Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 64: Nụ hôn nhẹ tựa lông hồng
Thất Thất nghe Lưu Trọng Thiên nói thế, cũng khiếp vía, ai biết đầu rắn còn có sự khác biệt chứ, chẳng phải cùng màu xám đen sao? Vì thế cô nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ tủi thân, không dám ho he nữa, mang dáng dấp của một người đã làm sai chuyện gì đó.
Lưu Trọng Thiên đỡ cô đứng dậy khỏi mặt cát, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng “Sau này nhất định phải nghe lời, không được như vậy nữa, bổn vương vừa rồi bị cô hù chết đấy!”
“Nghe lời, tôi nghe lời!”
Thất Thất ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, cô biết mình vừa lỗ mãng thiếu chút nữa phạm sai lầm, đành phải giả bộ như một chú chim nhỏ nép vào người khác, đôi mắt sáng ngời, mang vẻ quyến rũ, khiến Lưu Trọng Thiên mê muội tức thì.
Song chuyện phát sinh kế tiếp, Thất Thất cũng không rõ tại sao lại như vậy. Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt cánh môi Thất Thất, không kìm lòng nổi cúi đầu xuống, hôn cô, nụ hôn đó dịu dàng nhẹ tựa lông hồng, khiến trong lòng Uy Thất Thất chợt dâng lên cảm xúc ấm áp.
Lưu Trọng Thiên tiếp tục vuốt ve xuống cổ Thất Thất, hôn ngày một sâu thêm. Thất Thất đã không còn bó ngực nữa, chống đỡ yếu ớt phía trước người chàng, khiến ngọn lửa dục vọng của chàng nhanh chóng bùng phát. Chàng tất nhiên nảy sinh ham muốn mãnh liệt, muốn chiếm đoạt nữ nhân trong lòng.
Chàng là Vương gia, cô là Vương phi của chàng, để cô thỏa mãn dục vọng của chàng, chẳng có gì đáng trách, vốn là lẽ đương nhiên.
Uy Thất Thất cảm thấy nụ hôn kia càng ngày càng điên cuồng, thân hình Lưu Trọng Thiên cao lớn, oai phong gần như ôm gọn lấy cô, bàn tay to lớn tùy ý vuốt ve bộ ngực cô qua lớp quần áo.
Uy Thất Thất ngượng chín mặt cố giãy thoát khỏi vòng tay của Lưu Trọng Thiên, nhanh chóng chạy về hướng doanh trại. Chỉ còn lại mình Lưu Trọng Thiên đứng ngẩn ngơ trong sa mạc, chuyên chú trông theo bóng dáng Thất Thất, bất đắc dĩ thở dài. Sao chàng lại có ý nghĩ không an phận với xấu nữ này chứ, còn không kìm lòng nổi mà hôn cô, thậm chí giờ này khắc này luôn nghĩ đến cô nữa? Tất cả là do ánh mắt kia đã mê hoặc chàng.
Đêm hôm đó, Thất Thất đã sớm trốn ở trong giường, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, sẽ không động lòng với cái tên Tam Vương gia lạnh lùng kia chứ, không thể nào, Uy Thất Thất cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không được yêu bất kể một ai ở Đại Hán, cô là Uy Thất Thất ở xã hội hiện đại văn minh, Đại Hán không phải nơi cô thuộc về, cho nên lúc rời khỏi đây không muốn phải bận tâm chuyện gì.
Nhưng Thất Thất vừa nghĩ đến việc rời khỏi Đại Hán, thì bỗng có cảm giác không nỡ, bắt nguồn từ chính Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên. Nụ hôn chết tiệt, tại sao Lưu Trọng Thiên nhất định phải trêu chọc cô, một nữ nhân xấu xí, lẽ nào chàng ta không cảm thấy chán ghét sao?
Đương nghĩ tới cảm giác phiền lòng này thì Lưu Trọng Thiên tiến vào bình phong, Thất Thất lập tức nhắm mắt lại, vờ ngủ say. Lưu Trọng Thiên đứng một lúc trước giường, sau đó lặng lẽ đi tới trước thư án đọc sách, Uy Thất Thất lúc này mới thả lỏng tâm tình, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Thất Thất bị tiếng nói chuyện của binh lính bên ngoài lều làm thức giấc, Lưu Trọng Thiên hình như ngủ khá say, chàng cũng nghe thấy tiếng động đó, mở choàng mắt ra.
Thất Thất lúc này mới phát hiện, cánh tay Lưu Trọng Thiên đang khoác lên người cô, thân mật ôm lấy cô, xem như cô thực sự trở thành Vương phi của chàng. Lưu Trọng Thiên rõ ràng đương chiếm tiện nghi của cô, nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày.
Bên ngoài đại bản doanh một binh lính lớn tiếng bẩm báo “Vương gia, nửa đêm mà Ngô giám quân vẫn chưa về, mất tích rồi!”
“Khi nào thì phát hiện ra?” Giấc ngủ của Lưu Trọng Thiên bị quấy rầy, bực mình ngồi thẳng dậy, vội vã mặc y phục vào, ra khỏi bình phong, ngạc nhiên nhìn binh lính kia, Ngô Trung Nghĩa lại đang làm trò quái gì đây.
Last edited by Hùng Bá; 25-07-2013 at 09:29 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 65: Đem mông giấu đi
Binh lính tiếp tục bẩm báo “Người hầu của Ngô giám quân không dám đến quấy rầy Vương gia, đã âm thầm tự đi tìm một đêm. Sa mạc rất tối, chúng thần không dám mạo muội ra ngoài tìm, sợ lạc đường! Thật sự là không có cách nào mới đến bẩm báo với Vương gia!”
“Rõ là một tên thành sự bất túc, bại sự hữu dư!” [việc thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều]
Lưu Trọng Thiên bực bội quan sát sắc trời “Đợi tới lúc hừng đông hãy đi tìm tiếp, hiện tại tối đen như mực, ngươi thông báo cho binh lính chuẩn bị trước đi!”
Uy Thất Thất sờ sờ đầu, đột nhiên nghĩ ra, cái tên giảo hoạt kia chắc chắn đã trúng kế, phỏng chừng đã rơi xuống hố cát rồi, vì thế trốn ở phía sau bình phong không nhịn được khẽ bật cười.
Lưu Trọng Thiên kỳ quái trở về bình phong, nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, Thất Thất lập tức ngưng cười, nằm ở chỗ đó giả bộ như không có việc gì. Bộ dáng cô đương cười trên nỗi đau của người khác khiến Lưu Trọng Thiên càng thêm nghi hoặc, hắn tiến đến trước giường, dùng sức buộc Uy Thất Thất phải trở mình, xoay mặt cô về phía hắn, lòng tràn đầy nghi ngờ khi nhìn vào ánh mắt Thất Thất.
“Ngươi lại đang làm trò quỷ gì vậy? Phải chăng cái mông muốn lĩnh hai mươi quân trượng thì mới nói?”
Thất Thất trở mình bò dậy, lớn tiếng nói “Chuyện đó không trách ta được, là do hắn tham, cho nên mới trúng kế!”
“Ngươi nói gì cơ?” Lưu Trọng Thiên liền đoán được trong lòng Thất Thất có điều gì ám muội, quả là bị đoán trúng “Hắn là giám quân do Hoàng Thượng phái tới, không thể quá đáng, mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thất Thất bĩu môi, không phục nói “Ta mượn ngươi bạc, nói với hắn ở sa mạc phía sau doanh trại, có rất nhiều bạc do người Hung Nô khi bỏ chạy đã đánh rơi, hắn liền tin, có thể đã sa vào trong hố cát mà trước đó ta đào. Nhưng đó chỉ là suy đoán của ta, có lẽ hắn đương vui vẻ, xuyên qua tới một triều đại nào đó cũng không biết chừng”
“Uy Thất Thất! Ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Ngươi thực sự là……” Lưu Trọng Thiên không biết phải trách mắng Uy Thất Thất ra sao, hắn bước nhanh ra ngoài quân doanh, phỏng chừng dẫn người đi cứu cái tên không hay ho kia.
Uy Thất Thất làm sao còn dám đi ra ngoài xem náo nhiệt, trốn ở ngoài cửa đại trướng, nhìn ngó xung quanh. Quả nhiên chỉ một lát sau, trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng, Ngô Trung Nghĩa được vài binh lính khiêng trở về, khắp mặt và đầu tóc dính đầy cát vàng, không ngừng rên rỉ, bộ dáng vô cùng thảm hại, Thất Thất nhanh chóng chạy về đại trướng, trốn ở trên giường, nhắm hai mắt lại thật chặt.
Đáng đời, đồ khốn, nếu không phải Lưu Trọng Thiên đoán được, Thất Thất dự định để cái tên kia nán lại đó hai ngày, ai bảo hắn lúc nào cũng gây chuyện thị phi, hãm hại Vương gia, bức cô thành thân, còn muốn xem lạc hồng gì đó nữa chứ.
Trong đại trướng, tiếng bước chân của Lưu Trọng Thiên vang lên, càng ngày càng gần, Thất Thất khẩn trương lấy tay bịt chặt lỗ tai, kéo chăn chùm kín đầu, giả bộ đang ngủ.
Lưu Trọng Thiên giật tung chăn lên, lôi Uy Thất Thất dậy “Ta đã nói rồi, không cho phép nội chiến, ngươi lại dám trêu chọc quân mình!”
“Ta…… Ta không có đánh hắn, cũng không có bức hắn, càng không xúi giục hắn, là hắn tự đi đó chứ!” Thất Thất sợ hãi ngụy biện, trong lòng không ngừng nghĩ bụng, hiện tại dù sao Thất Thất cũng là Vương phi, Vương gia không phải muốn đánh mông cô chứ. Cô theo bản năng lùi sâu vào trong giường trốn, đem mông giấu đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 66: Lần hai đùa giỡn Ngô giám quân
Lưu Trọng Thiên nhìn bộ dáng kia của Thất Thất, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra quả thực sợ hãi bị đánh đòn.
“Trước hết ngươi tự mình nghĩ xem nên giải thích sao cho hợp lý, ta có thể không truy cứu, nhưng tên Ngô Trung Nghĩa kia nếu muốn truy cứu, ta nhất định phải trừng phạt ngươi!”
“Hắn sẽ không nói đâu, đây gọi là người câm ăn hoàng liên [vị thuốc đông y], có nỗi khổ nói không nên lời! Ai bảo hắn tham của, ha ha!”
Thất Thất bật cười bí hiểm, nỗi tức giận của Lưu Trọng Thiên cũng tan biến, kinh ngạc nhìn nữ nhân này. Cô là nữ nhân cực kỳ thông minh, giỏi lợi dụng điểm yếu của Ngô Trung Nghĩa để tiến hành dụ dỗ, lần này quả thực khiến Ngô Trung Nghĩa nếm đủ mùi khổ sở.
“Chuyện này, nếu Ngô Trung Nghĩa không truy cứu, thì xem như bỏ đi, nhưng không được phép có lần sau!”
Lưu Trọng Thiên vỗ nhẹ vào đầu cô, rời khỏi giường, đi ra đại trướng, phỏng chừng đi xem tình hình tên khốn Ngô Trung Nghĩa thế nào rồi.
Uy Thất Thất chu cái miệng nhỏ nhắn lên, Ngô Trung Nghĩa, đừng tưởng rằng như vậy là xong. Nếu hắn còn chưa lập tức cuốn xéo về kinh đô thì sẽ biết tay Thất Thất, sa hố cát mới chỉ là sự cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.
Uy Thất Thất vuốt cằm suy nghĩ, vừa rồi bộ dáng tên Ngô Trung Nghĩa kia quá thảm hại, trở về rồi nhất định sẽ tắm rửa. Thất Thất bỗng nhiên ngồi bật dậy, mau chóng xuống giường, lưng đeo túi sách bỏ chạy ra ngoài, quả nhiên trông thấy hai binh lính đang mang một thùng gỗ to, hơi nóng bốc lên nghi ngút, đi về hướng lều trại, Thất Thất niềm nở bước tới.
“Đây là nước cho Ngô giám quân chuẩn bị tắm rửa sao?”
“Đúng vậy, giám quân bị rơi vào trong hố cát, toàn thân đều dính cát!” Binh lính giải thích.
“Ờ, vậy thật xui xẻo a!” Thất Thất khẽ mỉm cười, sau đó bỗng nhiên chỉ vào phía sau binh lính “Đó là ai?”
Hai tên binh lính vội vàng quay đầu lại nhìn, ánh mắt tìm kiếm một hồi lâu, cũng không thấy bất kỳ ai, sau đó kỳ quái nhìn Uy Thất Thất.
“Thất tướng quân, ngươi trông thấy gì vậy?”
“Ta hình như nhìn nhầm, các ngươi đương bận, ta về đây!” Thất Thất đắc ý nhìn thoáng qua thùng gỗ, vui sướng chạy về đại trướng.
Lưu Trọng Thiên ngồi trong lều trại của Ngô Trung Nghĩa, Ngô Trung Nghĩa uống nước ừng ực. Lúc này đây, hắn thật muốn tìm Lưu Trọng Thiên tính sổ, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, chỉ có thể hầm hừ tức giận trừng mắt với Tam Vương gia, một câu cũng không thèm nói.
Lưu Trọng Thiên mở lời trước, cố ý giả bộ như không biết chuyện gì, chế nhạo Ngô Trung Nghĩa.
“Nơi này ban đầu vốn là doanh trại Hung Nô, vùng lân cận hẳn là có rất nhiều quân Hung Nô ở lại mai phục, sau này Ngô giám quân tốt hơn hết không nên tùy ý đi lại!”
Lưu Trọng Thiên nhìn bộ dáng kia của Ngô Trung Nghĩa thật cảm thấy mắc cười, Uy Thất Thất có thể nghĩ ra biện pháp này trêu chọc hắn, quả đúng là thông minh, tiểu nhân tham tài tham sắc, bằng không sao nếm đủ mùi khổ sở như vậy.
“Ngô đại nhân, nước đã chuẩn bị chu đáo” Một binh lính mang thùng gỗ đặt ở phía sau bình phong.
Ngô Trung Nghĩa lòng tràn đầy mất hứng, sắc mặt đỏ bừng, nữ nhân Uy Thất Thất này, thật quá nham hiểm, sao cô ta có thể làm như vậy chứ. Hắn vừa nghĩ vừa uể oải bước tới phía sau bình phong, cởi quần áo, miệng vẫn oán trách “Chẳng qua chỉ tùy ý đi dạo chút, đâu biết được lại có hố cát chứ!”
Tiếp đó truyền đến tiếng nước, phỏng chừng đã nhảy vào thùng gỗ tắm rửa. Lưu Trọng Thiên đứng lên, cũng coi như hắn đã trấn an được cái tên kia, khi đã giải quyết xong chuyện của mình, hắn vừa mới xoay người, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Ngô Trung Nghĩa.
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 67: Ngô Trung Nghĩa sợ hãi ngất đi!
Lưu Trọng Thiên cùng binh lính chạy tới phía sau bình phong, phát hiện Ngô Trung Nghĩa đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngất đi, trong tay hắn đương cầm một con rắn màu đen, là một con đại tiên xà.
Đám binh lính ngay lập tức lao tới khiêng Ngô Trung Nghĩa ra, cái tên đó toàn thân đã mềm nhũn, đặt hắn nằm trên giường, người vẫn như cũ chưa hề tỉnh lại.
Lưu Trọng Thiên nhanh chóng căn dặn binh lính đi gọi quân y, sau đó bước nhanh tới phía trước bồn tắm, cầm con đại tiên xà kia lên, đây chẳng phải là con rắn mình đã giúp Uy Thất Thất bắt sao? Lẽ nào……
Uy Thất Thất buồn chán nằm ở trên giường, tưởng tượng xem Ngô Trung Nghĩa sau khi phát hiện ra con rắn kia sẽ có bộ dáng gì: thét chói tai, sau đó té xỉu? Đáng tiếc cô không trông thấy được, thật lấy làm tiếc a, bỏ lỡ mất cảnh tượng đặc sắc như vậy.
“Uy Thất Thất!” Thanh âm của Lưu Trọng Thiên vang lên bên tai cô, Thất Thất lập tức xoay người lại, phát hiện Lưu Trọng Thiên đứng ở trước giường, vẻ mặt vô cùng giận dữ, Thất Thất liền đoán ngay ra, cái tên Ngô Trung Nghĩa đó phỏng chừng té xỉu thật.
Thất Thất bèn dịu dàng nhìn Lưu Trọng Thiên, nũng nịu sáp lại gần, choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên “Vương gia, ngươi hù chết người ta, bỗng dưng phát hỏa như vậy, ta lại làm sao ư?” (Pig: là mỹ nhân kế a ~~~ Sò: nàng nhầm hử, xấu nữ kế chứ)
Lưu Trọng Thiên ngửi thấy hương thơm nhẹ thoảng qua trên người Thất Thất, cũng cảm giác được thân thể mềm mại đang kề sát vào hắn. Trong chốc lát, thiếu chút nữa quên mất mục đích đến tìm cô, quả là một nữ nhân quỷ kế đa đoan, có ý đồ phân tán lực chú ý của hắn, Lưu Trọng Thiên ngay lập tức trấn tĩnh tâm tình đôi chút.
“Ngươi đem rắn thả vào trong nước tắm của Ngô Trung Nghĩa? Có phải hay không?”
“Không có, ta ngủ suốt từ nãy mà!” Thất Thất kiên quyết phủ nhận, vẻ mặt giống người vô tội.
“Là đại tiên xà, lúc ban ngày ta giúp ngươi bắt!”
“Đại tiên xà không phải chỉ có mỗi con đó, nói không chừng ban nãy ở đâu chui vào cũng nên?”
“Ngươi đã nói như vậy, thì bây giờ hãy mang con ta bắt ra đây!” Lưu Trọng Thiên bực tức nói, nữ nhân này còn dám ngụy biện, nói dối mà sao không chớp mắt.
“Ăn mất rồi!” Thất Thất nói dứt khoát.
“Ăn rắn?”
“Đúng! Rắn bị ta ăn vào trong bụng rồi.” Thất Thất đưa miệng đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, lè lưỡi, tinh nghịch nói “Mùi vị tuyệt a, ngươi không tìm được đâu……”
Lưu Trọng Thiên bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ, nữ nhân Uy Thất Thất này quả thực quá táo bạo, dám chu môi tiến lại gần hắn, khiến hắn có chút phân tâm. Nếu cứ tiếp tục giữ tư thế này lâu thêm nữa, hắn sẽ điên mất thôi, Lưu Trọng Thiên cầm lấy tay Uy Thất Thất từ trên cổ kéo xuống, sau đó dùng sức đẩy Uy Thất Thất ngã lên giường, cảnh cáo cô. (chết sặc lun )
“Đừng để ta tóm được, thật là bát nháo, Ngô Trung Nghĩa quá sợ hãi đã ngất đi! Bây giờ vẫn bất tỉnh nhân sự!”
“Hôn mê? Ha ha!” Thất Thất che kín miệng, phá lên cười “Lá gan thật nhỏ, chỉ mới là một con tiểu xà thôi, nếu ta thả một con mãng xà vào, hắn chẳng phải sẽ bị hù chết sao!” Thất Thất vừa dứt lời, lập tức ngậm miệng lại, bởi vì Lưu Trọng Thiên đã nghe thấy điều cô nói.
“Chẳng phải nói đã ăn rồi sao?”
“Chưa ăn……” Thanh âm Thất Thất cực kì nhỏ.
“Rắn kia là do ngươi thả?”
“Là ta, Vương gia…… Đại thúc……” Thất Thất trông thấy ánh mắt giận dữ của Lưu Trọng Thiên, ý thức được hắn đang thực sự phẫn nộ, thế là ôm lấy thắt lưng Lưu Trọng Thiên, vội vàng nói “Đừng đánh ta a, nhiều nhất, nhiều nhất lần sau Thất Thất không dám nữa!”
“Ngươi còn có lần sau!” Lưu Trọng Thiên muốn đẩy Thất Thất ra, Thất Thất lại giống như dính chặt lấy, mềm mại, nõn nà, khiến hắn bỗng chốc có cảm giác tim đập loạn nhịp “Mau buông ra, Uy Thất Thất!”
“Nếu không phạt thì ta sẽ buông!”
“Không trừng phạt!” Lưu Trọng Thiên nhanh như chớp buột miệng nói ra, đối mặt với dáng vẻ hờn dỗi của Thất Thất, trong lòng một hồi xao động, thật khó quay về bộ dáng lãnh khốc, những lời muốn trừng phạt ban nãy cũng không nói ra.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 68: Dương dương tự đắc
Uy Thất Thất nhận được lời hứa của Vương gia tuyên bố không trừng phạt, hài lòng buông tay ra, ngả người ra sau nằm xuống giường, vắt chéo chân, đắc ý hả hê nhìn đầu ngón chân.
“Thật hy vọng có thể trông thấy bộ dáng cái tên đáng ghét kia! Dám trêu chọc tôi, đẩy bổn tiểu thư vào vũng nước đục, làm Vương phi vớ vẩn gì đó, xem hắn còn sống tử tế được nữa không!”
Uy Thất Thất vừa nói, vừa đung đưa bàn chân, Lưu Trọng Thiên bất giác nhíu mày, một nữ nhân chìa đôi chân trần ra, còn rung lắc như vậy, tuyệt không cảm thấy xấu hổ sao? Song dáng vẻ đó của cô, thật khiến người ta sinh lòng yêu mến, còn cả câu nói kia... Rơi vào vũng nước đục? Vương phi vớ vẩn? Nữ nhân xấu xí này, có phần quá dương dương tự đắc rồi.
“Cô thực sự không muốn làm Vương phi của bổn vương sao?”
Lưu Trọng Thiên vừa thất vọng, lại có chút bực tức, làm Vương phi của chàng, có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lẽ nào cô không biết dân nữ với Vương phi khác nhau sao?
Thất Thất vô cùng quả quyết gật đầu “Không phải không muốn, căn bản là không muốn ở lại Đại Hán, tôi muốn về nhà, nhất định phải rời khỏi nơi này!”
“Nhà cô ở đâu? Cứ luôn mồm đòi về nhà, chờ tới lúc khải hoàn hồi kinh, bổn vương sẽ cùng cô đi vấn an cha mẹ cô, đón bọn họ về kinh thành, vinh hoa phú quý như vậy sẽ khiến cô thích trở thành Vương phi của bổn vương!”
Lưu Trọng Thiên nhắc nhở Uy Thất Thất, đã là nữ nhân của Vương gia, thì khi trở về quê nhà, sẽ là đối tượng được người người hâm mộ, nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, chỉ đứng sau sủng phi của Hoàng thượng thôi.
“Ngài dẫn tôi về nhà? Ha ha, tôi cũng không biết trở về bằng cách nào đây! Sao ngài đi cùng tôi được?”
Thất Thất ủ rũ nhìn Lưu Trọng Thiên, nhà cô ở tận hai ngàn năm sau, cho dù Lưu Trọng Thiên có thần thông quảng đại đến đâu, cùng lắm cũng chỉ sống được mấy chục năm ở Đại Hán mà thôi, Thất Thất oán hận nói.
“Đợi tới khi về kinh đô, tôi sẽ đem địa vị Vương phi tặng cho nữ nhân ngài yêu mến, có phải người đó tên là Vân Nhi không? Sau khi trở về ngài hãy cưới cô ấy làm Vương phi đi! Tôi cũng có thể trở về tìm kiếm cuộc sống hạnh phúc của tôi.”
“Hạnh phúc của cô? Cô thích nam nhân khác? Cô cũng biết, lập phi không phải trò đùa!”
Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất với vẻ trách móc, địa vị Vương phi sao có thể nói nhường là nhường chứ, hạnh phúc? Với nam nhân khác sao? Một xấu nữ, lại còn không an phận, Lưu Trọng Thiên nổi nóng giơ tay lên, dọa Thất Thất lùi sâu vào bên trong, Vương gia chưa chi đã muốn đánh sao?
Uy Thất Thất ôm đầu, thấp giọng nói “Không phải tôi thích nam nhân khác, mà là có rất nhiều nam nhân thích tôi!”
“Thích cô? Cô tưởng cô là mỹ nữ chắc?”
Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, Uy Thất Thất này khoa trương quá rồi, dám nói xạo nhằm nâng giá trị bản thân mình, tay chàng giơ lên cao khẽ hạ xuống, xoa đầu Uy Thất Thất, cất giọng ngang ngược “Nữ nhân đã thành thân với Lưu Trọng Thiên ta, thì cả đời sẽ là nữ nhân của Lưu Trọng Thiên ta, muốn rời khỏi bổn vương, lấy người khác, tuyệt đối không thể được, tốt nhất hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi.”
“Tôi chưa hề bán cho ngài, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải thành hôn thật!” Thất Thất bĩu môi nói với vẻ không phục.
“Cô vừa nhắc nhở ta... Vậy bây giờ bổn vương sẽ biến điều đó trở thành thật sự!”
Last edited by Hùng Bá; 25-07-2013 at 09:29 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá