“Ba tháng ? Chị xem em cũng không cần để ý ba tháng này, dứt khoát rời đi trước khi quá muộn, chị mở một quán cà phê cho em kinh doanh !” Vu Hàn hào khí vỗ ngực nói.
Chẳng qua là Đoạn Hựu Lăng lắc đầu mỉm cười.
“Hựu Lăng, em nên bết tiền đối với bọn chị căn bản là…”
“Không chỉ có vấn đề là tiền”. Đoạn Hựu Lăng cắt đứt lời chị, ngẩng đầu chậm rãi nhìn khắp quán “Em ở chỗ này làm việc hai năm, cũng ở đây hai năm, nơi này đối với em mà nói giống như là nhà, nói em rời đi lúc này thật sự là không nỡ”
“Vậy em định làm như thế nào ? Tiếp nhận yêu cầu vô lý của bọn họ sao ?” Vu Hàn vừa nói vừa chau lông mày lên.
“Em muốn thử một lần xem sao” Cô kiên định nói ra quyết định.
“Làm sao thử ? Chị không phải vừa nói quán kinh doanh quá tốt không thể tốt hơn nữa à, lúc nào cũng đông đúc không còn chỗ trống, ngay cả buổi tối đến lúc đóng cửa mà vẫn còn người bước vào, em nghĩ muốn kiếm lời gấp đôi như thế nào nữa chứ ?”
“Có thể kéo dài thời gian buôn bán”
“Kéo dài đến lúc nào ?” Vẻ mặt chị không tán thành ”Em làm việc từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, một ngày làm việc mười hai giờ còn chưa đủ sao ? Nghĩ đem mình mệt chết a ?”
“Chẳng qua thời gian làm việc dài chút mà thôi, công việc này cũng không đến nỗi mệt mỏi như vậy”
“Em lừa gạt người nào vậy ?” Vu Hàn tức giận phản bác “Mặc dù nơi này có một đầu bếp và hai sinh viên làm thêm giúp em làm việc, nhưng là đầu bếp chỉ để ý chuyện ở bếp, sinh viên làm thêm thì giống như yêu tinh, không cần biết quán bận rộn như thế nào, chỉ cần đến giờ nghỉ là đã không thấy người đâu, so với quản lý như em còn lớn hơn. Em đó, một ngày làm việc mười hai giờ, lao động không phí một phút đồng hồ, không mệt mới là lạ !!!”
“Em so với bọn họ tiền lương nhiều hơn, tự nhiên cực khổ một chút cũng không sao !”
“Cực khổ một chút, chị thấy em cực khổ một trăm lần cũng không dừng lại được !” Nhịn không được vừa nói vừa trừng mắt nhìn sinh viên làm thêm đang nhàn rỗi đọc tạp chí.
“Chị Vu Hàn !” Đoạn Hựu Lăng lắc đầu đưa tay vỗ vỗ chị.
“Em đó, chính là em thật quá tốt mới có thể ngay cả sinh viên làm thêm cũng khi dễ em”
“Đừng nói như vậy, hai đứa lúc bận rộn sẽ không như vậy, chỉ những lúc không vội vàng mới ngồi đọc tạp chí thôi”
“Em tính không nói cho hai đứa biết em quyết định làm như vậy, kéo dài thời gian buôn bán à ?”
Đoạn Hựu Lăng gật đầu.
“Em tính buôn bán đến khoảng thời gian nào ?”
“Khoảng trước mười hai giờ xem sao, nếu như không ảnh hưởng đến mọi người thì có thể kéo dài đến hai ba giờ sáng”
“Ba giờ ?! Em có phải muốn hai mươi bốn giờ không đóng cửa phải không ?!”
“Em có nghĩ qua, ngày nghỉ có thể làm như vậy” Đoạn Hựu Lăng thành thật gật đầu.
Vu Hàn nhìn chằm chằm cô : Mình là cùng con bé nói giỡn thôi, cũng không nghĩ tới là con bé có kế hoạch này thật.
“Hựu Lăng, em điên rồi sao ? Vậy em thật muốn đem mình mệt đến chết sao ?” Chị nghiêm trang hỏi.
“Chị Vu Hàn, em biết mình đang làm cái gì !” Cô chẳng qua là ôn nhu trấn an “Hơn nữa em đã quên nói cho chị một chuyện, lúc trưa bọn họ có tới đúng lúc quán đông khách nên nói sẽ cử một nhân viên của công ty tới giúp em, cho nên không chừng sau này em lại có nhiều thời gian nghỉ ngơi cũng nên”
“Em xác định bọn họ cử người tới giúp em mà không phải thế em hay là giám thị em sao ?” Chị một chút lạc quan cũng không có ngược lại càng thêm lo lắng.
Đoạn Hựu Lăng nghe vậy, nhất thời sửng sốt một chút, căn bản cô sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Chuông gió treo trên cửa vang lên khi khách đẩy cửa vào, Đoạn Hựu Lăng ở bên trong quầy ba ngẩng đầu lên, thấy có khách tới cửa thì mỉm cười chào hỏi một cách tự nhiên “Xin chào quý khách !”
Người đến mặc áo sơ mi trắng, quần jean, đi giày vải. Người đàn ông này vừa đẹp trai lại cao ráo, có một khí chất khác biệt, nhưng nếu anh ta thay đổi quần và giày thành quần tây cùng giày da vậy thì lại có một khí chất khác, một loại khí chất khẳng định có một vị trí tốt ở công ty cùng gu thẩm mỹ rất có phong cách.
Loại đàn ông này thật ra rất ít khi tới nơi đây dùng cơm hay uống cà phê, chẳng qua phần lớn bên cạnh còn kẹp theo một mỹ nữ, có rất ít người như anh ta xuất hiện một mình.
“Tiên sinh đi một mình sao ?” Cô mỉm cười hỏi.
Người đàn ông hướng cô nhẹ gật đầu một cái. Cô đang định quay lại quầy ba để thay anh ta tìm nơi ngồi, thì anh ta cũng tự nhiên đến bên quầy ba ngồi xuống, làm cho cô có chút ngây ngốc. Trừ khách quen cùng người quen, còn trong quán những lúc đông khách không có chỗ ngồi cũng rất ít người lựa chọn ngồi ở quầy ba.
Đại khái là trên mặt cô biểu hiện có chút kinh ngạc nên khiến anh ta nhướn nhướn mày nghi ngờ.
“Thật xin lỗi, bởi vì có rất ít người lựa chọn ngồi ở quầy ba nên tôi có chút kinh ngạc” Cô hướng anh giải thích “Không biết tiên sinh muốn dùng bữa hay uống cà phê ?”
“Cho tôi một tách Capuchino” Người đàn ông giọng trầm thấp chậm rãi mở miệng.
“Vâng, có cần bánh ngọt hay những thứ khác ăn cùng không ạ ?” Cô từ quầy ba lấy menu đưa cho anh ta.
“Không cần” Anh ta liền lắc đầu cũng không thèm liếc mắt.
Đoạn Hựu Lăng gật đầu, lấy lại quyển menu, rót cho anh ta một ly nước sôi sau đó mới pha cà phê.
Hương vị của capuchino được lựa chọn từ khoai môn tốt nhất, nó là kết hợp từ cà phê tinh lọc cùng sữa tươi nóng tạo thành một lớp dày đặc bao quanh cà phê, không ngọt ngào như đường mà cùng không quá vô vị, được rất nhiều người nghiện cà phê yêu thích.
Lúc pha cà phê cũng đồng thời chưng sữa tươi, trước để đường ở đáy tách mới để cà phê chảy vào, sau đó cho cà phê vào bình shake lắc cùng sữa tươi, cuối cùng cho một nắp khoai môn vào nữa là hoàn thành.
Đoạn Hựu Lăng đem tách capuchino bỏ vào trong khay cùng với một cái thìa rồi bưng đến đẩy ra trước mặt anh ta.
“Mời dùng”
Anh ta trước tiên uống một ngụm nước sau đó mới cầm tách cà phê đưa trước mũi ngửi một hơi thật sâu, để cho hương cà phê tràn đầy trong mũi, cuối cùng mới thở ra rồi hớp một cái. Tiếp theo anh ta nhắm mắt lại giống như cẩn thận cảm thụ cảm giác cà phê ở trong miệng.
Anh ta là một người phê bình ẩm thực ? Cô nhất thời có cái cảm giác này.
“Cà phê rất tuyệt” Một hồi lâu anh ta mới mở mắt ra không chút giả dối khen ngợi.
“Cảm ơn” Cô vẫn là mỉm cười.
“Chào cô, tôi tên là Thiệu Giác, là người công ty cử tới giúp cô” Anh ta đột nhiên hướng cô vươn tay.
Đoạn Hựu Lăng ngây ngốc sửng sốt một chút mới từ từ kịp phản ứng, nhìn anh ta hoài nghi hỏi “Anh là người công ty cử tới ?”
Thiệu Giác gật đầu, từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho cô.
Cô do dự cầm lấy mở ra đọc, chỉ thấy trên tờ giấy có dấu của công ty, chỉ đơn giản viết rõ Thiệu Giác là người tới giúp cô, cuối cùng còn có chữ ký của giám đốc.
Này coi là cái gì ? Cô nhăn đầu lông mày đem tờ giấy đọc lại lần nữa. Cô không đọc sót từ nào, quả thực trong thư không nói rõ chức danh cùng vị trí làm việc của vị Thiệu tiên sinh này. Này muốn cô đối đãi thế nào cho phải đây ?
“Thiệu tiên sinh…”
“Cô có thể trực tiếp gọi tôi là Thiệu Giác” Anh cắt đứt lời cô nói.
Đoạn Hựu Lăng nhẹ gật đầu. “Trong thư không nói rõ chức danh cùng chức trách của anh, không biết công ty sắp xếp thế nào ?”
“Nếu không để ý lời nói của công ty, cô muốn tôi giúp làm việc gì ?” Thiệu Giác nhún nhún vai đem vấn đề ném lại cho cô.
“Tôi phải biết anh làm được gì mới có thể quyết định”
“Cái gì tôi cũng biết”
“Tôi cần câu trả lời cụ thể”
“Việc trong phòng bếp, quầy ba, phục vụ, kế hoạch, kinh doanh, nghiên cứu sự phát triển, tuyên truyền tôi đều biết”
Đoạn Hựu Lăng lại càng hoài nghi, nếu quả thật như lời anh ta nói là cái gì cũng biết thì tại sao anh ta không tự mở tiệm làm ông chủ luôn đi, làm sao còn ở chỗ này đi làm kiếm tiền lương ?
“Cô không tin ?” Anh nhướn mi sau đó rời chỗ ngồi đi thẳng vào trong quầy ba, nhìn một chút đồ dùng trong quầy ba, ngay sau đó thuần thục nấu một tách trà hoa hồng.
“Uống thử xem” Anh nói
Thật ra thì không cần uống Đoạn Hựu Lăng cũng biết mùi vị như thế nào, bởi vì động tác của anh ta thuần thục, quá trình pha chế so với cô còn tỉ mỉ hơn. Vậy đại khái anh ta chính là đầu bếp chuyên nghiệp, qủa nhiên có khác.
“Tôi nghe nói trong ba tháng cô phải kinh doanh kiếm lời gấp đôi, cô có suy tính phương án gì chưa ?” Thiệu Giác tựa vào quầy ba nhấm nháp tách capuchino của anh.
Nếu công ty cử anh ta tới đương nhiên sẽ biết chuyện này cho nên Đoạn Hựu Lăng cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là có chút không thể tin được là anh ta thật tới giúp mình chứ không phải tới để thế chỗ của cô.
“Tôi nghĩ kéo dài thời gian buôn bán, cuối tuần thử phương thức buôn bán suốt hai mươi bốn giờ” Cô thẳng thắn nói cho anh ta biết.
“Đây cũng là phương pháp, nhưng dùng cách này để thu lời gấp đôi căn bản là chuyện không thể” Anh không chút lưu tình phê bình.
“Tôi biết” Đoạn Hựu Lăng trầm mặc khổ sở trả lời “Trừ làm như vậy tôi thật không biết nên làm thế nào ?”
“Cô thật thích công việc này như vậy, không làm không được sao ?” Thiệu Giác hỏi.
Cô yên lặng trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng.
“Quán này mặc dù chưa từng thuộc về tôi, nhưng là nơi này hết thảy cũng là tôi cùng chị Tần…” Cô ngừng lại giải thích.
“Cô Tần…” Anh nói thẳng.
“Tôi biết cô ấy là bà chủ trước đây của quán”
Cô gật đầu “Tất cả nơi này đều do chúng tôi bàn bạc thảo luận, bố trí ra từ lúc quán bắt đầu buôn bán cho tới bây giờ, nó giống như con của tôi. Không có người mẹ nào lại nỡ rời xa con của mình” Cô không muốn xa rời nhìn một lượt trong quán, chầm chậm nói cho anh ta biết.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ toàn lực cứu giúp cô, chúng ta không có khả năng khiêu chiến nhiệm vụ này sao ?” Anh như có suy nghĩ nhìn cô một lát mới nói.
“Anh nguyện ý giúp tôi ?” Cô có chút kinh ngạc hỏi.
“Tôi đến nơi đây mục đích không phải là giúp cô sao ?” Anh hỏi ngược lại cô.
“Nhưng tôi cứ cho là…” Cô muốn nói lại thôi
“Là sao ?”
“Không có gì” Cô lắc đầu.
“Hợp tác là phải tin tưởng lẫn nhau, tôi hy vọng giữa chúng ta không có phòng bị, với đối phương không có bí mật” Anh hai mắt trong suốt sáng ngời yên lặng nhìn cô.
“Thật ra thì cũng không có bí mật gì” Cô nhỏ giọng nói “Tôi chỉ nghĩ công ty trao cho tôi một vấn đề nan giải thì cũng không tự nhiên cử người đến giúp tôi, cho dù có người đến thật thì cũng là giám sát hoặc thế chân tôi” Cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Có lẽ bọn họ làm như vậy cũng không phải là làm khó cô, ít nhất tôi cũng chưa nghe qua giám đốc nói sẽ cử người thay chân cô” Trên mặt Thiệu Giác mang tươi cười thân mật nhìn cô.
“Là sao ?” Đoạn Hựu Lăng kéo nhẹ môi dưới, như có điều suy nghĩ nhẹ hỏi “Vậy bọn họ làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì ?”