sầu.
Thời gian càng lâu cường giả các tộc vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, qua lâu như vậy còn không có xuất hiện, có thể thấy được cường giả chưa xuất hiện hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Bất quá, huyễn âm của Hắc Thủy Đại Đế còn chưa có vang lên, đại môn cửa vào Mộ phần Hắc Đế như trước đóng chặt, có thể thấy được còn có tu sĩ bị nhốt trong Luân Hồi Điện chưa ra.
Mỗi một vị cường giả ánh mắt đều nhìn về phía đại sảnh, chờ đợi vị tu sĩ tiếp theo đi ra xem đến tột cùng là ai.
Hồi lâu rốt cục trong hư không truyền đến một cổ pháp lực ba động, ánh mắt các vị cường giả sáng ngời, tuy rằng pháp lực ba động kia cũng không cường đại, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tình hy vọng của bọn họ.
Một người từ trong hư không chui ra, xuất hiện tại đại sỉnh, dĩ nhiên chỉ là một vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ, trên mặt chúng cường giả vẻ hưng phấn nhất thời tiêu tán, chỉ có vẻ mặt long tộc cường giả vui mừng, tu sĩ đi ra là một vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ của long tộc.
Lập tức lại có bốn vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ xuất hiện ở trong đại sảnh, trong đó ba vị là kim long tộc tu sĩ, chỉ có một vị là yêu tộc tu sĩ.
Theo huyễn âm của Hắc Thủy Đại Đế vang lên, tại chỗ tận cùng của đại sảnh, cánh cửa thật lớn có khắc bốn chữ to Mộ phần Hắc Đế, chậm rãi mở ra, bên trong là một mảnh huyễn bạch quang mang, mắt không thể nhìn, cửa vào Mộ phần Hắc Đế rốt cục mở ra, bước qua đại môn liền chân chính bước vào bên trong.
Đồng thời, theo huyễn âm Hắc Thủy Đại Đế tiêu tán, tu sĩ còn chưa xuất hiện vô luận là cường giả Độ Hư bí cảnh hay tu sĩ Minh Khiếu Kỳ đều đã bước lên tử lộ mà mất mạng!
Yêu tộc năm vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ đều là tâm phúc của Kim Bằng Vương, hôm nay chỉ còn lại có một người, lửa giận của hắn lại lan tràn tới trên người Cổ Thần, thầm nghĩ:
- Nếu không phải ngươi đem hắc sắc ngọc bội cho bọn hắn, sao bọn họ có thể tiến vào Mộ phần Hắc Đế, như vậy cũng sẽ không vô duyên vô cớ toi mạng!
Kim Bằng Vương đã quên, ban đầu Cổ Thần cho năm tên tu sĩ Minh Khiếu Kỳ hắc sắc ngọc bôi, trong lòng hắn đã vui vẻ ra sao.
Nhân tộc tổn thất bốn vị Độ Hư cường giả, một vị là phật môn tăng tu, ba vị lão tổ chư tử thế gia, từ khi mộ phần chính thức mở ra, chính thức tuyên bố còn chưa xuất hiện cường giả đã đi vào con đường tử vong.
Cổ Thần cảm giác một đạo nhãn thần nóng cháy chăm chú trên người mình, đảo mắt nhìn lại, chính là một vị trong bốn vị lão tổ chư tử thế gia - Trịnh gia lão tổ Trịnh Diệc Hùng.
Tứ đại chư tử thế gia, đồng khí liên chi, thế lực cường đại, tuy rằng quy thuận Thánh Đình, nhưng cho dù Thánh Hoàng cũng phải khách khí đối với tứ đại chư tử thế gia, không dám quên thực lực của bọn họ.
Để đuổi giết Cổ Thần, tứ đại chư tử thế gia phái ra một vị lão tổ Độ Hư bí cảnh, hôm nay, bốn người chết ba, chỉ còn lại một mình Trịnh Diệc Hùng, lửa giận của hắn không chỗ phát tiết, trong lòng oán hận, tất cả đều hướng lên trên người Cổ Thần.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tàng gia và tứ đại chư tử thế gia quan hệ thập phần khá. Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Sơn nguyên bản có đại cừu với Cổ Thần, cộng thêm sự tức giận trong lòng ảnh hưởng, ánh mắt Trịnh Diệc Hùng nhìn Cổ Thần cũng toát ra giận dữ
Độ Thiện đại sư cùng một vị phật môn cường giả bởi vì một vị cường giả phật môn khác vẫn lạc, vẻ mặt có chút buồn bã.
Thánh Tử Cơ Thần Không ánh mắt hướng về phía chúng tu sĩ long, yêu nhị tộc đảo qua, cuối cùng dừng lại trên người Cổ Thần, ẩn hàm sát khí!
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu ánh mắt nhìn về phía cánh cửa mộ phần đang mở ra, miệng vểnh lên.
Yêu tộc và long tộc, mỗi bên có một vị Độ Hư cường giả vẫn lạc: Huyết Bức Vương và Long Nghi, có người ưu thương, cũng có người thản nhiên.
Huyễn âm của Hắc Thủy Đại Đế biến mất, cửa vào mộ phần đã hoàn toàn mở ra, tuy rằng Hắc Thủy Đại Đế nói dừng lại tại đây, chỉ cần có người xông vào trung tâm mộ phần, nơi đây liền gặp được thông đạo đi lên mặt đất, thế nhưng lại không ai thèm nghe lời hắn nói, tất cả đều đi về phía cửa vào mộ phần đang mở ra.
Nhân tộc cường giả, Thánh Đình còn lại năm vị, phật môn còn lại hai vị, tổng cộng là bảy vị Độ Hư cường giả.
Yêu tộc cường giả còn lại ba vị, long tộc cường giả còn lại bốn vị, tổng cộng cũng là bảy vị Độ Hư cường giả, cộng thêm Cổ Thần, thực lực song phương tương đương.
Trừ số đó ra, long, yêu nhị tộc còn có năm vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ, song phương tổng cộng có hai mươi vị tu sĩ, toàn bộ đều đi qua cửa vào.
Cổ Thần vượt qua cửa đá, một cổ gió lạnh thổi tới trước mặt, trong sát na, Cổ Thần cảm giác tựa như tiến vào hầm băng.
Bốn phía quang mang huyễn bạch tán đi, thế nhưng trong thiên địa bao phủ một mảnh tuyết trắng.
Trên bầu trời đang rơi xuống từng đóa hoa tuyết thật lớn, toàn bộ mặt đất đều là băng tuyết, tuyết trắng một mảnh nhìn không thấy tận cùng.
Hoa tuyết bay lượn trong không trung, trên dưới cuồn cuộn, trong không khí hàn khí thổi mãnh liệt tựa như lưỡi dao sắc bén cắt vào xương cốt của con người.
Lấy tu vi Cổ Thần bước vào Độ Hư bí cảnh, đồng thời còn có Thuần Dương Chi Thể vẫn nhịn không được rùng mình một cái, băng thiên tuyết địa này nhiệt độ lạnh băng, cho dù Cổ Thần tại bắc hoang cấm địa cũng chưa từng gặp qua.
Khắp bầu trời đều là hoa tuyết, chăn mất tầm nhìn, không thể nhìn ra xa, Cổ Thần có cảm giác linh mẫn, nhưng ở đây cũng bị suy giảm mạnh, tối đa chỉ cảm thấy được ngoài mười trượng hoa tuyết bay lượn, xa hơn chút đều không nhìn thấy được.
Ánh mắt tuy rằng không thể nhìn ra xa, nhưng vẫn có thể nhìn được trong cự ly gần trăm trượng.
Cổ Thần nhìn hai bên xung quanh, bên trái ngoài hai mươi trượng, hắn thấy được thân ảnh của Ngô Tinh, mà Ngô Tinh cũng đang quơ cánh tay vẫy vẫy Cổ Thần, vẻ mặt tươi cười, đi tới.
Thế nhưng, Ngô Tinh đi chưa được mười trương, trong tuyết địa đột nhiên phát ra một đạo quang mang chói mắt, trong tức khắc bao phủ lấy hắn. Quang mang chợt lóe rồi biến mất, thân thể Ngô Tinh cũng biến mất theo.
- Ngô Tinh đại ca!
Cổ Thần kinh hô một tiếng.
Thanh âm biến mất trong bầu trời trống trải, không có nửa điểm tiếng vang, Ngô Tinh cứ như vậy mà biến mất, nhìn không thấy nửa điểm tung tích.
Cổ Thần hướng bốn phía nhìn lại, một mảnh tuyết trắng, không trung cũng là một mảnh trắng xóa, tầm nhìn tối đa có thể đạt tới trăm trượng. Khi Cổ Thần xoay người, ngoài mười trượng bên phía tay phải đột nhiên phát ra một đạo quang mang đẹp mắt, chợt lóe rồi biến mất, mơ hồ thấy được yêu tộc cường giả Ma Đằng Vương theo quang mang biến mất dạng.
- Lại là một trận pháp ngay cả siêu cấp cường giả Hư Không kỳ cũng không hề có dự cảm, khẳng định là một thượng cổ kỳ trận, nếu nơi này là trong Mộ phần Hắc Đế, trận pháp nhất định là do Hắc Thủy Đại Đế bày bố, xem ra chính là một trong ngũ hành đại trận thủy chi đại trận.
Trong lòng Cổ Thần thầm nghĩ.
Cổ Thần kiến thức qua thổ chi đại trận và hỏa chi đại trận đều là đại trận có phương viên trên vạn trượng, đồng thời là do một tổ hợp trận pháp cấu thành, bao gồm khốn, sát, mí,.. các loại trận pháp.
Tỷ như trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận chính là một đại hợp trận, tuy rằng phạm vi trận pháp không rộng, nhưng vừa vào trong trận, thân hãm mí trận, thì có phương viên vạn lý, mà thổ chi đại trận còn lại là do ngàn vạn Vạn Lý Hoàng Sa đại trận này tổ hợp thành một đại hợp trận. Đến ngay cả chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ gặp phải thượng cổ kỳ trận này cũng đều bị nhốt một khoảng thời gian, thậm chí nguy hiểm tới tính mệnh
Hắc Thủy Đại Đế nói xong rất rõ ràng, nếu là không ai có thể tiến nhập mộ tâm tại trung ương mộ phần, liền không thể có được đạo thống truyền thừa, tiên bảo tiên bảo của hắn, đồng thời tu sĩ tiến nhập mộ phần sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại ở bên trong Liền ngay cả thọ nguyên hao hết, thân thể cô quạnh, nguyên thần cũng không thể siêu thoát, sẽ biến thành bất tử âm hồn, đời đời kiếp kiếp đều bị nhốt lại trong Mộ phần Hắc Đế này.
Dùng một cái thủy chi đại trận thủ hộ mộ phần, muốn bước vào mộ tâm tại trung ương, đích thật là không dễ dàng gì.
Tu sĩ tiến nhập Mộ phần Hắc Đế, tổng cộng có hai mươi vị, thế nhưng, một khi một bước vào trong thủy chi đại trận, chỉ cần ở trong trận đi khoảng mười trượng, sẽ kích động truyện tống trận pháp trong trận, rất nhanh, hai mươi vị tu sĩ đều phân tán trong toàn bộ thủy chi đại trận. Bởi vì tầm nhìn nên không thể nhìn rõ một ai.
Cổ Thần không có vội vã di động, mà là trong bầu trời ngập tràn hoa tuyết, ngồi tại đó, tiên lực bên ngoài cơ thể hình thành một đạo tiên lực cương, gió lạnh và hoa tuyết tới gần thân thể hắn một trượng đều bị cách trở.
Cổ Thần bàn tay vừa nhấc, Âm Dương Trận Đồ xuất hiện ở trong tay hắn, đối với Âm Dương Trận Đồ, Cổ Thần đã lĩnh ngộ rất sâu sắc. Đối với ngũ hành đại trận, Cổ Thần đã hoàn toàn đem thổ chi đại trận, hỏa chi đại trận lĩnh ngộ thấu triệt, thủy chi đại trận cũng có tạo nghệ nhất định.
Hiện tại ngay trong thủy chi đại trận, Cổ Thần tin tưởng, bằng vào tạo nghệ trận pháp của mình, nhất định có thể đem toàn bộ trận pháp của thủy chi đại trận đều thôi diễn ra, rời khỏi trận này.
Thôi diễn một phen, Cổ Thần liền tại thủy chi đại trận đi lại một chút, tiến hành thí nghiệm, chỉ thấy bộ pháp của hắn chợt trái chợt phải, lúc tiến lúc thối, tại thủy chi đại trận liên tục đi qua hơn hai mươi trượng, cũng không có gây ra truyện tống trận pháp.
Trong lòng Cổ Thần đại hỉ, có thể thấy được phương hướng thôi diễn của hắn là chính xác.
Bất quá, nếu muốn một lần đem thủy chi đại trận thôi diễn ra hết, khẳng định là không có khả năng. Khi Cổ Thần đi qua ba mươi trượng về phía trước, một đạo quang thúc phóng lên cao, bao phủ lấy hắn. Cổ Thần cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển, đợi lần thứ hai cước đạp thực địa, hắn đã ở trong bầu trời đầy băng tuyết, dưới chân như trước là băng thiên tuyết địa.
Chỉ là Cổ Thần lại biết vị trí hiện tại tuyệt đối không phải là chỗ lúc nãy.
Kích khởi trận pháp một lần, trong lòng Cổ Thần lại hiện ra một tia cảm ngộ, dừng lại rồi tiếp tục thôi diễn, khoảng nửa khắc, đột nhiên bên cạnh âm phong khẽ động, một đạo nhân ảnh từ trong băng tuyết ngầm chui ra, vẻ mặt vô tình, mắt vô thần, chính là bất tử âm hồn mà Cổ Thần đã nhìn thấy trong Luân Hồi Điện.
Bất tử âm hồn này có tu vi khoảng Giá Vụ kỳ.
Xem ra, trong thủy chi đại trận này không chỉ có lực sát thương của trận pháp, đồng thời còn có tu sĩ ngày trước bị Hắc Thủy Đại Đế nhốt trong thủy chi đại trận, có thể khiến Hắc Thủy Đại Đế động thủ, cơ bản đều là cường giả Độ Hư bí cảnh.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Bất tử âm hồn đối với Cổ Thần mà nói, không đáng lo ngại, tả chưởng vừa nhấc, quang hoa đẹp mắt chợt lóe, Trấn Minh Ngọc Bi trong nháy mắt bắn trúng thân thể bất tử âm hồn kia, coi như là Giá Vụ kỳ cũng không tránh khỏi bị diệt sát.
Cổ Thần khống chế Trấn Minh Ngọc Bi đánh ra hai quang động huyễn bạch trên thân thể bất tử âm hồn Giá Vụ kỳ, rất nhanh, bất tử âm hồn liền hóa thành hư vô.
Cổ Thần dừng lại trong trận, liên tục thôi diễn thủy chi đại trận, thỉnh thoảng bị bất tử âm hồn quấy rối, đã bị Cổ Thần sử dụng Trấn Minh Ngọc Bi trực tiếp đánh chết.
Thông qua thôi diễn đối với trận pháp, Cổ Thần tránh thoát hai lần sát chiêu của thủy chi đại trận, dần dần, đối với thủy chi đại trận càng lúc càng quen thuộc.
Một lúc lâu sau, Cổ Thần lại một lần tại thủy chi đại trận đi lại, tiến hành thử nghiệm, lúc này đây, Cổ Thần đã đi ra ngoài trăm trượng, trong tuyết địa phát ra một đạo quang mang đem Cổ Thần mang đi.
Hai chân đang di động trong khoảng không, rồi đột nhiên bước trên thực địa, quang mang tán đi, khắp bầu trời bốn phía tuyết bay, mặt đất một mảnh tuyết trắng, bất quá, ánh mắt Cổ Thần sáng ngời, ngoài bốn mươi trượng phía trước hắn, một vị tu sĩ tuổi chừng bốn mươi, là Độ Hư cường giả Giá Vụ sơ kỳ.
Cổ Thần đối với người này rất là quen thuộc, chính là một trong Tàng gia lão tổ Tàng Khôn Sơn, sáu mươi năm trước, Cổ Thần từng cùng Tàng Khôn Sơn đánh một trận ở Đại Doanh đế đô. Vài ngày trước, Cổ Thần ngay phụ cận đem Tàng Khôn Sơn đánh cho thụ thương.
Lúc đó Cổ Thần vừa mới bước vào Độ Hư, trong lòng vui sương vô cùng, nhất phái bình thản, không muốn lại kết thành hận thù thù hận, liền tha Tàng Khôn Sơn một mạng.
Cũng không ngờ, mới qua một ngày, Tàng Khôn Sơn liền mang theo Tàng Khôn Phàm cùng với bốn vị lão tổ của chư tử thế gia đến đây trả thù.
Tới lúc đó, trong lòng Cổ Thần minh bạch, mặc kệ hắn có nguyện ý không kết thành hận thù hay không, chư tử thế gia và Tàng gia đều đã coi hắn là cừu nhân nhất định phải giết.
Trong lòng Cổ Thần đối với Tàng Khôn Sơn đã động sát khí rồi!
Lúc này chúng tu sĩ đều bị nhốt trong thủy chi đại trận, không thể nhìn thấy lẫn nhau, Cổ Thần lại cùng Tàng Khôn Sơn gặp gỡ, chẳng phải chính là cơ hội tốt chém giết hắn?
Có cơ hội, sẽ nắm chặt!
Cổ Thần là một người thập phần quả đoán, không giết thì không giết, một khi đã động sát tâm, thì không có nửa phần do dự.
Lợi dụng quen thuộc đối với thủy chi đại trận, thân ảnh Cổ Thần như điện hướng Tàng Khôn Sơn đuổi theo.
Khắp bầu trời tuyết hoa bay lượn, thân ảnh Cổ Thần trong tuyết hoa xuyên qua lặng yên không một tiếng động.
Tàng Khôn Sơn đưa mắt nhìn tiền phương, rơi vào băng thiên tuyết địa này, đã một thì thần, hắn gặp phải bốn tên bất tử âm hồn, may mà vận khí coi như tốt, bốn tên đó chỉ có một tên tu vi Minh Khiếu Kỳ, hai tên tu vi Đằng Vân kỳ, duy nhất một tên là Giá Vụ kỳ mới khiến hắn mất không ít sức lực.
Chỉ là bất tử âm hồn không có tạo thành uy hiếp đối với hắn, trong băng thiên tuyết địa này thình lình xảy ra Băng Tuyết Phong Bạo cũng thiếu chút nữa muốn lấy mạng hắn rồi.
Trong Băng Tuyết Phong Bạo kia ẩn chứa thủy chi pháp tắc chí cực, Tàng Khôn Sơn ở gần ranh giới giải đất cũng cảm thụ được khí tức trí mạng, may mà lúc đó sử dụng phòng ngự tiên bảo, chặn một chút công kích của Băng Tuyết Phong Bạo, hắn mới nhân cơ hội trốn thoát. Thế nhưng kiện phòng ngự tiên bảo kia lại bị Băng Tuyết Phong Bạo cuốn đi. Tàng Khôn Sơn không vận lên nửa điểm dũng khí đuổi theo Băng Tuyết Phong Bạo tìm lại phòng ngự tiên bảo.
Vừa mới từ trong Băng Tuyết Phong Bạo tìm được đường sống trong chỗ chết, bị một đạo quang mang truyền tống tới nơi này. Trong lòng Tàng Khôn Sơn kinh hãi chưa hêt, đang ráng điều chỉnh tâm tình, đứg tại chỗ, cũng chưa hề di động.
Đối với Cổ Thần đang đến gần, Tàng Khôn Sơn không hề có cảm giác.
Bốn mươi trượng... Ba mươi trượng... Hai mươi trượng...
Cổ Thần tựa như một con linh miêu, khi trái khi phải, lúc tiến lúc thối, thế nhưng cự ly với Tàng Khôn Sơn cũng càng ngày càng gần.
Trong thủy chi đại trận, cách nhau quá xa tiến hành công kích cũng sẽ gây ra truyện tống trận pháp, quyền cương đánh ra, cũng không nhất định có thể trúng mục tiêu. Có khi dẫn dắt truyện tống trận pháp, quyền cương trực tiếp bị truyền tới chỗ hắn cũng nên. Do đó, Cổ Thần cũng không có vội vã xuất thủ, chí ít cũng muốn tới gần đối phương khoàng mười trượng.
Lấy lĩnh ngộ của Cổ Thần đối với thủy chi đại trận, đủ có thể đi lại trong cự ly trăm trượng, rất nhanh, liền lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Tàng Khôn Sơn khoảng mười trượng.
Thân thể Cổ Thần biến đổi, trong nháy mắt dài thêm hai cái đầu, bốn cánh tay, vận chuyển cổ tinh thần thần thông " ba đầu sáu tay". Tàng Khôn Sơn là Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ, so với tu vi của Cổ Thần, cao hơn một cảnh giới, chắn giết Tàng Khôn Sơn chỉ có sử dụng Chiến Thần Diệt Tinh Quyền.
Trong thủy chi đại trận, khắp nơi đều là truyện tống trận pháp, tu sĩ ở trong trận khẽ động, tùy thời đều có thể bị truyền tống tới chỗ khác, Cổ Thần nếu xuất thủ, sẽ một kích tất sát, tuyệt không để Tàng Khôn Sơn có bất kỳ cơ hội đào tẩu nào.
Cổ Thần sáu tay khẽ động, song song kết Chiến Thần Diệt Tinh Quyền quyền ấn.
Tàng Khôn Sơn vừa mới bình ổn tâm tình, để tim đập bình thưởng trở lại, rồi đột nhiên một cổ nguy cơ trí mạng nhất thời bao phủ hắn, một cổ sát khí cường liệt từ phía sau điên cuồng tuôn ra.
- Không tốt! Chẳng lẽ là bất tử âm hồn?
Tàng Khôn Sơn thầm nghĩ trong lòng không ổn, thân thể mạnh mẽ xoay người một cái.
Sáu đạo quyền cương thật lớn lao như thiểm điện oanh đến Tàng Khôn Sơn. Quyền cương đánh ra trận gió, phương viên hơn mười trượng tuyết hoa bay lượn khắp bầu trời, không trung một mảnh thanh tịnh.
Ánh mắt Tàng Khôn Sơn nhất thời chấn động, thần tình đại biến, ở phía sau sáu đạo quyền cương, hắn thấy được bộ dáng ba đầu sáu tay của Cổ Thần. Hắn nhớ rõ ràng là uy lực sáu đạo quyền cương này hợp nhất có bao nhiêu kinh khủng. Một lần trước nếu không có kiện phòng ngự tiên bảo chống đỡ, Tàng Khôn Sơn vô cùng có khả năng bị sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương của Cổ Thầ đánh cho thần hình câu diệt.
Trong sát na, một cổ cảm giác bi phẫn dâng lên trong lòng Tàng Khôn Sơn, hắn mơ hồ thấy được cảnh tượng mình bị sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương bắn trúng.
Tàng Khôn Sơn muốn chạy trốn, thế nhưng, không gian bốn phía đều bị một cổ lực lượng phong ấn kỳ dị. Hắn bước đi còn khó, chứ đừng nói tới muốn trong sát na đó né tránh được sáu đạo quyền cương của Cổ Thần.
Không thể chống đỡ, lại cũng không trốn thoát được, Tàng Khôn Sơn chỉ có tử chiến đến cùng, trong sát na, tiên lực trong cơ thể vận chuyển tới trạng thái đỉnh phong, lưỡng chưởng song song đánh ra lưỡng đạo Thổ Sát Ấn chưởng cương.
Ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm!
Hai tiếng bạo hưởng, lưỡng đạo Thổ Sát Ấn chưởng cương trong nháy mắt bị chấn cho tiêu tán.
Ngay sau đó lại thêm bốn tiếng bạo hưởng, bốn đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương hầu như song song oanh lên thân thể Tàng Khôn Sơn. Cổ Thần tung ra Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cũng không phải đánh ra bình thường mà là từng cái một, từ cao đến thấp.
Tàng Khôn Sơn bị Chiến Thần Diệt Tinh Quyền bắn trúng, vẫn chưa bị đánh bay, mà là trực tiếp bị oanh vào dưới nền đất.
Nơi này bị thủy chi đại trận bao trùm, toàn bộ mặt đất cứng rắn vô cùng, Cổ Thần lấy Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cũng chỉ oanh ra một cái hố sâu hơn mười trượng. Tàng Khôn Sơn bị bốn đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền song song bắn trúng, thân thể tầng tầng rạn nứt, nhất thời bản thân bị trọng thương.
Chương 22: Diệt Tàng (Hạ).
Bất quá, còn không chờ Tàng Khôn Sơn có bất kỳ phản ứng gì, Cổ Thần vừa mới oanh ra sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, đột nhiên há mồm vừa phun, một đạo thất thải thiên hồng từ trong đó bắn ra.
Trong sát na, thất thải thiên hồng phát sáng lên, hóa thành bảy đạo kiếm cương, trực tiếp trảm vào hố sâu trên mặt đất. Thất thải thiên hồng kia chính là Thất Thải Tuyệt Thần Kiếm, Tàng Khôn Sơn vừa mới khôi phục ý thức, bảy đạo kiếm cương đã bổ trúng người hắn.
A...
Một đạo tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể Tàng Khôn Sơn nhất thời bị Thất Thải Tuyệt Thần Kiếm trảm thành thất đoạn. Nguyên bản thân thể đã trọng thương, mệnh tuyền vỡ nát, lại bị Thất Thải Tuyệt Thần Kiếm trảm trúng, trong nháy mắt liền chết đi.
Thất Thải Tuyệt Thần Kiếm, thần hình câu diệt, nguyên thần của Tàng Khôn Sơn cũng bị trảm thành thất đoạn, trong nháy mắt tử vong.
Từ lúc Cổ Thần ra tay, đến Tàng Khôn Sơn bị thần hình câu diệt, bất quá trong hai cái nháy mắt, tốc độ thật sự là nhanh đến cực điểm.
Thất thải thiên hồng co rụt lại, hóa thành một thanh tiểu kiếm phát ra thất thải quang mang, Cổ Thần hé miệng ra, liền đem Thất Thải Tuyệt Thần Kiếm nuốt vào. Đầu và cánh tay thừa ra cũng thu lại, thân thể trở lại trạng thái bình thường.
Khoát tay một cái, Càn Khôn Trạc của Tàng Khôn Sơn liền bị Cổ Thần chộp lấy. Tuy rằng Tàng Khôn Sơn là cường giả Giá Vụ kỳ, thế nhưng tiên lực trong cơ thể, cũng không có phẩm chất cao như thuần dương tiên lực. Cổ Thần thôi động thuần dương tiên lực liền đem pháp lực đóng dấu trên Càn Khôn Trạc của Tàng Khôn Sơn xóa đi.
Thuần dương tiên lực tiến vào trong Càn Khôn Trạc, đem vật phẩm bên trong nhìn rõ từng thứ một.
Trong Càn Khôn Trạc có một cái trung phẩm tiên bảo, hai cái hạ phẩm tiên bảo, đều là loại công kích tiên bảo, kiện phòng ngự tiên bảo lần trước thì vẫn chưa tìm thấy.
Tiên bảo bình thường đã không khơi dậy được hứng thú của Cổ Thần nữa. Đem ba kiện tiên bảo lấy ra, trực tiếp thu nhập trong Càn Khôn Trạc của mình.
Thấy trong Càn Khôn Trạc của Tàng Khôn Sơn không có gì nhiều, Cổ Thần lấy ra toàn bộ rồi ém nó vào trong thủy chi đại trận.
Một ít pháp bảo, đan dược, cùng với một ít phối phương đan dược, có một quyển trục, bí điển trong Càn Khôn Trạc.
Cổ Thần cầm lấy một quyển bí điển, trên mặt bìa có năm chữ: Ngũ Hành Phân Thần Ấn!
Cổ Thần giở ra xem qua, rất nhanh nổi lên hứng thú. Ngũ Hành Phân Thần Ấn này tuy rằng Tàng gia tu sĩ thi triển cũng đến một loại tuyệt học tương đối bình thường. Thế nhưng đạo lý trong đó tuyệt không đơn giản.
Ngũ Hành Phân Thần Ấn là một loại chưởng pháp lợi dụng ngũ hành lực tấn công địch. Ngũ hành lực càng thuần khiết, uy lực càng lớn.
Tàng gia tu sĩ sử dụng Ngũ Hành Phân Thần Ấn, là bởi vì bọn họ ngũ hành lực của bởi vì bọn họ cũng không thuần khiết, do đó Ngũ Hành Phân Thần Ấn trong tay bọn họ chỉ có thể giống như một loại tuyệt học bình thường. Nếu có thể tu luyện ra ngũ hành lực thuần khiết, nhất là lĩnh ngộ cực kỳ sâu sắc ngũ hành pháp tắc, dùng lại Ngũ Hành Phân Thần Ấn, theo Cổ Thần thấy, uy lực mạnh, cho dù so với Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cũng không kém là mấy.
Cổ Thần thầm nghĩ:
- Nếu là một ngày kia, ta có thể tu luyện được kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại bí thuật, đem chúng hợp nhất. Ngũ Hành Phân Thần Ấn này chính là vô thượng tuyệt học số một số hai. Nếu như tề tựu đủ ngũ hành bổn nguyên, Ngũ Hành Phân Thần Ấn uy lực càng không phải chuyện đùa. Trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có Chiến Thần Diệt Tinh Quyền là có thể so sánh với nó.
Cổ Thần đơn giản xem Ngũ Hành Phân Thần Ấn một lần, rất nhanh liền thấy được một tờ cuối cùng, phương pháp tu luyện vẫn chưa nói, chỉ thấy cuối trang viết ghi: hết quyển thượng, mời xem tiếp quyển trung.
Cổ Thần đem quyển thượng Ngũ Hành Phân Thần Ấn thu vào trong Càn Khôn Trạc, thầm nghĩ:
- Xem ra, Ngũ Hành Phân Thần Ấn này còn có quyển trung và quyển hạ. Nếu trên người hắn chỉ có quyển thượng, như vậy mấy quyển còn lại tất nhiên ở trên người một vị Tàng gia lão tổ khác.
Đem đan dược kiểm tra một lần, những đan dược này đối với Cổ Thần đều không còn tác dụng. Thế nhưng, Cổ Thần trong một vài quyển trục, lại tìm ra được một loại đan phương cực kỳ có lợi đối với mình.
Ngộ Hư Đan: tiên phẩm cấp, dùng để tăng thêm ngộ tính của tu sĩ, làm tu sĩ lĩnh ngộ sâu sắc đối với pháp tắc, đối tượng hữu hiệu: Tu sĩ Đằng Vân kỳ, Giá Vụ kỳ; ghi chú: tu sĩ Giá Vụ kỳ dùng, tu vi đề thăng một tầng, tu sĩ Đằng Vân kỳ dùng, tu vi đề thăng hai tầng, sau khi dùng lĩnh ngộ pháp tắc có thể làm cho tu vi tấn chức tới Đằng Vân kỳ.
Cần tài liệu: cửu khúc vân chi thảo ( tiên thảo ), vạn niên thủy tham ( tiên dược ), thanh thụ thảo ( hi hữu linh thảo ), huyết ô ( cao cấp linh dược ), âm dương chi ( cao cấp linh dược ).
Cổ Thần nhìn Ngộ Hư Đan đan phương trong tay, trong lòng không động đậy. Là đan dược Tông Sư, kiếp trước năm trăm năm. Cổ Thần cũng chưa từng nghe nói qua đan dược như vậy, dĩ nhiên có thể khiến cường giả Đằng Vân hậu kỳ, trực tiếp tấn chức tới Giá Vụ kỳ, đồng thời còn có thể tăng thêm ngộ tính của tu sĩ.
Ngộ Hư Đan này là đan dược tiên phẩm cấp, lại tựa như giống với Thuần dương tiên đan, thậm chí, còn cao cấp hơn nữa. Tài liệu cần có khẳng định cũng không dễ dàng tìm được.
Cổ Thần biết, chỉ huyết ô và âm dương chi hai loại cao cấp linh dược, về phần thủy tham, hắn thật ra lại biết là một loại tiên dược trong nước. Bất quá, thủy hơn một nghìn năm tại Tu Chân Giới khó có thể nhìn thấy. Thủy tham hai ba nghìn năm xuất thế đều là chuyện hiếm có, vạn niên thủy tham, Cổ Thần không chỉ có chưa nghe nói qua, ngay cả ghi chép cũng chưa thấy.
Về phần cửu khúc vân chi thảo và thanh thụ thảo, Cổ Thần càng không có gặp qua, kiếp trước tu vi của hắn chỉ đạt được Nguyên Thần hậu kỳ, tuy rằng là đan dược Tông Sư nhưng không thể tiếp xúc đến Độ Hư bí cảnh. Do đó đối với đan dược liên quan đến Độ Hư bí cảnh cơ bản là không hề biết gì cả.
Nếu là muốn Cổ Thần trực tiếp đi tìm tài liệu luyện đan của Ngộ Hư Đan, e là có thấy được cửu khúc vân chi thảo và thanh thụ thảo, hắn cũng không nhận ra.
Bất quá, may mà trên đan phương của Ngộ Hư Đan có ghi chép và hình vẽ về tài liệu. Cổ Thần dụng tâm nhìn lại.
Cửu khúc vân chi thảo sinh trưởng trên thảo nguyên hoặc trong rừng rậm, có chút tương tự với linh chi, thế nhưng linh chi thông thường chỉ có hai ba lá, mà cửu khúc vân chi thảo lại có tới chín lá.
Cửu khúc vân chi thảo, cứ qua một nghìn năm mới có thể mọc ra một lá, chỉ riêng mọc đủ chín lá thôi đã mất chín ngàn năm, nên mới gọi là cửu khúc vân chi thảo, mới có hiệu quả luyện chế Ngộ Hư Đan.
Đến khi dài ra chín lá, cửu khúc vân chi thảo đã tu luyện thành tinh, có thể tự động hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, thiên địa linh khí, đợi qua một ngàn năm tiếp theo, cửu khúc vân chi thảo có thọ mệnh vạn năm, thì có thể mở ra linh trí, biến hóa lớn, trở thành một tên thực vật sinh linh yêu tu.
Nếu đợi cửu khúc vân chi thảo trở thành yêu tu, nó chứa đựng dược lực cường đại vạn năm, lại bị chính hắn hấp thu, tu vi tiến mạnh, vừa mới bước vào con đường tu hành, tu vi liền có thể một đường tiến thẳng Minh Khiếu hậu kỳ, chỉ chờ lĩnh ngộ pháp tắc, liền bước vào Độ Hư bí cảnh.
Do đó, muốn dự đoán được cửu khúc vân chi thảo, nhất định phải để nó mở ra linh trí, biến thành hình người, trở thành yêu tu trước mới có hiệu quả luyện chế Ngộ Hư Đan.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cửu khúc vân chi thảo phải trải qua chín ngàn năm, mới có thể trưởng thành, sau đó, chỉ có thể duy trì thêm một nghìn năm nữa, mới tu luyện được thành yêu, do đó, dự đoán được một gốc cây cửu khúc vân chi thảo phi thường khó khăn. Cần may mắn cực lớn, nếu không tìm tới mấy nghìn năm cũng tìm không được.
Trên đan phương của Ngộ Hư Đan có một điểm gợi ý về cửu khúc vân chi thảo, trong thực vật sinh linh có một loại yêu hoa gọi là phệ huyết hoa, thông qua hấp thu linh khí do cửu khúc vân chi thảo tản ra mà tu luyện, do đó, địa phương có cửu khúc vân chi thảo nhất định có phệ huyết hoa.
Nhìn chỗ này, trong lòng Cổ Thần vui vẻ, nhớ tới lần đầu bước vào Đông Hoang yêu vực, hắn liền đi tới Đồ Yêu Cốc, gặp được một cây phệ huyết hoa, còn thiếu chút nữa bỏ mạng trong miệng của nó.
Sau đó cây phệ huyết hoa bị tiêu diệt lại dẫn tới một vị phệ huyết hoa yêu Kim Đan kỳ truy sát, Cổ Thần bay lên cao, mới thoát khỏi. Ký ức hãy còn mới mẻ đối với Cổ Thần.
- Trong Đồ Yêu Cốc có phệ huyết hoa, không biết có cửu khúc vân chi thảo ở đó hay không?
Cổ Thần thầm nghĩ trong lòng, đem bộ dáng của cửu khúc vân chi thảo ghi nhớ thật kỹ, sau đó nhìn về phía phần giới thiệu của loại thanh thụ thảo.
Thanh thụ thảo dài chừng nửa thước, có ba lá, hai bên có răng cưa, ở trên có lông, là một loại linh thảo thoạt nhìn cực kỳ bình thường, thế nhưng thanh thụ thảo điều kiện sinh trưởng cực kỳ hà khắc, chỉ sinh trưởng ở gần thanh hoa thụ Hợp Đạo kỳ.
Cổ Thần nhìn nhướng mày, thầm mắng một tiếng hỗn đản, hiện tại toàn bộ Cổ Hoang thế giới, ba người Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư tu vi mạnh nhất, cũng chỉ có Hư Không kỳ. Cái thế cường giả Hợp Đạo kỳ chỉ tồn tại vào thời thượng cổ.
Hà huống thanh hoa thụ Hợp Đạo kỳ? Thanh hoa thụ nguyên bản chính là một loại tinh thần mộc, cực kỳ thưa thớt, cho dù vào thời thượng cổ, muốn tìm một tên thanh hoa thụ yêu tu Hợp Đạo kỳ cũng cực kỳ khó khăn, chứ đừng nói tới thời đại hiện nay.
Về huyết ô, âm dương, Cổ Thần rất là rõ ràng, hiện tại trên người hắn đều có hai loại linh thảo này. Thủy tham kia Cổ Thần cũng từng nghe thấy, cũng là một loại tiên thảo vô cùng hiếm có, chỉ sinh trưởng ở trong biển sâu.
Đem đan phương của Ngộ Hư Đan thu vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần thở dài một hơi, vô luận là vạn niên thủy tham, hay cửu khúc vân chi thảo cũng đều là tiên thảo trân quý ngàn năm khó gặp. Nhưng chỉ cần có hy vọng, Cổ Thần sẽ không nản lòng.
Thế nhưng thanh thụ thảo điều kiện sinh trưởng cũng quá hà khắc rồi, thanh hoa thụ Hợp Đạo kỳ, vô luận Cổ Thần nghĩ như thế nào cũng thấy vô cùng hư vô mờ ảo, thanh thụ thảo này là linh thảo hiếm có.
Cổ Thần ổn định tâm tình, không hề suy nghĩ tới dựa vào Ngộ Hư Đan mà tài liệu luyện chế quá mức khó tìm nữa. Vẫn nên thông qua nỗ lực của bản thân khắc khổ tu luyện thôi.
Trên thực tế, Tàng Khôn Sơn có đan phương của Ngộ Hư Đan vào một nghìn năm trăm năm trước, khi đó hắn mới có tu vi Đằng Vân trung kỳ, cũng từng thử tìm kiếm tài liệu luyện chế như vạn niên thủy tham, huyết ô, âm dương chi hắn đều tìm được, nhưng cửu khúc vân chi thảo và thanh thụ thảo thì tìm thế nào cũng không được.
Khi đó thực lực yêu tộc còn phi thường cường đại, tựu ngay cả thực vật sinh linh bộ tộc đều là cường giả như mây, Tàng Khôn Sơn cũng không dám đi Đồ Yêu Cốc trong Đông Hoang yêu vực tìm kiếm. Nhưng cho dù hắn có ở trong Đồ Yêu Cốc tìm được cửu khúc vân chi thảo, không có thanh thụ thảo cũng vô pháp luyện ra Ngộ Hư Đan.
Ngộ Hư Đan mặc dù tốt, nhưng tài liệu cần có thật sự là chuyện đùa, nếu như ở thời thượng cổ, những tài liệu này không chừng không quá khó khăn. Ngộ Hư Đan còn có đất dụng võ, chứ ở thời hiện đại này, thật sự có chút yếu.
Tàng Khôn Sơn tìm kiếm tài liệu luyện chế Ngộ Hư Đan không có kết quả, đem đan phương này ném vào bên trong Càn Khôn Trạc, sau đó tam tộc đại chiến bạo phát, Tàng Khôn Sơn bản thân bị trọng thương, thiếu chút nữa bị mất mạng, phải trốn vào trong sinh tử bí cảnh, thông qua hiệu quả gấp ba thọ nguyên, trải qua thời gian tu dưỡng, thương thế mới dần tốt lên. Đan phương Ngộ Hư Đan đã sớm bị Tàng Khôn Sơn quên mất.
Ngoại trừ đan phương của Ngộ Hư Đan, trong Càn Khôn Trạc của Tàng Khôn Sơn cũng không còn gì hấp dẫn ánh mắt của Cổ Thần nữa. Còn đồ vật gì có tác dụng, Cổ Thần đều thu vào trong Càn Khôn Trạc của mình, không có tác dụng thì trực tiếp ném vào trong thủy chi đại trận.
Sau đó, Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục thôi diễn thủy chi đại trận, đồng thời thử nghiệm hiệu quả thôi diễn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác, đã qua cả một ngày.
Cổ Thần thông qua thôi diễn cả ngày, thử nghiệm, đối với thủy chi đại trận đã tìm hiểu càng lúc càng sâu sắc. Có thể trực tiếp trong thủy chi đại trận liên tục đi lên bốn năm trăm trượng đều không có vấn đề gì. Cứ tiếp tục như vậy, không cần tới một ngày nữa, Cổ Thần liền có thể đem toàn bộ thủy chi đại trận hoàn chỉnh thôi diễn ra, có thể tự do xuyên qua đại trận này rồi.
Thủy chi đại trận này, cũng không biết phạm vi lớn bao nhiêu, sau khi Cổ Thần tiến nhập bên trong, ngoại trừ lúc đầu nhìn thấy Ngô Tinh và Ma Đằng Vương, sau lại ở bên trong hành tẩu, gặp thêm Tàng Khôn Sơn, thì những tu sĩ còn lại, một người cũng không đụng độ.
Cổ Thần trầm mê trong thôi diễn trận pháp, ngược lại cũng không cảm thấy cô đơn, trong nháy mắt, đã đến chạng vạng ngày thứ hai, hắn trải qua hai ngày một đêm liên tục thôi diễn, thử nghiệm, đến lúc này rốt cuộc đem toàn bộ trận pháp của thủy chi đại trận hoàn chỉnh thôi diễn ra.
Cổ Thần tâm tình đại hỉ, lập tức hướng về phía trước đi, thủy chi đại trận đã nhốt không được hắn, nếu hắn có thể tự do xuyên qua thủy chi đại trận, những người khác không nói, Ngô Tinh nhất định phải tìm được, cứu ra.
Toàn bộ thủy chi đại trận, phương viên đại khái vạn trượng, cùng thổ chi đại trận và hỏa chi đại trận lớn không kém. Thế nhưng bên trong mê trận trùng trùng, tu sĩ rơi vào trong đó, không gian ảo cảnh hầu như vô cùng vô tận, không hiểu trận pháp rất khó phá trận.
Ở bên trong phạm vi trận pháp, không gian đều bị trói buộc, không thể phi độn, không thể thuấn di, tu sĩ chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi.
Cổ Thần ở trong thủy chi đại trận hành tẩu, cũng không phải là không ngừng đi thẳng về phía trước, mà là dựa theo trận thế để đi. Do đó tốc độ cũng không tính là nhanh, nếu muốn ở đây tìm kiếm, e là phải mất vài ngày.
Hiện tại không có phương pháp tốc độ nhanh hơn, Cổ Thần cũng chỉ đành từ từ tìm kiếm như vậy.
Cổ Thần không ngừng đi lại, chỉ mới đi qua hơn nghìn trượng, rốt cuộc thấy được vị tu sĩ thứ tư từ khi tiến nhập thủy chi đại trận.
Đây là một vị tu sĩ long tộc Minh Khiếu Kỳ, y phục trên người có chút rách nát, khóe môi nhếch lên một vết máu. Hắn có thể tồn tại ở bên trong này hai ngày, vận khí xác thực rất khá rồi.
Ngô Tinh là đại thống lĩnh long tộc, Kim Long tộc là Ngô Tinh tìm tới, nếu đã gặp phải, Cổ Thần cũng không có ý niệm bỏ rơi hắn trong đầu. Hà huống Cổ Thần sử dụng Nghịch Mệnh Hóa Long quyết cũng là hóa thân thành kim long, đối với tu sĩ Kim Long tộc mơ hồ có chút cảm giác thân thiết.
Cổ Thần đi tới phía sau vị tu sĩ long tộc Minh Khiếu Kỳ này, nói:
- Đi theo ta!
Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh, dọa cho tu sĩ này vừa động, hắn lập tức xoay người nhìn lại, liền thấy Cổ Thần. Biết Cổ Thần và long tộc đại thống lĩnh quan hệ không cạn, ánh mắt tên long tu này nhất thời tựa như người chết đuối vớ được cọng rơm, kích động nói:
- Tiền bối...
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cổ Thần khẽ gật đầu, tiếp tục nói " Đi theo ta", rồi lại đi về phía trước, tên long tộc tu sĩ kia gắt gao đi theo sau hắn, một tấc cũng không rời.
Cứ như vậy đi về phía trước chừng sáu bảy trăm trượng, lại có một gã tu sĩ xuất hiện trong tầm mắt của Cổ Thần.
- Ừm...
Ánh mắt Cổ Thần sáng ngời, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ta cùng với Tàng gia nhị vị lão tổ hữu duyên như vậy?
Tu sĩ xuất hiện ở phía trước Cổ Thần chính là lão nhị trong Tàng gia tam lão Tàng Khôn Phàm, cường giả Giá Vụ hậu kỳ.
Nơi này còn cách Tàng Khôn Phàm tám chín trăm trượng, lại là ở phía sau, nên Tàng Khôn Phàm không có phát hiện ở nơi cách xa mình, Cổ Thần đang chăm chú nhìn vào hắn.
Từ trên tay Tàng Khôn Sơn chiếm được Ngũ Hành Phân Thần Ấn quyển thượng, như vậy quyển trung và quyển hạ vô cùng có khả năng ở trên người Tàng Khôn Phàm, thế nhưng, Tàng Khôn Phàm là cường giả Giá Vụ hậu kỳ, thực lực so với Tàng Khôn Sơn có thể mạnh hơn nhiều.
Cổ Thần ngừng bước, trong lòng bắt đầu tính toán.
Lấy tu vi Đằng Vân sơ kỳ của Cổ Thần sử dụng ba đầu sáu tay kết hợp Chiến Thần Diệt Tinh Quyền có thể đơn giản đánh bại cường giả Giá Vụ sơ kỳ, vừa vặn vượt qua một cảnh giới.
Đối với cường giả Giá Vụ trung kỳ, Cổ Thần tin tưởng bằng thực lực hẳn là cũng có thể đánh một trận ngang nhau. Cho dù đánh không lại chí ít cũng có thể tự bảo vệ mình, bất phân thắng bại.
Nói cách khác, thực lực hiện tại của Cổ Thần tối đa chỉ có thể cùng cường giả Giá Vụ trung kỳ đánh một trận, đối với cường giả Giá Vụ hậu kỳ thực lực còn có khoảng cách nhất định.
Cổ Thần từ xa nhìn Tàng Khôn Phàm, trong lòng chiến ý không ngừng dâng lên.
Theo lý thuyết, Tàng Khôn Phàm là vị Độ Hư cường giả Giá Vụ hậu kỳ, Cổ Thần gặp hắn, tránh còn không kịp.
Cho dù Cổ Thần có thể tự do xuyên qua thủy chi đại trận, muốn tránh khỏi Tàng Khôn Phàm, dễ dàng.
Bất quá, từ trong tay Tàng Khôn Sơn lấy được quyển thượng Ngũ Hành Phân Thần Ấn, hấp dẫn hứng thú của Cổ Thần thật nhiều, chính là bởi vì ở trong thủy chi đại trận, Cổ Thần thắng có thể chiến, bại có thể chạy.
Đồng thời, khắp bầu trời tuyết bay, tu sĩ bị nhốt trong trận, cơ bản đều không thể nhìn rõ, cộng thêm một ít con bài chưa lật, thủ đoạn, Cổ Thần cũng có thể lớn mật sử dụng.
Kể từ đó, tại đây thiên thời, địa lợi, Cổ Thần đối với đánh chết Tàng Khôn Phàm, vị Độ Hư cường giả Giá Vụ hậu kỳ này, lòng tin cũng tăng nhiều.
Tàng Khôn Phàm bị vây trong thủy chi đại trận hai ngày, cũng từng gặp phải nguy hiểm hai lần, nhưng đều bị hắn sớm phát hiện, tránh được. Hai lần đều hóa hiểm vi nghi, tuy rằng bởi vì bị nhốt trong trận, mà tinh thần có vẻ uể oải, nhưng một thân tu vi không có nửa điểm suy giảm.
Tàng gia tam, lão đại Tàng Khôn Huyền nghiên cứu luyện khí phù chú thuật, lão nhị Tàng Khôn Phàm nghiên cứu trận thuật, lão tam Tàng Khôn Sơn nghiên cứu đan dược thuật.
Tàng Khôn Phàm là một vị trận Tông Sư, tuy rằng đối với thủy chi đại trận, hắn tìm hiểu có chút khó khăn, nhưng cũng có tạo nghệ nhất định. Trong thủy chi đại trận hai lần gặp nguy, chính là Tàng Khôn Phàm lấy trận thuật, sớm thôi diễn ra, bằng không cho dù hắn có tu vi Giá Vụ hậu kỳ, gặp phải hai lần sát khí kia, không chết cũng bị thương nặng.
Tương tự Cổ Thần, Tàng Khôn Phàm không có giống như con ruồi bay loạn trong thủy chi đại trận, mà là căn cứ theo lộ tuyến chính mình đi qua, không ngừng thôi diễn trận thế.
Đến tận đây, Tàng Khôn Phàm đã thôi diễn ra một phần năm trận thế, nếu có thêm thời gian, nói không chừng Tàng Khôn Phàm thật sự có thể đem thủy chi đại trận hoàn chỉnh thôi diễn ra, bất quá, Cổ Thần hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này.
Cổ Thần không ngừng đi tới, long tộc tu sĩ Minh Khiếu Kỳ theo sát ở phía sau hắn, không ngừng tới gần Tàng Khôn Phàm.
Cách Tàng Khôn Phàm chỉ còn ba mươi trượng, Tàng Khôn Phàm đang thôi diễn trận thế, tựa hồ có dấu hiệu đột phá bình cảnh, trên mặt đại hỉ, đột nhiên xoay người hướng tứ phương nhìn lại, thân ảnh Cổ Thần liền rơi vào trong tầm mắt của hắn.
Cổ Thần thầm nghĩ đáng tiếc, muốn đối phó giống như Tàng Khôn Sơn, đột nhiên đánh lén đã là chuyện không có khả năng nữa rồi.
Tàng Khôn Phàm thấy Cổ Thần, thần sắc đột nhiên chấn động, thế nhưng, trong nháy mắt lại hóa thành kinh hỉ, trong mắt sát ý bộc phát.
Theo Tàng Khôn Phàm thấy, hắn đối với thủy chi đại trận đã có lý giải nhất định, dĩ nhiên lại gặp được Cổ Thần. Đồng thời, bên cạnh Cổ Thần không có cường giả khác, mà chỉ có một tu sĩ long tộc Minh Khiếu Kỳ, lúc này, chẳng phải thời cơ tốt nhất để đánh chết Cổ Thần sao?
Tuy rằng biết được Cổ Thần đơn giản đánh bại Tàng Khôn Sơn, trong lòng Tàng Khôn Phàm có chút kinh ngạc, nhưng hắn không có như Tàng Khôn Sơn, Giá Vụ hậu kỳ và Giá Vụ sơ kỳ ở giữa còn cách một cảnh giới Giá Vụ trung kỳ, mỗi một tầng thứ thực lực đều kém rất nhiều, có thể nói thực lực Tàng Khôn Phàm hầu như gấp gần chục lần Tàng Khôn Sơn.
Coi như là cường giả Giá Vụ trung kỳ đều có thể đơn giản thắng được Tàng Khôn Sơn. Tàng Khôn Phàm sao lại để Cổ Thần vào mắt, trong lòng lo lắng không phải làm sao đánh chết Cổ Thần, mà là làm sao không cho Cổ Thần chạy trốn.
Trong lòng Tàng Khôn Phàm nhịn không được đắc ý cười, bằng vào hắn đối với thủy chi đại trận thôi diễn trận thế, đã có thể an toàn hành tẩu hơn trăm trượng, mà lúc này Cổ Thần chỉ có cách hắn ba mươi trượng, kể từ đó, tính mệnh Cổ Thần chẳng phải là đã nằm trong tay hắn sao?
Thấy Tàng Khôn Phàm cũng không có xoay người bỏ chạy, trong lòng Cổ Thần cũng sinh ra chút vui mừng.
- Lui về phía sau mười trượng, ta đến ngăn trở hắn!
Cổ Thần giả vờ kinh hoảng, đem long tộc tu sĩ che chắn, đồng thời quát lớn.
Đang khi nói chuyện, không chỉ có đem long tộc tu sĩ kia đẩy về phía sau sáu bảy trượng, thân thể Cổ Thần cũng đồng thời bắn về phía trước mười trượng, chỉ còn cách Tàng Khôn Phàm hai mươi trượng.
Trong thủy chi đại trận, chỉ cần cách xa nhau hơn mười trượng, hầu như sẽ có truyện tống trận, nếu là đi thẳng về phía trước, tất sẽ bị truyện tống trận truyền đi, tu sĩ thi triển ra thuật công kích sẽ không dựa theo trận thế hành tẩu. Do đó, một khi vẫn còn cách mười trượng, thi triển quyền cương, chưởng, tiên bảo...các loại thủ đoạn công kích đều gây ra truyện tống trận, bị truyền tống chỗ hắn.
Bởi vậy, chỉ có song phương tới gần cự ly mười trượng, mới có thể chiến đấu hữu hiệu.
Thấy thần tình Cổ Thần có chút kinh hoảng, che chắn phía trước long tộc tu sĩ. Trên mặt Tàng Khôn Phàm hiện lên vẻ tươi cười, nói:
- Cổ Thần, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi tự vào, ha ha ha ha... Hôm nay, ta xem ngươi chạy đi đàng nào!
Tàng Khôn Phàm cười to, dưới chân bước chân khẽ động, thông qua trận thế, cũng bước về phía trước mười trượng, còn cách Cổ Thần chỉ có mười trượng.
Khi Tàng Khôn Phàm tới gần bên cạnh mười trượng, Cổ Thần đột nhiên xuất thủ, bàn tay vỗ, trên bầu trời xuất hiện một đôi cự chưởng lôi quang chập chờn, ước chừng mười trượng, mang theo âm thanh lôi điện mạnh mẽ phách tới Tàng Khôn Phàm.
Ánh mắt Tàng Khôn Phàm đột nhiên chấn động, lôi điện cự chưởng này chính là từ bí thuật tuyệt học không truyền ra ngoài của Tàng gia, Mộc Lôi Ấn trong Ngũ Hành Phân Thần Ấn.
Trong quyển thượng Ngũ Hành Phân Thần Ấn ghi chép phương pháp tu luyện Kim Cương Ấn và Mộc Lôi Ấn hai loại chưởng ấn. Lấy ngộ tính và tu vi của Cổ Thần đem quyển thượng Ngũ Hành Phân Thần Ấn nhìn qua một lần là có thể thi triển ra.
Cổ Thần cố ý sử xuất bí thuật tuyệt học của Tàng gia, quả nhiên khiến Tàng Khôn Phàm thất kinh.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế