Trừ Chiến tộc ra toàn thế giới không có bất kỳ ai từng tu luyện qua phương pháp thánh chiến này. Hiện tại Âu Dương có bí điển phương pháp thánh chiến trong tay. Đây cũng là hy vọng cuối cùng của hắn.
- Trở về, nhưng sau khi quay về ta nên đối mặt với người ở thế giới kia như thế nào?
Âu Dương nhìn mình trong gương. Khuôn mặt này đã khác với lúc ở thế giới kia.
Mặc dù Âu Dương còn nhớ hết mọi chuyện nhưng ký ức đó khiến hắn do dự lừng chừng.
Lý Uyển Như. Lúc Âu Dương sắp chết là nàng cùng hắn dắt tay nhau đi qua phút cuối cùng. Tình yêu này, xúc động này đủ để hắn từ bỏ tất cả. Nếu chỉ có một mình Lý Uyển Như, Âu Dương sẽ bất chấp tất cả lấy lại tình cảm vốn thuộc về hắn.
Nhưng Vệ Thi thì sao? Cô gái khờ khạo muốn chờ Âu Dương bảy ngàn năm. Cô gái vì hắn bỏ mặc tất cả quy tắc Hồn tộc. Cô gái vì hắn từ bỏ tín niệm giữ gìn mấy vạn năm. Âu Dương có thể bỏ nàng được không?
- Nếu như trở về, ta nên đối diện với hai người đó như thế nào? Có một số thứ không thể tách rời. Dù cuối cùng ta chọn ai thì người còn lại vân sẽ bị tổn thương. Tại sao người bị tổn thương không phải là ta?
Bây giờ Âu Dương bỗng muốn tất cả đau đớn đều trút lên người hắn. Vì có lúc bản thân bị tổn thương còn tốt hơn nhìn người mình yêu thương bị tổn thương.
- Có lẽ đó chỉ là giấc mơ của ta. Bây giờ tỉnh giấc mộng, có lẽ buông ra tất cả mới không làm bất kỳ ai bị tổn thương.
Trong phút chốc Âu Dương không còn sự quyết đoán nữa.
Nếu là trước kia, nếu Âu Dương đã quyết định quay về sẽ bất chấp tất cả, trở về thế giới kia. Nhưng hiện tại đối mặt với cục diện như vậy, Âu Dương lại lùi bước.
Đối diện Chủ Dị tộc, đối diện với vô số cường giả, Âu Dương không hề cúi đầu, không trốn tránh. Nhưng đối diện với hai cô gái này hắn lại thua. Có lẽ là đây là lần duy nhất hắn công nhận sự thất bại.
- Thôi, trước tiên tu phương pháp thánh chiến đã. Mọi chuyện khác chờ sau này hãy tính.
Âu Dương lắc đầu tạm thời vứt bỏ buồn phiền. Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Âu Dương nghiêng tai lắng nghe. Dù bây giờ thực lực của hắn có lẽ chỉ cỡ tam giai, tứ giai nhưng trong thế giới này không có bất kỳ tu luyện giả nào, thực lực của hắn vẫn rất khủng bố.
Một giọng nói sang sảng từ ngoài cửa vọng vào:
- Âu Dương, thằng nhãi nhà ngươi trốn ở đây, có biết chúng ta lo lắng thế nào không hả?
Giọng nói lớn tới mức điếc tai nhưng Âu Dương có thể nghe ra được sự quan tâm trong đó.
Âu Dương mỉm cười, kêu lên:
- Lưu Tĩnh!
Đây là con gái duy nhất của huấn luyện viên Lưu Khải Hàng. Mặc dù là con gái nhưng hành động rất mạnh mẽ. Nói theo lời bạn cùng lớp, khuôn mặt và dáng người của ngươi quá yêu nghiệt. Ông trời cũng ban cho ngươi tính cách quá biến thái.
Cái gì gọi là tính cách biến thái? Ý muốn nói Lưu Tĩnh rất đàn ông, cho nên bạn học đã đặt biệt đặt biệt danh cho nàng là: 'Lưu gia'.
- Âu Dương, còn không mở cửa là đại gia ta đạp đổ! Có phải trong phòng giấu con gái không?
Lưu gia đúng là không giống người bình thường. Chỉ nghe giọng điệu, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được Lưu gia có khuôn mặt họa thủy như vậy.
Két két!
Âu Dương mở cửa biệt thự. Vẻ mặt vừa tức vừa buồn cười nhìn 'Lưu gia' trước mặt mình, không biết phải nói gì. Âu Dương câm nín, nhưng Lưu Tĩnh đứng ngoài cửa lại thật sự giật mình.
Khuôn mặt của Lưu Tĩnh đúng là yêu nghiệt. Bất cứ người nào lần đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ ngây ra trong vài giây. Dù là đám bạn thân của Âu Dương cũng vậy. Nàng cố ý muốn chọc ghẹo Âu Dương nên đứng trước cửa làm bộ dạng yêu kiều quyến rũ. Nhưng điều nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn lại không có chút ngơ ngẩn nào.
Đúng vậy. Điều này khiến Lưu Tĩnh rất khó hiểu. Chẳng sẽ sức hấp dẫn của nàng đã giảm xuống? Hoặc là đầu óc của Âu Dương bị xe tông hỏng rồi?
Lưu Tĩnh suy nghĩ thật lâu, sau đó cảm thấy chắc là não Âu Dương có vấn đề.
Âu Dương nhìn sau lưng Lưu Tĩnh không thấy ai khác, hỏi:
- Chỉ một mình ngươi tới sao?
- Sao nào? Cô nãi nãi đến thăm mà ngươi không hài lòng sao? Ngươi có biết trên địa cầu này có bao nhiêu người khóc cầu cô nãi nãi cùng đi ăn tối mà ta còn không hứng thú không hả?
Lưu Tĩnh choàng vai Âu Dương cùng đi vào phòng.
Hai người này chính là bạn thân. Bạn thật sự, thuộc loại trong hồng trần gần như không thấy hồng nhan tri kỷ. Từ ánh mắt đầu tiên Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh, chưa từng động lòng với cô gái này. Lưu Tĩnh phát hiện nàng có chuyện gì cũng có thể giao lưu với Âu Dương.
Cứ như vậy hai thiên tài bắn tên chậm rãi thành bạn bè cực kỳ thân. Hai người từng có ước hẹn dù bất cứ khi nào đều sẽ giữ mối quan hệ bằng hữu tốt đẹp này. Nếu ai muốn vượt qua một bước đó sẽ khiến cả đời kẻ đó không thể kéo cung.
Cái này giống ước hẹn của con nít. Nhưng cho đến bây giờ hai người vẫn luôn giữ lời. Quan hệ của hai người ở trong trường thể thao đã dẫn đến náo động rất lớn. Trừ đám bằng hữu cực tốt của Âu Dương ra, gần như không ai tin quan hệ giữa hắn và Lưu Tĩnh thuần khiết như vậy.
Lưu Tĩnh ngồi tựa vào sofa, liếc Âu Dương, nói:
- Đầu óc bị hỏng rồi sao? Cô nãi nãi ta lớn như vậy lần đầu tiên đùa giỡn tiểu nam sinh vậy mà thất bại hả?
Âu Dương mở cửa tủ lạnh lấy ra bình nước ném cho Lưu Tĩnh, nói:
- Sức hấp dẫn của ngươi quyết rũ đàn ông bình thường còn được nhưng không có tác dụng gì với ta.
Âu Dương nói xong mở nắp bình nước lạnh, uống nước. Lưu Tĩnh ngồi bên cạnh nhìn Âu Dương như nhìn thấy yêu quái.
- Ngươi...thật sự bị nhũn não rồi sao?
- Sao vậy?
Âu Dương nghe thấy Lưu Tĩnh nói vậy, suýt nữa phun nước ra. Hắn làm sao vậy? Chẳng phải chỉ không bị nàng dụ dỗ thôi sao? Chỉ vậy mà bị nói là nhũn não? Có cần quá quắt như thế không?
Mặc dù Lưu Tĩnh đẹp nhưng so với Lý Uyển Như, khí chất có hơi kém. Âu Dương cùng Lý Uyển Như sớm chiều ở chung đã bốn mươi năm. Nếu còn bị một mỹ nữ làm giật mình, trừ khi nói hắn mê gái ra, thật không biết lấy gì để hình dung.
- Từ khi nào ngươi nói chuyện văn vẻ vậy?
Ánh mắt Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương như nhìn quái vật. Âu Dương là học sinh tiêu chuẩn của trường thể thao. Nên nói như thế nào? Cái tên này không chỉ dở tệ toán học, ngữ văn cũng lẹt đẹt. Nếu không có thiên phú tiễn thuật, chắc cả đời chỉ có thể làm thợ hồ trong công trường.
- Văn vẻ?
Âu Dương nghe tới đây mới hiểu ra, hắn ở thế giới kia lâu nên bất giác cách nói chuyện cũng hòa theo, khác biệt với người hiện đại.
- Âu Dương, ngươi đã thay đổi!
Lưu Tĩnh và Âu Dương là bằng hữu thân thiết nhất. Hai người gần như không gì không nói chuyện được. Từ bí mật nhỏ của phụ thân Lưu Tĩnh Lưu Khải Hàng, đến vấn đề sinh lý đàn ông đều bị hai người nói đến. Vì vậy dù bộ dạng của Âu Dương không hề thay đổi nhưng Lưu Tĩnh liếc mắt liền nhận ra sự khác biệt của hắn.
Âu Dương cười với Lưu Tĩnh. Rất hiếm có người vừa nhìn liền biết hắn đã thay đổi. Nàng xem như là một trong số ít đó. Nếu không đã không được tính là hồng nhan tri kỷ của hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Ánh mắt của ngươi thay đổi. Mặc dù vẫn là Âu Dương trước kia nhưng hình như lại có điểm không đúng. Nên nói câu thế nào đây...
Lưu Tĩnh ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Đúng rồi. Đúng là như vậy. Ánh mắt của ngươi sâu thẳm như ánh sao, khiến người có cảm giác như bị hút mất linh hồn.
Thành tích ngữ văn của Lưu Tĩnh tệ hại giống như Âu Dương, nên nàng vắt óc nửa ngày mới nghĩ ra được câu này.
- Vậy sao?
Nhìn Lưu Tĩnh, Âu Dương cố ý không khống chế hơi thở của mình. Dù lực lượng Tiên Tôn không còn nhưng cảnh giới Tiên Tôn vẫn tồn tại. Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh ngồi trên sofa. Áp lực trời sinh đè ép khiến tinh thần nàng gần như thác loạn.
- Thật đáng sợ! Thật đáng sợ...
Lưu Tĩnh ngồi trong sofa nhìn Âu Dương. Đây là Âu Dương sao? Nếu đổi là người khác có lẽ nàng lập tức xoay người bỏ chạy. Một khắc kia Lưu Tĩnh nhìn ánh mắt Âu Dương giống như nhìn thấy trời sập đất nứt.
Âu Dương không đùa giỡn với Lưu Tĩnh nữa. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi:
- Tĩnh Tĩnh, ngươi có tin trên thế giới này có loại xuyên việt thời không hay không?
- Xuyên việt thời không?
Nghe bốn chữ này, vẻ mặt Lưu Tĩnh lập tức trở nên mờ mịt.
Xuyên việt thời không, có lẽ ai cũng từng nghe nói về chuyện này. Thậm chí có một vài nhà khoa học đã làm các loại thí nghiệm quái dị nhưng cuối cùng vẫn không thể chứng thực, xuyên qua có thật tồn tại hay không.
Bây giờ Âu Dương đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, trong phút chốc Lưu Tĩnh không biết trả lời thế nào.
- Ta tin tưởng!
Qua một lúc lâu Lưu Tĩnh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương, nàng nói tiếp:
- Có phải tiếp theo ngươi định nói cho ta biết ngươi đã xuyên qua. Tiếp đó ngươi lại xuyên qua trở về? Còn mang theo tiên thuật nghịch thiên để chứng minh...
Lưu Tĩnh nói đến đây con ngươi mở to.
Đúng vậy. Nàng trông thấy hình ảnh tuyệt đối không thể xảy ra! Một con rồng nhỏ màu vàng không ngừng xoay quanh trên người Âu Dương. Con rồng mang theo bá khí. Con rồng bỗng vọt lên cao, xẹt qua một vệt sáng đỏ. Một con cự cú huyết sắc từ trên trời giáng xuống. Móng vuốt sắc bén nắm lấy con rồng vàng nhỏ, xé ra thành hai nửa!
- Cái...cái này là kỹ xảo sao?
Lưu Tĩnh không biết nên nói gì. Nếu nói giây phút trước nàng chỉ tin mấy phần thì giờ phút này nàng lại thấy mình giống như đang nằm mơ.
Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh, nói:
- Đây là lực lượng ta mang đến từ thế giới bên kia. Hơn nữa ta định nghỉ học. Bởi vì không lâu sau ta sẽ quay về thế giới đó.
Nếu nói ở thế giới này Âu Dương có gì lưu luyến, có lẽ chỉ có một mình Lưu Tĩnh, bằng hữu của hắn từ nhỏ đến lớn, một hồng nhan tri kỷ không gì không tâm sự được.
- Ngươi điên rồi! Ba ba mà biết chắc chắn sẽ nổi điên!
Âu Dương muốn nghỉ học? Âu Dương là trẻ mồ cô. Chuyện này bất kỳ ai cũng biết. Tất cả sinh hoạt của Âu Dương đều do nhà trường cấp dưỡng. Nếu nghỉ học hắn sẽ không có gì nữa.
Điều khiến Lưu Tĩnh không thể chấp nhận được chính là nếu phụ thân của nàng biết hạt giống tuyển thủ có thể leo lên thần đàn, tuyển thủ Âu Dương định nghỉ học chắc hẳn ông sẽ phát bệnh tim.
- Cuộc đời của ta do ta tự chọn. Ta từng muốn đứng trên sân đấu quốc tế, chứng minh cho toàn thế giới thấy tiễn thuật của mình. Nhưng bây giờ đã không cần bữa. Ít nhất trên thế giới này tuyệt đối không có ai vượt qua ta về phương diện tiễn thuật cả.
Âu Dương không nói khoác. Cái danh hiệu Thần Tiễn này không phải là nói suông. Mất đi lực lượng không ảnh hưởng gì đến tiễn thuật. Nếu bây giờ so về tiễn thuật, Âu Dương tuyệt đối có thể khiến cả thế giới phải chấn động kinh ngạc.
- Ngươi...!
Lưu Tĩnh lắp bắp nửa ngày. Nàng muốn châm chọc Âu Dương vài câu. Trước kia bọn họ đều như vậy. Nhưng bây giờ nàng phát hiện mình thật sự không biết nói gì. Bởi vì từ tự tin trên người hắn, đã khiến nàng hiểu được.
Vẻ mặt Lưu Tĩnh có phần lưu luyến nhìn Âu Dương, nói:
- Ngươi thật sự muốn nghỉ học sao?
Trong mắt Lưu Tĩnh, Âu Dương là người thân có thể so sánh với phụ thân Lưu Khải Hàng của mình. Bây giờ hắn nói cho nàng biết, hắn sắp rời đi. Nàng làm sao có thể buông tay ra được.
Âu Dương nhẹ gật đầu, nói:
- Tĩnh Tĩnh, ta không thể nói chuyện đã trải qua cho ngươi biết, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ giữ bí mật cho ta. Từ rất lâu, trái tim của ta đã không ở thế giới này. Thế giới này có thể giữ được con người ta nhưng không giữ được trái tim ta. Trái tim đã bay đi, ta chỉ có thể đuổi theo nó.
Trong lòng Âu Dương có rất nhiều vướng bận không thể bỏ.
Điều này còn mãnh liệt hơn lúc Âu Dương mới xuyên tới thế giới kia. Ban đầu khi mới xuyên qua thế giới kia Âu Dương từng cảm thấy mờ mịt. Nhưng vật và người khiến hắn lưu luyến không thể từ bỏ lại không nhiều. Dù sao ở xã hội hiện đại hắn là một trẻ mồ côi. Không người thân không nhà cửa, cho dù có một bằng hữu có thể bày tỏ nỗi lòng nhưng bằng hữu chỉ là bằng hữu, có thể ở bên nhau cả đời không?
Hiện tại ở Tiên Giới có huynh đệ, có người yêu, có mọi thứ của hắn. Âu Dương không thể từ bỏ, cũng không khả năng bỏ mặc. Bởi vì tất cả quá nặng nề. Dù hắn muốn quên cũng không quên được.
Cho dù không phát hiện ra vòng tay không gian này, cho dù không có phương pháp thánh chiến, cho dù toàn thế giới đều cho rằng hắn điên, Âu Dương vẫn nhất định phải thử để xe tải tông thêm một lần nữa xem thử có thể quay về được hay không.
Lưu Tĩnh đứng dậy, nói:
- Âu Dương, xem ra ta không nhìn lầm ngươi. Ngươi thay đổi, đã không còn là Âu Dương trước đây nữa.
Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh. Hắn biết nàng đang rất đau lòng. Bởi vì nàng chợt phát hiện bằng hữu tốt nhất thay đổi, tất cả đã không còn như xưa.
Âu Dương rất muốn nói với nàng, hắn vẫn là hắn. Nhưng hắn không lên tiếng, cứ nhìn Lưu Tĩnh bị người gọi là 'Lưu gia' rơi lệ rời khỏi biệt thự.
- Ài, ta đúng là sao chổi. Đến đâu cũng làm người khác bị tổn thương.
Âu Dương vỗ đầu. Hắn không muốn lừa dối Lưu Tĩnh. Nếu không hắn hoàn toàn có thể ra đi. Hiện tại nhìn Lưu Tĩnh dường như quyết liệt nhưng Âu Dương biết nhiều năm sau, khi lớn lên Lưu Tĩnh sẽ hiểu được tất cả.
Dù bây giờ hình dáng của Âu Dương chỉ có mười lăm, sáu tuổi nhưng hắn có trí óc của trăm tuổi. Hắn nhìn thấy rất nhiều thứ, trải qua quá nhiều chuyện. Rất nhiều biến đổi khiến hắn có thể giải quyết hợp lý một vài chuyện.
- Thật ra đây là kết quả tốt nhất. Thế giới này vốn không thuộc về ta. Sau khi ta rời đi không có người nào vướng bận cũng tốt.
Âu Dương nói xong lại lấy phương pháp thánh chiến ra, yên lặng tu luyện.
Tu luyện phương pháp thánh chiến cực kỳ khó khăn. Dù Âu Dương có được cảnh giới Tiên Tôn, muốn hồi phục cấp phi tiên xé rách thế giới rời đi, cũng cần một khoảng thời gian.
- Nếu có đủ linh dược thì tốt rồi.
Âu Dương bất đắc dĩ thở dài. Hắn hơi hối hận đã không bỏ nhiều đan dược vào vòng tay. Từ lúc tiến vào Tiên Giới, Âu Dương đã vứt hết linh dược của Chân Linh Giới. Nếu không lấy gia sản của hắn, uống thuốc cũng đủ tạo ra một Đại Đế.
Thanks
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thân hình bây giờ không còn ở trạng thái không thể hấp thu linh dược. Âu Dương hoàn toàn có thể dựa vào nuốt đan dược để tiến lên. Nhưng có một số thứ qua đi, ngươi chỉ có thể hối hận.
- Bà nội nó! Nếu ông trời lại cho ta một cơ hội, chắc chắn ta sẽ lấy một vạn bình!
Âu Dương nhớ lại lúc mình phong cảnh, trong vòng tay chứa đầy linh dược, lại nhìn bây giờ, trong vòng tay không gian cũng tràn đầy nhưng đều là thứ gì đây?
Âu Dương thống khổ hét lên:
- Viêm Ma...Ma Hoa...Viêm Ma Hoa. Tổ cha nó! Tất cả đều là Viêm Ma Hoa. Ông trời có mắt không vậy
Những Viêm Ma Hoa này đều do Âu Dương hái từ núi thây xuống. Một đóa Viêm Ma Hoa có thể khiến Tiên Giới rối loạn, lại bị hắn tùy tiện vứt trong đại sảnh biệt thự. Đếm kỹ càng, dưới đất có ít nhất bốn, năm mươi đóa Viêm Ma Hoa.
- Thế giới này không có linh khí cũng không có linh nguyên. Muốn luyện dược thật sự là chuyện không thể!
May mắn mình là tu luyện phương pháp thánh chiến. Dựa vào nó mình không cần hấp thu linh nguyên bên ngoài, chủ cần tâm đạt thì lực trong tâm sẽ sinh ra.
Nếu không có phương pháp thánh chiến quái dị này, dựa vào công pháp của hắn, dù là thiên tạo hóa công được gọi là biến thái nhất Tiên Giới cũng chỉ có thể làm giấy vệ sinh.
Âu Dương tự an ủi mình:
- Con đường tu luyện thật khó đi. Chỉ có thể từng bước một đạp lên thiên đạo mà đi.
Thật ra Âu Dương rất không biết thỏa mãn. Phương pháp thánh chiến này để Tiên Tôn tu luyện coi như là cách thức cực nhanh rồi. Sau khi xuyên qua Âu Dương đạt đến vũ hóa phi tiên phi thăng cần dùng tới sáu, bảy mươi năm. Nhưng hiện tại Tiên Tôn tu luyện phương pháp thánh chiến này, trong thế giới thê thảm vứt đi này trong vòng mười năm tuyệt đối không thể đạt đến phi tiên, rời đi.
Mười năm vũ hóa phi tiên, tốc độ khiến người trợn mắt líu lưỡi.
Chân Linh Giới, trên Vạn Tiên sơn, một cô gái đứng trong đám mây, dưới người nàng là vạn ngọn núi của Vạn Tiên sơn. Nhìn từng tiên sơn đứng sừng sững, Lý Uyển Như nhớ lại từng giây phút cùng Âu Dương.
- Tìm một ngày trời trong nắng ấm, ở Vạn Tiên sơn trong Chân Linh Giới rải tro cốt của ta theo gió, để ta có thể lại lần nữa ôm thế giới này đi.
Đây là lời Âu Dương để lại phút lâm chung cho Lý Uyển Như. Mặc dù Lý Uyển Như muốn vĩnh viễn ôm tro cốt vào ngực, yên lặng tưởng niệm, nhưng nàng vẫn làm theo lời Âu Dương.
Tay bốc lên đống xương phấn đỏ, Lý Uyển Như nhìn từng hạt bụi trôi đi theo gió phiêu lãng trong thiên địa.
Lý Uyển Như lầm bầm:
- Âu Dương, chỗ này là nhà của chàng, chàng yên tâm, sau này ta sẽ thường tới đây thăm chàng. Chàng sẽ không cô độc. Dù chàng đã mất nhưng trong lòng ta vĩnh viễn vẫn ở cùng chàng.
Lý Uyển Như nói lời mâu thuẫn:
- Chàng yên tâm. Ta sẽ chặt đứt đời này. tT sẽ là người bạc tình quên đi tất cả. Ta sẽ truy tầm thiên đạo hư vô mờ mịt nhất, truy tìm chí cao vô thượng. Có một ngày ta đạt đến chí cao vô thượng, nhất định có thể mở ra ký ức, mở ra hành lang luân hồi, mang linh hồn của chàng đi Minh vực!
Lý Uyển Như đã sớm có suy nghĩ, chặt đứt kiếp này, quay về Hàn Băng cung tu luyện, truy tìm thiên đạo. Đợi có ngày Lý Uyển Như bước vào chí cao vô thượng là lúc ký ức trở về. Khi đó nàng sẽ mở ra hành lang luân hồi, mang linh hồn Âu Dương từ bên trong đi ra. Nhưng bây giờ đứng ở đây, Lý Uyển Như không muốn đi. Nàng muốn nhìn mọi thứ tại đây.
Lý Uyển Như nói:
- Ta không thể ích kỷ như vậy. Ta không thể thường xuyên đến thăm chàng. Nhưng chàng yên tâm, chàng sẽ không cô đơn. Dù cho ta quên đi tất cả trong lòng vẫn có bóng hình chàng. Rồi sẽ có một ngày ta mở ra minh vực bí ẩn, mang chàng ra khỏi thế giới đó, quay về đây, lại ôm ta vào ngực, kể cho ta nghe chuyện quá khứ của chàng.
Lý Uyển Như nắm tro cốt cuối cùng ném vào trong gió.
Lý Uyển Như nhìn tro cốt tan biến trong trời đất, khuôn mặt xinh đẹp cười thê lương. Bốn mươi năm, trong mắt người thường là dài dòng nhưng bốn mươi năm chớp mắt qua đi, hiện thực là tàn khốc như vậy đấy, nó vĩnh viễn sẽ không cho ngươi hoàn mỹ, nếu ngươi muốn hoàn mỹ thì chỉ có thể dựa vào bàn tay mình nắm chắc.
Lý Uyển Như nói:
- Nên rời đi, nên chặt đứt tất cả.
Sau lưng Lý Uyển Như một cánh cửa bí ẩn mở ra, nàng đạp bi ca bước vào cánh cửa, biến mất. Toàn Chân Linh Giới không ai biết chỗ này từng xuất hiện một cô gái si tình.
Càng không ai ngờ tro cốt của Thần Tiễn Âu Dương sẽ bị người mang tới đây, theo gió tan biến trong mỗi góc Chân Linh Giới.
- Cái gì? Ngươi mới nói với ta cái gì?
Trong phòng làm việc của giáo sư trường thể thao Tương Thành, một tiếng rống to như mãnh thú hồng hoang khiến các học sinh đi ngang qua đều rụt đầu chạy nhanh.
- Huấn luyện viên Lưu, em cảm ơn thày đã dạy dỗ em trong suốt thời gian dài vừa qua. Nhưng mỗi người có quyền lợi đi con đường mình chọn. Em có con đường mình phải đi, cho nên...
Âu Dương chưa nói hết câu đã bị Lưu Khải Hàng kích động cắt ngang lời.
- Âu Dương, ngươi đừng nói đùa với ta. Ngươi có biết bây giờ ngươi phong quang cỡ nào không? Chỉ cần ngươi yên tâm huấn luyện hai nămà ta lập tức cho ngươi tiến vào đội quốc gia. Khi đó ngưoi sẽ đại biểu quốc gia xuất chinh. Ngươi có biết là vinh dự cỡ nào không? Có bao nhiêu người vì cơ hội này liều mạng cố gắng? Còn ngươi có thiên phú như vậy, nếu ngươi từ bỏ là tổn thất của xã hội, của quốc gia, càng là tổn thất của toàn nhân loại.
Lưu Khải Hàng nói một hơi tràng giang đại hải khiến Âu Dương nghe cũng cảm thấy ngơ ngác.
Cái thứ quái quỷ gì vậy? Mình chỉ không đi học, sao bỗng dưng thăng cấp lên góc độ nhân loại? Làm như mình là Ultraman cứu địa cầu vậy.
- Huấn luyện viên, ta chỉ có một câu, ta có quyền lợi đi theo con đường mình đã chọn.
Âu Dương rất dứt khoát. Tiễn thuật của hắn bây giờ không ai có thể dạy nữa. Tiễn thuật của hắn đã đến cực hạn. Âu Dương biết hắn cần một đột phá mới.
Một tiễn thủ, ban đầu truy cầu là làm sao nhất kích tất sát. Trung kỳ thì theo đuổi làm sao không bị người giết. Âu Dương biết đại thành chính là đuổi giết người! Cái này nghe ra dường như là điều không thể nhưng sự thật đúng là vậy. Hiện giờ Âu Dương tiến thêm một bước nữa là đến cảnh giới đuổi giết người.
Ban đầu trong cuộc chiến Yêu Giới, Âu Dương giống như một con nhím. Dù là Ngụy Bỉnh Dập cũng không thể tới gần. Đó là cảnh giới dẫn động vạn mũi tên đều xuất hiện. Lại tiến một bước sẽ là cảnh giới đuổi theo người.
- Ta không đồng ý!
Lưu Khải Hàng trở mặt ngang ngược. Trong giới thể thao ở Tương Thành Lưu Khải Hàng nổi tiếng là tính tình nóng nảy. Học sinh bị gã răn dạy, trong lòng rất sợ hãi. Nhưng Lưu Khải Hàng chỉ có thể răn dạy học sinh. Ít nhất ông không thể làm Âu Dương sợ hãi.
Âu Dương nói:
- Đây không phải là vấn đề thầy có đồng ý hay không.
Âu Dương đặt lá thứ xin nghỉ học lên mặt bàn. Nhìn mấy chữ này, Lưu Khải Hàng cảm thấy ông đang nằm mơ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Âu Dương, ngươi là trẻ mồ côi, có thể đi tới hôm nay không dễ dàng. Nếu ngươi từ bỏ vậy sau này ngươi sẽ sống như thế nào?
Lưu Khải Hàng phát hiện ông không thể dùng nóng nảy hù dọa người khác thì sử dụng chiêu dụ dỗ. Nhiều năm qua Lưu Khải Hàng chỉ quan tâm mỗi mình Âu Dương.
Ầm!
Ngay lúc Âu Dương định nói gì với Lưu Khải Hàng thì bên ngoài bỗng vang tiếng ồn ào. Một học sinh đẩy mạnh cửa phòng làm việc ra.
- Đầu óc bị gì vậy? Tại sao không biết gõ cửa trước khi vào hả?
Lưu Khải Hàng đang bực mình. Chợt thấy có học sinh bỗng nhiên xông vào thì nổi giận đập bàn, hù dọa khiến học sinh đó suýt té xuống đất.
- Huấn...huấn...huấn...huấn...huấn...huấ n...
Học sinh hồi hộp qua gọi 'huấn' nửa ngày mà không nói tiếp được hai chữ 'luyện viên'.
- Huấn cái quái gì, có gì nói mau!
Lưu Khải Hàng bực mình ngồi phịch xuống, mắt bất giác liếc nhìn lá thư xin nghỉ học, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
Nói thật ra Lưu Khải Hàng đến đây có liên quan rất lớn đến Âu Dương. Lúc trước khi Âu Dương tiến vào trường thể dục Tương Thành thì thành tích khoa văn rất tệ hại. Lúc đó Lưu Khải Hàng mới vào trường, hét to bị lừa, không có hạt giống nào tốt. Đúng lúc đó Lưu Khải Hàng gặp được hắn.
Khi đó Âu Dương không giỏi bắn tên nhưng sau nhiều lần va vấp cuối cùng tiễn thuật thiên phú của hắn bùng nổ. Chính vì lần đó khiến Lưu Khải Hàng khẳng định đây là hạt giống tương lai có cơ hội leo lên thần đàn! Chính bởi vì Âu Dương mà Lưu Khải Hàng xin cho con gái từ nhỏ của mình đang huấn luyện ở đội thể thao của tỉnh điều đến trường thể thao Tương Thành, luyện tập cùng hắn.
Thiên phú gần như biến thái của con gái so với Âu Dương hoàn toàn biến thái thì đúng là không đáng một xu. Người bình thường mới học đừng nói là trúng bia, phải học tư thế rất lâu. Nhưng Âu Dương bắn ra mũi tên thứ nhất xong, tới tên thứ hai đã trúng bia bắn. Sau đó mười tên sẽ có một mũi trúng hồng tâm.
Lúc đó Lưu Khải Hàng cho rằng đây là vì hắn may mắn. Nhưng sau mười tên qua đi Âu Dương bắn mỗi một mũi tên đều trúng chính giữa. Trong mười tên có ít nhất hai, ba mũi trúng hồng tâm.
Tiếp theo hắn được huấn luyện nghiêm ngặt sau ba tháng, Lưu Khải Hàng mang theo Âu Dương có thể nói là yêu nghiệt lần đầu tiên bước lên sân thi đấu. Một trận chiến liền nổi danh! Thật sự là một trận chiến nổi danh! Có thể nói Âu Dương đi đến hôm nay, Lưu Khải Hàng đã bỏ ra không ít công sức.
Học sinh nói:
- Huấn luyện viên, Vương Khánh thuộc đội tỉnh đến bên này so đấu. Hắn tới trường ta khiêu khích đội cung. Bây giờ tất cả đội viên của chúng ta đều đã thua.
Học sinh này liếc nhìn Âu Dương. Thật ra gã muốn tìm Âu Dương. Nghe nói hắn ở đây nên mới bất đắc dĩ chạy tới.
- Vương Khánh? Hắn có cần mặt mũi nữa không? Năm nay hắn đã hai mươi hai tuổi. Sang năm sắp tham gia đội quốc gia. Âu Dương mới hết bệnh nặng. Lúc này sao có thể là đối thủ của hắn?
Lưu Khải Hàng rất yêu quý đệ tử của mình. Ông biết Âu Dương duệ khí như đao. Ông không muốn khiến thanh đao này có lỗ hổng. Tuy nói bảo kiếm là rèn luyện từ mưa gió, nhưng Lưu Khải Hàng muốn bồi dưỡng ra kiện tướng cả đời bất bại.
- Vương Khánh.
Thật tình thì Âu Dương không nhớ Vương Khánh là ai. Dù gì đã qua nhiều năm, hắn không có khả năng nhớ rõ chó mèo.
Lưu Khải Hàng liếc mắt nhìn lá thư xin nghỉ học trên bàn, nói với Âu Dương:
- Ngươi đi về nghỉ ngơi vài ngày. Chuyện này ta sẽ tìm ngươi bàn lại.
Âu Dương nói:
- Không cần, huấn luyện viên Lưu. Ta chuẩn bị rời đi. Trước khi đi hãy để ta làm đệ tử trường thể thao Tương Thành, chiến đấu vì trường lần cuối!
Âu Dương tiện tay cầm một cây trường cung đặt ở bên cạnh Lưu Khải Hàng lên. Nắm cung trong tay đương nhiên không có xúc cảm tốt như cầm thánh khí Thứ Kiêu cung. Tuy nhiên để đối phó với mấy con chó meo thì Âu Dương tùy tiện dùng đồng nát cũng đủ để giải quyết.
Nhìn Âu Dương cứng đầu đi ra ngoài, Lưu Khải Hàng hét lên:
- Nếu bị thua thì ngươi phải ở lại!
- Được, nhưng phải khiến thầy thất vọng rồi!
Âu Dương giơ cao trường cung, một tay bắn dây cung. Nghe tiếng dây cung phát ra ong ong, khóe môi hắn cong lên.
Bạn học đi theo Âu Dương tức giận nói:
- Vương Khánh đó đến gây chuyện. Ngươi không biết hắn vênh váo cỡ nào đâu. Biết ngươi mới bị thương mà giờ còn chạy tới khiêu khích. Nếu ngươi không bị thương thì tạp chủng đó có hàng tá lá gan cũng tuyệt đối không dám tới!
- Con báo chỉ có thể nhân dịp cọp bệnh mới dám ló mặt giả mạo vua của muôn thú.
Âu Dương không nhớ được Vương Khánh là người thế nào.
Lại nói nữa, Vương Khánh là người thế nào thì có liên quan gì tới hắn? Chữ thần trong Thần Tiễn là nói chơi sao? Cho rằng trăm năm này Âu Dương sống uổng sao?
Lưu Khải Hàng theo sau lưng Âu Dương. Ông có cảm giác bất an. Mặc dù lúc trước Âu Dương đã hai lần biểu diễn thiện xạ nhưng biểu diễn khác hẳn với so đấu chính thức. Lưu Khải Hàng không cho rằng hắn mới hết bệnh, không huấn luyện hồi phục lại có thể thắng được Vương Khánh nổi tiếng nhất trong đội tỉnh.
- Ái chà chà. Nhìn kìa nhìn kìa, đấy chẳng phải là thiên tài trường thể thao Tương Thành đã bị xe tải tông chết sao?
Đám đội viên đội tỉnh của Vương Khánh nghe thấy những lời này liền cười rộ lên.
Một thanh niên tiễn thủ cầm trường cung trong tay nhìn Âu Dương, ăn nói gai góc giống như đang ghen ăn tức ở:
- Cũng đúng. Nghe đồn huấn luyện viên Lưu Khải Hàng che chở muốn đề cử hắn sang năm tham gia Olympic!
Vương Khánh rốt cuộc lên tiếng:
- Một con mèo bệnh như hắn mà cũng muốn tham gia Olympic sao? Trừ phi trong nước không có ai!
Vương Khánh có khuôn mặt hấp dẫn nhiều người, nhưng ánh mắt tên này lộ vẻ âm hiểm. Tuy nhiên sự âm hiểm của gã sao có thể sánh bằng mấy con cáo già Âu Dương từng nhìn thấy ở Tiên Giới.
- Âu Dương!!!
Thấy Âu Dương xuất hiện, một đám người vây quanh. Âu Dương ở trường thể thao Tương Thành không chỉ nổi tiếng về tiễn thuật vô song, hắn còn rất được yêu mến. Hắn chưa từng gây gỗ với ai. Trên cơ bản ngoại trừ một số tên hâm mộ ghen ghét ra thì người trong Tương Thành ai cũng khâm phục, yêu mến Âu Dương.
Một trẻ mồ côi có thể từng bước một đi đến hôm nay rất khó khăn. Trong xã hội hiện đại bắn cung là một môn vận động dành cho già giàu. Dân chúng bình thường rất ít người chạm tới được.
- Họ thật quá đáng!
Lưu Tĩnh thấy Âu Dương xuất hiện thì cũng chạy tới. Nhưng nàng đã thiếu vài phần thân thiết như trước kia.
Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh, hỏi:
- Ngươi cũng thua?
Tiễn thuật của Lưu Tĩnh không bình thường. Ngay cả nàng cũng thua, xem ra Vương Khánh này cũng có chút bản lĩnh.
Lưu Tĩnh tức giận nói:
- Ừm, thua hắn một vòng.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Ta lấy lại cho ngươi.
Âu Dương nói với Vương Khánh:
- Anh bạn này, ta mới khỏi bệnh nặng, chúng ta chơi bia cố định đi.
Âu Dương thốt ra lời này dẫn đến những tiếng cười rầm trời. Nên biết bia cố định là người mới hoặc so đấu mới dùng. Cao thủ chân chính quyết đấu đều là bia di động.
Ánh mắt Vương Khánh khinh thường, nói:
- Ta cứ tưởng thiên tài thì giỏi lắm. Hóa ra vẫn còn chơi bia cố định. Không sao, ta chơi với ngươi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
- Ừm, bia cố định, Lưu Phi, bia cố định của chúng ta có bao nhiêu thước?
- Năm mươi thước!
Lưu Phi nhìn Âu Dương, đổ mồ hôi. Ngay cả chuyện này hắn cũng không biết?
- Năm mươi thước là con nít chơi. Điều chỉnh bia bắn ra sau cho ta. Đừng khi dễ con nít, khoảng một trăm năm mươi thước đi!
Âu Dương biết thị lực người bình thường nhìn ngoài một trăm năm mươi thước cơ bản là một điểm nhỏ. Vị trí này muốn bắn trúng hồng tâm gần như là không thể.
Vận động viên bắn cung ánh mắt tốt hơn chút. Nhưng ngoài một trăm năm mươi thước có thể bắn trúng bia đã rất tốt, muốn trúng hồng tâm gần như không thể.
Âu Dương nhận lấy một mũi tên từ tay bạn học bên cạnh, kéo dây cung, nói với Vương Khánh:
- Mười tên, chỉ thắng ngươi một vòng. Tới đây!
Nghe thấy lời Âu Dương nói, ngay cả Lưu Khải Hàng cũng ngẩn ngơ. Ngoài một trăm năm mươi thước, mười tên, còn nói chỉ thắng người ta một vòng? Bà nội nó, cái này còn khó khăn hơn thắng người ta mười, hai mươi vòng rất nhiều. Có phải đầu óc Âu Dương bị xe đụng đâm ra ngu rồi hay không?
Nghe giọng điệu của Âu Dương, dù cho bạn học cực kỳ tin tưởng vào hắn cũng ngẩn ngơ. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu là bia bắn năm mươi thước thì hắn nói kiểu đó chứng minh có tự tin.
Nhưng đây là bia bắn một trăm năm mươi thước, có thể từng tên trúng bia đã là cực hạn. Bây giờ hắn nói chỉ thắng người ta một vòng? Điều này thật quá kinh khủng?
- Âu Dương.
Lưu Tĩnh kéo áo Âu Dương. Nhưng nàng chợt nghĩ tới năng lực không thể tưởng tượng của hắn. Phút chốc nàng có chút tin tường vào hắn.
Âu Dương chỉ nói ba chữ:
- Tin tưởng ta.
Đối với người khác, đối với Vương Khánh là một khoảng cách khiêu chiến. Nhưng với Âu Dương, một trăm năm mươi thước thực sự giống như gần ngay trước mắt.
"Mặc dù không có Chân Thực Chi Nhãn nhưng ánh mắt của ta đủ nhìn thấy tất cả ngoài ngàn thước."
Âu Dương nheo mắt. Chân Thực Chi Nhãn đã mất. Không có lực lượng Thần Sư, hiện tại cũng không còn con ngươi huyết sắc, nhưng mặc kệ thế nào hắn vẫn còn phương pháp thánh chiến, nhìn thấy mọi thứ ngoài ngàn thước rất dễ dàng.
"Trong Phương pháp thánh chiến, quan tâm chiến ý còn vượt qua cả Thần Sư Chi Nhãn."
Âu Dương nghĩ đến quan tâm chiến ý. Thần Sư Chi Nhãn rất lợi hại. Nhìn thấu chân thật và hư ảo, nhìn thấu giả dối cùng chân thực. Nhưng dù Thần Sư Chi Nhãn có lợi hại tới cỡ nào cũng không thể nhìn thấu lòng người.
Quan tâm chiến ý trong Phương pháp thánh chiến là một loại chiến ý quan sát lòng người. Luyện chiến ý này đến mức tận cùng đã có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấu đại thế giới. Đây là loại chiến ý gần như thần kỹ.
Bây giờ Âu Dương còn chưa thể tu luyện, nhưng dù sao cũng có tu vi tam giai, tứ giai. Khoảng cách xa như vậy đối với hắn không thành vấn đề.
- Để ta trước đi!
Sắc mặt của Vương Khánh hơi khó xem. Gã không ngờ thiên tài trường thể thao Tương Thành lại so đấu kỹ thuật tất sát với hắn như vậy.
Bia di động rất khó khống chế. Nhưng đối với cao thủ chân chính vẫn có thể dò theo quỹ tích. Nhưng bây giờ một trăm năm mươi thước thì sao? Bia cố định ngoài một trăm năm mươi thước không có quỹ tích gì. Hoàn toàn là thử thách ánh mắt, tiễn thuật của một cung thủ.
- Xin cứ tự nhiên.
Âu Dương không giành ra tay trước. Bởi vì mới nãy hắn đã nói muốn thắng một vòng, vậy nên hắn chỉ có thể ra tay sau.
Vương Khánh đứng đó thật lâu vẫn không kéo cung. Ngoài một trăm năm mươi thước nhìn bia cố định giống như một điểm đen nhỏ. Cái này đã vượt qua thiện xạ.
Thiện xạ trăm bước mới chừng bảy, tám chục thước. Bây giờ gần như gấp đôi.
Vương Khánh khẽ thở ra:
- Phù.
Vương Khánh kéo một mũi tên, mũi tên vèo một tiếng bay tới bia phía xa.
Một mũi tên bắn ra, rất nhiều người hoan hô. Dù tên này chỉ có năm vòng nhưng ở khoảng cách xa như vậy khống chế đến trình độ này đã là không thể tưởng tượng.
Bốp bốp bốp bốp!
Những tiếng vỗ tay vang lên. Không chỉ có đội viên của đội tỉnh mới vỗ tay, ngay cả học sinh trường thể thao Tương Thành cũng. Không phải bọn họ lâm trận phản chiến mà vì Vương Khánh bắn ra mũi tên này đúng là rất đẹp.
Ngược lại Lưu Khải Hàng đứng bên cạnh Âu Dương nở nụ cười. Lưu Tĩnh thì nhíu mày. Lưu Tĩnh lo cho Âu Dương thua. Nhưng Lưu Khải Hàng lại hy vọng hắn thua.
Lưu Tĩnh sợ thua thì Âu Dương sẽ bị đả kích. Lưu Khải Hàng thà rằng Âu Dương bị đả kích cũng không muốn để hắn rời đi.
- Át chủ bài đúng là át chủ bài. Thực lực như vậy sợ là trên Olympic cũng có thể đoạt quán quân!
Có người ở bên cạnh thì thầm bàn tán. Âu Dương cũng gật đầu công nhận.
Dù đến bây giờ Âu Dương không nhớ ra Vương Khánh là ai, nhưng gã bắn ra mũi tên này đúng là rất có tài năng. Nếu là trước khi Âu Dương xuyên qua thì e rằng hắn khó thể bắn ra mũi tên như vậy.
Âu Dương nhẹ giọng nói với Lưu Tĩnh:
- Trên đời này vẫn có rất nhiều cao thủ.
Lưu Tĩnh liếc Âu Dương, hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi mất niềm tin rồi?
Mới rồi nói ra lời kiêu ngạo như vậy bây giờ lại nói câu đó. Không lẽ Âu Dương muốn bỏ cuộc?
Âu Dương vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, nói:
- Ta nói rồi, chỉ khi cọp bị bệnh thì con báo mới dám chạy ra giả mạo.
Âu Dương luôn là vậy. Bởi vì trên thế giới này không có thứ gì có thể làm hắn lo lắng.
Hiện tại Âu Dương chỉ là tam giai, tứ gia, nhưng nếu cho hắn thời gian một năm trùng kích cửu giai thậm chí thánh thể là chuyện dễ như chơi. Đợi đến trình độ đó, dù là siêu nhân mặc quần lót ngược cũng sẽ bị Âu Dương bắn rớt xuống.
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương, hỏi:
- Ngươi có nắm chắc phần thắng hay không?
Người đàn ông này thật sự thay đổi. Hắn giống như vương giả bay cao trên trời. Dù là chuyện gì cũng không thể lay động nhịp tim của hắn.
Âu Dương nói:
- Ta đã nói thắng hắn một vòng thì nhất định sẽ thắng một vòng.
Âu Dương ngồi bệch xuống mặt cỏ, khiến nhiều người tò mò.
Vèo!
Lại một mũi tên bay ra khỏi tay Vương Khánh. Mũi tên này khiến cả sân náo động.
- Ông trời ơi, mười vòng! Mười vòng ở ngoài một trăm năm mươi thước!
Rất nhiều người hét lên. Cho dù là Lưu Khải Hàng mắt cũng sáng rỡ.
- Không tệ, tiểu tử này đúng là không tệ. Âu Dương, sợ là sang năm đối thủ của ngươi chính là hắn.
Lúc này Lưu Khải Hàng không cho rằng Âu Dương có thể thắng được. Ngoài một trăm năm mươi thước, hai mũi tên ra mười lăm vòng. Thành tích này dù là kéo một bia cố định ngoài năm mươi thước cũng chỉ được cỡ như vậy.
- Ha ha.
Âu Dương chỉ cười khẽ, không trả lời. Nếu như Âu Dương muốn, ngoài năm trăm thước từng mũi tên mười hoàn cũng không thành vấn đề.
Âu Dương lặng lẽ búng dây cung vài cái, để dây cung biến càng căng, để lực kéo tên càng lớn. Âu Dương búng dây. Nghe tiếng dây cung phát ra như tiếng sắt thép, hắn hài lòng gật đầu.
Ở địa cầu, người bình thường không có lực cánh tay mạnh như vậy. Dù sao thế giới này không thể so sánh với thế giới kia.
Vèo vèo vèo!
Sau vài mũi tên Vương Khánh không bắn được vào mười vòng nhưng cũng bắn ra chín vòng, thành tích tốt. Cuối cùng Vương Khánh thống kê ra: mười mũi tên, bia cố định ngoài một trăm năm mươi thước nhưng lại có sáu mươi chín vòng! Đây là con số cực kỳ kinh người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart