Dịch: Ốc rạ.
Biên: Thần nam.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Diệp Quân Sinh cũng không phải loại người tính cách tỉ mỉ, nghiêm túc, mà hoàn toàn ngược lại, hắn là loại người luôn nhìn về hướng mặt trời .Ở đời trước, hắn thích nhất là Châu Tinh Tinh và các bộ phim của anh, khá là chịu ảnh hưởng của tư tưởng "Vô li đầu". Chẳng qua là do xuyên qua thời không, đi vào một thế giới hoàn toàn khác, bởi vì các nguyên nhân như lai lịch, hoàn cảnh, tính cách tất nhiên bị kiềm hãm, đây cũng là một loại tự bảo vệ bản thân.
(Vô li đầu : Phong cách phim của Châu Tinh Trì nên có thể dùng tên này gọi Châu Tinh Trì. Chỉ một người khi làm việc hay nói chuyện đều khiến người ta khó hiểu, nói chuyện không có trọng tâm, ngôn ngữ và hành vi không có mục đích rõ ràng, lời nói cử chỉ thô lỗ, nổi giận lung tung, nhưng không phải không có đạo lý.)
Nếu mà thể hiện ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta cho là phần tử dị đoan rồi đến xử lí.
Dần dần quen thuộc với tư tưởng nhân văn nơi đây, cộng thêm sự hiểu biết, thế giới nội tâm mới từ từ thoải mái, thỉnh thoảng có thể bộc lộ ra vài phần tính cách thực.
Hắnmong muốn trở lại là chính bản thân mình, nhưng vấn đề quan trọng nhất chính là phải có đủ thực lực.
....
Ký Châu là một trong chín châu ở Thiên Hoa Triều, lãnh thổ vô cùng lớn. Theo tri thức của Diệp Quân Sinh, khoảng bằng hai tỉnh thuộc hạng trung ở kiếp trước.
Ký Châu Thành, là trung tâm của một châu, đương nhiên là được xây dựng vô cùng huy hoàng hùng vĩ. So sánh với Bành Thành huyện, quả thật là "đại vu" gặp "tiểu vu".
(đại vu kiến tiểu vu. Vu: nghĩa như bà đồng, thầy pháp. Nguyên ý là tiểu vu pháp thuật nhỏ, đại vu pháp thuật lớn, tiểu vu nhìn thấy đại vu thì không thể thi triển pháp thuật. Sau này dùng cho so sánh, ý chỉ xa tít tắp không thể bằng. Còn nhiều thông tin nhưng mình lười dịch, các bạn search 大巫见小巫 để tìm hiểu thêm)
Khi tiến vào thành Ký Châu, Diệp Quân Sinh rất có cảm giác như là kiểu "Kẻ nhà quê vào thành" bị kinh ngạc. Trong lòng hắn càng kiên định ý muốn chuyển đến đây, nếu cứ mãi vùi mình ở Bành Thành Huyện, thì có tiền đồ gì?
Xuyên qua thời không, mưu cầu của hắn không chỉ là ấm no. Con người mà không có lý tưởng, thì khác gì một người chết?
Sau khi vào thành không lâu, Diệp Quân Sinh và Giang Tĩnh Nhi tách ra. Giang Tĩnh Nhi muốn đi giao tiêu hàng, mà Diệp Quân Sinh lại muốn đi khoa cử viện Ký Châu để báo danh.
Lần này từ biệt, muốn gặp nhau sợ là phải chờ khi trở lại Bành Thành.
Trước khi chia tay, tiểu cô nương A cách cố ý chạy tới, dặn dò một lúc, đây là do Giang Tĩnh Nhi sợ Diệp Quân Sinh lần đầu đi vào một thành phố lớn, lạ lẫm, không xác định được phương hướng.
Diệp Quân Sinh lắng nghe liên tục gật đầu, sau khi xác định được hướng đi, liền vác lên cái bao, bước vào dòng người nhộn nhịp.
Ở phía sau, Giang Tĩnh Nhi nhìn theo bóng dáng gầy yếu của hắn mà có chút thất thần, chốc lát sau mới tỉnh lại, tự giễu cười : "Ta bị sao vậy?"
Nàng vội vã dẫn người đi giao tiêu hàng.
Về phần Diệp Quân Sinh, trước tiên hắn đi vào trong khoa cử viện, làm xong một số thủ tục cần thiết trước khi thi. Lúc này, ở đây cũng có một số thí sinh nơi khác đang báo danh.
Thi Viện, thí sinh là tất cả những ai thông qua hai cửa ải là thi Huyện và thi Phủ ở Ký Châu, cho nên số lượng không ít, quy mô đến trăm người.
Diệp Quân Sinh không có người quen, hắn không để ý đến người khác làm gì, làm xong thủ tục thì ra ngoài, rồi tìm được một nhà trọ tên "Bộ Vân khách sạn" ở gần đó.
Từ "bộ vân" này, có hàm nghĩa "Một bước lên mây", là điềm tốt. Vì vậy, những năm qua, đa số các thí sinh đều chọn trọ ở một gian phòng trong đây.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Khi mà Diệp Quân Sinh đến nơi này, thấy được lầu một có nhiều thí sinh thân mặc nho sam, đầu buộc văn sĩ cân (khăn), tụ tập tốp năm tốp ba, hoặc đang uống trà, hoặc đang uống rượu, chuyện trò tràng giang đại hải, không khí thật là sôi nổi. Bọn họ người thì vì đồng hương mà kết bạn, người thì nhận biết bạn cũ, người kết giao bạn mới, cũng không phải là ít.
Cái này gọi là nhân tình.
Ai cũng không biết chính xác sau kì thi này, người nào có thể một bước lên mây, đạt được công danh tú tài, ổn định được bước đầu quan trọng. Nhưng trước đó, cứ giao tiếp xã giao một chút cũng hông phải chuyện xấu.
Diệp Quân Sinh đang đói bụng, chuẩn bị ăn cơm rồi mới lên nghỉ ngơi, tìm được một cái bàn không có ai bèn ngồi xuống, gọi một đĩa mì thịt bò lớn.
Hắn ngẩng lên nhìn xung quanh, quan sát được nhiều khuôn mặt thí sinh, nhìn tuổi thì giả trẻ trung niên đều có, tóm lại là thanh niên ít, trung nhiên chiếm đa số, số ít là tuổi già, tóc đã muối tiêu, râu dài phấp phới, đủ tuổi để đến vai vế ông nội.
Nhưng tinh thần bọn hắn vẫn hăng hái như xưa, nhiều người không thi được công danh, dáng vẻ đều là chết không nhắm mắt.
Khổ luyện đọc sách thánh hiền là vì cái gì?
Có lẽ không ngoài hai chữ "công danh" mà thôi.
"Ha ha, người tham gia thi Viện năm nay, chiếm đa số lại là người bản địa Ký Châu, có tới hơn bốn mươi lăm người, gần như chiếm một nửa".
"Điều này đương nhiên, mấu chốt này không thể thay đổi. Phủ, huyện cấp dưới có mấy nơi thật khó coi, không có cả một người."
"À mà này, nghe nói năm nay Bành Thành Huyện đi ra một nhân tài, gọi là Diệp Quân Sinh, thi Huyện, thi Phủ đều đứng thứ nhất."
"Vậy cũng không có gì ghay, trừ khi thi Viện hắn có thể lại đứng đầu."
"Chà chà, ba kì thi đứng đầu vẫn là ít thấy,từ trước tới nay Ký Châu của chúng ta, có thể tính đến nay mới có một người thôi."
"Quách Nam Minh sao?"
"Ngoài hắn ra còn ai."
"Thế nhưng nghe nói năm nay hội thơ Đạo An , Quách Nam Minh chính là bị Diệp Quân Sinh một kẻ không danh tiếng gì áp chế. Nghe nói, Quách Nam Minh còn tức giận đến ói ra máu."
"Thật sao? Sao ngươi biết?"
"Khà khà, sức khỏe Quách Nam Minh vốn không tốt, lại là người cực kỳ ngạo mạn, vốn tưởng rằng chiếm thơ khôi(đứng đầu hội thi thơ) dễ như trở bàn tay, không nghĩ đến lại xuất hiện Diệp Quân Sinh ? Đổi lại là ta, ta cũng hộc máu."
"Hội thơ hai người đều tham gia, ba hạng đầu đều viết từ, đều là "Niệm Nô Kiều", thật tình mà nói, Diệp Quân Sinh vượt xa những người khác, đoạt được thơ khôi không ai có ý kiến."
"Sao lại không ai có ý kiến, ngươi không nghe nói gì à? Sau đó cũng có thảo luận, không ít người đều cho rằng bài từ này lai lịch không rõ ràng, sợ là không phải do bản thân hắn làm."
"Đúng rồi, cũng thật là kì quái, Diệp Quân Sinh là người nơi nào, sao trước đây chưa từng nghe nói, chẳng biết tại sao mà danh tiếng nhanh chóng nổi lên."
"Chà chà, việc này nói đến thật có vài phần màu sắc truyền kỳ, hắn xuất thân vốn là dòng dõi thư hương (nhà gia giáo), nhưng mà gia cảnh lụi bại, bố mẹ sớm qua đời, tới đời hắn cũng chỉ lưu lại một phòng sách. Diệp Quân Sinh lại yêu sách như mạng , không có nghề nghiệp gì , lâu ngày thì thành một tên mọt sách. Buổi tối, nếu mà đèn hết dầu cạn thì bỏ ra ngoài mượn ánh trăng xem sách, đến khi không còn ánh trăng nữa mới thôi, còn ban ngày thì lại càng điên cuồng, nghe nói có một lần đi nhà cầu, vì không có giấy bản(giấy vệ sinh), lại luyến tiếc không dám xé sách, các ngươi đoán cuối cùng hắn làm thế nào?"
"Làm thế nào giải quyết?"
"Ngũ chỉ sơn thượng, tẫn kim hoàng hĩ." (dùng 5 ngón tay để ....)
Mọi người vừa nghe thế, lập tức cười vang.
Lại có người hỏi: "Hắn vùi đầu vào đọc sách, vậy ăn uống thì sao?"
"Hắn có một đứa em gái thật tốt, bớt ăn bớt mặc cũng phải cho hắn đủ no. Nhưng cuộc sống kiểu này, trước sau cũng không cách nào có thể duy trì lâu dài, khoảng vài năm bọn hắn đã nợ nần rất nhiều. Bọn chủ nợ không thể trì hoãn nữa, bèn đến nhà dọn sách trừ nợ."
"Tên mọt sách làm sao có thể đồng ý chứ?"
"Đương nhiên là không, vậy nên hai bên đã xảy ra xung đột , hắn bị đẩy ngã xuống đất, rồi hôn mê bất tỉnh. Mọi người đoán kết quả ra sao?
"Sau đó ra sao?"
"Cái này gọi là "Tái ông thất mã,yên tri phi phúc"(*) tên mọt sách bị đánh ngã, vậy mà thông suốt, những mê muội đều tiêu tán, vì vậy mới có sau này tham gia hội thơ đoạt giải nhất, đồng thời đứng đầu thi Huyện, thi Phủ."
(*)dịch nghĩa và sự tích Tái ông thất mã: 塞翁失馬
Tái: Vùng biên giới. Ông: ông già. Thất: mất. Mã: ngựa.
Tái ông là ông già vùng biên giới hai nước.
Tái ông thất mã là ông già ở vùng biên giới mất ngựa.
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: - Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ. Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: - Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: - Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung Nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống)
Nghe vậy, tiếng ồn ào bàn tán nổi lên.
Trong nhóm người này, ngươi một lời ta một câu, giống như đang thay nhau kể chuyện, nói đến mức mặt mày hớn hở, nghe đến say sưa, sôi nổi lạ thường, đủ thấy được "bát quái chi hồn hằng cổ trường tồn"(*).
(*)ý nói sự tò mò, khả năng 8 chuyện đời đời đều có,đâu đâu cũng có, không bao giờ mất, không bao giờ thiếu
Diệp Quân Sinh ở một bên nghe được thì dở khóc dở cười, không tiện nổi giận, càng không thể xả cơn giận ra ngoài, hô to một câu "Đại biểu thiên đạo chính nghĩa" đến tiêu diệt bọn người kia.
Lúc này chợt có một thí sinh đi tới , chắp tay thi lễ nói: "Vị huynh đài này cũng đến đây để tham gia thi Viện? Ta trông rất lạ mặt, xin hỏi quý tánh đại danh là gì?"
Diệp Quân Sinh mặc quần áo nho sinh, lại xuất hiện trong Bộ Vân Khách Sạn, tám chín phần là thí sinh đến dự thi. Hắn tuổi còn trẻ đã có thể thi đến bước này đúng là " có tiềm lực", hiển nhiên phải qua lại tốt một chút, từ lâu đã có không ít người nhìn lại đây.
Diệp Quân Sinh hoàn lễ, hờ hững nói: "Kẻ hèn này là Bành Thành Diệp Quân Sinh."
Lời vừa nói ra, trong nhà trọ ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch: Kukhoai.
Biên: Thần nam.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Sau khi Diệp Quân Sinh tự giới thiệu, bầu không khí trong khách sạn bỗng nhiên trở nên lúng túng. Cũng không lâu lắm, ngay lập tức có người phá vỡ thế bế tắc, lại gần còn muốn mời Diệp Quân Sinh đi du sơn ngoạn thủy một phen, khoảng thời gian cách ngày thi Viện khai mạc trước mắt chỉ còn có hai ngày. (=.=!)
Thế nhưng Diệp Quân Sinh lấy lý do "chuyên tâm ôn luyện", khéo léo từ chối từng người. Sau khi ăn xong mì, hắn xoay người lên lầu nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày thứ hai, sau khi xuống giường rửa mặt xong xuôi, hắn chuẩn bị sửa soạn đi dạo thành Ký Châu, tìm hiểu chút đặc sắc địa phương. Dù sao tương lai cũng sẽ trụ lại nơi này, cần thăm dò tình hình trước một chút để lót đường.
Nhưng mới vừa xuống lầu, hắn liền bị vây bởi một đám học trò, lao nhao nhốn nháo, rất niềm nở muốn mời Diệp Quân Sinh đi một chuyến đến Áp Tri Loan (hồ con vịt?) ở ngoại thành phía Đông.
Áp Tri Loan là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Ký Châu, nhất là văn nhân thi sĩ có đến Ký Châu, tất nhiên phải đến địa điểm này du ngoạn một phen.
Trong đó có một học trò, ngày hôm qua trong buổi chuyện phiếm nói đến mức khoái chí hớn hở, có thái độ càng rất tha thiết. Hắn họ "Hoàng" tên "Siêu" tự(*) "Siêu Chi", là nhân sĩ Đạo An Phủ, năm nay hai mươi tám tuổi, đã thi ba lần thi Viện, đáng tiếc đến nay cũng chưa qua ải: "Quân Sinh, việc hôm qua là do miệng ta quá bừa bãi, thế nên ngày hôm nay mới cố ý tới tạ lỗi với ngươi."
Diệp Quân Sinh hơi trầm ngâm lắc đầu, nói: "Không phải ngại, thật sự ta có chuyện quan trọng phải làm, cho nên không thể ra khỏi thành."
Thấy hắn kiên quyết cự tuyệt , mọi người không thể làm gì khác đành tiếc nuối rời đi.
Diệp Quân Sinh một mình đi trên phố, bởi vì không có bản đồ xem đường, đành phải đi hỏi người, đồng thời ghi chép lại. Loanh quanh một lúc, hắn cũng đã thăm dò được đại khái các trục đường chính trong khu vực thành Ký Châu, phác họa bản đồ đơn giản trên một tờ giấy trắng.
"A, tiểu thư nhìn kìa, là Diệp công tử."
Trên một tòa tửu lâu ngoài mặt tiền, chủ tớ Giang Tĩnh Nhi đang ngồi ăn cơm, tiểu cô nương A Cách mắt rất tinh, nhanh chóng nhìn thấy Diệp Quân Sinh đang đi ở phía dưới.
Giang Tĩnh Nhi cúi mặt nhìn xuống, thấy Diệp Quân Sinh thỉnh thoảng chặn người đi đường dò hỏi gì đó, hỏi xong, liền lấy bút ra viết viết.
Tên ngốc này đang hỏi đường sao?
"Tiểu thư, ngươi có muốn gọi hắn tới hay không?"
Giang Tĩnh Nhi lạnh giọng nói: "Không cần, ăn cơm xong thì ra khỏi thành về nhà."
A Cách ưm một tiếng, dường như có hơi tiếc nuối, lại hỏi: "Tiểu thư, ngươi thật sự sẽ không đi cùng chúng ta?"
"Không phải đã nói sao, ta phải đi đường thủy, đi qua bên kia của Đạo An Phủ."
Con mắt A Cách bỗng mở to: "Tiểu thư muốn xem vị Tạ đại hiệp kia."
Giang Tĩnh Nhi gật đầu, nói: "Không sai, hắn sẽ tới nơi đó ra tay hành hiệp trượng ngĩa, ở đâu có cái ác ở đó có hắn. Ta bởi vì sợ ngươi gặp nguy hiểm nên không mang ngươi theo đi cùng."
"Có thể đến lúc ngươi đến, hắn đã sớm đi từ lâu rồi."
"Không đâu, đối thủ lần này không phải chuyện đùa, người ta đồn rằng là một con yêu quái."
"A, yêu quái!"
Tiểu cô nương hỏi dồn: "Thế giới này thật sự có yêu quái sao?"
"Hi hi, có yêu quái có gì mà lạ thường, trên đời này vẫn có thần tiên đấy."
Nói xong, tâm tư Giang Tĩnh Nhi bồi hồi, lại nhớ tới lời nói của đại sư Liễu Không: vị gây trọng thương Bành đại thiếu gia hẳn là một vị thần tiên thuật sĩ. Chỉ tiếc cả đời sợ rằng cũng không có duyên gặp...
"Thần tiên?"
A Cách thè lưỡi trông rất ngạc nhiên.
Bất quá trong dân gian, sự tích thần tiên yêu quái đúng là có lưu truyền, rất nhiều người tin là thật mà không cảm thấy hoang đường.
"Thì ra là tiểu thư cất công đến xem dáng vẻ khí phái của Tạ đại hiệp hàng yêu trừ ma."
"Còn phải nói, hắn chính là thần tượng của ta."
"Nhưng nói qua nói lại, cái con yêu quái kia cũng không lợi hại cho lắm."
Giang Tĩnh Nhi mơ màng trả lời: "Chắc là rất lợi hại. Ta vốn cũng đâu biết... Cũng chỉ là trong lúc vô tình hỏi thăm được tin tức này, mới nghĩ tiện đường đi đến một lần."
Trên lầu, hai cô gái trò chuyện hớn hở, Diệp Quân Sinh dưới lầu đã đi khỏi. Chạng vạng, hắn mới đi về Bộ Vân khách sạn, bắt đầu tổng kết cả ngày hôm nay: theo tình huống trước mắt của mình, nếu đi theo con đường làm giàu bằng cách bán những phát minh cỏn con rất không ổn, đùa nghịch chút thường thức vật lý để thay đổi thế giới này quá là mơ mộng hão huyền. (hên thật ^^!)
Thế giới này, thế nhưng mà có thần tiên yêu quái, rõ ràng không phải là một vũ trụ tuân theo lịch sử truyền thống.
Nếu đã vậy, vẫn là cứ dựa theo lối cũ mà nhịp nhàng: bước thứ nhất, đó là đậu được công danh tú tài, vào trường công, mọi sự đều dễ tính. Bước thứ hai, đó là dắt muội muội lại đây, không thể để nàng làm những việc linh tinh, tìm cho nàng một công việc có mặt mũi.
Cái này hơi khó thực hiện, dù tới bất kỳ chỗ nào, người làm công vẫn luôn bị khinh bỉ, tốt nhất là tự mình buôn bán.
Vấn đề là mình có thể buôn bán cái gì?
A, đúng rồi, mình có thể mở một hiệu thư pháp, bán chữ.
Đây là một ý kiến không tồi, ngày đó ở nông thôn bán câu đối kiếm được khoảng tiền lời đầu tiên, coi như là kiếm rất ngon, tất nhiên có thể mở rộng phát triển, khai trương một cửa hàng.
Như vậy đã có một chỗ ổn định căn cơ lâu dài.
Tại Thiên Hoa Triều, nhu cầu tranh chữ không nhỏ, các loại bức hoành câu đối treo giữa phòng khách rất được người có tiền ủng hộ, coi như đem chút văn chương về nhà, dán lên, treo ở đó, coi như là người có văn vẻ.
Đương nhiên, địa vị danh tiếng tác giả có ảnh hưởng lớn đến giá cả.
Diệp Quân Sinh rất có lòng tin với chính mình, đương nhiên cũng không dám nói một chữ nghìn vàng, nhưng bán thu chút tiền đủ sống cũng không thành vấn đề, thế này đã đủ rồi, cho Diệp Quân Mi có một công việc thích hợp để làm mà thôi. Thuở nhỏ nàng cũng rất thích đọc thi thư (nói chung là thích đọc sách), chỉ vì sau này nhà nghèo nên không thể đến trường mà thôi.
Ăn "cơm nhão"(*) của muội muội nhiều năm, đây là lúc hắn phải nuôi lại muội muội.
(*)Nguyên văn: Nhuyễn phạn: ý chỉ người vợ (con gái) phải dùng thân xác (lao động) để nuôi chồng (con trai), mang nghĩa rất xấu.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, sắp xếp xong kế hoạch, cả người cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Cách làm người của Diệp Quân Sinh rất là thẳng thắn nhanh gọn, ngay ngày thứ hai hắn đã sớm ra khỏi cửa, đi khảo sát thị trường một phen. Hắn biết ở phía Đông thành Ký Châu có một con đường nhỏ gọi là "ngõ Mặc Hương" (mặc hương đại khái là chữ tốt, có lẽ vậy =.=!), cả khu này chỉ chuyên bán chữ, nếu có tiền có thể đến đấy mở một gian hàng.
Sau khi hỏi thăm, tiền vốn cần phải có năm quan tiền, con số này không hề nhỏ, mà nếu như mua hẳn một gian hàng, con số càng lớn, đại khái phải năm mươi quan tiền.
Yêu cầu tài chính vượt quá dự tính của hắn.
Bất quá vấn đề tiền bạc sau này giải quyết không muộn, vì trong lòng đã có tính toán, thi đậu thi Viện thì tính tiếp, không cần phải vội vàng.
Suy tính xong xuôi, hắn xoay người trở về khách sạn.
Lúc trở về khách sạn, bỗng nhiên thấy có rất nhiều người đông đúc nhốn nháo ở khách sạn, tiếng nói nhao nhao, có vẻ như có một nhân vật tai to mặt lớn đến.
"Diệp Quân Sinh đã về rồi!"
Một tiếng hô lớn, đoàn người tự khắc lùi lại thành một con đường
Diệp Quân Sinh chau mày, hắn không luống cuống, đi vào dứt khoát, ngay lập tức đã thấy bên trong đã có một thiếu niên đang ngồi ngay ngắn, thiếu niên mặc áo tơ tằm trắng tinh, dáng vẻ thanh thuần không nhuốm bụi trần. Khuôn mặt người này thanh nhã, thân hình có chút yếu đuối, giữa hàng chân mày toát ra một tia ngạo khí, nhìn qua như một đóa tuyết liên ngạo nghễ giữa nhân gian. Hắn ngồi ở đó, khiến người ở gần có một cảm giác trời sinh đã có khoảng cách.
Thiếu niên đang nâng một quyển sách, nghe được Diệp Quân Sinh đã tới, lúc này mới gấp sách lại rồi đứng dậy, nhìn Diệp Quân Sinh một lúc, nói nhạt: "Thì ra ngươi chính là Diệp Quân Sinh, tốt, rất tốt, hi vọng ngươi có thể đậu tú tài, vào trong Quan Trần thư viện, có như vậy ta mới không "tịch mịch".
Nói xong, hắn lại chắp tay ngạo nghễ rời đi, tựa như đã chờ chỗ này chỉ để nói với Diệp Quân Sinh những lời đó.
"Không hiểu nổi, ngươi tịch mịch quan hệ ta cái rắm, đi mà cả nhà ngươi tịch mịch..."
Hoàng Siêu Chi kia nhẹ nhàng lại gần, thấp giọng nói: "Quân Sinh, hắn chính là kẻ bị ngươi làm cho giận đến hộc máu, Quách Nam Minh."
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch: Kukhoai.
Biên: Thần nam.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Ngày chín tháng năm, thi Viện chính thức khai mạc, hình thức vô cùng nghiêm ngặt, các công tác phòng bị thí sinh gian lận khá là nghiêm cẩn.
Thi Viện tổng cộng hai tràng, một ngày thi một tràng, tổng cộng phải viết ba bài văn chương, cộng thêm viết mặc tả* một trang "Thánh huấn", toàn bộ những nhan đề trong đấy đều do thánh nhân sáng tác.
(*)mặc tả: dựa vào trí nhớ mà viết ra.
Giống như lúc trước, Diệp Quân Sinh thuận buồm xuôi gió viết văn rất trôi chảy không chút ngừng trệ. Ngày thứ hai đã hoàn thành xong tất cả, thời gian vẫn còn nhiều. Hắn ngồi thẳng, vận kiếm ý dứt khoát, mắt quan sát Cố học chính đang chủ trì cuộc thi.
Cố Học Chính, tự là "Tích Triêu", tuổi chừng bốn mươi, mặt chữ quốc (国), ba sợi râu dài. Người này trông rất nghiêm nghị. Nhìn hắn, Diệp Quân Sinh chợt nghĩ đến thầy chủ nhiệm nghiêm khắc ở trường trung học.
Học chính cả một châu, đại quan tam phẩm, là một chức quan rất lớn, ở đời trước tương đương giám đốc sở giáo dục. Bây giờ hắn muốn quan sát xem quan khí y ra sao.
Vù!
Một đoàn huyết khí lượn lờ hình cái chậu, hình dáng cũng không hoàn mỹ, có chút vết tích rời rạc. Từ đây có thể biết tình hình sức khỏe Cố học chính không có cao to cường tráng như bề ngoài.
Bên trong huyết khí có mạch văn, thô như thân que diêm, trông rất bắt mắt. Thời đại này quan văn cơ bản đều xuất thân từ tiến sĩ, không ít người là lão làng văn chương, viết được thi từ ca phú, văn chương như gấm vóc. Cố học chính có mạch văn cũng không kỳ quái.
Ồ, đó là...
Ngay tại lúc này, một đoàn ánh vàng hiện ra nhàn nhạt, hình dạng vuông vức bốn góc, một cái ấn nhỏ treo trên đỉnh đầu vô cùng linh động.
Từng tia từng tia ánh vàng tuy rằng nhàn nhạt nhưng trong đó dường như ẩn chứa một lực áp bách uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Xoạt!
Đột nhiên Diệp Quân Sinh cảm thấy hai mắt đau nhức, phảng phất như bị ánh mặt trời chói lọi chiếu vào, hắn vội vàng nhắm hai mắt, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy xuống.
Quan uy mạnh mẽ!
Cố học chính như cảm giác gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Quân Sinh bên này. Có vẻ như trong nháy mắt hắn mơ hồ cảm thấy có người nhìn lén mình.
Hơi hơi trầm ngâm, hắn đứng dậy đi xuống phía dưới.
Diệp Quân Sinh giơ tay vuốt mắt. Đến lúc này hắn đã tự kiểm chứng lời nói của Đại Thánh, quan khí có tác dụng phản phệ thần thông.
Đây là một loại cảm giác khó có thể nói rõ, hoặc là một dạng tinh thần lực, hai loại hình sức mạnh khác nhau dẫn tới khắc chế. Ở phương diện này phải xem sức mạnh tinh thần của ai lớn hơn.
Cái gọi là quan khí về bản chất chính là chức quan lâu năm dưỡng thành một loại tinh thần niệm lực, tuy vô hình nhưng vẫn tồn tại, khởi nguồn từ quyền thế lâu năm, tay nắm quyền hành, hiểu rõ đạo làm quan nên loại sức mạnh này rất bá đạo.
Cố học chính lại gần Diệp Quân Sinh, dừng lại một thoáng sau đó lại đi tiếp.
Diệp Quân Sinh thầm thở một hơi: tu vi Vĩnh Tự Bát Kiếm của mình vẫn còn nông cạn, thực lực không đủ bị Cố học chính áp chế.
Không biết phải đến lúc nào mới có thể lĩnh ngộ toàn bộ tám đạo kiếm ý, có cảm giác như muốn càng gấp gáp hơn.
Thời gian thi cuối cùng đã hết, nộp cuộn bài thi rồi ra về.
Qua một cuộc thi lớn, Diệp Quân Sinh nhìn thấy xung quanh rất khác trước, ai ai cũng như trút đi gánh nặng. Chỉ có học trò là khác người có sắc mặt nặng nề, dáng vẻ lo lắng.
"Hu hu hu! Một bài 'Tri dân luận' của ta đã dùng sai điển cố, làm sao bây giờ?"
Một học trò tóc đã muối tiêu gào khóc, mấy người lôi kéo vẫn không đi.
"Hắn đã tham gia thi Viện lần thứ hai mươi."
Lúc này Hoàng Siêu Chi đi tới nói với Diệp Quân Sinh.
Hai mươi lần?
Coi như học lại hai mươi năm trung học phổ thông, quả là có nghị lực, thật kiên trì và lý tưởng.
Diệp Quân Sinh cảm thấy trong lòng có ý trắc ẩn, thuận miệng thì thầm: "Thượng câu vi lão, hạ câu vi khảo, lão khảo đồng sinh, đồng sinh khảo đáo lão."
(*)ở đây gồm hai vế đối, trong truyện chỉ có một vế, ý ngĩa liên quan đến nét chữ trong tiếng Trung (mò mãi mới ra =.=!)
Hán Việt:
Thượng câu vi lão, hạ câu vi khảo, lão khảo đồng sinh, đồng sinh khảo đáo lão.
Nhất nhân thành đại, nhị nhân thành thiên, thiên đại nhân tình, nhân tình đại tự thiên.
Dịch:
Móc trên là chữ lão (老) , móc dưới là chữ khảo (考), lão già đi thi thành học trò, học trò thi đến già.
Chữ nhân(人) ghép với chữ nhất(一) thành chữ đại(大), chữ nhị(二) ghép chữ nhân(人) thành chữ thiên(天), thiên đại nhân tình, nhân tình lớn như trời.)
"Hay cho một câu 'Đồng sinh khảo đáo lão'."
Một tiếng tán dương xuất phát từ Cố học chính. Hắn dẫn theo người thu bài thi bước tới, trùng hợp nghe vế trên của một câu này.
Toàn bộ học trò chợt sững lại vội vàng thi lễ.
Cố học chính sau khi gật đầu hỏi han, mắt sáng quắt nhìn Diệp Quân Sinh: "Ngươi là thí sinh ở đâu? Tên họ là gì?"
"Học sinh là Bành Thành Diệp Quân Sinh."
Cố học chính ngẩn ra, ánh mắt lại đánh giá hắn: "Thì ra ngươi chính là Diệp Quân Sinh." Nói xong, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, dẫn theo người rời đi.
Hắn vừa đi, mọi người ở đây nhìn Diệp Quân Sinh với một ánh mắt rất kỳ quái.
Diệp Quân Sinh thực sự nghi ngờ mặt mình có nở hoa.
Hoàng Siêu Chi ho khan một tiếng, kéo hắn qua một bên, nói: "Quân Sinh ngươi không biết rồi, đệ tử cả đời đắc ý nhất của học chính đại nhân chính là Quách Nam Minh. Hơn nữa hai nhà bọn họ đã thân nhau mất đời."
Một câu nói này đã giúp Diệp Quân Sinh rõ ràng, thì ra lại có quan hệ đến vị đệ nhất tài tử Ký Châu kia, thật là bám mình dai như đỉa.
Hoàng Siêu Chi lại nói: "Bất quá Diệp Quân Sinh ngươi yên tâm, học chính đại nhân xưa nay chính trực, chưa từng nghe nói có hành vi công tư không rạch ròi, chỉ cần văn chương ngươi tốt thì không cần lo công danh."
Diệp Quân Sinh ha ha cười, chắp tay: "Đa tạ Siêu Chi chỉ điểm."
Hoàng Siêu Chi gãi gãi đầu: "Khách khí rồi, thật ra là ra không nên đi luận bàn tốt xấu. Bây giờ đã thi xong hay là ta mời ngươi đến tửu lâu uống một chén, coi như là tạ lỗi có được không?"
Diệp Quân Sinh nói: "Đã như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Tính cách Hoàng Siêu Chi này thật sảng khoái, mời ba lần bảy lượt, không ngại chịu khó kết giao. Còn sự tình Cố học chính kia cũng không tiện phỏng đoán nhiều quá. Nếu như một bài Niệm nô kiều mình vô tình được kết quả tốt, chọc Quách Nam Minh tức đến hộc máu, Cố học chính vì việc đó mà dùng việc công báo thù riêng chỉ chứng minh hắn không độ lượng, không xứng làm học chính, bây giờ nên yên lặng nhìn tình thế. Sau năm ngày sẽ công bố bảng, lúc đó trắng đen thị phi sẽ rõ ràng.
Đến tửu lâu, Hoàng Siêu Chi gọi rất nhiều món ăn ngon tới. Y tuy rằng không phải xuất thân từ đại tộc giàu có nhưng nhà hắn cũng coi như tầng lớp địa chủ, sẽ không keo kiệt hao phí trong ăn uống.
Ăn uống xong xuôi, hai người trở về khách sạn Bộ Vân.
Lúc này tuy đã xong xuôi thi Viện nhưng một đám học trò vẫn không về quê, vẫn chờ ở trong khách sạn ngóng trông yết bảng.
Khách sạn náo nhiệt vô cùng, Diệp Quân Sinh có chút ưu tư trong lòng, ban ngày hầu hết đều ra ngoài bôn ba vì mở hiệu thư pháp sau này, hắn muốn tìm ra một phương án tiết kiệm nhất.
Thuận miệng, Hoàng Siêu Chi khơi gợi đề tài, hỏi: "Quân Sinh, ngươi mở cửa hàng này có vốn liếng sung túc không?"
Diệp Quân Sinh trả lời: "Chữ bán là do ta viết, viết bao nhiêu thì bán bấy nhiêu."
Hoàng Siêu Chi nghe xong im lặng một hồi: "Quân Sinh, ý nghĩ này của ngươi nghe mặc dù hay nhưng không hẳn khi làm sẽ tốt đẹp... Ta không có ý chữ ngươi không tốt, chỉ là thời nay không có tiếng tăm thì thư họa bán không được giá tốt.."
Diệp Quân Sinh đã hiểu ý tứ của hắn, cũng từng nghĩ sâu về vấn đề này, cười nói: "Đúng vậy, phàm là sự luôn phải có quá trình, từ thấp đến cao, cái gì cũng không có thì cứ dốc sức thử nghiệm mà làm."
Thấy hắn kiên trì, Hoàng Siêu Chi tự biết không nên nói nhiều.
Thời gian thấm thoát trôi đi, năm ngày nhát mắt đã trôi qua, thời gian yết bảng đã đến.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch: Kukhoai.
Biên: Thần nam.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Hôm nay sáng sớm, tất cả học trò ăn mặc chỉnh tề ra khỏi cửa đến viện Khoa cử xem bảng.
Hoàng Siêu Chi cố ý đeo một chiếc nón nho sinh mới tinh, bên trên có khảm một khối hồng ngọc to bằng đầu ngón tay, rạng rỡ sáng chói, trông bộ dáng rất vui tươi, dường như có ẩn ẩn dấu hiệu "Hồng vận đương đầu" (vận may phủ xuống).
"Quân Sinh, đi xem bảng đi."
Diệp Quân Sinh đang trên lầu chậm rãi ăn một chén mì, nói: "Siêu Chi, bây giờ còn sớm." Đúng là vậy, hiện tại mà đi e rằng phải đợi hơn nửa canh giờ mới công bố.
Hoàng Siêu Chi cảm thấy không có biện pháp: ngày hôm nay là ngày trọng đại yết bảng có ý nghĩa quan trọng với học trò, liên quan đến tiền đồ, Diệp Quân Sinh thế mà lại bình thường ung dung nhàn nhã, không có một chút nóng lòng. Hắn không để ý hay có lòng tin với bản thân?
Hoàng Siêu Chi cười khổ: "Quân Sinh, đi sớm chút chiếm vị trí, đến lúc thì lại sợ không thể thấy bảng đăng."
Diệp Quân Sinh cười nói: "Đi trễ đi sớm, bảng đăng vẫn ở nơi đó, xem chậm xem muộn, tên trên bảng cũng không biến đổi, ngươi thấy có đúng không?"
Hoàng Siêu Chi nghe thấy trợn tròn mắt, hắn cũng coi như một bụng dầy dạn chốn trường thi, là "người từng trải", vốn đã tiếp xúc không ít người, thế mà cũng chưa từng gặp người như Diệp Quân Sinh, liền dựng ngón tay cái: "Tốt, đã như vậy thì ta không vội, cùng ngươi ngồi ở đây chờ đợi."
Thật đã ngồi xuống.
Kết bạn với nhau không tới mấy ngày, nhưng qua lại rất hợp ý, người bạn như Diệp Quân Sinh đây, bất luận ra sao thì Hoàng Siêu Chi vẫn coi như là thâm tình rồi.
Một ít học trò quen biết Hoàng Siêu Chi mời hắn đi chung đều bị hắn lắc đầu từ chối khéo, nói phải đợi Diệp Quân Sinh đi cùng.
Mấy người học trò kia vừa ra khỏi cửa, liền bàn luận: "Siêu Chi này kỳ lạ, sao lại cứ coi trọng Diệp Quân Sinh?"
"Không kỳ lạ, Diệp Quân Sinh lưỡng thí đệ nhất, thế lên rất mãnh, sớm kết giao với hắn coi như tìm được một đoạn giao tình."
"Hắc hắc, Mạnh Nguyên huynh nói sai rồi, dựa theo tiểu đệ xem thì Diệp Quân Sinh lần này chắc chắn phải té ngã nặng."
"Sao lại nói thế?"
"Huynh đã quên thi Viện thế nhưng là do Cố học chính Cố đại nhân chủ trì."
"Vậy thì sao?"
"Cố đại nhân là ân sư của Quách Nam Minh, đệ tử hắn tại hội thơ Đạo An bị Diệp Quân Sinh quấy rối khiến giận đến hộc máu, cừu oán này không nhỏ. Trước đó Quách Nam Minh mắt cao hơn đầu đánh đến khách sạn, ta nhìn liền biết không có ý tốt."
"Nhưng mà Cố đại nhân luôn công chính ngiêm minh, sẽ không vì tình riêng đâu."
"Cái này không nói được, chỉ cần ngáng chân nhẹ một cái đã đủ cho Diệp Quân Sinh chịu không nổi rồi."
Mấy người nghe xong ngầm chấp nhận. Cố Tích Triêu nổi danh vì nghiêm chính, nhưng hắn trước sau vẫn không phải thánh nhân, mà công việc xét duyệt văn chương vốn mang đậm tính chủ quan, nếu muốn "Xoạt!" thì ngươi không có cách nào kháng cự.
Rốt cuộc Diệp Quân Sinh đã ăn xong mì, Hoàng Siêu Chi đứng dậy nói: "Bây giờ có thể đi được rồi."
Hai người đang định đi ra cửa, chợt có một gã sai vặt chạy tới, miệng hô to: "Có tin vui".
Tâm Hoàng Siêu Chi hơi động, vội vã gọi tên sai vặt lại hỏi: "Có phải là đệ nhất thi Viện đã có kết quả?" Thi Đồng Tử khác thi Hương, sẽ không có người chuyên báo tin, bất quá cũng có ngoại lệ, đệ nhất thi Viện thường thường đều có người đến báo tin vui, kiếm chút tiền thưởng.
Gã sai vặt trả lời: "Đúng vậy."
"Là ai đạt?"
Gã sai vặt đánh giá Hoàng Siêu Chi một lúc, nói: "Đệ nhất thi Viện chính là Bành Thành Diệp Quân Sinh, xin hỏi vị nào là Diệp công tử?"
Hoàng Siêu Chi nghe một câu, tay vỗ mạnh một cái, dáng vẻ rất kích động: "Trúng rồi!"
Gã sai vặt tưởng hắn là Diệp Quân Sinh, vẻ mặt lập tức tươi cười: "Chúc mừng Diệp công tử..."
Hoàng Siêu Chi khẩn trương kéo Diệp Quân Sinh lại, biểu đạt hắn mới là chính chủ.
Tự nhiên xung quanh sẽ có một hồi náo nhiệt- mà cũng không cần đề cập nhiều. Có người báo tin vui tiền thưởng tất nhiên không thể thiếu, lộ phí trong túi tiền Diệp mọt sách đã mất đi một khoản lớn.
Hoàng Siêu Chi nhìn Diệp Quân Sinh, một lúc sau bỗng cảm khái: "Quân Sinh, ta giờ mới hiểu được vì sao ngươi không đến xem bảng."
Diệp Quân Sinh mỉm cười: "Quá khen, thật ra ta cũng không có lòng tin lắm." Lời ấy nếu coi trong tâm lý học, khoa cử văn chương bảy người mười ý, dù cho viết ra gấm hoa rực rỡ cũng không đảm bảo sẽ chắc chắn đạt thành công. Hơn nữa quan hệ của Cố Tích Triêu và Quách Nam Minh, càng có thêm rất nhiều biến số.
Bây giờ xem ra Cố học chính cũng đường đường là một vị chính nhân quân tử.
Quan trường xưa này vô cùng ti tiện, nhưng cũng không thể phủ nhận vẫn không thiếu quân tử có nguyên tắc rạch ròi.
"Ai cha, ngươi đạt đệ nhất nhưng ta vẫn chưa xem đây."
Hoàng Siêu Chi kêu một tiếng, mặc kệ Diệp Quân Sinh mà chạy đi xem bảng.
Khoảng nửa canh giờ sau, học trò xem yết bảng lục tục quay về, kẻ khóc người cười. Tỉ lệ trúng tuyển tú tài này không cao, trong trăm người nhiều nhất chỉ mười người đậu, nói vậy là vì tổng số người thi Viện không nhiều. Có thể so sánh như thi đại học ở đời trước, thiên quân vạn mã cùng chui qua một cây cầu độc mộc.
Hoàng Siêu Chi bất ngờ thi đậu, lần thứ tư cuối cùng cũng đạt mong ước. Tuy rằng thứ tự so ra kém cỏi, thuộc hàng ngũ "đậu vớt", nhưng công danh chính là công danh, nét cười của hắn như vốn đã điêu khắc ở trên mặt, như cây bìm bìm luôn rực rỡ vĩnh viễn không héo tàn.
Ước mơ tha thiết bấy lâu rốt cuộc đã thành khiến hắn mừng như điên, Diệp Quân Sinh tuyệt đối không thể lý giải được.
"Quân Sinh, đi lầu Trạng Nguyên đi, ta mời!"
Tên ngốc này một dáng vẻ "Công danh trong tay, nắm toàn thiên hạ" rất hiên ngang khí phách.
Diệp Quân Sinh thản nhiên nói: "Dù cho ta mời, ta cũng mời không nổi." Hắn nói nhẹ hơi ngượng, đừng nói ăn không nổi cơm trong lầu Trạng Nguyên, dù tiệm cơm bình thường cũng không dám đi. Nếu đi chỉ sợ không có lộ phí về nhà.
Hoàng Siêu Chi ha ha cười: "Quân Sinh, ngươi bây giờ tam thí đệ nhất, tiền đồ bất khả hạn lượng, sau này còn sợ thiếu tiền sao?"
Tam thí đệ nhất chính là học trò ưu tú, chắc chắn Lẫm sinh không thể ngi ngờ, có thể miễn phí học trong thư viện Quan Trần. Sau này có thành tựu lại tham gia thi Hương, nếu như có thể trúng cử thì chính là ngài cử nhân, lại thi tiếp thi tiếp thì chính là ngài tiến sĩ, chức quan ngay trước mắt...
Một bữa tiệc rượu này no say đến tận hứng sảng khoái.
Lúc về khách sạn, Diệp Quân Sinh thế mà có mấy phần xỉn loạng choạng. Trong lòng đã có chủ ý, ngày mai sẽ cùng Hoàng Siêu Chi một đường về nhà, qua Đạo An Phủ...
Coi như tiện đường đến Trần Gia Hương bên kia. Bởi vì có một sự việc cần phải kết thúc.
...
Thành Bắc Ký Châu, gia viên rộng lớn của Quách gia.
Quách Nam Minh đang đọc sách trong thư phòng, chợt có tiếng gõ cửa, sau đó có một người già nua mặc y phục quản gia đi vào, cung kính: "Thiếu gia, thi Viện đã yết bảng."
Quách Nam Minh bỏ sách xuống, hờ hững hỏi: "Đệ nhất là ai?"
"Avengers Tony Stark."
Nói đến cái tên này lão quản gia có chút chần chờ, e sợ sẽ làm kích động thiếu gia.
Thế nhưng vẻ mặt Quách Nam Minh bất động, bình tĩnh như đã sớm biết kết quả này, ha ha cười: "May mà không làm cho ta thất vọng, nếu không đạt được đệ nhất thì làm sao dám đứng trước mặt ta ở thư viện Quan Trần? Đến thư viện đi, ta thật muốn xem ngươi thế nào mà viết ra một câu 'Nhân sinh như mộng'".
Lão quản gia nghe xong buồn phiền trong lòng: thiếu gia chẳng phải có chuyện với Diệp Quân Sinh kia sao? Thế sao thiếu gia bây giờ lại rất hi vọng kẻ kia tam thí đệ nhất, thật không hiểu..
Hoặc là nói, có đôi khi dù hiểu cũng muốn giả bộ không hiểu.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch: Kukhoai.
Biên: Thần nam.
Nhóm dịch: Thánh địa Già Thiên.
Nguồn: TTV
Lời bàn tán tam thí đệ nhất bị vứt ra sau đầu, Diệp Quân Sinh lên đường đi về. Thế giới không có smartphone không có sách báo này, đường đi khiến người ta phải phát chán, dù rằng hắn không có đi một mình.
Thời gian dần dần trôi, hôm nay cuối cùng cũng đến Đạo An Phủ.
Hoàng Siêu Chi rất nhiệt tình muốn mời Diệp Quân Sinh đến nhà làm khách, thế nhưng Diệp Quân Sinh từ chối khéo, lại tiếp tục cõng bao vải đi tới Trần Gia Hương.
Ngày đó, hắn cùng muội muội tại hương này trải qua một đoạn thời gian hiền hòa mà phong phú, cũng gọi là một hồi ức đẹp. Không ngờ lại sinh ra chuyện hà bá báo mộng khiến bọn họ mâu thuẫn với thôn dân. Khi ấy toàn bộ thôn dân đều yêu cầu bọn họ cút đi, quần chúng biểu tình mãnh liệt.
Lúc đó, Diệp Quân Sinh quyết định rời đi.
Bây giờ, hắn trở lại.
Quay về chốn cũ, Trần Gia Hương như có biến đổi lớn. Nếu như trước đây thôn trang bừng bừng sức sống, ở đâu cũng có thể thấy được trẻ em vui đùa, thôn dân lao động hăng say thì giờ đây, khắp nơi tràn ngập không khí chết chóc u ám, ngay cả tiếng chó sủa cũng yếu ớt.
Diệp Quân Sinh nhíu mày, đi đến nhà gặp trưởng thôn.
Chỉ không gặp bất quá có mấy tháng, trưởng thôn vốn tráng kiện nay lại già nua thành một cụ ông, nếp nhăn khắp mặt, tóc muối tiêu, hai con mắt vẩn đục đầy tơ máu, dường như ông ta đã không ngủ nhiều ngày.
"Trưởng thôn, ngươi còn nhớ ta không?"
Trưởng thôn sững ra, thật nhanh đã nhớ lại: "Ngươi là Diệp thư sinh?"
Hắn đương nhiên nhớ được Diệp Quân Sinh, lúc trước Diệp Quân Sinh trước khi đi từng nói qua một câu: "Hà bá ba lần bảy lượt đòi cúng tế rất tuỳ tiện, lòng tham không đáy. Các ngươi mù quáng để hắn làm gì cũng được, không chịu nghĩ khác thì chắc chắn ít ngày nữa sẽ có hoạ lớn."
Khi đó không ai nghe lọt tai, bây giờ hồi tưởng lại đúng là một lời tiên đoán chính xác, một tiên đoán về đại nạn.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Trưởng không không kiềm nén được khóc lớn, vừa khóc vừa kể.
Thì ra khi huynh muội họ Diệp vừa đi rồi, tối ngày thứ ba hà bá báo mộng cho toàn bộ thôn dân muốn thành thân, yêu cầu mọi người phải chọn một cô nương hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp đưa đến giữa sông.
Lần này cống nạp không phải tam sinh, mà là nữ nhân, mang tính chất nghiêm trọng. Mọi người do dự không làm theo ngay.
Tai họa bắt đầu giáng xuống, mỗi khi ngư dân ra ngoài đánh bắt cá đều bị sóng to gió lớn làm lật thuyền mất tăm, chỉ có người còn giữ được tánh mạng.
Hà báo báo mộng nói: "Nếu như không đưa tới nữ nhân, không chỉ ngư dân chết mà sẽ còn có sóng to gió lớn đánh vào bờ, bao phủ toàn thôn trang."
Lần này đã hết cách, mọi người đành dùng phương thức rút thăm chọn ra một thiếu nữ ngồi yên trên bè trúc đưa ra giữa sông.
Vốn tưởng chuyện này đã chấm dứt, không ngờ tai họa chỉ vừa mới bắt đầu. Hà bá kia ăn được đồ hiếm biết mùi ngon rồi, tiếp tục báo mộng đòi cống thêm nữ nhân, không chỉ đòi hoàng hoa khuê nữ, còn muốn nữ nhân đã có chồng quyến rũ xinh đẹp.
Ngoài chuyện đó, số lượng tam sinh yêu cầu cũng ngày càng tăng.
Chuyện này hương dân sao chịu đồng ý? Ai cũng chủ trương phản kháng. Ngay lập tức liền có một đợt lũ lụt ập tới, đầu sóng cao tới mấy trượng bao phủ khắp thôn trang. May mà mọi người thấy tình thế không ổn mà vội vàng quỳ xuống khấn lạy, nói nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của hà bá gia gia, con sóng to kia mới dần dần lui đi.
Khắp nơi hỗn loạn, đa số người trong thôn đều chọn cách chạy trốn, thế nhưng đây cũng không phải là thượng sách, quan phủ ra luật không được tùy tiện rời khỏi nơi sinh sống, thứ hai là đã tha hương cầu thực thì sẽ rất khó sinh nhai...
"Không báo quan sao?"
"Báo rồi, thế nhưng quan phủ cũng bó tay không còn cách nào, hình dáng của hà bá ai cũng không thấy thì có cách chi? Cũng mời một ít hòa thượng đạo sĩ đến đây trừ tà, thế nhưng rất thảm hại, bọn họ còn chưa kịp dựng đàn trừ yêu thì đầu đã đau như búa bổ, vội vàng chạy trốn."
Hòa thượng đạo sĩ không có bản lĩnh tất nhiên vô dụng, sao có thể đối phó hà bá?
Trưởng thôn lại nói: "Mấy ngày hôm trước có một vị đại kiếm khách tới nói có thể chém chết hà bá. Chúng ta rất vui mừng, chỉ là đấu mấy trận mà kiếm khách không hề chiếm được thượng phong, hà báo lại báo mộng nói chúng ta không an phận chọc giận nó, nếu như không đuổi kiếm khách đi sẽ hô mưa gọi gió nhấn chìm thôn trang. Bây giờ chúng ta cũng không biết làm sao đây..."
Nói xong, khóc lớn "Hu hu".
"Kiếm khách? Bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Đang ở bên trong miếu hà bá, hắn bổ đôi tượng thần nên hà bá rất là tức giận."
Diệp Quân Sinh thở dài, cáo từ trưởng thôn, hắn đi tới miếu hà bá.
Miếu này ngay bên cạnh Thông Giang, không xa là nương rẫy, trước đây vốn cũ nát nhưng từ sau lần báo mộng đầu tiên thì ngày càng được tu bổ, thành nơi tín ngưỡng quan trọng.
Miếu thờ sau khi đã trùng tu tốt còn làm lễ tế bái nghi thức long trọng, lúc đó Diệp Quân Sinh cùng muội còn đến xem náo nhiệt.
Con mắt Diệp Quân Sinh co lại, bỗng dừng lại, hắn thấy một bóng người không nên xuất hiện ở chỗ này, Giang đại tiểu thư Giang Tĩnh Nhi.
Một thân áo xanh da trời, tay cầm Ô Mộc thương, Giang Tĩnh Nhi đang ngắm mặt sông chợt quay đầu lại cũng thấy Diệp Quân Sinh.
Ánh mắt chạm nhau, hai bên đều cảm thấy bất ngờ.
Giang Tĩnh Nhi bước nhanh tới, nói: "Đồ ngốc, ngươi tới đây làm gì?"
Diệp Quân Sinh trả lời: "Đi ngang qua."
"Mau nhanh rời đi, ở đây không an toàn."
Diệp Quân Sinh hỏi: "Tại sao vậy?"
Giọng điệu Giang Tĩnh Nhi như thần bí hẳn, nói nhỏ: "Nơi đây có yêu nghiệt thông thiên quấy phá, ngươi không đi sẽ bị văng miểng oan đấy."
Diệp Quân Sinh hỏi: "Ngươi thì sao?"
"Hắc, ta liên thủ cùng Tạ đại hiệp hàng yêu phục ma."
"Tạ đại hiệp? Giang hồ đệ nhất thần kiếm Tạ Hành Không?"
Diệp Quân Sinh nói chậm chậm.
Giang Tĩnh Nhi như đắc ý mà nói: "Đúng vậy." Nàng tới Trần Gia Hương, không chỉ thấy Tạ Hành Không đã ngưỡng mộ từ lâu mà còn liên thủ với hắn đối phó yêu quái, cảm thấy vô cùng tự hào.
Diệp Quân Sinh a một tiếng, chẳng nói gì thêm.
Giang Tĩnh Nhi lại thúc giục: "Sao ngươi còn không đi mau đi..."
Diệp Quân Sinh nở nụ cười hờ hững: "Đã có ngươi cùng Tạ đại hiệp ở đây, hẳn là sẽ không có nguy hiểm, ta phải ở lại đại khai nhãn giới chứ."
"Ngươi!"
Giang Tĩnh Nhi giậm chân mạnh một cái: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi mà thấy yêu nghiệt kia nhất định sẽ bị sợ đến bài tiết thất thường, mắc gì phải khổ?"
"Ta đã từng nói ta vốn không nhát gan."
Giang Tĩnh Nhi tức giận nhìn hắn, đã biết tính tình con mọt sách này là con lừa cứng đầu, vừa ngu vừa lì, thật khó dạy dỗ, bỗng nhớ tới một chuyện: "Ngươi thi Viện ra sao rồi?"
"Đệ nhất."
"Vậy là tam thí đệ nhất?"
Giang Tĩnh Nhi to mắt.
"Tam thí đệ nhất bất quá cũng chỉ là một tú tài mà thôi."
Nghe thế, Giang Tĩnh Nhi nhất thời không biết nói gì: chỉ là tú tài mà thôi.. Hắn thế mà dám nói vậy, thiên hạ không biết bao nhiêu người đọc sách cầu còn không được, chỉ có thể làm học trò nghèo cô đơn nghèo khó.
Không hiểu sao lại nghĩ tới ước định ngày đó của gia gia, nếu như Diệp Quân Sinh thi đậu công danh tú tài thì sẽ gả nàng.
Thế nhưng từ khi Diệp Quân Sinh chủ động xé bỏ hôn ước rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Thay đổi như thế là tốt, hay là xấu?
Nhất thời Giang Tĩnh Nhi không tìm ra đáp án.
"Ngươi đã thi đậu công danh thì nên quý trọng, mau mau rời khỏi đây đi, muội muội ngươi đang chờ tin mừng đấy."
Nàng thế mà không nhận thấy lời này có chút ghen hờn.
"Làm xong một chuyện thì ta sẽ trở lại."
Giang Tĩnh Nhi tức giận: "Ngươi cứ ở đây có thấy quá đáng không?"
Diệp Quân Sinh chưa kịp đáp lại chợt phát hiện gì đó, ánh mắt nhìn một bóng hình cao to đang đi ra từ trong miếu hà bá.
Giang hồ đệ nhất thần kiếm, Tạ Hành Không.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế