Vẻ mặt Chu Phong kinh hãi, như nhìn thấy ma quỉ, ngón tay của hắn chỉ vào Lâm Hi, miệng há hốc thật to như muốn hô lớn một tiếng. Thế nhưng lại bị Lâm Hi lấy một bàn tay che cái miệng của hắn.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Phong liền đánh mất tất cả sức sống, thẳng đờ té xuống, miệng còn há lớn hơn nữa, hai mắt trợn trừng, vẫn duy trì vẻ mặt kinh hãi trước khi chết.
Hắn căn bản không nghĩ rằng Lâm Hi sẽ xuất hiện ở loại địa phương này!
Kẻ cố tình thanh toán người vô tâm, thực lực bây giờ của Lâm Hi đã cao hơn hẳn Chu Phong, huống chi lại còn là đánh lén.
Lâm Hi tung ra một kích trí mạng, căn bản là không để cho hắn có cơ hội giật mình la lên thành tiếng.
Tình huống như vậy, vốn là rất khó xuất hiện. Chỉ là, Chu Phong cho rằng Lâm Hi là đến giúp hắn nên trong lòng hoàn toàn không có phòng bị.
- Đi!
Lâm Hi kéo thi thể Chu Phong, trực tiếp đi vào sâu bên trong động.
Hang động thật sâu, uốn lượn qua lại.
Sau một hồi lần mò tìm kiếm, rốt cục Lâm Hi đi tới trung tâm hang động. Trong hang có những nhũ đá rủ xuống, tại trung tâm hang động có một gốc cây cao đến một thước đứng sừng sững trên mặt đất.
Toàn thân gốc thực vật này màu vàng, như thể đúc từ vàng ròng. Trên đỉnh ngọn của nó, một quả tươi đẹp đỏ như lửa đang tản mát ra những tia sáng và hơi ấm, thật giống như một vầng thái dương bỏ túi vậy.
Không cần cảm giác rất nhạy thì Lâm Hi cũng có thể cảm giác được, bên trong quả này ẩn chứa năng lượng mênh mông, hào hùng.
- Hả? Như thế nào lại còn có một gốc cây Thiên Địa Dị Quả nữa!
Lâm Hi vô cùng ngạc nhiên, ở bên cạnh quả này lại vẫn còn sinh trưởng một gốc cây Thiên Địa Dị Quả giống nhau như đúc. Cũng đồng dạng là quả đỏ rực rỡ, chỉ là so sánh với quả ở giữa kia thì kém hơn không ít.
Lâm Hi duỗi bàn tay ra, định bẻ cả hai quả này. Nhưng mà lúc sắp bẻ thì trong lòng chợt nghĩ ra, nên lập tức ngừng lại.
- Không được, nếu như ta hái cả hai trái Thiên Địa Dị Quả này, vậy trưởng lão Liệt Dương Tông kia và Vi Bất Bình nhất định đều sẽ nghi ngờ.
Lâm Hi do dự một chút, rốt cục để lại trái Thiên Địa Dị Quả ở bên cạnh, cái gốc có hiệu quả kém rất nhiều.
Nếu như để cho Vi Bất Bình và trưởng lão cảnh giới Long Lực của Liệt Dương Tông biết Lâm Hi ở chỗ này, như vậy dưới tình huống hai người liên thủ, Lâm Hi chỉ sợ ngay cả trốn thì cũng không có cơ hội.
Lưu lại gốc Thiên Địa Dị Quả này, Lâm Hi lại kéo thi thể của Chu Phong ra, ngụy trang một hồi liền biến thành Chu Phong bị thân thể Giác Mãng trong lúc vô tình đè chết.
- Tốt rồi, đi thôi!
Lâm Hi tranh thủ lúc hỗn loạn, lập tức rời khỏi hang động. Trong lúc đi ra, một đạo linh quang xẹt qua trong óc, đột nhiên hắn xuất ra một chưởng nhanh như tia chớp nện vào vị trí chỗ bẩy tấc của Giác Mãng.
- Tê!
Giác Mãng quay cuồng trong cơn đau đớn kịch liệt. Lực lượng của Lâm Hi vẫn còn không đủ để giết chết nó, nhưng mà năng lực xuyên thấu của Nội Gia Quyền, đủ để cho Giác Mãng đau đến chết đi sống lại.
Bang bang bang!
Thân hình của Giác Mãng co giật kịch liệt ở trong hang động làm những tảng đá liên tục rơi xuống. May mà Lâm Hi sớm có chuẩn bị, nên đã nhanh chóng né tránh trước một bước.
Giác Mãng cấp Long Lực Kỳ, lực lượng ban đầu vốn cũng đã rất khủng bố. Nay lại bị Lâm Hi nện cho một kích tại chỗ bẩy tấc thì lập tức liền trở nên điên cuồng.
- Lý trưởng lão, cẩn thận!
Đệ tử trọng yếu Ngũ Lôi Phái vội vàng giật mình lên tiếng la lớn. Chỉ thấy con Giác Mãng khổng lồ này không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên điên cuồng công kích gấp đôi.
Cái đầu rắn duỗi ra, không thèm quan tâm gì cả mà chợt cắm đầu mãnh liệt xuống, hung hăng cắn vào ngực trưởng lão Long Lực của Liệt Dương Tông.
- A!
Lý trưởng lão bắn máu me tung tóe, đau đến gào lớn. Mặc dù lão cũng có tấm thân Kim cương Bất hoại, nhưng mà hàm răng của con Giác Mãng này, quả thực so sánh thần binh lợi khí thì còn phải lợi hại hơn. Nó liền trực tiếp phá vỡ lồng ngực lão, hai cái răng nọc cực lớn điên cuồng rót nọc độc vào trong cơ thể lão.
Cho dù trong cơ thể Lý trưởng lão đã sớm dùng qua đan dược khử độc, nhưng mà đối mặt loại răng nọc trực tiếp tiêm vào, cung cách lượng lớn nọc độc tràn vào trong cơ thể thì cũng không chịu đựng được. Nửa thân thể lập tức trở nên đen sì, xám ngoét.
