Đêm qua mình mơ có một con ốc sên bò lên mặt mình, cảm giác dính dính nhớp nhớp, thật là buồn nôn. Mình giật mình tỉnh dậy, thì trông thấy Nhị sư huynh vừa ngáy ầm ĩ, vừa chảy đầy nước miếng ra giường, chảy nước miếng mà cũng có thể chảy tới cảnh giới vong ngã như vậy thì thật ít có. Mình đánh thức ảnh dậy:
- Này! Sao anh có thể làm như vậy được. Ngáy như kéo bễ em chẳng nói, không ngờ anh còn có chiêu đấy nữa.
Nhị sư huynh xấu hổ nói:
- Xin lỗi nhé, vừa rồi anh nằm mơ thấy Cao Tiểu Lan ở nhà nấu cho anh một bát mì cán... Ngon quá nên anh mải ăn...
Sao anh ta không đi chết đi?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Cô Sẻ
Đêm nay, một mình tớ mơ mơ màng màng bước vào trong một căn phòng thơm nức mùi hoa hồng, có ánh nến đỏ chập chờn. Lúc này, tớ nhìn thấy Tiểu Hoa, cô bạn học tớ từng theo đuổi suốt những năm cấp ba, nhưng chưa bao giờ thèm để mắt đến tớ. Ba năm theo đuổi, vậy mà lúc tốt nghiệp cô ấy còn chẳng nhớ nổi tên tớ, thật thất bại!
Tiểu Hoa mặc một bộ bikini khêu gợi bước về phía tớ, rồi bỗng cô ấy ôm chầm lấy tớ, cả người cô ấy đầy hơi thở của tuổi trẻ. Thế mà tớ lại cực kỳ bình tĩnh.
- Tiểu Minh (nhũ danh của tớ), em nhớ anh muốn chết, anh có biết mấy năm nay em sống như thế nào không? - Tiểu Hoa nức nở.
- Anh không biết.
- Em bây giờ cô đơn, trống vắng lắm, lạnh lắm. Xin anh ôm chặt lấy em!
- Không nghiêm trọng như vậy chứ.
- Em... Đêm nay và từ giờ trở đi em đều thuộc về anh...
- Không thể nào!
- Mau cởi quần áo đi nghỉ ngơi đi!
- Không phải chứ.
- Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ anh không thương em? Nếu anh không thương em, em sẽ chết cho anh xem.
- Đừng...
- Vậy để em giúp anh cởi áo...
- Đừng làm vậy! Không... không... không...
Đột nhiên tớ mở mắt bừng tình, hóa ra chỉ là một giấc mộng!
Không ngờ tớ đã khờ, trong mơ còn khờ hơn
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Cô Sẻ
Hôm nay là ngày quốc tế lao động, mình đã lên một cái list nguyên tắc sống cho bản thân, từ nay về sau mình sẽ học tập và làm việc theo cái list này.
Các nguyên tắc sống:
1: Buổi sáng thức dậy phải gấp chăn màn.
2: Buổi tối trước khi ngủ phải đánh răng.
3: Trước khi ăn cơm phải rửa tay.
4: Không nói tục chửi bậy.
5: Ăn cơm không nói chuyện.
6: Phải nghe già yêu trẻ.
7: Nếu không làm được 6 điều trên cũng không cần phải tự trách, nhưng điều thứ 8 nhất định phải làm được.
8: Trước cuối năm phải kiếm được bạn gái.
9: Nếu như điều 8 không hoàn thành, thì bằng bất cứ giá nào cũng phải làm được điều 10.
10: Trước bốn mươi tuổi phải tìm được bạn gái.
11: Nếu như điều 10 chưa làm được, vậy hãy hoãn lại và làm theo điều 12.
12: Trước khi chết phải tìm được bạn gái.
Quảng cáo:
Kẻ nào không biết bảo vệ môi trường - sinh con không có lỗ đít.
Không tiết kiệm nước - sinh con có hai lỗ đít.
Không giữ trật tự xã hội - dùng chung lỗ đít với con.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Cô Sẻ
Ở biên giới nước Thục có một huyện do yêu quái lập lên, tên là huyện Xực.
Theo huyện chí của huyện Xực ghi lại, từ xưa huyện này đã giỏi làm dịch vụ, yêu quái ai cũng giàu có lắm tiền, đặc biệt chú trọng đến ăn uống, cho nên mới có cái tên kì lạ này.
Vừa bước vào huyện, quả nhiên khác với những nơi khác, hai bên đường chật kín những quán rượu, quán cơm lớn nhỏ.
Nhị sư huynh bỗng thấy cái gì đó, vội hô lên:
- Trông kìa! Món tủ của quán cơm kia là "Bún thịt sư phụ hầm".
Bọn mình ngó qua, trên biển quảng cáo trước cửa quán cơm kia đúng là có viết "Tiệm nhà có bán bún thịt Đường Tăng hầm".
Sư phụ kinh hãi:
- Chế biến ta thành đồ ăn? Thật quá lắm rồi! Ơ, mà không phải ta đang sống sờ sờ đây à?
Mình nói:
- Sư phụ không phải sợ, có lẽ là đám yêu quái đều muốn ăn thịt sư phụ đến phát điên rồi, cho nên mới dùng thịt chó, thịt lừa để giả làm thịt thầy...
Sư phụ không vui nói:
- Ngộ Tịnh, con đang chửi xéo ta đúng không. Chúng ta nhất quyết không ăn cơm ở quán này.
Đã gần đến trưa, tất cả những quán cơm bên đường đều lấy thịt Đường Tăng ra làm món tủ hút khách, gì mà "Sườn Đường Tăng rán mỡ", "Ruột già Đường Tăng ướp muối", "Mông Đường Tăng nướng" các loại, thật đúng là phong phú đa dạng. Nhị sư huynh sốt ruột nói:
- Bụng con dép lẹp lại rồi nè, chọn bừa lấy một quán rồi vào ăn đi.
Sư phụ nói:
- Đâu có được, làm thế khác gì bảo ta tự ăn mình, chẳng có tiền đồ gì?
Lúc này, mình phát hiện thấy ở đầu đường có một quán cơm tên là "Mại đương đương", trên biển hiệu trước quán có viết "Tiệm này tuyệt đối không bán thịt Đường Tăng".
Tụi mình lấy làm lạ, liền bước vào quán xem sao. Chủ quán là một con bọ hung thành tinh, thái độ phục vụ rất niềm nở. Vừa ngồi xuống, ông ta liền đưa cho tụi mình một cái menu và hỏi:
- Các vị khách từ xa tới muốn ăn gì nào?
Đại sư huynh hỏi ông ta:
- Sao ông biết chúng tôi từ xa tới?
Ông chủ quán cười nói:
- Tôi liếc một cái là nhận ra ngay, người địa phương làm gì có ai hình dạng kì dị như các vị.
"Sh*t, ông là một con bọ hung mà dám nói bọn này kì dị." - Mình thiếu chút nữa là buột miệng chửi.
Sư phụ hỏi ông ta:
- Mấy quán cơm ở quanh đây đều bán thịt Đường Tăng, thế có phải thịt Đường Tăng thật không?
Chủ quán đáp:
- Làm gì có lắm Đường Tăng đến thế, chỉ là mấy trò hút khách thôi... Lúc mới thịnh hành mốt ăn thịt Đường Tăng, bởi vì không bắt được Đường Tam Tạng, nên mọi người ăn thịt tăng lữ đến từ nhà Đường. Về sau hết tăng lữ, mọi người liền chuyển sang ăn đám hói đầu đến từ nhà Đường. Còn bây giờ à, toàn là thịt chó thịt lừa cả...
Qua một lát, chủ quán hỏi tụi mình:
- Các vị khách quan từ đâu tới?
- Zimbabwe! - Tụi mình đồng thanh trả lời.
Sư phụ lại hỏi:
- Thịt Đường Tăng sốt hàng như vậy, tại sao ông lại treo biển "Tuyệt đối không bán thịt Đường Tăng"?
- Ăn thịt Đường Tăng chủ yếu là vì muốn trường sinh bất lão, khách hàng ở chỗ tôi lại toàn những người đã khám phá hồng trần, xem nhẹ mạng sống... Trong bọn họ có người bị vợ bỏ theo trai, có người làm ăn phá sản. Chết còn không được, nào còn muốn trường sinh bất lão nữa! Ài, con người... sống càng lâu thì càng lắm điều phiền não...
Ông chủ quán này nói chuyện cũng đầy triết lý đấy.
Nhị sư huynh hỏi:
- Vậy ông xem chúng tôi có giống loại người xem nhẹ mạng sống không?
- Giống! Mặt mũi xấu xí như thế, không xem nhẹ mạng sống mới lạ.
Đây là vài quan điểm của mình về vấn đề thời thượng.
Thời thượng, chính là thượng thư họ Thời.
Đùa đấy, ở dưới mới là thật.
Thời thượng là sự kết hợp giữa trào lưu và cá tính.
Chỉ biết chạy theo trào lưu sẽ thành đua đòi. Ví dụ người ta mặc váy ngắn trông rất hot, còn bạn có đôi chân gầy như que củi mà cũng bắt chước mặc theo thì khác gì giết dân.
Chỉ biết chạy theo cá tính sẽ thành thần kinh. Ví dụ mùa đông mọi người đều mặc áo ấm, riêng mình bạn quần đùi áo ba lô chân tổ ong chạy trên tuyết, "mát" lắm nhỉ?
Thời thượng hay không phải xem khả năng kết hợp của bạn như thế nào, làm sao để vừa có cá tính lại vừa được người khác thừa nhận. Trào lưu mỗi năm mỗi khác, cá tính thì thủy chung không đổi. Trước kia trào lưu là mặc trường bào, tay cầm quạt xếp. Quạt càng lớn thì càng có khí thế, bên trên phải có chữ do danh nhân viết, hơn nữa không thể thiếu một viên ngọc buộc dây ở cán quạt. Nhị sư huynh năm ngoái có mua một cái quạt rất to, còn bắt nhà thư pháp Lâm Trường Trị tới, ép viết cho ảnh bốn chữ "Cái Thế Thái Bảo" thật to ở trên quạt. Bởi tính sĩ diện, mỗi lần đến chỗ đông người, Nhị sư huynh lại giở cái quạt đánh phạch một cái, sau đó gật gù đắc ý lẩm nhẩm mấy chữ trên quạt... Mỗi lần như thế, mình đều làm bộ như không biết tên đầu heo này. Thật sự chỉ muốn thiến anh ta.
Theo lý mà nói, Nhị sư huynh có đồ hợp thời, hẳn phải được coi là thời thượng chứ? Không, nó chỉ khiến người ta có cảm giác như Nhị sư huynh là thằng đơ đơ nào đó mới trốn trại ra.
Vậy phải làm thế nào mới được coi là thời thượng? Mình cứ nghĩ tới cảnh Nhị sư huynh mặc cẩm bào bằng tơ tằm, sau đó dùng chiếc quạt to kia ngồi quạt bếp lò nướng khoai... Đấy mới là kết hợp của cá tính và trào lưu, thật sự trông ngầu vãi đái!
À, đúng rồi, này các bạn trẻ, chúng ta cũng đừng vì không thể chạy theo thời thượng mà làm những chuyện không nên làm. Hiện nay rất nhiều gia đình có bố mẹ đã nghỉ việc, họ ăn mặc tiết kiệm là vì một tương lai tươi sáng cho con em. Nhưng con của họ chỉ vì chạy theo thời thượng mà mua những thứ kinh tế gia đình không đáp ứng nổi, thường xuyên đi đến những nơi đắt đỏ, như vậy là không tốt. Nên biết thời thượng không phải từ những thứ đó mà ra. Cảm giác của mỗi người là trời sinh. Có nhiều người nói mình rất thời thượng. Thật đấy, mình sống đơn giản, dễ thỏa mãn, cảm thấy mình mặc cái gì cũng có thể thành trào lưu. Mình là hòa thượng nhưng tin vào Đạo giáo: Tất cả hãy thuận theo tự nhiên.
Được rồi, nói nhảm đến đây thôi, chúc các bạn trẻ ngủ ngon.