Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 165: Lý Mật chết.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Lý Mật nở ra nụ cười:
- Tam lang chớ có lỗ mãng, Lý lang quân nhất định không đấu tên với ngươi.
- Lý Ngôn Khánh, ngươi chỉ có hư danh, đồ chuột nhắt.
Lời nói của Lý Mật, Vương Bá Đương không phải không nghe nhưng hắn nóng nảy trong lòng, nếu không trách mắng thì rất không thoải mái, hắn chửi ầm lên một hồi, Hùng Khoát Hải đột nhiên xuất hiện, cầm lấy một cây búa ném về phía sơn môn.
Chỉ nghe ầm một tiếng, sơn môn đã bị cây búa đập nát.
- Xuất kích.
Tay búa vừa ra, Tùy quân lập tức hành động, chỉ thấy đội trưởng cầm mâu, đồng thời cất bước về phía trước, mỗi một bước tiến là một một tiếng hô rung trời.
- Giết giết giết.
Ở trong chùa đám người Lý Mật và Vương Bá Đương liền biến sắc.
Nhìn thấy Tùy quân cầm trường mâu tới gần sơn môn, trong mắt bọn họ ai cũng toát ra vẻ tuyệt vọng.
Đêm đó Lý Ngôn Khánh tới Khai Phong.
Đi vào tòa cố đô Lý Ngôn Khánh vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa cảm thấy lạ lẫm.
Kiếp trước hắn đã nhiều lần tới tòa thị thành này, tuy nhiên khi đó Khai Phong hoàn toàn không như hiện tại, tứ bề rách nát tung tóe, mà Khai Phong thành hiện tại lại lộ ra một vẻ hùng hồn.
Đến bây giờ ngoại trừ Dương thành, Ky Sơn thì Huỳnh Dương chín quận đều đã thuộc sở hữu của Lý Ngôn Khánh.
Khai Phong, Trịnh huyện, Úy huyện đã đoạt lại, Lý Ngôn Khánh càng vững vàng chức Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ hơn.
Tuy nhiên chỉ có trời mới biết chức quan này có ích lợi gì.
- Lý Mật hắn...
- Chết rồi.
Ngôn Khánh vừa đi vào trong phủ nha, Tân Văn Lễ thấp giọng hỏi thăm.
Lý Ngôn Khánh thở dài:
- Đáng tiếc cho Vương tam lang chiến đấu với A Lăng năm mươi hiệp thậm chí còn chém trúng A Lăng một đao.
Thi thể của hắn và Lý Mật đã được ta phái người bí mật mang tới Ung khâu an táng, Lý Mật trước khi chết đã hi vọng hắn có thể được chôn bên mộ phần thê nhi của mình.
Tân Văn Lễ gật đầu không dị nghị gì.
Hắn cũng thế, Lý Ngôn Khánh cũng thế, với Lý Mật không hề có thù oán gì không giải được, tất cả đều vì mình làm chủ mà thôi.
Người chết rồi những chuyện năm đó làm cũng tan thành mây khói.
- Đúng rồi, Trịnh công phái người tới đây hỏi thăm, Đại Ngụy Sơn cần đóng bao nhiêu binh mã.
- Tất cả giao cho Trịnh lang quân Trịnh Vi Thiện.
Lý Ngôn Khánh tựa hồ mỏi mệt không vì chiến thắng mà vui vẻ, hắn nghĩ nghĩ sau đó nói tiếp:
- Sáng sớm ngày mai trở lại Quản thành, hôm nay Hà Nam Trịnh Châu Khai Phong giao cho Tân đại ca huynh tọa trấn, đem Đại Lương thành, Úy thị cùng nhau nhập vào Khai Phong, về phần quan viên huyện lại do người bản địa tọa trấn, sau khi ta trở về sẽ lập tức ủy nhiệm.
Trong khoảng thời gian gần đây còn phải làm phiền Tân đại ca dụng tâm, đúng rồi để cho Sĩ Kiệt tới Đại Lương thành, hắn có thể điểm khởi binh mã một phủ đóng ở bên kia.
Tân Văn Lễ nghe được vô cùng cao hứng.
Tân Sĩ Kiệt là tộc chất duy nhất của hắn, có thể gánh vác trách nhiệm, điều này cho thấy Lý Ngôn Khánh cũng coi trọng hắn.
Phải biết rằng, sau khi Khai Phong phục đoạt, lực phòng ngự của Hổ Lao quan cũng giảm bớt mà phòng ngự ở Lương thành lại tăng hơn nhiều.
- Vậy đệ nghỉ ngơi trước đến bữa cơm ta sẽ gọi đệ dậy.
Tân Văn Lễ cũng nhìn ra Ngôn Khánh hơi mệt mỏi nên cáo từ rời đi.
Liễu Thanh mang tới một bộ trường phục, hầu hạ Ngôn Khánh gỡ áo giáp ra, mang trà đến sau đó mới rời đi.
Sau khi thay đổi y phục, Ngôn Khánh liền cầm lấy đồ uống trà.
Hắn thưởng thức trà có thể làm cho mình bình tĩnh trở lại, Lý Ngôn Khánh cũng không hiểu tại sao.
Lý Mật trước khi chết đã nói một câu cảnh báo cho Lý Ngôn Khánh.
Lý Thần Thông lần này vì thuyết phục Ngõa Cương ở Sơn Đông, nơi đó không hề ít thế gia, rất nhiều quan ở đó trung thành với Lý Mật, mình giết Lý Mật tức là đối lập với bọn họ.
Ngày sau những quan viên kia quy thuận sẽ đối đãi với mình thế nào?
Trong lòng Lý Ngôn Khánh hơi mệt mỏi, bố cục mình khổ tâm bố trí kết quả vẫn mang tới chỗ không hay.
Tâm tư của Lý Ngôn Khánh trở nên rất loạn.
Đầu tháng mười Lý Mật có ý đồ đánh chiếm Huỳnh Dương.
Hắn ở Khai Phong và Huỳnh Dương khổ chiến nửa ngày bị Lý Ngôn Khánh chém giết, sau khi chết thi thể được đưa tới Ung Châu, chôn cất tại mộ phần thê nhi.
Cuối năm Đại Nghiệp thứ mười ba, Lý Mật nhập vào phần một thê nhi của mình.
Có lẽ ngày đó hắn tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ bị chôn cất ở nơi này. Hộ tống Lý Mật an táng còn có đệ tử của hắn, cũng là bộ hạ trung thành nhất Vương Bá Đương.
Đồng thời cùng lúc này, quan thủ bị Hắc Thạch quan Vương Phục Bảo ở Hắc Thạch quan phục kích Đan Hùng Tín, sau đó triệu tập tám nghìn tinh tốt Củng huyện phục đoạt Tung Cao huyện.
Quan thủ bị Tung Cao huyện là Ngưu Tiễn Đạt thảm bại, dẫn tàn binh trối vào Để Lĩnh, không biết tung tích.
Sau đó Tiết Thu suất bộ thẳng tới Dương thành huyện, chiếm lấy nơi này.
Kế tiếp, thủ bị Ky Sơn quy hàng, Lý Ngôn Khánh rốt cuộc cũng khống chế hoàn toàn Huỳnh Dương vào trong tay.
Đầu tháng mười một, tin tức Lý Mật chết truyền tới Yển Sư, Đan Hùng Tín khởi binh tạo phản, giết chết Lỗ Nho Tông.
Ngày mười lăm tháng 11 tả võ hầu đại tướng quân Ngõa Cương Vương Đức Nhân khởi binh, phản lại Ngõa Cương, thuận theo tự xưng là Thuận Thiên vương.
Vương Đức Nhân sau khi khởi binh liền cướp lấy Duyên Tân, đem huynh đệ Lý Công Dật chém giết, sau đó có ý đồ công kích Huỳnh Dương, nhưng thấy Huỳnh Dương quân mã chỉnh đốt, sĩ tốt đề phòng, cường công nhất định sẽ thảm trọng, cộng thâm Cấp quận truyền tới tin tức, Vũ Văn Hóa Cập đem binh tới Tứ Khẩu quan, thừa dịp tuyết chưa tan đã qua sông đánh chiếm Thanh Hà quận, uy hiếp trực tiếp Đậu Kiến Đức, cho nên Đậu Kiến Đức không dám mưu toan Cấp quận nữa cầu hòa Cấp quận.
Mà lúc này Cấp quận cũng vô lực công kích cho nên hai bên ngưng chiến.
Đậu Kiến Đức triển khai công kích điên cuồng với Vũ Văn Hóa Cập.
Tuy nhiên cũng bởi vì vậy mà khiến cho Từ Thế Tích và Trưởng Tôn Vô Kỵ có cơ hội nghỉ ngơi, Từ Thế Tích lập tức tăng cường sáu nghìn binh tốt cho Lê Dương kho, cùng với Tô Định Phương hợp binh một chỗ, bày ra trạng thái nghi binh.
Vương Đức Nhân lo lắng hai mặt thụ địch không thể không theo Toan Tảo triệt binh, đồn trú ở một dãy Bạch Mã tại Duyên Tân, đồng thời vì phòng ngừa Lý Ngôn Khánh gây bất lợi với hắn nên sái sứ giả bị mật tới Đông Đô cầu hòa với Vương Thế Sung.
Thế cục Sơn Đông trở nên vô cùng phức tạp, đặc biệt là lúc Lý Mật chiếm lĩnh khu này đã bày ra sự phân cách rõ rệt.
Tuy nhiên tất cả đều không có liên quan với Lý Ngôn Khánh.
Xong khi giết Lý Mật, Lý Ngôn Khánh trở về Quản Thành.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 166: Lý Hiếu Cơ chết.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Hắn ở Quản Thành dừng chân lại ba ngày, tiếp kiến những nhân vật cầm quyền ở đây sau đó bắt đầu cắt cử quan viên, đem Huỳnh Dương quận một phân thành hai, thiết lập Trịnh Châu bao gồm Khai Phong, Trịnh huyện bốn huyện xung quanh đó làm Trịnh Châu. Mà Hổ Lao quan Huỳnh Dương huyện, Vinh Trạch bốn huyện thì do Tân Văn Lễ đảm nhiệm Vinh Châu thái thú.
Đối với chuyện này Huỳnh Dương thế trụ cũng không có ý kiến nhiều.
Lý Ngôn Khánh lại phân thành Củng châu và Dương châu, Vương Phục Bảo đảm nhiệm Dương châu thái thú, dùng Ky Sơn bảo vệ mặt phía nam của Huỳnh Dương, dùng Tiết Thu làm thái thú Củng châu, tọa trấn Củng huyện, phía Đông Lạc Dương lúc này nhìn thèm thuống, Lý Ngôn Khánh quản hạt ba quận, bảy châu bốn mươi mốt huyện, tự lĩnh chức Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.
Ngày hai mươi tháng 11, Lý Ngôn Khánh suất bộ tới Củng huyện.
Vương Thế Sung tuyệt đối không ngờ rằng họa lớn của hắn đã thiếu đi một ngày.
Lý Mật chết khiến cho áp lực trên người của hắn giảm đi rất nhiều điều duy nhất tiếc nuối là Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Mật sống mãi với nhau lại không mang đến tổn thất quá nhiều, điều này ngoài dự liệu của Vương Thế Sung, trong mắt hắn, Lý Mật chết, Lý Ngôn Khánh tổn thất thảm trọng mới là mỹ mãn.
Lý Ngôn Khánh không phải không có tổn thất nhưng tổn thất của hắn không đáng kể.
Đáng sợ nhất là hắn thoáng cái đã thu phục được Khai Phong, Úy thị, Trịnh thành, Dương thành Ky sơn năm tòa huyện thành, nguyên vẹn đã khống chế được cả Huỳnh Dương, nếu như tính cả Cấp quận có được thêm hai huyện thành thì lần này thực lực trong tay của Lý Ngôn Khánh đã tăng cao rất nhiều, dù chưa nhất định có thể so sánh với Vương Thế Sung nhưng thực sự lực lượng đã rất mạnh, người này từ một Ưng Dương Lang Tướng, trở thành Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, binh lính có tới mấy vạn, Lý Mật lại chết ở trong tay hắn, thật là đáng sợ.
Cũng may Đan Hùng Tín tìm hắn nương tựa khiến cho Vương Thế Sung cũng thu phục được Yển Sư.
Sau đó thuộc cấp của Đan Hùng Tín cũng dẫn đầu hơn một nghìn tàn binh bại tướng nương tựa Lạc Dương, Vương Đức Nhân sau đó cũng xin hàng, Vương Thế Sung lập tức thoải mái, phong cho Vương Đức Nhân làm Đông quận thái thú, Bạch Mã huyện công, đảm nhiệm chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, dùng để chống lại Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ của Lý Ngôn Khánh.
Theo địa vực mà nói, Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ của Vương Đức Nhân cũng thỏa đáng.
Hắn đóng ở Đông Quận có thể nhìn qua Hoàng Hà và các quận phía Nam.
Tóm lại, Vương Thế Sung tuy trong lòng kiêng kỵ Lý Ngôn Khánh nhưng không thể cúi đầu.
Lý Ngôn Khánh ngươi muốn đối nghịch sao?
Vậy thì tốt, cứ để ngươi thụ địch với Vương Đức Nhân.
Đồng thời Vương Thế Sung cũng phái người tới Trường An, liên lạc với Lý Uyên tỏ vẻ Lý Đường là huynh, Vương Trịnh là đệ, đời đời hảo hữu, hắn còn đem ái nữ của mình là Vương Mỹ Phượng hiến cho Lý Uyên, tỏ vẻ nguyện vì Lý Đường tọa trấn Sơn Đông.
Lý Uyên từ chối cho ý kiến.
Không phải Lý Uyên không muốn tỏ thái đội mà hiện tại hắn cũng rất đau đầu.
Cuối tháng mười Lý Thế Dân đánh bại Tiết Nhân Tối ở Chiết Thứ thành, cũng trong tháng mười một công hãm Kim thành, Tiết Nhân Tối cơ hồ toàn quân bị diệt, không có tung tích, tuy nhiên mặc dù Kim Thành chiếm được Lý Quỹ lại bắt đầu hợp tác với Đột Quyệt, tỏ vẻ không hàng Lý Đường.
Lý Uyên vì chuyện này mà vô cũng giận dữ sai sứ giả chuẩn bị đánh Lý Quỹ.
Đúng vào lúc này một tinh tức kinh thiên động địa truyền tới từ Thiểm Châu.
Lưu Vũ Chu có ý đồ đánh chiếm Thái Nguyên, mệnh cho đại tướng dưới trướng là Tống vương lãnh binh, Tống vương này chính là Tống Kim Võng, người Hà Bắc, lúc đầu hắn ở Ngụy Lục về sau Ngụy Lục bị Đậu Kiến Đức chiếm đoạt, Tống Kim Võng bắt đầu nương tựa Lưu Vũ Chu, người này biết binh pháp rất có mưu lược, Lưu Vũ Chu còn đem muội muội của mình gả cho hắn.
Lý Uyên ở Quan Trung lập quốc không phải ai cũng thừa nhận.
Lưu Vũ Chu là một trong số đó hắn có ý đồ cướp lấy Thái Nguyên, công chiếm Tịnh Châu.
Tống Kim Võng sau khi nhận lệnh lập tức xuất binh cấu kết với Châu Trừng ở Giới Hưu huyện, nội ứng ngoại hợp lấy Giới Châu, quân tiên phong thì trực chỉ Tấn Dương. Lý Hiếu Cơ đang đảm nhiệm chức tổng quản Thiểm Châu, nghe thấy tung tích thì lập tức xuất binh ý đồ phục đoạt Giới Châu.
Nào biết dưới trướng của Tống Kim Võng có một viên đại tướng họ kép là Uất Trì, tên có một chữ Cung.
Lý Hiếu Cơ trên đường đi tới Giới Châu bị Uất Trì Cung phục kích, song phương chiến đấu với nhau cả ngày, Lý Hiếu Cơ chuẩn bị thu binh thì lại bị đơn kỵ của Uất Trì Cung xâm nhập vào trong quân, chém giết một đường lấy đi tính mạng của Lý Cơ, Đường quân đại bại lui về Tấn Dương.
Tư mã Thiểm Châu Đường Kiệm phái người cầu viện binh.
Lý Uyên sau khi biết Lý Hiếu Cơ bị giết chết thì kinh hãi.
- Hiếu Cơ chết trận ta biết giải thích cho Ngọc oa nhi thế nào đây?
Lý Uyên nói với Bùi Tịch, khuôn mặt mờ mịt không biết phải làm sao.
Bùi Tịch nói:
- Bệ ha hiện tại không phải là lúc cân nhắc nên giải thích thế nào với Lý lang, chuyện cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng đoạt lại Thiểm Châu, nếu không Tấn Dương, Tịnh Châu đều gặp nguy.
- Đúng thế, đúng thế.
Lý Uyên bồi hồi một lúc sau đó ổn trọng lại.
- Theo cách nhìn của Huyền Chân thì hiện tại ai đảm nhiệm chức chủ soái giải vây Thiểm Châu là hợp lý?
Bùi Tịch nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thiểm Châu là đất rồng, cần phải có một người xứng đáng, theo vi thần thì thái tử chính là người thích hợp.
Lời còn chưa dứt thì Lý Uyên đã khoát tay liên tục.
- Hà Đông chiến sự không yên, Nghiêu Quân Tố vẫn ngoan cố chống cự.
Thái tử hiện tại đang trấn án Hà Đông không thể đơn giản rời khỏi, chẳng lẽ bên cạnh tay ngoài thái tử không còn có chọn lựa nào khác sao?
Bùi Tịch nói:
- Có, nhưng chỉ là....
- Là ai?
Bùi Tịch do dự một lúc rồi nói khẽ:
- Nếu như thái tử không thể xuất binh thì chỉ có... Tần vương là thích hợp nhất.
Lý Uyên nghe được mi trắng liền nhăn lại.
Phái nhị lang xuất binh?
Lý Hiếu Cơ chết trận ở Thiểm Châu, bị tin tức Lý Mật chết đi át chế, cho nên cũng không có kẻ nào chú ý.
Thậm chí ở Trường An cũng rất ít có người biết, nguyên nhân rất nhiều, trọng yếu nhất là Lý Uyên không thể không giấu diếm thất bại ở Thiểm Châu, nếu bây giờ truyền ra thì sẽ khiến cho Trường An trở nên khủng hoảng.
Cho nên không thể không xử lý một chút.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác là Đông Đô chưa chiếm được.
Lúc này nếu như Ngôn Khánh biết được tin Lý Hiếu Cơ chết thì nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn, Lý Uyên rất yêu thích Lý Ngôn Khánh nhưng không có nghĩa là tin tưởng hoàn toàn hắn, thân làm đế vương làm sao có thể tin hoàn toàn một người, tâm tư đề phòng không được lúc nào nguội lạnh.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 167: Lý Ngôn Khánh sầu khổ.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Lý Uyên không phái người báo cho Lý Ngôn Khánh là Lý Hiếu Cơ chết, về phần Lưu Vũ Chu hắn cũng chưa từng để ý tới chuyện Lý Hiếu Cơ chết sẽ mang tới cho hắn bao nhiêu chỗ tốt. Lưu vũ Chu cũng thế, Tống Kim Võng cũng thế trong mắt bọn họ thì Lý Hiếu Cơ chỉ là một tôn thất bình thường mà thôi, Lý Hổ có bảy người con trai, chân chính nổi tiếng cầm đầu là Lý Uyên, Lý Thần Thông, Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Tông, Lý Bạch, thanh danh bọn họ đều vượt xa so với Lý Hiếu Cơ.
Dù sao đã qua ba mươi năm, trong ba mươi năm này Lý Hiếu Cơ mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, càng chớ luận thanh danh của hắn.
Về sau liên lạc với Lý phiệt Lũng Hữu, cùng với Lý Uyên khơi thông thương lộ Tây Vực, tuy đối với Lý Uyên trợ giúp rất nhiều nhưng thủy chung không để lại tên họ, cho dù Lý Hiếu Cơ được phong làm Ấp Vương nhưng cũng không được Lưu Vũ Chu để ý, nói thật ở Thiểm Châu cho dù là Đường Kiêm thanh danh cũng vượt xa so với Lý Hiếu Cơ, Lưu Vũ Chu, Tống Kim Cương chỉ quan tâm tới Tịnh Châu tổng quản Lý Nguyên Cát.
Nếu như bắt Lý Nguyên Cát làm tù binh được thì có thể đả kích danh vọng của Lý Uyên.
Uất Trì Cung mặc dù giết Lý Hiếu Cơ nhưng không biết mình giết ai, thi thể của Lý Hiếu Cơ được thuộc cấp đoạt lại, sau khi đem về Tấn Dương, Đường Kiệm cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại liền phái thân tín nhanh chóng đem quan tài của Lý Hiếu Cơ trở về Trưởng An, mau chóng chuẩn bị chiến tranh.
Mà lúc này ánh mắt của thiên hạ đều tập trung vào sông Lạc.
Bởi vì Vũ Văn Hóa Cập đã ở Bình Nguyên huyện xưng đế.
Lý Ngôn Khánh ở Hà Nam đánh lén Lý Mật, chiến sự đã trở nên bình thường lại, ở Hà Bắc, Vũ Văn Hóa Cập đăng cơ, Đậu Kiến Đức chuẩn bị binh mã chuẩn bị đại chiến.
Trong lịch sử, Vũ Văn Hóa Cập sau khi bị Lý Mật đánh tan đã trốn tới Ngụy quận xưng đế.
Tuy nhiên hôm nay Lý Ngôn Khánh chiếm lĩnh Cấp quận, ngăn cản đường đi của Vũ Văn Hóa Cập tới Ngụy quận, Vũ Văn Hóa Cập hoảng sợ như chó nhà có tang, làm sao dám trêu chọc Lý Ngôn Khánh được, cho nên hắn lựa chọn đột phá, bằng sức mạnh vượt sông Hoàng Hà sau đó chiếm lĩnh Thanh Hà cùng với Bình nguyên quận.
Vũ Văn Hóa Cập tuy thảm bại nhưng thực lực vẫn còn.
Dưới trướng của hắn có mấy vạn thiện chiến kiêu binh, con trai trưởng Vũ Văn Thành Đô lại là đại tướng số một thiên hạ.
Vũ Văn Hóa Cập sau khi ở Bình Nguyên xưng đế đã mệnh cho Vũ Văn Thành Đô thủ ở Trường Hà, giữ vững một đường tới Vĩnh Tế kênh, phía bắc có thể cướp lấy toàn bộ Bình Nguyên quận, phía nam thì có thể dựa vào Thanh Hà, phía Đông là hào trời Hoàng Hà, phía Tây thì có thể ác chiến với Đậu Kiến Đức. Vũ Văn Trí được phong làm đại thường tướng, ở Thanh Hà huyện hô ứng với Thành Đô, còn Quang Lộc đại phu Bùi Thế Củ trước kia thì được phong làm Thượng Thư lệnh, hiệp trợ thống lĩnh toàn bộ Thanh Hà quận.
Bùi Thế Củ, là tộc trưởng của Bùi thị Hà Đông, đa mưu túc trí, cùng với ngũ học thất đại gia đều có liên lạc.
Người này rất có tài kinh bang tế thế, hơn nữa còn khéo đưa đẩy giỏi về việc tự bảo vệ mình. Vũ Văn Hóa Cập lại nắm giữa hai con trai của hắn, khiến cho Bùi Thế Củ sợ ném chuột vỡ bình quý, ngoài ra Vũ Văn Hóa Cập còn bổ nhiệm Ngu Thế Nam làm thư ký giam, bộ máy chính quyền cơ hồ đã hình thành khung xương, trước tình huống như vậy Đậu Kiến Đức làm sao có thể lưu ý đến chuyện đánh chiếm Thiểm Châu. Tuy nhiên hắn đã biết Lưu Vũ Chu phá được Giới Châu uy hiếp tới sự an toàn của Lục Châu.
Mưa đông rất lạnh, tuy nhiên so với trước kia đã ấm hơn nhiều.
Nước không còn đóng thành băng nữa, một đêm mưa đông trôi qua, vạn vật giống như được tắm mát, gióng đông thổi qua, mang theo vài hơi lạnh.
Ngôn Khánh không ngủ đứng trước cửa sổ.
Xuyên qua cửa sổ, có thể chứng kiến hoa viên bên ngoài, ẩn hiện thúy sắc.
Ở trên bàn sách đang đặt một tấm vải trắng, chữ viết đỏ sậm, mơ hồ đã biến thành màu đen, dưới ánh nến chiếu xuống, tấm vải trắng hiện ra dòng chữ rõng ràng: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà đế vương.
Đó chính là di ngôn mà Hoàng Thái chủ Dương Đồng để lại.
Lý Ngôn Khánh hôm qua trở về Củ huyện đã nghe tin cung giam Trương Dận mang quan tài của Hoàng Thái chủ tới đây nương tựa.
Kỳ thật Lý Ngôn Khánh đã sớm biết rõ Trương Dận người này tuy nhiên chưa bao giờ gặp qua.
Trước đây Lô Dận phụng mệnh Dương Đồng mà cầu viện, Ngôn Khánh tránh mặt không gặp không phải hắn không muốn gặp mà không thể gặp mặt.
Gặp thì sao?
Chẳng lẽ lại đáp ứng Dương Đồng nội ứng ngoại hợp sao?
Lúc đó hắn đã biết được ý đồ của Lý Mật, chính muốn dựa vào cơ hội này diệt trừ Lý Mật, dựa vào cơ hội Lý Thần Thông du thuyết Sơn Đông mà tạo điền kiện.
* du thuyết (Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục các nơi khác áp dụng chủ trương của mình)
Ngôn Khánh tự cho rằng tâm địa của mình rất cứng rắn.
Dù sao Hoàng Thái chủ ở trong lịch sử cũng chết ở trong tay của Vương Thế Sung, mình chỉ tái hiện lịch sử mà thôi.
Tuy nhiên khi hắn chứng kiến di ngôn của Dương Đồng vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào khóc.
Rất nhiều người cho rằng, Lý Ngôn Khánh sở dĩ khóc là vì hắn trung với Tùy Thất, vì Dương Đồng mà bi thương. Nhưng Ngôn Khánh tin tường, hắn khóc là vì áy náy, năm năm trước hắn và Dương Đồng vội vàng gặp mặt, về sau không liên hệ với nhau nữa.
Khi đó Dương Đồng vẫn là một hài tử mười hai tuổi, cho dù lưu lại ấn tượng với Lý Ngôn Khánh cũng không sâu sắc.
Có lẽ Tiêu hoàng hậu xinh đẹp như yêu nghiệt mới lưu lại sâu sắc trong lòng hắn.... cho nên ở trong đêm đó Ngôn Khánh cam đoan sẽ phụ tá tùy thất, từ đó về sau hắn liên tục thăng chức, từ một kẻ bạch thân trở thành Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.
Lúc đó tuy có Dương Quảng thưởng thức nhưng phần nhiều vẫn là nhờ Tiêu hoàng hậu và Dương Đồng thôi động.
Vốn hắn cho rằng mình sẽ không bi thương nhưng khi đối mặt hắn vẫn rung động.
Lý Ngôn Khánh ta kiếp trước kiếp này cộng lại đã sống tới sáu mươi năm, nhưng ta không cách nào hoàn thành lời hứa với một đứa bé, thậm chí còn vô liêm sỉ tính toán với nó, vì chuyện này mà dương dương đắc ý, ta làm những chuyện này... có đúng không?
Hắn không dám suy nghĩ trốn ở trong trúc lâu thức trắng một đêm không ngủ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 168: Có con.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Đứng ở trước cửa sổ đầu óc hắn không ngừng hiện ra hình bóng của Trương Dận. À, hắn vốn tên là Lô Dận, là đệ tử của Phạm Dương Lô thị, Lô Dận lúc ở đại đường nước mắt giàn dụa, thanh âm của Lô Dận tường thuật vẫn vang ở bên tai Lý Ngôn Khánh.
- Bệ hạ biết rõ không may mắn thoát khỏi cho nên ở trước phật tổ đã cầu nguyện ba chuyện.
- Lý lang quân bệ hạ cầu nguyện cho lang quân vì bệ hạ báo thù rửa hận, còn có Vân Định Hưng, Vương Hành Bản, đúng là một lũ cầm thú.
Vương Hành Bản, Vân Định Hưng, Lý Ngôn Khánh nhớ kỹ hai cái tên này.
Tuy nhiên khi Lô Dận lên án mạnh mẽ Vương Thế Sung là cầm thú, trong lòng Lý Ngôn Khánh cũng hơi run rẩy.
Vương Thế Sung bọn họ là cầm thú thì mình là gì đây?
Lý Ngôn Khánh tay nắm vào cửa sổ, đè kích động ở trong lòng lại.
Thanh trúc ở cửa sổ đã bị hắn nắm chặt lại, trúc sắc bén đâm vào tay khiến cho máu tươi của Lý Ngôn Khánh ứa ra đầm đìa, thời gian trôi qua Lý Ngôn Khánh ngồi xổm xuống mặt đất, quỳ gối trước cửa sổ mà khóc thút thít, tra tấn tâm hồn này khiến cho hắn không cách nào thừa nhận.
Đúng thế kiếp trước làm quan hắn đã trông thấy vô số sự đấu đá.
Nhưng mà những cuộc đấu đá đó còn chưa tàn nhẫn đến tình trạng này, đấu tranh chính trị người nhà tuy bị ảnh hưởng nhưng không mấy khi liên quan đến tân tính mạng như thời đại này.
Mà bây giờ, một thiếu niên mười bảy tuổi lại....
Vốn hắn đã cho rằng mình trưởng thành, nhưng bây giờ phát hiện ra mình vẫn còn chưa đủ lãnh khốc, chưa đủ tàn nhẫn.
- Tướng công, tướng công ở trên lầu sao?
Ở dưới lầu truyền tới thanh âm của Đóa Đóa, Lý Ngôn Khánh vội vàng ngẩng đầu lau nước mắt ở trên mặt đi.
Mấy ngày qua hắn trở về định đoàn viên của thê tử nhưng vì chuyện của Dương Đồng hắn không cách nào thừa nhận được cho nên trốn ở trúc lâu muốn cầu yên bình một lát.
Tiếng bước chân truyền tới, Đóa Đóa đã đứng ở trên trúc lâu, sau lưng của nàng còn có Thúy Vân và Vô Cấu mà Tiểu Niệm thì ở sau cùng.
- Dương Chân chàng làm sao vậy?
Lý Ngôn Khánh xoay người lại cười nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là bụi bay vào mắt mà thôi.
- Tướng công nói dối, bên ngoài làm gì có gió.
Trưởng Tôn Vô Cấu cười hì hì đi tới, ôm lấy cánh tay của Lý Ngôn Khánh, ngửa mặt nhìn mặt của Lý Ngôn Khánh, đôi mắt tràn ngập ý ân cần.
Nàng vươn tay khẽ lau khuôn mặt của Lý Ngôn Khánh đi.
- Tiểu ca ca xấu hổ một mình vụng trộm đi khóc nhè.
- Ta đâu có khóc nhè, tất cả đều là cát bay vào mắt. Vô Cấu không cho phép muội nói lung tung.
- Vừa rồi có một trận gió thổi qua.
Ở bên ngoài mưa phùn lả lướt làm gì có cát bụi.
Bùi Thúy Vân quét mắt qua, ánh mắt rơi vào tấm vải trắng, trong mắt hiện ra một vẻ hiểu ý.
Nàng tiến tới khẽ nói:
- Dưỡng Chân sắp tới đầu xuân rồi.
- Thời tiết ấm dần, quan tài của bệ hạ cũng cần phải an trí thỏa đáng, cũng nên chôn cất thỏa đáng, Mang Lĩnh phong thủy không tệ hơn nữa còn cách gần đây, có thể nhìn về phía Đông Đô xa xa, cũng là phù hợp.
- Chàng thấy thế nào?
Lý Ngôn Khánh khẽ nói:
- Cứ thế sắp xếp đi, chọn nơi tốt, chờ ngày lành... chúng ta phong quang tiễn đưa cho bệ hạ.
- Vậy thiếp đi sắp xếp.
Đóa Đóa đi tới bên cạnh kéo tay Lý Ngôn Khánh:
- Tiểu yêu, Quan Âm tỳ đã có rồi.
- Sao?
Ngôn Khánh không kịp phản ứng, mở to mắt hỏi.
- Quan Âm tỳ đã có thai hai tháng.
Đóa Đóa khẽ nói:
- Trước kia nàng một mực không cảm thấy thoải mái, về sau Ngô tiên sinh tới chuẩn đoán bệnh nói nàng mang thai.
Lý Ngôn Khánh lập tức kinh ngạc.
Hắn quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Cấu, chỉ thấy nét mặt của Vô Cấu vẫn ngây thơ.
Có lẽ nàng không rõ tin tức này cho nên khi Đóa Đóa nói xong nàng cũng lộ vẻ mê man.
- Tiểu yêu, chàng hiện tại đã là cha, nếu như không biết khống chế mình thì sẽ làm cho chúng thiếp lo lắng.
Đặc biệt là Quan Âm tỳ, tối qua muội ấy chờ chàng rất lâu... chàng phải bảo trọng mình cho tốt, chớ để hài tử của chúng ta dẫm vào vết xe đổ.
Lý Ngôn Khánh khẽ gật đầu.
- Được rồi, chàng vừa đi lâu như vậy chắc chắn là có chuyện phải xử lý.
Chút nữa thiếp sẽ phái người mang thức ăn tới, đoán chừng khi trời sáng rõ chàng lại phải bề bộn, nếu như rảnh thì đi thăm hai đồ đệ kia.
Khuôn mặt Ngôn Khánh nở ra một nụ cười, hắn cố gắng đáp ứng.
Đóa Đóa cùng với Bùi Thúy Vân rời đi, một lát sau, Tiểu Niệm và Vô Cấu cũng đi.
Lý Ngôn Khánh ngồi ở bên cạnh bàn học, ngơ ngác nhìn tấm vải trắng, ta không thể để con trai của ta dẫm vào vết xe đổ, ta cần phải dốc toàn lực bảo hộ cho bọn chúng cả đời khoái hoạt.
Bệ hạ đi cho tốt, ta nhất định sẽ báo thù... Tấm vải trắng được đưa vào trong chậu than, thoáng cái đã bốc cháy lên.
Nhìn lửa trong chậu thiêu tấm vải trắng thành tro tàn, Lý Ngôn Khánh đứng dậy đi tới trước cửa sổ đẩy ra, thở dài một tiếng.
Triệu Hi Tiếu nói ở đây phong thủy rất tốt có thể để lại phúc trạch đời sau, tuy nhiên Dương Đồng không có con nối dõi, thì làm gì có đời sau, Viên Thiên Cương cùng với Lý Thuần Phong đều không ở đây, Triệu Hi Tiếu là người am hiểu nhất cho nên hắn nói thế nào thì làm thế đó, Lý Ngôn Khánh cũng chẳng muốn tranh luận.
Lô Dận nói Dương Đồng rất thích hoa đào.
Hắn hi vọng khắp dãy núi này có thể trồng hoa đào, để cho Dương Đồng được thỏa mãn.
Chôn cất ở vườn đào, phía xa xa có thể nhìn thấy Yển Sư và Đông Đô, Lý Ngôn Khánh hi vọng một ngày nào đó Dương Đồng ở trên trời có linh thiêng có thể nhìn thấy hắn đánh vào Đông Đô.
Tuy nhiên với tư cách là một đế vương, lăng mộ của Dương Đồng cũng không xem là xa hoa.
Người tiễn đưa cũng không nhiều, chỉ có Lý Ngôn Khánh, Bùi Nhân Cơ, Từ Văn Viễn bọn họ. Tiết Thu cùng với Tùy thất thù sâu như biển, chắc chắn không có khả năng tiễn đưa Dương Đồng về phần những người khác cảm tình với Tùy đế cũng không lớn, tuy bọn họ nhận chức quan của Tùy thất nhưng chẳng qua là do Lý Ngôn Khánh chiếu cố, vượt ngoài dự liệu của Lý Ngôn Khánh, Tổ Thọ lại đến, tự mình viết điếu văn đốt trên lăng mộ.
Hành động của Ngôn Khánh khiến cho Từ Văn Viễn càng thêm tán thưởng.
Trong mắt nhà Tùy Lý Ngôn Khánh đã làm tròn bổn phận của thần tử.
Nhưng trên thực tế trong lòng Lý Ngôn Khánh chua xót thế nào ai mà hiểu được, hắn vẫn chưa thể giống như những đế vương kia lãnh khốc vô tình.
- Chúa công, chúa công thấy Tô Uy này nên sắp xếp thế nào?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 169: Vương Hoàng rời khỏi Kỳ Lân đài.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Ở trong thư phòng, Tổ Thọ cẩn thận mở miệng hỏi thăm, Đỗ Như Hối, Tiết Thu, Trưởng Tôn Vô Kỵ liên tục được ủy thác trách nhiệm, Tổ Thọ dần dần đã được trọng dụng.
Hắn văn từ hoa mỹ, thư pháp xất chúng, có phong cách quý phái, dần dần đã là người không thể thiếu bên cạnh của Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh trầm ngâm một thoáng rồi khẽ nói:
- Ta tạm thời vô tâm để ý tới hắn, chờ khi ta trở về từ núi Thiếu Thất sẽ trò chuyện với hắn sau.
Tô Uy ở Thái Thủy đã bị Lý Ngôn Khánh bắt làm tù binh.
Vì xuất thân và địa vị của hắn không bình thường, hắn là Khai Hoàng lão thần, hiện tại đã quá già, tuy hắn bị Tùy Dạng Đế Dương Quảng cắt chức làm thứ dân nhưng trước khi tới Giang Đô vẫn hạ chỉ cho hắn đi theo, điều này cho thấy Dương Quảng vẫn rất xem trọng Tô Uy.
Người này năng lực xuất chúng, kinh nghiệm quan trường phong phú, lại có mưu trí.
Dựa vào ý định của Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là muốn trọng dụng Tô Uy. Vương Hoàng già rồi, Lý Mật sau khi bị giết thì cũng mất hết hứng thú với thời cuộc. Hai ngày trước Vương Hoàng đã nói với Lý Ngôn Khánh là muốn đem Kỳ Lân đài giao cho Sài Hiếu Hòa, chuyên tâm biên soạn một cuốn sách tên là Đại Nghiệp Khuyết Thất Lục, tâm ý vô cùng kiên định, Lý Ngôn Khánh cũng không thể nào thay đổi được chủ ý này.
Đại Nghiệp Khuyết Thất Lục nói từ lúc Dương Quảng đăng cơ cho tới khi diệt vong.
Vương Hoàng nói:
- Lão phu lớn tuổi, tinh lực đã không còn được như lúc trước, nếu tiếp tục giữ Kỳ Lân đài thì khó có thể không phát sinh sai lầm, hiện tại Kỳ Lân đài bộ khung đã hoàn thành, sau này chỉ cần tiếp tục hoàn thiện là được.
Lão phu muốn soạn sách bình luận về thời Đại Nghiệp, chúa công nếu như thương cảm lão hủ thì hãy để lão hủ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này.
Vương Hoàng xuất thân sĩ phu, cả đời bôn ba kiến công lập nghiệp.
Nhưng hắn cả đời không được như ý m uốn, hắn đắc tội với Tùy Văn Đế, đày tới Lĩnh Nam, sau đó được Hán vương Dương Lượng coi trọng, mang hắn tới bên cạnh, nhưng lại không nghe theo đề nghị của hắn. Từ khi Vương Hoàng đi theo Lý Ngôn Khánh xây dựng Kỳ Lân đài mới khởi sắc, coi như đã hoàn thành đại sự. Tuy nhiên Vương Hoàng vẫn mong muốn có thể để lại danh hào ỏ trong sĩ lâm, muốn được sĩ lâm tiếp nhận thì cần phải lưu lại vài thứ.
Lý Ngôn Khánh thấy Vương Hoàng đã quyết định thì cũng không cưỡng cầu nữa.
Sài Hiếu Hòa đích thật là có tài hoa, nhưng Lý Ngôn Khánh cảm thấy còn thiếu chút gì đó.
Từ Văn Viễn là văn sĩ, khó tránh khỏi không thích hợp, Tô Uy thì phù hợp nhưng muốn cho hắn cúi đầu thì rất khó, chỉ dựa vào việc Tô Điệp hiệu lực dưới trướng của Từ Thế Tích thì không đủ, muốn cho lão thần Khai Hoàng như hắn thuần phục thì cần phải dùng thủ đoạn đặc biệt.
Cho nên Lý Ngôn Khánh cũng không vội gặp mặt Tô Uy.
Ở Huỳnh Dương mọi chuyện vẫn còn rất tốt, vẫn bình thường.
Năm ngoái đại bộ phận Hà Nam đã đến mùa thu hoạch, cho nên Trịnh thành, Khai phong Dương thành ba nơi to lớn như vậy luân phiên chiến hỏa vẫn không xuất hiện xói mòn nhân khẩu quá lớn, điều này cũng khiến cho Lý Ngôn Khánh giảm bớt áp lực. Tuy nhiên nếu như có thiên tai không thể nói trước là Lý Ngôn Khánh sẽ mở kho Lạc Khẩu cứu tế dân chúng, hiện tại Lạc Khẩu kho càng ngày càng ít đi, tháng trước Đỗ Như Hối tới đây đòi hai vạn thạch lương thảo khiến cho Lý Ngôn Khánh đau lòng không thôi.
Không chỉ Trịnh thành mà Hà Nội và Cấp quận cũng gặp tình trạng như vậy.
Cấp quận tuy có một Lê Dương kho nhưng vẫn không đủ, Lý Ngôn Khánh với tư cách là Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, cần phải tích súc nông cụ và súc vật, khi Cấp quận cần thì hắn sẽ phải cung cấp ngay lập tức.
Tóm lại Lạc Khẩu kho tuy vật tư dồi dào nhưng đến khi sử dụng sẽ phát sinh hiện tượng giật gấu vá vai, Lý Ngôn Khánh cuối năm ngoái lại tiến hành miễn thuế cho dân chúng.
Nói cách khác trong vòng một năm, hắn không có thu nhập tài chính nào khác, chỉ có thể dựa vào Lê Dương Lạc Khẩu nhị kho mà chi tiêu.
- Tổ tiên sinh, Vĩnh Châu cùng với Trịnh Châu hai nơi đã bắt đầu trưng binh chưa?
- Đã bắt đầu, tuy nhiên Tân lang quân và Trịnh lang quân hơi chậm chạp.
- Hiện tại công việc chế tạo giáo vác chế tạo Công Tử cày phục vụ cho đầu xuân đang rất nặng nề, bọn họ có vẻ không theo kịp.
Công Tử cày chính là Khúc Viên cày mà Lý Ngôn Khánh dựa vào trí nhớ sáng tạo ra.
Trải qua một thời gian dùng thử, dân chúng Huỳnh Dương đối với Khúc Viên cày cơ bản cũng đã tiếp nhận, nhu cầu lập tức tăng cao, Lý Ngôn Khánh bắt đầu để phường nấu sắt của Trịnh gia chế tạo, chuyện này vốn cũng không có vấn đề gì nhưng Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương đang cần tăng cường quân bị không thể trì hoãn, hắn quyết định mở rộng binh mã ở Huỳnh Dương lên năm vạn người, Hà Nội Cấp quận cũng mở rộng thêm hai vạn người, binh lực ở Huỳnh Dương thoáng chốc đã tăng lên gấp hai, rất nhiều quân giới và phú trọng cần phải chế tạo, khiến cho Trịnh gia cũng vô cùng đau đầu.
Vì cam đoan cung ứng, phường nấu sắt Trịnh gia đã phát huy toàn bộ mã lực.
Nhưng chuyện này còn liên quan đến đủ loại vấn đề ví dụ như lắp rắp Khúc Viên cày, quân giới tổ hợp.... tất cả đều tổn hao tâm tư, Trịnh Hoành Nghị vài này trước đó có gửi thư nói, Trịnh Tổ Hành huynh đệ hiện tại bận như điên.
Hoàn cảnh như vậy Lý Ngôn Khánh cũng không thể chế tạo ra thiết bị tự động.
Dù sao để lý luân 1500 năm sau nói cho người bây giờ cũng là rất khó khăn.
Ngôn Khánh biết rõ sau thời Đường giáo sử dụng cơ hồ bị tuyệt tích.
Cho dù là giáo bình thường nhất ở đời sau cũng không nhiều, vì bên trong còn liên lụy đến công nghệ chế tác.
Chế tạo một thanh giáo chuẩn tổn hao tổng cộng gấp 30-50 thanh trường thương bình thường.
Thế nhưng mà uy lực của trường thương không kém hơn giáo bao nhiêu.
Lý Ngôn Khánh cũng hơi khó khăn, không biết cái này lấy hay bỏ đây?
- Như vậy đi nói với Tân lang quân và Trịnh lang quân rằng trường giáo tạm thời không chế tạo, trước hết tân lực chế tạo mâu thủ và trường thương. Phái người nói cho Trịnh Nhân Cơ Trịnh công rằng Công Tử cày không được trì hoàn đầu xuân năm sau phải hoàn thành để sử dụng, nếu không được mời Trịnh gia ra mặt triệu tập tất cả những người lành nghề ở Huỳnh Dương lại.
Tổ Thọ nghe xong gật gật đầu ghi chép lại.
- Lang quân, các phu nhân ở bên ngoài thúc giục mong lang quân mau chóng khởi hành.
Lý Ngôn Khánh nghe được thì cười ha hả.
- Vậy ta đi trước, ngươi đem chuyện ta vừa nói mau chóng hành động.
Còn nữa mệnh cho Hoàng Quân Hán suất bộ vượt qua Hắc Thạch độ mười lăm dặm, ở Long Hổ thiết lập doanh trại, ta muốn trước ngày mười lăm tháng giêng phải hoàn thành bảo trì áp lực với Vương Thế Sung, cho hắn hàng ngày cũng không thể bình an.
- Vâng.
Tổ Thọ khom người tuân mệnh.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1