Một vị tu sĩ long tộc Minh Khiếu Kỳ thấy Kim Bằng Vương yếu thế, nguyên bản dám mở miệng, lá gan lớn chút, nói:
- Kim Bằng Vương tại thủy chi đại trận, ngươi bị nhốt trong trận. Nếu không có Cổ Thần tiền bối phá trận, cứu ngươi đi ra, ngươi ngay cả thủy chi đại trận cũng không ra được, vẫn còn bị nhốt lại bên trong trận ở lăng mộ Hắc Đế. Cổ Thần tiền bối cứu mọi người, ngươi có thể không tiếp thu ân tình của hắn. Thế nhưng tại thủy chi đại trận, Cổ Thần tiền bối có ân cứu mạng đối với ngươi, ngươi có thể nào quên? Ân tình ngươi đã quên hết sạch, một chút thù hận lại vẫn ghi nhớ trong lòng, Kim Bằng Vương, sao ngươi có thể như vậy?
Chúng tu sĩ tại đây vừa nghe, thế mới biết nguyên lai tại thủy chi đại trận, Cổ Thần cũng cứu Kim Bằng Vương một lần, trong mắt đối với Kim Bằng Vương càng khinh bỉ.
Thạch Hầu Vương và Kim Bằng Vương cũng đứng trước mặt Cổ Thần, cùng Kim Bằng Vương đối lập, Thạch Hầu Vương nói:
- Yêu tộc chúng ta tuy rằng là yêu, nhưng là ân cừu phân minh, có ân báo ân, có cừu báo cừu, Kim Bằng Vương, nếu Cổ Thần đạo hữu đã cứu tính mệnh của ngươi, có cừu oán gì, cũng có thể trung hòa với nhau. Chúng ta ở trong Mộ phần Hắc Đế đều nhờ Cổ Thần đạo hữu, mới có thể từ trong tay nhân tộc cường giả đào sinh, lấy phần ân tình đó, Thạch Hầu Vương ta ghi khắc trong tim, Kim Bằng Vương, ngươi nếu muốn tìm Cổ Thần đạo hữu báo thù, vậy phải hỏi qua Thạch Hầu Vương ta trước đã.
- Ta Ma Đằng Vương cũng sẽ không vong ân phụ nghĩa.
Ma Đằng Vương vẫn băng lãnh không nói, cũng mở miệng nói một câu.
- Ngươi... Các ngươi hai tên vô liêm sỉ!
Kim Bằng Vương tức giận đến nói lắp bắp, nếu là Thạch Hầu Vương và Ma Đằng Vương cũng đừng về phía Cổ Thần, cho dù Kim Bằng Vương hắn lông tóc chưa thương, lại là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, một mình hắn cũng không phải đối thủ của nhiều người như vậy.
Phải biết rằng, Thạch Hầu Vương trời sinh thân thể cường hãn, sức chiến đấu rất mạnh, đủ có thể so với siêu cấp cường giả Hư Không kỳ.
Thạch Hầu Vương và Ma Đằng Vương ánh mắt nhìn thẳng Kim Bằng Vương, cũng không lùi bước, Thạch Hầu Vương tuy rằng không phải địch thủ của Kim Bằng Vương. Nhưng Kim Bằng Vương cũng khó giết được hắn, nên Thạch Hầu Vương căn bản không sợ. Ma Đằng Vương là thực vật sinh linh tu sĩ, tuy rằng chỉ có tu vi Đằng Vân hậu kỳ, nhưng thực vật sinh linh trong đám Độ Hư cường giả đoàn kết thành một chỉnh thể, bởi vì thực vật sinh linh trong tu đạo, cường giả thành công cực nhỏ, do đó rất đoàn kết. Ma Đằng Vương có toàn bộ thực vật sinh linh cường giả làm chỗ dựa vững chắc, nên cũng không sợ Kim Bằng Vương.
Thạch Hầu Vương, Ma Đằng Vương, cùng với chúng long tộc cường giả đem Cổ Thần bảo hộ ở giữa, nếu Kim Bằng Vương muốn động thủ với Cổ Thần, thế tất muốn đại chiến một hồi với hai vị yêu vương cùng với long tộc cường giả trước.
- Tốt...thôi vậy, thôi vậy!
Kim Bằng Vương thấy không làm gì được Cổ Thần, khí thế giảm xuống, nói:
- Cổ Thần hôm nay có nhiều người như vậy thay ngươi trợ trận, bản vương liền tha cho ngươi một lần, bất quá, ngươi có thủ trảm trái tim của bản vương, bản vương vẫn sẽ ghi nhớ trong lòng. Trong lăng mộ Hắc Đế, ngươi và bản vương là quan hệ đồng minh, cứu bản vương là chuyện tất nhiên, nhưng bản vương không phải người vong ân phụ nghĩa, từ nay về sau, ta sẽ không tìm tới ngươi để trả thù. Thế nhưng ngươi không được xuất hiện ở trong tầm mắt của ta. Bản vương đến chỗ nào, ngươi đều phải cách xa ra, nếu lại để bản vương thấy một lần, tất trảm đầu chó của ngươi, hừ!
Kim Bằng Vương tức giận hừ một tiếng, xoay người một cái, nghìn trượng cự sí vỗ mạnh thân thể trong nháy mắt biến mất không thấy. Tiếp theo liền xuất hiện ở ngoài nghìn dặm, lại vỗ liền xuất hiện ở ngoài ba nghìn dặm, Kim Bằng Vương làm phi cầm bộ tộc, độn tốc cực nhanh, còn hơn Ngô Tinh.
Sau khi Kim Bằng Vương rời khỏi, Thạch Hầu Vương đối với Cổ Thần ôm quyền nói:
- Cổ Thần đạo hữu, Kim Bằng Vương tuy rằng vừa mới tự cho là đúng, lòng dạ chật hẹp, trừng mắt tất báo, thái độ làm người cũng không gian xảo, nói lời giữ lời. Ngươi có thể yên tâm, ngày sau hắn sẽ không chủ động tìm ngươi trả thù, đa tạ đạo hữu tại Mộ phần Hắc Đế tương trợ, Thạch Hầu Vương rất cảm kích, ngày sau nếu có khó xử, bản vương nhất định tương trợ, hôm nay tạm thời cáo từ.
- Cáo từ!
Ma Đằng Vương mặt vô biểu tình nói thêm một câu.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đa tạ nhị vị đi thong thả!
Thạch Hầu Vương và Ma Đằng Vương thân thể nhoáng lên liền biến mất không thấy, lại xuất hiện tại đông phương xa xa.
Chờ yêu tộc cường giả rời khỏi, Ngô Tinh khí thế rất nhanh liền suy giảm, sắc mặt càng tái nhợt, thân thể đều có chút lung lay sắp đổ, Ngô Tinh nói:
- Cổ Thần lão đệ, ngươi đi con đường nào?
Trong ánh mắt Cổ Thần lộ ra vẻ chờ đợi, nói:
- Ta lúc này đây tiến nhập trần thế, đã hơn sáu mươi năm, trong lòng có nhiều người tưởng niệm, hồi lâu không gặp mặt, ta đi trước Đại Mông đế đô, sau đó trở lại Hư Thiên Tông.
Nghe Cổ Thần nói về Đại Mông đế đô, Ngô Tinh cùng người khác long tộc cường giả khác liếc nhau, trong ánh mắt để lộ ra một cổ kỳ quái.
Cổ Thần cảm giác nhạy cảm, lập tức cảm ứng được một tia không ổn, hỏi:
- Đại Mông Đế Đình làm sao vậy?
Ngô Tinh nói:
- Ba mươi bảy năm trước ngươi đi bắc hoang, Trịnh Diệc Hùng và Tàng Khôn Phàm đều từ trong sinh tử bí cảnh đi ra. Bởi vì ngươi đã lâu không xuất hiện. Bọn họ tìm không được ngươi, biết được Đại Mông Đế Đình Tiên Âm đế quân là bởi vì ngươi mới ngồi trên đế quân vị, cho rằng Đại Mông Đế Đình cùng ngươi có quan hệ không cạn. Hư Thiên Tông có trận hộ sơn, bọn họ tuy rằng muốn hủy tông môn của ngươi, nhưng đi vào không được, liền trút lửa giận lên đầu Đại Mông Đế Đình.
- Cái gì?
Trong lòng Cổ Thần chấn động, mở trừng hai mắt, nói:
- Tiên Âm thế nào?
- Cổ Thần lão đệ không cần lo lắng, khụ khụ...
Ngô Tinh thấy Cổ Thần kích động, nhịn không được nói nhanh một chút, liền ho khan một trận kịch liệt, mới nói:
- Mấy năm nay ta hối hả ngược xuôi, Đại Mông đế đô cơ bản là điểm dừng chân của ta tại trung thổ. Một năm đó, ta vừa lúc tìm được Kim Long tộc, thống nhất long tộc, trở lại trung thổ, liền liền Đại Mông đế đô, vừa đúng gặp gỡ ba người Trịnh Diệc Hùng, Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn tàn sát hàng loạt dân trong thành tàn sát hàng loạt dân trong thành. Mông gia tu sĩ mười phần chết chín, Mông Tiên Âm trốn trong tiểu tiên giới, mới tránh được một kiếp, khi ta đến, tiểu tiên giới cũng sắp bị hủy trên tay bọn chúng, ta đem ba người đẩy lùi, Mông Tiên Âm liền từ trong tiểu tiên giới đi ra, nàng không có thụ thương, chỉ là toàn bộ Mông gia chỉ còn chưa tới mười người sống sót, rốt cuộc bị hủy.
Biết được Mông Tiên Âm không có gặp chuyện không may, trong lòng Cổ Thần thư sướng không ít, nói:
- Trịnh Diệc Hùng chính là Trịnh gia lão tổ kia?
Trong thanh âm của Cổ Thần tràn đầy sát khí.
Ngô Tinh gật đầu, nói:
- Tàng gia hai vị lão tổ đều chết ở trong Mộ phần Hắc Đế, tu sĩ ngày đó đồ sát Đại Mông đế đô chỉ còn lại có một mình Trịnh Diệc Hùng.
- Trịnh Diệc Hùng, một ngày nào đó, ta phải đem hắn bầm thây vạn đoạn.
Cổ Thần hung ác nói:
- Ngô Tinh đại ca, đa tạ ngươi xuất thủ cứu giúp, Tiên Âm hiện ở nơi nào?
Ngô Tinh nói:
- Thánh Đình vứt bỏ Mông gia, bọn họ tại nhân tộc hầu như không có chỗ dung thân. Ta muốn bọn họ đi trước long tộc ở lại. Bọn họ lại không muốn, sau đó ta tìm được đệ muội, nói chuyện của Mông gia, đệ muội thật ra rất sảng khoái đưa bọn họ dẫn vào Hư Thiên Tông. Những năm gần đây, Tàng gia và chư tử thế gia đối với ngươi tìm kiếm khổ sở. Đã lâu không tìm được, một bụng lửa giận đều phát tiết lên Hư Thiên Tông, vài tu sĩ của Hư Thiên Tông ra ngoài đều bị giết, hiện tại tu sĩ Hư Thiên Tông cơ bản không ra ngoài đã ba mươi năm, không có tuyển nhận đệ tử mới. Mông Tiên Âm và Mông gia tu sĩ vẫn đều ở trong Hư Thiên Tông.
Chương 40: Hồi tông. (Hạ)
Cổ Thần thầm than thế sự khó lường, nhớ tới năm đó Mông gia và Hư Thiên Tông sinh tử chi cừu, thủy hỏa bất dung, đến tối hậu, dĩ nhiên là Hư Thiên Tông trở thành chỗ dung thân cuối cùng của bọn họ. Cổ Thần biết Hư Thiên Tông Thái thượng trưởng lão có thể đáp ứng để Mông gia tu sĩ tiến đến, nguyên nhân lớn là vì hắn.
Biết được Mông Tiên Âm đã ở Hư Thiên Tông, Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Nếu Tiên Âm đã ở Hư Thiên Tông, ta liền trực tiếp trở lại đó. Ngô Tinh đại ca, theo như lời ngươi vừa nói, sinh tử bí cảnh là đị phương nào? Sao Trịnh Diệc Hùng và Tàng Khôn Phàm đều là từ đó đi ra?
Ngô Tinh nói:
- Sinh tử bí cảnh là thánh địa của Bách Thánh Các, nghe nói là tổ Khâu của Bách Thánh Các mở ra một tiểu thế giới, bên trong cải biến sinh mện huyền ảo khó lường. Tu sĩ ở trong sinh tử bí cảnh, nguyên thọ nguyên kéo dài ba lần, nghĩa là ở trong đó ba trăm năm, thọ nguyên chỉ trôi qua một trăm năm. Nghìn năm trước tam tộc đại chiến, Độ Hư cường giả liên tục vẫn lạc. Nhưng sống đến tối hậu khẳng định vẫn còn một ít, nhân tộc Độ Hư cường giả toàn bộ đều tiến nhập sinh tử bí cảnh. Ở trong đó một nghìn năm, nguyên mới trôi qua hơn ba trăm năm, như vậy có thêm hai lần thời gian để trị liệu thương thế.
- Thì ra là thế, thế gian dĩ nhiên có địa phương cải biến được sinh mệnh tắc. Quả nhiên thần kỳ!
Cổ Thần lặng yên hiểu ra. Lúc này mới hiểu được vì sao kiếp trước nhìn không thấy Độ Hư cường giả, tu sĩ hậu bối đều cho rằng cường giả Độ Hư bí cảnh đều tại nghìn năm trước tam tộc đại chiến vẫn lạc cả rồi. Nhưng một hồi đại chiến, sao có thể khiến toàn bộ Độ Hư cường giả vẫn lạc? Tổng thể có một tí cường giả chống đỡ tới cuối cùng mới đúng?
Đồng thời, Cổ Thần đối với sinh tử bí cảnh lại rất kinh ngạc. Hắn bước vào Độ Hư bí cảnh, tự nhiên biết sinh mệnh tắc là tắc huyền ảo, khó lường nhất. Cổ Thần đối với lĩnh ngộ tắc cũng đã nhập môn rồi. Thế nhưng đối với sinh mện tắc thì hoàn toàn là một chút cảm ứng cũng không có, càng đừng nói tới lĩnh ngộ.
Đừng nói Cổ Thần, chính là Ngô Tinh đều còn chưa cảm giác tới được sinh mệnh tắc.
Ngô Tinh nói:
- Bách Thánh Các thánh Khâu là tiên tôn thời đại Thái Cổ. Nhân vật của thời đại đó, tu vi bước vào cảnh giới nào, hắc hắc... Ngay cả thượng cổ năm vị đại đế đều không đạt được cảnh giới của tiên vương tiên tôn Thái Cổ, cũng chỉ có thể ở trong tưởng tượng của ta, khụ...khụ....
Ngô Tinh thần tình ao ước, nói xong có chút kích động. Hô hấp quýnh lên, lại ho khan kịch liệt.
- Ngô Tinh đại ca, thương thế của ngươi...
Cổ Thần lo lắng nói.
- Đại thống lĩnh, ngươi sớm trở về dưỡng thương đi thôi!
Chúng long tộc tu sĩ thấy thế vội la lên.
Ngô Tinh ngừng ho khan, nói:
- Cổ Thần lão đệ, lúc này đây đại ca ta tổn thất thảm trọng, không có vài chục năm, đừng mơ tưởng phục nguyên. Sau đó ta không thể giúp được ngươi cái gì hiện tại ngươi cũng cường đại rồi. So với ta chưa được, nhưng chờ vài chục năm nữa, bọn họ muốn tại tu dưỡng vượt qua, đối với ngươi cũng không tạo thành uy hiếp gì, ngươi phải chú ý là Kim Bằng Vương. Tuy rằng hắn nói sẽ không đến chủ động tìm ngươi trả thù, nhưng phải cẩn thận hắn giở mặt. Ngoại trừ Kim Bằng Vương, ngươi còn phải chú ý nhân tộc cường giả, Độ Hư cường giả trong sinh tử bí cảnh số lượng tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng cũng không quá ít. Đồng thời, cường giả có thể trải qua tam tộc đại chiến mà tồn tại cũng không phải là hạng người chỉ có hư danh. Ngươi phải cẩn thận Thánh Đình trả thù.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta sẽ chú ý.
- Ngươi muốn đặc biệt lưu ý một người.
Long Thương ở bên cạnh nói:
- Tàng gia đệ nhất cường giả nghìn năm trước Tàng Khôn Huyề.
- Tàng Khôn Huyền?
Cổ Thần cả kinh nói:
- Hắn không chết?
Tàng Khôn Huyền là người sáng lập Đại Doanh Đế Đình, Cổ Thần kiếp trước nghe nói hắn đã bị yêu tộc Thiên Hồ Vương đánh chết.
Long Thương nói:
- Nghìn năm trước sau khi đại chiến kết thúc, Tàng gia tổng cộng có tám vị Độ Hư cường giả, cũng không vẫn lạc hết. Nhưng đều là bản thân bị trọng thương, bọn họ đều tiến nhập sinh tử bí cảnh, hiện tại còn mấy vị cũng không biết.
Cổ Thần con ngươi co rụt, thực lực Tàng gia tại nghìn năm trước thật là khổng lồ, trong lòng đột nhiên nhớ tới từ trên tay Tàng gia hai vị lão tổ lấy được hai quyển Ngũ Hành Phân Thần Ấn. Cổ Thần thầm nghĩ: chẳng lẽ quyển hạ kia chính là trong tay Tàng Khôn Huyền? Tại nghìn năm trước Tàng Khôn Huyền đều là đại danh đỉnh đỉnh, chính là nhân vật a.
Long Thương đem tu vi, dung mạo của Tàng Khôn Huyền miêu tả một lần. Cổ Thần ghi tạc trong lòng, sau đó, liền cùng chúng tu sĩ long tộc cáo biệt, chuẩn bị phản hồi Hư Thiên Tông. Ba người Ngô Tinh, Long Thương, Long Việt đều là trọng thương. Chỉ có Long Đào chưa tổn hại, bốn người cũng trở lại sào huyệt Kim Long tộc, ba vị bị thương cũng cần chữa thương.
Cổ Thần độn tốc như quang, tại trong hư không liên tục thuấn di, kinh qua hành trình Mộ phần Hắc Đế, tu vi của hắn mới vào Độ Hư Đằng Vân sơ kỳ, bước vào Đằng Vân trung kỳ, đối với lĩnh ngộ không gian tắc, tăng sâu không ít. Hiện tại cự ly Cổ Thần thuấn di có thể đạt tới năm sáu nghìn trượng. Cộng thêm Cửu Long Phù Không Môn có hiệu quả ngay lập tức thuấn di vạn trượng. Do đó, trong nháy mắt Cổ Thần có thể thuấn di một vạn sáu nghìn trượng. Còn hơn thuấn di Giá Vụ cường giả, độn tốc đều nhanh hơn.
Cùng sư tỷ phân ly hơn sáu mươi năm, cùng Mông Tiên Âm càng ly biệt hơn tám mươi năm, lúc này trở lại Hư Thiên Tông, dù là Cổ Thần bước vào Độ Hư, tâm tình sau khi siêu nhiên thế ngoại cũng nhịn không được tim đập nhanh hơn, trong lòng mong đợi.
Chỗ Mộ phần Hắc Đế cùng Hư Thiên Tông cách nhau khoảng chừng ba mươi vạn lý. Lấy tốc độ của Cổ Thần hiện tại, dọc theo đường đi hắn chưa chịu bất kỳ ngăn trở gì, nửa canh giờ, liền từ bầu trời Mộ phần Hắc Đế đi tới Linh Hư Sơn mạch Hư Thiên Tông.
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận đối với Cổ Thần mà nói, thùng rỗng kêu to, thần không biết quỷ không hay liền đi qua Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, tiến nhập trong Hư Thiên Tông.
Hư Thiên Tông, ngọn núi cao nhất Đô Thiên Phong, còn có bốn tòa vũ phong khác là Bách Thảo Phong, Ẩn Kiếm Phong, Thanh Viêm Phong, Lạc Hà Phong.
Tứ tòa vũ phong và ngọn núi cao nhất Đô Thiên Phong cách nhau khoảng hai trăm trượng. Cổ Thần đi qua Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, toàn bộ Hư Thiên Tông ngũ mạch đều nằm trong cảm ứng của hắn.
Tòa sơn phong nào có người hành tầu, tòa sơn phong nào có người nói chuyện đều không thoát khỏi tai, mắt của Cổ Thần. Đương nhiên, đây là chỉ bên ngoài, nếu là bên trong, có tường cách trở, thanh âm cùng không khí ba động sẽ bị ngăn trở.
Trong lòng Cổ Thần lấy làm kinh hãi, hơn tám mươi năm chưa trở lại Hư Thiên Tông, Hư Thiên Tông cùng tám mươi năm trước có biến dạng lớn.
Tám mươi năm trước, Hư Thiên Tông cao thủ Mệnh Tuyền bí cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, tu sĩ Thần Hải bí cảnh số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm, đại đa số tu sĩ đều là đệ tử nhập môn, lấy Tiên Thiên cảnh chiếm đa số.
Thế nhưng hiện tại, nhân số muốn so với tám mươi năm trước thiếu một ít, chỉ khoảng hai nghìn người, nhưng trong đó dĩ nhiên không có một tu sĩ Tiên Thiên cảnh, chí ít đều là tu vi Thần Hải bí cảnh. Trong đó không ít đều là cao thủ Mệnh Tuyền bí cảnh.
Tựu ngay cả cao thủ Minh Khiếu Kỳ cực hạn cũng đều có không dưới mười vị.
Xem ra Hư Thiên Tông thu được Hư Thiên Kinh nguyên kinh và Đỉnh Thiên Quyết của Thái Hư Cung, thực lực phát triển thật mạnh. Tuy rằng đã ba mươi năm không thu đệ tử mới, nhưng thực lực so với trước đây vẫn mạnh hơn vô số lần.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cổ Thần không biết, thiên địa có số mệnh, vạn năm trước chư tử đại tiên tập thể thất tung, Cổ Hoang xảy ra biến cố trọng đại, có người phong ấn tiên phàm thông đạo, định trụ số mệnh, từ nay về sau thiên hạ không có ai có thể bước vào Hợp Đạo kỳ.
Nghìn năm trước tam tộc đại chiến, khí huyết bao trùm toàn bộ Cổ Hoang, đem thiên địa vốn đã yếu ớt càng tách ra không còn tăm hơi. Do đó, nghìn năm qua, Cổ Hoang cũng có khó lấy ra một Độ Hư cường giả.
Thế nhưng, theo Cổ Thần sống lại, tu vi một đường nước lên thuyền lên, đại khí vận tùy thân, toàn bộ thiên địa số mệnh tựa hồ chậm rãi khôi phục theo hướng nghìn năm trước/
Cổ Thần tinh tế cảm ứng một phen, cũng không có nghe được thanh âm của Hư Tử Uyên và Tiên Âm, thế nhưng, lại cảm ứng được, trong Tử Tâm Tiểu Trúc có không khí ba động truyền đến, chứng tỏ bên trong có người ở.
Tử Tâm Tiểu Trúc là nơi ở cũ của Hư Tử Uyên, đã có người ở lại, như vậy, vô cùng có khả năng chính là Hư Tử Uyên.
Thân ảnh Cổ Thần chợt lóe liền biến mất không thấy, hai lần thuấn di liền đi tới Bách Thảo Phong, lại một lần thuấn di nữa, thân thể hắn đã trực tiếp xuất hiện ở trong Tử Tâm Tiểu Trúc.
Cự ly gần như vậy, coi như là ở bên trong, thanh âm và pháp lực ba động đều không thoát khỏi cảm ứng của Cổ Thần, trong Tử Tâm Tiểu Trúc, không chỉ có Hư Tử Uyên ở lại, có một người khác, Cổ Thần đối với khí tức của nàng cũng thập phần quen thuộc, chính là Tiên Âm.
Hơn mười năm không gặp, Hư Tử Uyên đã là cao thủ Minh Khiếu Kỳ cực hạn, Tiên Âm cũng đạt được tu vi Minh Khiếu hậu kỳ. Hư Tử Uyên là thuần âm chi thể, sáu mươi năm trước đã bước vào Minh Khiếu Kỳ, hiện tại đạt tới Minh Khiếu Kỳ cực hạn, cũng là bình thường. Tiên Âm trải qua thời gian tám mươi năm, tựu bước vào cảnh giới Minh Khiếu hậu kỳ, tốc độ tu luyện tại Tu Chân Giới quả thực chính là đột nhiên tăng mạnh.
Xem ra, Hư Tử Uyên mấy năm nay mỗi ngày đều ở trong tiểu tiên giới tu luyện một canh giờ, hiệu quả không nhỏ.
Cổ Thần Nguyên Thần dung nhập trong khiếu, cả người vô thanh vô tức, thần thức không thể thăm dò, đi tới bên trong Tử Tâm Tiểu Trúc. Hư Tử Uyên và Tiên Âm cũng không phát giác ra.
Hư Tử Uyên và Tiên Âm ngồi đối diện với nhau ở trong phòng, thanh âm của Hư Tử Uyên rõ ràng vang lên bên tai Cổ Thần:
- Tiên Âm muội muội, cớ chi mặt ủ mày chau, còn đang vì Minh gia mà thương tâm sao?
Nghe Hư Tử Uyên nói, hiển nhiên nàng vừa đi tới trong phòng của Tiên Âm.
Cổ Thần giơ bước, đi đến gian phòng của hai người.
Bên trong phòng, Tiên Âm lắc đầu nói:
- Đã hơn mười năm rồi, có đau xót nữa, cũng đều là quá khứ, ai, Hư Uyên tỷ, ngươi nói hắn có phải là đã thực sự trở về?
Hư Tử Uyên nhợt nhạt cười, nói:
- A! Tiên Âm muội muội, nguyên lai ngươi đang nhớ sư đệ a.
- Hắc hắc...
Cổ Thần đi tới trước cửa, nghe hai người nói tới mình, liền ngừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
Cổ Thần vô thanh vô tức, Hư Tử Uyên và Tiên Âm cũng không biết hắn đã tới ngoài cửa rồi.
Tuy rằng Tiên Âm đã qua trăm tuổi, thế nhưng tướng mạo lại như mười tám, mười chín tuổi, một thân bạch y phiêu phiêu, da trắng như tuyết, thịt như ngọc cao, nàng và Cổ Thần phân ly, khi ấy mới hai mươi tuổi, hơn tám mươi năm không gặp Cổ Thần. Lúc này vẫn còn duy trì tâm tình thiếu nữ, nghe Hư Tử Uyên vừa nói, hai gò má nhịn không được nổi lên hai luồng yên hồng.
Tiên Âm nói:
- Tử Uyên tỷ, ta không phải nghe người ta nói hắn từng xuất hiện gần đầu nguồn Hắc Thủy Hà sao? Hắn cùng chúng ta phân ly, vừa đi đã vài chục năm, Tử Uyên tỷ chẳng lẽ ngươi không nhớ hắn sao?
Cổ Thần xuất hiện tại đầu nguồn Hắc Thủy Hà, đám Minh Khiếu Kỳ tu sĩ Hậu Quân Cực, Vu Đạo Tông, A Cưu La vương đều có thấy. Cổ Thần thân là tu sĩ nhân tộc, lại trở thành chiến thần cổ vu tộc, đồng thời, Cổ Thần tại nhân tộc còn có một danh hào vang dội "Cổ sát thần". Cao thủ Mệnh Tuyền bị Cổ Thần chém giết vô số kể, tựu ngay cả Đại Doanh Đế Đình cường thế cũng đều bị hắn hủy diệt, do đó, Cổ Thần là nhân vật nổi tiếng nhất nhân tộc.
Cổ Thần xuất hiện tại phụ cận đầu nguồn Hắc Thủy Hà, bị Hậu Quân Cực, A Cưu La vương đồn ra ngoài, rất nhanh tại toàn bộ Tu Chân Giới truyền đi. Hư Thiên Tông tuy rằng vài chục năm đều vì tuân theo tự phong, nhưng cũng không có hoàn toàn không chú ý tới Tu Chân Giới, nên bình thường vẫn âm thầm phái ra một ít tu sĩ, biết được xu thế động thái của Tu Chân Giới.
Do đó, Cổ Thần xuất hiện tại đầu nguồn Hắc Thủy Hà, trải qua hơn mười ngày truyền bá, dần dần cũng truyền tới trong Hư Thiên Tông.
Hơn tám mươi năm không thấy Cổ Thần, Tiên Âm đối với hắn vẫn thường xuyên tưởng niệm, nhất là Đại Mông Đế Đình bị Trịnh Diệc Hùng, Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, ba vị Độ Hư cường giả hủy diệt, toàn bộ Mông gia gặp phải đại nạn, tâm của Tiên Âm tựa như con thuyền nhỏ bị lật trong đại dương mênh mông, không chỗ dựa vào, khi đó, đối với Cổ Thần càng ngày đêm chờ đợi, sớm chiều mong nhớ.
Tuy rằng sau đó Tiên Âm tiến nhập Hư Thiên Tông, có Hư Tử Uyên làm bạn, đối với tưởng niệm Cổ Thần dần dần chôn vào trong lòng, nhưng ngày gần đây nghe nói Cổ Thần đã xuất hiện ở trung thủ, trong lòng Tiên Âm lại chờ đợi.
Hư Tử Uyên nói:
- Sư đệ lúc này đây tu luyện là muốn hóa khai tâm kết, lĩnh ngộ " Thiên đạo" bước vào Độ Hư bí cảnh trong truyền thuyết. Hiện tại sư đệ bất quá một trăm lẻ tám tuổi, cho dù thượng cổ chư tử đại tiên, cũng chưa từng nghe nói qua trăm tuổi liền bước vào Độ Hư bí cảnh. Nếu là sư đệ thực sự trở về trung thổ, khẳng định sẽ tới tìm chúng ta, nếu là không tới tìm chúng ta, khẳng định là đồn đãi, vài chục năm qua, mấy Độ Hư cường giả đều để toàn bộ trung thổ lục lọi vài lần, muốn tìm kiếm hắn, kết quả đều vô ích, nói không chừng là bọn hắn muốn tìm sư đệ đến phát điên rồi, lừa mình dối người đây mà.
Tiên Âm quyệt miệng, nói:
- Hắn cũng thật là rời khỏi lâu như vậy, cũng không tới gặp ta một lần, nếu không phải ta mạng lớn, lần đó ở trong tiểu tiên giới tu luyện, ta cùng với hắn cũng vô pháp gặp lại, hay là trong lòng hắn căn bản không có ta.
Nói đến chỗ này, Tiên Âm có chút buồn bã.
Hư Tử Uyên kéo ngọc thủ nhỏ và dài của Tiên Âm, nói:
- Tiên Âm muội muội, cái này thì ngươi trách oan sư đệ rồi. Lúc đó Cổ gia gặp phải đại nạn, sư đệ giận dữ, đem toàn bộ Đại Mông Đế Đình hoàn toàn hủy diệt, giết người vô số, chính là trong lòng hoang mang và khó chịu, hắn tới bên ngoài Hư Thiên Tông, nhưng ngay cả tông môn cũng không tiến vào, Tiên Âm muội muội, ngươi đừng trách hắn. Lúc đó tâm lý của hắn không dễ chịu, cần tìm một chỗ yên lặng một chút, chỉ cần sư đệ thoát khỏi hoang mang, trở lại trung thổ. Nhất định hắn sẽ đến gặp xem chúng ta. Trong lòng hắn sao lại không có ngươi được! Lúc đi, hắn cũng rất do dự có nên tới gặp ngươi hay không, chỉ là trong lòng có chuyện, không thể buông bỏ mà thôi. Sư đệ là người trọng tình nghĩa, mấy năm nay, hắn khẳng định cũng đều nhớ đến chúng ta.
- Phải không?
Tiên Âm tâm tình lập tức chuyển tốt lên, hỏi.
Hư Tử Uyên còn chưa mở miệng, một thanh âm từ ngoài cửa vang lên:
- Đương nhiên đúng vậy, sư tỷ ngươi quả nhiên là hiểu ta, nói rất đúng, chúng ta quả nhiên là tâm hữu linh tê, ta nghĩ như thế nào, ngươi đều biết cả, ha ha ha ha...
Theo tiếng cười, Hư Tử Uyên và Tiên Âm nhất thời chấn động toàn thân, hai mắt tựa như bất động, khoảng chừng trong nháy mắt, hai người mới có phản ứng, quay đầu cùng hướng về phía cửa nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ và chờ đợi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ngay trong nháy mắt bọn họ bất động, cửa phòng đã mở, Cổ Thần từ ngoài bước vào, tiến nhập gian phòng, nói:
- Sư tỷ, Tiên Âm...ta đã trở về!
Lúc này trong ánh mắt Hư Tử Uyên và Tiên Âm, chỉ còn lại có thân ảnh của Cổ Thần, tất cả phía sau hắn cũng không rơi vào mắt hai người. Phảng phất Cổ Thần từa một mảnh bạch quang đi tới.
- Sư đệ...
- Cổ Thần...
Hư Tử Uyên và Tiên Âm đồng thời mở miệng, mặc dù vừa rồi còn đang đàm luận về Cổ Thần, thế nhưng lúc này hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt các nàng, để hai người cảm giác được có chút không thể tin nổi, vừa rồi Hư Tử Uyên bình tĩnh, lúc này đã toàn bộ biến thành hưng phấn và kích động.
Nhìn bộ dáng hai nàng ngơ ngác, Cổ Thần trực tiếp đi tới bên cạnh hai nàng, hai tay giương lên, kéo hai nàng vào bên người, đem cả hai đồng thời ôm vào trong ngực, Cổ Thần nói:
- Vừa rồi các ngươi đều còn nói nhớ ta rất nhiều, sao thấy ta trở về lại không có phản ứng?
- Sư đệ ( Cổ Thần), ngươi thực sự đã trở về!
Hư Tử Uyên và Tiên Âm trải qua kinh ngạc ngắn, sau đó là vui mừng như điên, hai người quả thực đều cuống lên, ôm chặt lấy thân thể Cổ Thần, nhìn trái nhìn phải.
Để sớm kết thúc hai nàng kiểm tra, Cổ Thần thẳng thắn trước mặt hai nàng giơ lên hai tay xoay chuyển một quyền, nói:
- Thế nào, nhìn hết chứ, có gì không yên tâm không.
- Vẫn giống như trước đây!
Hai nàng cùng kêu lên nói.
Lập tức, Tiên Âm trầm tư trong chốc lát, đồng thanh nói:
- Cảm giác khí thế khác nhau chút.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Đó là đương nhiên.
Hư Tử Uyên kinh hỉ mà hỏi thăm:
- Sư đệ, ngươi giải được tâm kết trong lòng, bước vào Độ Hư bí cảnh trong truyền thuyết rồi?
Cổ Thần gật đầu.
Hư Tử Uyên và Tiên Âm đồng thời trợn trừng hai mắt, trong nháy mắt qua đi, khiếp sợ nói:
- Ngươi mới một trăm lẻ tám tuổi!
Cổ Thần vẻ mặt mỉm cười, lại gật đầu.
Độ Hư cường giả một trăm lẻ tám tuổi, siêu việt thượng cổ chư tử đại tiên tồn tại, trên dưới một trăm tuổi bước vào Độ Hư bí cảnh, ở trên thời cổ đại, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, như năm vị đại đế, Thánh Hoàng đời thứ nhất, đời thứ hai chiến thần "Hình", đời thứ ba chiến thần "Viêm", tất cả đều là tồn tại vượt lên chư tử đại tiên.
Hiện nay thế gian, Độ Hư cường giả đã là truyền thuyết, thượng cổ chư tử đại tiên càng chỉ là một ký hiệu của lịch sử. Cổ Thần không chỉ có bước vào Độ Hư bí cảnh trong truyền thuyết, đồng thời còn hơn thượng cổ chư tử đại tiên, thời gian bước vào Độ Hư rất ngắn, bất luận một tu sĩ nào nếu biết được tốc độ tu luyện của hắn đều phải khiếp sợ. Bất luận siêu cấp thiên tài và cực phẩm yêu nghiệt nào ở trước mặt Cổ Thần đều là phù vân.
Hư Tử Uyên và Tiên Âm vui mừng, đủ trải qua cả một khắc, mới có thể bình tĩnh lại. Tiên Âm nói:
- Cổ Thần, từ Thánh Đình truyền ra tin tức, nghe nói ngươi xuất hiện tại phụ cận đầu nguồn Hắc Thủy Hà, đây là sự thật chăng?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta từ bắc hoang phàm nhân quốc độ, dọc theo Hắc Thủy Hà một đường yểm hành, đạp nước mà đi, thông qua "thủy thế" cùng "khí thế", rốt cục lĩnh ngộ pháp tắc áo nghĩa, thành công bước vào Độ Hư bí cảnh. Sau đó ta dọc theo Hắc Thủy Hà, đi tới đầu nguồn, kết quả liền gặp phải tu sĩ Thánh Đình.
Hai nàng vẻ mặt chuyển thành lo lắng, nói:
- Mấy năm nay Thánh Đình đột nhiên xuất hiện mấy vị Độ Hư cường giả, một mực tìm kiếm ngươi, ngươi có gặp phải bọn họ hay không?
Cổ Thần nói:
- Phi thường may mắn, ta gặp được toàn bộ.
- A!
Hư Tử Uyên và Tiên Âm một tiếng thét kinh hãi song song bưng kín miệng mình lại.
Cổ Thần nói:
- Đừng lo lắng, bọn họ không làm gì được ta đâu. Ngươi xem ta không phải bình yên vô sự sao. Tại đầu nguồn Hắc Thủy Hà, ta cũng gặp được Ngô Tinh đại ca dẫn theo tu sĩ long tộc, cùng với một ít yêu tộc yêu tộc trùng hợp gặp được Mộ phần Hắc Đế mở ra, Thánh Đình và phật môn cường giả cũng đều chạy đến, mọi người cùng nhau tiến nhập Mộ phần Hắc Đế, sau lại...
Cổ Thần đem quá trình trong Mộ phần Hắc Đế kể lại, cùng với hơn sáu mươi năm kinh lịch tại bắc hoang phàm nhân quốc độ, cũng đều nói lại cho hai nàng nghe một lượt, kể tới nửa đêm, trăng treo trên đầu.
Hư Tử Uyên và Tiên Âm ỉ ôi ôm ấp ở hai bên của Cổ Thần, lẳng lặng nghe hắn kể lại, thời gian nguy hiểm đều nhăn mặt, nhíu mày, lúc vượt qua nguy hiểm đều hiện lên dáng vẻ tươi cười.
- Thật không ngờ, ngươi mới bước vào Độ Hư bí cảnh, vừa mới phản hồi trung thổ, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, may mà ngươi tại bắc hoang phàm nhân quốc độ, có được bảo vật đánh rơi của Hắc Thủy Đại Đế, bằng không nói, lúc đó đã gặp nguy hiểm rồi.
Nghe Cổ Thần nói tất cả tao ngộ, Hư Tử Uyên và Tiên Âm vỗ ngực, suy nghĩ vì hắn mà lo sợ không ngớt.
Cổ Thần vỗ vỗ đầu hai nàng, nói:
- Đừng sợ, ta không phải bình yên vô sự đã trở về sao, không chỉ có vậy, Tàng gia hai vị Độ Hư cường giả đều bị ta chém giết, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư cũng bị ta đánh thành trọng thương, Thánh Đình muốn đối phó ta, không dễ dàng như vậy. Ngày đó ba vị Độ Hư cường giả tập kích Đại Mông đế đô, hôm nay chỉ còn lại có một mình Trịnh gia lão tổ Trịnh Diệc Hùng, Tiên Âm, ngươi yên tâm, sớm muộn có một ngày, ta phải diệt lão tặc kia.
- Ân!
Tiên Âm nặng nề mà gật đầu.
Cổ Thần nói:
- Sư tỷ, ta xem trong tông hiện tại cao thủ Mệnh Tuyền bí cảnh không ít, vài chục năm qua, thực lực Hư Thiên Tông đột nhiên tăng mạnh a!
Hư Tử Uyên gật đầu, mỉm cười, nói:
- Cái này đều nhờ ngươi tìm trở về Hư Thiên Kinh, còn có Đỉnh Thiên Quyết, so với lúc chúng ta làm đệ tử, thực lực Hư Thiên Tông quả thực tăng lên gấp trăm lần.
Cổ Thần nói:
- Hai vị đường huynh muội của ta hiện tại sao rồi?
Hư Tử Uyên nói:
- Cổ Thiền gả cho đại sư huynh, vì đại sư huynh sinh một nam một nữ. Cổ Lam cưới sư muội Lạc Hà Phong làm vợ, sinh bảy đứa con, lão đại đến lão ngũ đều đã tìm được người bầu bạn rồi. Cổ gia đời thứ ba đã có mười mấy người, hôm nay, Cổ Thiền đã là chưởng giáo phu nhân. Cổ Lam đã là Thái thượng trưởng lão rồi của bản tông rồi. Hai người tại hơn ba mươi năm trước, đều đã bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, hiện tại đều là đại cao thủ Đoạt Xá Kỳ.
- Tốt! tốt! tốt!
Trên mặt Cổ Thần lộ vẻ vui mừng, tươi cười nói:
- Cổ Lam sinh bảy nhi tử, ha ha, thiên đạo bất tử, Cổ gia bất vong a, ha ha ha ha...
Hư Tử Uyên nói:
- Cổ Lam ngay con trai con gái đều có mười mấy người rồi, ngươi không định cho Cổ gia thêm một nam một nữ chứ?
Cổ Thần cười hắc hắc, hướng hai nàng nhéo một cái, nói:
- Được, đêm nay ta liền vì Cổ gia tạo nhân đại nghiệp mà nỗ lực, ha ha...
Tiên Âm bên tai đều đỏ lên, mói:
- Ngươi...ngươi cùng Tử Uyên tỷ đi nỗ lực, ta... Ta trở về phòng nghỉ ngơi đây!
Cổ Thần cánh tay không buông, ngược lại đem Tiên Âm ôm chặt hơn nữa, nói:
- Tiên Âm, hiện tại trời đã khuya, ngươi liền ở lại đây nghỉ ngơi đi thôi!
- A!
Hư Tử Uyên và Tiên Âm song song một tiếng thét kinh hãi, nói:
- Hai chúng ta cùng nhau...?
Cổ Thần một tiếng vui cười, nói:
- Thì cả hai cùng nhau đi thôi, ha ha ha ha...
Nói xong, mỗi bên một người, đem hai nàng ôm trong tay, hướng giường đi đến.
Ngày thứ hai, toàn bộ Hư Thiên Tông sôi trào, thần thoại Hư Thiên Tông chưởng giáo chí tôn, rời khỏi đã hơn tám mươi năm, liền trở về rồi.
Chương 42: Thần thoại. (Hạ)
Đồng thời, hơn tám mươi năm ngắn ngủi, chưởng giáo chí tôn truyền kỳ, liền từ tu vi Nguyên Thần trung kỳ, đột phá đến Đằng Vân trung kỳ, bước vào Độ Hư bí cảnh trong truyền thuyết, trở thành Độ Hư cường giả so với thượng cổ chư tử đại tiên đều trẻ hơn.
Vị chưởng giáo chí tôn thần thoại này chính là Cổ Thần, người đã tìm về Hư Thiên Kinh, cùng vô thượng bí pháp Đỉnh Thiên Quyết do Thái Hư Cung truyền xuống cho Hư Thiên Tông.
Tuy rằng Cổ Thần ly khai Hư Thiên Tông hơn tám mươi năm, cho dù chưởng giáo chí tôn chỉ ở trong Hư Thiên Tông có vài ngày, thế nhưng, nói tới Cổ Thần, trong Hư Thiên Tông bất kỳ một tên đệ tử, trưởng lão, các mạch thủ tọa, Thái thượng trưởng lão nào, cũng đều là không ai không biết, không ai không hiểu.
Tin tức Cổ Thần trở về là từ chỗ Thái thượng trưởng lão Hoàng Dược Tiên truyền ra, Cổ Thần bái nhập Hư Thiên Tông, tại Bách Thảo Phong làm luyện dược đệ tử. Lúc đó một mạch thủ tọa Bách Thảo Phong chính là Hoàng Dược Tiên, đem Cổ Thần thu làm đệ tử thân truyền, do đó, khi Cổ Thần trở lại tông, ngày thứ hai trời sáng, liền đi bái phỏng Thái thượng trưởng lão Hoàng Dược Tiên.
Biết được Cổ Thần trở về tông môn, trong sát na, động phủ Thái thượng trưởng lão Hoàng Dược Tiên trở thành địa phương náo nhiệt nhất Hư Thiên Tông. Đầu tiên là chưởng giáo chí tôn chưởng giáo phu nhân phu nhân Cổ Thiền đến đây bái phỏng, sau đó là các vị Thái thượng trưởng lão của Hư Thiên Tông nhất nhất đến đây, đem nơi này chen chúc chật như nêm cối.
Hiện nay, Thái thượng trưởng lão Mệnh Tuyền bí cảnh của Hư Thiên Tông so với ban đầu là hơn mười người, đã biến thành hơn trăm người, người tới bái phỏng nhiều lắm, những nhân vật tựa như trưởng lão muốn gặp mặt thần thoại Hư Thiên Tông một lần, cũng còn chưa có tư cách.
Đối với trong tông sôi trào, Cổ Thần cũng không quá thích, do đó, cũng không có dự định dừng lại. Cổ Thần từ trong tay Tàng Thiên Cơ chiếm được trấn cung chi bảo của Thái Hư Cung Thái Hư Tiên Đỉnh.
Cổ Thần tu luyện Chiến Thần Tinh Kinh là thiên hạ đệ nhất tu chân chi thuật, nhục thân Minh Khiếu chi pháp, Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết đối với Cổ Thần đã mất tác dụng, liền đem Chiến Địa Quyết cũng lưu tại tàng kinh các của Hư Thiên Tông, để Hư Thiên Tông có trọn bộ Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết, đạo thống truyện thừa của đạo gia thánh địa Thái Hư Cung, tại chi nhánh Hư Thiên Tông của nó có thể kéo dài.
Không có thân phận Thái thượng trưởng lão, duy nhất may mắn nhìn thấy Cổ Thần đó là hai đứa con của Cổ Thiền, cùng với bảy nhi tử, mười mấy tử tôn của Cổ Lam, nhìn thấy Cổ gia nhân đinh hưng vượng, trong lòng Cổ Thần có chút vui mừng, lại có chút lòng chua xót, trong đầu tựa hồ nhớ lại thời kì thiếu niên, tại thành Nhạc Thủy Cổ gia phủ viện sinh hoạt.
Cổ Thần đối với hậu nhân của Cổ Thiền, Cổ Lam, mỗi người đều tặng cho một kiện cực phẩm pháp bảo, làm lễ gặp mặt.
Ngày thứ ba, Cổ Thần và sư phụ Hoàng Dược Tiên, đại sư huynh Vân Phiêu Trần hiện giữ chưởng giáo chí tôn cáo biệt, sáng sớm, Cổ Thần mang theo Hư Tử Uyên, Tiên Âm ly khai Hư Thiên Tông.
- Sư đệ, chúng ta hiện tại đi nơi nào?
Rời khỏi Hư Thiên Tông, Hư Tử Uyên hỏi.
Cổ Thần nói:
- Ta bước vào Độ Hư bí cảnh, chịu đệ lục trọng lôi kiếp, lờ mờ cảm ứng được ở đông phương xa xôi, tựa hồ xảy ra sự tình gì lớn, ta cuối cùng có một loại cảm giác, đông phương xa xôi có một chỗ, hoặc là vật thể, hoặc là sự kiện, cùng ta có chút liên lụy. Ta dự định đi trước đông phương một chuyến, bất quá, trước khi đông phương, ta phải đi trước Nam Hoang vu cương một chuyến. Ta cùng với Nam Thiên tiền bối, đã có hơn tám mươi năm không gặp mặt. Không biết Phạm Âm tại Lam Không Sơn bế quan, đã xuất quan hay chưa. Do đó, đi Nam Hoang vu cương trước, chúng ta tới trạm thứ nhất Lam Không Sơn, bái phỏng phụ thân ngươi.
Trong mắt Hư Tử Uyên, lòe ra lưỡng đạo nhật quang hài lòng, nói:
- Được, từ Thánh Đình xuất hiện mấy Độ Hư cường giả phong tỏa Hư Thiên Tông. Chúng ta tựu chưa có đi ra khỏi, lần trước đi Lam Không Sơn đã là bốn mươi năm trước, khi đó...
Hư Tử Uyên nhìn thoáng qua Tiên Âm, Tiên Âm ý bảo không ý kiến, thấy Hư Tử Uyên ngừng nói, liền tiếp lời:
- Khi đó sư phụ ta đại nạn đã tới, trước lúc sư phụ lâm chung triệu gặp ta một lần, không nghĩ tới sư phụ mới vừa đi vài năm, Đại Mông Đế Đình, liền gặp kiếp nạn.
Cổ Thần mi tâm kim quang chợt lóe, bay ra một tòa kim quang bảo tháp chín tầng.
Như Ý Linh Lung Bảo Tháp hóa thành cao đến mười trượng, đứng thẳng bên cạnh Cổ Thần, ầm ầm một tiếng, cánh cửa tầng thứ ba mở ra, Cổ Thần nói:
- Các ngươi tiến nhập trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, ta thuấn di chạy đi, tốc độ nhanh hơn chút.
Hư Tử Uyên, Tiên Âm tiến nhập Như Ý Linh Lung Bảo Tháp. Như Ý Linh Lung Bảo Tháp hóa thành một đạo kim quang, thu hồi mi tâm Cổ Thần. Thân ảnh Cổ Thần chợt lóe liền biến mất không thấy. Lần thứ hai xuất hiện đã ở ngoài trăm dặm phía tây nam rồi.
Lam Không Sơn ở vào hơn năm vạn dặm phía tây nam Hư Thiên Tông, cách địa chỉ cũ của đông bắc Đại Doanh đế đô tám vạn lý.
Hầu như là nửa khắc đồng hồ, Cổ Thần một đường thuấn di liền đi tới Lam Không Sơn.
Lam Không Sơn quần sơn vòng quanh, bốn phía rất nhiều sơn hạp cốc cao lớn, phương viên thiên lý, đều không có con người ở lại.
Nhưng mà, ở trong một sơn cốc hẻo lánh tại Lam Không Sơn, đã có một tòa nhà gỗ, hai bên trái phải căn nhà có một cái mộ phần không lớn. Mặt trên phần mộ thập phần sạch sẽ, không có một ngọn cỏ, hiển nhiên có người bình thường quét dọn.
Phía trước phần mộ có một tấm bia đá, mặt trên có khắc: Ái thê Mông Ngưng Băng chi mộ.
Phía trước tấm bia đá, một vị lão giả râu tóc bạc trắng đứng đó, mặc một kiện bát quái đạo y, mi vũ mơ hồ có thể thấy rõ vẻ đau buồn. Bạch Phát Lão Giả này chính là Nam Thiên đạo nhân ngày trước.
Nam Thiên đạo nhân nhìn một chút phần mộ trước mắt, nhìn một chút bầu trời phía trước, đột nhiên, một đạo tiêu quang từ phía chân trời xa xôi chợt lóe nhảy đến trước mặt.
Thuấn di, một vị Độ Hư cường giả.
Nam Thiên đạo nhân nheo lại hai mắt, nhìn đạo tiêu quang kia, giây lát, tiêu quang liền xuất hiện tại nghìn trước phía trước hắn, nhất thời, trong mắt Nam Thiên đạo nhân lòe ra một đạo quang mang, lộ vẻ linh lợi.
Tiêu quang liên tục toát ra, mặc lăng Hư Không, rất nhanh, Cổ Thần liền từ trong hư không bước ra, đi tới chắn trước mặt Nam Thiên đạo nhân.
Hơn tám mươi năm ngắn ngủi, Nam Thiên đạo nhân dĩ nhiên biến thành một lão nhân tóc bạc, trong mắt Cổ Thần có chút kinh ngạc, đối với tu sĩ Mệnh Tuyền bí cảnh mà nói, tám mươi năm không tính là lâu.
- Nam Thiên tiền bối.
Cổ Thần lễ phép ôm quyền nói với Nam Thiên đạo nhân.
Nam Thiên đạo nhân nhìn Cổ Thần, trong mắt quang mang càng lúc càng sáng, nói:
- Tốt! Cổ Thần, ngươi thực sự là khiến ta mở rộng ra nhãn giới, gần trăm linh mấy tuổi, dĩ nhiên đã bước vào Độ Hư bí cảnh, hắc hắc, tựu ngay cả thượng cổ chư tử đại tiên trong truyền thuyết cũng không bằng. Ta không có nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên không giống người thường, thành tựu ngày sau, vượt quá tưởng tượng của người khác.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Nam Thiên tiền bối, ngươi xem ta dẫn theo ai tới đây.
Nói xong, kim quang trong mi tâm chợt lóe, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp bay ra, cửa tầng tháp thứ ba mở ra, Hư Tử Uyên và Tiên Âm từ bên trong đi ra.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nam Thiên đạo nhân tại Lam Không Sơn, rốt cuộc chân chính sống cuộc đời ẩn sĩ. Mỗi ngày đều tại trong tiểu sơn cốc, ở trong một tòa nhà gỗ, cùng một cái mộ phần, lại vui vẻ.
Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân nhiều năm không gặp. Kinh qua một đoạn thời gian rất dài đem mấy chục năm kinh lịch của Cổ Thần, giản lược kể lại cùng Nam Thiên đạo nhân một lần.
Ngay cả Nam Thiên đạo nhân ẩn cư hơn mười năm, trong lòng từ lâu bình tĩnh như nước, nghe xong kinh lịch hơn tám mươi năm qua của Cổ Thần, cũng nhịn không được mà biến sắc, thực lo lắng vì Cổ Thần một phen.
Đợi nói quá tam tuần, Cổ Thần hỏi:
- Nam Thiên tiền bối, sao không thấy Phạm Âm và Nhị Nhi cô nương, bọn họ có còn ở đây không?
Nam Thiên đạo nhân hướng đông phương nhìn lại, nói:
- Nửa tháng trước, Côn Ngô Tiên Kiếm của Phạm Âm đột nhiên lộ vẻ dị thường, bay thẳng về phương đông, tựa hồ nơi đó xảy ra chuyện gì. Do đó, Phạm Âm và Nhị Nhi từ nửa tháng trước đã đi tới đông phương rồi.
Trong mắt Cổ Thần giật mình, nói:
- Phạm Âm cũng cảm giác được đông phương có biến hóa?
Nói đến chỗ này, Cổ Thần đột nhiên nhớ tới, Côn Ngô Tiên Kiếm của Phạm Âm là lấy được từ đáy biển sâu ở đông hải, Côn Ngô Tiên Kiếm đột nhiên lộ vẻ dị thường, chẳng lẽ địa phương có chuyện xảy ra, là trong vực sâu đông hải mà Phạm Âm đạt được Côn Ngô Tiên Kiếm.
Nghĩ tới đây, Cổ Thần hỏi:
- Nam Thiên tiền bối, Phạm Âm có nói lại lời nào không? Có đề cập tới đáy biển đông hải không? Hay địa phương hắn thu được Côn Ngô Tiên Kiếm không?
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nói:
- Ân, Phạm Âm nói "Côn Ngô Tiên Kiếm, dị động, tất nhiên là tại Côn Ngô Giới xảy ra chuyện gì, Côn Ngô Bí Cảnh ta đã từng nghe nói qua, Côn Ngô Giới lại là mới nghe lần đầu, theo Phạm Âm nói chính là trong một vực sâu nào đó tại đông hải.
- Xem ra đông hải đích thật là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cổ Thần nói:
- Nam Thiên tiền bối, ta cũng dự định đi vào đông hải một chuyến, đi thăm dò một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước khi đi còn muốn đi Nam Hoang vu cương một chuyến, cáo từ trước!
Cáo biệt Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần tiếp tục đem hai người Hư Tử Uyên, Tiên Âm thu nhập trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, sau đó ly khai Lam Không Sơn, đi về hướng đông nam.
Từ Lam Không Sơn đi Nam Hoang vu cương trực tiếp đi về phía nam là được. Thế nhưng, Cổ Thần lại theo bản năng phóng đi về phía đông nam, không bao lâu, hắn đã tới thành Nhạc Thủy ngày trước.
Cái chưởng ấn to lớn hơn nghìn trượng kia vẫn như cũ in trên mặt đất, nhìn thấy mà giật mình, hai bên trái phải Linh Phù Sơn như trước tĩnh mịch, tú lệ, và có khác chỉ là chưởng ấn lúc này đã tràn đầy nước, hình thành một hồ nước thật lớn, vừa vặn là một thủ chưởng.
Khi thành Nhạc Thủy bị đánh xuống đất, người ở mấy thành phụ cận liền đem Nhạc Thủy Hà ở gần đó đào thành một con kênh, tới trong chưởng ấn kia làm thành một cái hồ nước thật lớn, lấy làm nguồn nước.
Bởi vì hồ nước đúng như một bàn tay, nên được mệnh danh là Đại Chưởng Hồ. Nhiều năm qua, gặp phải khô hạn, cho dù Nhạc Thủy Hà khô cạn, Đại Chưởng Hồ cũng chưa bao giờ khô hạn qua, do đó, rất được người dân ở gần đó yêu thích.
Thành Nhạc Thủy ngày trước chí có lão nhân qua tuổi hoa giáp cũng có nghe thấy, dần dần đạm mạc trong mắt thế nhân, cho tới bây giờ, người dân ở phụ cận chỉ biết Đại Chưởng Hồ, chứ nói đến thành Nhạc Thủy cũng rất ít người biết được.
Nơi đây đã là vật không người không, Cổ Thần nhìn Đại Chưởng Hồ phía dưới, tất cả đều trở nên xa lạ, trong mắt không còn có lưu luyến, thân ảnh chợt lóe, thuấn di đi về phương nam.
Ba canh giờ, Cổ Thần liền đã phi tiêu được hai trăm vạn lý, thâm nhập Nam Hoang vu cương, đi tới bầu trời Chiến Thần Điện.
Cổ Thần kinh ngạc phát hiện, trong toàn bộ Chiến Thần Điện tĩnh mịch như mộ địa, dĩ nhiên không có bất kỳ động tĩnh gì từ trong Chiến Thần Điện truyền ra, tựa hồ không có một ai ở bên trong.
Chiến Thần Điện tình trạng như vậy, Cổ Thần nhớ tới dọc theo đường đi đến, toàn bộ vu cương đại địa, dĩ nhiên không nhìn thấy bao nhiêu tu sĩ, đồng thời, đại bộ phận các nơi, thôn xóm đều phi thường tiêu điều, thậm chí có thôn xóm toàn bộ đều hóa thành phế tích, không hề có người ở lại, số lượng vu dân so với số muỗi bay qua còn thua xa.
Lẽ nào vu tộc đã xảy ra biến cố gì trọng đại?
Cổ Thần nhướng mày, tuy rằng cổ vu tộc cùng hắn cũng không trực tiếp quan hệ, thế nhưng làm chiến thần cổ vu tộc, Cổ Thần lại hướng Tự Ngọc bảo chứng, thủ hộ cổ vu tộc. Hôm nay thấy cổ vu tộc tiêu điều, tĩnh mịch, trong lòng hắn sinh ra một cổ cảm giác tự trách, thầm nghĩ ngay cả Đại Mông đế đô đều bị Tàng gia lão tổ và Trịnh gia lão tổ đồ sát, sợ rằng cổ vu tộc cũng đã bị mấy Độ Hư cường giả tập kích, bằng không cổ vu tộc không có khả năng tiêu điều như vậy.
Giờ khắc này, trong lòng Cổ Thần đối với Tàng gia, Trịnh gia cùng với toàn bộ Thánh Đình sản sinh cổ cường đại sát ý cổ cường đại.
Cổ Thần hạ xuống đám mây, tiến nhập trong Chiến Thần Điện, quả nhiên, toàn bộ Chiến Thần Điện trống trơn.
Đem toàn bộ Chiến Thần Điện kiểm tra một lần, cuối cùng Cổ Thần lại nhớ tới trong đại điện Chiến Thần Điện, ánh mắt rơi vào trên thần tượng nhận bái tế. Thần tượng kia ba đầu sáu tay, mặc lân giáp đỏ đậm, bay cánh tay nắm lại, hai cánh tay cầm búa, còn có một bàn tay rỗng tuếch.
Thần tượng trong Chiến Thần Điện này là từ chiến thần "Xi" đời thứ nhất đã có rồi. Chí ít là một vị cổ thần thời đại Thái Cổ, Cổ Thần xem xét một hồi, có chút suy nghĩ, đem Chiến Thần Lệnh ra, ném về phía trước, bay tới trong bàn tay không có gì của thần tượng kia.
Thần tượng kia vừa tiếp lấy Chiến Thần Lệnh, ầm ầm một tiếng, quả nhiên có điều biến hóa, nguyên bản trong chiến thần đại điện đang trống trơn, mặt đất đột nhiên hiện ra một phù mân cổ xưa mà tang thương, sau đó những phù mân này lan tràn ra tứ phía, tràn đầy chiến thần đại điện.
Phù mân phát quang lập lòe, bối cảnh cũng một mảnh đen kịt, Cổ Thần đứng trong chiến thần đại điện, lúc này bốn phía một mảnh đen kịt, vô số phù mân phát quang liên tục thoáng hiện. Nhãn thần Cổ Thần sáng ngời, hắn từng nghe tự ngọc nói về trận pháp này, đưa tay Hư Không một trảo, đem Chiến Thần Lệnh thu trở về, dưới chân khẽ động bước, án theo trận thế của cổ trận mà đi, rất nhanh một trận thiên toàn địa chuyển, Cổ Thần lại bước trên thực địa, thân thể đã xuất hiện trong một cái thông đạo.
- Là ai?
Cổ Thần vừa mới xuất hiện, chợt nghe thấy mấy tiếng quát lớn, ngay sau đó, có thanh âm của một kiện pháp bảo oanh ra truyền tới.
Cổ Thần không dùng con mắt quan khán, mà dựa vào cảm giác của thân thể, đã đem vài tên vu sĩ ở phía trước, tu vi ra sao, pháp bảo oanh ra có phẩm giai thế nào, vị trí của họ đều cảm ứng ra. Khi kiện pháp bảo oanh tới trước mặt Cổ Thần, đột nhiên thời gian như tĩnh lặng, pháp bảo oanh ra đều dừng lại trong không trung, chẳng thể nhúc nhích được nữa.
- A... Là Độ Hư cường giả!
Trong sát na, mấy đạo tiếng gọi, tiếng hô thật lớn vang lên, theo thanh âm của mọi người, Cổ Thần nghe được vô số tiếng bước chân từ phía trước vang lên, đang vọt về phía này. Thông qua pháp lực ba động truyền đến, hầu hết người tới đều là cao thủ Minh Khiếu Kỳ cực hạn.
Người không thấy, một đạo âm thanh tự nhiên truyền tới:
- Nhanh, kết Cửu Sát Đô Thiên Đại Trận!
Nghe thấy thanh âm này, trong mắt Cổ Thần sáng ngời, thiên hạ người có thể nói ra âm thanh tự nhiên này, chỉ duy có thần nữ Tự Ngọc của cổ vu tộc.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Tự Ngọc, là ta, Cổ Thần!
Thanh âm của Cổ Thần vang lên, ẩn chứa pháp tắc chi lực, thanh thanh sở sở rơi vào trong tai một vị vu sĩ gì.
- Cổ...?
Tất cả vu sĩ khẽ giật mình, trong nội tâm mãnh liệt nhảy dựng:
- Chiến Thần sao?
Tiếng bước chân nhanh hơn thân ảnh cao gầy của Tự Ngọc rất nhanh xuất hiện ở trước mặt Cổ Thần, khi thấy tướng mạo của hắn, Tự Ngọc đại hỉ, hoảng sợ nói:
- Là Chiến Thần, Cổ Chiến Thần đã trở lại!
Tất cả vu sĩ đều sôi sục, kêu lên:
- Chiến Thần! Chiến Thần!
Cổ Thần tán đi chi lực ở gần mình, vài món pháp bảo kia liền rơi xuống đất, bị mấy vị vu sĩ thu lại, nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên những vu sĩ này trải qua cũng không tốt.
- Sư phụ, ngài đã trở lại!
Cổ Thần đang quan sát bích động bên cạnh, một thanh niên chừng mười tám, mười chín tuổi, bước tới, hắn cao chừng hai thước bảy, so với Cổ Thần cao hơn hai nửa đầu, một thân cơ bắp ẩn chứa lực lượng bạo tạc.
- Dung?
Cổ Thần nhìn thanh niên so với bản thân còn cao hơn nhiều này, gật gật đầu, nói:
- Ngươi lớn lên không tệ, hơn sáu mươi năm không gặp, không ngờ có tu vi Minh Khiếu hậu kỳ, ngươi bao nhiêu tuổi đã bước vào Mệnh Tuyền?
- Sư phụ, mười bảy tuổi.
Chúc Hỏa Dung lên tiếng đáp, nam tử trước mắt này, tuy rằng chỉ là sư phụ trên danh nghĩa của hắn, chưa bao giờ dạy hắn tu luyện, ngay cả thời gian gặp mặt cũng rất ít, nhưng trong lòng hắn luôn sùng bái người.
Là truyền nhân của Chiến Thần, Chúc Hỏa Dung tự nhiên biết, chưa bước vào Độ Hư, đã đem Chiến Thần Bất Diệt Thể tu luyện tới cảnh giới đại thành, có thể thi triển Chiến Thần Diệt Tinh Quyền có bao nhiêu biến thái đây? Từ xưa đến nay, có thể đạt được trình độ này, chỉ có đệ nhất, nhị, bốn đời Chiến Thần mà thôi, ba vị này đều là tu vi vượt lên trước siêu cấp cường giả Hợp Đạo Kỳ.
Mười bảy tuổi bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, cho dù Cổ Thần cũng nhịn không được rung động, năm đó hắn mười tám tuổi cũng mới bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh. Tên đồ đệ này của hắn không chỉ có huyết mạch Chiến Thần, mà tư chất cũng rất tốt.
Đương nhiên, Cổ Thần năm đó bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, là sau thời gian trọng sinh mười tuổi, còn Chúc Hỏa Dung năm bảy, tám tuổi đã bắt đầu tu luyện, so với Cổ Thần sớm hơn hai năm.
Cổ vu tộc biết được Chiến Thần Cổ trở lại, trình độ chúc mừng kia còn hơn Hư Thiên tông.
Thần Nữ Tự Ngọc tướng mạo không thay đổi chút nào, vẫn hoàn mỹ như trước, đem Cổ Thần đưa tới một hang động tương đối an tĩnh, đối với Cổ Thần nói về những chuyện cổ vu tộc đã trải qua sau khi hắn rời khỏi.
Quả như Cổ Thần sở liệu, ba vị Độ Hư cường giả Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, cùng với Trịnh Diệc Hùng, bởi vì lửa giận không chỗ phát tiết, không chỉ đồ diệt Đại Mông Đế Đình, Nam Cương cổ vu tộc cũng không chạy thoát khỏi bàn tay của bọn họ.
Ba vị Độ Hư cường giả tại cổ vu tộc triển khai một lần giết chóc máu tanh.
Cổ vu tộc không có Độ Hư bí cảnh cường giả, cho dù có Cửu Sát Đô Thiên Đại Trận cũng đỡ không được ba vị Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ, bất đắc dĩ, Thần Nữ Tự Ngọc phải mở ra chỗ lánh nạn của cổ vu tộc, đem vu sĩ đều tụ tập tại động huyệt bên dưới Chiến Thần Điện.
Đây là Chiến Thần thời đại Thượng Cổ mở ra, có Chiến Thần Điện bảo hộ bên ngoài, bên trong lòng đất bày trận pháp, cho dù Chư Tử đại tiên Hợp Đạo Kỳ không hiểu trận pháp, cũng khó có thể xâm nhập động huyệt dưới lòng đất này.
Thế nhưng, cổ vu tộc có bao nhiêu vu sĩ? Trong lúc nhất thời sao có thể đem vu sĩ từ bốn phương, tám hướng tụ tập lại được. Do đó, chỉ có vu sĩ tinh anh Mệnh Tuyền bí cảnh trong bộ lạc mới thành công tìm đến Chiến Thần Điện, tiến nhập chỗ lánh nạn.
Vu sĩ không tiến nhập chỗ lánh nạn, đều bị ba vị Giá Vụ cường giả, triển khai tàn sát máu tanh. Chí ít có trên trăm vạn vu sĩ trong trận kiếp nạn này bị chết.
Đồng thời, ngay cả những phàm nhân vu dân cũng tránh không khỏi cuộc tàn sát của bọn họ, cả vu cương có không dưới nghìn vạn vu dân bị tàn sát.
Từ hơn sáu mươi năm trước, Ma Vương Đồ Độc đoạt Hỏa Huỳnh Đại Vu, đây là kiếp nạn lớn nhất mà cổ vu tộc phải đối mặt.
Thẳng đến ba vị Giá Vụ cường giả cảm thấy giết chóc những vu dân kia không có ý nghĩa, mới rời khỏi vu cương. Cường giả Giá Vụ trong một ngày có thể thuấn di phi tiêu gần nghìn vạn dặm, Trung Thổ đến vu cương, bất quá mấy trăm vạn dặm, đi không mất bao lâu liền có thể đến. Ba vị Giá Vụ cường giả thường xuyên đến vu cương dò xét một phen, hơn ba mươi năm nay, vu sĩ tinh anh của cổ vu tộc vẫn đều bên trong chỗ lánh nạn dưới Chiến Thần Điện này.
Đồng thời, một ít vu sĩ năm đó chưa kịp tiến nhập chỗ lánh nạn, những năm gần đây cũng lục tục tiến nhập. Động động bên dưới Chiến Thần Điện bốn phương thông suốt, đủ để dung nạp trên mười vạn vu sĩ, hầu như hình thành một thế giới bình địa.
Nghe xong Thần Nữ Tự Ngọc giảng thuật, Cổ Thần nắm chặt song quyền, cắn răng nói:
- Trịnh Diệc Hùng không giết kẻ này khó tiêu mối hận trong lòng của ta!
Tuy rằng Cổ Thần cũng không phải là người cổ vu tộc, thế nhưng Cổ Thần trên đường tu chân, có tốc độ nhanh như vậy, viễn siêu người khác, không thể không nói tới thánh điển cổ vu tộc Chiến Thần Tinh Kinh. Nếu không có Chiến Thần Tinh Kinh, Cổ Thần hiện tại đừng nói bước vào Độ Hư, tu vi tối đa cũng chỉ là Minh Khiếu hậu kỳ, thậm chí, là Minh Khiếu trung kỳ mà thôi.
Tài liệu chủ yếu của Thuần Dương Tiên Đan, siêu cấp đại dương mạch lộ tuyến đồ, Hỗn Độn Âm Dương Chân Quyết tu luyện thuần dương, thuần âm chi pháp, đều là bởi vì Cổ Thần tiến nhập Thánh Địa Chiến Thần sơn của cổ vu tộc mà có được. Có thể nói không có cổ vu tộc, sẽ không có Cổ Thần hôm nay.
Tàng gia và chư tử thế gia vì tìm Cổ Thần tiết hận, đồ diệt Đại Mông Đế Đình không nói, ngay cả Nam Cương cổ vu tộc xa xôi cũng không buông tha. Cho dù Cổ Thần tâm tình khoáng đạt, nhưng vẫn nổi lên cơn giận vô cùng. Ở trong lòng Cổ Thần, Trịnh Diệc Hùng đã bị liệt vào danh sách phải giết, cho dù sát tới Thánh Đình, Cổ Thần cũng phải bắt được hắn, trảm đi nhục thể, hủy diệt nguyên thần.
Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm sớm đã trong Như Ý Linh Lung Bảo Tháp đi ra, cùng Thần Nữ Tự Ngọc gặp mặt. Nghe xong Thần Nữ Tự Ngọc giảng thuật, Mông Tiên Âm vẻ mặt căm giận không ngớt, nhớ tới thảm trạng ngày đó của Đại Mông đế đô.
Chúc Hỏa Dung ở một bên, nghe Thần Nữ Tự Ngọc nói về kinh lịch những năm gần đây của cổ vu tộc, trong mắt đều là lửa giận, bất quá, lúc nghe xong, ánh mắt hắn rơi vào trên người Cổ Thần, trong mắt lại lộ vẻ kinh hỉ, nói:
- Sư mẫu, hiện tại sư phụ trở lại, đã bước vào Độ Hư Bí Cảnh, không còn phải sợ Độ Hư cường giả của Thánh Đình nữa. Chúng ta trở lại mặt đất đi sao. Vài chục năm liền đều ở dưới động huyệt, thực không chút thoải mái.
Một câu "Sư mẫu" của Chúc Hỏa Dung, Hư Tử Uyên lại không có biến hóa gì, trong mắt thần tình mờ ám, Mông Tiên Âm cũng chỉ trợn lớn hai mắt nhìn Tự Ngọc một cái, lại nhìn sang Cổ Thần một cái, rồi nói:
- Trách không được ngươi nóng ruột muốn tới Nam Hoang vu cương, nguyên lai tại cổ vu tộc, ngươi cũng có nữ nhân?
Mông Tiên Âm oan uổng Cổ Thần như thế, hắn đến vu cương, không phải hoàn toàn là để tìm Tự Ngọc, mà là xác thực muốn biết cổ vu tộc có phải chịu Độ Hư cường giả của Thánh Đình công kích hay không?
Bất quá, đối với ánh mắt mờ ám của Mông Tiên Âm, Cổ Thần cũng lười giải thích nhiều, nói:
- Nghìn năm trước Độ Hư cường giả của Thánh Đình ẩn dấu hậu thế, lục tục xuất hiện, các ngươi vẫn nên tiếp tục ở lại nơi này, trở lại mặt đất quá mức nguy hiểm, ta còn chuyện quan trọng phải tới Đông Hải trước, không thể ở lại đây lâu.
Chương 44: Đồng hành. (Hạ)
- Đông Hải?
Tự Ngọc thần tình lấy làm giật mình, nói:
- Hơn sáu mươi năm, ngươi mới đến một lần, ngươi lại muốn đi?
Trong giọng nói rất là không muốn.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Ta thân là Chiến Thần cổ vu tộc, không thể bảo hộ cổ vu tộc, là ta thất trách. Cừu hận của cổ vu tộc, ta nhất định báo, ba vị Giá Vụ cường giả tàn sát vu sĩ, Tàng gia hai vị lão tổ đã bị ta chém giết, chỉ còn lại có một mình Trịnh Diệc Hùng cũng bị ta đánh cho trọng thương. Nhanh chóng có một ngày, ta sẽ lấy tính mệnh hắn, thế nhưng lúc này xác thực có chuyện phải tới Đông Hải trước. Nơi đó cách vu cương quá xa, trong lúc đó nếu có Thánh Đình cường giả tập kích, ta không thể bận tâm, do đó, các ngươi tạm thời tiếp tục ở chỗ này một đoạn thời gian nữa. Đợi ta từ Đông Hải trở lại, nhất định sẽ không để cổ vu tộc bị bất kỳ kẻ nào ức hiếp nữa. Đến lúc đó các ngươi lại trở về mặt đất.
Tự Ngọc thần tình có chút thất lạc, nói:
- Một lần trước rời khỏi là sáu mươi năm, lúc này đây đi Đông Hải không biết lại muốn qua bao nhiêu năm!
Cổ Thần đang định mở miệng, Hư Tử Uyên đã đem Tự Ngọc kéo đến bên người hắn, nói:
- Cái này còn không dễ làm sao! Tự Ngọc, ngươi theo chúng ta cùng nhau đi, không phải xong rồi.
Dẫn theo Tự Ngọc cùng nhau đi? Cổ Thần kinh ngạc nhìn Hư Tử Uyên.
Tự Ngọc tuy rằng bị cử động của Hư Tử Uyên làm giật mình, nhưng vẫn chưa phản đối, hai mắt ngược lại có một tia chờ đợi.
Trong lòng Cổ Thần đối với Tự Ngọc là có hảo cảm, do đó, biết được Ma Vương Đồ Độc muốn kết hôn với nàng, hắn bản năng cũng rất là phẫn nộ. Thế nhưng muốn cùng Tự Ngọc ở chung, sáu mươi năm trước không được. Sáu mươi sau, Cổ Thần cảm ngộ pháp tắc, nhất tâm cầu đạo, đáy lòng phần cảm tình này cũng dần dần đạm nhạt, lần này trở lại Nam Hoang vu cương, thật sự không nghĩ tới dẫn theo Tự Ngọc, vì thế Hư Tử Uyên vừa nói như vậy, Cổ Thần có chút kinh ngạc.
Mông Tiên Âm làm một nữ nhân, tự nhiên từ trong ánh mắt của Tự Ngọc nhìn ra nàng cùng mình giống nhau, rất yêu thương Cổ Thần. Thấy Cổ Thần không có đáp lời, lung lay cánh tay hắn, nói:
- Cổ Thần, ngươi để chúng ta đều dẫn theo, ngươi cũng dẫn cả Tự Ngọc đi theo đi, nàng đối với ngươi tình ý thắm thiết. Lẽ nào ngươi nhẫn tâm để nàng ở lại chỗ này, sau đó đau khổ chờ ngươi, mỗi ngày ngóng trông ngươi?
Chúc Hỏa Dung phụ tiếng nói:
- Đúng vậy, sư mẫu mấy chục năm nay, đối với sư phụ mỗi ngày đều mong nhớ.
Bị Chúc Hỏa Dung nói ra tâm tư mấy năm nay, trên khuôn mặt hoàn mỹ của Tự Ngọc dĩ nhiên lộ ra ha mảng đỏ ửng, trách mắng:
- Dung, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Còn đứng ở chỗ này làm gì, không biết đi chỗ khác sao?
- A!
Chúc Hỏa Dung bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Đồ nhi xin cáo lui!
Nói xong, Chúc Hỏa Dung một đường chậm rãi rời khỏi động thính hẻo lánh này.
Hư Tử Uyên, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, tam nữ đồng thời nhìn Cổ Thần. Nhìn ánh mắt của các nàng, trong lòng Cổ Thần không khỏi mỉm cười: thiên hạ dĩ nhiên có loại sự tình này? Đại lão bà, nhị lão bà của mình thúc mình lấy tam lão bà?
- Nếu Tự Ngọc nguyện ý, sư tỷ và Tiên Âm cũng nguyện ý, ta đây còn nói gì nữa?
Cổ Thần thầm nghĩ.
Trong lòng Cổ Thần mừng thầm, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, nhìn Tự Ngọc, tựa hồ có chút bối rối nói:
- Được rồi, ngươi theo ta cùng nhau đi!
Tự Ngọc cũng không quản Cổ Thần vẻ mặt bối rồi, nghe hắn đáp ứng, trên mặt lộ dáng tươi cười tuyệt mỹ, nói:
- Hiện tại Dung đã lớn, có hắn đái lĩnh cổ vu tộc, ta rất yên tâm. Người nối nghiệp ta cũng đã có tu vi Minh Khiếu hậu kỳ, có thể tiếp nhận chức vụ tiếp nhận chức vụ Thần Nữ, phụ trợ Dung cùng nhau quản lý cổ vu tộc. Chúng ta tùy thời đều có thể rời khỏi, lúc nào xuất phát?
Phạm Âm cũng đã đi vào Đông Hải nửa tháng, Cổ Thần ngẫm lại, nói:
- Càng nhanh càng tốt!
Tự Ngọc vui vẻ nói:
- Hảo, hiện tại ta phải đi an bài, để đệ tử của ta tiếp nhận chức vụ Thần Nữ.
- Chờ một chút!
Mi tâm Cổ Thần kim quang chợt lóe, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp bay ra, tầng thứ ba cửa vừa mở ra, Thổ Luân đại vu bị nhốt bên trong nhất thời bay ra. Hắn bị Cổ Thần trói buộc pháp lực, phong ấn lục thức, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
- Thổ luân đại vu?
Tự Ngọc kinh hãi nói, Thổ Luân Đại Vu trốn đi hơn mười năm, vẫn bặt vô âm tín, không nghĩ tới, dĩ nhiên bị Cổ Thần bắt trở lại.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta vừa mới trở lại Trung Thổ, ngẫu nhiên gặp phải hắn, đây là trách nhiệm của Chiến Thần ta. Xử trí như thế nào do các ngươi tự mình quyết định đi.
Thánh Đình.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đang ngồi trên thánh tọa, vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên, thân thể hắn rất suy yếu, thụ thương rất nặng.
Bên cạnh hắn có một trung niên nhân tuổi chừng bốn mươi, trên người cũng không có pháp lực ba, chính là phàm nhân Thiên Toán Tử.
Thiên Toán Tử một mực ở trong Hoàng Thiên Tỳ giảm tốc độ sinh hoạt gấp trăm lần, Cổ Hoang thế giới qua một trăm năm, bên trong đó mới chỉ là một năm, chỉ khi Thánh Hoàng cần đến, mới có thể để Thiên Toán Tử đi ra. Hai nghìn năm trôi qua, Thiên Toán Tử mới vượt qua hơn hai mươi năm.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nhìn thẳng Thiên Toán Tử, nói:
- Ngươi nói không sai, Cổ Thần quả nhiên có vận khí lớn, ngay cả bản hoàng cũng vẫn lạc trên tay hắn.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu thanh âm oán giận không ngớt. Nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cổ Thần tên tiện loại kia, dám giết Thánh Tử của bổn hoàng, đoạn hậu của ta,thực sự là buồn cười, Thiên Toán Tử, ngươi tính cho ta, rốt cuộc có phương pháp gì có thể triệt để giết chết Cổ Thần, ta phải bầm thây hắn vạn đoạn.
Thiên Toán Tử vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Thánh Hoàng bớt giận, Cổ Thần có đại vận khí, muốn giết chết hắn rất không dễ dàng. Thánh Hoàng đã thành công để chư tử thế gia và Tàng gia cùng Cổ Thần thành sinh tử chi cừu. Hà tất muốn làm phiền chính mình động thủ? Thánh Tử vẫn lạc, tại hạ cũng rất bi thương, thế nhưng Thánh Hoàng bệ hạ, mục tiêu của người là mở ra thông đạo tiên phàm, bước vào trường sinh bất tử, nếu trường sinh. Thánh Hoàng bệ hạ vĩnh tồn hậu thế, hà tất chấp nhất chuyện này?
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cau mày một cái, trong lòng tựa hồ đột nhiên thông thuận hơn nhiều, nói:
- Ừm, ngươi nói đúng, đại nghiệp của bổn hoàng là mở ra thông đạo tiên phàm, cải biến số mệnh thiên địa, đợi bổn hoàng bước vào Hợp Đạo, tiên độ thế gian, liền có thể trường sinh bất tử, vĩnh tọa Thánh Hoàng vị, xác thực không cần có người kế cận. Thế nhưng, Thánh Tử chung quy vẫn là con của bổn hoàng, cứ như vậy bị Cổ Thần chém giết, bổn hoàng nếu không giết hắn, Thiên Đạo ở đâu? Hoàng uy ở đâu? Vô luận như thế nào, bổn hoàng đều muốn tiêu diệt Cổ Thần.
Thiên Toán Tử cười hắc hắc, nói:
- Hôm nay Tàng gia hai vị lão tổ đều đã táng thân trong mộ phần Hắc Đế, trong chư tử thế gia, Hậu gia, Hạ gia, Thương gia ba vị lão tổ cũng vẫn lạc trong đó. Thánh Hoàng bệ hạ, nếu là Tàng Không Huyền và Hậu, Hạ, Thương tam đại chư tử thế gia lão quỷ biết, bọn họ đều là chết trong tay Cổ Thần, người xem bọn hắn sẽ có phản ứng gì?
Hậu Vô Duyên, Hạ Phi, Thương Vũ Văn ba vị Giá Vụ cường giả, đều vẫn lạc trong mộ phần Hắc đế. Đồng thời đều bị Hắc Thủy Đại Đế lừa dối, trên đường sinh, tử lựa chọn lùi về đường sinh ở phía sau, nhưng thực tế lại là đường tử, nên mới nhất tề vẫn lạc, đi đời nhà ma.
Mà Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn hai người bên trong thủy chi đại trận bị Cổ Thần giết chết, trừ một vị tu sĩ Long tộc Minh Khiếu kỳ biết Tàng Khôn Phàm là chết trong tay Cổ Thần. Thiên hạ căn bản không có ai biết, mà tu sĩ Long tộc không có khả năng đem tin tức tiết lộ cho Thánh Đình, do đó, Thánh Hoàng căn bản không biết Cổ Thần giết Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Sơn.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế