Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 66: Thần Động Thiên
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Khi Lâm Động ngồi ở trên lưng ngựa nhìn thấy thôn trang xuất hiện ở trong tầm mắt, liền nhịn không được thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đoạn đường từ trấn Thanh Dương đến Viêm Thành, đạo phỉ mặc dù không có hung tàn ngang ngược quá mức, nhưng lớn nhỏ cũng chiếm cứ số lượng không ít, đôi khi có nghe tin tức truyền ra là thương đội đi ngang qua đã bị cướp, nhưng may mắn lần này Lâm gia hưng sư động chúng, với đội hình kia, ngược lại vẫn chưa xảy ra bất kỳ bất trắc nào.
Xa đội thắng lợi trở về, chậm rãi đi vào trong trang nơi có đám đông hoan hô chào đón, Lâm Động từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cười tủm tỉm nhìn cái bóng màu đỏ cách đó không xa đang nhào tới rất nhanh.
Bóng ảnh màu đỏ chạy lại, hiển nhiên là Tiểu Viêm, nó vô cùng thân thiết quay quanh đùn đùn lão đại Lâm Động, phát ra âm thanh trầm thấp.
Lâm Động cười sờ sờ Tiểu Viêm, sau đó nhìn Thanh Đàn đang đi từng bước nhỏ mà đến, rồi lấy từ trong lòng ngực ra một cái vòng tay lóng lánh trong suốt như thủy tinh: "Tặng cho muội này"
"Cảm ơn Lâm Động ca ca." Nhìn thấy món quà nhỏ bất ngờ đó, thiếu nữ liền thốt lên một tiếng vui mừng kinh ngạc, nhanh chóng đón nhận, sau đó kêu lên ngọt ngào.
"Ha hả, trời không còn sớm, tất cả đi về nghỉ ngơi trước đi. . ." Lâm Chấn Thiên ở một bên giải tán xa đội, sau đó vung tay lên, hướng về phía mọi người nói.
Lâm Động cười cười, sau đó liền xoay người trở về phòng, dọc đường đi, hắn không ngừng kể cho thiếu nữ bên cạnh nghe về những chỗ khác lạ trong Viêm Thành kia, làm cho thiếu nữ đôi lúc phát ra vài tiếng hô nhẹ, trong trẻo.
***
Ngọn đèn mờ mờ chiếu sáng cả căn phòng sạch sẽ, Lâm Động đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nương theo Thanh Nguyên Công bên trong cơ thể vận chuyển lên, Nguyên Lực thiên địa trong phòng nổi lên từng đợt xao động, một tia Nguyên Lực thẩm thấu mà ra, cuối cùng dọc theo những lớp bọc của kinh mạch bị đả thông, hấp thu vào trong cơ thể.
Lặng lẽ tu luyện ước chừng kéo dài cỡ một giờ, Lâm Động mới từ từ mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, sau đó lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi Càn Khôn ở trong lòng ngực. Trong bình ngọc có năm miếng đan dược màu đỏ nhạt, đúng là Dương Nguyên Đan.
Lần này thuận lợi bán ra ba trăm (300) khối Dương Nguyên Thạch, Lâm gia đã lấy tới tay ba mươi hai (32) quả Dương Nguyên Đan, mà trong đó năm quả là do Lâm Chấn Thiên vung tay ban cho Lâm Động, dù sao lần này phát hiện được mạch khoáng, cơ hồ toàn bộ công lao đều là nhờ Lâm Động, trọng thưởng cho hắn như vậy, ngược lại không ai dám lên tiếng phản đối.
Đối với những quả Dương Nguyên Đan còn lại thì phân chia giữa bốn người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu, Lâm Khẳng, Lâm Mãng. Bọn họ đều ở Thiên Nguyên Cảnh, loại Dương Nguyên Đan này đối với bọn họ có hiệu quả hơn nhiều, nếu là thường xuyên phục dùng, tất nhiên có thể làm cho tốc độ tu luyện tăng lên không ít.
Đương nhiên, số lẽ còn lại thì chia cho một số tiểu bối trong Lâm gia, ví như Lâm Hà, Lâm Hoành đám người, mỗi người cũng chiếm được một quả Dương Nguyên Đan. Bây giờ tình hình của Lâm gia nhờ có mạch khoáng Dương Nguyên Thạch tồn tại, cũng sẽ từ từ mạnh lên, chuyện này nếu đặt ở lúc trước thì tuyệt đối không có thể đem Dương Nguyên Đan cho tiểu bối dùng.
"Phẩm chất loại Dương Nguyên đan này so ra, tựa hồ thua kém thứ Thạch Phù tinh luyện ra. . ."
Lâm Động vuốt vuốt một quả Dương Nguyên Đan, mày hơi cau lại, sau đó lấy ra một quả Dương Nguyên Đan do Thạch Phù tinh luyện ra, so sánh hai bên, từ độ quang trạch đến tinh khiết, lập tức so ra thấy kém cỏi hơn nhiều.
"Nghe nói muốn tinh luyện Dương Nguyên Đan từ trong Dương Nguyên Thạch ra thì cần phải có thực lực Nguyên Đan Cảnh, bất quá một số thế lực lớn có thể sử dụng phù trận làm dẫn, đem yêu cầu này giảm xuống một chút, nhưng nếu như vậy cũng sẽ làm cho phẩm chất Dương Nguyên Đan giảm theo, quả Dương Nguyên Đan này hẳn là như vậy mà luyện ra. . ." Lâm Động vân vê quả Dương Nguyên Đan kia, ra chiều suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
Nhớ tới cái gọi là phù trận, trong lòng Lâm Động liền máy động, từ bên trong túi Càn Khôn lấy ra cuốn sách vị lão nhân áo xám kia cho hắn hôm nay.
"Thần Động Thiên."
Tên sách ngược lại lấy được đại khí, nhưng Lâm Động lật qua lật lại, phát hiện đây là một cuốn bí tịch viết về tu luyện tinh thần, bất quá tựa hồ ở trong đây chỉ có khẩu quyết tu luyện ba tầng đầu. Mặc dù vậy, cuốn sách nhỏ này cũng có giá trị không thấp, không ngờ vị lão nhân gia kia, tuy gặp mặt có lần đầu đã tặng vật quý trọng như vậy.
Cái gọi là Phù Sư, nói cho cùng, bất quá chỉ là một loại phương thức thi triển nguyên lực khác thôi, khác biệt duy nhất, là phương thức này cần lấy tinh thần lực để phát động.
Mà thật hiển nhiên, cái gọi là "Thần Động Thiên" này, hẳn là dùng để tu luyện tinh thần lực.
Lâm Động cẩn thận lật lật cuốc bí tịch "Thần Động Thiên", sau một hồi, cư nhiên khẽ gật đầu. Thực ra, từng đoạn khẩu quyết trong cuốn bí tịch này rất là khó hiểu, nhưng chẳng biết tại sao Lâm Động lại là có thể lý giải rất nhanh, cái loại cảm giác này, giống như hắn thật sự có được một loại thiên phú đặc biệt.
Phát hiện điều này làm cho Lâm Động có chút kinh ngạc, hắn có thể nhận thấy được, thiên phú như vậy, có lẽ là do bẩm sinh, mà không phải là bất kỳ ai hay vật gì mang lại cho hắn.
Loại thiên phú này thuộc về bản thân hắn, nhưng chưa từng được khai thác qua.
Cẩn thận đặt "Thần Động Thiên" trong tay vào túi Càn Khôn, Lâm Động chần chờ một chút, sau đó chậm rãi nhắm mắt, ngũ tâm hướng thiên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
"Thần phân âm dương, thần chi động, mệnh điểm bắt đầu. . ."
Khẩu quyết khó hiểu này chậm rãi dâng lên trong lòng Lâm Động, mà tâm thần của hắn cũng từ từ trở nên ngưng tụ, giống như bức tượng không chút nhúc nhích cho đến chừng nửa canh giờ sau, tinh thần Lâm Động đột nhiên nổi lên một trận hoảng hốt, một tia tinh thần lực, từ bên trong đầu thẩm thấu mà ra, cuối cùng chậm rãi lan tràn ra.
Nương theo sự phát tán của tinh thần lực, Lâm Động lại lần nữa rõ ràng "thấy" được cảnh tượng trong phòng, rồi sau đó, tầm mắt lại khuếch trương, cuối cùng tinh thần lực vô hình phiêu đãng trên bầu trời, cư nhiên nhất cử nhất động của gần cả nửa trang viên đều phản xạ trở về trong đầu Lâm Động.
Sự phát tán của tinh thần lực không thể ngăn cản, xuyên tường phá địa, và khi đối diện với loại tinh thần lực vô hình này, rất nhiều người không mảy may phát hiện, vô tư không biết rằng cử động của bọn họ đã bị người khác nhìn trộm.
Diễn biến kỳ lạ này làm cho Lâm Động cảm thấy cực kỳ mới mẻ, so sánh với Nguyên Lực, tinh thần lực tựa hồ có vẻ càng thêm phiêu miểu (như có như không), nhưng loại lực lượng này quả thật là tồn tại.
Ở trong một gian phòng của trang viên, Lâm Chấn Thiên an nhiên ngồi xếp bằng, một tia Nguyên Lực của thiên địa không ngừng dũng mãnh nhập vào thân thể của hắn, bất quá hắn tu luyện như thế vẫn không cầm cự được lâu, hai mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt sắc bén nhìn khoảng không hư vô trước mặt, lớn tiếng quát: "Không biết là cao nhân phương nào, vì sao vô cớ thăm dò Lâm gia ta!"
Sau khi tiếng quát của Lâm Chấn Thiên vừa dứt, một luồng Nguyên Lực hùng hồn dao động, rồi từ trong cơ thể bùng phát ra, hung hăng vọt tới vào khoảng không trước mặt.
"Phanh!"
Sự va chạm vô hình truyền ra một tiếng trầm đục cực nhỏ, rồi sau đó trở về như cũ, sắc mặt Lâm Chấn Thiên ngưng trọng, loại lực lượng lúc nãy rõ ràng là Tinh Thần Lực của Phù sư, có điều . . . Lâm gia hắn đã trêu chọc phải Phù Sư từ lúc nào? Chẳng lẽ là do Lôi gia mời tới sao?
Trong khi sắc mặt Lâm Chấn Thiên ngưng trọng, thì trong một căn phòng khác ở nơi xa, Lâm Động đột nhiên mở hai mắt ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong đôi mắt này chứa đựng kinh ngạc lẫn sợ hãi cùng hưng phấn.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 67: Hắc vân
Dịch : steven1890 (A Ven)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Lần đầu tiên buôn bán Dương Nguyên Thạch diễn ra thuận lợi, chắc chắn đã làm cho Lâm gia nếm được mật ngọt trong đó, lợi nhuận hậu hĩnh như vậy đủ để cho người khác đỏ con mắt mà thèm, cho dù Thiết Mộc của bọn họ rất nhiều nhưng mà sau khi tiêu thụ thì bất quá cũng mới tương đương với hơn hai mươi khối Dương Nguyên Thạch mà thôi, cứ tính như vậy thì thu hoạch một tháng bất quá cũng chỉ bằng lợi nhuận của một ngày khai thác Dương Nguyên Thạch.
Hai thứ này quả thực không thể nào so sánh với nhau được.
Mà cũng chính bởi vì như thế nên từ sau khi buôn bán đợt Dương Nguyên Thạch đầu tiên, Lâm Chấn Thiên gần như là điều động bảy tám phần nhân thủ của Lâm gia đến Thiết Mộc trang, bộ dáng đó giống như là muốn biến Thiết Mộc trang thành một đại bản doanh để kinh doanh vậy.
Mà cử động quái dị lần này của Lâm gia, dĩ nhiên sẽ đưa đến không ít cặp mắt lạ lùng, tuy nói Thiết Mộc trang có nhiều Thiết Mộc nhưng qua một đoạn thời gian này, phần lớn đều đã thông qua giao tiếp mà biết được việc Lôi gia đã làm, vì vậy mà giá trị của cái thôn trang đó trong mắt của một số người cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng hiện tại, Lâm gia không chỉ không vì thế mà xem nhẹ Thiết Mộc trang, ngược lại đối đãi cực kỳ nghiêm chỉnh như vậy, cho nên chuyện này tất có mùi vị khác thường trong đó.
Song, đối với những suy đoán nặng nề của giới bên ngoài thì Lâm gia vẫn duy trì sự trầm mặc, cũng không có bất cứ lời giải thích hay tuyên bố nào ra bên ngoài, hơn nữa bởi vì công việc giữ bí mật được thực hiện cực kỳ kín đáo nên người ngoài không cách nào biết được suy nghĩ của Lâm gia…
Dĩ nhiên, trong số này cũng có một chút ngoại lệ…
***
Thanh Dương Trấn, Lôi Gia.
Trong đại sảnh ở sâu trong Lôi gia, mười mấy vị nhân vật trọng yếu đang ngồi ở đó, ngồi ở vị trí chủ tọa chính là gia chủ Lôi gia - Lôi Báo, bất quá vào giờ phút này, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm giống như báo hiệu bão táp sắp nổi lên, làm mọi người ở phía dưới đều cẩn thận, không dám chọc giận.
“Phụ thân, tin tức mà ta có được là tuyệt đối chính xác, Lâm gia lần này đi Viêm Thành, bề ngoài là tiêu thụ Thiết Mộc, nhưng mục đích thực sự chính là buôn bán mấy trăm khối Dương Nguyên Thạch, tuy nói Lâm gia mấy năm này cũng có chút phát triển nhưng mà số lượng như thế này thì coi như là Lôi gia ta đều không thể dễ dàng có được, một điều nữa là nội tình Lâm Gia tương đối nhỏ bé, sao lại có được nhiều như vậy chứ?” Ở bên trái của Lôi Báo, Lôi Phích với sắc mặt âm trầm, nói.
“Ý ngươi muốn nói là gì?”
Lúc nghe đến mấy trăm khối Dương Nguyên Thạch, khóe mắt Lôi Báo giật giật một chút, chợt nói.
“Hành động của Lâm gia trong khoảng thời gian này chắc hẳn mọi người đều thấy rõ, giá trị hiện tại của Thiết Mộc trang như thế nào trong lòng của chúng ta là người hết sức rõ ràng, nếu chỉ vì vài thứ tài nguyên Thiết Mộc đã bị hủy đi gần một nửa kia, vậy thì Lâm Chấn Thiên có lẽ chính là lão hồ đồ mất rồi…” Ánh mắt Lôi Phích nhìn quanh đại sảnh một vòng, trầm giọng nói.
Nghe thấy lời này của hắn, những người khác cũng khẽ gật đầu, Lâm Chấn Thiên từ việc thân cô thế cô năm đó, phát triển tới ngày hôm nay, nói là lão hồ ly cũng không quá đáng, bọn họ cũng không tin lão hồ ly này lại làm những chuyện ngu xuẩn không có ý nghĩa.
Nếu chuyện này không phải là không có ý nghĩa, như vậy thì tất nhiên là có mục đích khác, lại liên tưởng đến việc Lâm gia tiêu thụ một khối lượng lớn Dương Nguyên Thạch, sắc mặt của không ít người cũng có chút biến sắc.
“Nếu như ta đoán không lầm thì Lâm gia chắc hẳn đã phát hiện được một loại tài nguyên khác ngoài Thiết Mộc ở Thiết Mộc trang, hơn nữa, loại tài nguyên này rất có thể chính là mạch khoáng Dương Nguyên Thạch”
Lời này của Lôi Phích thật sự là kinh động lòng người, làm cho cả đại sảnh tĩnh lặng trong nháy mắt, sau một hồi khá lâu mới có người không thể tin mà la lên: “Làm sao có thể? Chúng ta kinh doanh ở Thiết Mộc trang nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe nói qua là có mạch khoáng Dương Nguyên Thạch!”
“Chúng ta có thể chưa từng dò xét kỹ càng qua.”
Khuôn mặt của Lôi Phích cũng dãn ra, ánh mắt liếc nhìn Lôi Báo ngồi trên thủ vị, hít sâu một hơi, nói:
“Phụ thân, chúng ta tựa hồ đem một cái thôn trang có giá trị không thể hình dung được đưa cho Lâm gia rồi.”
“Phanh!”
Chén trà trong tay Lôi Báo nổ tung thành một đống bụi phấn, nước trà theo ngón tay chảy xuống, trên khuôn mặt già nua vào thời khắc này lộ ra vẻ hết sức vặn vẹo và dữ tợn.
Mạch khoáng Dương Nguyên Thạch, chỉ là nhẹ nhàng mấy chữ nhưng cũng đủ làm cho trái tim của Lôi Báo vào giờ khắc này thắt lại, đối với giá trị của loại mạch khoáng này, trong lòng hắn hết sức rõ ràng, nếu như tại bên trong Thiết Mộc trang thật sự có một cái mạch khoáng Dương Nguyên Thạch, cho dù là diện tích của nó không lớn thì giá trị của nó cũng đã vượt xa cả Thiết Mộc Trang!
Mà lúc này đây, cái mạch khoáng có giá trị cực cao đó lại được bọn họ hai tay dâng tặng cho Lâm gia, trước đó, bọn họ còn thấy hả hê khi Lâm gia chỉ lấy được thôn trang khi đã bị hủy đi một nửa, nhưng lúc này nghĩ đến loại cười trên nỗi đau của người khác này quả thực đúng là chuyện nực cười.
Nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Lôi Báo, tất cả mọi người đều thức thời mà im lặng lại, không ai dám mở miệng nói chuyện.
“Trong khoảng thời gian này, tập trung toàn bộ tai mắt có được thăm dò tin tức bên trong Thiết Mộc trang, ta muốn xác định xem nơi đó thật sự có mạch khoáng Dương Nguyên Thạch hay không!”
Hít sâu một hơi, trên khuôn mặt dữ tợn của Lôi Báo dần thu liễm lại, nhưng thanh âm kia lại như gió rét tháng chạp, lạnh băng thấu xương.
“Mặt khác, chú ý nhất cử nhất động của Lâm gia, nếu như bọn họ có hành động chuẩn bị đi Viêm Thành, lập tức thông báo cho ta!”
“Dạ!”
Nghe vậy, Lôi Phích cùng với những phần tử trọng yếu khác của Lôi gia đều vội vàng cung kính đáp ứng, chợt liếc nhau một cái, cũng không lưu lại thêm nữa, từ từ thối lui ra khỏi phòng nghị sự.
Sau khi mọi người thối lui ra khỏi thì đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, Lôi Báo cùng với sắc mặt âm lãnh đang ngồi trên ghế, một hồi lâu sau, mới có tiếng lẩm bẩm âm tàn vang lên.
“Lâm Chấn Thiên, Lâm gia ngươi đã có ý muốn chết, vậy cũng đừng trách Lôi Gia ta lòng dạ độc ác rồi!”
***
Kể từ sau khi thuận lợi trở về từ Viêm Thành, trọng tâm của Lâm gia được chuyển dời đến mạch khoáng Dương Nguyên Thạch ở Thiết Mộc trang, mà cái loại chuyện khai thác thế này, Lâm Động cũng không giúp được gì nên phần lớn thời gian đều dồn vào việc tu luyện.
Tu luyện hiện giờ của hắn chủ yếu chia làm ba loại, Nguyên Lực, võ học và một loại mới liên quan đến tinh thần lực.
Thực lực bây giờ của Lâm Động dừng ở Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ, tình trạng này giống như là chỉ cần một lần tinh tiến nữa là có thể tiến vào Thiên Nguyên Cảnh, nhưng thực tế và tưởng tượng chung quy vẫn có chênh lệch cực lớn, trong khoảng thời gian một tháng từ sau khi Lâm Động trở về từ Viêm Thành, tuy nói lúc tu luyện cực kỳ chăm chỉ, hơn nữa còn có nhiều Dương Nguyên Đan phụ trợ, nhưng mà cảm giác đột phá vẫn còn xa xa không thấy, một bước nho nhỏ đó phảng phất như một cái khe trời, đem mọi thứ ngăn trở bên ngoài.
Đối với cái loại tiến triển này, Lâm Động mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không lo lắng, Thiên Nguyên Cảnh vốn cũng không phải là dễ dàng tiến vào, không ít người dừng ở bước này đến mấy năm thời gian, đều là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, hắn muốn có được thành quả trong một tháng thời gian ngắn ngủi này cũng có chút suy nghĩ hão huyền quá mức rồi.
Về phần nắm vững võ học, Lâm Động cũng càng ngày càng lô hỏa thuần thanh, về phần bản không hoàn chỉnh của Kỳ Môn Ấn kia, hiện giờ hắn đã có thể thi triển ra Đệ Nhị Trọng tương đối dễ dàng, thậm chí, ngay cả Đệ Tam Trọng thì hắn cũng bắt đầu tìm tòi ra, lấy thực lực Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ của hắn cũng miễn cưỡng cung cấp đủ Nguyên Lực để Thạch Phù hoàn thiện Kỳ Môn Ấn đệ tam trọng.
Tu luyện Nguyên Lực và võ học đều tiến bộ như cũ, chỉ có một điều khác biệt, đó là tu luyện tinh thần lực, một tháng thời gian ngắn ngủn, Lâm Động có thể cảm giác được một cách rõ ràng tinh thần lực vô hình trong đầu ngày càng mạnh lên, mà cái gọi là “Thần Động Thiên” tầng thứ nhất cũng được hắn thuận lợi luyện thành, hơn nữa cái tốc độ này cứ như nước chảy thành sông, cũng không hề có ngoại vật gì trợ giúp.
Mà đối với sự khác thường của tinh thần lực, ngay cả Lâm Động đều không thể không tin tưởng rằng trên phương diện này hắn thực sự có thiên phú khác người.
Trong lúc Lâm Động an tĩnh tu luyện như vậy, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt, hai tháng thời gian lại trôi qua.
Mà đến tháng thứ ba, bên trong Thiết Mộc trang lại tập hợp một đoàn xe còn có quy mô lớn hơn lần trước…
Lúc mà bên trong Thiết Mộc trang truyền ra động tĩnh, thì tin tức đó cũng theo một con chim ruồi mang đến trên vai của Lôi Báo ở trong Lôi gia.
Lấy ra mảnh giấy trắng thật nhỏ ở dưới chân chim ruồi ra, ánh mắt Lôi Báo khẽ đảo qua, khóe miệng cũng chậm rãi nhấc lên một vẻ âm tàn.
Last edited by baongoc; 03-09-2011 at 09:52 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 68: Hắc Long trại.
Dịch : Dracupi (A Cú)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
"Vận chuyển lần này, tất nhiên sẽ không dễ dàng như lần trước. Theo tin tức ta có được, lần chuyển Dương Nguyên Thạch này sợ rằng có phiền phức" trong một tòa đại sảnh của Thiết Mộc trang, Lâm Chấn Thiên sắc mặt ngưng trọng, nhìn đám người Lâm Khiếu, trầm giọng nói.
"Ừm? Chẳng lẽ là Lôi gia muốn xuất thủ?" Nghe được như thế, sắc mặt đám người Lâm Khiếu cũng hơi đổi.
"Hắc, cáo già Lôi Báo như thế nào dễ dàng xuất thủ như vậy. Theo tin tình báo ta có được, đối với nhóm Dương Nguyên Thạch lần này, ra tay hẳn là ‘Hắc Long trại’" Lâm Chấn Thiên cười lạnh, nói.
"Hắc Long trại?"
Cái tên này lọt vào tai, ở bên cạnh chân mày Lâm Động cũng không nhịn được cau lại. Chung qnah Thanh Dương Trấn khoảng một trăm dặm, có không ít thế lực đạo phỉ, mà cái gọi là "Hắc Long trại" kia, là tương đối nổi danh ở trong số đó. Bọn đạo phỉ này, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, hơn nữa nghe nói hai vị đương gia "Hắc Long trại" kia, cũng đều có thực lực Thiên Nguyên Cảnh. Hung danh hai người này tại Thanh Dương Trấn cũng là có chút vang dội.
"Hắc Long trại làm sao biết được chúng ta vận chuyển một nhóm lớn Dương Nguyên Thạch như vậy? Bọn họ hẳn là cũng hiểu được, Lâm gia ta cũng không phải là khúc xuơng dễ gặm" Lâm Khiếu nói. Dĩ vãng Lâm gia bọn họ cùng những thứ thế lực đạo phỉ này, từ trước đến giờ là nước sông không phạm nước giếng. Lần này Hắc Long trại làm sao đột nhiên đối với bọn họ xuất thủ?
"Hắc hắc, trong này sợ rằng không thể thiếu thủ đoạn của Lôi gia. Xem ra bọn hắn đối với hành động gần đây của Lâm gia ta, cũng sinh nghi a" Lâm Chấn Thiên cười lạnh một tiếng, nói.
"Ý của phụ thân là, Hắc Long trại kia đã bị Lôi gia giật dây?" Một bên Lâm Khẳng cùng Lâm Mãng sắc mặt cũng trầm xuống, nói.
"Lấy sự biểu biết của ta đối với Lôi Báo, hơn phân nửa là như thế"
Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt cũng là từ từ lạnh lùng rồi đứng lên. Hắn hơi chút trầm ngâm, nói: "Đoàn xe lần này vẫn như cũ, ta tự mình dẫn đội đi. Lâm Khiếu, Lâm Mãng hai người theo hỗ trợ, Lâm Khẳng trấn giữ Thiết Mộc trang, bản thân ta muốn nhìn xem Hắc Long trại kia thực có can đảm đối với Lâm gia ta xuất thủ hay không!"
"Dạ!" Nghe vậy, Lâm Khiếu cùng Lâm Mãng hai người cũng là lập tức đáp lại.
"Động nhi lần này cũng không cần đi theo, ở Thiết Mộc trang chờ là tốt nhất" Nói xong, Lâm Chấn Thiên lại hướng về phía Lâm Động nói. Chuyến này không thể không đại chiến một hồi, tuy nói hiện tại Lâm Động có năng lực tự bảo vệ, nhưng ở lại Thiết Mộc trang, hiển nhiên là an toàn hơn một chút.
Nghe được Lâm Chấn Thiên nói như vậy, Lâm Động cũng chỉ có thể gật đầu.
"Việc này không nên chậm trễ, hai người các ngươi nhanh đi chiêu tập nhân mã!"
"Rõ!"
Lâm Khiếu hai người gật đầu lần nữa, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài, sau đó trong trang, chính là truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, tiếng vang trầm thấp, tựa như mưa bão gió táp.
***
Đứng ở trên tường viện, Lâm Động nhìn đoàn xe mênh mông ra khỏi thôn trang. Sau đó trong ánh mắt của phần đông hộ vệ canh gác, mang theo bụi vàng ngất trời, hướng về phía cuối đại đạo lao đi.
"Hi vọng mọi người bình an"
Lâm Động khẽ thở ra một hơi, hắn có thể cảm nhận được không khí căng thẳng này trong Lâm gia. Trong bầu không khí này, coi như những tiểu đồng, sắc mặt cũng là trở nên ngưng trọng rất nhiều.
"Không cần lo lắng! Có gia gia ngươi tự mình dẫn đội đi, đám Hắc Long trại kia, cũng không dám động thủ!" Làm như biết lo lắng trong lòng Lâm Động, Lâm Khẳng ở bên, cười an ủi.
"Ừm"
"Hôm nay vừa lúc Lâm Hà, Lâm Hoành bọn họ đều ở Thiết Mộc trang, ngươi đi tìm bọn họ chơi đi. Những chuyện này, chúng ta sẽ giải quyết." Lâm Khẳng vỗ vỗ bả vai Lâm Động, sau đó quay đầu, quát khẽ: "Mọi người hãy mở to mắt cho ta. Gió thổi cỏ lay, lập tức báo động, bất kỳ người nào khả nghi, cũng không được cho vào bên trong trang!"
"Rõ!"
Nghe được tiếng quát Lâm Khẳng, trên tường viện cao chót vót liền vang lên đông đảo tiếng hô. Dưới ánh sáng chói chang từ mặt trời chiếu xuống, toàn bộ trang viên đều tiến nhập vào trạng thái đề phòng.
Lâm Động liền nhảy xuống tường viện, sau đó đi vào bên trong một mảnh sân huấn luyện. Nơi đó, Lâm Hà, Lâm Hoành cùng một đám tiểu bối Lâm gia, đang vây quanh, trong đó có mấy người đang luận bàn tỷ thí.
"Lâm Động ca!"
Nhìn thấy Lâm Động đi tới, lưng những thiếu niên kia đều thẳng tắp, hơi có chút hưng phấn kêu lên. Hiện tại địa vị Lâm Động trong lòng bọn hắn tương đối cao.
"Hừ, ngươi hiện tại uy phong nha!" Hai tay Lâm Hà chống eo thon nhỏ, đứng ở trước mặt Lâm Động, bĩu môi nói.
"Lâm Hà tỷ, ngươi cũng đừng giễu cợt ta chứ " Nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước mặt kia, Lâm Động không khỏi cười khổ, nói.
"Phốc!" Nhìn thấy bộ dáng Lâm Động, Lâm Hà cũng là không nhịn được cười một tiếng, giơ giơ cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, sau đó liền ngồi xuống trên tảng đá, nói: "Được rồi! Được rồi! Không đùa với ngươi nữa. Ngươi nói lần này gia gia bọn họ, sẽ không có chuyện gì chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, gương mặt của nàng cũng hiện lên một chút vẻ lo lắng. Không khí trong trang, nàng không thể không cảm giác được. Tuy nói ở bên trong gia tộc, cuộc sống được che chở, nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, cái loại thế lực tranh đoan này là tàn khốc đến bực nào.
Lâm Chấn Thiên bọn họ là trụ cột Lâm gia, nếu như bọn họ xảy ra vấn đề gì, gia tộc này lập tức sẽ sụp đổ mất. Mà đến lúc đó, coi như là muốn cầu một cái yên ổn, sợ rằng cũng rất khó làm được.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!"
Lâm Động trong lòng thở dài một tiếng, nhìn vẻ lo lắng trên gương mặt Lâm Hà cùng những thứ đồng lứa nhỏ tuổi này, môi hắn không khỏi mấp máy. Nếu là hiện tại Lâm gia có một gã cường giả Nguyên Đan Cảnh mà nói, sao còn có thể lo lắng những vấn đề này? Nói cho cùng, chân chính lực lượng, mới là tài phú ổn thỏa nhất.
Nghe được Lâm Động an ủi, sắc mặt Lâm Hà mới khẽ tốt hơn chút, sau đó cùng Lâm Động nói đến một ít sự tình đã phát sanh trong khoảng thời gian này ở Thanh Dương Trấn.
Khi Lâm Động cùng Lâm Hà trò chuyện một hồi lâu, Lâm Hoành cách đó không xa kia đột nhiên đi tới, hắn nhìn Lâm Động, chần chờ một chút, khó nhọc nói: "Lâm Động biểu đệ, lúc ta tu luyện một môn võ học, gặp một chút phiền toái, không biết ngươi có thể chỉ điểm một chút giúp ta hay không?"
Nghe vậy, Lâm Động cùng Lâm Hà đều giật mình, có chút kinh ngạc ngước nhìn Lâm Hoành ở trước mặt. Người này từ trước đến giờ đều có chút ngạo khí, không nghĩ tới hôm nay lại chủ động hướng Lâm Động thỉnh giáo.
"Lâm Hồng biểu ca nói gì vậy! Người một nhà giúp đỡ cho nhau là lẽ thường phải làm mà" trong khi Lâm Hà đang có chút lo lắng Lâm Động sẽ bởi vì hành vi Lâm Hoành trước đây mà không để ý tới thì cũng là không có ngờ tới Lâm Động khẽ cười, nói.
Nghe được lời nói Lâm Động hiền hòa như vậy, Lâm Hoành cũng có chút ít kinh ngạc, chợt khuôn mặt trở nên có chút đỏ. Hiển nhiên là đối với những hành vi ấu trĩ trước kia, cảm thấy có chút xấu hổ.
"Lâm Hoành biểu ca, ngươi hãy thi triển võ học tu luyện một lần đi"
Lâm Hoành vội vàng gật đầu, thối lui một bước, mới vừa bày ra tư thế thì Lâm Động đang ngồi ở trên tảng đá, chợt đứng dậy. Nụ cười trên khuôn mặt vừa nãy, giờ phút này trở nên âm trầm đáng sợ.
"Lâm Động, làm sao vậy?” Nhìn thấy hắn bất chợt biến hóa, Lâm Hà ở bên, cũng bị sợ hết hồn, nói.
"Có phiền toái lớn rồi!"
Lâm Động hít sâu một hơi, không còn kịp giải thích thêm gì nữa, đột nhiên xoay người, nhanh chóng chạy tới cửa chính thôn trang, cuối cùng nhảy lên tường viện. Ánh mắt trông về phía xa, chỉ thấy được phía cuối đại đạo, đột nhiên bụi vàng bay lên đầy trời. Tiếng vó ngựa ầm ầm hóa thành làn sóng rất nhỏ, khuếch tán mà đến.
"Đây là cái gì vậy?"
Ở phía sau Lâm Động, Lâm Hà, Lâm Hoành thậm chí Thanh Đàn cũng đi theo tới đây, bất quá khi bọn họ nhìn bụi vàng đầy trời kia, trong mắt bắt đầu xuất hiện vẻ hoảng sợ.
"Là nhân mã Hắc Long trại, chúng ta trúng kế rồi, mục tiêu của bọn họ không phải Dương Nguyên Thạch mà gia gia bọn họ vận chuyển, mà là Thiết Mộc trang!"
Trong chớp mắt, sắc mặt Lâm Động trở nên âm trầm, nắm đấm nắm chặt lại. Lần này, nếu làm không tốt, Lâm gia bọn họ sợ rằng sẽ nguyên khí tổn thương nặng nề.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 69: Đại nạn.
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Trên tường viện, khi đám người Lâm Hà nghe Lâm Động nói như vậy, sắc mặt bọn họ bỗng nhiên trở nên trắng bệch. Hôm nay cao thủ Lâm gia đều đã đi hộ vệ cho đoàn xe, hiện tại chỉ còn có một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh là Lâm Khẳng ở lại Thiết Mộc Trang mà thôi, vậy làm sao có thể ngăn cản Hắc Long trại?
Trong lòng của họ chứa đầy sự hoảng sợ, Lâm Khẳng nhanh chóng phóng lên trên tường viện, nhìn khí thế hung ác đang tiến tới mang theo bụi bặm đầy trời, khóe mắt hắn co quắp lại, chợt lớn tiếng quát lên: “Mọi người, đề phòng!”
“Bá bá”
Nghe được tiếng quát chói tai của Lâm Khẳng, bên trong thôn trang tức khắc chuyển sang trạng thái đề phòng, một số hộ vệ còn ở lại trong trang đều đã rút ra vũ khí, vội vã đi lên tường viện, khẩn trương nhìn chằm đám bụi màu vàng mỗi lúc mỗi gần kia.
Khi đám bụi màu vàng đến gần, một lá cờ màu đen hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của đám người Lâm Động. Ở trên lá cờ có hình một con Hắc Long uốn éo quanh co cố thủ, lộ ra một khí thế dữ tợn ác liệt.
“Quả nhiên là người của Hắc Long trại!”
Nhìn thấy lá cờ kia, đám người Lâm Động không nhịn được, tay nắm chặt lại.
“Xem ra đích xác là đã trúng kế, phụ thân có được tình báo kia ắc là do Hắc Long trại cố tình để lộ ra, làm cho Lâm gia phân tán cao thủ đi theo hộ vệ đoàn xe, trong khi bọn họ thật sự là đang nhắm vào lực lượng yếu kém nhất tại Thiết Mộc Trang!” Lâm Khẳng, thanh âm âm trầm, nói.
“Bây giờ phải tính sao đây?” Lâm Động hỏi, mắt nhìn đội nhân mã của Hắc Long trại. Lần này họ kéo tới hiển nhiên không phải là con số nhỏ, những người còn lại ở Thiết Mộc trang có thể cố thủ được sao?
“Trước đó ta đã báo tin cho Cuồng Đao Võ Quán, chỉ cần mình kiên trì một hồi, nhân mã của bọn họ sẽ tới trợ giúp” Lâm Khẳng nói.
Nghe vậy, Lâm Động lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lâm gia không phải là không có hoàn toàn chuẩn bị.
“Ha ha, Lâm Khẳng, chúng ta thật vất vả lắm mới tới được đây, không phải vừa thấy mặt là đã đóng sập cửa không cho chúng ta vào à?” Lúc trong lòng Lâm Động khẽ buông lỏng thì tiếng vó ngựa ùng ùng mang theo bụi bặm kia rốt cuộc chậm rãi ngừng lại ở bên ngoài Thiết Mộc trang, một tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền vào, sau đó hai con ngựa đen từ từ tiến lên, và ở trên lưng ngựa có hai người đang cỡi.
Người phía bên tay trái, thân hình khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, trên khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười thật thà hiền lành, nhưng chỉ có người quen thuộc hắn mới biết được, người này thủ đoạn rất ư là hung tàn và tàn nhẫn, danh tiếng Tê Phong Thủ Ô Sát không phải chỉ có hư danh.
Còn một người khác tương đối gầy gò, trên khuôn mặt không có gì đặc sắc ngoài những vết đao đan chéo đầy khắp nơi, hắn chính là đại đương gia của Hắc Long trại - Nghiêm Khoát.
Hai người cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau bọn hắn ít nhất cũng là hàng trăm nhân mã Hắc Long trại, từ từ khuếch tán ra, đao kiếm sáng loáng phản chiếu ánh sáng rét buốt, đây là cái loại không khí căng thẳng như đại chiến sắp bắt đầu, bao phủ lấy Thiết Một trang.
“Nghiêm Khoát, Ô Sát, hai đại đương gia của Hắc Long trại, quả nhiên đã đến đầy đủ.” Nhìn hai đạo nhân mã phía trước, trong lòng Lâm Khẳng cảm thấy nặng trĩu. Hai người này là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hàng thật giá thật, trong đó Nghiêm Khoát thậm chí cũng giống hắn, đạt đến trình độ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ.
“Nghiêm Soát, Ô Sát, Hắc Long trại các ngươi cùng Lâm gia ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, việc làm hôm nay không thấy quá đáng sao?” Lâm Khẳng phất phất tay, những dây cung trong tay đám hộ vệ Lâm gia ở trên tường đã căng sẵn sàng, rồi hắn xoay người quát lên.
“Hắc hắc, hai người bọn ta chẳng qua là nghe nói ở Thiết Mộc trang tựa hồ có bảo tàng lớn gì đó, cho nên mới tới muốn nhìn một lần cho biết, Lâm Khẳng huynh cần gì khẩn trương như vậy?” Nghiêm Khoát với bộ dáng gầy gò kia, cười nhạt, nói.
“Động thủ với Lâm gia ta, Hắc Long trại ngươi chỉ sợ cũng sẽ không sống được yên.” Sắc mặt Lâm Khẳng vào thời khắc này cũng trở nên có chút ảm đạm. Lâm gia hắn có bốn cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, nếu thật sự muốn diệt trừ Hắc Long trại, thì chuyện này cũng không phải là không thể nào.
“Nhân vi tài tử điểu vi thực vong (người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong - DG), chuyến đi này của bọn ta đã sớm nắm chắc trong tay, ta biết thực lực Lâm gia ngươi không kém, hắc hắc, bất quá đến lúc đó tự nhiên có người sẽ đối phó các ngươi. Còn hôm nay đây, những gì bên trong Thiết Mộc trang này, Hắc Long Trại ta trước hết sẽ cướp sạch một phen!”
Nghiêm Khoát cười quái dị một tiếng, đột nhiên trở tay rút ra trên lưng ngựa một thanh đao lớn, chân đạp nhẹ lưng ngựa, lập tức dữ dội quét ra Nguyên Lực hùng hồn ngưng tụ lên trên thanh đao to lớn, một đạo đao mang tức thì bổ xuống về phía cửa lớn của Thiết Mộc trang.
Nhìn thấy Nghiêm Khoát nói động thủ là động thủ, Lâm Khẳng giận tím mặt, thuận tay lấy ra một thanh trường thương, thân hình nhanh phóng ra nhanh như điện, ở giữa không trung đón đỡ một đao kia.
“Đang, đang, đang!”
Ở giữa không trung, tia lửa bùng nổ bắn ra, kình phong bộc phát ác liệt, hai người liền bị đẩy lui ra.
“Ha ha, thật thống khoái. Lâm Khẳng, bất quá hôm nay Thiết Mộc trang cũng chỉ có một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh là ngươi, ngươi có thể cản được ta nhưng không ngăn được những người khác. Ô Sát, dẫn người xông vào đi!” Nghiêm Khoát thân hình đứng trên lưng ngựa, cười quái dị một tiếng, lòng bàn chân một lần nữa đạp mạnh xuống, với lực lượng dũng mãnh đó, hắn trực tiếp đánh gãy bốn vó của con ngựa kia, sau một trận ngựa hý vang trời, con ngựa liền ngã ầm xuống đất.
“Ha ha, tốt, các huynh đệ, theo ta xông vào trong thôi!”
Khi nghe được lệnh, Ô Sát há cái miệng cười lớn, tay vung lên, xung trận tiên phong mang theo nhân mã của Hắc Long trại, đằng đằng sát khí xông vào Thiết Mộc trang.
“Tất cả hộ vệ Lâm gia, giết!”
Thấy vậy, Lâm Khẳng trong mắt hiện lên sát ý, quát một tiếng chói tai.
“Vèo vèo vèo!”
Ở trên tường viện, dây cung giương căng trong tay đám hộ vệ Lâm gia lập tức bung ra, tiếng xé gió vang lên đầy trời, những mũi tên hướng về phía nhân mã Hắc Long trại bắn tới, lập tức có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mùi máu tanh tràn ngập ở bên ngoài Thiết Mộc trang, nhân mã Hắc Long trại đằng đằng sát khí như không muốn sống cứ tiếp tục xông tới. Gương mặt Lâm Hà, người nắm đầu tiểu bối Lâm gia, trở nên tái nhợt, hiển nhiên đây là lần đầu tiên nàng gặp phải trường hợp như vậy.
Đối với cục diện này, Lâm Động thật ra biểu hiện tương đối bình tĩnh, những thời giờ tôi luyện cũng không phải không có hiệu quả, thấy máu và xác chết đối với hắn mà nói, cũng không có gì bài xích nữa.
Nhìn đội nhân mã của Hắc Long trại mỗi lúc mỗi đến một gần, Lâm Hà không khỏi sợ hãi, bất thần nắm chặc lấy cánh tay của Lâm Động, lúc này đây, hắn mới thực sự trở thành người tâm phúc.
“Đợi khi người Hắc Long trại xông tới, các ngươi hãy cẩn thận một chút. Thanh Đàn, ngươi mang theo Tiểu Viêm bảo vệ cho bọn họ” Lâm Động trầm giọng nói.
Nghe vậy, Thanh Đàn đứng bên cạnh, cắn nhẹ môi gật đầu. Nàng hôm nay, sau Lâm Động, là người tấn nhập Địa Nguyên Cảnh nhanh nhất, hơn nữa đích thân Lâm Động dạy cho nhiều võ học, nên bàn về thực lực, ngoại trừ Lâm Động, nàng được coi là người mạnh nhất trong đám tiểu bối.
Khi Lâm Động nhanh chóng phân phối, đội nhân mã của Hắc Long trại đã như thủy triều tràn tới ở bên ngoài đại môn của Thiết Mộc trang. Thấy vậy, Lâm Khẳng sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, vừa muốn ra tay thì một đạo kình phong phá không đánh tới, làm cho hắn phải vội vàng lui lại hai bước.
“Hắc, Lâm Khẳng, để ta cho ngươi thử bản lĩnh của ta!” Khi đối phương toan xông lên tường, Nghiêm Khoát cười hung tợn một tiếng, Nguyên Lực trên thanh đao ở trong tay bắt đầu khởi động, hóa thành từng đạo đao mang, vây chặc lấy Lâm Khẳng không buông.
“Phanh!”
Nơi cửa chính của thôn trang, Ô Sát nhảy dựng lên, hai bàn tay to bộc phát ra Nguyên Lực ba động hùng hồn, cuối cùng như một tảng đá nặng ngàn cân, hung hãn đập vào trên cửa lớn dày nặng.
“Phanh!” “Rầm!”
Tiếng cửa bị phá rớt xuống đất, đại môn của Thiết Mộc trang bị một chưởng của Ô Sát đánh mở toan ra, nhân mã Hắc Long trại như ngọn thủy triều tràn vào trong trang.
“Giết!”
Nhìn thấy người Hắc Long trại xông vào thôn trang, một số đầu lĩnh hộ vệ của Lâm gia lớn tiếng hét lên.
“Phụt!”
Song tiếng quát của những hộ vệ đầu lĩnh này vừa dứt thì một thân ảnh to con bạo phát xông tới, nụ cười ác độc trong mắt Ô Sát kia nhanh chóng khuếch đại, cuối cùng tay vung một chưởng trực tiếp đem đám người họ đánh bay đi, máu tươi phun xối xả.
Lấy thực lực Thiên Nguyên Cảnh của Ô Sát mà nói, thì ở chỗ này, căn bản giống như sói trong bầy cừu, mà cũng chính vì như vậy, sĩ khí nhân mã Hắc Long trại lập tức tăng cao, ánh mắt đỏ ngầu đối diện với hộ vệ Lâm gia ở bốn phía.
“Ha ha, một đám phế vật, muốn ngăn cản ta sao? Coi bộ Lâm gia bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi!”
Dùng thủ đoạn khốc liệt, trong nháy mắt đánh trọng thương mấy tên hộ vệ, Ô Sát liền ngửa mặt lên trời cười lớn, trên khuôn mặt lộ đầy vẻ khinh thường.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cái tên kia quá mạnh mẽ, phụ thân cũng bị hắn kềm hãm, nếu như không ai ngăn cản Ô Sát, căn bản chúng ta không ngăn được hắn!”
Nhìn vào tất cả, không người nào có thể ngăn chặn Ô Sát, sắc mặt bọn người Lâm Hà đều tái nhợt, nhưng khi nàng vừa dứt lời thì đột nhiên thấy được một người bên cạnh mình nhanh chóng lao ra, và mục tiêu đương nhiên chính là Ô Sát!
“Lâm Động!”
Nhìn bóng lưng thiếu niên kia, đám người Lâm Hà kinh hãi thốt lên, thậm chí ngay trong lúc Lâm Khẳng đang bị Nghiêm Khoát quấn lấy, sắc mặt cũng thay đổi mãnh liệt.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 70: Rung động.
Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
"Thình thịch!"
Nguyên Lực hùng hồn từ trong cơ thể Ô Sát bạo phát, một chưởng đem một vị Lâm gia hộ vệ trước mặt đánh cho hộc máu bay ngược về phía sau. Rồi sau đó một lần nữa nhe răng cười giơ bàn chân to lên, trong sự kinh hãi tột độ của người hộ vệ đó hung hăng mà đạp vào đầu hắn. Nhìn bộ dáng kia, nếu mà đạp trúng thì óc sẽ văng đầy bốn phía mất.
"Hưu!"
Song, khi Ô Sát sắp đạp một cước xuống thì một tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang lên. Hắn trở tay vung một trảo lên, một thanh mâu gãy bị hắn bắt được. Ô Sát ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở trước mặt hắn không xa, một thiếu niên thân hình có vẻ gầy yếu đang bình tĩnh mặt đối mặt mà nhìn chăm chú hắn.
"Hắc hắc, Lâm gia này thật đúng là không còn ai rồi sao? Ngay cả một tiểu tử chưa dứt sữa cũng dám phái ra, chẳng lẽ cho là ta sẽ nương tay hay sao?" Tiện tay ném thanh mâu gãy đi, Ô Sát một cước đem gã hộ vệ bên cạnh đá văng ra, sau đó nhe răng cười nhìn về phía Lâm Động.
"Lâm Động thiếu gia!"
Một số hộ vệ Lâm Gia chung quanh thấy thế vội vàng kêu lên, Tần Ưng và Lâm Động có duyên gặp mặt mấy lần cũng vội vàng mang người xông tới, đem bảo vệ Lâm Động ở phía sau.
"Lâm Động thiếu gia, mau chạy đi…! Tên Ô Sát này có thực lực Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ, chúng ta sợ sẽ không ngăn được hắn quá lâu!"
Nhìn những hộ vệ Lâm gia trước mặt đang liều chết bảo vệ mình, Lâm Động không khỏi khẽ mỉm cười. Nhưng hắn không theo lời mà lui về phía sau, ngược lại là chậm rãi tiến lên: "Tần Ưng thúc, ngươi dẫn người đi đối phó với những người khác của Hắc Long trại đi. Tên Ô Sát này, ta sẽ chịu trách nhiệm ngăn cản hắn"
Nghe vậy một đám hộ vệ Lâm gia cùng Tần Ưng nhất thời quá sợ hãi, đang muốn khuyên can thì đột nhiên phát hiện một cỗ Nguyên Lực hùng hồn từ trong cơ thể Lâm Động bắt đầu bạo phát.
"Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ!"
Cảm nhận được sự hùng hồn của cỗ Nguyên Lực này, đám người Tần Ưng một lần nữa cả kinh, không nghĩ tới lúc này mới không tới một năm, mà Lâm Động đã đạt đến trình độ này.
"Yên tâm đi! Ta không dễ chết như vậy đâu . . ."
Lâm Động nhìn về phía đám người Tần Ưng cười một tiếng, sau đó cũng không nói nhảm thêm, di chuyển bước chân trực tiếp dừng lại trước mặt gã Ô Sát lưng hùm vai gấu kia.
Địa Nguyên Cảnh mà muốn tiến vào Thiên Nguyên Cảnh, thì đúng là chuyện không dễ dàng gì. Cho dù đã trải qua khổ tu ba tháng, nhưng Lâm Động vẫn không có cảm giác đột phá chút nào.
Bất quá, tuy nói là không bước vào Thiên Nguyên Cảnh, nhưng cũng không phải nói Lâm Động hoàn toàn không thể nào cùng với Ô Sát đã đạt đến Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ này cùng đánh một trận. Nguyên Lực của bản thân hắn bởi vì hấp thu Âm Sát Khí đặc thù kia ở trong cơ thể Thanh Đàn, cho nên so với thường nhân vốn đã lộ ra vẻ bén nhọn, hơn nữa võ học luôn thần kỳ, muốn chống lại cao thủ Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ cũng không phải là điều vọng tưởng.
"Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ?"
Nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt, khuôn mặt dữ tợn của Ô Sát là hiện lên vẻ kinh ngạc. Bằng chừng ấy tuổi mà đã đạt đến loại trình độ như vậy, thì ra Lâm gia này vẫn luôn che dấu một thiên tài.
"Theo tốc độ tu luyện của tiểu tử này, sợ rằng nhiều lắm là chỉ trong vòng một hai năm thì sẽ tấn nhập Thiên Nguyên Cảnh, nói không chừng sau này còn có thể trở thành cường giả Nguyên Đan. . ." Ánh mắt của Ô Sát lóe lên, ngay sau đó sát ý bắt đầu trong lòng bắt đầu trỗi dậy. Hôm nay Hắc Long trại và Lâm gia đã hoàn toàn phá vỡ quan hệ, nếu mà sau này Lâm gia thật sẽ có thêm một cường giả Nguyên Đan Cảnh, thì đối với Hắc Long trại bọn hắn không thể nghi ngờ gì là gặp phải một tai hoạ ngập đầu.
Loại tai họa này, tốt nhất là phải nhanh chóng trừ đi.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt dữ tợn của Ô Sát lại càng phát ra sát khí nồng đậm. Hắn nhìn Lâm Động rồi cười một cách cỗ quái nói: "Mặc dù ta đã giết qua không ít người, nhưng đúng là chưa từng thử qua giết loại thiên tài như ngươi, không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ?"
"Phanh!"
Lời của Ô Sát vừa nói xong thì thân hình của hắn cũng ngay lúc đó mãnh liệt phóng ra, Nguyên Lực hùng hồn ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng vỗ về phía Lâm Động.
"Thuần Nguyên Chỉ!"
Đối mặt với công kích của Ô Sát, sắc mặt của Lâm Động cũng trở nên ngưng trọng, Nguyên Lực trong đan điền vào lúc này cấp tốc hội tụ, cuối cùng một đạo ánh sáng tựa như bạch ngọc từ hai ngón phóng ra, nặng nề đánh vào lòng bàn tay của Ô Sát.
"Thình thịch!"
Chỉ chưởng chạm nhau, Nguyên Lực ba động giống như gợn nước lan tràn ra, đem đá vụn trên mặt đất toàn bộ hất tung lên.
"Bịch..bịch…!!!"
Chỉ chưởng chỉ tiếp xúc trong chốc lát, nhưng thân hình Lâm Động lại lui nhanh mấy bước, sau đó mới mạnh mẽ ổn định lại. Mà Ô Sát thì bất quá chẳng qua chỉ là lui về phía sau nửa bước mà thôi, ưu thế của Thiên Nguyên Cảnh rõ ràng là điều không thể nghi ngờ.
"Tiểu tử này có chút gì đó cổ quái quá!"
Tuy nói chẳng qua chỉ lui về phía sau nửa bước, nhưng ánh mắt của Ô Sát từ từ trở nên âm trầm. Lúc trước giao thủ trong chốc lát, hắn rõ ràng cảm giác được Nguyên Lực của đối phương lộ ra một cỗ hơi thở cực kỳ âm hàn. Tia âm hàn kia vô luận là tràn đến chỗ nào trong cơ thể liền ăn mòn ở chỗ đó, nếu như trong cơ thể hắn không phải là đã sáp nhập Dương Cương Khí, chỉ sợ dưới tình huống ứng phó không kịp mà phải chịu thiệt một chút.
"Chậm sẽ sinh biến, trước hết giết hắn rồi nói sau!"
Trong mắt Ô Sát hàn mang chợt lóe, thủ chưởng vốn đang mở rộng vào lúc này lại bành trướng thêm một phần, Nguyên Lực hùng hồn bắt đầu cấp tốc chuyển động. Ngay sau đó lòng bàn chân hắn nặng nề đạp lên mặt đất, lực lượng cường hãn trực tiếp là đem mặt đất chấn nứt thành một cái khe. Còn thân thể của hắn lấy sự tá trợ của cỗ lực lượng này, cơ hồ chỉ trong chốc lát đã hiện ra trước mặt Lâm Động!
"Tê Phong Thủ!"
Thân thể to lớn của Ô Sát như một bóng ma bao phủ lấy Lâm Động. Một cỗ lực lượng đáng sợ bắt đầu bạo phát, hữu chưởng đột nhiên vung lên, trong sát na đó phảng phất như ngay cả không khí cũng đều bị xé thành hai mảnh. Tiếng xé gió bén nhọn “Ô...Ô…!” khuếch tán ra, làm cho sắc mặt những người đang quan chiến chung quanh kịch biến.
Tiếng xé gió chói tai quanh quẩn ở trong màng nhĩ của Lâm Động. Vào lúc này, hắn mới cảm nhận được một loại nguy cơ mãnh liệt. Hai mắt hắn gắt gao nhìn, ở trong hai mắt hắn một chưởng ấn trở nên lớn dần, cùng lúc đó Nguyên Lực chứa đựng bên trong đan điền cũng bị hắn điên cuồng điều ra, hướng về phía song chưởng mà tuôn đi dữ dội.
Đối mặt với loại hấp xả điên cuồng này của Lâm Động, đan điền của hắn rất nhanh xuất hiện tình trạng khô kiệt.
"Còn chưa đủ!"
Cảm nhận được sự khô kiệt của đan điền, hai mắt của Lâm Động nổi lên một màu đỏ. Hắn cắn răng một cái, ở trong lòng phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai quả Dương Nguyên Đan lúc trước đựơc giấu ở đầu lưỡi dưới, trực tiếp là bị cuốn vào trong cơ thể.
Theo hai quả Dương Nguyên Đan nhập vào cơ thể, dược lực tinh thuần cũng nhanh chóng khuếch tán ở trong người, đồng thời Lâm Động cũng đem Thanh Nguyên Công vận chuyển liên tục, không ngừng hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa.
Cứ như vậy dưới hai ống tay áo của hắn, Nguyên Lực trong lòng bàn tay của Lâm Động ba động càng ngày càng mạnh mẽ, hai tay nhanh như tia chớp biến ảo ra từng đạo ấn pháp phức tạp.
Kỳ Môn Ấn đệ nhất trọng,… Đệ Nhị Trọng!
Khi ấn pháp biến ảo đến thời điểm Đệ Nhị Trọng, trong mắt Lâm Động hiện lên một tia ngoan sắc, hắn không dừng tay mà tiếp tục biến ảo ấn pháp một lần nữa!
"Tiểu tử, chịu chết đi!"
Chưởng phong đáng sợ đột nhiên tràn tới, mà Lâm Động cũng vào thời khắc này đột nhiên ngẩng đầu lên, ấn pháp kia đang biến ảo cũng đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, hai tay hắn vẫn duy trì một đạo ấn quyết kỳ diệu mang theo một cỗ Nguyên Lực ba động dị thường cường hãn. Dưới ánh mắt chăm chú và hoảng sợ của đông đảo những người chung quanh, cùng với chưởng phong của Ô Sát, nặng nề chạm vào nhau!
Kỳ Môn Ấn đệ tam trọng!
"Lâm Động!"
Cách đó không xa đám người Lâm Hà nhìn thấy một màn này, nhất thời hét lên, sắc mặt trắng bệch.
"Ầm…Ầm…!"
Tiếng thét chói tai mới vừa vang lên thì một cỗ kình phong vô cùng cường hãn, lúc mới bắt đầu tiếp xúc đã bộc phát ra. Khắp nơi trên mặt đất đều là một tầng đá vụn bị bể nát văng tứ tán.
Quá trình va chạm hung hãn như vậy trực tiếp làm cho cả tràng diện đang hỗn loạn bỗng dưng tĩnh lặng. Thậm chí ngay cả Lâm Khẳng và Nghiêm Khoát đang giao thủ kịch liệt trên tường viện cũng lui về phía sau mấy bước, đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Động cùng Ô Sát.
"Đông!"
Ngay khi bọn hắn đem ánh mắt nhìn xuyên qua khu vực tràn ngập tro bụi kia, thì một đạo thân ảnh đột nhiên bay ra, cuối cùng nặng nề rơi trên mặt đất kéo lê thành một vết máu dài chói mắt.
"Phốc xuy!"
Đạo nhân ảnh kia vừa rơi xuống đất liền phun ra một ngụm máu tươi, tất cả ánh mắt mọi người trong nháy mắt ngưng tụ trên người của hắn. Sau đó cả tràng diện hỗn loạn trở nên yên tĩnh dần. Những ánh mắt kia trong chốc lát hiện lên vẻ không thể nào tin được.
Bởi vì, người trọng thương chật vật rơi xuống đất kia, không phải là Lâm Động như trong suy đoán của bọn họ, mà là Ô Sát nhị đương gia của Hắc Long trại!
Một vị Thiên Nguyên Cảnh cao thủ với hung danh hiển hách ở Thanh Dương Trấn, lại thua một cách thê thảm ở trong tay của Lâm Động!
Kết quả như vậy, không thể không nói là quá mức rung động rồi!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc