“Lão đầu, lần sau trở về ta lại làm đối thủ cùng người”. Tiểu Kiếm vừa dứt lời tay áo vung lên, lạnh lùng liếc nhìn Phong Vân Vô Kị, sau đó như một con đại điểu hướng phía xa bay nhanh đi.
Tính cách đệ tử khác thường như vậy, Phong Vân Vô Kị cũng là lần đầu nhìn thấy. Nhìn dáng vẻ Độc Cô Cầu Bại đối với người đệ tử này đúng là hoàn toàn hân thưởng. Phong Vân Vô Kị bắt đầu có điểm hiểu được vì lẽ gì Độc Cô Phiêu rời khỏi Độc Cô Cầu Bại, vì lẽ gì hắn gia nhập dưới trướng Phá diệt Đạo chủ, vì lẽ gì trước mặt hắn gã không thể xuất kiếm, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
“Tiền bối, chẳng biết đối với việc lúc trước ý tiền bối như thế nào” Phong Vân Vô Kị dõi theo hướng Tiểu Kiếm rời đi, người này tu vi kiếm đạo cũng phải gần đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng, nếu hắn có thể gia nhập Kiếm vực thì sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực, cho nên Độc Cô Cầu Bại càng không thể thiếu. Thực lực của Độc Cô Cầu Bại ngay cả Phong Vân Vô Kị cũng không thể nhìn thấu.
“Ngươi không cần nhìn, Tiểu Kiếm đích thị không có khả năng gia nhập cái gì một phương của ngươi, mặc kệ là yêu ma hay loài người đối với hắn mà nói đều không có gì khác nhau cả”. Độc Cô Cầu Bại vẫn như cũ, ngự bước hư không quay về hướng ngược lại với Phong Vân Vô Kị. Phong Vân Vô Kị vẫn như cũ không thể cảm nhận được nửa điểm khí chất cao thủ nào, cảm giác giống như đây là một người bình thường, không có chút võ công. Cái cảm giác không nói nên lời này thật quái dị.
“Chỉ cần là một gã kiếm khách, sớm hay muộn cũng sẽ gia nhập kiếm vực” Phong Vân Vô Kị nhìn phương hướng Tiểu Kiếm biến mất, trong lòng yên lặng.
“Ta hy vọng người có thể gia nhập Kiếm Vực!” Phong Vân Vô Kị chăm chú nhìn Độc Cô Cầu Bại.
Độc Cô Cầu Bại quay người đối diện Phong Vân Vô Kị: “Vì cái gì? Nếu là Tây Môn Y Bắc bảo ngươi tới, vậy ngươi hãy trở về đi. Ta là một vũ giả, chỉ có hứng thú với võ học, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì quan hệ với một người mà gia nhập một phương thế lực, nếu không ta cũng đã không ở tại nơi này cả ngàn năm.
“Ta thỉnh cầu ngươi gia nhập Kiếm vực không phải bởi vì ta có dã tâm, ta sáng lập Kiếm Vực cũng không phải vì muốn cùng với bốn vực còn lại tranh đoạt thiên hạ”.
“Ah, thế đó là vì cái gì?”.
“Nếu ngươi có hứng thú nghe, chúng ta có thể vào trong đàm đạo”.
“Mmm, nếu ngươi có thể thuyết phục ta, ta có thể gia nhập Kiếm Vực, còn nếu không, lão phu đối với võ học bình sinh rất có hứng thú, ngươi chỉ cần đả bại ta, ta sẽ đáp ứng ngươi”, lời vửa dứt bèn xoay người đi vào trong động.
Hai người trước sau ngồi xuống trong động, Phong Vân Vô Kị liền mở miệng nói: “Ngay cả Tây Môn Y Bắc cũng thừa nhận không dám ở trước mặt ngươi khinh xuất mà xuất kiếm, ta mặc dù tu vi đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng, những bất quá cũng chỉ bằng với vị đệ tử Tiểu Kiếm của ngài. Công lực 2 chúng ta tương đương, ta nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn hắn một ít, hắn không phải đối thủ của ngài, ta cũng rất khó đả bại ngàii”.
“….Ngươi cũng rất trung thực và thẳng thắn, hãy nói đi, ta sẽ lắng nghe ngươi”.
“Ta kiến lập Kiếm Vực, không nghi ngờ gì đó cũng là một thế lực, nhưng mục đích chân chánh cuối cùng không phải là….” Lập tức Phong Vân Vô Kị thuật lại tao ngộ của mình….khi nữ tử kia trước mặt mình tự vẫn mà mình không có năng lực cứu giúp, đệ tử phi thăng bị Dạ tộc đuổi giết móc mất trái tim, chỉ bằng một cỗ ý chí duy trì mà chạy đến trước mặt mình cầu cứu mà bản thân cũng không có khả năng. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Phong Vân Vô Kị 2 dòng nước mắt chảy xuống. Phong Vân Vô Kị không muốn điều đó xảy ra, hắn luôn tự trách mình, vì cái gì, vì cái gì mà khi đó đều không thể cứu họ.
Độc Cô Cầu Bại nghe vậy, tâm chợt kích động, biến sắc hừ lạnh một tiếng, một chưởng phát ra trên mặt đất, trên vách đá huyệt động đột nhiên kiếm khí tung hoành.
“Tự tại cũng toàn người trong chánh đạo, Đao vực cũng luôn luôn tự cho mình là người chánh đạo, nhưng lại trơ mắt nhìn ma giới hoàng tử gian dâm nữ tử loài người. Chẳng những không ngăn cản mà lại còn ‘trợ trụ vi ngược’. Ta tại Đao vực đã gặp mặt qua Đao hoàng, vốn tưởng rằng một phương Vực chủ sẽ chủ trì công đạo, không nghĩ rằng ý kiến của hắn vẫn y như cũ. Không thể giết người, không thể chạy trốn, vì hòa bình mà chịu hy sinh nữ tử kia. Tại Ma giới hơn mười ngàn, trăm ngàn người chịu khổ? Nếu chịu nhục như vậy vì hòa bình thì hòa bình đó cũng không cần có nữa".
Độc Cô Cầu Bại tâm tư xáo trộn, ngửa đầu thở dài một tiếng rồi nói:”Ta tới Thái Cổ này trong một thời gian dài, Thái Cổ này cũng đã tồn tại hơn trăm ngàn năm, ngàn ngàn năm trươc thủy tổ của loài người đã biết sớm muộn gì loài người cũng có tư tưởng hủ hóa, nhưng không ngờ lại rơi xuống địa vị như vậy. Thôi thôi, ta Độc Cô Cầu Bại được xưng là Kiếm Ma, trước khi phi thăng chỉ cầu một chữ ‘Bại’, nhưng mà ta trước tiên cũng là thuộc loài người, sau đó mới là một vũ giả. Tình cảnh loài người dĩ nhiên đi đến tình thế này, bọn ta là người luyện võ, không thể một mình chống lại trời nhưng cũng có một phần trách nhiệm đối với loài người. Ta năm đó có lời thề không ra khỏi thung lũng này, ngươi ở tại Kiếm vực kia nếu có ai muốn thách thức ngươi, trước tiên phải hỏi qua Độc Cô Cầu Bại ta!”.
“Khi Tiểu Kiếm tới nơi này, ta sẽ hết sức thuyết phục hắn, nhưng ngươi cũng không cần phải hy vọng quá lớn vào kẻ trời sanh chỉ có lý trí, chắng biết đến tình cảm. Từ nay về sau nếu cần phải trợ giúp ngươi có thể bảo Điêu nhi thông báo cho ta. Ta có thể đi một ngày hàn ngàn dặm, hàng vạn dặm, không kể nơi nào, ta có thể trong nháy mắt sẽ tới”. Độc Cô Cầu Bại nói xong, ngoài động xuất hiện một con chim điêu bay vào.
“Điêu nhi, vị này là người đứng đầu Kiếm vực, Phong Vân Vô Kị, là bằng hữu của ta. Ngày sau ngươi nghe được hắn gọi thì hãy bay tới” Độc Cô Cầu Bại vỗ đầu hắc điêu, ôn nhu núi.
Dát!
Hắc điêu kia gật gật đầu thanh âm có chút khó nghe, sau đó quay đầu giương ánh mắt gắt gao nhìn Phong Vân Vô Kị trong chốc lát. Sau đó giương cánh biến mất….
“Tiền bối, nghe người nói trong lòng ta có chút tức giận, ít nhất ta không phải hoàn toàn không có sinh cơ” Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng rồi đứng dậy.
Phong Vân Vô Kị nói: “Ta nghe nói trên núi Nam Thăng Bắc Đẩu kia có người tên là Tử Hoàng đế kiếm. Đó là một vị tông sư kiếm đạo, hắn còn có mấy vị hồng nhan tri kỉ, nghe nói võ công cũng tương đối cao. Hơn nữa họ cũng giống ngươi và ta, đều là phi thăng giả, ta có thể thử xem, nếu có thể tìm được bọn họ trợ giúp thì Kiếm vực có thể đối kháng với bốn vực còn lại”. Độc Cô Cầu Bại trầm ngâm.
“Ta và vị chưởng môn nhân Tử Hoàng trên núi Nam Thăng Bắc Đẩu kia từng có duyên gặp mặt, nhưng chỉ sợ hy vọng không lớn!...” nói xong thân hình như con chim lớn biến mất trong động khẩu….
Phong Vân Vô Kị hướng tới núi Nam Thăn Bắc Đẩu đi tới, hắn muốn gặp Tử Hoàng kiếm đế đồng thời thông báo việc thành lập Kiếm vực. Nam Thăng Bắc Đẩu chưởng môn Tử Hoàng đã nhận được tin tức: Phong Vân Vô Kị kiến lập Kiếm vực liền thống lĩnh toàn thể môn nhân hướng Kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị chúc mừng, đồng thời biểu đạt rằng nếu có bất kỳ sự đối địch hoặc là có một thế lực nào đối đầu với Kiếm các….thì cũng sẽ đối địch với Nam Thăng Bắc Đẩu phái.
"Tử Hoàng ta nguyện ý cùng Kiếm vực Vực chủ Phong Vân Vô Kị thành lập liên minh, ta sẽ đặc phái sứ giả tời Kiếm các, không biết ý Kiếm hoàng các hạ như thế nào?"
Phong Vân Vô Kị lúc này đang trở về Kiếm các, ý tứ của Tử Hoàng biểu đạt rằng Nam Thăng Bắc Đẩu nguyện ý cùng Kiếm vực liên minh nhưng quyết sẽ không gia nhập Kiếm vực. Tử Hoàng của Nam Thăng Bắc Đẩu đích thực có thực lực, tất cả mọi việc đều được Phong Vân Vô Kị lường trước. Duy nhất chỉ không nghĩ tới chính là khi mình còn chưa tới Nam Thăng Bắc Đẩu thì Tử Hoàng đã phái môn hạ tới Kiếm các chúc mừng.
Mặc kệ như thế nào, Tử Hoàng đã đáp ứng liên minh, điều này làm cho Phong Vân Vô Kị vô cùng cao hứng nhưng cũng làm cho hắn có chút cảm giác mất mát. Nếu có mấy vạn môn hạ của Nam Thăng Bắc Đẩu phái gia nhập, thế lực Kiếm vực trong nháy mắt nhất định được tăng cường. Tuy không dám nói có thể cùng 4 vực khác đối kháng nhưng ít ra thực lực cũng không kém nhiều lắm.
Sứ giả Nam Thăng Bắc Đẩu phái tới là một nữ tử tên gọi Minh Nhi, má lúm đồng tiền, cười tươi như hoa. Trong lúc nói chuyện với nhau, nàng thủy chung có một loại ánh mắt cổ quái xem xét Phong Vân Vô Kị. Trực giác cho Phong Vân Vô Kị biết ánh mắt của nàng dường như muốn nhìn thấu bí mật trên người hắn.
Sự thật Phong Vân Vô Kị đã đoán đúng, Tử Hoàng sau khi phi thăng có loại năng lực kỳ quái, mà nữ tử Minh Nhân này cũng có loại năng lực kỳ quái này, có thể chế phục đối phương bằng loại năng lực này. Chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu, Tử Hoàng phái nữ tử này làm sứ giả, dụng tâm cũng không cần phải nói tới.
Lại nói lúc này cảm giác cùng nữ tử xinh đẹp kia ngồi một chỗ nhưng lại không không thấy thoải mái. Vì vậy sau khi hàn huyên vài câu, biểu thị lập trường đồng minh, Phong Vân Vô Kị giao nữ tử nọ cho Trì Thương ứng đối rồi đi lên tầng 3 Kiếm các.
Minh Nhi hứng thú liếc mắt dò xét sau lưng Phong Vân Vô Kị. Cùng Trì Thương nói chuyện với nhau một lúc, nàng bèn kiếm cớ rời đi. Trước khi đi nàng lưu lại một thanh trường kiếm mảnh dài màu đỏ. Đó là ‘Xích Tiêu Kiếm’, một trong mười đại thần binh tặng cho Kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị như một bằng chứng của liên minh.
Phong Vân Vô Kị đã có ‘đệ ngũ kiếm đảm’, thanh kiếm này với Phong Vân Vô Kị sớm đã đến cảnh giới huyết nhục tương thân, có cương có nhu, đối với Phong Vân Vô Kị mà nói chính là binh khí tốt nhất, không cần sử dụng đến ‘Xích Tiêu Kiếm’. Vì vậy bèn cấp thanh trường kiếm kia cho Trì Thương.
Đối với một gã kiếm khách mà nói, ngoại trừ võ công, một thanh bảo kiếm tốt cũng quý như tính mạng. Trì Thương có được ‘Xích Tiêu Kiếm’ trong lòng vạn phần cao hứng.
Kiếm các nơi đây cùng với Thánh điện là nơi mọi người hứng thú học võ. Từ sau khi phi thăng ngày đêm không ngừng điên cuồng luyện tập, sau khi gia nhập Kiêm vực luyện tập đích thực càng điên cuồng hơn.
Trong đêm đuổi giết Dạ tộc, Phong Vân Vô Kị bắt đầu chú ý tới phát huy kiếm trận. Phát huy kiếm trận thật tốt hoàn toàn có thể so sánh với một cao thủ. Trước khi phi thăng, các môn phái đều có kiếm trận, hiện giờ mà nói thực lực của Kiếm các vẫn còn quá yếu. Tuy đã hơn 400 năm khổ tu nhưng so với hắn, các cao thủ trong Kiếm Các vẫn còn quá yếu. Kiếm các thì lại có rất nhiều phi thăng giả đến từ các môn phái bất đồng. 20 năm giang hồ toàn chém giết, mặc dù không ít môn phái có bí kíp võ học nhưng đều đã bị thất truyền. Nhưng loại kiếm trận có thể khiến thực lực con người tăng lên không phải là có nhiều.
Triệu tập mọi người tại Kiếm các, Phong Vân Vô Kị yêu cầu mỗi người tự nói ra một phần khẩu quyết kiếm trận của mỗi môn phái. Trước khi phi thăng Phong Vân Vô Kị đã khiêu chiến rất nhiều cao thủ, tự nhiên cũng khiêu chiến không ít danh môn đại phái, cũng từng thưởng thức qua độc môn kiếm trận của bọn họ.
Kết hợp các khẩu quyết kiếm trận, Phong Vân Vô kị liên tiếp hơn 10 ngày đều ở trong Kiếm các suy nghĩ cách kết hợp các khẩu quyết kiếm trận này lại. Muốn kết hợp chúng phải hiểu được thiên địa, ngũ hành bát quái. Sau khi tốn rất nhiều tâm huyết và công sức, Phong Vân Vô Kị cũng sáng chế ra một bộ kiếm trận uy lực tuyệt luân.
Khẩu quyết và trận đồ của kiếm trận này được vẽ lại và giao cho Trì Thương và mọi người. Phong Vân Vô Kị không hề để tâm quản lý chuyện này, Trì Thương ở nơi này rất có uy vọng đồng thời cũng rất cẩn thận. Kiếm trận truyền xuống không lâu, Trì Thương cùng với các kiếm các chiến sĩ diễn luyện.
Tại kiếm các tầng thứ 2, Phong Vân Vô Kị chọn 7 người làm hộ vệ tùy thân của mình, gọi là ‘Kiếm các thất phó’. Những người này đều rất có thiên tư. Phong Vân Vô Kị mất một ngày để tu luyện “Hấp tinh đại pháp” nâng cao công lực bản thân rồi truyền cho mỗi vị kiếm các hộ vệ 50 ngàn năm công lực bản thân của mình.
50 ngàn năm công lực mà nói đối với Phong Vân Vô kị thật sự không phải là nhiều, nhưng đối với những kiếm khách mới phi thăng hơn 400 năm này mà nói lại rất hữu ích, công lực tăng lên rất nhiều.
Phong Vân Vô Kị tự mình mang theo mấy người này tới ở trong núi, tìm một chỗ diễn luyện võ công. 7 người phối hợp ăn ý, đến khi kiếm trận phát huy 100% uy lực mới thôi.
Mặc dù Nam Thăng Bắc Đẩu liên minh với Kiếm vực, tạo cho Kiếm vực một điểm sinh tồn nhưng Phong Vân Vô Kị biết rằng muốn tồn tại ở nơi này còn cần phải mất một khoảng thời gian rất dài. Nam Thăng Bắc Đẩu tuyệt đối sẽ không phái một binh một tốt tới Kiếm vực hỗ trợ nếu Kiếm vực gặp chuyện. Tử Hoàng chưởng giáo cho rằng Kiếm vực nếu không có liên minh với Nam Thăng Bắc Đẩu sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nếu có đến đây hắn hoàn toàn có thể nói rằng trong đó có một phần công lao của hắn. Kiếm vực hoàn toàn không thể trách hắn. Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên đã rõ ràng khi Tử Hoàng phái sứ giả tới.
Ban ngày Phong Vân Vô Kị đốc thúc thuộc hạ luyện tập ‘Kiếm trận’, chiều xuống những người khác điên cuồng tu luyện nội công, đồng thời tự bản thân hắn cũng dẫn động thiên địa nguyên khí, nhanh chóng làm tăng nội công của thủ hạ. Sau khi Phong Vân Vô Kị áp dụng phương pháp này, thiên địa nguyên khí bắt đầu tụ tập với tốc độ nhanh chóng, ‘Tụ linh kiếm trận’ bắt đầu có tác dụng. Theo phương pháp này Phong Vân Vô Kị chia thần thức của mình ra, đồng thời rèn luyện ‘Ý niệm kiếm thể đại pháp’. Với điều kiện như thế Phong Vân Vô Kị mới có thể liên tục dẫn động thiên địa linh khí rót vào trong cơ thể mấy ngàn kiếm các chiến sĩ trong thời gian rất lâu.
Giờ tý ngày hôm đó, Phong Vân Vô Kị đang ngồi xếp bằng trên nóc Kiếm các, bốn phía mấy ngàn kiếm các chiến sĩ đang ngồi khổ tâm tu luyện nội công. Đột nhiên trong lúc đó Phong Vân Vô Kị trong lòng máy động, mở mắt nhìn về phía trước, trong đêm tối vô số bóng đen đang lao nhanh tới….
Chỉ là trong nháy mắt, những bóng đen kia đã tiến đến gần, những hắc y đó trên người mặc nhuyễn giáp, ma khí tỏa quanh thân thể trong vòng 3 thước. Ma vực chiến sĩ sắc mặt hung hãn, hắc bào nam tử cầm đầu trông khoảng 40 tuổi, mặt mũi âm trầm hiểm ác. Khi tới cách kiếm các chừng trăm trượng, nam tử kia cả thân người dừng lại giữa không trung, âm thanh lạnh lùng nói: “Kiếm hoàng giao cho bổn tọa xử lý, còn lại không để một ai sống sót, toàn bộ giết chết!”.
Sau đó hắc bào nam tử song chưởng vung lên, ma khí phía sau mãnh liệt như thủy triều bao trùm vô số những gã hắc y của Ma vực, nhất thời khí thế của Ma vực chiến sĩ tăng vọt, nổi giận gầm lên một tiếng rồi ngự không phóng đến.
Phong Vân Vô Kị tâm thần cuồng chấn, gầm lên một tiếng: “Các ngươi là người phương nào?” Sau đó vừa thấy những gã hắc y chạy như điên đến, Phong Vân Vô Kị đứng dậy quát lớn: “Lập kiếm trận!”.
Tình huống phi thường nguy cấp, đối phương nhân số hơn vạn người, bọn người Trì Thương trên mặt đất đều lộ vẻ ngưng trọng, nghe Phong Vân Vô Kị hét lên một tiếng, kiếm xuất ra, dưới ánh trăng 7 ngàn thanh trường kiếm lóe lên từng đạo hàn quang sắc bén.
“Điêu nhi, nhanh đi thỉnh Độc Cô tiền bối lại!” Phong Vân Vô Kị ngửa mặt lên trời quát, trên tầng mây cao một bóng đen khổng lồ phát ra tiếng kêu dài sau đó biến mất tại chân trời.
Phong Vân Vô Kị tóc dài tung bay, trên mặt tràn đầy tức giận:”Trì Thương, ngươi chỉ huy mọi người cố gắng chỉ thủ không công, lần này địch nhân quá đông, không thể địch lại được!”.
Dứt lời Phong Vân Vô Kị quát lên một tiếng lớn, đạp hư không, hai tay triển khai như chim dang cánh, từng luồng kiếm khí hiện ra phóng tới. Hắc y nam tử sắc mặt biến đổi to giọng nói:” Bổn tọa là Ám vực Ma quân, sau khi ngươi chết đi, nhất định phải nhớ kỹ”. Sau đó thân hình nhanh như thiểm điện hướng Phong Vân Vô Kị đánh ra một chưởng:” Hãy tiếp Ám vực Tam tuyệt u minh chưởng của ta!”.
Trong hư không mây đen nhanh chóng bành trướng hóa thành hắc thủ thật lớn, hắc thủ kia nhẹ nhàng vỗ về phía trước, nhưng oành một tiếng, cả không gian đột nhiên chấn động, sau đó một cỗ khí lưu vô cùng cường hãn lan tới.
Oanh!
Chiêu thức còn chưa tới, thân thể Phong Vân Vô Kị đã bị chấn động, kiếm khí vô hình kia cùng kình khí va chạm hóa thành nhiều điểm quang hoa rồi tiêu tán trong không trung. Kiếm hoàng chi cảnh, ngự kiếm chi đạo lần đầu tiên bị phá, Phong Vân Vô Kị thần sắc chấn động, cao thủ trước mặt nếu sử dụng kiếm khí điên cuồng tấn công hiệu quả sẽ không lớn, công lực phân tán không bằng chỉ một kiếm công kích.
Hai người vừa tiếp xúc đã giao đấu một chưởng, một sát na đó cũng đủ để đủ hơn vạn Ma vực chiến sĩ xông tới cùng Kiếm các chiến sĩ công kích.
“Lập kiếm trận” âm thanh bạo phát, Ám vực Ma quân cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mấy ngàn kiếm sĩ thân vận bạch y, hơi thở yếu ớt mong manh hét lớn. 7 người kết làm một trận, khí tức hòa lại làm một, hóa thành một đạo lốc kiếm, kiếm quang bao phủ bốn phía, cứ một trăm tòa kiếm trận kết thành một đại kiếm trận, nhất thời trong vòng kiếm trận kiếm khí tung hoành.
Kiếm trận quái dị hung hiểm như thế, Ám vực Ma quân lần đầu nhìn thấy, trong lòng cũng không khỏi kinh hãi. Kiếm các chiến sĩ vốn công lực không cao, hơn 50 vạn năm công lực căn bản không thể so với Ma vực chiến sĩ, nhưng sau khi kết thành kiếm trận, công lực bảy người thành một thể, trong khoảng thời gian ngắn bằng vào kiếm trận trợ giúp có thể đối khác với bước tiến như vũ bão của Ma vực chiến sĩ.
Tam đại vực chủ có thập đại ma quân, trong số thập đại ma quân Ám vực Ma quân bài danh đệ nhất, thực lực đã tiếp cận tam đại vực chủ. Hắn tu luyện ám vực tuyệt học quỷ dị tuyệt luân, lần này tự tin phi thường, tự nhận có thể dễ tiêu diệt đám tân phi thăng giả mới kiến lập Kiếm vực. Bất quá trong lúc đó có duy nhất một điểm phiền toái đó là vị Kiếm hoàng khó đối phó hơn hắn nghĩ.
Ám vực Ma quân đã nghĩ tới điểm này, Phong Vân Vô Kị mặc dù đã đạt tới cảnh giới kiếm hoàng, nhưng mới bước vào cảnh giới kiếm hoàng không lâu, không ngờ võ công lại tuyệt đối quỷ dị. Mặc dù không dám nói sẽ bắt hắn nhưng Phong Vân Vô Kị có thể cầm chân hắn, cho nên tất cả đều trông vào sự xuất thủ của hơn 1 vạn Ma vực chiến sĩ.
Nhưng mà trong lúc đó Ám vực Ma quân sắc mặt thay đổi, tự biết lần hành động này chỉ sợ không dễ dàng đến vậy.
Mấy trăm kiếm trận phía trước kia cùng kết lại ngăn trở phía trước phía sau khiến Ma vực chiến sĩ bị chia ra, trong khoảng thời gian ngắn ẩn ước chế trụ được công kích cuồng bạo của Ma vực chiến sĩ.
Phong Vân Vô Kị biết rằng công lực của Kiếm các chiến sĩ dù sao cũng yếu hơn Ma vực chiến sĩ, chống chọi tạm thời còn khả dĩ, nhưng trong thời gian dài sẽ có sơ hở. Kiếm trận tuy uy lực cực đại nhưng công lực còn hạn chế. Trọng yếu là lần này Ma vực lại phái 1 vạn chiến sĩ tiên phong tiêu diệt Kiếm vực, có thể thấy được Ma vực quyết tâm ngăn cản Kiếm vực trở thành một thế lực kế tiếp.
Trước mắt người tự xưng là Ám vực Ma quân này công lực tuy cường hãn nhưng hắn hoàn toàn có thể đối phó, điều quan trọng nhất là cầm chân Ám vực Ma quân đồng thời tiêu diệt nhiều Ma vực chiến sĩ, chỉ cần kéo dài tới khi Độc Cô Cầu Bại đến, công lực hắn cao tuyệt, thậm chí có thể một người tàn sát hết mấy vạn chiến sĩ Ma vực này. Dù sao Phong Vân Vô Kị tự biết tất cả hoàn toàn không phải đối thủ của Độc Cô Cầu Bại.
Phong Vân Vô Kị thân hình chợt lóe lên, nhanh như gió xuất hiện phía trên Ma vực chiến sĩ, một tiếng kiếm ngân vang sau đó một đạo hồng quan từ lồng ngực Phong Vân Vô Kị phá không mà ra, tại không trung uyển chuyển như du long uốn lượn, sau đó huyết hoa đột hiện ở nơi không có một Ma vực chiến sĩ nào đứng.
Phong Vân Vô Kị tay phải bắt kiếm quyết, đệ ngũ kiếm đảm lợi dụng quang tốc xoay một vòng mọi nơi quanh thân, huyết bắn không trung, thân bay khắp nơi, mấy trăm Ma vực chiến sĩ đột nhiên thảm tử.
Ám vực Ma quân căn bản không ngờ Kiếm vực vực chủ này đột nhiên xảo trá như vậy, triển khai công kích phía sau Ma vực chiến sĩ, kiếm khí thật bá đạo, trong nháy mắt mấy trăm Ma vực chiến sĩ phơi thây tại đương trường. Ám vực Ma quân trong lòng giận dữ, mấy trăm chiến sĩ Ma vực chết trước mặt hắn, nhưng hắn giận giữ nhất là Phong Vân Vô Kị trong coi hắn ra gì.
Ám vực Ma quân cũng là nhân vật khôn ngoan, cũng không tiến lên truy đuổi Phong Vân Vô Kị mà chỉ hét lớn một tiếng:”Kiếm hoàng ngươi nếu đã thích như vậy ta sẽ tàn sát hết các Kiếm các chiến sĩ của ngươi, chỉ chừa lại một mình ngươi, lúc đó coi ngươi sẽ như thế nào đây”.
Nói xong liền xuất ra một quyền:” tiếp ám vực tam tuyệt chưởng ‘phá địa ma quyền’ của ta!” Ám vực Ma quân chậm rãi đánh một quyền xuống phía dưới, một quyền kia của hắn xuất ra cực nhanh, cuồng phong ào ào, đồng thời mây đen hiện ra, sấm chớp không ngừng công kích xuống dưới!
Phong Vân Vô Kị khẽ biến sắc, trong lòng biết rằng nếu một quyền này đánh xuống, với tu vi của Kiếm các chiến sĩ một bên phải ngăn cản đạo quân Ma vực đang đánh sâu vào, một bên phải ứng phó với ám vực tam tuyệt chưởng cuồng bạo của Ám vực Ma quân thì tuyệt không có khả năng ngăn chặn. Kiếm trận có thể trong nháy mắt sẽ tan biến, đến lúc đó sanh tử hoàn toàn nằm trong tay người của Ma vực.
Không dám cùng Ma vực chiến sĩ dây dưa, một tia thần thức chia ra khống chế đệ ngũ kiếm đảm tiếp tục chém giết Ma vực chiến sĩ, còn cả thân người bắn tới xuất hiện phía dưới bầu trời đen sẫm, nơi ma quyền đang hạ xuống…
Song thủ phát chiêu, một hàng kiếm khí bố trí trước thân thể nhắm hướng thân ảnh Ám vực Ma quân đánh tới trong lúc đó.
Oanh oanh oanh!!!
Quyền kiếm giao kích phát ra những tiếng nổ mạnh liên miên không dứt, vô số kiếm khí cơ hồ trong nháy mắt bị nghiền nát tan tành thành từng mảnh kiếm khí nhỏ, trong suốt phân tán trong không gian, hình thành một tầng sáng giống như tinh thần.
Phốc!
Phong Vân Vô Kị mở miệng phun ra một luồng kiếm khí trong suốt, luồng kiếm khí này cùng với những mảnh kiếm khí nhỏ kết hợp với nhau, quang mang đột nhiên bùng cháy mạnh. Trong không trung truyền ra một tiếng động, hàng ngàn mảnh kiếm đã bị nát vụn tụ lại thành một tầng kiếm khí, gầm thét phá tan quyền ảnh hướng Ám vực Ma quân đánh tới.
Ám vực Ma quân chấn động, hữu thủ đưa tới nắm chặt một góc áo choàng, rồi đột nhiên nhanh như thiểm điện, lóe lên rồi biến mất. Kiếm khí dày đặc kia mất mục tiêu liền biến mất trong bầu trời xanh thẳm….
“Muốn đọ tốc độ với ta, ngươi căn bản là muốn chết!”. Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên từ phía trên truyền xuống. Ám vực Ma quân chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt thấy một thanh trường kiếm sắc bén đang nhằm đầu mình chém tới.
“ngươi…” Ám vực Ma quân sợ tới mức tâm thần chấn động, tay phải rất nhanh đưa lên đỉnh đầu đồng thời hơi nghiêng người.
Sát!
Đệ ngũ kiếm đảm dưới sự khống chế thần thức của Phong Vân Vô Kị một kiếm chém xuống cánh tay của Ám vực Ma quân, trong nháy mắt nghe được tiếng âm thanh vang lên trên vai hắn, một đạo bạch ngân xuất hiện trên vai Ám vực Ma quân rồi nhanh chóng lan ra một phần của cơ thể.
Oanh!
Ám vực Ma quân rống lên một tiếng đau đớn, thân hình như một ngôi sao băng rơi từ trên không xuống mặt đất, tạo thành một cái hố thật lớn trên mặt đất.
Ah! Ám vực Ma quân gầm lên một tiếng, đứng dậy từ đáy hố, hai tay nắm lấy vai, lộ ra trên vai một khối ‘giáp vai’ hình thù kỳ lạ, chỉ là giáp vai này bây giờ cơ hồ hoàn toàn vỡ vụn ra, căn bản không còn che được vai nữa.
“Tên hỗn đản này trong tay chẳng biết sao lại có thần binh, ngay cả ‘huyền thiên hộ giáp’ cũng bị phá vỡ!” Ám vực Ma quân vứt bỏ giáp vai đã bị vỡ vụn này, ngẩng đầu nhìn lại. Phong Vân Vô Kị căn bản là không có tiếp tục truy kích, hắn nhảy vào bãi chiến trường, ngay trong lúc đó hai tay thi triển vô số đạo kiếm khí bắn ra, đồng thời bên thân mình một đạo hồng quang gầm thét bay lượn như gió, không một Ma vực kiếm sĩ nào có khả năng kháng cự. Rất nhiều Ma vực chiến sĩ vửa mới vung ma đao nhưng còn chưa có chém ra, không hiểu vì sao cánh tay đã xuất hiện vết máu rồi sau đó ôm cả cánh tay nhuốm máu ngã xuống…
“Kiếm vực thất phó! Bày kiếm trận! Vây khốn Ám vực Ma quân!” Phong Vân Vô Kị đang vừa sử dụng ngự kiếm thuật ứng phó với một vạn ma tộc vừa điên cuồng quát.
Thanh âm vừa xuất hiện, trong Kiếm các 7 nhân ảnh xuất hiện, trong nháy mắt đã bao vây quanh Ám vực Ma quân vừa mới đứng trên mặt đất, đồng thời quát lên một tiếng lớn ‘lập kiếm trận!’
Tiếng sấm nổ!
Một tia chớp thật lớn đánh xuống, trên bầu trời phong vân xuất động, 7 đại kiếm phó thân hóa thành hư ảnh như du long, trong tay trường kiếm rung động tạo nên muôn ngàn kiếm khí tung hoành đan xen vào nhau rồi hình thành một màn kiếm võng thật lớn, như một trận cuồng phong tụ vào một chỗ.
Chỉ là trong nháy mắt công phu, Ám vực Ma quân đã phát hiện ra nhưng không thể nhận biết được 7 nhân ảnh trước mắt, chỉ thấy từng đạo thân ảnh trong người xoay tròn. Ám vực Ma quân cảm thấy không ổn khi nhìn thấy kiếm trận này hình thành một cơn lốc, càng tiến tới thì điện quang càng lóe ra, áp lực ngày càng tăng
Ahhhh! Ám vực Ma quân quát lên một tiếng lớn, trong nháy mắt xuất ra trăm ngàn quyền, quyền ảnh hình thành một đạo lưu tinh hướng từng đạo kiếm khí công kích.
Xuy xuy!
Tàn lửa bắn ra bốn phía, Ám vực Ma quân trợn mắt há hốc mồm nhìn đạo đạo ma khí quyền ảnh kia bị kiếm khí chia cắt rồi biến mất không chút tăm tích.
Xuy xuy!
Từng đạo âm thanh truyền đến, trường kiếm hướng hạ sườn Ám vực Ma quân đâm tới, hừ lạnh một tiếng Ám vực Ma quân đang muốn chuyển thân tiến tới, không ngờ trong tai lại nghe được mấy tiếng xé gió, phía sau cũng có 5 luồng kiếm quang nhắm yếu huyệt ở lưng công tới.
Ám vực Ma quân tức giận hừ lên một tiếng, trong lòng buồn bực muốn chết nhưng không thể bay lên được, kiếm trận này thật cổ quái, tựa hồ là một thể, đối phó với 1 người là phải đối phó với 7 người cùng một lúc. Hơn nữa còn có thiên lôi chi hỏa nên càng khó có thể ứng phó. Tới lúc này Ám vực Ma quân mới hiểu được kiếm trận lúc trước phỏng chừng còn kém cổ quái hơn kiếm trận này.
Ám vực Ma quân vừa mới nhảy lên cách mặt đất chưa đầy 3 trượng, đột nhiên nghe thấy kiếm khí tung hoành, bản thân không kịp phản ứng, 7 thanh trường kiếm đã kề trên vai hắn như 7 tòa núi lớn đè xuống. Ám vực Ma quân bất ngờ ngạnh tiếp. Một tiếng nổ vang lên, 7 đạo trường kiếm kia như lôi hỏa xâm nhập vào trong cơ thể Ám vực Ma quân khiến cho chân khí hắn vừa ngưng tụ lại liền biến mất.
“Con mẹ nó! Thực sự đây là cái gì?, như vậy, sao lại có thể như vậy! Sao trước khi ta đến, không ai nhắc nhở ta một chút nào cả!” Ám vực Ma quân quát lên như sấm, trong lòng buồn bực muốn chết, cũng không quản cái gì, trực tiếp xuất quyền, vài tiếng chế giễu truyền đến, 7 thanh trường kiếm lại cong tới…
Lại nói bởi vì công lực chênh lệch, kiếm trận mặc dù vây khốn được Ám vực Ma quân nhưng ngay cả như thế căn bản cũng không dễ dàng đưa hắn vào chỗ chết. Không lãng phí thời gian quý báu này Phong Vân Vô Kị vận dụng đệ ngũ kiếm đảm thi triển cùng ngự kiếm thuật, nhất thời chỉ thấy đầu người rơi xuống, huyết tinh nồng đậm vung vãi khắp không trung.
Kiếm các chiến sĩ thấy Phong Vân Vô Kị đại triển thần uy, nhất thời tinh thần đại chấn, cùng với Ma vực chiến sĩ đao kiếm tương tranh không dứt.
Ma vực chiến sĩ thực lực thật là cường hãn, đệ ngũ kiếm đảm xuất thủ bất quá mới giết được một ngàn Ma vực chiến sĩ, thủ đoạn vẫn còn chưa đủ. Nhìn lại trận chiến vẫn như cũ, bốn phía một màu đỏ máu, tay gãy nằm đầy trên mặt đất. Ma vực chiến sĩ số lượng giảm đi bảo nhiêu thì tổn thất của kiếm vực cũng không phải là nhỏ.
“Năm đại ma tướng các ngươi nếu đã tới rồi còn không hiện thân, bổn quân hôm nay nắm giữ quyền hành tại chỗ này! Ta sẽ trị tội các ngươi sau khi trở về!” Ám vực Ma quân đột nhiên ngửa mặt lên trời giận dữ hét. Ám vực Ma quân chống đỡ công kích liên tục của thất vực kiếm phó, thần thái tương đối khổ sở, chật vật, áo bào toàn thân vỡ vụn hóa thành những mảnh nhỏ bay xung quanh thân người.
Kiếm trận vây khốn Ám vực Ma quân trong thời gian dài như vậy, khiến cho hắn chật vật khốn khổ như thế, Phong Vân Vô Kị cũng không ngờ tới điều này.
Mắt thấy Ám vực Ma quân tức giận gầm thét khắp nơi, đột nhiên một trận gió xé không mà đến. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lại đã thấy bốn bóng người cao lớn mang theo vô số Ma vực chiến sĩ như điên phóng đến.
“Ma quân đừng vội bối rối, chúng ta đã dẫn 8 ngàn chiến sĩ đến đây, lần này nhất định một lần hủy diệt kiếm vực khiến nơi này một ngọn cỏ cũng không còn”. Kẻ vừa nói kia không phải ai xa lạ, Phong Vân Vô Kị cũng biết người này, đó là Chi hỏa Ma tướng, một trong ngũ đại ma tướng.
Nhìn thấy 4 gã ma tướng xuất hiện phía sau cùng với Ma vực chiến sĩ võ trang đầy đủ, Phong Vân Vô Kị sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong lòng Phong Vân Vô Kị dâng lên nỗi tuyệt vọng….
Mắt thấy Ma vực 5 đại ngũ tướng cùng các Ma vực chiến sĩ dũng mãnh xông tới, Phong Vân Vô hai mắt đỏ máu, tình huống vạn phần nguy cấp. Một Ám vực Ma quân đã rất khó đối phó, tứ đại ma tướng chưa tới tình huống của Kiếm vực cũng đã nguy hiểm rồi.
“Có lẽ hôm nay là ngày ta mất mạng!” Phong Vân Vô Kị tâm lạnh như tro tàn, ánh mắt đảo nhìn đám đệ tử kiếm vực đang lâm vào vòng khổ chiến, những ánh mắt chờ mong gặp nhau, trong lòng Phong Vân Vô Kị vừa áy náy vừa phẫn nộ.
Phong Vân Vô Kị thống khổ vô hạn, nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu quát to:”Kiếm các chiến sĩ nghe lệnh, lập tức thối lui, không có mệnh lệnh của ta tuyệt không được quay đầu lại. Chạy đi! Chạy đi! Chạy đi!...”
Phong Vân Vô Kị nói xong, đột nhiên một cỗ thần thức tuyệt cường hướng bốn phía hung hăng đánh tới. Một vạn chiến sĩ ma vực, kể cả Ám vực Ma quân ôm đầu quay cuồng trên mặt đất, không ngừng thống khổ kêu lên. Phong Vân Vô Kị cũng kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng lưu huyết, sắc mặt trắng bệch như người vừa bệnh nặng.
Đệ tử kiếm vực ngẩn ngơ, nhanh chóng giảm tốc, trường kiếm trong tay hướng phía Ma vực đệ đang ôm đầu kêu kêu thảm thiết kia mà chém giết.
“Chạy đi! Chạy nhanh lên!..Trì Thương ngươi là người cầm đầu, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không được quay đầu lại!”. Phong Vân Vô Kị cố nén cơn đau kịch liệt trong đầu quát. Lúc này ý thức công kích nhất thời hung hiểm, Phong Vân Vô Kị thần thức cường đại hơn các cao thủ bình thường, nhưng đồng thời phải công kích tới hơn một vạn người như vậy, hắn tuy tinh thần cường đại nhưng một kích này bản thân cũng tự mang nội thương không nhẹ.
Trì Thương nhìn về phía Ma vực chiến sĩ rồi lại hướng thân ảnh của Phong Vân Vô Kị, đột nhiên phát hiện thấy thân ảnh của Phong Vân Vô Kị ngày càng cao lớn như một ngọn núi không thể vượt qua.
Chỉ cần là một người bình thường, Trì Thương cũng có thể nhìn ra tình hình lúc này, Phong Vân Vô Kị đã hạ quyết tâm. Trong ánh mắt tất cả kiếm vực đệ tử đỏ ngầu, mọi người đối với Phong Vân Vô Kị lúc ban đầu chỉ là bởi vì hắn trên danh nghĩa là Sư tổ, hơn nữa công lực lại cao nhất, ở dưới trướng người này kết quả có thể may mắn, mọi người đều ích kỷ, tự nhiên không có khả năng nguyện ý vì Phong Vân Vô Kị mà cống hiến sinh mạng của mình. Nhưng là tại giờ khắc này nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đứng ngạo nghễ, một người ngăn trở hơn vạn Ma vực đệ tử, mọi người cuối cùng đều thấy cảm động, kinh ngạc. Từ giờ phút này hình tượng của Sư tổ Phong Vân Vô Kị, Kiếm chủ Kiếm vực đã chính thức in sâu trong lòng mọi người.
“Sư tổ, chúng ta không đi, chúng ta nguyện sống chết cùng người !” một gã kiếm vực đệ tử nhiệt lệ tuôn trào quát.
“Chạy đi! Các ngươi đi hết cho ta! Giờ phút này các ngươi còn có thể yếu đuối như nữ nhi sao:” Trì Thương lúc này cũng nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt Trì Thương đỏ ngầu, kéo tên kiêm vực đệ tử chạy trốn.
“Chạy đi!...Phong Vân Vô Kị giận dữ hét,vừa rồi sử dụng thần thức công kích, thân thể định nhân vửa mới đứng lên đã lại ôm đầu kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Phốc!
Phong Vân Vô Kị ngửa đầu phun ra một ngụm máu to thấm ướt vạt áo. Cảnh tượng trông thật kinh tâm.
Mọi người đều biết tối nay kiếm các bị tiêu diệt, chết rất nhiều người, có thể đào thoát một ít người, giữ được núi xanh còn đó, ngày khác còn có thể báo thù. Nếu lưu lại nơi này tất sẽ lưu hận tại đây, không còn cơ hội báo thù. Mỗi người trong lòng sớm đã biết điều đó chỉ là không nguyện ý thừa nhận mà thôi.
Kiếm vực đệ tử lưu luyến quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kị, sau đó dứt khoát quay đầu nhằm các phương hướng khác biệt từ Kiếm các phóng đi, trong bóng đêm nhiều điểm sáng trong suốt như một cơn mưa rào rải rác…
Mắt thấy hơn một vạn Ma vực chiến sĩ kia dần dần khôi phục, từ từ đứng lên, thân thể cũng đạt tới mức độ nhất định. Phía sau đệ tử kiếm vực đang rời đi cũng cần phải có một chút thời gian. Phong Vân Vô Kị hai tay thi triển hơn một vạn kiếm khí phân ra hai bên, song thủ mười ngón liên tục pháp động kiếm quyết, hơn một vạn kiếm khí dầy đặc bầu trời, mỗi một khe hở đều được lấp đầy kiếm khí.
Phong Vân Vô Kị cắn răng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm kinh khủng đầy đau đớn, số lượng kiếm khí đột nhiên tăng vọt lên mấy lần, Phong Vân Vô Kị toàn thân đẫm máu, máu từ các khiếu huyệt trong người chảy ra, trong chớp mắt trông hắn giống như một huyết nhân.
“Chết đi!” Phong Vân Vô Kị điên cuồng hét lên một tiếng hai luồng kiếm khí kinh khủng hướng mấy vạn chiến sĩ ma vực vọt tới, cả bầu trời được chiếu sáng bởi kiếm khí.
“Nhanh ngăn cản hắn lại!” Ám vực Ma quân hướng Tứ đại ma tướng nói, nhưng khi hắn chưa thoát khỏi phạm vi kiếm khí, vừa mới bay lên được 3 thước thì một đạo hồng quang vô thanh vô tức thoát ra từ trong ngực hắn.
Ám vực Ma quân sắc mặt biến đổi, hắn cũng nhận ra đạo hồng quang kia là một phần của bộ kiên giáp đã bị phá hủy mất giáp vai. Mắt thấy Phong Vân Vô Kị muốn muốn liều chết, kiếm quang màu xanh liên tục xuất ra đánh cho Ám vực Ma quân liên tục phải thối lui, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thoát khỏi những luồng kiếm khí này.
Tứ đại ma tướng kia ngàn vạn lần cũng chưa nhìn thấy kiếm khí thanh thế cường hoành như thế, lúc này hoàn toàn không rõ sự chênh lệch trong cảnh giới kiếm hoàng. Một người mới đạt đến kiếm hoàng cảnh giới sơ cấp một khi đã hạ quyết tâm liều chết thì tuyệt đối có thể giết chết người có cảnh giới thấp hơn, thậm chí có thể giết chết đối thủ có cùng cảnh giới với mình.
Oanh oanh oanh!!!
Những tiếng nổ mạnh tràn ngập thiên địa từng hồi, bụi mù dầy đặc, trong phạm vi mấy ngàn thước tám ngàn Ma vực chiến sĩ bị vây trong kiếm khí, máu thấm ra từ từng lỗ nhỏ trong cơ thể.
Phong Vân Vô Kị giữ nguyên tư thế đứng thẳng ở không trung, 2 tay đưa lên, máu từ trong mũi, trong mắt không ngừng chảy ra. Bụi mù trước người tan đi, đám Ma vực chiến sĩ còn sót lại đứng dậy kinh ngạc nhìn cái hố to kia, thi thể tử thương vô số, tình trạng thật thê thảm. Mắt nhìn thấy Phong Vân Vô Kị liền không khỏi sợ hãi lùi về phía sau nửa bước.
Đằng sau đột nhiên liên tục truyền đến tiếng phi thân trong gió. Dường như đại quân của chúng đã tới rồi, Phong Vân Vô Kị áp chế thương thế quay đầu lại, người vừa tới cũng là người lúc trước mới rời khỏi, Kiếm vực đệ tử Trì Thương.
“Trì Thương….các ngươi như thế nào lại không đi!...”Phong Vân Vô Kị căn bản không có mong đợi điều này. Bọn họ bất ngờ xuất hiện phía dưới, nhất thời hắn không áp chế được thương thế, miệng phun ra một ngụm máu lớn.
“Hãy để bổn tọa trả lời ngươi!” một thanh âm còn trẻ của gã thiếu niên tóc dài từ phía sau truyền đến. Bên hông gã đeo trường đao, phía sau mấy ngàn Đao vực đệ tử cùng tiến đến.
“Đao vực…!” Phong Vân Vô Kị toàn thân như bị điện giật, ngàn vạn lần cũng không tính ra hôm nay tại nơi này trước gặp Ma vực, sau gặp Đao vực. Mạnh được yếu thua, hôm nay Phong Vân Vô Kị ta bỏ mạng nơi này không sai, Phong Vân Vô Kị không khỏi thấy bi thương, trong lòng tuyệt vọng giống như Bá vương khi xưa tự vẫn ở sông Ô Giang….
Last edited by kedatinh1974; 10-07-2008 at 08:41 PM.