 |
|

12-08-2008, 09:15 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 15
CHÔN Sá»NG
Nghẹt thở. Ngá»±c căng tức dá»™i, có lẽ ngá»±c cá»§a cô đã ngừng hoạt động vì căn nhà nhá» nà y, căn nhà giá lạnh đè nặng bất chợt biến thà nh nóng bức, khói ngáºp ngụa, không khà bá»ng rát Ä‘ang nuốt chá»ng má»i sá»± sống.
Äiá»u kỳ lạ là , trong chá»›p mắt cái nóng kinh khá»§ng lại biến thà nh giá lạnh, thấy như Ä‘ang ở trong động băng.
Thì ra đúng là đang ở trong động băng.
Mạnh Tư Dao tỉnh lại trong cái rét âm mưá»i độ. CÆ¡n ác má»™ng vừa rồi vẫn vẩn vÆ¡ trước mắt, vẫn là cÆ¡n ác má»™ng gần đây cô luôn gặp phải. Cô bị nhốt chặt trong căn nhà nhá», chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt.
Cô nháºn ra mình Ä‘ang nằm trong má»™t cái hố không sâu. Cô lá» má» nhá»› ra, chiếc mô-tô bám theo cô Ä‘ang lao thẳng bá»—ng phanh khá»±ng lại, sau đó cô không còn biết gì nữa. Tại sao cô lại tỉnh dáºy trong cái hố ở nÆ¡i ngoại ô hoang vắng? Ai đã đà o hố nà y? Má»™t cái hố đủ để chôn má»™t ngưá»i!
Nghĩ đến đây Tư Dao rùng mình.
Cô đứng dáºy, định bước ra mép để trèo lên thì thấy chân bị vướng. Cô cúi nhìn rồi kêu thất thanh. Äó là má»™t cánh tay. Cánh tay từ dưới đất thò lên. Ná»—i kinh hoà ng khiến cô ôm ngá»±c kêu khóc hồi lâu; cô thấy mình đã hóa Ä‘iên.
Äồng Thụ đội phó đội hình sá»± Sở Công an Thà nh phố xuống xe, mở cá»a cho Tư Dao. Cô vừa ra khá»i xe, Äồng Thụ láºp tức khoác cho cô cái áo khoác chần bông cá»§a cảnh sát.
“Ở chá»— kia!†Tư Dao chỉ vá» phÃa khoảnh rừng trước mặt, giá»ng cô vẫn run run, nức nở. “Tôi cÅ©ng hiểu các anh rất cần giữ nguyên hiện trưá»ng để Ä‘iá»u tra nên tôi cÅ©ng không tìm kỹ. Nhưng tôi dám chắc ở hố đó có chôn má»™t ngưá»i chết. Trên cà nh cây gần đó còn vắt má»™t chiếc áo da rất giống chiếc áo cá»§a kẻ bám theo tôi.â€
Äồng Thụ báºt máy bá»™ đà m gá»i, các cán bá»™ chuyên môn cá»§a cảnh sát đã đến đầy đủ. Cùng Ä‘i vá»›i anh là Tư Dao. Anh phân công các chiến sÄ© hình sá»± tá»a ra xung quanh phát hiện các dấu vết khả nghi, rồi dẫn đầu tiến và o rừng.
Trước đó không lâu, Tư Dao lần ra bìa rừng, tìm thấy chiếc mô-tô đỗ ở đó. Cô đã tìm thấy chiếc di động cá»§a mình, liá»n gá»i 110, trình báo cô đã từng là nạn nhân cá»§a hai vụ án lá»›n, cả hai vụ Ä‘á»u do anh Äồng Thụ phụ trách.
Cô đứng bên đưá»ng chá», xe cảnh sát đến, quả nhiên Äồng Thụ có mặt. Các nhân viên đà o xác ấy lên, Tư Dao cố gắng giữ bình tÄ©nh. Äó là má»™t ngưá»i đà n ông cao lá»›n, chừng ngoà i ba mươi tuổi, mặc áo len và quần da.
“Äúng. Chắc chắn hắn là tên đã bám theo tôi, vì hắn đội mÅ© bảo hiểm nên tôi không nhìn rõ mặt nhưng chiếc quần nà y thì không thể nhầm, vóc ngưá»i cÅ©ng na ná.†Tư Dao thở phà o, nhưng cô lại nghÄ©: “Liệu hắn chết có đáng kiếp tháºt không?â€
“Bước đầu có thể nháºn định hiện trưá»ng không có dấu vết váºt lá»™n bạo lá»±c nà o, thi thể không có vết thương chảy máu nhưng có dấu hiệu ngạt thở rõ rệt. Tổ pháp y sẽ giải phẫu ngay đêm nay, nếu không cần xét nghiệm gì thì sáng sá»›m mai có thể kết luáºn.†Cán bá»™ pháp y phát biểu sau khi đã kiểm tra tá» thi.
“Chẳng lẽ ngưá»i nà y bị chôn sống à ?†Äồng Thụ cau mà y há»i Tư Dao. “Cô có thể nói vá» tình hình trước khi cô bị ngất là như thế nà o không? Nhá»› được những gì thì kể lại.â€
“Chiá»u hôm nay… Chiá»u qua tôi đến thư viện thà nh phố. Khi ra vá», lúc ở xe Ä‘iện ngầm, tôi có cảm giác có ngưá»i Ä‘ang theo dõi, bám theo tôi…â€
“Cảm giác? Sao cô nói là có cảm giác? Sao cô lại biết được?†Äồng Thụ ngắt lá»i.
“Äại khái là … ‘giác quan thứ sáu’, có lẽ tôi thuá»™c nhóm ngưá»i tương đối nhạy cảm, tôi cảm thấy có ngưá»i Ä‘ang bám sát, theo dõi; thá»±c tế chứng minh tôi đã đúng trong Ä‘a số các trưá»ng hợp.â€
“Cô thẳng thắn đấy, nói tiếp Ä‘i!â€
“Lúc ra khá»i ga Lục Ô, thoạt đầu tôi không cảm thấy gì. Nhưng khi tôi Ä‘i lên đưá»ng Liên Äà i, thì lại thấy có cảm giác ấy, cứ cảm thấy có ngưá»i theo dõi… Sau đó tôi nhìn thấy chiếc xe mô-tô kia, chạy cháºm như Ä‘i bá»™, cứ bám theo cách tôi không xa; đã thế tôi liá»u đứng lại chá» nó đến…â€
“Xin lá»—i lại ngắt lá»i cô, cô nói là liá»u đứng lại - chá» nó đến à ?â€
“Vâng. Lúc đó xung quanh vắng ngắt, nếu ngưá»i lái xe có ý hại tôi, thì tôi không thể thoát. Chiếc xe đã dá»n dứ tôi như kiểu mèo vá»n chuá»™t. Tôi nghÄ© đã thế hai bên cùng liá»u xem sao.â€
“Tôi không tán thà nh cách là m nà y. Nhưng cô nói tiếp xem.†Äồng Thụ nghÄ© bụng: “Cô gái nà y rà nh rà nh là dân trà thức bình dị, nhưng rất có cá tÃnh đâyâ€.
“Chiếc xe phóng đến cách tôi không xa, bá»—ng tăng tốc lá»±c phi thẳng vá» phÃa tôi. Nói tháºt, lúc đó tôi có phần hối háºn; tôi nghÄ© nên lẩn tránh thì kết cục không đến ná»—i quá xấu, Ãt ra cÅ©ng sẽ khiến hắn phải tốn thêm công sức. Nhưng hắn bá»—ng phanh lại ngay bên tôi, rồi tôi ngất xỉu.†Tư Dao không còn nhá»› gì thêm.
“Anh Thụ nhìn nà y…†Má»™t cảnh sát chìa chiếc bình xịt nho nhá» trước mặt Äồng Thụ, anh soi đèn pin và o chiếc bình xịt “Hừ, đồ mất dạy!†Rồi nói tiếp “Hãy giao cho phòng thà nghiệm xem xem có những chất đại loại như methoxyflurane(1) không, nhắc há» khẩn trương cho kết quảâ€.
*****************
(1) Một loại thuốc mê
*****************
“Ở đây có ba loại dấu chân.†Má»™t cảnh sát báo cáo. “Má»™t là cá»§a nạn nhân, anh ta Ä‘i già y da, rất dá»… nháºn biết, cỡ số già y cÅ©ng hoà n toà n phù hợp. Anh ta Ä‘i từ đưá»ng cái và o, vết hằn sâu chứng tá» anh ta khá nặng cân. Vết già y nà y cÅ©ng có ở mép hố, lại rất rõ. Hình như chÃnh anh ta là ngưá»i đà o hố. Thế má»›i gá»i là … tá»± đà o mồ chôn mình!â€
“Dấu chân thứ hai tất nhiên là cá»§a Tư Dao, còn dấu chân thứ ba, cáºu nói xem!†Äồng Thụ là ngưá»i hay sốt ruá»™t hÆ¡n.
“Dấu thứ ba thì gay, rất khó nói đó là ‘vết già y’, có thể coi là vết chân. Vì không có vết già y nên ước lượng vết chân nà y cỡ 42. Chắc kẻ ấy dùng cái gì đó bá»c già y lại. Tôi sẽ tìm xem vết tÃch cá»§a cái gì đó không, tức là vết tÃch cá»§a váºt bá»c già y.†Viên cảnh sát nà y tá» ra rất hứng thú vá»›i đôi già y thứ ba.
“CÅ©ng tức là , rất có thể ngưá»i thứ ba nà y là kẻ sát nhân, há»c lối.†Äồng Thụ phân tÃch: “Trong khu đất nhão nà y hắn biết bá»c già y lại, chứng tá» hắn là tá»™i phạm đã quen giết ngưá»i. Äây cÅ©ng là vụ Ä‘iển hình theo kiểu ‘bá» ngá»±a bắt ve, chim sẻ đứng sau’. Có thể cÆ¡ bản phán Ä‘oán, có lẽ kẻ đà o hố vốn định chôn Tư Dao, nhưng kẻ thứ ba đã giết tên Ä‘i mô-tô rồi hất luôn hắn xuống hố… Như váºy, thá»±c tế là kẻ sát nhân nà y đã cứu cô. Vấn đỠtiếp theo, chắc cô có thể Ä‘oán ra…â€
“Tôi chịu, không thể nói gì. Tôi rất muốn biết ai đã ném tôi ra nÆ¡i ngoại ô hoang vắng nà y, nằm chung vá»›i má»™t xác chết. Tôi cÅ©ng chẳng hiểu có phải ngưá»i ấy cứu tôi không, hay chỉ muốn tôi tạm thá»i đừng chết, để trở thà nh con mồi cuối cùng cá»§a hắn.â€
Tư Dao lá» má» Ä‘oán ra ai chÃnh là ‘con chim sẻ’ kia. Cô do dá»±. Liệu có nên nói ra sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a mình vỠông già mặc áo mưa không. Nếu nói ra, có lẽ công an sẽ giúp mình nhanh chóng tìm ra ông ta. Nhưng cÅ©ng có thể lại đánh động hắn thì không hay.
“Cô định giấu tôi Ä‘iá»u gì đó, thì không nên. Và cÅ©ng tức là cô Ä‘ang đùa vá»›i sá»± an toà n cá»§a chÃnh cô, đùa vá»›i pháp luáºt nữa! Tôi nhá»› là cô đã từng nói vá» má»™t ông già thưá»ng xuyên mặc áo mưa, đã từng đánh què chân Lưu Dục Chu. Liệu có phải ông ta không?†Äồng Thụ nháºn ra vẻ do dá»± cá»§a Tư Dao và cách nói ná»a vá»i cá»§a cô.
Tư Dao đà nh nói tháºt: “Äúng là tôi có suy Ä‘oán nà y, nhưng không có chứng cứ gì, lại cà ng không biết thá»±c chất ông ta muốn gì, mục tiêu là gì. Nên dù nói vá»›i anh thì anh biết tìm ông ta ở đâu?â€
“Tôi sẽ có cách. Và , còn gã Ä‘i mô-tô thì sao, cô đã thấy hắn bao giá» chưa, gần đây có mâu thuẫn gì vá»›i ai không?â€
Tư Dao lắc đầu: “Lâm Mang, Lưu Dục Chu gần đây Ä‘á»u đã chết. Tôi không thể nghÄ© ra tại sao trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn mà tôi lại có sức hút để gây nên oán thù vá»›i aiâ€.
Äồng Thụ trầm ngâm giây lát, anh móc túi, lấy ra má»™t tấm các và nói: “Äây là số máy di động liên lạc thẳng vá»›i tôi, cô lưu và o máy cá»§a cô, nút gá»i tắt. Kể từ bây giá» cô là công tác trá»ng Ä‘iểm cá»§a tôi. NghÄ© ra Ä‘iá»u gì, thấy manh mối gì, gặp nguy hiểm gì…cứ gá»i cho tôi ngay!â€
“Cho đến lúc nà y, tôi thấy đáng sợ nhất là thằng cha định chôn sống cô mà không thà nh. Cô không biết hắn, chứng tá» hắn là sát thá»§ được kẻ khác thuê. Hắn không là m nổi, vì có ngưá»i khác cứu cô; dù hắn là ai, thì cÅ©ng có lúc ‘ngá»§ gáºt’ chứ! Nếu có kẻ quyết ý hại cô thì mối nguy sẽ còn tiếp tục áºp đến. Cô cố nghÄ© xem, ngoà i ông già mặc áo mưa, cô còn là m pháºt ý ai không?â€
Thấy Tư Dao suốt đêm không vá» nhà , Thưá»ng Uyển bèn báo cho Lịch Thu và Quách Tá» Phóng, má»i ngưá»i Ä‘á»u thức trắng đêm chá» cô. Lúc nà y thấy cô an toà n trở vá», ai nấy Ä‘á»u thở phà o nhưng Tá» Phóng thì hết sức lo âu, anh dõng dạc há»i Tư Dao, cứ như là cô đã phạm sai lầm gì đó.
Tư Dao đã quá mệt cả thể xác lẫn tinh thần, gần như chẳng còn sức để nói to được nữa: “Ngay ông già mặc áo mưa ấy, tôi nà o đắc tá»™i gì vá»›i ông ta? Nếu tôi biết kẻ nà o định giết tôi thì cảnh sát đã sá»›m hà nh động rồi!â€
Lịch Thu nói: “Anh Tá» Phóng để cho Dao Dao nghỉ ngÆ¡i đã nà o!â€
Tư Dao rất cảm kÃch: “Cảm Æ¡n chị Lịch Thu. Bây giá» tôi phải gá»i Ä‘iện đến công ty xin phép nghỉ.â€
Từ sau khi biết được câu chuyện Ä‘au xót cá»§a Lịch Thu, Tư Dao cảm thấy cà ng thêm gần gÅ©i vá»›i ngưá»i con gái khác thưá»ng nà y. Má»™t cảm nháºn mà cô rất Ãt thấy kể từ sau khi ngưá»i bạn rất thân Viên Thuyên qua Ä‘á»i.
NghÄ© đến Viên Thuyên, Tư Dao Ä‘ang bước lên cầu thang chợt dừng lại, ngoảnh xuống nói vá»›i má»i ngưá»i: “Tôi hiểu rồi, tôi nhá»› là Viên Thuyên trước khi chết từng có linh cảm cô ấy sẽ gặp bất trắc. Liệu có phải linh cảm ấy không chỉ là ‘đau thương đến chết’ mà còn là vá»›i má»™t thế lá»±c nà o đó không? Liệu cô ấy có giống như tôi - sau những phen bị Ä‘eo bám - bắt đầu cảm thấy tÃnh mạng cá»§a mình bị Ä‘e dá»a không?â€
Tá» Phóng đã xách cặp bước ra đến cá»a chuẩn bị Ä‘i là m, nghe thấy thế bèn quay lại nói: “Có lý, có lý! Nhưng ở đây có má»™t chi tiết lạ lùng: ‘Viên Thuyên gặp bất hạnh đã gần ba tháng. Thá»i gian nà y cô đã gặp không Ãt chuyện. Ngoà i nhân váºt gặp áo mưa ra, thì các hiện tượng kỳ cục Ä‘á»u có thể giải thÃch; Thế thì, nếu kẻ đó nhằm và o cô định hại cô là có tháºt, tại sao hắn lại im lặng trong suốt ba tháng? Hắn Ä‘ang chỠđợi Ä‘iá»u gì? Tại sao lại ra tay và o lúc nà y?â€
“Có lẽ chỉ Viên Thuyên má»›i biết, có lẽ câu trả lá»i Ä‘á»u nằm ở chuá»—i mã số nằm trên chiếc phong bì kia. Tiếc rằng vẫn chưa ai giải thÃch được mã số ấy.†Lịch Thu chợt lên tiếng: “Tôi nghÄ© thế nà y: Có lẽ tất cả Ä‘á»u liên quan đến ngôi nhà nà y cá»§a chúng ta, nói cách khác là , và cái chết cá»§a gia đình bà dì cùng ông chú rể cá»§a tôiâ€.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u hoảng hồn.
Lịch Thu nói tiếp: “Căn nhà nà y do Viên Thuyên tìm há»™ Dao Dao. Sao lại trùng hợp lạ lùng thế nà y, cả nhà bà dì tôi trước đây cÅ©ng Ä‘i Tân Thưá»ng Cốc? Và má»™t sá»± trùng hợp nữa: Viên Thuyên bá»—ng có má»™t khoản tiá»n lá»›n? Nếu tháºt sá»± Viên Thuyên cảm thấy có ngưá»i bị bức hại, truy sát… thì rất có khả năng là vì liên quan đến số tiá»n kia, đúng không? Cái chết cá»§a Viên Thuyên, cái chết cá»§a những ngưá»i trong gia đình bà dì tôi, khoản tiá»n kếch xù, liệu có những mối quan hệ chồng chéo phức tạp nà o không?â€
Tá» Phóng bước đến gần Lịch Thu: “Tôi hiểu rồi. à cô là , cái chết cá»§a cô em và cả nhà bà dì không phải sá»± cố bất ngá», mà là bị hại? Nhưng… mấy hôm trước tôi vẫn Ä‘ang tra cứu các tà i liệu liên quan. Tất cả Ä‘á»u cho thấy những cái chết ấy chỉ là sá»± cố bất ngá»: Ông chú đặt thuê con tà u đó; thuyá»n trưởng là ngưá»i quen, đã từng chở giúp rất nhiá»u khách Ä‘i chÆ¡i sông; hệ thống ghi hình ghi nháºn sáng hôm đó cả năm ngưá»i cùng Ä‘i; xác há» tuy bị xây xước nhưng không có dấu vết váºt lá»™n…â€
“Nhưng sẽ phải giải thÃch ra sao: ná»a đêm hôm trước, cô em tôi gá»i đến bức ảnh mặc bá»™ váy ngá»§, Ä‘i chân không đứng giữa trá»i mưa? Tôi đã nghÄ© mãi, có lẽ đêm hôm đó cô ấy chạy ra ngoà i chạy vạy vì gia đình đã xảy ra chuyện gì đó!â€
“Nếu thế thì không thể giải thÃch nổi hình ảnh mà camera đã ghi cả năm ngưá»i cùng ra khá»i nhà !â€
Tư Dao thiêm thiếp ngá»§ má»™t giấc, lúc tỉnh dáºy thì đã hai giá» chiá»u, không sao ngá»§ tiếp được nữa, cô dáºy đến ngồi ngây bên chiếc bà n Ä‘á»c sách. Cô nghÄ© đến lá»i nói cá»§a Lịch Thu. Cả nhà Lý Bá Thụy chết có phải chỉ là sá»± cố bất ngá» không? Cái chết cá»§a Viên Thuyên có phải chỉ thuần túy là tai nạn giao thông không? Cả cái chết cá»§a Tiểu Mạn nữa, nên giải thÃch thế nà o? Là “đau thương đến chết†tháºt hay cÅ©ng bị giết hại như Kiá»u Kiá»u?
Cô gá»i Ä‘iện cho Trương Sinh, Trương Sinh than thở Äiá»n Xuyên vẫn bế tắc, chuá»—i mã số kia vẫn là má»™t câu đố bà ẩn.
Cô cảm thấy đám sương mù bao phá»§ quanh cô ngà y cà ng dà y đặc, các manh mối ngà y cà ng má» nhạt. Sá»± hoang mang bất an cá»§a Viên Thuyên trước khi chết liệu có như Tư Dao Ä‘oán - không phải tại “đau thương đến chết†mà do má»™t nguồn cÆ¡n khác. Số tiá»n ở đâu ra? Lúc đầu nó ở đâu, tại sao Viên Thuyên phải tốn công sức để chuyển đến táºn hang quan tà i? Nếu đúng là tên khốn kiếp Ä‘i mô-tô kia đã Ä‘e dá»a Viên Thuyên chỉ vì số tiá»n ấy, thì tại sao hắn lại bám theo cô?
Thực ra, kẻ nà o muốn giết mình? Giết mình thì kẻ nà o sẽ có lợi?
Tư Dao không sao hiểu nổi.
Viên Thuyên đã để lại cho cô số tiá»n đó. Muốn cô phát hiện ra Ä‘iá»u bà máºt ghê gá»›m ấy, tại sao lại còn bà y ra những trò dá»n dứ khó mà đoán nổi như thế?
Äầu óc Tư Dao bá»—ng sáng lên: Viên Thuyên để lại cho cô tiá»n, đương nhiên coi cô là bạn rất thân thiết, và cÅ©ng không muốn cô bị hại. Giả sá» Viên Thuyên nói thẳng vá»›i cô, để cho cô dá»… dà ng tìm ra, thì háºu quả sẽ là gì? Lưu Dục Chu sẽ hại cô ngay láºp tức. Äây có lẽ cÅ©ng là linh cảm cá»§a Viên Thuyên. Nhưng nếu đúng là Viên Thuyên biết dụng ý cá»§a Dục Chu thì tất nhiên là sẽ báo cho cô biết, hoặc sá»›m sẽ có biện pháp chặn đứng các diá»…n biến xảy ra sau nà y. Có nhiá»u dấu hiệu cho thấy, Viên Thuyên cùng lắm chỉ đỠphòng Dục Chu thôi, chứ không biết ngưá»i chồng chưa cưới cá»§a cô bệnh hoạn đến mức ấy. Äiá»u nà y chứng tá» còn có má»™t sức mạnh kinh khá»§ng nà o đó khiến Viên Thuyên không thể chống cá»± nên cô ấy tháºt sá»± lo lắng. Äiá»u nà y giải thÃch tại sao khi khoản tiá»n khổng lồ được khám phá ra, thì Lưu Dục Chu hoà n toà n hiện nguyên hình và lại xuất hiện thêm kẻ muốn hại cô. Hôm qua là tên Ä‘i mô-tô, không biết ngà y mai sẽ là tên nà o nữa?
Nhưng, nếu Viên Thuyên đã cảm thấy bị Ä‘e dá»a thì tại sao lại không cho cô biết kẻ đó là ai? Viên Thuyên Ä‘ang lẩn tránh ai? Tiá»n đó là cá»§a ai?
Chắc chắn đằng sau chuyện nà y còn có nhiá»u uẩn khúc ghê gá»›m, đến ná»—i Viên Thuyên cÅ©ng phải lo sợ, sợ cô sẽ bị cuốn và o đó.
Có lẽ, má»i thiết kế cá»§a Viên Thuyên - thiết kế hết sức kỳ bÃ, hiểm hóc, chứng tá» tâm trạng phân vân, do dá»±: để cho Tư Dao lá»› ngá»› báºp và o, hay là khiến Tư Dao mãi mãi không thể biết gì? Liệu Tư Dao có đủ trà khôn và nghị lá»±c để xá» lý thá»a đáng những bà máºt nà y không? Nếu Tư Dao có thể giải mã, và dụ Ä‘á»c thấy blog, nhìn thấy những bức ảnh, và không tham lam… thì Tư Dao có thể cáng đáng nổi, có thể giữ được an toà n cho bản thân, có thể ứng phó má»i bất trắc.
Hay là chÃnh Viên Thuyên cÅ©ng không biết ai Ä‘ang truy sát mình - tá»±a như cô hiện nay, chỉ biết dá»±a và o giác quan thứ sáu?
Hay là Viên Thuyên đã cho cô rất nhiá»u đầu mối rồi, chỉ vì cô đần độn nên chưa nháºn ra?
|

12-08-2008, 09:17 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 16
CON MẮT THỨ BA
Quách Tá» Phóng vừa bước và o hà nh lang đã lá»›n tiếng gá»i: “Chúng ta há»p, há»p Ä‘i! Má»i ngưá»i đến ngồi trước ti-vi để há»p!â€
Mạnh Tư Dao vừa Ä‘i là m vá». Cô ngán cái lối khệnh khạng nói sẵng cá»§a Tá» Phóng, nhưng cÅ©ng cảm động vì anh rất nhiệt tình, chắc anh vừa khai thác được tin gì má»›i ,cô đà nh cùng Thưá»ng Uyển ‘tuân lệnh’ Ä‘i xuống gác, ngồi chá». Lịch Thu Ä‘ang nấu bếp, cÅ©ng ra ngồi, đưa mắt nhìn Tư Dao cưá»i cưá»i, nói nhở: “Anh ấy sắp thi công chức, cho nên ra vẻ rất hết lòng vì công việc!â€
Tá» Phóng phá»›t lá» thái độ ‘xem thưá»ng mình’, anh nói: “Dao Dao hãy báo cáo Ä‘i, công an há» bảo sao?â€
Tư Dao đáp: “Äá»™i trưởng hình sá»± Äồng Thụ nói là …â€
“Äá»™i phó, Äồng Thụ chỉ là đội phó, phóng viên thá»±c táºp ở tòa báo tôi còn biết nữa là !†Tá» Phóng ngắt lá»i luôn.
Tư Dao nguýt anh ra má»™t cái,tiếp tục nói: “Ở chá»— cái hố trong rừng, há» phát hiện ra má»™t bình xịt, đã phân tÃch rồi, nó chứa chất thuốc mê Methoxyflurane. Trên bình có cả vân tay cá»§a ngưá»i đã chết. Äiá»u lý thú là há» còn phát hiện ra ở niêm mạc mÅ©i cá»§a hắn cÅ©ng còn dÃnh hoá chất nà y. Äồng Thụ cho rằng, có lẽ tên Ä‘i mô-tô ấy xịt cho tôi bị mê man trước, rồi đà o hố định chôn tôi. Có thể là khi Ä‘ang đà o hố, chiếc áo da đựng há»™p xịt treo trên cà nh cây, bị ‘con chim sẻ’ thó được, rồi xịt cho tên nà y mê man, sau đó chôn sống hắn luôn!â€
“Há» có nói tên bị chết ấy là ai không?â€
“Sái Nguyên Khánh, má»™t kẻ lang thang không nghá» nghiệp, đã có tiá»n án trá»™m cướp, lâu nay công an vẫn Ä‘ang lùng bắt, vì hắn là nghi phạm chÃnh trong hai vụ án trá»™m cướp trước đó. Nghe nói, ngoà i việc chôn sống, thì cách thức gây án cÅ©ng na ná các vụ thưá»ng thấyâ€.
“Cho nên cÅ©ng không loại trừ đây chỉ là má»™t vụ cướp cá»§a giết ngưá»i bình thưá»ng vẫn xảy raâ€. Tá» Phóng nói.
“Không! Trái lại, phải loại trừ đây là má»™t vụ cướp bình thưá»ng, hắn không há» lấy các đồ trang sức cá»§a tôi, chứng tá» hắn không ra tay nhằm Ä‘oạt tiá»n bạc. Hắn có thể giết tôi dá»… như trở bà n tay, sao hắn phải tốn sức đà o hố cho mệt? Äiá»u nà y chứng tá» hắn muốn tôi “bốc hÆ¡i†biến mất thì đúng. Nhân thân cá»§a hắn như thế, lại từng có tiá»n án tiá»n sá»±, thì khó mà nói hắn và tôi có oán thù gì vá»›i nhau. Tổng hợp các chi tiết mà tôi cung cấp, kể cả những chuyện tôi đã nếm trải, Äồng Thụ cho rằng rất có thể có kẻ nà o đó muốn hại tôi. Anh ấy dặn tôi phải tháºn trá»ng, cố gắng đừng ‘đi đâu má»™t mình’ â€.
Thưá»ng Uyển nói ngay: “Dịp nà y mình sẽ ở lại đây, cáºu Ä‘i là m, mình sẽ đưa đón như hôm nay là sẽ an toà n!â€
Tá» Phóng gáºt đầu: “Thế thì kèm tôi Ä‘i luôn thể, toà báo cá»§a bá»n tôi cÅ©ng gần công ty cá»§a các vịâ€.
Thưá»ng Uyển nói : â€œÄÆ°á»£c, bây giỠđến lượt ông phóng viên báo cáo Ä‘i!â€
Tá» Phóng có phần đắc ý: “ Má»i quý vị nhìn và o ti-vi!†Anh bấm Ä‘iá»u khiển từ xa, mà n hình xuất hiện má»™t cảnh Ä‘en trắng rất quen thuá»™c.
“Sao trông quen quen thế nhỉ†Thưá»ng Uyển kêu lên.
Tư Dao cÅ©ng tiếp luôn: “Chẳng phái là mặt tiá»n cá»§a khu nhà chúng ta là gì?â€
Lịch Thu kinh ngạc nói: “Anh Tá» Phóng bố trà hệ thống giám sát à ?â€
Tá» Phóng nói: “Hôm nay nhân khi các vị Ä‘á»u Ä‘i là m, tôi đã gá»i ngưá»i đến lắp đặt hệ thống giám sát và hệ thống cảnh báo an ninh. Khu nhà nà y trước kia đã từng lắp đặt hệ thống nà y. Dây dẫn vẫn còn nguyên, tá»™i gì mà không dùng? Các vị nghÄ© mà xem, nếu đúng là có kẻ định hại Dao Dao thì chúng ta đỠphòng cÅ©ng không xuể. Và dụ, chiếc xe VÅ© Yến cá»§a Thưá»ng Uyển thưá»ng đỗ ngoà i cá»a, liệu có bị cà i đặt gì không? Khi chúng ta vắng nhà , liệu có kẻ nà o lén và o chÆ¡i khắm, gắn thiết bị giám sát nghe trá»™m không? Cho nên,hệ thống nà y tuy chưa được gá»i là vệ sÄ© gì gì nhưng cÅ©ng có thể phanh phui kẻ ngầm theo dõi Dao Dao. Nếu có kẻ xấu định hà nh động, thì ‘bóng ma’ cá»§a nó cÅ©ng bị ghi lại. Tôi đã bảo há» gắn ca-mê-ra ở chá»— rất khuất, ngưá»i thưá»ng không thể nháºn raâ€.
Tư Dao cảm thấy không ổn: “Nhưng, chúng ta Ä‘á»u Ä‘i là m cả ngà y. Ai có thì giá» mà ngồi theo dõi mà n hình? Và dụ, nếu có kẻ ná»a đêm mò đến ô tô cá»§a Thưá»ng Uyển tháºt, thì chúng ta biết sao được?â€
Cả căn phòng Ä‘á»u im phăng phắc.
Sau má»™t hồi lâu,Thưá»ng Uyển má»›i nói nhá»: “Thế thì…chúng ta sẽ sống kiểu gì, sợ tháºt! Má»i ngưá»i đừng lo, tôi sẽ chịu khó Ä‘i gá»i xe ở bãi váºy!â€
Tư Dao thầm cảm Æ¡n Tá» Phóng đã vắt óc suy nghÄ© bố trà hệ thống giám sát nà y. Cô dịu dà ng nói: “Anh Tá» Phóng đã rất chịu khó suy nghÄ© kÃn kẽ,nhưng tôi vẫn cảm thấy nÆ¡m ná»›p ở khắp má»i nÆ¡iâ€
Tá» Phóng không ngá» mình đã dà y công bố trà như thế mà còn bị ‘bắt bẻ’, anh ‘nóng gáy’ vươn cổ: “Cô nÆ¡m ná»›p? Sao tôi lại cảm thấy há»… cô Ä‘i đâu là đá»u có những phát hiện ‘kinh ngưá»i’? Lần nà o cÅ©ng như là đi đóng phim bạo lá»±c thế?â€
Lịch Thu ngồi im lặng đã lâu, bá»—ng đứng lên, lặng lẽ bước và o bếp như má»i lần. Tá» Phóng cho rằng cô không đồng tình, bèn há»i: “Kìa, Lịch Thu phát biểu Ä‘i chứ?â€
Lịch Thu bình thản nói: “Chẳng biết nói gì nữa. Nhà bà dì tôi ngà y trước cÅ©ng lắp ca-mê-ra, nhưng rồi… cả nhà vẫn chết khốn khổ đấy thôi?â€
â€Nhưng chúng ta đã bà n luáºn mãi rồi, đó chỉ là sá»± cố…â€
“Äó là kết luáºn cá»§a ngưá»i khác, nếu chúng ta không nghiên cứu kỹ, chỉ e mãi mãi không thể biết nổi sá»± tháºt là gìâ€.
“Sao? Tá» Phóng lắp ca-mê-ra à ?†Lâm Nhuáºn nghe xong, báºt cưá»i.
“Em nghÄ©, anh ấy rất có thiện chÃ. Mấy hôm trước em gặp phải những chuyện rất đáng sợ, không dám cho anh biết, vì sợ anh lại lo lắngâ€. Tư Dao bèn kể cho Lâm Nhuáºn nghe việc cô bị bám Ä‘uôi, rồi tỉnh dáºy dưới cái hố, cùng kẻ bị chôn sống là tên đã bám theo mình… Lâm Nhuáºn nghe xong, cứ cầm Ä‘iện thoại hồi lâu, im lặng.
“Anh thấy sợ à ?’ Tư Dao há»i.
“Em nhá»› hôm đó trước khi Ä‘i, anh đã nhắc phải cẩn tháºn không?â€
â€Em nhá»›. Nhưng em đâu biết rằng trước anh đã từng là thầy phù thuá»·, nên chỉ coi đó là lá»i dặn dò chung chung váºy thôi".
“Anh đã nói vá»›i em câu nà o chung chung bao giá» chưa? Không phải vì cái gì khác, mà chá»§ yếu là anh cảm thấy các tình tiết mà em nói đến, hình như Ä‘á»u ngầm liên quan đến má»™t thứ sức mạnh…anh…tất nhiên anh cÅ©ng không biết vá» nóâ€.
“Sao thế? Em sẵn dà ng lắng nghe đây! Sao anh lại không biết?â€
“Lịch Thu cho là thế nà o?†Lâm Nhuáºn bá»—ng rẽ sang má»™t hướng khác.
“Chị ấy cÅ©ng cho rằng lắp ca-mê-ra không thể giải quyết được má»i vấn Ä‘á». Hình như đến giừo chị ấy ngà y cà ng tin rằng những cái chết cá»§a cô em và gia đình bà dì không hoà n toà n là sá»± cố ngẫu nhiênâ€.
“Thế thì…â€
“Sau đó hình như anh Tá» Phóng đã nháºn lá»i vá»›i chị ấy, sẽ Ä‘i Ä‘iá»u tra vá» vụ đắm du thuyá»nâ€.
“Có lẽ Lịch Thu Ä‘ang là m phân tán tinh lá»±c cá»§a má»i ngưá»i thì phải? Các chuyện cÅ© cá»§a cô ấy là quan trá»ng, hay giúp em tìm ra bà máºt vỠ‘Äau thương đến chết’ là quan trá»ng hÆ¡n?â€
“Tuy nhiên em cÅ©ng có cảm giác rằng, cái chết cá»§a cô em Lịch Thu và gia đình bà dì Ãt nhiá»u cÅ©ng liên quan đến ‘Äau thương đến chết’ â€.
“Anh đồng ý, tuyệt đối không thể là sá»± trùng hợp ngẫu nhiên nhưng hiện giá» chúng ta cần phải định hướng suy nghÄ© Ä‘iá»u tra tháºt rõ nét. Coi ông già mặc áo mưa là má»™t tuyến Ä‘iá»u tra, hay là tuỳ hứng rẽ sang hướng mà ta thấy có vẻ như ‘kỳ quái’? Anh có cảm giác rằng, má»™t khi đã tìm ra ông già mặc áo mưa thì sẽ phanh phui được tất cả má»i sá»± việc, kể cả việc tá» vong cá»§a ngưá»i nhà Lịch Thu.
Nếu Ä‘iá»u tra theo tuyến sá»± kiện ngưá»i nhà Lịch Thu,thi đây là má»™t vụ việc cÅ© cách đây má»™t năm, sẽ rất khó khăn,và biết đâu, Ä‘iá»u tra ra rồi thì có thể vẫn chỉ là má»™t sá»± cố. HÆ¡n nữa, giả thiết rằng đó là vụ giết ngưá»i, thì chưa chắc nó đã liên quan đến ‘Äau thương đến chết’; chúng ta sẽ lãng phà rất nhiá»u sức lá»±c và thá»i gian. Cái chúng ta Ä‘ang cần,là mau chóng là m rõ mối liên hệ nhân quả cá»§a ‘đau thương đến chết’. Anh sẽ gá»i Ä‘iện cho Tá» Phóng, nhắc anh ấy đặt trá»ng tâm và o Ä‘iá»u tra ông già mặc áo mưa… À nà y,vá» táºp bản đồ vẽ tay ấy, ngưá»i bạn cá»§a em đã phân tÃch đến đâu rồi?â€
“Cô ấy bảo, ngà y mai sẽ há»p vá»›i hai vị chuyên gia cá»§a Viện khoa há»c xã há»™i để nghiên cứu. Nếu có tin gì em sẽ báo anh ngayâ€.
|

12-08-2008, 09:18 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 17
MỘT ÄÊM VỚI CHÙM CHÃŒA KHÓA
Trá»i tối, đèn đủ mà u sắc đã bắt đầu báºt sáng. CÅ©ng như má»i ngà y, chồng Diêu Tố Vân lái xe đến đón cô vá» nhà ; và cÅ©ng như má»i ngà y, và o nhà không lâu, máy di động cá»§a anh ta đổ chuông.
“Äã sắp xếp ổn rồi chứ? Äến đủ cả chưa? Thế à ? Chỉ còn thiếu tôi sao?â€
Và cÅ©ng như má»i ngà y, anh chồng giÆ¡ cái và đựng chìa khoá ra: “Chẳng thể để khách đợi, mình cần ngưá»i ta kia mà . Em cứ ăn Ä‘i váºy, anh sẽ cố gắng vá» cho sá»›mâ€.
Tố Vân tháºm chà chẳng thiết nà i chồng đừng Ä‘i bởi cô biết, cÅ©ng như má»i lần, â€anh gắng vá» cho sá»›m†tức là anh ta sẽ vá» và o lúc sá»›m tinh mÆ¡, ngưá»i nồng nặc mùi rượu, mùi thuốc lá tháºm chà cả mùi son phấn.
Cuá»™c hôn nhân cá»§a cô vừa má»›i bắt đầu thì đã lung lay chao đảo. Tố Vân tá»± há»i: liệu có phải vì thế mà gần đây cô lại thÃch son phấn Ä‘iểm trang? Phải châng là rất đáng buồn?
Anh ta rất khôi ngô, dáng hÆ¡i máºp, cá»a đã khép rồi mà tiếng gót già y vá»™i vã vẫn nện cá»™p cá»™p rất rõ. Tố Vân còn nghe văng vẳng “tiếng lách cách†cá»§a chùm chìa khóa Ä‘ang Ä‘ung đưa trong tay anh ta.
Chiếc ô tô vừa nãy chở cô vỠđã nổ máy, chạy vá» phÃa những con phố cá»§a đô thị phồn hoa rá»±c rỡ, hoà và o biển lá»›n đầy hoan lạc cá»§a vô và n nam thanh nữ tú tươi trẻ. Ở biển lá»›n nà y có thể bắt cá đầy khoang, có thể bắt được cá voi, có thể thà nh công trong kinh doanh, cá»§ng cố tình bạn, thá»a mãn dục vá»ng… nhưng ngưá»i ta đâu biết rằng bão tố có thể áºp đến bất cứ lúc nà o.
Có lẽ nơi nà y đang là sự yên tĩnh trước khi cơn bão kéo đến.
Tố Vân nằm váºt xuống chiếc giưá»ng lá»›n êm ái, chán chưá»ng và thất vá»ng, đôi mắt vô hồn nhìn đăm đăm lên trần nhà , không biết nên nuốt nước mắt hay là nên phẫn ná»™. Có phải vì cô ở mãi trong tháp ngà quá lâu nên đà nh phải bó tay trước sá»± tà n nhẫn cá»§a hiện thá»±c cuá»™c sống? Chẳng lẽ các câu chuyện đắng cay mà cô vẫn Ä‘á»c thấy trên báo, cÅ©ng sẽ xảy ra vá»›i cô?
CÅ©ng may cô má»›i chỉ thất vá»ng chứ chưa tuyệt vá»ng. Chắc chắn cô sẽ không bao giá» tuyệt vá»ng. Ãt ra vẫn còn thÃch đám sách cÅ© kia, ghi chép những chuyện xa xưa.
À, ngà y mai là thứ năm cô đã hẹn vá»›i hai vị chuyên gia ở phòng Thư tịch cổ và phòng Lịch sá» cá»§a Viện khoa há»c xã há»™i, há» Ä‘á»u rất muốn xem táºp bản đồ mà Mạnh Tư Dao mang đến, mong sao há» sẽ cho mình biết những phát hiện lý thú.
Chẳng lẽ cứ nằm ưá»n thế nà y mãi?Mình nên dáºy, ăn qua quýt cho xong bữa, rồi Ä‘á»c táºp bản đồ vẽ tay ấy, tá»±a như ngà y trước Ä‘ang há»c nghiên cứu sinh.
Chỉ còn trÆ¡ khấc má»™t mình, tất nhiên chẳng thiết nấu nướng gì, cô là m nóng thịt gà bá»c trong túi chân không, ăn chút cÆ¡m còn thừa từ bữa trưa; ti vi Ä‘ang báºt nhưng chẳng có gì lá»t và o mắt và o tai cô.
Dá»n dẹp bát đĩa xong xuôi, cô dịnh và o tắm, sau đó sẽ ngồi tra cứu các tà i liệu liên quan đến bản đồ.
Nà y, Tố Vân hãy khÆ¡i dáºy niá»m vui cuá»™c sống, kể từ mai sẽ không son phấn nữa và trở lại thá»i vô tư vốn có cá»§a tuổi há»c sinh!
Nói thì dá»…, nhưng trong buồng tắm, dưới vô và n tia nước ấm Ä‘ang mÆ¡n trá»›n là n da, cô vẫn cảm thấy tất thảy Ä‘á»u chan ngán vô vị. Lẽ nà o tình yêu là má»™t trò đùa khô khốc mà cuá»™c sống dà nh cho con ngưá»i?
Äèn buồng tắm bá»—ng tắt ngấm.
Trò đùa nà y má»›i tháºt chẳng thú vị gì.
Cô chưng há»ng, nghÄ© bụng: chắc ai đó dùng Ä‘iện quá tải, là m nghẽn dây dẫn Ä‘iện cá»§a cả khu nhà nà y. Và o mùa đông giá lạnh, chuyện nà y thưá»ng xảy ra.
Äèn tắt, cô cảm thấy xung quanh bá»—ng yên ắng hẳn Ä‘i. Cô khóa vòi hương sen lại, thấy cà ng yên ắng hÆ¡n nữa. Chỉ nghe thấy tiếng cô Ä‘ang thở và và i tiếng tà tách nước còn Ä‘á»ng ở vòi rÆ¡i xuống.
Cô choà ng áo tắm, lấy khăn mặt quấn gá»n mái tóc,bước ra cá»a buồng tắm.
Không hiểu sao cô cảm thấy đây không phải là sá»± cố nhảy áp-tô-mát (1) thông thưá»ng.
*************
(1) Công tắc tự ngắt điện khi quá tải
*************
Cô nghiêng tai lắng nghe. Ngoà i cá»a không động tÄ©nh gì.
Cô mở cá»a buồng tắm.
“Xin lá»—i, là m phiá»n cô Ä‘ang tắmâ€. Má»™t giá»ng đà n ông vang lên.
Tố Vân hốt hoảng kêu lên và sáºp ngay cá»a, khóa lại. Cô tá»±a và o cánh cá»a, toà n thân run rẩy. Cô biết, nếu bị xô mạnh thì cánh cá»a gá»— má»ng tang nà u chẳng nghÄ©a lý gì.
Không có tiếng bước chân, chỉ thấy tiếng nói kia cà ng gần hÆ¡n: “Có phải cô cảm thấy tất cả chỉ là trò đùa ác ý không? Tôi không nói vá» bóng tối, mà muốn nói vá» cuá»™c sống, vá» tình yêu, vá» hôn nhân cá»§a cô…â€
Ngưá»i nà y là ai, sao hắn lại đến đây? Hắn định là m gì? Tố Vân chìm trong ná»—i sợ hãi bị bá»§a vây. Cô không nghe thấy hắn nói gì nữa, chỉ cảm thấy hắn đã có tuổi, giá»ng nói đạm chất thô nháp.
“Sao ông lại và o đây? Äi Ä‘i!â€
Nếu hắn chịu nghe cô, thì hắn đã chẳng đến đây, nhưng cô vẫn há»i: “Thế là thế nà o? Nhà tôi có ba lần cá»a khóa, sao ông lại và o được?â€
â€Tất nhiên là không thể và o, trừ phi tôi có chìa khóa. Nhà cô có bà lá»›p cá»a khóa nhưng vẫn không giữ nổi anh chồng rá»ng mỡ đấy thôi? Tôi cảm Æ¡n anh ta, nếu hôm nay anh ta không ra ngoà i thì tôi chẳng thể và o được, sẽ đà nh phải chá» lần khác!â€
Lúc nà y Tố Vân mới hiểu những câu tưởng như vu vơ hắn nói lúc nãy.
"Sao ông lại biết chuyện nhà tôi…những chuyện cuá»™c sống cá»§a tôi…â€
“Thá»±c ra cuá»™c sống cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u thể hiện ngay trên nét mặt. Mấy hôm nay tôi đã quan sát khi ở thư viện và đã hiểu cuá»™c sống cá»§a cô… tháºm chà có những khÃa cạnh tôi còn biết rõ hÆ¡n cô!â€
Cảm Æ¡n trá»i đất, may sao kẻ nà y không phải hạng ngưá»i dám xô cá»a xông và o như Tố Vân tưởng tượng. Những nghÄ© lại rằng mình đã bị hắn ngầm để mắt từ lâu, cô cảm thấy lạnh sống lưng, khiếp hãi bá»§n rá»§n chân tay.
“Ông muốn gì?â€
â€Tôi đến Ä‘ ể há»i cô vá» má»™t thứ không phải cá»§a cô. Nói Ä‘i, táºp bản đồ mà ngưá»i bạn đã đưa cô xem, Ä‘ang để ở đâu?â€
Sá»± tò mò trá»—i dáºy đã át cả ná»—i sợ hãi trong cô. Tại sao hắn phải tốn bao công sức để muốn có được cái tà i liệu mà giá trị chẳng đáng là bao? Tố Vân nói: “Ông đến đây là nhầm rồi, tôi không Ä‘em táºp bản đồ ấy vá» nhà , vẫn để ở thư việnâ€.
“Phải, tôi nghĩ… à tôi nói là , cô là ngưá»i rất không biết nói dối. Ngà y mai cô Ä‘i gặp chuyên gia cá»§a viện Khoa há»c xã há»™i, buổi sáng không Ä‘i thư viện, mà là từ nhà đi thẳng đến viện, sao dám nói là táºp bản đồ ấy vẫn để ở thư viện? Cô không biết cách nói dối! Cô nên nhá»› rằng tôi đã nhẩn nha ở thư viện rất lâu, đương nhiên biết cô đã nói những gì, kể cả chương trình là m việc cá»§a cô!â€
Ná»—i sợ hãi cà ng dâng lên, đầu Tố Vân như trống rá»—ng, cô không biết nên tiếp tục bịa ra cá»› gì và nói dối ra sao nữa. Nhưng sao có thể giao táºp bản đồ cho hắn, là m thế cô sẽ ăn nói vá»›i Tư Dao như thế nà o? Ngà y mai còn phải gặp hai vị chuyên gia… nhưng nếu cô không đưa, hắn sẽ là m gì cô? Nhưng có lẽ hắn cÅ©ng là dân há»c thuáºt, sẽ không thể là m các chuyện ác độc.
“Không! Äó là cá»§a bạn tôi, nếu ông cần thì cứ Ä‘i mà há»i ngưá»i ta!â€
â€Nếu muốn và o phòng tắm nà y, tôi sẽ không cần phá cá»a. Tôi mang theo má»™t má» hà n xì mi-ni đã cải tiến, có sức nóng nghìn độ, dùng nó cá»±c tiện lợi. á»” khóa nà y má»—i chiá»u mưá»i phân là cùng, chỉ cần 15 giây sẽ phá được ngay!â€
â€Không!†Tố Vân hiểu ra hắn đã chuẩn bị rất tinh vi, mò đến đây rồi sẽ không chịu trắng tay ra vá».
“Nói Ä‘i, có phải cô cất táºp bản đồ ấy trong chiếc két đặt ở phòng Ä‘á»c sách không?â€
Tố Vân im lặng rồi nói: “Phải!â€
â€Nếu cô trà trá, tôi sẽ phản ứng mạnh hÆ¡n đấy!â€
â€Äúng là ở đó!â€
â€Cô cho tôi biết máºt mã? Hay là cô ra mở há»™ tôi… Tôi đã quan sát cô nhiá»u ngà y rồi, chắc cô không biết. Cô rất xinh, dáng ngưá»i cÅ©ng rất tuyệt…â€
â€Tôi sẽ nói, tôi cho ông biết máºt mã váºy!†Tố Vân đã thá»±c sá»± “đầu hà ngâ€. Cô nghÄ©, may mà mình đã phô–tô hai bản.
Chỉ giây lát sau, tiếng nói đã truyá»n đến : “Rất tốt, cô rất ngoan ngoãn. CÅ©ng đã bảo quản nó rất tốt. Tôi lấy, rồi Ä‘i ngay. Nà y, cô nói Ä‘i, bản lưu để ở đâu?â€
“Bản lưu nà o? Tôi không phô-tô.†Liệu mình có dối nổi hắn không?
â€Tôi có lá»i khuyên, cô là má»™t nhà chuyên môn rất thạo vá» Äịa chà há»c, nhưng lại không phải má»™t ngưá»i thạo nói dối. Má»™t văn bản đầy thú vị như thế, mà lại không phô-tô hay sao? Máy phô-tô cá»§a thư viện các ngưá»i đặt ngay ở hà nh lang, tôi đã thấy cô dùng nó rất nhiá»u lần, ngay mã khóa cá»§a nó cô cÅ©ng thuá»™c là u!â€
â€Tôi để ở tầng hai cá»§a tá»§ sách, trong má»™t cái kẹp văn bản mà u trắngâ€. Lúc nà y Tố Vân nghÄ© cô sẽ phải ăn nói vá»›i Tư Dao ra sao, ngà y mai lấy gì để gặp hai chuyên gia kia nói chuyện?
“Bây giá» cô có thể yên tÄ©nh mà hưởng thụ sá»± cô đơn được rồiâ€.
“Ông nói gì thế?†Tố Vân sững sá». Cái gì hắn cÅ©ng biết cả?
“Tình yêu không được như mÆ¡ ước cá»§a cô hồi đại há»c và hôi há»c nghiên cứu sinh, đúng không? Những câu chữ mượt mà ghi ở trang đầu cuốn an-bum ảnh cưới cá»§a hai ngưá»i, giỠđây nhìn lại, rất giống những hà ng chữ ghi trên bia má»™ cá»§a hôn nhân, đúng không?â€
“Tại sao ông lại và o được đây?â€
â€Cô rất giống cô bạn cá»§a mình, Ä‘á»u quá tò mò. Trước hết, tôi là triệu phú thá»i gian,cho nên tôi biết rất rõ chồng cô. Anh ta có má»™t thói quen: khi ra khá»i nhà , xuống gác chuẩn bị ra xe, thưá»ng rât đắc ý Ä‘ung đưa cái và dá»±ng chìa khóa phòng là m việc, chìa khóa nhà . Ở tầng má»™t, tôi chỉ cần khẽ chạm, cái và rÆ¡i liá»n. Tôi nhặt nó lên, nhanh tay bá»›t lại chùm chìa khóa nhà cô, rồi đưa trả cái và cho anh ta. Cô yên tâm, tôi sẽ trả lại anh ta chìa khóa. Các ngưá»i sẽ không cần thay khóa đâu!â€
â€Nà y, tôi có cảm giác ông không phải kẻ xấu, váºy ông là ai?â€
â€CÅ©ng như cô, tôi là má»™t ngưá»i rất Ä‘au lòngâ€.
Cánh cá»a chÃnh bị sáºp lại tháºt mạnh.
Diêu Tố Van tá»±a và o cá»a buồng tắm, trà o nước mắt. Kẻ đáng ghét ấy đã lấy mất táºp bản đồ, lại còn sổ toẹt và o lòng tá»± trá»ng cá»§a cô, cố ý mỉa mai khiến cô phải Ä‘au xót.
Cô ra khá»i buồng tắm, bước đến bên cá»a sổ. Từ tầng 11 nhìn xuống, thấy cổng chÃnh thỉnh thoảng vẫn có ngưá»i ra và o, tối má» má», chẳng biết ông ta là ai.
Nhưng có má»™t bóng ngưá»i loáng dưới ánh đèn đưá»ng khiến cô phải chú ý. Ngưá»i ấy mặc chiếc áo mưa mà u xám, vá»›i chiếc mÅ© nhá»n chụp trên đầu. Trá»i không mưa không tuyết rÆ¡i, sao phải mặc áo mưa?
Tố Vân nhấc Ä‘iện thoại: “Dao Dao! Mình…xin lá»—i…â€
Khi chồng trở vá» nhà , Tố Vân Ä‘ang lÆ¡ mÆ¡ ná»a ngá»§ ná»a thức.
CÅ©ng như má»i lần, ngưá»i anh ta nồng mùi rượu, khói thuốc lá, mùi son phấn… thấy ghê ghê. Cô quay ngưá»i, xoay lưng lại.
“Sao, em vẫn chưa Ä‘i ngá»§ à ?â€
â€Anh và o nhà bằng cách nà o?â€
â€Anh mở khóa cá»a. À, anh Ä‘ang định kể vá»›i em, hôm nay xúi quẩy tháºt, lúc xuống dưới nhà thì và phải má»™t ông già , và đựng chìa khóa văng Ä‘i; tối vá»,thì xe lại bị va quệt, và đựng chìa khóa lại văng lần nữa. Rồi anh má»›i biết chùm chìa khóa nhà bị rÆ¡i ra…â€
“Bây giá» anh nghÄ© xem, mai đưa em Ä‘i là m bằng cách nà o, đón em vá» bằng gì?â€
â€Kìa, em không há»i xem anh có bị là m sao không à ?â€
â€Anh trở vá» chân tay nguyên vẹn đây rồi, còn muốn em phải giả vá» Ä‘on đả là m gì? Äiá»u em muốn há»i tháºt sá»±, là ‘anh có biết lái xe hay không’?â€
â€Thôi nà o, anh đã dại dá»™t, bị ăn mắng, được chưa? Nhưng cÅ©ng không hẳn là tại anh. Tuyết lại bắt đầu rÆ¡i, đưá»ng trÆ¡n…â€
â€Gì cÆ¡? Tuyết rÆ¡i à ?†Tố Vân nhá»› đến ông già mặc áo mưa… ông ta có khả năng tiên tri hay sao?
†Äúng thế. Lúc anh sắp vỠđến nhà , thì từ trong bóng tối bất chợt có ngưá»i chạy ngang qua đưá»ng. May mà anh phản xạ kịp thá»i nên má»›i tránh được không đâm và o há», nhưng xe thì húc và o thân cây bên đưá»ng, túi khà bảo hiểm báºt phồng ra. CÅ©ng may anh thắt Ä‘ai an toà n,nên không bị Ä‘au gì cả.â€
“Không quệt và o ngưá»i ta chứ?â€
â€Không. Anh có cảm giác thằng cha ấy cô tình trêu ngươi, hắn không buồn nói ná»a lá»i, cứ thế phá»›i Ä‘i luôn, anh cÅ©ng chẳng thèm chấp hắn nữa!â€
â€Trông ngưá»i như thế nà o? Sao lại Ä‘i giữa đêm khuya tuyết rÆ¡i…â€
â€Anh không nhìn rõ, chỉ nhá»› hắn ta mặc chiếc áo mưa lùng thùng kiểu rất cÅ©, cái mÅ© thì trùm lên đầuâ€.
|

12-08-2008, 09:19 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 18
MỘT MŨI TÊN BẮN HAI CON CHIM
“Và o Ä‘i!†Ông nghe thấy tiếng bước chân do dá»± dừng ở ngoà i cá»a.
Bao năm qua, hôm nay Dương TÃn Chà lần đầu tiên do dá»± đứng trước cá»a phòng là m việc cá»§a ông, tiến thoái lưỡng nan. Tất cả nói lên má»™t Ä‘iá»u: việc đã há»ng!
â€Chú đã biết vá» chuyện Sà i Nguyên Khánh. Không hoà n toà n là lá»—i cá»§a cháu. Cứ và o đây!†Ông lại gá»i.
Rồi TÃn Chà cÅ©ng và o, cúi đầu rụt rè nói: “Tại cháu chuẩn bị chưa chu đáo, đã không nhìn đúng ngưá»i, cháu chỉ biết những năm gần đây hắn không là m há»ng việc bao giá». CÅ©ng không ngá», bá» ngá»±a bắt ve nhưng chim sẻ lại đứng sau. Lần sau sẽ phải vạch kế hoạch tháºt sát sao, phải bố trà thêm nhân lá»±c cả công khai lẫn bà máºt…â€
“Và nên nhá»›, tuy cháu phải đảm bảo nguyên tắc ‘tay không dÃnh máu’ nhưng cÅ©ng phải tham gia và o công việc cụ thể, để bảo đảm tuyệt đối không sÆ¡ suất. Có biết ‘con chim sẻ’ ấy là ai không?â€
“Vẫn chưa có tin tức gì. Sở công an cÅ©ng Ä‘ang tìm kiếm ngưá»i nà y, nhưng hình như chưa há» có manh mối. Mạnh Tư Dao cho rằng đó là ông già mặc áo mưaâ€.
“Theo cháu thì sao?â€
â€CÅ©ng có thể. Nhưng cháu rất không hiểu, nếu đúng là ông già ấy thiết kế ra cái bẫy ‘Äau thương đến chết’ thì ông ta phải mong Tư Dao chết cho sá»›m má»›i đúng, sao phải ra tay can thiệp và o thằng Sà i Nguyên Khánh là m gì?â€
â€Nhưng cÅ©ng có thể ông ta không muốn Tư Dao chết sá»›m, mà muốn cô ta chết muá»™n nhưng thằng Khánh đã phá kế hoạch cá»§a ông ta, tước mất niá»m vui cá»§a ông taâ€.
TÃn Chà chá»™t dạ: “Nếu đúng là thế, thì ông ta… ông ta thá»±c quái dị!â€
“Thá»i buổi nà y ai chẳng quái dị?!†Ông đứng báºt dáºy, thấy đầu Ä‘au âm ỉ. Già rồi, mình đã già tháºt rồi, gần đây cứ hay nhức đầu vô cá»›, phải Ä‘i khám bệnh xem não có vấn đỠkhông.
Ai mà chẳng quái dị? Trước đây mình là má»™t ngưá»i gần như không có khuyết Ä‘iểm. má»™t trà thức già u lòng tá»± trá»ng.
Còn bây giá»? Mình là má»™t ngưá»i thà nh đạt, là triệu phú, thiên hạ nhìn và o chỉ thấy vầng hà o quang, nhưng lại không biết rằng mình cÅ©ng là kẻ tá»™i phạm, đồng nghÄ©a vá»›i bóng Ä‘en.
Tuổi già thưá»ng hay xúc động không đâu, có lẽ đã đến lúc nên viết hồi ký chăng? Gã phóng viên lần trước nói mình chỉ cần đưa cho hắn tư liệu thô, hắn sẽ viết giúp. Hắn đâu có biết mình thừa sức viết hay gấp trăm lần hắn! Hắn coi mình na ná những tên trá»c phú má»›i phất kia thì phải?
“Chú, chú sao thế?†Dương TÃn Chà cảm thấy ông ta là lạ…
“Không sao. Gần đây ở nhà có và i chuyện đáng ngán… Không sao, không có gì đáng nóiâ€.
TÃn Chà đại khái cÅ©ng hiểu ông ta ngán vá» chuyện gì, vá»™i nói: “Chú ạ, hay là … tất cả nên tạm hoãn..â€
â€Không thể. Phải đánh nhanh, dứt Ä‘iểm! Có lẽ cháu có ý gì đó, cứ nói vá»›i chú xem sao!†Ông ta lại ngồi xuống ghế bên bà n là m việc.
“Gần đây cháu thấy Tư Dao Ä‘i đến má»™t nÆ¡i rất kỳ lạ, má»™t nÆ¡i mà ngưá»i ta không thể nghÄ© cô ta có thể đến. Äó là má»™t cư xá ‘dưới mặt đất’ ở phÃa nam Giang Kinh, vốn là má»™t khu nhà hầm phòng không cÅ© kỹ được cải tạo lại. Cháu đã Ä‘iá»u tra rồi, Tư Dao được má»™t gã tiến sỹ ở đại há»c Giang Kinh giá»›i thiệu, để đến gặp má»™t tên ‘giang hồ’ ở cái cư xá địa đạo ấy. Hình như tên nhãi đó là má»™t tay siêu hạng vá» máy tÃnh. Chắc là hắn Ä‘ang giúp Tư Dao tra cứu cái gì đóâ€.
“Dù tên nhãi đó giúp cô ta lần mò cái gì, thì cÅ©ng Ä‘á»u bất lợi cho chúng ta. Chú còn lo hai đứa ấy và tên phóng viên kia nữa đã biết quá nhiá»u chuyện. Chú phải quan sát mấy hôm để vạch kế hoạch cụ thể. Nếu con bé đó không đến cái cư xá hầm phòng không ấy nữa, thì sẽ chia ba ngả xá» lý cả ba đứa. Nếu nó vẫn đến chá»— đó thì sẽ dùng cách má»™t mÅ©i tên hạ hai con chim, nhổ cá» phải nhổ cả rá»…!â€
|

12-08-2008, 09:19 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 19
PHONG TỤC DÂN GIAN
Lá»… giáng sinh và tết Nguyên đán náo nhiệt vui vẻ đã nhanh chóng trôi Ä‘i. Từ sau khi Diêu Tố Vân bị ông già mặc áo mưa ép phải ná»™p táºp bản đồ ấy, Tư Dao và mấy ngưá»i bạn không biết nên tiếp tục Ä‘iá»u tra ra sao nữa.
Tư Dao ngồi trên ghế ngoà i hà nh lang phòng khám của bệnh viện, đang nghĩ lan man: chẳng lẽ là hết cách, đà nh phải bó tay?
Thưá»ng Uyển Ä‘ang ngồi trong phòng khám. Gần đây cô hay bị ra mồ hôi trá»™m, hồi há»™p, mất ngá»§, toà n thân Ä‘á»u rấm rứt. Cô Ä‘i khám bệnh, Tư Dao đã chá»§ động Ä‘i cùng, cÅ©ng là má»™t cách để Ä‘á»n đáp lần trước Thưá»ng Uyển đã giúp mình.
Ãt hôm nay, vì sá»± an toà n, cả hai luôn ở bên nhau như hình vá»›i bóng. Bà giiafở căn nhà bên cạnh cÅ©ng lấy là m lạ, và há»i xem có phải anh chà ng ở cùng số nhà đã chuyển Ä‘i và đổi chá»— cho cô gái nà y không. Tư Dao đà nh giải thÃch là Thưá»ng Uyển đến ở tạm và ngá»§ ở căn phòng cá»§a anh bạn hà ng xóm.
Nhìn bệnh nhân và nhân viên bệnh viện ra ra và o và o, Tư Dao thầm nghÄ©, giả sá» hôm đó Diêu Tố Vân nhất quyết không đưa táºp bản đồ cho ông già ná», thì chẳng rõ sẽ xảy ra háºu quả kinh khá»§ng ra sao.
Cô chợt cảm nháºn, thá»±c ra đã có má»™t số đầu mối vỠông già mặc áo mưa, sao không sá»›m quy nạp lại? Có má»™t Ä‘iá»u rất rõ nét: Trần Kỳ Lân đã nói anh ta và Thôn quái dị có khúc mắc từ rất lâu; anh ta cố Ä‘oạt lấy tấm bản đồ,chứng tá» anh ta có rất nhiá»u quan hệ Ä‘an xen rối rắm vá»›i thôn quái dị. Những Ä‘iá»u kỳ quái cá»§a Thôn quái dị, nhất định phải có nguyên nhân, chắc chắn là dÃnh dáng vá»›i “Äau thương đến chếtâ€.
Cô lấy di động ra, gá»i cho Diêu Tố Vân.
Tố Vân đà nh phải hoãn cuá»™c gặp vá»›i hai vị chuyên gia, cô nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mãi, vẫn thấy ức. Nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a Tư Dao, Tố Vân xin lá»—i rối rÃt. Tư Dao vá»™i nói: “Cáºu đừng nên thế nà y, chuyện đó đâu thể trách cáºu? Tôi phải tá»± trách mình vì đã là m liên lụy đến cáºu má»›i phải! Chuyện tối hôm đó xảy ra ở nhà cáºu tháºt đáng sợ! Chúng ta vẫn còn có dịp để tìm ra sá»± tháºt kia mà … Nà y, cáºu có quen nhà chuyên môn nà o rất am hiểu vá» các thông tin kỳ dị lạ lùng ở các địa phương không? Mình vừa chợt nghÄ© ra, chúng ta có thể bằng cách nà y để tìm ra nhân váºt mặc áo mưa đó là ai, Thôn quái dị ở trong táºp bản đồ ấy là như thế nà o, và cả những Ä‘iá»u kỳ dị mà mình đã từng chứng kiến nữa. Chắc chắn sẽ có thể giải thÃch những yếu tố lạ lùng trong đóâ€.
“à cáºu là , tìm gặp má»™t nhà phong tục há»c sao?â€
“Äúng, đúng, đúng! Nhà phong tục há»c. Mình nghÄ© mãi mà không sao nghÄ© ra cái danh từ nà yâ€.
â€œÄÆ°á»£c,mình sẽ há»i giúp cáºu. Ngay sau đây sẽ há»iâ€. Tố Vân lẩm bẩm, có thế mà mình chẳng nghÄ© ra!
Bước ra khá»i phòng khám, Thưá»ng UYển nói cho Tư Dao biết kết luáºn cá»§a bác sÄ© là thể lá»±c cô vẫn bình thưá»ng. Bác sÄ© kê đơn cho cô mua má»™t và i loại thuốc bổ và dặn dò cô chịu khó nghỉ ngÆ¡i.
Lúc nà y máy di động cá»§a Tư Dao đổ chuông. Tố Vân gá»i.
“Mình đã há»i và i ngưá»i, há» Ä‘á»u nói mình nên Ä‘i gặp má»™t chuyên gia vá» phong tục há»c cá»§a Viện khoa há»c xã há»™i tỉnh Phúc Kiến. Äó là ông Cố Trân má»™t ngưá»i rất am hiểu vá» văn hóa phong tục dân gianâ€.
Ra khá»i ga tà u hoả, ông Cố Trân đến thẳng phòng là m việc. Phòng là m việc là nhà cá»§a ông, tà u há»a, ô tô cÅ©ng là phòng là m việc cá»§a ông. Quanh năm ông Ä‘i khắp các địa phương để sưu tầm dân ca, thu tháºp tà i liệu cho các tác phẩm dà i hÆ¡i rất công phu “Tổng quan vá» văn hoá phong tục dân gian Phúc Kiếnâ€.
Chuyến Ä‘i lên phÃa bắc tỉnh nhà lần nà y, ông Trân đã có được thu hoạch không ngá». Không những ông đã viếng thăm được ngưá»i tổ chức ra “Há»™i trống chiến thắng†cá»§a thị trấn Hiệp Dương, mà còn ngẫu nhiên phát hiện ra ở xã ná» thuá»™c huyện Thiệu VÅ© có má»™t thể loại kịch địa phương chưa từng được nhắc đến; nghe nói nó còn xuất hiện sá»›m hÆ¡n kịch Tứ Bình (1) hÆ¡n 100 năm. Xem ra, ông đã không uổng phà bao năm tâm huyết gắn bó vá»›i các cÆ¡ sở; ông chỉ dùng “đôi chân†cá»§a ông mà đã tạo nên danh tiếng,luôn luôn có ngưá»i các địa phương chá»§ động liên hệ vá»›i ông, cung cấp cho ông đủ các loại thông tin: bổ Ãch và vô bổ nữa.
***************
(1) Kịch hát dân gian Trung Quốc, xuất hiện và o những năm Gia TÄ©nh (trước và sau n ăm 1541) thá»i Minh
***************
Vị trưởng phòng nhìn thấy bóng ông, vá»™i rảo bước đến nói: “Có má»™t nghiên cứu viên vỠđịa phương chà ở thư viện Giang Kinh gá»i Ä‘iện đến, nói rất muốn trao đổi vá»›i anh má»™t vấn đỠquan trá»ng. Tôi nói là anh Ä‘i vắng chưa rõ hôm nà o má»›i vá». Thế là từ hôm đó ngà y nà o há» cÅ©ng gá»i Ä‘iện há»i… Anh chuẩn bị mà tiếp há», chắc hôm nay cÅ©ng không ngoại lệ đâuâ€.
Ông Trân và o phòng là m việc, vừa ngồi xuống ghế thì chuông điện thoại reo vang.
“Chà o bác Cố Trân. Tôi là Diêu Tố Vân, nghiên cứu viên chuyên sâu cá»§a thư viện thà nh phố Giang Kinh, gần đây luôn rất mong được gặp bác, xin bác chỉ bảo cho má»™t vấn Ä‘á». Lúc nà y bác có thì giá» không ạ?â€
â€Vâng, cô cứ nói Ä‘i!â€
“Phiá»n bác chá» má»™t chút, tôi sẽ nối máy cá»§a má»™t cô bạn, để chúng ra sẽ mở ‘há»™i nghị Ä‘iện thoại ba bên’, được chứ ạ?â€
Ông Trân hÆ¡i lấy là m lạ, nhưng vẫn nói : â€œÄÆ°á»£câ€.
Máy cá»§a Tư Dao đã được Tố Vân kết nối. Cô chà o há»i ông, rồi nói ngắn gá»n vá» những Ä‘iá»u tai nghe mắt thấy ở Thôn quái dị, những bá»™ hà i cốt lá»™ thiên, những bia má»™ không chữ, những mâu thuẫn trong dân, hà nh vi kỳ cục cá»§a vị chá»§ cá»a hà ng cháo, táºp bản đồ vẽ tay, ông già mặc áo mưa… Cuối cùng, cô kể vá» chuá»—i sá»± việc ‘Äau thương đến chết’ mà mình gặp trong chuyến Ä‘i chÆ¡i núi VÅ© Di. Tố Vân cÅ©ng kể lại sá»± việc ông già đã Ä‘e doạ mình rồi lấy mất táºp bản đồ ra sao…
Ông Trân ghi nhanh những từ ngữ quan trá»ng hết sức ly kỳ. Ông cố lục trà nhá»› để tìm những mẩu chuyện quen thuá»™c, kể cả những thông tin vụn vặt nhất, nhưng khó có thể liên kết má»i chi tiết thà nh má»™t chuá»—i.
Ông suy nghÄ© rất lâu, lâu đến ná»—i hai cô gái nghÄ© rằng ông Ä‘ang ngá»§ gáºt! Cuối cùng ông nói: “Vì đặc Ä‘iểm địa hình, nên hai vùng bắc và tây Phúc Kiến có má»™t số thôn xóm tương đối khép kÃn. Tuy nhiên dân ở đó Ä‘á»u rất nhiệt tình và có thể nói là hiếu khách. Những việc mà cô trải qua quả là hiếm thấy.
“Chuyện vá» hà i cốt lá»™ thiên, thì đây không phải là cách thiên táng đúng nghÄ©a cá»§a nó. Thiên táng là để xác lá»™ thiên nhằm dụ chim chóc đến rỉa xả, nhưng đây có lẽ chỉ là ném xác ra đồng rồi dá»±ng tấm bia không chữ mà thôi. Việc ném xác như thến có ở nhiá»u nÆ¡i, nhưng vá»›i quy mô lá»›n như váºy thì tôi cho rằng đây là hiện tượng cá biệt. Xét từ góc độ tâm lý há»c quần thể, thì việc ném xác và dá»±ng bia không chữ nói lên rằng ngưá»i chết đã bị quần thể phá»§ định. Nói cách khác, những ngưá»i còn sống cho rằng ngưá»i chết không đáng được ká»· niệm, hoặc không đáng được hưởng hạnh phúc sau khi chếtâ€.
Là má»™t ngưá»i há»c rá»™ng biết nhiá»u, nhưng nói đến đây ông Trân vẫn không tránh khá»i rùng mình. Ai cÅ©ng biết dân miá»n bắc Phúc Kiến vốn rất kÃnh trá»ng ngưá»i đã khuất cho nên việc phÆ¡i thây kiểu nà y dưá»ng như nói lên rằng ngưá»i ta rất sợ hoặc rất phẫn ná»™ đối vá»›i ngưá»i đã chết.
“Chuyện vá» hang quan tà i treo mà cô vừa kể cÅ©ng rất đặc biệt. Ở miá»n tây Phúc Kiến có không Ãt quan tà i treo nhưng phần nhiá»u Ä‘á»u đặt ở vách núi gần nước, đứng xa nhìn và o có thể thấy ngay. Má»™t cách để giải thÃch là treo cà ng cao thì cà ng được gần thiên đưá»ng. Khi nước dâng lên quan tà i hình thuyá»n có thể xuôi dòng mà đến thiên đưá»ng. Có má»™t số nhà nghiên cứu đã liên hệ táºp tục nà y vá»›i con thuyá»n vuông cá»§a Nô-ê (2) và nạn đại hồng thá»§y thá»i thượng cổ, cho rằng ngưá»i xưa tin ở thuyết ngà y táºn thế sẽ là má»™t tráºn đại hồng thá»§y. Bởi váºy, việc treo quan tà i trong hang sâu là rất hiếm thấy. Còn vá» lá»i nguyá»n, thì tôi cÅ©ng biết Ãt nhiá»u sau mấy chục năm bôn ba khắp chốn, cÅ©ng nghe nói vá» lá»i nguyá»n và các hiện tượng kinh dị, nhưng chưa chứng kiến má»™t lá»i nguyá»n nà o trở thà nh hiện thá»±c cảâ€.
*************
(2). Nhân váºt trong Kinh Thánh, chở thuyá»n cứu ngưá»i và sinh váºt khác thoát nạn đại hồng thá»§y
*************
Ông Trân ngừng má»™t lát, ngẫm nghÄ© xem những Ä‘iá»u mình nói đã đủ nghiêm túc chặt chẽ chưa.Tư Dao há»i: “Nhưng trong số các bạn tôi cùng và o hang, đã có quá ná»a bị chết, nên khó mà bác bá» lá»i nguyá»n đó. Như thế có thể coi là ‘thà nh hiện thá»±c’ chưa ạ?â€
“Tôi cÅ©ng từng nghe kể chuyện vá» lá»i nguyá»n trở thà nh sá»± tháºt, nhưng những lá»i giải thÃch ấy Ä‘á»u không hợp lý. Tá»±a như cảnh sát phá án, dù giá»i giang đến mấy, tá»· mỉ đến mấy nhưng vẫn phải bó tay vá»›i má»™t số vụ án, không thể tìm ra manh mối. Tôi tin rằng các việc cô gặp phải là rất khác thưá»ng,nhưng không có nghÄ©a đó là má»™t ‘lá»i nguyá»n’ nà o đó thiêng liêng. Rất nhiá»u hiện tượng kỳ dị khó hiểu, nhưng thá»±c chất lại là các hiện tượng tá»± nhiên hoặc do con ngưá»i cố ý tạo nênâ€.
“Liệu bác có thể liên kết Thôn quái dị và hang quan tà i treo kỳ quái đáng sợ ấy với nhau không?†Tư Dao cũng hiểu nói thế nà y là là m khó cho ông Trân.
“Ngoà i yếu tố khoảng cách địa lý khá gần, thì tôi chưa nghÄ© ra nên liên kết chúng như thế nà o… Quan tà i treo là sá»± tôn trá»ng tuyệt đối dà nh cho ngưá»i chết; khác xa vá»›i cách thiên táng. Nhưng có má»™t Ä‘iểm khá rõ nét là hang quan tà i treo và Thôn quái dị Ä‘á»u có lịch sá» lâu Ä‘á»i và rất nhiá»u mẩu chuyện dân gian. Dá»±a và o các tình tiết mà cô cho biết, tôi sẽ Ä‘iá»u tra vá» mặt phong tục và lịch sá». Nếu có tiến triển gì, tôi sẽ thông báo vá»›i các vịâ€.
Tư Dao và Tố Vân đồng thanh đáp : “Xin rất cảm Æ¡n bác!â€
â€Nhưng trước hết hãy cho tôi biết vị trà cụ thể cá»§a hang quan tà i treo và Thôn quái dịâ€.
â€œÄÆ°á»£c ạâ€.Tư Dao nghÄ© ngợi. “Tôi sẽ gá»i cho bác bức thư Ä‘iện tỠđầu tiên mà tôi nháºn được, nhưng bác tuyệt đối không nên và o hang quan tà i đó, và cà ng không nên cho ngưá»i dân Thôn quái dị biết bác Ä‘ang rất muốn tìm hiểu vá» há»â€.
|
 |
|
| |