"Vậy nếu đại ca nói ta là nam nhân, vậy ta ngồi đây cùng huynh uống rượu luận đàm được rồi chứ?"
Thiếu niên thanh bào gương mặt hơi hơi đỏ lên, hướng Lý Phàm cười cười nói.
Lý Phàm nghe vậy hai mắt trợn trắng. Ngươi vốn đã tự nhiên như ruồi hướng nơi này ngồi xuống, ta còn có thể đuổi đi được hay sao, đành cười khổ gật gật đầu:
"Được!"
Thiếu niên lúc này mới thỏa mãn gật đầu, theo sau hướng tới tiểu nhị phía xa hô lớn:
"Người đâu, quán ngươi có rượu gì ngon nhất mau đem lên dây cho ta. Lấy tầm tám mười bình là đủ. Ta hôm nay phải cùng vị đại ca này không say không thôi."
"Được được khách quan, xin đợi chút."
Tiểu nhị nghe vậy khẽ giật mình, rượu ngon mà hắn đòi tới tám mười bình, cái này cũng phải mấy trăm nguyên thạch đó! Chẳng qua thấy tên thiếu niên kia có vẻ là công tử thế gia, bên người còn có bảo tiêu đi theo, chắc là không thiếu chút tiền rượu này, vì vậy vội vã đáp ứng chạy đi lấy rượu.
Mà hai vị lão già bên cạnh thiếu niên nghe vậy gương mặt khẽ cứng lại, hai mắt giao nhau, cười khổ lắc lắc đầu, chuẩn bị thu dọn tàn cuộc a!
Người khác có thể không biết, nhưng hai người bọn hắn lại biết rất rõ ràng. Đừng thấy tiểu tử này bình thường một bộ hào hoa phong nhã, ôn nhu như ngọc, nhưng nếu để hắn uống rượu vào, vậy quả thực so với ác ma còn muốn đáng sợ hơn mấy phần đó.
Một lúc sau, tiểu nhị bê lên tám bình ngọc trắng, từng bình một đặt lên trên bàn rồi hướng tới thiếu niên hồ hởi giới thiệu:
"Vị khách quan này, đây chính là loại rượu trân quý nhất của bổn điếm, được ngâm bằng tim của yêu thú Hải Lân Sư, gọi là Hải Lân Tửu. Hương rượu rất nồng, mùi vị tuyệt hảo, đảm bảo ngài uống một lần sẽ không thể nào quên được."
"Thật vậy sao? Vậy được rồi, quán ngươi có cái gì ngon nhất mau mang lên đây đi."
Thiếu niên nghe vậy khẽ gật gật đầu, theo sau vẫy vẫy tay trục xuất tiểu nhị. Xong việc, hắn mới hướng tới Lý Phàm nãy giờ vẫn ngồi một bên tủm tỉm cười nói:
"Vị đại ca này, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây tức là có duyên. Ta trước xin kính huynh một chén vậy."
Dứt lời, thiếu niên rót rượu ra hai chén nhỏ, đoạn cầm lên một chén giơ cao trước mặt, cúi đầu uống cạn.
Lý Phàm thấy thiếu niên này tính tình hào sảng như vậy, cũng không làm bộ cầm lên chén rượu kia đồng dạng một ngụm nuốt rượu vào.
Rượu vừa vào miệng, hắn chỉ cảm thấy một luồng khí tức nóng rực chảy qua cổ họng, xuyên qua ngực, rồi hướng tới vùng bụng chảy vào. Nhất thời trong bụng một cảm giác nóng rực nổi lên, cả người sảng khoái vô cùng, một tiếng vang trầm thấp như sư ngâm từ vùng bụng truyền ra phía ngoài.
"Rượu ngon, rượu ngon! Chỉ là chén nhỏ này uống thật không đã, mau mau mang hai cái bát lớn lên đây."
Lý Phàm hai mắt tỏa sáng tấm tắc khen một câu, chợt quay qua tiểu nhị vừa bê thức ăn lên hô lớn.
Thương thay cho tiểu nhị, hắn vừa vất vả bê mâm lên nghe thấy lời này suýt chút nữa bị hù chết tại chỗ.
Ông trời của ta ơi, loại Hải Lân Tửu này chí ít cũng bảy tám mươi độ. Người thường cũng chỉ ba bốn chén nhỏ là say, vậy mà vị thanh niên trước mắt này còn mở miệng đòi dùng bát lớn uống.
Con mẹ nó, cái này cũng quá trầu bò đi!
Trong lòng buồn bực thầm nghĩ, tiểu nhị cũng không dám làm trái ý khách, bèn xuống dưới lấy thêm hai cái bát lớn.
Lúc này, Lý Phàm cầm một bình rượu rót đầy hai bát, đưa ra trước mặt thiếu niên một bát, bát còn lại thì một tay nâng lên, mở miệng cười nói:
"Vị tiểu huynh đệ này. Cũng như ngươi nói ta với ngươi hai người xa lạ, hôm nay có thể gặp nhau tại đây cũng xem như là duyên phận. Ta Lý Phàm làm người trước giờ luôn là người kính ta một ly thì ta kính người một thước. Hôm nay tiểu huynh đệ đã khác khí với ta, vậy ta đây cũng sẽ đem thật tâm mà đối đãi ngươi. Nào, cạn chén!"
Thiếu niên nghe lời này hơi ngây ra, theo sau sực tỉnh cầm lấy bát rượu đồng dạng nâng lên, hào sảng nói:
"Nếu đại ca đã nói vậy ta cũng không dám dấu diếm. Ta tục danh là Vũ Thanh Phong, con thứ ba của Hạc Vân Tông tông chủ. Hôm nay mới gặp qua đại ca mà đã như thân thiết từ lâu. Chén rượu này, để kỷ niệm cuộc gặp này đi."
Thiếu niên dứt lời bèn đưa mắt nhìn Lý Phàm. Bốn mắt chạm nhau, hai người cùng bật cười, cuối cùng hai bát chạm nhau, đồng dạng đưa lên miệng ngửa đầu uống cạn.
Cứ như vậy hai người ta một chén ngươi một chén, không lâu sau đã uống hết hơn bốn bình rượu. Hai người lão giả đứng cạnh thiếu niên nhiều lần muốn mở miệng can ngăn dừng lại, nhưng thấy thần tình thiếu gia nhà mình cười nói vui vẻ như vậy, lời ra đến miệng cũng đành phải nuốt vào.
Một lúc sau, thiếu niên gương mặt đỏ bừng, hai mắt thần tình mông lung nhìn Lý Phàm khẽ hỏi:
"Lý đại ca... lần này tiến tới Hội An quận thành chắc là... muốn ra biển phải không?"
"Đúng vậy! Ta là muốn tới Kim Sa Đảo Thiên Ngân học viện báo danh."
Lý Phàm đối với thiếu niên trước mắt này rất có hảo cảm, cũng không lừa dối gật đầu đáp.
"Vậy sao? Thật tốt quá, tiểu đệ cũng đang... muốn đi tới Thiên Ngân học viện báo danh. Nếu như Lý đại ca không chê, vậy... hai người chúng ta... hãy cùng đồng hành cho vui. Ha ha, đến lúc đó hai người chúng ta... phải tới Thiên Ngân học viện quậy cho long trời lở đất, nổi danh bốn biển mới... thôi. Hắc hắc."
Thiếu niên dường như đã bắt đầu say, lời nói cũng không còn mạch lạc nữa, nắm tay Lý Phàm hềnh hệch cười nói.
Mà hai người lão giả đứng bên cạnh nghe thấy lời này lại sợ hết hồn, vội vàng nhìn ngó xung quanh, theo sau mới khẽ thở dài một hơi nhìn nhau cười khổ. Tên tiểu tử này, Thiên Ngân học viện là nơi nào? Chính là Nam Hoang đại lục đệ nhất học viện đó, tiểu tử ngươi muốn tới đó quậy phá không phải chính là tìm chết sao.
Lý Phàm nghe thấy lời nói của thiếu niên, đang định gật đầu đáp ứng bỗng trong tai hắn một tiếng nói già nua bất chợt vang lên:
"Không nên đồng ý! Tiểu tử ngươi trên đường còn muốn tư luyện Táng Thiên Thánh Pháp đột phá Thần Lực cảnh giới, chắc chắn sẽ gây ra oanh động không nhỏ. Nếu đi cùng người này, hai tên lão già đứng cạnh hắn cảnh giới cao hơn ngươi khá nhiều, nhất định sẽ sinh ra nghi vấn. Vì vậy ngươi hiện tại chỉ cần ở nơi hắn kiếm một tấm hải đồ, sau đó tự mình tiến tới Kim Sa đảo thôi."
Lý Phàm nghe thấy lời của Quy lão khẽ ngẩn ra, chợt sực tỉnh gật gật đầu. Lúc này hướng tới thiếu niên mở miệng nói:
"Ta còn có chút việc trên đường, sẽ không thể đi cùng Thanh Phong đệ được. Chẳng qua ta đối với hành trình đến Kim Sa Đảo không quen thuộc lắm, không biết đệ có thể cấp cho một phần hải đồ được không."
"Làm sao... lại không được chứ! Cái này chỉ là việc nhỏ"
Thiếu niên thấy Lý Phàm không thể đi cùng không khỏi thần tình buồn rầu. Nhưng hắn cũng là người hào sảng, cười cười đáp ứng, sau đó quay lại đằng sau hướng tới hai vị lão giả nói:
"Lê bá, Trương bá, hai người... mau mau đem hải đồ của chúng ta sao ra một bản, sau đó đưa cho... Lý đại ca đi!"
Hai vị lão già hai mắt nhìn nhau, nhưng thấy thiếu gia chủ ý đã quyết, hơn nữa thanh niên "Lý đại ca" trước mặt này xem ra cũng không phải loại ác ôn gì, vì vậy gật đầu nói:
"Thiếu gia xin đợi một chút."
Thiếu niên nghe vậy mới gật đầu, lại quay sang Lý Phàm cười cười mở miệng:
"Đại ca, chúng ta... tiếp tục uống rượu đi. Chút nữa sẽ đem hải đồ... đưa cho huynh."
Lý Phàm thấy hải đồ dễ dàng thu được như vậy, cũng vui vẻ gật đầu sảng khoái đáp:
"Được!"
Hai người lại tiếp tục uống rượu, cùng nhau bàn luận những truyện trên trời dưới đất. Nhất là Lý Phàm cũng không dấu diếm thiếu niên, trừ chuyện về Hưng Đạo Di Thư và thu được Càn Khôn Tháp, đêu đem những kinh lịch của mình từ lúc xuất đạo đến những hung hiểm bên trong Càn Khôn Tháp kể ra. Vị Vũ Thanh Phong này vốn là một con chim kiểng, tuy có tu vi Tiên Thiên nhưng nào đã kinh lịch hồng trần, nghe kể những chuyện này như si như say, một hồi lâu sau mới thở dài cảm khái nói:
"Thật sự... con mẹ nó thật sự đặc sắc. Ta mà được tham dự vào những chuyện thế này một lần, nghĩ ra cũng không uổng sống một kiếp này!"
Lý Phàm nghe thiếu niên nói vậy chỉ cười cười không đáp. Nếu như được lựa chọn, hắn thực tình không hề muốn nến trải loại cuộc sống như hiện giờ. Tất cả, cũng chỉ là hồng trần xô đẩy mà thôi.
Mà hai hại lão giả phía sau, ánh mắt nhìn Lý Phàm lúc này cũng đã có thêm một phần khác biệt.
Chuyện Càn Khôn Tháp bọn họ cũng biết, thanh niên trước mắt này tuy nhỏ tuổi nhưng có thể từ đó còn sống đi ra, vậy cũng thực sự không đơn giản a.
Ngay lúc này, từ dưới lầu một một tiếng nói bất mãn vang lên *** đứt sự suy nghĩ của mọi người:
"Ngươi nói cái gì? Không còn bàn trống? Ngươi có biết bản thiếu gia là ai không? Khốn kiếp, ngươi có tin bản thiếu gia mở miệng một câu, cái tửu lâu này của ngươi sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức không hả?"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Chương 57: Ngươi là cái đồ vật gì! Nguồn:http://4vn.eu
Trên tầng hai, Lý Phàm nghe thấy lời này khẽ nhíu mày, mà Vũ Thanh Phong lại là sửng sốt, theo sau một bộ cực kì hưng phấn.
Hắn ngật ngưỡi đứng dậy, hướng tới Lý Phàm nói:
"Lý đại ca! Dưới lầu... có một con chó hoang tới sủa bậy. Tiểu đệ muốn xuống... đem nó đuổi đi. Đại ca... có đi cùng không?"
"Đương nhiên!"
Lý Phàm không chút suy nghĩ gật đầu đáp ứng, đồng dạng đứng dậy. Mà Vũ Thanh Phong thấy vậy hắc hắc cười hai tiếng, thân hình chuệnh choạng hướng tới lầu một đi xuống.
Hai vị lão già phía sau vội vã đuổi theo hai người, gương mặt nhăn nhúm, sầu mi khổ kiếm trao nhau một cái ánh mắt lo lắng. Tiếng nói lúc nãy, hai người cũng nhận ra, là của một tên công tử của thế gia khác. Mà nhìn bộ dáng thiếu gia nhà mình lúc này, dường như là muốn tìm tên kia gây sự rồi.
"Ài! Cũng chỉ hy vọng tiểu tử này đừng gây ra họa quá lớn a."
"Hy vọng như vậy!"
* * *
Đại sảnh lầu một, trước quầy thu ngân một tên thiếu niên mặc hoàng sam đang đứng, bộ dạng anh tuấn bất phàm. Nhưng lúc này hắn lại đang một tay chỉ vào mặt của tửu lâu lão bản mà mắng chửi không thôi, dáng vẻ thập phần hung hăng càn quấy. Phía sau thiếu niên là hai lão già tóc đen áo đen, gương mặt nhăn nheo, từ trên người mơ hồ tỏa ra từng luồng sát khí băng lãng bao phủ khắp chung quanh.
"Thế nào, ngươi còn không mau đem khách nhân trên lầu hai đuổi đi, dành ra bàn cho chúng ta. Chẳng nhẽ muốn ta hủy đi tửu lâu này mới được sao?"
Thiếu niên hoàng bào hai mắt ánh lên quang mang hung ác, nhìn lão bản trầm giọng nói.
"Điều này..."
Lão bản tửu lâu nhất thời do dự. Thiếu niên trước mắt này xem ra không thể đắc tội, nhưng nếu hiện tại hắn nghe lời y, đem mọi người đuổi ra hết, vậy sau này hắn còn làm ăn cái gì nữa đây.
Ngay lúc lão bản tửu lâu đang tiến thoái lưỡng nan, một giọng nói mang theo vẻ trào phúng bất chợt lãnh lãnh vang lên.
"Thế nào? Vương thiếu ngươi... uy phong thật lớn a. Mở miệng một cái... là muốn đem người trong tửu lâu đuổi đi hết, có phải là muốn đem cả... ta hất cẳng ra ngoài không đây?"
Hoàng bào thiếu niên nghe thấy lời này chợt sửng sốt, theo sau ánh mắt hung hăng nhìn về phía nơi cầu thang.
Tại đó, một thiếu niên mặc thanh bào mi thanh mục tú đang ngật ngưỡng bước xuống, bên người còn đi theo một thanh niên hắc y trên vai có một con tiểu lang lông trắng đang nằm.
"Vũ Thanh Phong, là ngươi!. Ngươi cũng đã tới đây sao?"
"Nói nhảm! Ngươi có thể tới, bản thiếu gia... vì sao không thể tới. Tên Vương Hồng Dương ngươi có... phải ăn gan hùm mật gấu rồi không, hôm nay lại dám ở trước... mặt bản thiếu gia to tiếng như vậy?"
Vũ Thanh Phong bọ dáng hùng hổ đi tới, tiện tay đã bay một cái ghế cản trên đường, hướng tới hoàng bào thiếu niên lạnh lùng nói.
"Ngươi!!!"
Vương Hồng Dương đầu tiên là sửng sốt. Tên trước mặt này ngày thường nổi danh nho nhã lễ độ a, sao tự dưng lại trở nên hung dữ như vậy. Nhưng khí nhìn thấy sắc mặt đỏ ửng, hơi thở nồng nặc mùi rượu của Vũ Thanh Phong, hắn chợt hiểu ra, âm trầm mở miệng nói:
"Một tên say mà thôi, bản thiếu gia không muốn tranh chấp cùng ngươi, cút ra chỗ khác cho ta."
"Ngươi nói cái gì! Con mẹ nó... dám bảo ta cút đi a. Ngươi thực sự là muốn chết rồi."
Vũ Thanh Phong nghe thấy lời này chợt nổi giận, cũng chẳng quản tới phải trái trắng đen gì cả một quyền tung ra hướng Vương Hồng Dương đánh tới.
Một quyền này đánh ra kéo theo hạc thanh ngâm dài, bạch vân lượn lờ, tạo thành một cảnh hồng hạc đạp vân hướng tới Vương Hồng Dương.
"Hừ!"
Vương Hồng Dương hừ lạnh một tiếng, dưới chân bước lên một bước, quyền đầu đồng dạng xuất ra. Trong quyền phong mang theo hư ảnh của một đầu hắc hổ khổng lồ, tanh phong huyết vũ, mãnh hổ xuất sơn nhằm vào một quyền của Vũ Thanh Phong hung hăng va chạm.
Oanh...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kình phong mãnh liệt thổi quét ra làm bàn ghế chung quanh tung bay loạn xạ.
"Ai ui! đau chết mông ta."
Vũ Thanh Phong sau khi ngạnh tiếp một quyền, cả người chật vật lùi lại phía sau mấy bước, cuối cùng mất đà ngã bệt xuống, cái mông thân mặt tiếp xúc cùng sàn nhà bằng đá, làm hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
Hắn và tên họ Vương kia vốn đều là Tiên Thiên cảnh giới, nhưng hiện tại bản thân say đến nghiêng ngả, khí lực toàn thân mười phần không còn đến một hai, vì vậy vừa mới giao phong đã ăn phải thiệt thòi.
"Hừ! Một tên phế vật mà thôi, còn muốn cùng bản thiếu gia đấu sao? Nhanh nhanh lăn đi chỗ khác cho ta."
Vương Hồng Dương một quyền đẩy lui đối thủ, không nhịn được đắc ý cười cười, lạnh giọng nói.
"Khốn kiếp, đây là... do bản thiếu gia đang say rượu mà thôi. Khoan, không phải... do ta say rượu, ta uống rượu là... không thể say nha. Chỉ là vừa mới... ăn no nên cơ thể không được... tốt lắm a."
"Quản ngươi say rượu hay là ăn no gì đó. Nếu còn không cút ra , đừng trách bản thiếu gia đem ngươi ném bay ra ngoài."
Vương Hồng Dương âm trầm nói. Hắn cũng giống như Vũ Thanh Phong đồng dạng là thế gia công tử, bối cảnh sau lưng hùng hậu, dù có đem tên này một cước sút ra ngoài cũng sẽ không chút sợ hãi.
Dứt lời, Vương Hồng Dương dưới chân bước ra, bàn tay vươn ra thành trảo hướng tới Vũ Thanh Phong chụp tới, dường như là thực sự muốn đem Vũ Thanh Phong quảng ra ngoài mới thôi. Hai người trước đây vốn có quen biết, cũng đã từng đối địch, nay có cơ hội đem địch thủ một phen chà đạp, ngu sao mà lại không làm.
U u u...!
Mắt thấy một trảo này sắp hướng tới người Vũ Thanh Phong chụp tới, bất chợt một bóng dáng cao lớn đột ngột hiện ra trước mắt Vũ Thanh Phong, theo sau một nắm quyền đơn giản không chút hoa lệ vung lên, hướng tới trảo thủ chặn lại.
Phanh...!
Hừ!
Tiếng da thịt chạm nhau chát chúa vang lên, Vương Hồng Dương chỉ cảm thấy bàn tay đau nhức vô cùng, giống như vừa đánh phải một khói vạn năm cương thiết, vội vàng kêu lên một tiếng đau đớn nhanh chóng lùi lại.
Mà cùng lúc này, một tiếng nói trầm trầm mà có lực vang lên bên tai hắn:
"Ngươi là cái đồ vật gì mà cũng dám đả thương bằng hữu của Lý Phàm ta, cút ra cho ta."
Vương Hồng Dương nghe vậy sắc mặt nhanh chóng biến thành âm trầm vô cùng, ngẩng đầu lên nhìn về đối diện. Nơi đó, vị thanh niên hắc y kia không biết từ khi nào đã đứng chắn tại trước mặt Vũ Thanh Phong, một đôi con ngươi tối đen như mực u ám nhìn hắn, biểu hiện như đang không phải xem một con người, mà chỉ là một thứ đồ vật tầm thường nào đó.
"Ngươi là kẻ nào?"
Vương Hồng Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn thân là thiếu gia của môn chủ Hắc Hổ môn, thân phận cao vời, nào đã bao giờ bị người khác coi rẻ như vậy chứ.
"Ta! Một thứ đồ vật như ngươi không xứng đáng để biết. Bằng hữu của ta đã nói ngươi cút đi, vậy thì nhanh chóng lăn khỏi đây nhanh lên đi."
Lý Phàm lại một lần nữa mở miệng, lời nói bá đạo, tư thái ngang ngược, hoàn toàn không đem Vương Hồng Dương để vào mắt, mà thực sự thì hắn cũng không hề xem tên thiếu gia gì đó này vào đâu.
Chưa nói tới tên này cử chỉ ngang ngược là loại người mà bình sinh Lý Phàm ghét nhất, lại còn dám mở miệng muốn huynh đệ của hắn phải lăn khỏi đây. Kẻ như vậy, nói nhiều làm gì, cứ đánh trước rồi nói sau.
Dù Lý Phàm biết sau lưng thiếu niên kia còn hai lão già đều là Thần kết cao thủ, thì đã sao. Trải qua những hung hiểm trong Càn Khôn Tháp, đã dần dần khiến cho hắn có một khỏa trái tim kiên định như núi, không hề sợ sệt. Thần Kết cao thủ? Thì sao nào. Chỉ cần hắn Lý Phàm muốn đi, dưới Tinh Thần Biến cường giả đừng mong có kẻ nào cản được.
Bá đạo, đây là sự bá đạo do Táng Thiên Thánh Pháp mang lại.
Tự tin, đây là sự tự tin do sinh tử khiêu dược (Khiêu vũ trong sinh tử) đem tới.
Lý Phàm lúc này, đã không còn là một thiếu niên nằm tại Huyền Phong thành, ngửa mặt lên trời mà bi rống trong bất lực nữa.
Hắn hiện nay, chính là một đầu viễn cổ hung thú đang dần dần thức tỉnh.
Một khi tỉnh lại, chính là sẽ đem đến cho chư thiên một hồi gió tanh mưa máu!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Bên cạnh Vương Hồng Dương, một hắc bào lão giả nghe thấy lời này của Lý Phàm không khỏi sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử ngươi, khẩu khí thật lớn. Vậy để lão phu đến xem xem, ngươi bằng vào cái gì mà muốn thiếu gia nhà ta lăn ra ngoài."
Lời nói vừa dứt, hắc bào lão giả dưới chân bước ra một bước đã tới trước mặt Lý Phàm, năm ngón tay hợp lại thành trảo vươn ra, hướng tới yết hầu Lý Phàm trảo tới. Hắn vừa ra tay, là sử tới hiểm chiêu độc địa, rõ ràng muốn một trảo đào ra hầu kết Lý Phàm, đem tên thanh niên không biết trời cao đất dày này khiến cho vĩnh viễn câm lặng.
Ở giữa trảo tâm, không khí mơ hồ bị nén thành một khối. Từ trong lòng bàn tay lão giả, một đầu tiểu hắc hổ chân chân thực thực do nguyên khí tạo thành thần kỳ hiện ra, hướng tới bên ngoài gầm vang một tiếng.
Hầu...!
Lý Phàm đối diện với trảo thế hung ác như vậy, sắc mặt đanh lại, cả người nguyên khí kịch liệt sôi trào, muốn thi triển ra Thiên Tội Chi Thể để chống đỡ.
Nhưng chưa đợi hắn kịp hành động, một tiếng nói già nua mang theo vẻ trào phúng đã vang lên, kéo theo đó là một bàn tay nhăn nheo mà trắng nhởn vươn ra, chặn lại trảo chiêu kia lại.
"Hổ Đại lão thất phu, một cao thủ Thần Kết đỉnh phong như ngươi lại mặt dày ra tay với một tiểu bối, ta thật sự cũng cảm thấy xấu hổ thay cho lão thất phu ngươi a."
Oanh...!
Tiếng nói vừa dứt, chưởng trảo hai bên đã kịch liệt va chạm, một tiếng nổ lớn như trời xanh gầm rống vang lên làm chấn động không gian. Kéo theo đó, một luồng kình phong dữ dội từ trung tâm va chạm xông ra, làm tửu lâu vốn đã tàn tạ nay lại càng thêm rách nát.
"Lê Hàn, hừ!"
Lão giả áo đen bị người tới ngăn chặn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, không cam lòng lùi lại phía sau.
Mà bên cạnh Lý Phàm lúc này, đã hiện ra một thân ảnh cao ngạo mà cổ lão, chính là Lê bá vừa từ tầng hai đi xuống. Mà Trương bá, cũng đồng dạng đứng bên cạnh thủ hộ Vũ Thanh Phong.
"Lê Hàn, Trương Hâm. Kẻ này xuất ngôn bất kính với thiếu chủ nhà ta, lại không phải người của Hạc Vân Tông ngươi. Bọn ngươi chẳng lẽ nghĩ bảo vệ hắn mà giao chiến với hai người chúng ta?"
Trông thấy cả hai người Lê, Trương đều có mặt, hai lão già áo đen sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng trao nhau một cái ánh mắt, theo sau âm trầm mở miệng.
"Hừ! Người này là bằng hữu của thiếu gia nhà ta, tất nhiên bọn ta cần phải bảo vệ hắn. Hơn nữa thiếu gia nhà ngươi vừa ra tay đả thương tam thiếu gia nhà ta, chuyện này cũng cần hảo hảo tính toán đó."
Trương Bá nghe vậy không chút sợ hãi, cười lạnh đáp.
"Hai lão thất phu các ngươi xác định muốn giao chiến?"
Hai lão già áo đen nghe vậy biến sắc, giận dữ quát to.
Lê bá hai người đang muốn trả lời, bất chợt một giọng nói mang theo hơi rượu lè nhè vang lên:
"Giao chiến thì đã sao. Hai cái lão già này các ngươi dám bước tới một bước thương tổn Lý đại ca, hôm nay bản thiếu gia nhất định cho các ngươi cùng tên chó con kia banh xác tại đây."
Mọi người nghe vậy đồng loạt sửng sốt, theo sau quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói. Không nhìn không biết, vừa nhìn ngoài Lý Phàm ra, năm người có mặt tại trường đều sắc mặt đại biến, thất thanh hô to:
"Không thể!"
"Bình tĩnh"
"Thiếu gia đừng manh động."
Chỉ thấy nơi ánh mắt mọi người nhìn đến, Vũ Thanh Phong đang một tay chống bàn cố đứng cho vững, tay cầm lại câm một quả cầu hai màu đen trắng, phái trên còn mơ hồ có lôi điện vờn quanh. Hắn lúc này hai mắt lờ mờ nhìn về phía đám người lão giả áo đen, khề khà nói:
"Sao, hai lão già các ngươi có muốn chết không đây?"
"Thiếu chủ bình tĩnh."
"Mau mau lui lại."
Hai lão già áo đen trông thấy quả cầu đen trắng kia, quá sức sợ hãi, một người nhanh chóng lao tới đem Vương Hồng Dương đang sắc mặt tái mét đứng ở một bên, theo sau cả ba người vội vàng chạy ra ngoài, không lâu sau đã biến mất, chỉ còn tiếng nói âm trầm vọng lại.
"Vũ tiểu tử, xem như ngươi đủ điên cuồng. Lão phu hôm nay không chấp một kẻ say, ngày khác nhất định sẽ đến Hạc Vân Tông ngươi tính sổ."
Vũ Thanh Phong nghe thấy lời này khinh miệt hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Muốn tính thì tính luôn đi, chạy nhanh vậy làm gì, thật là nhát hơn thỏ."
Dứt lời, hắn còn cầm quả cầu đen trắng trên tay tung lên tung xuống nghịch nghịch.
Lê bá thấy vậy sắc mặt cũng tái nhợt, vội vã tới bên người Vũ Thanh Phong khẩn trương nói:
"Thiếu chủ mau mau đem vật ấy cất đi. Âm Dương Lôi Châu này không phải thứ đùa được đâu, chẳng may sơ sảy ra thì nửa cái thành này sẽ phải bay mất đó."
Vũ Thanh Phong nghe vậy mới khẽ nhăn mặt, không cam lòng thu hồi vật này lại.
Mà phía bên kia, Trương bá thấy vậy mới khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, hướng tới Lý Phàm giải thích:
"Đây là vật bảo mệnh mà tông chủ bọn ta cấp cho tam thiếu gia. Tông chủ rất yêu thương tam thiếu, vì vậy sau khi độ qua lôi kiếp bèn đem thiên lôi thu giữ, luyện chế ra một số Âm Dương Lôi Châu này, đưa cho tam thiếu bảo mệnh. Chỉ là vật này uy lực quá mức dọa người, nếu chẳng may phát nổ tại đây thì ngoài tam thiếu gia, cả nửa tòa thành này ngay cả chúng ta cũng phải bồi táng theo a."
Lý Phàm nghe vậy lúc này mới hiểu, không nhịn được mồ hôi lạnh cũng tuôn ra. Vật này nguy hiểm như vậy, mà vị tiểu huynh đệ này lại dùng nó để tung hứng, thật sự...
Lần sau dù có uống rượu, cũng không nên tìm tên này là tốt nhất.
Một lúc sau mấy người trả cho chủ quán một chút tiền bồi thường, liền hướng ra một tửu lâu khác tìm chỗ uống rượu tiếp.
Cứ như vậy nửa ngày sau, Lý Phàm dưới sự mời mọc nhiệt tình của Vũ Thanh Phong, vẫn dứt khoát chối từ, nhận lấy một phần hải đồ đến Kim Sa Đảo rổi chắp tay cáo biệt ba người một mình rời đi.
Mười ngày sau, trên Đông Hải mênh mông, một chiếc bè nhỏ bập bềnh trôi trên biển.
Trên bè, một thanh niên dáng người cao lớn, tóc xõa trên vai, nửa thân trên để trần đang ngồi nướng cá, mà bên cạnh, một con tiểu lang lông trắng đang há miệng ngồi chờ, hai mắt ánh vàng nhìn chăm chăm vào xiên cá trên tay thanh niên.
Thanh niên đối với việc này vẫn làm như không thấy, một tay cầm xiên, tay kia vận khởi nguyên lực khiến cả bàn tay biến thành đỏ ửng, hướng tới xiên cá truyền ra một luồng nhiệt lực.
Cứ như vậy ba khắc sau, xiên cá đã chín vàng, một mùi thơm nồng đậm bốc lên. Thanh niên gạt mồ hồi trên trán, tiện tay vứt xiên cá cho tiểu lang bên cạnh. Mà tiểu lang nọ thấy vậy vui vẻ vẫy vẫy đuôi, nhanh chóng lao tới đớp lấy.
"Thật là đồ tham ăn mà. Ngươi rốt cuộc là sói hay lợn dây."
Thanh niên thấy vậy khẽ cười, ấn nhẹ lên đầu tiểu lang nói.
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên không gian trước mặt một trận lóe sáng, một lão già mặc kim bào bỗng nhiên vô thanh vô tức hiện ra.
Lão già vừa xuất hiện, hai mắt nhìn qua tiểu lang, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, theo sau mới để ý tới thanh niên, từ từ nói:
"Thế nào, đã có cảm giác được nguyên lực thuộc tính trong thiên địa chưa?"
"Thật sự là xấu hổ, tiểu tử vẫn chưa cảm giác thấy được chút gì."
Lão già dường như cũng đoán trước được việc này, không chút thất vọng mà chỉ khẽ vuốt vuốt chòm râu, bình tĩnh đáp:
"Không sao cả, hành trình từ đây tới Kim Sa Đảo còn hơn tháng nữa. Chỉ cần trước lúc lên đảo ngươi cảm ứng được thuộc tính nguyên lực trong thiên địa, qua đó đột phá Thần Lực cảnh là được."
Thanh niên gật gật đầu, lẩm bẩm đáp:
"Cũng chỉ mong như thế."
Hai người một sói này, chính là nhóm người Lý Phàm.
Lại nói mười ngày trước hắn lấy được hải đồ từ tay Vũ Thanh Phong, theo sau bèn hướng tới Đông Hải Kim Sa Đảo xuất phát. Chẳng qua cũng như Quy Lão dự đoán, phàm nhân không người nào biết Kim Sa Đảo ở đâu. Vì vậy Lý Phàm chỉ còn cách đóng một cái bè, mua thêm một chút vật tư, rồi một người một lang tự mình dùng bè vượt biển.
Mà trong quãng thời gian này, Quy Lão cũng thỉnh thoảng hiện thân, dạy hắn cách cảm ứng nguyên lực thuộc tính trong thiên địa, nhờ đó mà đột phá Thần Lực Cảnh.
Nguyên lực trong thiên địa này có rất nhiều loại riêng biệt như ngũ hành, như phong lôi, như băng hàn vân vân. Người tu luyện dưới Thần Lực, chỉ có thể hấp thu nguyên lực hỗn tạp nhất. Mà sau khi đột phá Tiên Thiên, tẩy rửa cơ thể, mới bắt đầu thử lần mò qua nguyên lực hỗn tạp này mà tiếp xúc với các hệ nguyên lực riêng biệt đó.
Mà cách Quy lão dạy Lý Phàm cũng rất đơn giản, mỗi ngày bắt khoảng ba mươi năm mươi con cá, sau đó tự thân dùng nguyên lực để nướng. Trong lúc nguyên lực dần dần tiêu hao này, mà thử tiếp xúc với nguyên lực thuộc tính.
Vì vậy mấy ngày nay, Lý Phàm mỗi ngày vất vả mệt nhọc mà tiểu Bạch bên cạnh hắn, thì lại càng lúc càng béo a.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Lý Phàm thở dài một hơi thu hồi tâm tư, đoạn đưa mắt nhìn ra biển rộng xanh thẳm xung quanh.
Người ta thường nói, chưa nhìn thấy biển, sẽ vĩnh viễn không biết được biển lớn đến nhường nào.
Núi cao vạn trượng, biển sâu vạn dặm, đều là sự thần kỳ mà vĩ đại của tạo hóa, con người so với núi cao biển sâu, cũng chỉ giống như một con kiến hôi nho nhỏ.. Nhưng khi nhìn một tòa cự sơn vạn trượng, lòng người sẽ không nhịn được mà nghĩ đến một điều:
"Đứng trên đỉnh núi kia nhìn xuống, sẽ như thế nào?"
Còn đại hải lại khác. Đối diện với biển cả mênh mông vô bờ, đừng nói cái gì là khát vọng chinh phục. Suy nghĩ đầu tiên, sẽ là "Làm sao để sống sót đây?"
Đúng vậy!
Sống sót.
Đối diện với đại hải, điều đầu tiên mà những phàm nhân nghĩ tới là sống sót.
Thập vạn đại sơn, cũng chỉ cần một người dẫm lên mà chinh phục. Nhưng Đông Hải vô bờ, lại cần tới ngàn vạn người mới có thể thận trọng khám phá.
Lý Phàm nhìn đại hải mênh mông trước mắt, trong lòng không nhịn được mà nổi lên một tia cảm giác trầm trọng hoang mang.
Sinh linh như kiến hôi, đối diện với tự nhiên mênh mông, thực sự vẫn rất nhỏ bé.
Lúc này, bên tai hắn chợt vang lên giọng nói già nua của Quy lão:
"Đông Hải phương nam trải dài ba vạn chín nghìn dặm, phương bắc kéo lên bốn vạn hai nghìn dặm. Nước sâu không đáy, thủy quái hàng đàn. Càng tiến tới thì lại càng hung hiểm, đừng nói phàm nhân, dù là Tinh Thần Biến thì cũng không dám tiến sâu vào trong lòng biển."
"Đại hải này yêu thú nhiều lắm sao?"
Lý Phàm quay sang Quy lão khẽ hỏi.
"Ừ!" Quy lão gật gật đầu, bình thản đáp:
"Nam Hoang đại lục tuy lớn, diện tích so ra lại chỉ bằng một phần mười đại hải, thử nghĩ xem trong đó sẽ có bao nhiêu yêu thú chứ, thực sự như là lá rụng về thu, mưa rơi về hạ, nhiều không đếm xuể."
"Vậy lần này chúng ta tiến tới Kim Sa đảo, không biết đã nằm trong hải phận sâu bên trong của yêu thú chưa?"
"Kim Sa Đảo, tuy nằm trên Đông Hải, nhưng lại thực sự không thuộc về Đông Hải."
"Sao?"
Lý Phàm ngạc nhiên la lên. Nằm trên Đông Hải nhưng lại không thuộc Đông Hải, đây là cái ý gì.
"Nói thế nào nhỉ, Kim Sa Đảo thực sự là nằm tại một phiến không gian khác, không thuộc Nam Hoang. Mà nơi tiếp xúc giữa phiến không gian đó với Nam Hoang lại nằm tại Đông Hải. Vì vậy người thường thường nói Kim Sa Đảo thuộc Đông Hải, điều này thật ra không phải. Thực sự Đông Hải cũng có hai tòa sa đảo, gọi là Hoàng Sa và Trường Sa, đều thuộc Nam Hoang ta. Hai tòa đảo này, kết hợp với Kim Sa đảo được gọi chung là Tam Sa quần đảo."
Quy lão không nhanh không chậm nói, giải thích cho Lý Phàm một lượt. Mà Lý Phàm nghe xong, không khỏi như người mù thấy được ánh sáng, như trời đêm tháy được trăng tròn. Trong thoáng chốc, trong đầu dường như trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
"Vậy phiến không gian kia, là từ nơi nào tạo thành. Chẳng nhẽ là..."
Lý Phàm đang định hỏi Quy lão, bất chợt nghĩ tới điều gì đó khẽ biến sắc, kinh ngạc hô.
"Đúng vậy! Nơi này là do lịch đại thái thượng trưởng lão của Thiên Ngân học viện xây dựng nên một phiến không gian để làm nơi trú ẩn cho học viện. Mà Kim Sa Đảo cũng không nằm quá sâu trong Đông Hải, chỉ nằm gần mặt ngoài, cũng là để hàng năm còn có người có thể vượt biển tầm sư, gia nhập học viện."
"Dựng nên một phiến không gian, đến lúc nào thì ta mới có được bản lĩnh đó chứ."
Lý Phàm lẩm bẩm thấp giọng nói, trong lòng cũng cảm khái không thôi. Hắn hiện nay mới chỉ là một tên võ giả Huyền Võ Biến, còn chưa chính thức được coi là người tu đạo. Muốn đạt tới cảnh giới kia, cũng không biết phải tới năm nào tháng nào.
"Ha ha càn không vô tận, vũ trụ vô biên. Người tu đạo, cần phải lấy cái tâm vô kỵ mà tiến tới phía trước. Không cần biết bao nhiều thời gian, cũng không cần biết bao nhiêu hung hiểm, chỉ cần ngươi có tâm liều mạng, muốn đạt tới cái tầng thứ kia, cũng không hẳn là vô vọng."
Quy lão ánh mắt lóe lên một tia tinh mang, nhìn Lý Phàm cười cười nói.
"Đa tạ Quy lão nhắc nhở, tiểu tử nhất định sẽ cố hết sức, quyết không để ngài thất vọng."
"Ừ!"
Quy lão gật gật đầu, theo sau không nói gì nữa.
Ẳng ẳng...!
Đúng lúc này, tiểu Bạch vẫn đang mải mê ăn cá nướng bỗng chốc nhảy bật dậy, hướng về mặt biển phía xa kêu lên mấy tiếng, bộ dáng thận trọng đề phòng.
Hai người Quy lão và Lý Phàm thấy vậy bèn quay đầu nhìn theo, vừa nhìn không khỏi sắc mặt khẽ ngưng lại.
Chỉ thấy nơi mặt biển phía xa, từng cái "cánh buồm" máu trắng dần dần xuất hiện. Dưới ánh mặt trời, những "cánh buồm" này phản xạ lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo mà âm trầm.
Trong thoáng chốc, những "cánh buồm" này đã tới gần, Lý Phàm nheo mắt nhìn rõ, không khỏi hít vào một ngụm lương khí.
Giữa mặt biển xanh thẳm, hơn trăm "cánh buồm" chen chúc tiến tới, phía dưới chúng, là hàng loạt bóng đen khổng lồ đang nhanh chóng bơi lại gần, thân hình khổng lồ của những bóng đen kia, cũng làm cho mặt biển nổi lên một hồi sóng gió nho nhỏ.
Đây đâu phải cái gì "cánh buồm", mà rõ ràng là một đàn cá mập, một đàn Đại Bạch Sa khổng lồ, đang hung ác lao đi trong lòng biển.
Mà cái bè nho nhỏ của Lý Phàm lúc này, không biết do vô tình hay hữu ý mà lại xui xẻo nằm trên đường đi của chúng.
Đợi tới khi đàn Đại Bạch Sa tới gần, Lý Phàm mới quan sát được rõ ràng hình thể của chúng.
Thân dài ba trượng (chín mét), lưng màu xám bạc, bụng màu trắng, vây trên lưng sắc bén như đao. Một đôi mắt đen tròn to đầy hung tợn, phía dưới là cái mồm rộng với hàm răng sắc bén như vô số những lưỡi dao trắng nhởn tụ tập lại. Từ trên người chúng, một trận sát khí âm lãnh từ từ truyền ra, làm trong không khí lan tỏa ra một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Đám Đại Bạch Sa này, thực sự là một đám quái vật của đại dương!
Lý Phàm nhìn thấy hơn trăm con Đại Bạch Sa đang nhanh chóng tiếp cận, dù hắn tâm ổn như núi cũng không khỏi sắc mặt biến đổi. Đám bạch sa này tuy mỗi con chỉ là Tiên Thiên cảnh, nhưng hung ác vô cùng, hơn nữa lại còn ở tại dưới biển. Nếu so với đàm Bắc Cực Bạo Hùng mà hắn và Lý Dĩ Uyên cùng đối mặt khi trước, sự hung hiểm hiện giờ chỉ có hơn chứ không kém.
Ngay lúc Lý Phàm đang lo lắng, bất chợt bên tai hắn, giọng nói già nua của Quy lão đã lại thản nhiên vang lên:
"Ngươi không phải muốn đột phá Thần Lực sao? Giết hết chúng đi, ngươi sẽ đạt tới Thần Lực."
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Nghe thấy lời này, Lý Phàm không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn bóng dáng hư ảo của Quy Lão bên cạnh.
Giết hết?
Nói đùa sao, ở đây có hơn trăm Đại Bạch Sa tu vi tối thiểu là Tiên Thiên, hơn nữa lại còn giữa biển lớn mênh mông, muốn giết hết bọn yêu thú này, thực sự là không thể nào.
"Không tự tin sao?"
Quy lão dường như đoán được tâm tư của Lý Phàm, nhàn nhạt hỏi.
"Cái này... thực sự là không nắm chắc lắm. Bọn chúng dù sao cũng là hơn trăm yêu thú Tiên Thiên hàng thật giá thật, nếu như Quy lão bảo tiểu tử bảo trụ cái mạng nhỏ giữa đám này, thực ra còn có thể."
Lý Phàm cũng không phủ nhận, xấu hổ gãi gãi đầu đáp.
Quy lão cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn đám Đại Bạch Sa đang tới gần. Đến khi chúng cách chiếc bè hai người đang đứng chỉ còn hơn mười trượng, mới quay đầu lại thản nhiên đáp:
"Con người ta trong lúc nguy hiểm nhất, mọi tiềm năng đều sẽ phải bộc lộ ra ngoài, mọi khả năng đều tăng lên tới mức lớn nhất. Mà sự nhạy cảm với thiên địa nguyên lực, cũng trong những lúc sinh tử quan đầu mà trở nên rõ ràng. Vì vậy ngươi muốn nhanh chóng cảm ứng được nguyên lực các hệ đột phá Thần Lực, chỉ có cách dựa vào việc tranh đấu với yêu thú, đưa bản thân vào chỗ hung hiểm nhất mới có thể thành công."
Lý Phàm nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi chấn động. Hai mắt đen kịt của hắn, dường như cũng có một luồng thần quang từ từ sáng lên.
Hắn gật mạnh đầu, trầm giọng nói:
"Lời của Quy lão rất đúng, vậy để tiểu tử tiến tới đem lũ yêu thú này chém giết một lần đi."
Theo sau, Lý Phàm quay sang tiểu Bạch dưới chân khẽ nói:
"Ngươi không cần đi cùng ta, ngoan ngoãn ở lại trên bè đi. Chút nữa nhất định sẽ mang vây cá mập về để tiểu tử ngươi ăn."
Lời nói vừa dứt, hắn cũng không chần chừ, dưới chân khẽ điểm, cả người đã hướng tới đàn Đại Bạch Sa phía trước hung hăng lao tới.
Mà tiểu Bạch nhìn theo bóng lưng Lý Phàm, trong đôi con ngươi ánh vàng toát ra một chút thần sắc lo lắng. Nhưng nó cũng không đuổi theo mà chỉ khẽ ậm ừ vài tiếng.
Trên mặt biển, Lý Phàm vận khởi nguyên lực đạp trên mặt nước mà đi, nước biển cũng chỉ ngập tới được mắt cá chân hắn.
Mà cùng với lúc Lý Phàm tiến tới, cả người đã nhanh chóng mọc ra tầng tầng lân giáp, hình thành nên một bộ chiến khải vô cùng hung ác. Hắn triệu hồi ra Thiên Tội Chi Khải, nhưng cũng không biến thân thành cự nhân to lớn. Chiến đấu trên biển này, nếu như thân hình quá nặng nề thì cũng không có điểm gì tốt.
Trên tay Lý Phàm nắm chắc Sám Hối Chi Mâu. Từ trên mũi mâu, một mùi máu tanh nhàn nhạt tỏa ra, cùng với đó là tiếng thần mà gào khóc mơ hồ vang vọng.
Hiện tại Sám Hối Chi Mâu của hắn, cũng chỉ là do nguyên khí biến thành nhưng bộ dáng lại không chút khác biệt so với binh khí thực sự.
Chờ khi Lý Phàm đột phá Tinh Thần Biến, từ giả thành thật, tìm thêm nguyên liệu là lúc đó có thể biến Sám Hối Chi Mâu thành một thanh nguyên khí hàng thật giá thật.
Lý Phàm bước tới cách đám Đại Bạch Sa khoảng hơn ba trượng thì dừng lại, hai mắt lạnh lùng nhìn từng thân ảnh xám trắng khổng lồ đang từ từ tiến tới.
"Đến đây đi, để ta dùng máu tươi của các ngươi mà tạo thành con đường tiến cấp."
Lý Phàm lẩm bẩm tự nói, nắm tay càng thêm xiết chặt thêm cán mâu.
Trong lúc hắn dừng lại, đám Đại Bạch Sa đã hung hãn lao tới, dường như cũng đã trông thấy Lý Phàm. Một con Đại Bạch Sa trong mắt ánh lên một tia hung ác, cả thân hình khổng lồ dài tới ba trượng nhảy lên khỏi mặt nước, mở ra cái miệng đỏ lòm đầy răng trắng nhởn mà hướng Lý Phàm một ngụm đớp tới.
"Hừ! Súc sinh, nằm xuống cho ta."
Lý Phàm sắc mặt không đổi, trong mũi hừ lạnh một tiếng, dưới chân khẽ động bước tới ba bước. Cánh tay không nắm trường mâu của hắn vươn ra, bàn tay thô dày được bao trùm trong lân giáp xòe rộng năm ngón, hướng tới đầu lâu Đại Bạch Sa mà hung hăng... đập xuống.
Phanh...!
Một tiếng nổ như đạn pháo vang lên kéo theo đó là một mùi máu tanh nồng đậm. Chỉ thấy thân thể to lớn của con Đại Bạch Sa cấp tốc bay ngược lại phía sau, trong lúc bay đi huyết hoa không ngừng rơi xuống mặt biển. Nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy được trên phần đầu của nó lõm xuống một vùng, huyết nhục mơ hồ, tạo thành một dấu ấn bàn tay năm ngón.
Lý Phàm một chưởng đánh chết yêu thú kia, sắc mặt khẽ hồng. Hắn hít sâu một hơi điều tức lại hô hấp, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bầy yêu thú, đột nhiên... gầm vang một tiếng.
Hầu...!
Tiếng gầm này, không giống như của con người, mà dường như là của một đầu cự thú viễn cổ đang thức tỉnh gầm lên.
Chấn nhiếp muôn phương,
Vạn yêu kinh sợ!
Trong tiếng gầm vang, Lý Phàm dưới chân bước ra, Sám Hối Chi Mâu trong tay múa lên liên tục, tạo thành hàng loạt mâu ảnh hướng tới đám Đại Bạch Sa đâm xuống.
Trong đám Đại Bạch Sa, một con Đại Bạch Sa có vẻ nhỏ hơn, toàn thân màu trắng như tuyết. Nó nhìn thấy cử động của Lý Phàm, ánh mắt lóe lên một tia hung ác vô cùng cơ trí, hướng tới đám bạch sa xung quanh huýt dài một tiếng.
Tiếng huýt vừa dứt, đám Đại Bạch Sa như nhận được mệnh lệnh bèn hung hãng hẳn lên, nhao nhao hướng tới Lý Phàm cắn xé.
Phụp phụp...!
Trên mặt biển xanh, một vùng máu tươi loang lổ, một người một thương đói diện với trăm con Đại Bạch Sa khổng lồ hung hăng kịch đấu.
Trận chiến này, kéo dài từ sáng sớm tinh mơ tới giữa trưa vẫn chưa ngừng lại. Chỉ thấy khắp nơi là xác bạch sa nổi lềnh phềnh, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ hơn hai dặm xung quanh. Mà trong đám xác cá khổng lồ đó, hơn một thân ảnh vẫn ngạo nhân mà đứng, hai tay cầm chắc trường thương như một vị chiến thần thượng cổ hàng lâm xuống nhân gian, vĩnh viễn bất bại.
Lý Phàm tiện tay lau đi máu tươi trên miệng, ánh mắt hung hăng nhìn hơn bốn chục con Đại Bạch Sa còn lại, khóe miệng thấp giọng lẩm bẩm:
"Còn thiếu một chút, một chút nữa!"
Dứt lời, Lý Phàm đã lại gầm vang một tiếng, dưới chân khẽ dậm mạnh, nước bắn tung tóe, cả người như một đầu hung thú lao tới đàn Đại Bạch Sa. Mà đối diện hắn, đám bạch sa cũng thi nhau huýt dài, từng thân ảnh to lớn vô bì quẫy mạnh mắt nước, hướng tới Lý Phàm đánh tới...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân