03-10-2012, 10:31 AM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 35.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Nhẹ đặt cái tách lên mặt bàn, ngước mắt xoáy sâu nhìn Bá Việt, thanh âm không nhanh không chậm mang theo hàn khí lại ngân vang:
“Bản Y chủ sẽ đòi lại nhiều hơn những uất hận và tủi nhục mà Diệp Tử Minh đã phải gánh chịu khi từ chối giải độc cho ái nữ của ngươi, Bá Ái Tuyền, chỉ vì để bảo vệ những nguyên tắc của Hoa Y quán.”
Giọng nói đặc biệt ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng không một ai có mặt tại hiện trường lại nghi ngờ khả năng thành hiện thực của lời nói ấy, kể cả phụ tử Bá Việt.
“Một sinh mạng Tử Minh đổi lấy sinh mệnh một trong 2 ngươi. Nhanh chóng quyết định đi.”
Mọi người đồng loạt rùng mình, cả người lạnh buốt, ánh mắt không thể dời khỏi người Bạch y nữ tử. Bá Việt và Bá Ái Tuyền, phụ tử sửng sốt trao nhau một ánh mắt, rồi chú mục nhìn lại Hoa Y chủ. Nơi tách biệt ấy, Bạch y nữ tử với ánh mắt dịu dàng sâu lắng không còn nữa, thay vào đó là con ngươi đen lạnh lùng đột nhiên bắn tinh quang bốn 4 phía, sắc lạnh, âm ngoan.
Bá Ái Tuyền nét mặt xám xanh run rẩy nhẹ tựa vào người phụ thân. Là nàng sao? Tại vì nàng mà Bá gia bị huyết tẩy? Vì nàng mà huyết tinh chảy tràn? Nhưng là… nàng đã làm gì? Bá Ái Tuyền hai chân mềm nhũn, cả người vô lực dựa hẳn vào người thân phụ, ngẩn đầu, ánh mắt tràn ngập thống khổ. Ông trời ơi, hãy nói cho con biết, con đã làm gì mà phải ‘trả giá đại giới’???
“Nhĩ hảo ngoan tâm.” Bá Việt bàn tay to vỗ nhẹ lưng ái nữ trấn an, cười lạnh, nghiến răng gằn từng tiếng. “Đó là lý do ngươi cứu Tuyền nhi?”
Bạch y nữ tử không đáp, mỉm cười dịu dàng, hai bàn tay xếp chồng lên nhau, mấy ngón tay khép chặt nhẹ đặt trên đôi chân bắt chéo nhau. Góc áo trường bào màu trắng nhẹ nhảy múa theo vũ điệu của nàng gió, tư thế ưu nhã của bậc quân vương, ánh mắt tràn đầy ý cười, tựa như mọi sự đều không thể chạy thoát lòng bàn tay nàng.
Hoa cung nhân cũng lặng im, khiếp sợ. Bọn họ chưa bao giờ biết, Cung chủ lại có lúc ngoan tâm đến vậy; lòng âm thầm thề thốt, sau này tuyệt đối không làm Cung chủ nổi giận. Hậu quả không thể nào đoán trước nhưng là cực kỳ mang phong cách riêng của Cung chủ và không kém phần tàn nhẫn.
Lại nói thêm, trên giang hồ, những nhân vật khét tiếng đều có danh hiệu riêng, ví như Huyết chủ của Huyết môn là Quái huyết, Tâm Yên Các chủ được gọi là Độc Ma Tâm, rồi thì Ma kiếm, Ma nữ… Duy nhất nhân vật nổi tiếng nhất võ lâm, Hoa cung chủ, lại chẳng có biệt danh riêng. Không biết là vì mọi người sợ hãi tự gán danh hiệu thì sẽ bị Hoa cung chủ ‘ghé thăm’ hay là vì không nghĩ ra danh xưng phù hợp??? Chỉ biết rằng, Hoa cung chủ, 3 chữ này đã trở thành cơn ác mộng của toàn võ lâm thiên hạ.
Giữa đại sảnh, bóng dáng hai người nương tựa vào nhau xiên vẹo đứng đó. Bá Ái Tuyền chẳng còn khí lực, riêng Bá Việt cái đầu ngọ ngậy không ngừng, liên tục ngó tới ngó lui tìm đường thoát thân. Con ngươi đen đảo tròn liên tục, trên trán một tầng mồ hôi bịn rịn, gương mặt không mấy thiện cảm của Bá Việt đanh lại, cố kéo dài thời gian nhưng y cũng chẳng biết làm thế được ích lợi gì? Có vẻ những việc làm lúc này chỉ là do bản năng sống còn dẫn lối mà thôi.
“Ngươi chắc biết rõ bản thân đang làm gì chứ?”
Cặp chân mày thanh mảnh nhướn cao. Hoa Y chủ có chút khó hiểu.
“Nơi này là ‘thánh địa võ lâm’. Hành động đêm nay của các ngươi sẽ khiến Hoa Y quán trở thành địch thủ của toàn võ lâm giang hồ. Không chỉ Danh môn Chính phái, các thế lực Tà phái cũng sẽ dốc sức quấy nhiễu Hoa Y quán. Bởi vì, Hoa Y quán đã là thế lực uy hiếp sự cân bằng của Chính – Tà.”
Lãnh âm bình thản nhẹ ngân vang: “Không sao hết. BảnY chủ sẽ xem thử ‘Minh chủ võ lâm’ đạt cân nặng bao nhiêu trong lòng người thiên hạ. Hơn nữa, đặc biệt lựa chọn nơi đây vì 2 nguyên nhân:
1- ‘Hữu thù vô báo phi quân tử.’ Tiêu diệt Bá gia sơn trang, trả thù cho mối huyết nhục là cách Hoa Y quán hành xử theo tiêu chuẩn của bọn người chính phái các ngươi. Bản Y chủ muốn biết sau đêm nay, liệu bọn chúng sẽ tỏ thái độ gì? Cái danh ‘chính phái’ kia liệu đáng giá mấy đồng?
2- Dứt khoát đánh thẳng vào ‘trái tim nhân sĩ giang hồ’, cũng chính là ‘thánh địa võ lâm’ này, Bản Y chủ muốn tuyên cáo với bọn chúng rằng: Hoa Y quán không phải là thế lực ai ai cũng có thể đắc tội.
Ngươi đã hiểu rõ?”
Tài sản của umizaze
Chữ ký của umizaze "Tôi mơ một giấc mơ. Tôi trở thành nữ chính trong chính tác phẩm tôi viết."
01-11-2012, 10:24 PM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 35.3
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Hảo cho lời cuồng vọng. Ngươi tin rằng một Hoa Y quán nho nhỏ có thể kháng cự sức mạnh cả võ lâm thiên hạ chăng?” Bá Việt cười lạnh.
Hoa Y chủ ngưng bắt chéo hai chân, thong dong đứng dậy. Một thân bạch y tràn đầy linh khí, mái tóc ngắn nhẹ vui đùa trong làn gió đêm mát lạnh, nụ cười chói lọi như nắng vàng mùa hạ, cái nhìn uy quyền của vị thần nắm trong tay vận mệnh tất thảy sinh linh, từ đôi môi hồng thắm nhẹ nhàng phun ra 8 chữ đảo điên thiên hạ mai này.
“Với ta, không có gì là không thể.”
Toàn trường tĩnh lặng. Hoa cung nhân ai nấy hốc mắt đỏ hoe, vài người len lén lau lệ nơi khóe mắt. Bọn họ đã không chọn nhầm chủ tử. Có một chủ nhân như thế, ‘hành sự quyết đoán, bản lãnh tự tin, ngạo khí ngút trời’, thân là thuộc hạ còn gì để nói ngoài 2 chữ: Tự hào.
Bên kia, Minh chủ võ lâm Bá Việt chấn kinh, thân người khựng lại, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, cả người run run, cơ mặt co giật, cặp mắt trống rỗng.
Những lời cuồng ngôn ấy, ta ước mơ một lần muốn nói. Ngạo khí ấy, ta cũng từng một lần muốn thử. Dù chỉ một lần… Mi mắt chớp chớp, cụp xuống, ngậm ngùi. Đáng tiếc… Ta lại chẳng đủ dũng khí. Bất chợt y ngước nhìn trời cao chỉ một màu đen ngự trị, ánh mắt đau đáu nỗi buồn sâu thẳm. Mang trong người năng lực của một thường nhân, không phải gánh chịu sự đố kỵ hay ganh ghét tài năng từ kẻ khác, liệu ta được trời cao ưu ái hay chối bỏ???
“AAAAAAAAAA……………..”
Bá Việt bất thần thét lớn. Hơn 40 năm với khát khao trở nên mạnh hơn, với tham vọng bước trên đỉnh cao quang vinh tột cùng đã khiến người thanh niên nhiệt huyết, thiện lương dần biến đổi. Làm nhiều đến vậy, bàn tay vấy nhiều máu tươi đến nhường ấy, rồi thì… Y được gì? ‘Minh chủ võ lâm’ – một cái hư danh? Hối hận sao? Câu hỏi này thi thoảng chợt lóe trong đầu suốt 10 năm ròng, và y chẳng thể xác định câu trả lời. Phải chăng chấp niệm của một người đến tận khi chết mới có thể hóa giải?
“Phụ thân!”
Bá Ái Tuyền có chút sợ hãi khi chứng kiến một con người khác đầy kích động của thân phụ hiền ái, gọi nhỏ. Bá việt hồi đầu trông ái nữ, cúi nhìn thương thế trên người, lại trông thấy sự tàn độc ẩn hiện bên trong con ngươi đen láy, sâu, thật quá sâu của Hoa Y chủ, ánh mắt phức tạp, tuyệt vọng ra quyết định.
“Nhớ sống tốt, Tuyền nhi!”
Trường kiếm sắc bén nhanh như chớp cắt đứt lớp da nơi yết hầu, dòng máu nóng hổi chảy tràn, đỏ thẫm trường bào, ngày một nhiều, nhiều hơn.
“KHÔNGGGGG!!!!!”
Bá Ái Tuyền gào to, lao vào giật trường kiếm ra nhưng đã quá muộn. Nằm trên sàn, Bá Việt ánh mắt thất thần nhìn về phía Hoa Y chủ cao cao tại thượng. Bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại gói gọn trong xiêm y màu trắng thuần khiết, thân hình mảnh khảnh tản mác khí chất khiến người khác đố kỵ, sự tự tin đong đầy nơi cặp mắt đen láy có hồn. Khóe miệng cong lên, Bá Việt mỉm cười chua chát có chút không cam lòng, mệt mỏi mang theo câu hỏi không lời đáp sang thế giới bên kia.
‘Liệu ta được trời cao ưu ái hay chối bỏ?’
Hoa Y chủ lãnh đạm nhìn tất thảy sự việc, bóng dáng cô tịch trông về phương xa mịt mù, hàn âm thanh thanh: “Chết không phải là điều xấu nhất có thể xảy đến. Tuyệt vọng mới là hố chôn con người ta. Và trong trường hợp này, kẻ sống mới là người phải chịu thương tổn lớn nhất.”
Ánh mắt nhàn nhạt quét nhanh nam tử trung niên nằm trên sàn nhà lạnh giá, âm giọng khó nén nỗi khinh thường: “Đến lúc chết, ngươi vẫn chỉ là kẻ hèn nhát. Thậm chí còn chưa từng thử tranh đấu.”
Lại hồi đầu nhìn Hoa cung nhân, Bạch y nữ tử lạnh lùng mệnh lệnh: “Tiến hành đi.”
Bá Ái Tuyền khụy ngã trên sàn, giương mắt đợi chờ sự việc sẽ tiếp tục xảy đến. Gương mặt tràn đầy nét kinh hoàng, cặp mắt muốn khép lại không cần trông thấy tất thảy mọi thứ, nhưng vô vọng. Con ngươi đen không tiếp nhận sự phân phó, trân trân mở lớn. Từng sự vụ một in sâu nơi đáy mắt. Chiếc miệng nhỏ nhắn với hai cánh hoa tái nhợt há to, không có thanh âm phát ra. Tuyến lệ dường như đã cạn chỉ trong một đêm, chẳng còn nước mắt chảy xuôi, một giọt cũng không. Bá Ái Tuyền, giờ đây, tựa như người vô tri vô giác. Trống rỗng. Tuyệt vọng…
“Hồi Cung chủ, mọi thứ đã xong.”
“Rút!”
Nơi đại môn hoa lệ, Tử Hoa dáng đứng nghiêng người, vầng trăng lãnh đạm soi sáng một bên khiến gương mặt có chút quỷ dị, nửa sáng nửa tối. Tà áo trắng thanh khiết phần phật trong cuồng phong bất chợt kéo đến, một thân bạch y phiêu dật, Lãnh Tử Hoa nở nụ cười ngạo nghễ, thanh âm đầy ma lực:
“Quên giới thiệu, chúng ta là HOA CUNG!”
Khoảnh khắc ấy, thân hình Bá Ái Tuyền chợt run nhẹ, cặp mắt vô hồn bùng lên ngọn lửa nhỏ, hai cánh hoa tái nhợt mấp máy không ngừng, như cố khắc sâu tận đáy lòng 2 chữ mà từ nay sẽ trở thành cơn ác mộng của nàng, 2 chữ giản đơn mà cả đời nàng chẳng có khả năng quên đi: “Hoa cung…Hoa cung…”
Trong bóng đêm dày đặc, bên dưới vầng trăng khuyết với sắc trắng nhàn nhạt, những thanh âm của Nữ thần Athena – Nữ thần báo tử – vang vọng. Nơi đây, từ thời khắc này đã chính thức đổi tên gọi.
Chỉ trong một đêm…
…‘Thánh địa võ lâm’ san thành bình địa.
Và rồi,
…Một vùng đất mới được sinh ra…
‘Vùng đất tử thần’!
Tài sản của umizaze
19-12-2012, 11:59 PM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 36
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Cung chủ, nữ nhân kia, cứ để vậy sao?”
Đêm khuya tịch mịch. Thi thoảng, vang lên tiếng xào xạc của đám lá vàng, lá khô cọ xát lẫn nhau. Một thân bạch y nhỏ bé, hiếu động, Lãnh Tử Kỳ nhảy lò cò, xoay vòng vòng tự vui đùa trên mảnh đất chỉ toàn lá rơi, lá rụng và lá khô, đâu đó vài cọng cỏ dại mọc xen kẽ, không xa phía bên phải là hàng cây lâu năm mục rỗng.
4 phía, chỉ một màn đêm thăm thẳm. Đoàn người bạch y lặng lẽ nhấc bước. Không, nói cất bước chưa thật chính xác, phải gọi là lướt nhẹ, bởi vì bên dưới hàng trăm đôi chân kia là đám lá khô trải dài, vậy mà một chút thanh âm cũng chẳng có, ngoại trừ thanh âm xào xạc tạo nên từ mấy bước chân nho nhỏ của thân ảnh bạch y nhỏ nhắn kia. Thanh âm nam tính bất chợt vang lên, xé rách màn đêm tĩnh lặng. Đám bạch y nhân, từ lúc rời khỏi Bá gia sơn trang, bụng ôm một mớ nghi vấn, tỷ như: Tại sao không nhổ cỏ tận gốc? Lẽ nào Cung chủ muốn vờn con mồi rồi mới từ từ nuốt chửng? Tỷ như, Cung chủ để tên Bá Việt chết quá dễ dàng, không giống tác phong hành sự thường ngày. Tự sát? Thật tiện nghi cho hắn. Rồi tỷ như, vì sao Cung chủ muốn khuấy động lớn vụ việc này? Tuy Diệp Y chủ chức tước có chút to, chung quy cũng chỉ là một thuộc hạ, đâu cần Cung chủ đích thân ra tay, lại còn chính thức lên tiếng xác nhận mối quan hệ giữa Hoa Y quán và Hoa cung? Thắc mắc ngập tràn, nhưng chẳng ai dám thử vấn một chút với vị Cung chủ cao cao tại thượng, bởi thế, vừa nghe Hoa cung phó Tử Phong mở miệng, lập tức, vô số đôi tai dỏng cao như những chiếc ăngten thu phát tín hiệu tự động, quyết không bỏ sót thanh âm nào, dù là nhỏ nhất.
Hoa cung chủ Lãnh Tử Hoa chân không ngừng bước, con ngươi đen vẫn phóng nhìn lưỡi liềm sắc bén lóe sáng giữa bầu trời đêm rộng lớn, càng tô điểm vẻ cô tịch của bản thân, thanh âm cực khinh: “Kỳ nhi, con cũng nghĩ thế ư?”
Thân ảnh bạch y bé nhỏ ngưng nhún nhảy, gương mặt xinh xắn đáng yêu ngẩn lên, bất chợt chạy ào túm lấy góc chéo tà áo Lãnh Tử Hoa cọ cọ, thanh âm non nớt cất lên: “Vạn vật trên thế gian không dưng tồn tại một cách vô dụng, không chút ý nghĩa. Quái vật xuất hiện là để anh hùng tiêu diệt. ‘Ác ma’ trỗi dậy đem tới cơ hội cho mấy ‘đại hiệp’ thành danh, mà ‘cầm thú’ tồn tại lại là động lực thúc đẩy nữ nhân vùng lên, vì một tương lai ‘nam – nữ bình quyền’.”
Nhận thấy một trận hít thở mạnh từ đám người xung quanh, Lãnh Tử Kỳ chắc mẩm 10 phần, đám này e rằng lầm tưởng ý nghĩ điên cuồng này xuất phát từ y, vì thế, nhẹ nhàng bổ sung: “Chẳng phải mẹ đã nói thế sao?”
Đám người bạch y, mắt trợn tròn sửng sốt rồi đồng loạt ong ong trong óc. Vì sao suy nghĩ của Cung chủ chẳng khi nào giống người bình thường? Cung chủ ơi, xin Người đừng làm hư Tiểu thiếu gia a, một Hoa cung chủ cũng đủ khiến thiên hạ này đảo điên. Triết lý kiểu gì mà ‘cầm thú’ tồn tại lại là động lực thúc đẩy nữ nhân vùng lên? Xưa nay, chẳng phải ‘cầm thú’ phá hư cuộc đời các thiếu nữ, dẫm đạp tương lai tươi sáng của nữ nhân? Mà khoan, lạc đề rồi… Trọng điểm phải là ‘Vạn vật trên thế gian không dưng tồn tại một cách vô dụng, không chút ý nghĩa’, như vậy, hóa ra Bá Ái Tuyền kia còn sống là vì còn có chỗ hữu dụng đối với Cung chủ? Cả đám Hoa cung nhân liếc nhau gật gù, thì ra, những lời Cung chủ nói đều ít nhiều có ẩn ý đằng sau, ‘Và trong trường hợp này, kẻ sống mới là người phải chịu thương tổn nhiều nhất’. Tên Bá Việt gây chuyện nhưng ái nữ của y mới là người gánh chịu tất cả. Đây là chân lý của câu ‘đời cha ăn mặn đời con khát nước’ ư? Sống gần 50 năm trên đời, lăn lộn chốn giang hồ hiểm ác, leo lên chức Võ lâm minh chủ, tâm cơ của y khẳng định không kém bất cứ ai. Với tư tâm ấy, y nhất định biết rõ người còn sống sẽ phải tiếp tục sắm vai một quân cờ của Hoa Y chủ, bởi vì, những kẻ dám khiêu chiến tôn nghiêm của Hoa Y quán không một ai còn sống; vậy mà, y trốn tránh, không dám đối mặt gánh lấy hậu quả, lựa chọn tự sát. Cung chủ nhận định không sai, đến lúc chết, y vẫn chỉ là kẻ hèn nhát.
Đi sát ngay sau Hoa cung chủ, Tử Phong suy nghĩ sâu hơn. Bá Ái Tuyền ngay từ đầu đích xác là một quân cờ. Nhưng, tại sao Cung chủ lại nói ‘Một sinh mạng Tử Minh đổi lấy sinh mệnh một trong 2 ngươi’? Lẽ nào Cung chủ biết một khi yêu cầu sự lựa chọn, Bá Việt kia nhất định sẽ tự sát? Nghĩ tới đây, Tử Phong lưng một trận mồ hôi lạnh, len lén liếc nhìn Hoa cung chủ đương sải bước đằng trước. Nhìn thấu tâm cơ, hiểu rõ tâm tư để đoán trước hành động của một người, rốt cuộc, năng lực Hoa cung chủ có thể sâu đến mức độ nào? Chuyện này, tất cả chỉ là một vở diễn??? Nhưng là, diễn cho ai xem? Và, còn những ai sẽ là diễn viên trong vở hí kịch này?
Vẫn theo bên cạnh Tử Hoa, Lãnh Tử Kỳ đôi mắt đen láy khẽ quan sát nét mặt của mẹ rồi cúi đầu chăm chăm nhìn đám lá khô dưới chân, đôi chân nhỏ bước đều đều, trí não bay xa với mấy ý nghĩ rối rắm.
Bản thân đầu sỏ khiến mọi người trí não loạn, tâm bất an vẫn thản nhiên bước đều về phía trước, không hề lên tiếng, dường như mọi chuyện chẳng liên quan gì tới nàng.
Làn gió đêm nhẹ bốc lên, mùi thảo dược thoang thoảng ghé mũi mỗi người rồi thoáng mất hút. Đương thẳng tắp hướng đằng trước đi tới, Lãnh Tử Hoa đột nhiên ngừng bước, ánh nhìn quy về phía hàng cây già cỗi. Bầu không khí ngưng kết. Lãnh Tử Phong, hàng chân mày dày hơn lá liễu tí xíu ở hai bên sáp lại gần nhau, là hắn. Mà Hoa cung nhân cũng dần phát hiện điều bất ổn, mấy trăm cặp mắt tập trung tại điểm khả nghi. Lúc này đây, đắm chìm trong mấy suy nghĩ nhức đầu, Lãnh Tử Kỳ không kịp thu bước, tông cái binh vào người Lãnh Tử Hoa, kêu nhỏ một tiếng ‘A’. Vươn tay nhu nhu cái trán, ngước mắt nhìn tình cảnh phía trước. Tâm điểm là 3 gốc cây to lớn trơ trọi hai ba phiến lá tòng teng, bàn tay Tử Kỳ nắm lấy tay áo xòe rộng của mẹ, mái đầu nhỏ ngẩn cao quan sát nét mặt, thấy ánh mắt kia thủy chung đạm bạc nhìn ‘trọng điểm’, mỉm cười, thanh âm lanh lảnh vang lên:
“Phụ thân định chờ Hoa cung nhân ‘thỉnh’ mới chịu ra gặp mặt?”
Soạt.
3 bóng hình hiện thân.
“Tham kiến Lãnh tiểu thư, tham kiến Thiếu chủ.” 2 bóng đen quỳ gối hành lễ, lòng âm thầm tính toán, Thiếu chủ Lãnh Tử Kỳ tuy chưa chính thức làm lễ ra mắt người của Tâm Yên Các nhưng chắc chắn sẽ nhanh chóng lấy họ Độc thôi, còn về Lãnh tiểu thư, thân là nương của Thiếu chủ, sau này có thể là Các chủ Phu nhân, mà nếu không phải thì cũng là Hoa cung chủ đại danh đỉnh đỉnh, có quỳ gối thể hiện chút tôn kính cũng chẳng phải vấn đề lớn.
“Ân.” Lãnh Tử Kỳ buông tay áo Tử Hoa ra, mái đầu nhỏ ngó nghiêng, âm thầm quan sát 2 người đi cùng phụ thân.
“Tham kiến Tâm Yên Các chủ.”
Phía Hoa cung nhân cũng đồng thời hành lễ, tuy không quỳ gối nhưng cung kính cúi đầu chào, trong bụng cân nhắc, đó là thân phụ Kỳ thiếu gia, là ứng cử viên cho vị trí Hoa cung chủ phu quân mai này, mà cho dù không được tuyển chọn thì cũng là Tâm Yên Các chủ, nhân vật thu hút sự chú ý của cả giang hồ và quan quân triều đình, được mọi người ‘ưu ái’ dành cho ‘những lời hay ý đẹp’ sau lưng, cúi đầu thi lễ cũng chẳng phải là vũ nhục.
“Hoa nhi.” Độc Cô Yên một thân hắc y như cũ, gương mặt băng sơn thoáng chút ôn nhu khi nhìn Lãnh Tử Hoa.
“Thỉnh không cần gọi thế. Xưng hô ‘Lãnh tiểu thư’ là ổn.” Tử Hoa không mặn không nhạt đáp lời.
“Tử Kỳ là nhi tử của chúng ta.” Ánh mắt mang ý cười dịu dàng, Độc Cô Yên nhắc nhở.
“Thì sao?” Tử Hoa cảnh giác hỏi lại, cảm thấy hình như có bẫy rập chờ nàng nhảy vào.
“Nàng không còn phù hợp 2 chữ ‘tiểu thư’.” Cả người vẫn toát hàn khí lạnh lùng, nhưng khóe miệng Độc Cô Yên hơi cong lên, phải quan sát kỹ lắm mới phát hiện gương mặt băng sơn xuất hiện một nụ cười trêu đùa.
Vẻ mặt hắc tuyến, Tử Hoa phản bác ngay: “Chưa thành thân thì vẫn được.” Trong lòng âm thầm mắng chửi tên đại ma đầu Độc Ma Tâm đổi tính thích đùa. Hắn đến đây làm gì a, không lẽ để gây sự với nàng?
“Nàng chưa thành thân?” Độc Cô Yên cố giữ bản thân bình tĩnh, âm giọng có chút run run, chứa đựng tới 8 phần hi vọng hỏi lại.
Lãnh Tử Hoa sửng sốt, hai cánh môi hé mở, miệng há to muốn nói nhưng rồi nhanh chóng ngậm miệng, đôi môi mím chặt.
Nếu chưa kết hôn thì Vĩ nhi có thể thành con trai nàng sao? Làm thế nào nàng lại có thể quên Yunho cơ chứ? Tuy chồng đã chết và tại nơi xa lạ này chỉ mỗi Tử Vĩ biết điều ấy, nhưng nàng cũng chẳng thể mặt dày bảo rằng chưa thành thân? Còn nếu bây giờ mở miệng chỉ có thể phun ra 4 chữ ‘ta là góa phụ’. Lưng Tử Hoa một trận ác hàn, ‘góa phụ’ nghe như đương gọi cái bà xồm xồm 50 tuổi nào đó… Ta không cần a, tuyệt đối không cần. ‘Bí mật làm nên người phụ nữ’, cứ vậy, im lặng không nói là vàng, vàng 4 số chín hay mạ vàng không cần biết, chỉ cần mỉm cười ưu nhã đứng đấy, rồi thì ai muốn nghĩ thế nào tùy họ.
Sau phút thất thần có chút xấu hổ, Tử Hoa nhanh chóng nở nụ cười thật ưu nhã, lấy lại bộ dạng thiên kim tiểu thư quét nhìn người chung quanh.
Trong khi đó, tâm Độc Cô Yên nhói đau dữ dội bởi một kết luận bản thân tự rút ra.
“Nàng đã có trượng phu!”
Xung quanh, mọi người lặng im dò xét nét mặt nam nữ diễn viên chính, ánh sáng từ vầng trăng khuyết chẳng đủ soi biểu cảm trên gương mặt hai người, nhưng là ai nấy cảm giác bầu không khí càng lúc càng quỷ dị không nói nên lời.
Mắt thấy tình hình không ổn, Lãnh Tử Kỳ vội vàng cứu nguy.
“Phụ thân sao lại xuất hiện nơi đây?”
“Nơi này có nàng.” Cặp mắt màu hổ phách chăm chăm nhìn nữ nhân bạch y trước mặt, Độc Cô Yên đáp nhanh, chẳng cần quanh co chối từ lý do thật sự có mặt ở đây.
“Ách…”
Lãnh Tử Kỳ ngóe khóe miệng một cái. Nam chính nói thế, nữ chính chỉ đứng đấy ưu nhã mỉm cười, bầu không khí lại trầm lắng lần 2.
“E hèm, con bảo phụ thân này, người có thể quay nhìn nhi tử chút sao? Nơi này không chỉ có mỗi mình mẹ.” Tử Kỳ nỗ lực cứu vãn bầu không khí nặng nề.
“Lúc nãy, ta đã nhìn con.” Độc Cô Yên ánh mắt vẫn chỉ chú mục trên người Bạch y nữ tử, mở miệng đáp.
Đây là tiết mục ‘hỏi xoáy đáp xoay’ hả trời??? Tử Kỳ quẫn bách, bàn tay bất giác giơ lên giật giật mấy sợi tóc tơ trên đầu, vẻ mặt vặn vẹo.
Bên ngoài, diễn viên quần chúng là đám Hoa cung nhân khóe miệng co rút, gương mặt đỏ bừng vì nén cười, nhìn thân ảnh nho nhỏ, lần đầu tiên cứng họng đối với một người, ngoại trừ đứng trước Hoa cung chủ. Tâm Yên Các chủ không hổ là phụ thân ‘tiểu hồ ly’ a. Vừa mở miệng liền phát uy, khiến ‘tiểu hồ ly’ có miệng mà không thể nói.
Bên kia, 2 diễn viên quần chúng thuộc Tâm Yên Các hồi hộp theo dõi vở diễn, thời điểm này 4 mắt chạm nhau, cùng chung ý nghĩ. Các chủ, Người là sư phụ.
Mà Lãnh Tử Phong vẫn đứng phía sau Hoa cung chủ, mắt dõi nhìn vở diễn, ngón tay trỏ phải cọ cọ chiếc mũi cao, đẹp của bản thân, cảm thán. Kỳ thiếu gia, vai diễn của Thiếu gia đã xong.
Giữa lúc vở diễn xem chừng chẳng biết tiếp tục thế nào thì nam chính lên giọng.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Nam chính đã mở miệng, nữ chính coi như cũng nể mặt, đáp lời.
“Chúng ta đã nói chuyện. Đối thoại tại Thanh Điểu lâu không có gì thay đổi. Nếu muốn gặp Kỳ nhi, cứ việc. Ta đi trước.”
Ngữ tất, Lãnh Tử Hoa tiến lên phía trước, vượt qua Độc Cô Yên, thân ảnh rời đi.
Nữ chính rời sân khấu, vở diễn kết thúc. Hoa cung nhân vội vàng đi theo Hoa cung chủ rời mảnh đất ngày càng nồng mùi thảo dược.
Khung cảnh an tĩnh trở lại, giữa bãi đất trống, 3 nam nhân cùng một nam hài dõi mắt nhìn đám người bạch y khoảng cách ngày càng xa. Làn gió đêm khẽ quất vào mặt, lành lạnh.
“Đi thôi Kỳ nhi, chúng ta tìm một nơi nào đấy nói chuyện.”
Tài sản của umizaze
25-01-2013, 12:10 AM
Việt tác gia
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 37
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Wow! Lục, chỉ một màu lục bao phủ. Mau nhìn nè, Cô Viễn.”
Nam nhân vận một chiếc áo xám tro bên ngoài trường bào màu lam kiểu thư sinh hay dùng, nét mặt thanh thanh rạng ngời, thân thước tám cộng với thân hình mảnh dẻ khiến dáng người đặc biệt dong dỏng cao, đương đứng dạng hai chân hình chữ V ngược, há hốc mồm nhìn tòa nhà trước mặt. Đột nhiên hồi đầu nhìn phía sau lưng, nam nhân hai tay bắt loa hét lớn.
Đặt mông trên mấy chiếc rễ to, dài, sần sùi, trồi lên khỏi mặt đất của gốc sồi già, Cô Viễn uể oải mở mắt, ngáp dài. Ầy, trời sáng rồi ư. Hàng mi dài rậm chớp chớp, ngón tay thô to dụi dụi nơi khóe mắt lấy nghèn, Cô Viễn quay đầu về phía người vừa đánh thức y bằng tiếng thét chói tai, có chút bực mình.
“Ta nói ‘đầu gỗ’ ngươi bao lần rồi, muốn người khác rời giường trong trạng thái tốt nhất cần phải ôn nhu một điểm.”
Cô Viễn vừa chuyển hướng thân mình, ánh mắt trực diện nhìn hướng Đông.
Phương Đông, nửa hình tròn vành vạnh như lòng đỏ trứng gà nhô lên khỏi rặng núi mờ mờ. Áng mây lửng lơ trôi phía trước nửa quả trứng, ánh hồng, trông như những cục bông mềm mại, đáng yêu.
Cảnh đẹp, ý thơ khiến tâm tình Cô Viễn tốt lên, bực bội thoắt cái bay mất hút. Dời tầm mắt xuống mặt đất, xa xa chừng 30 thước, gói gọn trong tầm nhìn, bên dưới mái hiên, 4 chữ bự chảng ‘Bá gia sơn trang’ vàng chóe nổi bật trên bảng gỗ màu vecni ngang 7 tấc, dài 3 thước, thu hút ánh mắt y. Nháy mắt 2 lần, dụi mắt 3 lần, tay phải véo mu bàn tay trái 4 lần đều thấy có chút đau, Cô Viễn há hốc mồm ngó địa phương từng được gọi là ‘trái tim của võ lâm’. Ông trời ơi, Ông đang chơi tôi à? Cô Viễn với cái miệng há lớn vừa đủ nhét quả trứng gà, cứng ngắt hoạt động cơ miệng, hút một ngụm khí, không thể tin một màn chứng kiến trước mắt.
Cái nơi mà mới hôm qua, à không, chính xác là trước chiều tối hôm qua còn lộng lẫy, tràn đầy sinh khí với 4 bức tường khảm đá tổ ong đỏ sống động bao quanh, hiện nhan nhản từng mảng lục sắc, những sợi dây leo chằng chịt bò quanh; nơi cổng chính tòa nhà, hai cột gỗ chống đỡ mái hiên là hàng dâm bụt với rất nhiều bông hoa sắc xanh hòa với đám lá mướt rượt quyện vào nhau uốn quanh thân gỗ đường kính 4 tấc, cao hơn 2 thước. Phóng tầm nhìn bao quát, tầng lầu dãy nhà giữa bên trong sơn trang nhô cao với kiến trúc tinh xảo giờ chỉ bao phủ bởi sắc lục ủ rũ, trông như bị thảm rêu bám chặt gần cả nửa thế kỷ. Phía ngoài sơn trang, bất luận là bãi cỏ non xanh um mấy mẫu hay hàng bạch đàn cao lớn vững chãi xếp hai hàng lối vào tòa nhà, đều thay bằng lục sắc ủ ê của rêu phong sắp tàn.
Không khí bao trùm chỉ có thể mô tả bằng 2 chữ: thê lương.
Thân hình bất giác đứng lên, Cô Viễn sải những bước dài, thẳng hướng sơn trang đi tới.
“Đẹp quá đúng không?” Nam nhân được gọi là ‘đầu gỗ’ vẻ mặt hí hửng, vội vàng khoe cảnh vật đẹp đẽ mà sớm nay hắn vừa phát hiện được với Cô Viễn.
Nhác thấy Cô Viễn chẳng thèm ngó hắn, chỉ một mực xăm xăm tiến gần cánh cổng Bá gia sơn trang, ‘đầu gỗ’ vội xoay người, bước nhanh dự định tiến vào sơn trang trước, trông như Amstrong đương phấn đấu đặt bàn chân đầu tiên lên mặt trăng vậy.
“Cô Tinh, ngừng!”
Cô Viễn bất thần quát, âm giọng dứt khoác, không nhìn ra nửa điểm đùa giỡn, khiến chân trái vừa nhấc lên, tay phải sắp đẩy cánh cổng của ‘đầu gỗ’ đột ngột dừng lại giữa không trung.
“Bế khí, không được tiến vào. Có độc!”
Lúc mới đầu nhìn tòa nhà, Cô Viễn đã ẩn ẩn nghi ngờ, thời điểm đặt chân trên thảm cỏ, mũi ngửi ra mùi thảo dược thoang thoảng phảng phất trong gió, cộng với trực giác đến 8 phần luôn nhận ra hiểm nguy tiềm tàng của bản thân, y hoàn toàn có thể khẳng định, Bá gia sơn trang tuyệt không thể tiến vào, nếu không muốn thăng thiên sớm.
“Nhưng ta vốn chẳng có khả năng trúng độc.” Miệng ương bướng cãi lại, dầu thế, Cô Tinh cũng nhanh chóng lùi xa, xoay bước ngược hướng với cánh cổng Bá gia sơn trang, cùng Cô Viễn song song xử khinh công phi thân, dùng mấy nhánh cây bạch đàn làm bàn đạp thoát khỏi vùng hiểm nguy.
Nhẹ đáp xuống vị trí cách sơn trang ước chừng 60 thước, Cô Viễn nheo mắt, một đạo hàn quang lóe qua, mấy ngón tay thô to bóp nhẹ vầng trán, cúi đầu trầm ngâm suy tư.
“Này, suy nghĩ gì vậy?”
“…”
“Cô Viễn, nói cho ta biết đi.”
“…”
“Nè…”
“Câm miệng!” Cô Viễn tức giận quát.
“Ô…ô… Các chủ ơi, Cô Viễn khi dễ thuộc hạ… ô…ô…” Cô Tinh giật mình giây lát, hoàn hồn, đột nhiên ngước nhìn hướng Tây khóc lóc, hai chân dẫm đạp mặt đất ăn vạ.
Bị ánh mắt sắc lạnh quét tới, Cô Tinh ủy khuất câm nín, lầu bầu. “Gì đây, quyền tự do khóc cũng chẳng có à?” Quá đáng! Ấm ức trừng mắt Cô Viễn hồi lâu, thấy y một mực phóng tầm mắt mông lung phía xa chẳng thèm ngó ngàng đến mình, Cô Tinh theo tầm mắt nhòm thấy một thứ không nên ngắm chút xíu nào. Lòng càng ủy khuất, bĩu môi giận dỗi, lầm bầm: “Đẹp chỗ nào vậy kìa? Màu đen hơn tí, khô hơn chút. Ài, phân ngựa nơi đây sao bằng phân con Hắc Bảo mã của Các chủ chứ?”
Buồn buồn, Cô Tinh nhấc chân đi loanh quanh, ngón tay nhàn rỗi chọt chọt một thân cây gần đấy.
RẦM!
Cô Viễn giật mình ngẩn đầu, chỉ thấy Cô Tinh mắt mở to đầy kinh ngạc, miệng há rộng khó tin, vẻ mặt ngơ ngác đáng thương, một cánh tay bất động giữa không trung, hai chân chôn chặt một chỗ thất thần. Trông tới thân cây bàng nằm dài trên đám lá khô, thân cao to, màu lục, những phiến lá đỏ đặc trưng đương lúc vào mùa đã chuyển lục sắc tự bao giờ.
“Ngươi lại gây chuyện gì đấy.”
“Oa, Cô Viễn, võ công ta thăng tiến. Thật sự, ngón tay chỉ mới chạm nhẹ thì cây bàng này đã nằm rạp trên đất.” Cô Tinh xoay người 180 độ, đối diện Cô Viễn, vẻ mặt không giấu sự hưng phấn dâng trào, khoe.
Cô Viễn lườm y một cái, hừ lạnh, bước chân tiến lại gần, ngồi xổm xuống. Ngón tay trỏ di di gõ gõ thân cây, xem xét hồi lâu.
“Tránh ra! Cây này bị ảnh hưởng của chất độc đã chết, nhìn bề ngoài xanh tươi tốt nhưng trong ruột mục ruỗng cả rồi.”
“Ngươi nói gì lạ thế, để ta xem nào.” Lăng xoăng ngó nghiêng, gõ nhẹ thân cây, Cô Tinh hơi ngạc nhiên. “Nó trúng độc thật này.”
Bất chợt, Cô Tinh như nhớ ra điều gì, vẻ mặt lo lắng nói: “Cô Viễn, trên đường đi ta thấy rất nhiều cây đều xanh như vầy. Chẳng lẽ chúng nó trúng độc hết?”
Ai đó, chút kiên nhẫn cuối cùng đã dùng hết, bạo phát thét.
“NGƯƠI ĂN GÌ MÀ THÔNG MANH QUÁ VẬY? CÓ THÔNG MANH CŨNG PHẢI NHƯỜNG MỘT CHÚT CHO NGƯỜI KHÁC CHỚ? HẾT ¾ CÂY CỐI ĐỀU CÓ LÁ XANH, THÂN XÁM, CHỨ KHÔNG XANH TOÀN THÂN, NGƯƠI TƯỞNG GẶP CÂY NÀO CŨNG XEM XÉT SAO? GIẢ DỤ NGƯƠI TẠI TRONG RỪNG THÌ THẾ NÀO? CHẲNG LẼ CẢ RỪNG CÂY ĐỀU TRÚNG ĐỘC?”
“Oa, tai ta đâu có điếc. Ngươi nói nhỏ ta cũng nghe được mà.” Vẻ mặt đáng thương hề hề, cặp mắt nâu sóng sánh những giọt nước trong suốt của Cô Tinh nhìn Cô Viễn chớp chớp van nài.
Cô Viễn có chút bất đắc dĩ, thở dài. “Thế ngươi đã hiểu chưa?”
“Không hiểu lắm. Vậy ngoại trừ những cây mà thân có màu tro, những cây toàn thân màu xanh kia, làm sao biết cây này xanh nhưng có độc, cây kia cũng xanh nhưng hổng có độc?”
Cô Viễn trợn trắng mắt trừng trừng Cô Tinh hồi lâu, thấy cặp mắt bắt đầu mỏi vì phóng to quá cỡ, nhưng người trước mặt vẫn một vẻ mặt ngây ngốc, y lắc lắc đầu. Tại sao bản thân ta phải phân cao thấp với loại đầu gỗ vậy kìa? Đầu óc có vấn đề chăng? Nguy hiểm, nguy hiểm quá, không khéo ta giống hắn mất. Cô Viễn vội quay lưng, tức khắc rời đi.
“Cô Viễn, ngươi chưa trả lời ta.”
“CÂM MIỆNG. SAU NÀY NGƯƠI ĐỪNG CÓ XƯNG LÀ HỮU HỘ PHÁP TÂM YÊN CÁC NỮA.”
“Tại sao?” Cô Tinh vội vã chạy vượt qua Cô Viễn, chắn phía trước, quyết tìm câu trả lời; vì y cao hơn người kia nửa cái đầu, mà Cô Viễn lại cúi gằm mặt lẩm bẩm gì đấy nên Cô Tinh đầu hơi nghiêng nghiêng cúi dò xét nét mặt, hỏi lại.
Cô Viễn bất chợt ngẩn đầu la hét. “NGƯƠI CÒN HỎI TẠI SAO À?” Vẻ mặt hung dữ, nói mà như quát vào mặt cái đầu gỗ chết tiệt, vừa thét vừa từng bước tiến tới khiến Cô Tinh sợ đến mức liên tục lùi về phía sau. “MUỐN TA ĐẬP ĐẦU VÀO KHỐI ĐẬU HŨ CHẾT ĐI NGƯƠI MỚI VỪA LÒNG? THÂN LÀ TẢ HỘ PHÁP, TẢ – HỮU LUÔN ĐẶT MỘT CHỖ, NGƯƠI NÓI XEM, NẾU NGƯỜI KHÁC BIẾT NGƯƠI LÀ HỮU HỘ PHÁP THÌ CHẮC CHẮN CŨNG TỰ ĐỘNG GOM TA VÀ NGƯƠI VÀO CÙNG MỘT NHÓM. ĐÃ RÕ CHƯA?”
Cô Tinh nhác trông cơn giận dữ bộc phát của người kia, thật sự không muốn chọc hắn tức giận hơn nữa, nhưng mà, tính của y là một khi cái gì đã thu hút sự chú ý thì quyết tìm hiểu tới cùng, nếu không tâm không yên, dẫn đến ăn không ngon. Mà nãy giờ, Cô Viễn quát văng cả nước bọt vào mặt y, nhưng thật sự y vẫn chưa hiểu gì hết. Tại sao từ chuyện cây trúng độc lại nhảy đến thân phận y, rồi từ thân phận y lại khiến Cô Viễn muốn chết? Tả – hữu đứng cạnh nhau là việc ‘kinh thiên địa nghĩa’. Mà tại sao dường như điều đó lại làm tăng cơn giận người kia a??? Nghĩ nghĩ, càng thấy cần phải hiểu rõ mới được, bởi vậy, Cô Tinh thủ thế lùi sau 2 bước, phòng hờ mớ nước bọt có nguy cơ văng trúng lần thứ 2, thành thật trả lời. “Ta vẫn không hiểu.”
“Ý TA LÀ TA KHÔNG CÓ NGỐC GIỐNG NGƯƠI.” Cô Viễn rống to, gương mặt đỏ au xem chừng cơn giận lớn phải biết.
Thật sự ‘cẩn tắc vô ưu’ mà. Đó, nước bọt lại văng tùm lum. Cô Tinh đắc ý nghĩ thầm.
“TA KHÔNG CÓ NGỐC GIỐNG NGƯƠI MÀ!” Cơn giận khiến Cô Viễn mất khả năng phán đoán, liền hiểu lầm ánh mắt đắc ý của Cô Tinh thành ánh mắt hoài nghi lời y nói, Cô Viễn cảm giác muốn khóc thét, tận lực vì bản thân biện minh.
Gặp trường hợp này, người khác sẽ vội vàng câm nín, chờ tí xíu lửa tắt thì mọi chuyện lại đâu vào đấy. Ngoặt nỗi, hết lần này tới lần khác, Cô Viễn đáng thương đụng phải ‘đệ nhất đầu gỗ’. Chỉ thấy Cô Tinh có chút ủy khuất, cố biện bạch: “Người ta không có ngốc, chỉ là hồn nhiên ngây thơ, Các chủ bảo thế.”
Hung ác trừng trừng đến nỗi con ngươi đen muốn rớt khỏi tròng, xoay người gầm hầm đi tới một thân cây gần đấy, hai tay vừa đụng nhẹ, cây bàng đột nhiên ngã cái rầm. Cáu giận, Cô Viễn dịch chân sang gốc cây kề bên, lần này y vươn 2 cánh tay, vận nội lực giữ thân cây không đổ xuống đất, cái đầu giọng binh binh vào đấy, dùng hết sức lực mà gào khóc:
“AAAAA….. CÁC CHỦ ƠI CÁC CHỦ, TẠI SAO NGƯỜI LẠI CHỈ ĐỊNH HẮN LÀM HỮU HỘ PHÁP? PHẢI CHĂNG CÁC CHỦ MUỐN CHỈNH THUỘC HẠ? NẾU VẬY, CỨ TRỰC TIẾP TỐNG THUỘC HẠ TỚI HÌNH ĐƯỜNG LÀ XONG. CÁC CHỦ, HẮN CỨ NHƯ VẦY HOÀI, CÓ NGÀY THUỘC HẠ TĂNG XÔNG MÀ NGỦM MẤT TOI…HU HU…”
Nhìn chỗ nát như cám do cái đầu cứng như thiết của mình tạo ra trên thân cây bàng, Cô Viễn quơ tay quẹt chút nước nơi khóe mắt, tâm tình vẫn chưa tốt hơn chút nào, bụng bảo dạ, hắn Cô Viễn khí lượng vô cùng lớn a. Cô Viễn không ngừng hít sâu, thành công làm hỏa dịu xuống, thầm nghĩ, thôi, mau quay về báo cáo tình huống nơi này cho Các chủ, sau đó trầm mình ngâm nước nóng gột rửa chuyện đau đầu hôm nay. Nghĩ sao làm vậy, Cô Viễn gương mặt âm trầm nhanh chóng rời đi.
Mà bên kia, tuy tình huống chưa rõ, nhưng biết là bản thân khiến người kia khó chịu, Cô Tinh thành thành thật thật đứng một bên, cố không gây bất cứ tiếng động nào. Giờ thấy Cô Viễn đi, y nhấc chân theo sát nút. Ánh mắt lơ đểnh nhìn, lại phát hiện thứ không nên ngắm ban nãy, y bặm môi, đắn đo, không biết có nên báo với người kia một tiếng, dù sao, Cô Viễn hổng thích thứ đó lắm, mà còn đâu chừng 10 bước chân hà.
“Cô Viễn.”
“Đừng nói.”
“Cô Viễn…”
“Nín ngay.”
“Cô…”
“Câm miệng.”
Bẹp.
Hai người lặng thinh. 4 mắt cùng quy về một điểm: bàn chân trái của Cô Tinh.
“Ngươi muốn nói gì?” Thanh âm bình tĩnh của Cô Viễn cất lên.
“Ta định nói phía trước có bãi phân.”
“Nói gì khác đi.”
Nghiêng đầu suy tư cả nửa ngày, Cô Tinh bật ra 2 câu. “Vậy ta nói, bàn chân trái của ngươi đặt nhầm chỗ rồi kìa. Nó đang nghiền nát bãi phân ngựa.”
Hít sâu…hít sâu…ta đại nhân đại lượng a…không giận…không nên giận… “MẸ NÓ, BỘ KIẾP TRƯỚC TA MẮC NỢ HẮN SAO?????”
Cô Viễn miệng văng tục, tay điên cuồng chưởng lực phát tiết lửa giận bằng cách đốn hạ hàng cây phía trước.
Bùm…Bùm…
Ngó một đống lớn gỗ vụn được bổ ngang dọc cùng kích thước xếp hàng ngay ngắn trên mặt đất, Cô Viễn ngờ ngợ, y có dùng lực đạo mạnh thế đâu? Âm thầm vận nội công kiểm tra, Cô Viễn chợt nhận ra cơ thể là lạ. Dòng khí trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng trào dâng, nội lực ‘Ma công bảo điển’ phút chốc tăng đến tầng thứ 6. Nguy rồi!
“MAU RỜI ĐÂY!” Cô Viễn hét lớn.
Hai người nhoáng cái tung người phi thân thục mạng rời nơi này càng xa càng tốt. Thân thể nhẹ hẫng lướt giữa không trung, gió vù vù bên tai, táp vào mặt khiến thần trí Cô Viễn thêm phần thanh tỉnh. Là Hoa cung! Trong mắt y xuất hiện một tầng sương mờ. Loại độc tố gì mà lợi hại tới vậy? Quá quỷ dị. Vị trí đứng của y cách sơn trang hơn trăm thước vẫn bị trúng độc, trong khi mũi chỉ ngửi được hương thơm thoang thoảng của thảo dược, gần với mùi trầm hương; mặt khác, biểu hiện trúng độc lại là nội công tăng vọt, mấy ai sẽ phát hiện ra điều này? Bất giác quay đầu ngó tòa nhà rêu phong bao trùm, không chút sinh khí. ‘Vùng đất chết’ ư? Chết tiệt. Không quan tâm sống chết của kẻ khác, chỉ cần tới gần Tổng đàn Minh chủ võ lâm, liền phải tử. Xem chừng Hoa cung chủ thực sự nổi giận. Trước mắt ngày càng mông lung, đầu óc choáng váng, cơ thể thoát lực, tứ chi khó có thể cất nhắc. Kiệt sức. Bóng tối ngập tràn. ‘Đầu gỗ, xin lỗi.’ Ý thức chìm hẳn vào không gian tối om bên trong.
“CÔ VIỄN!”
Cô Tinh nhanh như chớp lao tới đỡ người vừa chúi ngã trên mặt đất, hai tay run run vỗ vỗ bên má lay tỉnh, miệng không ngừng gọi: “Cô Viễn, ngươi làm sao vậy? Mau mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ, Cô Viễn.”
Sắc mặt Cô Viễn ngày càng tím, Cô Tinh vội dùng ngón tay trỏ nhẹ ấn kiểm tra mạch đập ngay cổ; mạch đập yếu dần, yếu dần… Hai tay hoảng loạn bế Cô Viễn lên, miệng lẩm bẩm. “Các chủ, phải tìm Các chủ. Cô Viễn, ngươi chờ.”
Tài sản của umizaze
Từ khóa được google tìm thấy
bach luyen thanh tien , dam mi xuyen khong , dam my xuyen không , dam my xuyen khong , dam my xuyen khong hai , dam my xuyen khong hay , dam my xuyen khong hài , dam my xuyen khong hoan , dam my xuyen ko hay , dam my xuyen viet , doc truyen lanh tu hoa , doc truyen luc y nu tu , hoa dao xuyen khong , hoa tu dang 4vn , hoang thuong lanh lung , lãnh tử hoa , lanh tu hoa , lanh tu hoa 4vn , lanh tu hoa 4vn.eu , lanh tu hoa chuong 44 , lãnh tử hoa , luc y nu tu , moi ng goi ta la xu nu , nam xuyên không , nhac hoa xuyen khong , tang thu vien , than tien xuyen khong , truyen lam y nu tu , truyen lanh tu hoa , truyen xuyen khong 4vn , truyen xuyen khong hoa , truyen xuyen khong hoan , truyenhixx xuyen khong , tuchangioi xuyen khong , xuyên không đông hoa , xuyen khong , xuyen khong 4vn , xuyen khong b c , xuyen khong chung dien , xuyen khong co dai hoan , xuyen khong cung dinh , xuyen khong dam my , xuyen khong lam y , xuyen khong lanh tu hoa , xuyen khong new , xuyen khong sang tac , xuyen khong truyenhixx , xuyen khong tu chan goi , xuyen khong tu la chi nu , xuyen khong tu sang tac , xuyen khong tuchangioi , yy xuyen khong 4vn.eu