 |
|

15-09-2008, 09:03 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 66
London
Khi tiếng vó ngá»±a đã chìm trong khoảng xa xăm, d Artagnan lá»™i lên bá» và vừa bước dà i trên cánh đồng vừa cố sức hướng vá» phÃa London. Ba ngưá»i bạn lặng lẽ Ä‘i theo anh cho đến lúc nhá» má»™t khoảng trống rá»™ng hình bán nguyệt ở phÃa sau há» trông thấy hỠđã rá»i xa thà nh phố.
Cuối cùng sau khi biết chắc rằng mình đã ở khá xa nơi xuất phát để có thể chuyển từ phi nước đại sang nước kiệu, d Artagnan nói:
- Lần nà y tôi tin rằng má»i việc há»ng hết rồi và tốt nhất là chúng ta trở vá» Pháp, Arthos, anh thấy ý kiến ấy thế nà o? Liệu có phải lẽ không?
- Phải bạn thân mến Æ¡i, - Arthos đáp - Nhưng hôm ná» cáºu thốt ra má»™t lá»i phải lẽ hÆ¡n, má»™t lá»i cao quý và hà o hiệp. Cáºu nói: "Chúng ta chết ở đây!". Tôi xin nhắc lại để cáºu nhá»› lá»i cá»§a cáºu.
- á»’! Porthos nói, - Cái chết thì có nghÄ©a lý gì đâu đối vá»›i ta, và không phải cái chết nó là m ta lo ngại, bởi vì chúng ta có biết đó là cái gì đâu; nhưng ý nghÄ© vá» má»™t sá»± thất bại nó già y vò tôi. Cứ theo cái chiá»u má»i sá»± xoay vần, tôi thấy là chúng ta sẽ phải Ä‘i đánh nhau ở London, ở các tỉnh, ở tất cả các nước Anh và tháºt ra đến bước cuối cùng chúng ta không thể tránh khá»i bị đánh bại.
- Chúng ta cần chứng kiến cái bi kịch lá»›n nà y đến cùng, - Arthos nói, - Muốn sao thì chúng ta chỉ rá»i khá»i nước Anh sau khi nó kết thúc, Aramis cáºu có nghÄ© như tôi không?
- Hoà n toà n như váºy, Bá tước thân mến ạ vì thú tháºt vá»›i anh rằng tôi chẳng thấy bá»±c mình nữa nếu gặp lại Mordaunt. Tôi chỉ thấy hình như chúng ta có má»™t món nợ phải thanh toán vá»›i hắn mà thôi, và chúng ta không có thói quen rá»i bá» các xứ sở mà không trả những loại nợ nần như váºy.
- À? Äây lại là chuyện khác, - D Artagnan nói, - và đó là má»™t lý do tôi thấy có thể thừa nháºn được. Vá» phần tôi, xin thú nháºn là nếu cần tôi sẽ ở lại London má»™t năm để gặp cái tên Mordaunt đó.Song le chúng ta phải ở nhà má»™t ngưá»i chắc chắn và là m sao để không gây má»™t sá»± nghi ngá» nà o, vì rằng và o giá» nà y hẳn ông Cromwell đã cho lùng chúng ta và theo tôi phán Ä‘oán, ông Cromwell không đùa đâu. Arthos nà y, anh có biết ở trong thà nh phố có má»™t cái quán nà o có khăn trải bà n trắng tinh, có thịt bò quay vừa chÃn tá»›i, có rượu vang không là m bằng houblon hoặc đỗ tùng không.
- Tôi chắc là m được việc ấy đây, - Arthos đáp. - De Winter đã dẫn chúng tôi đến nhà má»™t ngưá»i mà ông nói là dân Tây Ban Nha và o quốc tịch Anh nhá» những đồng tiá»n guinées ( đồng Ghi né = 21 shillings ) cá»§a những ngưá»i đồng quốc má»›i cá»§a ông ta. Aramis, cáºu thấy thế nà o?
- Chá»§ trương nghỉ lại ở nhà ông trưởng lão Péréz tôi thấy là phải lẽ nhất đây, và tôi tán thà nh. Chúng ta sẽ gợi lại những chuyện vá» De Winter mà ông ta có vẻ rất kÃnh trá»ng; chúng ta nói là chúng ta sẽ đến đây như những nhà tà i tá» muốn Ä‘i xem xét tình hình, chúng ta sẽ chì tiêu ở đấy má»—i ngưá»i má»™t guinées má»™t ngà y, và tôi thiết nghÄ© rằng vá»›i tất cả những sá»± phòng bị ấy, chúng ta có thể sống khá yên ổn.
- Cáºu quên má»™t Ä‘iá»u đấy. Aramis ạ, má»™t Ä‘iá»u phòng bị khá quan trá»ng.
- Äiá»u gì?
- Thay đổi y phục.
- Ô hay! - Porthos nói, - Hà cá»› gì phải thay đổi y phục? Những y phục chúng ta Ä‘ang mặc tháºt là vừa ý.
- Äể không bị nháºn ra, - D Artagnan nói, - Quần áo chúng ta có những kiểu cắt may và mà u sắc hầu như giống nhau, thoạt nhìn nó đã tố giác ngay là nhưng French man(1). Tôi chẳng tá»™i gì bám lấy kiểu cắt may chẽn hoặc mà u sắc già y dép cá»§a tôi để đến ná»—i vì yêu thÃch nó mà có nguy cÆ¡ bị treo cổ ở Tyburm hoặc Ä‘i đầy ở bên Ấn Äá»™. Tôi sẽ mua má»™t bá»™ y phục mà u hạt dẻ. Tôi chú ý tất cả những tên thanh giáo ngu ngốc kia Ä‘á»u mê mệt cái mà u ấy.
- Nhưng liệu anh có tìm thấy ngưá»i ấy không? - Aramis há»i.
- Ồ tất nhiên, - Arthos đáp, - Ông ta ở phố Green-Hall street, quán Bedford s Tavern. Vả lại tôi có thể nhắm mắt mà đi trong thà nh phố ấy chứ.
- Tôi muốn đã ở ngay tại đó rồi đấy, - D Artagnan nói, - à kiến tôi là ta phải tá»›i London trước khi trá»i sáng, dù ngá»±a có ngã quỵ mà chết cÅ©ng đà nh.
- Nà o Ä‘i, - Arthos nói, - Bởi nếu vì tôi không tÃnh toán sai, thì chúng ta chỉ còn cách đó chừng tám đến mưá»i dặm.
Mấy ngưá»i bạn thúc ngá»±a Ä‘i và quả nhiên khoảng năm giá» sáng hỠđã đến London. Qua cá»a ô há» bị má»™t trạm gác ngăn lại, nhưng Arthos trả lá»i bằng tiếng Anh rất cừ rằng há» do đại tá Harrison phải vá» báo trước cho ngưá»i bạn đồng liêu là ông Pridge rằng vua sắp tá»›Ã.
Câu trả lá»i ấy dẫn đến những câu há»i han vá» chuyện bắt vua, và Arthos kể ra những chi tiết rõ rà ng và xác thá»±c đến ná»—i những lÃnh canh nếu có và i Ä‘iá»u nghi ngá» thì nó cÅ©ng tan biến hết. Thế là cá»a ô được mở rá»™ng cho bốn ngưá»i bạn vá»›i má»i kiểu chúc mừng thanh giáo.
Arthos đã nói đúng, anh Ä‘i thẳng đến Tá»u quán Bedford s Tavern, chá»§ quán nháºn ra anh và rất vui mừng thấy anh trở lại vá»›i vá»›i đám bạn đông đảo và sang trá»ng ông ta láºp tức cho sá»a soạn những căn phòng đẹp nhất.
Bốn lữ khách tá»›i London lúc trá»i chưa sáng mà đã thấy cả thà nh phố rá»™n rịp. Từ chiá»u trước đã có tin loan truyá»n rằng đại tá Harrison sắp giải vua trở vá» kinh đô, cho nên nhiá»u ngưá»i không ngá»§
Sợ rằng lão Stuart - Như há» gá»i - Tá»›i nÆ¡i và o ban đêm và há» sẽ bị lỡ không được xem.
Chá»§ trương thay đổi y phục được má»i ngưá»i nhất trà tán thà nh, trừ sá»± phản đối yếu á»›t cá»§a Porthos lúc đầu. Há» bèn Ä‘em ra thá»±c hiện.
Chá»§ quán cho mang đến những quần áo đủ loại cứ như là ông định sắm sá»a thêm cho tá»§ quần áo cá»§a mình. Arthos lấy má»™t bá»™ mà u Ä‘en tạo cho anh vẻ má»™t như nhà tư sản tá» tế. Aramis không muốn rá»i thanh gươm, chá»n má»™t bá»™ mà u sẫm kiểu quân nhân. Porthos mê tÃt má»™t cái áo chẽn mà u đỠvà đôi già y mà u xanh. D Artagnan đã quyết định mà u từ trước, nên chỉ còn chá»n sắc độ và mặc má»™t bá»™ mà u hạt dẻ trông rất giống má»™t ngưá»i buôn bán đã vá» nghỉ hưu.
Còn Grimaud và Mousqueton do không mặc áo dấu, nên trông như đã cải trang hẳn. Ngoà i ra Grimaud có dáng Ä‘iá»m đạm, khô khan và cứng nhắc như kiểu má»™t ngưá»i Anh tháºn trá»ng. Mousqueton thì như má»™t ngưá»i Anh to bụng, phì ná»™n và nhà n du.
- Bây giá» hãy sang vấn đỠchá»§ yếu, - D Artagnan nói. - Ta hãy cắt tóc để khá»i bị đám tiện dân chá»i bá»›i. Không còn là nhà quý tá»™c bằng thanh kiếm, ta hãy là ngưá»i thanh giáo bằng mái tóc. Các cáºu biết đấy, đó là điểm quan trá»ng phân biệt kẻ Ä‘Ãnh kết cùng tôn giáo vá»›i chà ng công tá».
Vá» cái Ä‘iểm quan trá»ng ấy, Aramis tá» ra tháºt là bất phục tùng anh muốn ra sức giữ lại bá»™ tóc vốn rất đẹp cá»§a mình mà anh chăm chút rất cẩn tháºn. Arthos đà nh phải là m gương trước vì anh vốn dá»ng dưng vá»›i tất cả những vấn đỠấy. Porthos không khó khăn lắm, dâng cái đầu mình cho Mousqueton, hắn thẳng tay đưa kéo và o má»› tóc dà y và cứng. D Artagnan tá»± cắt cho mình má»™t kiểu đầu ngẫu hứng, nó khá giống vá»›i cái má» Ä‘ay thá»i Françoise đệ nhất hoặc thá»i Charles IX.
- Trông chúng ta tháºt là ghê tởm, - Arthos nói.
- Và hình như chúng bốc mùi thanh giáo thối tha đến rùng mình, - Aramis nói theo.
- Ô, tôi lạnh ở đầu, - Porthos kêu.
- Còn tôi, - D Artagnan nói - Tôi thấy thèm đi thuyết giáo quá.
- GiỠđây, - Arthos nói, - Chúng ta chẳng còn nháºn ra nhau nữa; do đó chẳng sợ ngưá»i khác nháºn ra chúng mình, ta hãy Ä‘i ra xem vua đến. Nếu ông ta Ä‘i suốt đêm thì chẳng còn cách xa London đâu.
Quả tháºt bốn ngưá»i bạn chen lẫn và o đám dông, chưa được hai giỠđồng hồ mà đã có tiếng reo hò và náo động lá»›n báo hiệu Charles tá»›i nÆ¡i. Ngưá»i ta cho má»™t cá»— xe Ä‘i đón, và từ xa chà ng khổng lồ Porthos đứng cao hÆ¡n má»i cái đầu, báo tin rằng anh đã trông thấy cá»— xe vua.
D Artagnan đứng kiá»…ng chân, trong khi Arthos và Aramis lắng nghe để tá»± mình biết xem dư luáºn bà n bạc thế nà o. Cá»— xe Ä‘i qua, d Artagnan nháºn ra Harrison và Mordaunt ngồi ở hai bên cá»a xe. Còn dân chúng, Arthos và Aramis nghe thấy há» chá»i rá»§a Charles tháºm tệ.
Arthos trở vỠchán nản, d Artagnan bảo anh:
- Bạn thân mến Æ¡i, anh cố chấp má»™t cách tháºt vô Ãch. Tôi cam Ä‘oan vá»›i anh là tình thế rất xấu. Riêng tôi, tôi gắn mình vá»›i nó là vì anh và vì má»™t sá»± thÃch thú tà i tá» vá» chÃnh trị theo kiểu ngá»± lâm quân; tôi thấy rất thú vị giáºt miếng mồi khá»i tay tất cả những kẻ hò hét kia và cưá»i và o mÅ©i há». Tôi sẽ nghÄ© đến chuyện đó.
Ngà y hôm sau khi đứng ở cá»a sổ trông ra những khu phố đông ngưá»i nhất cá»§a khu Cité, Arthos nghe thấy ngưá»i ta rao bán nghị án cá»§a Nghị viện đưa ra toà cá»±u vương Charles I bị coi là phạm tá»™i phản bá»™i và lạm dụng quyá»n hà nh.
D Artagnan đứng cạnh anh. Aramis tra một bản đồ, Porthos mê man trong những khoái cảm cuối cùng của một bữa ăn sáng ngon là nh.
- Nghị viện ư? - Arthos kêu lên, - Không thể nà o Nghị viện ra má»™t nghị án như váºy.
- Nghe nà y, - D Artagnan nói, - Tôi Ãt hiểu tiếng Anh, nhưng chẳng qua tiếng Anh là tiếng Pháp phát âm sai, nếu Ä‘iá»u tôi nghe Nghị viện nghị án thì có nghÄ©a là nghị án cá»§a Nghị viện chứ gì, nếu không thì Chúa đầy doạ tôi Ä‘i, như ở đây há» thưá»ng nói.
Vừa lúc ấy chá»§ quán và o, Arthos ra hiệu cho ông ta đến. Anh há»i bằng tiếng Anh:
- Nghị viện ban ra nghị án đấy à ?
- Vâng, thưa Milord, Nghị viện thuần khiết.
- Sao, Nghị viện thuần khiết à ? Như váºy là có hai Nghị viện ư?
- Ông bạn Æ¡i! - D Artagnan ngắt lá»i, - Tôi không nghe được tiếng Anh, nhưng tất cả chúng tôi đây Ä‘á»u hiểu tiếng Tây Ban Nha, xin ông vui lòng nói chuyện vá»›i chúng tôi bằng thứ tiếng ấy, nó lại là tiếng cá»§a nước ông, do đó chắc hẳn ông thÃch dùng nó má»—i khi có dịp.
- A, đúng đấy, - Aramis nói.
Còn Porthos như chúng tôi đã nói, anh Ä‘ang táºp trung tất cả sá»± chú ý và o miếng sưá»n mà anh Ä‘ang mải gỡ chá»— nạc ra.
- Ông há»i gì nhỉ? - Chá»§ quán nói bằng tiếng Tây Ban Nha.
Arthos lại nói bằng tiếng ấy:
- Tôi há»i có phải là có hai nghị viện không, má»™t thuần khiết và má»™t không thuần khiết.
- á»’! Tháºt là kỳ lạ! - Porthos nói, anh ngẩng đầu lên và nhìn các bạn vá»›i vẻ ngạc nhiên, - Thế là bây giá» tôi hiểu tiếng Anh à ? Tôi hiểu ông vừa nói cái gì.
Vá»›i vẻ bình tÄ©nh thông thưá»ng Arthos nói:
- Ấy là vì chúng tôi nói tiếng Tây Ban Nha bạn ạ.
- À, khổ tháºt! - Porthos nói, - Äáng lẽ tôi đã biết thêm má»™t thứ tiếng nữa, bá»±c nhỉ.
- Thưa ngà i, - Chá»§ quán đáp, - Khi nói Nghị viện thuần khiết, tôi muốn nói cái Nghị viện mà ông đại tá Pridge đã thanh lá»c rồi.
- À ra thế, - D Artagnan nói, - dân ở đây sáng tạo tháºt. Khi trở vá» Pháp tôi phải mách cái kế ấy cho ông Mazarin và ông chá»§ giáo. Má»™t ngưá»i thanh lá»c nhân danh triá»u đình, má»™t ngưá»i thanh lá»c nhân danh dân chúng, kết cục sẽ chẳng còn Nghị viện nữa.
Äại tá Pridge trước là m nghỠđánh xe, - Chá»§ quán đáp - Ông ta là má»™t ngưá»i tà i trà khi đánh xe đã nháºn xét thấy má»™t Ä‘iá»u; ấy là khi má»™t hòn đá nằm ở trên đưá»ng Ä‘i, thì nhặt hòn đá vứt Ä‘i còn nhanh hÆ¡n là cố đẩy cho bánh xe trưá»n qua hòn đá. Bây giá» trong số hai trăm năm mươi thà nh viên cá»§a Nghị viện thì má»™t trăm chÃn mươi mốt ngưá»i cản trở ông ta và có có thể là m đổ cá»— xe chÃnh trị cá»§a ông. Giống như xưa kia ông bèn nhặt những hòn đá và quẳng ra khá»i nghị viện.
Vốn là ngưá»i trà xảo, d Artagnan rất trân trá»ng trà xảo ở bất cứ nÆ¡i nà o gặp nó. Anh reo lên:
- Hay tháºt!
- Những ngưá»i bị trục xuất ấy có phải thuá»™c phái Stuart không? - Arthos há»i.
- Có thể như váºy , thưa Senior ( 1) , chẳng hoà i nghi gì nữa, và chắc ngà i biết rằng hỠđã toan cứu vua.
- Chúa Æ¡i! - Porthos trịnh trá»ng nói, - Há» Ä‘á»u là số đông .
- Thế ông cho rằng vua bằng lòng ra trước má»™t toà án như váºy sao? - Aramis há»i.
- Phải bằng lòng chứ, - Ngưá»i Tây Ban Nha đáp, - Nếu ông ta từ chối, dân chúng sẽ cưỡng bách.
- Xin cảm ơn tiên sinh Perez, - Arthos nói, - bây giỠtôi đã biết tình hình đầy đủ.
- Arthos ơi, - D Artagnan nói:
- Cuối cùng anh đã bắt đầu tin chưa, đó là má»™t mục Ä‘Ãch thất bại, và chúng ta sẽ không bao giá» vươn tá»›i ngang tầm cá»§a những Harrison, những Joyce, những Pridge và những Cromwell.
- Vua sẽ được giải thoát ở toà án, - Arthos nói, chÃnh sá»± im lặng cá»§a những ngưá»i theo ông chỉ rõ má»™t âm mưu.
D Artagnan nhún vai.
- Nhưng mà , - Aramis nói, - nếu há» dám kết án vua cá»§a há», thì há» sẽ kết án lưu đầy hoặc tù là cùng.
D Artagnan huýt sáo với vẻ ngỠvực.
- Rồi sẽ biết, - Arthos nói, - vì chúng ta sẽ đến xem phiên toà , tôi Ä‘oán chừng như váºy.
- Ông chẳng phải đợi lâu đâu, - Chủ quán nói, - Vì ngà y mai bắt đầu xứ án rồi!
- Ãi chà ! - Arthos nói, - Thế là thá»§ tục tố tụng được là m xong trước khi vua bị bắt hay sao?
- Chắc hẳn là thế, - D Artagnan đáp, - Ngưá»i ta đã bắt đầu là m hôm vua bị mua bán.
- Các cáºu biết đấy, - Aramis nói, - ChÃnh ông bạn Mordaunt cá»§a chúng ta đã là m cuá»™c mua bán, nếu không thì Ãt ra cÅ©ng là m những việc mở đầu cho vụ đó.
- Các cáºu nhá»› rằng, - D Artagnan nói, - Tôi sẽ giết ông Mordaunt ở bất cứ nÆ¡i nà o ông ta rÆ¡i và o trong tầm tay tôi.
- Hừ! Má»™t tên khốn nạn như váºy? - Arthos kêu.
- Nhưng chÃnh vì hắn là má»™t tên khốn nạn mà tôi giết nó, - D Artagnan đáp.
- Anh bạn thân mến Æ¡i, tôi đã chiá»u ý anh khá nhiá»u rồi, nên anh cÅ©ng phải rá»™ng lượng vá»›i tôi chứ. Vả chăng lần nà y, dù có vừa lòng anh hay không, tôi cÅ©ng tuyên bố vá»›i anh rằng cái tên Mordaunt ấy sẽ bị giết vì tay tôi mà thôi.
- Và tôi nữa, - Porthos nói.
- Và tôi nữa, - Aramis nói.
- Sá»± nhất trÃtháºt xúc động! - D Artagnan reo lên, - Và nó rất thÃch hợp vá»›i những ngưá»i tư sản hẳn hoi như chúng ta. Ta hãy Ä‘i dạo quanh thà nh phố nà o. Ngay Mordaunt cách bốn bước cÅ©ng không thể nháºn ra chúng ta trong sương mù như thế nà y. Ta hãy Ä‘i uống má»™t chút sương mù xem sao.
- Phải đấy, - Porthos nói, - thay rượu bia mà .
Và bốn ngưá»i bạn Ä‘i ra, để như ngưá»i ta thưá»ng nói, thở hÃt không khà cá»§a xứ sở.
-------------------------
Chú thÃch:
(1) Tiếng Anh: ngưá»i Pháp.
(1) Senior : tiếng Tây Ban nha là Ông
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:24 AM.
|

15-09-2008, 09:04 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 67
Xá»
Ngà y hôm sau má»™t toán lÃnh gác đông đảo dẫn Charles I đến trước toà thượng thẩm để xỠán. Dân chúng trà n và o các phố và các ngôi nhà giáp toà án.
Cho nên vừa má»›i bước Ä‘i, bốn ngưá»i bạn đã bị ngăn lại bởi bức tưá»ng sống hầu như không thể vượt qua ấy. Và i ngưá»i trong đám dân chúng xô đẩy Aramis rất dữ dá»™i, đến ná»—i Porthos phải giÆ¡ nắm đấm ghê gá»›m cá»§a anh lên và giáng xuống khuôn mặt trắng bá»™t cá»§a má»™t gã là m bánh, nó láºp tức thay đổi mà u và nhuốm đầy máu, như giáºp nát má»™t chùm nho chÃn. Việc đó gây ra náo động; ba ngưá»i định xông và o Porthos, nhưng hai ngưá»i bị Aramis và d Artagnan gạt ra, còn ngưá»i thứ ba bị Porthos ném qua đầu. Mấy ngưá»i Anh ham mê võ thuáºt rất phục cách đánh nhanh chóng và dá»… dà ng ấy và vá»— tay. Thế là Porthos và các bạn mình lúc đầu sợ bị đám đông đánh chết, suýt nữa thì được hoan hỉ chúc mừng. Nhưng bốn lữ khách cá»§a chúng ta sợ bất cứ cái gì có thể là m lá»™ há», nên cố thoát ra khá»i sá»± hoan hô. Tuy nhiên nhá» cuá»™c biểu diá»…n sức mạnh Hecquyn ấy(1) há» già nh được má»™t Ä‘iá»u, đó là đám đông dãn ra trước há» và hỠđạt tá»›i kết quả đó má»™t bức tưá»ng như không thể thá»±c hiện được, tức là tá»›i được toà xỠán.
Tất cả London chen chúc nhau ở cá»a các khán đà i. Cho nên khi bốn ngưá»i bạn lách được và o má»™t khán đà i thì đã thấy ba hà ng ghế đầu hết chá»—. Äối vá»›i những ngưá»i không muốn mình bị nháºn ra thì đó chỉ là má»™t ná»a Ä‘iá»u không may thôi. Há» bèn đến ngổi ở phÃa dưới, rất hà i lòng là đã tá»›i được đây, trừ Porthos vì muốn khoe cái áo chẽn đó và đôi già y xanh, nên cứ tiếc là không được ngồi ở hà ng ghế đầu.
Các ghế bố trà theo kiểu vòng cung từ thấp lên cao, nên từ chá»— ngồi cá»§a mình, bốn ngưá»i bạn bao quát tất cả cá» toạ. Do tình cá» mà các anh và o đúng khán đà i ở giữa và ngồi đúng trước mặt cái ghế bà nh dà nh cho Charles I.
Khoảng mưá»i má»™t giá» sáng, vua xuất hiện ở cá»a phòng. Ông Ä‘i và o giữa đám lÃnh gác, nhưng vẫn đội mÅ©, vẻ mặt Ä‘iểm tÄ©nh và đưa mắt nhìn má»™t cách cương quyết khắp má»i phÃa y như ông đến chá»§ trì má»™t cuá»™c há»p các quần thần chịu khuất phục, chứ không phải để trả lá»i những Ä‘iá»u buá»™c tá»™i cá»§a má»™t triá»u đình phản loạn.
Các quan toà hãnh diện vì có má»™t ông vua để là m nhục, rà nh rà nh Ä‘ang sá» dụng cái quyá»n mà chÃnh hỠđã tước Ä‘oạt. Cho nên má»™t quan toà đến bảo Charles I rằng theo tục lệ bị cáo phải bá» mÅ© ra trước mặt hắn.
Chẳng nói chẳng rằng, Charles ấn sâu mÅ© xuống đầu và quay Ä‘i chá»— khác, rồi khi các quan toà rá»i Ä‘i, ông ngồi xuống cái ghế bà nh đã để sẵn trước mặt chánh án, và ông vụt và o đôi già y cá»§a mình bằng má»™t cái que cầm ở tay.
Parry vẫn Ä‘i theo ông, đứng ở phÃa sau.
Äáng lẽ xem những nghi thức ấy thì d Artagnan nhìn Arthos; gương mặt Arthos phản chiếu tất cả những sá»± xúc động cá»§a nhà vua mà chÃnh vua do cố sức tá»± kiá»m chế đã xua Ä‘uổi khá»i gương mặt mình. Ná»—i xao xuyến ấy cá»§a Arthos, con ngưá»i lạnh lùng và điá»m tÄ©nh, khiến anh hãi hùng, Anh ghé tai bạn và nói:
- Tôi hy vá»ng rằng anh noi gương Hoà ng thượng và chá»› để mình bị giết má»™t cách dại dá»™t ở trong cái cÅ©i nà y.
- Yên trÃ, - Arthos đáp.
- A, a? - D Artagnan nói, - Hình như ngưá»i ta lo sợ má»™t cái gì vì xem nà y, các Ä‘iểm gác tăng gấp đôi, trước chỉ có gươm giáo, nay có cả súng ống nữa. Bây giá» có vÅ© khà cho tất cả má»i ngưá»i: gươm giáo đối vá»›i những thÃnh giả ở dưới sà n, súng ống dà nh cho chúng ta.
- Ba mươi, bốn mươi, năm mươi, bây mươi…, - Porthos lẩm bẩm đếm những lÃnh má»›i đến.
- Ê, Porthos, cáºu quên viên sÄ© quan à , - Aramis nói, hình như hắn cÅ©ng đáng được đếm đấy chứ!
- Ôi cha, - D Artagnan thốt lên. Và anh tức giáºn tái ngưá»i Ä‘i, vì nháºn ra Mordaunt, gươm tuốt trần, dẫn toán lÃnh ngá»± lâm đứng sau nhà vua, nghÄ©a là trước mặt khán đà i.
- Liệu hắn có nháºn ra chúng ta không? - D Artagnan nói.
Trưá»ng hợp hắn nháºn ra, thì tôi sẽ đánh để rút lui ngay. Tôi chẳng thÃch để ngưá»i ta áp đặt cho tôi má»™t kiểu chết đâu. Tôi rất muốn chết theo cách mình chá»n. Mà tôi thì không chá»n cách được bắn chết trong má»™t nhà ngục.
- Không, hắn không nhìn thấy chúng ta đâu, - Aramis nói. - Hắn chỉ nhìn vua thôi. Hắn Ä‘ang nhìn vua bằng con mắt tháºt ghê gá»›m , đúng là má»™t thằng láo xược. Liệu nó có thù ghét hoà ng thượng bằng thù ghét chúng ta không?
- Mẹ kiếp, - Arthos nói, - Chúng ta chỉ tước mất mẹ nó, còn vua đã tước cả tên hỠvà tà i sản của nó rồi còn gì.
- Äúng đấy, - Aramis nói - Nhưng hãy yên lặng nà o? Ông chánh án Ä‘ang nói vá»›i vua.
Tháºt váºy ông chánh án Bradshaw gá»i kẻ bị cáo uy nghi và nói:
- Stuart, ông hãy nghe điểm danh các vị thẩm phán và nếu có ý kiến gì thì trình bà y với toà .
Như thể những lá»i ấy chẳng phải nói vá»›i mình, nhà vua quay đầu ra chá»— khác.
Viên chánh án chỠđợi và do chẳng có câu trả lá»i nà o đáp lại, nên đợi má»™t khoảnh khắc trong im lặng.
Trong số má»™t trăm sáu mươi ba uá»· viên được chỉ định, chỉ có bảy mươi ba ngưá»i có thể đáp lại cuá»™c Ä‘iểm danh, những ngưá»i khác sợ hãi bị đồng loã vá»›i má»™t hà nh động như váºy nên tránh mặt.
Không tỠra chú ý đến sự vắng mặt của ba phần năm số uỷ viên, ông chánh án nói:
- Tôi tiến hà nh điểm danh.
Và ông lần lượt Ä‘á»c tên những uá»· viên có mặt và vắng mặt những ngưá»i có mặt đáp lại bằng má»™t giá»ng mạnh mẽ hoặc yếu á»›t, tuỳ theo há» có can đảm hay không vá» quan niệm cá»§a mình. Lại có má»™t khoảnh khắc im lặng ngắn ngá»§i tiếp sau tên những ngưá»i vắng mặt được nhắc lại hai lần.
Tên cá»§a đại tá Fairfaxc cÅ©ng được tiếp theo bằng má»™t khoảnh khắc im lặng nhưng rất trang trá»ng, nó tố giác sá»± vắng mặt cá»§a những ngưá»i không muốn cá nhân mình tham gia và o cuá»™c xét xá» nà y.
- Äại tá Fairfaxc có không? - Bradshaw nhắc lại.
- Fairfaxc à ? - Má»™t tiếng nói giá»…u cợt đáp lại, qua giá»ng kim ấy, ngưá»i ta nháºn ra là giá»ng má»™t phụ nữ, - Ông ta quá là khôn ngoan để có mặt ở đây.
Má»™t tráºn cưá»i vang lên tiếp đón những câu nói ấy thốt ra vá»›i sá»± táo bạo mà nhưng ngưá»i phụ nữ rút ra từ chÃnh sá»± yếu Ä‘uối cá»§a há», sá»± yếu Ä‘uối ấy tránh cho há» má»i sá»± trả thù.
- A, tiếng nói cá»§a má»™t phụ nữ, - Aramis kêu lên. - Thá»±c tình tôi sẵn sà ng cho Ä‘i rất nhiá»u để nà ng ta sẽ trẻ trung và xinh đẹp.
Và anh trèo lên báºc để cố nhìn xem tiếng nói ấy từ đâu phát ra.
- Xin thá» là nà ng ta kiá»u diá»…m tháºt! Xem nà y d Artagnan, má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn bà ta, và mặc dầu cái nhìn cá»§a Bradshaw, bà ta chẳng tái mặt Ä‘i.
- Thì chÃnh là Fairfaxc phu nhân đấy, - D Artagnan nói, - Porthos, cáºu có nhá»› không? Chúng ta đã gặp bà ta cùng chồng ở nhà tướng Cromwell.
Sự yên tĩnh do sụ việc khác lạ đó là m rộn lên một lát lại trở lại và việc điểm danh tiếp tục.
- Bá»n kỳ quặc nà y sắp bế mạc phiên há»p đấy, khi nháºn thấy không đủ số ngưá»i cần thiết, - Bá tước de La Fère nói.
- Arthos anh không hiểu rõ hỠđâu, - D Artagnan nói. - Hãy chú ý cái cưá»i cá»§a Mordaunt, hãy xem nó nhìn vua kia. Äó là má»™t cái nhìn cá»§a má»™t kẻ sợ nạn nhân cá»§a hắn trốn thoát chăng? Không, không, đó là cái cưá»i cá»§a ná»—i hằn thù được thoả mãn, cá»§a lòng phục thù chắc chắn được toại nguyện. A, con mãng xà độc địa nà y(2), ngà y nà o mà ta được chá»i nhau vá»›i mi chỉ bằng mắt thôi cÅ©ng đã là má»™t ngà y sung sướng đối vá»›i ta.
- Vua trông đẹp tháºt! - Porthos nói, - và xem kìa, là tù binh mà ông ta vẫn ăn váºn chÃnh tá». Cái lông cà i mÅ© cá»§a ông ta cÅ©ng đáng giá Ãt ra là năm mươi pistol, Aramis nhìn xem!
Cuộc điểm danh xong, ông chánh án ra lệnh chuyển sang bản buộc tội.
Arthos tái mặt, anh lại sai lầm má»™t lần nữa trong sá»± chỠđợi. Mặc dầu các thẩm phán không đủ số ngưá»i, việc xỠán vẫn tiến hà nh, như váºy là nhà vua bị kết án từ trước.
D Artagnan nhún vai bảo Arthos:
- Tôi đã nói vá»›i anh rồi mà . Nhưng anh vẫn hoà i nghi. Bây giá» anh hãy giÆ¡ cả hai tay ra mà giữ chắc lấy lòng can đảm cá»§a mình và lắng nghe, đừng có thất vá»ng những việc ghê gá»›m nho nhá» mà cái ông mặc áo Ä‘en kia sắp nói vá» vua cá»§a mình vá»›i đặc quyá»n đặc lợi ấy. Tháºt váºy, chưa bao giá» ngưá»i ta là m nhục vẻ tôn nghiêm vương giả bằng sá»± buá»™c tá»™i độc ác hÆ¡n, bằng những lá»i chá»i rá»§a hèn hạ hÆ¡n, bằng Ä‘iá»u công kÃch đẫm máu hÆ¡n. Cho đến đây, ngưá»i ta sẵn lòng ám hại các ông vua, nhưng ngưá»i ta có lăng nhục thì cÅ©ng chỉ là lăng nhục những thi hà i cá»§a há» mà thôi.
Charles I lắng nghe bà i diá»…n văn cá»§a kẻ buá»™c tá»™i vá»›i má»™t sá»± chú ý đặc biệt, cho qua những lá»i chá»i rá»§a, giữ lại những Ä‘iá»u bất bình, và khi ná»—i hằn thù quá trà n trá», khi kẻ buá»™c tá»™i tá»± nháºn trước là m Ä‘ao phá»§, vua chỉ đáp lại bằng má»™t nụ cưá»i khinh bỉ. Kết thúc thì đó là má»™t bản cáo buá»™c chá»§ yếu và ghê gá»›m, trong đó vua tìm thấy tất cả những Ä‘iá»u khinh suất cá»§a mình biến thà nh má»™t âm mưu, những lá»—i lầm cá»§a mình biến thà nh má»™t âm mưu, những lá»—i lầm cá»§a mình biến thà nh trá»ng tá»™i.
D Artagnan để mặc dòng thác chá»i rá»§a ấy trôi Ä‘i vá»›i niá»m khinh thị xứng đáng vá»›i nó, anh chỉ dùng hết cái trà xét Ä‘oán đúng đắn cá»§a mình ở và i ba Ä‘iá»u cáo buá»™c cá»§a kẻ buá»™c tá»™i.
- Sá»± tháºt là , - Anh nói, - Nếu ngưá»i ta trừng phạt vua vá» tá»™i thiếu tháºn trá»ng và nhẹ dạ thì cÅ©ng là xứng đáng; nhưng hình như cái hình phạt mà ông phải chịu đựng lúc nà y đây má»›i tháºt là tà n nhẫn.
- Trong má»i trưá»ng hợp, - Aramis nói, - Hình phạt không nhằm và o vua mà và o các tể tướng, bởi vì Ä‘iá»u luáºt đầu tiên cá»§a hiến pháp là : Vua không thể sai lầm.
Porthos chỉ nhìn Mordaunt và chỉ quan tâm đến hắn. Anh thầm nghĩ:
"Äối vá»›i ta, nếu chỉ để là m rối loạn vẻ trang nghiêm cá»§a tình hình, ta sẽ nhảy từ khán đà i xuống dưới kia, bằng ba bước nhảy ta sẽ chồm và o Mordaunt và bóp cổ hắn, ta sẽ cầm hai cẳng hắn mà quáºt chết tất cả lÅ© ngá»± lâm quân xấu xa kia chúng há»c đòi ngá»± lâm quân Pháp. Trong khi ấy d Artagnan vốn già u trà xảo và ứng phó kịp thá»i có lẽ sẽ tìm ra má»™t kế cứu vua. Ta cần nói Ä‘iá»u nà y vá»›i cáºu ta".
Còn Arthos, mặt nóng bừng, hai nắm tay quặp lại, môi ứa máu vì răng cẳn phải, ngưá»i đẫm mồ hôi, anh tức giáºn vá» Ä‘iá»u lăng nhục cá»§a nghị viện và sá»± nhẫn nại bá»n bỉ cá»§a vua chúa; và cánh tay vững và ng ấy, trái tim không há» nao núng ấy Ä‘ang biến thà nh má»™t bà n tay run rẩy và má»™t cÆ¡ thể gai rợn.
Vừa lúc ấy kẻ buộc tội kết thúc ban cáo trạng của mình bằng câu:
"Bản cảo trạng nà y do chúng tôi là m nhân danh nhân dân nước Anh".
Nghe câu đó có tiếng rì rầm ở các khán đà i và giá»ng nói không phải cá»§a đà n bà mà là má»™t giá»ng đà n ông, hùng mạnh và giáºn dữ, vang lên phÃa sau d Artagnan:
- Mà y nói láo? ChÃn phần mưá»i nhân dân Anh ghê tởm những Ä‘iá»u mà y nói.
Äó là tiếng nói cá»§a Arthos, anh không kiá»m chế được mình, đứng lên giÆ¡ tay ra chất vấn kẻ buá»™c tá»™i công khai.
Nghe tiếng nói ấy, vua, quan toà , khán giả tất cả má»i ngưá»i quay lại nhìn phÃa khán đà i có bốn ngưá»i bạn ngồi, Mordaunt nháºn ra nhà quà tá»™c và ba ngưá»i Pháp cÅ©ng đứng dáºy vẻ mặt tái Ä‘i và hăm doạ.
Mắt hắn rá»±c sáng lên vì mừng rỡ, hắn vừa má»›i tìm được những ngưá»i mà hắn đã mang cả cuá»™c Ä‘á»i mình ra để tìm kiếm và giết chết. Hắn tức giáºn vẫy hai chục lÃnh ngá»± lâm đến gần và trá» tay lên khán đà i nÆ¡i có kẻ thù cá»§a mình, hắn quát:
- Bắn lên khán đà i kìa!
Nhưng, nhanh như cắt, d Artagnan nắm lấy ngang mình Arthos, Porthos ôm lấy Aramis, lao và o các hà nh lang, nhảy bổ xuống các cầu thang và mất hút trong đám đông. Trong khi ấy, ở trong há»™i trưá»ng, những nòng súng há»a mai giÆ¡ ra de doạ ba nghìn khán giả, há» hoảng sợ và kêu la ầm Ä© nên ngăn chặn được má»™t cuá»™c tà n sát đã chuẩn bị.
Charles cÅ©ng nháºn ra bốn ngưá»i Pháp; má»™t tay ông đặt lên ngá»±c để nén những nhịp Ä‘áºp dồn dáºp cá»§a con tim, má»™t tay che mắt để khá»i nhìn những ngưá»i bạn trung thà nh cá»§a mình bị thảm sát.
Mặt Mordaunt tái Ä‘i và run lên vì tức giáºn, nhảy bổ ra khá»i gian phòng tay lăm lăm gươm trần cùng vá»›i mưá»i kÃch thá»§, sục sạo trong đám dân chúng, há»i han, căn vặn thở hổn hển, rồi quay vá» mà chẳng tìm được ai cả.
Rối loạn khôn tả xiết. HÆ¡n ná»a giá» trôi qua mà nói chẳng ai nghe. Các quan toà tưởng như má»—i khán đà i Ä‘á»u sẵn sà ng vang lên như sấm. Các khán đà i trông những mÅ©i súng hướng vá» phÃa mình, vừa sợ hãi vừa tò mò cứ ồn à o và náo động lên .
Cuối cùng sự yên lặng được lặp lại.
Bradshaw há»i vua:
- Ông có nói gì để tự bà o chữa không?
Thế là bằng giá»ng má»™t quan toà chứ không phải cá»§a má»™t bị cáo, Charles đứng lên không phải vá»›i vẻ hổ nhục mà vá»›i vẻ chế ngá»±, ông nói:
- Trước khi há»i tôi, hãy trả lá»i tôi đã. Ở Newcastle tôi vẫn tá»± do, tôi đã ký má»™t hiệp nghị vá»›i hai viện. Tôi đã thá»±c hiện phần cá»§a tôi. Còn các ông đã mua tôi ở tay bá»n Scotch, không đắt đâu, tôi biết, và điểu đó là m vinh dá»± cho ná»n kinh tế cá»§a chÃnh phá»§ các ông. Nhưng mua tôi vá»›i cái giá cá»§a má»™t tên nô lệ, các ông mong rằng tôi không còn là vua nữa chăng? Không đâu. Trả lá»i các ông là quên mất Ä‘iá»u đó. Cho nên tôi chỉ trả lá»i các ông khi nà o các ông đã xác minh được quyá»n chất vấn tôi. Trả lá»i các ông tức là thừa nháºn các ông là quan toà , mà tôi chỉ thừa nháºn các ông là đao phá»§ cá»§a tôi thôi.
Và giữa má»™t sá»± im lặng chết chóc, Charles vẫn đội mÅ© bình tÄ©nh và kiêu kì, ngồi xuống ghế. Rồi vá»›i niá»m kiêu hãnh, ông quay lại nhìn chá»— khán đà i lúc nãy có mấy ngưá»i Pháp xuất hiện và lầm bẩm:
- Tiếc rằng mấy ngưá»i Pháp cá»§a mình không ở đây nữa? Há» sẽ thấy rằng ngưá»i bạn cá»§a há» sống thì xứng đáng được bảo vệ, chết thì xứng đáng được than khóc.
Song ông đã uổng công dò tìm trong đám đông dà y đặc và như cầu xin ở Thượng đế những sá»± mầu nhiệmr ngá»t ngà o và an á»§i ấy. Ông chỉ nhìn thấy toà n những bá»™ mặt ngây dại và sợ sệt; ông cảm thấy mình Ä‘ang đánh nhau vá»›i thù hằn và hung bạo.
Thấy Charles quyết định giữ thái độ im lặng đến cùng, ông chánh án nói:
- Thôi được! Mặc dù ông im lặng, chúng tôi vẫn xét xỠông. Ông bị buá»™c tá»™i phản nghịch, lạm dụng quyá»n hà nh và ám sát. Những nhân chứng sẽ là m chứng. Má»™t phiên toà sáp tá»›i sẽ hoà n tất những gì mà ông không chịu là m trong phiên há»p nà y.
Charles đứng dáºy và quay lại trông thấy Parry mặt tái mét, thái dương đẫm mồ hôi.
- Æ kìa? Parry thân mến, ngươi là m sao thế và vì cá»› gì mà xúc động dữ váºy?
Nước mắt rưng rưng, giá»ng năn nỉ, Parry nói:
- Ôi thưa Hoà ng thượng, khi ra khá»i phòng, xin ngà i chá»› nhìn sang bên trái.
- Tại sao thế. Parry?
- Ôi đức vua của tôi ơi, tôi van xin ngà i đừng có nhìn.
Charles vừa cố nhìn qua hà ng rà o lÃnh gác đứng sau mình vừa há»i:
- Nhưng mà có cái gì cơ chứ? Nói đi.
- Có đấy ạ Nhưng mà ngà i sẽ không nhìn chứ! Ngưá»i ta đã Ä‘em đặt trên bà n cái lưỡi rìu mà ngưá»i ta vẫn dùng để xá» tá»™i nhân. Trông cái đó tháºt là đáng sợ; ngà i chá»› có nhìn, tôi van ngà i.
- Bá»n ngu ngốc? - Charles nói, - Chúng nó tưởng ta cÅ©ng hèn nhát như chúng sao? Nhà ngươi đã báo trước cho ta như thế là tốt đấy, cảm Æ¡n Parry.
Äã đến lúc phải rút lui, vua Ä‘i ra theo bá»n lÃnh.
Quả tháºt ở phÃa trái cổng lấp lánh ánh sáng ghê rợn cá»§a má»™t tấm thảm đó trên đó đặt má»™t lưỡi rìu sáng loáng có cán dà i nhẵn bóng bởi bà n tay Ä‘ao phá»§.
Äến trước lưỡi rìu, Charles dừng lại và mỉm cưá»i nói:
. - À !Tháºt là má»™t lÅ© ngốc ! Dụng công và rất xứng đáng đối vá»›i những kẻ không biết thế nà o là má»™t nhà quý tá»™c .
Rồi lấy cái que mảnh dẻ cầm trong tay, ông vụt lên chiếc rìu và nói tiếp
- Hỡi lưỡi rìu cá»§a Ä‘ao phá»§, mi chẳng khiến ta sợ hãi đâu; ta quất mi trong khi chỠđợi má»™t cách kiên nhẫn và sùng tÃn rằng mi sẽ quáºt trả lại ta.
Rồi nhún vai vá»›i dáng ngạo mạn vương giả, ông tiếp tục Ä‘i, để lại những bá»™ mặt kinh ngạc cá»§a những kẻ xúm đông lại quanh chiếc bà n, để xem thái độ cá»§a vua ra sao, khi trông thấy cái lưỡi rìu nó sẽ chặt lìa cái đầu cá»§a mình ra khá»i cổ.
- Parry nà y, - Vua nói,
- Xin Chúa tha tá»™i! Thá»±c ra tất cả lÅ© ngưá»i ấy coi ta như má»™t tên lái buôn bông Ấn Äá»™, chứ không phải má»™t nhà quý tá»™c đã quen trông những gươm kiếm lấp lánh. Chắc rằng chúng nghÄ© rằng ta không bằng má»™t gã hà ng thịt.
Vua ra đến cổng. Má»™t Ä‘oà n ngưá»i dà i dằng đặc chạy đến; không kiếm được chá»— trên khán đà i há» muốn Ãt ra cÅ©ng được thưởng thức Ä‘oạn cuối cá»§a quang cảnh đó mà phần thú vị nhất đã bị hụt. Äám ngưá»i đông nghìn nghịt trong đó rải rác những bá»™ mặt hằm hè khiến vua buông má»™t tiếng thở dà i:
- Biết bao nhiêu là ngưá»i, - Vua nghÄ©, - Mà chẳng có lấy má»™t ngưá»i bạn táºn tâm.
Ông vừa tá»± nhá»§ thầm vá»›i mình những lá»i hoà i nghi và chán nản ấy thì bá»—ng nghe má»™t giá»ng nói lẩm bẩm bên cạnh ông:
- KÃnh chà o Hoà ng thượng sa cÆ¡!
Vua quay ngoắt lại, lệ trà n trong khóe mắt và trong tim.
Äó là má»™t ngưá»i lÃnh già trong đội ngá»± vệ cá»§a ông không muốn trông thấy ông vua bị bắt cá»§a mình Ä‘i qua mà không dâng ông má»™t kÃnh lá»… cuối cùng.
Nhưng cÅ©ng lúc ấy con ngưá»i khốn khổ đó bị nện má»™t chuá»—i gươm xuống đầu ngã gục.
Trong số những kẻ giết ngưá»i, nhà vua nháºn ra đại uý Groslow.
- Chao ôi, - Charles nói, - Má»™t hình phạt tháºt nặng nỠđối vá»›i má»™t lá»—i tháºt nhá» nhặt.
Rồi, lòng quặn Ä‘au, ông lại tiếp tục Ä‘i, nhưng chưa được trăm bước thì má»™t kẻ hung hãn ghé đầu và o giữa hai tên lÃnh áp giải và nhổ toẹt và o mặt vua, như xưa kia má»™t tên Do Thái hèn mạt và xấu xa đã nhổ và o mặt Chúa Giêsu.
Những chuá»—i cưá»i hô hố và những tiếng rì rầm áo não đồng thá»i vang lên.
Äám đông lúc dãn ra, lúc cụm lại ráºp rá»n như mặt biển trong cÆ¡n dông, và giữa là n sóng sống động ấy vua hình như trông thấy cặp mắt nảy lá»a cá»§a Arthos. Charles chùi mặt và nói vá»›i má»™t nụ cưá»i buồn bã:
- Tên khốn kiếp! Cho nó má»™t xu nà o cÅ©ng sẽ là m như váºy đối vá»›i bố nó.
Vua không nhầm. Quả tháºtông đã trông thấy Arthos và các bạn mình lại chen lấn và o đám dông và bằng cái nhìn cuối cùng há»™ tống ông vua tuẫn nạn.
Khi ngưá»i lÃnh già chà o Charles, Arthos vui mừng lắm; và khi ngưá»i lÃnh tá»™i nghiệp ấy tỉnh lại, bác ta sẽ lấy mưá»i đồng guinées cá»§a nhà quý tá»™c Pháp nhét và o túi bác. Nhưng lúc tên lăng mạ hèn nhát nhổ và o mặt vua, Arthos sá» tay và o cán dao găm. D Artagnan vá»™i ngăn lại và nói bằng giá»ng khà n khà n:
- Khoan đã cáºu!
Chưa bao giá» d Artagnan gá»i Arthos hoặc bá tước de La Fère bằng cáºu.
Arthos đứng lại.
D Artagnan tì và o tai Arthos và ra hiệu cho Porthos và Aramis cùng dừng lại. Rồi anh đến đứng đằng sau cái ngưá»i tay để trần vẫn còn cưá»i vá» các trò đùa đê tiện cá»§a hắn được mấy kẻ hung dữ khác khen ngợi
Ngưá»i ấy Ä‘i vá» phÃa khu Cité, d Artagnan vẫn vịn vai Arthos Ä‘i theo hắn và ra hiệu cho Porthos và Aramis cùng Ä‘i.
Ngưá»i để cánh tay trần trông giống như má»™t kẻ mổ thịt, cùng vá»›i hai tên đồng bá»n Ä‘i theo má»™t phố dốc và hẻo lánh dẫn xuống bá» sông.
D Artagnan rá»i Arthos vả Ä‘i sau kẻ lăng mạ.
Tá»›i bá» sông ba kẻ kia nháºn thấy có ngưá»i bám sát mình bèn dừng lại và vừa nhìn những ngưá»i Pháp má»™t cách xấc xược vừa trao đổi vá»›i nhau mấy lá»i giá»…u cợt.
- Arthos nà y, - D Artagnan nói, - Tôi không biết tiếng Anh, nhưng anh biết, váºy anh hãy là m thông ngôn cho.
Nói xong anh bước gấp lên và vượt qua ba ngưá»i kia. Rồi quay ngoắt lại, d Artagnan bước thẳng đến trước mặt gã mổ thịt, hắn cÅ©ng dừng lại. Anh chỉ tay và o ngá»±c hắn và nói vá»›i Arthos:
- Anh hãy nhắc lại vá»›i hắn câu nà y: "Mà y là đồ hèn mạt. Mà y đã lăng nhục má»™t ngưá»i không có tá»± vệ mà y đã bôi bẩn mặt vua cá»§a mà y, mà y phải chết!…"
Arthos mặt tái nhợt và tay bị d Artagnan nắm chặt dịch lại những lá»i nói lạ lùng ấy cho gã kia nghe. Nhìn thấy những sá»± sá»a soạn ghê gá»›m ấy và con mắt khá»§ng khiếp cá»§a d Artagnan, hắn toan tá»± vệ Aramis bèn đặt tay lên thanh kiếm, nhưng d Artagnan bảo:
- Không dùng gươm kiếm, không dùng gươm kiếm! Gươm kiếm là để cho những nhà quý tộc.
Rồi túm lấy cổ gã mổ thịt, anh nói:
- Porthos, cáºu hãy Ä‘áºp chết tên khốn nạn nà y há»™ tôi bằng má»™t cú đấm thôi.
Porthos vung cánh tay khá»§ng khiếp cá»§a mình lên là m nó kêu rÃt trong không khà như má»™t cánh ná và cả má»™t khối nặng ná» giáng xuống đầu tên hèn mạt đánh ịch má»™t cái và đáºp vỡ sá» hắn.
Hắn đổ váºt xuống như má»™t con bò dưới má»™t nhát búa tạ. Những tên đồng bá»n muốn kêu, muốn chạy trốn, nhưng há miệng mà chẳng ra lá»i, đôi chân run rẩy như biến đâu mất.
- Arthos hãy nói vá»›i chúng Ä‘iá»u nà y nữa, - D Artagnan bảo -
"Sẽ chết như thế nà y tất cả những kẻ quên rằng má»™t ngưá»i bị xiá»ng xÃch là má»™t ngưá»i bất khả xâm phạm, má»™t ông vua bị tù đầy thì hai lần thay mặt cho Chúa".
Arthos dịch lại lá»i d Artagnan.
Hai gã kia miệng câm như hến, tóc dá»±ng ngược lên, nhìn cái xác cá»§a bạn chúng ngáºp trong những vÅ©ng máu đỠngầu. Rồi như lấy lại được tiếng nói và sức lá»±c, chúng vừa chạy vừa kêu rú lên vừa chắp hai bà n tay lại.
- Công lý đã thực hiện! - Porthos lau trán và nói.
- Và bây giỠđây, - D Artagnan bảo Arthos,
- Anh đừng có nghi ngá» gì tôi và hãy yên trÃ, tôi sẽ đảm nhiệm má»i việc liên quan đến vua.
--------------------
Chú thÃch:
(1) vị thần cá»±c kỳ khá»e trong thần thoại Hy Lạp, đã hoà n thà nh mưá»i hai kỳ tÃch
(2) Trong nguyên bản nói basilic là con rắn hoang đưá»ng chỉ bằng cái nhìn cÅ©ng đủ giết chết ngưá»i ta.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:24 AM.
|

15-09-2008, 09:05 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 68
Äại sảnh trắng
Nghị viện kết án tá» hình Charles Stuart, như ngưá»i ta có thể dá»… dà ng thấy trước. Những cuá»™c xét xá» chÃnh trị bao giá» cÅ©ng chỉ là những nghi thức vô Ãch, bởi vì vẫn nhưng thiên kiến ấy vừa buá»™c tá»™i lại vừa kết án. Cái lý luáºn kinh khá»§ng cá»§a những cuá»™c cách mạng là như thế đấy.
Việc kết án ấy mặc dầu đã được mấy ngưá»i bạn cá»§a chúng ta liệu trước, nó vẫn là m cho há» Ä‘au đớn. D Artagnan có những tà i trà hÆ¡n là những lúc gay go cà ng nảy ra nhiá»u mưu mẹo nhất, lại thá» rằng sẽ tìm má»i cách ở trên Ä‘á»i để ngăn cản sá»± kết thúc cá»§a tấn bi kịch đẫm máu nà y. Nhưng bằng cách nà o đây? Äó là điá»u anh thấy còn mÆ¡ hồ quá.
Tất cả phụ thuá»™c và o tÃnh chất cá»§a hoà n cảnh. Trong khi chỠđợi má»™t kế sách hoà n chÃnh, để tranh thá»§ thá»i gian, bằng má»i giá phải cản trở việc hà nh hình mà các quan toà đã quyết định và o ngà y hôm sau.
Cách duy nhất là là m sao là m biến mất tên đao phủ London.
Äao phá»§ biến mất thì bản án không thể thi hà nh. Chắc chắn là ngưá»i ta sẽ Ä‘i kiếm Ä‘ao phá»§ ở thà nh phố gần London nhất, và như thế Ãt ra cÅ©ng được thêm má»™t ngà y, mà má»™t ngà y trong trưá»ng hợp như thế nà y có thể là cứu nạn! D Artagnan đảm nhiệm cái công việc quá ư là khó khăn nà y.
Má»™t Ä‘iá»u không kém phần quan trá»ng là báo cho Charles Stuart biết rằng ngưá»i ta đã định cứu ông để ông hết sức há»— trợ những ngưá»i bảo vệ ông hoặc Ãt ra không là m Ä‘iá»u gì trở ngại cho công việc cá»§a há»â€¦ Aramis nháºn là m cái việc mạo hiểm đó.
Charles Stuart đã yêu cầu ngưá»i ta cho phép giám mục Juxon đến thăm ông ở nhà tù Äại sảnh trắng. Ngay chiá»u hôm ấy Mordaunt đã đến nhà giám mục để cho ông biết Ä‘iá»u mong muốn sùng tÃn cá»§a nhà vua và sá»± cho phép cá»§a Cromwell. Aramis nhất quyết bằng cách doạ nạt hoặc thuyết phục là m sao cho giám mục đồng ý để cho anh thay thế ông, mang những huy hiệu giáo chức cá»§a ông và lá»t và o cung Äại sảnh trắng.
Cuối cùng Arthos đảm nhiệm việc chuẩn bị các kế hoạch rá»i khá»i nước Anh trong trưá»ng hợp thà nh công cÅ©ng như thất bại.
Äêm đến, há» hẹn gặp nhau ở khách sạn và o lúc mưá»i má»™t giá», và má»—i ngưá»i lên đưá»ng để thá»±c hiện nhiệm vụ nguy hiểm cá»§a mình.
Cung Äại sảnh trắng được canh gác bởi ba trung Ä‘oà n kỵ binh và nhất là bởi những ná»—i băn khoăn vô táºn cá»§a Cromwell, ông Ä‘i Ä‘i lại lại và phải Ä‘i các tướng lãnh hoặc nhân viên.
Má»™t mình trong căn phòng thưá»ng lệ cá»§a mình có hai ngá»n nến soi sáng, nhà vua bị kết án tá» hình buồn bã nhìn cái xa hoa cá»§a thá»i và ng son đã qua, giống như và o lúc lâm chung ngưá»i ta nhìn hình ảnh cuá»™c Ä‘á»i thấy nó sáng lạn và ngá»t ngà o hÆ¡n bao giá» hết.
Parry không rá»i chá»§ lúc nảo và từ khi chá»§ bị kết án, hắn khóc mãi không thôi.
Ngồi tì tay trên một cái bà n, Charles Stuart ngước nhìn một bức đại bà i trên đó treo những bức chân dung của vợ và các con của ông.
á»’ng chỠđợi Juxon trước hết, rồi sau Juxon là sá»± tuẫn tá».
Äôi khi dòng suy nghÄ© cá»§a ông dừng lại ở những ngưá»i quà tá»™c Pháp trung háºu lúc nà y như đã cách xa ông hà ng trăm dặm, có vẻ huyá»n thoại, hư ảo và tá»±a như những hình ảnh mà ngưá»i ta thấy trong giấc mÆ¡ và biến mất khi tỉnh dáºy.
Mà quả tháºt, đôi khi Charles tá»± há»i mình rằng tất cả những gì vừa má»›i xảy ra vá»›i ông phải chăng là má»™t giấc mÆ¡ hoặc Ãt ra cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u mê sảng trong cÆ¡n sốt.
NghÄ© váºy ông đứng lên, Ä‘i và i bước như để ra khá»i cÆ¡n mê, Ä‘i ra đến cá»a sổ nhưng láºp tức trông thấy ở phÃa dưới cá»a lấp lánh những nòng súng cá»§a lÃnh gác. Khi ấy ông buá»™c phải thú nháºn rằng ông Ä‘ang thức tỉnh hẳn hoi và giấc mÆ¡ đẫm máu cá»§a ông là có tháºt.
Charles lặng lẽ trở lại ghế bà nh, ngồi tì tay lên bà n, gục đầu và o bà n tay và nghĩ ngợi.
- Than ôi! - Ông tá»± nhá»§ thầm, - Nếu như Ãt ra ta có má»™t đức cha để xưng tá»™i trong số những tâm hồn sáng láng cá»§a Nhà thỠđã thăm dò má»i bà máºt cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, má»i Ä‘iá»u nhá» nhen cá»§a sá»± cao cả, thì, tiếng nói cá»§a ngưá»i ấy có lẽ sẽ dáºp tắt tiếng nói Ä‘ang than thở trong tâm hồn ta? Nhưng ta sẽ có má»™t linh mục tâm hồn tầm thưá»ng mà do tai hoạ cá»§a ta, ta đã phá vỡ cuá»™c Ä‘á»i và cÆ¡ nghiệp cá»§a ông ấy. Ông ấy sẽ nói vá»›i ta vá» Thượng đế và cái chết như vẫn thưá»ng nói vá»›i những kẻ sắp chết khác, không hiểu rằng kẻ sắp lìa Ä‘á»i vương giả nà y để lại má»™t ngai và ng cho kẻ tiếm Ä‘oạt trong khi con gái cá»§a mình chẳng còn bánh ăn.
Rồi đưa các bức chân dung lên môi, ông lần lượt lẩm nhẩm Ä‘á»c tên cá»§a từng đứa con ông.
Äêm hôm ấy là má»™t đêm mù sương và ảm đạm. Chuông nhà thá» gần đó thong thả Ä‘iểm giá». Ãnh sáng và ng vá»t cá»§a hai cây nến gieo rắc trong căn phòng rá»™ng rãi và cao ráo ấy những bóng ma cháºp chá»n kỳ lạ. Äó là những tổ tiên cá»§a vua Charles tách ra khá»i những khung ảnh thiếp và ng; và những bóng cháºp chá»n kia là những vầng sáng cuối cùng xanh xanh và lấp lánh cá»§a má»™t ngá»n lá»a than Ä‘ang tắt.
Má»™t ná»—i buồn mênh mang xâm chiếm cả tâm hồn . Ông vùi đầu và o trong lòng bà n tay và mÆ¡ mà ng đến cái thế giá»›i tháºt là tươi đẹp, khi ngưá»i ta rá»i bá» nó hoặc đúng hÆ¡n là nó rá»i bá» ta, đến những cái vuốt ve tháºt êm ái và ngá»t ngà o cá»§a những đứa con nhất là khi ngưá»i ta xa rá»i chúng để không bao giá» gặp lại nữa.
Rồi ông nghÄ© đến ngưá»i vợ cao quý và can đảm đã nâng đỡ ông đến phút cuối cùng. Ông rút từ ngá»±c ra cây thánh giá kim cương và tấm huân chương Jarretière mà bà đã nhá» những ngưá»i Pháp hà o hiệp kia đưa tá»›i, và hôn lên. Rồi nghÄ© rằng bà chỉ thấy lại những ká»· váºt ấy khi tấm thân lạnh giá và bị chặt cá»§a ông ta đã bị vùi trong má»™t nấm mồ, ông cảm thấy má»™t cÆ¡n rùng mình á»›n lạnh chạy khắp ngưá»i như những cÆ¡n á»›n lạnh mà tá» thần ném lên mình ta như ném chiếc áo choà ng đầu tiên cá»§a nó.
Thế là trong căn phòng nhắc nhở vá»›i ông biết bao ká»· niệm đế vương và đã từng chứng kiến biết bao cáºn thần và o ra và biết bao Ä‘iá»u phỉnh phá» nịnh hót, giỠđây má»™t mình ông cùng vá»›i má»™t tên đầy tá»› buồn phiá»n mà linh hồn yếu Ä‘uối không thể nâng đỡ linh hồn ông nhà vua buông rÆ¡i lòng can đảm cá»§a mình xuống ngang tầm cá»§a sá»± yếu Ä‘uổi ấy, cá»§a những bóng đêm ấy, cá»§a cái giá lạnh mùa đông ấy.
Và liệu ngưá»i ta có sẽ nói ra không? Cái ông vua ấy chết tháºt cao cả, tháºt tuyệt vá»i, vá»›i nụ cưá»i nhẫn nhục trên môi, đã lau trong bóng tối má»™t giá»t nước mắt rÆ¡i xuống bà n và rung rinh trên tấm thảm thêu và ng lá»ng lánh.
Bá»—ng nhiên có tiếng chân bước ngoà i hà nh lang, rồi cá»a báºt mở và gian phòng bừng lên trong ánh sáng khói um cá»§a những ngá»n Ä‘uốc Má»™t giáo sÄ© váºn y phục chá»§ giáo bước và o có hai tên lÃnh gác theo sau. Charles khoát tay má»™t cách khần thiết cho hai tên lÃnh và chúng Ä‘i ra. Căn phòng trở lại tối tăm.
- Juxon! - Charles reo lên, - Juxon? Cảm Æ¡n ngưá»i bạn cuối cùng cá»§a tôi, ông đến rất kịp thá»i.
Vị giám mục đưa mắt lo ngại nhìn nghiêng sang phÃa ngưá»i dân ông Ä‘ang thổn thức ở góc lò sưới.
- Nà o, Parry, đừng khóc nữa, - Vua nói, - đây là Chúa đến với chúng ta.
- Nếu là Parry thì tôi chẳng có gì phải lo ngại, - Giám mục nói. - Váºy thì tôi xin phép kÃnh chà o Hoà ng thượng và thưa vá»›i ngà i tôi là ai và đến đây vì việc gì.
Nhìn lại ngưá»i và nghe giá»ng nói ấy, suýt nữa Charles kêu lên, nhưng Aramis đặt ngón tay lên môi và kÃnh cẩn cúi chà o ông vua Anh quốc.
- Ông hiệp sĩ, - Charles lẩm bẩm.
- Vâng, thưa Hoà ng thượng, - Aramis ngắt lá»i và lên cao giá»ng, vâng tôi là giám mục Juxon, ngưá»i hiệp sÄ© trung thà nh cá»§a Chúa Giêsu, đến đây theo nguyện vá»ng cá»§a Hoà ng thượng.
Äã nháºn ra D Herblay, Charles chắp hai tay, kinh ngạc và ngẩn ngưá»i ra trước những ngưá»i ngoại quốc nà y, há» chẳng có động cÆ¡ nà o khác ngoà i nghÄ©a vụ mà tá»± lương tâm hỠđặt ra, chiến đấu chống lại ý nguyện cá»§a má»™t dân tá»™c và chống lại số mệnh cá»§a má»™t ông vua.
- Ông đấy à ! - Vua nói, - Ông là m thế nà o mà tá»›i được đây? Lạy Chúa, nếu há» nháºn ra ông thì ông nguy to.
Parry đứng gần đấy, tất cả con ngưá»i hắn biểu hiện má»™t niá»m khâm phục hồn nhiên và sâu sắc.
Vừa tiếp tục ra hiệu cho vua im lặng, Aramis vừa nói:
- Xin ngà i đừng lo gì cho tôi, và chỉ nên lo cho ngà i thôi. Các bạn bè cá»§a ngà i chăm lo cho ngà i, ngà i thấy đấy; chúng tôi sẽ là m gì, tôi cÅ©ng chưa biết; nhưng bốn con ngưá»i đầy lònh cương quyết đó có thể là m được rất nhiá»u việc. Trong khi chỠđợi, ngà i chá»› nhắm mắt ban đêm, chá»› ngạc nhiên vá» chuyện gì cả và sẵn sà ng vá»›i má»i việc có thể đến.
Charles lắc đầu nói:
- Bạn Æ¡i, các ông có biết rằng chẳng còn mấy thá»i giá» nữa đâu, và nếu các ông muốn hà nh động thì phải gấp lắm ư? Các ông có biết rằng đến mưá»i giá» sáng mai là tôi phải chết không?
- Thưa ngà i, từ giỠđến lúc ấy, má»™t Ä‘iá»u gì đó sẽ xảy ra khiến việc hà nh quyết không thể thá»±c hiện được.
Vua nhìn Aramis với vẻ ngạc nhiên.
- Äúng lúc ấy ở phÃa dưới cá»a sổ phòng vua vang lên má»™t tiếng động lạ như tiếng bốc dỡ má»™t xe chở gá»—.
- Ông có nghe thấy không? - Vua há»i.
- Tiếng động kia kèm theo một tiếng kêu đau đớn.
- Tôi có nghe, - Aramis đáp, - Nhưng tôi không hiểu rõ tiếng động ấy là gì và nhất là tiếng kêu kia.
- Tôi không biết ai đã thốt ra tiếng kêu ấy, Vua nói: nhưng vá» tiếng động tôi sẽ nói để ông rõ. Ông có biết rằng tôi sẽ bị hà nh quyết ở ngay ngoà i cá»a sổ kia không? - Vua nói và giÆ¡ tay vá» phÃa bãi tối chỉ có toà n lÃnh gác.
- Vâng, thưa ngà i, tôi có biết, - Aramis đáp.
- Äấy! Những gá»— mang đến là những cá»™t kèo ngưá»i ta dùng để dá»±ng Ä‘oạn đầu đà i cho cho tôi đấy. Có ngưá»i thợ nà o đó bị thương khi bốc dỡ.
Aramis bất giác rùng mình.
- Các ông thấy đấy, - Charles nói, - Các ông có khăng khăng là m nữa cÅ©ng vô Ãch mà thôi. Tôi đã bị kết án, hãy đỠtôi cam chịu số pháºn cá»§a mình.
Lấy lại sự bình tĩnh bị quấy động trong giây lát, Aramis nói:
- Thưa ngà i hỠcó thể dựng một đoạn dầu đà i nhưng hỠsẽ không tìm được một đao phủ.
- Thế nghÄ©a là thế nà o? - Vua há»i.
- NghÄ©a là và o lúc nà y, thưa ngà i, tên Ä‘ao phá»§ đã bị bắt cóc hoặc dụ dá»— Ä‘i. Ngà y mai Ä‘oạn đầu đà i sẽ sẵn sà ng, nhưng không còn Ä‘ao phá»§, ngưá»i ta sẽ phải hoãn việc hà nh quyết đến ngà y kia.
- Thế thì sao? - Vua há»i.
- Thì đêm mai chúng tôi sẽ bốc ngà i đi, - Aramis đáp.
Một tia chớp vui mừng bất giác lóe lên gương mặt vua. Ông reo lên:
- Thế là thế nà o?
Parry chắp hai bà n tay lẩm bẩm:
- Ôi, ông ơi! Cầu Chúa ban phước là nh cho ông và các bạn ông.
- Thế là thế nà o? - Vua nhắc lại, - Tôi cần phải biết để nếu cần tôi còn hỗ trợ các ông chứ.
- Thưa ngà i, tôi tháºt không biết gì cả, - Aramis nói, - Nhưng cái ngưá»i khôn khéo nhất, dÅ©ng cảm nhất, táºn tâm nhất trong bốn chúng tôi đã bảo khi chia tay rằng: "Hiệp sÄ©, hãy nói vá»›i vua rằng ngà y mai và o lúc mưá»i giá» tối, chúng tôi cướp vua Ä‘i". Bởi vì ông ấy đã nói, ông ấy sẽ là m.
- Hãy cho tôi biết tên cá»§a ông bạn hà o hiệp ấy, - Vua nói, - Äể tôi giữ má»™t niá»m biết Æ¡n ông ấy mãi mãi, dù ông ấy có thà nh công hay không.
- D Artagnan, thưa ngà i. ChÃnh ông ấy đã suýt cứu được ngà i thì đại tá Harrison và o tháºt là không đúng lúc.
- Quả tháºt các ông là những con ngưá»i kỳ diệu! - Vua nói. - Ngưá»i ta đã kể cho tôi nghe những chuyện tương tá»± vá» các ông mà tôi không tin.
- GiỠđây xin ngà i hãy nghe tôi - Aramis nói. - Không má»™t lúc nà o ngà i quên rằng chúng tôi chăm lo việc cứu ngà i; má»™t cá» chỉ nhá» nhặt, má»™t tiếng hát khe khẽ, má»™t dấu hiệu thoảng qua cá»§a những ngưá»i sẽ đến gần ngà i, phải rình hết, nghe hết, tháºt bình tỉnh.
- Ôi, hiệp sÄ©! - Nhà vua kêu lên, - Tôi biết nói gì vá»›i ông đây? Không má»™t lá»i nà o, dù từ đáy lòng tôi thốt ra, có thể biểu hiện hết niá»m biết Æ¡n cá»§a tôi. Nếu các ông thà nh công - Tôi sẽ không nói rằng các công cứu má»™t ông vua, không, nhìn từ doạn đầu đà i như tôi Ä‘ang nhìn đây thì, tôi xin thá» rằng, vương vị chẳng có nghÄ©a lý gì cả; nhưng các ông giữ gìn được má»™t ngưá»i chồng cho vợ, má»™t ngưá»i cha cho các con cá»§a ông ta. Hiệp sÄ© Æ¡i, hãy cầm lấy tay tôi, đó là tay má»™t ngưá»i bạn sẽ yêu quý ông cho đến hÆ¡i thở cuối cùng.
Aramis muốn hôn tay vua, nhưng vua nắm lấy tay anh và áp và o tim mình.
Lúc ấy má»™t ngưá»i Ä‘i và o không buồn gõ cá»a. Aramis toan rụt tay vá», nhưng vua giữ lại.
Äó là má»™t trong những tÃn đồ thanh giáo ná»a thà y tu ná»a lÃnh đầy rẫy quanh Cromwell.
- Ông cần gì? - Vua nói.
- Tôi muốn xem việc xưng tá»™i cá»§a Charles Stuart đã xong chưa, - Ngưá»i má»›i và o đáp.
- Äiá»u ấy can hệ gì đến ông? - Vua nói, - Chúng ta không cùng má»™t tôn giáo.
- Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u là anh em, - Ngưá»i thanh giáo nói. - Má»™t ngưá»i anh em cá»§a tôi sắp chết, tôi đến khÃch lệ anh ta Ä‘i đến cái chết.
- Thôi đủ rồi, - Parry nói - Äức vua không cần đến những Ä‘iá»u khÃch lệ cá»§a ông.
- Thưa ngà i, - Aramis nói nhá», - Hãy nhẹ nhà ng vá»›i hắn, chắc hẳn đó là má»™t tên do thám.
- Thưa ông, - Vua nói, - sau vị tiến sÄ© giám mục tôn kÃnh, tôi sẽ vui lòng nghe ông.
Ngưá»i có cái nhìn lấm lét rút lui và không quên quan sát Juxon vá»›i má»™t vẻ chú ý không thoát khá»i con mắt nhà vua. Khi cá»a đóng rồi, vua nói:
- Hiệp sÄ© ạ, tôi chắc rằng ông nói đúng và cái ngưá»i kia đến đây vá»›i y đồ xấu. Khi ra khá»i đây ông hãy coi chừng kẻo vướng và o tai hoạ.
- Xin cảm ơn Hoà ng thượng, - Aramis nói, - Nhưng ngà i hãy yên tâm. Dưới là n áo dà i nà y tôi mặc một áo giáp sắt và giấu một con dao.
- Thôi, ông Ä‘i Ä‘i, và cầu Chúa che chở cho ông, như tôi vẫn thưá»ng nói khi còn là m vua.
Aramis Ä‘i ra. Charles tiá»…n anh ra ngưỡng cá»a, Aramis vừa Ä‘i vừa ban phước khiến những tên lÃnh gác cúi rạp mình, anh đưởng bệ Ä‘i qua các tiá»n sảnh đầy lÃnh tráng, bước lên cá»— xe có hai tên hầu Ä‘i theo và trở lại toà giám mục, hai tên hầu cáo biệt anh, Juxon đợi chá» lo lắng.
- Thế nà o? - Ông vá»™i há»i thì thấy Aramis và o.
- Thưa ngà i, má»i việc Ä‘á»u hoà n thà nh như tôi cầu mong. Dá» thám, lÃnh gác, sai nha Ä‘á»u tưởng tôi là ngà i, nhà vua thì ban phước cho ngà i trong khi chỠđợi ngà i ban phước cho vua.
- Cầu Chúa che chở cho con, vì rằng tấm gương cá»§a con Ä‘em lại cho ta hi vá»ng và can đảm.
Aramis mặc lại y phục và áo choà ng của mình ra đi và báo trước cho Juxon rằng anh sẽ còn nhỠvả ông một lần nữa.
Äi ra phố má»›i độ mươi bước anh đã nháºn thấy rằng mình bị má»™t ngưá»i khoác chiếc áo choà ng lá»›n bám theo sau; anh rá» tay và o con dao găm và đứng lại. Ngưá»i kia Ä‘i thẳng tá»›i anh. Äó là Porthos.
- À, ra cái anh bạn thân mến nà y, - Aramis nói và chìa tay ra cho bạn.
- Bạn thân mến, cáºu thấy đấy, - Porthos nói, - Má»—i ngưá»i chúng ta có nhiệm vụ cá»§a mình; nhiệm vụ cá»§a tôi là canh gác cho cáºu và tôi đã là m. Cáºu có gặp vua không?
- Có má»i việc tốt cả. Bây giá» các bạn chúng ta đâu?
- Chúng ta hẹn gặp nhau ở khách sạn và o lúc mưá»i má»™t giá».
- Thế thì của còn bao lâu nữa đâu.
Quả tháºt, chuông nhà thá» Saint Paul Ä‘iểm mưá»i giá».
Tuy nhiên do hai ngưá»i bạn là m chu tất má»i việc nên đến nÆ¡i hẹn trước.
Sau đó, Arthos và o.
- Má»i việc tốt cả, anh nói trước khi các bạn kịp há»i.
- Cáºu đã là m gì? - Aramis há»i.
- Tôi đã thuê má»™t chiếc tà u buồm hẹp như cái thuyá»n thoi, nhẹ như cánh én, nó đợi chúng ta ở Greenwich, trước mặt đảo Những con Chó. Tà u có má»™t chá»§ và bốn ngưá»i là m, há» nháºn năm mươi livres sterling và để tuỳ ý chúng ta sá» dụng trong ba đêm liá»n. Sau khi đưa vua lên thuyá»n, lợi dụng nước triá»u chúng ta xuôi sông Tamise và hai giá» sau là ra đến biển khÆ¡i. Lúc ấy, như những tên cướp thá»±c thụ chúng ta Ä‘i men bá» biển, trú ở các vách núi, hoặc nếu mặt biển tá»± do chúng ta sẽ dong buồm thẳng đến Boulogne-sur-Mer. Nếu tôi có chết thì hãy nhá»› ông chá»§ tà u là thuyá»n trưởng Roger và tà u gá»i là Tia chá»›p. Cứ thế là sẽ tìm ra. Má»™t cái khăn tay buá»™c ở bốn góc là ám hiệu nháºn ra nhau.
Má»™t lát sau d Artagnan vá».
- Các cáºu hãy dốc túi ra cho đủ má»™t trăm livres sterling, vì rằng túi tôi…
Và anh lộn các túi rỗng không của mình ra.
Số tiá»n được góp xong ngay, d Artagnan Ä‘i ra má»™t lát rồi quay vá». Anh nói:
- Váºy, má»i việc đã xong xuôi. Nhưng cÅ©ng chẳng phải là dá»… dà ng.
- Gã Ä‘ao phá»§ đã rá»i London chưa? - Arthos há»i.
- Ấy! Như thế chưa phải là chắc chắn đâu. Hắn có thể ra cá»a nà y và lại và o cá»a khác.
- Thế bây giỠhắn ở đâu?
- Ở trong hầm
- Trong hầm nà o?
- Trong hầm cá»§a ông chá»§ quán chúng ta! Mousqueton ngồi canh ở ngưỡng cá»a, chìa khoá đây.
- Hoan hô! - Aramis nói. - Nhưng cáºu là m thể nà o mà định Ä‘oạt ngưá»i ấy biến Ä‘i được?
- Giống như ngưá»i ta định Ä‘oạt má»i thứ ở Ä‘á»i nà y. Bằng tiá»n bạc. Việc nà y tôi phải trả giá đắt lắm, nhưng hắn đã đồng ý.
- Thế cáºu phải trả bao nhiêu? - Arthos há»i, - Bởi vì cáºu hiểu đấy, bây giá» chúng ta hoà n toà n không còn là những anh chà ng ngá»± lâm quân nghèo xác không nhà không cá»a, cho nên những việc chi tiêu cá»§a chúng ta là phải chung nhau.
- Tôi phải chi mưá»i hai nghìn livres, - D Artagnan đáp.
- Thế cáºu đã kiếm đâu ra được? - Arthos há»i. - Cáºu có đủ số tiá»n đó ư?
- À cái nhẫn kim cương trứ danh cá»§a hoà ng háºu ấy mà ! - D Artagnan thở dà i đáp.
- A đúng thế? - Aramis nói, - Tôi đã nháºn ra nó ở ngón tay cáºu.
- Thế cáºu đã chuá»™c lại nó ở ông des Essarts đấy à ? - Porthos há»i.
- á»’, phải, lạy Chúa! - D Artagnan nói. - Nhưng thiên mệnh đã ghi rằng tôi không thể giữ gìn nó. Biết là m thế nà o? Ngưá»i ta tin rằng kim cương nó cÅ©ng có thiện cảm và có ác cảm như con ngưá»i; dưá»ng như cái nhẫn nó ghét tôi.
- Nhưng nó lại rất hợp với lão đao phủ, - Arthos nói.
- Khốn thay, Ä‘ao phá»§ nà o cÅ©ng có ngưá»i phụ việc, ngưá»i hầu, biết đâu đấy.
- Thì đao phủ nà y cũng có đầy tớ đấy, nhưng chúng ta ăn may thôi.
- Thế là thế nà o?
- Và o cái lúc tôi tưởng mình sắp có má»™t việc thứ hai phải thương lượng, thì ngưá»i ta mang cái thằng đầy tá»› ấy vá» vá»›i má»™t bên đùi gẫy.
Do quá hăng hái hắn đã Ä‘i theo cá»— xe chở kèo cá»™t đến táºn cá»a sổ nhà vua; má»™t cái cá»™t rÆ¡i và đè gẫy chân hắn.
- A! - Aramis nói, -Thế ra chÃnh hắn đã thốt ra tiếng kêu mà tôi nghe thấy lúc Ä‘ang ở phòng vua.
- Có thể lắm! - D Artagnan nói, - Nhưng vì là má»™t ngưá»i có thiện tâm, khi ra vá» hắn đã hứa là sẽ cỠđến nÆ¡i đến chốn bốn thợ giá»i và là nh nghỠđể giúp sức những thợ Ä‘ang là m. Và khi vỠđến nhà chá»§, mặc dù Ä‘ang bị thương như thế, hắn láºp tức viết cho bác Tôm Lâu là má»™t thợ má»™c bạn hắn, dặn bác đến ngay cung Äại sảnh trắng để hoà n tất lá»i hứa cá»§a hắn. Bức thư ấy đây, hắn thuê má»™t ngưá»i mang Ä‘i ngay, mất mưá»i xu và tôi đã phải mua lại mất má»™t đồng louis.
- Thế cáºu lấy bức thư ấy là m gì? - Arthos há»i.
- Thế anh không Ä‘oán ra à . - D Artagnan há»i lại, cặp mắt lấp lánh thông minh.
- Xin thỠlà là tôi chịu đấy.
- Thế nà y nhé, Arthos thân mến! Anh nói tiếng Anh như Ä‘Ãch thị Jôn Bun(1), anh là bác Tôm Lâu, còn ba chúng tôi là ba thợ bạn. Bây giá» anh hiểu ra chưa?
Arthos reo lên đầy vẻ mừng vui và thán phục. Rồi anh chạy và o buồng lấy ra mấy bá»™ quần áo thợ thuyá»n; cả bốn ngưá»i mặc và o và ra khá»i khách sạn, Arthos mang má»™t cái cá»a, Porthos má»™t cái kìm, Aramis má»™t cái rìu, d Artagnan má»™t cái búa và đinh.
Lá thư cá»§a gã đầy tá»› tên Ä‘ao phá»§ chứng thá»±c vá»›i bác thợ cả rằng hỠđúng là những ngưá»i mà bác Ä‘ang đợi.
--------------
Chú thÃch:
(1) Biểu tượng cá»§a ngưá»i Anh
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:24 AM.
|

15-09-2008, 09:06 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 69
Những ngưá»i thợ
Khoảng ná»a đêm. Charles nghe tiếng rầm rầm rất to ở dưới cá»a sổ: đó là tiếng búa rìu chan chát, tiếng kìm cặp ken két và tiếng cá»a xẻ xoèn xoẹt.
Charles để nguyên quần áo nằm lăn ra giưá»ng và vừa má»›i chợp mắt thì tiếng ồn à o khiến ông choà ng dáºy.
Ngoà i tiếng vang nghe thấy, tiếng ồn kia còn dá»™i tiếng vang tinh thần khá»§ng khiếp trong tâm hồn ông và những ý nghÄ© ghê sợ tối hôm qua lại đến công kÃch ông.
Má»™t mình trước bóng đêm và sá»± cô đơn, ông không đủ sức chịu đựng nổi sá»± tra tấn ấy, nó không có trong chương trình những hình phạt đối vá»›i ông. Ông bèn bảo Parry ra bảo lÃnh canh nói vá»›i những ngưá»i thợ là m nhẹ tay hÆ¡n và hãy thương đến giấc ngá»§ cuối cùng cá»§a kẻ đã từng là vua cá»§a há».
LÃnh canh không muốn rá»i vị trà cá»§a há», nhưng để cho Parry Ä‘i.
Sau khi Ä‘i vòng quanh lâu đà i đến gần cá»a sổ, Parry trông thấy ở ngang bằng vá»›i bao lá»›n đã dỡ rà o sắt Ä‘i, má»™t Ä‘oạn đầu đà i Ä‘ang là m dở nhưng ngưá»i ta đã bắt đầu đóng Ä‘inh chắng bằng má»™t tấm rèm bằng nỉ Ä‘en.
Äoạn đầu đà i dá»±ng cao ngang tầm cá»a sổ tức là gần hai mươi bá»™ có hai tầng ở dưới. Nhìn cảnh tượng tháºt là dể sợ, nhưng Parry vẫn cố tìm trong đám đông bảy tám ngưá»i thợ Ä‘ang dá»±ng cái máy thê thảm ấy xem chá»— nà o gây tiếng ồn nhức óc nhất cho vua.
Trên sà n thứ hai, bác trông thấy hai ngưá»i Ä‘ang dùng kìm gõ nốt những thanh sắt cuối cùng cá»§a bao lá»›n. Má»™t ngưá»i cao lá»›n như ông há»™ pháp thay cái chiên cụ phá cổng thà nh ngà y xưa là m việc xô đổ những bức tưá»ng. Má»—i lần anh ta ra tay, gạch đá bay tứ tung. Ngưá»i kia quỳ Ä‘ang cạy từng tảng đá lung lay.
Rà nh rà nh là những ngưá»i nà y gây ra tiếng động khiến vua kêu la.
Parry trèo thang đến chá»— há». Bác nói:
- Các bạn ơi, xin các bạn là m nhẹ nhà ng hơn một chút có được không? Vua đang ngủ và cần được ngủ.
Ngưá»i thợ dùng kẹp ngừng tay và quay nghiêng lại, nhưng do bác ta đứng nên mặt bị khuất trong bóng tối dà y đặc gần sà n và Parry trông không rõ.
Ngưá»i Ä‘ang quỳ cÅ©ng quay lại và do thấp hÆ¡n ngưá»i kia, nên mặt được ánh đèn chiểu sáng và Parry trông rõ. Ngưá»i ấy chằm chằm nhìn Parry và để má»™t ngón tay lên miệng.
Pary kinh ngạc lùi lại.
- ÄÆ°á»£c thôi, được thôi, - Ngưá»i thợ nói tiếng Anh rất cừ, - Bác hãy trở vá» nói vá»›i vua rằng, nếu đêm nay khó ngá»§ thì đêm mai sẽ ngá»§ ngon hÆ¡n.
Những lá»i nói ấy cứ theo nghÄ©a Ä‘en có má»™t ý nghÄ©a tháºt ghê gá»›m, được những ngưá»i thợ là m ở phÃa bên cạnh và tầng dưới tiếp nháºn bằng má»™t tráºn cưá»i ầm Ä©.
Parry rút lui, ngỠrằng mình đang chiêm bao.
Charles sốt ruột đợi hắn.
Lúc bác trở vá», tên lÃnh canh cá»a tò mò ngó đầu và o xem vua Ä‘ang là m gì.
Vua Ä‘ang chống khuá»·u tay lên giưá»ng.
Parry đóng cá»a và đi đến bên vua, mặt vui mừng rạng rỡ.
- Thưa Hoà ng thượng, Hắn khẽ nói, - Ngà i có biết những ngưá»i thợ Ä‘ang là m ồn ồn đó là ai không?
Charles lắc đầu buồn bã, nói:
- Không, là m sao tôi biết được Ä‘iá»u đó? Tôi có quen những ngưá»i ấy không?
Parry cúi sát xuống giưá»ng chá»§ và nói nhá» hÆ¡n nữa:
- Thưa Hoà ng thượng, đó là bá tước De La Fère và đồng đội của ông.
- Há» dá»±ng Ä‘oạn đầu đà i cho tôi à ? - Vua ngạc nhiên há»i.
- Vâng há» vừa dá»±ng đà i vừa **c má»™t lá»— thá»§ng và o tưá»ng.
- Suỵt - Vua vừa nói vừa hoà ng hốt nhìn quanh. - Ngươi trông thấy hỠà ?
- Tôi đã nói vá»›i há».
Vua chắp hai tay lại và ngước mắt lên trá»i. Sau má»™t lá»i cầu nguyện thà nh kÃnh và ngắn ngá»§i ông nhảy ra khá»i giưá»ng và đi đến cá»a sổ, vén rèm lên những lÃnh canh vẫn ở đấy, phÃa xa ngoà i bao lá»›n má»™t bãi phẳng trải rá»™ng và bá»n lÃnh Ä‘i qua như những cái bóng.
Charles không phân biệt được gì cả, nhưng cảm thấy ở dưới chân những nhát búa chấn động cá»§a các bạn mình. Má»—i nhát đó lúc nà y đáp lại táºn đáy lòng ông.
Parry không lầm, bác đã nháºn rõ Arthos. ChÃnh anh được Porthos giúp sức Ä‘ang **c má»™t lá»— hổng để đặt các xà ngang.
Cái lá»— ấy ăn thông và o má»™t cái hầm nhỠđà o ngay dưới sà n cá»§a phòng vua. Hầm đó giống như má»™t tầng trệt, khi và o trong đó rồi, chỉ cần má»™t cái kìm và đôi vai tháºt khá»e là có thể náºy má»™t tấm ván sà n lên, việc nà y có Porthos lo. Vua sẽ lách qua lá»— hổng ấy cùng những ngưá»i cứu mình chui và o má»™t ngăn ở dưới Ä‘oạn đầu đà i, mặc má»™t bá»™ quần áo thợ đã chuẩn bị sẵn, chẳng e sợ gì, đà ng hoà ng Ä‘i ra vá»›i bốn ngưá»i bạn.
Những lÃnh canh chẳng nghi ngá» gì, thấy những ngưá»i thợ vừa má»›i là m ở Ä‘oạn đầu đà i sẽ để há» Ä‘i qua.
Còn cái tà u buồm như chúng tôi đã nói vẫn sẵn sà ng ngoà i bến.
Cái kế hoạch to lá»›n, đơn giản và dá»… dà ng, giống như má»i Ä‘iá»u nà y sinh từ má»™t quyết định táo bạo.
Äôi bà n tay trắng muốt và nuá»™t nà cá»§a Arthos toạc ra để bốc những tảng đá mà Porthos đã náºy báºt ra. Anh đã có thể thò đầu xuống dưới những vải trang trà bà n ở bao lá»›n. Hai giá» nữa anh sẽ lách được cả ngưá»i qua. Trước khi trá»i sáng cái lá»— hổng sẽ được **c xong và khuất sau tấm rèm bên trong mà d Artagnan sẽ căng lên.
D Artagnan là m như má»™t ngưá»i thợ Pháp và đóng những cái Ä‘inh rất Ä‘á»u đặn như má»™t ngưá»i căng thảm khéo léo nhất. Aramis cắt những chá»— vải thừa cá»§a tấm nỉ xoà xuống đất và che bá»™ khung cá»§a già n giáo.
Má»™t ngá»n lá»a than bùn đã giúp những ngưá»i thợ qua được cái giá rét thấu xương đêm hôm 29 rạng ngà y 30 tháng Giêng(1). Những ngưá»i thợ mải miết nhất chốc chốc cÅ©ng ngừng tay để sưởi. Riêng Arthos và Porthos không rá»i công việc cá»§a mình. Cho nên trá»i vừa rạng sáng và soi tá» các nóc nhà thì cái lá»— chui đã hoà n thà nh. Arthos và o đó mang theo quần áo dà nh cho vua bá»c trong má»™t mảnh nỉ Ä‘en. Porthos đưa anh má»™t cái kìm, d Artagnan căng má»™t tấm nỉ rá»™ng ở bên trong, kể cÅ©ng khá xa xỉ đấy, nhưng rất có Ãch vì nó che lấp hẳn cái lá»— hổng ở tưá»ng.
Arthos chỉ còn phải là m hai tiếng đồng hồ nữa để thông được đến chá»— vua. Theo dá»± kiển cá»§a bốn ngưá»i bạn, há» còn cả má»™t ngà y rá»™ng rãi, bởi vì thiếu Ä‘ao phá»§ ngưá»i ta buá»™c phải Ä‘i kiếm Ä‘ao phá»§ ở Bristol.
D Artagnan lại mặc bá»™ đồ hạt dẻ, Porthos mặc áo chẽn đó, Còn Aramis đến nhà ông Juxon để nếu có thể thì cùng ông Ä‘i và o táºn chá»— vua.
Cả ba ngưá»i hẹn gặp nhau và o giữa trưa ở quảng trưá»ng toà Äại sảnh trắng để xem tình hình ra sao.
Trước khi rá»i Ä‘oạn dầu đà i, Aramis đã đến gần chá»— Arthos nấp để báo rằng anh sẽ cố gặp lại nhà vua.
- Váºy thì xin tạm biệt và can đảm lên nhé, - Arthos nói. - Hãy cho vua biết tình hình đến đâu rồi. Dặn vua là khi nà o không có ai ở trên thì gõ xuống sà n để tôi yên trà tiếp tục công việc. Nếu Parry giup tôi gỡ sẵn cái tấm lót dưới lò sưởi, chắc là má»™t tấm đá lát, ra được thì hay lắm. Còn cáºu Aramis, cố gắng không rá»i vua.
Hãy nói to, nói tháºt to, vì ở ngoải cá»a sẽ có ngưá»i nghe. Nếu trong phòng có má»™t lÃnh canh thì cáºu giết ngay không chỠđợi gì cả.
Nếu có hai tên thì cáºu giết má»™t, Pary giết má»™t. Nếu có ba tên thì các cáºu hãy liá»u chết, nhưng hãy cứu lấy nhà vua.
- Cứ yên trÃ, - Aramis nói, - Tôi sẽ mang Ä‘i hai con dao găm và đưa cho Parry má»™t con. Hết rồi chứ?
- Ừ Ä‘i Ä‘i. Nhưng dặn kỹ là đừng có hà o hiệp hão. Trong khi các cáºu đánh nhau, thì vua phải trốn ngay. Khi phiến đá đã Ä‘áºy lại trên đầu vua thì cáºu ở lại chiến đấu dù sống hay chết, ngưá»i ta cÅ©ng phải mất Ãt ra mưá»i phút để tìm ra cái lá»— tẩu thoát. Trong mưá»i phút ấy chúng tôi Ä‘i được khối đưá»ng đất và vua sẽ được cứu thoát.
- Má»i việc sẽ như cáºu dặn, Arthos ạ. ÄÆ°a tay đây, vì có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.
Arthos đưa hai tay ra quà ng lấy cổ Aramis và hôn bạn.
- Tôi hôn cáºu đây, - Anh nói, - Bây giá» nếu tôi chết hãy nói vá»›i d Artagnan rằng tôi yêu nó như con tôi và ôm hôn nó há»™ tôi. Ôm hôn cả cái cáºu Porthos dÅ©ng cảm và tốt bụng cá»§a chúng ta nữa. VÄ©nh biệt! - VÄ©nh biệt, - Aramis nói. - Bây giá» thì chắc nhà vua sẽ trốn thoát, cÅ©ng chắc chắn như Ä‘ang siết chặt bà n tay trung háºu nhất trên Ä‘á»i.
Aramis rá»i Arthos, xuống khá»i Ä‘oạn đẩu đà i và trở vá» khách sạn vừa Ä‘i vừa huýt sáo má»™t Ä‘iệu hát ca tụng Cromwell. Anh thấy hai bạn mình Ä‘ang ngồi gần lò sưởi cháy rá»±ng rá»±c, uống má»™t chai rượu vang ports và ăn ngấu nghiến má»™t con gà ướp lạnh. Porthos vừa ăn vừa tuôn ra ông ổng những lá»i chá»i rá»§a bá»n nghệ sÄ© đê tiện, d Artagnan cứ im lặng ăn, nhưng trong óc vẫn nghÄ© đến những kế hoạch táo bạo nhất.
Aramis kể lại tất cả những Ä‘iá»u đã thoả thuáºn vá»›i Arthos, d Artagnan tán thà nh bằng cái đầu, còn Porthos bằng tiếng nói:
- Hoan hô! - Anh kêu lên, - Vả lại chúng ta sẽ ở đấy khi vua trốn. Nấp dưới Ä‘oạn đầu đà i thì kÃn quá rồi và chúng ta có thể trông và o đó. Vá»›i d Artagnan, tôi, Grimaud và Mousqueton, chúng tôi đủ sức diệt tám tên. Tôi không kể Blaisois, hắn chỉ giữ nổi ngá»±a. Hạ má»™t tên mất hai phút, hai lần mất bốn phút. Cho Mousqueton thêm má»™t phút là năm, trong năm phút ấy, các cáºu có thể phóng được má»™t phần tư dặm.
Aramis ăn vội một miếng, uống một cốc rượu vang và thay quần áo.
- Bây giá» tôi Ä‘i đến ngà i tổng giám mục. Porthos chuẩn bị vÅ© khÃ, d Artagnan canh gác cẩn tháºn gã Ä‘ao phá»§ nhé.
- Yên trÃ, Grimaud đã thay phiên Mousqueton và chặn chân lên cẩn tháºn rồi.
- Kệ cứ phải canh gác tháºt cẩn máºt và không được má»™t phút ngồi rồi.
- Ngồi rồi ư? Bạn thân mến Æ¡i, cáºu hãy há»i Porthos xem. Tôi có ở yên đâu. Lúc nà o tôi cÅ©ng ở trên đôi cẳng và có vẻ má»™t ngưá»i ham nhảy múa. Mẹ kiếp! Lúc nà y đây tôi yêu quà nước Pháp biết chừng nà o. Có má»™t tổ quốc cho riêng mình tháºt là sung sướng, khi mình Ä‘ang khốn khổ trên tổ quốc những ngưá»i khác. Aramis rá»i các bạn như đã rá»i Arthos, nghÄ©a là ôm hôn há». Rồi anh đến giám mục Juxon và trình bà y yêu cầu cá»§a mình. Do đã được báo trước là cần má»™t linh mục để là m lá»… ban thánh thể và nhất là trong trưá»ng hợp vua muốn được dá»± lá»… messe, nên Juxon cà ng dá»… dà ng bằng lòng mang theo Aramis.
Mặc y phục giống như Aramis hôm trước, giám mục lên xe.
Aramis đổi dạng vì vẻ mặt xanh xao và rầu rÄ© hÆ¡n là vì bá»™ y phục trợ tế, leo lên ngồi cạnh Juxon. Cá»— xe dừng lại trước cổng toà Äại sảnh trắng lúc gần chÃn giá» sáng. Chẳng có vẻ thay đổi gì cả: Các tiá»n sảnh, các hà nh lang vẫn dẫy lÃnh canh như hôm trước. Hai lÃnh gác ở cá»a phòng vua, hai tên khác Ä‘i Ä‘i lại lại trước bao lá»›n trên sà n cá»§a Ä‘oạn đầu đà i đã kê sẵn chiếc thá»›t.
Nhà vua lòng đầy hi vá»ng, gặp lại Aramis, niá»m hi vá»ng ấy biến thà nh mừng rỡ. Ông ôm hôn Juxon và bắt tay Aramis. Juxon giả vá» nói to và trước mặt má»i ngưá»i vá» cuá»™c gặp gỡ vá»›i nhà vua hôm trước.
Vua đáp lại rằng nhưng lá»i mà giám mục nói vá»›i ông trong cuá»™c há»™i kiến ấy đã khai hoa kết Pomme-de- Pinvà ông mong muốn má»™t cuá»™c há»™i đà m nữa tương tá»±. Juxon quay vá» phÃa những ngưá»i có mặt ở đấy và yêu cầu được ở lại má»™t mình vá»›i vua. Má»i ngưá»i rút lui.
Cá»a vừa má»›i khép lại, thì Aramis vá»™i nói:
- Thưa Hoà ng thượng? Ngà i được cứu thoát rồi! Tên Ä‘ao phá»§ London đã biến mất; ngưá»i phụ việc cá»§a hắn hôm qua bị gẫy đùi dưới cá»a sổ phòng ngà i. Tiếng kêu mà chúng ta đã nghe thấy là cá»§a hắn. Chắc hẳn ngưá»i ta đã biết tin Ä‘ao phá»§ mất tÃch, chỉ có Ä‘ao phá»§ ở Bristol và phải có thá»i gian để tìm kiếm hắn.
- Chúng ta còn thì giá» tá»›i táºn ngà y mai.
- Thế bá tước de La Fère đâu? - Vua há»i.
- Ở cách ngà i hai bộ. Ngà i hãy lấy cây gắp than gõ và o lò ba tiếng sẽ thấy ông ấy đáp lại.
Vua đưa bà n tay run rẩy cầm lấy cây gắp than gõ ba tiếng cách Ä‘á»u nhau. Láºp tức từ dưới sà n những tiếng gõ đáp lại vang lên đùng **c và dè đặt.
- Như váºy, - Vua nói, - Ngưá»i đáp lại cho tôi là …
Là bá tước de La Fère, - Aramis nói. - Ông ta sá»a soạn đưá»ng để Hoà ng thượng trốn. Parry sẽ nhắc tấm đá lát kia và má»™t lối Ä‘i sẽ mở ra.
- Nhưng tôi chẳng có một dụng cụ nà o. - Parry nói.
- Hãy cầm lấy con dao găm nà y, - Aramis bảo, - Nhưng đừng là m cùn nó quá vì rằng bác sẽ cần dùng nó để đà o cái khác hơn là đá.
Charles quay vá» phÃa giám mục và nắm lấy hai tay ông mà nói:
- Ôi, Juxon, hãy nhá»› lá»i cầu nguyện cá»§a kẻ đã từng là vua cá»§a ông.
- Ngưá»i ấy vẫn là vua và sẽ mãi mãi là vua, - Juxon hôn tay ông hoà ng và nói.
- Ông hãy cầu nguyện suốt Ä‘á»i cho ngưá»i quý tá»™c mà ông trông thấy đấy, cho ngưá»i kia mà ông nghe thấy ở dưới chân và cho hai ngưá»i khác nữa, dù Ä‘ang ở đâu há» cÅ©ng chăm lo đến việc cứu thoát tôi.
- Thưa Hoà ng thượng, - Juxon đáp, - Ngà i sẽ được tuân theo.
- Chừng nà o tôi còn sống thì má»—i ngà y sẽ có má»™t lá»i cầu nguyện cá»§a Chúa cho những ngưá»i bạn trung thà nh nà y cá»§a ngà i.
Ngưá»i thợ đà o hầm tiếp tục công việc má»™t lát nữa và ngưá»i ta cảm thấy nó không ngừng nhÃch gần lại. Chợt má»™t tiếng động bất ngá» vang lên trong hà nh lang. Aramis vá» lấy cây gắp than và ra hiệu ngừng việc.
- Tiếng động ấy đến gần và nghe rõ tiếng những bước chân Ä‘á»u dặn. Bốn ngưá»i đứng im lặng và chằm chằm nhìn ra cá»a. Cánh cá»a mở ra từ từ và trang trá»ng.
LÃnh thị vệ dà n thà nh hà ng rà o trong gian phòng ở phÃa trước phòng vua. Má»™t á»§y viên cá»§a Nghị viện váºn y phục Ä‘en và đầy vẻ trịnh trá»ng báo Ä‘iểm gả bước và o chà o vua và mở má»™t tá» chiếu ra Ä‘á»c cho ông nghe bản phán quyết như ngưá»i ta thưá»ng là m đối vá»›i tá»™i phạm sắp bước lên Ä‘oạn đầu dà i.
- Thế nà y là thế nà o? - Aramis há»i Juxon.
Juxon ra hiệu như nói rằng ông cũng hoà n toà n mù tịt như anh.
Vá»›i vẻ xúc động chỉ riêng Juxon và Aramis cảm nháºn thấy vua há»i:
- Việc ấy thi hà nh hôm nay à ?
- Ngà i không được báo trước là là m sáng nay ư? - Ngưá»i mặc áo Ä‘en há»i lại.
Vua nói:
- Thế ta phải chết như má»™t tá»™i phạm bình thưá»ng do tay Ä‘ao phá»§ London sao?
- Thưa ngà i, - Vị uỷ viên Nghị viện đáp,
-Äao phá»§ London biến mất, nhưng má»™t ngưá»i khác xin thay thế. Như váºy là việc hà nh quyết chỉ cháºm lại trong khoảng thá»i gian ngà i yêu cầu để sắp xếp những công việc váºt chất và tinh thần mà thôi.
Một chút mồ hôi lâm tấm ở chân tóc là dấu hiệu xúc động duy nhất của nhà vua khi nghe tin ấy.
Còn Aramis thì tái nhợt hẳn. Tim anh ngừng Ä‘áºp. Anh nhắm mắt lại và vịn tay lên bà n. Nhìn thấy ná»—i Ä‘au đớn sâu sắc ấy, Charles như quên bẵng ná»—i Ä‘au cá»§a mình. Ông đến cạnh Aramis, nắm lấy tay anh. Vá»›i má»™t nụ cưá»i dịu dà ng và buồn bã, ông nói:
- Bạn Æ¡i! Hãy can đảm lên nà o rồi quay vá» phÃa uá»· viên, ông nói:
- Tôi đã sẵn sà ng, ông ạ. Ông thấy đấy, tôi chỉ mong muốn hai Ä‘iá»u và nó cÅ©ng chẳng là m các ông cháºm trá»… bao nhiêu đâu: má»™t là nháºn lá»… ban thánh thể; hai là ôm hôn các con tôi và nói vá»›i chúng lá»i vÄ©nh biệt cuối cùng. Chẳng hay có được phép không?
- Thưa ngà i, được ạ, - Vị ủy viên Nghị viện đáp.
Và ông đi ra…
Aramis hồi tỉnh lại, bấm móng tay và o thịt mình, má»™t tiếng rên rá»n rÄ© thoát ra từ ***g ngục anh. Anh nắm lấy tay Juxon và kêu lên:
- Ôi! Thưa Äức ông, Chúa ở đâu? Chúa ở đâu?
- Con Æ¡i, - Giám mục đĩnh đạc nói, - Con không trông thấy Chúa đâu, bởi vì những dục vá»ng cá»§a cõi trần che khuất Chúa.
- Con Æ¡i, - Vua bảo Aramis, - Con đừng buồn phiá»n là m chi. Con há»i Chúa là m gì ư? Chúa chứng giám lòng táºn tụy cá»§a con và việc tuẫn tá» cá»§a ta, hãy tin rằng cả hai Ä‘iá»u ấy Ä‘á»u sẽ được ân thưởng. Váºy thì hãy cáo buá»™c những con ngưá»i, chứ không phải Chúa, vá» những việc xảy ra. ChÃnh là những con ngưá»i là m con phải khóc.
- Vâng, thưa Hoà ng thượng, ngà i nói đúng, - Aramis đáp.
- ChÃnh là những con ngưá»i mà tôi phải công kÃch, chÃnh là những con ngưá»i mà tôi sẽ công kÃch.
Vua quỳ xuống và bảo Juxon:
- Juxon, hãy ngồi xuống. Bây giỠchỉ còn có việc ông nghe tội và tôi xưng tội với ông.
Thấy Aramis toan rút lui, ông nói:
- Ông cứ ở lại. Parry cứ ở lại. Trong việc bà máºt cá»§a việc sám hối, ta cÅ©ng chẳng có gì mà không thể nói trước mặt má»i ngưá»i, các bạn cứ ở lại; và ta chỉ tiếc có má»™t Ä‘iá»u là tất cả thiên hạ không được nghe ta nói như các bạn và cùng vá»›i các bạn.
Juxon ngồi xuống, và vua quỳ trước mặt ông ta như kẻ kinh cẩn nhất trong các tÃn đồ, bắt đầu việc xưng tá»™i.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:25 AM.
|

15-09-2008, 09:09 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 70
Hãy nhớ lấy
Xưng tá»™i xong, vua Charles nháºn lá»… ban thánh thể rồi xin được gặp con cái. Chuông Ä‘iểm mưá»i giá»; theo vua nói, như váºy chẳng phải là cháºm trá»… gì lắm.
Trong khi ấy, dân chúng đã sẵn sà ng. Há» biết rằng việc hà nh quyết ấn định và o lúc mưá»i giá» nên ùn ùn kéo đến những phố giáp hoà ng cung và nhà vua bắt đầu phân biệt được cái tiếng ồn xa xăm kia cá»§a sóng biển và đám đông, má»™t đằng do bão tố, má»™t đằng ham mê khuấy động.
Con cái cá»§a vua tá»›i: trước tiên là công chúa Charlotte, rồi công tước de de Glocester, nghÄ©a là má»™t thiếu nữ tóc hoe và ng mắt đẫm lệ rồi má»™t cáºu bé độ tám chÃn tuổi mắt ráo hoảnh, môi dưới bÄ©u ra má»™t cách khinh khi nó biểu hiện niá»m kiêu hãnh chá»›m nở. Cáºu bé đã khóc suốt đêm qua, nhưng trước mặt đám ngưá»i nà y cáºu không khóc.
Charles cảm thấy trái tim mình tan ra khi trông, thấy hai đứa con mà ông không gặp từ hai năm rồi mà chỉ được gặp lại và o lúc chết.
Má»™t giá»t lệ rưng rưng trên khóe mắt, ông vá»™i quay Ä‘i để chùi, vì ông muốn tá» ra mạnh mẽ trước những kẻ mà ông để lại má»™t di sản tháºt nặng ná» tai hoạ và đau thương.
Thoạt tiên ông nói vá»›i con gái. Kéo con và o lòng ông nhắc nhở con lòng sùng đạo, sá»± nhẫn nhục và tình yêu thương cha mẹ. Rồi ông bế cáºu công tước nhá» de Glocester đặt lên đùi mình để có thể ôm ghì và o lòng và hôn lên mặt nó. Ông nói:
- Con trai cá»§a ta Æ¡i, khi Ä‘i tá»›i đây con gặp rất nhiá»u ngưá»i ở ngoà i phố và trong các hà nh lang; những ngưá»i ấy sắp chặt đầu cha, con chá»› bao giá» quên Ä‘iá»u đó. Có thể má»™t ngà y kia, thấy con ở gần và có con ở trong tay, há» muốn đưa con lên là m vua mà khước từ hoà ng tá» de Galles hoặc quáºn công d York là những anh lá»›n cá»§a con, má»™t ngưá»i Ä‘ang ở Pháp, má»™t ngưá»i không rõ ở đâu. Nhưng con không là vua đâu, con trai ạ, và con chỉ có thể là m vua bằng cái chết cá»§a các anh con. Con hãy thá» vá»›i ta rằng con chá»› để ngưá»i ta đặt vương miện lên đầu con mà không có quyá»n hợp pháp thừa kế. Vì rằng, con hãy nghe cho kỹ nhé, nếu con là m như váºy, thì má»™t ngà y kia ngưá»i ta sẽ chặt bá» cả đầu lẫn vương miện, và lúc ấy con sẽ chẳng thể chết má»™t cách bình thản và không ân háºn như ta chết hôm nay. Con trai ta, hãy thá» Ä‘i.
Cáºu bé giÆ¡ bà n tay nhá» xÃu trong lòng bà n tay cha và nói:
- Thưa Hoà ng thượng, con thỠvới ngà i rằng…
Charles ngắt lá»i:
- Henri, hãy gá»i ta là cha con.
- Thưa cha, - Cáºu bé nói lại, - Con xin thá» vá»›i cha rằng ngưá»i ta sẽ giết chết con trước khi đưa con lên là m vua.
- Tốt lắm con ạ, - Charles nói? - Bây giỠcon hãy ôm hôn cha, cả Charlotte nữa, và đừng quên cha nhé.
- á»’! Không, không bao giá»! - Hai đứa trẻ kêu lên và quà ng những cánh tay thân yêu quanh cổ cha.
- Vĩnh biệt, - Charles nói, - vĩnh biệt các con. Juxon, hãy dẫn chúng nó đi, nước mắt của chúng nó sẽ tước mất của ta lòng can đảm đi đến cái chết.
Juxon gỡ tay hai đứa trẻ khá»i tay cha chúng và giao chúng cho những ngưá»i đã đưa chúng đến.
Cá»a mở ra sau lưng há» và má»i ngưá»i có thể và o.
Thấy mình lẻ loi giữa đám lÃnh gác đông đảo và những kẻ tò mò bắt đầu ùa và o trong phòng, vua chợt nhá»› rằng bá tước de La Fère ở rất gần đây, ngay dưới sà n nhà , không trông thấy ông và có lẽ lúc nà o cÅ©ng mong gặp ông.
- Ông sợ rằng một tiếng động nhỠnhất cũng sẽ coi như một ám hiệu cho Arthos, và nếu lại tiếp tục là m việc anh sẽ tự là m lộ mình.
Cho nên ông giả tảng yên lặng và do đó giữ được má»i ngưá»i trong trạng thái nghỉ ngÆ¡i.
Tình trạng bất động khủng khiếp ấy kéo dà i hai tiếng đồng hồ.
Một sự im lặng chết chóc ngự trị trong căn phòng vua.
Arthos bèn quyết định Ä‘i tìm nguyên nhân cá»§a sá»± yên tÄ©nh câm lặng và ảm đạm ấy, nó chỉ bị khuấy động bởi tiếng ồn à o không dứt cá»§a đám đông. Anh vạch tấm rèm che khuất lá»— thá»§ng ở tưá»ng và đi xuống tầng má»™t cá»§a Ä‘oạn đầu dà i. Trên đầu anh cách không đầy gang tay là tấm sà n gá»— dá»±ng Ä‘oạn đầu đà i.
Tiếng động cho đến lúc đó chỉ ầm ì bây giá» huyên náo hẳn lên và có vẻ hăm doạ khiến anh giáºt nẩy ngưá»i lên vì kinh hãi. Anh Ä‘i đến sát mép Ä‘oạn đầu đà i, hé mở tâm nỉ Ä‘en ở ngang tầm mắt và trông thấy những kỵ binh dồn đến chá»— bá»™ máy khá»§ng khiếp. Bên ngoà i đám kỵ binh là má»™t hà ng kÃch thá»§, ngoà i hà ng kÃch thá»§ là ngá»± lâm quân và ngoà i ngá»± lâm quân là những hà ng đầu tiên cá»§a đám dân chúng, há» giống như má»™t đại dương ảm đạm Ä‘ang sôi sục và gầm gà o.
Còn run rẩy hơn cả tấm vải anh đang vò trong tay, Arthos tự nhủ thầm:
- Chuyện gì xảy ra thế? Dân chúng chen chúc xô đẩy nhau, lÃnh tráng lăm lăm vÅ© khÃ, và giữa đám khán giả Ä‘ang dán mắt vá» phÃa cá»a sổ, ta nom thấy d Artagnan. Hắn đợi gì. Hắn nhìn gì? Lạy Chúa! Có lẽ hỠđể xổng tên Ä‘ao phá»§ rồi ư?
Bá»—ng nhiên trên quảng trưá»ng vang lên tiếng trống lục bục và buồn thảm. Những tiếng bước chân nặng ná» và kéo dà i vang lên trên đầu anh. Có má»™t cái gì tá»±a như má»™t đám rước lá»›n Ä‘ang giẫm đạp lên các sà n cá»§a toà Äại sảnh trắng, rồi chợt anh nghe thấy chÃnh những tấm ván cá»§a Ä‘oạn đầu đà i kêu cót két. Anh đưa mắt lần cuối nhìn quảng trưá»ng và vẻ mặt cá»§a các ngưá»i xem nói cho anh biết rõ cái Ä‘iá»u mà má»™t má»m hi vá»ng cuối cùng còn rót lại trong lòng anh đã ngăn không Ä‘oán ra.
Tiếng ồn à o ở quảng trưá»ng đã tắt hẳn. Tất cả má»i con mắt Ä‘á»u dán chặt vá» phÃa cá»a sổ toà Äại sảnh trắng; những cái miệng hé mở và hÆ¡i thở ngưng lại chỉ rõ sá»± chỠđợi má»™t cảnh tượng hãi hùng.
Tiếng bước chân mà khi ngồi ở dưới gian phòng vua Arthos đã nghe thấy bây giá» lại vang lên trên đầu anh và sà n Ä‘oạn đầu đà i võng xuống dưới sức nặng đến ná»—i những tấm ván gần chạm đầu ngưá»i quý tá»™c khốn khổ. Äúng là có hai hà ng lÃnh đến chiếm chá»—.
Cùng lúc ấy má»™t giá»ng nói rất quen thuá»™c vá»›i Arthos, má»™t giá»ng nói cao quý thốt ra ở trên đầu anh:
- Thưa ông đại tá, tôi muốn nói với dân chúng.
Arthos rợn cả ngưá»i, đúng là vua Ä‘ang nói trên Ä‘oạn đầu dà i.
Quả tháºt sau khi uống và i ngụm rượu vang và nhấp má»™t mẩu bánh, Charles cảm thấy mệt má»i đến vá»›i mình vì đợi chá» cái chết, đột nhiên quyết định Ä‘i tá»›i đón rước và ra hiện tiến tá»›i. Ngưá»i ta bèn mở toang hai cánh cá»a sổ trông ra quảng trưá»ng và dân chúng có thể nhìn thấy từ cuối phòng thoạt tiên má»™t ngưá»i trùm kÃn mặt lặng lẽ tiến ra, tay cầm má»™t cây rìu khiến ngưá»i ta nháºn ra ngay đó là đao phá»§. Ngưá»i ấy đến gần cái thá»›t và đặt rìu lên đó.
Äó là tiếng động đầu tiên mà Arthos nghe thấy.
Rồi tiếp sau ngưá»i ấy, Charles Stuart chắc là tái nhợt nhưng bình thản và chÅ©ng chạc bước Ä‘i giữa hai hà ng linh mục theo sau có mấy vị sÄ© quan cao cấp đến chá»§ toạ cuá»™c hà nh hình và hai hà ng kÃch thá»§ Ä‘i há»™ tống xếp hà ng ở hai bên Ä‘oạn đầu đà i.
Sá»± xuất hiện cá»§a ngưá»i bịt mặt gây nên tiếng xì xà o bà n tán kéo dà i. Ai nấy Ä‘á»u tò mò muốn biết gã Ä‘ao phá»§ lạ kia là ai mà có mặt đến là kịp thá»i để cho cái cảnh tượng khá»§ng khiếp kia đã hứa hẹn vá»›i dân chúng được diá»…n ra trong khi má»i ngưá»i đã tưởng rằng nó sẽ bị hoãn đến ngà y mai. Cho nên ai nấy Ä‘á»u hau háu nhìn hắn, nhưng chỉ có thể thấy đó là má»™t ngưá»i tầm thước váºn toà n đồ Ä‘en và có vẻ đã đứng tuổi vì chòm râu hoa râm thò ra má»™t chút dưới tấm vải che mặt.
Nhưng khi nhìn thấy vua tháºt là bình tÄ©nh, tháºt là cao quý, tháºt là đưá»ng hoà ng, dân chúng láºp tức im lặng, nên ai nấy Ä‘á»u nghe rõ nguyện vá»ng mà vua má»›i nêu ra là được nói vá»›i dân chúng.
Chắc là điá»u yêu cầu ấy đã được đáp lại bằng má»™t dấu hiệu đồng ý cho nên bằng má»™t giá»ng đĩnh đạc và âm vang nó rung động đến táºn đáy lòng Arthos, vua bắt đầu nói.
Ông giải thÃch cách cư xá» cá»§a mình vá»›i dân chúng và đưa ra cho há» những lá»i khuyên răn vì lợi Ãch cá»§a nước Anh.
- Chao ôi, - Arthos tá»± nhá»§ thầm, - Có thể nà o mà ta lại nghe và trông thấy những Ä‘iá»u ta Ä‘ang nghe và trông thấy kia ư? Có thể nà o mà Chúa lại bá» rÆ¡i kẻ đại diện cá»§a mình ở trên mặt đất nà y đến mức để nó chết má»™t cách thê thảm, ê chá» như váºy ư? Còn ta thì không được trông thấy vua! Và không được nói vá»›i vua lá»i vÄ©nh biệt!
Má»™t tiếng động tá»±a như tiếng cái công cụ chết ngưá»i động Ä‘áºy trên tấm thá»›t vang lên.
Vua ngừng lá»i, rồi bảo:
- Äừng **ng đến cái rìu.
Rồi ông tiếp tục bà i diễn văn.
Bà i diá»…n văn kết thúc, má»™t sá»± im lặng băng giá trùm lên đầu Arthos. Anh đặt tay lên trán và thấy mồ hôi chảy ròng ròng mặc dầu trá»i lạnh.
Sá»± im lặng đó chỉ rõ những việc sá»a soạn cuối cùng.
Kết thúc bà i diá»…n văn, vua lướt trên đảm dân chúng má»™t cái nhìn đầy lòng khoan dung. Và tháo tấm huân chương Ä‘ang Ä‘eo, vẫn là tấm kim cương mà hoà ng háºu gá»i đến, Charles trao cho vị linh mục Ä‘i theo Juxon. Rồi rút trong ngá»±c cây thánh giả cÅ©ng bằng kim cương và cÅ©ng do Henriette gá»i đến, ông nói vá»›i linh mục:
- Nà y ông, tôi sẽ giữ cây thánh giá nà y trong tay cho đến phút cuối củng; ông sẽ cầm lấy nó sau khi tôi chết.
- Vâng, thưa Hoà ng thượng.
- Tiếng nói ấy Arthos nháºn ra là cá»§a Aramis.
Cho đến lúc ấy Charles vẫn đội mÅ©. Ông bá» mÅ© ra và ném sang bên cạnh. Rồi ông lần lượt cởi từng chiếc cúc áo chẽn, cởi áo và ném xuống cạnh chiếc mÅ©. Cảm thấy rét ông bảo ngưá»i ta đưa mình chiếc áo ngá»§.
Tất cả những sá»± sá»a soạn ấy được tiến hà nh vá»›i má»™t vẻ bình thản đến kinh ngưá»i.
Ngưá»i ta tưởng như nhà vua sắp sưa Ä‘i nằm ở trên giưá»ng ngá»§, chứ không phải ở trong chiếc quan tà i.
Sau hết lấy tay, vén tóc lên, ông bảo đao phủ:
- Liệu tóc nà y có vướng ông không? Nếu vướng thì có thể lấy dây buộc nó lên.
Kèm theo lá»i nói là má»™t cái nhìn như muốn xuyên qua tâm vải che mặt cá»§a kẻ lạ mặt. Cái nhìn đến là cao thượng, đến là bình tÄ©nh, đến là quả quyết buá»™c ngưá»i kia phải quay mặt Ä‘i. Nhưng tránh cái nhìn sâu xa cá»§a vua, hẳn lại gặp cái nhìn nảy lá»a cá»§a Aramis.
Thấy hắn không trả lá»i, vua nhắc lại câu há»i. Hắn đáp:
- Chỉ cần ông vén tóc lên khá»i cổ.
Dùng hai bản tay rẽ mái tóc và nhìn chiếc thớt, vua nói:
- Cái thớt nà y thấp quá, không có cái nà o cao hơn à ?
- Äó là cái thá»›t thưá»ng dùng, - Gã che mặt đáp.
- Ông có chắc chắn chặt đầu tôi bằng má»™t nhát không? - Vua há»i.
- Tôi hy vá»ng như váºy, - Äao phá»§ đáp.
Trong mấy tiếng "Tôi hy vá»ng" như váºy báºt lên má»™t giá»ng nói tháºt lạ lùng khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u rùng mình, trừ nhà vua.
- ÄÆ°á»£c lắm, - Vua nói. - Bây giá» Ä‘ao phá»§ hãy nghe đây.
Kẻ bịt mặt tiến má»™t bước vá» phÃa vua và tì tay lên chiếc rìu.
- Ta không muốn mi chém bất ngá», - Charles nói, - Ta sẽ quỳ để cầu nguyện, khi ấy mi đừng chém vá»™i.
- Thế tôi chém và o lúc nà o? - Äao phá»§ há»i.
Khi nà o ta kỠcổ lên thớt và giơ tay lên mà nói: Remember(2) thì mi hãy chém mạnh tay và o.
Kẻ bịt mặt khẽ cúi mình.
Vua bắt đầu nói vá»›i những ngưá»i xung quanh:
- Äây là lúc ta từ giã cõi dá»i. Hỡi các ngưá»i, ta bá» các ngưá»i giữa cÆ¡n bão táp và đi trước các ngưá»i trong má»™t xứ sở không biết bão táp là gì. VÄ©nh biệt!
Ông nhìn Aramis và hất đầu bằng một dấu hiệu đặc biệt. Rồi ông nói tiếp:
- Bây giỠxin ông hãy đứng ra xa để tôi thầm cầu nguyện. Cả mi nữa cũng đứng xa ra, - Vua nói với đao phủ, - Chỉ cần một lát thôi, ta biết rằng ta thuộc vỠmi rồi nhưng hãy nhớ là chỉ vung rìu khi ta ra hiệu.
Charles quỳ xuống, là m dấu thánh, ghé miệng xuống mấy tấm ván như muốn hôn lên mặt sà n. Rồi một tay tì xuống sà n, một tay vịn và o cái thớt, ông nói bằng tiếng Pháp:
- Bá tước de La Fère ơi, ông có đấy không và tôi nói với ông được chăng?
Giá»ng nói ấy Ä‘áºp thẳng và o tim Arthos và xuyên qua như má»™t lưỡi gươm lạnh giá. Anh run rẩy nói:
- ÄÆ°á»£c ạ thưa Hoà ng thượng.
- Hỡi bạn trung thà nh, trái tim hà o hiệp, - Vua nói, tôi đã không thể được cứu thoát, tôi không nên được cứu thoát. GiỠđây, dù có phạm Ä‘iá»u bất kÃnh, tôi cÅ©ng sẽ nói vá»›i ông rằng: Phải, tôi đã nói vá»›i những con ngưá»i, tôi đã nói vá»›i Chúa, bây giá» tôi nói vá»›i anh là ngưá»i cuối cùng. Äể bảo vệ má»™t mục Ä‘Ãch tôi cho là thiêng liêng, tôi đã mất ngôi báu cá»§a ông cha tôi và là m tan nát hương há»a cá»§a các con tôi. Còn lại má»™t triệu đồng tiá»n và ng tôi chôn giấu trong các hầm cá»§a lâu đà i ở Newcastle khi rá»i bá» thà nh phố nà y. Số tiá»n ấy chỉ má»™t mình anh biết; khi nà o thá»i cÆ¡ đến anh hãy dùng nó cho lợi Ãch cá»§a đứa con trai cả cá»§a tôi. Và giỠđây, bá tước de La Fère, hãy nói vá»›i tôi lá»i vÄ©nh biệt.
Lạnh toát cả ngưá»i vì kinh hãi, Arthos lắp bắp:
- Xin vÄ©nh biệt Hoà ng thượng thần thánh và tuẫn tá».
Má»™t lát im lặng, trong khi đó Arthos thấy hình như vua nhổm dáºy và thay đổi tư thế.
Rồi bằng má»™t giá»ng cả tiếng và âm vang để không những ở Ä‘oạn đầu đà i mà cả trên quảng trưá»ng cÅ©ng nghe thấy vua kêu lên:
- Remember!
- Tiếng ấy vừa má»›i thốt ra thì má»™t nhát kinh khá»§ng pháºp xuống là m rung cả sà n Ä‘oạn đầu đà i. Bụi từ tấm vải văng ra là m mù cả mắt nhà quý tá»™c khốn khổ. Rồi bất giác Arthos ngước mắt và ngẩng đầu lên, má»™t giá»t nong nóng rÆ¡i xuống trán anh. Anh kinh hãi rợn ngưá»i và lùi lại. Tức thì những giá»t rÆ¡i chuyển thà nh má»™t dòng suối Ä‘en đổ xuống dưới sà n.
Arthos ngã khuỵu xuống, như ngưá»i Ä‘iên dại và xỉu Ä‘i má»™t lúc lâu. Nghe tiếng ồn à o giảm dần anh chắc là đám đông đã rá»i xa; anh ngồi yên má»™t lát nữa, im lặng và bà ng hoà ng. Rồi anh quay lại, lấy khăn tay nhúng và o vÅ©ng máu cá»§a ông vua tuẫn tá». Cuối cùng anh bước xuống, vạch tấm rèm, lách ra giữa hai con ngá»±a, chen lẫn và o đám dân chúng và trở vá» khách sạn trước tiên.
Lên phòng mình, anh soi gương thấy má»™t vết đỠlá»›n trên trán, anh lấy tay chùi, tay dÃnh bê bết máu vua và anh ngất lịm.
---------------------
Chú thÃch:
(1) Ngà y 30-1-1649, ngà y Charles I bị hà nh hình.
(2) Tiếng Anh: hãy nhớ lấy
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:25 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |