Lão đại gật đầu, nói:
- Không sai, lần khảo hạch này không chỉ là sát hạch năng lực của chúng ta, mà còn cho chúng ta nhận rõ năng lực của chính bản thân mình, cũng như cho chúng ta nắm được thực lực bản thân.
- Thực lực bản thân?
Lão tam nghi ngờ nói.
- Vẫn còn không rõ sao?
Lão nhị bĩu môi, nói:
- Khi chúng ta vừa đến nơi đây, ngay cả tên lính yếu nhất ở đây cũng chưa chắc đánh lại được, thế nhưng chỉ trong chín ngày ngắn ngủi, thực lực của chúng ta có thể được so sánh với bộ đội đặc chủng. Đây chính là thực lực của chính chúng ta, bọn họ có thể đem chúng ta trong chín ngày ngắn ngủi huấn luyện được mạnh như vậy.
Vẻ nghi hoặc trên mặt lão tam biến mất, thay vào đó liền biến thành vẻ khiếp sợ.
Lông mày Gia Vệ nhăn lại, hắn cũng thật không ngờ tới điểm này. Sau khi nghe lão đại nói, xác thực cũng cực kỳ hợp lý, chỉ có điềm khiến Gia Vệ hoài nghi, bọn họ chẳng qua là ngày nghỉ đến huấn luyện mấy tháng thôi, sát hạch sức mạnh của mình làm cái gì?
- Những thứ này khẳng định không phải là chuyện công khai, dĩ nhiên không để cho chúng ta biết, lẽ nào trong nhà bảo chúng ta tới đây huấn luyện, mục đích cũng không phải huấn luyện mấy tháng tới khi thân thể cường tráng thì xong?
Gia Vệ nghĩ thế, thế nhưng không ai có thể cho hắn đáp án, bởi vì mà ngay cả lão đại là người trong quân đội cũng không được thiếu tá cho biết.
- Vậy còn chờ cái gì nữa, chúng ta bây giờ tiến vào rừng rậm, thử xem thực lực hiện tại chúng ta thế nào.
Lão nhị lộ ra một nụ cười rất tươi, tay phải cầm ngược dao găm, giống như một mỹ nữ sát thủ.
Bất quá, lão đại cũng nở nụ cười khổ, lắc đầu, nói:
- Đừng nóng vội, chúng ta đương nhiên phải thử một chút trình độ thực lực của mình, thế nhưng vừa lên đã phải đối phó với mãnh thú như sư tử hoặc cọp, ngươi không cảm thấy như thế quá nguy hiểm sao?
- Đúng vậy, cho dù thực lực của chúng ta đã mạnh nên nhiều, thế nhưng gặp phải mãnh thú dữ tợn như sư tử hay cọp, thì cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không dám nói một người tự mình có thể đối phó trực tiếp với 1 con sư tử, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Lão tam cũng mở miệng nói, lúc này hắn đã rất thông suốt.
- Theo như lời thiếu tá, chúng ta mỗi người cần giết được 3 mãnh thú, cũng không có yêu cầu chúng ta phải giết mãnh thú như thế nào, chúng ta hay là trước tiên tìm sinh vật có lực sát thương vừa phải thử tay đã?
Gia Vệ nói, trên mặt cũng là lộ ra một thần sắc hưng phấn.
Từ nhỏ đến lớn, Gia Vệ chưa từng rời khỏi thành phố Tân Hải, chứ đừng nói đến việc tới khu rừng rậm nguyên thủy thế này.
Vả lại, từ nhỏ đến lớn Gia Vệ hầu như không có sát sinh, hôm nay sẽ phải sát sinh, nhưng Gia Vệ trong lòng không có áp lực gì quá lớn, chẳng phải thịt tươi máu chảy đầm đìa cũng đã ăn rồi sao?
Lão đại gật đầu, hắn quan sát bốn phía một chút, sau một lát, liền chỉ vào một phương hướng, nói:
- Ở bên kia, hẳn là sẽ có một mảnh thảo nguyên, trên thảo nguyên sẽ có sinh vật ăn cỏ, hươu rừng, trâu rừng, vừa lúc lấy ra thử tay nghề.
Gia Vệ, lão nhị cùng lão tam đều gật đầu, cầm chắc dao găm trong tay, chờ xuất phát.
Chỉ có điều, mấy người còn chưa kịp di chuyển, lão tam liền mở miệng hỏi nói:
- Thật sự phải giết hươu rừng sao? Chúng nó cũng không có tội tình gì mà.
Với dáng người lão tam, nói ra những lời này, lão đại, Gia Vệ cùng lão nhị ba người thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Lập tức lão nhị vẻ mặt giận dữ chỉ vào lão tam, lớn tiếng nói:
- Ngươi đến cùng có phải là đàn ông hay không vậy? Còn dài dòng nữa thì cút ngay về nhà đi.
Lão tam sắc mặt đỏ lên, lại không nói gì nữa.
Đến bây giờ, Gia Vệ mới biết, bề ngoài có thể dọa người, nội tâm không nhất định có thể dọa người, giống như lão tam vậy, bề ngoài chính là một đại hán, khiến ai gặp cũng phải sợ, chỉ có điều, hắn há miệng ra nói, hình tượng đại hán của hắn liền biến mất không thấy gì nữa, làm người ta không khỏi xem hắn như một đứa bé .
Lão đại cùng Gia Vệ liếc nhau, hai người đều không biết nói gì chỉ đành lắc đầu, không biết phụ mẫu lão tam rốt cuộc dạy dỗ lão tam thế nào, một thân thể cường tráng như thế mà lại có thể dạy thành như vậy.
Song, rất nhanh Gia Vệ cũng tự giễu cười cười, mới thuần trước thôi, bản thân mình cũng giống như lão tam? Thậm chí, khi đó bản thân mình, còn không bằng lão tam lúc này.
Dù sao, khi đó Gia Vệ, ngay cả máu cũng không dám nhìn, mới nhìn thấy thôi hai chân đã nhũn hết cả ra rồi.
Đây không phải là sợ máu mà là quá mức nhát gan.
Bốn người vẫn chưa dừng lại, mà là rất nhanh hướng về phía lão đại chỉ bước đi, bốn người trên mặt đều vừa sợ hãi xen lẫn sự vui mừng.
Chín ngày trước, bọn họ cả ngày đều huấn luyện, hầu như mỗi giây mỗi phút trên lưng mỗi người đều có bao cát một hai trăm cân, cho nên hiện tại di chuyển không có cảm giác mệt mỏi.
Mà bây giờ, mới vừa bắt đầu di chuyển, bốn người đều có cảm giác giống như nhau, thân thể linh hoạt khiến bọn họ đều khiếp sợ, bốn người hoàn toàn giống như những chú khỉ vậy, hai chân liền có thể trực tiếp nhảy lên trên một thân cây, nhảy vài cái có thể đủ đi tới cự ly rất xa, đồng thời sau đó, bọn họ mặt không hề đỏ, hơi thở không gấp, nửa điểm mệt mỏi cũng không có.
- Ta cảm giác hiện tại bản thân mình giống như là ninja. Không biết các ngươi đã xem qua truyện Naruto chưa, ta có cảm giác chúng ta sắp thi Chuunin được rồi.
Lão nhị vẻ mặt hưng phấn, từ một thân cây này nhảy đến một thân cây khác, mặc dù cành cây rất nhỏ, nàng nhảy tới trên nhánh cây, cũng không lung lay chút nào, lực thăng bằng rất tốt.
- Ta đã xem qua, ta đã xem qua, chúng ta bây giờ giống i như đúc tên kia.
Lão tam cũng rất hưng phấn, vội vàng nói.
Tuy rằng hắn thể trạng cao to, thế nhưng nhảy trên cành cây lúc này, cũng như là chim bay, mềm mại không gì sánh được.
Lão đại cùng Gia Vệ cũng chỉ có thể cười khổ, đương nhiên hai người đều chưa có xem qua cái 'Naruto” gì đó mà lão nhị vừa nói, hai người hầu như đều chưa từng xem truyện tranh..
Lão đại ở trong quân đội, căn bản không có cơ hội xem truyện tranh, với lại hắn cũng không có hứng thú. Mà Gia Vệ, trải qua ba năm học sinh cấp 3 căng thẳng, thời gian xem tivi cũng không có, đừng nói là xem truyện tranh.
Cứ như vậy, bốn người vừa trò chuyện vừa di chuyển về phía lão đại chỉ. Tuy nhiên Gia Vệ cùng lão đại vẫn rất cảnh giác, tập trung chú ý hết mình.
Hai người bọn họ cũng biết khu rừng rậm nguyên thủy này rất nguy hiểm, cho nên không dám xem thường, mà lão nhị cùng lão tam đều đang bị thực lực bản thân làm cho kinh sợ, hai người liên tục đùa giỡn nhau, hoàn toàn không có chút nào giác ngộ sự nguy hiểm của khu rừng rậm này.
Vào lúc này, ở trong căn cứ, thiếu tá đang ở trong phòng gồm rất nhiều thiết bị chăm chú quan sát 4 người Gia Vệ.
- Kết quả đã có, lần đầu tiên kiểm nghiệm, thể năng mạnh nhất là tiềm long số 1, thể năng thứ nhì là tiềm long số 3, thế năng thứ ba là tiềm long số 2, thể năng kém cõi nhất là tiềm long số 4.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm của một binh sĩ vang lên.
- Cái gì?
Thiếu tá hơi kinh ngạc, sau một lát, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Kiểm tra lại một lần nữa cho ta, đặc biệt là kiểm tra tỉ mỉ và đo lường thể năng của tiềm long số 4, số liệu lần này, khẳng định có sai sót.
Thanh âm của thiếu tá vừa mới dứt, toàn bộ binh sĩ trong phòng đều sững sờ. Bọn họ đều biết những thiết bị này ít có khả năng lầm lỗi, cho nên, số liệu bình thường bọn họ kiểm tra đo lường, chưa bao giờ phải đo đến lần thứ hai.
Bây giờ thiếu tá lại khẳng định như vậy, có thể nào không làm cho bọn họ kinh ngạc?
- Thưa ngài, hẳn là ngài nên quan tâm năng lực khác của bọn họ, vấn đề thể năng không nên tốn nhiều thời gian nữa.
Người lính vừa đọc lên số liệu kia nói.
- Ta bảo ngươi kiểm tra lại một lần nữa thì kiểm tra lại một lần nữa đi, nói nhảm như vậy có tác dụng gì?
Thiếu tá tức giận nói, cho dù là nhân viên nghiên cứu, hắn cũng không có nửa phần khách khí.
Những nhân viên nghiên cứu cũng biết thiếu tá là ai, cũng không dám để bụng, nhíu mày, bọn họ liền đứng lên đo lường lại ngay.
Không mất nhiều thời gian, kết quả kiểm tra đo lường đã có ngay.
Người lính kia cầm kết quả đi tới bên người thiếu tá, nhíu mày, nói rằng:
- Thể năng mạnh nhất là tiềm long số 1, thể năng thứ nhì là tiềm long số 3, thể năng đệ tam là tiềm long số 2, thể năng kém cõi nhất là tiềm long Số 4. Trong đó tiềm long số 1 thể năng là gấp ba lần tiềm long số 3, mà thể năng của tiềm long số 3 cùng thể năng của tiềm long số 2 không khác nhau là mấy, có thể cho vào trong cùng một cấp bậc, kém cõi nhất là thể năng của tiềm long Số 4, so với tiềm long số 3 thể năng kém hơn một chút, bất quá trước mắt cũng có thể phân chia vào cùng một cấp bậc.
Không đợi thiếu tá nói, người lính kia tiếp tục nói:
- Nói cách khác, thể năng của tiềm long số 1 đánh giá đạt điểm tối đa, tiềm long số 3, tiềm long số 2 cùng tiềm long số 4, thể năng đánh giá có thể có đạt bảy điểm, bảy điểm và sáu điểm.
- Sáu điểm sao?
Thiếu tá nhíu mày, kết quả này, làm hắn hoàn toàn bất ngờ.
Hắn còn nhớ rõ, lúc ở phân cục cảnh sát thành phố Tân Hải, Gia Vệ có thể làm cho hai chân hắn chuyển động, chưa kể, từ ngày mới đến, Gia Vệ biểu hiện so với tiềm long số 1 cũng không kém, thậm chí sau đó vài ngày, Gia Vệ biểu hiện hoàn toàn vượt lên trên tiềm long số 1.
Thế nhưng, hôm nay kiểm tra đo lường thể năng, thể năng của Gia Vệ lại kém cõi nhất.
Thiếu tá có thể hoài nghi lần đầu kiểm tra đo lường xuất hiện sai lệch, thế nhưng không thể hoài nghi hai lần kiểm tra đo lường đều sai được, có thể, mặc dù là thiếu tá hoài nghi mình sai, cũng sẽ không hoài nghi những thiết bị kiểm tra đo lường này hai lần đều cùng ra sai kết quả.
Nhìn vóc người Gia Vệ so với tiềm long số 2 còn muốn gầy yếu hơn, lại nhìn cơ thể cường tráng của tiềm long số 1 cùng tiềm long số 3 kia. Trên mặt thiếu tá xuất hiện một nụ cười, nhưng đồng thời cũng xuất hiện một sự nghi hoặc cùng sự lo lắng.
Kết quả này, rất rõ ràng đã nói nên được cơ thể họ cũng không phải vô dụng, tối thiểu có cơ thể chống đỡ, thể năng sẽ rất mạnh, thể năng mạnh mẽ, tốc độ luyện tập càng nhanh, khả năng biến hóa càng thêm mạnh mẽ.
Thế nhưng, điều khiến thiếu tá nghi hoặc là, nếu là thật sự như vậy, vì sao trong chín ngày này, mấy ngày cuối cùng Gia Vệ biểu hiện so với tiềm long số 1 vẫn muốn tốt hơn rất nhiều?
- Hiện tại bắt đầu kiểm tra đo lường các phương diện khác, nhất là kỹ xảo săn bắt cùng tốc độ, đều phải kiểm tra đo lường cẩn thận cũng như chính xác, sau 2 giờ nữa, ta muốn có thành tích tổng hợp sơ bộ của bọn họ.
Thiếu tá nói.
Ngay sau đó, thiếu tá liền rời khỏi phòng, bước ra phía bên ngoài.
Không bao lâu sau, một bóng đen rất nhanh rời khỏi căn cứ, không gây ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí cửa căn cứ còn chưa có mở ra, có một thân ảnh vút qua hàng rào kim loại cao hơn 10 mét rời khỏi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
- Thảo nguyên, phía trước có một thảo nguyên rất lớn.
Thanh âm lão Nhị từ trên ngọn cây đại thụ truyền đến, lúc này trông nàng so với đám Gia Vệ ba người con trai quả thực tràn trề sức sống hơn nhiều, tíu tít như trẻ con.
Bọn Gia Vệ cũng nhao nhao điểm chân mấy cái leo lên một ngọn cây, nhìn về phương hướng lão Nhị vừa chỉ.
Khi chứng kiến một cánh đồng cỏ rộng bát ngát đầy dê bò, ba người Gia Vệ vô cùng vui vẻ.
- Hướng phía thảo nguyên. Xuất phát!
Lão Tam hét lớn một tiếng, chợt gia tăng tốc độ nhằm phương hướng thảo nguyên bước đi.
Lão Nhị không cam lòng rớt lại phía sau, phốc một cái từ ngọn cây rơi xuống rồi vọt tới trước, khí thế so với lão Tam còn mãnh liệt hơn nhiều.
Ước chừng tầm mười phút, thảo nguyên vốn yên bình chợt xuất hiện động tĩnh.
Bốn bóng người trực tiếp từ trong rừng rậm xông ra, đặt trên lên cánh đồng cỏ.
- Linh dương, hươu, bò rừng, linh cẩu.
Các loài động vật lần lượt tiến vào tầm mắt bọn họ, khuôn mặt lão Nhị lộ ra vẻ khá hứng thú, ở trong thành phố phải đến sở thú mới có thể chiêm ngưỡng những loài sinh vật này.
- Tốt lắm, bây giờ mỗi người tự hành động đi. Chúng ta có thời gian hai ngày, ngày đầu đủ để chúng ta xác định rõ thực lực của mình, ngày thứ hai chúng ta sẽ đi săn lùng mãnh thú chân chính.
Trên mặt lão Đại cũng xuất hiện nét phấn khích.
Ba người còn lại đều gật đầu tán thành. Ngay sau đó mỗi người thủ sẵn dao găm trong tay, phóng tới bầy linh dương không chút ngập ngừng.
Vốn đám linh dương không coi đám người Gia Vệ ra gì, nhưng sau khi lão Đại xuất thủ đánh chết một con, cả bầy linh dương bỗng rối loạn.
Không riêng linh dương, đám hươu, bò, ngựa thậm chí linh cẩu cũng rối rít né tránh. Bởi vì đột nhiên xuất hiện bốn sinh vật sống sức lực rất mạnh khiến bọn chúng không dám tới gần.
Hiện tại, thành quả Gia Vệ bọn họ tập luyện trong suốt chín ngày qua rốt cục đã được thể hiện.
Cách linh dương chạy trốn chủ yếu là nhảy và hay chuyển hướng, đây cũng là vấn đề làm nhức đầu những con sư tử, cọp hay báo đốm. Linh dương có độ linh hoạt rất cao, trong khi chạy có thể bất thình lình chuyển hướng, đòi hỏi khả năng thăng bằng cực tốt.
Bất quá ưu thế này của linh dương ở trước mặt đám người Gia Vệ, căn bản không được tính là ưu thế nữa rồi.
Bốn người bọn họ tuy chỉ có hai chân, nhưng chạy còn nhanh hơn cả linh dương bốn chân. Không mất quá nhiều thời gian, ba trong bốn người dao găm đã vấy máu, còn một người ngay cả một con linh dương cũng chưa giết, dĩ nhiên là lão Tam.
- Lão Tam à, ngươi muốn huấn luyện viên thất vọng sao? Muốn cha mẹ ngươi mất kỳ vọng sao?
Lão Đại tức giận rống lên, hắn không còn săn giết linh dương và hươu nữa mà chuyển đối tượng sang những con trâu rừng lì lợm.
Tuy nhiên trâu rừng lì thế nào chăng nữa, dưới một chiêu của lão Đại cũng phải bỏ mạng.
- Không sai, ngươi thích thì cút đi, mau mau lên chút, đừng đứng chỗ này chướng mắt bọn ta.
Lão Nhị cũng buồn bực mắng, sắc mặt nàng nhợt nhạt, không phải vì tiêu hao quá nhiều thể lực mà chủ yếu đây là lần đầu tiên sát sinh.
- Nếu như linh dương hươu hoang ngươi không xuống tay được, đi qua kia tìm đám linh cẩu đi. Song ta phải nhắc nhở ngươi, linh cẩu là động vật ăn thịt, cẩn thận bị bọn chúng vây công đấy.
Gia Vệ lớn tiếng nói, nguyên bản hắn cho rằng sát sinh rất khó tiếp nhận. Nhưng sau đó hắn nhận thấy việc này không làm cho hắn lăn tăn chút gì, lần đầu giết một con linh dương hắn còn hơi do dự. Hiện giờ, hắn càng giết càng hăng.
Trên mặt lão Tam lộ vẻ chần chờ, rốt cục hắn không xuống tay với đám linh dương mà đi về phía bầy linh cẩu.
Phía bên này đàn linh cẩu cũng yên lặng vểnh tai quan sát, bản năng của loài thú mách bảo chúng không được tấn công. Đợi đám người Gia Vệ bỏ đi sẽ đi tới chiếm những cái xác linh dương làm chiến lợi phẩm.
Rất tiếc bọn chúng không nghĩ tới, bốn sinh vật này lại tiến về phía mình.
Trong nháy mắt cả đàn linh cẩu trở nên xôn xao, một con linh cẩu thân dài chừng hai mét, cao hơn một mét sáu từ trong đàn bước ra, nhe răng gầm gừ nhìn lão Tam đang đi về phía mình.
Con linh cẩu này rất khác thường, những con khác có vẻ sợ hãi e dè nó, rõ ràng đây là con lãnh đạo của cả bầy.
Rất nhanh những thanh âm khó nghe từ trong miệng con linh cẩu đó phát ra, những con còn lại không nhốn nháo nữa mà đứng yên nhăm nhe cơ hội, muốn vây công lão Tam.
Thấy tình huống của lão Tam, lão Đại, lão Nhị và Gia Vệ tạm dừng săn giết, cau mày quan sát kỳ biến.
Bọn họ lo lắng nhất chính là lão Tam, hơn nữa trong bốn người họ dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất cũng là lão Tam.
Ấy mà chỉ giây lát sau, khuôn mặt ba người đều trở nên tươi cười.
Lão Tam nhảy lên hét lớn một tiếng, dao găm nắm chặt trong tay:
- Tam gia gia của các cháu tới rồi đây!
Ngay sau đó hai con linh cẩu cũng phóng lên nghênh đón, nhưng thời điểm chúng rơi xuống đất đã không còn sinh cơ.
Trên đầu chúng xuất hiện một cái lỗ to bằng ngón cái, máu tươi từ trong đó ồng ộc chảy ra. Trong nháy mắt đã mất mạng.
Đây cũng là thực lực chân chính của lão Tam, linh cẩu căn bản không phải là đối thủ. Ba người Gia Vệ thoáng yên lòng.
Thực lực lão Tam không yếu, yếu là tính cách của hắn, hơi nhu nhược, dễ mềm lòng. Nhưng sát na một kích kia không nhu nhược chút nào, một kích đoạt mạng, hoàn toàn biểu lộ thực lực của hắn.
Điều này cũng nói lên tính cách nhu nhược của lão Tam chỉ là tương đối mà thôi.
- Trưa nay làm bữa thịt bò rừng nhỉ!
Gia Vệ tốc độ cực nhanh lao tới trước mặt một con bò rừng, dao găm trực tiếp đâm thẳng vào giữa trán, ấn nút cả cán. Con bò nặng cả ngàn cân lúc lắc mấy cái, cả người đổ ụp xuống, mất đi sinh mạng.
Lão Đại cười ha hả, tay không ngừng động tác giết chóc. Hắn chuyển qua giết bò rừng bởi linh dương và hươu không phản kháng, săn giết không hề thú vị.
Lão Nhị không giống như Gia Vệ và lão Đại, nàng dù gì cũng là con gái, muốn một đao lấy máu cần chút thời gian thích nghi. Tổng cộng nàng giết được hai con linh dương và một con hươu. Về phần bò rừng nàng vẫn còn hơi sợ hãi, chưa dám động thủ.
Song chứng kiến lão Tam hăng hái chém giết giữa bầy linh cẩu, lão Nhị cắn chặt hàm răng, không băn khoăn nữa lao vào đám bò rừng.
Rất nhanh nàng dùng dao găm đâm vào đầu của một con bò rừng nhưng bị cản lại, không thể đâm sâu vào.
Con bò rừng dưới công kích của nàng bị đau đớn, nhất thời nổi điên lên chạy hùng hục, cái đầu với cặp sừng nhọn hoắt không ngừng húc lên, thiếu chút nữa đâm lão Nhị lòi ruột.
Thời điểm Gia Vệ và lão Đại định tới cứu viện, chợt lão Nhị yêu kiều hừ lên một tiếng. Hai chân giậm mạnh nhảy lên cao, nhân tiện rút con dao găm từ trên đầu con bò rừng. Nguy hiểm thay, vị trí nàng rơi xuống chính là trước mặt con bò đó.
"Ò ọ" một tiếng, con bò rừng hai mắt đỏ ngầu phóng tới, thế như chẻ tre, định dùng cặp sừng cứng rắn húc chết lão Nhị, cái tội dám đả thương nó.
Sắc mặt Gia Vệ cùng lão Đại căng thẳng, lão Tam cũng bị thất thần trong giây lát. Chợt một con linh cẩu lao lên ý đồ cắn tay lão Tam, may mắn hắn phản xạ kịp thời, chỉ bị xây xát ngoài da.
Không kịp cứu viện nhưng sau đó mọi người thoáng bình ổn lại.
Chỉ thấy lão nhị lúc này bỗng nhiên khẽ bật nhảy lên cao khoảng hai mét, chợt xoay người một cái, dao gâm trong tay trực tiếp cắm thẳng vào trán con bò rừng, còn nàng, thì bình ổn rơi lên lưng nó.
- Tốt, sức ổn đinh và thân pháp của lão nhị, tuyệt đối là mạnh nhất trong bốn người chúng ta.
Lão đại nói, bởi vì ngay cả chính hắn, tự nhận cũng không làm được như vậy.
Dù sao hắn so với lão nhị vẫn còn thấp hơn năm sáu cm, vóc người nhỏ gầy như hắn, đã định trước là thân pháp cũng không thể quá mạnh mẽ .
Mà lão tam lại càng không cần phải nói, lão đại là nhỏ gầy, hắn là cao to, cả người đều là cơ bắp, thân pháp thậm chí còn không bằng lão đại.
Về phần Gia Vệ, bọn họ hiển nhiên vẫn chưa thể đưa ra so sánh gì, nhưng vóc người Gia Vệ gầy yếu, tính ổn định của cơ thể tất nhiên cũng không thể bằng lão nhị.
Sắc mặt lão nhị tái nhợt đi một lúc. Bất quá, chờ con bò rừng kia ngã xuống rồi, nàng liền rút con dao găm của mình ra, cằm hất thật cao, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Động tác vừa nãy, gần như toàn bộ đều dựa vào bản năng, nếu để cho nàng dùng lý trí suy nghĩ lại, nàng khẳng định cho là mình không thể hoàn thành nổi động tác vừa rồi.
Đây cũng là thành quả huấn luyện trong suốt chín ngày qua, thời gian huấn luyện không nhận ra, đến lúc thực chiến, mới có thể thật sự phát hiện.
- Tốt, đến giờ cơm rồi.
Lão đại đánh ngã một con trâu, sau đó lớn tiếng nói.
Hiện tại đã gần mười hai giờ, mà bọn họ rạng sáng nay từ trong tủ sinh học đi ra, còn chưa có ăn cơm, hiện giờ cũng đã cảm thấy đói.
- Ta đói lắm rồi.
Lão tam vuốt vuốt cái bụng nói.
Lúc này, Gia Vệ để ý thấy trên cánh tay của lão tam có một vết cào, hơi nhíu mày lại hỏi:
- Vết thương trên tay hắn, sẽ không bị nhiễm trùng đấy chứ?
Lúc này, lão đại và lão nhị cũng đều đã thấy vết cào trên cánh tay lão tam, hai người cũng đều nhíu mày.
Bị chó mèo trong nhà cào còn phải tiêm thuốc thật cẩn thận, huống chi đây là linh cẩu, vi khuẩn trên móng vuốt chúng nó khẳng định còn nhiều hơn nhiều.
- Không có việc gì, chỉ đau nhức một chút thôi, không có cảm giác gì khác.
Lão tam lắc lắc đầu nói.
- Không được, lúc trước ta đã nói qua. Ở trong khu rừng rậm nguyên sinh này, chỗ nào cũng nguy hiểm. Không nên xem thường vết cào này, nếu như bị nhiễm trùng, thì vô cùng nghiêm trọng, phải trị liệu càng sớm càng tốt.
Lão đại chau mày nói.
- Trị liệu thế nào đây?
Lão nhị cũng nhíu chặt mày, nói:
- Nếu như bây giờ trở về, cũng sẽ bị coi là rút lui, rồi hãy nói đến chuyện, cửa căn cứ khẳng định đã đóng lại, chúng ta trở về cũng không chắc đã được vào.
Lúc này, Gia Vệ cũng không nói lời nào, hắn hướng chiếc vòng tay phát ra một mệnh lệnh, rất nhanh, thanh âm thiếu tá vang lên:
- Chuyện gì?
- Cánh tay số 3 bị linh cầu cào gây thương tích, cần được trị liệu.
Gia Vệ mở miệng nói, lão đại, lão nhị và lão tam ba người đều hướng về phía Gia Vệ, sau khi thấy chiếc vòng trên tay Gia Vệ sáng lên ánh sáng xanh, ba người mới là lộ ra vẻ đã hiểu.
- Không cần trị liệu, tiềm long số 3 không có việc gì.
Thiếu tá nói.
- Không có việc gì?
Gia Vệ càng nhíu mày hơn, vội vàng nói:
Hắn là bị linh cẩu hoang vồ bị thương, nếu như trị liệu chậm, sẽ bị nhiễm trùng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
- Bíp bíp bíp...
Bên trong một căn phòng nhằng nhịt các loại dụng cụ tinh vi phức tạp, tiếng "Bíp bíp" vang lên không ngừng nghỉ.
Âm thanh càng ngày càng dồn dập, chợt trong bóng tối một đôi mắt từ từ mở ra, nhìn về phía màn hình chi chít số liệu.
- Vật thí nghiệm số 00213 bị tín hiệu lạ xâm nhập, xin đưa ra chỉ thị!
Không lâu lắm sau đó, giọng nói máy móc vang lên.
- Ngụy trang, ẩn núp, không được để lộ!
Giọng nói nghe có vẻ già nua ra lệnh.
Lập tức trên màn hình xuất hiện một ít ba động kì quái...
-------------
Thảo nguyên mênh mông, Gia Vệ, lão Đại và lão Nhị đều đang nhíu chặt lông mày; thiếu tá lại nói không cần trị liệu, rất có khả năng lão Tam phải đối mặt với tử vong.
- Các ngươi nghĩ ta đưa vòng tay cho các ngươi chỉ là một công cụ truyền tin thôi ư?
Tiếng nói của thiếu tá từ vòng tay vọng ra, tiếp tục:
- Trong vòng tay các ngươi đã có chuẩn bị thuốc sẵn, khi người sử dụng bị thương hay trúng độc, nó sẽ tự động tiêm thuốc vào trong người các ngươi. Tiềm long số 3 không bị sao cả.
Nghe những lời vừa xong của thiếu ta, bốn người Gia Vệ cực kì ngạc nhiên.
Theo bản năng bọn họ vô ý nhìn lên chiếc vòng tay của mình, một cái vòng nho nhỏ như vậy, chức năng thật kinh khủng.
Chốc lát sau, thanh âm thiếu tá vang lên lần nữa:
- Thời gian còn lại khoảng một ngày rưỡi, nếu thành tích hiện giờ của các ngươi chính là thành tích khảo hạch, ta khẳng định luôn các ngươi sẽ bị đào thải.
- Sếp cứ đùa, chúng tôi mới làm nóng người thôi, tiết mục chính còn ở phía sau.
Lão Đại cười ha hả đáp.
- Không sai, chúng tôi sao có thể làm ngài mất thể diện được chứ.
Lão Nhị cũng cười nói, cằm vểnh lên trời, nửa ngày trôi qua nàng khá tự hào về thực lực mình đã thể hiện.
Lão Tam hắc hắc gật gù, không nói gì thêm.
Gia Vệ quay quay con dao găm trong tay, lơ đễnh:
- Ngài cứ yên tâm đi.
Tuy nhiên thiếu tá không thấy nói thêm câu gì nữa, hiển nhiên cuộc truyền tin đã chấm dứt.
- Mau mau đi ăn cơm thôi, ta chết đói rồi.
Lão Tam lớn tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Ba người Gia Vệ cười khổ, không chần chờ nữa, bốn người nhóm lên ba đống lửa, một cái nướng bò rừng, một cái nướng linh dương, cái còn lại nướng thịt hươu rừng.
Ba loại thịt mang hương vị dân dã, đám người Gia Vệ nhìn muốn chảy nước miếng.
Về phần linh cẩu, bốn người không có ý định làm thịt, chứng kiến bộ dáng thê thảm của chúng thật muốn mất hết khẩu vị.
Ăn uống tầm một tiếng đồng hồ, bốn người không hề nghỉ ngơi mà đồng loạt đứng dậy.
- Nếu cứ săn giết bò rừng, linh dương, hươu rừng thì kết quả sẽ không thể được cải thiện. Tuy nhiên lấy tình trạng của chúng ta hiện tại đi săn giết mãnh thú như sư tử cọp rừng vẫn không ổn.
Lão Đại nhìn thoáng qua Gia Vệ ba người:
- Còn dư nửa ngày, chúng ta yên tĩnh một chút, tìm lại cảm giác bản thân chứ không phải cảm giác săn giết để tinh thần bình tĩnh lại.
- Làm thế nào?
Lão Tam cau mày, mở miệng hỏi.
Lão Nhị cũng tràn đầy nghi vấn nhìn lão Đại, chỉ riêng Gia Vệ không biểu lộ vẻ nghi hoặc, hắn gật đầu tỏ ra hiểu ý tứ.
Không đợi lão Đại trả lời, Gia Vệ cười ha hả nói:
- Làm thế này.
Ngay sau đó Gia Vệ lắc mình mấy cái đã đi tới bên trong bầy ngựa hoang, theo một tiếng gầm giận dữ đám ngựa hoang trở nên bối rối, bỏ chạy tán loạn.
Lúc này Gia Vệ dậm chân một cái trực tiếp nhảy lên lưng một con, đứng thẳng tắp trên đó, hai tay thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn trời, dáng vẻ bình tĩnh mặc cho ngựa hoang chạy lồng lộn.
Không cần dùng ngôn ngữ giải thích, lão Nhị và lão Tam chứng kiến một màn này nhất thời hiểu ra.
Lão Đại gật đầu:
- Không sai, chính là như thế. Rèn luyện bản thân thời khắc khẩn trương bình tĩnh lại, dù trời sập đất lún lòng ta vẫn an ổn như cũ, đây mới có thể phát huy toàn bộ lực lượng của chúng ta.
Dứt lời, lão Đại không chần chờ nữa, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại, mặt đất lún xuống thành một cái hố sâu, trong nháy mắt đi tới bầy ngựa hoang, nhảy lên lưng một con đứng chắp tay, bộ dáng so với Gia Vệ giống nhau như đúc.
Lão Nhị và lão Tam âm thầm gật đầu, hai người liếc mắt nhìn nhau tỏ ý đã hiểu, hai chân dùng sức, chốc lát cũng ở trên lưng những con ngựa hoang.
Chỉ là, lão Tam không thể thong dong an nhàn như Gia Vệ và lão Đại, thân thể lắc lư liên tục, dường như sắp ngã.
Mà lão Nhị cằm dương dương vểnh lên, một cước đặt lên đỉnh đầu con ngựa, sau một khắc cả người đều đứng trên đó. Mặc cho ngựa kia đung đưa đầu như thế nào, lão Nhị giống như đã đóng đinh vào đó, thân pháp vững vàng như núi.
Nhìn một màn này Gia Vệ và lão Đại không khỏi gật đầu, trong lòng tự nhiên nảy sinh sự bội phục.
Cho dù là Gia Vệ cũng không thể dễ dàng đứng trên đầu ngựa hoang như lão Nhị, điều này yêu cầu không chỉ cảm giác mà còn cả năng lực thăng bằng toàn cơ thể.
Năng lực thăng bằng cơ thể yêu cầu các bộ vị phải phối hợp cùng nhau, đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể luyện ra. Từ đó khẳng định lão Nhị đã từng luyện qua món này.
- Khi mặt trời ngả về Tây, chúng ta tập hợp tại chỗ này.
Lão Đại buông một câu liền đi về phía rừng rậm.
Mỗi người đều có phương pháp rèn luyện tâm tính, lão Đại hắn cũng có phương pháp của riêng mình.
- Ta cũng đi.
Lão Tam từ trên ngựa nhảy xuống, nói một tiếng rồi đi về phía bờ sông.
Lão Nhị nhìn về phương hướng hai người kia vừa đi khỏi, chợt quay sang Gia Vệ thắc mắc:
- Lão Tứ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Bời vì thiếu tá thông báo không để cho bất kì kẻ nào tiết lộ tin tức bản thân, cho nên bốn người bọn họ không hề biết tên tuổi của nhau, nhưng việc này cũng không ngăn cản bọn họ trở thành những chiến hữu thân thiết.
Gia Vệ nhìn lão Nhị, hơi nhăn nhăn trán, chợt cười khổ:
- Hẳn không kém ngươi bao nhiêu đâu.
- Không kém ta mấy?!
Lão Nhị bĩu môi:
- Đừng tưởng ta là Nhị tỷ, thật ra trong bốn người có thể tuổi tác của ta là bé nhất.
- Phải không?
Trên mặt Gia Vệ nở nụ cười.
Thấy thần sắc không quan tâm của hắn, lão Nhị hứ một tiếng, chợt vênh mặt lên nói:
- Ta năm nay 21 tuổi rồi, ngươi bao nhiêu?
Trong bốn người, lão Đại không cần phải nói, không 30 thì chí ít cũng phải 26 27 tuổi. Lão Tam dù tâm tính như trẻ con, nhưng từ bề ngoài dễ dàng nhìn ra tuổi của hắn tầm 23 24. Về phần Gia Vệ - lão Nhị thật đúng nhìn không ra.
Nguyên nhân dĩ nhiên bởi vóc người hắn nhỏ gầy, rất khó cho nàng đoán được tuổi chính xác của hắn.
Tuy nhiên theo suy đoán của nàng, có thể tiến vào trung tâm huấn luyện kiểu này, hơn nữa tiếp nhận nhiệm vụ khó khắn, nhất định không phải một đứa trẻ có thể làm được.
Gia Vệ cười khổ lắc đầu:
- Ta đúng thật là lão Tứ rồi.
Gia Vệ cũng không nhìn ra được tuổi tác của lão Nhị, bởi thoạt nhìn nàng không lớn hơn Gia Cát Uyển Nhi, thâm chí nhỏ hơn, ai ngờ cái bản mặt con nít lại 21 22 cơ chứ!
Lão Nhị mặt biến sắc, hai mắt gắt gao nhìn hắn, chốc lát sau nàng cười khúc khích:
- Ra là tiểu đệ đệ a, nhưng sao ngươi lợi hại quá vậy, lão Đại ở trong bộ đội huấn luyện 5-6 năm trời còn không bằng ngươi?
- Ta lợi hại hơn lão Đại sao?
Gia Vệ không cho là đúng, giang tay đáp:
- Lão Đại căn bản chưa thi triển toàn lực, nếu không có ba người chúng ta ngươi nghĩ lão Đại lãng phí thời gian thế này sao? Từ khoảnh khắc rời khỏi căn cứ hắn đã có thực lực săn giết mãnh thú rồi, chẳng qua vướng mắc chúng ta nên hắn chưa động thủ mà thôi.
Đôi mắt xinh đẹp của lão Nhị híp lại, nàng mải cao hứng nên không nghĩ tới nửa ngày hôm nay, cơ hồ đều là lão Đại dạy bọn họ một ít năng lực mà căn cứ không có.
Nhận rõ thực lực của mình, so với làm thực lực tăng trưởng lên trọng yếu hơn rất nhiều.
- Chả trách, mỗi lần một người chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đến nói chuyện với hắn, hắn sẽ lập tức kể ra chỗ thiếu sót, trợ giúp chúng ta cải thiện.
Lão Nhị nói.
- Cho nên mới nói, biểu hiện thực lực của lão Đại chưa phải chân chính của hắn, sức mạnh chân chính của hắn so với tưởng tượng của chúng ta ghê gớm hơn nhiều.
Gia Vệ gật đầu.
Lão Nhị liếc qua Gia Vệ, trực tiếp nhảy xuống đất, nói:
- Ta cũng phải đi huấn luyện đây, không thể để cho lão Đại thất vọng.
Dứt lời nàng liền quay bước, nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm.
Còn lại mình Gia Vệ, hắn cuốn tay áo bên phải lên, nhìn nhìn rồi thầm nhủ:
- Hình như...lại dài ra rồi.
Mười ngày nay Gia Vệ phát hiện ra một hiện tượng rất quái dị, bản thân hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vốn vóc người da bọc xương, bây giờ không còn gầy đét như que củi nữa, giữa da và xương đã có những bắp thịt rắn chắc.
Bắp thịt xuất hiện khiến vóc người của hắn bớt gầy gò, nhưng không vai u thịt bắp như lão Đại hay thiếu tá, dù bên ngoài trông hắn vẫn gầy yếu nhưng có một loại mỹ cảm không nói thành lời.
- Trong mười ngày qua, cơ thể ta so với nửa năm trước phát triển khá toàn diện. Bây giờ ta cũng phải hơn 1m75 rồi nhỉ, dựa theo tình hình này, hai mươi ngày sau ta còn cao hơn Cường Tử ư?
Gia Vệ dở khóc dở cười tự hỏi.
Ngắn ngủi mười ngày cao thêm 4cm, dù ai cũng sẽ cảm thấy nghi hoặc.
Trong sát na đó, tại một địa phương bí ẩn cách Gia Vệ không xa, một đôi mắt không chớp lấy một cái đang quan sát Gia Vệ, một cử động nhỏ cũng không lọt khỏi mắt người này.
Người này không ai khác chính là thiếu tá, song giờ đây hắn như hòa mình cùng rừng rậm, coi như Gia Vệ đi ngang qua cũng không nhất định có thể phát hiện.
- Thể năng kém cỏi nhất? Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn?!
Hai mắt thiếu tá tỏa tinh quang, trong miệng phát ra thanh âm khinh thường:
- Mụ nội nó, thể năng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn có thể sau khi vận động kịch liệt đến thở gấp một cái cũng không?! Máy móc đúng là không tin được nha, dựa vào chúng nó làm sao có thể hiểu hết tinh diệu của cơ thể con người?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