- Đồ súc sinh nhà ngươi này, ta giết ngươi!
Lý trưởng lão đau đến mất lý trí. Đại chưởng nện xuống một cái. Bộp một tiếng mà đập vào trên đầu con rắn, trực tiếp phá ra một mảnh huyết nhục lẫn lộn. Một bên mắt của con Giác Mãng này đã bị chụp mù, chất lỏng màu xanh biếc đều chảy ra.
- Lý trưởng lão!
Vi Bất Bình giật mình la lên một tiếng, lập tức đánh tới. Nhưng liền ở lúc này, con mãnh thú bậc Cửu Trọng vốn đang dẫu chết cũng không chịu rút ra nửa đoạn thân hình. Nay thì vút một cái liền rút ra, rồi ầm vang một tiếng, nặng nề nện ở trên người Vi Bất Bình.
Tuy rằng Vi Bất Bình đã có thân thể Kim cương Bất hoại, nhưng cũng không chịu được sự tàn phá của thần binh lợi khí. Nay bị con mãnh thú Long Lực Kỳ này nện cho một kích, lập tức trong ngực có tiếng gẫy răng rắc, không biết đã bị chặt đứt bao nhiêu đầu khớp xương, một ngụm máu tươi vụt một cái phun ra hơn mười trượng. Cả người tựa như một cái diều bị đứt dây cứ thế bay đi ra ngoài.
- Trưởng lão!
Chúng đệ tử giật mình la lên, liền xông lên phía trước để tiếp ứng cho Vi Bất Bình. Tuy nhiên vào lúc này, thân thể to lớn của con Giác Mãng vừa lăn vừa dập, thật giống như cối xay thịt nghiền một lượt đến năm, sáu tên đệ tử Ngũ Lôi Phái đã xông lên trước. Chúng kêu thảm một tiếng, lập tức bị đè thành thịt vụn.
Ở trước mặt một con mãnh thú Đệ Cửu Trọng có khả năng vật lộn đọ sức cùng với đám Cự Long thì những đệ tử Thiết Cốt Kỳ, Nhận Bì Kỳ, Thần Hành Kỳ căn bản không đáng để ý. Thân rắn dập một nhát chính là lực lượng mấy vạn cân, trực tiếp đè chúng thành thịt nát.
Lâm Hi chỉ là vỗ một chưởng, nhưng khiến cho con Giác Mãng này hoàn toàn điên cuồng. Làm cho Vi Bất Bình và Lý trưởng lão đồng thời bị trọng thương, năm, sáu tên đệ tử bị đè thành thịt nát, tổn thất nặng nề.
Long có nghịch lân, chạm vào tất nộ. Mãng không có nghịch lân, nhưng mà mãng có bẩy tấc, động vào thì cũng đồng dạng nổi giận.
Lâm Hi thấy chỉ một hành động trong lúc vô tình lại đưa đến loại kết quả này, cũng là có chút ngoài dự kiến.
- Ha ha, hay, lưỡng bại câu thương.
Lâm Hi có cảm giác sảng khoái nói không ra lời. Đây tuyệt đối là thu hoạch ngoài dự kiến.
- Trước cứ mặc kệ ở đây, rời khỏi nơi này. Tiêu hóa xong một trái Thiên Địa Dị Quả rồi hãy nói nữa.
Thân hình Lâm Hi nhoáng lên, lập tức rời đi.
- Rống!
Một chỗ sâu trong hang động nham thạch. Khi thấy Lâm Hi xuất hiện thì một con Cuồng Bạo Phong Hùng cực lớn liền gầm rống rồi lao vọt ra.
Cuồng Bạo Phong Hùng là mãnh thú Đệ Lục Trọng đỉnh cao, da thô thịt dầy nên rất có năng lực chống đỡ với công kích, thậm chí đối đầu được với cả các đòn công kích của mãnh thú Đệ Thất Trọng đánh ra. Có điều là loại ưu thế này của Cuồng Bạo Phong Hùng, ở trước mặt Nội Gia Quyền của Lâm Hi thì căn bản không có tác dụng lớn.
- Gặp phải ta coi như ngươi không may.
Trong mắt Lâm Hi hàn quang chợt lóe, chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp thì Cuồng Bạo Phong Hùng đã rống một tiếng đau đớn, nặng nề té ngã trên mặt đất. Một viên Thú Đan màu xanh, lập tức vào tay.
Xa xa, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hét giận dữ của trưởng lão Liệt Dương Tông và Vi Bất Bình. Nhưng mà vào lúc này, Lâm Hi đã không còn tâm trí nào đi quản.
Lâm Hi lấy ra Thiên Địa Dị Quả, nhấc nhấc trong lòng bàn tay. Trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ. Nhưng mà, hắn nhanh chóng liền ực một cái bỏ tọt vào mồm, cứ thế ngay cả mẩu cuống cũng nhất loạt nuốt xuống.
Dựa theo cách nói của Vi Bất Bình, gốc Thiên Địa Dị Quả này có hiệu quả đối với mãnh thú hơn xa so với Võ Giả. Nhưng mà Lâm Hi không có thú cưng, chính mình nuốt vào và đem so sánh để lại cho đám Vi Bất Bình hẳn là tốt hơn nhiều lắm.
Quả đỏ này vừa vào đến mồm thì sựt một cái nứt ra. Những dòng tương đỏ vào trong mồm liền biến hóa. Cũng không cần phải nuốt, mà nó trực tiếp chảy tuồn tuột vào trong bụng.
- Nóng quá a!
Thiên Địa Dị Quả vừa trôi xuống dưới bụng, Lâm Hi cảm giác hình như nuốt phải một dòng nham thạch nóng chảy như nước lũ, gan ruột trong cơ thể đều bị thiêu hủy. Những dòng nhiệt lưu nhanh chóng phát tán đến bên ngoài thân. Toàn thân Lâm Hi đỏ bừng giống như hòn than, hơi trắng nhè nhẹ phun trào ra.
- Trái Thiên Địa Dị Quả này có năng lượng vượt rất xa so với cảnh giới trước mắt của ta. Nhất thiết phải nhanh chóng hấp thu.
Lâm Hi cảm giác trong đầu hình như có ngọn lửa đang thiêu đốt, trước mắt đều là nhìn thấy màu đỏ như lửa, ngay cả nhìn cái gì cũng đều không rõ. Nguyên khí dồi dào của Thiên Địa Dị Quả vượt thật xa ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Còn may, Lâm Hi sớm đã có kinh nghiệm. Cho dù là đầu óc choáng váng, toàn thân nóng lên thì hắn cũng không hề đánh mất lý trí. Cơ hồ gần như ngay lập tức, Lâm Hi dựa theo pháp môn luyện lực của "Khí Thôn Bát Hoang Quyền" để bắt đầu vận động.
Thiên Địa Dị Quả chứa đựng năng lượng rất khổng lồ, phải dùng "Khí Thôn Bát Hoang Quyền" để luyện lực, mau chóng tiêu hao và đẩy hết những năng lượng đốt cháy này đi ra ngoài. Nếu không thì hắn sẽ bị đốt cháy bên trong mà chết. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Vào lúc này, Lâm Hi mơ hồ biết chính mình sơ ý. Con Giác Mãng kia rõ ràng là mãnh thú cảnh giới Long Lực, gốc Thiên Địa Dị Quả này cũng là nó là chuẩn bị cho bản thân. Chính mình mới chỉ là một cường giả Thần Hành Kỳ nho nhỏ, làm thế nào tiêu hóa được nó.
- Trong nguy hiểm cầu phú quý, phải liều mạng!
Lâm Hi toàn lực thi triển Khí Thôn Bát Hoang Quyền, những luồng nguyên khí như nước lũ, tựa vạn mã đang phi nhanh mà điên cuồng tràn vào tứ chi bách huyệt của Lâm Hi.
Trước đây lúc Lâm Hi vận chuyển "Khí Thôn Bát Hoang Quyền", lực lượng có tăng lên như dòng suối nhỏ róc rách chứ cũng không phải rất rõ ràng. Nhưng mà lần này đây, lực lượng tăng lên phi thường rõ ràng, quả thực tựa như con sông lớn vào mùa nước lũ, liên tiếp dâng cao.
Tuy nhiên, cảm giác nóng rực trong cơ thể cũng không hề giảm bớt đi bao nhiêu.
Trái Thiên Địa Dị Quả này không biết sinh trưởng mấy ngàn mấy vạn năm, ẩn chứa năng lượng phi thường dồi dào. Cho dù Lâm Hi phải dùng đến cách vận chuyển "Khí Thôn Bát Hoang Quyền" mà cũng hấp thu không hết, đại lượng đại lượng nguyên khí được chứa đựng vào trong mỗi một tế bào của thân thể Lâm Hi.
- A!
Sau khi cảm giác nóng rực trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, rốt cục đạt tới một cực hạn. Lâm Hi rốt cục không nhịn được mà phát ra một tiếng gào thét khàn giọng.
Thời gian vào giờ khắc này, tựa hồ như yên lặng đi, trở nên dài dằng dặc vô cùng.
Trong cảm giác của Lâm Hi, chỉ sợ thời gian cả một đời cũng chỉ đến như vậy.
- Ầm!
Đúng vào lúc này, trong óc Lâm Hi chấn động, Vạn Hoàng Đồ đã biến mất lại xuất hiện lần nữa. Một cỗ khí tức dìu dịu đảo chiều đổ xuống. Nó tràn vào toàn thân, đồng thời, gông cùm xiềng xích nào đó trong cơ thể Lâm Hi đột nhiên bị nghiền nát.
- Võ đạo Đệ Thất Trọng!
Trong óc Lâm Hi nổi lên một sự thấu hiểu, cảm giác nóng rực kia biến mất trong thời gian ngắn. Sau đó Lâm Hi liền cảm giác được sự mạnh mẽ trong thân thể mà không cách nào hình dung ra nổi. Đó là cảm giác chỉ khẽ động chân tay đều làm nứt vỡ bầu trời, phá vỡ mặt đất.
- Ti!
Lâm Hi hít một hơi dài, khớp xương toàn thân của hắn rắc rắc rung động, cả người phảng phất đang bị thổi phồng, bắt đầu bành trướng. Trong nháy mắt, Lâm Hi liền biến hóa thành một Cự Nhân lực lớn vô cùng, đứng sừng sững ở trong hang động. Những đạo lực lượng lan chảy ở trong cơ thể hắn.
Võ đạo Đệ Thất Trọng, Cự Linh Kỳ. Thân thể biến hóa, có thể hóa làm Cự Linh, có được sức lực vô cùng lớn.
Ầm!
Lâm Hi hướng về phía sau dùng Chấn Không quyền đánh ra một cái. Trong phút chốc, cuồng phong chợt nổi lên, một dòng khí xoáy cường đại ngay lập tức tụ lại thành hình. Chỉ nghe oanh một tiếng, nửa hang động sụp đổ trong nháy mắt. Nham thạch chắc chắn cấu thành hang động, bị chấn thành phấn vụn.
- Cự Linh, Cự Linh. . . , thì ra là thế!
Lâm Hi cảm giác làn da trên người trở nên co dãn đến kinh hồn, trong lòng dâng lên một sự ngộ đạo. Trước sau chỉ không quá một cái chớp mắt, trong cơ thể Lâm Hi đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc đầu hắn có được sức lực bốn ngàn cân. Nhưng mà hiện tại, sau khi nuốt chửng Thiên Địa Dị Quả thì sức lực liền trực tiếp tăng lên đến tám ngàn cân. Lực lớn như vậy, so sánh cường giả Long Lực Kỳ thì vẫn còn có vẻ không bằng, nhưng là đã không phân cao thấp cùng cường giả Kim Cương Kỳ có nhiều kinh nghiệm như Vi Bất Bình.
Không chỉ như vậy, Lâm Hi cảm giác trải qua việc được Thiên Địa Dị Quả cải tạo, trong thân thể của chính mình có được tiềm lực vô cùng. Có lẽ sức lực tám ngàn cân với người thường là có thể đạt tới Kim Cương Kỳ đỉnh cao. Nhưng đối với Lâm Hi, lúc này mới chỉ là tiêu chuẩn Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng.
Nói cách khác, đồng cấp Võ Giả, nếu so Lâm Hi với Võ Giả khác thì hắn mạnh mẽ hơn đến gấp mấy lần trở lên!
Lâm Hi mở mắt ra, hào quang trong mắt tăng vọt. Cảm giác nóng rực trong cơ thể đã biến mất, tất cả lại trở nên yên tĩnh. Nhưng mà, trong đầu Lâm Hi cũng đã có thêm một đoạn pháp quyết.
Đoạn pháp quyết này rất ngắn, là sau khi Lâm Hi bước vào Cự Linh Kỳ thì Vạn Hoàng Đồ mới truyền tới trong óc Lâm Hi, mới gia tăng thêm. Đoạn pháp quyết này cũng không phải công pháp mới, mà là bổ sung thêm một bộ phận cho "Quân Lâm Thiên Hạ Thể".
Chuẩn xác, một đoạn "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" này chỉ là vận dụng pháp môn. Chỉ có điều là, bởi vì tu vi của Lâm Hi quá thấp, căn bản không đạt được loại yêu cầu thấp nhất để vận dụng, cho nên mới một mực chưa dùng tới.
- Không nghĩ tới. . . Quân Lâm Thiên Hạ Thể còn có cách dùng như vậy.
Trong lòng Lâm Hi nghiền ngẫm một hồi về vận dụng pháp môn mới. Đột nhiên hắn đưa tay nhúm một cái, lập tức liền cầm Thú Đan của Cuồng Bạo Phong Hùng vừa mới thu được ở lòng bàn tay.
Chỉ thấy từng đợt sương mù bốc lên, viên Thú Đan này nhanh chóng thu nhỏ lại. Mọi năng lượng bên trong trực tiếp liền bị Lâm Hi hấp thu.
Trải qua thời gian không quá mấy lần hô hấp, viên Thú Đan to bằng nắm đấm này lập tức biến mất vô tung.
Trong lòng bàn tay Lâm Hi trống rỗng, mà ở chỗ sâu trong làn da của hắn, hiện ra một điểm màu vàng nhàn nhạt.
Hô!
Tiếng gió vang lên, Lâm Hi thỏa sức bay đi rồi nhanh chóng biến mất về phía Giác Mãng.
Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú, nơi có Thiên Địa Dị Quả.
Sau khi hao hết sức của chín trâu hai hổ, Vi Bất Bình và Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông rốt cục giết chết được con Giác Mãng có lực lớn vô cùng này. Đứng ở trước thi thể khổng lồ của con Giác Mãng này, hai người rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
- Tốt lắm, cuối cùng đã giết chết được súc sinh này.
Lý trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, cho dù thân là cường giả Đệ Cửu Trọng thì ở trong vùng núi mãnh thú mà đánh giết mãnh thú, cũng vẫn cứ là nguy hiểm nặng nề. Con Giác Mãng này trực tiếp làm lão bị thương nặng, nọc độc đã phun vào, cho đến bây giờ đều còn chưa trừ được hết. Nhưng mà, cường giả Long Lực Kỳ có khả năng vật lộn đọ sức cùng Cự Long, sinh mệnh lực cũng là cực kỳ cường đại. Bị những vết thương nặng như vậy, nhưng Lý trưởng lão còn có thể đứng đó dường như không có việc gì. Nếu đổi là những người khác thì đã sớm nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
- Hừ, thật sự là con súc sinh khó chơi.
Vi Bất Bình chắp tay:
- Nếu lần này không phải có Lý trưởng lão ra sức xuất thủ, sợ là chúng ta phải đi một chuyến uổng công. Con Giác Mãng này đã thành tinh, toàn thân đều là báu vật. Mang về Liệt Dương Tông tất nhiên có thể luyện thành đại lượng đan dược. Ta cũng không có ý tranh đoạt cùng trưởng lão. Nhưng mà Thiên Địa Dị Quả trong hang động xin được thuộc về ta. Tên đệ tử kia của ta đi vào lâu như vậy mà còn chưa đi ra, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Vi Bất Bình nhắc đến Chu Phong, cũng biết hắn hiện tại chỉ sợ cơ hội sống mong manh. Nhưng mà, dù sao cũng không phải đệ tử của mình nên trên mặt Vi Bất Bình cũng không có bao nhiêu vẻ buồn rầu.
Người làm nên đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, tất có chỗ phải trả giá, bỏ qua. Đối với Vi Bất Bình, những điều này tất nhiên là cái giá phải trả.
- Ừ. Đi thôi, vào xem. Thiên Địa Dị Quả, quan hệ đến thành bại lần hành động này của chúng ta, không thể để mất.
Hai người nhún nhường lẫn nhau, mang theo vài tên đệ tử may mắn còn sống bước chân vào trong hang động.
Vào lúc này, không có Giác Mãng liên tục không ngừng phun ra khói độc nên khói độc ở bên ngoài đã cực kỳ phai nhạt. Bị hai người lấy quyền kình thổi đi nên chả mấy chốc liền tiêu tan hết sạch.
Hang động vòng vèo uốn khúc quanh co, mấy người nhanh chóng phát hiện ra thi thể của Chu Phong đang nằm phục ở bên trên nền hang, xương cốt toàn thân nát vụn.
- Không trách được hắn hồi lâu mà không đi ra, thì ra là chết ở chỗ này.
Lý trưởng lão nhìn chăm chú thi thể của Chu Phong.
- Ta vốn đang nghĩ hắn lại ăn cắp Thiên Địa Dị Quả, không nghĩ tới vận may của hắn lại kém như vậy.
Vi Bất Bình thản nhiên nói. Bởi hai người xem ra, trong lúc Chu Phong tiến vào đã vô ý gặp phải Giác Mãng, bị thân thể của nó quăng quật, nện một cái liền trực tiếp ép cho đứt gân gãy xương, chết tươi không thể cứu chữa.
Mãnh thú Long Lực Kỳ, với quái lực toàn thân kia thì đâu phải là Võ Giả Đệ Lục Trọng có thể so sánh nổi.
- Đi thôi, có lẽ xem qua thu hoạch khiến cho chúng ta vất vả như vậy trông giống như thế nào đi.
Lý trưởng lão nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhằm hướng sâu hơn trong hang động đi tới. Vi Bất Bình bám sát theo sau.
Tại một chỗ sâu trong hang động, hai người rốt cục thấy được mục tiêu của chuyến đi này. Nhưng khi nhìn thấy trái quả màu đỏ rực kia, hai người đều là ngẩn ngơ.
- Vi trưởng lão, đây chính là Thiên Địa Dị Quả mà các ngươi nói tới?
Lý trưởng lão chỉ vào gốc cây với quả màu đỏ kia mà hỏi.
Mặc dù xem ra quả này cũng không tồi, có được công hiệu không nhỏ, nhưng rõ ràng là có chút chênh lệch so với lòng người mong muốn. Tại mọi người đều thấy, thứ mà một con Giác Mãng hùng mạnh Đệ Cửu Trọng bảo vệ thì dù thế nào cũng phải là không giống bình thường chứ. Tuyệt đối không nên "Khiêm tốn" như vậy!
- Cái này. . .
Vi Bất Bình cũng ngây dại. Lão cũng rõ ràng cảm nhận ra được, tình huống trước mắt có điều gì đó không đúng.
Gốc Thiên Địa Dị Quả trước mắt này, nếu là do một con mãnh thú Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng, hoặc là mãnh thú Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ trông chừng thì đó thật ra đó cũng không phải ngoài ý muốn. Nhưng mà để có được một con mãnh thú Đệ Cửu Trọng bảo vệ, rõ ràng còn có hơi chưa đủ tư cách.
- Vi trưởng lão, ngươi xác định người của ngươi trước đó đã nhìn rõ ràng. Gốc Thiên Địa Dị Quả này đã chín rồi sao?
Lý trưởng lão chỉ vào cái cây cách đó không xa, mà nghi hoặc hỏi.
- Xác thật là nhìn rõ ràng. Không có sai. . .
Vi Bất Bình đáp rất khẳng định.
- Vậy tên đệ tử kia đâu?
Lý trưởng lão trực tiếp hỏi. Hỏi dò người trong cuộc không nghi ngờ là biện pháp tốt nhất.
- Hắn. . .
Vi Bất Bình lại ngơ ngẩn lần nữa. Tên đệ tử dò đường kia, chính là bị hắn vứt bỏ lại trong rừng cây, là tên đệ tử để tự sanh tự diệt. Sự thực, nếu như không phải hắn là kẻ dẫn đường, thì hắn cũng sẽ không là người thứ nhất bị hại.
Lý trưởng lão thở dài một tiếng, nhìn dáng vẻ của Vi Bất Bình thì không sai biệt lắm cũng biết kết cục của tên đệ tử kia:
- Được rồi, nhiệm vụ chuyến đi này đã đạt được. Vi trưởng lão có lẽ mau trở về hồi báo kết quả đi. Nói không chừng, trái Thiên Địa Dị Quả này có chút khác thường. Tất cả tinh hoa giấu kín cho nên chúng ta mới không cảm giác được sự cường đại của nó.
Trong lòng Lý trưởng lão vẫn còn thoáng qua một ý niệm. Nói không chừng, là bởi vì bọn họ bỏ lỡ thời kỳ quả chín, nên quả dùng được mới từ thịnh mà suy, thành ra kết quả có thể như vậy.
Vi Bất Bình cũng biết Lý trưởng lão đang an ủi chính mình. Nhưng mà trong Thiên Địa Dị Quả xác thật cũng có chút quả, bề ngoài xem ra ảm đạm, nhưng bên trong lại có được năng lượng tràn trề. Chỉ là, loại Thiên Địa Dị Quả đó, quá ít quá ít.
- Ừ. Cũng chỉ có thể như vậy.
Vi Bất Bình do dự một chút rồi gật đầu.
Hai người canh giữ ở cửa hang động, chung quanh lại có xà độc bao phủ. Về lý luận là tuyệt đối không có khả năng có người khác tiến vào nơi này. Hơn nữa, coi như thực sự có người đi vào, tại sao ngay cả quả này cũng không mang đi một thể.
Dù sao, quả này nhìn từ bề ngoài, so với thực lực của Giác Mãng thì có chút không hợp, nhưng nó vẫn là một gốc cây Thiên Địa Dị Quả, không có lý do gì để buông tha.
- Có lẽ, gốc Thiên Địa Dị Quả này không giống với loại khác.
Vi Bất Bình chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy. Lão đi tới, vươn tay hái lấy Thiên Địa Dị Quả, sau đó xoay người chắp tay với Lý trưởng lão:
- Lý trưởng lão, như vậy chúng ta đây tách ra đi.
- Ừ. Các ngươi đi trước đi. Trước hết ta còn phải loại trừ độc xà trong cơ thể. Mặt khác, Giác Mãng này đã thành Hỏa hầu, thừa dịp máu huyết của nó còn nóng mà uống vào có tác dụng đại bổ. Hơn nữa, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn là nó có khả năng loại trừ một phần độc tính trong cơ thể của ta. Ta xử lý xong con Giác Mãng này thì cũng sẽ rời đi.
Mãnh thú loại xà, huyết dịch của chúng đều là đại bổ. Đây là điều mà các loại mãnh thú khác không có. Nhưng mà, nếu để cho xà huyết bị nguội đi, đến lúc dùng lập tức mười phần mất bảy. Cho nên đều phải thừa dịp lúc nó còn nóng mà uống hết, hoặc là thu thập.
- Ừ, được. Lý trưởng lão, chúng ta đây liền đi.
Vi Bất Bình suy nghĩ một chút, cảm giác được nơi này chính là khu vực Liệt Dương Tông săn thú, cách chỗ khác không xa nên còn có các trưởng lão Long Lực Liệt Dương Tông khác, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, cường giả Long Lực Kỳ cũng không phải cấp bậc mà các Võ Giả khác có thể sánh bằng. Cho dù là bị thương nặng thì cũng cực kỳ đáng sợ, không thể dùng lẽ thường để suy đoán được. Chả mấy chốc, Vi Bất Bình liền mang theo đệ tử Ngũ Lôi Phái rời đi như gió.
Lý trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên người Giác Mãng. Lão tiếp cận chỗ một vết thương khá lớn ở bụng rắn uống một hớp, lập tức thở phào thật dài một cái, cảm giác được vết thương bên trong cơ thể cũng khá lên không ít.
- Con Giác Mãng này quả nhiên là đại bổ a. Chuyến này thu hoạch lớn nhất có lẽ là Long Lực Giác Mãng này!
Tâm tình Lý trưởng lão cực kỳ thoải mái.
Tác dụng của một con Giác Mãng nếu đem so sánh với Thiên Địa Dị Quả ngang cấp thì đều phải mạnh hơn. Con Giác Mãng này có khả năng tiến hóa thành rồng nên toàn thân đều là bảo vật.
Vừa mới tiến vào trong hang động, nhìn thấy con Giác Mãng này, Lý trưởng lão đã biết rõ chính mình đi chuyến này quả là không tệ.
Mãng huyết, mãng đan, mãng cốt, mãng da, tất cả những thứ này đều là bảo bối. Thậm chí nọc độc đều lại luyện thành độc dược, dùng để đối phó kẻ địch lợi hại.
- Mặc kệ, trước cứ moi nội đan Giác Mãng rồi nói nữa.
Tâm niệm Lý trưởng lão vừa nghĩ vậy, rẹt một tiếng liền rạch bụng Giác Mãng để tìm tòi. Con Giác Mãng lớn như vậy, máu huyết thì dẫu như thế nào đều không uống hết nổi, trước sau gì rồi cũng phải lãng phí. Trái lại là Thú Đan trân quý nhất trong cơ thể nó thì phải lấy ngay.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai tay Lý trưởng lão như cái kéo, tức thì liền nhanh chóng mở rộng vết thương ở bụng con Giác Mãng. Bóc tách ra được những lớp huyết nhục dày cộp, một viên nội đan màu đỏ, phảng phất như ngọn lửa đang bùng cháy lập tức rơi vào trong lòng bàn tay lão.
Viên Thú Đan này to chừng bằng nắm tay, toàn thân sáng ngời. Trông tựa như viên ngọc Minh Châu đỏ rực như lửa. Vừa nhìn liền không giống loại bình thường.
- Ha ha ha, nội đan của mãnh thú Long Lực quả nhiên là phi phàm. Có viên Thú Đan này, ta sẽ có hi vọng bước vào Đệ Thập Trọng!
Lý trưởng lão vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Đến cảnh giới này của lão, Thú Đan bình thường hoặc là Thiên Địa Dị Quả đều không dùng được vào việc gì. Nhất thiết phải có nội đan mãnh thú Đệ Cửu Trọng hoặc là cao hơn thì mới có thể có công hiệu.
Nhưng mà, loại mãnh thú ở cấp bậc đó thì nào có dễ dàng đối phó như vậy. Coi như là cuối cùng giết nổi nó thì cũng phải trả những giá không nhỏ. Cho nên Liệt Dương Tông mỗi lần vây săn đều sẽ xuất động rất nhiều người.
Đương nhiên, mỗi lần cũng phải chết không ít người. Mãnh thú cấp cao nhất cũng không phải dễ săn bắt như vậy.
Đát đát đát!
Đột nhiên một tràng tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng truyền đến. Âm thanh vang dội, quanh quẩn trong hang động.
- Có người!
Trong lòng Lý trưởng lão chợt nghĩ, lập tức cất đi viên Thú Đan. Ánh mắt chăm chú, sắc bén nhìn về phía lối vào.
Đối phương tựa hồ không có ý định che dấu tiếng bước chân, chả mấy chốc đã đi về hướng vị trí Lý trưởng lão.
- Là đệ tử Ngũ Lôi Phái.
Lý trưởng lão nhìn thấy trang phục trên người kẻ mới đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người mà mặc trang phục của Ngũ Lôi Phái, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là đệ tử do Vi Bất Bình sai đến.
- Thế nào, Vi trưởng lão của các ngươi còn có chuyện gì sao?
Lý trưởng lão hỏi với vẻ có hơi không vui.
Đệ tử kia khẽ cúi đầu, tóc rủ xuống, nhìn không rõ khuôn mặt. Nghe thấy Lý trưởng lão hỏi, hắn chỉ cúi đầu đáp:
- Lý trưởng lão, Vi trưởng lão của chúng ta biết vết thương của ngài không nhẹ. Nên trước khi đi có sai ta đặc biệt quay lại, đưa một món đồ cho ngài.
Đang lúc nói, người mới đến đã chạy tới trước người Lý trưởng lão, trên tay tựa hồ có vật gì đó. Hai tay duỗi ra như thể sẽ đưa món đồ này cho vị Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông.
- A? Cũng coi như hắn có tâm.
Lý trưởng lão cười cười, cũng không còn suy nghĩ nhiều, định tiếp nhận món đồ do tên đệ tử Ngũ Lôi Phái đưa tới.
Tuy nhiên, liền ở trong tích tắc này, không hiểu tại sao mà trong lòng Lý trưởng lão đột nhiên cảm thấy một mối nguy cơ trước nay chưa hề có. Vẻ mặt lão lập tức đại biến, trong đầu xẹt qua những hình ảnh liên tiếp. Tức thì là trong nháy mắt, trong đầu liền xẹt qua dáng vẻ của tên đệ tử Ngũ Lôi Phái cúi đầu bước nhanh đi vào.
Lúc tên đệ tử vừa mới vào, lão liền cảm giác có chút không thích hợp. Nhưng nhất thời không nhớ nổi điều không thích hợp là cái gì. Thế nhưng vào lúc này thì lão đột nhiên hiểu rõ ràng. Hai mắt lão phát lạnh, lập tức quát một tiếng chói tai:
- Ngẩng đầu lên!
- Trưởng lão Long Lực Kỳ, quả nhiên lợi hại!
Lâm Hi vào lúc này ngẩng phắt đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Cơ hồ là đồng thời, hai tay hắn giống tựa linh xà, nhanh như tia chớp cắm vào trong ngực Lý trưởng lão.
- A!
Lý trưởng lão đau đớn quát to một tiếng:
- Thật là tên đại tặc tử can đảm!
Hai tay của lão xòe ra như cái mẹt lớn, giống như hai ngọn núi, lấy thế Lôi Đình Vạn Quân phịch một tiếng nặng nề nện đến ngực Lâm Hi. Rắc rắc rắc, không biết bao nhiêu đầu khớp xương bị bẻ gẫy. Lâm Hi kêu thảm một tiếng, ọc một cái phun ra một ngụm tiên huyết, lồng ngực lõm xuống. Hắn giống như chiếc diều đứt dây bay đi ra ngoài, đập vào trên vách tường hang động.
Cường giả Long Lực Kỳ, cho dù là trọng thương thì phản công một kích, cũng không phải Lâm Hi có khả năng chống cự. Cho dù là Lâm Hi đã nuốt một quả Thiên Địa Dị Quả, thực lực đạt tới Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng đỉnh cao. Nếu đã trúng một chưởng này thì như bị thương nặng, lập tức liền bị rơi vào trạng thái trọng thương.
Bụi đất từ trên đỉnh hang động liên tiếp rơi xuống, rất nhiều cục đá cũng rớt xuống theo. Dư uy của một chưởng này, rất lâu cũng không biến mất.
Trong hang động hoàn toàn tĩnh lặng, vị trưởng lão Long Lực này của Liệt Dương Tông sau khi phát ra một kích, nằm ngoài dự đoán cũng không lại công kích lần nữa.
- Kẻ lấy đi Thiên Địa Dị Quả trong hang động, chính là ngươi đó hả?
Lý trưởng lão ngồi bệt dưới đất, nhìn Lâm Hi bị đánh dính vào vách tường mà chậm rãi hỏi.
- Đích thật là ta.
Lâm Hi trầm giọng nói, vào lúc này, phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì nữa.
- Người trẻ tuổi, ngươi thật sự là lợi hại! Rõ ràng có hai gốc Thiên Địa Dị Quả, ngươi lại chỉ lấy một gốc cây, lưu lại một quả khác. Mưu trí như thế, lão phu đều tự nhận không bằng. Nếu như ta không đoán sai, cái tên đệ tử chết ở trong hang động kia, căn bản không phải do Giác Mãng đè chết, mà là ngươi giết chứ?
Lý trưởng lão lại hỏi một lần nữa, trên mặt của lão nói không rõ là nỗi cay đắng hay nụ cười.
- Là do ta giết.
Lâm Hi gật đầu. Vào lúc này, căn bản là hắn không thể động đậy. Lý trưởng lão chỉ cần lại xuất ra một chưởng thì hắn nhất định phải chết.
- Người trẻ tuổi, ngươi thật sự là rất đáng sợ. Chết ở trong tay của ngươi, ta không oan.
Lý trưởng lão thở một tiếng thật dài:
- Ta chỉ có một vấn đề cuối cùng. Hãy nói cho ta biết, tên ngươi là gì?
- Lâm Hi.
Lâm Hi không có chút gì do dự.
- Lâm Hi? Lâm Hi!. . .
Lý trưởng lão lúc đầu có vẻ mặt mờ mịt, sau đó dường như nhớ ra điều gì, gương mặt liên tục biến ảo, lẫn lộn đủ loại cảm xúc:
- Thì ra là ngươi! Ngũ Lôi Phái có nhân vật bực này như ngươi, chấn hưng có thể thấy được. Chết ở trong tay của ngươi, lão phu không. . . Oán. . .
Mái đầu bạc của Lý trưởng lão chậm rãi gục xuống, khí tức sinh mệnh trong cơ thể nhanh chóng trở nên yếu ớt.
- Đúng vậy, một chút cũng không oán.
Hai vai Lâm Hi cùng phát lực, bộp một tiếng, đi xuống từ trên vách tường của hang động. Năm ngón tay hắn căng thẳng, một quả tim trong tay hắn "phịch" một tiếng, bị bóp đến nát bấy:
- Nhìn thấy ngươi sắp chết, ta lại nói cho ngươi một bí mật. Tam Thái Tử của Liệt Dương Tông các ngươi cũng là ta giết!
Trên gương mặt chỉ còn hơi thở yếu ớt của Lý trưởng lão lộ ra một chút khiếp sợ, lập tức lại có vẻ mặt vui mừng thanh thản, làm như cảm kích Lâm Hi đã nói bí mật này cho lão vào lúc sắp chết.
Mái đầu rũ xuống, Lý trưởng lão liền không nhúc nhích, hoàn toàn đã chết.
Ở trong ngực lão có một cái động lớn, máu tươi ồ ồ không ngừng tuôn ra, trái tim bên trong đã sớm không thấy!
- Cường giả Long Lực Kỳ, thật sự là đáng sợ.
Lâm Hi nhìn xác chết của Lý trưởng lão mà thở phào một cái thật dài, vẻ cảnh giác lúc nào cũng thấy trong mắt mới dần dần bị đánh tan. Trong một kích vừa rồi kia, hắn đã móc ra được trái tim của Lý trưởng lão, nhưng mà dưới tình huống như vậy, lão ta lại vẫn còn chưa chết.
Không thể không nói, cường giả Long Lực Kỳ, sinh mệnh lực quả thực là khủng bố!
Lâm Hi thậm chí không dám tưởng tượng, nếu mà một kích kia của mình có gì lệch lạc, vậy kết quả cuối cùng sẽ là cái gì.
- Lần sau mà không nắm chắc chắn trong tay, có lẽ không nên đụng đến loại cường giả Long Lực Kỳ!
Nhớ ra tình huống vừa mới rồi, trên người Lâm Hi cũng toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa như tắm. Chỉ dựa vào công lực hiện tại của hắn, vốn là hoàn toàn không thể đối kháng một vị cường giả Long Lực Kỳ. Thậm chí liền ngay cả thân thể của lão ta cũng đều không chọc thủng nổi.
Nhưng mà, Giác Mãng trước đây đã hung hăng cắn một cái, trực tiếp khoét ra thành một cái lỗ lớn ở trên ngực của lão, do đó đã tạo ra cơ hội cho Lâm Hi ra tay. Nếu mà không có như thế, Lâm Hi cũng không dám có loại kế hoạch đi đối phó một vị Trưởng lão Long Lực.
Có điều, thắng bại đã thành kết cục đã định, nhiều lời không thay đổi khác được nữa. Đưa tay sờ mó trên người lão, Lâm Hi liền lấy ra viên nội đan Giác Mãng kia. Nội đan của mãnh thú Đệ Cửu Trọng, không giống loại cấp thấp.
Ti ti!
Tay phải của Lâm Hi cầm lấy viên Thú Đan cửu cấp này, mắt nhắm lại. Lập tức hắn thi triển "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" để thu nạp nguyên khí ở trong đó. Những tia khói ẩn hiện ở giữa năm ngón tay của hắn, mà viên Thú Đan Giác Mãng kia cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.
Năng lượng tràn trề không ngừng ùa vào trong cơ thể Lâm Hi, cải tạo gân, cốt, làn da của hắn. Lực lượng của Lâm Hi đang tăng trưởng tính bằng lần. Làn da của hắn càng ngày càng dầy, thân thể cường đại, không hề giới hạn ở bề mặt ngoài nữa, mà bắt đầu xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng.
Dần dần, dưới lớp da của Lâm Hi, một màu hoàng kim nhàn nhạt càng ngày càng ngấm sâu. Lúc mới đầu còn không rõ ràng, nhưng về sau càng ngày càng rõ nét, màu sắc càng ngày càng sâu, ánh vàng tản mát ra cũng càng ngày càng sáng lên.
Ánh vàng lóng lánh, cứng như Kim Cương, đây đã là dấu hiệu của Đệ Bát Trọng!
Ti!
Đến khi một tia nguyên khí cuối cùng của nội đan được hấp thu, lực lượng của Lâm Hi đã tăng vọt đến 16000 cân cự lực, trực tiếp trở thành gấp đôi. Mà có được cự lực vạn cân, đúng là dấu hiệu thấp nhất của cường giả Long Lực Kỳ.
Thay lời khác nói, hiện tại Lâm Hi đã có được tư cách vật lộn đọ sức lực với Cự Long!
Một quả Thú Đan Long Lực Kỳ đã cho Lâm Hi có được lợi ích đến như vậy, quả thực khó có thể tin nổi.
- Được, sẽ nuốt nốt tinh khí trong cơ thể Giác Mãng kia!
Lâm Hi mở mắt ra, bước dài đi tới. Lúc này thân hình hắn cường đại thật sự giống như một con Cự Long, cả hang động đều chấn động ở dưới bước chân của hắn, như thể chống đỡ không nổi lực lượng của hắn vậy.
Đây là hiện tượng do lực lượng tăng trưởng quá nhanh, mà hắn vẫn còn chưa quen thuộc với lực lượng cường đại trong cơ thể nên tạm thời không có cách nào khống chế được.
Lâm Hi dừng bước chân lại, cúi đầu ngẫm nghĩ chỉ chốc lát rồi lại lần nữa đi đi lại lại. Loại cảm giác đất trời rung rinh này lập tức biến mất không còn dấu vết, rõ ràng là hắn đã quen thuộc được với lực lượng trong cơ thể.
Xoạt!
Lâm Hi vừa nhấc một tay, lập tức nâng lên con Giác Mãng nặng như quả núi này. Hiện tại bên trong thân thể hắn có được lực lượng vô biên, chính là cảm giác đến một quả núi cũng đều có thể nâng lên được.
Ục. . . ục. . . !
Máu huyết Giác Mãng nóng bỏng từ chỗ vỡ ở dưới bụng giống như con sông lớn cuồn cuộn chảy xuống. Lâm Hi há miệng rồi cứ ực ực ực nuốt đi vào.
Cái miệng của hắn tựa như một cái động không đáy, có bao nhiêu máu huyết liền nuốt được vào bấy nhiêu. Hoàn toàn không bị cảm giác về dung lượng hạn chế.
Những tia nhiệt khí không ngừng tản mát ra từ các lỗ chân lông trên toàn thân hắn. Đây là Lâm Hi vừa uống mãng huyết, vừa vận chuyển pháp môn "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" để không ngừng nuốt chửng bằng hết tinh huyết trong mãng huyết.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555