 |
|

27-12-2008, 10:15 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 65 Bùi Phu Nhân Thố Lộ Chân Tình
Nguyên Lương Trung SÆ¡n lúc giÆ¡ bà n tay để váºn công và o thà nh đỠnhư son. Những tay đại hà nh gia vừa trông đã biết ngay đó là ná»™i công bà truyá»n cá»§a Hóa Huyết môn. Môn kỳ công tuyệt thế nà y không thể giả mạo được. Cô bá»—ng cất bước nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! ÄÆ°á»£c rồi ! Ta Ä‘i theo các ngưá»i. Lương Trung SÆ¡n ngần ngừ chưa trở gót. Âu Dương Tinh nhìn lão cưá»i nói :
- Lương đại thúc ! Không chừng ta sẽ biến thà nh vợ gã và khi đó trở nên ngưá»i nhà há» Tra ở Hóa Huyết Môn. Phải váºy không ? Lương Trung SÆ¡n ngạc nhiên rồi gáºt đầu đáp :
- Nếu váºy cà ng hay ! Lão xoay mình cất bước ra khá»i gian phòng. Những tiếng bước chân nhá» nhẹ theo sau. Mấy ngưá»i bình yên tiến và o ẩn thân ở háºu viện trong má»™t tiệm tạp hóa. Âu Dương Tinh được A Liệt nói cho hay trong vòng mấy tháng vì lẽ gì chà ng đã biến đổi thà nh ngưá»i như hiện nay. Ngoà i ra cô còn biết tình hình A Liệt mấy tháng gần đây. Bây giá» chà ng cần rèn luyện ngay môn tuyệt há»c gia truyá»n. Âu Dương Tinh xuất thân ở nhà Âu Dương tại Ký Bắc trước nay là m gì cÅ©ng tùy tâm ý mình không bị lá» luáºt giang hồ rà ng buá»™c mà cÅ©ng chẳng sợ gây nên sóng gió bất kỳ. Vì thế đối vá»›i những cuá»™c tao ngá»™ ngẫu nhiên cô rất lấy là m cao hứng. Ba ngưá»i ăn ở phÃa sau tiệm tạp hóa ba ngà y rồi. Äêm hôm ấy ngồi quanh ngá»n đèn dầu cùng nhau thương nghị đại kế.
Lương Trung Sơn nói trước :
- Những môn phái lá»›n thêm và o Cái Bang và Cá»±c Lạc Giáo có má»™t lá»±c lượng ghê gá»›m vì bá»n há» toà n là những nhân váºt lão luyện trên chốn giang hồ. Do đó bá»n há» có thể Ä‘iá»u tra ra nhân số cùng nÆ¡i trú ẩn cá»§a chúng ta ở trong tiệm tạp hóa nà y. Âu Dương Tinh ngắt lá»i :
- Dù sao bá»n há» cÅ©ng khó mà tìm được đến nÆ¡i. A Liệt há»i :
- Lương đại thúc ! Sau khi chúng ta chia tay còn đoạn chót thế nà o ? Lương Trung Sơn đáp :
- Lá»±c lượng và thá»§ Ä‘oạn cá»§a há» có thể Ä‘iá»u tra rất mau, nhưng há» lần đến chá»— Âu Dương cô nương không chịu Ä‘i rồi bị đứt Ä‘oạn. Âu Dương Tinh cưá»i nói :
- Hay lắm ! Äừng nhắc tá»›i chuyện đó được không ? Lương Trung SÆ¡n lại nói :
- Bây giá» nhất định há» Ä‘ang huy động toà n lá»±c xục tìm nghiêm ngặt trong vòng má»™t trăm dặm chung quanh thà nh và dÄ© nhiên chẳng được kết quả gì. Do đó, bá»n há» tất Ä‘oán là chúng ta vẫn còn lẩn quẩn ở trong thà nh vì chúng ta những ba ngưá»i chẳng thể nà o trốn thoát được sá»± sục tìm cá»§a bá»n chúng. A Liệt há»i :
- Váºy thì là m thế nà o ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Lão nô nháºn thấy nÆ¡i đây sá»›m muá»™n gì cÅ©ng bị hỠđến Ä‘iá»u tra và bá»n há» bắt buá»™c phải dùng đến thá»§ pháp tối háºu. A Liệt và Âu Dương Tinh đồng thanh há»i :
- Thủ pháp gì? Lương Trung Sơn đáp :
- Bá»n há» hạ thá»§ và o các tiệm ăn cùng thị trưá»ng bán thá»±c phẩm để tra há»i những ngưá»i đến mua. Vụ nà y dÄ© nhiên rất tốn công nhưng lại là má»™t thá»§ pháp hữu hiệu nhất. A Liệt há»i:
- Ở phá»§ Khai Phong nà y hà ng ngà y có đến mấy ngà n ngưá»i ra và o thì tra ra thế nà o được? Lương Trung SÆ¡n cưá»i đáp :
- Thị trưá»ng thá»±c phẩm thì không phải thế. Tá»· như tiệm thịt hà ng ngà y hỠđã quen mặt cả. Ngưá»i lạ đến là há» biết ngay, trừ phi chúng ta đừng Ä‘i mua nữa má»›i được. A Liệt nói :
- Chúng ta có thể nhá» ngưá»i ở tiệm Ä‘i mua cho. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Không được. Trong thá»i kỳ chúng ta ở tiệm nà y, ngưá»i nhà không được ra khá»i cá»a ná»a bước. Tiệm nà y tuy có cả gạo nước cá»§i Ä‘uốc cùng diêm tương, nhưng loại tiệm tạp hóa là nÆ¡i đối phương để ý nhất. Khó mà giữ được bá»n gia nhân khá»i đưa tin tức ra ngoà i. Âu Dương Tinh ngạc nhiên há»i :
- Tại sao váºy ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Nên biết đối phương phát động cuá»™c Ä‘iá»u tra nà y sẽ váºn dụng bá»n lưu manh, du đãng trong toà n thà nh, đại khái chúng Ä‘á»u lệ thuá»™c các bang há»™i, mà những ngưá»i là m công ở trong tiệm vì sá»± giữ cho thân được an toà n, há» sẽ ngấm ngầm đưa tin tức ra ngoà i, không có cách nà o ngăn được. A Liệt và Âu Dương Tinh nghe lão nói thì dưá»ng như không còn cách nà o giữ được bà máºt, trừ phi không có mối giao thiệp gì vá»›i bên ngoà i. Nhưng đó lại là má»™t Ä‘iá»u không thể nà o tránh được vì bất cứ ai cÅ©ng phải ăn cÆ¡m. Nếu bá»n há» lại bố trà trước thì tinh trạng tá»± nhiên khác hẳn. Lương Trung SÆ¡n lẳng lặng ngẫm nghÄ©. A Liệt và Âu Dương Tinh khẽ thương nghị cùng nhau má»™t hồi vẫn chưa tìm ra biện pháp nà o thá»a đáng, đà nh chá» Lương Trung SÆ¡n quyết định. Lương Trung SÆ¡n khẽ há»i :
- Các vị đã thu xếp quần áo xong chưa? A Liệt vỗ và o bên mình đáp :
- Thu xếp xong cả rồi. Lương Trung Sơn nói :
- Ở phÃa sau cây lá»›n áp tưá»ng kia có má»™t cái cá»a. Xuyên qua cá»a là và o má»™t gian phòng. Gian phòng ấy lại giao thông vá»›i nhà khác. Âu Dương Tinh cưá»i nói :
- Không ngá» trong tòa thà nh nà y mà lại có thông lá»™ bà máºt. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Cô nương đừng coi thưá»ng gian phòng nà y vì đây là chá»— ở bà máºt cá»§a phụ thân thiếu gia. Mưá»i mấy gian nhà phụ cáºn lão nhân gia Ä‘á»u mua hết. A Liệt nghe nói phụ thân mình ngà y trước ở gian nhà nà y thì trong lòng nổi lên mối cảm giác đặc biệt khiến chà ng lá»™ vẻ bâng khuâng. Lương Trung SÆ¡n thò tay quạt tắt đèn Ä‘i nói :
- Bữa nay có ngưá»i và o Ä‘iếm Ä‘iá»u tra. Tuy chá»§ tiệm đã dặn dò bá»n là m công, nhưng chúng có mối liên quan vá»›i bang há»™i thà nh ra hà nh tung cá»§a chúng ta thế nà o cÅ©ng bị tiết lá»™. Âu Dương Tinh nói :
- Như váºy cÅ©ng hay. Nếu cứ ở mãi má»™t chá»— nà y thì chán chết. Lương Trung SÆ¡n ở trong bóng tối quay đầu nhìn lại, cháºm rãi nói:
- Ngà y trước Thái gia ở trong căn nhà nà y hưởng hết má»i Ä‘iá»u diá»…m phúc. Không biết bao nhiêu mỹ nữ ngấm ngầm đưa và o rồi lại ngấm ngầm đưa ra. Lão ngừng lại má»™t chút rồì tiếp :
- Hỡi Æ¡i ! Tuế nguyệt vô tình, Ä‘á»i ngưá»i biến ảo. Không ngỠđã mưá»i mấy năm. Bây giá» trông lại sá»± váºt hoà n toà n biến đổi. Thái gia cÅ©ng đã qua Ä‘á»i. Lão dừng lại, trong phòng đột nhiên yên tÄ©nh. Sau má»™t lúc A Liệt muốn lên tiếng, bá»—ng nghe có tiếng động vá»™i cảnh cáo. Chà ng khẽ nói :
- Coi chừng có đông ngưá»i chạy vá» phÃa chúng ta. Chi trong chá»›p mắt Lương Trung SÆ¡n và Âu Dương Tinh cÅ©ng nghe rõ. Tuy chi trong thá»i gian ngắn ngá»§i, nhưng những tay cao thá»§ võ lâm đã tiến được má»™t quãng xa. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Há»ng hết ! Lão nô toan đưa thiếu gia đến bảo khố tìm Hóa Huyết chân kinh vá», nhưng không có cách nà o thoát khá»i được tai mắt địch nhân theo dõi hà nh tung. A Liệt nói :
- Chúng ta đi trước là phải. Lương Trung Sơn nói :
- Bây giá» má»›i có cÆ¡ há»™i Ä‘i, vì địch nhân má»i mặt Ä‘á»u đến cả đây. Chi mong sao thoát được trùng vi là không sợ bá»n há» rượt theo. Âu Dương Tinh ngần ngừ má»™t lúc rồi nói :
- Các vị đi lẹ lên. Ta ở đây đối phó với hỠmột lúc. Lương Trung Sơn cả mừng đáp :
- Nếu váºy thì hay lắm ! Chi trong thá»i gian cháy tà n nén hương là được. Âu Dương Tinh nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Các vị Ä‘i Ä‘i ! A Liệt ngần ngừ nói :
- Như thế thì nguy hiểm quá ! Lương Trung Sơn đã mở vách ván ra, Âu Dương Tinh vừa đẩy A Liệt và o vừa giục :
- Lẹ lên ! Lẹ lên !... Nếu chà ng không Ä‘i để lỡ cÆ¡ há»™i thì Âu Dương Tinh có chịu hy sinh e rằng cÅ©ng không được việc gi thà nh ra hy sinh má»™t cách vô Ãch. A Liệt nghÄ© như váºy rồi nhá»› tá»›i má»i ngưá»i Ä‘á»u có lòng úy kỵ nhà Âu Dương, chà ng không tá»± chá»§ được, bị cô đẩy và o trong cá»a. A Liệt nghiến răng quay lại nói :
- A Tinh ! Cô nên cẩn tháºn giữ mình. Âu Dương Tinh đáp :
- Äi Ä‘i ! Ta tá»± có cách đối phó. Äoạn cô kéo tấm ván gá»— lại như cÅ©. A Liệt ở bên trong không trông thấy cô nữa. Lúc nà y Lương Trung SÆ¡n đã mở cá»a háºu. Gió lạnh thổi và o phòng từng cÆ¡n khiến ngưá»i ta nảy ra má»™t thứ cảm giác kỳ dị. A Liệt thở dà i chạy ra cá»a. Lương Trung SÆ¡n đóng cá»a lại cẩn tháºn, Ä‘oạn dẫn A Liệt xuyên qua tòa viện lạc nhà hà ng xóm rồi mở cổng sau Ä‘i ra. Bên ngoà i là má»™t ngõ ngách cháºt hẹp. Äi hết hẻm nà y thì đến má»™t con đưá»ng lá»›n. Trên đưá»ng vắng vẻ không má»™t bóng ngưá»i. Lương Trung SÆ¡n cùng A Liệt Ä‘ang chạy nhanh thì đột nhiên thấy ở trong ngõ đối diện có bóng ngưá»i xẹt ra. A Liệt tinh mắt nên tuy còn cách hai ba trượng đã trông rõ ngưá»i kia là Bùi phu nhân ở Thần Câu môn tại Phùng Dương. Chà ng không khá»i giáºt mình kinh hãi. Mụ đà n bà nà y canh giữ ở đây dưá»ng như đã tÃnh toán rất đúng từ trước. Bùi phu nhân không nói năng gì, lẳng lặng nhìn hà i ngưá»i đứng im ngÆ¡ ngác. Lương Trung SÆ¡n hắng dặng má»™t tiếng, ngấm ngầm váºn tụ ná»™i lá»±c cất bước Ä‘i trước. A Liệt chạy theo sau. Khi còn cách đối phương chừng bốn năm thước chà ng giÆ¡ tay ra kéo Lương Trung SÆ¡n lại, tiến lên đứng trước mặt lão. Bây giá» Bùi phu nhân đã đứng đối diện vá»›i A Liệt. Mụ thản nhiên nói :
- Quả là ngươi tháºt. Bạch Phi Khanh nhất định là tên giả. A Liệt đáp :
- Äúng thế ! Tại hạ là ngưá»i nhà há» Tra. Bùi phu nhân nói :
- Theo chá»— ta biết thì Tra Nhược Vân không còn đứa con nà o sống sót. A Liệt há»i :
- Các hạ đưá»ng đưá»ng là chưởng môn phu nhân sao lại biết đến tiên phụ? Thanh âm cá»§a chà ng lá»™ vẻ châm biếm. Bùi phu nhân vẫn không nổi giáºn, cháºm rãi đáp :
- Chi cần ngươi chứng minh được lai lịch là ta tha cho ngươi Ä‘i. Bằng không ta hô má»™t tiếng thì láºp tức ngươi bị hãm và o trùng vi. A Liệt nói :
- Cái đó tại hạ chẳng quan tâm vì đã gặp tình thế nghiêm trá»ng hÆ¡n thế nầy nhiá»u lần rồi. Huống chi tại hạ lại chưa tin thá»±c là phu nhân có buông tha không. Nên biết trong lòng chà ng thất đã tin lá»i. Nếu Bùi phu nhân là ngưá»i tình cá»§a vong phụ chà ng mà hiện giá» bà vì việc trả thù cho nhà há» Tra mà gây nên cuá»™c thiên hạ đại loạn thì việc bảo vệ cho dòng dõi há» Tra chẳng có chi quái lạ. Nhưng chà ng muốn chứng minh thân thế cá»§a mụ để xác định những Ä‘iá»u đã phá»ng Ä‘oán, chà ng phải tìm cách dò la. Bùi phu nhân nói:
- Khó mà trách được ngươi không tin ta, vì ta là ngưá»i trong bảy môn phái lá»›n. Có đúng thế không? A Liệt đáp:
- Äúng thì đúng rồi. Nhưng phu nhân nói câu nà y cÅ©ng như là chưa nói gì. Bùi phu nhân nói:
- Nếu ta biết trước lai lịch cá»§a ngươi thì hay lắm. Äiểm nà y rất quan trá»ng cho ngươi. A Liệt nói:
- Äến bây giá» tại hạ vẫn chưa tin được phu nhân. Bùi phu nhân nói:
- Cái đó không cần. Ta có cách chứng minh, nhưng trước hết ta hãy nói cho ngươi hay má»™t Ä‘iá»u trá»ng yếu là pho Hóa huyết chân kinh được giấu trong Phân quang kiếm. Bùi phu nhân nói huỵch toẹt Ä‘iá»u bà máºt nà y ra khiến cho A Liệt dù chẳng muốn tin cÅ©ng không được. Mụ lại há»i:
- Bây giỠđến lượt ngươi chứng minh thân thế vì ngươi tá»± nháºn là con trai cá»§a Tra Nhược Vân, váºy dÄ© nhiên ngươi không còn e ngại gì nữa, phải không? A Liệt đáp:
- Phải rồi! Tuy tại hạ chưa tin là phu nhân có chịu buông tha hay không, nhưng tại hạ cứ chứng minh mình là ngưá»i Tra gia cÅ©ng chẳng há» chi. Phu nhân để tại hạ ngẫm nghÄ© má»™t chút. Chà ng cảm thấy việc chứng minh không phải dá»… dà ng, trừ phi Lương Trung SÆ¡n còn có biện pháp nà o khác. NghÄ© tá»›i Lương Trung SÆ¡n, láºp tức chà ng tìm ra được kế hoạch liá»n há»i :
- Có phải phu nhân dã biết trước là tại hạ do đưá»ng hầm nà y Ä‘i ra ? Bùi phu nhân đáp :
- Cái đó đã hẳn. Không thì sao ta lại chỠở đây ? A Liệt nói :
- Cái đó đủ chứng minh thân pháºn tại hạ rồi. Nếu tại hạ không phải là ngưá»i há» Tra thì sao lại biết đưá»ng thông lá»™ nà y ? Những nhà cá»a ở đây nguyên là sản nghiệp cá»§a tiên phụ. Bùi phu nhân há»i :
- Có khi ngươi ngẫu nhiên phát giác ra Ä‘iá»u đó thì sao ? Lương Trung SÆ¡n Ä‘ang đứng sau A Liệt tiến lên nói :
- Phu nhân lầm rồi ! ChÃnh lão nô đã bảo y. Bùi phu nhân định thần ngắm nghÃa Lương Trung SÆ¡n rồi lạnh lùng nói :
- Ta nghe khẩu âm ngươi quen quá.. À, ta nhớ ra rồi. Ngươi là A Khôn. Lương Trung Sơn nói :
- Vân cô nương còn nhá»› được tên lão nô thì lão nô cÅ©ng xác định phu nhân là Vân cô nương rồi. Lúc trước lão nô e mình tuổi già mắt kém nháºn lầm ngưá»i. Hai ngưá»i nói rõ sá»± tình. Bùi phu nhân đúng là tình nhân cá»§a Tra Nhược Vân ngà y trước không còn nghi ngá» gì nữa. Bùi phu nhân không rảnh để há»i thêm. Mụ nói ngay :
- Chúng ta hãy lánh xa thêm má»™t chút để khá»i bị bá»n há» ngó thấy. Mụ xoay mình và o ngõ hẻm Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Chẳng bao lâu ba ngưá»i đã và o trong căn phòng má»™t tòa nhà lá»›n. Trong phòng đèn lá»a sáng trưng lại có trà thÆ¡m bốc hÆ¡i nghi ngút. Bùi phu nhân ngắm A Liệt dưới ánh đèn sáng, cất giá»ng ôn nhu nói :
- Bây giỠta coi lại, quả nhiên ngươi giống Tra Nhược Vân. Lương Trung Sơn nói :
- Thiếu gia đây đúng là Tra công tá». Lão nô đã vâng mệnh săn sóc chà ng. Bùi phu nhân nói :
- Ngươi nói váºy thì ta chẳng thể không tin được. Hỡi Æ¡i ! Äáng tiếc là ta chẳng sinh dưỡng, không thì cÅ©ng có con đại khái lá»›n bằng A liệt rồi. Lương Trung SÆ¡n nói :
- TÃnh thá»i gian Vân cô nương hồi ấy mà sinh con thì bây giá» cÅ©ng có má»™t cáºu , tuổi, nghÄ©a là xuýt xoát vá»›i niên canh cá»§a công tá». Bùi phu nhân nói :
- Äến nay ta má»›i tìm cách trả thù cho Nhược Vân kể ra hÆ¡i cháºm mất rồi phải không? À quên ! Tên ngươi là gì? A Liệt đáp :
- Tại hạ là Phi Khanh, và há» Tra đổi là m há» Bạch. Bùi phu nhân nói : Nghe nói ngươi có bản lãnh Ä‘ao thương chém không và o. Nếu ngươi lấy được Hóa Huyết chân kinh và o tay thì có thể báo thù rá»a háºn má»™t cách dá»… dà ng. DÄ© nhiên ta giúp ngươi má»™t tay. A Liệt đáp :
- Việc trả thù thong thả rồi hãy tÃnh. Tại hạ không nhịn được phải nói rõ là thá»§ Ä‘oạn cá»§a phu nhân rất tà n độc. Biết bao nhiêu ngưá»i không liên quan đến võ lâm cÅ©ng bị phu nhân giết chết, tá»· như ngưá»i đà n bà bệnh hoạn ở phá»§ Khai Phong nà y. Chà ng nói tá»›i đây trái tim cà ng Ä‘áºp mạnh lòng đã khẩn trương vô cùng vì câu phúc đáp tức là lá»i tuyên bố mụ đã giết mẫu thân chà ng. Lương Trung SÆ¡n dÄ© nhiên hiểu ý A Liệt cÅ©ng lá»™ vẻ hoang mang.
Nên biết lão là thá»§ hạ tâm phúc cá»§a Tra đại công tá» Tra Nhược Vân. Cuá»™c giao thiệp cá»§a chá»§ vá»›i đà n bà con gái Ä‘á»u do lão môi giá»›i, nên lão biết Bùi phu nhân. Lão ở vá»›i mẹ con A Liệt lâu ngà y, dÄ© nhiên có ý thân vá» hai ngưá»i nà y. Nếu Bùi phu nhân mà hạ độc thá»§ giết mẫu thân chà ng thì lão cÅ©ng phải báo thù cho bà không còn nghÄ© ngợi gì nữa. Nhưng ná»™i vụ chưa rõ rà ng mà Tra Nhược Vân lại chết rồi, Lương Trung SÆ¡n đối vá»›i bá»n tình nhân cá»§a chá»§ cÅ©, bất giác lão sinh lòng tưởng nhá»› ngưá»i xưa. Vì váºy lão rất hy vá»ng hung thá»§ không phải là Bùi phu nhân, để khá»i sa và o hoà n cảnh Ä‘au khổ đáng sợ. A Liệt và Lương Trung SÆ¡n nhìn chằm chặp và o ngưá»i đà n bà xinh đẹp. Dưới ánh sáng đèn huyá»n ảo, mụ tá» ra con ngưá»i đưá»ng hoà ng bệ vệ có tư cách cao quÃ. Bùi phu nhân tá»±a hồ nghÄ© không ra báºt lên tiếng “Ô hay†rồi nhÃu cặp lông mà y thá»§ng thẳng há»i :
- Có phải ngươi nói ngưá»i đà n bà nằm giưá»ng bệnh đó không ? Y còn có má»™t thằng nhá». A Liệt cố gắng khôi phục lại bình tÄ©nh, giả vá» như không để ý gì, đáp :
- Há phải chỉ má»™t mình bà ta mà còn mấy ngưá»i nữa. Sau khi phu nhân phát Huyết vÅ© thư há» bị giết cả nhà . Chẳng lẽ há» Ä‘á»u đáng chết ư ? Bùi phu nhân nói :
- Äó là tình trạng bất đắc **. Ngươi nên biết nếu ta để lại ngưá»i sống là khiến cho những tay cao thá»§ bảy môn phái lá»›n Ä‘iá»u tra ra được ngay, nên phải hạ sát há». A Liệt há»i :
- Äã thế thì sao phu nhân không giết ngưá»i đà n bà bịnh hoạn và thằng nhỠđó trước Ä‘i? Bùi phu nhân đáp:
- Cái đó kể ra cÅ©ng lạ. Lúc ấy ta thấy thằng nhá» kia có khà khái hÆ¡n ngưá»i mà lại là đứa con chất phác, hiếu thảo. Thanh âm mụ biến thà nh ôn hòa, hiển nhiên mụ đã nổi lòng cảm động. A Liệt không khá»i ngây ngưá»i ra. Chà ng chẳng thể nà o ngỠđược ngưá»i đà n bà xinh đẹp đã có lòng trắc ẩn đối vá»›i chà ng ngay từ ngà y ấy. Cái đó tháºt khiến chà ng cảm kÃch vô cùng ! Nhưng trưá»ng hợp nà y cà ng khiến chà ng khó xá» vì láºp trưá»ng cá»§a Bùi phu nhân là phải giết hết những ngưá»i có mặt tại trưá»ng mà động cÆ¡ thúc đẩy lại là việc báo thù cho thân phụ chà ng thì chà ng trách mụ thế nà o được. Lại nghe Bùi phu nhân nói:
- Lạ thiệt ! Lúc ta thấy thằng nhá» và gương mặt xinh đẹp cá»§a ngưá»i đà n bà bệnh hoạn đột nhiên lại nghÄ© tá»›i Tra Nhược Vân rồi trong lòng không nỡ hạ thá»§. Lương Trung SÆ¡n ngạc nhiên giả vá» há»i :
- Mẹ con ngưá»i đà n bà đó có mối liên quan gì vá»›i Thái gia? Bùi phu nhân đáp :
- Mặt mÅ©i thằng nhỠđó rất giống Nhược Vân. DÄ© nhiên cái đó không đủ căn cứ, nhưng Ä‘iểm nà y khiến ta liên tưởng đến ngưá»i đà n bà bệnh hoạn có khi cÅ©ng là kẻ luyến ái Tra Nhược Vân. Bá»—ng mụ mỉm cưá»i há»i A Liệt :
- Ngươi có biết phụ thân ngươi là con ngưá»i rất phong tình? Không có ngưá»i đà n bà nà o trong thiên hạ má»™t mình chiếm được y. A Liệt gáºt đầu đáp :
- Tại hạ cÅ©ng nghe nói váºy. A Liệt cảm thấy giá»ng nói cùng vẻ mặt Bùi phu nhân đối vá»›i chà ng chẳng khác gì mẹ đối vá»›i con, khiến chà ng cà ng áy náy. Bùi phu nhân lại nói :
- Nhưng sau cùng y cÅ©ng chuốc lấy tai há»a. Mụ thở dà i nói tiếp :
- Y kết mối thâm cừu vá» nữ sắc vá»›i các môn phái. Cổ nhân có câu: “Thù giết cha không qua bạn Ä‘oạt vợ.†Ngươi coi đó thì biết giết cha và đoạt vợ ngưá»i Ä‘á»u gây tá» thù. Cái tai há»a háo sắc nghiêm trá»ng là thế đó. A Liệt không hiểu mụ nói những câu nà y có dụng ý gì, chà ng cÅ©ng không biết tá» thái độ thế nà o cho phải, chỉ gáºt đầu lia lịa. Bùi phu nhân lại nói :
- Ngươi bảnh trai chẳng kém gì Nhược vân, chớ có là m như y. A Liệt lắc đầu đáp :
- Tại hạ không thế đâu. Bùi phu nhân nói :
- Theo chá»— ta biết thì ngươi cÅ©ng đã mắc và o ba cô gái. Má»™t là Lục phu nhân, nhưng thị đã đắm ngá»c chìm hương. Hai là Phùng Thúy Lam, ba là Âu Dương Tinh. Ngoà i ra ta còn nghe nói cả mụ yêu cÆ¡ Liá»…u Phiêu Hương ở Cá»±c Lạc Giáo cÅ©ng do ngươi đưa Ä‘i chạy trốn.. Mụ ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Giả tá»· má»›i đây ngưá»i ta không báºn việc Ä‘iá»u tra thân thế ngươi thì Lục Minh VÅ© không dám nấn ná ở lại Khai Phong. A Liệt vá»™i há»i :
- Hôm ấy các vị tấn công và o hà nh cung của Lục Minh Vũ có gặp ai không ? Bùi phu nhân lắc đầu đáp :
- Không có đâu. Giáo chá»§ Cá»±c Lạc Giáo là Lý Thiên Äông. Thá»±c lá»±c cá»§a hai bên tương đương như nhau. Sau khi chiến đấu hồi lâu, Lý Thiên Äông bị bá»n ta bức bách phải cởi tấm sa che mặt, nhưng hắn không phải là Lục Minh VÅ©.
A Liệt nói :
- Thế là hắn còn đeo bộ mặt giả nữa. Bùi phu nhân đáp :
- Má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u biết váºy, nhưng xem chừng đánh không thắng nổi hắn nên cÅ©ng giả vá» tin là sá»± thá»±c để mượn cá»› rút lui. Lần sau nhất định còn những tay cao thá»§ kiệt xuất ở các phái đối phó vá»›i hắn. Từ nãy tá»›i giá», việc Bùi phu nhân có phải là hung thá»§ hạ sát mẫu thân A Liệt hay không vẫn chưa minh xác rõ rệt. Bùi phu nhân lại nói :
- Ta rất mừng là Tra Nhược Vân còn có ngưá»i thừa kế và quyết định dùng toà n lá»±c giúp ngươi luyện thà nh võ công cá»§a Hóa Huyết Môn để khôi pnục lại thanh danh cho nhà há» Tra. Lương Trung SÆ¡n xen và o :
- Lão nô Ä‘ang lo vá» việc dó. Bùi phu nhân nói : - Không cần đâu ! Ta đã có cách. Các ngưá»i nên biết bước đầu là phải lấy cuốn bà lục vá» chuyên tâm há»c táºp. A Liệt có đủ tư chất để thà nh tá»±u má»™t cách rá»±c rỡ. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Nhưng thiếu gia đã uống linh dược lại luyện má»™t thứ ná»™i công thượng thặng khác rồi. Bùi phu nhân cưá»i nói :
- Sau khi Ä‘iá»u tra, ta đã biết những kỳ tÃch mà gã được gặp và hiểu rằng nhỠđó gã má»›i có bản lÄ©nh kinh ngưá»i. Hiện giá» chẳng những ta, mà những tay cao thá»§ các phái cÅ©ng thông hiểu Ä‘iá»u đó, nên A Liệt ở và o tình trạng rất nguy hiểm. Mụ dừng lại má»™t chút rồi nói tiếp :
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết A Liệt đã gặp được kỳ ngá»™ rồi thoát thai hoán cốt mà không thuá»™c vá» võ công cá»§a Hóa Huyết Môn nên ngưá»i gã Ä‘ao thương chém không và o. Bá»n há» còn Ä‘iá»u tra ra được A Liệt không hiểu chiêu thức võ công, chỉ giá»i chịu đựng và liá»u mạng. Há» cho rằng gã không thi triển lá»™ Hóa Huyết thần công hoặc vì luyện chưa thà nh hoặc vì lá»™ số bất đồng không thể luyện được. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Những lá»i phân tÃch như váºy tháºt đã rõ rà ng! Bùi phu nhân nói :
- Còn nữa. Những ngưá»i đã luyện võ công đến trình độ như chúng ta ai cÅ©ng tin rằng võ công cá»§a các gia phái Ä‘á»u có mạch lạc riêng biệt trước sau phải ăn khá»›p. Tá»· như môn võ công nà y phải chiêu thức đó má»›i phối hợp được và phát huy lá»±c lượng đến tá»™t độ. Vì thế mà A Liệt đã luyện má»™t môn ná»™i công khác không thể luyện kỳ công cá»§a Hóa Huyết Môn đến chá»— thà nh tá»±u tối cao. A Liệt chăm chú nghe lá»i mụ lẩm nhẩm gáºt đầu. Mụ lại nói:
- Công phu cá»§a Hóa Huyết Môn chẳng có chá»— nà o luyện được toà n thân Ä‘ao thương chém không và o, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘oán đây là má»™t loại khà công khác. Nếu quả đó là khà công thì ngưá»i ta sẽ có cách đối phó. Vì trước kia há» chưa hay nên không kịp trở tay. A Liệt nói :
- Hiện giá» bá»n há» hiểu rồi là có cách đối phó được phải không? Phu nhân đáp :
- Äúng thế. Vì váºy mà ngươi lâm và o tình trạng rất nguy hiểm, không thể đụng đầu vá»›i hỠđược, trừ phi ngươi đã luyện được kỳ công cá»§a Hóa Huyết Môn. A Liệt nghe mụ nói có chá»— mâu thuẫn liá»n há»i :
- Võ công tâm pháp cá»§a các nhà các phái đã có chá»— quan hệ không tách rá»i thì tại hạ còn luyện Hóa Huyết thần công thế nà o được? Lương Trung SÆ¡n buồn rầu nói :
- Äúng thế! Lão nô Ä‘ang lo vá» vụ nà y. Bùi phu nhân nói:
- Äó chẳng qua là các ngươi biết má»™t lại chưa biết hai. Sá»± thá»±c trong vÅ© trụ không việc gì có tuyệt đối tÃnh. Nói má»™t cách khác tức là chẳng có việc gì không là m được mà chỉ có ngưá»i là m được hay không mà thôi. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Äây là vấn đỠrất hoang mang. Lão nô muốn biết thiếu gia có là m được hay không. Bùi phu nhân đáp :
- DÄ© nhiên có thể là m được. A Liệt há»i :
- Phu nhân để tại hạ tự nghĩ lấy nên chăng? Bùi phu nhân đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm! Nhưng nhất định ngươi sẽ uổng má»™t phen tâm lá»±c. A Liệt nghÄ© bụng :
- Bây giá» ta đã có cảm giác không nỡ hạ thá»§ giết mụ, nếu được mụ chỉ Ä‘iểm giúp cho luyện thà nh võ công là lại chịu thêm má»™t công Æ¡n nữa. Chi bằng không nghe thá»§ pháp cá»§a mụ hay hÆ¡n. Äối vá»›i sá»± kiện nà y, A Liệt cần há»i cho biết rõ ngay để kết thúc. Bất luáºn kết quả hay hay dở. Trong lòng nghÄ© váºy, mắt chà ng chiếu ra những tia sáng kiên quyết. Lương Trung SÆ¡n vừa trông đã biết ngay, lão hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khÃ. Bùi phu nhân kinh ngạc nói :
- Sao ngươi lại thở dà i? Lương Trung SÆ¡n đáp bằng má»™t giá»ng trầm trá»ng :
- Lão nô bấy nhiêu tuổi đầu đã được coi việc Ä‘á»i quả nhiên rồi thỉnh thoảng bất giác lại thở dà i thà nh thói quen. Bùi phu nhân cưá»i nói :
- Té ra là thế ! A Liệt bỗng la lên một tiếng :
- Bùi phu nhân! Thanh âm cá»±c kỳ lạnh lẽo chói tai. Bùi phu nhân chau mà y há»i :
- Chuyện gì váºy? A Liệt há»i :
- Mấy bữa trước ở Chu Tiên Trấn, phu nhân đã là m má»™t việc không giữ phụ đạo. Bùi phu nhân ngạc nhiên. Cả Lương Trung SÆ¡n cÅ©ng thần ngưá»i ra. A Liệt mặt lạnh như băng, mục quang sắc bén nhìn đối phương chằm chặp há»i :
- Phu nhân không dám trả lá»i ư ? Ngưá»i đà n ông kia là ai ? Bùi phu nhân bình tÄ©nh lại đáp :
- Nếu ngươi đã biết việc nà y tất hiểu ngưá»i đó là ai? Câu nói cá»§a mụ ám thị phá»§ nháºn việc mụ không giữ phụ đạo.
|

28-12-2008, 01:57 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 66 Có Quá»· Hồn Là Chuyện Äáng Mừng
Lương Trung Sơn vội nói:
- Phải rồi! Thiếu gia có biết tháºt không? A Liệt lạnh lùng đáp:
- DÄ© nhiên tại hạ biết rõ, chẳng những biết ngưá»i, mà còn biết rõ thá»i gian cùng địa Ä‘iểm. Bùi phu nhân mạnh dạn giục:
- Váºy ngươi thá» nói ta nghe. Mụ còn hy vá»ng là A Liệt chỉ hăm dá»a để mụ thú thá»±c ra. A Liệt cất giá»ng lạnh như băng nói:
- Ngưá»i đó là Lục nhất Biá»u. Tại hạ nói có đúng không? Lương Trung SÆ¡n kinh ngạc la lên:
- Lục nhất Biá»u ư? Lão ta là ngưá»i có thanh danh tốt đẹp kia mà ? Bùi phu nhân trợn mắt lên há»i:
- Chẳng lẽ thanh danh ta không tốt đẹp chăng? Lương Trung Sơn thở dà i đáp:
- Lão nô tuyệt không có ý nghÄ© như váºy. A Liệt nói:
- Ở Ä‘á»i chẳng thiếu gì kẻ lừa bịp. Lục phu nhân! Không chừng tại hạ phải giết phu nhân. Bùi phu nhân nháºn thấy hà nh động bất chÃnh đã bại lá»™, không muốn phá»§ nháºn nữa, chỉ há»i:
- Liệu ngươi có là m được không? A Liệt đáp: - Tại hạ đã nói trên Ä‘á»i nà y chẳng có việc gì tuyệt đối không là m được. Bùi phu nhân lá»™ vẻ cảnh giác nói:
- Ta khuyên ngươi nên nghĩ kỹ một chút. Nếu để xảy ra cuộc tỷ đấu, e rằng ta không nương tay được. Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Huống chi ngươi còn cần đến ta chỉ Ä‘iểm thì má»›i có thể luyện võ công cá»§a Hóa huyết môn cho đến chá»— thà nh tá»±u được. Chẳng lẽ ngươi không muốn há»c ư? A Liệt gáºt đầu đáp:
- Tại hạ không há»c đâu. Nếu tại hạ yêu cầu phu nhân giúp đỡ thì báºc đại trượng phu phải nghÄ© đến Ä‘iá»u ân oán phân minh. Tại hạ cầu phu nhân giúp đỡ thì còn nghÄ© đến việc giết phu nhân thế nà o được? Bùi phu nhân nói: - Câu nói cá»§a ngươi tháºt là đáng kÃnh. Äáng tiếc ngươi chẳng biết trá»ng khinh, không phân lợi hại. A Liệt lạnh lùng nói:
- Trước khi chúng ta động thá»§ thì còn đất nói chuyện vá»›i nhau. Tại hạ muốn há»i phu nhân má»™t câu, chẳng hiểu phu nhân có chịu trả lá»i không? Bùi phu nhân há»i lại:
- Äiá»u gì? A Liệt nói:
- Äiá»u nà y e rằng phu nhân không chịu nói tháºt. Bùi phu nhân há»i:
- Váºy ngươi có cần biết không? A Liệt đáp:
- DÄ© nhiên tại hạ muốn biết lắm. Chà ng đứng lên vói lấy ngá»n đèn dầu xuống nói tiếp:
- Äèn tối quá tại hạ không nhìn rõ diện mạo phu nhân. Lúc A Liệt nói câu nà y đã khêu đèn cho sáng tá». Chà ng đặt lại cái đèn như cÅ©, quay sang nhìn phu nhân há»i:
- Bùi phu nhân! Xin há»i phu nhân: Từ ngà y phu nhân thi triển Huyết vÅ© thần công đến nay đã giết chết bao nhiêu ngưá»i?
Bùi phu nhân ngấm ngầm xem xét mau lẹ ý tứ cá»§a câu há»i nà y rồi đáp:
- Giả tá»· ngươi là con trai Tra Nhược Vân thì ta có giết đến ngà n ngưá»i cÅ©ng chẳng can chi. Bằng không phải là ngưá»i nhà há» Tra thì má»›i thắc mắc vá» vụ nà y.. Mụ cưá»i lạt nói tiếp:
- Nhất là nếu ngươi có liên can đến những kẻ bị giết lại cà ng để tâm. Ta nói có đúng không? Lương Trung Sơn đáp:
- Phu nhân nói váºy là phải, nhưng thiếu gia đúng là huyết nhục cá»§a Tra đại gia, tuyệt không có Ä‘iá»u gì giả trá. A Liệt há»i:
- Bùi phu nhân! Nếu chúng ta không tránh được cuá»™c quyết đấu sinh tá» thì tại hạ có phải là ngưá»i nhà há» Tra hay không cÅ©ng chẳng quan hệ gì. Váºy mà phu nhân không chịu trả lá»i tại hạ câu trả lá»i đó ư? Bùi phu nhân nghe chà ng nói có lý liá»n đáp:
- Ta đã giết hÆ¡n hai chục ngưá»i. A Liệt há»i:
- Phu nhân cho số mục Ä‘Ãch xác được không? Bùi phu nhân đáp:
- Cả thảy ngưá»i. A Liệt cưá»i liá»n bám chặt lấy há»i vặn thêm. Chà ng dùng phương pháp quanh co, dương đông kÃch tây để Ä‘iá»u tra cho biết rõ có phải chÃnh mụ đã hạ sát mẫu thân chà ng. Nếu chà ng há»i ngay mụ có hạ sát má»™t ngưá»i đà n bà mắc bệnh ở phá»§ Khai phong, chắc mụ phát giác ra Ä‘iá»u khác lạ và chưa chắc mụ đã chịu nói tháºt. Chà ng liá»n há»i trước số ngưá»i bị giết ở núi Nga Mi rồi má»›i chuyển tá»›i phá»§ Khai phong. Chà ng được Bùi phu nhân cho hay ở nÆ¡i đây mụ có giết má»™t ngưá»i. A Liệt tưởng trái tim chìm xuống, vì chà ng biết mụ đúng là hung thá»§ rồi. Chà ng muốn tìm ra sá»± thá»±c bằng cách Ä‘iá»u tra số ngưá»i bị hại. Chà ng tổng cá»™ng nhân số các nÆ¡i quả đúng ngưá»i. DÄ© nhiên Lương Trung SÆ¡n đã hiểu ý chà ng. Nhưng lão vẫn lo âu chưa chắc chà ng có thể nắm vững giết được Bùi phu nhân là tay cao thá»§ hạng nhất hay không. Tuy lão không muốn xảy chuyện trong má»™t phe tà n sát lẫn nhau, nhưng cÅ©ng không thể trách A Liệt vì chà ng ở và o tình trạng phải báo thù. Mặt khác lão lại biết Bùi phu nhân đã Ä‘i tư thông vá»›i kẻ khác khiến lão không khá»i bất bình thay cho chá»§ nhân. Vì thế mà lão nảy lòng thù nghịch vá»›i mụ. Có Ä‘iá»u Lương Trung SÆ¡n vẫn chưa hiểu A Liệt muốn lợi dụng vụ nà y để nổi lòng phẫn ná»™, không thì chà ng chẳng thể hạ độc thá»§ được. Bùi phu nhân há»i má»™t câu tối háºu:
- Ngươi đã thá»a mãn vá» những lá»i phúc đáp cá»§a ta chưa? A Liệt đáp:
- Tại hạ thá»a mãn rồi. Äoạn chà ng buông tiếng thở dà i, cất tiếng trầm trá»ng ra chiá»u băn khoăn nói:
- Tại hạ phải giết phu nhân mất rồi. Xin phu nhân lượng thứ cho. Bùi phu nhân ngạc nhiên chăm chú nhìn chà ng. Äá»™t nhiên mụ nhá»› lại thanh âm cá»§a A Liệt, bất giác mụ chau mà y, vì mụ liên tưởng đến tình trạng lúc chia tay cùng Tra Nhược Vân. Sau mụ lắc đầu nói:
- Con ngưá»i tháºt lắm chuyện kỳ! Muốn nói rõ mà không nói ra được. Ngươi cứ động thá»§ Ä‘i, nhưng ta chẳng thể không kháng cá»±. A Liệt nói:
- DÄ© nhiên là thế. Có ai lại bó tay đợi chết bao giá». Chà ng tiến thêm má»™t bước vá» phÃa Bùi phu nhân, thá»§ thế chuẩn bị tấn công. Bùi phu nhân cÅ©ng đứng phắt dáºy, tay nắm cây ngân câu. Nhưng đột nhiên mụ mặt mà y thất sắc, lùi lại má»™t bước. A Liệt trầm giá»ng nói:
- Phu nhân bất tất phải lấy là m lạ. Tại hạ thông hiểu tÃnh chất hoa cá» trong thiên hạ. Vừa rồi tại hạ khêu bấc đèn đã ngấm ngầm bá» má»™t chút thuốc bá»™t và o. Phu nhân ngá»i phải thà nh ra khà lá»±c giảm Ä‘i rất nhiá»u. Bùi phu nhân váºn công đỠkhà lá»™ ra ngoà i mặt. Lương Trung SÆ¡n đứng bên bây giá» má»›i tỉnh ngá»™. Lão ngấm ngầm đỠtụ ná»™i lá»±c liá»n phát giác chân khà bế tắc. A Liệt nhảy xổ lại vung chưởng đánh tá»›i là m rá»›t cây ngân câu trong tay Bùi phu nhân xuống đất. Chà ng đưa tay kia ra chụp cổ tay mụ khẽ vặn má»™t cái xoay ra sau lưng rồi mụ không nhúc nhÃch được nữa. Bùi phu nhân rên lên má»™t tiếng, để mặc cho A Liệt muốn là m gì thì là m. A Liệt kiếm má»™t sợi dây vừa bá»n vừa dai cá»™t hai tay mụ ra sau lưng rồi cá»™t cả hai chân mụ nữa. Chà ng quay lại ngó thấy Lương Trung SÆ¡n Ä‘ang nhắm mắt Ä‘iá»u dưỡng liá»n nói:
- Lương đại thúc! Äại thúc chá» má»™t lúc là sức lá»±c sẽ khôi phục lại như thưá»ng. Lương Trung SÆ¡n mở bừng mắt ra thấy A Liệt đã đặt Bùi phu nhân lên giưá»ng. Mụ không dẫy dụa mà cÅ©ng không nói năng gì. Lương Trung SÆ¡n há»i:
- Thiếu gia! Thiếu gia định giết phu nhân bằng cách nà o? A Liệt đáp:
- Tại hạ dùng quyá»n cÅ©ng được mà bóp chết cÅ©ng được, nhưng những cái đó Ä‘á»u quá tà n nhẫn. Hỡi Æ¡i! Tại hạ không đủ tà n ác để hạ thá»§. Lương Trung SÆ¡n há»i:
- Váºy thiếu gia định tha cho phu nhân chăng? A Liệt lắc đầu đáp:
- Không phải đâu. Tại hạ muốn để phu nhân được toà n thây. Chúng ta cứ bá» Ä‘i, chẳng bao lâu phu nhân sẽ chết đói. Äoạn chà ng cất bước Ä‘i trước. Lương Trung SÆ¡n lúc ra cá»a còn ngoái lại ngó ngưá»i đà n bà nằm trên giưá»ng má»™t lần nữa thì thấy mụ trợn hai mắt lên nhìn lão. Lương Trung SÆ¡n nói:
- Vân cô nương! Giả tá»· cô nương ẩn tÃch sá»›m Ä‘i đừng tham luyến cõi giang hồ, thì tránh được mà n thảm kịch bữa nay. Bùi phu nhân chuyển động mục quang dưá»ng như để ngẫm nghÄ© câu nói cá»§a lão có ngụ ý gì. Äến lúc Lương Trung SÆ¡n trở gót khoa chân bước ra ngoà i mụ má»›i lên tiếng:
- Cục diện bữa nay chẳng có gì đáng sợ. Ta có thể lìa khá»i cõi Ä‘á»i không kèn không trống, trong lòng cÅ©ng chẳng Ä‘au khổ chút nà o. A Liệt và Lương Trung SÆ¡n Ä‘i má»™t quãng xa rồi má»›i dừng bước lại. A Liệt ngá»a mặt lên trông mấy chòm sao trên trá»i, ngÆ¡ ngẩn xuất thần. Lương Trung SÆ¡n an á»§i chà ng:
- Thiếu gia Æ¡i! Chúng ta cứ đến chá»— bảo khố thôi, bất tất phải nghÄ© tá»›i Bùi phu nhân là m gì nữa, vì tá»™i cá»§a bà đáng thế. A Liệt há»i:
- Lương đại thúc! Chắc đại thúc không nỡ giết Bùi phu nhân? Lương Trung SÆ¡n há»i lại:
- Chúng ta đã để phu nhân chết đói rồi còn gì nữa? A Liệt đáp:
- Äừng nói giỡn! Bản lÄ©nh Bùi phu nhân như váºy mà sợi dây gai kia cá»™t được bà chăng? Huống chi phu nhân còn có miệng, chẳng lẽ bà không biết kêu ngưá»i đến cứu? Trừ phi bà ta tá»± sát thì không kể. Lương Trung SÆ¡n nói:
- Thế ra thiếu gia đã biết là phu nhân không chết hay sao? A Liệt đáp:
- Cái đó đã hẳn. Vả lại nghe câu bà đối đáp vá»›i đại thúc thì bà ưng chịu từ đây vÄ©nh viá»…n không ló mặt ra ngoà i giang hồ nữa. Phải váºy không? Lương Trung SÆ¡n đáp:
- ChÃnh là thế đó. Nhưng lão nô có thể giải thÃch.. A Liệt gạt Ä‘i: Bất tất phải giải thÃch nữa. Chúng ta đến bảo khố để tìm Phân quang kiếm thôi. Hai ngưá»i Ä‘i trong bóng tối, xuyên qua nhiá»u đưá»ng phố đến má»™t nÆ¡i, chung quanh toà n là ngõ hẻm, nhà cá»a tồi tà n. Hiển nhiên là má»™t khu quần tụ những dân nghèo. Äá»™t nhiên A Liệt trầm giá»ng há»i:
- Lương đại thúc! Äại thúc dẫn tại hạ Ä‘i đâu váºy? Lương Trung SÆ¡n đáp:
- Äến bảo khố. A Liệt há»i:
- PhÃa trước phải chăng là nhà ta? Lương Trung SÆ¡n đáp:
- Äúng rồi! Nhưng chúng ta chỉ Ä‘i qua mà thôi. Khi hai ngưá»i Ä‘i qua căn nhà , A Liệt không nhịn được dừng bước lại, giương to cặp mắt nhìn nhà cá»a đầy bụi bặm cùng mạng nhện. Bao nhiêu ký ức nổi lên trong đầu óc chà ng. Mấy tháng nay chà ng đã gặp bao nhiêu chuyện, ngưá»i chà ng cÅ©ng biến đổi rất nhiá»u. DÄ© nhiên Ä‘iá»u đáng bi thảm nhất là chuyến nà y chà ng trở vá» chốn cÅ© từ mẫu đã khuất bóng, vÄ©nh viá»…n không được thấy âm dung. Hai hà ng châu lệ chà ng tuôn ra xối xả. Trong gian phòng nà y chà ng đã được hưởng bao nhiêu lòng từ bi, được nghe bao nhiêu lá»i dạy dá»— cá»§a ngưá»i mẹ hiá»n mà nay Ä‘á»u biến thà nh mây khói, chỉ còn lại căn phòng tịch mịch. Lương Trung SÆ¡n dịu dà ng thúc giục:
- Thiếu gia Æ¡i! Chúng ta Ä‘i thôi. A Liệt áºm ừ nhưng không cất bước. Lương Trung SÆ¡n lại nói:
- Chá» lát nữa má»i việc Ä‘á»u ổn thá»a, chúng ta sẽ lại đây đà ng hoà ng để chỉnh lý những di váºt cá»§a chá»§ mẫu. Thế má»›i là biện pháp ká»· niệm bà . A Liệt cÅ©ng biết hiện giá» không nên trùng trình. Chà ng đà nh thu mối bi ai, giÆ¡ tay lên gạt lệ rồi trở gót bước Ä‘i. Lương Trung SÆ¡n Ä‘i trước dẫn đưá»ng, lão chạy cà ng nhanh hÆ¡n. Chá»›p mắt đã đến phÃa trước má»™t tòa nhà cao lá»›n ở phÃa bắc thà nh. Hai ngưá»i quanh ra đằng sau đảo mắt nhìn và o phÃa trong tưá»ng thấy tòa lầu hai tầng bằng đá xếp lên. Lương Trung SÆ¡n nói:
- Thiếu gia! Äây là nhà cá»§a ngoại tổ thiếu gia. A Liệt ngạc nhiên há»i:
- Gia mẫu không phải xuất thân từ một nhà nghèo hèn ư? Lương Trung Sơn đáp:
- Không phải. Sau khi bà mang thai má»›i bị Ä‘uổi Ä‘i. Lão nô vâng lệnh giả là m trượng phu cá»§a chá»§ mẫu để dá»… bá» che tai mắt hà ng xóm. A Liệt há»i:
- Tại sao lại không tìm một căn nhà tốt hơn? Lương Trung Sơn đáp:
- Chá»§ mẫu không muốn rá»i xa nhà quá.. Lão ngừng má»™t chút rồi tiếp:
- Khi ấy chưa kịp bà n định ổn thá»a thì trong nhà đã phát sinh đại há»a, nên lão nô giả trang là m nhà bần há»™ để địch nhân không nghÄ© là ngưá»i cá»§a Tra gia. Do đó mà chìm đắm và o cảnh nghèo túng. A Liệt không nói gì. Lương Trung SÆ¡n lại tiếp:
- Thá»±c ra lão nô đã lầm to. Giả tá»· khi ấy mà không sợ chết thì đã truyá»n Hóa huyết thần công cho thiếu gia rồi. Hỡi Æ¡i.. A Liệt gạt Ä‘i:
- Chuyện đã qua còn nhắc tới là m chi? Chúng ta và o đi thôi. Lương Trung Sơn nói:
- Tòa thạch lâu nà y nguyên là khuê phòng cá»§a chá»§ mẫu, nên chá»§ nhân ngà y trước láºp ra má»™t cái kho nho nhá». Ban đầu tưởng để là m chá»— chÆ¡i đùa nhưng sau lại dùng là m nÆ¡i cất bảo váºt. A Liệt há»i:
- Chúng ta tiến và o liệu có ngưá»i phát giác không? Äây đã là nhà cá»§a ngoại tổ, dÄ© nhiên ta chẳng thể sát hại ngưá»i trong nhà được. Có đúng thế không? Lương Trung SÆ¡n đáp:
- Thiếu gia cứ yên tâm. Lão nô đã nghÄ© cách rồi. Những năm trước cứ cách mấy ngà y lão nô lại nhân đêm tối lẻn và o đây hà lá»™ng quá»· thần khiến cho không ai dám ở trong phòng nà y. Hai ngưá»i vượt tưá»ng nhảy và o, chạy đến bên thạch lâu, ngá»ng đầu lên nhìn thì thấy vẫn tồi tà n như cÅ©, đủ biết nhà bá» lâu ngà y không ai sá»a sang quét tước và dÄ© nhiên không có ngưá»i ở. Lương Trung SÆ¡n nói:
- Hay lắm! Äến nay vẫn chưa có ngưá»i dám trú ngụ. Cá»a dưới lầu đóng kÃn, nhưng cá»a sổ mé hữu có lá»— hổng thò tay và o mở được. Trong cá»a sổ má»™t mà u tối Ä‘en, nhìn chẳng thấy váºt gì cả. A Liệt từ ngà y hãm thân và o chốn võ lâm đầy cừu háºn, đã từng xuất sinh nháºp tá» không biết sợ hãi là gì mà lúc nà y đột nhiên chà ng cảm thấy á»›n da gà . PhÃa trong cá»a sổ tối Ä‘en dưá»ng như có giấu Ä‘iá»u gì thần bà vô hạn, tưởng chừng có nhiá»u lá»±c lượng đỠkháng, khiến chà ng cảm thấy mình bất lá»±c. Lương Trung SÆ¡n đã nhảy lên thá»m. A Liệt hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khà nhất định không để ná»—i khá»§ng khiếp lá»™ ra ngoà i mặt, khiến Lương Trung SÆ¡n khá»i cho mình là hạng trẻ nÃt. Chà ng cÅ©ng nhảy lên theo. Lương Trung SÆ¡n dẫn A Liệt quanh ra má»™t bên. Bên nà y cÅ©ng có cá»a sổ. Lão mở ra nhảy và o. A Liệt đứng ngoà i ngó tình trạng bên trong. Mục lá»±c cá»§a chà ng rất tinh nhuệ. Chà ng lá» má» ngó thấy phÃa trong là má»™t thư phòng. Trong phòng chá»— nà o cÅ©ng đầy cát bụi và mà ng nhện, nhưng đồ váºt còn đủ cả. Má»™t cái tá»§ sách lá»›n, má»™t cái bà n bằng gá»— tỠđà n hiện ra trước mắt. Trên tưá»ng còn hai bức thư há»a đã rách nát. Ngoà i ra những đòn, những ghế vẫn y nguyên. Lương Trung SÆ¡n ở trong phòng quay ra chá» chà ng tiến và o. Äồng thá»i lão móc túi lấy má»™t thứ mồi lá»a đặc biệt để soi đêm tối. Mục lá»±c cá»§a lão không bằng A Liệt, nên ở trong phòng tối tăm cần nhỠánh lá»a soi sáng. A Liệt ôm bầu tâm sá»± trầm trá»ng nhảy và o. Lương Trung SÆ¡n khẽ nói:
- PhÃa sau thư phòng là gian nhà chứa đồ váºt. Lão vừa nói vừa chuẩn bị báºt lá»a lên. A Liệt ngăn lại, khẽ nói:
- Tại hạ nhìn rõ rồi. Äại thúc cứ Ä‘i theo là được. Chà ng tiến đến bên cá»a, rút then ra, đột nhiên phÃa ngoà i cá»a phát ra má»™t tiếng lách cách. A Liệt sợ quá tưởng chừng huyết dịch trong ngưá»i ngưng cả lại. Äầu óc chà ng không khá»i nghÄ© tá»›i ngoà i cá»a trong bóng tối có nhiá»u cảnh tượng đáng sợ. Lương Trung SÆ¡n khẽ nói:
- Sao? Then cá»a không kéo ra được ư? A Liệt nghe thanh âm cá»§a lão liá»n đáp:
- Bên ngoà i dưá»ng như có tiếng động. Lương Trung SÆ¡n há»i:
- Tháºt thế ư? Chúng ta thá» Ä‘iá»u tra xem. A Liệt muốn nói có lẽ là ma quá»·, nhưng chà ng không thốt lên lá»i. Chà ng mở cá»a ra thấy bên trong có lối Ä‘i đầy cát bụi. Bá»—ng chà ng ngá»i thấy mùi khê nồng nặc. Äây là mùi hôi hám cá»§a căn nhà bá» không lâu ngà y bốc lên. Nó cÅ©ng đủ khiến cho ngưá»i ta thêm sợ hãi. Ngoà i cá»a cà ng tối mù tối mịt, nhưng A Liệt vẫn ngó thấy má»™t dãy hà nh lang trống rá»—ng chẳng có váºt gì. Chà ng không thấy bóng ma quá»· gì hết, nên yên lòng lại rất nhiá»u. Chà ng nghiêng mình sang má»™t bên nói:
- Äại thúc Ä‘i trước Ä‘i. Lương Trung SÆ¡n nói:
- Tối quá! Lão nô nhìn không rõ cả thiếu gia. Lão khoa chân bước qua ngưỡng cá»a, đồng thá»i báºt lá»a lên. A Liệt dưá»ng như cÅ©ng bá»›t sợ, chà ng xoay tay đóng cá»a lại vì e có ngưá»i nhòm qua cá»a sổ để thấy ánh đèn lá»a. Bây giá» chà ng má»›i phát giác ra trên khung cá»a có má»™t trái cầu tròn bằng gá»—. Bên trái cầu là má»™t lá»— trống đủ cho trái cầu xoay chuyển. Chà ng má»›i tỉnh ngá»™ tiếng động phát ra là do trái cầu chuyển động. Chà ng hiểu then cà i cá»a trong thư phòng có liên quan đến trái cầu đó. Lúc trái cầu chuyển động cÅ©ng là m cho trái cầu xê xÃch phát ra tiếng động. Lương Trung SÆ¡n Ä‘i theo hà nh lang được mấy bước liá»n rẽ và o lối khác. Lão dừng lại trước má»™t khuôn cá»a gá»—. Lão giÆ¡ Ä‘uốc lên soi cÅ©ng thấy đầy bụi bặm và có khóa ngoà i. Cái khóa đã biến thà nh sắc Ä‘en. Vừa trông thấy cÅ©ng biết ngay là khóa han rỉ rồi, có tra chìa khóa và o cÅ©ng không mở được. A Liệt phát giác ra Lương Trung SÆ¡n Ä‘ang cẩn tháºn Ä‘iá»u tra khe cá»a từ trên xuống dưới. Trong lòng rất đỗi ngạc nhiên, chà ng há»i:
- Lương đại thúc! Äại thúc là m gì váºy? Lương Trung SÆ¡n vừa nắn cái khóa vừa đáp:
- Ngà y trước lão nô đã để lại ký hiệu. Bây giá» vẫn còn nguyên, tức là không ai mở khuôn cá»a nà y. “Rắc†má»™t tiếng vang lên! Lão đã bẻ gãy khóa. Tiếp theo cánh cá»a mở ra. Mùi hôi hám lại xông và o mÅ©i. Lương Trung SÆ¡n và A Liệt phải né tránh sang má»™t bên. Sau má»™t lúc, Lương Trung SÆ¡n nói:
- Lão nô và o trước mở cá»a sổ cho hả hÆ¡i. Lão tiến và o rất lẹ, tay cầm mồi lá»a soi cả gian nhà . Äây là má»™t gian phòng nhá» vuông vắn. Góc trên bức tưá»ng bên phải có má»™t cá»a sổ vuông chừng hai thước. Lương Trung SÆ¡n mở lẹ ra rồi lùi lại. Trong phòng toà n gác ván cây là m kệ. Trên kệ để đủ thứ: nà o chăn đệm, nà o giầy dép, nón áo. Lại còn má»™t Ãt giá» tre. A Liệt há»i:
- Lương đại thúc! Phải chăng đây là nÆ¡i cất giấu bảo váºt? Lương Trung SÆ¡n đáp:
- DÄ© nhiên không phải. Äây má»›i là cá»a và o. Dưới chân tá»§ áp tưá»ng có má»™t huyệt động nhá» bé. Chá»— đó cả chá»§ mẫu cÅ©ng không biết. A Liệt há»i:
- Nếu váºy.. chỉ có má»™t mình tiên phụ là biết thôi ư? Lương Trung SÆ¡n nói:
- Äã có má»™t hồi lão nhân gia tạm thá»i và o ẩn trong nhà nà y, đại khái không có chuyện gì. Lão nhân gia tra xét thấy không ai di chuyển cái tá»§ để mở đưá»ng hầm, rồi quyết định lợi dụng nÆ¡i đây là m chá»— để cất báu váºt. Không ngá» ngà y nay lại giúp cho thiếu gia được nhiá»u việc. Lúc nà y lão đã thấy mùi hôi hám trong phòng tiêu tan Ä‘i nhiá»u rồi. Lão vừa cất bước thì đột nhiên A Liệt ngăn lại. Lương Trung SÆ¡n cÅ©ng là ngưá»i cÆ¡ cảnh dị thưá»ng, láºp tức lão thổi tắt mồi lá»a, đứng dán ngưá»i và o tưá»ng. Lão biết rõ tai mắt cá»§a tiểu chá»§ nhân rất minh mẫn, đã đến báºc siêu phà m nháºp thánh. Lại nghe A Liệt khẽ hắng dặng má»™t tiếng, khẽ nói:
- Không có chuyện gì cả. Lương Trung Sơn nói:
- Trá»i Æ¡i! Lão nô lại tưởng có động, cần phải cảnh giác. A Liệt há»i:
- Tại hạ muốn há»i đại thúc trên Ä‘á»i có ma quá»· không? Lương Trung SÆ¡n lẳng lặng hồi lâu, cưá»i há»i lại:
- Lão nô không hiểu thiếu gia há»i câu nà y là m chi? Theo nháºn xét cá»§a lão nô thì trên Ä‘á»i không có ma quá»·, hay Ãt ra là lão nô chưa từng được gặp quá»· bao giá». A Liệt nói:
- Dưá»ng như đại thúc có ý tiếc rằng không được nhìn thấy ma quá»·, nhưng tại hạ lại cảm thấy yên tâm. Lương Trung SÆ¡n nói:
- Cái chết, sống cá»§a con ngưá»i là chuyện rất tầm thưá»ng. Äiá»u đáng thương là con ngưá»i sau khi chết rồi như khói tá»a mây bay, vÄ©nh viá»…n không còn vết tÃch gì. Cả những nhân váºt hồi sinh tiá»n gầm mây thét gió, hổ đấu rồng tranh, mà chết rồi không biết Ä‘i đâu. Nà o cÆ¡ mưu, nà o dÅ©ng cảm, nà o hứng thú nà o tà i há»c Ä‘á»u mất tÃch chẳng còn gì. Thiếu gia thá» nghÄ© coi nếu chết rồi còn hóa ra quá»· tồn tại thì đã không phải là tiêu diệt. A Liệt ngẩn ngưá»i ra đáp:
- Tại hạ chưa từng nghĩ tới điểm nà y. Lương Trung Sơn nói:
- Tuổi thiếu gia còn nhá», nên Ãt lưu tâm tá»›i chuyện đó. Còn lão nô lại nghÄ© rằng nếu con ngưá»i chết Ä‘i còn hồn ma thì lại là má»™t việc rất đáng an á»§i, vì chúng ta chết rồi được biến thà nh quá»· thì chẳng có gì đáng tiếc nữa. A Liệt ngắt lá»i:
- Tại hạ hiểu rồi. Äại thúc nói thế là nếu chúng ta có gặp quá»· lại thà nh má»™t Ä‘iá»u rất đáng mừng. Hỡi Æ¡i! Vừa rồi tại hạ tháºt đã sợ vỡ máºt. Lương Trung SÆ¡n lại thắp lá»a lên chạy và o trong phòng. Lão di chuyển cái tá»§ lá»›n để hở ra tấm ván gá»— dà i chừng sáu thước, rá»™ng ba thước. A Liệt nắm lấy vòng sắt trên ván kéo mạnh lên thì thấy bên dưới có để sẵn má»™t cái thang gá»— xem chừng đã hư nát. May ở chá»— chà ng không tÃnh lợi dụng cái thang nà y. Dưới hầm rá»™ng chừng trượng vuông. A Liệt tung mình nhảy xuống.Chà ng khẽ hÃt má»™t hÆ¡i thì phát giác ra không khà dưới nà y còn trong là nh hÆ¡n ở trên, đủ biết có chá»— thông gió.
|

28-12-2008, 02:05 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 67 Cao Thanh Vân Xuất Hiện Thình Lình
Trong góc nhà đặt má»™t cái ghế cao. Trên ghế đặt má»™t cây đèn nến sáp. Lương Trung SÆ¡n xuống hầm rồi quẹt lá»a thắp đèn lên. Trong hầm sáng tá» khiến cho vô số hà o quang lấp lánh vì có rất nhiá»u đồ đạc trang sức nạm ngá»c thạch treo trên tưá»ng. Ngoà i ra còn mấy chiếc ghế dà i, trên đặt rất nhiá»u đồ đạc. A Liệt bụng bảo dạ :
- Khi gia gia ta ẩn trong nà y chắc dùng những đồ nạm châu báu kia để là m trò tiêu khiển. Giả tá»· dưới hầm không đặt ống thông hÆ¡i thì nhất định lão gia không chịu nổi và dÄ© nhiên không Ä‘em dấu bảo váºt ở đây. Trên má»™t chiếc ghế thấp áp tưá»ng phÃa tả cÅ©ng bà y lắm đồ váºt, nhưng Ä‘á»u bá»c lại bằng bao vải và không có ánh hà o quang. A Liệt chú ý tìm kiếm thanh Phân quang kiếm, nên chà ng chẳng để ý gì đến những đồ trân bảo. Chà ng nhìn khắp nÆ¡i mà chẳng thấy Ä‘ao kiếm chi hết. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Thiếu gia ! Những váºt trên ghế kia Ä‘á»u là cá»§a báu trấn sÆ¡n mà những môn phái lá»›n rất thèm khát. Bây giá» A Liệt má»›i đảo mắt nhìn lại thấy Lương Trung SÆ¡n cúi lom khom trước ghế, cầm những váºt bá»c vải lên. Vẻ mặt nghiêm nghị lão tá»± nói má»™t mình:
- Äây chắc là ấn Bắc đẩu ngá»c tá»·. Lão vừa nói vừa mở bá»c ra thì quả nhiên thấy chiếc ấn lá»›n bằng miệng bát, trắng tinh, nhẵn bóng, không má»™t vết gợn: Quả là váºt báu hiếm có trên Ä‘á»i. Lương Trung SÆ¡n lại nói tiếp :
- Váºt báu nà y cá»§a bang Thất Tinh. Nghe nói bang chúa lúc láºp ra bang há»™i có khắc và o ấn “Bắc đẩu thất thức†là má»™t môn tuyệt há»c võ lâm ảo diệu vô cùng. A Liệt liá»n bước lại coi thấy má»™t mặt ấn có khắc tá»± tÃch và đồ hình. Lương Trung SÆ¡n cÅ©ng nhìn thấy rồi. Lão ngắm nghÃa má»™t lúc rồi nói :
- Nô tà i đã được nghe lão gia nhắc tá»›i vụ nà y mà bây giá» má»›i được trông thấy. A Liệt lại cầm má»™t cái nghiên đá hình tròn giở lên há»i :
- Cái nà y cũng là bảo bối ư? Lương Trung Sơn đáp :
- Äúng thế ! Äúng thế! Äó là váºt báu trấn sÆ¡n cá»§a phái Nga Mi. Äáy nghiên có khắc Lưỡng nghi tháºp tam kiếmâ€. A Liệt chau mà y đặt cái nghiên cổ xuống nói :
- Lương đại thúc ! Mục Ä‘Ãch chúng ta vỠđây để tìm Phân quang kiếm. Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Lão nô biết rồi ! Lão nô biết rồi ! A Liệt cất giá»ng trầm trá»ng há»i :
- Chẳng thấy kiếm đâu, có phải không ? Vì thế mà đại thúc chỉ nói chuyện bảo bối của các môn phái khác. Lương Trung Sơn buồn rầu thở dà i đáp :
- Quả không thấy đâu. Lão nô cũng lấy là m kỳ lạ tại sao thanh kiếm kia lại không có ở đây. A Liệt nói :
- Hay là tiên phụ không để Phân quang kiếm trong nà y ? Lương Trung Sơn đáp :
- Lão nhân gia không để đây thì dấu ở đâu ? Khắp nÆ¡i trong nhà nà y bảy môn phái lá»›n đã xục tìm hết má»i chá»— cÅ©ng không thấy Phân quang kiếm. A Liệt há»i : - Thanh kiếm đó cÅ©ng là má»™t báu váºt hay sao ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- DÄ© nhiên là bảo váºt truyá»n Ä‘á»i cá»§a nhà há» Tra. Nghe nói thanh kiếm nà y sắc bén phi thưá»ng, chặt sắt như cắt bùn! A Liệt nói :
- Chúng ta Ä‘i do thám các môn phái. May ở chá»— đại thúc còn nháºn ra được nó. Lương Trung SÆ¡n lắc đầu đáp :
- Nô tà i cÅ©ng chưa từng thấy qua thì là m sao mà nháºn được nó? A Liệt sá»ng sốt há»i :
- Äại thúc cÅ©ng chưa từng nhìn thấy bao giá» thì chúng ta là m cách gì để biết nó mà điá»u tra ? Hai sá»± việc nà y tháºt khiến cho chúng ta phải Ä‘iên đầu! Bá»—ng chà ng nhảy bổ lên nói :
- Có chá»— rồi ! Chúng ta đến há»i Bùi phu nhân. Bà đã nhắc tá»›i phân quang kiếm thì chắc bà biết nó lạc lõng nÆ¡i đâu. Không chừng bà đã ngó thấy rồi. Lương Trung SÆ¡n cÅ©ng phấn khởi tinh thần. Hai ngưá»i láºp tức rá»i khá»i chá»— nhà hầm. Lúc ra Ä‘i, Lương Trung SÆ¡n không quên xếp đặt lại tình hình má»i nÆ¡i như cÅ© để khá»i bị ngưá»i ta phát giác ra Ä‘iá»u khác lạ. Hai ngưá»i cư trú ở Khai Phong đã lâu nên đưá»ng ngang ngô hẹp những khu phụ cáºn Ä‘á»u thuá»™c hết. Bây giá» chuyện tìm ngõ hẻm tối tăm mà đi. A Liệt tá»›i cá»a căn nhà trước khẽ cất tiếng gá»i :
- Bùi phu nhân ! Rồi tiến và o phòng. Bùi phu nhân vẫn còn nằm ruá»—i dà i trên giưá»ng. Con ngưá»i máºp mạp rất quen mắt nhưng không khá»i khiến cho ngưá»i ta rung động. Bùi phu nhân lẳng lặng ngó hai ngưá»i tiến và o. A Liệt lên tiếng trước :
- Vừa rồi tại hạ quên há»i phu nhân má»™t Ä‘iá»u. Bùi phu nhân đáp :
- Hai Ä‘iá»u chứ không phải má»™t. A Liệt ngạc nhiên há»i :
- Sao lại hai Ä‘iá»u? Bùi phu nhân đáp :
- Nếu ngươi bảo chỉ có má»™t Ä‘iá»u thì cÅ©ng chẳng sao. Hiện giá» ta chỉ bằng lòng cho ngươi há»i má»™t vấn Ä‘á». Nếu há»i đến Ä‘iá»u thứ hai ta không trả lá»i. A Liệt nhún vai nói ngay :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Tại hạ chỉ muốn biết chuyện Phân quang kiếm. Bùi phu nhân nói: - Phân quang kiếm ở trong bảo khố. Các ngươi không tìm được ở nÆ¡i đó hay sao ? A Liệt đáp :
- Äã đến bảo khố rồi.. Bùi phu nhân ngắt lá»i :
- Váºy mà không thấy kiếm ư ? Ta còn lấy là m kỳ là tại sao A Khôn không tìm được đến địa Ä‘iểm. Tuy ta có tìm bản đồ, nhưng nét vẽ rối rÃt không tra ra. Cần phải có ngưá»i ở đó nghiên cứu kỹ má»›i thấy. Nhưng Tra Nhược Vân bảo là A Khôn biết rồi. A Liệt há»i :
- Phu nhân đã tá»›i đó chưa ? Bùi phu nhân giương mắt lên, trong mắt lá»™ ra những tia sáng ôn hòa há»i lại :
- Phải chăng ngươi ngá» ta đã đến trước má»™t bước lấy mất rồi ? Tuy ta không lấy nhưng cÅ©ng chẳng trách ngươi. A Liệt há»i :
- Sao trong bảo khố lại không có kiếm ? Bùi phu nhân đáp :
- Äây là má»™t yếu Ä‘iểm ta cần phải nói rõ cho ngươi hay. Mụ khẽ hắng dặng ra chiá»u trịnh trá»ng nói tiếp :
- Phân quang kiếm tuy gá»i là thanh kiếm mà thá»±c ra nó chỉ là má»™t lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§, vừa nhá» vừa ngắn hÆ¡n lưỡi trá»§y thá»§ thông thưá»ng thuá»™c loại khà giá»›i “Ngư trưá»ng kiếmâ€. A Liệt há»i :
- Ủa ! Nó chỉ nhá» bé có váºy thôi ư ? Bùi phu nhân đáp :
- Äúng thế ! Vì nó nhá» bé mà Ãt ngưá»i chú ý tá»›i. Bất cứ ai nghe tên cÅ©ng tưởng lẽ ra nó phải dà i ba thước. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Té ra là thế ! Thiếu gia ! Chúng ta mau trở lại tìm. A Liệt toan cất bước, nhưng chà ng trầm ngâm má»™t chút rồi há»i lại :
- Tiên phụ bảo thế phải không ? Bùi phu nhân đáp :
- Phải rồi. Hà i tá» ! Ngươi nên nhá»› thà ta gạt ai còn có lý chứ quyết không gạt ngươi. Ngươi nên biết ta không có con nên bây giá» thấy ngươi, trong lòng nảy ra má»™t thứ cảm giác kỳ dị. Thanh âm mụ Ôn nhu má»™t cách lạ thưá»ng. khiến ngưá»i nghe chẳng thể không tin được. A Liệt thở dà i nói :
- Bùi phu nhân ! Phu nhân coi tại hạ bằng tấm lòng thân thiết, nhưng đáng tiếc là tại hạ quyết chẳng thể nà o coi phu nhân như mẫu thân được. Mặt chà ng co rúm lại tá» ra trong lòng khÃch động vô cùng. Bùi phu nhân cho là A Liệt giáºn mình vá» tá»™i vụng trá»™m vá»›i Lục Nhất Biá»u. Bất giác mụ đỠmặt lên cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng và o mặt chà ng nữa. A Liệt nghÄ© tá»›i mẫu thân đã từ trần, lòng chà ng Ä‘au khổ dị thưá»ng. Chà ng xoay mình bước đến bên cá»a. Lương Trung SÆ¡n nói: -
Thiếu gia ! Khoan rồi hãy đi ! Bùi phu nhân lại nói:
- Phi Khanh ! Ta há»i ngươi : Giả tá»· ngươi tìm thấy Phân quang kiếm và võ công bà lục truyá»n gia thì ngươi là m cách nà o để rèn luyện? Lương Trung SÆ¡n sá»ng sốt la lên :
- Ủa ! Vân cô nương nói phải lắm! A Liệt đáp :
- Câu trả lá»i cá»§a tại hạ cÅ©ng váºy mà thôi, nhưng không thỉnh giáo ở nÆ¡i bà nữa. Bùi phu nhân không hiểu há»i lại:
- Sao đáp án cá»§a ngươi cÅ©ng giống ta? A Liệt gáºt đầu đáp :
- Phải rồi. Vì trên cõi Ä‘á»i nà y không còn biện pháp nà o khác. Có đúng thế không? Bùi phu nhân nói :
- Ngươi nói đúng. Nhưng ta e rằng vì ngươi quá thông minh nên lại bị cái thông minh là m cho lầm lẫn. A Liệt nói
- ChÃnh phu nhân đã tuyên bố quyết không trả lá»i tại hạ vấn đỠthứ hai. Váºy có nói ra cÅ©ng bằng vô dụng, chỉ là m mất thì giá» mà thôi. Lương Trung SÆ¡n không nhịn được xen và o :
- Thiếu gia! Thiếu gia nên lấy đại cuá»™c là m trá»ng, đừng bá»±c dá»c vá»›i Vân cô nương nữa. Thiếu gia thá» nói ra nếu có lầm lẫn, phu nhân tất không là m thinh được. A Liệt lắc đầu. Bùi phu nhân cÅ©ng không phản đối. Thái độ cá»§a A Liệt khiến cho ngưá»i ta rất lấy là m kỳ. Chẳng những Bùi phu nhân, mà Lương Trung SÆ¡n cÅ©ng không hiểu. A Liệt cất bước ra ngoà i phòng. Chà ng thấy Lương Trung SÆ¡n không theo ra thì hiểu lão ở lại là m gì rồi. Chà ng rất lấy là m bất mãn liá»n nhún mình nhảy vá»t lên không. Trong đêm tối trông chà ng chẳng khác con chim khổng lồ bay vá»t Ä‘i. Vù má»™t cái chà ng đã ra tá»›i cổng ngoà i trước đưá»ng hẻm. Chà ng muốn Ä‘i cho xa để khá»i nghe thấy câu chuyện giữa hai ngưá»i. A Liệt Ä‘ang Ä‘i trong ngõ hẻm thì trên bá» tưá»ng trong ngõ ló ra ná»a đầu ngưá»i. Cặp mắt sắc bén nhìn thẳng A Liệt má»™t cái rồi lại ẩn và o sau tưá»ng. Giả tá»· A Liệt không có tâm sá»± bối rối thì tai mắt chà ng minh mẫn mà chỉ cách nhau rất gần như váºy, nhất định chà ng phải phát giác ra Ä‘iá»u khác lạ. DÄ© nhiên cỠđộng cá»§a đối phương cá»±c kỳ cao minh, nhưng nếu lòng chà ng thoải mái cÅ©ng phát giác ra được. Chỉ trong nháy mắt, A Liệt cách đầu tưá»ng chừng mấy thước, đầu ngưá»i lại ló ra. Cặp mắt ở trong bóng tối lấp loáng ánh hà n quang nhanh như Ä‘iện chá»›p. A Liệt vẫn chưa biết chi hết. Äầu óc chà ng bị những ký ức chua cay cùng mối tình tha thiết cá»§a mẫu thân ngà y trước ngăn trở hết thÃnh lá»±c cùng thị lá»±c cá»§a chà ng, so vá»›i lúc bình thưá»ng tháºt khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c Mãi đến lúc ngưá»i kia xuất hiện toà n thân trên đầu tưá»ng, A Liệt má»›i cảnh giác. Tuy nhiên lưng chà ng vẫn xoay vá» phÃa bức tưá»ng có ngưá»i đứng đó. Ngưá»i kia thá»§ thế nhảy xuống nhưng đứng lại. Váºy mà luồng cưá»ng lá»±c mãnh liệt vô cùng đã xô đến sau lưng A Liệt. A Liệt chấn động tâm thần vá»™i đỠtụ cương khà khắp toà n thân. Tuy má»›i trong má»™t nháy mắt mà A Liệt tưởng chừng đã lâu lắm. Chà ng không nhẫn nại được xoay mình lại. Chà ng vừa nhìn rõ bá»—ng trong lòng khoan khoái vô cùng ! Ngưá»i dạ hà nh thần bà nà y chÃnh là Bạch nháºt thÃch khách Cao Thanh Vân. Y không những là ngưá»i bạn tốt cá»§a chà ng mà chÃnh chà ng Ä‘ang muốn kiếm y. Chà ng vá»™i nhảy lên đầu tưá»ng há»i :
- Cao huynh ! Sao Cao huynh cÅ©ng đến đây? Cao Thanh Vân cưá»i đáp :
- Mấy bữa nay ta vẫn ngấm ngầm theo dõi Bùi phu nhân và biết là mụ đã tìm được má»™t nÆ¡i kÃn đáo. Ban đầu ta tưởng mụ dùng là m chá»— há»™i há»p bà ẩn. A Liệt tưởng chừng như ngưá»i bị đâm mấy nhát kiếm Ä‘au thấu tâm can. Chà ng vá»™i ngắt lá»i :
- Tiểu đệ đang muốn tìm Cao huynh. Cao Thanh Vân nói :
- Bạch huynh đệ ! Hãy khoan! Ta cảm thấy dưá»ng như không tiện quá thân cáºn vá»›i huynh đệ vì huynh đệ là cái Ä‘Ãch mà bảy môn phái lá»›n Ä‘ang hết sức truy tầm. A Liệt đáp:
- Phải rồi ! Tiểu đệ chÃnh là ngưá»i há» Tra. Cao Thanh Vân nói :
- Hay lắm ! Váºy ta kêu ngươi bằng Tra huynh đệ. Ngươi nên biết ta chẳng sợ dây vạ và o mình. Ngươi cưng chiá»u ngưá»i đà n bà kia muốn hãm hại tạ. A Liệt cưá»i há»i :
- Chắc Cao huynh có biết giữa tiểu đệ cùng mụ dưá»ng như có mối liên hệ? Cao Thanh Vân đáp :
- Còn dưá»ng như gì nữa ! Äúng là mối liên quan rất máºt thiết. A Liệt nói:
- Phải rồi! Mụ là má»™t trong những ngưá»i tình cá»§a tiên phụ. Cao Thanh Vân nói :
- Cái đó tiểu huynh cÅ©ng không lạ gì. A Liệt há»i :
- Nhưng tiểu đệ vẫn muốn hạ sát mụ. Cao huynh! Cao huynh định giá tiá»n bao nhiêu? Cao thanh Vân là tay lão luyện cÆ¡ trà mà gặp câu há»i nà y cÅ©ng không khá»i ngẩn ngÆ¡. Y há»i lại:
- Huynh đệ bảo sao ? A Liệt đáp :
- Tiểu đệ nghe nói Cao huynh là m thÃch khách, nên phải cùng Cao huynh thương lượng vá» giá tiá»n. Tiểu đệ muốn mua cái chết cá»§a mụ. Cao huynh đặt giá bao nhiêu xin cứ nói huỵch toẹt ra. Cao Thanh Vân nói :
- Huynh đệ đừng nói đùa. Giữa chúng ta không phải ngưá»i ngoà i. A Liệt nói :
- Buôn bán là buôn bán. Có Ä‘iá»u tiểu đệ không hiểu liệu Cao huynh giết được mụ chăng? Cao Thanh Vân đáp :
- DÄ© nhiên là được. Nhưng.. A Liệt ngắt lá»i :
- Vì là ngưá»i nhà tiểu đệ không thể hạ thá»§ được. Tuy nhiên tiểu đệ đã bắt mụ và trói lại rồi. Chỉ vì thái độ cá»§a mụ đối vá»›i tiểu đệ như bà mẹ đối vá»›i con. Hỡi Æ¡i.. Cao Thanh Vân thở phà o má»™t cái há»i :
- Nếu váºy thì tiểu huynh cÅ©ng chẳng nên hạ thá»§. Phải váºy không ?
A Liệt lắc đầu đáp :
- Không phải ! ChÃnh vì tiểu đệ không ra tay được má»›i phải cầu đến Cao huynh. Cao Thanh Vân há»i : - Nhưng mụ cÅ©ng giống như mẫu thân cá»§a Tra đệ thì là m thế nà o ? A Liệt nghiến răng đáp :
- Trước đây chưa lâu mụ đã hạ sát mẫu thân cá»§a tiểu đệ. Cao Thanh Vân sá»ng sốt há»i :
- Nếu váºy thì đáng chết. Nhưng tại sao lại xảy ra vụ nà y ? A Liệt đáp :
- Tuy mụ không biết là mẫu thân của tiểu đệ, nhưng mu.... Cao Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói :
- ÄÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Tiểu huynh chịu nháºn món hà ng nà y. A Liệt thấy Cao Thanh Vân nháºn lá»i, chà ng lại ngẩn ngưá»i ra há»i :
- Cao huynh định đặt giá thế nà o ? Cao Thanh Vân đáp:
- Tiểu huynh chỉ cần Tra đệ ưng chịu hai Ä‘iá»u kiện. A Liệt há»i :
- Là những Ä‘iá»u kiện gì ? Cao Thanh Vân đáp :
- Äiá»u thứ nhất là Tra đệ phải giữ mình trong sạch đừng chung chạ bừa bãi vá»›i đà n bà con gái, trừ phi đối phương là ngưá»i có chân tình vá»›i mình, dÄ© nhiên cái đó ra ngoà i thể lệ. A Liệt cưá»i đáp :
- Äiá»u kiện nà y thì tiểu đệ chịu rồi.. Chà ng nghÄ© bụng :
- Chắc y biết mình có nhiá»u bạn gái nên đưa lá»i cảnh cáo. Cái đó chẳng qua vì tiếng tăm cá»§a tiên phụ mà ra. Cao Thanh Vân lại nói:
- Còn Ä‘iá»u kiện thứ hai là những bảo váºt cá»§a các môn phái đánh mất, Tra đệ lấy hết giao cho tiểu huynh. A Liệt thá»§ng thẳng há»i :
- Mụ là m gì đáng giá nhiá»u như váºy ? Cao Thanh Vân đáp :
- Äây là tiểu huynh còn vì tình bằng hữu tÃnh rẻ má»™t phần. Thá»±c ra bấy nhiêu chưa đủ đâ. Nà y nhé ! Tra đệ thá» nghÄ© coi : Dưới gầm trá»i, ai là ngưá»i có thể giết chết được mụ ? A Liệt há»i :
- Tiểu đệ không rõ những môn phái lá»›n mất bảo váºt gì. Cao Thanh Vân liá»n kể ra trong đó có cả cái nghiên cổ cùng ấn bạch ngá»c. A Liệt trầm ngâm má»™t lúc chưa nói gì. Cao Thanh Vân bá»—ng nở má»™t nụ cưá»i thầm. ChÃnh y cÅ©ng nháºn thấy là mình đòi giá cao quá A Liệt chưa chắc đã ưng thuáºn. Cao Thanh Vân muốn mượn cá»› đòi trả đắt để khước từ vụ buôn bán nà y. Tuy y không sợ giết ngưá»i, nhưng đụng và o Bùi phu nhân là má»™t mối há»a tà y đình. A Liệt đột nhiên lên tiếng :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Tiểu đệ ưng chịu hết, không thiếu thứ gì. Có Ä‘iá»u tiểu đệ xin Cao huynh là m cho má»™t việc nữa là tìm cách gì để tiểu đệ được yết kiến Tiêu Dao lão nhân. Cao Thanh Vân giáºt mình kinh hãi, nhưng những bảo váºt cá»§a bảy môn phái là m cho y động tâm. Và Bùi Phu nhân đã vụng trá»™m vá»›i đà n ông lại giết chết mẫu thân A Liệt là tá»™i đáng chết lắm. Y tá»± nhá»§ :
- Lần nà y ta vì báu váºt mà tiếp nháºn món hà ng kia. Y há»i lại A Liệt :
- Tra đệ muốn gặp mặt Tiêu Dao lão nhân là m chi ? Lão nhân gia không tiếp ai. A Liệt nói :
- Tiểu đệ chỉ cần tìm được đến chỗ lão. Còn lão có tiếp hay không cái đó là việc riêng của tiểu đệ. Cao Thanh Vân nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Lão nhân gia trước nay như hạc ná»™i mây ngà n tiêu dao tá»± tại. Nhưng Tra đệ rất hên váºn vì hai bữa nữa là đến kỳ xuất quan cá»§a lão nhân gia. A Liệt vá»™i há»i :
- Phép xuất quan thế nà o ? Xuất quan ở đâu ? Cao Thanh Vân đáp :
- Hà ng năm lão nhân gia vá» chùa Bạch Mã ở Lạc Dương má»™t lần. Lão ở trong má»™t gian tịnh xá đóng cá»a ná»a tháng. Ngà y mốt là kỳ hạn xuất quan. Tiểu huynh cÅ©ng.. Äá»™t nhiên y dừng lại không nói nữa, nhưng A Liệt đã hiểu ý. Nguyện Cao Thanh Vân là ký danh đệ tá» cá»§a Tiêu Dao lão nhân, dÄ© nhiên ngà y lão xuất quan, y phải đến vấn an. A Liệt nghÄ© thầm :
- Äã biết thá»i gian cùng địa Ä‘iểm thì tá»± ta Ä‘i lấy, hà tất phải theo y. Chà ng nhá»› lại ngà y trước Ä‘i coi những nÆ¡i thắng tÃch ở Lạc Dương cùng Kỳ Kinh, đã đến chùa Bạch Mã. Äó là má»™t ngôi chùa tối cổ ở Trung Quốc, nhiá»u ngưá»i đến chiêm ngưỡng. Cao Thanh Vân nói:
- Tiểu huynh muốn được má»™t thá»i hạn là ná»a tháng. Tra đệ nghÄ© sao ? A Liệt đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm! ÄÆ°á»£c lắm! Cao Thanh Vân nói:
- Bây giá» tiểu huynh Ä‘i đây, nhưng cần nhắc Tra đệ má»™t câu là võ công cá»§a Tra đệ hiện giá» chưa đủ đâu. Vừa rồi ta coi thấy tráºn thế cá»§a bảy môn phái lá»›n tháºt là đáng sợ, có cả mấy vị cao niên đã qui ẩn cÅ©ng xuất hiện. Tuy nhiên không phải hoà n toà n đối phó vá»›i ngươi, mục tiêu cá»§a há» còn nhằm và o Cá»±c Lạc giáo nữa. Nhưng nếu Tra đệ bị bá»n há» truy tung thì ta dám nói chỉ trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m là Tra đệ biến thà nh xác chết. A Liệt đáp :
- Tiểu đệ tá»± biết coi chừng, Cao huynh bất tất phải quan tâm. Há»… Cao huynh là m xong nhiệm vụ là nhất định tiểu đệ y ước dâng đủ đồ váºt. Cao Thanh Vân trợn mắt lên nhìn A Liệt má»™t lần nữa rồi nhảy xuống không má»™t tiếng động. A Liệt cÅ©ng nhảy xuồng trở vá» trong hẻm chá» Lương Trung SÆ¡n. Chà ng biết lão nhất định há»i Bùi phu nhân vá» phương pháp luyện võ. Món nhân tình nà y không nên lãnh thụ, vì chà ng đã có thà nh kiến. Chà ng chá» má»™t lúc thấy Lương Trung SÆ¡n chạy ra, nét mặt há»›n hở. Lão không nói gì, kéo A Liệt láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay. A Liệt biết lão muốn trở vá» quỉ ốc. Chà ng động tâm nắm lão lại khẽ há»i :
- Lương đại thúc ! Sao đại thúc không có chá»— nà o khác? Lương Trung SÆ¡n gáºt đầu há»i lại :
- Có thì có đấy. Nhưng sao phải tìm chỗ khác ? A Liệt nghĩ đến Cao Thanh Vân tất ngấm ngầm theo dõi hà nh tung chà ng nhưng không muốn nhắc tới. Chà ng đáp :
- Phân quang kiếm ở trong mình tại hạ rồi, ngoà i ra tại hạ còn có việc muốn nói vá»›i đại thúc. Lương Trung SÆ¡n rất đỗi ngạc nhiên, nhưng vẫn tin lá»i chà ng. Lão dẫn chà ng đến má»™t nÆ¡i khác trong má»™t khu nhà hẻo lánh ở phÃa đông thà nh. Trong nhà hiển nhiên có ngưá»i, mà chỉ có má»™t viện bá» không. A Liệt đảo mắt nhìn quanh bốn phÃa thấy nÆ¡i đây quét tước sạch sẽ. Chà ng nghÄ© thầm :
- Äây chắc là chá»— ẩn thân cá»§a Lương đại thúc, tháºt là nhiá»u như hang chuá»™t. Lương Trung SÆ¡n thắp đèn lên rồi nói :
- Thiếu gia! Thiếu gia lấy kiếm ra coi. Lão đối vá»›i vấn đỠnà y rất khẩn trương. A Liệt cưá»i há»i :
- Dù tìm được Hóa huyết chân kinh mà không tìm được Tiêu Dao lão nhân phá»ng có Ãch gì. Lương Trung SÆ¡n giáºt mình kinh hãi nói :
- Thiếu gia nghe rõ cả rồi ư ? A Liệt đáp :
- Không phải đâu. Tại hạ chỉ biết là cần tìm được Tiêu Dao lão nhân. Lão đã nghiên cứu võ công khắp thiên hạ đến chỗ tinh vi mới là m được việc mà những tay cao thủ hạng nhất không là m nổi. Chà ng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Có Ä‘iá»u tại hạ đã biết chá»— ở cá»§a Tiêu Dao lão nhân. Chà ng vừa nói vừa móc ra má»™t thanh kiếm nhá» chỉ dà i có mấy tấc. Lương Trung SÆ¡n đón lấy, ngạc nhiên há»i:
- Nó là thanh kiếm nà y ư? Lão gia ngà y trước vẫn đem theo bên mình mà lão nô lại không biết đây là Phân quang kiếm lừng danh thiên hạ.
|

28-12-2008, 02:13 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 68 Tiểu Anh Hùng Bái Kiến Tiêu Dao
A Liệt há»i :
- Äó là má»™t cách để ngăn cho ngưá»i ta khá»i ăn cắp. Dù ai trông thấy cÅ©ng không muốn lấy. Nhưng tại hạ không hiểu bà lục khắc ở chổ nà o ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Không phải khắc và o kiếm mà là giấu ở trong chuôi. Lương Trung SÆ¡n xoay chuôi kiếm lấy lần, tá»± nhiên chuôi kiếm rá»i ra. Trong chuôi kiếm giấu má»™t cuá»™n giấy nhá». Dưới ánh đèn hai ngưá»i phấn khÃch, cẩn tháºn lấy cuá»™n giấy ra. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Thiếu gia! Thiếu gia coi cẩn tháºn Ä‘i ! Lão nô ra ngoà i canh chừng. Vụ nà y không phải tầm thưá»ng. Thiếu gia cần để ý lắm má»›i được. A Liệt gáºt đầu. Chà ng thổi tắt đèn Ä‘i rồi má»›i mở cuá»™n giấy ra coi. Hay ở chá»— trong đêm tối chà ng coi sá»± váºt cÅ©ng rõ như ban ngà y chẳng có chút chi bất tiện. Trưá»ng hợp nà y khiến cho dù có ngưá»i ngoà i dòm trá»™m cÅ©ng chẳng thể nà o trông rõ cảnh váºt trong phòng. Lương Trung SÆ¡n Ä‘i tuần tra bốn mặt vô cùng cẩn tháºn. Há»i lâu lão nghe A Liệt gá»i má»›i trở vá» phòng thắp đèn sáng lên, A Liệt đã cất Hóa huyết chân kinh và o trong chuôi kiếm như cÅ©. Hai ngưá»i ngồi bên bà n nói chuyện rất lâu. A Liệt nói :
- Trong sách gia gia đã nói rõ kinh nà y là chân bản truyá»n Ä‘á»i. Trong nhà còn có má»™t bản nữa cÅ©ng là bản chÃnh nhưng văn tá»± đảo lá»™n lại phương pháp cố ý là m cho thêm phần rắc rối. Vì thế mà ngưá»i ngoà i bản môn có coi đến cÅ©ng không hiểu được. Lương Trung SÆ¡n há»i :
- Thiếu gia coi kinh văn rồi thấy thế nà o A Liệt đáp :
- Rõ rà ng minh bạch lắm, nhưng lúc tu luyện nhất định là vấn đỠkhó khăn, vì pháp môn ở trong nà y có nhiá»u chá»— khác hẳn vá»›i Lăng gia bà lục cá»§a tại hạ. Lại có chá»— dưá»ng như Ä‘i ngược đưá»ng. Lương Trung SÆ¡n há»i :
- Vấn đỠkhó khăn nà y chỉ có thỉnh giáo Tiêu Dao lão nhân mới hiểu được hay sao ? A Liệt đáp :
- Äúng thế. Sáng mai tại hạ viết ra má»™t bản lang nha bà lục cùng những chá»— sÆ¡ hở để đưa cho Tiêu Dao lão nhân duyệt lại để đối chiếu tham khảo.. Lương Trung SÆ¡n há»i :
- Sao không đi ngay đêm nay? A Liệt đáp :
- Không được! Kết quả của A Tinh thế nà o? Chúng ta không thể bỠnà ng được. Lương Trung Sơn nói :
- Theo lá»i Vân cô nương thì má»i ngưá»i lâu lắm má»›i tìm ra được bà đạo, nhưng không kiếm thấy tông tÃch ai cả. A Liệt nói :
- Thế thì hay lắm. Chiá»u tối mai chúng ta lên đưá»ng được rồi. Lương Trung SÆ¡n không hiểu tại sao lại phải chỠđến tối mai má»›i lên đưá»ng mà cÅ©ng không biết Tiêu Dao lão nhân ở đâu. Lão lợi dụng tuổi già và tướng mạo bình trưá»ng cùng cải tháng má»™t chút Ä‘i thám thÃnh các nÆ¡i trong thà nh Khai Phong suốt ngà y hôm sau để nghe động tÄ©nh cá»§a các môn phái. Kết quả cuá»™c Ä‘iá»u tra tổng hợp thì dưá»ng như các phái lá»›n không hoạt động gì mà gặp rất Ãt ngưá»i bá»n há», không hiểu vì lẽ gì há» im lặng. Äến chiá»u tối, A Liệt sao Lang nha bà lục xong, sắp sá»a hà nh trang cùng Lương Trung SÆ¡n Ä‘ang chuẩn bị lên đưá»ng thì đột nhiên thanh âm A Liệt cất lên nghe rất kinh hãi. Chà ng hô :
- Cao huynh! Má»i Cao huynh và o đây ngồi chÆ¡i. Bên ngoà i có tiếng ngưá»i đáp lại :
- Lá»— tai Tra huynh đệ quả là minh mẫn. Tiếp theo cá»a phòng kẹt mở. Má»™t hán tá» thân thể tráng kiện khà vÅ© hiên ngang thái độ kiêu hùng, đà ng hoà ng bước và o. Ngưá»i nà y lưng cà i bảo Ä‘ao, giây thao rá»§ xuống phất phÆ¡. Lương Trung SÆ¡n tròn mắt hả miệng ra chiá»u kinh ngạc. A Liệt bảo lão :
- Lương đại thúc! Äại thúc bất tất phải hoang mang. Cao huynh là ngưá»i giúp đỡ chúng ta. Äại danh y là Bạch Nháºt ThÃch Khách Cao Thanh Vân, khét tiếng giag hồ. Cao Tranh Vân gáºt đầu thi lá»… chà o Lương Trung SÆ¡n rồi quay lại bảo A Liệt :
- Thông minh tà i trà cá»§a Tra huynh đệ cao xa hÆ¡n sá»± tiên liệu cá»§a tiểu huynh nhiá»u. Cái đó chứng mình bằng việc tạm trú cá»§a Tra đệ Ở nÆ¡i đây và đến tối nay má»›i động thân. Tiểu huynh tỉnh ngá»™ rồi. Y dừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Sáng sá»›m hôm nay ngưá»i các môn phái tá»›i tấp ra ngoà i thà nh Ä‘iá»u tra đến xế chiá»u má»›i vá». Há» kiếm trong vòng trăm dặm quanh đây mà không thấy tông tÃch hai vị đâu nên Ä‘oán chắc Tra đệ hãy còn ở trong thà nh. A Liệt há»i :
- Nếu váºy thì đêm nay chắc há» mở cuá»™c Ä‘iá»u tra ráo riết trong phá»§ Khai Phong phải không? Cao Thanh Vân đáp :
- Äúng thế ! Nhưng Tra đệ lại phải rá»i khá»i nÆ¡i đây và o lúc đó hay sao? A Liệt nghiêm nghị há»i :
- Tin tức nà y cá»§a Cao huynh quan trá»ng phi thưá»ng cho tiểu đệ. Không hiểu bang chá»§ Cái Bang Lục Minh VÅ© có tại phá»§ Khai Phong chăng ? Ngoà i ra tiểu đệ còn muốn thỉnh giáo Cao huynh má»™t việc. Cao Thanh Vân đáp :
- Chẳng những Lục Minh VÅ© hiện ở phá»§ Khai Phong mà sau lúc mặt trá»i lặn số đông cao thá»§ Cái Bang cÅ©ng tá»›i đây. Hiện giá» nói vá» thá»±c lá»±c thì các môn phái lá»›n chưa bằng hắn được. A Liệt gáºt đầu há»i tiếp :
- Chắc Cao huynh đã Ä‘iá»u tra được chá»— dụng tâm cá»§a Lục Minh VÅ© ? Cao Thanh Vân đáp :
- Hắn biết sá»± việc xảy ra ở cá»a sổ phÃa đông sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có kẻ phản loạn chạy Ä‘i nên triệu hết những tay cao thá»§ đến đấy. Thanh thế hắn lá»›n như váºy thì còn ai dám dây và o ? A Liệt há»i :
- Nhưng Cái Bang ở cả giải Giang Nam, sao hắn triệu táºp được cao thá»§ đến mau thế ? Cao Thanh Vân đáp :
- DÄ© nhiên hỠđã dá»± bị mệnh lệnh từ trước là sắp có lệnh triệu lên miá»n bắc. A Liệt xoay chuyển ý nghÄ© rồi há»i :
- Khi đó má»i việc cá»§a Cá»±c Lạc giáo chưa bị vở lở. Nếu vì má»™t mình Phùng Thúy Lam thì sao Cái Bang lại Ä‘em việc nhá» là m cho to chuyện? Bởi thế.. tiểu đệ nghÄ© rằng há» còn phe cưá»ng địch nà o khác cần phải đối phó. Cao huynh có hiểu ná»™i vụ không? Cao Thanh Vân giáºt mình kinh hãi giương mắt lên nhìnn A Liệt há»i lại :
- Tra đệ quả nhiên không phải tầm thưá»ng. Váºy mà trước đây Tra đệ ra chiá»u ngá»› ngẩn, phải chăng Tra đệ giả vá» ? A Liệt đáp :
- Tiểu đệ má»›i Ä‘oán có má»™t câu như váºy đã khiến cho Cao huynh kinh ngạc đến thế ư ? Chà ng mỉm cưá»i nói tiếp :
- Váºy không cần há»i cÅ©ng biết là Cao huynh có dÃnh lÃu vá» vụ nà y! Cao Thanh Vân gáºt đầu đáp :
- Äúng thế ! Tiểu huynh cố ý tiết lá»™ ra má»™t tin tức để thăm dò xem động tÄ©nh cá»§a hỠđồng thá»i để chứng thá»±c sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a mình. Hiện giá» chẳng những đã chứng minh hắn có liên quan đến vụ đó đồng thá»i tiểu huynh còn biết được hắn là Cá»±c Lạc giáo chá»§. Nhân cách hắn như váºy chứng tá» hắn có thể là m bất cứ má»™t việc thương thiên bại lý nà o. A Liệt trầm ngâm má»™t lúc rồi nhất định không há»i nữa vì việc Cao Thanh Vân đỠcáºp đến không có liên quan gì tá»›i chà ng. HÆ¡n nữa chà ng cho là những mối xÃch mÃch cá»§a há» mình đừng biết là hÆ¡n. Lại nghe Cao Thanh Vân nói tiếp :
- Tra huynh đệ ! Huynh đệ đã nói còn có Ä‘iá»u chưa rõ muốn há»i ta. A Liệt há»i :
- Äúng thế ! Tiểu đệ muốn há»i đêm nay Cao huynh tá»›i đây vì việc gì ? Cao Thanh Vân nhanh nhẩu đáp :
- Huynh đệ đã há»i tá»›i thì tiểu huynh nói trắng ra. Tiểu huynh tá»›i đây có việc muốn thương lượng cùng Tra đệ. Có thể nói là má»™t cuá»™c trao đổi Ä‘iá»u kiện hai bên cùng có lợi. A Liệt nói :
- Nếu là việc có lợi cho chúng ta thì dĩ nhiên tiểu đệ phải tuân mệnh. Cao huynh thỠnói nghe. Cao Thanh Vân nói :
- Tra đệ đã biết tiểu huynh vốn là môn hạ phái Võ ÄÆ°Æ¡ng, chẳng có Æ¡n oán gì vá»›i Tra gia. Nhưng giữa tệ phái và phái Thiếu Lâm lại có mối quan hệ sâu xa. Vì thế mà .. A Liệt ngắt lá»i :
- Vì thế mà Cao huynh muốn lấy bảo váºt cá»§a Thiếu Lâm phải không ? Cao Thanh Vân đáp :
- ChÃnh là thế đó. A Liệt há»i :
- ÄÆ°á»£c lắm ! Nhưng tiểu đệ không hiểu lợi ở chá»— nà o? Lương Trung SÆ¡n xen và o :
- Thiếu gia! Bảo váºt đó ở đâu ? A Liệt khoát tay gạt Ä‘i :
- Äại thúc đừng xen và o. Äá»™t nhiên chà ng biến thà nh ngưá»i quả quyết, lão luyện tá» thái độ trấn áp kẻ khác. Quả nhiên Lương Trung SÆ¡n không dám nói nữa. Cao Thanh Vân đáp :
- Nếu Tra đệ là m được vụ nà y thì tiểu huynh đỠnghị Tra đệ giả là m tiểu huynh, tiểu huynh giả là m Tra đệ. Chúng ta chỉ cần lá»™ diện trái ngược nhau là các vị Ä‘i đưá»ng má»™t cách bình yên. A Liệt nói :
- Äúng lắm! Kế nầy tuyệt diệu.. Chà ng nói rồi cúi đầu ngẫm nghÄ©. Lương Trung SÆ¡n khi nà o chịu tin lá»i Cao Thanh Vân. Vì thế mà lão bồn chồn hết dáºm chân lại thở dà i. A Liệt không lý gì đến lão. Chà ng ngá»ng đầu lên nhìn Cao Thanh Vân há»i :
- Chúng ta đã có Ä‘iá»u ước vá» việc giao dịch. Váºy cứ như ước mà là m, nhưng tiểu đã rất cảm phục diệu kế cá»§a Cao huynh, váºy mong Cao huynh hãy giúp tiểu đệ vô Ä‘iá»u kiện được chăng ? Cao Thanh Vân ngạc nhiên đáp :
- Giúp đỡ vô Ä‘iá»u kiện ư ? A Liệt cưá»i đáp :
- Phải rồi ! Tiểu đệ cÅ©ng biết lá»i thỉnh cầu nà y quá đáng. Cao Thanh Vân há»i :
- Tra đệ đã biết là quá đáng sao còn đưa ra ? A Liệt chỉ cưá»i chứ không trả lá»i. Cao Thanh Vân lắc đầu ra vẻ không sao Ä‘oạn đáp :
- Chuyến nà y ta lá»— vốn rồi. Thôi được! Nếu các vị cần lên đưá»ng gấp thì ta sẽ có cách khiến cho bá»n há» chỉ theo dõi hà nh tung ta. Lương Trung SÆ¡n trợn mắt há miệng, ấp úng :
- Thiếu gia ! Vạn nhất mà bá»n ngưá»i kia khám phá rạ. à lão muốn nói vạn nhất mà Cao Thanh Vân lừa gạt há chà ng tá»± chui đầu và o tròng. A Liệt ngắt lá»i :
- Lương đại thúc, chúng ta đến đây từ đêm qua. Cao huynh đã biết cả rồi. Nếu y muốn gia hại chúng ta thì hiện giá» nhất định bá»n cao thá»§ đã bao vây bốn mặt. Äại thúc bất tất phải băn khoăn. Cao Thanh Vân nói :
- Chắc lâu nay Lương đại thúc Ãt qua lại giang hồ nên không hiểu tại hạ là ngưá»i thế nà o. Y nói rồi lấy râu cùng lông mặt, quần áo và khà giá»›i mà y đã chuẩn bị từ trước Ä‘em ra cải trang cho A Liệt. Thá»§ pháp hóa trang cá»§a Cao Thanh Vân rất thuần thục và mau lẹ. Chỉ trong nháy mắt y đã biến đổi A Liệt giống hệt y. Nên biết Cao Thanh Vân thưá»ng thưá»ng hà nh thÃch giữa ban ngà y có thể len lá»i và o bất cứ chá»— nà o, nên thuáºt hóa trang cá»§a y đã đến trình độ rất cao minh. Bây giá» A Liệt chỉ việc mặc áo và đeo binh khà và o là xong. Äá»™t nhiên chà ng bảo Lương Trung SÆ¡n :
- Lương đại thúc! Bây giá» thá»i gian đối vá»›i chúng ta rất ung dung. Váºy đại thúc chạy Ä‘i lấy ngay bảo váºt cá»§a chùa Thiếu Lâm đưa cho Cao huynh để tá» lòng thà nh. Cả Cao Thanh Vân cùng Lương Trung SÆ¡n Ä‘á»u ngạc nhiên. A Liệt lại thúc giục :
- Lương đại thúc! Lẹ lên! Chẳng lẽ đại thúc không nhìn thấy tấm lòng nghÄ©a khà cá»§a Cao huynh ư ? Lương Trung SÆ¡n bá»—ng phưỡn ngá»±c ra, báºt lên tiếng cưá»i dõng dạc đáp :
- Dạ dạ ! Äây là chuyện ngưá»i Ä‘á»i hâm má»™ nhau vá» nghÄ©a khà ! Lão nô tháºt quả vụng vá». Lão chạy Ä‘i ngay. A Liệt cùng Cao Thanh Vân Ä‘á»u xúc động. Cả hai ngưá»i cảm thấy trong lòng thanh thản và nổi lên mô l thân ái thà nh thá»±c. Hồi lâu Cao Thanh Vân má»›i lên tiếng :
- Xét cho cùng thì Lương đại thúc là ngưá»i rất già u kinh nghiệm. Hỡi Æ¡i! Ngưá»i Ä‘á»i nay chỉ mãi mưu đồ lợi riêng, kẻ nghÄ©a khà tháºt là hiếm có. A Liệt nói :
- Cao đại ca ! Tiểu đệ yết kiến Tiêu Dao lão nhân xong rồi có thể vì Cao huynh mà ra công khuyển mã. Cao Thanh Vân cưá»i đáp :
- Việc cá»§a Tra đệ dÄ© nhiên tiểu huynh cÅ©ng không thể tá»a thị Ä‘iá»m nhiên. Phải váºy không ? Hai ngưá»i Ä‘ang trò chuyện thì Lương Trung SÆ¡n đã trở vá» Ä‘em theo cái há»™p gá»— dà i chừng hÆ¡n thước. A Liệt đón lấy há»™p trao và o tay Cao Thanh Vân. Lúc nà y A Liệt đã đổi y phục, lương Ä‘eo trưá»ng Ä‘ao, trông giống hệt Cao Thanh Vân, chỉ có báºc sư trưởng hay thân nhân má»›i nháºn ra được. Hai ngưá»i chia tay từ biệt. A Liệt chá» cho Cao Thanh Vân Ä‘i trước trong khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , má»›i cùng Lương Trung SÆ¡n ra cá»a sau. Quả nhiên hai ngưá»i rá»i khá»i phá»§ Khai Phong không xảy chuyện gì. Lương Trung SÆ¡n mua má»™t đôi Tuấn mã để Ä‘i cho lẹ. Và o khoảng giá» ngá» hôm sau hai ngưá»i đã tá»›i Lạc Dương, Ä‘i thẳng đến chùa Bạch Mã. Lương Trung SÆ¡n ở lại chùa ngoà i. Má»™t mình A Liệt đến ra mắt Tiêu Dao Lão Nhân. A Liệt Ä‘i được má»™t quãng xuống suối rá»a mặt bá» râu và lông mà y giả Ä‘i, khôi phục lại khuôn mặt. Chà ng nhắm phÃa sau chùa Ä‘i thẳng và o. A Liệt ra tá»›i cổng sau gặp hai nhà sư đứng gác cổng. A Liệt dừng bước chú ý nhìn hai nhà sư. Lòng chà ng nảy ra vô số chá»§ ý. Hai nhà sư thấy chà ng nhìn mình chăm chú Ä‘á»u lấy là m kỳ nhưng cÅ©ng không lên tiếng há»i. Hai bên lặng lẽ đối diện. A Liệt chắp tay cưá»i nói :
- KÃnh chà o hai vị đại sư. Hai nhà sư chắp tay đáp lá»…. Nhà sư mé tả nhiá»u tuổi hÆ¡n cất tiếng :
- Thà chá»§ có Ä‘iá»u chi dạy bảo? A Liệt há»i lại :
- Các vị đại sư có biết cá»a nà y là cá»a phương tiện, cá»a nÆ¡i trần thế mịt má» rồi chứ? Hai nhà sư sá»ng sốt đưa mắt nhìn nhau. Nhà sư lá»›n tuổi đáp :
- Thà chá»§ tuy còn nhá» tuổi, nhưng trong lá»i nói có ẩn ý thiá»n cÆ¡, sâu xa khó hiểu. Tiểu tăng tháºt thẹn mình là ngưá»i cá»a Không. A Liệt nói :
- Các vị đại sư Ä‘á»u là kẻ sÄ© táºn tâm tu đạo nên không hiểu những chá»— phiá»n não vô cùng cá»§a ngưá»i thế tục. Tá»· như tại hạ khát vá»ng dâng má»™t váºt trân qui lên má»™t vị lão nhân gia mà hiện chưa tìm được đưá»ng lối má»›i tháºt là khó. Hai nhà sư không nÃn cưá»i được. Má»™t vị cưá»i ha hả há»i :
- Cá»a nà y tuy đặt ra nhưng vẫn luôn luôn mở rá»™ng. Thà chá»§ còn Ä‘iá»u chi phiá»n não? A Liệt thở đà i sưá»n sượt đáp :
- Tại hạ dù có và o qua cá»a nà y đến táºn tịnh xá, nhưng chẳng là m thế nà o để lão nhân gia chịu mở mắt nhìn thì cÅ©ng bằng vô Ãch, có đúng thế không ? Nhà sư mé hữu nói :
- Váºy thà chá»§ dùng ngá»n lưỡi Tô Tần để lão nhân gia mở mắt ra coi. A Liệt há»i :
- Nếu lão nhân gia lá» Ä‘i như không nghe tiếng thì là m thế nà o ? Nhà sư mé tả xoa tay há»i lại :
- Bá»n bần tăng là m sao mà hiểu được nên là m thế nà o ! A Liệt đáp :
- Äến đại sư mà cÅ©ng tụ thá»§ bà ng quan thì tại hạ chả còn chút hy vá»ng gì nữa. Nhà sư mé hữu há»i :
- Thà chá»§ nói xa nói gần hoà i sao không cho biết ý mình muốn là điá»u gì? Bá»n bần tăng không biết tháºt và dÄ© nhiên không muốn há»i. A Liệt đáp :
- Tại hạ không dám nói, vì có nói ra đại sư cÅ©ng không hiểu.. Chà ng mỉm cưá»i nhìn đối phương. Khóe mắt có vẻ khiêu chiến ! Nhà sư mé hữu chau mà y há»i :
- Bây giá» chúng ta hãy tách vấn đỠra là m hai. Bần tăng giúp hay không giúp thà chá»§ là má»™t chuyện. Hiểu được hay không hiểu được là chuyện khác. Như váºy có đúng không? A Liệt đáp :
- Äúng lắm ! Nhà sư há»i :
- Váºy bần tăng muốn há»i má»™t lá»i : Váºt đó là váºt gì mà bá»n bần tăng nghe không hiểu ? A Liệt đáp :
- Äó là hai pho kinh Ä‘iển.. Nhà sư mé tả há»i xen và o :
- Kinh điển ư? Thế thì khó tin lắm. A Liệt đáp :
- Hai pho kinh nà y má»™t là Hóa huyết chân kinh và má»™t là Lang nha chân kinh. Khắp thiên hạ chỉ có má»™t mình lão nhân gia hiểu được mà thôi. Hai nhà sư vốn là ngưá»i đã Ä‘á»c hết kinh sách thiên hạ, có ý tá»± phụ há»c rá»™ng. Ban đầu há» yên trà là việc thiên hạ dù mình chưa trải qua nhưng chắc đã Ä‘á»c trong kinh sách rồi. NgỠđâu A Liệt nói đến hai bá»™ kinh Ä‘iển nà y thì đến cái tên hai nhà sư cÅ©ng chưa từng nghe qua, bất giác Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra. Äá»™t nhiên có tiếng ngá»c khánh vá»ng ra, thanh âm rất lá»t tai. Hai nhà sư ngạc nhiên. Nhà sư mé tả nói :
- Thà chá»§ và o Ä‘i. Lão tiên sinh má»i thà chá»§ đó. A Liệt mỉm cưá»i thi lá»… rảo bước tiến và o. Miệng lẩm bẩm :
- Chỉ sợ các vị giả câm giả Ä‘iếc chứ đã chịu nói năng thì lo gì Tiêu Dao lão nhân không nghe tiếng. Chà ng xuyên qua cá»a viện nhìn và o thấy má»™t khu đất cá» má»c và cây cối rưá»m rà rất tÄ©nh mịch. Ở mé tả cách đó không xa có má»™t tòa tịnh xá. A Liệt rảo bước đến cá»a tịnh xá thấy cạnh cá»a khép há», mục quang có thể nhìn và o được. Bên trong nhà má»™t tòa viện nhá» bà i trà rất trang nhã. Ná»n nhà lát gạch trắng có bốn ngưá»i quì ở đó. Trong bốn ngưá»i nà y có ba nam má»™t nữ. Coi bóng sau lưng cÅ©ng nháºn ra Ä‘á»u đã lá»›n tuổi. Bá»n há» phá»§ phục xuống đất coi rất thà nh tâm kÃnh cẩn. A Liệt định thần, trút bá» tạp niệm rồi má»›i khom lưng thi lá»…. Chà ng lá»›n tiếng :
- Vãn bối là Tra Tư Liệt xin bái yết lão tiá»n bối. Trên thá»m còn có má»™t lần cá»a nữa mà cá»a nà y đóng chặt. PhÃa trong cá»a có thanh âm khà n khà n vá»ng ra :
- Tiến và o Ä‘i ! Mở cá»a ra ! A Liệt kÃnh cẩn bước lên thá»m Ä‘i thẳng đến bên cá»a, nhưng thấy cá»a nà y khuôn gá»— mà dán giấy rất nhẹ nhà ng. Trên cá»a còn bụi bám đầy. Hiển nhiên lâu nay không mở ra. A Liệt xoay chuyển ý nghÄ© trong đầu óc nhanh như Ä‘iện. Trà nhá»› cá»§a chà ng hÆ¡n ngưá»i má»™t bá»±c, nên Cao thanh Vân và Lương Trung SÆ¡n đã nói gì vá» Tiêu Dao lão nhân chà ng không quên má»™t chi tiết. A Liệt nghÄ© thầm : “Cao Thanh Vân bảo lão nhân gia chỉ tá»a quan má»™t tháng mà sao cá»a nà y lại lâu năm chưa mở. Mặt khác Lương đại thúc đã kể cho chà ng nghe tổ phụ chà ng đã tá»· thà võ công vá»›i Tiêu Dao lão nhân mà Tiêu Dao lão nhân không chiếm được trượng phong..†Chà ng nghÄ© tá»›i đây bất giác sinh lòng ngá» vá»±c, bụng bảo dạ “Hiển nhiên cá»a nà y chưa từng mở ra. Ngà y thưá»ng há» ra và o tất bằng cá»a bên. Váºy hà tất lão nhân gia phải kêu mình mở cá»a. Phải chăng trong vụ nà y còn có Ä‘iá»u chi bà ẩn?†DÄ© nhiên chà ng không suy nghÄ© lâu được mà phải Ä‘i tá»›i quyết định ngay. Hiện giá» chỉ có hai cách. Má»™t là chà ng mở khuôn cá»a giấy nà y. Hai là nói rõ vá»›i Tiêu Dao lão nhân vá» lý Ä‘o không thể mở cá»a được. Vụ nà y nói thì dá»… mà sá»± thá»±c quan hệ rất lá»›n. Nếu mở cá»a có thể xảy ra biến cố khôn lưá»ng, thưá»ng khi nguy hiểm đến tÃnh mạng. Trưá»ng hợp khôug mở cá»a là phản kháng mệnh lệnh cá»§a lão, cÅ©ng có thể đưa đến kết quả vÄ©nh viá»…n không được gặp mặt lão. Má»™t trong hai trưá»ng hợp Ä‘á»u nghiêm trá»ng vô cùng! A Liệt xoay chuyển ý nghÄ© rất mau, chà ng quyết tâm tá»± nhá»§ :
- Dù là nguy hiểm đến tÃnh mạng ta cÅ©ng cứ tuân lệnh mở cá»a. Phương chi chưa chắc Tiêu Dao lão nhân đã biết được ta uống ngÅ© độc tiên đà m rồi, do đó mà ta thoát nạn không chừng. Chà ng liá»n đưa hai tay ra khẽ đẩy cá»a. Tuy chà ng không quay đầu lại cÅ©ng biết lúc phát ra tiếng kẹt cá»a tất khiến cho bốn ngưá»i cùng ở trong viện phải chấn động tâm thần, ngẩng đầu lên nhìn. Hai cánh cá»a vừa mở, A Liệt ngó thấy má»™t lão già ngồi xếp bằng trên bồ Ä‘oà n nhìn thẳng ra cá»a chÃnh đối diện vá»›i chà ng, cách chà ng , thước. Äồng thá»i A liệt nhìn thấy lão phất tay áo, má»™t luồng kình lá»±c xô tá»›i trước mặt chà ng tá»±a hồ muốn đưa chà ng lên hất ra ngoà i trăm dặm. Nói cho đúng thì luồng lá»±c đạo tuy không mãnh liệt lắm, song nó có uy lá»±c ghê gá»›m khiến cho chà ng khó bá» kháng cá»±. A Liệt tá»± nhiên váºn chân khà đỠchống lại, nhưng cảm thấy áo quần phăng vá» phÃa sau cÆ¡ hồ cứa đứt cả da thịt. Sau cháng không đứng vững được phải lùi ra đến mép thá»m. Chỉ má»™t bước nữa là rá»›t xuống viện.Äá»™t nhiên ngưá»i chà ng cả mặt trước mặt sau Ä‘á»u rung động rồi đứng vững lại không phải lùi nữa. PhÃa sau chà ng nổi lên những tiếng thở dà i rất khẽ nhưng nghe cÅ©ng biết là vì há» lo lắng hay buồn phiá»n mà phát ra. DÄ© nhiên là tiếng thở dà i cá»§a mấy ngưá»i quì ở trong viện. Lão già trong nhà từ từ đứng dáºy. Lão thân hình to lá»›n, mặc áo lương bà o mà u nguyệt bạch, tá» ra là ngưá»i phong lưu nhà n nhã. Mặt lão thoáng lá»™ vẻ kinh ngạc. Nhưng phải là nhãn lá»±c cỡ A Liệt má»›i nhìn thấy. Lúc nà y A Liệt không bị luồng tiá»m lá»±c xô đẩy chà ng bèn bước tiến và o trước cá»a quì xuống miệng hô lá»i bái yết. Lão già nói :
- Hà i tá» ! Ngươi hãy tiến và o đây! A Liệt tạ Æ n rồi tiến và o trong nhà . Lão già ngồi xuống ghế, bảo A Liệt tiến lại gần. Lão nhìn chà ng nói :
- Hà i tá»! Äã hai chục năm nay, ngươi là kẻ duy nhất mở được cá»a quan nà y cá»§a lão phu. A Liệt kinh hãi nói :
- Vãn bối không hiểu gì hết. Nếu biết trước khi nà o dám sÃnh cưá»ng trước mặt lão tiá»n bối ! Tiêu Dao lão nhân khoan thai cưá»i đáp :
- Không sao, lão phu đặt cá»a quan nà y là để cảnh tỉnh bốn tên nghiệt chướng kia, chứ không phải là m khó dá»… vá»›i ngưá»i ngoà i. Nhưng lão phu vẫn để cho cÆ¡ há»™i thì nay ngươi đã là m thay cho chúng rồi.
|

28-12-2008, 09:43 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 69 Chùa Bạch Mã Khai Thông Huyết Mạch
A Liệt nói :
- Vãn bối e rằng cỠđộng nà y khiến lão tiá»n bối không được vui lòng. Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Những nỗi hỷ nộ ai lạc lão phu quên đã lâu rồi. A Liệt vội nói :
- Váºy xin lão tiá»n bối tha thứ cho, vãn bối đà là m phiá»n. Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Cái đó chẳng quan hệ. Giả tá»· cá»a quan nà y thá»§y chung không mở ra cÅ©ng biến thà nh mối phiá»n lụy cho lão phu, vì má»—i năm lão phu phải vỠđây bế quan má»™t lần.. Lão mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Hà i tá»! Có phải vừa rồi ngươi nói đến hai bá»™ kinh Ä‘iển? A Liệt đáp :
- Äúng thế ! Vãn bối đặc biệt đưa tá»›i đây để lão tiá»n bối coi. Chà ng lấy hai cuốn kinh má»ng dÃnh hai tay đưa lên. Tiêu Dao lão nhân chưa đón lây, há»i :
- Phải chăng ngươi là ngưá»i há» Tra ở Hóa Huyết môn? A Liệt đáp :
- Äúng thế! Tiêu Dao lão nhân há»i : - Váºy ngà y trước ta đã đến quà phá»§, ngươi có biết không? A Liệt đáp :
- Vãn bối có biết việc đó. Tiêu Dao lão nhân lại há»i :
- Váºy mà ngươi đưa bà lục bảo Ä‘iển cá»§a quà phá»§ cho lão phu coi tức là là m cho lệnh tôn ngà y trước đã chiếm được thượng phong nay phải tiêu trừ. Ngươi có biết không? A Liệt đáp :
- Hiện nay lão tiá»n bối đã thà nh ngưá»i thứ nhất trong hoà n vÅ©. Váºy lão tiá»n bối có coi hay không cÅ©ng váºy mà thôi. Tiêu Dao lão nhân thở dà i nói :
- Phải rồI! Chung Kỳ đã từ trần thì khúc nhạc Cao SÆ¡n Lưu Thá»§y chẳng còn ai nghe. Äó là má»™t Ä‘iá»u khiến cho lão phu cảm thấy quạnh hiu. A Liệt nói :
- Vãn bối đã luyện thà nh công pho chân khà trong Lang nha bà lục, nên bây giò không còn có cách nà o rèn luyện được môn võ công gia truyá»n nữa, nên phải tá»›i đây xin lão tiá»n bối trỠđưá»ng cho. Tiêu Dao lão nhân há»i :
- Nếu ngươi chưa luyện thà nh chân khà thì là m gì chống đỡ được môn Trái Thay thần công ở tay áo lão phu vừa phóng ra ? Lão từ từ giơ tay đón lấy bà lục rồi nói :
- Lá»i yêu cầu cá»§a ngươi e rằng lão phu chưa đủ túc lượng, không chắc đã giúp gì cho ngươi được. A Liệt đáp :
- Tiá»n bối mà dạy thế thì vãn bối đà nh bỠý định nà y chứ không còn cách nà o khác. Tiêu Dao lão nhân trầm ngâm không nói gì, chăm chú nhìn cuốn Hóa Huyết chân kinh. Nhưng lão chỉ ngó tá»± tÃch ngoà i bia chứ chưa mở ra. Hồi Iâu lão má»›i cất tiếng há»i :
- Ngươi có rá»™ng thì giá» không ? A Liệt há»i lại :
- Lão tiá»n bối sao lại há»i câu nà y ? Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Khắp mình ngươi đầy bụi bặm đủ tỠđã vượt má»™t quãng đưá»ng dà i hà ng mấy trăm dặm, chưa kịp tắm gá»™i thay áo. Nếu ngươi không có việc gấp, tất ngươi đã nghỉ ngÆ¡i tắm gá»™i ung Ä‘ung. Ta lại nháºn thấy ngươi trải qua những cÆ¡n sóng gió hãi hùng nên phải đến thẳng đây. A Liệt rất khâm phục đáp :
- Quả đúng như váºy. Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Hiển nhiên ta đã tìm thấy bằng chứng là trên mặt ngươi còn dấu vết cải trang. Cái đó tá» ra trong khi Ä‘i đưá»ng ngươi phải đỠphòng có ngưá»i sinh sá»± ngăn trở. A Liệt đáp :
- Äúng thế! Hiện nay trong chÃn phái lá»›n võ lâm thì bảy phái và Cái Bang Ä‘iá»u động hết cao thá»§ để truy nã vãn bối. Tiêu Dao lão nhân “ủa†má»™t tiếng rồi nói :
- Äã có bảy môn phái lá»›n truy tầm mà ngươi còn chạy thoát được đến đây, tháºt không phải chuyện dá»… dà ng. Lão ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Bất luáºn ngươi nhá» ai giúp đỡ mà đã đến được cùng lão phu tương kiến là có duyên vá»›i nhau rồi. Huống chi giữa lão phu và lệnh tổ phụ lại là chá»— cố nhân, thì lão phu không thể tụ thá»§ bà ng quan. Váºy để lão phu nghÄ© lại coi. Cặp mắt trong suốt nhìn ra ngoà i cá»a lão nói :
- Bốn tên nghiệt đồ kia là môn hạ cá»§a lão phu đã ba chục năm. Chúng nếm đủ mùi Ä‘au khổ nay được nhá» ngươi mở cá»a quan cho, chúng má»›i thoát vòng khổ ải. Lão vừa dứt lá»i thì ngoà i cá»a đã nổi tiếng tạ ân vá»ng và o. Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Lý đương nhiên bá»n chúng phải giúp ngươi má»™t tay để ngươi mau được thá»a mãn tâm nguyện. Rồi lão hô :
- Vương Hồng Phạm ! Và o đây! Ngoà i viện có tiếng đáp lại rồi má»™t hán tá» chạy và o quỳ xuống trước giưá»ng Tiêu Dao lão nhân, miệng hô :
- Äệ tá» xin kÃnh cẩn chỠđợi pháp chỉ. Tiêu Dao lão nhân há»i :
- Vừa rồi chúng ta đối đáp những gì ngươi đã nghe rõ chưa? Vương Hồng Phạm đáp :
- Äệ tá» nghe rõ rồi. Tiêu Dao lão nhân há»i :
- Ta muốn sai ngươi đả thông Nhất hội, Nhị khu, Tam quan, Tứ huyệt. Ngươi muốn phụ trách việc nà o ? Vương Hồng Phạm trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Äệ tá» xin giúp y đả thông huyệt nhất há»™I, mong ân sư chuẩn y cho. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Hay lắm ! Äó là bước đưá»ng trá»ng yếu để Ä‘i tá»›i các lãnh vá»±c khác. Váºy ngươi phải ghi nhá»› những cái nguy hại có thể xảy đến vá»›i ngươi trước chứ không phải ở nÆ¡i y. Ngươi hãy coi chừng. Vương Hồng Phạm dạ má»™t tiếng rồi đứng dáºy quay lại nhìn A Liệt đồng thá»i bảo chà ng :
- Tra huynh đệ ! Chúng ta và o trong nhà tịnh thất bên kia. A Liệt nhìn Tiêu Dao lão nhân băn khoăn há»i lại :
- Theo lá»i lão tiá»n bối thì dưá»ng như hà nh động nà y rất nguy hiểm cho Vương tiá»n bối. Tiêu Dao lão nhân nhắm mắt lại không trả lá»i. Vương Hồng Phạm giục A Liệt :
- Tra huynh đệ ! Chúng ta Ä‘i thôi. Tại hạ sẽ giải thÃch cho huynh đệ nghe. Hai ngưá»i và o tịnh thất ở bên cạnh. Bây giá» A Liệt má»›i bình tÄ©nh lại để nhìn Vương Hồng Phạm thì thấy y là con ngưá»i văn nhã chừng bốn, năm chục tuổi. Nhân trạch rất sung túc. Vương Hồng Phạm há»i :
- Chắc huynh đệ muốn biết rõ hai việc. Việc thứ nhất là tại sao bá»n bốn ngưá»i tại hạ bị trừng phạt, hai là điá»u kiện mà huynh đệ vừa há»i lão nhân gia. Có đúng thế không ? A Liệt đáp :
- Äúng thế. Vương Hồng Phạm thở dà i nói :
- Bá»n tại hạ là những ngưá»i tu đạo nhưng mà chưa trừ hết thói ác, gây nên việc bất hoà . Ba chục năm trước ân sư rất bất mãn muốn Ä‘uổn bá»n tại hạ ra khá»i môn đưá»ng. A Liệt không cần há»i kỹ cÅ©ng hiểu vì ná»™i bá»™ xảy chuyện xÃch mÃch giữa các sư huynh sư đệ cá»§a há». Cáà đó không liên quan đến ngưá»i ngoà i. Chà ng Ä‘oan chắc vụ nà y có dÃnh lÃu đến vị nữ đồng môn kia, nên chà ng không há»i nữa. Vương Hồng Phạm nói sang chuyện khác :
- Còn Ä‘iá»u thứ hai thì ngưá»i tu đạo trong má»™t thá»i gian nà o đó tất nhiên gặp kiếp nạn không lá»›n thì nhá». Bữa nay ta giúp huynh đệ cÅ©ng là số kiếp. Dù ta gặp nguy hiểm, huynh đệ cÅ©ng bất tất phải quan tâm.
A Liệt chưa hiểu rõ, nhưng nếu há»i lại cÅ©ng không tiện. Chà ng đà nh đáp :
- Tại hạ xin lĩnh giáo. Vương Hồng Phạm lại nói :
- Bây giá» chúng ta ngồi đối diện váºn thần công tá»· đấu để xem mạnh yếu thế nà o. Lẹ ra thì má»™t bữa mà cháºm lắm là bảy ngà y cÅ©ng đạt tá»›i mục Ä‘Ãch. Äiểm nà y A Liệt cÅ©ng chưa hiểu rõ, nhưng thấy Vương Hồng Phạm không muốn giải thÃch, chà ng đà nh theo đối phương ngồi xuống bồ Ä‘oà n. Hai bên Ä‘á»u váºn công, má»—i bên đưa ra má»™t bà n tay áp và o nhau và bắt đầu cuá»™c tá»· thÃ. Từ trong bà n tay Vương Hồng Phạrn má»™t luồng tiá»m lá»±c đẩy ra mãnh liệt vô cùng! A Liệt sợ bị thương vá»™i váºn động thần công phát huy chân khà để chống lại. Sau má»™t lúc luồng lá»±c đạo cá»§a đối phương bá»—ng tiêu tan, nhưng A Liệt vẫn phải xô đẩy chân lá»±c ra, không thì như ngưòi sểnh chân rá»›t xuống biển cả tháºt đáng sợ. May ở chá»— luồng chân khà nà y không hao tốn như tinh lá»±c Ä‘i rồi không trở lại mà nó tuần hoà n lưu chuyển sinh hóa vô cùng, nên chà ng chống được lâu mà không có chi đáng ngại. A Liệt để hết tâm trà và o việc đỠcông đối kháng. Chẳng bao lâu chà ng Ä‘i và o tình trạng quên mình. Những sá»± việc bên ngoà i chà ng không nhìn thấy hay nghe rõ nữa. Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu. Äá»™t nhiên chà ng cảm thấy luồng cương khà từ trong tay phát ra đã đến trình độ thoải mái, như ngưá»i Ä‘ang Ä‘i thuyá»n ngoà i biển khÆ¡i thấp thoáng nhìn thấy lục địa. A Liệt mở hé mắt ra nhìn thấy trá»i tối mịt má»›i biết là cuá»™c tá»· thà đã mất má»™t ngà y. Vương Hồng Phạm ra chiá»u hết sức; vẻ mặt lo buồn nóng nảy. A Liệt ngấm ngầm kinh ngạc tá»± há»i :
- Ta không cảm thấy đối phương phải kháng cá»± lại thì là m sao mà hết sức? Vì lẽ gì y lá»™ vẻ lo buồn? Vương Hồng Phạm vẫn giữ nguyên trạng thái. A Liết rất đỗi hồ nghi, bá»—ng không nỡ để y trong tình trạng nà y, liá»n giảm bá»›t luồng chân khà đi má»™t Ãt, thá» xem có giúp gì được đối phương không. Chà ng vừa giảm bá»›t chân khà thì bất thình lình trong tâm linh nghe đánh “binh†má»™t trà ng như xảy ra tai vạ. Rồi áp lá»±c từ bốn mặt xô đến. A Liệt bất đắc dÄ© phải thu luồng chân khà vá» váºn ra khắp mình để chống áp lá»±c. Thế rồi má»™t luồng nhiệt lưu nhá» bé từ lòng bà n tay đối phương xuyên và o trong thân thể chà ng, tá»±a hồ giữa lúc chà ng thu chân khà vá» luồng nhiệt lưu thừa cÆ¡ xâm nháºp. A Liệt bá»—ng rÆ¡i và o tinh trạng tiến thoái lưỡng nan. Má»™t mặt chà ng phải đối phó vá»›i luồng nhiệt lưu, má»™t mặt phải chống lại áp lá»±c bốn mặt xô tá»›i. Chà ng không ngá» vì chút ý nghÄ© nhân háºu mà biến thà nh phiá»n phức, không chừng mất mạng nữa và chà ng còn đâu để luyện Hóa Huyết Thần Công. Trước tình hình nà y, chà ng không rảnh để nghÄ© ngợi nhiá»u nữa, đà nh phát huy lá»±c lượng đến mức tối Ä‘a để kháng cá»± cả bên trong lẫn bên ngoà i. Sau má»™t lúc A Liệt vì phải táºn lá»±c đỠkháng thà nh ra nhá»c mệt. Có lúc chà ng lo chống được bên nà y bá» mặc bên kia. Äồng thá»i luồng nhiệt lưu xâm nháºp và o ngưá»i má»—i lúc má»™t nhiá»u. Luồng nhiệt lưu như mÅ©i dùi Ä‘i thẳng và o huyệt Ä‘an Ä‘iá»n. Äây là má»™t yếu Ä‘iểm mà những ngưá»i luyện táºp ná»™i gia công phu phải gia tâm bảo vệ. A Liệt cÅ©ng không ra ngoà i thể lệ đó được, chà ng phải Ä‘iá»u động má»™t phần chân khà quay vá» chống cá»± luồng nhiệt lưu nà y. Chà ng bồn chồn trong dạ, trán toát mồ hôi. Vương Hồng Phạm bá»—ng vung tay trái lên phóng chưởng đánh xuống Thiên Linh Cái A Liệt. A Liệt thấy trong óc nổ đánh “bùng†má»™t tiếng, linh huyệt khai thông. Kế đó luồng áp lá»±c bên ngoà i cÅ©ng như luồng nhiệt lưu trong mình đột nhiên tiêu tan mất. Vương Hồng Phạm thu tay vá», thở phà o má»™t cái, nhắm mắt dưõng thần. Sau má»™t lúc y đứng lên từ từ ra khá»i tịnh thất, sang phòng bên cạnh yết kiến Tiêu Dao lão nhân. Lúc nà y ba ngưá»i đồng môn kia vây quanh lão. Má»i ngưá»i vừa thấy Vương Hồng Phạm bước và o Ä‘á»u tá» vẻ vui mừng y đã thà nh công. Vương Hồng Phạm nói :
- Việc mà tôn sư đã truyá»n cho, may đệ tá» không đến ná»—i nhục mạng. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Công lá»±c cá»§a ngươi tinh tiến như váºy, tháºt là dáng mừng. á»’! Ngươi đã hao phà rất nhiá»u khà lá»±c trong vụ nầy và đã nếm mùi nguy hiểm. Ta coi đầu tóc ngươi bạc đến phân ná»a rồi. Vương Hồng Phạm đáp :
- Äệ tá» qua được kiếp nạn nà y tháºt là vạn hạnh. Giả tá»· Tra công tá» không nhìn thấy đệ tá» khốn đốn nảy lòng nhân hiệp thì háºu quả bữa nay dÄ© nhiên là thê thảm lắm. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Vì thế mà ta bảo các ngươi phải lợi dụng tấm lòng nhân hiệp của gã, đem khổ nhục kế ra để lay động gã tất sẽ thà nh công.
Vương Hồng Phạm đáp :
- Quả đúng như váºy. Y không biết đưá»ng lối phản kÃch. Nếu không thì dù có thừa cÆ¡ lúc sÆ¡ hò thúc nhiệt lưu xâm nháºp phải dùng hết toà n lá»±c, để ná»™i bá»™ không hư. Y đổi thế thá»§ sang thế công, đệ tá» khó lòng thoát nạn. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Ngươi qua được kiếp nạn nà y tất có nhiá»u triển vá»ng thà nh tà i. Tháºt là đáng mừng, bây giá».. Lão đưa mắt ngó ba ngưá»i kia nói tiếp :
- Bây giỠđến lượt các ngươi. Phạm Hồng Chà ! Ngươi muốn phụ trách việc gì ? Phạm Hồng Chà đáp :
- Äệ tá» xin đả thông Nhị khu cho ỵ. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Hay lắm ! Các ngươi sẵn lòng nhân ái, tình nghÄ©a cao cả khiến lão phu lấy là m thá»a dạ. Mấy ngưá»i ngồi nói chuyện má»™t lúc để đợi trá»i sáng. Phạm Hồng Chà từ biệt sư phụ cùng anh em đồng môn tiến và o tịnh thất. A Liệt mệt quá Ä‘ang ngá»§ thiếp Ä‘i bá»—ng giáºt mình tỉnh dáºy, chà ng giương mắt lên nhìn thấy trá»i sáng rồi. Chà ng cảm thấy tinh thần cưá»ng kiện, chú ý nhìn ngưá»i má»›i và o. A Liệt nháºn ra là má»™t đạo nhân đứng tuổi, ba chòm râu Ä‘en, tay cầm phất trần, thái độ tiêu dao thoát tục. Äạo nhân cúi đầu nói :
- Bần đạo là Phạm Hồng Chà đến thăm Tra thà chủ. A Liệt đáp :
- Äa tạ đạo trưởng. Tại hạ rất lấy là m sung sướng được đón tiếp đạo trưởng. Phạm Hồng Chà nói :
- Tra thà chá»§ đã luyện môn chân khà rồi, tuy các mạch huyệt toà n thân Ä‘á»u được đả thông. Nhưng vì tâm pháp má»™t môn má»™t khấc, đưá»ng lối không giống nhau thà nh ra mấy chá»— mạch huyệt trá»ng yếu Ä‘i theo đưá»ng rẽ hoặc trái ngược vá»›i thần công tâm pháp cá»§a các gia phái.. A Liệt há»i :
- Nếu váºy vừa rồi Vương tiá»n bối đã mạo hiá»m dùng phương pháp đặc biệt giúp cho tại hạ đả thông má»™t chá»— huyệt mạch trá»ng yếu phải không ? Phạm Hồng Chà đáp :
- ChÃnh là thế đó. Như thà chá»§ đã biết mấy bạn đồng môn cá»§a bần đạo Ä‘á»u là kẻ sÄ© luyện khà Huyá»n Mi. Nếu không phải là chá»— có mối quan hệ sâu xa thì chẳng khi nà o là m công việc nà y cho ngưá»l ta. A Liệt nói :
- Nếu váºy thì tại bạ không dám tiếp thụ mỹ ý cá»§a đạo trưởng. Phạm Hồng Chà đáp :
- Tình trạng cá»§a Tra thà chá»§ không giống như ngưá»i thưá»ng. Bá»n bần đạo ngoà i việc là m Æ¡n, thuáºn theo số kiếp, còn nghiên cứu những môn võ tinh thâm kỳ diệu từ xưa đến nay. Nếu lý luáºn cá»§a gia sư không lầm thì thà chá»§ là ngưá»i thứ nhất trong thiên hạ kiêm thông thần công cá»§a hai nhà khác nhau. A Liệt rất cao hứng há»i :
- Như váºy có đáng để các vị mạo hiểm hay không? Phạm Hồng Chà đáp :
- Äây là cÆ¡ há»™i ngà n năm má»™t thá»§a, khi nà o bá» lỡ dịp may. Bây giá» bần đạo phụ trách đả thông huyệt mạch ở Nhị khu cá»§a thà chá»§. A Liệt há»i :
- Phải chăng cÅ©ng giống phương pháp cá»§a Vương tiá»n bối? Phạm Hồng Chà đáp :
- Không phải. Những kinh mạch ở Nhị khu mạch hư mà kinh thá»±c. Nói má»™t cách khác kinh là có thá»±c, mà mạch thì giả tạo. Những kinh còn lại cá»§a thà chá»§ được đả thông rồi không cần động thá»§. Chì còn má»™t đưá»ng hư mạch là phải khai thông. A Liệt há»i :
- Äã là váºt trống rá»—ng thì ná»™i lá»±c lấy đâu ra Ä‘iểm tá»±a ? Phạm Hồng Chà cưá»i đáp :
- Hai nhà Pháºt và Äạo đã nói vá» Ä‘iểm nà y rất nhiá»u, bần đạo bất tất phải nói là m chi mất thì giá». Chỉ cần Ä‘á»c má»™t câu thÆ¡ bất há»§ là thà chá»§ hiểu ngay. Äạo nhân dừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Lý Nghĩa Sơn có câu thơ rằng “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông†rất hợp với vụ nà y. A Liệt ồ lên một tiếng rồi nói :
- Té ra là thế. Vá» bá»™ pháºn nà y như váºy là tại hạ hiểu rồi, nhưng đối vá»›i toà n cục hãy còn chá»— nghi vấn muốn thỉnh giáo đạo trưởng. Phạm Hồng Chà mỉm cưá»i đáp : -
Thà chá»§ thá» nói nghẹ. A Liệt đột nhiên thấy đạo nhân mỉm cưá»i mà lại ngấm ngầm có ý chua cay. Thanh âm cá»§a đạo nhân không giấu nổi vẻ trang trá»ng trong lòng. A Liệt thấy thế rất lấy là m kỳ, bất giác chà ng không lên tiếng nữa lẳng lặng ngẫm nghÄ© duyên cá»› bên trong. Phạm Hồng Chà nhân lúc A Liệt không chú ý thu nụ cưá»i lại lá»™ vẻ khẩn trương chăm chú ngó chà ng thanh niên anh tuấn. A Liệt ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi hạ quyết tâm há»i :
- Những nghi vấn khác hãy gác lại sau nà y sẽ nhỠđạo trưởng giải thÃch cÅ©ng chưa muá»™n. Hiện giá» chỉ xin cho biết cách khai thông hư mạch thế nà o ? Phạm Hồng Chà hất chòm râu Ä‘en, tá»±a hồ được trút gánh nặng lá»™ vẻ vui mừng đáp :
- Hay lắm ! Trước hết bần đạo hãy nói và i phương pháp để thà chá»§ lá»±a chá»n rồi thi hà nh.. Äạo nhân vừa nói tá»›i đây thì trong căn phòng bên cạnh, Vương Hồng Phạm há»i Tiêu Dao lão nhân :
- Hồng Chà đã Ä‘i qua được cá»a quan thứ nhất rồi ư ? Tiêu Dao lão nhân gáºt đầu. Vương Hồng Phạm lại nói :
- Nếu váºy Tra Tư Liệt quả là má»™t báºc kỳ tà i được trá»i phú tÃnh. Tuy y chưa hiểu gì đến chá»— ảo diệu bên trong, không ngỠđã Ä‘em luáºn sâu rá»™ng như váºy. Hồng Chà bên trong phải chống vá»›i âm mưu bên ngoà i phải trả lá»i. Nếu không tráºn trá»ng má»™t chút sẽ bị âm ma thừa cÆ¡ đà y và o kiếp trầm luân. Má»i ngưá»i Ä‘á»u gáºt đầu ra chiá»u yên dạ. Äến tối Phạm Hồng Chà trở ra thần thái thanh sáng. Hiển nhiên cuá»™c thà nh công cá»§a y đã tiến thêm má»™t tầng. Nhưng chá»— tinh vi ảo diệu bên trong chỉ có Tiêu Dao lão nhân và mấy ngưá»i bạn đồng môn là hiểu được mà thôi. Tiêu Dao lão nhân hô :
- Hà Hồng Vân! Lý Hồng Yên ! Má»™t nam, má»™t nữ kÃnh cẩn “Dạ†má»™t tiếng. Hà Hồng Vân là má»™t hán tá» lối tuổi. Tuy bá» ngoà i y chẳng có gì khác ngưá»i thưá»ng, nhưng thái độ và cá» chỉ đầy vẻ cuồng hiệp, tá»±a hồ trên thế gian không có danh sÄ© nà o lợi hại được như mình. Ngưá»i đà n bà hãy còn lắm vẻ phong lưu, mà y liá»…u mắt phượng, da trắng như tuyết. Nhưng dù mụ đẹp đến đâu vẫn là gái năm chục nên vẻ thanh xuân không mấy là m cho rung động lòng ngưá»i. Tiêu Dao lão nhân nói :
- Bây giá» còn hai việc là phá Tam quan và thông Tứ huyệt, Ä‘á»u là công phu ở bà n tay, âm ma không có cÆ¡ há»™i len và o, nhưng các ngươi chá»› có coi thưá»ng để xảy ra chuyện mưá»i phần đã là m xong chÃn mà còn hư việc. Hai vị há» Hà , Lý Ä‘á»u vâng lá»i. Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Hai ngưá»i cùng Ä‘i má»™t lúc hay hÆ¡n, vì như váºy có thể chiếu cố cho nhau để khá»i lỡ thá»i hạn. Hai ngưá»i ra rồi, Tiêu Dao lão nhân hãy còn băn khoăn nhìn ra cá»a nói :
- Bá»n chúng thá»§y chung vẫn chưa khám phá được cá»a quan tình ái. Bên ngoà i mạnh mà trong yếu, nếu để chúng đánh hai tráºn đầu tất bị yêu ma thừa cÆ¡ lÅ©ng Ä‘oạn không còn nghi ngá» gì nữa. Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chà khẽ buông tiếng thở dà i. Tiêu Dao lão nhân lại nói :
- Vì hai ngươi Ä‘á»u mất má»™t ngà y má»›i thà nh công thì bá»n chúng cÅ©ng chẳng thể vượt qua thá»i hạn đó được. Không thế thì Tra Tư Liệt phát huy chân lá»±c, mà lúc đó chân lá»±c cá»§a gã không phải như bây giá», sẽ là m cho bá»n chúng nát ra như cám. Ngà y đã qua ngá», Tiêu Dao lão nhân cùng hai đệ tá» Vương, Phạm yên lòng ngồi chá». Trong phòng bên không má»™t tiếng động, nhưng đối vá»›i ba ngưá»i nà y chẳng khác gì há» Ä‘á»u mắt thấy. Tiêu Dao lão nhân nét mặt vẫn thản nhiên, nhưng Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chà không khá»i lá»™ vẻ lo âu. Äá»™t nhiên phÃa ngoà i tịnh xá má»™t trà ng cưá»i chói tai vá»ng và o. Tiêu Dao lão nhân chỉ hÆ¡i nhÃu cặp lông mà y nhưng vẫn bình tÄ©nh. Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chà không nhịn được Ä‘á»u đứng cả dáºy. Tiếng cưá»i chói tai vang lên hồi lâu má»›i dừng lại. Tiếp theo là thanh âm the thé như xé lụa cất lên gá»i :
- Thằng lá»i há» Tra kia biết Ä‘iá»u thà ra Ä‘i ! Tiêu Dao lão nhân vẫn thản nhiên. Phạm Hồng Chà không nhịn được nói :
- Thưa ân sư ! Ngưá»i nà y kêu réo ầm ỹ e rằng có Ä‘iá»u bất lợi cho sư đệ và sư muá»™i. Nếu để xẩy chuyện gì thì tháºt là má»™t tai há»a. thê thảm. Vương Hồng Phạm nói :
- Ngưá»i nà y vì rượt theo Tra Tư Liệt mà tá»›i đây, tưởng cần phải đối phó ngay vá»›i hắn để bằng hữu võ lâm khá»i kéo đến gây ra nhiá»u chuyện phiá»n phức. Tiêu Dao lão nhân đáp :
- Ta có má»™t vấn đỠai trả lá»i được thì ra đối phó vá»›i há». Nếu không biết đưá»ng giải đáp thì cứ để mặc há» kêu réo. Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chà đồng thanh đáp :
- Xin ân sư cho nghe. Vương, Phạm hai ngưá»i Ä‘á»u là kẻ sÄ© đạo hạnh cao thâm mà cÅ©ng chưa hiểu vấn đỠnà y tại sao quan trá»ng đến thế. Nếu không giải đáp được là sư phụ không cho động thá»§. Tiêu Dao lão nhân thá»§ng thỉnh há»i :
- Vấn đỠnà y kể ra cÅ©ng chẳng có gì khó khăn. Ta chỉ há»i ngưá»i tá»›i đây xuất thân ở gia phái nà o? Vương Hồng Phạm và Phạm Hồng Chà chưa kịp trả lá»i thì tiếng cưá»i chấn động mà ng tai ở bên ngoà i lại vá»ng và o. Vương, Phạm đưa mắt nhìn nhau. Phạm Hồng Chà nhún vai tá» ra chẳng hiểu. Vương Hồng Phạm liá»n tươi cưá»i đáp :
- Theo ngu kiến cá»§a đệ tá» thì tiếng cưá»i cá»§a ngưá»i nà y đã tá» ra ná»™i lá»±c cưá»ng mạnh mà không tinh thuần, tất chẳng phải đồ đệ những môn phái có danh như Thiếu Lâm, Võ ÄÆ°Æ¡ng, Hoa SÆ¡n, Thiên Thai,Nga Mi. Mặt khác hắn theo dõi hà nh tung Tra công tá» tá»›i đây đủ biết là ngưá»i trong bảy môn phái lá»›n, trừ những phái đã nói trên còn lại rất Ãt. Tiêu Dao lão nhân gáºt đầu há»i tiếp :
- Ngươi đoán rất có lý. Còn gì nữa ? Vương Hồng Phạm đáp :
- Ngưá»i nà y công khai đến cá»a trước thì hoà n là có dụng ý bức bách Tra công tá» phải chạy ra cá»a sau. Cái đó chứng tá» không phải chỉ có má»™t ngưá»i tá»›i đây. Phạm Hồng Chà cưá»i nói :
- Äại sư huynh ! Sư huynh quanh co mãi mà chưa nói ra hắn ở gia phái nà o.
|
 |
|
| |