Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 67: Nhận làm con rể.
Dịch: Huyết Ma Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Này thì boom
Rất nhanh, Phương Dật Thiên liền đi tới cửa hàng kim khí mua ốc vít rồi trở về, Liễu Ngọc lấy ra kìm và tuốc-nơ-vít trong nhà mình đưa cho Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên nhận lấy sau đó liền đi sửa cánh cửa WC.
Sửa xong Phương Dật Thiên thử một chút xem có ổn không, đến lúc xác định đã chắc chắn gần như ban đầu Phương Dật Thiên mới dừng tay, quay lại phía Liễu Ngọc nói:
- Ngọc tỷ, sửa xong rồi, chị xem đã được chưa.
Liễu Ngọc nhìn, nở nụ cười nói:
- Ân, rất chắc chắn, cảm ơn em Dật Thiên.
- Ngọc tỷ không cần khách khí như vậy, về sau nếu có cái gì hỏng cứ bảo em, chẳng hạn như bóng đèn bị cháy hay gì đó.
Phương Dật Thiên nói.
Liễu Ngọc nhẹ nhàng cười, không nói cái gì nữa, nàng phát giác ở bên cạnh Phương Dật Thiên có cảm giác rất vui vẻ, nụ cười cũng hiện nhiều trên khuôn mặt.
- Nga, đúng rồi, Dật Thiên, Tiểu Uyển, hay các tối nay ở lại ăn cơm nhé, chị đi nấu ngay, được không?
Liễu Ngọc nhớ ra, vội vàng nói.
- Dì, không cần đâu, cháu vừa ở trường về còn chưa qua nhà, cháu phải về nhà ăn cơm.
Tô Uyển Nhi nói.
- Ngọc tỷ, em cũng phải đi bây giờ, cho nên cũng không có thời gian, để lần sau vậy.
Phương dật Thiên cười nói.
Liễu Ngọc cười, nói:
- Uk, vậy cũng được.
Sau đó Phương Dật Thiên cùng Tô Uyển Nhi tạm biệt Liễu Ngọc ra về, trước khi đi Phương Dật Thiên còn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi thi, nói:
- Thi Thi, phải nghe lời mẹ biết không? Phương ca ca về đây, nhớ phải nghe lời, bằng không Phương ca ca đánh vào mông em đó.
- Em không sợ đâu, Phương ca ca mỗi lần đánh nhẹ hều, không đau chút nào.
Thi Thi cái miệng nhỏ nhắn cong lên, bộ dạng cực kỳ đáng yêu nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy cảm thấy nao nao, Liễu Ngọc và Tô Uyển Nhi cùng ha hả cười rộ lên.
***
Đi ra khỏi nhà Liễu Ngọc, Tô Uyển Nhi len lén nhìn nghiêng gương mặt Phương Dật Thiên, phát giác khuôn mặt này càng nhìn lâu càng thấy cuốn hút, tim nàng nhẹ nảy lên một cái, nói:
- Phương ca ca, nếu chưa phải đi thì đến nhà em chơi nhé, ba em suốt ngày nói muốn tìm anh chơi cờ.
Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ, mới có năm giờ chiều, lúc này đi trang viên Mân Côi (NB: Mân Côi cho đẹp) phỏng chừng vẫn còn sớm, tám giờ Lâm Thiên Tuyết mới đi dự tiệc, vả lại, nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của Tô Uyển Nhi, Phương dật Thiên không nỡ cự tuyệt, cười cười nói:
- Được rồi, cũng đã lâu rồi không nói chuyện cùng chú Tô.
- Thật nhá? Vậy tốt quá!
Tô Uyển Nhi nhất thời cao hứng, liền kéo cánh tay Phương Dật Thiên đi tới.
Phương Dật Thiên không nhịn được cười cười trêu ghẹo nói:
- Em xem em kìa, một hoàng hoa khuê nữ, ai đời hơi một tí là lôi kéo tay một nam nhân hả? Em không thấy xấu hổ nhưng anh cảm thấy xấu hổ thay a.
Tô Uyển Nhi nao nao, lát sau vẻ mặt tinh quái như tiểu hồ ly cười rộ lên, nói:
- Em đúng là muốn lôi kéo tay anh, hừ, em lôi kéo rồi những nữ nhân khác không thể nắm tay anh a.
- …….
Phương Dật Thiên chả biết không nói gì, hắn không đoán được trong lòng cô bé này đang nghĩ gì.
Đi đến nhà Tô Uyển Nhi, Tô Uyển nhi nhanh chân chạy vào trước, gọi to
-Ba ba, ba ơi…
Phong phòng khách một trung niên dáng trầm ổn nho nhã chừng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi đọc báo ngẩng đầu lên khẽ cười nói:
- Uyển Nhi, con về rồi à.
Người trung niên này đúng là phụ thân của Tô Uyển Nhi tên Tô Chấn Quốc.
- Dạ, ba ba xem, Phương ca ca cũng đến đây này.
Tô Uyển Nhi cao hứng nói.
-A
Tô Chấn Quốc ngước mắt lên, thấy Phương Dật Thiên đang đi vào, liền buông tờ báo xuống, đứng lên cười nói :
- Tiểu Phương đã lâu không đến, mau lại đây ngồi đi.
- Ha ha, đã lâu rồi không tới thăm chú, chú Tô dạo này có bận bịu gì không?
Phương Dật Thiên cười nói.
- Vẫn như vậy thôi, công việc hành chính là như vậy, có việc liền bận rộn, không có thì cũng nhàn nhã.
Tô Chấn Quốc cười cười, nâng ấm trà lên rót cho Phương Dật Thiên một chén.
- Đúng rồi tiểu Phương, nghe Uyển Nhi nói gần đây cháu rất bận a.
Tô Chấn Quốc hỏi.
- Bận chút chuyện nhỏ thôi ạ, đúng rồi, cô không có nhà hả chú?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Cô đi ra ngoài mua đồ ăn, trở về ngay thôi.
Tô Chấn Quốc nói xong cười cười, hỏi:
- Tiểu Phương, hay là làm ván cờ nhé?
- Được ạ, lần trước đánh ba ván với chú thua hai ván, hôm nay phải gỡ lại.
Dật Thiên cười nói.
Sau đó, Tô Chấn Quốc bày xong bàn cờ cùng Phương Dật Thiên bắt đầu đánh, Tô Chấn Quốc các nước đi đều trầm ổn lão luyện, cẩn thận thủ thắng, còn Phương Dật Thiên linh hoạt đa dạng, kết hợp thế trận, dùng tấn công dành thắng lợi, hai người hai trường phái, đúng là càng chơi càng hứng thú.
Tô Uyển Nhi bưng tới đĩa trái cây, ngồi ở bên cạnh xem hai người chơi cờ, đối với cờ tướng nàng cũng không có hứng thú, khiến cho nàng phá lệ ngồi bên cạnh chỉ bởi vì có Phương Dật Thiên, thỉnh thoảng nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên suy nghĩ nội tâm nàng lại thấy ấm áp, đây là điển hình tâm tư của con gái.
Chỉ một lúc sau, Trần Mỹ Linh mẹ của Tô Uyển Nhi đã trở về, nàng đầu tiên là nhìn thấy Phương Dật Thiên liền ngẩn người, lập tức cười nói:
- A, tiểu Phương cháu đến chơi à, Uyển Nhi nhà ta suốt ngày nhắc tới cháu, cuối cùng cháu cũng tới.
Thấy mẹ nói năng không kiêng kị gì, Tô Uyển Nhi sắc mặt đỏ lên, sẵng giọng:
- Mẹ, nói gì vậy, thật là, ai thèm nhắc tới hắn?
- Cô đã về, ha ha, thời gian vừa rồi cháu hơi bận, cho nên không có thời gian tới chơi.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Nga, vậy tối nay ở đây ăn cơm nhé, hôm nay cô mua rất nhiều đồ ăn.
Trần Mỹ Linh nói.
- Dạ thôi ạ, cháu còn có việc, cùng chú Tô đánh hết ván cờ là phải đi rồi, thật sự là không thể ở lại.
Phương Dật Thiên nói
- Có việc à, vậy để lần sau, nhớ lần sau sang đây ăn cơm.
Trần Mỹ Linh nói.
- Dạ, không thành vấn đề.
Phương Dật Thiên đáp lời, một chút phân tâm, bị Tô Chấn Quốc song pháo tấn công, ăn mất xe, sau đó chiếu tướng, một mã lại tới, Phương Dật Thiên đành thua cuộc.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nói,
- Thua, so ra vẫn kém chú Tô đánh cờ cẩn thận a.
- Ha ha, đó là cháu không chú tâm, đánh cờ như đời người, chỉ cần hơi không chú tâm liền hỏng việc, phàm là làm việc đều phải cẩn thận, cẩn thận a.
Khi Tô Chấn Quốc đầy thâm ý nói.
Phương Dật Thiên có chút suy nghĩ, gật đầu cười nói:
- Chú Tô dạy phải, a, mới hai ván mà đã sáu rưỡi, tám giờ cháu có việc, cháu đi trước đây ạ.
- Không sao, không sao, có việc bận cứ đi, lúc nào rỗi lại tới chơi.
Tô Chấn Quốc đứng dậy tiễn.
- Vâng, chú Tô không cần tiễn, cô ơi, cháu đi đây.
Phương Dật Thiên nói xong tạm biệt Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi cố ý tiễn Phương Dật Thiên tới cửa, cho đến khi Phương Dật Thiên đi xa nàng mới đi vào.
- Ba ba, ba chơi cờ cũng không nhường cho Phương ca ca, anh ấy về sau cũng không dám đến đây chơi nữa.
Tô Uyển Nhi có chút hờn giận nói.
Tô Chấn Quốc hơi hơi ngạc nhiên, sau đó ha hả cười nói:
- Nhìn xem, con gái giận dỗi kìa, không phải là thích tiểu Phương đấy chứ?
Tô Uyển Nhi mặt nhất thời đỏ lên, vội vàng nói:
- Chưa, đâu có!
- Tiểu Phương là người không tồi, bất quá sự nghiệp chưa thành, mà Uyển Nhi còn nhỏ, còn phải chuyên tâm vào việc học, đừng nghĩ nhiều đến việc này.
Trần Mỹ Linh từ trong bếp đi ra, tiếp lời nói.
- Uk, mẹ nó nói phải, Uyển Nhi, trước mắt tập trung vào học cho tốt, việc khác không nên suy nghĩ nhiều. Về phần tiểu Phương, nếu chờ được bốn năm nữa sau khi con tốt nghiệp, cha thật sự nhận hắn làm con rể Tô gia. Nói thật, cha cũng thích người thanh niên tiểu Phương này, khí chất trên người hắn rất khác với người bình thường, nếu nắm được thời cơ, nhất định có thể nhất phi trùng thiên a.
Tô Chấn Quốc chậm rãi nói.
- Cái, cái gì mà nhận con rể, không nghe cha mẹ nói nữa, con về phòng đây.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nhi nhất thời đỏ lựng lên, tim đập thình thịch, trên mặt cũng dần hiện ra vẻ vui sướng.
Tô Chấn Quốc một câu "Nhận làm con rể" là thể hiện ông đã chấp nhận Phương Dật Thiên, điều này sao lại không làm cho Tô Uyển Nhi cảm thấy vui sướng kích động chứ?
Nàng cũng hy vọng, giấc mộng trong lòng sớm thành sự thật a!
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 68: Trở lại trang viên Mân Côi
Dịch: Minh Dê Biên: Huyền Vũ Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Này thì boom
Phương Dật Thiên lái xe hướng tới trang viên Mân Côi như bay. Hắn cũng không biết, khi hắn rời khỏi nhà Tô Uyển Nhi thì cha của Uyển Nhi đang đàm luận về hắn xem như hắn là con rể tương lai đến nhà chơi, nếu hắn biết điều này, khẳng định là sẽ bị dọa mất hồn.
Đùa gì chứ. Uyển Nhi còn nhỏ như vậy, so với mình đâu chỉ nhỏ hơn vài tuổi đâu, làm con rể của Tô gia tới cửa hỏi cưới tô Uyển nhi sao? Ách, như thế nào lại thấy có vẻ hiềm nghi như là ‘trâu già đòi gặm cỏ non’!
Tình cờ có thể cầm bàn tay nhỏ trơn nhẵn, mềm mại kia của Tô Uyển Nhi,được một tấc lại muốn tiến xa thêm một thước (được voi đòi tiên), có thể thông qua cửa thông gió của WC mà rình coi thấy cảnh xuân khi Uyển Nhi thay quần áo, hắn đã thấy cực kỳ thỏa mãn rồi.
Nhưng mà, hắn cũng không thể ngờ rằng, hết thảy những điều đó đối với Tô Uyển Nhi mà nói thì còn chưa đủ, xa xa cũng không đủ.
Giống loại đặc công quy ẩn lui về chốn đô thị như Phương Dật Thiên thì không thể hiểu rõ được tâm tư của các cô gái như kiểu Tô Uyển Nhi, hắn cũng không muốn tốn nhiều thời gian đi tìm hiểu, so sánh một chút, hắn đối với Liễu Ngọc thì cảm thấy có hứng thú hơn một ít. Ai bảo hắn là một nam nhân cợt nhả chứ.
Khi Phương Dật Thiên lái xe trở về đến Mân Côi trang viên cũng là hơn 7 giờ 15 phút. Hắn lái xe tiến vào trước sân biệt thự. Dùng xe rồi xuống xe. Ngô mụ đến trước nghênh đón, cười nói:
- Tiểu Phương, cháu trở về rồi!
- Tiểu thư nàng đang ở trên lầu tắm đấy. Đúng rồi, tiểu Phương, cháu ăn cơm chưa vậy? Ngô mụ ân cần hỏi.
Phương Dật Thiên sau khi nghe Ngô mụ hỏi mới nhớ ra hắn từ trưa tới giờ chưa có ăn gì, bụng đã có chút đói. Bèn nói thật:
- Cháu vẫn chưa ăn.
- Chưa ăn à, vậy nhanh vào ăn cơm đi. Chúng ta cũng vừa mới ăn xong. Bác đi giúp cháu hâm nóng lại món ăn. Ngô mụ nói.
Phương Dật Thiên nghĩ Lâm Thiên Tuyết vẫn còn đang tắm rửa. Vậy thì nhân lúc này ăn cơm cũng tốt. Liền cười nói:
- Được ạ. Vậy thì đa tạ Ngô mụ rồi.
-Ôi dào, đa tạ cái gì. Nhanh vào trong ngồi.
Ngô mụ vừa nói xong liền đi vào nhà bếp hâm lại đồ ăn.
Phương Dật Thiên ngồi tại chiếc bàn ăn to như vậy. Ngô mụ rất nhanh chóng đã đem đồ ăn hâm nóng đến. Đồ ăn căn bản đều là những món ăn nhẹ và dễ tiêu. Dù sao đối với gia đình có tiền như Lâm gia mà nói bọn họ đa phần đều là không ăn những món ăn thịt to cá lớn. Bọn họ lại có khuynh hướng ăn những món ăn nhẹ.
Đây chính là gia đình phú quý xác thực so với nhà giàu bình thường khác nhau. Gia đình nhà giàu mới nổi lên trên bàn ăn đều là các loại thịt to cá lớn (Sơn hào hải vị), tựa hồ lấy cái này để làm rõ lên là mình có tiền. Không biết những gia đình phú quý chân chính đều là hết sức bó buộc. Đối với những món những ăn mặn như thịt cá đương nhiên là không để tâm.
Bất quá đối với Phương Dật Thiên mà nói, hắn thà bưng lên những món ăn tôm hùm bào ngư. Bởi vì từ thực chất bên trong hắn cảm thấy hắn là một tên tục nhân (người bình thường). Hắn càng thích cái loại khoái cảm một tay cầm đùi gà một tay cầm tôm hùm cắn miếng lớn.
Rất nhanh, Phương Dật Thiên đã ăn no. Cơm rau trứng tuy nói là món nhẹ, nhưng cũng không thể phủ nhận, nấu rất là tinh xảo hợp khẩu vị.
Bất quá làm cho Phương Dật Thiên thoáng cảm thấy có chút khó chịu cơm thì đã ăn rồi mà Lâm Thiên Tuyết còn chưa xuống. Hắn nhất thời có chút thôi thúc muốn chạy lên lầu thúc giục Lâm Thiên Tuyết mau lên một chút. Nhưng ngay sau đó nghĩ đến quy ước thứ nhất trong ba quy ước của Lâm Thiên Tuyết chính là không được lên tầng hai. Như thế hắn mới bỏ đi ý niệm này trong lòng.
- Tắm có một cái mà lâu như thế. Không phải là tắm rửa thôi sao. Dội nước lên người, mà mất thời gian lâu như thế này à?
Phương Dật Thiên âm thầm nghĩ. Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ:
- Lâm Thiên Tuyết tắm rửa lâu như vậy, chẳng lẽ là ở trong phòng tắm ....
Ông trời làm chứng. Giờ khắc này, hắn nghĩ đến một từ chính là – tự an ủi ( hé hé, thẩm du ).
Hắn đem việc Lâm Thiên Tuyết tắm lâu như thế cùng tự an ủi liên hệ cùng vớI nhau. Thế là ngay sau đó, trong đầu hắn xuất hiện ra một hình ảnh: Lâm Thiên Tuyết trong tay cầm vòi phun, phun vào thân hình trần truồng trắng như tuyết của mình. Đang rửa rửa. Lâm Thiên Tuyết đem đầu vòi phun đang cầm trong tay để xuống bên dưới …..(á á á). Sau đó, khuôn mặt khuynh nước khuynh thành kia của Lâm Thiên Tuyết bắt đầu ửng đỏ, trong miệng bắt đầu rên rỉ từng chữ cái tiếng anh:
- a ~~~ o ~~~e~~~y..e...a..h!!!
Cứ nghĩ cứ nghĩ, Phương Dật Thiên trong đầu đầy tư tưởng xấu xa. Tên gia hỏa này ra vẻ chân chính, khóe miệng nổi lên một điệu cười đểu giả, thì thào nói:
- Ài, Không phải là muốn tìm khoái cảm sao, làm gì cần phải tự lực cánh sinh thế (Ý là cần gì phải tự làm ), để ta làm thay cho hiệu quả sẽ hơn gấp mười gấp hang trăm lần rồi.
(Mấy từ tiếng anh trên là cách phát âm của của tiếng Trung mà đọc)
Nếu như, Lâm Thiên Tuyết biết được trong đầu Phương Dật Thiên hắn đang nghĩ như vậy thì khẳng định nàng sẽ tức tới mức cầm dao cắt rau truy đuổi, trong miệng mắng chửi một trận “¥%#¥¥※※......”. Trực tiếp đem Phương Dật Thiên tên súc sinh này tống cổ và xua đuổi cách nàng cả ngàn dặm!
Khi hẹn hò, nam nhân nên là ngồi đến khi chai mông mà đợi nhà gái. Cái này tựa hồ đã hình thành một quy luật phổ biến. Cũng như Phương Dật Thiên lúc này, hắn thật sự cảm thấy có chút đau mông rồi.
Phương Dật Thiên đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống. Hắn quay đầu nhìn lại. Cảm ơn thời đất, Lâm Thiên Tuyết cuối cùng cũng đã đi xuống rồi.
Lâm Thiên Tuyết trên người mặc một bộ váy da màu xanh nước biển.Nơi ngực hơi hơi hiện ra hình chữ “ V “. Cơ hồ lộ ra một chút tuyết trắng bóng loáng để cho tuyệt đại đa số nam nhân nhìn vào đều phát cuồng lên. Vẻn vẹn là từ tòa băng sơn trước ngực này có thể suy đoán sự to và độ vun cao của nó .
So sánh một chút. Nàng khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ không hề tỳ vết kia càng là tô điểm lên vẻ đẹp mỹ lệ đến kinh tâm động phách.
Tô Uyên Nhi cùng Âu Dương Toa Toa Toa cùng Lâm Thiên Tuyết đều là cực phẩm mỹ nữ có thể nói là không thể dễ mà gặp được. Nhưng mà so sánh một chút, Lâm Thiên Tuyết so với Âu Dương Toa Toa và Tô Uyển Nhi lại hơn một phần về độ thành thục diêm dúa. Dù sao Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa cũng là dạng cô gái đang trong giai đoạn phát triển.
Bất quá sự thành thục của Lâm Thiên Tuyết so với sự thành thục của Liễu Ngọc lại không giống nhau. Sự thành thục của Liễu Ngọc là kiểu tràn trề, khiến người ta nhìn một cái thì huyết mạch liền sôi sục. Mà sự thành thục của Lâm Thiên Thiết là không dấu vết, lờ mờ, nhưng là lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Hơn nữa, thân hình của Lâm Thiên Tuyết còn có một loại khí chất trời sinh cao quý. Cái này cùng với việc nàng sinh ra trong gia đình phú quý là có quan hệ nhất định. Trên cổ nàng đeo một sợi dây vòng cổ quý báu lại càng nâng cao khí chất cao quý trên người nàng đến cực hạn.
Không thể không nói. Quá trình Lâm Thiên Tuyết dày công trang điểm là cực kỳ xinh đẹp. Ánh mắt Phương Dật Thiên cũng nhìn thẳng.
Last edited by Điệp Vũ; 03-09-2010 at 10:00 PM.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Lâm Thiển Tuyết thấy Phương Dật Thiên nhìn mình chằm chằm như vậy, trong tâm không thấy có gì, bất quá sâu trong nội tâm cũng không che dấu được có chút vui sướng kích động nho nhỏ .
Có thể làm cho một người nam nhân như thế nhìn mình chằm chằm, điều đó chứng minh rằng mị lực của mình cũng rất lớn , rất xinh đẹp, rất gợi cảm, theo ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là gián tiếp khẳng định bản thân mình xinh đẹp, bởi vậy lâm thiển tuyết đương nhiên cảm thấy vui mừng cao hứng.
Ở 1 trình độ cao, mức độ xinh đẹp của một người phụ nữ đc quyết định bởi ánh mắt của nam nhân , nếu một người phụ nữ ở trong một trường hợp nào đó chiếm được phần lớn ánh mắt chú ý của nam nhân.Như vậy nữ nhân này tuyệt đối là đẹp nhất , gợi cảm nhất, hấp dẫn nhất giữa đám đông.
Lâm thiển tuyết trong lòng tuy nói có chút vui sướng tự hào nho nhỏ , nhưng khuôn mặt không đổi, trừng mắt hung hăng liếc phương dật thiên, nói:“Nhìn cái gì mà nhìn? Lưu manh!”
“Khụ khụ......” Phương Dật Thiên ho khan hai tiếng, nói,“Là như vậy, ta phát giác đêm nay ngươi cùng lúc trước có chút thay đổi, cho nên phải nhìn nhiều 1 chút.”
“Ồ, có cái gì thay đổi?” Lâm thiển tuyết lạnh lùng hỏi, trong lòng cũng nghĩ đến: Hắn khẳng định là cảm thấy mình đêm nay quá mức xinh đẹp , cho nên cảm thấy cùng trước đây khác biệt đây? Nam nhân a, đều là loại này!
“Ách ---- có thể nói với ngươi 1 chút, không chú ý thấy ngực của ngươi cũng to phết .” Phương dật thiên một bộ dáng muốn nói lại thôi , vẻ mặt kia rõ ràng là phân minh đến cực hạn.
Lâm thiển tuyết nghe vậy liền biến sắc, cúi đầu nhìn thấy, chính mình phía trên ngực thoáng lộ ra một chút miếng silicon < chắc là miếng che núm > bên trong , nhất thời, nàng kia trên khôn mặt xin đẹp có chút ửng hồng, trong mắt không khỏi toát ra một tia ngượng ngùng .
“Ngươi ---- không cho ngươi xem, đại sắc lang!” Lâm thiển tuyết thấy phương dật thiên còn trừng mắt nhìn nàng, nhất thời không nhịn được nói, tiếp theo nàng “rầm rầm” chạy lên trên lầu, vừa chạy vừa nghĩ: mình như thế nào lại không cẩn thận như vậy ? Thực đáng chết, vẫn là tên hỗn đản , thế là bị hắn phát hiện , hắn khẳng định là vẫn nhìn chăm chăm vào Ngực mình ......! Thật sự là trời đánh khốn kiếp!
Dưới lầu vẻ mặt Phương Dật Thiên thật ủy khuất , vốn có ý tốt nhắc nhở nàng, để tránh thời điểm nàng bị người khác nhìn thấy giọt sương mà xấu hổ, k biết...... Thực con mẹ nó là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú a!
Cuối cùng, lâm thiển tuyết đi xuống , lúc này, nàng kiểm tra phía trước phía sau thật cẩn thận , cảm thấy không có gì vấn đề lớn mới đi xuống dưới, trên mặt một chút ửng hồng còn chưa có mất đi hoàn toàn, nhìn qua càng thêm quyến rũ động lòng người.
Sau khi Xuống lầu cặp mắt thu thủy xinh đẹp của nàng trừng mắt hung hăng liếc nhìn phương dật thiên một cái, phương dật thiên mặc kệ, xuất khẩu kháng nghị nói:“Ta nói lâm tiểu thư, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, ta cũng không yêu cầu ngươi cám ơn ta cái gì, nhưng không đến mức nhìn ta hung ác như vậy chứ? Chẳng lẽ nói cho ngươi biết bị lô ngực là cố ý ? Để khi đi tiệc tối cố ý làm cho người ta xem, cho nên ngươi đang trách tội ta ‘Nhắc nhở’ ngươi? Nếu thật sự là như vậy ta còn con mẹ nó đáng chết a!”
Phương dật thiên nói phản đối 1 hồi làm cho lâm thiển tuyết trong lòng nháy mắt lại nổi lên ức khí, khuôn mặt xinh đẹp liền băng sương < đóng băng , cứng đơ >, thở phì phì nhìn phương dật thiên, nói:“Cảm tạ ngươi? Hừ, ta vì cái gì phải cảm tạ ngươi? Ta thích thế nào mặc thế ấy , ngươi quản được sao?”
Phương dật thiên nghe vậy hơi hơi sửng sốt, đành cười khổ, không nói gì nữa, hắn cuối cùng cũng hiểu, thân mình lâm thiển tuyết chính là một cái thùng chứa đầy thuốc nổ , tùy thời tùy chỗ đều có thể tưởng bùng nổ giống như núi lửa, nếu muốn làm cho chỗ này núi lửa không bùng nổ hoạt động biện pháp tốt nhất chính là tận lực không cần trêu chọc đến nàng .
“Ta lái xe hả?” Phương dật thiên vấn nói.
“Nói nhảm, chẳng lẽ muốn ta lái xe cho ngươi nữa sao? Thật không biết ngươi làm bảo tiêu như thế nào .” Lâm thiển tuyết tức giận nói.
“Được rồi,Lâm hiểu tình, mời.” Phương dật thiên chạy vội tới mở cửa nhà xe.
“Lấy xe của ta đi thôi.” Lâm thiển tuyết nói xong đem chìa khóa xe Porche thể thao màu đỏ đưa cho phương dật thiên.
Phương dật thiên nhận lấy liền đi qua mở cửa xe Porche thể thao , đợi lâm thiển tuyết lên xe hắn mới ngồi vào chỗ tay lái , đưa xe chạy ra khỏi biệt thự.
Ngô mụ nhìn xe chạy hẳn ra ngoài mới đóng cửa biệt thự lại , trong miệng thì thào tự nói :“Vừa thấy mặt liền đấu võ mồm, xem ra thật đúng là 1 đôi oan gia !”
Phỏng chừng phương dật thiên cùng lâm thiển tuyết nghe được ngô mụ nói như vậy có lẽ hộc máu mà chết.
Sau khi Xe đi ra ngoài phương dật thiên vấn nói:“Đi đâu?”
“Quán bar Quán Bình.” Lâm thiển tuyết trả lời, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh như băng như cũ .
“Uhm,” Phương dật thiên ứng thanh, nói,“Lâm tiểu thư, ta tựa hồ chưa thấy ngươi cười đến 1 lần a.”
“Nhìn thấy ngươi là đã bực mình rồi, ngươi cảm thấy ta còn có thể cười được à ?” Lâm thiển tuyết nói.
“Ài, thật sự là đáng tiếc ,” Phương dật thiên buông tiếng thở dài, nói,“Cho dù là 1 cô gái xinh đẹp,một khi không tươi cười cũng sẽ trở thành không còn đáng yêu nữa.”
“Thật có lỗi, ta sẽ cười, nhưng không phải là lúc nhìn thấy ngươi.” Lâm thiển tuyết không lưu tình chút nào đả kích nói.
“Xem ra ngươi đối với ta oán hận rất sâu a, nhưng là ngươi nghĩ tới không ,nếu trước mặt ngoài ngươi đối với ta còn có thần sắc oán hận như vậy, thực dễ dàng để cho người khác sinh ra hiểu lầm.” Phương dật thiên làm như thật nói.
Lâm thiển tuyết tựa hồ đã bị lời nói của phương dật thiên gợi lên chút hứng thú, quay đầu hỏi:“Sinh ra hiểu lầm gì?”
“Ta xem tv thường xuyên thấy có cảnh nữ nhân bị nam nhân bội tình bạc nghĩa khi đối mặt với nam nhân này trên mặt luôn có thần sắc oán hận như vậy,ta cũng không muốn cho người khác đối với ta sinh ra hiểu lầm như vậy,đây chính là tổn hại sự trong sạch của ta .” Phương dật thiên nghiêm trang nói .
“Ngươi......” Lâm thiển tuyết trong lòng quả thực là bực mình, nàng cảm giác tên hỗn đản này luôn đem chuyện ra nói, giống như tất cả sai lầm đều là của nàng, giống như bị bắt nạt ?
“Ngươi yên tâm đi, nhìn dáng vẻ của ngươi không ai có thể liên tưởng đến ngươi bội tình bạc nghĩa ta đâu,ngươi không có bản sự như vậy đâu.” Lâm thiển tuyết trắng hắn liếc mắt một cái, nói.
“ Ồ, vậy thật sự là quá tốt rồi, ta còn lo lắng ta phải đội lên đầu cái mũ hoa tâm bội tình bạc nghĩa , ngươi phải biết rằng, ta còn chưa cưới vợ,đội mũ như vậy cũng không phải là cái chuyện tốt đẹp gì.” Phương dật thiên cười, nói.
Lâm thiển tuyết trong lòng phát hoảng, trong lòng hờn dỗi lại không có chỗ để phát, chỉ có âm thầm hung hăng đánh xuống chỗ ngồi.
“Lâm tiểu thư, ngươi sẽ không đem xe trở thành chỗ trút bực chứ? Ngươi nếu muốn đánh thì đánh ta này,không phải đang ngồi ở bên cạnh ngươi sao?
Bực mình cứ việc hướng ta mà xả, đem ta làm nơi trút giận cũng không có việc gì đâu, đàn ông mà , phải độ lượng như vậy chứ,ngươi nói xem?” Phương dật thiên nghiêm nghị đại nghĩa nói xong, một câu liền đem hắn trở thành cực kỳ vĩ đại .
Lâm thiển tuyết nghe phương dật thiên nói, cuối cùng vẫn là nhịn không được nở nụ cười khổ, nàng không nghĩ ra mình kiếp trước đến tột cùng là tạo cái gì nghiệt , kiếp này như thế nào đụng phải tên vô lại này ?
“a, ngươi cười , nói thật tâm , ngươi cười thật đúng là xinh đẹp, may mắn không phải cười đối với ta, nếu không ta bảo đảm là đầu óc choáng váng.” Phương dật thiên cười cười, nói.
Lâm thiển tuyết lắc lắc đầu, khẽ thở dài thanh, nói:“Phương dật thiên, ngươi có thể không nói hay không ? Im lặng mà lái xe biết không?”
“Ta không phải sợ ngươi buồn sao, ngươi đã nói như vậy ta im miệng vậy.” Phương dật thiên vẻ mặt vô tội nói.
“Ngươi sớm nên im miệng .” Lâm thiển tuyết trừng mắt liếc nhìn hắn một cái nói.
Phương dật thiên cười cười, quả thực không nói them gì nữa, hắn cuối cùng là hiểu, cùng mỹ nữ đấu võ mồm, thật là thích thú a!
Last edited by Tiểu Dê; 03-09-2010 at 07:01 PM.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Bình Bar - quán bar nổi danh nhất thành phố Thiên Hải, lúc này đã đầy người, Bình bar nổi danh xa hoa cao quý, quán bar được trang trí đẹp mắt và hiện đại, hơn nữa DJ (mấy thèng quẹt đĩa đó) trong quán đều là người nổi tiếng, ngẫu nhiên còn có thể có một ít tiết mục ca hát xen giữa của các ca sĩ nhất nhì, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Bình bar tiêu phí so với các quán bar thông thường cao hơn một ít.
Bởi vậy, đến Bình bar chơi phần lớn đều là quan chức hoặc là công tử nhà giàu của khu phố Thiên Hải.
Một chiếc xe thể thao Porche màu đỏ dừng lại trước mặt quán Bình bar, Phương Dật Thiên đi xuống xe, mở cửa xe bên trái buồng lái, Lâm Thiên Tuyết cao quý xinh đẹp như nàng công chúa nhẹ nhàng xuống xe, được Phương Dật Thiên hộ tống đi vào trong quán bar.
Thời điểm Lâm Thiên Tuyết đi vào quán bar, ánh mắt nam nhân trong quán nhất thời đều như ngừng lại trên người Lâm Thiên Tuyết, xác thực, cơ thể Lâm Thiên Tuyết đầy đặn, hấp dẫn không thể che dấu vùng chữ V hấp dẫn dưới chiếc váy ngắn nóng bỏng, nhất loạt toàn bộ ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Thiên Tuyết, vẻ mặt đầy ham muốn.
Phương Dật Thiên theo sau Lâm Thiên Tuyết, tuyệt không cấp cho đám nam nhân kia một cơ hội tới gần, bất quá chính hắn cũng thực là vô sỉ tận dụng cơ hội, tự mình thưởng thức cặp mông tròn xoe của Lâm Thiên Tuyết, cùng với vòng eo nhỏ bé mềm mại của nàng, trông thật là ngon.
May mắn là trên đường đi Lâm Thiên Tuyết cũng không có quay đầu lại, nếu không vừa quay đầu lại nhìn mà thấy ánh mắt khinh bỉ của Phương Dật Thiên đang không ngừng nhìn chằm chằm phía sau thân thể nàng thì có thể tưởng tượng được, tính cách dữ dằn của đại tiểu thư nhất định sẽ bạo phát.
Lâm Thiên Tuyết hướng một gian ghế vip xa hoa tôn quý phía trong quán bar đi tới, khi ở trong xe trên đường đến đây nàng đã phone cho bạn của nàng, thông báo bao trọn gian lô ghế vip.
Đi tới này gian lô ghế vip, Lâm Thiên Tuyết tự mình mở cửa, đi vào, lô ghế này quả thực xa hoa, cũng rất lớn, có dàn karaoke, bên trong thiết kế một sàn nhảy, trên trần có đèn quay năm mầu nhấp nháy, nhìn qua rất là sành điệu!
Lâm Thiên Tuyết đi về lô ghế ở phía sau ngồi xuống sô pha, một cô gái trẻ tuổi lập tức đi tới, cười nói:
- Thiên Tuyết, cô lại tới.
Cô gái này mặc một bộ váy nâng ngực, dáng người thực không kém, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, bất quá trên thân thể của nàng tựa hồ có nhiều hơn một chút thành thục hồng trần, ít đi một chút tinh khiết.
- Hứa Thiến, cô tới sớm ha, như thế nào lại có nhiều người như vậy? Lâm Thiên Tuyết nhìn cô gái trước mặt, hỏi.
Hứa Thiến cười, nói:
- Có một vài bằng hữu của tôi mang thêm bạn đến, không có việc gì đâu, vui vẻ là được rồi. Di? Vị này là?
Hứa Thiến xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Phương Dật Thiên.
- À, hắn là bảo tiêu mà baba ta tìm cho tôi, không cần để ý đến hắn, coi hắn như không khí là được.
Lâm Thiên Tuyết thản nhiên nói.
Phương Dật Thiên hướng Hứa Thiến cười nhẹ, xem như chào hỏi, hắn chú ý thấy trên sopha đã có bốn nam ba nữ, thêm Hứa Thiến cùng Lâm Thiên Tuyết như vậy là bốn nam năm nữ.
Hứa Thiến lôi kéo Lâm Thiên Tuyết đi tới lô ghế trong, nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết đến, bốn gã trẻ tuổi tựa hồ có chút xôn xao nho nhỏ.
- Thiển Tuyết, giới thiệu cho chị, Trần Khải cùng Hàn Lực chắc chị cũng đã biết sẽ không cần giới thiệu nữa còn hai bạn này phân biệt là Dương Tuấn và Vương Lôi.
Hứa Thiến đối với bốn nam tử tuổi trẻ kia giới thiệu xong xuôi, tiếp theo ánh mắt vừa chuyển, nói:
- Người bên cạnh tôi chính là Lâm Thiên Tuyết, vừa là một đại mỹ nữ lại là đại tài nữ à nha, ha ha…
- Chào Lâm tiểu thư!
Dương Tuấn đứng lên, lịch sự chào đón Lâm Thiên Tuyết, tiếp theo Vương Lôi cũng đứng lên đồng dạng chào đón, Lâm Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, xem như trả lời.
Còn lại ba nàng kia nhân phân biệt là Lý Yến, Từ Nhã, Vương Tư Miểu, các nàng cùng Lâm Thiên Tuyết đều là đã quen biết nhau.
Ánh mắt Phương Dật Thiên dừng lại trên người Vương Tư Miểu nhiều hơn một chút, nữ nhân này làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên chính là thực thanh nhã và yên tĩnh, có cảm giác như một loại chim nhỏ nép vào người, hé ra vẻ mặt điềm tĩnh, ôn nhu, nhìn thật là thư thái.
Cùng lúc đó, Phương Dật Thiên cảm ứng được ánh mắt bọn Trần Khải bốn người ngồi đối diện nhìn hắn một hồi, đây là điều không thể tránh khỏi, hắn cùng Lâm Thiên Tuyết đi đến đây, khó trách khiến cho bốn người này chú ý.
- Hứa Thiến, cô tựa hồ còn quên một vị kia chưa có giới thiệu? Trần Khải khẽ mỉm cười, nói.
Hứa Thiến ngẩn người, đảo mắt nhìn thấy, người ở bên cạnh chỗ Lâm Thiên Tuyết ngồi là Dật Thiên, liền cười duyên, nói:
- Anh chàng dễ nhìn này là Thiển Tuyết mang đến, để cho Thiển Tuyết tự giới thiệu đi.
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy sau thản nhiên nói:
- Hắn chính là bảo tiêu của tôi, tên là Phương Dật Thiên.
- Oh! Trần Khải ý vị oh lên, chụm đầu ghé tai cùng người ngồi bên cạnh là Dương Tuấn thì thầm.
Trong đám công tử ở thành phố Thiên Hải thì Trần Khải cùng Dương Tuấn là hai người có danh tiếng cực vì vang dội, Trần Khải chính là con nhà giàu, có nhiều bất động sản ở Thiên Hải, ăn uống, công nghiệp giải trí, hắn chính là con trai của một gia đình giàu có, quán Bình bar này chính là một phần trong tập đoàn Trần thị trong nhà Trần Khải; còn Dương Tuấn lại là con một của thị trưởng thành phố Thiên Hải - Dương Hùng, thị trưởng Dương Hùng là người gốc sinh sống ở Thiên Hải, từng bước một lên tới vị trí thị trưởng, bởi vậy ở thành phố Thiên Hải, mối quan hệ của Dương Hùng tuyệt đối là rộng rãi và mạnh mẽ, đại bộ phận quan viên thành phố Thiên Hải đều là bộ hạ cũ của hắn, bởi vậy ngay cả bí thư Thị ủy đối với Dương Hùng cũng phải nhường nhịn ba phần.
Về phần Hàn Lực cùng Vương Lôi hai người thì một tên là con trai của lão trùm ô tô công nghiệp, một tên là con trai cục trưởng cục quy hoạch thành phố Thiên Hải.
Có thể nói, bốn người này đều có mặt mũi là con nhà giàu hoặc con cái nhà quan chức.
Trên bàn đã bày ra nhiều loại nước uống có cồn, mâm đựng snack trái cây và tương tụ (?), rượu đều là loại ngon, vang Pháp đỏ, rượu whisky tự nấu, hiên ni thi (chắc là Heniken), bia Tuyến <thay từ tuyến bằng Huda, Sài Gòn…>, các mâm đựng trái cây đồ uống cũng được đưa lên.
Dương Tuấn tự mình rót nửa ly vang đỏ, đối với Lâm Thiên Tuyết ở xa nâng ly lên nói:
- Lâm tiểu thư, lần đầu gặp mặt, chén rượu tôi này mời cô.
- Cám ơn! Lâm Thiên Tuyết cầm lấy cốc bia trắng, đối với Dương Tuấn lễ phép cười, liền uống một ngụm.
Dương Tuấn nhìn khuôn mặt tươi cười trắng trẻo xinh xắn của Lâm Thiên Tuyết, trong ánh mắt toát ra một tia nghiền ngẫm, đem ly vang đỏ một ngụm uống hết.
Sau đó, Lâm Thiên Tuyết cùng Hứa Thiến, Vương Tư Miểu các nàng nói chuyện phiếm, mục đích chính của nàng chuyến này là cùng đám bạn nữ của nàng cùng nhau tâm sự, nên cũng không có tiếp nhận sự nhiệt tình của Dương Tuấn, càng không có chú ý tới ánh mắt của Dương Tuấn luôn luôn đảo quanh trên thân thể nàng.
Tất cả đều bị Phương Dật Thiên trông thấy, hắn chỉ lẳng lặng ngồi, tự rót tự uống, cảm thụ âm nhạc, khóe miệng toát ra một tia cười thản nhiên, hắn nhìn ra được Dương Tuấn ở phía đối diện đối với Thiên Tuyết có ý tứ, bất quá nếu có chủ ý muốn tán Lâm Thiên Tuyết thì có hay không phải qua cửa của hắn?
Last edited by Tiểu Dê; 03-09-2010 at 07:12 PM.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Từ từ, không khí trong lô ghế cũng trở nên nhiệt liệt lên dần, Trần Khải và Hứa Thiến cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm; Lý Yến, Từ Nhã phân biệt cùng Hàn Lực, Vương Lôi chơi xúc xắc, còn Lâm Thiên Tuyết thì cùng Vương Tư Miểu đang cười nói chuyện phiếm.
Dương Tuấn chậm rãi uống ly vang đỏ, ánh mắt lạnh nhạt, tao nhã nhìn Lâm Thiên Tuyết, chú ý nụ cười của Lâm Thiên Tuyết, ánh mắt có thể nói là giống như đang được thưởng thức một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Phương Dật Thiên lẳng lặng ngồi, một mình uống rượu, không có người làm phiền đến hắn, hắn cũng không định làm phiền ai, chính là ngẫu nhiên, ánh mắt hắn thản nhiên liếc qua trên người Dương Tuấn, khóe miệng nở một tia cười biếng.
Một lúc sau, Hứa Thiến đi tới trước dàn karaoke cầm lấy microphone, hóa ra là muốn làm MC, nàng nhìn về phía Vương Tư Miểu nói:
- Tư miểu, lên đây hát nào, đến đây, hai đứa mình cùng nhau hát.
Vương Tư Miểu cơ bản không có nghĩ đến, bất quá cũng không từ chối được sự thúc giục của Hứa Thiến liền nhẹ nhàng cười, đi lên trên đài cầm lấy microphone cùng hát với Hứa Thiến, đây là bài “nhất thủ lương tĩnh như” [Ninh Hạ ], hai người cùng hát này, cùng hát lên giọng hát nhẹ nhàng, ý nhị, động long người.
Hát xong một đoạn, trong lô ghế liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hứa Thiến cầm microphone nói:
- Kỳ thật, Thiên Tuyết hát là lợi hại nhất, nàng ca hát nghe rất sướng tai, mọi người hoan nghênh để Thiên Tuyết hát cho chúng ta một đoạn nào?
- Hay !
Toàn bộ lập tức tăng thêm niềm hứng khởi, nhiệt liệt mời Lâm Thiên Tuyết lên đài hát một đoạn, Lâm Thiên Tuyết khẽ cười, mặt hơi hơi đỏ, thực ra cũng không thể từ chối được, nàng đành phải đứng lên, nhất thời, tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt vang lên.
Lâm Thiên Tuyết chỉ vương phỉ [tôi muốn], nhạc đệm nhẹ nhàng mơ hồ vang lên, không biết ai đi điều chỉnh đèn chiếu sáng của lô ghế, ánh sáng tối dần xuống, đèn chiếu thắng trên người Lâm Thiên Tuyết, ánh đèn năm màu trên thân thể của nàng nhẹ nhàng di chuyển, hết thảy tựa như mộng ảo, hiệu ứng như trên sân khấu.
Đứng ở dưới ánh đèn, Lâm Thiên Tuyết tựa như một ngôi sao chiếu ra ánh sang chói mắt mà cao quý đẹp đẽ, tại giờ khắc này, mọi người đều im lặng, không hẹn mà cùng như nín thở, đều nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, như đắm chìm trong khung cảnh mộng ảo.
Cuối cùng, đôi môi anh đào Lâm Thiên Tuyết cũng hé mở, hát lên:
“Nỗi nhớ là một điều gì đó bí ẩn
Như 1 cái bóng
Im lặng đến trong lòng
Chớp mắt lại chìm trong đêm tối
Ta vô lực chống cự bóng đêm
Nhớ anh muốn ngừng thở
Chỉ mong được chạy đến bên anh
Muốn hét to với anh rằng
Em làm điều đó vì anh
Em sẽ làm điều đó vì anh
Em không cần anh phải biết tên em
Chỉ mong anh một chút trong lòng
Dù thế giới có mất đi cũng không hề hối tiếc
E làm điều đó vì anh
E sẽ làm điều đó vì anh
E không cần anh biết tên em
Chỉ mong đáp lại chút tình em
Em làm điều đó
Em sẵn sàng làm mọi điều vì anh"
Âm thanh như tiếng thiên nhiên đẹp đẽ nhẹ nhàng vang lên, giống như dòng suối róc rách rót vào trong nội tâm mỗi người, mỗi người như đều đắm chìm trong tiếng ca duy mĩ này của Lâm Thiên Tuyết, lẳng lặng nghe, lẳng lặng cảm thụ thanh âm thanh cao vút, ôn nhu này.
Sau khi Lâm Thiên Tuyết hát xong mọt đoạn, mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, Phương Dật Thiên cũng nhẹ nhàng cười, cử động đầu tiên lúc này của hắn là không thể tiết kiệm những tràng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay của Phương Dật Thiên làm kinh động những người khác, theo sau, trong lô ghế tiếng vỗ tay ầm ầm vang dội, không riêng là vì tiếng ca tuyệt vời của Lâm Thiên Tuyết mà càng bởi vì nàng giống như một viên ngọc kim cương xinh đẹp, cao quý tỏa ánh hào quang sáng chói tỏa ra bốn phía.
Lâm Thiên Tuyết nói cám ơn rồi trở lại sô pha ngồi xuống.
- Hát hay đấy nhưng so với tôi còn cần phải cố gắng thêm nhiều.
Phương Dật Thiên đối với Lâm Thiên Tuyết cười nói.
- Kinh nhờ, nói đến anh á, chỉ nghe thấy tiếng anh nói thôi thì tôi liền có cảm giác buồn nôn, đừng nói là ca hát.
Lâm Thiên Tuyết chớp lấy cơ hội đối với Phương Dật Thiên đả kích một phen không hề lưu tình.
Phương Dật Thiên tập mãi cũng thành thói quen, không nói gì cả, chỉ cười cười.
Lúc này Dương Tuấn phía đối diện đứng lên, sau khi đi qua cái bàn bên cạnh liền đi tới chỗ Lâm Thiên Tuyết, hai bên Lâm Thiên Tuyết là Phương Dật Thiên cùng Vương Tư Miểu, hắn có cảm giác không thể nào chen chân, liền mỉm cười, đối với Phương Dật Thiên nói:
- Phương tiên sinh, có thể nhường tôi một chút được không, tôi muốn cùng Lâm tiểu thư nói chuyện.
- Dương công tử, tôi là bảo tiêu của Lâm tiểu thư, đối với nàng tự nhiên là một tấc cũng không rời, trong người có nhiệm vụ, thứ cho ta không thể đáp ứng được thỉnh cầu của Dương công tử.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Dương Tuấn trên mặt vẫn lộ nụ cười tao nhã như cũ, bất quá sâu trong mắt ánh lóe lên một tia hàn quang, hắn nói:
- Oh, phương tiên sinh nói đúng, là thế này, Lâm tiểu thư, tôi có thể mời cô khiêu vũ một bài hay không?
- Thật có lỗi, tôi đêm nay không muốn khiêu vũ.
Lâm Thiên Tuyết thản nhiên từ chối thỉnh cầu của Dương Tuấn.
- Ách, như vậy hy vọng lần sau có thể may mắn được nhảy một bài cùng Lâm tiểu thư, đúng rồi, Lâm tiểu thư có hay không hứng thú chơi xúc xắc?
Dương Tuấn lại hỏi.
- Không có hứng thú, tôi chỉ muốn cùng bạn bè vui vẻ nói chuyện phiếm.
Lâm Thiên Tuyết nói.
- À được!
Dương Tuấn vẫn tuấn lãng như trước, tao nhã mỉm cười, cũng không có vì Lâm Thiên Tuyết liên tiếp cự tuyệt mà tỏ ra mất tự nhiên.
Sau khi Dương Tuấn trở về chỗ ngồi ngồi của mình, hắn nghiêng đầu, nói vào trong tai Trần Khải cái gì đó, ánh mắt Trần Khải lập tức hướng Phương Dật Thiên bên này nhìn nhìn, Phương Dật Thiên ra vẻ không biết, trong lòng cũng là cho là không đúng cười cười, hoàn toàn không để trong lòng.
Một lúc sau Phương Dật Thiên cảm giác được có điểm quá mót, liền đối với Lâm Thiên Tuyết nói:
- Ách, tôi đi toilet chút, tẹo nữa lại vào.
Lâm Thiên Tuyết có điểm bất ngờ, nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói:
- Đi đi, về sau loại sự tình này không cần thiết nói với tôi.
Phương Dật Thiên cười cười, liền đứng lên hướng tới WC nam bên ngoài lô ghế đi đến, chính là lúc này hắn cũng không có chú ý tới khi hắn rời khỏi lô ghế thì Trần Khải cũng đứng lên ra khỏi chỗ ngồi.
Last edited by Tiểu Dê; 03-09-2010 at 07:17 PM.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê