Mọi người không khỏi ồ lên, tất cả khó mà ức chế được tò mò như mèo con khẽ gãi trong lòng, liên tục bàn tán với nhau.
Ngọn lửa thực chất lóe lên từ mắt Cương Nham là tiêu chí của cường giả thánh vực! Ở đây không ai dám chắc có thể chiến thắng man hoang võ sĩ 19 cấp mà đối phương rất có thể còn là 20 cấp! Còn về phía Stevenson, hai vị chiến sĩ cấp cao Suo Lamu công tước phái đến không dám nhìn hướng Cương Nham, nếu ném bọn họ vào đấu trường thì có lẽ cả hai bọn họ còn không đủ cho đối phương đấm mấy cái!
Tiêu điểm bàn tán không phải là Cương Nham mà là thân phận của thiếu nữ. Tin tức danh ngạch học sinh tự trả tiền của Tô Hải Luân đã được Ngàn Năm Vương Triều mua với giá trên trời đã không phải tin mới mà những vị quý tộc đứng đầu đại lục đều biết danh ngạch này được phát cho một vị cháu gái của Jalan đế quân.
Ngàn Năm Vương Triều thật ra có liên quan đến thời kỳ tinh linh đại đế quốc, huyết thống hoàng thất có không ít huyết mạch tinh linh bởi thế vương triều nổi danh nhờ nghệ thuật, ma pháp và vũ kỹ tinh xảo! Nhưng là ai cũng không ngờ được cháu gái của Jalan đế quân xuất hiện lại là thiếu nữ man tộc, hộ vệ bên người nàng cũng đại đa là man tộc, tương phản này cũng quá miễn cưỡng! Nhưng thân phận thiếu nữ vừa được công bố, lập tức có người phát hiện vài chiến sĩ nhân loại trang phục hiếm thấy trong đội hộ vệ của nàng chính là cấm vệ cung đình của Ngàn Năm Vương Triều.
Sau khi biết thân phận của thiếu nữ, ánh mắt mọi người lập tức biến đổi. Bất kể là lúc trước không vui hay có ý gian tà thì lúc này tất cả đều đoan trang, thần thái khiêm tốn mang theo tia tự ngạo hoàn toàn phù hợp với thân phận đại quý tộc. Cháu gái Jalan đế quân, huyết mạch trực hệ Ngàn Năm Vương Triều, thân phận này đã đủ đè ép tất cả mọi người ở đây!
Miệng Stevenson khẽ máy động, hắn có xung động muốn nói bản thân cũng là học sinh tự trả tiền nhưng còn chưa ngu xuẩn đến mức nói ra. Tự trả tiền là cụm từ đầy ma lực, đặt trên người thiếu nữ thì khí thế như núi còn đặt trên người hắn chỉ là trò cười mà thôi!
Cương Nham rõ ràng còn chưa nói hết, còn định nói gì đó nữa. Ánh mắt hắn không ngừng quét quanh, hai tay nắm lại thật chặt như muốn tìm người nào đó gây sự, tiện thể hoạt động tay chân một chút. Nhưng thiếu nữ đột nhiên nâng tay, Cương Nham lập tức ngậm miệng lại. Trong nháy mắt cả đại sảnh bỗng an tĩnh vì động tác của thiếu nữ.
Thiếu nữ nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, mũi nhỏ của nàng không ngừng hít hà như đánh hơi gì đó trong không khí. Mà lão già đang mơ màng ngủ sau nàng cũng mở mắt ra nhìn quét khắp đại sảnh rồi lại khôi phục bộ dáng thoi thóp.
Thiếu nữ vỗ vỗ cánh tay của Cương Nham nói: "Mùi vị này! Ngươi có ngửi thấy không?"
Cương Nham cũng ra sức hít thậm chí còn kéo theo cả cơn gió mạnh nhưng nhìn bộ dáng mờ mịt của hắn thì biết rõ hắn chẳng ngửi thấy gì. Thiếu nữ lại nhắm tròng mắt, bắt đầu men theo mùi vị vô hình. Hơn mười võ sĩ man tộc đi theo thiếu nữ bước chân giơ cao không phát ra chút thanh âm nào. Động tác võ sĩ man tộc vô cùng có vũ đạo nhưng khi chen thêm vài vị võ sĩ nhân loại vào thì do hình thể tương phản rõ rệt làm đội hình nhìn qua vô cùng buồn cười. Nhưng trong đại sảnh không ai dám cười cả, cười nhạo một vị cấm vệ cung đình 18 cấp không phải chuyện sáng suốt!
Thiếu nữ như đứng chỗ không người, liên tục xuyên qua những đám quý tộc bỏ lại vô số ánh mắt mong chờ và mất mát ở phía sau. Những người ở phía trước nàng nếu động tác hơi chậm hoặc không tránh đường hợp tác thì kết quả sẽ giống hệt Stevenson vừa rồi. Thiếu nữ luôn không tự giác hất văng chướng ngại chắn trước mặt nàng. Thân thể nho nhỏ của nàng lại ẩn chứa lực lượng kinh người, gần như là một đầu viễn cổ bỉ mông hình người! Khi nàng tiện tay tát một cái đánh bay hai tên chiến sĩ cấp 12 ra xa đến mấy chục mét thì không ai dám che trước mặt nàng để thử xem mùi vị nàng ngửi thấy có phải là từ mình không nữa.
Trong một góc tối của đại sảnh, Richard đang đứng trước một tấm da rắn mối không ngừng phác thảo tính toán. Tấm da rắn này có ghi giá khởi điểm là mười hai vạn kim tệ, chất lượng của nó cũng không tệ có thể trở thành vật dẫn sơ giai ma văn cấu trang. Nhưng mà nó rõ ràng có chút lớn, tổng giá trị cũng không cao. Phải biết với ma văn cấu trang, tỉ trọng vật dẫn còn không đến 10% bản hoàn thành nếu như vật dẫn đã lên đến mười hai vạn thì Richard với tình trạng không cầm đồng nào từ Gordon sẽ không gánh chịu nổi. Cho nên hiện tại hắn cần tính toán xem làm sao lợi dụng tấm da này lớn nhất, ví như chế tạo phần tài liệu thừa thành vật phẩm ma pháp bán kiếm kim tệ.
Tấm da này hình dáng bất quy tắc, rõ ràng người thu nhặt nó không đủ chuyên nghiệp, dù cho bảo trì hoàn chỉnh nhưng rất nhiều chỗ lồi lõm. Mà mỗi phần Richard sử dụng đều yêu cầu phải hình dạng đồng nhất cho nên cắt xén phân phối như nào cũng là một nan đề, làm sao để lấy phần tốt nhất làm cấu trang và những phần lưu lại không quá vụn để còn chế tạo được vật phẩm ma pháp. Richard một mực kiên nhẫn tính toán, những phương án chế biến trải chi chít trên mặt giấy.
Thật ra cũng không biết tại sao tấm da rắn này lại tiến được vào kho của pháp sư truyền kỳ. Hôi ải nhân không chỉ từng một lần muốn loại bỏ nó nhưng căn cứ chân lý muỗi nhỏ thì cũng là thịt cho nên lần này nó được vứt đến đấu giá hội với hy vọng kiếm thêm chút tiền. Còn về những dòng giới thiệu vật phẩm thì chỉ có một dòng: không rõ.
Hôi ải nhân rất hoài nghi trong quá trình điện hạ săn thú, con rắn này đầy xui xẻo chạy vào phạm vi ma pháp của nàng mà cũng rất có thể là nàng tiện tay dùng để gói vật gì đó nhưng là nếu miêu tả như vậy thì thật quá thảm cho nên hôi ải nhân quyết định viết hai từ không rõ đầy thú vị và suy đoán vào. Nhưng tấm da rắn này đối với kẻ tài liệu cực có hạn như Richard lại là đưa than trong tuyết. Một khi đắm chìm vào thế giới ma pháp, Richard gần như quên đi hoàn cảnh xung quanh. Dù sao đây cũng là góc trong khu đấu giá, sẽ không ai cảm thấy hứng thú với thứ đồ phổ thông này cho nên hắn có thể bình tĩnh chờ tính toán xong.
Nhưng mà Richard cũng không biết bản thân đột nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người. Cảm giác bị ngàn ánh mắt đồng thời nhìn kỹ không kém uy áp cự long là bao. Richard bỗng nhiên toàn thân đổ mồ hôi, bỗng chốc bừng tỉnh từ những công thức, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn đại sảnh.
Trong tầm nhìn của hắn, một thiếu nữ mặc trang phục kỳ lạ đang ngửa đầu nhắm lại hai mắt, cái mũi không ngừng hít hà đi hướng hắn. Sau người thiếu nữ còn có hơn mười man tộc trang phục kỳ dị và vài võ sĩ giáp trụ hoa lệ, nhìn bộ dáng của họ như là giơ cao nhịp bước, chân chạm êm nhẹ chuẩn bị trộm đồ vậy. Nhưng thiên phú chân thực giúp Richard biết đằng sau động tác buồn cười đó là thực lực đáng sợ, bởi vì dù cho những võ sĩ này mặc giáp toàn thân thì trong khi hành động cũng không phát ra tiếng thở nặng nào.
Bị cả đại sảnh chú ý cùng với một đoàn người kỳ dị đến gần làm Richard không khỏi khẩn trương. Hắn vội vàng nhìn trái nhìn phải, bên trái không có ai, bên phải cũng vậy. Nhưng là Richard rất rõ bản thân đã che đường thiếu nữ, nếu như trái phải không có thì là sau người mình rồi. Nhưng sau người hắn…
Richard bỗng giật mình tỉnh ngộ quay đầu nhìn tấm da rắn. Sau đó hắn nhìn thấy cả đám man tộc trợn mắt nhìn vào hắn y như thể hắn vừa vũ nhục nữ thần của bọn họ hoặc hắn có thâm thù đại hận với bọn họ vậy.
Những vị man tộc này vũ lực cực mạnh, ánh mắt mang theo sát khí hóa thành thực chất như vài chục thanh đao nhọn đồng thời đâm vào người Richard, áp lực khổng lồ làm Richard gần như không thể hô hấp, từng cơn mồ hôi lạnh úa ra không ngừng! Hắn dù đần độn đến đâu thì cũng biết không thể chọc vào đám man tộc này được mà bản thân mình lại đang cản đường thiếu nữ kia.
Khi Richard bắt đầu ứa mồ hôi lạnh, động tác phập phồng cánh mũi của thiếu nữ bỗng tăng nhanh, bước chân nàng cũng nhanh hơn nhiều, chốc lát sau đã đến bước mặt Richard. Richard lập tức bước sang trái hai bước nhưng thiếu nữ cũng chuyển hướng, vẫn lao thẳng đến hắn mà dưới chân lại tăng nhanh gần như là bắt đầu chạy chậm.
Thiếu nữ vừa gia tốc cảnh vật trong não Richard biến đổi, thân thể mỹ lệ yểu điệu của thiếu nữ nhanh chóng thay bằng một cự thú bằng cả quả núi nhỏ lao đến! Lúc này, tràn ngập ý thức hắn chỉ có một ý nghĩ, nếu như hắn không kịp tránh ra thì sẽ bị con thú khổng lồ này giẫm thành phấn vụn mà con thú này còn có thể không biết vừa giẫm nát hắn!
Trong lúc sinh tử, Richard theo ý thức bộc phát lực lượng ẩn giấu, lực lượng theo mũi chân hắn thúc đẩy thân hình lướt đi đầy quỷ mị ra xa năm mét. Phương thức di động này rõ ràng là chiến kỹ của thế giới hắc ám mà đáng nhẽ sau khi tránh được công kích của địch nhân là phản kích lăng lệ ngay sau đó. Richard một thân ma pháp bào đột nhiên biểu hiện lực lượng cao giai chiến sĩ và kỹ nghệ thế giới hắc ám làm mọi người giật mình không thôi đặc biệt là những người biết hắn. Stevenson vốn đang ngây ngốc đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, hiện tại hắn mới biết đứng gần Richard nguy hiểm cỡ nào!
Trong tích tắc, đám võ sĩ sau người thiếu nữ đồng loạt tuốt đao khỏi võ nhưng không ai tấn công cũng không ai lên tiếng! Rõ ràng bọn họ tự tin có đủ năng lực cản lại nếu Richard thật sự ra tay. Lúc này, cả đại sảnh rơi vào không khí quỷ dị, vũ khí rời vỏ, không chút tiếng động vang lên dù chỉ là tiếng quần áo sột soạt. Chỉ có thiếu nữ vẫn nhẹ nhàng bước chân mang theo nhịp đại sảnh chấn động.
Thiếu nữ bất ngờ bắt hụt làm nàng khẽ kêu kinh ngạc nhưng không mở mắt mà nhanh chóng chuyển mình, chân đạp lấy đà như thiểm điện lao đến Richard, tốc độ còn nhanh gấp đôi Richard sử dụng năng lực huyết mạch. Nơi thiếu nữ đạp chân xuất hiện vô số vết rạn nứt lan dài trên nền đá thậm chí lan xa đến mấy mét.
Richard cảm thấy gió lớn đập mặt mà đến, gió mạnh đến nỗi hắn gần như không thể hô hấp. Nếu như hai người đụng vào nhau, hắn rất hoài nghi bản thân liệu có còn căn xương cốt nào nguyên vẹn không nữa. Nhưng giữa lựa chọn phản kích và né tránh, Richard chỉ khẽ do dự rồi chọn né tránh dù cho hắn biết bản thân không thể né tránh.
Ngay lúc này, không biết vì sao lực chú ý của Richard thay đổi, hắn không tự chủ được nhìn vào đám man tộc, nhìn vào lão già đang mở mắt đứng sau. Thế là nhất thời tầm nhìn của hắn tràn ngập hai tròng mắt già nua của lão già! Ảo giác chợt lóe rồi tan biến nhưng Richard phát hiện hai chân hắn như bị ghim lại căn bản không thể tránh đi mà đáng buồn là thiếu nữ đang dùng tốc độ khó có thể tin đến gần! Càng gặp quỷ chính là nàng một mực nhắm mắt!
Hai mắt Richard khẽ nhắm lại tuyệt vọng chờ đợi thời khắc va chạm. Hắn thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ không biết tường đá dày đậm phía sau có thể ngăn lại thân thể hắn bắn văng ra không nữa. Nhưng va chạm không phát sinh! Thiếu nữ dừng ngay trước mặt Richard, đôi bên cách nhau không đến mười centimet. Richard căn bản không biết nàng dừng lại như nào nhưng nàng đã đột nhiên dừng lại.
Thiếu nữ vẫn nhắm mắt lại, cái mũi nhỏ liên tục phập phồng, trên mặt lộ vẻ say mê hơn nữa càng lúc càng đến gần Richard. Cho dù là bị mãnh hổ ngửi cũng không đáng sợ như này a! Mồ hôi lạnh càng lúc càng ứa nhiều từ đầu trán Richard, hai chân hắn không thể di động nên chỉ có thể ra sức ngửa người ra sau nhưng là thiếu nữ lại kiễng chân không ngừng dí thân hình lên trước đến sau nàng đã tạo thành một gốc bốn mươi lăm độ với mặt đất. Điều này không phù hợp với tri thức thông thường nhưng trong thế giới cường giả, tri thức thông thường là thứ vô dụng nhất!
Richard đã ngửa ra sau đến cực hạn nhưng thiếu nữ vẫn ngả về phía trước, chóp mũi đôi bên đã đụng vào nhau. Thế là lúc này nàng mới mở mắt, thế là xuất hiện trước mắt Richard là đôi mắt thâm thúy vô cùng tỏa ánh lấp lánh như sở hữu cả trời sao vậy.
Không gian là có lực lượng. Richard cảm giác linh hồn bản thân như bị hai điểm đen nhánh hút lấy, nhất thời toàn thân hắn cứng ngắc không thể động đậy. Thật ra dù hắn muốn động cũng không thể. Hắn bị hơn mười tia sát ý khóa chặt làm thân thể tê dại nếu như không phải có một lực lượng thần bí bài trừ hơn nửa sát ý thì Richard ngay cả ngửa ra sau cũng không thể làm. Mà Richard thần kỳ phát hiện lực lượng thần bí đấy lại đến từ lão già sau người thiếu nữ, cho nên chỉ cần lão ấy muốn bản thân hắn sẽ tê dại không thể làm gì.
Khi Richard bị lực lượng của thiếu nữ hấp dẫn, thiếu nữ cũng nhìn Richard, hai cánh mũi vẫn không ngừng phập phòng. Nàng đột nhiên mặt mày hớn hở rồi cúi đầu xuống hung hăng ngoạm cắn trên miệng Richard rồi mới đứng lên, từ khóe mắt đến chân mày tràn ngập vui sướng.
Richard ngoài kinh ngạc ra chỉ có thể gian nan đứng thẳng lên. Hiệu lực của bạo phát huyết mạch đã tan biến từ khi nhìn thấy đôi mắt lão già, hiện tại hắn hoàn toàn dựa vào thể lực chống đỡ thân thể nếu còn đứng ngửa ra sau như vậy thì e rằng eo hắn gãy mất. Răng môi hắn vẫn còn lưu lại hương vị thiếu nữ, rất khó hình dung đó là gì, cũng không ngọt ngào mà cổ lão xa xưa tựa như núi lớn sừng sững giữa trời vậy. Richard thậm chí còn không rõ đây là hương vị của nàng hay là vì khí chất trên người nàng quá nồng.
Mà thiếu nữ cũng không để ý đến cách nghĩ của Richard, nàng chỉ nhắm mắt lại thưởng thức chiến lợi phẩm: "A, vị lưu huỳnh thật nặng, còn có dung nham nữa… a phải có mùi vị vực sâu ác ma chứ, sao lại không thấy nhỉ? Thật ngọt mà, rất quen thuộc a, là mùi vị tinh linh sao? Hai mùi vị trái ngược này lại có thể hỗn hợp cùng một chỗ, thảo nào hấp dẫn như vậy!"
Thiếu nữ dùng ngôn ngữ cổ man hoang khẽ thì thào cho nên những người trong đại sảnh không hiểu nàng nói gì. Nhưng lão già lại mở mắt lần nữa, đầy suy ngẫm ngắm nhìn Richard.
Thiếu nữ đột nhiên run rẩy rồi tỉnh lại, nàng lập tức lại phát ra khí thí vô địch của mình. Nàng chỉ hướng Richard, không chút đắn đo nói: "Ngươi ở cùng ta ba tháng đi! Ta thích mùi vị của ngươi, đây là tiền của ngươi!"
Lúc nói chuyện, thiếu nữ lấy ra cả một nắm chu tinh, phải có đến năm sáu viên rồi không cho Richard từ chối nhét thẳng vào tay hắn.
Richard lập tức cảm giác rất nhiều ánh mắt mạnh mẽ mang theo sát ý ập đến. Đó là chu tinh, lại còn cả nắm! Nhưng là người trong đại sảnh đều là người thông minh, sát ý chỉ dám hướng đến Richard, dù ngẫu nhiên cũng có ánh mắt tham lam nhìn hướng túi da nơi thắt lưng của thiếu nữ thì cũng chỉ như chuồn chuồn chạm nước nhanh chóng tan biến.
Richard có lẽ còn chưa nhận biết hết tài liệu trân quý nhưng chu tinh thì hắn biết. Hắn đương nhiên biết giá cả của chu tinh, có lẽ cả đời hắn cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Điều này còn được xây dựng trên nền tảng tương lai hắn là cấu trang sư chứ với cường giả thông thường thì không đạt đến cảnh giới truyền kỳ thì đừng mơ tưởng đến chu tinh!
Richard lắc lắc đầu nhét trả chu tinh nói: "Xin lỗi, ta không thể cầm cũng không thể ở cùng ngươi ba tháng."
Thiếu nữ đầy kinh ngạc nói: "Vì sao? Người trên đại lục các ngươi không phải chỉ cần có tiền là làm gì cũng được sao? Ta đưa không đủ nhiều sao, chỉ ba tháng mà thôi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta ba tháng."
Nói câu thật sự thì khi nhận lấy mấy ngàn kim tệ tâm tình Richard cũng nảy sinh mâu thuẫn không nhỏ dù sao đây cũng là một khoản tiền rất lớn. Nhưng sau khi trả lại chu tinh, Richard lập tức cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều thế là cười nói: "Ta không thiếu tiền mà cũng có rất nhiều việc không thể ở cùng ngươi được."
"Không thiếu tiền?" Thiến nữ nhìn Richard, nhìn xuống tờ giấy chi chít chữ số trên tay hắn rồi nhìn tấm da rắn nghi hoặc hỏi: "Không thiếu tiền thì sao phải tính toán lâu như vậy vì thứ này? Nó không phải dùng kim tệ định giá sao? A, hay là ngươi có ham thích đặc thù muốn sáng tạo người rắn? Ta nghĩ không cần lãng phí công sức như vậy bởi vì đã có người thằn lằn. Cảm thấy người thằn lằn quá yếu thì còn có long nhân mà, chúng nó mạnh hơn người rắn nhiều, ngươi không cần hy sinh bản thân như vậy!"
Lời của thiếu nữ làm Richard có cảm giác muốn ngất, hắn đầy dở khóc dở cười không thể phát tác nói: "Được rồi, ta không có tiền nhưng có bao nhiêu dùng bấy nhiêu nên không cần tiền của ngươi."
"A! Ta đã hiểu, là chê ít sao? Thứ này cho ngươi!" Thiếu nữ không ngờ đưa cả túi da bên hông cho hắn.
Những người trong đại sảnh đều cảm thấy bản thân điên rồi, nàng không ngờ cho cả túi da! Nàng không biết đó là trang bị không gian sao?
"Không muốn!" Richard có chút bực tức bởi vì công thức hắn tính ra đang dần trôi đi. Hắn cũng không thể lãng phí tấm da rắn này được.
"Vậy chỉ một tháng thôi!" Thiếu nữ cắn răng nói.
"Một ngày cũng không có thời gian!" Richard từ chối triệt để.
Trên mặt thiếu nữ dần ngưng tụ sát khí nhưng không hù sợ được Richard. Hắn lại cúi xuống giấy ma pháp bắt đầu tính toán, lông vũ chấn động với tần suất cực cao, ngoài da rắn ra thì thời gian cũng vô cùng quý báu với hắn.
Cử động của Richard vô cùng thất lễ nhưng nụ cười trên mặt thiếu nữ lại tươi rói, nàng quay đầu nhìn lão già nói: "Hắn không tham tiền!"
Lão già mở ra hai mắt vẩn đục khẽ gật đầu. Thiếu nữ hoan hô một tiếng xông đến trước mặt Richard một tay nắm chặt cổ áo hắn kéo hắn đến gần làm mũi hai người chỉ cách nhau một centimet nói: "Ngươi! Mùi vị rất ngon mà lại không tham tiền cho nên ta quyết định lấy ngươi làm chồng!"
Kinh ngạc lần này không giống bình thường, hai người gần như cao như nhau bởi thế Richard cảm giác bản thân chỉ khẽ động thôi sẽ chạm vào miệng nhỏ thơm tho phía trước. Nhưng là hai tay thiếu nữ trầm ổn như núi làm Richard mệt mỏi sau khi sử dụng năng lực huyết mạch không thể động đậy được. Giãy dụa là vô dụng, Richard càng hiểu rõ sẽ không ai giải vây giúp hắn nên chỉ đành cười khổ nói: "Như vậy không tốt lắm!"
Thiếu nữ lập tức hừ một tiếng nói: "Có gì không tốt chứ, nơi này ai dám phản đối ta lập tức ném hắn xuống biển! Hừ, khi xưa cha ta dẫn theo đại quân công chiếm lãnh địa bộ lạc chúng ta, kết quả là bị mẹ ta đánh cho toàn quân tan tác, chính hắn cũng bị bắt thành chồng của mẹ ta. Ngươi đã đánh không lại ta thì an tâm đi theo ta đi! Ngươi yên tâm, ta sẽ không lập tức yêu cầu ngươi, cũng phải sinh hoạt cùng nhau một hai năm đã, xem ta có chán ghét ngươi không tránh bị ngươi chiếm lợi lại không sinh ra được thần chiến sĩ lợi hại. Nếu như để ta phát hiện ngươi chỉ có mùi vị hấp dẫn thì ta cũng sẽ ném ngươi vào biển!"
Đối với tuyên ngôn của thiếu nữ, Richard hoàn toàn không biết phải nói sao nữa.
Lão già đột nhiên ho khan thế là Cương Nham tiến lên trước một bước thấp giọng nói mấy câu với thiếu nữ bằng ngôn ngữ bộ lạc. Thiếu nữ khẽ nhíu mày, mắt nhìn lão già rồi đánh giá Richard hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Richard Archimonde." Richard đành chịu nói, hắn đột nhiên phát hiện rất nhiều lúc hắn phải nhờ dòng họ phía sau để thoát thân.
"Archimonde… Chưa nghe nói đến, rất nổi tiếng sao?" Thiếu nữ quay đầu lại hỏi.
Cương Nham lập tức lôi ra quyển sách da dê dày đậm lục lọi rồi chỉ vào hàng gần cuối cùng quyển sách nói: "Bọn họ rất nghèo!"
Thủ lĩnh cấm vệ cung định lại thấp giọng bổ sung mấy câu với Cương Nham thế là hắn nói: "Nhưng rất biết đánh nhau, là chiến sĩ chân chính!"
Thiếu nữ thả Richard xuống còn thay hắn vuốt phẳng trang phục rồi mới lui một bước nhìn Richard nói: "Rất tốt, ta ưa thích chiến sĩ chân chính. Tuy ngươi rất yếu nhưng lại dũng cảm, không tham tiền, mùi vị hấp dẫn nữa cho nên ta quyết định lấy ngươi."
"Điều này…" Richard lại cười khổ, hắn đang định uyển chuyển cự tuyệt thì thiếu nữ ngắt lời hắn nói: "Nhưng ta quyết định tuân theo quy tắc đại lục, cha ta nói hai người muốn ở cùng nhau thì phải làm bạn trước đã."
Lúc này Cương Nham lại tiến lên nỗ lực hạ thấp giọng: "Điện hạ! Quy tắc đại lục là hai người muốn ở cùng nhau thì phải do gia tộc hai bên giao dịch trước."
"A, là như vậy sao?" Thiếu nữ kinh ngạc rồi dùng ánh mắt cầu trợ nhìn lão già. Lão già lại nỗ lực mở mắt, đầu tiên nhìn Richard rồi nở nụ cười quỷ dị chậm rãi nói: "Quy tắc do kẻ mạnh đặt ra. Ở trên đại lục này, điện hạ cảm thấy quy tắc nào hợp lý thì là hợp lý, dù sao ở đây cũng không có ai dám phản đối!"
Thiếu nữ rõ ràng không thích dong dài nên lập tức nói: "Được, vậy làm bạn trước! Đây là lời cha ta nói, tuy hắn không đánh lại mẹ ta nhưng mẹ ta nói hắn rất thông minh!"
Thiếu nữ ngắm nhìn tròng mắt Richard, tay phải nắm tay xoa ngực biểu tình vô cùng chăm chú nói: "Richard, ngươi muốn làm bạn của ta không?"
Lại là một cục diện Richard không muốn nhưng là hắn phát giác được chấp niệm từ nội tâm thiếu nữ. Thật ra thẳng thắn của thiếu nữ thật ra cũng rất hợp khẩu vị của hắn, thế là hắn cũng chăm chú nói: "Nếu như là bạn thì được. Nhưng…"
"Là bạn là được rồi, làm chồng ta thì sau này nói sau. Nếu như chúng ta đã là bạn, ta sẽ không ép ngươi." Thiếu nữ cắt ngang lời Richard sau đó trang trọng nói: "Nếu như đã là bạn thì ta cũng nên nói tên ta cho ngươi biết. Tên đầy đủ của ta là: Terri Lufthansa Thira Wales…"
Ngay khi thiếu nữ nói ra âm tiết đầu tiên, sắc mặt Cương Nham đại biến. Hắn vừa định tiến lên trước ngăn lại thì lão già khẽ lắc đầu thế là dũng sĩ man tộc do dự rồi lại thu lại bước chân. Lão già chỉ khẽ dậm quyền trượng xuống đất, thanh âm bộp bộp dần khuếch tán khắp đại sảnh, thế là mọi người đột nhiên phát hiện không nghe rõ thiếu nữ đang nói gì, cho đến khi thiếu nữ nói xong thính giác bọn họ mới khôi phục lại. Tất cả mọi người đều biết là lão già giở trò nhưng không ai dám nói ra.
Tên của thiếu nữ vô cùng dài nàng nói cả phút mới xong. Trong lỗ tai Richard, nó như từng âm tiết đơn độc tập hợp lại vậy, nếu như không nhờ trí nhớ, thiên phú trí tuệ và chính xác thì hắn không thể nhớ nổi.
"Đã nhớ chưa?" Thiếu nữ đầy mong chờ hỏi.
"Ừm!" Richard khẽ gật đầu.
Thế là thiếu nữ đầy kinh ngạc vui vẻ nói: "Không ngờ ngươi có thể nhớ kỹ tên ta! Thật lợi hại mà, ta mới nói một lần!"
Nhưng là điều này lại làm khó Richard, tên nàng dài như vậy sau này biết gọi nàng ra sao?
Thiếu nữ như biết Richard đang nghĩ gì thế là cười nói: "Người trong bộ lạc đều gọi ta là Sơn Dữ Hải, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy."
"Sơn Dữ Hải?" Richard đầy hiếu kỳ vì sao thiếu nữ lại có cái tên kỳ quái như vậy. Ngoài trang phục và trang sức kỳ dị ra, nếu dùng tiêu chuẩn thông dụng của đại lục xem xét thì nàng vô cùng đẹp. Nhưng là cái tên Sơn Dữ Hải này lại mang theo khí thế mênh mông, không giống để hình dung thiếu nữ.
Không ngờ thiếu nữ lại gật mạnh nói: "Chính vậy, bởi vì những trưởng lão nói tài phú của ta chồng chất cao như núi mà tương lai lực lượng của ta cũng sâu không lường được như biển lớn."
"Được, Sơn Dữ Hải, chúng ta là bạn." Richard nói.
Thiếu nữ đột nhiên cười giảo hoạt nói: "Đã là bạn thì phải tặng nhau lễ vật. Thứ này tặng cho ngươi!"
Thế là dưới cái nhìn trợn mắt há mồn của Stevenson, thiếu nữ cởi tấm da rồng choàng trên người cuốn thành quyển nhét cho Richard. Richard lập tức nhíu mày từ chối: "Không được! Thứ này quá đắt!"
"Không, ngươi cũng phải tặng ta lễ vật." Thiếu nữ chăm chú nói.
"Đương nhiên, nhưng ta không có thứ quý như vậy cho nên đổi…" Richard còn chưa nói dứt lời, thiếu nữ đột nhiên vươn tay ra nắm lấy đầu hắn rồi mãnh liệt cúi xuống hôn lên miệng hắn nói: "Là thứ này!"
Richard ngạc nhiên không nói. Dưới con mắt người ngoài thì đó là nụ hôn thân mật nhưng Richard lại biết thiếu nữ thật ra là vừa cắn lại liếm căn bản không có chút ái muội nào. Mà nàng còn hài lòng khen: "Thật ngọt!"
Lễ hội cuồng hoan cũng theo đó chấm dứt để lại thật nhiều chuyện bàn tán. Đêm nay, kính ngưỡng của Hắc Kim đối với thiếu nữ thậm chí đã vượt qua Tô Hải Luân điện hạ. Cùng là dùng tiền nhưng dùng kim tệ và dùng chu tinh là tiền không phải cùng đẳng cấp. Mà cùng là dùng chu tinh nhưng dùng viên làm đơn vị và dùng nắm tay làm đơn vị là hai cảnh giới khác xa nhau!
Mà trong đêm cuồng hoan này, Stevenson có lẽ là kẻ chán nản nhất, à có lẽ cũng không phải. Nhưng dù phải hay không thì cũng không ai để ý đến tâm tình của vị long mạch thuật sĩ bị vô ý đánh bay này. Đề tài bàn tán của mọi người rất nhiều, có túi da của thiếu nữ, có quan hệ "bạn bè" giữa Richard và thiếu nữ, thậm chí còn có Cương Nham, lão già và cấm vệ cung đình Ngàn Năm Vương Triều nhưng ai quan tâm đến một long mạch thuật sĩ nho nhỏ chứ? Thật ra số lần Stevenson bị nhắc đến cũng không ít nhưng trong bàn tán của mọi người hắn luôn xuất hiện với hoàn cảnh "kẻ bị đánh bay".
Chỉ có chính Stevenson mới hiểu áp lực Sơn Dữ Hải mang đến cho hắn không phải là đả kích mà là nghiền nát!
Đêm lễ hội cuồng hoan cũng trở thành thời khắc in dấu sâu đậm trong lòng Richard. Cho đến khi về đến khu cư trú, hắn vẫn khó có thể tin nổi mọi chuyện. Tất cả đều quá kỳ ảo không thể tin nổi nhưng tấm da hỏa long trong tay hắn lại đầy chân thật. Tấm da này giá trị lên đến cả ngàn vạn nhưng bị Sơn Dữ Hải cuộn lại coi như lễ vật tặng hắn.
Richard mở nó ra trải dài trên đài công tác, hai tay hắn không tự chủ được khẽ vuốt ve nó. Phần da cổ này rộng đến hai mét vuông, chiếm đến một phần tư đài công tác. Cả lớp da tỏa ánh ám hồng lại có từng tia sợ đỏ tươi ẩn ẩn tỏa ánh sáng hồng, cho dù dưới ánh đèn ma pháp cũng không thể che giấu đi được. Khi đầu ngón tay Richard mơn trón nó có thể cảm nhận được lực lượng hỏa diễm nóng bỏng.
Da cổ hỏa long này là tài liệu quý giá nhất Richard từng chạm vào, từng con số lần lượt hiện ra trong đầu Richard khi hắn vuốt ve nó giúp hắn dần quên thuộc với đặc tính của nó hắn. Nếu như dùng nó làm nguyên liệu thì rất nhiều cách nghĩ của Richard sẽ biến thành hiện thực, chí ít hắn có thềm 30% khả năng giúp thỏ trắng chiến thắng sói tuyết nhưng mà tấm da này lai lịch bất minh, ít nhất là trong cảm nhận của hắn.
Thật ra Richard rất muốn làm bạn với Sơn Dữ Hải nhưng làm chồng nàng lại là chuyện khác. Hiện tại hắn vẫn không thể xác định được nàng thật sự muốn gì. Nếu như dùng tâm cảm nhận, có thể cảm giác được chân thành và chất phác của nàng nhưng nếu dùng trí tuệ và lý trí đúc kết cả ngàn năm của nhân loại thì lại phán xét nàng nhất định có âm mưu.
Mà Richard có nguyên tắc và phương thức suy nghĩ của mình, đó là làm bạn với nàng nhưng không dùng tài phú của nàng. Hắn dù cho còn nhỏ nhưng tư tưởng và nguyên tắc đã được đắp nặn hoàn thành dưới tay Yilan hơn nữa còn chịu ảnh hưởng từ bóng ma Gordon.
Trước khi đi Thâm Lam, Gordon Archimonde từng nói một câu với hắn: "Trong đáy lòng mỗi Archimonde đều có kiêu ngạo sôi trào, bọn họ thà dùng hai tay khai thác thiên địa bản thân cũng không muốn mượn lực lượng người khác. Điều này có lợi cũng có hại, hại là Archimonde vĩnh viễn không thể đoàn kết, lợi là mỗi một Archimonde thành công đứng lên đều làm người khác run sợ!"
Ngân nguyệt tinh linh đương nhiên cũng kiêu ngạo nhưng là cao ngạo lãnh đạm! Theo đuổi hoàn mỹ đến từ huyết mạch làm bọn họ rất khó để vào mắt thứ khác. Hai loại kiêu ngạo hòa làm một trong người Richard, chính hắn cũng không nói rõ được bản thân thiên hướng ngân nguyệt tinh linh hay Archimonde!
Hắn lại cuộn lại tấm da hỏa long chuẩn bị phong ấn nó. Nếu như không dùng ma pháp cất giữ thì ma lực trong da cổ hỏa long sẽ dần tiêu tan trừ khi cất chứa nó trong bán vị diện! Lúc này, Richard mới phát hiện từ tấm da phát ra một tầng lực lượng tỏa khí tức thê lương làm hắn nhớ đến thiếu nữ man tộc. Tầng lực lượng này chắc hẳn đến từ nàng khi nàng đưa tặng cho hắn dùng để bảo vệ ma lực của da rồng. Mà khi nàng choàng nó lên mình, nàng cũng không phụ gia lực lượng gì thuần túy coi như da thú phổ thông, thật không ngờ người thẳng thắn như nàng cũng có lúc tỉ mỉ. Richard không tự giác được khẽ mỉm cười rồi phong ấn da rồng cất kỹ nó trong giá trên cùng của kho tài liệu.
Buổi sáng hôm sau như mọi ngày tràn ngập khóa học, thời gian nhanh chóng trôi qua đến thời gian bữa trưa. Mỗi ngày vào bữa trưa và bữa tối, Richard đều dùng tâm tình chiến đấu đối phó. Hiện tại bữa ăn của hắn không còn do pháp sư truyền kỳ đặc biệt điều phối nhưng vẫn do những vị luyện kim sư cao cấp nhất điều phối, điểm chung vẫn là thức ăn cao quý, số lượng lớn đến kinh người cho nên số lượng người đưa cơm đã tăng lên hai mà lại còn là nô lệ da đen khỏe mạnh.
Nhưng khi về khu cư trú, Richard lại bất ngờ nhìn thấy Sơn Dữ Hải đã đứng chờ hắn ở cửa. Phía sau nàng là Cương Nham, lão già và hai cấm vệ cung đình. Sau khi dẫn thiếu nữ vào khu cư trú, bữa trưa của Richard cũng đã được đưa đến.
Sau khi bày cơm xong, thiếu nữ lập tức hoan hô nhanh nhẹn ngồi xuống nói với Richard: "Mời ta ăn một bữa đi! Mời ta ăn một bữa đi!"
"Đương nhiên có thể!" Richard cũng rất hy vọng có bạn. Hắn lại mời Cương Nham và lão già nhưng bị võ sĩ man tộc từ chối khéo. Cương Nham đối với mọi người luôn bày ra bộ dáng cao ngạo khinh thường nhưng với Richard còn không tệ.
Sơn Dữ Hải vừa thấy được mời liền ăn không chút khách khí. Nàng căn bản lười dùng đến hơn mười loại đồ ăn tinh tế mà thật sự dùng tay! Bất kể là sườn rồng hay xác rùa biển đều bị nàng dễ như bỡn xé thành mấy khối sau đó ném vào miệng, răng rắc răng rắc nhai nuốt xuống. Kể cả canh sôi nóng cũng bị nàng đổ trực tiếp vào miệng, bất kể là canh gì cứ trực tiếp uống rồi nhai! Răng của thiếu nữ như là có thể cắn vụn hết vậy, xương rồng xác rùa trong miệng nàng vô cùng giòn yếu.
Lão già thì muốn tham quan khu cư trú của đệ tử pháp sư truyền kỳ nên Richard thoải mái đồng ý để họ tự do đi lại. Dù sao tài liệu ở chỗ hắn đều là tri thức cơ sở ma pháp cũng không phải bí mật gì. Sau khi nói mấy câu với lão già và Cương Nham, Richard vừa quay lại bàn ăn thì thấy bàn ăn đã sạch bách… Chỉ mới nói mấy câu thôi mà…
Sơn Dữ Hải nhìn bàn ăn trống trơn cũng cảm giác được không tốt nên nói: "A, nơi này tuy không có gì hay nhưng thức ăn rất ngon a!"
Thiếu nữ đứng lên kéo tay Richard nói: "Như vậy đi, ngươi theo ta về doanh địa đi. Tộc nhân của ta tối qua xuống biển bắt cá, giờ ngươi đến có thể ăn thịt cá mập và cá voi đấy!"
"Ngươi không ở lại Thâm Lam sao?" Richard đầy hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên! Nơi này có gì tốt đâu, chỉ có thể nhìn núi cao biển lớn từ một cái cửa sổ nhỏ tý. Ta thích nhất là mở mắt ra là thấy bầu trời. Thật ra hải vịnh Băng Nổi cũng rất đẹp, chỉ kém quê nhà ta một chút mà thôi. Vì sao các ngươi luôn muốn nhốt bản thân trong cái lồng sắt nhỏ hẹp chứ?"
Nhìn vào biểu tình chân thành của Sơn Dữ Hải, Richard đành chịu khẽ cười. Hắn vốn định nói là nơi này không cần đến đông, chỉ cần mùa xuân thôi đã đủ lạnh cóng người rồi nhưng nhìn bộ dáng thiếu nữ có lẽ nàng không biết lạnh là gì. Còn đối với lời mời của Sơn Dữ Hải, Richard chỉ có thể từ chối: "Không được, chiều nay còn phải gặp lão sư."
Sơn Dữ Hải khẽ kêu một tiếng rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó, nàng nói: "Ta cũng hẹn nàng gặp buổi chiều a, suýt thì quên mất. Thật ra có gặp hay không cũng thế nhưng nếu ngươi cũng đến thì lúc đó ta đi cùng!"
Cách thời gian hẹn gặp không nhiều nên Richard cũng không định gọi bữa nữa chỉ kêu phục vụ lên dọn và mang theo mấy phần điểm tâm mà thôi, sau đó hắn và Sơn Dữ Hải ngồi sát cửa sổ cùng trò chuyện và nhìn bầu trời bao la bên trên.
Thiếu nữ nói rất nhiều về thế giới man tộc, từ lời của nàng Richard biết được man tộc sinh hoạt ở một đảo lớn phía đông Noland. Thật ra nếu tính diện tích thì nó cũng có thể xưng là đại lục cho nên mọi người gọi nó là man hoang đại lục. Nhưng thổ dân sinh hoạt ở man hoang đại lục thì tự gọi là Carling đại lục, ý nghĩa mảnh đất nơi anh hùng sinh ra.
Mà Richard nói rất nhiều về sinh hoạt ở thôn Ruttheran, thật ra là sinh hoạt của dân chúng tầng đáy xã hội nhưng Sơn Dữ Hải lại đầy hứng thú lắng nghe.
Lúc này, Cương Nham và lão già đã đi một vòng quanh khu cư trú của Richard. Ánh mắt Cương Nham quét qua những quyển sách ma pháp, thậm chí len lén rút một quyển sách dày khô khan "vị diện rộng lớn" mở ra xem. Trong quyển sách kẹp rất nhiều tờ đính bên trên đều viết những ghi chú tâm đắc của Richard. Mỗi tờ chỉ lác đác một hai câu nhưng số lượng tờ đính lại vô cùng nhiều. Cương Nham đặt trả quyển sách vào giá rồi ngón tay thô to của hắn lại lấy một sách lý luận ma pháp khác ra xem, sau khi nhìn thấy cảnh tượng tương tự liền khẽ gật đầu và trả sách vào giá. So với nhân loại bình thường, Cương Nham to lớn hơn nhiều nhưng động tác của hắn vô cùng linh hoạt không để lại chút dấu tích nào.
Lão già thì đứng trước đài công tác của Richard, cúi mình tử tế nhìn bản tác phẩm chưa hoàn thành của Richard. Đây là một ý nghĩ còn chưa hoàn toàn thành hình của Richard, nó còn phải trải qua tính toán và nghiệm chứng công thức bởi thế trên tấm da dê trên bàn chi chút những chữ số và công thức, ngẫu nhiên cũng có vài bức ma pháp trận. Có lẽ không ai để ý một bức cấu trang còn chưa hoàn thiện như này nhưng lão già lại xem vô cùng chăm chú, tựa như những con số khô khan này rất hấp dẫn hắn.
Lúc này, Cương Nham đi tới bên người lão già, khi nhìn qua đài công tác, hắn bắt đầu nhíu mày có chút không cho là đúng nói: "Đây là ma văn cấu trang sao? Còn kém xa thánh giả totem. Tiểu tử này rất nỗ lực, rất tiết kiệm và hạn chế nhưng còn nghèo! Mà ma văn cấu trang này còn chưa hoàn thiện, công thức này có điểm thiếu trí mạng!"
Lão già lắc đầu nói: "Hùng ưng bay lượn được hay không thì phải nhìn nó vỗ cánh như nào khi còn trong tổ!"
Cương Nham khẽ xoa đôi tay nói: "Tiểu tử này tương lai sẽ là hùng ưng sao?"
Lão già không trả lời vấn đề này mà nói: "Đến lúc đi gặp Tô Hải Luân điện hạ rồi."
Ở bên kia của khu cư trú, Richard và Sơn Dữ Hải càng lúc càng thân mật. Thiếu nữ đang hớn hở khoe chiến công một mình bắt voi trắng cực địa của mình mà Richard lại nghe ra được có điều gì đó không đúng.
"Khoan đã, Sơn Dữ Hải, ngươi vừa mới nói ngươi là võ sĩ?" Richard hỏi.
"Đúng vậy! Đại trưởng lão đã nói ta tương lai là thần võ sĩ sở hữu toàn bộ thánh giả totem!" thiếu nữ coi như đương nhiên nói.
Richard có chút hỗn loạn, nỗ lực lựa chọn từ ngữ để tránh làm tổn thương tự tôn của thiếu nữ: "Như vậy sao ngươi học ma pháp được chứ? A, ý của ta là nếu cùng lúc học ma pháp và chiến kỹ truyền thừa bộ lạc thì có thể có xung đột kéo chậm tiến bộ lại."
"Vì sao phải học ma pháp chứ? Thứ này quá phiền toái và phức tạp mà tác dụng cũng không lớn! A, xin lỗi, Richard, ta không nói ngươi a." Sơn Dữ Hải le lưỡi đầy đáng yêu nói sau đó nàng lại nhìn vào môi miệng Richard lộ vẻ tham ăn.
Richard theo ý thức ngửa đầu về sau thế là thiếu nữ biết bị lộ, nàng lập tức ngồi ngay ngắn lại, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập nghiêm túc nói: "Ma pháp không có tác dụng gì với ta, ma pháp cấp 5 trở xuống ta phẩy một cái là tan biến. Ma pháp cấp 6 muốn khóa chặt ta rất khó mà đấy là hiện tại ta còn nhỏ đợi sau này lớn lên thì sẽ miễn dịch ma pháp càng cao."
Dù đã biết Sơn Dữ Hải rất mạnh nhưng Richard không ngờ nàng lại mạnh đến như này xem ra vũ lực Carling đại lục không kém hơn Noland là bao. Nhưng điều này còn nằm trong dự đoán của hắn, Richard kỳ quái là chuyện khác.
"Sơn Dữ Hải, ngươi đã không định học ma pháp thì sao lại muốn làm học sinh của lão sư?"
Sơn Dữ Hải vừa chơi đùa lọn tóc vừa nói: "Bởi vì Tô Hải Luân điện hạ là pháp sư truyền kỳ. Thực chất ta chỉ muốn tìm một vị truyền kỳ làm lão sư mà thôi chứ cũng không định học gì ở nàng. Thêm nàng nữa thì ta đã có ba vị lão sư truyền kỳ, mà chưa kể mẹ và bà nữa. Đại trưởng lão nói đấy gọi là 'bối cảnh', Noland đại lục rất coi trọng cái này. Còn về tiền tới Thâm Lam học thì rất đáng, dù cho không học được gì chỉ thêm được 'bối cảnh' thôi. Dùng lời của các ngươi thì là… là gì nhỉ… Cương Nham!"
Võ sĩ man tộc to lớn như núi nhỏ chạy chậm đến khom lưng cúi người nỗ lực hạ thấp giọng nói: "Gọi là dát vàng."
"Dát vàng? Thật là kỳ quái, sao lại là dát vàng chứ? Vàng không phải trải đầy đất sao? Nếu như muốn ta hình dung thì dùng phỉ thúy ma thiết tầng thứ chín vực sâu hay hơn a." Sơn Dữ Hải đầy nghiêm túc nói.
Dũng sĩ man tộc hiển nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề sâu xa như này cho nên hắn liên tục chà xát hai tay tìm một giải thích hợp lý: "Có lẽ ở Noland đại lục vàng đã rất quý. Ngài xem, ở đây đồ gì cũng dùng kim tệ ghi giá."
Sơn Dữ Hải bỗng hiểu ra nói: "Thảo nào đại trưởng lão nói ở Noland đại lục, dùng chu tinh và dùng kim tệ đại biểu hai cảnh giới khác nhau."
"Đúng là như vậy!" Cương Nham rất cảm thán với trí tuệ của thiếu nữ.
Richard lại cảm thấy có chút không đúng nhưng nói không nên lời. Nếu như là Hắc Kim ở đây chắc chắn có thể dùng luận cứ công kích man tộc vô tri, lưu thông hàng hóa và giao dịch cấp cao là hai khái niệm khác hoàn toàn nhau, chu tinh không thể thay thế kim tệ được. Nhưng cho dù là Hắc Kim cũng không thể không thừa nhận sử dụng chu tinh và sử dụng kim tệ đại biểu cảnh giới khác nhau.
Rất nhanh, thời gian hẹp gặp pháp sư truyền kỳ đã đến. Tô Hải Luân luôn luôn yêu cầu đúng giờ nhưng đó là đối với người khác. Nàng luôn có thói quen của cự long như ngẫu nhiên không đến, trễ hẹn mấy ngày. Còn việc vì chưa tỉnh ngủ mà lui giờ hẹn xuống một hai giờ thì nhiều như cơm bữa. Đối với những đại ma đạo sư thì vô cùng cảm thông điều này, bởi vì pháp sư truyền kỳ không thể lãng phí thời gian dù cho đi ngủ thì cũng là thời gian tốt để tăng trưởng ma lực. Căn cơ của Thâm Lam cắm trên đẳng cấp của Tô Hải Luân! Mà khách đến gặp nàng phần lớn có tình huống riêng nên cũng không ngại chờ thêm một hai giờ.
Xế chiều hôm nay, Richard và Sơn Dữ Hải vô cùng may mắn. May mắn là pháp sư truyền kỳ đã tỉnh giấc ngủ trưa nhưng nàng không phải tự nhiên tỉnh giấc. Pháp sư truyền kỳ dự định gặp Richard và Sơn Dữ Hải cùng lúc, cùng địa điểm, đó là một phòng tiếp khách còn chưa đến hai trăm mét vuông, trong khu vực của nàng thì đây là phòng khách nhỏ nhất.
Lúc này pháp sư truyền kỳ đang nằm nghiêng trên sạp, một chân lõa lỗ đặt trên tay vịn, tay trái thì vươn rộng hết cỡ, ngón tay khẽ ngoắc là trái cây lại tự động bay đến rơi vào miệng nhỏ của nàng rồi tan biến. Tư thế ngủ của nàng rất xấu nhưng cánh tay và bàn chân trắng nõn đủ tạo thành xung kích thị giác đủ làm mọi người lơ đi dáng nằm không chút ưu nhã của nàng.
Tròng mắt Tô Hải Luân khẽ giương lên nhưng trong con ngươi không có tiêu điểm nào. Người quen thuộc đều biết đây là tiêu chí nàng chưa tỉnh ngủ và cũng là lúc nàng nguy hiểm nhất. Trong phòng khách, chuông ma pháp không ngừng kêu reo, tác dụng ma pháp thanh tỉnh của nó lại không chút tác dụng với pháp sư truyền kỳ. Mí mắt của nàng lại dần rủ xuống, nàng lại muốn ngủ tiếp nhưng là đột nhiên một sợi tóc trước trán nàng uốn cong lên rồi đứng thẳng như có linh tính cảnh giác nhìn xung quanh. Rung động của nó càng lúc càng mãnh liệt rồi đột nhiên nhảy lên làm pháp sư truyền kỳ ai u đau đớn ngồi dậy.
Hai mắt của nàng đã hoàn toàn mở ra, tròng mắt lấp lánh ngọn lửa phẫn nộ, hai mũi phun ra năm sáu luồng khí màu đó là dòng xoáy nguyên tố nồng đậm đến hóa thành thực chất. Nhất thời toàn bộ nguyên tố trong không gian đều bị đánh thức, chúng hoan hô nhảy múa bay hướng pháp sư truyền kỳ tạo thành từng quỹ tích huyền ảo quanh nàng tùy thời chuẩn bị nghe theo điều khiển.
Ánh mắt pháp sư truyền kỳ như điện bắt đầu tìm kiếm địch nhân nhưng lại phát hiện không một bóng người, ngoài trái cây trên bàn ra thì không còn đối tượng nào khác cần tiêu diệt.
Tô Hải Luân nhìn chuông ma pháp không ngừng kêu reo lại nhìn sợi tóc dài trên đỉnh đầu dần rủ xuống thế là nàng gõ nhẽ vào tay vịn giường. Theo động tác của nàng, vài chục chuông ma pháp đồng thời kêu reo, đây là tín hiệu triệu tập khẩn cấp những vị đại ma đạo sư. Chốc lát sau, mười bảy vị đại ma đạo sư tiến đến mà một đội thiếu nữ hắc tinh linh nhanh chóng bày ghế cho họ. Tô Hải Luân lại phất phất tay, những thiếu nữ hắc tinh linh như được đến mệnh lệnh thế là ra mời khách vào phòng.
Sơn Dữ Hải lúc này đi vào phòng khách, nàng vẫn đầy thân mật nắm tay Richard, Cương Nham, lão già và hai vị cấm vệ cung đình đi phía sau nàng. Vốn khách đến gặp không được mang theo tùy tùng nhưng hôm nay pháp sư truyền kỳ đặc biệt ra lệnh tất cả mọi người đều tiến vào.
Đoàn người vừa vào phòng, hai mắt pháp sư truyền kỳ sáng lên, nàng híp mắt lại quét qua người Cương Nham, lão già và cấm vệ cung đình. Cương Nham và hai cấm vệ cung đình không chút dị dạng, chỉ có lão già khẽ dừng bước sau đó lại nhanh chóng bước theo kịp thiếu nữ.
Mười bảy vị đại ma đạo sư không tự chủ được ngồi ngay ngắn lại, các loại nguyên tố dần tập hợp quanh họ. Bọn họ kiến thức uyên bác, đã sớm nhìn ra hai cấm vệ cung đình đều là chiến sĩ 18 cấp mà Cương Nham thực lực còn cao hơn. Ở khoảng cách gần như thế, nếu như những ma đạo sư bị đánh bất ngờ thì chỉ cần ba chiến sĩ này thôi đã đủ giết sạch bọn họ rồi. Huống hồ bên cạnh còn có một lão già nhìn không rõ thực lực. Thiếu nữ kia dù non nớt nhưng trên người lộ ra khí tức man hoang thê lương hung hãn. Nhìn vào nàng như nhìn thấy một viễn cổ hung thú chưa trưởng thành vậy.
Pháp sư truyền kỳ rất ít khi triệu tập khẩn cấp nên những đại ma đạo sư đều biết có chuyện quan trọng. Hiện tại nhìn đến thiếu nữ mọi người đều cảm giác được không khí khẩn trương trong phòng. Nhưng là bọn họ có chút mơ hồ không hiểu, quan hệ giữa Richard và thiếu nữ man tộc rất tốt như vậy pháp sư truyền kỳ sao có thể không chút che dấu địch ý chứ? Đương nhiên những đại ma đạo sư liên hệ phẫn nộ của pháp sư truyền kỳ với chuyện đêm vận mệnh.
Richard vừa bước vào phòng khách cũng cảm giác được không khí quỷ dị như gió bão sắp ập đến vậy. Hắn vừa ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy hai mắt trong sáng của Tô Hải Luân nên khẽ ngớ người cảm giác được có gì đó không đúng thế là vội vã rút tay lại. Sơn Dữ Hải cũng nới lỏng tay để hắn rút về. Richard không khỏi khẽ thở phào rồi hành lễ với Tô Hải Luân và những đại ma đạo sư sau đó tự đứng sang một góc. Rất bất ngờ thiếu nữ lại ngoan ngoãn nghe lời nếu như nàng không chịu hợp tác thì dù hắn có lực lớn gấp mười cũng không thể giãy ra được.
Sơn Dữ Hải đi tới đối diện Tô Hải Luân, nàng tự ngồi xuống ghế sofa dành cho khách quý hơn nữa đầu khẽ ngửa ra sau dùng tư thế thoải mái nhất nhìn lên, khí thế của nàng không chút thua kém pháp sư truyền kỳ.
"Ngươi có thể gọi ta là Sơn Dữ Hải, ta là học sinh tự trả tiền. Ngươi là lão sư của ta?" Câu trả lời của thiếu nữ rất tự nhiên, hoàn toàn ngang hàng với Tô Hải Luân.
Pháp sư truyền kỳ khẽ cười nói: "Là học sinh của ta? A, tuy ta không hẹn chế nhân tuyển và tư chất của học sinh tự trả tiền nhưng ngươi là võ giả man tộc lại kế thừa thánh giả totem, sau này sao có thể học tập ma pháp của ta chứ? Nếu như ta nhớ không lầm thì đặc tính lớn nhất của thánh giả totem là bài trừ ma pháp."
"A, ta căn bản không định học tập ma pháp! Bởi vì ngài là pháp sư truyền kỳ cho nên ta mới chọn tới Thâm Lam… A, ta tới để dát vàng thôi."
Tuy Sơn Dữ Hải không quên hai từ dát vàng nhưng nàng nói quá thẳng mặc dù nàng có chú ý dùng đến kính ngữ “ngài” nhưng lại không chú ý đến sắc mặt càng lúc càng khó coi của pháp sư truyền kỳ. Đương nhiên, kể cả nàng có chú ý đến sắc mặt của pháp sư truyền kỳ thì điều cần nói nàng cũng vẫn nói.
Tô Hải Luân đột nhiên cười, tròng mắt mị lên như trăng lưỡi liềm đầy mê hoặc động lòng người, không vui lúc trước bỗng chốc tan biến: "Dát vàng? Bởi vì ta là pháp sư truyền kỳ sao?"
Sơn Dữ Hải gật gật đầu nói: "Đúng vậy! Thêm ngài nữa là ta có ba lão sư truyền kỳ rồi, bối cảnh như vậy đủ dày rồi."
"Vậy hai lão sư khác của ngươi là ai?" Pháp sư truyền kỳ vẫn cười tươi như hoa nói.
"Một là đại trưởng lão của chúng ta, một là võ thánh Tàng Kiếm của Ngàn Năm Vương Triều." Sơn Dữ Hải cũng cười đáp lại. Một lọn tóc không biết từ lúc nào rủ xuống ngực nàng thế là nàng vừa trả lời vừa hất nó lên vai, thoáng chốc thiếu nữ man hoang cũng tràn ngập hấp dẫn.
Tô Hải Luân ha ha cười lớn nói: "Như vậy ngươi có quan hệ với Jalan đế quân đúng không?"
"Đế quân là bà của ta."
Nụ cười trên mặt pháp sư truyền kỳ khẽ ngưng trệ mấy giây rồi mới tiếp tục. Nàng khẽ hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Kim nhưng Hắc Kim chỉ đầy vô tội nhìn lại nàng. Tư liệu về học sinh tự trả tiền đã sớm được đưa lên nhưng trong mắt pháp sư truyền kỳ có lẽ chỉ có con số thật dài kia mà quên đi những tin tức khác.
Tô Hải Luân vươn tay nắm lấy một quả bọt nước to như nắm tay, móng tay nàng khẽ chạm làm vỏ quả nứt vỡ, lộ ra phần thịt quả óng ánh như ngọc. Nàng đưa quả lên miệng, chậm rãi nói: "Ta nghe nói trong huyết mạch hoàng thất Ngàn Năm Vương Triều có dòng máu tinh linh, tại sao đế quân lại có một cháu gái như ngươi? Ngươi rõ ràng mới đi ra từ man hoang đại lục không lâu. À, ta nhớ rồi, hơn mười năm trước tam hoàng tử của Jalan đế quân, danh tướng trẻ nhất trong tứ đại danh tướng của vương triều, Thương Ưng tướng quân từng dẫn năm vạn đại quân viễn chinh man hoang đại lục, chẳng lẽ hắn…"
"Ừm.. Sau khi hắn bước lên Carling đại lục không lâu liền dẫn đại quân quyết chiến với dũng sĩ bộ lạc chúng ta ở bình nguyên Lạc Ưng. Kết quả, không chỉ bị mẹ ta dẫn theo võ sĩ thánh miếu đánh tan cả đại quân mà bản thân hắn cũng bị bắt sống. Năm vạn chiến sĩ đại đa bị bắt sống, sau khi mẹ ta giam vài ngày thì thả ra còn về hắn thì thành cha ta."
Răng rắc! Thanh âm rõ rệt vang lên từ miệng pháp sư truyền kỳ. Nụ cười trên mặt nàng cũng không chút biến đổi, miệng nhỏ gọn gàng nuốt xuống như thể quả mọng kia không có hạt vậy. Trong lúc cần thiết, hàm răng của pháp sư truyền kỳ cũng có thể so sánh với hàm răng cự long.
"Nói như vậy, mẹ ngươi cũng là truyền kỳ. Có bốn vị truyền kỳ làm hậu đài thật không dễ a." Tô Hải Luân chậm rãi nói.
Sơn Dữ Hải gật gật đầu nói: "Đúng vậy, thêm ngài nữa là năm. Đại trưởng lão nói có bối cảnh như này thì cơ bản có thể quét ngang Noland đại lục. Gặp phiền toái gì chỉ cần báo ra bối cảnh thì đối phương sẽ ngoan ngoãn nhường đường, không cần phải dùng đến nắm tay giải quyết vấn đề."
Tiếng cười của pháp sư truyền kỳ dần biến thành kỳ quái: "Như vậy ngươi định dựa vào bối cảnh bốn vị truyền kỳ đến ép ta? Khó trách ngươi không tôn trọng ta. Như vậy vài vị sau người ngươi ai có hứng thú đánh một trận với ta?"
Con ngươi của Tô Hải Luân đột nhiên lóe lên quang mang xán lạn, tóc vàng của nàng bỗng toàn bộ bay lên, quang mang trong mắt nàng sáng rực làm người khác không thể thấy rõ dung nhan nàng.
Pháp sư truyền kỳ ngồi im bất động, ánh mắt nàng quét qua bốn người phía sau Sơn Dữ Hải. Hai vị cấm vệ cung đình chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn như bị thiết chùy đánh trúng rồi đột nhiên bay ra sau mười mét, đập mạnh vào vách tường, từ từ ngã xuống. Còn Cương Nham thì ầm ầm lui về sau mấy bước sau đó quát lớn một tiếng mới đứng vững được. Hắn bày ra tư thế sẵn sàng xông lên, nét mặt hung ác nhìn chằm chằm pháp sư truyền kỳ, chỉ là từ lỗ mũi hắn lại rỉ máu. Chỉ có lão già là vẫn đứng nguyên tại chỗ, có điều tóc hắn bay múa như bị gió mạnh thổi qua, hai cái răng thú đeo trên cổ hắn bỗng cách một tiếng rồi nổ tung tỏa ra khói trắng nhàn nhạt.
Lão già đành cười cam chịu, hắn mở to mắt, đôi môi khô quắt mấp máy như muốn nói gì đó nhưng động tác của hắn vô cùng chậm chạp. Ngược lại, pháp sư truyền kỳ lại nói rất nhanh, hắn còn chưa kịp nói chữ nào thì pháp sư truyền kỳ đã nói xong mấy câu rồi.
"Hừ! Cuối cùng cũng để ta thử ra ngươi. Tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng viễn cổ thú hồn không thể giấu được ta. Ngươi vừa đánh thức giấc ngủ trưa của ta đúng không Wulazhazu đại tế tự? Ngươi không ngoan ngoãn ở lại thánh miếu trên Đại Tuyết sơn mà chạy đến đây làm gì? Ta cũng chỉ có thể hiểu là ngươi muốn đánh một trận với ta a." Tô Hải Luân khẽ vung tay nhỏ lên nói với những đại ma đạo sư: "Các ngươi đều ra ngoài đi, tránh cho khách nhân tôn quý của chúng ta nói ta ỷ đông bắt nạt người. Lão già kia, ngươi tiến cấp truyền kỳ cũng đã bốn năm mươi năm cho nên thua cũng đừng nói ta bắt nạt ngươi. Còn có tên cao lớn kia nữa, ngươi cũng lên cùng đi! Xem ra hai tên phế vật kia tạm thời còn không đứng lên được."
Những đại ma đạo sư khẽ nhìn nhau nhưng không một ai đứng dậy. Bọn họ cuối cùng biết vì sao Tô Hải Luân lại triệu tập khẩn cấp bọn họ, điều này là để phơi bày thực lực cũng là để chuẩn bị đánh hội đồng nếu cần. Đương nhiên tình cảnh trước mặt lại là pháp sư truyền kỳ nắm chắc chiến thắng cho nên cần số lượng đông đảo người xem chứng kiến và cổ vũ!
Ngay sau đó, pháp sư truyền kỳ đã đứng lên dùng sức xoa hai tay nhỏ nhắn, hai mắt nàng tỏa ánh hưng phấn: "Thật lâu không đánh một trận, không phải man tộc các ngươi dựa vào nắm đấm nói chuyện sao? Tỷ tỷ ta hôm nay tâm tình không tốt cho nên nhanh chút đi! Ê, các ngươi không lên sao, vậy để ta lên!"
Wulazhazu dùng sức chống gậy, ra lệnh Cương Nham đang gầm gào đứng nguyên tại chỗ rồi cam chịu lắc đầu nói: "Tô Hải Luân điện hạ tôn kính, ta xuất hiện ở đây đầu tiên là để bảo vệ Sơn Dữ Hải sau đó là để biểu thị tôn kính đối với điện hạ. Nếu như chỉ cần tìm một vị truyền kỳ làm lão sư cho Sơn Dữ Hải thì chúng ta không cần trả đến ngàn vạn kim tệ làm gì."
Sắc mặt Tô Hải Luân cũng dễ chịu hơn một chút, đại tế tự nói không sai, nếu như chỉ muốn tìm một vị truyền kỳ làm lão sư thì hai trăm vạn kim tệ là đủ rồi, cũng không phải ai cũng giàu có như nàng. Đại tế tự cảm thấy nàng đã dao động nên lại đưa ra con bài tiếp: "Cũng không phải cường giả truyền kỳ nào cũng đủ tư cách làm lão sư cho Sơn Dữ Hải điện hạ, trên thực tế danh sách lựa chọn của chúng ta ở Noland đại lục rất ít."
"A, vậy trên danh sách có mấy người?" Lão già đã thành công dẫn lên tò mò của pháp sư truyền kỳ.
"Chỉ có 2 người." Đáp án này rõ ràng ngoài sức tưởng tượng của Tô Hải Luân nhưng rõ ràng đáp án này cũng làm nàng vô cùng vui vẻ. Một người khác là võ thánh Tàng Kiếm, một cái tên hoàn toàn sánh ngang với nàng. Hai nhân tuyển, điều này nói rõ Jalan đế quân không coi những truyền kỳ khác trên đại lục ra gì. Có lẽ còn có nguyên nhân khác nhưng Tô Hải Luân thích thú với lý giải như vậy hơn.
"A, lão già, ngươi tuy quấy rầy giấc ngủ trưa của ta nhưng ánh mắt của ngươi quả thật được thần thú chúc phúc, không tệ a! Ngàn vạn kim tệ đã biểu thị đủ thành ý rồi. A, đúng rồi, Sơn Dữ Hải, sao ngươi lại có tên này? Cái tên này không phù hợp với thói quen Carling đại lục." Ánh mắt pháp sư truyền kỳ nhìn Sơn Dữ Hải đã ôn hòa hơn nhiều. Đây đương nhiên không phải vì những lời của Wulazhazu mà vì ma lực của ngàn vạn kim tệ! Chữ số lớn như vậy đủ để làm ánh mắt của pháp sư truyền kỳ ôn nhu nhìn mọi thứ.
Tính tình của nàng khi mới tỉnh ngủ không được tốt cho lắm mà hiện tại mới thật sự là Tô Hải Luân.
Đối với vấn đề của pháp sư truyền kỳ, Sơn Dữ Hải lại đưa ra một đáp án hơi khác với đáp án khi Richard hỏi: "Các tộc nhân của ta nói chỉ có núi cao và biển lớn mới đủ để hình dung tài phú của ta."
Tô Hải Luân che lấy miệng nhỏ khẽ cười nói: "Dùng núi và biển để hình dung? Như vậy ngươi còn giàu hơn ta sao?"
Đó là một chuyện cười rất thú vị, những đại ma đạo sư cũng khẽ cười khan theo. Chỉ riêng có hôi ải nhân biểu tình rất kỳ quái, nụ cười trên mặt hắn còn khó coi hơn cả khóc.
Quả nhiên Sơn Dữ Hải gật gật đầu đầy thẳng thắn nói: "Ta là học sinh tự trả tiền của ngài nên có nhiều tiền hơn ngài là chuyện đương nhiên. Một ngàn vạn kim tệ không tính là gì, ngài cũng không cần để ý. Đương nhiên hiện tại ta đã hiểu vì sao lại dùng cụm từ dát vàng mà không phải dát phỉ thúy ma thiết rồi!"
Nụ cười trên mặt pháp sư truyền kỳ khẽ ngưng trệ, hai lông mi nàng chậm rãi nhướng lên nhưng thanh âm vẫn ôn nhu nói: "Ngươi vừa nói ngươi còn giàu hơn ta?"